Tình yêu
|
|
Một nơi đón mặt trời đẹp nhất cũng là nơi mặt trời lặn đẹp nhất, một nơi sóng luôn vỗ bờ dạt dào. Gia Ngọc ngồi một mình trên bãi cát mịn, ánh mắt đen huyền nhìn ra phía xa biển, ẩn sau là một sự thoáng buồn. Cậu thấy lòng mình chợt nhói đau. Chưa bao giờ cậu cảm thấy lòng mình như thế, nỗi cô đơn ập đến, không ai hiểu được và sẽ không bao giờ có ai biết được. Trong đầu cậu chỉ quanh quẩn hai chữ tại sao... tại sao?... Tại sao mọi thứ lại bất công với cậu như vậy?... Tại sao người mà cậu yêu thương lại chính là... và tại sao... tại sao? Chợt cơn đau đầu ập đến, cậu ôm lấy đầu lắc mạnh vội đứng dậy cô gắng đi thật nhanh để về căn nhà kính trên đồi.
Vừa tới nơi, cậu vội đi vào trong lục lọi học tủ lấy hộp thuốc Paradon uống. Cậu đứng thở gấp một lúc rồi ngồi phịch xuống sàn, tựa người vào bức tường kính và nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
...
Tối.
Gia Ngọc chợt tỉnh giấc cậu đã ngủ miên man từ sáng cho đến chiều tối. Cảm thấy cơ thể thấm mệt, cậu chống tay đứng dậy đi tới mở tủ lạnh lấy chai nước lọc uống một hơi đến nửa chai, rồi lấy chìa khóa xe rời khỏi nhà.
Về đến gian nhà kính.
Gia Ngọc đi vào phòng. Vừa mở cửa thì đã nghe trong phòng tắm nước xả xuống. Cậu biết là Di đang ở trong đó nên cũng không thắc mắc làm gì. Cậu hướng mắt lên màn hình lớn để quan sát hoạt động ở khu sát thủ có diễn ra bình không và công việc ở công ti, khu A1. Cậu vừa quan sát, vừa tháo những hạt cụt áo sơ mi rồi vứt thẳng lên giường, để lộ ra một thân hình vạm vỡ. Chợt cậu đi lại giường khi thấy có một tấm mặt và một bộ váy màu đỏ. Cậu cầm lên xem và hướng mắt vào phòng tắm. Nghi ngờ nhưng rồi vụt tắt đi nhanh chóng, một nụ cười chợt hiện lên. Cậu đem tấm mặt nạ và bộ váy đi đến tủ cất nó đi.
Gia Ngọc đi lại tủ mát vớ lấy lon nước revive khui ra và uống một hơi đến nữa lon. Cậu đang uống thì mọi động tác đều dừng lại khi có một bàn tay mềm mại đang sờ nhẹ lên từ sóng lưng của cậu trở xuống và ôm trọn lấy cậu.
- Gia Ngọc, cậu có một vẻ đẹp rất cuốn hút lòng người.
Kim Nhã đang bị vẻ đẹp lạnh lẽo ấy hút hồn.
Một cơn giận không bộc lộ đang quấn quanh Gia Ngọc. Bản thân cậu vốn chúa ghét một ai chạm đến, chỉ cần một cái móng tay thì cũng đi đến cửa tử một cách thầm lặng không thể biết, một cái chết vô tình và lãng nhách. Bây giờ nguyên tắc ấy có vẻ đã bị phá vỡ từ ngày có Di.
Cậu cầm lấy lon nước revive tu hết một hơi đến cạn và bóp móp vỏ lon vứt thẳng vào xọt.
- Buông ra.
Giọng nói băng lạnh đầy sức đe dọa và giận dữ.
- Không buông, cậu làm gì tôi này.
Kim Nhã nói giọng ỉu điệu.
- Đừng trách độc ác.
Một sự đe dọa rợn đến thấu xương. Nhưng dường như đối với Kim Nhã thì là sự bình thường.
- Ôi sợ quá... Cậu giết tôi đi... Giết tôi đi.
Kim Nhã vội banh áo mình ra để khoe chỗ gợi cảm nhất và nắm lấy tay Gia Ngọc đặt lên.
- Giết tôi đi... Giết tôi đi...
Gia Ngọc có chút bất ngờ trước hành động của Kim Nhã khi cậu chưa kịp phản ứng gì.
Di từ trong phòng tắm đi ra, mặc áo sơ mi trắng chưa cài hết khuy, tay đang cầm khăn vò tóc ướt thì đứng hình, giãn căng đồng tử, ánh mắt đọng đỏ lại.
Kim Nhã thấy nhỏ đang đứng ngơ ra đó, được đà cô vội choàng lấy cổ Gia Ngọc đẩy xuống và trao những nụ hôn nồng nhiệt nhất. Cậu vội đẩy Kim Nhã và bóp chặt lấy cổ cô đẩy mạnh vào tủ đồ. Ánh mắt xanh dương lóe sáng lên.
Lúc này, Gia Ngọc mới nhìn thấy Di. Nhỏ đang đứng đó và nhìn mọi thứ. Nhỏ che mặt và chạy đi tứt khắc. Cậu đẩy Kim Nhã ra và định chạy theo thì chợt mọi thứ trước mắt mờ đi, không thấy gì cả. Kim Nhã đứng dậy, nhếch miệng cười rồi đi khỏi đây.
- Lần này thì con nhỏ kia tiêu chắc... Hihi...
Gia Ngọc lắc nhẹ đầu, mọi thứ dần hiện rõ hơn. Cậu vội lấy thuốc uống và lấy áo mi mặc vào và chạy đi nhanh chóng.
...
Bước đi trên con đường mòn nơi rừng thông hoang vắng, sương đêm xuống lạnh lẽo đến man rợ. Di bước đi với chiếc áo sơ mi mỏng, nhỏ cảm thấy lạnh run, sắc mặt tái nhợt. Đi được một đoạn thì nhỏ khụy gối xuống, tay ôm lồng ngực và khó thở.
Ở đâu đó sau trong khu rừng thông này có những con thú đang rình rập để tìm mồi thõa mãn cơn đói khát.
- Cô gái kia phải không mày?
Một tên béo , mặc đầy vết tích lên tiếng.
- Phải.
Tên cầm đầu đáp.
- Cô gái đó đẹp vậy, giết đi thì...
- Đừng thấy đẹp mà ngủi lòng. Làm không xong thì bị tiểu thư Kim cho chầu diêm vương bây giờ.
Một tên khác.
- Có một cô gái thôi thì đâu cần nhiều người, một người giết là đủ rồi.
- Vậy thì ai giết đi, chứ tao không giết đâu. Giết ai thì giết chứ giết một cô gái thì...
Những tên kia nghe vậy đùn đẩy nhau không ai muốn làm.
- Bọn bay im đi. Để tao.
Tên cầm đầu lên tiếng và rút kiêm đi ra. Anh ta tiến ra từ phía sau Di một cách chậm rãi.
Di ngồi đấy, liên tục thở gấp và cảm thấy thân thể đau nhói. Một cái bóng cầm kiếm đang dần tiến đến.
- Zá...
"Xẹt."
Tên đó ngã gục xuống và chết khi bị một thanh kiếm sắc bén chém chết.
- Di... Mình đến cứu bạn đây.
Vy từ đâu xuất hiện và vội đỡ Di đứng dậy.
- Vy... Mình đau.
Di nói giọng yếu ớt, cơ thể lạnh buốt không thể chịu được cái lạnh về đêm, mắt lúc nhắm lúc mở.
- Cố gắng lên, mình sẽ đưa Di ra khỏi đây.
Vy nhanh chóng giải quyết tất cả những tên còn lại và đỡ Di đi về khu dành cho người giúp việc.
Vừa về tới phòng, nhỏ đưa Di vào trong rồi tìm đồ sưởi ấm cho nhỏ. Di nằm co quắp lại, tay cáu chặt vạt mền vì cơn bệnh hành hạ. Vần trán thấm đẫm mồ hôi, môi khô lại, nét mặt tái nhợt.
- Đợi mình tí, mình ra đóng cửa.
Dứt lời, Vy chạy tới định đóng cửa thì bị một bàn tay nắm chặt lấy cạnh cửa đẩy ra không thể đóng lại được.
- Gia Ngọc, anh... À không, cậu hai tới đây làm gì? Đây là khu dành cho người giúp việc, người như cậu không nên tới đây.
Vy nói, nét mặt có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Gia Ngọc.
- Tôi muốn...
Cậu nói, ánh mắt lo lắng đang hướng nhìn Di phải chịu đau đớn quằn quại. Cậu cảm thấy thật sự có lỗi và tự trách bản thân mình.
Vy nhìn sâu vào ánh mắt của Gia Ngọc và biết anh đang muốn gì.
- Anh về đi, đừng làm phiền chúng tôi nữa. Tốt hơn, anh nên tránh xa Di ra, vì anh mà Di đã bị hành hạ quá nhiều. Anh nên giải quyết cô tiểu thư Kim Nhã kia đi, đừng để Di phải chịu những lời xỉ nhục và tổn thương.
Vy nói giọng dứt khoát, rồi đóng sầm cửa lại.
Cậu chỉ biết đứng nhìn cánh cửa khép lại, không thể thấy được người con gái ấy như thế nào. Cậu xiết chặt tay rồi cũng dần buông lỏng bước đi khỏi đây trong thất vọng.
- Vy, mình lạnh quá...
Di nói giọng run run, tay nắm chặt tay của Vy.
- Làm sao giờ, không có thuốc ở đây.
Vy lo lắng rồi lấy khăn ấm lau mặt cho nhỏ.
"Cộc... Cộc..."
Tiếng gõ cửa. Vy đứng dậy đi đến mở cửa.
- Hoàng Duy...
Vy thốt lên.
- Làm gì mà phải giật mình vậy?
Duy vòng tay trước ngực nhếch miệng cười nhạt.
- Nói.
Vy gằn giọng.
- Nói cho lịch sự vào.
Duy nhíu mày.
- Loại con gái như tôi không đáng để nói chuyện lâu với anh. Lúc trước những lời tâm sự tôi nói với anh chỉ đều giả tạo thôi. Tại sao tôi có thể nói những lời đó với anh chứ? Đúng là sai lầm, nói với ai không nói lại đi nói với anh, thật nực cười... Nếu không có gì, thì tôi đóng cửa.
Sau khi nói một lời dài, Vy nắm lấy chốt cửa và đóng lại.
- Khoan.
Duy nắm cạnh cửa đẩy ra.
- Cho cô bạn thân của cô uống cái này. Làm không được đừng trách tôi.
Dứt lời, cậu tự tay đóng sầm cửa lại khiến Vy có chút giật mình. Vy cầm lấy một túi thuốc nhỏ. Vy mở ra thì thấy có ống tiêm chứa dịch lỏng màu vàng và có một mẫu giấy nhỏ. Nhỏ cầm mẫu giấy đọc bằng mắt.
" Tiêm thuốc và sưởi ấm cho Di - Gia Ngọc."
Vy mỉm cười và nói thầm:
- Anh Ngọc có lẽ sẽ chăm sóc tốt cho Di hơn cả mình... Nhưng mà... Chậc...
Nhỏ thôi đọc thoại và đi tới chỗ Di tiêm thuốc. Sau khi tiêm thuốc xong, Di chìm dần vào trong giấc ngủ.
Duy trở về phòng, cậu vứt áo khoác vào sọt và nằm phịch xuống giường, thở dài, mắt nhìn thẳng lên trần nhà và suy nghĩ.
- Đối với em, tôi là người như thế nào chứ?
...
Sáng.
Di đã thức dậy từ sớm, nhỏ ngồi tựa vào thành giường, ánh mắt vô hồn hướng ra ngoài, tay nắm chặt khung cửa. Dáng vẻ của nhỏ hiện lên một vẻ lạnh lẽo như một bông hoa đang chịu cảnh thời tiết của sương sớm lạnh giá giữa không gian mù tịt. Di mặt chiếc áo váy sơ mi dài mỏng tang nên cảm thấy lạnh khắp cơ thể.
Giờ đầu óc Di hoàn toàn trống rỗng, không suy nghĩ gì về chuyện hôm qua. Tay nhỏ khẽ sờ lên cành hoa hồng đỏ trong chậu đặt trên bậu cửa sổ.
- Khi nào hoa này mới có một màu trắng.
- Di dậy từ lúc nào vậy?
Vy chợt tỉnh, nhỏ còn lim dim cái cảm giác ngủ.
Di im lặng không nói lời nào.
- Còn buồn sao?
Vy ngồi dậy, xếp gọn chăn gối lại rồi đứng dậy đi lại gần Di.
- Không.
Di đáp gọn.
- Mình biết mà...mình giận Gia Ngọc vì làm Di buồn như vậy.
Vy nhíu mày, tỏ ra khó chịu.
- Vy, mình muốn ăn bánh hoa hồng kiểu Pháp.
Di nhìn Vy nhẹ giọng nói.
- Ừm để mình làm cho Di ăn.
Vy đứng dậy thay đồ giúp việc vào đi ra ngoài. Còn Di thì nhắm mắt lại nhưng chỉ khẽ nhắm hờ và buông lỏng cơ thể.
Cách cửa mở nhẹ và người con trai ấy đi vào.
Một bàn tay khẽ sờ nhẹ lên mái tóc của Di hất qua một bên và đặt lên má nhỏ một nụ hôn. Mùi hương bóng tối pha sự lạnh lẽo lan tỏa.
- Di, xin lỗi.
Giọng nói trầm đặc thầm bên tai nhỏ. Cậu nói rồi quay người định đi thì chợt khựng lại khi bàn ấy nắm chặt.
- Đừng đi, hãy ở bên Di, Gia Ngọc.
Di lên tiếng. Gia Ngọc quay người và ngồi xuống nhìn Di.
- Tôi...
Cậu định giải thích mọi chuyện nhưng Di lấy ngón trỏ đặt lên môi cậu.
- Anh không cần giải thích.
Di nhẹ giọng nói rồi ôm chặt lấy Gia Ngọc.
- Di lạnh, hãy sưởi ấm cho Di.
Gia Ngọc không nói gì thêm, cậu cũng ôm lấy Di. Cả đêm qua cậu đã không thể nào tập trung vào công việc và không thể ngủ khi trong suy nghĩ của cậu chỉ có Di.
- Gia Ngọc, đùa với Di được không?
Di buông thả nhẹ Gia Ngọc và mỉm cười nói.
- Được.
Cậu cũng mỉm cười đáp.
Di đẩy nhẹ Gia Ngọc nằm xuống giường và tháo từng khuy cút áo cậu ra. Nhỏ nhìn cậu cười và vén tóc mình lên. Cậu cũng cười đáp trả, đưa tay lên xoa cầm nhỏ như một mèo con. Nhỏ hạ thấp người đặt lên bờ môi Gia Ngọc một nụ hôn ngọt ngào rồi nằm lên bả vai cậu. Cậu nghiêng đầu nhìn Di và đưa tay sờ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ. Hai ánh mắt nhìn nhau một cách say đắm.
Bên ngoài, Kim Nhã từ nhà tới đây, nhìn vẻ mặt có chút thắm mệt vì phải đi nguyên cả dãy hành lang dài. Cô ta mặt chiếc áo sơ mi trắng với bộ chân váy bút chì bó sát, tóc búi cao. Hôm nay, cô ta tới đây sớm chỉ có một lí do duy nhất để gặp Hoàng Gia Ngọc. Cô đến gian nhà kính để tìm nhưng không thấy nên tới khu sinh hoạt để xem thử vì nhỏ nghĩ chắc cậu tới đây để ăn sáng. Vừa bước chân vào thì đụng mặt Kiều Vy, một chút nữa là hai người đã tông nhau rồi vì sự hấp tấp, vội vàng của cô.
- Có Gia Ngọc ở đây không?
Kim Nhã gặn hỏi.
- Không biết.
Vy trả lời cộc lốc, rồi đi lướt qua mặt Nhã, trên tay cằm hộp bánh hoa hồng Pháp đi về phòng của mình.
- Này, con nhỏ kia đứng lại.
Kim Nhã quát lớn, vẻ mặt khó chịu pha sự tức giận rồi nhanh chân đi theo Vy.
Kiều Vy vừ nắm lấy vặn cửa mở ra, nhỏ đứng sững người, vẻ mặt có chút ngạc nhiên khi vô tình cảnh tượng không nên nhìn thấy, nhỏ vội quay lưng định đi ra ngoài thì Kim nhã từ ngoài xông vào, đôi đồng tử giãn rộng tưởng chừng nó sẽ rách ra.
- Hai người đang làm gì vậy hả?
Nhã gằn giọng nói lớn, ánh mắt nổi lửa ngùn ngụt. Chạy tới lôi Di đứng dậy, nhỏ chưa kịp thắt lại những dây nơ ở cổ áo.
"Chát"
Nhã tát mạnh vào mặt Di in hằn năm ngón tay đỏ ửng, rồi đẩy Di ngã phịch xuống sàn. Nhã rút một chiếc gót nhọn mang ở chân phan vào Di một cái, khiến Di cảm thấy ê hết cả đầu, máu chảy dọc xuống gò má, nét mặt đau đớn. Gia Ngọc vội lao nhanh tới đẩy Kim Nhã ra và bế Di nằm trên giường, thắt lại từng dây nơ cho Di, rồi nhanh chóng lau đi vệt máu trên mặt nhỏ. Sau đó đi tới với bộ dạng quần áo xộc xệch, áo chưa cài hết khuy nắm lấy vạt áo Kim Nhã đẩy mạnh vào tường như ném một hòn đá, ánh mắt hiện rõ sự tức giận như một con sói.
- Bỏ tôi ra... Chỉ vì một con nhỏ giúp việc cậu định giết chết tôi sao?
Nhã gằn giọng nói, mắt nhìn thẳng vào mặt Gia Ngọc.
- Đúng.
Cậu đáp lại với giọng dữ tợn, rồi dùng tay tháo kính áp tròng ra, ánh mắt đen huyền sắc bén nhìn trừng vào Kim Nhã vô cùng tập trung như đang chuẩn bị tấn công, gân xanh nổi chần chịt trên mặt. Cánh tay rắn chắc ấn mạnh bã vai Nhã, không cho cô thoát khỏi, mặc cho cô cố gắng vùng vẫy và chống cự.
Bất chợt, có bốn tên vệ sĩ ở đâu chạy vào, nhìn thấy tiểu thư bị tấn công, vội rút súng chỉa cùng một lúc về phía Gia Ngọc.
- Cậu Gia Ngọc, mau dừng tay lại đi...
- Thả tiểu thư của chúng tôi ra...
- Nếu cậu không dừng tay buộc chúng tôi phải bắn.
Những lời nói của tên vệ sĩ không hề lọt vào tai Gia Ngọc, cậu quay mặt nhìn họ với ánh mắt không giống như người bình thường, sâu trong mắt cậu đột nhiên phóng ra hai tia laser màu tím mờ mờ ảo ảo chỉ trong vài giây rồi biến mất rất nhanh. Những tên vệ sĩ đều nằm bệt dưới sàn chết khi chưa kịp lấy hơi thở cuối cùng, trên người xuất hiện nhiều vết cắt dài, máu chảy tạo thành vũng.
Kim Nhã khụy gối, vẻ mặt sợ hãi, trắng bệch không còn giọt máu, tay chân run bần bật không thể nào đi nổi. Di và Vy đều sững người và đơ ra mà nhìn cậu giết những tên vệ sĩ không cần ra tay. Di nhìn chú mục vào ánh mắt đen của Gia Ngọc, nhỏ cảm thấy khó hiểu và dường như đoán ra được điều kì lạ từ con người cậu.
- Anh ta không phải là một người bình thường.
Vy nói.
- Tia laser?
Di chợt lên tiếng.
- Mình có đọc qua sách, một số nhà khoa học cũng nói đến hiện tượng này. Nhưng chỉ là trên lý thuyết.
Gia Ngọc tiến lại nắm lấy vạt áo Kim Nhã kéo phắt dậy và đương nhiên là sẽ giết chết cô nàng chỉ trong tíc tắc. Kim Nhã nét mặt tái xanh sợ hãi, không thể chống cự được.
- Tha cho tôi đi...
Cô nàng khóc thét lên. Xung quanh không ai dám lại can cậu. Ai nấy cũng đều sợ chết như nhau.
- Di, không ra cản anh Ngọc đi, mình thấy giết chết cô ta thì cũng tội nghiệp.
Vy quay sang nhìn Di nói nhỏ.
- Cứ để mọi chuyện theo ý muốn của nó.
Di nói rồi nằm xuống, nghiêng mình vế phía trong, không quan tâm gì nữa. Vy cũng không nói gì thêm, lấy chăn đắp lại cho Di.
- Di này, mình thấy hết rồi đó nha...hihi...
Nhỏ ghé sát vào tai thì thầm rồi cười. Di chỉ biết mĩm cười đáp trả.
Gia Kỳ có chuyện định nhờ Gia Ngọc giải quyết. Anh ta đi tìm Gia Ngọc thì người giúp việc nói cậu ở chỗ khu sinh hoạt nên đi tới. Anh ta vừa đến thì thấy một đám người giúp việc đang đứng bao quanh tại một căn phòng, anh ta liền vào xem.
- Mày đang làm gì vậy hả?
Gia Kỳ thấy Gia Ngọc đang túm cổ Kim Nhã liền chạy lại đánh mạnh cậu một phát ngay mặt. Cậu dịch chuyển sang một hướng và quệt môi. Giờ trông cậu không khác gì một con quái thú.
Gia Kỳ vội đỡ lấy Kim Nhã và lo lắng hỏi:
- Em sao không?
Cô nàng không trả lời chỉ biết khóc.
Gia Ngọc đi nhanh lại chỗ Kim Nhã thì bị đám vệ sĩ chặn lại.
- Mau tránh ra.
Cậu gằn giọng.
- Mày dám làm gì bậy bạ thì không xong với tao đau nghe chưa?
Gia Kỳ nổi cáu.
- Không liên quan đến anh.
Vẫn với giọng nói lạnh băng đó.
- Không dạy mày một bài học thì mày không nhớ được mà...
Gia Kỳ ra hiệu cho vệ sĩ xông lại tấn công Gia Ngọc. Cậu đứng bất động, cứ như thế mà bọn chúng đều ngã gục xuống và chết. Một thứ vũ khí chết người cực kì hiểm.
Gia Ngọc tiến lại chỗ anh trai và Kim Nhã đang đứng, họ lại rơi vào trạng thái sợ hãi lần nữa.
- Mày... Mày... Mau dừng tay...
Cậu tiến tới, hai người dần lùi ra sau. Tia laser tím mờ mờ ảo ảo kia phóng ra nhưng tia laser đó đã phản lại cậu. Cậu vội lấy tay che lại và khụy gối.
- Hoàng Duy...
Gia Kỳ thốt lên.
Duy cầm lấy một tấm gương phẳng đứng chắn lại trước Gia Kỳ và Kim Nhã để che đi tia laser đó. Cậu thả tấm gương đó xuống và nhanh chóng giải tán ở trong này. Gia Kỳ đưa Kim Nhã về phòng, những xát chết thì được đưa đi chỗ khác.
Sau những phút náo loạn trong này, mọi thứ trở lại bình thường. Gia Ngọc thì đeo lại kính áp tròng, còn Di và Vy đã chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
- Gia Ngọc, mày lo giải quyết đóng công việc đang chất chồng kia đi, mọi thứ đang chờ mày xử lý thôi. À mà còn chuyện học ở trường nữa, chiều nay thi rồi đó, mày nhớ ôn lại những phần tao đã truyền đạt lại đi.
Duy buông một câu thật dài.
- Biết rồi.
Gia Ngọc trầm giọng nói, nét mặt trở lại lạnh lùng như thường ngày. Cậu đi tới chỗ Di đang nằm, bế nhỏ lên rồi rời khỏi đây.
|
Tại gian nhà kính:
Gia Ngọc bế Di đặt xuống ghế rồi đi tới lấy hộp thuốc y tế. Di chống tay ngồi dậy tựa lưng vào ghế sô pha, ánh mắt socola đặc nhìn về hướng Gia Ngọc có chút gì đó thắc mắc. Cậu đi lại ngồi xuống gần Di, trên cầm ống tiêm có chứa huyết tương rồi nắm lấy tay Di kéo tay áo lên và tiêm vào. Di nhăn mặt vì đau. Cậu nhanh chóng rút ống tiêm và vứt thẳng vào sọt rác.
- Anh có năng lực siêu nhiên sao?
Di nhìn cậu nhẹ giọng nói.
Gia ngọc im lặng không nói gì, đứng dậy cầm cái điều khiển bấm. Màn hình chiếu bật mở.
Di nhìn lên màn hình chiếu xem đoạn video mà Gia Ngọc mở cho nhỏ xem. Đó là đoạn video mà mẹ cậu đã thu lại từ camara và nghiên cứu bản năng trong người của cậu lúc nhỏ.
- Cha... Cha... Con của ông chủ thật là dễ thương, chắc sau này lớn lên đẹp trai lắm đây...
Trong lúc chờ đợi bữa cơm, cậu nhóc khoảng mười tuổi đang ngồi đọc sách thì mấy người giúp việc lại gần chọc ghẹo, nhóc có chút khó chịu nhưng vẫn ngồi yên và tiếp tục đọc, đó là Gia Ngọc.
- Cậu nhóc thật là đáng yêu, khuôn mặt đẹp giống bà chủ thật...
Một cô giúp việc nói, rồi véo má nhóc.
Những người giúp việc thấy vậy cũng kéo lại chọc. Nhóc không thể chịu được sự ồn ào, sự đụng chạm của bất kì ai vào người mình.
- Bỏ ra, mấy người biến hết cho tôi.
Nhóc gầm giọng nói, vứt cuốn sách xuống sàn, hất tung chiếc bánh kem trên bàn. Mấy người giúp việc đơ người khi thấy phản ứng của nhóc, họ không nghĩ rằng một cậu bé chỉ mới mười tuổi lại biết nóng giận như vậy, họ nghĩ nhóc thích đùa giỡn. Đột nhiên, nhóc đứng bất động, ánh mắt giãn căng nhìn trừng vào mấy người giúp việc, bất chợt họ đều ngã phịch xuống chết hết, trên cơ thể có nhiều vết cắt không biết từ đâu ra.
- Gia Ngọc...
Mẹ của nhóc từ ngoài đi vào, đứng sững người nhìn những người giúp việc nằm lăn lóc. Nhóc quay lại nhìn mẹ mình.
- Mẹ...
- Á...
Bà đột nhiên kêu lên một tiếng nhẹ, nét mặt nhăn lại vì đau, bà ôm lấy tay mình đang chảy máu.
Bất chợt, Gia Ngọc ngất đi. Bà vội chạy tới ôm lấy con mình nhanh chóng đưa về phòng.
Bà đặt nhóc nằm lên giường, rồi đi tời bàn làm việc coi lại camera ở khu sinh hoạt, bà quan sát rất kĩ, rồi chợt nhấn enter dừng lại. Bà phát hiện thấy có hai tia màu tím mờ mờ ảo ảo từ mắt của con mình. Và kể từ đó bà đã nghiên cứu về bản năng của Gia Ngọc, bà đã là người đặt ra những giải thích về một hiện tượng siêu năng lực hiếm có nhất trên thế giới, chỉ xuất hiện ở vài người. Các nhà khoa học gọi đó là sức mạnh "sát nhân" của ánh mắt. Theo bà tìm hiểu, trong cuốn sách có ghi lại, tiến sĩ sinh học Grant – viện sĩ thông tấn viện hàn lâm khoa học tự nhiên, nghàn nhã khoa cho rằng: con mắt – cũng như bất kì một hệ thống quang điện tử nào, không chỉ thu nhận mà còn phát ra tín hiệu. Bà đã cho người giải phẫu tử thi và đã phát hiện, trái tim của người chết dường như đã bị nắm lấy và bắt nó ngừng đập, tương tự như quả lắc đồng hồ.
Bản thân cấu tạo của nhãn cầu và võng mạc mắt cũng gợi tới nhiều liên tưởng tới một chiếc gương parabol có khả năng phản hồi các tia phản xạ. Các tia phản xạ phản hồi từ mắt là loại sóng ngắn nên có tác dụng xuyên thấu tựa như tia rơn- ghen hay laser. Nó có thể tác động đến hệ thần kinh trung ương, cũng như hoạt động của toàn bộ cơ thể.
Ai cũng biết trên tròng đen của mắt có những điểm chịu trách nhiệm về hoạt động của tất cả các cơ quan bên trong. Nếu phóng một tia laser vào một khu vực nào đó của tròng đen, chẳng hạn vào khu vực của tim, có thể làm tim ngực đập.
Một nhà khoa học người Mỹ tiến sĩ Giom Prat đã khám phá bí mật của cái nhìn, ông đã thí nghiệm trên 800 thí nghiệm. Và kết quả ông đã phát hiện hơn 90% trường hợp ở một vài người có khả năng dùng mắt phát ra những bức xạ kì lạ mang năng lượng sinh học. Những bức xạ ấy nếu nằm trong dải sóng milimet với tần số cao thì có thể gây tác động vật lí lên mọi vật xung quanh tạo nên những hệ quả rõ rệt. Vì vậy, không thể coi thường, đôi lúc đôi mắt có một sức mạnh khôn lường.
Và từ lúc mẹ Gia Ngọc phát hiện ra nhóc có khả năng đó và đã bắt nhóc mang kính áp tròng 3D để tránh đi cái nhìn gọi là cái nhìn "sát nhân". Loại kính ấy do bà đã chế tạo ra.
Cho đến tận bây giờ cậu luôn phải mang kính áp tròng và cậu phải tự mình tạo ra kính áp tròng 3D dựa trên lí thuyết mà mẹ cậu đã để lại.
- Một sát nhân máu lạnh!
Di nói ánh mắt nhìn chăm vào Gia Ngọc.
- Máu lạnh?
Gia Ngọc cười nhạt rồi quay lưng, hướng mắt về phía cửa sổ.
- Đây là lí do, anh sống cách biệt với thế giới bên ngoài.
Di nhẹ giọng nói, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào người phụ nữ trên màn hình chiếu. Dường như Di biết người phụ nữ kia là ai, nhỏ cố lục lại trí nhớ của mình nhưng không thể nhớ ra là đã gặp ở đâu. Nhỏ thôi không nghĩ nữa, đứng dậy đi tới ôm Gia Ngọc từ phía sau, thì bỗng nhỏ giật mình bật ngã ra sau, ôm lấy tay mình vì khi đụng vào cậu nhỏ như thấy một luồng điện chạy trong người khiến cơ thể tê cứng.
- Á...
Gia Ngọc vội quay người khi nghe tiếng kêu nhỏ của Di. Cậu đi tới định chạm vào Di, nét mặt lo lắng nhưng nhỏ lại thụt lùi khi cậu tiến gần tới.
- Đừng chạm vào Di.
Di gằn giọng nói, nổi sợ hiện rõ trên khuôn mặt Di.
Gia Ngọc chợt hạ tay khi nghe Di nói, cậu đã quên hạn chế bản năng vốn có trong cơ thể của mình.
- Nếu như em không muốn, tôi sẽ không chạm vào em.
- Anh còn bí mật gì nữa sao?
Di nói giọng đều đều, mắt nhìn trân trân Gia Ngọc.
- Điện.
Cậu trả lời một câu ngắn gọn, rồi đứng dậy, đút tay vào túi quần và quay người tiếp tục nhìn ra ngoài với hướng nào đó rất xa.
- Chẳng lẽ trong cơ thể anh có điện sao?
- Phải.
Gia Ngọc trầm giọng đáp, rồi đi tới tủ âm tường kéo ra và lấy áo đồng phục trường Đại học y Taemin màu xanh đen khoác vào.
- Đi đâu vậy?
Di nhìn cậu thắc mắc hỏi.
- Học.
- Công việc thì sao?
- Không quan tâm.
- Vậy cho Di đi cùng được không?
Gia Ngọc nhìn Di chằn chừ một lúc. Cậu không muốn Di đi đến những nơi ồn ào, cũng không muốn Di tiếp xúc với nhiều thứ phức tạp xảy ra xung quanh cậu vì một cái lẽ khinh thường và vì một thứ khác.
- Không muốn Di đi cùng sao?
Di nói giọng khó chịu, nhíu mày nhìn cậu.
- Đi thôi.
Sau một lúc suy nghĩ cậu cũng quyết định đồng ý cho Di đi cùng. Cậu lấy trong tủ chiếc khăn choàng cổ bằng len dài màu trắng rồi đi lại gần Di quàng lên cổ nhỏ, sau đó hất mái tóc ra sau và nắm tay nhỏ đi ra khỏi đây.
...
Ở phòng Di và Vy ở.
Vy vẫn đang còn ngủ sau khi mọi chuyện đã kết thúc. Duy đã ở trong phòng của nhỏ đến bây giờ, trên tay cậu có cầm một thiết bị nhỏ màu đen, cậu đi lại chỗ bàn và gắn nó xuống trong mép bàn. Duy quay lại nhìn Vy rồi ngồi cạnh nhỏ và khẽ đưa tay lên định sờ vào bờ má nhỏ nhưng rồi cậu chợt thu lại khi sực nhớ đến một chuyện.
Trong buổi hội nghị ở bến cảng Blue, cô gái chỉa súng vào cậu có một vết xâm hình hoa hồng đen trên bả vai liên quan đến vụ muốn âm mưu giết chết hai cha con Gia Lâm. Điều đó đã nảy sinh trong cậu thêm một điều muốn xác thực hơn nữa mặc dù cậu đã biết một phần nào đó của cuộc chơi này.
Duy nhìn Vy thấy nhỏ ngủ rất ngon nên cậu đã nghĩ đến một chuyện. Chuyện này là một chuyện bất đắc dĩ cậu phải làm cho dù không muốn. Cậu cáu chặt tay vào cạnh giường, thở nhẹ một hơi rồi buông lỏng tay đưa gần lại chỗ thắt nơ trên áo Vy. Cậu dần tháo nó ra và cầm lấy vạt áo kéo nhẹ qua một bên nhưng...
- Làm gì vậy?
Giọng nói ấy vang lên. Vy chợt mở mắt nhìn thẳng vào Duy. Cậu tỏ vẻ thản nhiên như không có chuyện gì, thắt gọn lại chiếc nơ trên áo nhỏ, đứng dậy và vòng tay trước ngực cười nhạt, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ.
Vy gượng người ngồi dậy và rời khỏi giường lại gần Duy với vẻ tức giận.
- Có ý gì?
Nhỏ gằn giọng. Duy quay lại nhìn Vy.
- Muốn giải tỏa tâm trạng.
Cậu nhẹ giọng nói trên môi vẫn toát lên nụ cười của sự ẩn ý.
- Tại sao lại là tôi, vợ anh đấy.
Nhỏ ngước mặt và mở to mắt nhìn Duy.
- Không thích.
Cậu trả lời dứt khoác.
- Ra khỏi phòng tôi.
Vy nhíu mày, rồi giơ tay lên chỉ thẳng ra cửa.
- Tôi không đi.
Duy nói rồi vòng tay lại trước ngực và nhếch miệng cười nhạt.
- Muốn gì đây?
Nhỏ gằn giọng.
- Tôi không có thời gian để dây dưa với anh, tôi còn phải làm việc của tôi.
Nhỏ tiếp lời.
Vẫn nụ cười đó, Duy tiến sát lại gần nhỏ hơn và đặt tay lên vai nhỏ, đẩy nhỏ sát lại. Cậu ghé sát vào tai nhỏ nói thầm.
- Tôi muốn được gần em hôm nay.
- Anh...
Vy thốt lên khi nghe lời nói đó, nhỏ vội vung tay để đẩy Duy ra nhưng bị cậu giữ chặt lại.
- Được chứ?
Duy nhìn nhỏ với ánh mắt không khác gì là một con dao đang cưa đổ con mồi.
- Không...
- ... Suỵt...
Vy đang định nói thì cậu đưa ngón tay trỏ đặt lên môi nhỏ.
- Đừng nói gì bây giờ.
Duy tiến sát gần mặt của Vy hơn, tay cậu dần kéo phần áo của nhỏ xuống. Nhỏ cẩm thấy ngạt thở và tim đập liên hồi không thể kìm nén được. Ánh mắt của Duy nhìn Vy chất chứa rất nhiều ẩn ý mà cậu muốn thực hiện lúc này. Áo Vy dần bị cậu kéo xuống lộ ra bả vai trắng mịn, chỉ cần một chút nữa thôi điều cậu muốn biết sẽ được xác thực nhưng...
"Cộc cộc."
Tiếng gõ cửa. Vy vội đẩy Duy ra kéo áo mình lại và lên tiếng.
- Ai vậy?
Vy đi ra mở cửa.
- Là tôi.
Quản lý Daviss lặng người cúi chào.
- Hoàng Duy đang ở đây.
Vy vội nói.
Quản lý Daviss lo lắng khi nghe nhỏ nói vậy.
- Không phải giờ này cậu ấy đang ở trường Đại học y Tamin sao?
Quản lý tiếp lời.
Vy quay người vào trong thì không thấy Duy đâu nữa, chỉ thấy cánh cửa sổ bật mở, tấm rèm bay phấp phới. Duy đã nhảy xuống từ bậu cửa sổ và tiếp đất thành công. Cậu thở dài:
- Thất bại.
Cậu bắt đầu lấy tai phone gắn vào và mở điện thoại.
- Chú vào đi.
Vy mở toan cửa cho quản lý Daviss vào rồi vặn chặt chốt cửa lại.
- Mục tiêu lần này là hai người con trai của ông ta.
Nhỏ vòng tay lại trước ngực và bắt đầu suy đoán dự tính của mình.
- Tiểu thư Rose đang thực hiện trò chơi rồi, giờ đến lượt cô nhúng tay vào giúp tiểu thư Rose.
Quản lý lấy ra sơ đồ khu làm việc A1 và chỉ vào mục tiêu cần làm.
- Tôi đã cho người đứng ở ngoài chờ đến khi Gia Kỳ bước ra sẽ thực hiện mục tiêu, tiểu thư hãy cài bom vào khu làm việc chính của căn biệt thự này nơi ông Lâm đang làm việc và đi đến trường Đại học y Taemin để đưa tiểu thư Rose đi.
Quản lý chỉ vào chính giữa sơ đồ, khu trung tâm làm việc.
- Tôi hiểu rồi.
Dứt lời Vy và quản lý nhanh chóng đi thực hiện kế hoạch đề ra.
Dưới gốc bàn, một thiết bị liên tục chớp nháy màu đỏ.
|
Duy về phòng thay đồng phục để đi đến trường Đại học. Hôm nay cậu và Gia Ngọc đều có một buổi kiểm tra định kì.
- Chắc sẽ đến trễ rồi.
Duy lên tiếng rồi tháo tai nghe xuống vứt lên bàn sau khi nghe xong một cuộc đối thoại.
- Phải giải quyết nhanh rồi đi đến trường ngay thôi. Phải báo cho Gia Ngọc ngay.
Cậu lấy điện thoại ra và gọi cho Gia Ngọc.
- ...Tút...Tút...Tút...Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...
- Thằng này sao không nghe máy chứ...
Cậu gọi mấy cuộc nhưng bên kia vẫn không ai bắt máy, cậu bắt đầu lo lắng và có sự nóng giận.
- Phải tự giải quyết thôi.
Cậu vội rời khỏi phòng và đi đến khu làm việc.
...
Tại khu A1.
Ông Lâm, Gia Kỳ và Kim Nhã ngồi ở trong phòng họp, xung quanh là những vệ sĩ đứng canh gát nghiêm ngặt. Nhân viên vẫn làm việc chăm chỉ, làm hết tốc độ không ngừng nghỉ.
- Thằng Gia Ngọc nó lại bỏ bê công việc là sao hả?
Ông Lâm cáu gắt khi không thấy Gia Ngọc đến làm việc.
- Ba biết nó mà, có bao giờ nó đặt chân đến đây đâu.
Gia Kỳ nói đều đều rồi cầm lấy tách trà uống.
- Nhắc đến Gia Ngọc giờ cháu vẫn thấy sợ.
Kim Nhã mặt vẫn tái xanh như lúc ở phòng của người giúp việc.
- Sợ gì?
Ông Lâm lo lắng hỏi.
- À phải rồi con muốn nói với ba chuyện này?
Gia Kỳ vội bỏ tách trà xuống và tiếp tục nói.
- Thằng Gia Ngọc nó có năng lực siêu nhiên.
- Năng lực siêu nhiên?
Ông Lâm ngạc nhiên.
- Nó có khả năng giết người chỉ bằng ánh mắt. Theo như viện hàn lâm cho biết thì số người có được khả năng này chỉ đếm trên đầu ngón tay. Quả thật đứa con trai của ba là một con người quá nguy hiểm.
Gia Kỳ nói trầm giọng vẻ mặt vô cùng nghiêm.
- Vậy thì sẽ khó khăn hơn trong việc sai khiến nó làm mọi việc rồi.
Ông Lâm đẩy ghế đứng dậy, chóng tay lên bàn, nét mặt lo lắng.
- Nó có thể phản ta bất cứ lúc nào...
- Gia Ngọc thật sự không phải con người bình thường, quá đáng sợ, đã vậy còn là một sát thủ... Làm sao đây, con muốn có được Gia Ngọc...
Kim Nhã than phiền và khóc trong sự thất vọng.
- Không có gì phải lo đâu ba. Ba sẽ sai khiến được nó thôi, còn Kim Nhã thì sẽ có được Gia Ngọc một cách dễ dàng.
Nghe Gia Kỳ nói ông Lâm và Kim Nhã trở nên tươi tỉnh hơn.
- Nói rõ đi.
Ông Lâm trông chờ câu trả lời.
- Con và nhóm nghiên cứu bên viện hàn lâm đã nghiên cứu ra một loại thuốc có thể kích thích hệ thần kinh và làm cho người không biết mình làm gì cũng không biết bản thân là ai và làm theo sự sai khiến của người khác.
Gia Kỳ vòng tay trước ngực vừa đi vừa nói.
- Vậy thì mau tiến hành đi.
Ông Lâm không cần suy nghĩ gì cả vội đồng ý ngay.
- Ba nên nhớ rằng đã làm thì không được hối hận vì nó là con trai của ba.
Gia Kỳ nghiêm túc nói.
- Ta sẽ không hối hận vì cả cơ ngơi này ta sẽ làm tất cả.
Ông dứt khoác trả lời.
- Cháu cũng đồng ý với ngài chỉ tịch.
Kim Nhã cười đắc ý và cảm thấy sướng lòng.
- Nhưng làm sao để tiêm thuốc vào người nó cũng là một chuyện?
Gia Kỳ tiếp lời.
- Em có cách này.
Trong lúc ở trong này họ đang dựng lên kế hoạch thì bên ngoài, một cô gái mặc áo sơ mi đen to rộng, tóc xỏa dài xuống, đội mũ lưỡi trai màu đen, ánh mắt xanh rêu lạnh băng, gương mặt hiện lên sự tàn độc. Trên tay cô cầm một hộp bom điện tử chà trộn vào đám vệ sĩ nữ và nam, lẻn qua bao niêu nhân viên để vào phòng làm việc chính của tổ chức CMI. Cô thật sự rất nhanh nhạy trong việc lẫn vào chỗ này. Cô đi vào căn phòng làm việc chính và cài bom lên tường và ấn nút thời gian để chờ nổ. sau khi cài đặt xong cô đi ra ngoài.
Cô gái ấy vừa rời khỏi thì Duy mở cửa bước vào. Cậu đeo tai phone mp3 , một bên đeo balo đen nhìn rất vô tư mặc dù biết có chuyện rất quan trọng phải giải quyết. Cậu nhìn xung quanh căn phòng và tự khắc đi đến chỗ có gắn cái hộp đen đang chạy lùi thời gian và gỡ nó xuống, hủy đi. Xong, cậu đi ra ngoài cửa chính để lên chiếc siêu xe đi đến trường thì gặp ông Lâm, Gia Kỳ và Kim Nhã, họ đều đang đứng trước cửa chính.
Chính vì sự tập trung của họ ở đó khiến cho cô gái ấy không thể ra ngoài được.
- Tiểu thư không thể đi đường trước được đâu ạ?
Quản lý Daviss nói khẽ, nhìn ngó xung quanh vì sợ phát hiện ra.
- Phải đi cửa chính thì mới giải quyết được việc.
Cô trầm giọng.
- Nguy hiểm lắm ạ.
- Dù gì, Gia Ngọc cũng không có ở khu quan sát mà Rose cũng đã vô hiệu hóa camera cửa chính rồi. Chú cứ làm việc của chú đi, còn tôi sẽ làm việc của tôi.
- Không được đâu tiểu thư Sona.
Quản lý Daviss phản đối kịch liệt và nắm chặt cách tay Sona.
- Chú cứ để tôi.
Sona vội vung tay quản lý ra và đi đến cửa chính lẩn vào đám vệ sĩ.
- Tiểu thư...
Không kịp nói gì thêm, quản lý đành phải đi ra ngoài và thực hiện theo những gì mà Sona yêu cầu.
- Hoàng Duy, em đi đâu vậy?
Gia Kỳ gọi.
Hoàng Duy đi lại và cúi đầu chào ông Lâm một cách lễ phép:
- Con chào chủ tịch, anh Gia Kỳ.
- Con định đâu vậy?
Ông Lâm thắc mắc hỏi.
- Dạ con định đi đến công ty giải quyết công việc.
Duy đáp.
- Vậy tại sao lại mặc đồng phục của trường Đại học y Taemin thế này?
Kim Nhã sát lại cậu nắm lấy vạt áo có in logo của trường Đại học Y Taemin và nói đểu.
- Hay là cậu đi học y bỏ bê công việc?
Duy hất mạnh tay của Kim Nhã ra và nhìn cô nàng với ánh mắt khinh thường.
- Không biết gì thì câm.
Cậu trầm giọng nói.
- Gia Ngọc đâu sao không đến làm việc vậy Duy?
Ông Lâm hỏi.
- Thưa chủ tịch, Gia Ngọc hiện tại rất bận giải quyết một số việc khác liên quan đến an ninh mạng ở công ty.
Duy nhẹ giọng đáp.
- Vậy thì được rồi, con đi đi.
Ông Lâm nói rồi đi vào bên trong.
Duy vội cúi đầu chào và cứ thế là đám vệ sĩ cũng chào. Sona đứng nhìn ông Lâm đi vào lòng cảm thấy hài lòng và nhếch lên một nụ cười tà mị.
- Mọi thứ sẽ miễn mãn thôi Rose.
Duy quay sang chào Gia Kỳ và định đi lên siêu xe của mình đi thì Gia Kỳ gọi lại.
- Này Duy, sẵn đây anh đi cùng em đến trường Đại học y Taemin luôn, anh có việc muốn vào khoa viện hàn lâm.
- Em cũng muốn đi.
Kim Nhã vội xen vào.
Duy có vẻ gì đó chần chừ nhưng cũng phải đồng ý.
- Vâng, được.
Duy đáp.
- Vậy thì em đi xe của anh đi. Em ra trước đợi, anh ra liền.
Duy nghe theo và đi ra cửa chính theo sau là đám vệ sĩ.
Sona chợt bối rối khi nghe được.
- Không được rồi, họ sẽ tấn công nhầm người mất.
Sona lo lắng tìm mọi cách ra bằng được cửa chính. Duy vừa đi vừa cầm lấy điện thoại gọi điện cho Gia Ngọc liên tục. Nhưng đáp lại cuộc gọi chỉ là những tiếng tút tút. Lúc này, Duy thật sự lo lắng. Cánh cửa chính mở ra. Phía bên kia đường, một đám người che mặt không khác gì sát thủ đang đứng chờ mục tiêu và để sẵn những chiếc mô tô đen dựng đấy. Còn ở bên này là đám vệ sĩ và những con hơi xe đang chờ chủ nhân của mình.
Duy vừa bước ra thì bên kia bắt đầu thực hiện mục tiêu.
- Chào cậu, mời cậu lên xe.
Một tên quản lý lên tiếng và mở sẵn cửa xe.
- Chuẩn bị đi, chính là cậu ta.
Một tên sát thủ ở phía đường, nghe sự chỉ đạo liền cầm lấy thuốc nổ và đốt, chuẩn bị ném.
Duy vẫn cầm lấy điện thoại và gọi liên tục dường như cậu không hề để ý gì xung quanh cả. Giờ chỉ cần cậu đi ra trước con xe thì cậu sẽ làm mục tiêu của những sát thủ kia.
Sona thì bối rối tìm cách ra khỏi cửa chính. Vì vệ sĩ canh quá nghiêm ngặt làm cô không thể đi ra được.
- Làm sao đây...
Tay cô run run nắm chặt lại nhau, vẻ mặt lo lắng liên tục cắn môi.
Quản lý Hen đang cầm một sấp tài liệu đi về chỗ Duy thì bị một luồng gió hất bay về phía đường không kịp giữ lại.
- Cẩn thận.
Duy thấy vậy vội ra phía trước con xe nhặt giấy tờ hộ cho quản lý Hen.
- Không cần đâu cậu Duy để tôi nhặt được rồi.
Quản lý Hen cắm cúi nhặt chúng.
Phía bên kia đường, những tên sát thủ đứng nhìn mục tiêu và cười. Tên sát thủ được giao ném thuốc nổ tiến ra phía trước và tư thế ném sẵn sàng.
- Chết đi.
Tiếng nói phát lớn lên ở bên kia đường làm bên đây đứng hình trong tíc tắc, mọi ánh mắt đều đổ về bên đường. Duy ngước lên và không kịp xử lí gì cả kể cả những vệ sĩ xung quanh.
Thuốc nổ lao đến chỗ Duy và những vệ sĩ đúng đó nhưng gần nhất vẫn là cậu.
- Không được.
Cô gái ấy đã vượt mặt vệ sĩ lao tới chỗ Duy và rồi...
"Đùng."
Tiếng nổ lớn inh ỏi cả vùng đó.
"Phịch... Á..."
Những tiếng hét của những người đi xung quanh, đám vệ sĩ đều nằm phịch xuống mặt lề đường, tay áp tai. Chiếc ô tô con nổ tung, cháy phực lên. Tiếng nổ dứt, đám vệ sĩ nhanh chóng cầm súng và vũ khí sang bên đường tấn công những sát thủ vừa rồi.
Cô gái ấy đang đè lên người Duy vì đã đẩy Duy ra khỏi thuốc nổ đang ném tới. Duy cảm thấy có phần đau nhói, hai tay chóng vào mặt đường cô gượng người ngồi dậy và đỡ cô gái ấy bật dậy.
- Cô là ai?
Duy giữ chặt vai cô. Cô vội lấy mũ lưỡi trai đội lên và bịt khẩu trang lại tứt khắc rồi đứng dậy định đi thì bị Duy nắm chặt lấy tay.
- Cô chính là là kẻ mưu sát.
Cô gái ấy vội kéo tay mình lại nhưng không được.
- Bỏ tay ra.
Cô gằn giọng.
- Cô là ai? Nếu không nói tôi sẽ giết cô.
Duy đưa ra lời đe dọa, ánh mắt hiện rõ sự tàn ác.
-...
Cô im lặng, trong lòng cảm thấy rối cô cùng. Lo sợ và lo lắng hòa vào nhau khiến cô không thể nào điều chỉnh được. Tim cô đập liên hồi, ánh mắt hiện rõ sự lo lắng. Cô thầm:
- Xin anh, tôi không thể...
Giờ cô không tài nào nghĩ được gì cả, buộc cô phải nghĩ đến chuyện ra tay. Cô đưa tay ra phía trước lưng quần và định rút súng thì...
- Tiểu thư Sona mau chạy đi.
Một tên sát thủ cầm lấy kiếm kề vào cổ của Duy làm cho cậu không kịp phản ứng gì. Cô gái ấy vội nhặt lấy thanh kiếm dưới mặt đường đeo vào và lên mô tô phóng đi thật nhanh.
- Chuyện gì vậy?
Gia Kỳ và Kim Nhã vừa bước ra thì thấy một vụ hỗn loạn liền hỏi ngay. Duy ra tay làm gục tên sát đó và nhanh chóng ra lệnh.
- Mau đuổi theo.
Những tên sát thủ bên kia đường cũng lên mô tô phóng đi theo tiểu thư của mình để bảo vệ cô ấy. Duy vội lên lambor đi và theo sau là đám vệ sĩ bám theo họ. quản lý Hen vội tường thuật lại cho Gia Kỳ và Kim Nhã nghe mọi chuyện và họ cũng nhanh chóng đi truy đuổi.
|
Tại trường Đại học Taemin.
Gia Ngọc lái xe vào gara xe. Trên lúc đến trường, Di cầm lấy điền thoại của Gia Ngọc chơi trò piano tiles 2 nên có cuộc gọi gì đến, nhỏ đều chặn lại và thoát nó đi, tập trung vào trò mình đang chơi, mặc dù nhỏ biết là ai đang gọi.
- Đi thôi.
Gia Ngọc đến mở cửa xe. Dường như Di vẫn đang hăng say với trò chơi. Gia Ngọc thấy vậy, cậu lấy lại điện thoại trên tay Di khiến nhỏ tụt hứng.
- Không chơi nữa, đi.
- Trả lại Di.
Nhỏ lấy lại điện thoại trên tay của cậu và bước xuống xe rồi nắm tay cậu.
- Đi.
Nhỏ kéo cậu đi và cất điện thoại vào túi.
Hai người họ rời khỏi gara. Vừa chỉ bước ra thì bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn về họ. Những nữ sinh viên đều hò hét khi nhìn thấy Gia Ngọc, tất cả cầm trên tay chiếc điện thoại chụp hình cậu liên tục, nhưng họ lại gửi ánh mắt ganh tị nhìn Di.
Gia Ngọc vốn dĩ đã nổi tiếng ở trường vì độ tài giỏi cùng với Hoàng Duy. Nhưng họ rất hiếm khi gặp được hai cậu vì chỉ có những cuộc thi quan trọng họ mới đến trường, đa phần hai cậu sẽ học tối nhiều hơn nhưng không phải ở trường.
Những nữ sinh cứ thế hò hét thì ngược lại là những con mắt khinh thường của những nam sinh viên ném vào Gia Ngọc.
Mặc kệ cho những gì diễn ra xung quanh, Gia Ngọc vẫn cứ lặng thinh nắm tay Di đi đến lớp không quan tâm chỉ xem họ là thứ vô hình. Đến lớp, hơn 50 sinh viên đang ở bên trong tất bật chuẩn bị cho bài kiểm tra và giáo sư đọc đến tên ai thì người đó sẽ vào đi đến phòng phẫu thuật để thực hành lấy điểm. Vì đây là đọc tên ngẫu nhiên mười sinh viên để thi nên ai cũng lo lắng cả. Nhìn ai cũng tập trung lại thành nhóm để tranh thủ hỏi này nọ. Riêng Gia Ngọc, cậu đưa Di vào với vẻ thản như không có gì quan trọng cả mặc dù đó là phần thi định kì quan trọng. Chỉ vừa mới bước vào thì bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn vào Di và những lời bàn tán bắt đầu xì xào, vang vản lên như bầy ong vo ve.
- Là ai vậy?
Một sinh viên nữ lên tiếng.
- Học viên mới sao?
- Nhìn đẹp như hoa vậy.
Những nam sinh viên đều giãn căng mắt nhìn Di một cách hút hồn không chỉ có nữ, điều đó khiến họ phải ganh tị vì vẻ đẹp của mình. Một nhóm học sinh nam đứng đầu là lớp trưởng luôn có sự cạnh tranh và muốn lật đổ Gia Ngọc cũng phải nhìn đăm đăm cô gái đang đứng bên cạnh cậu.
- Ê mày, cô gái đó đẹp ấy, tán nó đi.
- Tại sao cô gái đó lại ở đây vậy?
- Chắc có lẽ là bạn gái của thằng Gia Ngọc.
- Hay là ghẹo cô gái đó thử xem nó phản ứng sao?
- Được đó.
- Thôi, lo mà học thuộc bước tiến hành đi rồi tính sau.
Họ thôi cuộc nói chuyện và túm lại học tiếp. Di thấy mọi ánh mắt xung quanh đang dồn về mình, bàn tán nhưng dường như nhỏ không quan tâm gì cả chỉ vén tóc mai lên rôi đeo tai nghe vào để tránh đi cái ồn xung quanh. Nhỏ chỉ biết nhìn Gia Ngọc và cười nhẹ.
Gia Ngọc cũng vậy, không quan tâm cậu mở tủ lấy đồ cá nhân để chuẩn bị vào phòng phẫu thậu làm thực hành. Trên tủ của cậu, có những hộp bánh, sữa và còn có quà rất nhiều. Cậu vốn nổi tiếng trong trường vì cấp độ đẹp trai và còn học giỏi nên rất nhiều cô gái muốn theo đuổi cậu nên lúc nào trên tủ của cậu cũng ngập đầy những thứ có giá trị. Di thấy vậy, cầm lấy một chai sữa có dán một tấm thiệp trên hộp sữa. Trên đó có ghi:
- Sữa rất ngon, mình phải đặt mua nó ở tiệm sữa có tiếng nhất để mua cho cậu, hi vọng cậu sẽ uống nó và chấp nhận làm bạn trai mình nhé. Anna Trần.
Di đọc lướt bằng mắt.
Và Anna Trần cũng ở ngay trong lớp này, cô nhìn thấy Di đang cầm chai sữa thấy bực mình.
- Sữa của tôi.
Cô định nhảy vọt lên thì bị đám nữ viên cản lại.
Di quay lại nhìn nữ viên đó và nhìn lại chai sữa rồi nhếch lên một nụ cười tà mị. Nhỏ tháo tấm thiếp xuống và nói với Gia Ngọc:
- Di uống chai sữa này được không?
- Được.
Gia Ngọc đáp gọn. Di khui lấy chai sữa và cho ống hút vào rồi uống. Anna Trần chỉ biết nhẫn nhịn trong sự bực tức.
Gia Ngọc lấy xong đồ rồi khoác vai Di đi ra ngoài đến phòng thay đồ.
Tại phòng thay đồ, Di đứng ở ngoài đợi. Nhỏ đi đến gần tường kính và nhìn ra ngoài sân trường. Ánh mắt chất chứa một điều đang muốn thực hiện.
- Này, cô gái, làm gì ở đây vậy.
Chợt có nhóm nam sinh viên đến chọc ghẹo Di. Di giật mình quay lại.
- Cô em xinh thật sự rất xinh.
Không ai chính là lớp trưởng. Cậu ta đưa tay lên vuốt lấy má Di.
- Bỏ ra.
Di trầm giọng, lạnh lùng nói không hề có sự phản kháng. Nét mặt nhỏ thản vô cùng và hiện lên một nét tà mị.
- Chà chà, dễ thương thật. Em là bạn gái của thằng Gia Ngọc sao?
Cậu ta gặn hỏi. Nét mặt đểu vô cùng.
- Phiền.
Di phán một chữ rồi quay người định đi nhưng bị một lũ vây hãm.
- Tưởng dễ dàng đi được sao?
Tên lớp trưởng lên tiếng.
- Tại sao có thể ăn nói như vậy được.
Một tên khác.
Tên lớp trưởng đẩy mạnh Di vào tường kính.
- Có tin bọn này xử đẹp em tại đây không hả?
- Một lũ hèn.
Một lời nói hết sức bình thản và đơn giản của Di.
- Dám...
Tên lớp trưởng giơ tay lên định giáng vào mặt Di cái tát thật mạnh thì... Bộp... Một cú đấm nảy lửa giáng lên mặt cậu ta, khiến cậu ngã phịch xuống sàn, miệng tứa ra máu. Bọn tay chân xung quanh đều một phen giật mình.
Gia Ngọc đưa ánh mắt của một sát thủ máu lạnh nhìn tên lớp trưởng rồi đi lại chỗ Di khoác vai nhỏ rời khỏi đây. Những tên xung quanh không dám hó hé gì.
- Mày có khẩu vị tốt nhỉ?
Tên lớp trưởng lên tiếng và đứng dậy lấy tay quệt môi.
Gia Ngọc và Di đứng lại và quay người.
- Coi bộ một thằng như mày cũng có gái theo nhợ. Cô gái kia không xứng đáng với một thằng hèn như mày.
Gia Ngọc thật sự tức giận nhưng vẫn phải cố giữ bên trong không để hiện ra ngoài nét mặt.
- Mày đang cố kìm nén tức giận lắm phải không? Một thằng hèn... Tồi... Hahaha...
Bọn chúng thả sức cười một trận.
Lần này thì không thể tha được nữa, Gia Ngọc xông lại nắm lấy lấy vạt áo của lớp trưởng và đẩy mạnh vào tường, nhìn cậu ta với ánh mắt sắc tựa lưỡi dao. Tên lớp trưởng vẫn bộ mặt đểu cá đó và cười.
- Tực giận rồi sao, ô hô.
Cậu ta lên giọng đùa cợt.
- Câm đi.
Gia Ngọc gằn giọng nói, vẻ mặt hiện rõ sự giận giữ.
- Mày muốn giết tao đúng không hả? Giết đi? Giết đi?
Tên lớp trưởng cương mặt lên, nói thẳng vào mặt Gia Ngọc và rút con dao trước mặt cậu. Cậu ta tưởng chừng Gia Ngọc vẻ bề ngoài chẳng qua mang một dáng vẻ của một tên máu lạnh phương đông có tiếng này nọ nhưng thực chất bên trong là một kẻ nhát gan, chỉ thể hiện mà thôi. Nhưng suy nghĩ của cậu ta đã lầm.
- Giết đi? Không dám sao?
Tên lớp trưởng cười và nhìn cậu với ảnh mắt đểu cá. Gia Ngọc giật lấy con dao nhanh như chớp, giơ lên và đâm thật mạnh.
Những tên tay chân hoảng che mặt lại, còn Di chỉ biết đứng nhìn và cười nhạt.
Tưởng chừng như Gia Ngọc sẽ đâm nhưng không, cậu đã không làm như vậy mà đã cho tên lớp trưởng một cái đe dọa chết khiếp. Đám tay chân mở mắt ra, hạ tay xuống và nhìn chợt thỏ phắt một hơi.
Tên lớp trưởng cũng có một phen hoảng hồn, tưởng chừng như mình sẽ tạm biệt thế giới này chỉ vì một lời nói của mình dám thách lòng của người khác. Cậu ta ngoảnh mặt lại, thấy con dao đang kề vào cổ, cậu ta run lên bần bần, sợ hãi.
- Xin cậu, tha cho tôi, tha cho tôi.
Con dao kề sát khiến cổ cậu ta hiện rõ đường máu. Gia Ngọc giờ hiện rõ một sát thủ máu lạnh tàn ác.
- Xin cậu...
Cậu ta vẫn van xin. Những tên tay chân xung quanh cũng đều lên tiếng.
- Gia Ngọc, chúng tôi xin lỗi, hãy tha cho lớp trưởng đừng ra tay với cậu ấy. Mà cậu cũng không thể làm vậy ở đây được đâu vì đây là trường học.
Một tên lên tiếng nói. Gia Ngọc nghe được và nhìn về phía Di. Nhỏ gật đầu và cậu hiểu được, cậu buông lớp trưởng ra và ném con dao xuống sàn. Cậu và Di cùng đi đến phòng phẫu thuật. Lớp trưởng và những tên khác đều nhìn họ cho đến khi khuất bóng và nhận ra rằng:
- Nhìn họ có một vẻ gì đó gọi là bí hiểm và tà độc, không thể đoán được suy nghĩ và điều muốn làm của họ.
|
Tại phòng phẫu thuật:
Gia Ngọc đứng bên trong cùng với các giảng viên, giáo viên chủ nhiệm và hai sinh viên để tiến hành phẫu thuật gan. Người thực hiện đầu tiên là Gia Ngọc. Cậu tiến đến chỗ bệnh nhân cần được phẫu thuật.
Phía trên là khu quan sát dành cho sinh viên và giáo sư chỉ đạo. Có màn hình chiếu để quay lại cuộc giải phẫu của sinh viên cho các giáo sư xem. Di cũng ở trong đó, nhỏ đứng nhìn xuống Gia Ngọc và mĩm cười với cậu.
Bắt đầu vào cuộc giải phẫu. Gia Ngọc cầm lấy dao mổ và chuẩn bị.
- Huyết áp 110 trên 60. Nhịp tim 88 và mức độ bão hòa là 97%. Được rồi giờ em hãy bắt đầu loại bỏ khối u tuyến tụy của bệnh nhân đi.
Một giảng viên lên tiếng. Hai sinh viên đứng lo lắng và chú ý tập trung hết mức vì đây là một bài thực hành khó.
Gia Ngọc bắt đầu mổ. Phía trên khu quan sát, những lời bàn tán bắt đầu xì xào.
- Bài thực hành này không phải dễ.
- Để loại bỏ khối u tuyến tụy thì cần phải có phương pháp nào đó.
- Thật sự lo lắng hết sức đây, không biết có làm được không? Nghe nói ca phẫu thuật rất dễ mắc lỗi trong việc cắt bỏ khối u vì sợ cắt phải động mạch máu.
- Các em trật tự đi, hãy quan sát Gia Ngọc thực hiện mà rút kinh nghiệm.
Giáo sư chỉ đạo ra lệnh cho các sinh viên im lặng:
Các sinh viên đều im lặng và chú ý quan sát.
Tiến trình phẫu thuật đang diễn ra rất tốt chợt Gia Ngọc cảm thấy mắt mình mờ đi đột ngột không thất gì cả, cậu dừng lại. Điều này khiến cho những người xung quanh lo lắng.
- Gia Ngọc, em có sao không vậy?
Một giảng viên lên tiếng. Gia Ngọc cố định thần lại và tiếp tục. Cậu cầm lấy bovie vào phần mổ nhưng vì hoa mắt mà cậu đã làm cho động mạch bụng bị vỡ và máu phụt ra bắn lên mặt cậu.
- Em đang làm gì vậy hả, động mạnh bụng bị vỡ rồi kìa, máu chảy nhiều quá.
Giảng viên vội lo lắng lên tiếng, những người xung quanh đều đi lại quan sát. Phía trên những học viên cũng phải bất ngờ nhìn.
- Lần này thì tiêu rồi.
Giáo sư chỉ đạo lắc đầu.
- Chúng ta nên làm gì đây giáo sư?
Giáo viên chủ nhiệm lớp nhìn lên giáo sư và hỏi nhanh.
Máu một lúc ra nhiều hơn và huyết áp của bệnh nhân không được ổn định. Gia Ngọc không có gì gọi là lắng, cậu bỏ qua sự thắc mắc về vấn đề sức khỏe của bản thân, cậu tập trung suy nghĩ phương pháp cần làm bây giờ một cách nhanh nhất.
Giáo sư chỉ đạo vội cầm lấy micro và nhìn xuống Gia Ngọc nói:
- Gia Ngọc, đừng hoảng loạn. Giờ thì bắt đầu quá trình nén lại đi. Rất khó để cầm máu bằng cách khâu động mạch ở giai đoạn này.
- Tôi hiểu rồi. Hãy bắt đầu quá trình nén đi Gia Ngọc.
Giáo viên chủ nhiệm nói với Gia Ngọc nhưng dường như cậu ấy không làm theo mà thực hiện theo một hướng khác. Cậu đã chợt nhớ ra một phương pháp mà cậu đã đọc qua một cuốn sách y học. Cậu bắt đầu thực hiện, khiến cho mọi người cảm thấy hoảng loạn hơn khi cậu lại đi hướng khác mà không nghe theo lời của giáo sư đã hướng dẫn.
Cậu phẫu thuật theo cách của cậu, bảo vệ mạch bụng. Cậu cầm bovie tiến vào phần mổ và làm, cậu khâu lại động mạch gốc bên phải rồi dùng kẹp để cầm máu. Không ai hiểu cậu đang làm gì cả và đều mang một trạng thái lo lắng.
- Em đang làm gì vậy hả Gia Ngọc?
Giảng viên lên tiếng.
- Mau dừng lại đi.
Giáo viên chủ nhiệm lo lắng khuyên Gia Ngọc.
- Im đi.
Gia Ngọc gằn giọng, làm mọi người xung quanh coi như đứng hình vì thái độ của cậu. Những người đứng phía trên chú ý quan sát và không thể nào là không rì rầm xôn xao được.
- Cậu ta đang làm gì vậy?
- Liệu có thể bảo vệ được mạch bụng không chứ?
- Đang làm bằng phương pháp gì?
- Có lẽ cậu ta đang cho một quả lựu đạn vào chăng? Nguy cơ?
- Đường đường là một học viên giỏi đạt loại A trong các bài thi, có lẽ bây giờ thì không được.
Lớp trưởng ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt gì đó gọi là xem thường, cậu ta vẫn không có gì sợ cả, vẫn thản như bình thường.
- Nếu như tôi thì tôi sẽ dùng phương pháp tách động mạch...
- Tách cái gì chứ?
Đang định nói thì Di chợt cắt ngang và lên tiếng khiến cho mọi người đều đổ dồn về nhỏ.
- Appleby.
Nói rồi Di cười nhạt và mở cửa đi ra ngoài.
- Phương pháp Appleby?
Mọi người xung quanh đều đồng thanh và nhìn nhau.
- Đó là một phương pháp không phải đơn giản đâu các em.
Giáo sư vừa nhìn Gia Ngọc thực hiện vừa nói.
- Phương pháp này em chỉ mới nhìn qua sách thôi.
- Nhưng mà tại sao có thể dùng phương pháp này làm phẫu thuật được chứ?
Lớp trưởng nhìn vào màn hình quan sát.
Ở phía dưới, các giảng viên đều lo lắng cho phần thực hiện của Gia Ngọc và liên tục gặn hỏi.
- Em đang làm gì vậy hả?
- Nếu làm không được thì mau đi ra chỗ khác ngay, đừng để bệnh nhân gặp nguy hiểm.
Giáo viên chủ nhiệm đang rất lo lắng và còn bực tức.
- Thôi đi Gia Ngọc, không được thì mau tránh ra đi.
Một sinh viên nam lên tiếng.
- Im lặng. Tôi đang dùng phương pháp Appleby.
- Cái gì?
Mọi giảng viên lại thêm phần sửng sốt.
- Tách khối u tuyến tụy làm sao dùng phương pháp đo được?
Giảng viên thực sự tức giận.
- Khi khối u đã trở nên khó tiếp cận bởi vì vị trí các động mạch trong cơ thể. Vì việc phẫu thuật trở nên khó khăn nên nhiều bác sĩ đã bỏ cuộc. Nhưng đằng này lại là một sinh viên chưa dày dặn kinh nghiệm.
Một giảng viên khác nói.
- Nếu như sử dụng phương pháp này, lá gan không còn động mạch để cung cấp máu.
Việc tranh cãi vẫn diễn ra thì Gia Ngọc vẫn tập trung thực hiện ca phẫu thuật. Họ đã cố nói với cậu dừng tay lại nhưng cũng vô ích. Mọi lời nói cứ vang vản bên tai khiến cậu có chút tức giận vì họ chẳng hiểu gì cả, buộc cậu phải lên tiếng:
- Nhìn kỹ từng inch trên slide đó đi.
Lời nói của cậu, mọi giảng viên nghe được và đều hướng về màn hình chiếu phía trên, kể cả giáo sư chỉ đạo và sinh viên.
- Động mạch treo tràng trên.
Giáo sư quan sát kỹ và ngạc nhiên khi nhìn vào cấu trúc gan, hệ thần kinh bụng. Giáo sư vội quay xuống nhìn Gia Ngọc ngay tứt khắc, cậu ấy đã cầm được máu, tiến hành cắt bỏ động mạch bụng và sau đó dùng bovie loại bỏ khối u.
- Không thể nào, sao em ấy có thể làm được như vậy?
Giáo sư không khỏi bất ngờ.
- Cậu ta gặp may rồi.
- Gia Ngọc đúng giỏi thật.
- Có lẽ lần này lại đạt loại A cho xem?
Những lời tán dương từ phía sinh viên.
Phẫu thuật xong, Gia Ngọc thở nhẹ một hơi, thỏa mãn. Các giảng viên không còn gì để nói với cậu hơn nữa, chỉ biết nể phục một sinh viên kì cựu của trường. Gia Ngọc cúi đầu chào các giảng viên và ra khỏi phòng.
Cậu thay đồ rồi về lớp, cậu cũng không để ý Di đang làm gì, cậu nghĩ Di đi đó xung quanh đây. Gia Ngọc cảm thấy đầu mình ê ẩm và hoa mắt nên ngồi xuống ghế, hai tay vòng lại trước ngực và nhắm mắt lại tĩnh tâm một mình.
...
Di từ chỗ phòng thay đồ ở khu tập thể phía sau trường bước ra, trên mình mặc áo sơ mi đen, tóc búi gọn lại, đeo kính áp tròng màu tím và đội mũ lưỡi đen cụp xuống. Phía sau có đeo thắt lưng có gắn một thanh kiếm nhật dài. Nhỏ bước ra ngoài và cầm lấy điện thoại và gọi:
- ... Alo...
- Mọi chuyện sao rồi?
- Thưa tiểu thư, ở biệt thự thất bại rồi ạ, quả bom mà tiểu thư Sona gài vào đã bọ hỏng. Còn về việc ám sát Gia Kỳ cũng vậy, bọn chúng đang đuổi theo Sona đến trường Đại học có cả cậu Duy, Gia Kỳ và Kim Nhã. Cô hãy nhanh chóng giải quyết nhanh đi ạ.
Bên đầu dây trả lời.
- Tôi hiểu rồi.
Di cúp máy và đi đến phòng học mà mình muốn đến. Nhỏ mang khẩu trang vào chỉ để lộ ánh mắt tím sắc lẽm.
...
Tại phòng học, Gia Ngọc đang trong trạng thái ngủ nhưng mắt vẫn khẽ nhắm hờ. Cả dáng người toát lên một vẻ đẹp lạnh lẽo hút hồn. Cậu dần chìm trong giấc ngủ, đầu óc cảm thấy được thư giản hẳn không còn nghĩ ngợi gì nhiều.
Cánh cửa ra vào từ từ hé mở, một cô gái mặc nguyên bộ đồ đen từ trên xuống dưới chậm rãi bước vào, bước chân nhẹ nhàng không để phát ra tiếng động. Khuôn mặt bị che đi bởi chiếc khẩu trang màu đen cùng với mũ lưỡi trai cùng màu, ánh mắt tím sắc sảo đầy bí ẩn nhìn trừng vào người con trai kia. Trên tay cầm con dao sắc nhọn tiến lại gần Gia Ngọc, miệng lẩm nhẩm vài chữ:
- Có thù phải trả.
Cô cầm chắc con dao trong tay và giơ thẳng dao định đâm thẳng trực diện về phía Gia Ngọc nhưng bị bàn tay rắn chắc nắm chặt lấy. Cậu bất ngờ đứng bậc dậy đẩy cô gái vào tường, kề con dao sát cổ, máu chảy ri rỉ xuống lưỡi dao. Ánh mắt tím hiện lên sự đau rát và có chút gì đó sợ hãi. Cô cố chống cự nhưng không thể vì chỉ cần cô xê dịch thì có thể chết ngay bậy giờ.
Gia Ngọc nhìn thẳng vào mắt màu tím bí ẩn của người con gái đó, chợt cậu cảm thấy tim mình nhói lên một giây, ánh mắt chuyển sang thoáng buồn lạnh lẽo, dường như cậu đã phát hiện ra một điều.
- Giết đi.
Cô gằn giọng nói dứt khoát.
- Em chính là...
Giọng nói cậu chợt run lên nhưng đang định nói ra thì có một con dao lia qua xượt vào cánh tay cậu, tạo nên vết thương dài và tứa ra máu. Con dao trên tay cậu xuống, cậu quay lại nhìn ra phía cửa thì thấy có một cô gái mặc đồ tựa như cô gái mà cậu đang giữ.
- Rose...
Được đà Rose đẩy Gia Ngọc ra và định chạy đi thì Duy cùng một nhóm vệ sĩ vào chặn mọi lối đi. Rose và Sona nhìn xung quanh. Tình thế bây giờ buộc họ phải ra tay, Sona rút kiếm còn Rose dùng tay không.
- Mau bắt họ lại.
Duy ra lệnh cho vệ sĩ.
- Đừng...
Gia Ngọc chưa kịp nói gì thêm thì họ đã xông vào tấn công. Những tên vệ sĩ tấn công về phía Sona, kể cả Duy. Còn Rose thì mặt đối mặt với Gia Ngọc. Cậu có vẻ không muốn hề muốn ra tay nhưng điều đó đã không cho phép, chính cô gái đó đã trực tiếp tấn công cậu. Đôi bên đều đánh nhau bằng những pha võ thuật hết sức ngoạn mục.
Một lớp học trở nên rối loạn, chỉ toàn chém giết, máu me bê bết. Sona đánh với đám vệ sĩ khiến cô có vẻ kiệt sức dần và còn phải đối phó với Duy. Cô đánh với Duy và dường như không thể chóng cự được nổi nữa vì cậu quá giỏi. Cô liên tục bị đánh vào tay và vùng bụng nhưng vẫn cố gắng chịu đựng.
- Cô sẽ không đánh bại được tôi, hãy dừng lại đi.
Duy lên tiếng.
Sona không nói gì cả mặc cho mình bị thương thì cô vẫn tiếp tục tấn công cậu. Cô cầm chặt kiếm của mình rồi đi thật nhanh tới chỗ Duy và định đưa ra nhát chém thì đã bị Duy tấn công lại một phát thật mạnh vào vùng bụng ngã phịch xuống. Giờ Sona đã thực sự không thể đứng dậy nổi, cô ôm lấy bụng của mình, vẻ mặt nhăn lại vì đau.
- Sona...
Rose quay lại nhìn thấy Sona bị thương nặng và nằm bệt dưới sàn, cô vội kêu lên. Cô đang đánh với Gia Ngọc thì bị cậu tấn công lại, khiến mọi động tác đều bị hỏng. Gia Ngọc thấy vậy nhanh chóng dừng tay lại. Rose vội chạy lại chỗ Sona và đỡ cô ấy đứng dậy, nét mặt vô cùng lo lắng.
- Mau bắt họ lại.
Duy nhanh chóng ra lệnh cho vệ sĩ.
Sona thừa cơ rút súng từ trong áo ra và bắn vào cửa kính.
"Choang."
Cửa kính vỡ nát, những mãnh vỡ bay tứ tung. Rose và Sona nhanh chóng nhảy qua bậu cửa sổ. Gia Ngọc và Duy cùng đám vệ sĩ không kịp phản ứng gì chỉ biết nhìn xuống và họ đã biến mất ngay sau đó.
Gia Ngọc cũng chạy đi khỏi với vẻ rất vội và lo lắng.
- Sona, cô hãy đợi đó, sẽ có một lúc tôi vạch trần được bộ mặt thật của cô.
Duy gằn giọng nói và cùng nhóm vệ sĩ rời khỏi.
|