Vợ Nhặt
|
|
Thằng nhóc cười toe, miếng nó nói những câu vô nghĩa không đầu không đuôi. Thanh hôn nhẹ vào má nó. Dũng nhìn bóng dáng hai người, Dũng thở dài bước lên lầu. Sau khi thay quần áo và tắm rửa xong, Dũng bị Thanh réo gọi um lên nên Dũng đành ngồi xuống bàn ăn.
Thanh ôm thằng nhóc vào lòng, múc một bát cháo đầy. Thanh bón từng thìa cho nó ăn, Thanh nịnh.
- Em ăn hết bát cháo này chị đọc truyện tranh cho em nghe, nếu em không ăn hết chị sẽ đánh đòn em…!!
Thằng nhóc ngơ ngác nhìn Thanh môi nó run run vì sợ. Thanh vội vã vỗ về.
- Chị đùa em thôi mà. Nhưng em phải hứa là sẽ ăn hết bát cháo này nhé, đồng ý không nào…!!
Thằng bé gật gật. Thanh xoa đầu nó.
- Thế mới là bé ngoan…!!
Dũng nhìn Thanh và thằng bé đến quên cả ăn, cả hai diễn sống động quá. Trông Thanh và thằng bé mới thân thiết làm sao, họ chẳng có quan hệ gì cả, tại sao họ lại gần gũi hơn cả Dũng. Dũng bất lực cúi xuống nhìn bát cơm đầy Thanh đưa lúc nãy. Dũng không tài nào nuốt nổi, ruột Dũng đang cồn cào. Mấy tháng nay ngày nào Dũng cũng nốc rượu đến say mèn, không ăn không uống gì thêm, nếu để tình trạng này kéo dài Dũng sẽ làm cho chính bản thân Dũng bị đau dạ dày.
Thanh nhíu mày hỏi.
- Sao anh không ăn đi. Anh chê thức ăn tôi nấu dở à …??
Dũng buông đũa lắc đầu.
- Không phải, tại tôi no rồi nên không muốn ăn thêm nữa….!!
Thanh lắc đầu.
- Anh đừng nói dối, lúc nãy anh về nhà nồng nặc toàn mùi rượu. Tôi nghĩ là do anh uống nhiều quá nên chưa có gì bỏ vào bụng. Anh làm gì cũng nên chú ý giữ gìn sức khỏe, thằng nhóc chỉ còn có mình anh thôi….!!
Dũng đứng bật dậy như lò xo, đôi mắt vằn đỏ, từng thớ thịt trên mặt nổi lên. Lúc này sự tức giận của Dũng đã lên đến cực điểm. Dũng cay đắng quát.
- Tôi không cần cô phải thương hại tôi. Tôi nói cho cô biết, đàn bà các cô chẳng có ai là tốt đẹp cả….!!
Dũng nhếch mép lạnh tanh.
- Cô nói mục đích tiếp cận tôi của cô đi. Cô cần bao nhiêu….??
Thằng bé sợ hãi khóc thét lên, thìa cháo lúc nãy Thanh bón đang rơi cả ra. Thanh vội lấy khăn lau miệng thằng nhóc. Thanh điên tiết quát lại Dũng cũng to tiếng không kém.
- Anh đúng là người không có trái tim. Nếu anh nghĩ tôi tiếp cận anh vì tôi muốn gì đó của anh thì anh nhầm rồi, tôi chẳng cần gì của anh cả….!!
Những tiếng kêu “da,da” của thằng nhóc khiến Thanh đau lòng, đôi mắt đỏ hoe. Thanh đau đớn nói.
- Anh thấy anh độc ác đến mức độ nào chưa hả…?? phải khó khăn lắm tôi mới bón cho nó ăn được vài thìa cháo, bây giờ vì anh nó chẳng ăn được gì nữa. Hay là anh từ bỏ nó đi tôi sẽ nuôi nó, anh đừng hành hạ nó thêm nữa….!!
Dũng nhìn thằng nhóc kêu gào thảm thiết hai tay quét nước mắt chảy trên má, nó hết nhìn Thanh rồi lại nhìn Dũng. Thanh căm hận bế thằng nhóc đi ra ngoài sân. Một tay bế thằng nhóc một tay cầm bát cháo. Nước mắt Thanh rơi xuống,Thanh ôm chặt lấy nó vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng nó. Thanh đi lòng vòng quanh sân.
- Chị xin lỗi, em nín đi nào. Lúc nữa chị đưa Tiến đi công viên chơi nhé…!!
- Ở đó có nhiều trò chơi lắm, còn có các bạn khác nữa…!!
|
Thằng bé vẫn chưa thôi khóc, có lẽ nó sợ Dũng quá nên nó đang hờn. Thanh nhìn khuôn mặt sũng nước mắt của nó. Thanh cầu xin.
- Em làm ơn đi, em có muốn chị ở đây không…?? Nếu em mà khóc mãi thế chị không được phép ở lại chăm em nữa đâu. Nếu phải xa em làm sao mà chị chịu nổi…!!
Dũng chết lặng đứng dựa trước cửa nhìn ra sân. Tiếng khóc của thằng nhóc làm tan nát cõi lòng Dũng. Dũng biết Dũng đối xử quá khắc nghiệt với Tiến, lẽ ra Dũng không nên chuyển lòng hận thù mẹ nó sang nó nhưng Dũng làm không được, cứ mỗi lần nhìn thấy nó Dũng lại nhớ đến mẹ nó. Từ chán nản nảy sinh ác cảm, Dũng đã quên mất Tiến bây giờ chỉ là một đứa trẻ, tâm hồn thơ dại của nó rất cần một bàn tay yêu thương chăm sóc. Có phải là Dũng đang làm sai…?? Thanh dỗ mãi thằng nhóc mới chịu nín. Quẹt mồ hôi trên trán, Thanh âu yếm bảo nó.
- Em đừng khóc nữa nhé. Chúng ta vào ăn cơm thôi…!!
Đi qua chỗ Dũng đứng, Thanh không quên tặng Dũng một cái nhìn tóe lửa. Thanh đay nghiến.
- Anh mà còn dám làm cho nó khóc một lần nữa là tôi mặc xác anh…!!
Thanh nịnh thằng nhóc.
- Chào bố đi em. Bảo bố là em sẽ ngoan ….!!
Thằng nhóc sợ hãi nhìn Dũng, người nó co rúm lại. Nó nhìn Dũng như vừa trông thấy một ông ngáo ộp. Thanh cười nhạt bảo Dũng.
- Anh đã thấy hậu quả lời nói quát nạt của anh chưa….?? Nếu muốn nó không sợ anh từ sau anh nên ăn nói nhỏ nhẹ, đối xử với nó tử tế một chút….!!
Dũng giận dữ nói.
- Tôi không cần cô phải dạy. Cô nghĩ cô bao nhiêu tuổi ? Cô mới chỉ là một con nhóc mới lớn đừng nghĩ cô giỏi và biết hơn người khác, trèo cao sẽ té đau đấy nhóc…!!
Thanh nhìn thẳng vào mặt Dũng. Thanh nói từng lời một.
- Đúng là về tuổi tác và kinh nghiệm sống tôi không bằng anh nhưng tôi có một thứ hơn anh đó là tôi không bao giờ đối xử tàn bạo với con mình….!!
Dũng giận Thanh tím mặt, bàn tay phải của Dũng dơ lên. Dũng định đánh Thanh một cái tát nhưng nghĩ thế nào Dũng lại hạ tay xuống. Thanh nhìn Dũng không chớp, Thanh nói khích.
- Anh cứ đánh tôi nếu anh muốn nhưng tôi không bao giờ rút lại lời vừa rồi đâu….!!
Dũng lắc đầu đi vào trong phòng khách. Thanh ấn thằng Tiến vào lòng Dũng. Dũng đẩy thẳng Tiến ra.
- Cô làm gì thế hả…?? Chẳng phải cô muốn chăm sóc nó hay sao…?? Cô đưa nó cho tôi làm gì…??
Thanh nhăn nhó.
- Anh làm ơn bế nó dùm tôi. Từ chiều tới giờ tôi vẫn còn chưa tắm….!!
Dũng lúng túng.
- Cô..cô đi về nhà cô mà tắm….!!
Thanh tức giận.
- Anh quá đáng vừa thôi. Tôi tắm nhờ nhà anh thì chết hả…?? Ai đã dẹp nhà, trông thằng Tiến, nấu cơm cho anh ăn. Không cảm ơn người ta một câu thì thôi còn mắng người ta nữa, đúng là đồ không biết điều…!!
Miệng thằng Tiến méo xệch, nó dơ tay ra đòi Thanh bế. Thanh nịnh.
- Em ngoan để cho bố bế em nhé. Chị còn phải đi tắm, lát nữa chị ra chơi với em…!!
Thanh xoa đầu nó, cầm chai sữa pha sẵn đưa cho Dũng .Thanh dặn.
|
- Anh cho nó uống đi, từ chiều tới giờ nó mới chỉ ăn được một bát cháo thôi…!!
Dũng vụng về không biết làm thế nào. Bàn tay run run đưa lên miệng thằng Tiến. Thanh bật cười khúc khích. Thanh nâng đáy bình lên. Thanh hướng dẫn Dũng làm.
- Anh nhẹ nhàng đặt vào miệng nó rồi dốc bình ngang bằng với miệng nó, nhớ phải cẩn thận nếu không nó sẽ bị sặc….!!
- Tốt nhất anh ngồi xuống ghế rồi bế nó theo tư thế nằm ngửa, tôi nghĩ như thế sẽ dễ dàng cho nó uống sữa hơn….!!
Thanh đẩy Dũng ngồi xuống, Thanh hài lòng.
- Đúng rồi. Tôi đi tắm đây, mọi việc nhờ anh….!!
Dũng chưa kịp nói câu nào, Thanh đã chạy biến lên lầu. Thanh sực nhớ, Thanh không mang đồ theo nếu thế lấy gì để thay. Thanh ló đầu xuống cầu thang, Thanh ngượng ngùng hỏi Dũng.
- Anh….anh có thể cho tôi mượn tạm bộ đồ để thay được không…???
Dũng buồn thõng bình sữa xuống, thằng Tiến đang uống ngon lành tự dưng bị mất hứng, nó kêu gào đòi uống tiếp, bàn tay nó với bình sữa trong tay Dũng. Thanh giật mình chạy xuống. Thanh hét Dũng.
- Anh làm gì thế, mau cho nó uống tiếp đi…!!
Dũng bàng hoàng chưa tỉnh mộng. Từ khi li dị Lan đến giờ chưa có một cô gái trẻ nào được phép bước chân vào nhà Dũng, hỏi mượn đồ Dũng như Thanh. Dũng nghĩ chưa có ai uống nước ở đây nói gì ở lại qua đêm.
Dũng nói trống không.
- Tôi không có gì cho cô mượn cả…!!
Thanh nói móc.
- Nếu anh không muốn thì cứ nói thẳng ra đi, cần gì phải nói dối như thế. Cả một căn nhà rộng thênh thang như thế này không đủ cho anh chứa đồ à…??
Dũng tức giận.
- Tôi nói không có là không có, sao cô nói dai như đỉa thế hả…!!
Thanh nói ngang.
- Mặc anh có cho tôi mượn đồ hay không. Tôi cũng sẽ lục tung phòng anh…!!
Dũng đứng phắt dậy, đôi mắt nhìn Thanh trừng trừng đầy đe dọa.
- Cô là gì thế hả, một con đỉa hay là một con cóc. Một đứa con gái ở trong nhà một thằng đàn ông đêm hôm khuya khoắt đã không tốt rồi nói gì đến việc tắm rửa rồi còn xông vào phòng của người ta nữa….!!
Thanh nhếch mép cười hỏi.
- Anh tự nhận anh là một người xấu à….??
Dũng nhướng mày.
- Ai bảo cô tôi là một người xấu…??
- Anh vừa nói xong đấy thôi. Tôi đâu có nói oan cho anh….!!
Thật tội nghiệp cho thằng Tiến, Dũng cứ hết đứng lên rồi lại ngồi xuống làm bình sữa bị xóc lên theo. Thanh giằng thằng Tiến ra khỏi lòng Dũng.
- Anh đúng là một ông bố hậu đậu. Có mỗi việc cho con uống sữa mà cũng không biết…!!
Dũng lắc đầu chịu thua.
|
Nếu cô giỏi thì cô làm đi. Tôi ngán công việc này đến tận cổ rồi…!!
- Tôi cho nó uống sữa, còn anh đi tìm đồ cho tôi thay…!!
Dũng nhìn Thanh chằm chằm, Dũng không tài nào tin nổi chuyện Dũng đang gặp phải nữa. Tại sao Dũng lại rước một cô gái như Thanh về nhà. Đuổi cô ta đi không được mà giữ cô ta lại cũng không yên. Nhìn thằng bé đang uống sữa ngon lành trên tay Thanh, bàn chân nó co quắp lại, hai tay nắm chặt vào áo Thanh, miệng chúm chím mút mút thật đáng yêu. Dũng giật mình vì một cảm giác thân quen và yêu thương vừa mới chớm nở ở trong lòng.
Thấy Dũng vẫn đứng lì một chỗ. Thanh thúc giục.
- Anh còn không mau đi tìm đồ cho tôi đi. Nếu tôi mà cho thằng nhóc uống sữa xong mà không có là tôi không để yên cho anh đâu, tôi sẽ quấy rầy và làm phiền anh cho đến khi nào tôi có được một bộ quần áo thay thì thôi….!!
Dũng cười thật đểu, mặt cúi xuống gần sát mặt Thanh, đồng thời một tay nâng cằm Thanh lên.
- Cô muốn gì …??, cô có muốn làm người tình của tôi không…??
Thanh nhếch mép cười nhạt.
- Nếu anh muốn chơi đùa hãy chọn một cô gái khác, còn tôi, tôi không có hứng….!!
Dũng trầm giọng.
- Cô có chắc không…?? Tại sao cô lại cố ở lại nhà tôi làm gì…?? Nếu cô không muốn một thứ gì đó từ tôi , tại sao cô không bỏ đi khi tôi đuổi cô…!!
Thanh cúi nhìn thằng nhóc đang tu sữa ở trong lòng.
- Tôi vì thằng nhóc này thôi. Tôi sợ nó sẽ bị anh đối xử lạnh nhạt, sợ anh bỏ đói nó…!!
Dũng bóp chặt cằm Thanh bắt Thanh nhìn thẳng vào mặt Dũng.
- Cô nên nhớ thằng nhóc này là con của tôi. Nó không phải là con của cô, cũng không có quan hệ họ hàng gì với cô cả. Cô đừng xen vào chuyện của người khác….!!
Thanh gạt tay Dũng ra khỏi cằm. Thanh trừng mắt quát.
- Anh đừng tưởng anh làm thế mà tôi sợ. Tôi nói cho anh biết, tôi không phải là một con bé dễ bắt nạt đâu. Tôi cũng nói lại một lần chót tôi làm tất cả vì thằng nhóc này, nó yêu tôi, tin tưởng tôi, tôi phải có trách nhiệm với nó. Mối quan hệ giữa tôi và anh là mối quan hệ giữa ông chủ và người làm, ngoài ra tôi và anh chẳng có mối quan hệ gì khác nữa…!!
Chờ thằng bé uống xong bình sữa. Thanh đặt thằng bé vào lòng Dũng. Thanh chán nản nói.
- Tôi đã nhờ anh lấy đồ cho tôi nhưng anh không lấy. Bây giờ tôi phải tự tìm đồ cho tôi thôi, mong anh đừng trách tôi và đừng nghĩ tôi là một con bé tự tiện….!!
Dũng đuổi khách.
- Cô không thể về nhà của cô tắm rửa được hay sao. Tôi không muốn có con gái tắm nhờ phòng của tôi…!!
Thanh mai mỉa.
- Anh nhìn ngoài trời xem, đang mưa như thế kia, bây giờ đã gần mười hai giờ đêm rồi. Anh định để tôi chết ở ngoài đường à..?? Tôi đúng là ngu mới đi giúp đỡ anh, biết thế tôi để cho anh tự lo liệu lấy…!!
Đúng là trời đang mưa rất to, cây cối kêu xào xạc, từng chiếc lá bay tả tơi ở trước sân nhà. Thằng Tiến co quắp trong lòng Dũng. Dũng rùng mình vì cảm giác ở chung căn nhà với một cô gái. Cảm giác kỳ lạ, hồi hộp, lo lắng, bất an làm Dũng khó chịu. Dũng quát to.
- Cô biến đi lên lầu đi, quần áo ở trong tủ…!!
Thanh cười toe toét.
- Cảm ơn anh. Nhớ đừng làm cho thằng Tiến khóc đấy…!!
Thanh xoa đầu Tiến, hôn đánh chụt vào má nó Thanh chạy biến lên lầu. Dũng ngơ ngẩn nhìn theo, thằng bé giật cúc áo Dũng. Dũng giật mình nhìn vào đôi mắt trong veo và thơ ngây của nó. Hôm nay thằng con của Dũng ngoan quá, hiếm có khi nào nó chịu nằm im trong lòng Dũng mà không khóc. Dũng cảm thấy khó mờ lời với nó.
- Con…con…!!
|
Dũng im bặt không nói được câu nào nữa. Thằng bé đập hai tay vào nhau, nó nói ngọng ngịu.
- pa…pa…!!
Cơ thể Dũng đóng băng lại, tai Dũng lùng bùng. Thằng bé vừa nói gì nhỉ…?? “pa pa “ ư, không lẽ nó vừa gọi mình là ba. Đôi mắt Dũng đỏ hoe, Dũng ôm nó vào lòng. Thanh đứng lặng nhìn cảnh vừa rồi. Thanh định hỏi Dũng chìa khóa phòng đâu nhưng thấy cảnh hai bố con ôm nhau Thanh không nỡ phá tan bầu không khí êm đềm và ấm áp giữa họ. Thanh lặng lẽ đứng nhìn rồi nhẹ nhàng bước lên cầu thang. Thanh nghĩ.
- Mình nên để cho họ có thời gian bên nhau. Mình hy vọng Dũng sớm hiểu Tiến mới là nguồn an ủi động viên và là một món quà quý giá mà thượng đế đã ban cho Dũng.
Trên môi Thanh nở một nụ cười thật thanh thản, Thanh cảm tưởng như vừa trút được một ngánh nặng ở trong lòng. Xoay khóa, Thanh bước vào phòng Dũng. Mở tủ quần áo, Thanh bị choáng ngợp bởi quần áo của Dũng nhiều quá mà tại sao anh ta luôn mặc duy nhất một màu đen và một màu xám nhỉ..?? đúng là một kẻ lạnh lùng nên ăn mặc cũng khác người.
Lôi đại một chiếc áo sơ mi và một cái quần tây. Thanh đỏ bừng cả mặt, Thanh thấy Thanh hơi liều, ở qua đêm với một tên con trai lạ hoắc nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao…?? Thanh nắm chặt chiếc áo sơ mi như muốn xé nó rách luôn. Thanh tự trấn an bản thân.
- Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Mình tin anh ta không phải là một người xấu…!!
- Nhưng mà biết đâu đấy, nhỡ đâu anh ta là một người xấu thì sao. Chúa ơi tại sao mình cứ làm theo ý thích mà quên mất mọi thứ xung quanh. Bây giờ có hối cũng muộn. Phóng xe trong thời tiết mưa gió và sấm chớp như thế này thì chỉ có nước chết….!!
Thanh hít một hơi thật sâu, thở ra hít vào như thế hai ba lần. Thanh cảm thấy dễ chịu và có thêm can đảm. Thanh ngập ngừng đứng trước cửa phòng tắm. Cố nở một nụ cười gượng gạo Thanh đẩy cửa rồi đi hẳn vào trong.
Sau khi tắm xong Thanh bước xuống lầu, thấy hai bố con Dũng ôm nhau ngủ trên ghế xô pha. Thanh che miệng cười khúc khích.Thanh sợ thằng bé bị giật mình thức giấc, Thanh khẽ lay vào người Dũng.
- Anh dậy đi…!!
Dũng mở mắt nhìn Thanh.
- Cô tắm xong rồi à…??
- Vâng. Anh đi lên lầu ngủ đi, còn thằng nhóc để tôi lo…!!
Dũng ngượng ngùng.
- Phiền cô vậy…!!
Thanh lắc đầu nói.
- Không có gì…!!
Thanh nhẹ nhàng đón lấy thằng nhóc từ tay Dũng. Thanh nhíu mày hỏi.
- Tôi có thể ngủ trong phòng của nó được không…??
Dũng chán nản.
- Cô không cần phải ngủ trong phòng nó, ở đây có rất nhiều phòng, cô có thể chọn bất cứ phòng nào mà cô thích…!!
Thanh vui mừng.
- Cảm ơn anh. Chúc anh ngủ ngon…!!
Dũng phì cười, trông Thanh lúc này ngố quá, bộ quần áo của Dũng quá to so với Thanh, nguyên chiếc áo sơ mi của Dũng cũng đã dài đến ngang gối Thanh rồi. Thanh đỏ bừng mặt gắt.
- Anh cười gì đấy hả…?? Bộ tôi đáng cười lắm hay sao mà anh cười từ nãy đến giờ…!!
Dũng xua tay nói.
|