Tiểu Thư Cappuccino
|
|
Chương 20: Best friend
- “Duy, Duy đợi lâu chưa? ^^”
- “Cũng mới thôi, lên xe đi.”
Duy đi một chiếc xe phân khối lớn đen bóng đến trước cổng trường chờ tôi. Hic, sao xung quanh mình toàn những… siêu nhân thế nhỉ? Ai cũng biết đi xe máy, cả ô tô nữa cơ! Lũ con gái nhìn Duy như nhìn thấy kim cương, đứa nào đứa nấy mắt cứ sáng rực lên. Còn Duy thì như tảng băng ý, mặt lạnh như tiền, nhìn xung quanh không cảm xúc làm lũ háo sắc càng chết đứ đự. Nói đến đây có oai không chứ, Duy nói chuyện với tôi không bao giờ dám “lạnh lùng” như thế đâu, tôi bơ cho biết mặt. Từ hồi bé tôi chơi với Duy, cậu ấy đối xử với tôi rất hiền hòa, không bao giờ cho tôi cái cảm giác lạnh ngắt thế cả. Vì thế tôi cứ nghĩ Duy hiền lắm, toàn bắt nạt. Nhưng mà đến một lần trường tôi đi thăm quan, mấy đứa con gái lớp khác cứ xúm vào cạnh Duy, nói năng ngọt sớt, thế mà Duy chẳng cười lấy một cái, mặt cứ trơ ra lạnh ngắt. Đấy, từ lúc đấy tôi mới biết Duy “sắt đá” cực, chẳng qua tôi thân với cậu ta từ nhỏ nên không bị lạnh thôi.
Thế mới nói, tôi ngồi lên chiếc xe, oai phải biết. Mỗi tội… sao cái xe này nó cao quá _ tôi nhón chân mãi không trèo lên được. Cho hỏi đứa nào thiết kế ra cái xe này vậy? Thiết kế gì mà ngu thế? Cao thế này ai mà ngồi được? Chưa kể cái yên xe rõ dốc, ngồi lên xe cứ phải chổng hết cả mông lên, phản cảm kinh khủng.
Cơ mà tôi vẫn phải tiếp tục công cuộc trèo xe phân khối lớn. Cái xe khó ưa này, đã thế không giữ giá nữa, tôi vắt vẻo một chân lên trước, hai tay ghì lấy vai Duy để đu lên, cái dáng cực kì thô thiển. Thấy vậy, Duy xoay người kéo dùm tôi cái chân nữa lên. Ha ha, trèo được rồi ^^~
“Roạt”
==”
Có biến!
Âm thanh dù rất nhỏ thôi, nhưng đủ để “người trong cuộc” cảm nhân được. Tôi và Duy nhìn nhau, lấm lét. Quần ơi là quần, sao mày không xịn lên một tí nhỉ? Đang yên đang lành rách toạc ra một cái, tao đã làm gì chưa mà mày rách? Mà rách chỗ nào không rách, lại đi rách mông T_T Mày không biết nên rách chỗ nào tế nhị chút à? Hic… Không biết có ai nhìn thấy không T_T
Cũng may đang là mùa đông, tôi cởi áo khoác đồng phục ra, buộc ngang lưng, che “khiếm khuyết” của chiếc quần ==” Sao tôi lại thông minh thế cơ chứ!
Duy bụm miệng cười quay lên làm tôi tức gần chết! Con trai gì mà vô duyên vô dáng, thấy người ta bị thế mà còn cười được. Chẳng lẽ lại cho vài phát cốc cho nhớ tội.
À mà nhắc tới cốc mới nhớ, chiều nay kiểm tra hóa 15 phút tôi không học bài, phải nhìn bài cá sấu. Hết tiết bị hắn cho ăn mấy phát cốc rõ đau, còn dọa lần sau không cho nhìn nếu tôi cứ tiếp tục không học bài. Dọa thì dọa thế, chứ hắn dọa đến cả Tỷ lần rồi mà vẫn cho tôi nhìn bài đấy thôi!
Đấy quên mất tôi lại lan man rồi. Tính tôi nó thế biết sao được. Ngồi chửi rủa cá sấu một hồi mà đã thấy xe dừng lại rồi. Duy tắt máy xuống mở cổng, cái cổng sắt cao ngồng, chắn ngang ngôi nhà màu xanh dương lấp ló đằng sau. Tôi ngó nghiêng, bước vào cùng Duy.
- “Không có ai ở nhà à?” - Trong đầu tôi xuất hiện cảnh tượng đên tối ==” Ôi ôi sao tâm hồn tôi lại tha hóa thế này ==”
- “Ừ. Về nước có mỗi hai mẹ con thôi. Mà mẹ tớ vừa bay gấp về Thụy Sĩ đêm qua rồi.”
- “Ủa. Sao mà phải bay gấp?”
- “À… không có gì đâu, chuyện công ty thôi mà.”
Ha ha, tôi hỏi cho có chứ cũng chẳng để ý Duy trả lời cái gì, lăng xăng đi sục sọi cả căn nhà. Nhiều phòng thế. Tôi “bay” hết phòng nọ sang phòng kia, cái gì cũng hay, cái gì cũng lạ. Tôi tiếp tục khám phá lên tầng trên. A, đây là phòng Duy, tôi biết thừa, tại cái gì cũng màu đen. Ngay đầu giường có treo một bức ảnh phóng to chiếm gần hết bức tường. Bức ảnh chụp hai đứa bé tám tuổi, một trai một gái. Rất đẹp.
- “Cậu… vẫn còn giữ bức ảnh này à?”
- “Ừ, bao nhiêu ảnh của cậu tớ còn giữ hết.”
- “Thật á? Uầy, từ hồi chuyển nhà ra đây tớ làm mất hết rồi. Cho tớ một cái đi!”
- “Không cho.”
- “Ki bo. Cho đi mà. Duy. Đi mà…”
- “….. kh… không được!”
- “Không ngờ càng lớn cậu càng keo kiệt thế, có cái ảnh mà cũng không cho.”
- “Ờ ki bo thế thôi. Thế có ăn bánh không để tớ đi làm đây.”
- “A bánh! Có có! … A… cậu… tự làm… hả?”
T_T
Tôi sợ cái từ “tự làm” thế không biết. Cái khoảnh khắc ăn bánh tự làm của đầu vàng đến giờ tôi vẫn còn bị ám ảnh T_T
- “Xuống đây. Tớ mới học cách làm cupcake để làm cho cậu ăn đấy ^^
Ối xời lại là cupcake! Lại còn “mới học” nữa T_T Duy ơi tha cho tôi đi mà, tôi còn muốn sống T_T
- “Sao thế?” - Thấy mặt tôi méo xẹo, Duy tưởng tôi bị làm sao. Thôi thì lâu không gặp, tôi cố gắng một lần nữa vậy. Tôi là người vì bạn bè mà, khổ thế đấy.
- “Sao đâu. Thôi xuống đi ^_^”
Ngồi đợi ở phòng khách mà sao tôi cứ… run run thế nhỉ? _ Mùi bánh đã tỏa ra thơm nức mũi, lần trước cũng thế.
- “Đây rồi, ngon không?”
Duy khéo tay thật, làm cái bánh đẹp hơn hẳn của đầu vàng. Chỉ sợ…
- “Ăn đi chứ?” - Duy đưa cho tôi một cái, rồi tự cầm một cái ăn. Ủa, sao cậu ấy ăn được? Vẻ mặt cực kì thản nhiên. Duy ăn được, chắc tôi cũng ăn được. Chắc cũng không đến mức phải đi rửa ruột đâu nhỉ?
0_o
Ngon quá >v<
Không thể tin nổi, chắc Duy lại nói điêu rồi đây. Mới học thì sao làm được thế này? Tôi tham lam cắn nửa cái một lần, thành ra chỉ hai miếng là hết cái bánh. Đi học về đang đói, tôi xơi liền tù tì mười hai cái cupcake, no muốn nổ bụng ra cơ. Duy lại bụm miệng cười. Ghét thế!
- “Cười cái gì mà cười? >< Muốn ăn cốc không?”
- “Bao nhiêu lâu cậu vẫn không sửa được cái tính tham ăn tục uống, còn máu bạo lực thì càng ngày càng tăng.”
- “Hừ, mi muốn chết hả?” - tôi vồ lên, đánh Duy tới tấp, thế mà Duy vẫn còn cười được, vừa đỡ đòn của tôi vừa cười >< - “Điên à? Bị đánh còn cười?”
Lập tức Duy chuyển sang mặt mếu, miệng liên tục xin tha. Ha ha, phải thế chứ!
- “Lâu không gặp mà “võ công thâm thúy” hẳn lên nhỉ.”
- “Haizz, cũng là số phận đưa đẩy thôi chứ ta có muốn thế đâu. Cũng tại cái tên cá sấu chết bầm mà tớ phải nâng cao võ công.”
- “Cá sấu?”
- “À, là Hoàng Minh, cái đứa mà tối hôm sinh nhật sang nhà tớ vắt chân lên bàn chơi game ý.”
- “… Hóa ra… đó là người làm cậu phải lộ bản chất hả?!”
- “Cái gì mà lộ bản chất? Bản chất của tớ là hiền lành thục nữ mà, tại hắn mà tớ mới tha hóa thế này đây!”
- “Khụ khụ, cậu… hiền lành thục nữ nhỉ?!!”
Sau câu nói sực mùi xỏ xiên đó, Duy bị lãnh nguyên một cái đạp trời giáng vào lưng. Ha ha, chưa hết đâu, cái tội dám nói móc tôi là phải thế này. Tôi xô đến, chỉ bằng hai ngón tay hạ gục đối thủ. Thật đấy, không ngoa đâu. Tại Duy có máu buồn dữ lắm nên tôi dở trò thọc léc. Nhìn kẻ địch “quằn quại” mà tôi sung sướng không tả. Tiếp tục lao vào tấn công. Hừ, cái áo khoác chết tiệt, chỗ của mày là ở trên người tao, ai cho mày trèo xuống dưới hả, vướng víu quá đi. Bực mình tôi vứt phăn cái áo ra bên cạnh. Á á, Duy dãy dụa kinh quá, đạp cả vào chân tôi, mất đà, tôi soài nguyên người xuống sofa, mà trên cái sofa là có Duy ==”
Xấu hổ quá, lại một làn nữa tôi rơi vào hình tượng “nữ dâm tặc” rồi _
Duy sững lại đến mấy giây, rồi nhanh chóng kéo tôi ngồi dậy. Thực ra từ bé chúng tôi đã chẳng ngại với việc “động chạm cơ thể” thế này rồi, thậm chí còn ngủ chung giường với nhau nữa, cơ mà chẳng hiểu sao hôm nay cứ kiểu gì ý. Chắc là lâu rồi không gặp nên mọi thứ cũng trở nên xa cách.
Bầu không khí tự dưng trở nên gượng gạo. Tôi đánh trống lảng ngay sang chủ đề khác. Tôi bắt Duy cùng chơi trò hồi bé, trò… oẳn tù tì với tôi. Nhưng mà chơi theo kiểu người lớn nhé, đứa nào thua sẽ bị tét vào cẳng tay, trò này tôi chơi với năm con giời suốt. Thế mà Duy lại không đồng ý, cậu ấy bảo… sợ đau ==” Con trai gì mà đau có tí cũng sợ. Tôi lại đòi chơi nhảy ô, vậy là Duy với tôi lon ton chạy ra vườn.
- “An!” - mặt Duy rất hình sự.
- “Sao?”
- “Hôm nay, cậu mặc màu hồng!”
==” Sao biết?
- “Aaaaaaaaaaaaaaa…..!!”
|
Tôi lấy tay che cái mông đáng thương. Tôi quên mất lúc nãy đi học về gặp “sự cố”, vứt phăng cái áo đâu rồi. Áo ơi chỗ của mày là ở mông tao, mày lại chạy đâu thế? Thế mà ngay lúc đấy Duy đã dơ cái áo ra trước mặt tôi rồi, tìm ở đâu nhanh thế. Tôi lại thắt cái áo ngang lưng, xấu hổ quá _
Vẫn như hồi bé, Duy tìm một viên đá vạch vạch lên nền, tôi nhảy qua nhảy lại một lúc là chán. - “Sao? Chán rồi chứ gì? Thế mà cứ đòi chơi bằng được.”
- “Lạ nhỉ? Hồi bé tớ thấy trò này hay lắm cơ mà, chơi cả ngày không chán. Sao giờ mới chơi một tí đã chán rồi.”
- “Qua thời gian, mọi thứ đều thay đổi…”
- “Tức là qua thời gian, trò nhảy ô sẽ trở nên chán à?”
- “Đại loại là như thế. Thôi vào nhà ngồi cho mát, nghịch quá.”
Tôi lại nhảy chân sáo vào nhà. Không gian mát mát, im lặng, chỉ còn tiếng léo nhéo đều đều trong TV làm hai mí mắt đánh nhau chí chóe. Rồi sau đó đập hẳn vào nhau, không chịu rời ra… - “Qua thời gian, mọi thứ đều thay đổi… Nhưng tớ và cậu vẫn mãi là bạn thân, nhỉ? Mãi mãi chỉ là bạn thân mà thôi…”
*****
Ngáp sái hàm. Tôi mơ màng mở hai con mắt lười biếng ra. Trên người tôi có một cái chăn bông siêu ấm, thảo nào ngủ ngon thế, chắc là Duy đắp cho rồi. Cơ mà Duy đâu rồi nhỉ?
- “Uống đi này.”
Duy đưa ra trước mặt tôi một cốc cappuccino ấm sực, làm tôi tỉnh cả ngủ.
- “Uống xong tớ đưa cậu về nhà.”
- “Đang đuổi tớ hả?”
- “Ừ. Con gái con đứa gì mà sang nhà con trai nằm ngủ tít thò lò chẳng biết trời đất gì nữa.”
- “Đã thế không về nữa, cứ ngồi đây khủng bố nhà cậu.”
- “Trời, lì ghê ta.”
- “À mà cậu định ở Việt Nam luôn hay chỉ về một thời gian rồi quay lại Thụy Sĩ?”
- “Cũng chưa biết, tớ đã học hết chương trình phổ thông ở bên đấy rồi, bây giờ đang học ở công ty bố để chuẩn bị tiếp quản.”
- “Oa. Thế là cậu sắp thành giám đốc à? À không, nếu thay cho bố thì cậu phải là chủ tịch rồi 0_o”
- “Đại loại là như thế. Thôi không phải đánh trống lảng. Đứng dậy đi tớ đưa về nhà.”
- “Ầy.“
“Brừm…” - Tiếng động cơ phân khối lớn lại nổ lên, Duy phóng xe từ gara ra ngoài cổng, tôi chạy theo.
- “… CÁ SẤU???”
- “Ra rồi hả ==”
- “Sao cậu ngồi đây? Đừng đừng cậu bám đuôi tôi đến đây từ sáng đến giờ nhá?”
Tôi vừa chạy ra đến cổng thì giật mình suýt lòi mắt. Cá sấu ngồi tựa lưng vào bức tường cạnh cổng nhà Duy, mắt nhắm nghiền ngủ ngon lành.
- “Tôi làm gì kệ tôi. Cậu lo cho cái thân cậu đi. Con gái vào nhà con trai cả ngày làm gì không biết. Lại còn kín cổng cao tường, làm tôi nhòm mãi chẳng thấy gì!”
- “Cái gì???”
- “À không. Thôi lên xe về đi.”
- “Ơ… không cần đâu, có Duy chở tôi về rồi mà.”
- “Không cần cậu đâu, tôi sẽ đưa An về, đằng nào cũng cùng đường.” - Cá sấu chẳng thèm nói với tôi, quay sang Duy nói.
- “Vậy…”
- “Thôi, Duy đưa tớ về đi, tớ thích Duy chở về cơ!”
- “Tôi bảo cậu lên xe. Tôi sẽ đưa cậu về!”
Nói rồi cá sấu thô bạo kéo tay tôi lên xe cậu ta, một chiếc Bentley. Nhà cá sấu nhiều xe hơi thế?
- “Chào Duy nhé.“
- “Ừ, về đi.”
Rồi Duy lại phóng xe vào sân nhà. Trông trạng thái có vẻ không tốt lắm nhỉ? Chắc tại tên cá sấu này rồi, hai người này không hợp nhau thì phải!
- “Sao cậu dám ở trong nhà cậu ta cả ngày hả?”
- “Kệ tôi. Có sao đâu, hồi trước bọn tôi còn ngủ với nhau nữa cơ mà.”
- “CÁI GÌ???”
“Kít…………….. Xịch!”
- “A, cậu lái xe kiểu gì vậy?”
Tự dưng cái xe bị đi xiên sang bên phải suýt tông cái xe tải, may mà phanh kịp. Để cảnh sát thấy được thì nguy to, cá sấu đã đủ tuổi lái ô tô đâu.
- “Cậu-vừa-nói-cái-gì?”
Mặt cá sấu tối sầm, gằn ra từng chữ. Mái tóc suôn xuống nhưng tôi cứ cảm tưởng như nó đang dựng hết lên, mất hết cả hình tượng lãng tử cá sấu gây dựng. Trông đáng sợ ghê!
- “Hôm nay cậu bị sao vậy? Tôi nói to thế cơ mà. Tôi bảo hồi trước tôi và Duy còn ngủ chung với nhau.”
- “Ngủ chung? Tức là… nằm chung giường và ngủ?”
- “Thế không thì thế nào nữa?”
- “Ồ. Thế thì… tôi với cậu cũng “ngủ chung” rồi mà!”
Cá sấu quay ngoắt 180 độ, nét mặt sáng bừng, cười cười rõ gian.
- “Tôi ngủ chung với cậu hồi nào?”
- “Thì cái lúc đi cắm trại cậu bị lạc, chúng ta đã ngủ cùng nhau mà. Cậu còn ngủ rất say nữa.”
- “Hừ. Lúc đấy là bất đắc dĩ thôi. Với lại cậu kéo tôi vào người đấy chứ.”
Cá sấu cười toe toét, tiếp tục lái xe.
- “Như nhau cả thôi. Mà hồi trước cậu thân với thằng kia thế cơ à? Bây giờ lớn rồi không ngủ chung với nó nữa đâu nhỉ.”
- “Đâu có, vừa lúc nãy thôi mà.”
“Kít……… bíp bíp …….. Xịch! ... “
“RUỲNH!!”
- “A đau quá! Cậu lái xe kiểu gì thế? Không biết lái thì đừng có đua đòi người ta vác xe ra đường chứ! Hai lần suýt chết rồi đấy ><”
- “TẠI SAO CẬU NGỦ CÙNG NÓ?”
- “Thủng tai tôi bây giờ! Sao tôi biết được. Hình như thế.”
- “HÌNH NHƯ??”
- “Ờ. Tôi ngủ gục ở phòng khách. Còn chẳng biết Duy có ngủ không.”
- “=.= Lần sau đừng sang đấy nữa.”
- “Tại sao?”
|
- “Còn tại sao nữa. Sang đấy có mỗi mình cáu với nó, nhớ có gì xảy ra thì sao?”
- “Có gì là có gì? Ê ê, cậu lại tiếp tục lái xe đấy à? Thôi cho tôi xuống, tôi bắt taxi về cho lành. Biết thế lúc nãy để Duy đưa về có phải tôi đỡ bị đau tim không!”
- “Còn nói nữa. Ngồi im đấy cho tôi! Không cậu chết chắc.” \ - “Thì lúc nãy tôi có làm gì đâu mà cũng suýt chết đấy thôi.”
Sao trên đời lại có loại người ngang ngược thế không biết. Chỉ khổ tôi thôi. Cả đoạn đường tôi im re, sợ nói ra cái gì cá sấu lại đâm tiếp, và không chắc là tôi sẽ thoát chết lần thứ ba đâu. Đến nhà rồi. Cá sấu cũng vào nhà theo tôi. Ô hay nhỉ, vào làm gì?
- “Sao Duy sang nhà tôi buổi tối một mình cậu bảo không được cơ mà.”
- “Thằng đấy khác, tôi khác.”
- “Có gì khác đâu. Duy là con trai, cậu cũng là con trai.Nếu có khác thì trừ phi cậu không phải là…”
- “Hình như cậu đang muốn tôi chứng minh thì phải?”
- “A… thôi khỏi ^_^”
|
Chương 21: Nguyễn Ngọc Diệp
Đi học. Chán chết. Giá như con người không phải học mà cũng thông minh thì tốt nhỉ. Thôi thì tôi phải cố học cho giỏi vậy, để chế ra loại thực phẩm càng ăn càng thông minh, đỡ khổ con khổ cháu. - “Mày tên Hoài An?” - “… Ừ.” - “Đi nhanh.” Á á đau thế. Một con bé mặt non choẹt hùng hổ đứng trước mặt tôi, gọi tôi là mày, hỏi tên tôi, rồi lôi xềnh xệch đi. Chết, đây là phu nhân của ai à? Có lần tôi cũng bị chặn giứa đường đi học thế này rồi. - “Chị, phải nó không?” - “Ờ đúng rồi đấy.” - “An!” Dường như tôi đã hiểu rồi. Tôi bị bắt đến sân sau của một sân vận động nào đó. Ở đây có đủ tôi, Linh, Hà Anh, Thu, Trang, và Quỳnh, tất cả đều bị buộc tay ra sau lưng. Còn người vừa được con bé kia gọi chị là bà chị già mặt dày, một trong những con bồ của thất tình hoàng tử. Chuyện đã qua được một tuần rồi, tôi cứ nghĩ là không sao nữa, thế mà hôm nay chúng nó mới hành động. Tôi là người bị bắt đến cuối cùng. Chắc tại tôi dậy muộn nên đi học muộn nhất. Khổ thân, chắc đứng rình tôi lâu lắm đấy ==” - “Quỳnh, mày có võ mà, sao chúng nó bắt được mày?” - “Tao đi học cùng cái Trang, chúng nó lại bắt cả hai nên tao nghĩ bọn mày cũng bị bắt. Nên mới để chúng nó đưa đến đây xem thế nào. Con mụ này chắc thù tao với cái Hà Anh nhất đây, lần trước tao cả nó một đứa võ mồm một đứa võ tay làm cho “chị ý” cay phải biết!” - “Mày ơi, chúng nó có bốn đứa thôi, mình có tận sáu đứa, sợ gì.” - “Ờ. Sáu đứa. Mà toàn đứa võ bọ gậy thì làm gì được chúng nó ==” - “Chúng mày, bây giờ xử bọn này thế nào nhỉ?” - “Như mọi khi thôi chị.” - “Ờ, thế tao ngồi xem, chúng mày mỗi đứa đánh hai con.” Á á, bọn ngu si này, có biết là tôi sợ đau lắm không. Lại còn buộc tay người ta lại thì đỡ kiểu gì T_T - “Không ngờ cái thằng thất tình kia hèn thế, không dám ra mặt, lại để lũ con gái đứng ra trả thù hộ.” - “Trả thù hộ? Mày đã làm gì anh Đức?” - “Mày không biết?” Ơ, hình như bọn này không biết vụ thất tình bị bọn tôi hội đồng thì phải.Lạ thật, kiểu người như hắn đáng lẽ phải kéo bầy kéo đàn đến trả thù rồi chứ? - “Nói mau! Chúng mày làm gì?” - “Chị. Không cần biết chúng nó làm gì. Cứ đánh thay luôn cho anh là được.” Nói rồi, con bé mặt non choẹt lao đến đạp vào bụng cái Quỳnh một cái. Nó không chống cự được vì tay chân đều bị thít dây chặt. Hai đứa đàn em còn lại thấy thế cũng tiến đến, lần lượt tát, đá, giật tóc sáu người chúng tôi. Đau quá. Tôi bị một con tóc đỏ đạp liên tục vào ngực, đạp đến khó thở, rồi còn bị nó tát tím mép, chảy máu răng. - “Ha ha, cứ tiếp tục đi. Nhớ là phải xử hộ cho Đức luôn.” Và bọn nó cứ tiếp tục đánh, chúng tôi quằn quại dưới nền đất lạnh ngắt. Trang bị đánh đau quá, ngất đi rồi. Nó tiểu thư như thế, làm sao chịu được việc này. Thu và Linh đau đến phát khóc, chúng nó khóc không lên tiếng, chỉ có nước mắt cứ chảy ra giàn giụa khắp mặt. Có mỗi Quỳnh, Hà Anh và tôi là vẫn lì mặt ra, trừng trừng nhìn bọn kia. Chính tôi cũng rất kinh ngạc về điều này. Hà Anh là cái đứa gan to mật lớn nhất hội thì nhiêu đây đã là gì. Quỳnh học voc lại càng khỏi phải nói. Còn tôi bình thương sợ chút là khóc, thế mà bây gời lại không rơi đến một giọt nước mắt. Thực sự là tôi cũng đau lắm, nhưng vẫn cắn môi chịu đựng. Tôi không muốn rơi nước mắt trước mặt kẻ thù. Tôi không muốn bọn chúng thỏa mãn nhìn kẻ thù của mình yếu đuối. Cơ mà bọn này đánh ác thật, tôi còn chưa ăn sáng mà chúng nó cứ nhằm vào bụng mà đạp. Giờ chỉ còn năm đứa bị đánh, vì Trang ngất ra rồi. Nhưng tình hình này thì Linh và Thu cũng không chịu được lâu, và cả tôi nữa. Phải nghĩ ra cách gì giờ? Cứ theo đà này, bọn nó định đánh cho cả sáu đứa ngất ra mới thôi quá. Nhưng mọi người đều đã kiệt sức, lại còn bị trói tay chân thì làm dược gì. - “Mấy người làm gì đấy?” Có tiếng người. Tôi quay ra, là... từ từ tôi lục lại trí nhớ đã. Ờ đúng rồi, bạn này là Ngọc Diệp lớp 10A3, sao Diệp lại ở đây? Phía sau Diệp, có cả milu, hoàng tử, và cá sấu nữa. Sao họ biết được chuyện này nhỉ? - “ĐỨNG HẾT LẠI ĐÂY CHO TÔI!!” Nhìn thấy cứu cánh của chúng tôi, bốn con kia hoảng hốt định bỏ chạy, đặc biệt bà chị già mặt xanh lét. Huy tức giận hét lớn làm bọn chúng dừng hình, không dám cử động, trông buồn cười phết. - “Cởi trói.” Đầu vàng gằn giọng bảo bọn kia cởi trói, rồi tiến lại phía tôi tháo dây. Cả hoàng tử và cá sấu cũng tiến lại, ai cũng giận đùng đùng. - “An, sao lại thế này? Thu Trang bị làm sao đây?” - “Nhẹ tay chút, đau quá! Mà sao mọi người biết bọn tôi đang ở đây?” - “Là Diệp, nhà cậu ấy đi qua đoạn đường này đến trường, nhìn thấy các cậu bị như vậy nên đã báo cho bọn tớ.” - “Là Diệp sao? Cảm ơn cậu nhé ^^” - “Không có gì.” - “Mấy người này, mau đi về trường cho tôi, tôi sẽ báo cho hiệu trưởng về việc đánh nhau có tổ chức của mấy người.” - “Đừng. Minh, bọn tớ xin lỗi. Tớ không biết đây là bạn cậu. Tớ xin lỗi. Xin lỗi.” Ủa? Cá sấu có làm chức gì trong trường đâu mà chúng nó sợ thế nhỉ? - “Không nói nhiều nữa. Các nên thấy may mắn vì mình là con gái, nếu không tôi đã cho mỗi người một đấm rồi!” - “Hay là thế này đi, để tớ và Việt Anh đưa mấy người này vào trường xử lí với hiệu trưởng, còn Huy và Minh giúp mấy bạn này vào viện nhé.” - Diệp lên tiếng đề nghị. - “Không. Tớ muốn đi cùng An cơ.” - “Thôi đi cùng Diệp đi, chẳng lẽ để Diệp đưa lũ này về trường một mình?” Vậy là milu cúp đuôi nghe lời, cùng Diệp áp giải bốn đứa kia về trường. Bọn tôi lên taxi tới bệnh viện. ***** - “An Tỷnh rồi sao?” Tôi từ từ mở mắt, khẽ cau mày trong trạng thái toàn thân nhức nhối. Đúng rồi, lúc nãy khi ngồi trên taxi, tôi do kiệt sức nên bị xỉu. Hai cái giường hai bên tôi là Trang và Thu, họ đang nhắm mắt, Trang thì ngất sẵn từ lúc ở sân rồi, còn Thu không biết đang ngủ hay cũng ngất nốt. Khổ quá, đến cau mày thôi cũng đau cơ, khó chịu thế. - “Uống sữa đi An.” - “Cậu về trường rồi cơ mà?” - “Ừ, xong tớ xin về luôn rồi. Tớ lo cho An.” - “Ầy, tớ có sao đâu. Vẫn khỏe re.” Oái oái, cười cũng đau. Tôi cười méo xẹo. Milu dơ hộp sữa lên cho tôi mút. Bây giờ tôi mới nhớ ra mình chưa ăn sáng, đói thật. - “Thế Quỳnh, Hà Anh, với Linh đâu?” - “Họ nằm ở phòng bên cạnh. Còn Minh và Huy đi mua thuốc và đồ ăn.” - “Việt Anh, cậu về hồi nào sao tớ không biết?” – Diệp bước vào, cầm trên tay túi bánh ngọt. - “Cậu cũng tới đây hả? Tôi biết đâu được.” Milu hờ hững đáp, có vẻ như chẳng bận tâm mấy đến cô bạn mới kia. Haizz, người ta nhiệt tình thế… - “An, An uống thêm hộp nữa không? Huy vẫn chưa mua đồ ăn về.” - “Tớ mua bánh trứng này, ăn tạm đi cho đỡ đói ^^” Tôi phải công nhận là Diệp rất tốt nhá. Mới chỉ gặp cậu ấy có hai lần, mà chính xác hơn là chỉ đụng mặt thôi chứ chẳng nói chuyện gì. Thế mà giúp đỡ chúng tôi nhiệt tình lắm, còn mua quà đến thăm bệnh nữa. Trên đời hiếm mà có người tốt như thế này. Người đâu mà vừa xinh xắn vừa tốt bụng, thế này có khối cây si đây. - “Ơ, vậy Diệp cũng bỏ học hôm nay à?” - “Ừ.” - “Trời. Không cần phải làm như vậy đâu, bọn tớ ổn mà. Cậu tốt quá.” - “Hì. Có gì đâu. À Việt Anh, cậu cũng ăn bánh đi, từ sáng tới giờ chắc đói lắm.” - “Tôi không đói, để cho An ăn.” - “Cả hộp nhiều mà, sao tớ ăn hết được. Cậu cũng ăn đi.” - “Phở nóng đây, phở nóng đây. Ơ, Diệp cũng ở đây à?” Huy bước vào với bắt phở nóng hổi thơm nức, dạ dày tôi sôi ùng ục chuẩn bị chiến đấu. Phở kia, ngươi đầu hàng đi là vừa! Kha khà khà… - “Nóng đấy, từ từ thôi An.” - “Các cậu lóng ngóng quá, để tớ giúp.” Và Diệp cầm đũa gắp phở cho tôi ăn. Ha ha, con gái có khác, làm gì cũng khéo, chả bù cho hai cha nội kia ==” - “A… rát quá…” Ây chết rồi. Phở nóng quá. Tôi lấy tay hươ hươ trước miệng cho hơi nóng bay bớt ra ngoài. Không may va phải tay Diệp làm nước phở tràn ra tay cậu ấy rồi. - “Ây cha… Cậu bỏng rồi! Sao đây, tớ… xin lỗi…” - “Không sao, chỉ hơi rát chút thôi.” - “Thế này mà kêu không sao, phải xả nước lạnh rồi thoa thuốc vào. Việt Anh, đi mua lọ thuốc cho Diệp đi.” - “Tớ á? … Ờ…” -- 5 phút sau -- - “Thuốc đây.”
|
- “Cậu… giúp tớ bôi thuốc được chứ? Tớ bị dính cả hai tay.” - “Tôi không biết bôi thuốc.” - “Ầy, vậy Huy giúp Diệp đi. Việt Anh vô tích sự quá.” - “Ai bảo thế. Tớ… lại biết bôi rồi. Đưa tay đây tôi bôi cho. Chỉ là bôi thuốc thôi mà!” Ồ, Diệp cũng siêu thật. Đau thế mà không ho he lấy một tiếng. Lại còn cười tủm Tỷm. Cái này phải học. - “Sao rồi? Đỡ hơn chưa?” - Cá sấu lù lù đi vào phòng. Giật mình. Sao hắn cứ thích làm người khác phải ức chế thế nhỉ! - “Ăn xong thì uống mấy cái này, thuốc giảm đau đấy, với cả xoa thuốc bôi ngoài da nữa. Thu với Trang chưa Tỷnh à? Ba người phòng bên kia dậy ném gối nhau choang choảng nãy giờ rồi ==” - “Oh god! Chúng nó là siêu nhân à? Gọi sang đây phát xem nào.” - “Lo ăn cho xong đi.” - “Thế khi nào tôi được ra khỏi đây?” - “Uống thuốc xong.” - “Oke!” Tôi bê bát phở lên húp một hơi hết nhẵn làm choáng ngợp cả phòng bệnh. Rồi lấy mấy viên thuốc cá sấu để sẵn ở bàn ném vào miệng nuốt cái ực. Lè. Đắng quá _ - “Uống nhiều nước vào. Uống thuốc mà không uống nước à?” - “Kệ tôi. Cho tôi về nhà đi.” ***** Và sau đó tôi, Quỳnh, Hà Anh, Thu, Trang, Linh được hộ tống về nhà. Hóa ra nàng Thu với nàng Trang ngủ tít cả buổi chứ ngất ngây nỗi gì đâu. Diệp về nhà trước. Sau đó dưới sự hộ tống của “ba chàng lính ngự lâm”, năm đứa bạn của tôi lần lượt được đưa về nhà, tôi là đưa bị đưa về cuối cùng. Sao kì thị tôi quá vậy >< Hôm nay Huy ít nói hơn mọi ngày. Thực ra thì mọi ngày cậu ý cũng nói ít rồi, nhưng hôm nay còn nói ít hơn, cậy răng chẳng nói nửa. Từ lúc ngồi trong bệnh viện ý, Huy cứ ném ánh mắt soi xét về phía Diệp, không biết có phải không, nhưng trực giác cho tôi thấy vậy. Cả cái Hà Anh, Trang và Quỳnh nữa, cứ nhìn Diệp mơ hồ thế nào ý, bọn này hâm hết cả lũ rồi. Tôi thấy Diệp có điểm gì đặc biệt đâu nhỉ? Trừ khoản xinh xắn, dịu dàng, tốt bụng thì cậu ấy rất bình thường thôi mà.
|