Twin, Này Nhóc, Đứng Lại
|
|
Vừa ra đến nơi cũng là lúc Thanh Phong lái xe từ bãi đỗ đến. Hắn ta chỉ hât đầu ra hiệu cho tôi lên mà không nói gì thêm.
- Thế mũ bảo hiểm của tôi đâu?
- Làm gì có.
- Là sao? Cậu biết tôi ở đây, đằng nào cũng phải chở về.
- Do… tôi vội – Thanh Phong lúng túng đưa tay gãi… mũ – mà cũng tại tôi tưởng cô là người phải nằm viện. Nói chuyện trong điện thoại chẳng rõ ràng tí nào.
Ơ, thế là lo lắng cho mình thiệt á? Hay là tưởng nhầm mình là Anh Thư?
Tôi lắc đầu để xua đi cái ý nghĩ quoái gở. Cái tên con trai đểu giả không đội trời chung này mà cũng có lúc lo lắng cho Hoài Thư thì ngày mai mặt trời không mọc rồi. Không có mũ cũng kệ. Buổi tối cho “Tóc hát” một tí.
Hôm nay Thanh Phong đi xe từ tốn hơn. Còn tôi vẫn dư âm cái vụ hối taxi lúc nãy nên thấy chậm chậm, nhưng cái mùi khó chịu của bệnh viện và cái chất lỏng trên áo khiến tôi đau đầu chóng mặt, chẳng biết làm gì khác đành phải ngả đầu vào vai Phong.
- Đừng có làm cái trò như hồi sáng nhá. Tôi phải giặt mất mấy thùng Omo.
Nghe hắn nói tôi giật cả mình. Nhớ dai thế cơ chứ. Vậy ra tôi lừa thế mà hắn không tin.
- Hừ, xạo vừa vừa. Dính tí chút mà cậu bảo mất mấy thùng Omo.
- Thế là cô thừa nhận cái vết đó do mình gây ra nhé.
Nói xong Thanh Phong cười khoái chí, còn tôi mặt đỏ bừng vì tức tối. Đúng lúc đó điện thoại trong túi reo, Phong phải tấp vào bên lề nghe điện thoại chứ không tôi đã cho hắn một cú rồi.
- Có chuyện gì? Biết được do ai làm chưa?
Chắc chắn là chuyện liên quan đến Phục Hy nên tôi cố ghé sát tai nhưng chẳng nghe rõ được chữ nào.
- Rồi. Cứ im lặng đi, đừng manh động.
Chờ cho hắn cất điện thoại vào túi, tôi mới dám hỏi:
- Là ai thế? Cậu biết ai đã gây ra cho nhóc Hy như thế phải không?
Không trả lời của tôi, Thanh Phong hỏi một câu chẳng ăn nhằm gì với chủ đề. - Hôm nay là ngày bao nhiêu nhỉ?
- 15. Mà cậu hỏi làm cái quoái gì? Trả lời tôi đi đã.
Phong thở dài rồi đội mũ bảo hiểm lại.
- Cô không muốn nghe đâu.
- Tôi Cần Phải Nghe. Chắc chắn có liên quan đến tôi. Dù tôi không phải Anh Thư, nhưng Phục Hy vào nhà tôi là có chủ ý.
- Tôi chẳng biết sao thằng nhóc đó lại chọn nhà cô mà trốn. Nhưng tốt nhất cô không nên biết.
- Cậu nói đi – tôi hét lên, nhảy xuống xe, cảm thấy bực tức trong người – cậu có biết cảm giác cõng một đứa bị đánh tàn tệ như thế trên lưng là như thế nào không? Thậm chí hồi sáng Phục Hy còn có chuyện định nói với tôi, mà tôi không giúp được nó. Nếu cậu không nói ra… tối nay tôi dằn vặt mình cả đêm mất.
Những câu cuối của tôi vỡ òa, bất giác đưa tay lên mặt. Bàn tay tôi còn chưa kịp rửa vết máu khô…
- Là Danh Kíp – Thanh Phong nói chậm rãi từng từ, đưa tay vén tóc mái xõa trước mặt tôi.
- Tôi thề sẽ…
- Tin tôi đi, cô không nên làm gì lúc này đâu.
Nói rồi hắn nổ máy. Mũ bảo hiểm che kín mặt nên tôi chẳng đoán được tâm trạng hắn lúc này. Tôi lên xe mà tâm trạng rối bời, chưa biết phải làm gì để đối phó với tên anh chị không đội trời chung kia.
|
Chap 7
Sáng hôm nay trời tiết u ám hay lo sống lưng tôi bỗng lạnh toát thế nhỉ. Cứ như vệt máu hôm qua vẫn còn dính trên áo. Lúc về nhà lén lút lấy áo đi giặt, tôi mới nhớ ra mình mặc áo của Anh Thư từ sáng. Vậy nên hôm nay tôi mới có áo đi học. Còn cái áo dính máu kia á, xin thưa vẫn được gói gọn trong tủ. Cái camera lí lắc hoạt động từ 5h sáng đến 10h tối, mà hôm qua về đến nhà tôi mệt rũ nên đi ngủ sớm mà chưa kịp giặt.
- Mày lại làm sao mà cái mặt thất thần ra thế kia? Từ khi chuyện của Anh Thư bắt đầu, tao thấy cái đầu mày có chút kì lạ rồi đấy.
Ngân ngó tôi không chớp mắt, miệng mút cái kẹo to đùng gang hết cả miệng cũng chưa chắc nhét vừa.
- Kì lạ là sao? Mày hết chuyện để nói rồi à? – tôi cốc đầu nó một cái.
Bạn bè lâu năm thì đáng lẽ nó phải nói “Tao thấy mày gầy đi vì lo nghĩ nhiều” hay “Có gì khó nói bạn bè chia sẻ với nhau”, đằng này hở một tí là toàn nói móc với chọc tôi không à.
- Thì tao có sao nói vậy. Bạn bè yêu sự thật mà mày còn…
Ngân chu mỏ một cái rồi tiếp tục mút kẹo làm tôi ứa nước miếng. Sao nó tham lam ăn cái to thế kia, tí nữa vào lớp rồi… ai mút hộ.
- À, mà mày có thấy Phục Hy… đi học hôm nay không?
Tôi cũng không đến nỗi khùng mà hỏi thăm một thằng nhóc vừa được đưa vào viện tối qua xem sáng nay nó đã đi học chưa. Chỉ là lúc sáng sớm khi tôi và Thanh Phong đến, cậu nhóc đã tìm cách xin chị y tá cho xuất viện trước đó rồi. Nhưng mà đi đâu sớm như vậy nếu không phải là lên trường.
- Ai biết… Mà mày quan tâm đến nó làm gì?
- Không. Tao chỉ hỏi thế thôi…
Tôi tìm đường tránh. Việc của thằng nhóc này tốt nhất không nên để nhiều người biết. Thanh Phong biết “tình hình” của cái Ngân và thằng Hùng nên đã dặn trước, làm tôi bây giờ không những ngơ ngơ suy nghĩ một mình mà còn ngứa miệng chẳng biết tâm sự với ai.
- Mà đi học về tao với mày đi ăn gì đó được không? Chiều đi học thêm liền nên tao lười về nhà quá.
Tôi nhìn đôi mắt “hấp háy có chủ ý” của nó mà sinh nghi. Đi ăn những lúc như thế này thì tôi trả tiền là cái chắc rồi. Trong đầu con nhỏ thể nào cũng nghĩ ra những nơi sang trọng có thể lướt thẻ ATM vào rãnh là trả được một đống kếch xù những đồ ăn ngon. Từ cái vụ ăn kem lần trước, tôi đã tởn những nơi sang trọng như thế lắm rồi. Xui mà gặp…
Chẳng phải tôi đang muốn gặp Danh Kíp đó sao? Cái tên chết tiệt đã làm Phục Hy “sống dở chết dở”, làm cô nương đây ân hận một đêm không ngủ. À, thì cũng có nói quá. Phục Hy chỉ ngất vì thiếu máu, còn tôi thì mệt đến nỗi lăn ra ngủ ngay khi mò được đến giường. Bỏ qua những chuyện vụn vặt ấy, tôi phải gặp bằng được Danh Kíp trong vai trò của Anh Thư, nếu không trả thù được cũng phải hỏi cho rõ lí do.
Nhưng Anh Thư chẳng bao giờ xuất hiện mà không có Thanh Phong, cũng như không mặc bộ đồng phục của ngôi trường mà bọn sành điệu gọi là “chả có tên tuổi gì”.
- Ai da lại đau cái đầu!!!
Cái Ngân giật nảy mình nhìn tôi.
- Tao nói mày có vấn đề về thần kinh mà. Mau đi viện kiểm tra đi.
- Thì mới đi hôm qua…
Chết cha, hố!
- Ý tao là chắc tao nên nghe lời mày đi khám thử xem.
- Có thế chứ.
Ngân nhìn tôi đắc thắng. Hừ, kiểm tra cái đầu mày á. Tao còn minh mẫn chán.
Cạch cạch.
Chẳng biết chuông reo từ lúc nào mà nhỏ lớp phó đã đứng sau bàn giáo viên, gõ gõ cây thước giương oai. Nó quét ánh nhìn khắp một lượt lớp, ghê gớm vậy thôi chứ chẳng đứa nào sợ. Bằng chứng là ai ăn vẫn tiếp tục ăn, ai tám vẫn tiếp tục tám, còn tôi vẫn ngáp nốt cú lúc nãy.
- Trật tự nào, bắt đầu phổ biến thông tin tháng tới.
Cái gì chứ cái này chỉ có mấy đứa dở hơi muốn kiếm điểm trong mắt thầy cô mới quan tâm. Còn những con người chính trực “thích tự dựa vào sức mình” như tôi, con Ngân và thằng Hùng thì đây là dịp lớn để… ngủ.
- Thầy có lên thì đập tao với nhá – tôi nói với cái Ngân.
- Oài, mày nói cũng bằng thừa.
Con nhỏ trả lời rồi úp nguyên cái mặt xuống bàn. Nhìn khắp lớp thấy mình không phải là đứa ngoại lệ, tôi yên tâm nằm quay mặt sang cửa sổ.
Sau một đêm “vất vả kinh hoàng”, giấc ngủ hôm qua chẳng xi nhê gì. Vừa đặt đầu xuống bàn là tôi đã thấy Phục Hy đứng ở cửa lớp gọi mình. Tôi vội vàng chạy ra khỏi lớp trước cái nhăn mặt của Bí Thư. Mặc kệ.
Phục Hy không nói gì kéo tôi một mạch ra cổng trường, mếu máo vạch tội mấy đứa đánh nó. Tôi nắm cổ áo thằng nhóc đến thẳng trước mặt Danh Kíp “ba mặt một lời”. Chưa đâu vào đâu đã thấy Thanh Phong vác gậy đuổi cả đám.
Tôi hoảng quá ôm cổ áo Phục Hy chạy bán sống bán chết. Đến cuối đường, Anh Thư hiện ra với con dao lăm lăm trên tay, miệng hét toáng:
- Dám nắm cổ áo người trong mộng của tao thế à.
Tôi thả áo Hy ra lập tức khiến cậu nhóc đổ nhào. Không kịp nữa rồi, cán dao đã rời khỏi tay Anh Thư.
- Ah Ah Ah.
|
Tôi đứng bật dậy, hai tay giộng lên bàn như con hâm mới từ hầm chui ra.
Lớp phó đứng trên bục trố mắt nhìn tôi rồi mỉm cười.
- Oa, đã có người đầu tiên tham gia. Cảm ơn Phạm Hoài Thư rất nhiều.
Những đứa xung quanh nhìn tôi ngơ ngác. Cả bản thân còn thấy ngạc nhiên nữa là. Con nhỏ lớp phó vừa tuyên bố mình cái gì vậy cà?
Chỉ có nhỏ Linh là biết tôi ngủ mớ mới đứng dậy. Nó nhìn tôi thông cảm.
- Lớp phó đang phổ biến cuộc thi Vẽ tranh sắp tới mà chẳng có đứa nào thèm tham gia. Ai ngờ mày đứng dậy. Nó như vớ được phao, đã ghi tên Hoài Thư vào danh sách là cái chắc.
- Cái gì?? – tôi tá hỏa – tao có biết vẽ vời gì? Bảo nó gạch tên đi.
- Thi cho có ý mà – Linh nhún vai – chẳng lẽ giờ nói nhầm lẫn tại vì mày mớ ngủ? Nó tức mình đì mày cho tới cuối năm á.
Chuyện lớp phó hay vin vào các hoạt động của lớp mà thù vặt thì đứa nào cũng sợ chứ không riêng gì tôi. Vậy là phải ngậm ngùi nuốt trái đắng mà xách dép đi thi sao?
Ôi! Số con rệp!
Chưa hết, hôm nay là cái ngày xui xẻo của tôi. Đi dọc đường gặp “sát thủ hói đầu”, đang tươi cười lấy lòng chưa biết để vào đâu cho hết thì điện thoại rung làm tôi sợ đến nỗi… tất cả lông trên người dựng đứng lên (eo ôi!). Kiểm tra thì thấy số lạ hoắc, không biết có nên mừng vì không phải Thanh Phong hay không vì tôi quan niệm, không gặp hắn tức là bớt đi một phần rắc rối.
Đến lúc ăn kem ở căn tin, mải nhìn thằng nhóc kia nên lúc cái Ngân đập tay lên lưng, tôi “cạp” ngay vào lưỡi mình, y cái kiểu của thằng Hùng hôm bữa. Ngay sau đó lại đến giờ nhạc. Có ai thích hát hò gì đâu, tại tôi ngồi trong lớp lơ mơ quá nên cô giáo bắt lên bảng hát mẫu cho cả lớp. Mà mọi người biết “giọng ca oanh vàng” của tôi + cái lưỡi sưng thì nó giống con gì nó rống rồi. Không những được một mẻ ngượng cho mình mà được mẻ cười cho cả lớp. “Sát thủ hói đầu” đi tuần qua lớp thấy tôi đứng hát còn cười rõ duyên. Hừ.
- Vui lên, vui lên nào! – Cái Ngân nhìn tôi, vừa nhảy loi choi vừa hất hai tay lên hào hứng. Nó tưởng làm như thế thì tinh thần của tôi sẽ được cải thiện chắc?
- Tao bị xui suốt từ hôm qua rồi, mày khỏi phải động viên.
Nghe tôi nói vậy, Ngân dừng lại tròn mắt nhìn:
- Xui gì từ hôm qua?
- À không, bái bai mày.
Tôi vẫy tay chào nó rồi rối rít chạy ra khỏi cổng. Lúc ra khỏi trường được vài bước, có một chiếc Ế lết (Air black á mà) chạy song song với đôi chân của tôi. Trên xe là kẻ lạ hoắc mặc áo da đen, trùm mặt kín mít.
Ối má ơi! Ra trường mà có Nin Ja đuổi theo nữa cơ à?
Bọn bạn nhìn tôi tò mò. Cái lũ này có phải bạn bè cùng trường không vậy? Thấy người ta bị “truy kích” thế này mà nó còn đứng trố mắt ra nhìn.
Tên Nin Ja vừa lái xe vừa nhìn tôi, coi bộ rất điệu nghệ. Bất thình lình hắn đưa tay ra với, hình như là định chụp tôi lại. May mà bản thân nhanh nhẹn kịp né qua một bên mới thoát chết.
- Cái con nhỏ này! Có chịu lên xe mau không?
Tôi dòm tên Nin Ja, phải khó khăn lắm mới không hét toáng lên giữa chỗ đông người.
- Thanh Phong? Cậu đấy á?
- Còn ai vào đây đi đón cô hả? Lên xe nhanh lên.
Nhìn trước ngó sau, tôi thấy mình đã thành tâm điểm chú ý từ lúc nào. Ôi sao mà xui tận mạng thế này. Đằng nào cũng trốn không được, tôi nhảy nhanh gọn lên xe. Đến tôi còn không nhận ra thì đố đứa nào biết Nin Ja này chính là Trịnh Thanh Phong nổi tiếng giang hồ.
Cái xe chỉ chờ có thế, phóng vút đi trước khi tôi kịp lấy mũ bảo hiểm đội lên đầu. Kiểu này mà không bám chắc, rớt xuống là tiêu ngay.
Loay hoay mãi mới tròng được cái mũ vào đầu, tôi hỏi Phong:
- Sao hôm nay ăn mặc lạ thế? Còn con chuồn chuồn vàng của cậu đâu rồi?
- Hôm qua một thằng đàn em mượn hư rồi. Còn áo khoác chẳng phải cô cầm của tôi chưa trả sao?
Ờ há! Nhưng đợi đến khi mình trả chắc hắn cũng được thêm mấy tuổi rồi. Thôi không hỏi nữa.
Xe hư mà Thanh Phong trả lời nhẹ như không. Cho đàn em mượn thì phải bắt nó đền chứ? Mượn ban đêm mà để hư.
Đêm hôm qua…
- Này, xe cậu đêm qua làm gì? Có liên quan đến vụ thằng nhóc Hy không?
- Cô hỏi gì hỏi lắm. Đừng quan tâm tới thằng nhóc trốn viện đó nữa.
Tôi cũng tức nó lắm chứ bộ. Với cái bộ dạng đầu quấn băng đó thì nó đi đâu được. Làm người ta lo lắng xong lại bỏ đi đâu mất hút.
Thanh Phong kiếm ở đâu được một cái áo đồng phục trắng trường Đồng Khánh cho tôi mặc (chắc lại nhờ vả cô nàng nào hâm mộ hắn trong trường rồi, có khi cái áo này tặng không cũng nên) Sau đó hắn chở tôi về nhà. Thế mới nói, Phong cứ y như cu li của Anh Thư, sáng chở đi trưa chở về, đi đâu cũng kè kè.
- Cậu ghé nhà tôi tí được không? – tôi rụt rè đề nghị.
- Làm gì?
Hắn trả lời cộc lốc vẻ chẳng quan tâm.
- Tôi muốn về xem thử…
- Xem thử có thằng nhóc nào đầu quấn băng mặc đồ bệnh viện đứng chờ ở nhà không chứ gì?
- Đúng… À mà không.
Đầu óc tôi đơn giản lắm hay sao mà ai cũng đọc được ý nghĩ thế này nhỉ? Bị nắm đầu nắm đuôi thì còn làm ăn được gì nữa. Nhất là cái tên Thanh Phong này chẳng ủng hộ tôi bao giờ.
- Tôi chắc Phục Hy đang ở nơi nào an toàn rồi. Nó phải rời viện sớm vì sợ bị bọn hôm qua kiếm nên cô cứ an tâm đi. Trong số những người mà tôi biết, chỉ có cô là phải để mắt chứ đứa nào cũng biết lo lắng cho an toàn của mình hết.
Thế là chửi khéo có phải không nhỉ? Ý nói tôi ngu ngốc lúc nào cũng gây họa vào thân chứ gì.
Không cho tôi có cơ hội đòi hỏi hơn, Thanh Phong nhanh chóng chở tôi đến trước cửa nhà, vừa đúng lúc ba đi làm về. Cậu ta chào ba lễ phép rồi dọt xe thẳng. Suốt quãng đường… vào đến cửa, ba không tiếc lời khen Thanh Phong:
Nào là
- Đâu ra thằng nhóc đẹp trai phong độ như thế! Con có thích nó không?
Hay:
- Nghe nói kì này nó lại đứng hạng cao trong khối phải không? Còn con thì thế nào?
Cả cái vụ:
- Nó có bạn gái chưa nhỉ? Còn con có bạn trai chưa?
Ôi trời, tôi cứ tưởng ba sẽ mắng hắn về cái tội chưa đủ tuổi mà đi xe máy, vv và vv… Ai ngờ cứ một câu quan tâm, ông lại liên hệ ngay đến bản thân làm tôi ú ớ chẳng trả lời được.
- Thôi nắng rồi, vào nhà nhanh đi ba.
Đó là câu nói duy nhất của tôi mà ba đồng tình. -_-
|
Phải nói một câu: nhỏ Quyên hôm nay rất lạ. Nhìn thấy tôi vào nhà, nó chào lễ phép, không hiểu có phải do ba đứng cạnh nên nó mới vậy. Nó lăng xăng chạy lại xách cặp cho tôi mà chẳng cần bà An hét, một câu phàn nàn cũng không. Còn ánh mắt tinh nghịch, xấc xược hôm nào được thêm vào chút gì đó gần như là kính nể.
Lúc ăn cơm, Quyên chủ động gắp cho tôi miếng trứng rõ to khiến tôi đang và cơm vào miệng mà suýt bị sặc. Bữa cơm của tôi diễn ra nhanh chóng vánh, đó là vì bản thân không dám ngồi lâu, sợ ba lại kiếm cách gợi chuyện. Tôi ôm cái bụng chẳng-có-cảm-giác-no lên phòng ngồi xem TV, tức thì ba tôi cũng lên nhà uống nước. Ông cứ lượn lờ mãi trước TV, cuối cùng mới ngồi xuống cạnh tôi.
- Anh Thư này…
- Dạ - tôi trả lời, mắt chẳng dám rời khỏi màn hình nhưng tim lại giộng bình bịch.
- Ba… - ông đặt li nước xuống bàn, câu chuyện có vẻ trở nên nghiêm túc rồi đây – ba đặt tiệc ở nhà hàng rồi, thứ 7 tuần này con nhớ đến nhá. Nói Thanh Phong chở đến hay đi với ba cũng được.
Tôi nuốt nước miếng đánh ực trong cổ. Vậy là phải đi sao? Tôi còn chưa có bạn trai mà phải đi xem mặt là thế nào?? Á á á! Lòng yêu đời của một đứa con gái chưa có mảnh tình vắt vai bị chà đạp thậm tệ, thà ba cứ giết quách con cho xong.
(Ý da, vừa rồi nói giỡn đừng ai tưởng thật)
- Chắc con sẽ nhờ Thanh Phong.
Người đầu tiên mà tôi nghĩ tới là Thanh Phong. Không hiểu sao tôi có cảm giác an toàn khi đi cùng hắn. Biết đâu hắn lại nghĩ ra cách gì hay hay giúp mình thì sao?
- Thấy con ngoan hiền thế này, ba mừng lắm – ông đặt tay lên vai rồi vuốt đầu tôi (may mà hôm qua gội đầu rồi) – tuần sau ba lại đi công tác tiếp. Công việc bề bộn nhưng con cũng đừng giận ba nhé.
- Dạ không có đâu ạ.
Tôi thì giận chết được ấy chứ. Ba đi như thế, có lúc nào ở nhà được một tuần đâu. Con gái một mình cũng phải tủi thân, đằng này sau bao nhiêu năm tôi mới gặp lại ba. Nhưng tôi đang đóng Anh Thư thì phải nói thế, chẳng phải ba vắng nhà thì chị ta tha hồ ăn chơi nhảy múa sao.
Kéo dài cái không khí này chỉ tổ thêm mệt. Tôi không thể cứ ngồi xem TV trong khi ba chốc chốc lại ngó đồng hồ, hết cầm tờ báo lên lại ném nó vào chỗ cũ, còn hỏi khéo cái Quyên “Khi nào thì có trận chung kết cháu nhỉ”
Là một đứa con ngoan, tôi phải ngậm ngùi đứng dậy nhường TV cho ba. Khổ thế cơ chứ. Ba có hẳn TV trong phòng ngủ, mỗi tầng cũng có một cái, nhưng lại ưa xem cái màn hình to vật vã này. Tôi vừa thả cái remote ra là y như rằng lại “Sút, vào!”
Chui vào phòng, tôi mới chợt nhớ ra chiếc áo trắng trong tủ. Nhìn trước ngó sau cửa phòng, tôi mới vào mở ngăn tủ ra thì thấy cái áo không cánh mà bay. Hết hồn, tôi kiếm khắp các ngăn còn lại, mong rằng mình để quên chiếc áo ở nơi nào đó nhưng tuyệt nhiên không thấy.
Tôi đang ngồi thẫn thờ cố lục lại trí nhớ ngày hôm qua thì cái Quyên nhòm đầu vào. Chết thật, chẳng lẽ giờ chạy lại đẩy đầu nó ra rồi đóng cửa?
- Chị đang tìm cái áo trắng phải không?
Tim tôi ngừng hoạt động… một phần mấy giây. Cố gắng cười giả lả, tôi đóng mấy cái ngăn kéo lại.
- Đâu có… Chị đang tìm mấy thứ lặt vặt ấy mà.
- Em đem nó đi giặt rồi – cái Quyên giọng tỉnh bơ.
Tim tôi đập dữ dội hơn. Con nhỏ này biết chuyện rồi định làm gì? Uy hiếp tôi à?
Trong khi bản thân chưa biết xử lí ra sao thì cái Quyên chạy lại, nắm cổ tay tôi.
- Chị, em biết những việc chị lén lút làm trước đây. Hic. Chị đừng lo, em ủng hộ chị mà. Chỉ có điều chị đừng làm em sợ như ngày hôm qua nữa. Em không nói ai đâu, nhưng chị phải giữ sức khỏe cho bản thân chứ? Nếu chị có làm sao, em biết chuyện mà không ngăn được thì…
Nhỏ Quyên trông có vẻ rất thật lòng, đuôi mắt nó đỏ hoe còn tay thì siết chặt lấy cổ tay tôi, thiếu điều ôm một cái cho đủ bộ.
- Ơ, em khóc đấy à? – Tôi vẫn chưa hết ngạc nhiên.
- Hu hu, em khóc kệ em. Vết thương chị có làm sao không mới quan trọng.
Hóa ra con nhỏ tưởng hôm qua tôi đi chơi đêm bị thương nên để máu dính ra áo. Khổ thân nó lo lắng cho tôi. Nhưng giải thích thì dài dòng, chi bằng cứ lấy điểm trong mắt nó đã.
- Không sao, chị đến bệnh viện rồi – tôi cười – thế còn cái áo da đâu?
Có vẻ yên tâm đôi chút, Quyên lau nước mắt trên mặt:
- Áo của anh Phong chứ gì? Em cũng giặt luôn rồi.
Có thế chứ. Khi trả áo cho hắn mình phải nói là ngồi chà mấy tiếng đồng hồ rồi ngâm nước xả đồ mấy thùng mới thơm tho sạch sẽ cỡ đó.
- Chị cười gì thế? – Quyên nhìn tôi tò mò.
- Không… không có gì. Cảm ơn em rất nhiều. Đừng nói với bất kì ai về chuyện tối qua nhé.
- Tất nhiên là không rồi, chị cứ tin tưởng em – nhỏ Quyên vỗ ngực đảm bảo.
Nên tin không nhỉ? Chẳng phải nó hay bày trò với tôi sao? Hôm nay lại tốt đột xuất.
Thấy ánh mắt nghi ngại của tôi, Quyên cười:
- Chị bỏ qua mấy chuyện trước kia nhé. Chỉ là em thấy chị hay đi đánh nhau để bị sẹo, thỉnh thoảng lại bày trò siêng năng hay giả vờ ngốc ngếch nên em hay trêu thế thôi. Em đâu có biết chuyện của chị nguy hiểm đến thế.
Con nhỏ này tưởng tôi bày trò đi tưới cây với không biết đi xe máy thiệt á? Nó mà biết tôi là Hoài Thư thì có mà loạn cả lên. Thôi thì cứ cố như nó suy nghĩ đi cho rồi.
- Ừm, ba về lâu ngày nên chị thế…
- Mà cái vụ hôm thứ 7 chị định đi thiệt à? Trước đây chị phản đối ghê lắm mà.
Là ai? Là ai mà tiếng “Á” thất thanh lại thành “Ok con đi liền”. Vậy mà giờ nó còn không nhớ. Quan tâm thì cũng vừa vừa thôi chứ.
Tôi chưa kịp nói gì thì Quyên lại hớn hở:
- Em thấy cái này cũng hay. Chị cứ đi thử, không thích thì… nhường cho em. Em luôn ủng hộ quyết định của chị.
Ủng hộ hay thừa nước đục thả câu. Nó thích mấy thằng công tử con nhà giàu chứ Hoài Thư này xin kiếu.
- Nhường cho em đấy. Thích lấy về mà chăm. Chị đây cũng cố gắng một buổi cho vừa lòng ba. Mà em hứa ủng hộ rồi thì không được nuốt lời đâu đấy.
- Thật lòng mà chị. Thôi em đi rửa chén đây.
Nói rồi cái Quyên mất hút sau cánh cửa, lúc đi nó không quên đóng cửa lại. Cũng được việc ấy chứ nhỉ. Thế là tôi có một đồng minh trong nhà. Việc nói phét sau này cũng giảm khó đi đáng kể.
Lúc đẩy nốt cái ngăn kéo ở cuối cùng, tay tôi lệch hướng hay sao mà cái ngăn kéo cứ bị kênh, đẩy mãi không vào. Mở cả hộc ra xem xét, hóa ra có một quyển sổ gáy lò xo nằm kẹt trong đấy, có lẽ lúc tôi vội vàng kéo hộc mạnh tay quá để nó rơi ra. Đóng lại hộc tủ, tôi lấy cuốn sổ ra xem xét. Đằng nào máu tò mò cũng có sẵn trong người.
Giở ra trang đầu tiên, nét chữ con gái ngay ngắn:
Phạm Anh Thư - Love Diary.
Tôi giật mình gấp cuốn sổ vào như sợ kiến cắn.
Mình mà xem thì hóa ra xâm phạm đời tư của chị gái hay sao?
|
Chap 8
Anh ta thật kì lạ.
Kẻ rắc rối thứ tư sắp gây rắc rối thật rồi.
...
Không! Nhất quyết không xem.
Khổ nỗi cái tay nó không nghe cái đầu nó bảo. Miệng nói không nhưng tay tôi đã lật sang trang đầu tiên rồi:
Thứ năm, ngày…
Hôm nay sinh nhật mình, kỉ niệm viết sang một cuốn mới…
…Thanh Phong đã nói với mình một câu lạ lắm, khác hẳn với cái vẻ thường ngày…, nhưng thôi không nghĩ nữa.
Thứ sáu, ngày…
…cũng nhờ có Phong mà mình không gây sự với D.K. Cái bản hiệp ước năm ngoái là yêu sách của mình, lỡ mà vi phạm trước thì…
Thứ tư, ngày…
… Nhờ Phong tất cả đều Ok. Có nên nói cảm ơn? Mà thôi, đó là nghĩa vụ của cậu ấy…
Thứ năm, ngày…
…
Cậu ấy có việc gia đình nên không đến, Thái chở mình về.
Chủ nhật, ngày…
Ba lại đi.
Hôm nay mình uống hơi quá chén, lúc tỉnh rượu thì đã thấy ngồi sau xe Phong. Cậu ấy không dám chở vì sợ nguy hiểm. Chỉ ngồi thế thôi, hai đứa…
Mình chẳng nhớ đã nói lung tung gì đó, sau đấy thì nôn ra áo khoác của cu cậu…
Có phải là cái áo hắn cho tôi mượn hôm qua không nhỉ? Nếu mà đọc những dòng này trước thì tôi thề sống thiếu chết không mặc cái áo đó nữa. Chẳng hiểu tai sao lúc đó mình lại hí hửng.
Nhưng sao tôi toàn đọc những cái nói về Thanh Phong. Chẳng lẽ tôi… bị gì rồi?? Những cái mà nhỏ Ngân nhét vào đầu tôi về việc nghĩ về một đứa con trai quá nhiều (nó và thằng Hùng) cuối cùng cũng có hiệu quả. Chỉ mong đấy là những lời nhảm nhí.
Thôi mặc kệ. Tiếp nào.
Thứ 3, ngày…
Phát hiện có một đứa em gái. Shock toàn tập! Sự lừa dối trắng trợn bao nhiêu năm…
Lần này thì tôi gấp cuốn sổ lại thật. Tôi không muốn, hay đúng ra là không đủ can đảm để đọc những gì Anh Thư viết về mình. Ngay từ đầu chị ta đã chẳng chấp nhận tôi, đọc rồi chỉ thêm buồn. Cứ giả ngu không biết có khi lại hay.
Tôi quyết định nhét cuốn sổ vào chỗ cũ và xem như không có chuyện gì xảy ra. Rốt cục những điều lén lút đều chẳng đem lại kết quả tốt đẹp.
** ** **
- Dậy, Anh Thư! Sao hôm nay chị ngủ kĩ thế?
Tôi đang say giấc, bị ai đập bình bịch trên trán, tát cả lên má. Nhờ vậy mà cuối cùng tôi cũng kéo được sức nặng của mi mắt.
- Gì thế?
Mắt nhắm mắt mở nhưng tôi vẫn nhận ra Quyên đang ở trước mặt mình. Con nhỏ này ghê gớm thật, dám tát cả mình cơ đấy.
- Vời ơi, dậy đi. Điện thoại chị reo nãy giờ kìa.
- Điện thoại á? Nhưng ai gọi cho mình giờ này nhỉ?
- Ai mà biết – Quyên bực dọc dựng cổ tôi dậy – làm em đang dọn nhà mà cũng không yên.
Mãi đến khi Quyên xuống dưới nhà, tôi mới nhận ra cái điện thoại inh ỏi bên cạnh mình. Bực thật, bình thường tôi đâu có để nhạc chuông, chỉ từ cái hôm cõng Phục Hy nên mới làm thế để phòng lỡ Thanh Phong có gọi lại.
Cầm điện thoại lên xem, dòng chữ “Trinh deu deu” nhấp nháy đau cả mắt.
- A lô – tôi từ tốn, nhưng có vẻ đầu dây bên kia thì không như vậy.
- Cô chết ở đâu rồi mà gọi mấy lần không nhấc máy?
Hắn không biết là tôi đã đặt người xuống nệm là ngủ như chết à? Nói tôi chết ở đâu cũng không sai.
- Thế có chuyện gì? Cậu thích gọi điện đến rồi chửi tôi quá nhỉ?
- Ai hơi đâu rảnh mà chọc kẻ rắc rối như cô. Chiều nay đi bar, 2h tôi có mặt.
- Cái gì? Giờ đã 1h 55 rồi. Cậu khùng chắc… Này, khoan…
Tiếng tút dài đầu dây bên kia làm cuộc nói chuyện kết thúc cụt lủn. Tôi còn chưa nói với hắn là mình đang ngồi trên giường, ngủ dậy còn chưa kịp đánh răng rửa mặt cơ mà.
|