Thượng Ẩn ( Sài Kê Đản )
|
|
Bạch Hán Kỳ tức giận,"Làm sao mà con không hiểu chuyện thế hả? Làm sao con lại nhốt Đại Hải ở ngoài hả? Người ta lại trêu chọc gì con hả? Ba nói con thằng nhóc hẹp hòi, hồi bé còn thấy con có chút đáng yêu, Đại Hải nó là một đứa bé tốt, nó đối với con như thế nào hả? Ba con không có người anh em nào tốt như vậy, ba thực sự muốn có một người anh em tốt như thế, ba......" "Ai nhốt cậu ta ở ngoài ạ?" Bạch Lạc Nhân bị mắng oan liền tức giận,"Là chính cậu ta không muốn vào!" "Nếu con không xem thường người ta, người ta có thể không vào hay sao?" "Ai xem thường cậu ta ạ?" Bạch Lạc Nhân rống lên. Bạch Hán Kỳ thở gấp gáp mấy cái,"Con không cần nói nữa, nhanh đi ra ngoài gọi nó vào đây!" "Con không đi!" Bạch Lạc Nhân đặt mông ngồi lên ghế. Bạch Hán Kỳ cũng rống lên,"Con không đi ba đi!" "Ba không cần đi!" Bạch Lạc Nhân muốn đứng lên níu Bạch Hán Kỳ lại, vẫn cứ chậm một bước, Bạch Hán Kỳ đã sải bước đi ra ngoài. Bạch Lạc Nhân đi theo phía sau, trong lòng hận đến nghiến răng cắn lợi, Cố Hải cậu điên rồi, cậu dùng chiêu này đúng không? Cậu không nói đạo lý mà còn muốn làm rối tung lên hả, lạnh chết cậu đi. "Đại Hải à! Nghe chú nói, vào nhà đi, không cần chấp nhặt với Nhân Tử, từ nhỏ nó đã đần độn rồi!" Bạch Lạc Nhân đột nhiên đạp cửa đi ra ngoài. "Ba, ba không cần khuyên cậu ta, ba cứ để cậu ta đứng bên ngoài đi!" "Ba thấy con mới cần phải đứng bên ngoài đó!" Bạch Hán Kỳ trợn mắt nói. Cố Hải khuyên Bạch Hán Kỳ một câu,"Chú, chú không cần để ý đến con, chú vào trước đi, cháu ở ngoài thế này hóng mát một chút!" Hai chữ 'Hóng mát' này được Cố Hải gằm thật nặng. Bạch Lạc Nhân gắt gao nhìn chằm chằm Cố Hải,"Cậu không muốn đi vào đúng không?" Cố Hải đáp lại một câu,"Không phải là cậu bảo tôi đứng ở bên ngoài hay sao?" Bạch Lạc Nhân dùng sức kéo Bạch Hán Kỳ, từng bước từng bước kéo vào bên trong, Cố Hải cứ như vậy trừng mắt nhìn Bạch Lạc Nhân, không nói câu nào, thế nhưng trong lòng thì kêu gào lớn tiếng, cậu nhẫn tâm để tôi đứng bên ngoài hay sao? Cậu cũng không thể dỗ dành tôi hay sao? Con trai thỉnh thoảng cũng yếu đuối, cũng phải cho chút an ủi vuốt ve không phải sao?........ "Sương bắt đầu đóng băng rồi!" Bạch Hán Kỳ thở dài, mắt vẫn nhìn ra ngoài cổng. Bạch Lạc Nhân nhìn mặt đất một chút, sương cũng đóng băng thành một tầng mỏng trên đất. Cậu ta vẫn chưa đi vào buồng, ở trong sân bận bịu bận bịu, kỳ thực vẫn luôn cảm nhận nhiệt độ phía ngoài, sợ ngộ nhỡ thực sự tuyết rơi thì cậu ở trong phòng sẽ không biết. Bạch Hán Kỳ nói xong câu đó, Bạch Lạc Nhân rốt cuộc nâng chân đi vào trong nhà. Qua mười phút, Bạch Lạc Nhân lạnh mặt chạy ra cổng.
|
Cố Hải vẫn còn đứng đó, đứng vô cùng thoải mái, giống như quân nhân đứng gác. Bạch Lạc Nhân hổn hển phun mấy ngụm khí lạnh, tức giận nói,"Đi vào!" Lúc đầu Cố Hải không hề phản ứng, sau đó nhếch miệng mỉm cưởi, mỉm cười xấu xa, sương lạnh đóng trên ria mép cũng tan chảy ra. Bạch Lạc Nhân vào buồng, tiện tay đưa cho Cố Hải một túi chườm nóng. Cố Hải luồn tay vào trong túi chườm nóng, cố ý tiến đến trước mặt Bạch Lạc Nhân, nheo lông mày hỏi,"Ấm quá đi mất! Cắm điện khi nào hả? Sao tôi không nhìn thấy nhỉ? !" "Cậu có cần hay không, không cần thì bỏ tay ra!" Bạch Lạc Nhân đưa tay định túm lấy. Lúc Cố Hải ngăn cản Bạch Lạc Nhân, cảm giác được tay cậu còn lạnh hơn so với mình. "Tay cậu làm sao lại lạnh như vậy hả?" Nụ cười trên mặt của Cố Hải liền biến mất. Bạch Lạc Nhân rút tay của mình ra, tức giận nói,"Cậu đứng bên ngoài đó, ba tôi luôn nhìn tôi với cái ánh mắt đó, tôi không biết thẹn mà ở trong phòng hay sao?" Trong lòng Cố Hải vừa cảm động lại vừa áy náy, cậu ta cậu dùng túi chườm lóng bịt kín tay mình, rồi lại kéo tay của Bạch Lạc Nhân qua sưởi ấm cho cậu, Bạch Lạc Nhân hơi chống cự, Cố Hải không muốn buông tay, một bàn tay bao vây lấy một bàn tay khác, thỉnh thoảng còn dùng miệng hà hơi cho ấm hơn, mặc dù có chút không được tự nhiên, nhưng lại có một chút ấm áp khó nói thành lời. Buổi tối trước khi ngủ, Bạch Lạc Nhân ở trong buồng ngâm chân, Cố Hải vẫn không vào. Bạch Lạc Nhân rửa chân xong, đi ra bên ngoài xem một chút, thấy Cố Hải đang ở trong phòng bếp, không biết bận bịu cái gì đó. "Chú, nấu như thế này đã được chưa ạ?" "Ừm, được rồi, bưng xuống đi." Cố Hải múc một bát canh gừng, cẩn thận từng li từng tí bưng đi ra ngoài, thấy Bạch Lạc Nhân đứng ở trong sân, nhịn không được oán trách một câu,"Cậu ra ngoài này làm gì? Mau vào đi! Bên ngoài này lạnh lắm!" Bạch Lạc Nhân nhìn bát canh gừng trong tay Cố Hải, khóe môi giật giật, nhưng lại không nói gì. "Nếm thử đi, xem vị nó ra sao?" Cố Hải hỏi. Bạch Lạc Nhân uống hai hớp,"Hơi cay một chút." "Càng cay càng giải lạnh, uống thêm đi." "Cậu không uống hả?" Bạch Lạc Nhân liếc mắt nhìn Cố Hải. Cố Hải cưng chiều cười,"Cậu uống xong thì tôi uống." Hai người đều uống một cát canh gừng, đang chuẩn bị đi ngủ, Cố Hải đột nhiên thấy trên cổ chân của Bạch Lạc Nhân có một đám máu ứ đọng. Hô hấp của cậu liền chậm lại, không nói lời nào liền kéo chân Bạch Lạc Nhân qua hỏi,"Làm sao đây?" "Cậu nói xem làm sao hả? Buổi sáng có một con lừa đá tôi." Cố Hải ảo não một trận, cậu ta nhớ rõ ràng mình không sử dụng lực mạnh như thế mà! Làm sao có thể đá thành như vậy? Ngón tay nhẹ nhàng mà vuốt ve, trong lòng từng đợt từng đợt sôi trào, tự Bạch Lạc Nhân làm đau là một chuyện, cậu ta làm đau Bạch Lạc Nhân lại là chuyện khác, dáng vẻ kiêu căng khó chịu buổi chiều tất cả đều biến mất, chỉ còn lại tự trách bản thân và đau lòng. "Đau không?" Cố Hải hỏi. Bạch Lạc Nhân nhân cơ hội trả thù,"Nói thừa, tự cậu đập đầu một cái xem sao." Cố Hải đột nhiên cúi người, môi dán chân hôn liên tục, lại giả vờ đập đầu vào bàn chân Bạch Lạc Nhân. Thân thể Bạch Lạc Nhân đột nhiên cứng đờ, vội vàng kéo Cố Hải ra. "Cậu đừng có ầm ĩ, ba tôi còn ở bên ngoài đó!" "Tôi mặc kệ, tôi đau lòng, tôi phải hôn, nếu không thì trong lòng tôi rất áy náy." "Có làm quá chuyện không đó?" Bạch Lạc Nhân vừa xấu hổ vừa giận dữ,"Tôi đùa cậu chút thôi! Căn bản cũng không đau, bình thường tôi cũng hay bị va đụng, không có gì đáng ngại, cậu mau ngồi dậy đi!" Cố Hải không những không ngồi dậy mà còn ngày càng táo tợn ở chỗ đó hôn xuống, lúc đầu chẳng qua là dùng đôi môi cọ cọ, sau đó ngay cả đầu lưỡi cũng đều dùng tới. Mặt của Bạch Lạc Nhân cũng đều biến sắc, đột nhiên đạp cho Cố Hải một cái. "Cậu đừng có mà hâm hấp! Sớm biết như thế còn đạp tôi hả?" Cố Hải cười cười nắm lấy cái chân kia của Bạch Lạc Nhân, đau lòng không thôi nói,"Tôi biết việc này là tôi sai, tôi không nên đối xử với bạn bè cậu như vậy, nhưng mà Nhân Tử này, tôi thực sự không khống chế được tâm tình của mình, trong lòng tôi đặc biệt không hề có cảm giác an toàn. Nếu như cậu có thể cho tôi một đáp án dứt khoát, tôi sẽ không hành động như thế!" Tôi cho cậu một đáp án dứt khoát, tôi cũng chưa có cảm giác an toàn, ở trong lòng Bạch Lạc Nhân đáp lại Cố Hải một câu. Trên mặt vẫn giả ngu. "Cậu muốn cảm giác an toàn gì nữa hả? Mỗi ngày cậu đều ở đây ăn uống chùa còn chưa đủ hả? Cậu còn muốn thế nào mới yên lòng yên dạ hả?" Cố Hải dùng bàn tay hung hăng lôi một góc chăn, đem bản thân và Bạch Lạc Nhân khóa lại trong chăn, sau đó ôm chặt người bên cạnh, ôm thật chặt, môi kề sát vào vành tai cậu. "Cậu biết tôi muốn cái gì mà." ...........
|
Chương 97: Cuối cũng cũng trả lời. (Edit:Tiểu Phong dâm đãng) * * * Tự nhiên muốn dùng từ cự long, nhưng con mẹ sài chỉ dùng cự long cho 2 tác phẩm thôi, còn toàn dùng cự vật to lớn, với cự vật..... MUỐN CỰ LONG cơ.. :))) * * * Hô hấp trong chăn càng lúc càng nặng nề, lồng ngực hai người áp vào nhau, có thể cảm nhận được nhịp tim của nhau đập mãnh liệt ra sao. Mặt của Bạch Lạc Nhân nhanh chóng bị hun đốt, màn đêm đen đặc giúp cậu che giấu tất cả, mặt của Cố Hải càng lúc càng gần, đầu của Bạch Lạc Nhân nghiêng ra phía sau một chút, nhưng vẫn không tránh được Cố Hải đuổi theo. Cố Hải ngậm môi dưới của Bạch Lạc Nhân, đầu lưỡi hoạt động chậm rãi ở phía trên, giống như đang kiên trì dày vò Bạch Lạc Nhân. Cảm nhận được thân thể cậu buông lỏng, Cố Hải từ từ mút rồi kéo môi mỏng, sau đó là một tiếng 'phựt', môi hai người rời nhau, mùi vị phiến tình lưu lại ở khóe miệng. Càng ngày càng quen hôn môi cùng người kia. Lúc đầu chẳng qua là không muốn bài xích, không muốn buồn nôn, bây giờ liền cảm thấy rất thoải mái. Ánh mắt đượm tình của Cố Hải đuổi theo ánh mắt Bạch Lạc Nhân, cậu ta đem khát khao trong mình từng chút một thẩm thấu sang người Bạch Lạc Nhân, cậu ta cần Bạch Lạc Nhân đáp lại, không riêng gì thân thể, phải có cả tinh thần. Nhưng cậu ta lại sợ việc đáp lại này, cậu ta sợ một ánh mắt động tình của Bạch Lạc Nhân cũng có thể làm cho cậu ta chìm đắm trong vực sâu tình yêu. Đầu lưỡi của Cố Hải từng chút đảo qua khớp hàm của Bạch Lạc Nhân, cậu ta đang chờ đợi khoảnh khắc Bạch Lạc Nhân mở miệng. Khác với những lần trước là cưỡng ép, hiện tại Cố Hải rất ôn nhu. Giống như Cố Hải đã cam kết hứa hẹn, tôi sẽ yêu cậu thật nhiều, bất cứ lúc nào nơi nào, tôi cũng sẽ trọn vẹn suy nghĩ đến cảm nhận của cậu. Tôi sẽ tôn trọng cậu, coi cậu là một người đàn ông mà đối đãi, tôi sẽ lẳng lặng chờ giây phút cậu chấp nhận tôi. Mặc dù tôi không khống chế được, sẽ thỉnh thoảng làm một vài hành động vượt rào, nhưng trong lòng tôi vẫn đặt cậu ở vị trí cao nhất, bất kể ai cũng không có hi vọng chạm tới, nếu như có một ngày tôi chiếm được cậu, thì đó là vinh quang lớn nhất của tôi. Bạch Lạc Nhân hơi hé răng, có một chút sụp đổ, cũng có một chút thoải mái. Đầu lưỡi Cố Hải tiến quân thần tốc, gần như đánh bại hoàn toàn lưỡi Bạch Lạc Nhân, lại càn quét qua từng ngõ ngách khoang miệng Bạch Lạc Nhân. Bạch Lạc Nhân hôn môi cũng không thành thạo, Cố Hải cũng rất ít làm mấy việc khéo léo chậm chạp, cho nên hai người chỉ hôn chốc lát, liền có chút không thở nổi. Nhưng cảm giác khó thở này lại có chút kích thích thần kinh, Cố Hải dùng đôi môi hung hăng mút mát đầu lưỡi Bạch Lạc Nhân, từng chút từng chút tăng thêm mùi vị, cho đến khi một dòng nước miếng theo khóe miệng Bạch Lạc Nhân chảy xuống.
|
Tạm thời rời môi Bạch Lạc Nhân, một hồi sau cậu mới từ từ hồi tỉnh, rồi mới nhìn thấy nước miếng nơi khóe miệng Bạch Lạc Nhân, phiến tình dâm mỹ làm cho yết hầu của cậu lại căng lên, cậu ta lại vội vã áp vào môi Bạch Lạc Nhân. Lần này, Bạch Lạc Nhân chủ động đem đầu lưỡi đưa tới trong miệng Cố Hải. Cố Hải sửng sốt, cánh tay đột nhiên ôm Bạch Lạc Nhân siết chặt. Đầu lưỡi của Bạch Lạc Nhân ở trong miệng Cố Hải giằng co một trận, có lẽ chính cậu cũng không ngờ tới tại sao cậu phải chủ động đáp lại, Cố Hải vui vẻ dùng đầu lưỡi trêu chọc đù giỡn đầu lưỡi của Bạc Lạch Nhân, ý tứ là cậu đến đó nhé, để tôi xem cậu như thế nào. Bạch Lạc Nhân đưa tay giữ lấy gáy Cố Hải, đầu lưỡi mạnh mẽ đẩy đến yết hầu Cố Hải, nghiễm nhiên Cố Hải không nghĩ tới Bạch Lạc Nhân sẽ mạnh mẽ như vậy, ngay lập tức mắt hé ra một tia nhỏ, cậu ta thấy đôi gò má anh tuấn động tình, đôi gò má này có thể làm cho máu nóng của cậu dâng trào lại có chút tràn đầy nhu tình, đầu lưỡi của Bạch Lạc Nhân tùy ý ở trong khoang miệng Cố Hải lục lọi đánh cho khuất phục, giống như cuồn cuộn sóng to gió lớn, từng chút đem thu nạp trái tim Cố Hải trên mặt trận răng môi. Hai tiếng tim đập loạn xạ giống như hai con ngựa hoang phi như điên, trên thảo nguyên mênh mông bát ngát tùy ý mà rong ruổi. Cự vật oai hùng dưới thân của Cố Hải đã bắt đầu ngẩng đầu, cậu dùng hai tay cố định đầu Bạch Lạc Nhân, răng môi bắt đầu trườn bò trên khuôn mặt cậu. Hôn nhẹ cái trán, cắn cắn chóp mũi, liếm liếm bộ râu dưới cằm...... Sau đó trườn xuống cổ Bạch Lạc Nhân, hàm răng nghiến cạ cạ giày vò nếp nhăn da thịt, rất có kỹ thuật, sau đó dùng sức hít một hơi. "Nhân Tử, ngủ chưa?" Giọng của Bạch Hán Kỳ đột nhiên vang lên ở ngoài cửa. Thân thể Bạch Lạc Nhân đột nhiên cứng đờ, vừa muốn mở miệng, lại bị Cố Hải lấy tay bịt miệng. Sau đó, Cố Hải bắt đầu ở trên cơ ngực săn chắc trơn bóng của Bạch Lạc Nhân mà hứng thú cắn liếm, một chân tách hai chân Bạch Lạc Nhân ra, dùng đầu gối ma sát vật giữa hai chân Bạch Lạc Nhân. Một loại cảm giác hết sức lo lắng, hết sức sợ hãi, rồi lại vô cùng kích thích. Tiếng đập cửa vẫn còn tiếp tục, mang theo một chút ý tứ thử dò xét, rất nhẹ nhưng lại rất nhanh, giống như nhịp trống thúc giục tình cảm. Trán Bạch Lạc Nhân đã đổ mồ hôi, từng chút từng chút da thịt trên người đều bị Cố Hải gặm, cắn, mút, đủ kiểu, dưới trạng thái,'trong ngoài đều khốn đốn', vậy mà cậu ta lại vô sỉ mà phóng túng bản thân, hơi thở nóng hổi đem bàn tay đang bịt miệng mình của Cố Hải đốt thành tro, đến trái tim cũng bị nung nóng. Cuối cùng, tiếng bước chân từ từ rời xa. Miệng Bạch Lạc Nhân từ từ được thả ra, thấp giọng mắng một câu,"Cậu đó, không muốn sống nữa hả?" Cố Hải hạ lưu dùng cự vật to lớn của mình giày vò bắp đùi Bạch Lạc Nhân, giọng điệu mang theo mấy phần một chút rên rỉ phiến tình,"Cậu không muốn thật thoải mái sao?"
|
Trong lòng Bạch Lạc Nhân tức giận, đột nhiên nắm lấy cự vật của Cố Hải. Còn chưa kịp hung hăng bóp một cái, liền cảm giác được vật trong tay cậu ta đang trướng to lên. Giống như một con quái vật nhỏ, kích thước lớn kinh người, hình dáng cự vật toát ra một lực mạnh mẽ đầy sức sống. "Di chuyển đi." Giọng Cố Hải có vài phần cầu xin vài phần trêu đùa nhìn Bạch Lạc Nhân. Rõ ràng Bạch Lạc Nhân không có thói quen cầm cự vật của đàn ông, muốn rút tay ra, lại bị Cố Hải nắm lấy, sau đó, bắt lấy tay cậu tuốt một cái từ gốc đến ngọn, cảm nhận được ma sát của nếp nhăn và lòng bàn tay một cách rõ ràng nhất, còn lúc chạm đến đầu khấc thì cảm giác được chút ướt át trơn bóng. Cố Hải khó chịu hừ nhẹ một tiếng, cằm kề vào ngực Bạch Lạc Nhân, ánh mắt mị hoặc hấp dẫn. "Bảo bối, tiếp hai cái nữa, đều là đàn ông, có cái gì mà ngượng ngùng?" Trong lòng Bạch Lạc Nhân gầm gừ, cũng bởi vì đều là đàn ông, tôi mới không được tự nhiên mà phóng đãng đó! Tay của Cố Hải lưu manh đưa đến giữa hai chân Bạch Lạc Nhân, bắt được một con không kém quái vật nhỏ chút nào, ngón út còn đang vuốt ve dưới bộ lông của Bạch Lạc Nhân, làm cho khuôn mặt Bạch Lạc Nhân hồng đỏ, sau đó bắt đầu thong thả di chuyển tuốt lên tuốt xuống, thỉnh thoảng dùng ngón tay miết miết vào khe rãnh mấy cái, làm cho vật giữa hai chân Bạch Lạc Nhân run rẩy một trận. Có lẽ là thời khắc động tình kéo đến nên quên hết tất cả, tay của Bạch Lạc Nhân đặt ở giữa hai chân Cố Hải cũng bắt đầu di chuyển. Việc này chắc chắn không làm cho Cố Hải tức giận, Cố Hải không hề cảm thấy xấu hổ mà dùng miệng điều khiển Bạch Lạc Nhân, hô hấp đã có chút điên cuồng. "Xuống dưới một chút, tốc độ nhanh hơn một chút đi, đúng.....thật thoải mái........." Không thể không nói kỹ thuật của Cố Hải thực sự tốt, kích thích biến đổi đa dạng, thậm chí cậu ta còn hiểu rõ làm thế nào để thỏa mãn Bạch Lạc Nhân còn hơn mình. Bạch Lạc Nhân càng ngày càng không thể khống chế được, hormone đàn ông thúc giục làm cho cậu ta quên mất phòng thủ và nguyên tắc của mình, bản năng nguyên thủy bị kích thích làm cho cậu ta không muốn gì khác ngoài khoái cảm. Cố Hải điên cuồng gặm cắn trên người của Bạch Lạc Nhân, từng tiếng từng tiếng gọi Nhân Tử. Bạch Lạc Nhân nghe được tiếng Cố Hải gọi, tâm lý phòng bị dường như ngay lập tức đổ sụp xuống, cậu ôm lấy Cố Hải. Tiếng rên rỉ một trước một sau vang lên đầy khó chịu, tiếp theo thân thể hai người co giật giống như bị nhiễm điện, liên tục kéo dài hơn một phút đồng hồ, sau đó thì cả hai đều thở ra một hơi. Mồ hôi đã làm cả ổ chăn ướt đẫm. Quần lót hai người một cái bị đè ở dưới mông, một cái đã bị kéo xuống đến tận cổ chân. Cố Hải lấy tay lau mồ hôi cho Bạch Lạc Nhân, ôn nhu hỏi,"Thoải mái không?" Bạch Lạc Nhân không hề trả lời, nghiễm nhiên cậu vẫn chưa trở lại bình thường được. Lần thứ hai, đã là lần thứ hai, Bạch Lạc Nhân phát ra tín hiệu cảnh báo với lòng của mình, rốt cuộc mình làm sao vậy? Vì sao một chút năng lực tự kiềm chế cũng không có? "Phía dưới mông tôi cũng đều ướt rồi." Cố Hải trêu đùa nhìn về phía Bạch Lạc Nhân,"Tôi sờ một chút mông của cậu xem có ướt hay không." "Cút!" Bạch Lạc Nhân gầm nhẹ một tiếng. Cố Hải nhìn chằm chằm gương mặt của Bạch Lạc Nhân say sưa nhìn một trận thật lâu, sau đó thấp giọng nói,"Nhân Tử, tôi nói với cậu một câu, cậu đừng nóng giận nhé!" Bạch Lạc Nhân cảm thấy Cố Hải sẽ không nói cái gì cho dễ nghe, vì vậy dứt khoát cắt ngang,"Cậu không cần nói, tôi không muốn nghe." Cố Hải trần truồng ôm Bạch Lạc Nhân,"Nếu như tôi cứ nói thì sao?" Bạch Lạc Nhân lấy tay bịt miệng Cố Hải. Tay của Cố Hải lại đưa tới sau lưng của Bạch Lạc Nhân, chậm rãi di chuyển xuống dưới, mò đến rãnh mông của cậu. Bạch Lạc Nhân đột nhiên nắm lấy tay của Cố Hải. Ánh mắt dữ tợn! Cố Hải hơi nheo mắt lại, trong giọng nói xen lẫn một chút láu cá. "Thực sự, rất muốn........" "Không phải hôm nay!" Bạch Lạc Nhân đột nhiên đem tay của Cố Hải ném đến phía trước,"Nếu như cậu nghĩ dùng cái này để cho mình cảm giác an toàn, tôi cho cậu biết, cả đời này cậu đừng mong có cảm giác an toàn." Đả kích vô cùng lớn, thậm chí Tiểu Hải Tử phía dưới kia của Cố Hải cũng đều ỉu xìu. "Nhân Tử, cậu hiểu lầm rồi." Cố Hải dừng lại một chút, vội vàng xoay chuyển cục diện,"Tôi thực sự không phải vì chuyện này mà muốn làm cùng với cậu, tôi cũng là một người con trai bình thường, nếu như tôi thực sự vì chuyện này, hà tất gì mà không đi tìm một cô gái hả? Tôi hoàn toàn là vì quá thích cậu, cho nên sinh ra khát khao thể xác, kỳ thực ở trong lòng tôi cậu rất thuần khiết, tôi thật không nỡ chạm vào cậu." "Cố Hải, chúng ta đều là con trai, tôi có thể cùng cậu làm thế này, cũng chỉ có thể đến mức này thôi." Cố Hải kéo tay của Bạch Lạc Nhân,"Cậu có thể cùng tôi làm đến mức này cũng không thành vấn đề gì, tôi chỉ muốn biết, ở trong lòng cậu tôi có vị trí như thế nào." "Hai thằng con trai bàn cái vấn đề này, không cảm thấy rất kì quái hay sao?" Bạch Lạc Nhân liếc mắt lườm Cố Hải. Cố Hải hoàn toàn không quan tâm,"Kì quái tôi cũng phải hỏi, rốt cuộc cậu có thích tôi hay không hả?" Bạch Lạc Nhân xoay người sang chỗ khác, lặng im mà chống đỡ. Cố Hải lại xấn tới,"Động tâm một chút chứ?" "Ngủ đi." Bạch Lạc Nhân hờ hững không thèm trả lời. Cố Hải đột nhiên bóp lên cặp mông trần truồng săn chắc của Bạch Lạc Nhân một cái. "Cậu thừa nhận một câu thì cậu mất cân thịt hả?" Bạch Lạc Nhân giận không kiềm được quay đầu lại nện cho Cố Hải một đấm vào mặt. "Cậu đó, đã biết rồi còn hỏi cái gì mà hỏi hả?" Cố Hải nằm vật xuống cái gối bên cạnh, hạnh phúc đến đôi mắt tràn đầy ánh sao*. .............
|