Thượng Ẩn (Sài Kê Đản) Quyển 2
|
|
kính xe của Bạch Lạc Nhân Bạch Lạc Nhân đem đầu chui ra , Cố Hải lập tức đến hỏi,“Cậu đến đây làm gì?” Bạch Lạc Nhân đẩy cửa xe đi xuống, quân trang trên người phẳng phiu như nước, giày da trên chân lóe sáng, anh dũng hiên ngang, bộ dáng anh tuấn khí chất bức người, thậm chí một đám kiến ở trên mặt đất điều bị khí chất đó làm cho tê liệt. Trái tim Cố Hải đã sớm bị vô số móng vuốt cào xé quằn quại của Bạch Lạc Nhân làm cho bóp nghẹt . “Cậu ở trên đã nhìn thấy tôi? Nên lúc này liền đi xuống đây à?” Bạch Lạc Nhân cố ý hỏi. Cố Hải thanh thanh cổ họng, ung dung bình tĩnh nói:“Tôi từ bên ngoài có vài viêc trở về là chuyện bình thường, định muốn đi vào, nhìn thấy cậu ở đây, thì đến đây chào hỏi.” Chào hỏi...... Những lời đáng giá này Bạch Lạc Nhân nghiền ngẫm. Cố Hải nhìn thấy Bạch Lạc Nhân không nói, giả vờ giả vịt hỏi:“Cậu đến đây tìm Địch Song à? Cậu chờ đi, tôi cho người gọi cô ấy ra đây.” Bạch Lạc Nhân giử cánh tay Cố Hải, cả giận nói:“Bịa ra cũng giỏi nhỉ! địch song không phải từ chức hai ngày nay sao?” “Thật không?” Cố Hải khinh khinh nhíu mày ,“Sau hàng năm, công ty đều không thiếu người từ chức , việc này là bổn sự của người khác, tôi thực không rõ cho lắm.” Bạch Lạc Nhân cười lạnh nghe Cố Hải nói dối mà không đỏ mặt tía tai. “Đúng rồi, vậy rốt cuộc cậu đến đây làm gì?” Cố Hải còn hỏi. Bạch Lạc Nhân nói thẳng,“Đến đây tìm cậu.” Cố Hải tâm phập phồng lên xuống, lăng lăng còn làm ra bộ không biểu tình thờ ơ. “Tìm tôi làm gì?” Bạch Lạc Nhân ngữ khí bất thường phun ra ba từ. “Cưỡng gian câu.” Cố Hải lui về phía sau một bước, chỉ vào ót Bạch Lạc Nhân chất vấn nói:“Từ đâu mà xuất hiện tên lưu manh nhà cậu?” Bạch Lạc Nhân đem vươn theo ngón tay của Cố Hải bỏ xuống dưới,“Ra vẽ được lắm còn tỏ vẽ hăng hái ! buổi tối hôm đó tại đầm lầy , kẻ nào thừa dịp hôn “anh” một cái? Đừng cho là “anh đây” không biết.” Cố Hải miệng ngáp một câu,“Còn nói hưu nói vượn tôi gọi người à! bảo vệ đâu, đem tiểu lưu manh này chỉnh đốn lại cho tôi!” Kết quả, phía sau Cố Hải đứng có một tên bảo vệ, hơn nữa bảo an rất được rất thành thật, một câu nói tốt xấu nghe không hiểu. Liền lấy gậy côn theo sau Cố Hải lau tới, Cố Hải còn chưa phản ứng kịp, tên bảo vệ đã hướng tới vai phải Bạch Lạc Nhân hung hăng cho một phát thật mạnh. ( Thật tội nghiệp) Cố Hải mặt chợt biến hắc, đi lên liền cho bảo vệ một cước, bảo vệ trượt chân té xuống bên xe, Cố Hải kéo tên bảo vệ lên lại là một cước. “Ai cho cậu đánh cậu ấy ?” Cố Hải rống giận. Bảo vệ đầy mặt ủy khuất từ dưới đất đứng lên,“Không phải anh kêu tôi đánh sao?” Cố Hải ánh mắt đỏ ngẩu,“ Là tôi nói đùa đó , ai bảo cậu đánh?” ( Anh chứ ai) “Tôi...... Tôi nghe được rồi rồi đi ra......” Bảo vệ nhỏ giọng lầu bầu một câu. Cố Hải lại muốn động thủ, bị Bạch Lạc Nhân can ngăn, bảo vệ nhân cơ hội chạy mất. Cố Hải xoay qua liếc mắt nhìn Bạch Lạc Nhân một cái, lập tức quở trách. “Cậu cũng thật là, hắn ở sau tôi bộ cậu không nhìn thấy sao? Thấy cậu tại sao không đề phòng? Còn khiến hắn đánh cậu một cái? ! !” “Tôi cố ý .” Bạch Lạc Nhân mặt không đổi sắc. Cố Hải tức giận ,“Cậu......” Bạch Lạc Nhân đến gần trước mặt Cố Hải,Tầm mắt lặng lẽ vỗ về hai tròng mắt của cậu, nói:“Có bản lĩnh cậu đừng sốt ruột ? Cậu đừng nổi giận? Cậu không phải bình tĩnh hay sao? Nhìn xem cậu còn cười!” Cố Hải đau lòng, nào còn cười được? ! “Là tôi kích động, tôi sợ đem vị thủ trưởng đánh hỏng, công ty không dám ghánh nổi trách nhiệm.” Lời tuy nói như vậy, ánh mắt vẫn là không ngừng hướng bã vai bị thương của Bạch Lạc Nhân. Bạch Lạc Nhân không hề quanh co lòng vòng , nói thẳng:“Bản thủ trưởng đến đây đưa nhi tử cho cậu!” “Nhi tử?” Cố Hải thần sắc bị kiềm hãm. Bạch Lạc Nhân đem bàn tay tiến về cửa kính xe, lấy chỉ lư từ trong đem ra, mặt Cố Hải lập tức liền tái. “Nhìn đi, bộ dạng trông rất giống cậu.” Bạch Lạc Nhân tà tứ cười, trực tiếp đem chỉ lư đặt ở đỉnh xe, nhấn xuống để mở chốt, tiểu lư rất phối hợp bắt đầu lắc lắc, phía trước phía sau, tả tả hữu hữu,bạch Lạc Nhân cười nghiên ngã
|
Cố Hải cũng cười , bất quá cậu không phải bị chỉ lư này làm cho cười , cậu thuần túy là bị phản ứng của Bạch Lạc Nhân làm cho cười. Về phần sao !Chỉ có một chỉ lư liền làm cho cậu thành ra như vậy, năm đó tôi vì cậu trên người “vất vả cần cù cày cấy”, cậu thích Ngao Ngao tôi liền cho, sau cũng chưa cười hớn hở với tôi như vậy. “Cầm.” Bạch Lạc Nhân nhét vào trong tay Cố Hải. Cố Hải sờ sờ đầu lư, vui tươi hớn hở hỏi:“Cậu làm sao biết tôi với lư cùng năm sinh?” “Năm đó tính tình của cậu bán đứng cậu.” Dứt lời lại vỗ bả vai Cố Hải,“Bản thủ trưởng tặng cho cậu, hãy cất giử cẩn thận !” Cố Hải khóe miệng che dấu ý cười,“Đúng là ngây thơ, tôi cũng biết xấu hổ đó cầm lại đi, để nhiều người ở đây thấy sẽ dọa người.”ox Bạch Lạc Nhân mặt bình tĩnh chém giết, Cố Hải rất nhanh cầm lấy ! Chân lư hơi kém khiến Bạch Lạc Nhân khó nhọc, cũng chưa có thể đoạt lấy từ trong tay Cố Hải. “Xem ra cậu đưa cho tôi lễ vật lớn như vậy, bản tổng giám đốc đặc biệt cho phép cậu đi vào phòng của tôi nghỉ ngơ.” Bạch Lạc Nhân ánh mắt ngạo nghễ hướng đến Cố Hải,“Không rảnh.” Nói xong câu đó, lưu loát rõ ràng lái xe rời đi . Cố Hải âm thầm hối hận, không bằng đem lời nói khách khí cân nhắc lại, nấu chín kỷ lưỡng còn khiến cậu ấy bay mất ! Bạch Lạc Nhân vừa đi Cố Hải hướng mắt nhìn, Cố Hải liền đem chỉ lư đương bảo bối ôm vào ngực, thần thái sáng láng thẳng tiến vào công ty,nào có chút ngượng ngùng, hận không thể khiến toàn công ty đều biết cậu được “vợ” tặng cái chỉ lư này Quản lý tài vụ đến văn phòng Cố Hải giao tài liệu. Vừa vào cửa, nhìn Cố Hải đối diện với cái chỉ lư nhất thờ ngây người, ngày thường Cố Hải luôn đem một bộ dạng lạnh lùng, cho nên cấp dưới không dám cùng cậu nói đùa. Hôm nay vị quản lý này vào cũng đúng thời điểm, Cố Hải đem ánh mắt từ chỉ lư rồi chuyển tới trên mặt cô, bộ dạng tươi cười phút chốc chưa kịp thu lại, khiến vị quản lý nghĩ lầm Cố Hải đang cười với cô. Vì thế phá lệ mở miệng một câu vui đùa,“Cố tổng, Tiểu chỉ lư này thật đáng yêu nha” Cố Hải khí phách vung tay lên,“Tháng này thưởng thêm hai ngàn tệ tiền thưởng!” Vị quán lý nháy mắt trợn mắt há hốc mồm, của trời á! bình thường mệt chết mệt sống cũng chưa thưởng quá tiền lương, hôm nay liền khen chỉ lư một câu, thế nhưng lại được hai ngàn đồng tiền ! ! Hạ ban*, Cố Hải đem tiểu lư trong lòng ân cần kiểm tra thăm dò, rồi mang theo nó về nhà . Bạch Lạc Nhân kỳ thật vẫn chưa đi, ở công ty Cố Hải đi dạo chung quanh vài vòng, nhìn thấy công ty tan làm , lại lấy xe chạy lại đây, đi theo sau xe Cố Hải , chạy một đường đến chỗ ở của hắn. Cố Hải đã sớm phát hiện xe Bạch Lạc Nhân , vẫn chính là giả vờ không nói, lúc mở cửa , nhìn thấy có người đứng ở phía sau cậu, lại bày ra vẽ biểu tình khó hiểu. “Cậu làm sao lại theo tới đây?” Kỳ thật trong lòng hận không thể đem người này nhét vào nhà, cữa rồi đem đi khóa, sau đó...... Bạch Lạc Nhân ngược lại thẳng thắn,“Đến tìm cậu ăn cơm.” Dứt lời tầm mắt di chuyển xuống, nhìn chằm chằm tiểu lư trong tay Cố Hải , hỏi:“Cậu không phải nói cầm nó dọa người sao? Sao lại mang về nhà ?” Cố Hải tiếp tục mạnh miệng,“Chính là bởi vì để ở công ty dọa người tôi mới lại cầm đến đây.” “Vậy cậu đưa lại cho tôi, còn không tôi ở chổ này ăn vậy!” Bạch Lạc Nhân mặt đen chém giết, Cố Hải một bên kéo một bên giử, rồi đem Bạch Lạc Nhân vào trong, tay cậu đem lực cửa va chạm cữa đóng lại sau đó buông tay ra, hai mắt uy trừng. “Bạch thủ trưởng, cậu như vậy là không đúng nhe, tôi sẽ nói đem lư hoàn cấp** cho cậu, cậu còn hướng tới phía cữa đẩy mạnh vào bên trong. ổ khóa nhà chúng tôi có vấn đề, chỉ cần va chạm liền mở không ra , cậu nói việc này phải làm sao ?” Bạch Lạc Nhân cười lạnh, hai tay giao nhau đối nắm, xương cốt vững chắc. “Lại đây, thủ trưởng chính mồm nói cho cậu !” * Tan làm ** trả lại Chỉ lư: là con lật đật
|
Bạn baotri1998 edit còn nhiều từ Hán khó hiểu quá, chưa mượt, nên mình tiếp tục đăng lại chương 22 nhé
Chương 22: Một Ngày Bình Yên
Editor: Phuonganhcrazy, TamBui812 Beta: Phuonganhcrazy Cố Hải từ nghĩa trang trở lại, liền về thẳng nhà. Cố Uy Đình đang ngồi chờ trên ghế sofa, còn Khương Viên thì đang nấu ăn trong bếp. Cố Hải bước vào, vẻ mặt Cố Uy Đình liền thay đổi, ánh mắt hướng về phía Cố Hải, gương mặt thất sắc, người dính đầy bùn đất, suýt nữa nhận không ra. Thấy Cố Uy Đình đang nhìn mình, Cố Hải đứng yên ở cửa trong chốc lát rồi im lặng cởi giày. "Đi tìm người cũng không nói tiếng nào cho ai biết, đáng lẽ chỉ cần tìm một người, con lại chạy đi quấy rối, làm cho bộ đội đến quan binh phải bỏ công bỏ sức đi tìm" Cố Uy Đình nói một cách răn đe. Cố Hải không vì thế mà buồn bực, chỉ bình tĩnh xoay người đáp lại: "Nếu con không đi thì đến giờ người vẫn chưa tìm ra. Nhân Tử bị rơi vào khu vực đầm lầy nguy hiểm, chắc chắn sẽ không thoát được nếu như không có người tương trợ, lại là nơi khó thấy, phi cơ rất khó tiếp cận, sẽ không có quân nhân nào chịu mạo hiểm vào khu vực đó. Nói đi nói lại, con đâu phải đến đó một mình. Lúc bọn họ tìm thấy Nhân Tử cũng là lúc họ tìm thấy con. Không tính là quấy rồi." Cố Uy Đình hừ lạnh "Vào miệng anh cái gì cũng thành có lí." Cố Hải thanh giọng, nghiêm túc nói với Cố Uy Đình "Người con đi tìm cũng là con của ba" Khương Viên nghe thấy có người lớn tiếng nói bên ngoài, liền từ phòng bếp đi ra, vừa lúc nghe được câu nói đó, trong lúc nhất thời chỉ có thể ngạc nhiên đứng nhìn, do dự một hồi cũng lên tiếng: "Ông để Tiểu Hải tắm rửa đã, nhìn xem con nó lấm lem bùn đất" Khương Viện thật ra vô cùng cảm kích Cố Hải, còn về phần Cố Uy Đình trước đó nói gì, bà cứ xem như không nghe thấy. Ánh mắt Cố Uy Đình phức tạp nhìn Khương Viên, không tiếp tục gây khó dễ với Cố Hải nữa, hất cằm ý bảo hắn cần làm gì thì làm đi. Đến lúc cả ba người cùng ngồi ăn tối, Khương Viên lại càng liên tục gắp đồ ăn cho Cố Hải. "Tiểu Hải, con ăn nhiều một chút, lần này con phải chịu khổ rồi" Mặt Cố Hải không hề thay đổi biểu cảm, ăn thức ăn trong bát, cũng không chủ động tiếp chuyện Khương Viên. Cha con đồng lòng cùng nhau im lặng. Bữa cơm cuối cùng cũng kết thúc, Cố Uy Đình hạ đũa xuống, hướng về phía Cố Hải hỏi "Thế con tính thế nào với gia đình thông gia bên kia?" "Nên thế nào cứ làm thế, có sao nói vậy thôi" Cố Hải không chút do dự. Cố Uy Đình nghe thế cảm thấy yên tâm Khương Viên đang thu dọn bàn ăn cũng nói : "Con nó đã hai mươi sáu tuổi đầu rồi, cái gì nên làm, cái gì không nên làm, trong lòng chắc hẳn đã có quyết định từ trước. Ông thôi lo lắng đi, tuổi trẻ bây giờ suy nghĩ khác chúng ta" Cố Uy Đình liếc nhìn Cố Hải, ngữ khí lạnh lùng nói: " Chỉ hy vọng là được như thế" Ăn cơm xong, Cố Hải chuẩn bị đồ đạc về lại căn hộ của mình. Trước khi đi, Khương Viên kéo Cố Hải lại.
|
"Tiểu Hải, nhà bên kia xem chừng rất coi trọng danh dự gia đình, tiệc đính hôn long trọng như vậy mà lại xảy ra chuyện như thế này quả thật cũng rất là mất mặt cho nhà người ta, dù sao cũng là con gái rượu của họ. Con nhớ để ý điểm này một chút, nói với người ta đôi lời khách sáo, đừng để quan hệ đi đến căng thẳng" Cố Hải gật đầu "Tôi biết rồi" Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Hải liền tới bệnh viện. Tình trạng của bà Diêm có vẻ không được tốt lắm, nhân viên y tế luôn túc trực 24/24, Cố Hải mới chỉ nói được vài câu đã bị bác sĩ nhẹ nhàng mời ra ngoài. Diêm Nhã Tĩnh đứng bên ngoài hành lang, gương mặt tiều tụy hẳn ra. "Ngày đó để xảy ra chuyện, tôi thật xin lỗi" Cố Hải nói. Diêm Nhã Tĩnh khoan dung mỉm cười, "Không sao cả, anh trở về an toàn là được rồi, anh trai anh sao rồi? Đã tìm được rồi phải không?" Cố Hải lẳng lặng gật đầu "Tìm được rồi, phát hiện bị rơi ở một đầm lầy, chỉ cần chậm một bước nữa không biết sẽ xảy ra chuyện gì." "Vậy là tốt quá rồi." Diêm Nhã Tĩnh thở dài một hơi "Tình cảm của hai anh em thật tốt, em có phần hâm mộ vì mình không có ai uống chung một nguồn sữa" Cố Hải khoé miệng gợi lên một nụ cười, ý tứ không rõ ràng "Chúng tôi cũng không phải chung một dòng sữa lớn lên?" "Dạ?" Diêm Nhã Tĩnh thắc mắc. Cố Hải trong đầu thầm nghĩ, hai chúng tôi là uống "sữa" của nhau lớn lên. "Được rồi, chuyện này không cần nói nữa. Mẹ của cô thế nào rồi?" Diêm Nhã Tĩnh lại càng thở dài "Không được tốt lắm, nhìn sắc mặt của bác sĩ chắc là chỉ còn được vài ngày" "Vừa rồi tôi có nói chuyện với mẹ cô, cảm thấy ý thức của bà đã không còn rõ ràng nữa." Đáy mắt Diêm Nhã Tĩnh xẹt qua vài phần khổ sở, mắt hướng về phía Cố Hải, có cảm giác đã lâm vào đường cùng. "Cố Hải, mẹ em không còn sống được bao lâu, bữa tiệc đính hôn đó cũng không thành. Tôi đã nghĩ qua rồi, hay chúng ta làm qua loa một bữa cơm có mặt hai gia đình, coi như là tiệc đính hôn. Như vậy xem như tặng nhanh cho mẹ em một liều thuốc an thần, để bà có thể ra đi trong thoải mái." "Tiểu Diêm" Cố Hải trả lời "Tôi không thể cùng cô đính hôn được" Sắc mặt Diêm Nhã Tĩnh đại biến, ánh mắt tối tăm nhìn Cố Hải "Chẳng lẽ giả vờ cũng không được?" Cố Hải nói rõ ràng cho Diêm Nhã Tĩnh "Không được" "Vậy.... tại sao không nói ngay từ đầu? Đợi đến lúc này mới nói?" "Tôi thật lòng xin lỗi" Cố Hải thật khó lòng mở miệng nói câu xin lỗi: "Lúc trước chỉ có mình tôi thì không thành vấn đề. Nhưng bây giờ đã thêm cả người khác. Tôi không muốn để cậu ấy vì chuyện này mà cảm thấy khó chịu trong lòng." Diêm Nhã Tĩnh cũng không còn cách nào khác, nếu là lúc bình thường cô gặp phải chuyện như thế sẽ chỉ quay đầu bỏ đi, nhưng hiện tại là thời điểm gấp rút, cô phải vì mẹ mà cố gắng làm hết sức.
|
"Em cam đoan sẽ không để bất cứ ai biết chuyện này, càng không làm ảnh hưởng đến quan hệ của hai người" Cố Hải bất đắc dĩ gượng cười, lời nói ra lần này ngập tràn khí phách. "Bất cứ ai tôi cũng có thể dối trá, duy chỉ có mình cậu ấy là tôi không thể lừa dối" Diêm Nhã Tình cảm thấy khó thở nhưng không thể oán giận ai. "Cũng đúng, gia đình em thật khổ, không nên làm liên lụy đến anh" (cũng có thể là: không nên đụng đến chỗ tất yếu trong đầu anh) Cố Hải trầm mặc một lúc lâu rồi lên tiếng "Thật ra là mẹ cô cũng đã hiểu hết sự tình, nhưng lại muốn cùng cô diễn kịch, dù sao cũng là mẹ con, sao không tận dụng những thời khắc cuối cùng này mà thẳng thắn nói chuyện với nhau?" Ánh mắt Diêm Nhã Tĩnh kinh ngạc yên lặng nhìn Cố Hải. Cố Hải không nói thêm gì nữa, vỗ vai Diêm Nhã Tĩnh, rồi bước ra khỏi bệnh viện. Trên đường lái xe trở về, lòng Cố Hải vẫn âm u. Bạch Lạc Nhân, tôi vì cậu mà hôm nay lại làm chuyện thất đức. Cậu còn không mau chia tay với con hồ ly tinh kia, ông đây liền cho cậu lái máy bay không biết mệt. Nhưng thực ra, Bạch Lạc Nhân so với Cố Hải còn nhanh tay hơn. Đêm đó về nhà, cậu nhận được điện thoại của Địch Song liền nói rõ ngọn ngành cho cô. Địch Song đau lòng nói "Có phải anh bận tâm chuyện em và Cố tổng thân cận không?" "Tôi thật sự là có để ý, nhưng nguyên nhân không phải là do cô mà ra" Địch Song không hiểu " Em và Cố Tổng từ đầu chí cuối thật sự không có gian tình, ngày đó anh cũng thấy rõ ràng là hắn đem nhẫn tặng cho Phó tổng. Hơn nữa hắn là em trai của anh, dù anh không em cũng phải tin hắn chứ!" "Tôi thật sự luôn tin tưởng hắn" Bạch Lạc Nhân nói Địch Song lúc nóng nảy "Vậy sao anh lại đòi chia tay?" Bạch Lạc Nhân sau bao năm khổ luyện tại Quân đội, tập được không ít điều kể cả bản lĩnh mặt dày. Cơ bản là dù cho nói chuyện gì cậu cũng không che dấu, chính là loại tác phong hiên ngang cương trực của quân nhân. "Bởi vì tôi thích Cố Tổng của cô" Ngày vào 11 tháng Giêng, cũng là ba ngày kể từ lúc hai người trở về từ tai nạn. Công ty của Cố Hải kết thúc đợt nghỉ, Địch Song đến tìm Cố Hải đưa đơn từ chức. "Vì sao lại đòi nghỉ?" Cố Hải hỏi. Địch Song cũng thẳng thắn trả lời "Tôi không thể nào dễ dàng tha thứ việc giám đốc đã cướp đi bạn trai của tôi." Lời này cốt yếu là để Cố Hải phải xấu hổ nhưng cô lại không ngờ rằng Cố Tổng bây giờ trong lòng đều đã nở hoa. "Tôi sẽ trả thêm cho cô nửa năm tiền lương, cô đi đi" Buổi tối, Cố Hải nhận được điện thoại của Diêm Nhã Tĩnh thông báo mẹ cô đã qua đời. Cố Hải khuyên "Cô cố gắng đừng quá đau khổ" Diêm Nhã Tĩnh nghẹn ngào nói "Thật cảm ơn Cố Tổng, ngày hôm qua em đã đem tất cả những lời trong lòng ra nói với mẹ. Bà không những không trách mà còn khen em hiểu chuyện. Ngày hôm nay bà ra đi rất thanh thản." Gác điện thoại, Cố Hải ở trong lòng đau buồn ba phần nhưng cảm giác thoải mái lại chiếm phần lớn. Những ngày như thế này cứ thế lặng lẽ trôi qua, như để chứng minh cho câu: Đại nạn không chết ắt hưởng phúc trọn đời. Bạch Lạc Nhân lần này lập công cấp trên phê duyệt thêm mười ngày nghỉ, vốn là chỉ có hai mươi ngày nay được nâng lên thành ba mươi ngày. Cậu đột nhiên rảnh rỗi không biết nên làm gì cho tốt. Cố Hải giờ này đã bận rộn với lịch trình công tác của năm mới nên Bạch Lạc Nhân chỉ có thể lái xe lòng vòng đi chơi. Không biết có phải do thường ngày đã quen lái máy bay nên khi quay về lái xe dưới mặt đất Bạch Lạc Nhân không phân biệt được đâu là Đông Tây Nam Bắc. Nhìn giao thông qua lại rối rắm phức tạp, đi một hồi như lạc vào mê cung. Bạch Lạc Nhân dừng xe lại bên ven đường, nghe GPS nói lung tung, cậu thấy phiền liền tắt đi. Mình đã bao lâu không đi trên đường? Sao lại đứng ngay giữa ngã tư đường mà lạc thế này? Có người loay hoay ở phía bên cửa xe, Bạch Lạc Nhân liền quay đầu ra nhìn, thấy một vị đại thẩm quen quen. "Này chàng trai trẻ, mua lật đật không? Xem lật đật tôi bán này, cái thì hát hay cái thì lắc lư đầu, chỉ có 50 đồng thôi" Bạch Lạc Nhân thấy trời đông giá rét, vị đại thẩm nọ môi đã tím ngắt, lòng nổi lên thương cảm lấy tiền ra mua. "Rồi thím bán cho con một cái" Mang lật đật hình con lừa mới mua vào xe, Bạch Lạc Nhân cũng tò mò đùa nghịch một chút, nhấn vào chốt mở, con lật đật phát ra âm thanh, nó cứ lắc lư cái đầu hăng hái không ngừng nghỉ, giống hệt người điên. Bạch Lạc Nhân bật cười mà không phát hiện ra rằng, trên đường rất nhiều người đi ngang qua đều nhìn vào, thấy một anh bộ đội anh tư hiên ngang ngồi trong xe, nhìn lật đật chạy bằng điện cười cười, cảnh tượng có biết bao nhiêu là đáng yêu. Bạch Lạc Nhân cười không phải vì có điều gì buồn cười, cậu cảm thấy con lật đật này càng nhìn càng giống Cố Hải, vì thế lúc này trong đầu sinh ra một ý niệm tà ác, cậu phải đưa nó đến gặp người cha đã thất lạc lâu năm của mình.
|