Anh Hai Boss, Đừng Nghịch Lửa
|
|
Chương 55
Edit: Nhok Tinh Nghịch
Sau khi nghĩ thông suốt về chuyện Khâu Mẫn, Dư Tư Nhạc một đêm không mơ, ngủ thẳng tới sáng.
Anh hai nói đúng, tất cả đều là Khâu Mẫn gieo gió gặt bão, không thể truy cứu trách nhiệm của ai. Nếu Khâu Mẫn không vì thù hận mà bám theo bọn họ không buông, sao lại ầm ĩ tới mức này. Người nên chịu trách nhiệm lớn nhất hẳn phải là chính Khâu Mẫn.
Sau khi thức dậy, Dư Tư Nhạc thay một bộ quần áo, lại khôi phục lại bộ dáng thần thái sáng láng.
Khi Du Lăng Thần xuống lầu, thấy bữa sáng trên bàn ăn thì khóe môi không kiềm được mà nhếch lên. Đây mới là dáng vẻ Tiểu Nhạc nên có. Sao có thể bởi vì người không liên quan gì mà phá hỏng tâm trạng của cô?
"Anh hai, ăn sáng." Dư Tư Nhạc mang lên hai đôi đũa.
Du Lăng Thần ngồi vào ghế đối diện, tinh tế quan sát vẻ mặt cô, thấy trong đồng tử cô không còn mơ màng và những cảm xúc không tốt khác, mới dần dần thu hồi ánh mắt, bắt đầu ăn sáng.
...
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã qua vài ngày.
Chuyện Khâu Mẫn nhảy lầu bay đầy trời trên mạng. Không ít kênh cũng đưa tin về chuyện này. Tên Khâu Mẫn hoàn toàn truyền khắp mỗi ngóc ngách thành phố.
Rất nhiều người dùng mạng đoán nguyên nhân cái chết của cô ta, tới cuối cùng cũng không có kết quả mà chết.
Lúc nghe thấy tin "Thiên kim tập đoàn Du thị dũng cảm cứu minh tinh nhảy lầu, lại suýt chút nữa lqđ bị liên lụy rơi lầu", đám người dùng mạng ào ào hỏi thăm thân thể Du tiểu thư thế nào. Thậm chí có người còn tìm ra ảnh của Dư Tư Nhạc, phong cô là nữ thần trong lòng.
Mỗi khi nhìn thấy những thứ này, Dư Tư Nhạc vừa rầu rĩ vừa dở khóc dở cười.
Tang sự của Khâu Mẫn là do người thân của cô ta lo liệu, nghe nói phần mộ đặt ở nghĩa trang núi Thanh Vân.
Nghĩ rằng dù sao cũng quen nhau, Dư Tư Nhạc dặn Tiểu Vương mua một bó hoa, đưa tới trước mộ cô ta.
Mà Dư Tư Nhạc lại không tự đi.
Chuyện không vui đã trôi qua, nên quên đi...
Về phần nguyện vọng trước khi chết của Khâu Mẫn, có lẽ vĩnh viễn sẽ không có cách thực hiện. Dư Tư Nhạc sẽ không vì cái chết của cô ta mà cả đêm khó ngủ. Cảm xúc là nhất thời, tử vong lại là vĩnh viễn.
...
Toàn tâm tập trung vào chuẩn bị chiến đấu với kỳ thi cuối kỳ, Dư Tư Nhạc đêm nào cũng chong đèn tới mười hai giờ. Ban ngày không ôm sách tiếng Anh học từ thì cũng cắn bút, vắt hết óc giải đề toán.
Những chuyện này đều được Du Lăng Thần nhìn trong mắt...
Một ngày, Du Lăng Thần vừa kết thúc cuộc họp về phòng làm việc thì gọi thư ký Tôn tới.
"Đặt giúp tôi hai vé du lịch tình nhân, cố gắng đặt khoảng số 23, hành trình năm ngày." Hai tay Du Lăng Thần bắt ngang eo, nói yêu cầu của anh cho thư ký Tôn.
Lúc nghe ba chữ "Vé tình nhân", suýt chút nữa thư ký Tôn cho là mặt trời mọc từ đằng tây. Cô liếc nhìn lqđ hoàng hôn, không phải vừa hay ở đằng tây à? Nếu bỏ qua mặt trời đang chuyển động đi xuống thì thật có vài phần cảm giác sai lầm rằng vừa hửng sáng.
"Ông chủ, cần đặt vé ngắm cảnh ở đâu?" Thư ký Tôn không hổ là cấp dưới tự tay Du Lăng Thần tuyển, cùng lắm chỉ ngạc nhiên một lúc liền khôi phục lại bình tĩnh, cố gắng hết khả năng hỏi yêu cầu cụ thể của ông chủ.
"Cố gắng đặt ở gần thành phố, phương diện phong cảnh...Cô chọn giúp tôi, chỗ người trẻ tuổi thích đi ấy." Du Lăng Thần rất ít ra ngoài chơi, hợp đồng làm ăn buôn bán có phạm vi khắp thế giới nhưng lại không có...
Nhưng đó là đi công tác, ngoài xã giao thì anh gần như không có thời gian đi dạo.
Thư ký Tôn tò mò quan sát ông chủ vài lần. Chẳng lẽ Boss vừa ý người phụ nữ nào rồi à? Vô cùng cuồng công việc mà lại sẵn lòng gác lại chuyện công việc, chạy đi bồi cô ấy đi du lịch, lại còn cố ý đặt vé tình nhân, thật là đủ ân ái.
"Ông chủ, tôi sẽ làm tốt." Thư ký Tôn rất rõ ràng cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi.
Cô là thư ký trên công việc của Du Lăng Thần, không phải "Thư ký tư nhân bên người", ông chủ muốn hẹn hò với ai, cô không xen vào. Bị bản tính thích nhiều chuyện của con gái thúc đẩy nên cô hơi ngạc nhiên mà thôi.
Du Lăng Thần dọn dẹp tài liệu trên bàn làm việc, định hoàn thành công việc ngày mai trước thời gian, vậy mới có thể yên tâm bồi Tiểu Nhạc đi chơi.
Về phần rốt cuộc Dư Tư Nhạc có thể thi được top 10 hay không...Du Lăng Thần có vẻ như cho tới bây giờ không hề suy nghĩ qua.
Bởi vì bất kể Dư Tư Nhạc có đạt tới tiêu chuẩn hay không, Du Lăng Thần cũng đã quyết định đưa cô ra ngoài giải sầu.
...
Kỳ thi cuối kỳ tới rất nhanh.
Kỳ thi được chia làm ba ngày, mỗi ngày thi hai môn.
Học sinh đứng trước kỳ thi cuối kỳ, vừa lo lắng không yên tâm, sợ mình thi không tốt, phụ lòng mong mỏi của người nhà; mặt khác lại vui vẻ sung sướng, vì kỳ thi cuối kỳ vừa xong chính là kỳ nghỉ hè khiến lòng người nhộn nhạo.
Thi xong môn buổi chiều, Dư Tư Nhạc cất bước ra khỏi phòng thi.
Vừa ra liền đụng phải hai học sinh nữ có dáng vẻ thanh thuần.
"Bạn học Du, có thể phiền bạn một chuyện được không?" Hai học sinh nữ xấu hổ đỏ mặt.
Lần trước bị Tưởng Oánh Oánh lừa đi tham gia tiệc sinh nhật, làm hại Dư Tư Nhạc đối với thiếu nữ d.đ.l.q.đ tuổi trăng tròn* đã có hiểu biết khác biệt. Cho nên lúc đối mặt với hai học sinh nữ này thì trong lòng Dư Tư Nhạc tồn tại đề phòng.
*Gốc là 二八年华 = nhị bát niên hoa, lấy ý từ bài thơ "Giang Hạ hành" của Lý Bạch. Trong bài thơ này có câu: Hồng trang nhị bát niên, ý chỉ thiếu nữ tuổi trăng tròn.
"Chuyện gì?" Dư Tư Nhạc buột miệng nói.
Học sinh nữ nhét phong thư trong lòng vào lòng Dư Tư Nhạc, "Bọn mình rất thích anh hai bạn, có thể trao thư tình tận tay không? Bọn mình sẽ rất biết ơn bạn."
"Mình cũng vậy. Mình biết...Mình không xứng với Du thiếu nhưng Du thiếu thật sự rất khốc, rất tuấn tú, chỉ nhìn hình của anh ấy mà trái tim của mình đã không kiềm được mà cuồng loạn."
"Cảm ơn nhé!" Sợ Dư Tư Nhạc từ chối, hai học sinh nữ tỏ bày tiếng lòng ngưỡng mộ xong thì vội vàng chạy mất dạng.
Trên hành lang có mấy học sinh nữ nhìn thấy cảnh này thì từng một đám ào ào muốn thử. Lại có ba bốn học sinh nữ nhét thư tình vào lòng cô.
Dư Tư Nhạc cúi đầu nhìn một đống thư tình trong lòng, thầm than anh hai quả thật là sức quyến rũ vô biên...
Em gái đưa thư tình đều đưa tới chỗ cô.
Mới đầu, Dư Tư Nhạc định vứt những bức thư tình này đi, nhưng...Ý nghĩ chơi xấu xuất hiện trong lòng, cũng không đè xuống nữa. Càng ngày cô càng tò mò muốn biết...Anh hai nhận những bức thư tình này thì sẽ có phản ứng thế nào.
Tức giận? Hay là mặt chán ghét mà vứt vào thùng rác?
Dư Tư Nhạc cất một đống thư tình vào túi xách, bước chân vội vàng tiêu sái ra khỏi trường.
Dư Tư Nhạc như thường ngày, chạy tới chỗ Tiểu Vương đậu xe thì thấy Du Lăng Thần đang nửa dựa vào chiếc xe màu đen.
Du Lăng Thần thường tới phòng tập thể hình tập, vóc người thon dài, sẽ không có vẻ quá mức vạm vỡ, tỷ lệ vóc người càng hoàn mỹ hơn người mẫu nam một chút, quả thực là cái lqđ móc áo trời sinh. Giữa hai ngón tay anh đang kẹp một điếu thuốc, thấy Dư Tư Nhạc ra thì gẩy tàn, ném xuống đất lấy chân nghiền nát, vẫy tay với cô, "Thi thế nào? Có nắm chắc không?"
Lúc thi, Dư Tư Nhạc đều căng thẳng hơn bất cứ ai. Chuyện này có thể liên quan tới nghiệp lớn cô có thể thành công đi du lịch không.
"Không khó lắm!" Dư Tư Nhạc không dám bảo đảm nhưng xem ra trong bài thi vật lý có rất nhiều đề dạng như trong sách bài tập, cô đã làm hết.
Cách giải chắc chắn không sai...
Đáp án à? Cô tính đi tính lại hai ba lần, chắc chắn không thành vấn đề mới nộp bài.
Cũng sẽ không sai nhiều.
Nghe ra sự tự tin trong giọng của Tiểu Nhạc, Du Lăng Thần càng thêm yên tâm.
"Anh hai, sao anh lại rảnh tới đón em? Công ty không bận à?" Dư Tư Nhạc mở cửa xe, ngồi vào.
"Tiểu Nhạc thi, sao anh có thể không tới?" Du Lăng Thần đóng cửa xe cho cô, di chuyển qua bên kia, ngồi vào chỗ ghế lái.
Ngày đó trên tầng thượng, hai người nắm tay tới mức tay bị kéo giãn. Có điều chút thương tích này không tính là gì, theo thời gian trôi đi thì từ từ sẽ khỏi.
Đến bây giờ đã không còn thấy đau đớn chút nào.
"Cũng không phải thi vào đại học, anh hai không cần phải tới đón em tan thi." Dư Tư Nhạc sợ làm trễ nải thời gian của Du Lăng Thần.
Du Lăng Thần lại lắc đầu, "Không tốn bao nhiêu thời gian."
|
Chương 56
Edit: Nguyên Nguyên
Sau khi trở lại biệt thự, Dư Tư Nhạc nhớ trong túi sách mình có thư tình, do dự có nên lấy ra hay không.... .......
Du Lăng Thần đang xem tạp chí, thấy cô nắm chặt túi sách ngồi trên ghế sô pha, anh mở miệng hỏi: "Không cần ôn tập sao?"
Mấy hôm trước sau khi tan học, thì ôm sách không buông, hôm hay sao lại khác thường như vậy?
"Khụ khụ.... ........."
Dư Tư Nhạc ho khan một tiếng, ngón tay từ từ kéo khóa túi sách, vừa kéo một đường nhỏ vừa liếc mắt nhìn bức thư bên trong vài lần.
Ánh mắt Du Lăng Thần lạnh lẽo thật đáng sợ.
Anh bỗng nhiên đứng lên, kéo túi sách Dư Tư Nhạc qua rồi thò tay vào trong tìm kiếm, móc ra một đống thư tình. Màu sắc rất rực rỡ, phía trên bức thư còn vẽ hình "mũi tên xuyên trái tim" hoặc là "tâm đầu ý hợp".
"Đây là cái gì?" khẩu khí chất vấn.
Dư Tư Nhạc sợ tới mức ngồi thẳng lưng, trả lời câu hỏi với thái độ đúng đắn: "thư tình."
"Thư tình?" Du Lăng Thần lạnh lùng lặp lại hai chữ này, ánh mắt lạnh như băng, anh đến gần Dư Tư Nhạc, đứng trước mặt cô.
Dư Tư Nhạc ngồi, còn Du Lăng Thần đứng.
Bởi vì quá cao, nên Dư Tư Nhạc phải ngửa đầu đối mặt với Du Lăng Thần. Có lẽ chính vì chiều cao so le này, làm trong lòng Dư Tư Nhạc nảy sinh cảm giác áp lực, từ đôi mắt của anh hai.
Trời ơi! vì sao chuyện này lại thành cục diện này rồi? Vốn cô còn tưởng rằng dựa vào những bức thư tình này, hóa trang thành sói đuôi dài, trêu chọc chế nhạo anh hai.
Vì sao bỗng chốc lại thay đổi rồi?
Cô đột nhiên biến thành sói đuôi dài hạ gục tiểu bạch thỏ.
"Tiểu Nhạc, lần trước họp phụ huynh giáo viên đã nói thế nào?" Du Lăng Thần lật qua lật lại một bức thư tình, giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Dư Tư Nhạc lui về phía sau ghế sô pha, phải ở trong nhà? Lúc đó toàn trường đều biết chuyện Dung Húc tặng hoa hồng cho cô.
"Không cho phép yêu sớm." Dư Tư Nhạc trả lời bằng giọng lo lắng.
Du Lăng Thần khí thế bức người, người có sức lực yếu đuối chỉ cần Du Lăng Thần liếc mắt một cái, sẽ sợ tới mức lùi bước trước khi lâm trận rồi.
Một cỗ sức lực đè nén xuất hiện trong lòng, đột nhiên trong lúc đó bùng phát, Dư Tư Nhạc ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói: "Anh hai, đây không phải là thư tình dành cho em, là của một nữ sinh trong trường tặng cho anh.... .......Em chuyển giúp."
Trời ơi.... ...... ...... ......Nhìn Anh làm sao còn lớn tiếng với em.
Dư Tư Nhạc hơi dương dương tự đắc.
Lần này người hái hoa ngắt cỏ không phải là cô.
Du Lăng Thần sững sờ, ánh mắt càng thêm thâm trầm.
"Là cho anh?" Tròng mắt Du Lăng Thần chuyển động, sắc mặt cũng không chuyển biến tốt, anh tùy tay cầm lấy một bức thư ném qua cho Dư Tư Nhạc rồi nói: "Đọc nghe một chút."
Cái gì? Dư Tư Nhạc khó tin trừng to hai mắt.
Loại thư tình này không cần phải chia sẻ chứ? Tự mình về phòng xem không tốt hơn sao?
Nhưng mà, anh cả như cha.... .........
Tất cả chi phí ăn mặc của Dư Tư nhạc, đều do Du Lăng Thần chi. Nói cách khác, hiện tại Du Lăng Thần là người giám hộ của Dư Tư Nhạc.
Dư Tư Nhạc dùng phương châm nhất nhất nghe lời này.
"Xin chào, Du thiếu. Em là bạn học lớp cấp ba - Tần Cầm, có lẽ anh chưa từng gặp em, nhưng em vẫn thường yên lặng quan sát anh. Lần trước lúc anh đến trường họp phụ huynh cho em gái anh, lần đầu tiên em nhìn thấy anh, em phát hiện.... .......Em đã thích anh sâu đậm. Phần yêu thích này đã làm em không thể kiềm chế được, mỗi ngày mỗi đêm em đều nghĩ đến anh. Anh là tâm của em, là gan của em, là ba phần tư cuộc đời em.... ........." Sau khi Dư Tư Nhạc đọc liên tiếp những lời nói buồn nôn xong, toàn thân cô đều nổi da gà.
A! trẻ em bây giờ đều thích yêu sớm sao? Còn là ba phần tư cuộc đời nữa, cô ta mới bao nhiêu tuổi chứ? Cuộc đời còn chưa đến một phần tư đâu.
"Tiếp tục đọc.... ......." Du Lăng Thần cầm lấy một bức thư ném qua cho Dư Tư Nhạc.
Dư Tư Nhạc kinh hồn bạt vía xé bức thư ra, lại bắt đầu nhận được một vòng khảo nghiệm tâm lý: "Du thiếu, em yêu anh.... ......"
Mở đầu bức thư này, đã có một câu thông báo nóng hổi.
Lúc đọc những lời này, trong lòng Dư Tư Nhạc cảm thấy rất kỳ quái. Cô luôn an ủi bản thân mình, coi như đây là đọc tập làm văn, không nhìn ra ý nghĩa của ba chữ này.
Ánh mắt Du Lăng Thần sâu thẳm khó dì, dường như nghĩ đến cái gì, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt. Nhìn chăm chú vào ánh mắt Dư Tư Nhạc, dần dần trở nên ôn hòa.
"Ánh mắt em luôn dõi theo anh, lời nói của em lặp lại trên bờ môi, nên giới thiệu thế nào mới đủ rõ ràng. Bóng dáng của anh đã cắm rễ trong lòng em, không đếm được có bao nhiêu đêm, em muốn anh đi vào giấc mộng.... ........"
Trời ơi! Bức thư tình này hoàn toàn là từ ngữ nghệ thuật.
Lúc Dư Tư Nhạc đọc xong một bức thư thì miệng đã khát khô, Du Lăng Thần còn săn sóc rót cho cô một ly nước, để cô uống xong rồi tiếp tục đọc.... ...... ....
Những từ ngữ trong thư tình đều chua như giấm, hôm nay xem như Dư Tư Nhạc học được chuỗi kiến thức. Có lẽ bảo cô ăn một giỏ táo chua, cũng không chua bằng bức thư tình này.
Thẳng đến sau khi đọc xong bức thư cuối cùng, rốt cuộc Dư Tư Nhạc thở phào nhẹ nhõm. Cái gì gọi là "tự gây nghiệt, không thể sống?" Những lời này chính là hình dung cô bây giờ! Sau này cô có đọc thư tình cho người khác nữa, nhất định là tinh thần cô không được bình thường rồi.
"Anh hai.... ...." Dư Tư Nhạc ra vẻ tột nghiệp gọi một tiếng, cổ họng khàn khàn.
Du Lăng Thần ngồi một bên nhìn cô: "Sau này còn có gan làm loại chuyện này nữa không?"
"Không dám nữa." Lần giáo huấn này còn chưa đủ thảm sao?
"Ném ra ngoài hết đi." Du Lăng Thần từ trên ghế sô pha đứng lên, ngẩng đầu xoa xoa đầu Dư Tư Nhạc: "Khả năng Tiểu Nhạc đọc chậm, còn phải nâng cao thêm. Sau này gặp loại chuyện này, biết nên làm thế nào rồi chứ?"
"Đã biết." Cô vội vàng ném đống thư tình đi, không để anh hai phát hiện.
Du Lăng Thần hài lòng gật đầu: "Ở trường lo an phận học tập, sau này hãy yêu đương, bây giờ em còn nhỏ, việc này không cần gấp."
Ánh mắt Du Lăng Thần khó dò, ẩn ẩn còn mang theo tia tính kế.
Dư Tư Nhạc cũng không cảm thấy tuổi mình còn nhỏ, tâm lý của cô đã là người trưởng thành. Nhưng mà.... .......Đối với đám học sinh choai choai kia, quả thật cô không có nhiều hứng thú. Tìm đàn ông, phải tìm một người thành thục giống anh hai hoặc anh Trịnh mới được.
"Trong trường còn có người gửi thư tình cho em không?" Đã có người dám đưa thư tình cho Du Lăng Thần, như vậy nhất định sẽ có người viết thư tình cho Dư Tư Nhạc.
|
Chương 57.1
Edit: Nguyên Nguyên
Đầu tiên Dư Tư Nhạc ấp úng một hồi, nhưng trước cái nhìn chăm chú của Du Lăng Thần, cuối cùng cũng mở miệng trả lời: "Có, nhưng mà trước đây thôi."
Nắm bắt hai chữ quan trọng "trước kia."
Bàn tay Du Lăng Thần khoát lên vai cô, ôm lấy cô ngồi xuống, khoảng cách giữa hai người rất gần,dd.lqđ gần đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau.
"Hiện tại thì sao?"
Dư Tư Nhạc quay đầu nhìn Du Lăng Thần, do dự nói: "bởi vì Dung Húc."
Chỉ mấy chỉ đơn giản này, dường như đã tiết lộ ra nguyên nhân.
Chuyện Dung Húc theo đuổi Dư Tư Nhạc, tất cả học sinh của trường đều biết, các giáo viên nhìn thấy bọn họ không có làm ra những hành động vượt quá giới hạn, cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.dd.l.q.đ Dung Húc ở trường học có danh tiếng rất lớn, rất có uy tín, thậm chí có thể nói là một bá vương trong trường học.
Lúc đầu có vài nam sinh không tin cậu ta một tay che trời, nhất định phải suy nghĩ lại, lén lút viết thư tình cho Dư Tư Nhạc. Sau này bị Dung Húc biết được, bị cậu ta đánh cho một trận. Dung Húc làm giọng phách lối, nói rõ trong trường học "Dư Tư Nhạc là bạn gái của cậu ta, ai dám mơ tưởng đến người của cậu ta, chính là muốn ăn đòn."
Vì vậy, rốt cuộc không ai dám có ý nghĩ đến Dư Tư Nhạc.
Lúc đó Dư Tư Nhạc nghe các đồng học bàn luận chuyện này, cũng không có phản ứng gì nhiều. Cô nghĩ, có Dung Húc làm lá chắn cũng không tệ. Ít nhất sẽ có một nam sinh luôn viết thư tình để trong hộc bàn của cô, hoặc là mỗi buổi sáng luôn mua bữa sáng đem đến phòng học cho cô, một người luôn gọi cô ăn sáng.
Dư Tư Nhạc đem đầu đuôi mọi chuyện nói cho Du Lăng Thần nghe: "Thì chính là cái dạng này."
Sắc mặt Du Lăng Thần tương đối âm trầm, ánh mắt âm trầm nhưng trong chớp mắt thì biến mất không thấy. Anh vỗ vỗ đầu vai Dư Tư Nhạc: "Sắp đến ngày nghỉ, Dung Húc không dám đến biệt thự tìm em. Đừng xem thường người nhà họ Vinh, bọn họ luôn thích đứng sau lưng người khác. Dung Húc là cháu nội của Vinh Diệu Huy, cũng không phải là người lương thiện, có thể tránh mặt được, thì cố gắng tránh đi."
"Đã biết, anh hai." Dư Tư Nhạc thông minh không bằng Du Lăng Thần, nhưng xem ra là người cũng có mắt.
Nhớ lần đầu gặp Dung Húc, nhìn vào ánh mắt của cậu ta, giống như không nhìn người, ngược lại giống như một tên ăn chơi. Dư Tư Nhạc cho rằng Dung Húc thích cô chỉ vì muốn nhìn gương mặt này của cô, sau này phát hiện sự việc không phải như vậy.
Rốt cuộc Dư Tư Nhạc cũng đoán không ra Dung Húc đang nghĩ gì.
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .......
Thi liên tục ba ngày, xế chiều mỗi ngày Du Lăng Thần đều bỏ công việc, đến trước cổng trường đón Dư Tư Nhạc.
Dư Tư Nhạc bảo Tiểu Vương có thể đến đón, nhưng mà anh hai lại nói đúng lúc anh đang rảnh.
Kỳ nghỉ hè đến.... ...... .....
Sau khi cả trường trải qua cuộc thi cuối kỳ, học sinh các lớp ngồi trong phòng học nghe giáo viên chủ nhiệm cho bài tập nghỉ hè, học kỳ này chính thức đi qua.
Tất cả học sinh hoan hô rời đi.... .......
Tuy rằng vẻ mặt Dư Tư Nhạc không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng rất vui vẻ. Một học kỳ dài đến bốn tháng, mọi người đều cảm thấy mệt mỏi, Dư Tư Nhạc cũng không ngoại lệ.
Vừa bước ra khỏi cửa lớp, Dư Tư Nhạc nhìn thấy bóng người quen thuộc, Dư Tư Nhạc vội đi đến vui vẻ gọi một tiếng: "anh hai."
Nhìn cô gái nở nụ cười rực rỡ, khóe miệng Du Lăng Thần cũng nhếch lên độ cong nhỏ: "khi nào thì phát thành tích?"
"Một tuần sau, đến lúc đó có thể lên mạng xem điểm." Dư Tư Nhạc kích động ngồi vào trong xe.
Túi xách bị cô ném qua một bên, thấy trong xe có để một gói khoai tây chiên, cô xé gói khoai tây ra rồi cho vào miệng.
"Anh hai, nếu tên em đứng trong top mười người, thật sự sẽ đưa em đi du lịch sao?" Kiếp trước Dư Tư Nhạc chưa từng đi du lịch nhưng mà.... .......lần này có ý nghĩa khác.
Không chỉ có người thân duy nhất cùng đi với cô, hơn nữa đây là phần thưởng cho cuộc thi.
Đây là chuyện chưa từng có, Dư Tư Nhạc thật quý trọng cơ hội này.
Du Lăng Thần nhìn bộ dạng dè dặt cẩn trọng của cô, nhịn không được vuốt ve đầu cô: "Làm sao anh hai có thể lừa em?"
Nói đúng ra, Du Lăng Thần là người quyết định của tập đoàn Du thị, làm sao có thể lừa gạt một tiểu cô nương?
Dư Tư Nhạc thật an tâm.
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .......
Kì nghỉ hè trôi qua rất thoải mái, chỉ trong một tuần ngắn ngủi, Dư Tư Nhạc đã làm xong tất cả bài tập mà giáo viên đã giao.
Tất cả gánh nặng như được gỡ xuống, mỗi ngày chỉ phụ trách chơi đùa, lúc này trông Dư Tư Nhạc rất vui vẻ, đây chính là thời kỳ vô tư của cô gái tuổi mười bảy mười tám.
Nửa đêm, Dư Tư Nhạc từ trong giấc mộng tỉnh lại đi nhà vệ sinh. Cảm thấy miệng hơi khô, cô dự định xuống lầu uống một ly nước. Mới vừa đi ngang cửa phòng anh trai, cô nhìn thấy trong thư phòng cách đó không xa còn có ánh đèn.
Ánh sáng thật mờ, ánh mắt Dư Tư Nhạc mờ mịt, cô xoa xoa hai mắt, rồi đi về phía đó.
Nhẹ nhàng mở cửa ra một chút.
Du Lăng Thần không mở đèn, cả căn phòng đều tối đen, chỉ có ánh sáng của màn hình máy tính.
Anh ngồi trên ghế, ngón tay liên tục gõ bàn phím.
Dư Tư Nhạc nhìn một màn kia đến thất thần, tay mở cửa phòng ngừng lại một chút. Chẳng trách mấy ngày nay quần mắt Du Lăng Thần đều thâm đen, thì ra mỗi đêm đều tăng ca công việc.
Nguyên nhân anh làm như vậy là chỉ có một.
Ánh mắt Dư Tư Nhạc hơi chua xót, thật cảm động, cô chậm rãi mở cửa ra, tìm công tắc đèn, bật một cái: "Anh hai, ánh sáng mờ mịt không tốt cho mắt."
Không ngờ rằng Dư Tư Nhạc sẽ xuất hiện ở đây, tầm mắt Du Lăng Thần từ màn hình máy tính chuyển sang mặt cô: "Hơn nửa đêm không ngủ còn làm cái gì?"
"Những lời này, hẳn là em nên hỏi anh đó anh hai." Dư Tư Nhạc từ cửa đi vào.
Trên bàn làm việc chất một chồng văn kiện, số lượng kinh người.
Dư Tư Nhạc nhìn chữ viết dày đặt, một cỗ xấu hổ xuất phát từ nội tâm. Nếu không đi du lịch, anh hai không cần liều mạng xử lý công việc như vậy.
"Anh hai, đêm nay đừng xem văn kiện nữa, anh đi ngủ đi, đột nhiên em không muốn đi du lịch nữa rồi." Trong lòng Dư Tư Nhạc rất kích động, thốt ra những lời này.
Du Lăng Thần đầu tiên sửng sốt một chút, ánh mắt dần dần trở nên phức tạp. Quan trọng nhất trong ánh mắt lộ ra một tia kinh ngạc, sau đó là ý cười, dường như rất vui mừng, cuối cùng lại nghiêm mặt nói: "Nói mê gì đó? Đây là những văn kiện ngày mai cần dùng, không có liên quan gì đến chuyện em đi du lịch. Còn nữa, vé đi du lịch anh đã phân phó cho thư ký chuẩn bị rồi."
Cái gì? Dư Tư Nhạc chú ý đến câu nói sau cùng kia: "thành tích ngày mai mới có."
Nhanh như vậy đã chuẩn bị vé rồi, ngộ nhỡ Dư Tư Nhạc không đạt được yêu cầu thì sao?
"Anh hai tin em." Du Lăng Thần cho cô ánh mắt cổ vũ.
Dư Tư Nhạc không biết nên trả lời thế nào.
Lần đầu tiên cảm giác được người nhà coi trọng, là một chuyện làm người ta rất vui vẻ, nhưng sẽ làm cho người ta sinh ra áp lực rất lớn.
"Tiểu Nhạc, em đi ngủ trước đi, anh phải xử lý xong phần văn kiện này."
Dư Tư Nhạc không chịu đi, ngồi vào ghế trước bàn học: "Vậy em chờ anh hai, anh hai không đi ngủ, em cũng không ngủ được.
Du Lăng Thần không nói gì, lại tiếp tục cúi đầu gõ gõ bàn phím.
Khoảng hai mươi phút sau, hai người mới từ trong thư phòng đi ra.
Hai mắt Dư Tư Nhạc đều mở không lên rồi.
Nhưng nhìn Du Lăng Thần, tuy rằng thần sắc mệt mỏi, nhưng hai mắt rất trong sáng.
|
Chương 57.2
Sáng ngày thứ hai, Dư Tư Nhạc mở mắt ra, nhanh chóng ngồi dậy, lục laptop, mở máy lên.
Vào trang web của trường, dùng tài khoản học sinh đăng nhập vào xem thành tích.
Thứ tự mỗi lớp học được xếp trên trang web.
Dư Tư Nhạc bắt đầu từ tên đầu tiên tìm xuống, đến số thứ tự thứ chín, vẫn không thấy tên mình. Đang có chút nản lòng, thì nhìn thấy tên xếp ở vị trí thứ mười là 'Dư Tư Nhạc'. Sợ mình nhìn sai số thứ tự, Dư Tư Nhạc phản phản phục phục kiểm tra bảng xếp hạng mấy lần, mới xác định được cô đã đạt được yêu cầu mà anh hai đưa ra.
Vừa đúng vị trí thứ mười, không hơn không kém.
Dư Tư Nhạc ôm laptop chạy ra khỏi phòng ngủ, muốn đem tin tốt này nói cho anh trai biết.
Đến trước cửa phòng Du Lăng Thần, cô vui vẻ muốn xỉu, ngay cả lễ phép cơ bản nhất cũng quên mất, nắm lấy tay cầm cửa vội vàng mở ra.
Du Lăng Thần đang thay đồ, vừa cởi áo chuẩn bị đổi một áo sơ mi khác. Nghe thấy âm thanh mở cửa thì quay đầu lại nhìn.
Ánh mắt nhìn trên người Dư Tư Nhạc.
Hai má Dư Tư Nhạc hơi đỏ, vội vàng quay mặt sang chỗ khác.
Trong đầu hiện lên hình ảnh anh trai cởi trần. Du Lăng Thần rất cường tráng, bình thường mặc tây trang vào, nhìn cũng không rõ. Vừa rồi trong chớp mắt chỉ có thời gian ngắn ngủi, nhưng đầu óc Dư Tư Nhạc phát họa từng đường cong trên người anh trai.
"Cũng không phải chưa từng nhìn qua, có cái gì phải né tránh." Du Lăng Thần không sợ hãi đưa lưng về phía cô, mở tủ quần áo ra tìm kiếm quần áo.
Lúc này Dư Tư Nhạc mới phản ứng kịp.... ...... ....
Lần trước ở bãi cát cô đã thấy qua cơ thể trần trụi của anh trai, lúc này còn có gì đáng xấu hổ?
Đem một màn này làm thành lúc anh trai mặc áo tắm không được sao?
Cô lại quay qua, trong tay còn ôm laptop: "Anh hai, em muốn nói cho anh biết, đã có thành tích rồi."
"Tên thứ bao nhiêu?" Du Lăng Thần vừa hỏi, vừa mặc quần áo vào.
"Vừa đúng vị trí thứ mười."
Du Lăng Thần cài từng cúc áo, sau khi nghe xong, mặt không lộ ra tia ngạc nhiên, cũng không cao hứng quá mức, biểu hiện này ngược lại cảm thấy.... ...... ......bất quá thành tích này cũng rất bình thường.
"Vé du lịch là ngày mai, em chuẩn bị một chút đi, chúng ta sẽ đi du lịch ở thành phố S." Sau khi Du Lăng Thần nói xong câu có thì đi vào nhà vệ sinh.
Có lẽ phải đi chải tóc, sửa sang lại quần áo một chút.
Đi du lịch nên tham gia vào đoàn cho tiện lợi. Bởi vì về điểm này, hướng dẫn viên du lịch hiểu biết hơn so với người khác. Có thể để cho người ta giải thích cụ thể. Hơn nữa, đi du lịch cùng đoàn, có nhiều người sẽ vui hơn một chút. Dọc theo đường đi, bạn chỉ cần vui chơi, những chuyện khác đoàn du lịch sẽ làm cho bạn.
Du Lăng Thần chỉnh quần áo chỉnh tề, sau khi chải tóc xong thì đi xuống lầu.
Ăn xong điểm tâm do chính tay Dư Tư Nhạc, anh cầm theo túi công văn đến công ty.
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...
Trong phòng làm việc ở tầng cao nhất của tập đoàn Du thị.
"Thư ký Tôn, mấy ngày tới đây làm phiền cô rồi. Trên bàn này có văn kiện tôi đã xem xong, có chuyện gì quan trọng thì gọi điện thoại cho tôi." Du Lăng Thần vừa đến công ty một lúc thì bắt đầu bàn giao công việc với thư ký Tôn.
Trong khoảng thời gian này anh không có ở công ty, cần thư ký Tôn giúp đỡ nhiều trong việc quản lý công việc của công ty.
Thư ký Tôn ngạc nhiên nhìn đống văn kiện lớn trên bàn làm việc, trong mắt hiện lên một tia bội phục. Đống văn kiện này phải ít nhất một tuần mới xem xong, mà ông chủ chỉ mất đi thời gian khoảng ba bốn ngày ngắn ngủi đã xử lý xong tất cả, không hổ là người cuồng công việc nhất của tập đoàn Du thị.
"Ông chủ yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng đốc thúc những nhân viên khác." Thư ký Tôn bắt đầu tò mò người đã hẹn hò với ông chủ, là vị thiên kim tiểu thư nào.... ...... ...... ......
Người nào lại có được sức quyến rũ lớn như vậy, có thể khiến Du Lăng Thần làm những hành động này.
"Được rồi, đi ra ngoài đi." Mấy ngày rồi chưa có một giấc ngủ ngon, Du Lăng Thần đều dùng sức chống đỡ.
Lại mở một phần văn kiện ra tiếp tục xem.... ...... .........
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ......
Nghe anh trai nói hành trình lần này có năm ngày, tuy rằng thời gian ngắn, nhưng mà Du Lăng Thần liều mạng sắp xếp.
Mỗi khi nghĩ đến điều này, Dư Tư Nhạc càng thêm quý trọng cơ hội khó có được này.
Bỏ vài bộ quần áo đơn giản vào túi du lịch, lại bỏ thêm vài túi đồ ăn vặt, còn có một ít đồ dùng. Ngoài ra Dư Tư Nhạc còn tìm máy ảnh và ống nhòm, định đóng gói tất cả mang theo.
Sau khi thu dọn tất cả, Dư Tư Nhạc đã mồ hôi đầm đìa.
Còn hành lý của Du Lăng Thần là buổi tối sau khi trở về mới thu dọn. Anh mang đồ dùng cũng giống như Dư Tư Nhạc, ngoại trừ đồ ăn vặt ra, còn có thêm dao cạo râu.
Tám giờ sáng, hai người đến chỗ của đoàn du lịch, tụ họp cùng mọi người. Ngoại trừ anh em của Dư Tư Nhạc, còn có hơn hai mươi du khách khác. Đoàn người cầm vé dựa theo số thứ tự mà xếp hàng chờ xuất phát.
Dư Tư Nhạc nhìn 2 vé này, mã số rất hợp, theo thứ tự là 13 và 14.
1314, có nghĩa là một đời một kiếp.... ...... ...... ...... ......
Không biết bọn họ là vận cứt chó, hay là thế nào......
Dù sao nhìn số thứ tự này, Dư Tư Nhạc cảm thấy rất kỳ lạ! Trong đầu nhanh chóng nghĩ đến câu nói "cùng em một đời một kiếp" "một đời một kiếp chỉ có hai người"
Thành phố S cách thành phố C nói gần cũng không gần, nói xa cũng không xa.
Nhưng mà ngồi xe khoảng sáu giờ.
Sau khi nhiều người xuống xe đều thở phào nhẹ nhõm.
Hướng dẫn viên du lịch sẽ đoán được cảnh tượng này thì thân mật nói, bọn họ đã sắp xếp chỗ nghỉ ở khách sạn, sau khi đến đó, mọi người có thể ngủ một giấc thoải mái. Đợi ngày mai, là có thể du lịch hưởng thụ rồi.
Lần đầu tiên Dư Tư Nhạc đến thành phố S, nên tò mò nhìn xem cảnh vật xung quanh.
Đoàn du lịch này thật phí tiền, nhưng mà ngược lại, chỗ nghỉ ngơi và thái độ phục vụ đều tốt.
Số phòng là do hướng dẫn viên du lịch sắp xếp, lúc đến phiên Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần, hướng dẫn viên đưa họ đến phòng số 520, vừa nhìn thấy số phòng, Dư Tư Nhạc lại có cảm giác xúc động đến choáng váng. Trời ơi! Thế này là thế nào, 1314 thì thôi đi, bây giờ còn đến 520! Đây không phải là 1314520 sao?
"Hai người ở căn phòng này, còn hơn hai mươi du khách khác đang chờ tôi, tôi không thể nói nhiều với hai người, đêm nay hai người hãy nghỉ ngơi thật tốt." Trước khi đi, hướng dẫn viên còn cố ý trêu ghẹo nói.
Dư Tư Nhạc ngây ngẩn cả người.... ...... ......
Cái gì? Hai người một phòng?
Hướng dẫn viên du lịch có lầm không chứ? Dư Tư Nhạc muốn đuổi theo ra cửa, nhưng mà khi cô đi ra ngoài, hướng dẫn viên du lịch đã biến mất không thấy nữa.
Du Lăng Thần rất lạnh nhạt, giữ chặt tay Dư Tư Nhạc, kéo cô vào phòng, không hoảng hốt không rối loạn đóng cửa phòng lại.
"Có thể kinh phí của bọn họ xảy ra vấn đến, nên mới sắp xếp như vậy." Du Lăng Thần đem hai túi lịch để lên ghế sô pha.
Khóe miệng Dư Tư Nhạc giật giật, vào phòng quan sát bài trí trong phòng.
Một phòng ngủ, một phòng khách và một phòng vệ sinh.... ...... ......
Chỉ có một phòng, đêm nay ngủ thế nào?
Mùa hè còn chưa đến, ngồi xe một ngày, cả người đều thấy mệt mỏi. Du Lăng Thần kéo caravat trên cổ xuống, ngồi trên ghế sô pha: "Chút nữa anh ngủ trên sô pha, Tiểu Nhạc em ngủ trên giường đi."
Chỉ có thể như vậy rồi.
Còn không thì hai người ngủ chung với nhau đi.
Trước tiên không nói lời nói của con người ta đáng sợ thế nào, chỉ là giữa nam và nữ thụ thụ bất thân. Ngay cả Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần là anh em ruột mà cũng không tránh khỏi nghi ngờ.
Ánh mắt Dư Tư Nhạc nhìn về phía đầu ghế sô pha, ghế sô pha dài không đến 1,5 mét, hai người có thể người, nhưng một người đàn ông trưởng thành mà ngủ trên đó thì rất khó khăn.
Nhưng mà không có cách nào khác, chỉ có thể thông cảm qua đêm.
"Tiểu Nhạc, em đi tắm trước hay là anh đi trước?" Du Lăng Thần hỏi.
"Anh hai, anh đi trước đi." Dư Tư Nhạc buồn bực lấy gói đồ ăn vặt trong túi du lịch xé ra ăn.
Cô không thích lúc ngồi xe ăn cái gì, vì vậy sau khi xuống xe, mới cảm giác được bụng đã đói.
Cách âm ở nhà vệ sinh cũng không tốt, tiếng nước chảy rào rào, Dư Tư Nhạc nghe rất rõ ràng.
Trời ơi! từ đáy lòng sinh ra cảm giác kỳ quái.
Vì sao cô cảm thấy.... ..........Lúc này cô và anh trai giống như mọi thanh niên khác đến thuê phòng vậy?
Cũng như hỏi: "Em tắm trước, hay là anh tắm trước? Nếu không thì cùng nhau tắm."
Dư Tư Nhạc bị suy nghĩ kỳ quái này làm cho sợ tới mức rùng mình một cái, lắc đầu xua đuổi suy nghĩ không đáng tin này.
Du Lăng Thần tắm rất nhanh, hơn mười phút đã xong. Lúc đi ra, dưới thân quấn một cái khăn tắm lớn, phía trên cởi trần. Rất nhiều bọt nước nhỏ còn đọng lại chưa được lau khô, ánh sáng lập lòe chiếu lên người anh, làm tăng thêm phần mê hoặc.
Mỗi lần nhìn anh trai như thế này, Dư Tư Nhạc nhịn không được muốn nhìn vài lần, thế này sẽ làm cho nhiều cô gái thét chói tai!
"Tiểu Nhạc, em đi đi." Du Lăng Thần dùng khăn bông lau khô tóc, ý bảo cô có thể đi tắm.
Có lẽ phát hiện ánh mắt của mình căng thẳng, Dư Tư Nhạc đỏ mặt cúi đầu, "dạ" một tiếng, chạy thẳng vào phòng vệ sinh.
Phòng vệ sinh rộng khoảng mười mét vuông, không có bồn tắm lớn, chỉ có vòi tắm hoa sen.
Dư Tư Nhạc đứng dưới vòi hoa sen, tùy ý để dòng nước chảy trên người mình.
Cửa phòng tắm là cửa kính mờ, hơi mờ.... ........Nhìn xuyên qua ngọn đèn chiếu vào, ẩn ẩn có thể nhìn thấy người bên trong, mơ mơ hồ hồ nhìn không rõ.
Lúc này ở bên trong đổi lại là cô, như vậy chẳng phải anh hai cũng có thể thấy?
Dư Tư Nhạc đỏ mặt lên, trời ơi căn phòng này cố tình sắp xếp như vậy! Không phải mỗi người một phòng thì thôi đi, ngay cả phòng tắm cũng thiết kế ái muội như vậy. Là cố ý thiết kế loại cửa kính mờ, tiện lợi cho du khách sao? Vội vàng tắm xong thì quấn khăn tắm vào, bao lấy cả người, mở cửa phòng tắm đi ra ngoài.
Khi ra ngoài, Dư Tư Nhạc cố ý bước nhẹ chân, muốn nhìn xem anh trai đang làm gì.
Trên ti vi truyền đến âm thanh thật lớn, Du Lăng Thần ngồi trên ghế sô pha nhìn vào màn hình ti vi, là tin tức buổi chiều.
Ánh mắt Du Lăng Thần từ từ chuyển qua: "Tắm xong rồi sao? Thay quần áo đi ngủ, nghe cô hướng dẫn viên du lịch giới thiệu, ngày mai sẽ du lịch đến cảnh sơn cốc. Đến lúc đó, thời gian đi nhất định không ít, phải dưỡng thần đi."
Lúc Dư Tư Nhạc đến thành phố S nghe hướng dẫn viên du lịch giới thiệu, nghe nói sơn cốc là một trong những thắng cảnh du lịch nổi tiếng của thành phố S, rất thích hợp cho du lịch mùa hè, rất mát mẻ. Rất nhiều người lựa chọn mùa hè nóng bức đến đây vui chơi một trận.
"Dạ, đã biết."
Đêm nay trùng hợp đủ ái muội, làm hại mặt Dư Tư Nhạc đỏ bừng thật lâu vẫn chưa hết.
Vốn chủ nhân trước đây của cơ thể này, có suy nghĩ không phù hợp với anh trai của mình. Ông trời cố tình trêu đùa cô, đầu tiên là '1314520', hiện tại là cửa kính ái muội thú vị này!
Rất quái dị rồi! Bị anh hai hiểu lầm sẽ làm sao? Cô còn mặt mũi nào nữa.
Bước nhanh đến cửa phòng ngủ, Dư Tư Nhạc e sợ anh trai hiểu lầm cái gì, chợt mở cửa rồi nhanh chóng đi vào, giống như phía sau cô đang có thú dữ đuổi theo.
Lúc cô không nhìn thấy sau lưng.... ...... ....
Khóe miệng Du Lăng Thần nhếch lên nụ cười yếu ớt, vuốt cằm nhìn cửa đóng lại. Hôm nay biểu hiện của Tiểu Nhạc vượt xa suy nghĩ của mình, thật sự rất thú vị.... ...... ...
Đặc biệt sau khi nhìn thấy số phòng, không thể tin vào mắt, trừng to như hai hạt châu muốn rớt xuống đất.
Vỗ vỗ ghế sô pha không quá thoải mái, Du Lăng Thần nằm lên ghế, hai chân nhẹ nhàng đặt bên ngoài, tư thế này cũng không quá thoải mái, chân cũng không duỗi thẳng. Ngủ một đêm như vậy, sáng mai sau khi thức dậy, nhất định eo mỏi lưng đau.
Nhưng mà.... .........Du Lăng Thần muốn, chính là kết quả này.
Đừng nhìn Dư Tư Nhạc ngẫu nhiên có chút thông minh, nhưng mà đa số cô mê mẩn. Rất nhiều manh mối bày ra trước mắt, cô cũng đều xem nhẹ. Hoặc là nói, cô rất tin tưởng người anh trai Du Lăng Thần này, trong tiềm thức luôn cho rằng anh trai này sẽ không làm hại cô, lại càng không làm ra chuyện phá hư tình cảm của hai người. Vì vậy lúc ở chung với Du Lăng Thần, cô sẽ không hao tổn tâm trí suy nghĩ phức tạp, tất cả đều xuất phát từ lòng thuần khiết nhất.
Cũng như Tiểu Nhạc mới làm Du Lăng Thần mê muội.
|
Chương 57.3
Có lẽ đã ngủ ở nhà quen, Dư Tư Nhạc đổi sang môi trường khác với những gì mình nhận thức từ bé, rất dễ dàng đi tiểu đêm.
Cô cảm thấy thảm trải sàn trong phòng khách sạn không ấm áp bằng ở nhà.
Càng nghĩ như vậy thì càng không ngủ được.
Đêm rất yên tĩnh, gần như không có chút tiếng động nào.
Dư Tư Nhạc khẽ nhón chân lên, rón ra rón rén định đi vệ sinh.
Cửa phòng ngủ vừa hay đối diện với ghế sô pha. Trong khoảnh khắc Dư Tư Nhạc đẩy cửa phòng ra thì thấy anh hay nằm với tư thế không hề thoải mái trên đó.
Cũng đúng, ghế sô pha hẹp như vậy...Anh hai cao hơn mét tám, ngủ trên đó sao có thể dễ chịu được.
Dư Tư Nhạc hổ thẹn...
Vóc người cô khá nhỏ, khi ngủ trên ghế sô pha chỉ cần tìm đúng tư thế thoải mái, ngủ một đêm cũng khong để lại di chứng gì. Nhưng đổi lại là anh hai mà nói thì hoàn toàn khác.
"Anh hai." Dư Tư Nhạc đi tới, đẩy đẩy anh.
Du Lăng Thần ngủ rất nông, gần như là lúc tiếng Dư Tư Nhạc vừa vang lên thì anh đã tỉnh.
"Anh hai, nếu không thì anh tới phòng ngủ, em ngủ trên ghế sô pha đi."
Du Lăng Thần nhìn cô chằm chằm, ánh mắt không cho từ chối, "Anh trai nhường cho em gái là chuyện lqđ thiên kinh địa nghĩa. Tiểu Nhạc, ngoan ngoãn về phòng ngủ. Ngày mai còn phải theo đoàn du lịch đi chơi."
Dư Tư Nhạc cũng không chịu thỏa hiệp, "Anh hai, anh không cần phải nhường em."
"Đừng nói bừa." Du Lăng Thần ngồi dậy.
Ý trong mắt anh rất rõ ràng. Anh là chủ gia đình, làm anh trai thì thương yêu em gái là chuyện không thể nghi ngờ.
Huống hồ với lòng tự trọng của Du Lăng Thần, anh sẽ dễ dàng chịu để phụ nữ nhường thứ gì đó cho à?
Rõ ràng là không thể.
Dư Tư Nhạc im lặng. Qua ba tháng chung sống, cô thật lòng coi anh là người thân, hơn nữa còn là người duy nhất.
Trong lòng anh nghĩ thế nào, cô cũng đoán được ít nhiều.
"Anh hai, em nói thật mà. Người em nhỏ, ngủ ghế sô pha là vừa vặn. Anh bảo em nghỉ ngơi thật tốt, nhưng...Anh thì sao?" Cuộn tròn ngủ trên ghế sô pha một đêm, đảm bảo ngày mai người sẽ đau.
Mặt Du Lăng Thần lạnh lại, "Chẳng lẽ em cho rằng những lời anh nói là giả?"
Một khi anh giận tái mặt, vậy tuyệt đối có thể phải khiến quỷ thần nhượng bộ lui binh.
Có điều chung sống với anh đã lâu nên Dư Tư Nhạc dần dần trở nên không còn sợ hãi với khuôn mặt lạnh của anh hai.
Có lẽ là ích lợi duy nhất mà thói quen mang lại.
Biết anh hai sẽ không vì muốn thoải mái mà nhận ý tốt của cô, nhưng trong lòng cô cũng không muốn để anh hai chịu khổ.
Phòng khách sạn là phòng đôi, rất lớn, ba người cùng ngủ cũng sẽ không chật chội.
Trong đầu bỗng nghĩ ra cách vẹn cả đôi đường...
Dư Tư Nhạc bật thốt lên, "Anh hai, nếu không thì chúng ta ngủ chung đi."
Dù sao cũng không phải chưa từng ngủ.
Chỉ cần không làm chuyện xấu mà trẻ con không nên làm, vậy thì quan hệ của hai người vẫn trong sáng như cũ! Mỗi người ngủ một đầu, ai cũng sẽ không phiền ai.
Vẻ mặt Du Lăng Thần hơi bối rối nhưng cũng không từ chối.
Dư Tư Nhạc không ngừng cố gắng, hoàn toàn không nghĩ rằng...Cô đây là đưa dê vào miệng cọp, hơn nữa đã là con dê ngốc nghếch đã bị lừa mà còn tắm rửa sạch sẽ đưa tới miệng con cọp.
"Anh hai, đừng chần chừ nữa, nhanh tới phòng ngủ đi, buồn ngủ muốn chết." Dư Tư Nhạc kéo tay Du Lăng Thần đi về phía phòng ngủ.
Ở nơi Dư Tư Nhạc không nhìn thấy, khóe môi Du Lăng Thần từ từ nhếch lên thành nụ cười thực hiện được âm mưu.
Vốn anh định dùng khổ nhục kế, đợi ngày mai lúc leo núi thì cố ý để cô biết anh ngủ không ngon, khiến cô nảy sinh cảm giác hổ thẹn. Sau đó, cô nhất định sẽ suy nghĩ cho anh, gọi anh lên ngủ cùng giường.
Mà với chuyện này...
Chỉ cần Du Lăng Thần cắn chặt, mượn lý do yêu thương em gái để cô ngủ giường lớn.
Vậy thì rất dễ dàng xảy ra cục diện cùng giường cùng gối hôm nay.
Kế hoạch luôn không theo kịp thay đổi, may mà Dư Tư Nhạc có sở thích bất lương nửa đêm, nếu không anh thật sự phải khó chịu cả một đêm.
...
Trên giường chỉ có một cái chăn bông. Cũng may thời tiết mùa hè khá nóng, bình thường không cần đắp kín, chỉ tùy tùy tiện tiện mà kéo góc chăn lên, đắp trên bụng, đề phòng bị cảm là được.
Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần chiếm lấy phần giường của mình.
Khác với lần trước...
Lần trước là Dư Tư Nhạc say, say tới bét nhè, ý thức không rõ ràng, cô không nhớ được vì sao lại d;đ;l;q;đ ngủ cùng anh hai, cũng không nhớ được đầy đủ quá trình...Mà bây giờ...Đầu óc cô rất tỉnh táo, trong đầu có một giọng nói không ngừng nhắc cô phải tỉnh. Anh hai đang ngủ cạnh cô, cách cô có mười mấy cm.
Đời này lại thêm đời trước, Dư Tư Nhạc chưa từng ngủ gần người đàn ông nào như vậy.
Trong lòng không ngừng ám thị mình rằng anh là anh hai của cô, ngủ cùng một giường thì sao? Có khi lúc bé hai người còn cởi quần áo tắm chung ấy chứ!
Cô đếm từng con cừu, cảnh cáo mình phải ngủ nhanh lên. Ngày mai có rất nhiều cảnh đẹp chờ cô tới ngắm.
Len lén quay đầu qua, cô liếc nhìn anh hai.
Không ngờ mắt Du Lăng Thần lại đẹp như vậy. Đôi mắt sắc bén như kiếm giờ đây như đã tra vào vỏ, thu lại sự sắc sảo. Ngũ quan tuấn tú cứng rắn, tràn đầy mỹ cảm.
Thật là đủ đẹp trai!
...
Dư Tư Nhạc không biết mình ngủ lại lúc nào. Hô hấp của cô từ từ trở nên dài và ổn định. Ánh trăng chiếu vào qua cửa sổ, trút lên mặt cô, tô điểm cho cô thêm một phần cảm giác u tĩnh duy mỹ.
Đôi mắt vốn đang nhắm lại của Du Lăng Thần từ từ mở ra. Trong đêm tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt lqđ của thành phố lớn chiếu vào. Anh kề sát lại người bên cạnh, ôm cô vào lòng, khẽ hôn lên trán cô, "Ngủ ngon."
Không có câu trả lời quen thuộc nhưng anh lại vô cùng hưởng thụ sự yên lặng này.
Ôm lấy người trong lòng, anh không dám quá dùng sức, sợ sẽ đánh thức thiếu nữ.
Anh hài lòng mà nhắm mắt lại, ôm cô chìm vào giấc ngủ.
...
Sáng sớm hôm sau, Dư Tư Nhạc mở mắt ra, đầu tiên là nhìn thấy khuôn mặt anh hai gần trong gang tấc.
Đồng tử bỗng nhiên co lại, trừng thật lớn, kinh ngạc không thốt nên lời.
Sao cô lại ở trong lòng anh hai! Lại còn với tư thế thân mật như thế này?!
Chết tiệt! Chết tiệt! Không phải là cô chui vào lòng anh hai chứ?
Mặt Dư Tư Nhạc đỏ lên.
Có thể là bởi vì động tác của cô quá lớn nên đã đánh thức Du Lăng Thần.
Anh từ từ mở mắt ra, nhìn thấy dáng vẻ hoảng hồn không xác định của Dư Tư Nhạc.
Hai tay anh ôm lấy cô, kéo cô vào lòng. Tư thế này quá mức mập mờ, căn bản không nên xảy ra giữa hai anh em.
So với phản ứng thất kinh của Dư Tư Nhạc thì Du Lăng Thần lại bình tĩnh vững vàng như núi Thái Sơn (thực ra gốc là "lôi đả bất động" = sấm đánh không động, nhưng mình thấy câu "vững như núi Thái Sơn" có vẻ dễ hiểu hơn.) Anh thong thả thu hai tay lại.
"Còn lo lắng cái gì? Không nhanh lên đi. Đoàn du lịch hẹn tám giờ tập trung ở phòng ăn." Giọng anh vẫn lạnh lùng không thay đổi.
Nhưng có tác dụng rất lớn trong việc gạt đi sự xấu hổ.
Dư Tư Nhạc nhanh chóng bò dậy, "Biết rồi, anh hai."
Cố hết sức quên đi chuyện vừa rồi! Coi như ôm gối ôm ngủ một đêm!
...
So với hai anh em đã quen dậy sớm, những du khách khác lại không đúng giờ như vậy.
Có mấy sinh viên ra ngoài du lịch, tất cả đều ngủ quên, làm hại bọn Dư Tư Nhạc chờ thêm vài phút.
Đoàn du lịch đặt bữa sáng cho mọi người ăn.
Ăn xong các thứ, bọn họ an vị trên xe bus lên đường.
Từ thành phố S tới điểm tham quan đầu tiên mất một giờ. Xe bus ra khỏi thành phố, đi về phía ngọn núi phía xa. Không ồn ào như thành phố lớn, trong núi toàn mùi thơm trong lành của rừng cây. Họ đi vòng quanh núi từng vòng từng vòng.
Cho tới khi tới lối vào nơi tham quan, hướng dẫn viên du lịch mua hai mươi lăm cái vé, một đám người ào ào bước vào.
...
Thung lũng này là khu phong cảnh sinh thái tự nhiên được giữ gìn tốt nhất. Không ít ngọn núi trùng điệp, vực sâu, rừng rậm, biển trúc, cảnh đẹp thác nước trút xuống, cũng có con đường mòn, cầu phao nhân tạo.
Thung lũng vô cùng thanh tịnh và đẹp đẽ, rất nhiều phong cảnh đẹp không sao tả xiết.
Hướng dẫn viên du lịch đi phía trước, thỉnh thoảng giới thiệu nguồn gốc phong cảnh và ý nghĩa của nó.
Rừng rậm kéo dài mười mấy cây số vuông, cây cao chọc trời, tĩnh mịch lâu năm.
Vách đá cao vút, song song nhau, có chỗ cắt ngang nhau. Trong đó có rất nhiều tảng đá kỳ lạ, ví dụ như Phật tụng kinh, lạc đà đi về phía tây.
Nếu hướng dẫn viên du lịch không giải thích về những tảng đá này giống cái gì thì Dư Tư Nhạc không có cách nào liên tưởng chúng với nhau.
Lúc đi ngang qua những tảng đá kỳ lạ kia, tuyệt đối cô sẽ không liếc mắt lấy một cái.
Cô cầm máy chụp hình chụp tách tách không ngừng, thầm nghĩ nếu đã ra ngoài chơi thì đương nhiên phải chụp nhiều hình làm kỷ niệm. Cô còn nhờ hướng dẫn viên du lịch chụp giúp cho mình và Du Lăng Thần rất nhiều.
Phong cảnh rất đẹp nhưng đường đi...Cũng rất khiến người ta không chịu nổi. Từ sai khi bước d.đ.l.q.đ vào điểm tham quan thì bọn họ đã đi hơn một giờ, á, đi tới mức chân như nhũn ra vậy.
Phía trước có đình nghỉ mát, hướng dẫn viên du lịch nhìn dáng vẻ mệt mỏi của đoàn người, vung tay lên, "Mọi người nghỉ ngơi một chút, cảnh đẹp còn ở phía sau đó."
Dư Tư Nhạc tìm một vị trí ngồi xuống.
Du Lăng Thần đưa cho cô một chai nước suối.
Cô mở nắp chai, uống hai miếng.
Làn gió thổi qua thung lũng rất mát. Cảm giác mát mẻ này điều hòa không thể so sánh được. Nó mang theo sự trong lành của thiên nhiên, sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái tinh khiết.
Điện thoại bỗng vang lên, số hiển thị là một số lạ.
Dư Tư Nhạc chần chừ một lát, ấn nút nhận, "Alo, ai vậy?"
Giọng đối phương mang theo chút vui mừng, "Tư Nhạc, là anh."
Cô lập tức nhận ra chủ nhân của giọng nói này...Dung Húc.
Sao người này còn chưa từ bỏ ý định? Ngay cả nghỉ hè cũng không yên nữa.
"Tìm tôi có chuyện gì à? Không có gì thì tôi cúp đây." Nhìn thấy anh hai đang nhìn về phía này, cô từ từ trở nên chột dạ, hận không thể cầm dao chặt đứt tất cả mối liên hệ với Dung Húc.
"Khiến người ta đau lòng quá. Mỗi lần nhìn thấy anh hoặc là nghe giọng anh em đều coi anh như ôn thần mà tránh. Du Tư Nhạc, em ghét anh vậy ư?" Trong giọng Dung Húc tràn đầy bất mãn.
Trong lòng Dư Tư Nhạc thầm oán mà nói, anh vốn chẳng khác gì ôn thần. Không...Anh còn khó chơi hơn ôn thần nhiều.
"Nghe giọng điệu của anh có lẽ cũng không có chuyện gì. Vậy...tôi cúp trước." Dư Tư Nhạc di chuyển điện thoại, định ấn nút kết thúc cuộc trò chuyện.
Giọng bên kia bỗng kêu lên đầy nóng nảy, "Du Tư Nhạc, không được cúp điện thoại."
Giọng Dung Húc như vậy, nhất định là đang hét to lên với cái điện thoại.
Giọng vang dội vọng ra từ điện thoại khiến mọi người xung quanh đều nghe thấy, Du Lăng Thần cũng không ngoại lệ.
Ánh mắt anh càng ngày càng lạnh, nửa dựa vào ghế, nhìn Dư Tư Nhạc.
Như ngồi trên bàn chông...ĐÓ là cảm giác lúc này của cô.
Bị ánh mắt Du Lăng Thần nhìn chăm chú, cô chột dạ muốn chết.
Dung Húc bên kia đầu dây tiếp tục liều mạng mà nói: "Tư Nhạc, hè này em định thế nào? Đi chơi với anh đi? Ra nước ngoài du lịch có được không? Nghe nói gần đây bên Thụy Sĩ có một cuộc biểu diễn thời trang. Nếu em đồng ý, anh lập tức bảo ông nội đặt vé máy bay cho chúng ta."
À, ai quen anh vậy? Ai đồng ý đi chơi với anh vậy?
Dư Tư Nhạc hận không thể vạch rõ ranh giới với Dung Húc.
Ánh mắt Du Lăng Thần tối tới mức đáng sợ. Anh giơ tay lên giật lấy điện thoại của Dư Tư Nhạc, áp vào tai, chờ Dung Húc nói xong về hành trình mà anh ta tưởng tượng ra mới lạnh lùng mà nói: "Thiếu gia nhà họ Vinh, kỳ nhỉ hè này của anh rất cô đơn lạnh lẽo à? Rất cần người đi theo?"
Người đàn ông vừa mở miệng, hơi thở lạnh thấu xương lập tức tản ra ngoài.
|