Thượng Ẩn ( Sài Kê Đản )
|
|
"Tôi chạy trốn đi đâu được hả?" Dương Mãnh yên tâm, rồi mới từ trên lưng của Bạch Lạc Nhân nhảy xuống. "Nói đi." Bạch Lạc Nhân sửa sang lại quần áo. Dương Mãnh nhìn bên trái nhìn bên phải một chút, vẻ mặt tỏ vẻ nguy hiểm,"Cái cậu Vưu Kỳ lớp cậu này, có phải cậu ta bị bệnh hay không hả? Mấy ngày nay cậu ta luôn tìm cơ hội quấn quýt lấy tôi, làm phiền tôi đó, còn không nói dễ nghe, mỗi lần đều tìm những từ cay độc cho tôi ăn một trận. Cậu bảo tôi phải nóng nảy với cậu ta hả, tôi có chút không thể nào nói nổi, dù sao hai cậu cũng có quan hệ tốt! Cậu có thể tìm cậu ta nói chuyện, cậu ta đúng là không biết xấu hổ, chỉ cần tiếng chuông tan học vừa vang lên, cậu ta nhất định chắn ở của sau lớp tôi để làm phiền tôi." "Vưu Kỳ làm phiền cậu?" Bạch Lạc Nhân rất buồn bực. Dương Mãnh ôm cái cánh tay Bạch Lạc Nhân, tỏ vẻ bị hù dọa sợ hãi,"Tôi cho cậu biết, ngay cả ra thao trường cậu ta cũng không chịu buông tha tôi, chỉ cần cậu ta tóm được tôi, nhất định không muốn buông tay. Cậu nhìn thấy chưa? Cậu nhìn thấy chưa? Cậu ta đang ở đó nhìn tôi chằm chằm đó, đang muốn làm hại tôi đó, tên tiểu tử này......." Đột nhiên một 'chưởng' vỗ phía sau vai Dương Mãnh, chân Dương Mãnh trong nháy mắt khom lại, nửa vai cũng đều sụp xuống. Rõ ràng phòng bị Vưu Kỳ lại quên phía sau còn có một người không dễ chọc vào. Dương Mãnh đau đến siết cánh tay Bạch Lạc Nhân. Cố Hải đen mặt lại đem cái tay kia của Dương Mãnh đang siết chặt Bạch Lạc Nhân kéo xuống, suýt chút nữa đẩy Dương Mãnh ngã bổ nhào. Sau đó đem kem đưa cho Bạch Lạc Nhân. Bạch Lạc Nhân phải dùng cái tay kia cầm lấy, Cố Hải khăng khăng muốn cái tay kia làm việc, ý tứ hàm xúc rất rõ ràng, cái tay này cầm đồ đạc, tôi xem cậu còn có thể ôm ấp hay không? ! Kết quả, Dương Mãnh nhìn Bạch Lạc Nhân xé mở vỏ kem, mùi sữa thơm nồng đậm xen lẫn chocolate giòn tan, nhịn không được chà xát tay,"Đã lâu rồi không ăn kem, không nói nữa, thật sự có chút muốn ăn cái đó." Bạch Lạc Nhân cười cười cắn một miếng, lạnh đến hàm răng đều buốt. Dương Mãnh giống như con mèo con tham ăn nhìn chằm chằm cái kem trong tay Bạch Lạc Nhân, không kịp chờ đợi mà hỏi,"Mùi vị thế nào?" Cố Hải đẩy Dương Mãnh ra, đoạt lấy cây kem trong tay Bạch Lạc Nhân, ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn Dương Mãnh,"Để tôi nếm thử giúp cậu." Dứt lời, cắn một miếng thật lớn xuống, hai chiếc răng cửa cắn xuống, chiếc kem mất đi hơn một nửa. "Xong rồi, ăn rất ngon." Bây giờ phân nửa cái kem đều không còn, tôi xem cậu còn có muốn nếm thử nữa không. Ai ngờ, lần này Cố Hải liền gặp phải một người vô cùng trơ trẽn, Dương Mãnh chờ Bạch Lạc Nhân ăn thêm một miếng, đôi tay nhỏ thanh tú lại đưa đến, cười hì hì nói,"Hay là cậu cho tôi nếm thử một miếng cũng được."
|
Cố Hải,"......." Bạch Lạc Nhân lại ăn một miếng, rồi đưa cho Dương Mãnh,"Ừm, cho cậu đó." Dương Mãnh đắc ý ăn cây kem còn dư lại, hơn nữa cố ý ăn rất chậm, vừa ăn vừa liếc mắt để ý Cố Hải. Việc này làm cho Cố Hải rất bực bội a! Tôi thật vất vả xếp hàng chen chúc mới mua được cây kem, lại để cho cậu lượm một phần lớn tiện nghi. Cái này cũng chưa tính là gì, quan trọng là mặt trên của cây kem còn có nước bọt của Bạch Lạc Nhân, cậu cứ như vậy mà ăn của tôi! ! Cậu cứ như vậy mà ăn của tôi! ! Dương Mãnh ăn kem xong, chạy chậm đến bên cạnh thùng rác ném giấy bọc vào. Cố Hải trầm mặt nhìn về phía Bạch Lạc Nhân,"Ai bảo cậu cho cậu ta ăn?" "Cậu ta ăn hai miếng thì làm sao hả? Không phải cậu cũng ăn hay sao?" "Tôi với cậu ta giống nhau hay sao?" Khuôn mặt Cố Hải cũng đều đen xám lại. Bạch Lạc Nhân nheo lông mày,"Cố Hải, cậu đừng có nhàm chán như vậy đi!" Những tên bạn kia của cậu tôi đều vui vẻ chào đón, sao đến khi là bạn tôi, cậu lại khắt khe như vậy? Những lời này Bạch Lạc Nhân không nói ra, bởi vì Dương Mãnh ném xong đồ đạc, lại chạy chậm về chỗ cậu. Ba người cùng đi đến cầu thang, Dương Mãnh ở tầng hai, Bạch Lạc Nhân và Cố Hải ở tầng ba. Kết quả, Dương Mãnh đi đến tầng hai nhưng không hề dừng lại, tiếp tục đi lên. Cố Hải lạnh mặt nhắc nhở,"Người anh em, cậu đi quá rồi."' "Không hề, tôi biết đây là tầng ba, ta muốn nói chuyện cùng với Nhân Tử một lát." Cố Hải nheo lông mày đi trở về lớp học. Bạch Lạc Nhân và Dương Mãnh liền đứng ở phía sau cửa quay về cửa sổ bên cạnh nói chuyện phiếm. "Vưu Kỳ luôn tổn hại cậu hả? Cậu ta làm tổn hại cậu cái gì? Cậu và cậu ta có đụng chạm gì không?" "Có đụng chạm cái gì hả? !" Thân thể Dương Mãnh nhỏ nhưng giọng lại lớn, vừa nhắc tới Vưu Kỳ thì oán khí đầy mình,"Lúc bình thường tôi ở cùng với cậu ta tôi thậm chí cũng không nói nên lời, cộng tất cả là nói chuyện với nhau hai lần, ai biết cậu ta bị thần kinh gì chứ! Bây giờ tan học tôi đều phải gấp rút chạy trốn, bằng không cậu ta sẽ chặn tôi ở cổng trường không cho tôi đi. Cậu nói xem nếu cậu ta đánh tôi mấy cái tôi cũng cố gắng chịu được, nhưng cậu ta không hề, cậu ta chỉ liên tiếp mắng chửi người không ngừng, chửi tôi đó...... Không có cách nào có thể hình dung được......." Đang nói chuyện, Vưu Kỳ đi tới. Dương Mãnh nắm lấy cánh tay Bạch Lạc Nhân, vẻ mặt như con mèo con thấy con hổ, hạ giọng không ngừng lẩm bẩm,"Cậu nhìn kìa, cậu nhìn kìa, cậu ta lại nữa rồi, cậu ta lại muốn chửi tôi......" Kết quả, chẳng qua là Vưu Kỳ chỉ quay sang cười cười với Bạch Lạc Nhân, chưa từng để ý tới Dương Mãnh. Bạch Lạc Nhân liếc mắt lườm Dương Mãnh,"Cậu ta nào có chửi hả? Sao tôi không nghe thấy?"
|
Vai Dương Mãnh đổ sụp xuống, vẻ mặt tỏ ra không cách nào hiểu được,"Hôm nay cậu ta, ya, thế nào lại không muốn mắng chửi hả?" Bạch Lạc Nhân xoa xoa đầu Dương Mãnh, giống như dỗ dành trẻ con,"Được rồi, quay về lớp học đi, tôi phải vào học." "Không được, tôi phải nghe chuông vang tôi mới về, tôi sợ cậu ta lại lao tới ăng ẳng hai tiếng." Bạch Lạc Nhân,"...." Rốt cuộc nghe thấy chuông vang lên, Dương Mãnh nhảy tót về, Bạch Lạc Nhân đi vào phòng học. "Tiết học này chúng ta làm bài kiểm tra, đem hết đề thi ra, tôi bỏ cho các em mấy câu, trước khi tan học nộp lên cho tôi." Bạch Lạc Nhân nhìn thấy người bên cạnh cũng đều đem đề thi chuẩn bị để lên bàn, trên bàn của mình hoàn toàn trống không. Vỗ vỗ sau lưng của Vưu Kỳ,"Sao tôi không có đề thi hả?"' "Hửm?" Vưu Kỳ buồn bực,"Tôi rõ ràng vừa đã truyền tới phía sau rồi mà." Bạch Lạc Nhân nghiêng người sang phía sau đảo mắt qua, quả nhiên vị ngồi phía sau có hai tờ đề thi. "Cho tôi." Bạch Lạc Nhân đưa tay ra phía sau. Cố Hải không những không đưa đề thi, còn bày ra khuôn mặt cứng rắn, nói,"Không có." "Rõ ràng cậu có hai tờ mà." Bạch Lạc Nhân căm tức nhìn Cố Hải. Vẻ mặt Cố Hải tỏ ra châm chọc khiêu khích,"Ai bảo vừa rồi lúc phát đề thi thì vắng mặt? Cậu còn muốn làm bài thi hay sao? Đi mà nói chuyện phiếm đi! Cố sức mà trò chuyện, trò chuyện hết cả tiết học đi, ngay cả đề thi cũng không cần làm." Bạch Lạc Nhân đột nhiên đập một cái ở góc bàn Cố Hải, rút ra một tờ giấy thi. Cả một tiết học này, Cố Hải vừa mới đem nghẹn khuất trong lòng giảm xuống một chút, kết quả chuông tan học vừa vang lên, cửa sau lại vừa mở ra, gương mặt thanh tú nhỏ nhắn lại ló vào. Người này một chút cũng không biết trốn tránh, còn dùng tay đập đập cửa mà gọi,"Nhân Tử, ra đây, ra đây!" Bạch Lạc Nhân vừa đứng lên, người phía sau kia đột nhiên đá ghế cậu ta một cái, chân ghế kẹp chân Bạch Lạc Nhân lại, hơn nữa hung hăng đụng phải một cái như vậy, Bạch Lạc Nhân hít một hơi, cố nén tức giận đá văng ghế ra, liếc cũng không thèm liếc Cố Hải một cái, trực tiếp đi ra khỏi phòng học. "Tại sao cậu lại tới đây?" Dương Mãnh chu mỏ,"Tôi sợ người ta lại chặn trước cửa lớp tôi, nên chưa tan học tôi đã chạy đến đây." "Vậy cậu tới tìm tôi, cậu ta sẽ không chửi mắng nữa hay sao?" Bạch Lạc Nhân hỏi. Dương Mãnh hung hăng gật đầu,"Cậu ta chỉ sợ cậu, tôi ở gần cậu, ngay lập tức cậu ta liền đàng hoàng tử tế. Cậu nhìn một chút, tôi vừa đến tìm cậu, cậu ta cũng không ra khỏi phòng học." Bạch Lạc Nhân không biết làm sao,"Vậy cậu đến chỗ tôi lánh nạn hả?" Trong lòng Dương Mãnh rất bối rối,"Đúng, chỉ cần cậu ta quấn quít lấy tôi, tôi sẽ quấn quít lấy cậu." Bạch Lạc Nhân rất rầu rĩ mà vỗ vỗ trán,"Cậu không thể tìm được chỗ nào trốn đi hả?" "Không thể!" Dương Mãnh lắc đầu rất kiên định,"Trốn chỗ nào cũng không bằng trốn chỗ cậu, quan trọng là trường học lớn thế này tôi có trốn đi đâu thì cậu ta cũng có thể tìm ra. Hơn nữa tôi đang học tôi làm sao có thể trốn đi đâu được hả? Tôi chỉ muốn đi học, tan học một chút cậu ta nhất định chặn ở sau cửa lớp tôi, tôi đi ra cũng đều không ra được." Việc này có chút khó khăn, Bạch Lạc Nhân mài răng không muốn nói nhiều, vấn đề chắc chắn nảy sinh từ Vưu Kỳ! Trên lớp tự học, Bạch Lạc Nhân vỗ vỗ lưng của Vưu Kỳ, nhỏ giọng quay sang hỏi cậu ta,"Cậu và Dương Mãnh xảy ra chuyện gì hả?" "Dương Mãnh?" Vưu Kỳ giả ngu,"Ai là Dương Mãnh?" "Bạn hồi nhỏ của tôi đó! Không phải là lần trước cùng đi với cậu đến nhà tôi hay sao?" "À à à......" Vưu Kỳ giả vờ tỉnh ngộ,"Cậu ta làm sao vậy?" "Cậu ta nói cậu lúc nào cũng quấn quít lấy cậu ta." "Tôi quấn quít lấy cậu ta?" Vưu Kỳ nhún nhún vai, cười đến không biết làm sao,"Tôi cũng không quen cậu ta, tôi quấn quít lấy cậu ta để làm gì hả?" Nói xong, rút ra hai tờ giấy xì nước mũi. Bạch Lạc Nhân tiếp tục,"Cậu ta nói cậu cứ tan học là chặn ở cửa lớp bọn họ." Vưu Kỳ kinh ngạc hơn,"Tôi chặn ở cửa lớp bọn họ? Không phải là cậu ta chặn ở cửa lớp chúng ta hay sao? Có khi nào cậu nhìn thấy tôi đi ra ngoài quá hai tiết học chưa? Không phải là cậu ta vẫn đi qua lớp chúng ta chạy trốn hay sao? !" Bạch Lạc Nhân,"...." "Hai vị bạn học phía trước, yên lặng một chút có được không?" Một câu nhắc nhở hùng hồn đanh thép từ phía sau truyền tới, giọng nói rất lớn rất cố ý, thậm chí bạn học cả lớp đều nghe thấy được, thế cho nên trong lớp ngay lập tức yên tĩnh lại, không ai dám lên tiếng, tất cả đều dùng ánh mắt len lén liếc Bạch Lạc Nhân và Vưu Kỳ. Lần nói chuyện này không có cách nào nói tiếp, Bạch Lạc Nhân vỗ vỗ lưng của Vưu Kỳ, ý bảo cậu ta xoay người sang chỗ khác. ............
|
Quyển thứ nhất: Rung động thanh xuân. Chương 96: Hiểu tôi muốn cái gì. (Edit:Tiểu Phong dâm đãng) * * * Suốt năm tiết học, Dương Mãnh không chịu ở một mình, chỉ cần mở cửa sau đã biết là Dương Mãnh, chỉ cần cửa sau mở nhất định sẽ là câu này,"Sao cậu lại đến nữa?." Hết tiết Bạch Lạc Nhân nghe Dương Mãnh nói một kiểu, vào học nghe Vưu Kỳ nói một kiểu khác, nghe ai nói cũng không giống như đang nói dối. Một người sẽ giả bộ rất đáng thương, một người sẽ giả bộ rất vô tội, Bạch Lạc Nhân bị kẹp ở giữa rất khó chịu, nhưng phía sau còn có một phiền phức nữa, không giúp một tay giải quyết vấn đề còn luôn luôn tìm cách gây sự. Rốt cuộc phải chịu đựng đến khi tan học, người đầu tiên ra cửa sau là Cố Hải lại thấy gương mặt Dương Mãnh. Dương Mãnh lùi lại vài bước, cậu ta vừa nhìn thấy Cố Hải liền hoảng sợ, cậu ta cảm thấy Cố Hải là người rất không nên đến gần, bản tính Bạch Lạc Nhân cũng tương đối ngầu, thật không biết hai người này làm thế nào có thể chơi được với nhau. "Tôi muốn cùng đi với cậu!" Dương Mãnh dáng vóc thấp lùn, không cao đến vai Bạch Lạc Nhân, nói một chút khoa trương, thì cậu ta nhảy lên ôm sát Bạch Lạc Nhân không rời một bước. Đến cổng trường học, Bạch Lạc Nhân dừng lại nhìn Dương Mãnh,"Bây giờ có thể đi chưa? Cậu ta là học sinh nội trú, không được phép ra cổng trường, cậu cứ yên tâm về nhà đi!" "Ai nói thế?" Dương Mãnh hếch lên một chút,"Lần trước đến nhà cậu, cậu ta liền theo dõi tôi đó. Không được, tôi phải đi cùng với cậu!" Phía sau Bạch Lạc Nhân chính là Cố Hải, Cố Hải dắt xe, bình tĩnh bày ra khuôn mặt lạnh lẽo chờ cậu. "Không phải lần trước là tình huống đặc biệt hay sao? Cậu ta phải chạy trốn quản lý ký túc xá để không bị phạt điểm, còn phải tự mình bỏ tiền ra ở khách sạn, mắng cậu có hai câu, không quá đáng chứ hả?" "Vậy tôi cũng muốn đi cùng với cậu." Dương Mãnh hệt như bám lên người Bạch Lạc Nhân,"Hai chúng ta từ lúc còn đi nhà trẻ đều đi cùng nhau, vút cái đã bao nhiêu năm rồi nhỉ? Nếu không phải là bởi vì trước đây chủ nhiệm lớp các cậu dạy quá giờ, tôi có thể cùng cách xa cậu hay sao? Nhớ tới việc này tôi còn đau khổ trong lòng đó, cậu nói xem một mình tôi lẻ loi như vậy, tôi có thể đi hết con đường dài như vậy hay sao, tôi có thể hay sao?" "Được được được...." Bạch Lạc Nhân vỗ vỗ vai Dương Mãnh động tình,"Cùng nhau đi, cùng nhau đi." Mặt của người nọ phía sau càng u ám. Bạch Lạc Nhân liếc mắt nhìn Cố Hải,"Ba chúng ta cùng đi nhé." Cố Hải đột nhiên cưỡi lên xe đạp đi, căn bản không hề để ý tới Bạch Lạc Nhân một chút nào. "Không phải........." Dương Mãnh lại không nghĩ ra,"Cậu ta sao vậy? Làm sao mỗi lần tôi nhìn thấy cậu ta, cậu ta cũng đều hầm hầm mặt với tôi vậy?"
|
Khuôn mặt Bạch Lạc Nhân cũng trầm xuống,"Không có việc gì, không cần để ý tới cậu ta!" "Lần trước cậu ta với cậu nước sông không phạm nước giếng hay sao, chính cậu nói với tôi những điều nay! Tôi nói này Nhân Tử, cậu làm thế nào thuần phục được người như vậy hả?" Bạch Lạc Nhân không lên tiếng. Dương Mãnh hiện tại đang đi không phải lại đi bộ nữa! Hoàn toàn là đang nhảy điệu Tăng-gô, đi ba bước lại quay đầu lại. Bạch Lạc Nhân thực sự nhìn không nổi nữa,"Dương Mãnh, rốt cuộc cậu xảy ra chuyện gì hả? Tôi hỏi qua Vưu Kỳ rồi, cậu ta nói cậu ta căn bản không hề đi tìm cậu, cậu ta cũng không hề quen biết cậu, cậu ta nói là cậu vu oan hãm hại, ý định gây xích mích quan hệ hai chúng tôi!" "Tôi khinh, tôi khinh! ! ! ! !" Dương Mãnh vung tay hô hoán,"Thằng ranh! Thực sự là thằng ranh con!" Bạch Lạc Nhân nhìn ra đại khái vấn đề, Dương Mãnh và Vưu Kỳ nhất định có chuyện, khẳng định Vưu Kỳ đã đi quấy rối Dương Mãnh, việc này không còn nghi ngờ gì nữa, thế nhưng nhất định không đến mức Dương Mãnh nói khoa trương như vậy. Có thể Vưu Kỳ cảm thấy Dương Mãnh là người thú vị, muốn trêu chọc cậu ta một chút thôi, kết quả Dương Mãnh lại là người không chịu được trêu chọc, người khác nói cái gì thì chính là cái đó, vì vậy chuyện mới láo loạn đến mức này. "Ha ha..... Đến nhà rồi, vào đi thôi." Bạch Lạc Nhân vỗ vào gáy Dương Mãnh một cái. Dương Mãnh còn vụng trộm nhìn đông nhìn tây một lượt, đứng ở hẻm nhỏ nhìn một trận, mãi đến khi xác định bốn phía thực sự không có ai, mới yên tâm đi vào. Bạch Lạc Nhân đưa Dương Mãnh trở về, vòng qua một cái ngõ, chính là nhà của cậu. Cố Hải đứng ở cửa nhà, xe đạp dựng bên cạnh, dưới chân một đống đầu thuốc. Bạch Lạc Nhân liếc mắt nhìn Cố Hải, tức giận nói,"Đi vào!" Kết quả, Bạch Lạc Nhân cũng đều đi tới trong buồng, vẫn không thấy bóng dáng Cố Hải đâu. Bạch Lạc Nhân đạp cánh cửa một cái, trong lòng bừng bừng tức giận, còn mặt mũi mà lên mặt với tôi hả? Có bản lĩnh cậu cứ đứng bên ngoài một đêm đi! "Con trai, đã trở về hả? Đại Hải đâu?" Bạch Hán Kỳ hỏi. Bạch Lạc Nhân không lên tiếng, đi vào buồng ngủ của mình đóng cửa 'ầm' một cái. Mười phút trôi qua phút trôi qua, bên ngoài không có một chút động tĩnh nào, Bạch Lạc Nhân không biết là Cố Hải vẫn đứng bên ngoài đợi, còn cho là cậu đã về rồi. Không bao lâu, giọng của thím Trâu vang lên ở bên ngoài. "Đại Hải à, làm sao không vào nhà hả? Thằng nhóc này làm sao vậy? Giận dỗi ai hay sao? Ai u, này, làm sao lại hút thuốc hả! Mau vào đi thôi, bên ngoài lạnh lắm!...." Bạch Hán Kỳ nghe được giọng nói liền đi ra bên ngoài, không bao lâu, xông thẳng đến phòng của Bạch Lạc Nhân, ầm ầm gõ cửa. "Con trai, ra đây!" Giọng nói của Bạch Hán Kỳ rất nghiêm nghị. Vẻ mặt Bạch Lạc Nhân khó chịu mở cửa.
|