Tiểu Thư Cappuccino
|
|
Chương 25: Goodbye cuộc sống tiểu thư
[Moon Cafe] - “Đây là đồng phục của tiệm, lịch làm việc chị đã ghi rõ trong hợp đồng rồi. Em sẽ bắt đầu làm việc vào ngày mai, nhớ đến đúng giờ nhé.” - “Vâng, cảm ơn chị ^^” Tôi rời khỏi tiệm Moon cafe với bộ đồng phục trên tay. Yes, tôi đi làm part time! Sau đám tang của ba, tôi suýt nữa lâm vào tình trạng trầm cảm của ba năm trước. Thật may vì tôi có những người bạn là kiều nữ hôi, là Việt Anh, là Huy, là Hoàng Minh. Tôi đã hứa với ba tôi sẽ thật mạnh mẽ rồi mà. Dù là tôi vẫn còn buồn khi tủy của tôi không hợp để ghép cho Duy. Bây giờ tôi đã không còn là tiểu thư nữa rồi, không thể tiêu tiền phung phí tùy tiện. Tôi biết thân phận mình bây giờ không còn như trước nữa, vì thế tôi không muốn cứ chốc chốc lại ngửa tay xin tiền dì Huệ. Dì đã dồn khá nhiều tiền giúp ba tôi trả khoản bồi thường rồi mà. Mấy ngày nay tôi phải dốc lực tìm kiếm một công việc bán thời gian để làm thêm ngoài giờ học. Và tôi đã chọn Moon cafe. Chị chủ quán không hiểu lí do gì rất mến tôi, ngay từ lần đầu gặp mặt, chắc tôi có duyên với chị ấy. Chị hiền và vui tính lắm, lại trả lương cho tôi khá cao - 3 triệu một tháng chỉ với nhiệm vụ pha chế cà phê - niềm đam mê của tôi, cũng là của mẹ tôi. Rà tay lên cổ, sợi dây chuyền bằng bạc khiến tôi nhớ mẹ quá. Cả mẹ tôi và cô Mai đều rất ham mê espresso, nên hai người cùng đi đặt làm dây chuyền bằng bạc, có mặt hình tách cà phê nhỏ xíu, để chứng minh cho tình bạn đẹp đến từ những tách cà phê. Sợi dây tôi đeo ở cổ chính là của mẹ tôi để lại, Duy cũng được cô Mai cho sợi dây đó. Trên đời này chỉ có hai cái duy nhất mà thôi. Khi còn sống, mẹ tôi cùng mẹ của Duy đã từng làm nhân viên pha chế cà phê cho một nhà hàng ở trong Nam, sau khi có nhiều kinh nghiệm, họ ra ngoài tự mở quán. Mẹ coi việc pha chế cà phê như một nghệ thuật, bà yêu các loại cà phê espresso, đặc biệt là cappuccino. Mỗi tách cà phê là một tác phẩm mà mẹ đem lại cho mọi người. Chắc tôi cũng có chút gen của mẹ nên ngay từ bé, tôi đã rất say sưa với những bài học pha chế mẹ dạy. Đây mới là lí do chính tôi chọn làm việc trong Moon cafe, để tôi có thể tiếp tục đam mê espresso, đam mê thay cho cả mẹ tôi nữa. ***** [Cantin trường] Nào, hôm nay bắt đầu cuộc sống mới thôi. Bắt đầu với bữa sáng giản dị - mì tôm chanh. Dì Huệ dã cho tôi tiền ăn sáng, nhưng tôi không muốn tiêu hết. Để đó có lúc sẽ cần dùng. Tôi nên tập cho mình thói quen tích kiệm. - “An, để tao mua nước cho mày nhá.” - “Thôi không cần đâu chúng mày cứ ăn đi.” - “Haizz, đang yên đang lành lại như vậy...” - “Trời ơi tao đang cố quên chuyện này mà chúng mày cứ ủ rũ hộ tao vậy, làm tao buồn kinh khủng đấy, sắp thối ruột rồi đây này.” - “… Vậy thôi tao không nhắc nữa.” - “A, chào An. Tớ ngồi cùng bàn được chứ?” - “Diệp cứ ngồi đi.” - “Tớ nghe nói… ba cậu đã mất rồi à?” - “Sao cậu biết?” - “À, thì nghe nói thế thôi mà. Hình như hiện giờ kinh tế nhà cậu không được tốt lắm…” - “A… thì…” - “Thôi đi. Sao cậu thích tọc mạch chuyện người khác thế. Cậu hỏi để làm gì? Để khoe gia thế nhà cậu hiện giờ à?” - “Ơ… tớ không có ý đó. Chỉ là nếu An thật sự có khó khăn, thì tớ có thể giúp ddwox bạn ấy mà.” - “Nó không cần cậu giúp đỡ. Cậu nghĩ cậu là gì của An mà đòi giúp đỡ nó? Nếu cậu còn không im đi thì sang bàn khác mà ngồi.” - “Thôi Hà Anh, ăn đi ăn đi. Mọi người ăn đi. Tớ không sao thật mà. Hi hi… ^^” - “Ấy chết, đổ mất rồi.” - “Hic, mì của tớ… Thôi... không sao…” Diệp với tay lấy giấy ăn, đụng phải hộp mì của tôi đổ hết rồi. - “Thôi cái gì mà thôi. Này, cậu cố ý đúng không? Rõ ràng lấy hộp giấy không nhất thiết phải đưa tay thấp như vậy.” - “Hà Anh! Ai cố ý làm gì chứ. Mày lắm chuyện quá đấy.” - “An, tớ xin lỗi. Bữa sáng của cậu, tớ làm đổ mất rồi. Để tớ mua hộp mì khác cho cậu nhé?” - “Thôi không cần đâu. Tớ… hết đói rồi ^^” - “Trời ơi, cái con bé này. Muốn vẽ việc cho người khác hả? Đổ hết mì ra sàn rồi. Vô ý thức quá!” - bác lao công nhìn thấy hộp mì rơi dưới chân tôi, vác cây chổi ra vừa quét vừa mắng xa xả. Hic, cháu không làm đổ mà bác T_T - “Thấy chưa, tại cậu mà An bị mắng đấy. Lần sau cậu làm ơn đừng có ngồi gần bọn này nữa!” Mặc xác chúng nó chành chọe nhau, tôi chẳng để ý nữa. Đành để bụng đói meo xuống lớp học. Hic, đói thật đấy! - “Uống đi An.” - một hộp milo đặt trên bàn tôi. Là Huy. Cậu ấy mua sữa cho tôi. - “Annnn!! Chúng minh ăn bánh đi. Ngon lắm.” - vâng, cái giọng nhắng nhít này chắc chắn là đầu vàng rồi. Cậu ta mua cả túi hamburger bò to đùng. Mấy người này thật là… Dù rằng kinh tế gia đình tôi bây giờ không được như trước nữa, nhưng cũng không đến nỗi không đủ tiền mua bữa sáng đâu, chắc tại bịn này xem phim tâm lí nhiều quá đây mà _ Tôi ghét cái cảm giác bị người ta thương hại cực! - “Thôi, tớ không đói, tớ không ăn đâu. Mọi người không cần tốt với tớ như vậy đâu.” - “Hầy, có phải tớ mua cho mình cậu đâu. Nhìn này, nhiều lắm, mua cho cả Sơn, cả Huy, cả… ai thích ăn thì ăn. Hì hì. Ăn đi An, ăn với tớ.” - “Không đói cũng phải ăn nhé, còn một bịch milo đang chờ cậu đấy.” Và tôi bị mấy người này nhồi như nhồi lợn. Tôi đến nứt bụng vì họ mất!! Hai hôm nay cá sấu nghỉ học. Tại từ cái hôm hắn dầm mưa với tôi xong, bị nhiễm lạnh, lại còn không chịu nghỉ ngơi. Ngay sáng hôm sau còn vào Sài Gòn với tôi, giúp dì Huệ tiếp khách, chạy đi chạy lại bận rộn cả buổi. Nghe nói đến lúc tôi đi ngủ rồi, cá sấu còn đắp khăn sốt cho tôi, trông Jun giúp dì Huệ, dọn dẹp nhà cửa khi dì vẫn đang ở ngoài thu xếp nốt các việc còn lại. Hình như cá sấu về khá muộn. Cái tên ngu si này, nghĩ mình là siêu nhân thật chắc? Người bình thường làm việc cả ngày như vậy cũng mệt muốn chết, huống chi hắn còn bị cảm lạnh từ hôm trước nữa. Đến siêu nhân cũng phải ốm chứ nói gì hắn. “Phịch!” - Cái balo đen sì ném phịch xuống ghế làm tôi giật mình. - “Cậu! Cậu đã khỏi ốm chưa mà đi học hả?” - “Khỏi rồi.” - “Giọng khàn đặc thế mà kêu khỏi rồi à? Về nhà mau cho tôi!” - “Khụ… đã bảo khỏi rồi. Nói nhiều thế nhỉ!” - “Sao cậu ngang thế nhỉ? Đang bệnh vậy, đi học thể nào cũng bị nặng lên.” - “… Cậu đang lo cho tôi đấy hả?” - “Cái.. cái gì? Tại… tại tôi tốt bụng thôi, ai bị ốm tôi cũng khuyên ở nhà hết, chẳng riêng gì cậu đâu.” - “Thôi, không cần lo cho tôi đâu. Cậu lo cho thân cậu trước đi. Ăn uống gì chưa mà to mồm thế? Tôi có mua xôi trứng này.” - “…” Tôi muốn ói ra mất. Vừa ăn cả tấn hamburger với milo xong, cá sấu còn đem xôi trứng đến nữa. Làm sao tôi nuốt được đây? - “Minh… An vừa ăn rồi. Bọn tôi đã bắt An ăn ba cái hamburger, hai hộp milo, một cái kẹo mút, và hiện giờ đang nhai singum.” - “… Cậu… ăn rồi hả? … Vậy thôi, để tôi vứt cái này ra rác.” Trông cá sấu có vẻ buồn. Cũng phải, mất công mua đồ ăn cho tôi mà tôi lại kêu là không nuốt nổi lại chả buồn. Hic, tội cá sấu quá. Tôi cứ thấy… cắn rứt lương tâm. Thôi thì… - “Đừng! À… thực ra… tôi vẫn… đói!” ==” - “HẢ???” Mấy chục con mắt hướng về phía tôi như gặp người ngoài hành tinh. Tại lòng vị tha trỗi dậy làm tôi phải như thế này đây. Cá sấu hớn hở nhìn tôi cầm hộp xôi ăn ngấu nghiến. Người ta bảo ăn nhanh sẽ lâu no, vì thế tôi cố ăn nhanh cho cơn no lâu đến. Kiểu này chắc tôi nhịn đến sáng hôm sau vẫn no quá… Nói thế cho khiêm tốn chứ đến trưa là tôi vẫn hai bát cơm bự, bình thường như cân đường hộp sữa. - “Này, trả cậu.” - “Gì?” - “16 triệu.” - “Sao lại trả tôi?” - “Thì tôi không cần cậu đền nữa, thích thì trả thôi.” - “…” - “Không cất nhanh tôi đổi ý giờ đấy.” - “Tôi không cầm đâu.” - “0_o” - “Tôi làm hỏng thì tôi phải đền.” - “Trời, cậu biết đạo lí từ bao giờ thế? Tôi bảo cậu cầm cậu phải cầm. Nhanh. Có cầm không thì bảo?” - “Đã bảo không cầm là không cầm. Đừng bao giờ đưa đống này ra trước mặt tôi nữa!” Rồi tôi lao ra ngoài lớp khi trống vào tiết vừa cất lên. Nhưng tôi bắt buộc phải đi ra, tôi không muốn ai nhìn thấy vẻ yếu đuối của tôi. Vì tôi đã khóc… Tại sao cá sấu, trước không trả, sau không trả, lại trả vào lúc này? Là thương hại tôi chứ gì? Tôi không thảm hại đến mức phải để người ta thương hại đâu. Tôi ghét sự thương hại. Tôi rất ghét!! ***** [Moon Cafe] Ngày đầu tiên đi làm, tôi phải cố gắng thể hiện thật tốt. Chỉ cần không làm vỡ quá ba cái cốc là ổn. Với tôi như thế là hạnh phúc lắm rồi. Sờ vào sợi dây chuyền bạc, tôi hứa với mẹ sẽ quyết tâm làm việc thật chăm chỉ. Nói về kĩ thuật pha cà phê espresso thì tôi là cao thủ lão luyện rồi! Đấy là chưa kể ai gọi đúng loại tủ của tôi, là cappuccino, thì người đó coi như sướng cả đời khi được một lần thưởng thức cà phê tôi pha. Ấy là espresso thôi, chứ dính vào mấy vụ pha cà phê phin, cà phê hòa tan thì tôi bó tay. Có thể trên lý thuyết lẫn thực hành, độ khó của những loại này thấp hơn hẳn các loại espresso, nhưng tôi vẫn không tài nào pha được cho ngon, chẳng hiểu sao ý ==” May mà trong quán còn hai nhân viên nữa, hai chị này cực nể tài nghệ pha espresso của tôi, còn mấy loại kia do hai chị ấy phụ trách hết. - “Nô ơi, có khách gọi Americano nha.” - “Oke chị.” Tôi nhanh nhảu lôi đồ nghề ra pha, nhân viên mới, phải thế chứ. Các chị ở đây gọi tôi là “Nô”, vì tôi thích uống cappuccino, đọc kiểu thuần Việt nó là “Ca-pu-chi-nô” ý mà, nên các chị gọi tắt là “Nô” . Americano pha dễ nhất, nhưng tôi chẳng thích, vì tôi không sáng tạo nghệ thuật với loại cà phê này được. Chỉ có một màu đen đơn điệu, vị lại còn nhạt nhạt vì pha thêm nước, thế mà cũng có người thích cơ đấy. - “Cà phê của quý khách đây. Chúc quý khách ngon miệng ^^ … Ơ… Sao cậu lại ở đây?” - “Tớ bị cấm vào đây hồi nào à?” - “À không, chỉ là tớ hơi bất ngờ thôi mà.” - “Cậu làm việc ở đây à? Trùng hợp thật, hôm nay tớ lại vào đây uống cà phê. Cậu có thể xin chị chủ quán nói chuyện với tớ một lúc được không?” - “Được được. Hai đứa cứ nói chuyện thoải mái, nói đến tối cũng được. An, em tiếp chuyện với bạn đây chu đáo nhé, chị sẽ tăng lương.” - “Chị… hôm nay… chị bị làm sao thế?” - “Sao đâu. Thôi, làm việc cho tốt nhé!” Và theo ý của Huy với chị Hà (chị chủ quán), tôi đã… “làm việc” hết mình. Tôi nói chuyện với Huy cả tiếng đồng hồ, ăn uống ê hề, vì Huy mua mà, không ăn để đấy phí. Cơ mà hết một tiếng đồng hồ, sau khi cơ bụng và cơ miệng mỏi rã rời, tôi lại bị cuồng tay cuồng chân. Tôi xin phép chị Hà cho tôi “nghỉ việc” ở bàn của Huy, để vào quầy trong pha cà phê, bưng bê chào khách. Ai bảo tiểu thư là không có tố chất nông dân? Tôi tuy lười thì lười thật, nhưng nếu không được làm việc thì chắc tôi chết mất. Tôi cứ chạy đi chạy lại bưng bê đồ uống, mồ hôi nhớp nháp trên trán, mặc dù trời vẫn đang xuân lạnh. Ơ hơ, sao tự dưng hôm nay đông khách thế nhỉ? Cả ba nhân viên lẫn chủ quán cùng xắn tay áo làm việc mà vẫn chạy bàn không xuể. Thấy vậy, Huy đứng lên ra phía quầy, chắc thấy đông khách quá nên đứng dậy đi về nhường chỗ cho người ta, Huy cũng ở đây một tiếng rồi mà. - “Của em hết 560000 đồng.” Trời, không ngờ chúng tôi ăn hết nhiều tiền thế... Cơ mà Huy đi đâu kia? Cậu ấy trả tiền xong rồi phi thẳng vào gian trong, bê ra cái khay đồ uống.” - “Để tớ giúp mọi người nhé ^^” Rồi Huy bê ra từng bàn cho khách. Mấy em nữ sinh lớp 8 lớp 9 cứ há hốc mồm ra nhìn Huy, mấy nữ sinh cấp 3 thì trầm trồ trước vẻ đẹp của Huy, đến cả mấy bà mấy thím hay tập thể dục trong công viên vào đây uống nước cũng… nháy mắt đưa tình với cậu ấy ==” Sợ mấy thím thật. Vì đông khách nên đến 6 giờ tôi mới về được. Mới ngày đầu tiên đã thế này, tôi thấy hơi choáng. Thế mà siêu nhân bên cạnh tôi đây mặt mày vẫn rạng rỡ như kiểu công việc hồi nãy chẳng thấm vào đâu với cậu ấy. Và tôi lại cùng Huy sóng bước về nhà, trên con đường đầy rau thơm và củ lạ... (đi qua chợ ạ!)
|
Chương 26: “Lá Ngọc Cành Vàng”
Vậy là một tháng đã trôi qua kể từ ngày ba mất. Tôi cũng biết cách sống lạc quan hơn. Cũng nhờ có công việc ở Moon Cafe mà tôi trở nên bận rộn, chẳng còn thời gian đâu mà buồn nữa. Giờ điều làm tôi lo lắng nhất là Duy thôi. Cho đến giờ vẫn chưa tìm được tủy thích hợp cho Duy. Bệnh tình cậu ấy càng ngày càng nặng, phải nằm viện suốt, nên hằng ngày tôi vẫn dành thời gian vào viện thăm Duy. Tôi khá căng thẳng. Chỉ sợ tôi lại phải chịu cảm giác mất mát thêm một lần nữa… Ôi không tôi lại nghĩ đến việc này rồi. Phải vui lên! Vui lên! Nở nụ cười số một cực kì rạng rỡ, tôi lấy lại tinh thần, đạp xe tới Moon Cafe. Một tháng đã qua, hôm nay là ngày tôi được nhận lương, cảm giác cực kì vui sướng. Được hưởng thành quả mình nỗ lực làm nên trong một tháng, được cầm số tiền mình tự tay kiếm ra, đối với tôi thì còn gì sung sướng bằng. Hà hà, tháng lương đầu tiên tôi sẽ mua gì đây nhỉ? Đầu tiên là phải nghĩ quà cho dì Huệ, rồi Jun, và một món cho tôi, để tự thưởng cho nỗ lực của mình. Số tiền còn lại cho vào quỹ đen, từ nay mua gì lặt vặt không phải xin tiền nữa rồi ^o^ ***** - “Hello Hoài An!! ^^” Hơ hơ, gì thế này, mọi người ở hết ở Moon Cafe. Định làm gì vậy? Khủng bố tôi à? - “Sao tề tụ đông đủ thế này? Ê, đừng bảo đến đây phá tôi nhá? Xin mấy người đấy, tôi mới nhận việc được một tháng, chưa muốn bị đuổi đâu.” - “Phá cái gì mà phá? Bọn tao đến ủng hộ quán mà.” - “Ờ ế. Cơ mà mày làm ở đây cả tháng trời không cho ai biết, nên xử thế nào đây?” - “Bọn này đang là khách đấy, phục vụ kiểu gì thế hả? Khách hàng là thương đế nhé!” - “Oke oke. Sờ tốp! Thế các thượng đế ăn uống gì đây, tôi còn đi lấy ạ.” Cứ nhắc đến ăn uống là bọn này lại loạn cào cào cả lên, tranh nhau gọi món, làm tôi ghi không kịp, có mỗi hoàng tử là từ tốn. Người ta pahir thế này mới được tôi thần tượng chứ! Biết toàn là bạn tôi nên chị Hà đã cho tôi nghỉ một chút, ngồi chơi với bạn. Chị dễ tính ghê cơ, thỉnh thoảng còn nhảy vào hóng chuyện, bình luận mấy câu lafmcar lũ cười ầm lên. Giá mà tôi có người chị như thế này thì tốt nhỉ?! - “An này, vì sao cậu thích cappuccino thế? Tớ thấy coca ngon hơn nhiều!” - Đầu vàng ôm cốc pepsi kem lên miệng liếm liếm, kem lem hết ra quanh miệng trông rõ ngố. - “Ờ… chả biết nữa. Chắc tại hồi bé hay uống ké của mẹ nên đâm ra thích.” - “Hầy, còn tao cứ thấy nó đẹp đẹp thì gọi chứ chẳng biết có loại nào ngon hơn không.” - “An siêu thật, pha cà phê vừa ngon vừa đẹp. Ê, mà ly của Hoàng Minh là kem gì thế? Trông ngon.” - “Không phải kem, mà là cà phê. Đây là cà phê mocha.” - “Cầu kì ghê nhỉ? Cà phê kiểu gì mà thấy toàn kem.” - “Đây là một loại cà phê espresso giống như cappuccino. Ở Mocha, người thưởng thức sẽ được hưởng trọn vẹn cả vị thơm béo của kem tươi và vị ngậy của chocolate nóng. Espresso trong Mocha cũng được pha chế bằng hơi nước nên lượng cafein cũng rất ít. Với mùi hương nhẹ của cafe trộn với vị ngọt dịu của kem và chocolate, lại còn không gây mất ngủ, lo lắng vì sợ nóng, Mocha luôn được coi là thức uống ưa thích bậc nhất cho mọi lứa tuổi ^^” Khà khà, tôi đọc vanh vách bài quảng cáo mocha của tiệm, đứa nào nghe xong cũng há hốc mồm, cằm rơi tung tóe. Siêu chưa?!! - “Này, thế cappuccino với latte khác nhau ở điểm nào? Cả mùi vị lẫn hình thức trông cứ na ná như nhau ế Hà Anh chỉ vào hai cốc cà phê, của nó và của Trang. - “À, cả hai đều có ba thành phần cơ bản: cafe espresso, sữa nóng và bọt sữa. Tuy nhiên, ở Cappuccino, lượng sữa nóng tương đương so với bọt sữa, còn ở Latte lượng bọt sữa được cho bằng một nửa với sữa nóng thôi. Vì thế mà một tách Latte bao giờ cũng ít bồng bềnh hơn so với Cappuccino. Latte ít vị đắng và ngậy hơn Cappuccino nhiều, rất hợp cho trẻ em ^^” Cái trang đang chăm chú nhấm nháp Latte, suýt sặc vì câu nói của tôi, nó ghét bị ai gọi là trẻ con. - “Này rùa, cậu mất bao nhiêu ngày để học thuộc cái đống đấy thế?” - “Ờm, 15 phút thôi. Cơ mà tôi không phải rùa ><” - “Chẳng phải facebook cậu là “rùa ngu si” à.” - “HOÀNG MINH!!!!!!!” >”< Tại ai mà cái tên của tôi lại thảm hại như thế chứ hả? Tại cậu đấy!! - “A, chào mọi người, trùng hợp thật.” Đang lượn lờ, thấy quán cafe này đẹp đẹp nên rẽ vào, không ngờ lại gặp mọi người ở đây ^^” - “Chào Diệp.” - “Đang lượn lờ, thấy quán cafe này đẹp đẹp nên rẽ vào, không ngờ lại gặp mọi người ở đây ^^” - “Ê, sao cậu ngồi đây? Tôi bảo cậu tránh xa An ra cơ mà.” - “Con này mày trật tự. Diệp cứ ngồi đi, không sao đâu. Cậu uống gì để tớ đi lấy?” - “Ủa, An làm thêm ở đây à?” - “Ừ, cũng được một tháng rồi.” - “Sao lại phải làm thêm? Cuộc sống của cậu vất vả lắm sao? Tội nghiệp…” - “Tớ… không có gì đâu, cậu uống gì?” - “Cho tớ pepsi kem nhé.” Tôi vào trong làm pepsi kem cho Diệp, cậu ấy có khẩu vị giống đầu vàng ghê. - “Để tớ giúp ^^” Vừa đặt cốc pepsi vào khay, quay ra đã thấy Diệp đứng ngay sau mình. Diệp đòi tự bê ra, tôi bảo thôi, nhưng cậu ấy cứ giành bằng được cái khay. Thế là “xoảng” một cái, cốc pepsi văng xuống sàn vỡ choang. - “Trời. Cô đang làm cái trò gì thế? Nhân viên mới mà làm việc thế này à? Sao dám để khách vào trong này bê đồ? Cô muốn bị đuổi việc không?” Một phụ nữ trung niên bước vào ngay sau khi Diệp làm vỡ cốc. Chết, hình như đây là bà chủ của ba quán Moon Cafe Hà Nội mà chị Hà từng kể, sao bà ấy về đúng lúc thế hả? - “Mau dọn dẹp cho cẩn thận đi, Hà đâu, trừ lương con bé này ngay nhé!” Hu hu hu, mới tháng đi làm đầu tiên đã bị trừ lương, số tôi nhọ thật. Lại cạm cụi quay vào trong tìm chồi, tự nhiên từ đằng sau như có bàn tay đẩy tôi ngã xuống sàn, bị mấy mảnh thủy tinh cứa vào, chân tay tôi chảy máu hết. Đau quá. - “Có chuyện gì vậy?” Chắc thấy ồn ào mà tôi mãi không ra, chị Hà và lũ bạn tôi chạy vào gian trong quầy. Diệp liền cúi người hỏi han xem tôi có sao không, còn nhặt những mảnh cốc vỡ lên cho vào rác. - “An, An sao thế này?” - “An bê khay nước ra ngoài, không may làm rơi vỡ cốc pepsi, lại trượt chân ngã đè lên mảnh vỡ nên chảy máu.” Tôi làm rơi á??? - “An, sao lại bất cẩn vậy?” - “Chị, em xịn lỗi.” - “Trời ơi mau đi sát trùng rồi băng lại, xin lỗi cái gì. Mấy em đưa bạn ra ngoài đi, chị ở trong này dọn dẹp.” - “Ơ, sao Diệp cũng chảy máu vậy?” - “Không sao đâu, tại lúc nãy nhặt mảnh vỡ hộ An, chẳng may xước chút da thôi mà.” - “Thôi mọi người ra ngoài giúp hai bạn thoa thuốc đi.” “Chát!” 0_o (x10) ….. Đoán đi… Đoán xem vừa có chuyện gì xảy ra… Tất cả mọi người quay lại nhìn. Hà Anh vừa giáng một tát lên mặt Diệp. Chết! Con này lại nổi máu giang hồ rồi! - “Cậu… Sao cậu…” - “Hà Anh, mày làm gì đấy?” - “Mọi người nghĩ tự nhiên mà An ngã à? Dù nó nổi tiếng ngu si, hậu đậu, loi choi, @#%%&@#%..., (dìm hàng nhau thế bao giờ không ==”), nhưng cũng không đến nỗi một khay nước cũng không bê được, lại còn ngã vào đống mảnh vỡ nữa. Chắc chắn tại nó mà An mới bị ngã.” - “Thôi đi, mày hơi quá rồi đấy. Diệp cũng bị thương mà.” - “Chúng mày không nhớ lần nào đi cùng nó An cũng gặp chuyện à? Nói đi, mày có ý đồ gì?” - “Không, tớ không có làm An bị thương. Không có…” Hà Anh vừa dọa vừa xồ tới túm lấy mặt Diệp, kiểu không nói là tao oánh ý, khiến cậu ấy sợ quá khóc òa lên. Mọi người phải xúm lại can, mỗi người một tay kéo Hà Anh ra ngoài, còn Diệp cứ ôm lấy cánh tay đầu vàng, run run khóc trong sợ hãi, trông mặt đầu vàng lúc này đần hết cỡ. Haizz, ngày nhận lương sao nó huy hoàng thế này. Cũng may bà chủ lớn chỉ ghé vào chút rồi đi luôn nên không nhìn thấy cảnh tượng kinh dị của con bạn tôi, nếu không tôi bị đuổi thẳng cẳng chứ chẳng phải trừ lương đâu. Cơ mà chị Hà tốt bụng ghê cơ (lần thứ mấy tôi nói cậu này rồi nhỉ?), chị vẫn phát lương đủ cho tôi, không trừ đồng nào, chị bảo bà chủ nóng tính nhưng mau quên, bà chẳng để ý đâu. Và tôi được hưởng trọn 3 triệu tiền lương tháng đầu của mình, lòng vui như mở cờ trong bụng ^o^ *****
|
Vừa nhận được lương, tôi lon ton đạp xe đến bệnh viện khoe Duy. Mặc dù mọi người có khuyên can, có đe dọa tôi không được đi xe đạp mà phải để họ chở về, nhưng mà như vậy phiền lắm. Tôi cố đi đứng tử tế, dù rất đau, để chúng nó tha cho tôi. Cũng may tôi diễn xuất khá đạt, chúng nó tưởng tôi thành siêu nhân từ lúc nào… Như mọi khi, thấy tôi lao với vận tốc tên lửa vào phòng bệnh, Duy ôm chăn co hết người lên, tránh trường hợp tôi phanh không kịp làm cậu ý bị chấn thương ==” - “Duy, hôm nay không thấy tớ có gì khác à? Không thấy tớ vui hơn mọi khi à?” - “Gì chứ, ngày nào cậu chả nhăn nhăn nhở nhở. Có hôm nào thấy cậu khép miệng đi vào phòng tớ đâu.” - “=.= Hình có người muốn chết!” - “Hề hề, hình như không phải tớ. Sao, có chuyện gì mà lại vui như… mọi khi thế?” - “Ta đa! Xem đây.” - “?” - “Tháng lương đầu tiên của tớ đấy ^^” - “Cậu đi làm hồi nào mà có lương?” - “Tháng trước, không nói cho cậu biết.” - “Trời, tay cậu làm sao đây? Nói đi cậu làm ở đâu, làm cái gì mà lại trầy xước nhiều thế này?” - “Eo ơi, nhìn cậu như kiểu tớ đi làm nghề đâm thuê chém mướn không bằng ý. Tớ làm trong một quán cà phê. Cái này là tai nạn nghề nghiệp thôi, bị ngã vào đống cốc vỡ, trầy một tí thôi mà.” - “Thế này mà kêu một tí à? Nghỉ làm đi.” - “Không nghỉ làm gì được nhau.” - “Cậu… Haizz, lần sau phải cẩn thận hơn đấy, nghe chưa?” - “Biết rồi, ông cụ non. Này, quà của cậu đấy. Tháng lương đầu tiên phải có quà chứ.” - “Đồng hồ? Ha ha, tặng tớ cái này để đếm ngày chết hả.” - “…” - “… Ây cha, đùa tí thôi, làm gì mà căng thẳng thế, làm sao tớ chết sớm thế được ^^” Đúng vậy, làm sao… thế được, phải không? Chỉ cần phẫu thuật xong là cậu sẽ lại bình thường như trước. Không sao cả. Không sao… ..... - “Này, thế cậu định ngồi đây đến bao giờ nữa hả?” - “Sao cậu cứ thích đuồi tớ thế?!” - “Về nhanh, không tiễn.” - “Hứ! Về thì về!” Suốt ngày đuồi. Không đuồi tôi một hôm thì chết ai à? Lại chả thích nói chuyện với tôi quá ý mà cứ giả vờ, thích làm boy sang chảnh hả, tôi biết thừa. Từ hồi quen với cá sấu, lại học đòi tính xấu của hắn, kiêu căng ngạo mạn hết thảy. Phải chỉnh đốn ngay trước khi quá muộn! Ế ế, ai kia nhỉ? Nhìn có vẻ giống Kim Chi. Mà không, chính xác là Kim Chi rồi. Cô ta đang ngồi cạnh một người xinh đẹp, họ nói chuyện rất rôm rả. Và người đó là… Diệp!! Hai người này quen nhau à? Đừng bảo tôi là tọc mạch nhé, vì tôi lo cho Diệp nên mới lại gần xem họ nói gì thôi, chứ tôi thèm mà nghe trộm. Chi nham hiểm vậy, lỡ cô ta làm hại Diệp, giống như đã từng làm với tôi thì sao? Thôi thì đành phải nghe vậy, chứ thực ra tôi cũng chẳng muốn lắm đâu. - “Thế kế hoạch của em đến đâu rồi?” - Nhỏ Chi hỏi Diệp, mặt cứ nghênh nghênh trông ngứa cả mắt. Rõ ràng hai người bằng tuổi nhau mà, sao dám xưng bằng chị chứ! - “Ờ thì mới khởi đọng thôi, còn chưa đến 50%” - “Chậm mà chắc. Con này tuy ngu nhưng những đứa xung quanh nó không ngu tí nào đâu.” - “Em là người cẩn thận mà, không giống chị đâu mà lo. Thế còn phi vụ của chị thế nào? Đã có kế hoạch tiếp theo chưa? Dạo này im hơi lặng tiếng thế?” - “Cũng sắp rồi, chẳng qua muốn xem em gái trổ tài thế nào thôi. Nhưng đừng để lộ mình là chị em ruột vội nhé.” - “Ngu đâu mà nói ra.” ………………………………. … Họ… họ là… hai chị em! Là hai chị em ruột! Thật à? Thảo nào ngay từ lần đầu gặp Diệp đã thấy quen quen, hóa ra là Diệp giống Chi. Hic, hai chị em ruột mà tính cách khác nhau một trời một vực. Một người thì hiền lành tốt bụng, một người thì cáo già ác độc. Kim Chi, Ngọc Diệp - họ là hai chị em. Ông bà ba mẹ hai người này cũng khéo đặt tên ghê, chị thì là “Cành Vàng”, còn em là “Lá Ngọc”. Hai chị em nhà “cành vàng lá ngọc”, chắc gia thế của họ cũng chẳng vừa. Cơ mà cũng lạ nhá, rõ ràng là hai chị em, sao lại bằng tuổi nhau nhỉ? Họ cũng chẳng phải sinh đôi, vì chỉ có một số nét tương đồng thôi chứ không giống nhau như hai giọt nước. Lạ ghê cơ!
|
Chương 27: Chiếc khuyên tai
[Cantin] - “Hu hu hu… Bị đá rồi. Bị đá rồi. Lại trở lại với kiếp FA. Tao ghét bọn con trai. Tao thề từ nay sẽ không yêu ai nữa. Tao sẽ không lấy chồng, ở nhà làm bà cô già cho sướng! T_T” - “Vâng. Không lấy chồng, không yêu ai nữa. Đây là lần thứ mấy mày thề thốt câu này rồi?” - “Đã đến 1000 lần chưa nhỉ?” - “Chán chúng mày. Bạn bè thế đấy. Đáng lẽ chúng máy phải nói là: “ừ, bọn con trai là một lũ đểu cáng, mày nói rất đúng, tao cũng nguyện đời này không lấy chồng nữa”, đấy, phải thế chứ!” - “Thôi đi, mày muốn bọn tao cũng ế giống mày à?” - “Ừ thì ế tập thể cho nó vui. Ế theo xu thế… Ơ, Hà Anh, mày vừa đi đâu ế? Mặt cứ hằm hằm, có chuyện gì kể cho các bô lão nghe.” “RẦM!!” - “Cay! Cay quá!Thế này còn mặt mũi đâu mà đi học? ><” - “Bình tĩnh bình tĩnh, có gì từ từ nói, đừng nóng.” - “Không nóng sao được? Vừa xong tao bị một thằng oắt con chơi một vố. Cay!” - “Nó cho mày ăn ớt à?” - “== Thôi không kể nữa, bực mình. Nói chung là tao nhớ mặt nó rồi, thù này không trả không làm người!” Chẳng hiểu Hà Anh bị làm sao, chỉ thấy xung quanh mọi người cứ nhìn nó, chỉ trỏ, cười cợt. - “Thôi thôi, xuôi giận đi. Thích thì chị em ta lại xử hội đồng thằng đấy. Bực mình làm gì cho tổn thọ. Mà có vụ này hot đay. Sắp tới thành phố tổ chức “Super Miss City” cho các trường THPT tại Hà Nội, các kiều nữ có nên tham gia cho thiên hạ bớt thái bình không nhỉ?” - “CÓ CHỨ!!” - Năm cái mồm đồng thanh gào lớn, trấn động cả cái cantin ==” - “Cái này tao cũng có nghe nói. Hình như thể lệ không giống các cuộc thi Miss truyền thống, mà dễ hơn, nên chắc chắn có nhiều người tham gia.” - “Ừ, có sáu hạng mục thi, mỗi người chỉ được đăng kí một, mỗi hạng mục là một bộ môn năng khiếu điển hình thi kèm phần thi sắc đẹp, nên sẽ có mười miss đăng quang cùng lúc. Vì chỉ cần đăng kí thi môn lợi thế của mình nên dễ hơn rất nhiều các cuộc thi Miss khác.” - “Cơ mà mười hạng mục đấy là gì, đến giờ vẫn chưa rõ.” - “Ôi xời, chẳng cần biết mục gì. Sáu chị em ta cứ đăng kí sáu mục cho đỡ phải tranh nhau. Cơ mà ban tổ chức cũng khéo xếp nhỉ? Đưa ra năm mục không thừa không thiếu, để các kiều nữ nhà mình giật sáu ngôi hoa hậu đây mà.” - “Hơ hơ hay nhỉ. Thế cứ quyết định vậy đi.” - “OKE!! ^^” - “Này An, gần 5 giờ rồi đấy, mày còn không đi làm nhiệm vụ đi hả?” - “Hả? À ừ. Khổ thế! Bye chúng mày, tao đi làm khổ sai đây T_T” ..... Lau lau quét quét, lau lau quét quét. Mệt thật. Chỉ tại sáng nay không làm bài tập Hóa với Anh với Toán thôi mà bị phạt thế này đây. Ba môn không làm bài là ba phòng học mà tôi phải trực nhật. Các cô ác thật! Đáng lẽ các kiều nữ nhà tôi với đầu vàng và hoàng tử định ở lại giúp cơ, nhưng mà cô thâm quá, cứ đứng giám sát tôi làm việc, đuổi hết lũ kia về T_T Ay cha, cái biển lớp cao quá, phải xuống kho lấy cái ghế mới được. Tôi lại phải lặn từ tầng bốn xuống tầng một lấy ghế, mệt gần chết. Xem nào, ghế xanh, ghế đỏ, ồ, ghế vàng cao nhất. Haizz, lại phải mang cái ghế cao gần bằng mình lên tầng bốn, nghĩ mà thấy nản! “Cạch cạch” =”= Tiếng gì vậy??? Oái, đèn nhà kho tắt rồi, sao lại mất điện giờ này cơ chứ! ..... Ôi tôi không muốn nghĩ tiếp đâu, tóc gáy dựng ngược, da gà da vịt nổi hết lên rồi. Sao tự dưng cửa bị khóa nhỉ, lại cả đèn cũng bị tắt... Không, không được nghĩ linh tinh! Chắc là bác bảo vệ tưởng không có ai bên trong nên tắt đèn khóa cửa thôi. Không có gì đâu. Hoài An, đừng sợ, không có gì cả! - “Bác ơi! Trong này có người. Mở cửa cho cháu với. Có ai ở ngoài không? MỞ CỬA!!” Không có động tĩnh gì cả. Đừng mà. Tôi không muốn ở lại đây một mình đâu. Cho tôi ra đi mà. Điện thoại để trong cặp ở trên lớp mất rồi, làm sao đây? - “Có ai ở ngoài không? Ở trong này có người. Mở cửa cho cháu với! Có ai ở ngoài không?” Đói quá, tôi nghe có tiếng động, dạ dày đại nhân lại đòi cống nạp đây mà. Hic, nhưng hôm nay ngài ý kêu lạ thế nhỉ, dạ dày mà lại kêu... “chit chit”??? - “Aaaaaaaaaaaaaaaaaa...!!” Chuột! Chuột! Cứu tôi với! Ai làm ơn bắt con chuột này chạy ra ngoài được không? Tôi ghét chuột! - Chuột: Aaaaaaaaaaaaa... mẹ ơi có con quỷ sứ nào đến đột kích nhà mình. Sợ quá!! ==” - “Ê, chuột, sao mày cứ kêu chit chit thế? Này, đi chỗ khác chơi, đừng lại đây, đừng ăn thịt tao, thịt tao không ngon đâu, nha. Mày mà lại đây tao uýnh!” - Chuột: Mẹ ơi con quỷ sứ đòi uýnh con! - “Hu hu hu mẹ ơi, cứu con, con không muốn ngồi với chuột đâu. Hu hu hu...” - Chuột: Mẹ ơi mẹ đâu rồi, về đuổi quỷ sứ khỏi đây đi, hu hu hu... Một tiếng đồng hồ trôi qua, giờ này cả trường về hết rồi còn đâu, chỉ còn mình tôi tự kỉ với con chuột trong kho ghế của trường. Tôi nhìn nó, nó nhìn tôi, chúng tôi nhìn nhau. Tôi đói gần chết, chân tay run lẩy bẩy, cổ họng khô khốc vì gọi nhiều quá. Tôi kiệt sức rồi, giờ chỉ có thể ngồi bệt ở đây, chờ đến sáng mai để bác bảo vệ mở cửa cho thôi. Sao số tôi nó nhọ siêu cấp vũ trụ thế hả? Nghe nói hầu hết các trường học đều xây dựng trên bãi tha ma, vì lấy đâu ra đất rộng mà xây? Nghĩ đến đây là sống lưng lạnh toát rồi. Chuột ơi, mày ở đây lâu ngày đã nhìn thấy ma bao giờ chưa? Không có đúng không? Nói với tao là không có đi, đi. Chít cái gì mà chít? Bên ngoài gió giật kinh quá, chắc là... chắc là... chắc gió mùa về thôi, không có gì đâu. Thôi nào, anh hùng hào kiệt như tôi mà phải sợ ma á? Không sợ, không sợ! Nhắm mắt, bịt tai, không nhìn không nghe không nghĩ không cảm nhận là sẽ không sao! ..... - “Hoài An, mày có ở trong trường thì mau lên tiếng đi, Hoài An.” - “An, cậu ở đâu? An ơi!” Ặc, nằm mơ cũng nghe thấy tiếng của lũ phá phách ăn hại kia. Bị chúng nó ám đến đi ngủ cũng nằm mơ. Những giờ phút quan trọng thế này thì chẳng thấy đứa nào đến cứu tôi cả. - “Rùa, cậu ở đâu? Có bê mặt ra đây ngay không thì bảo?!!” A, là tiếng cảu cá sấu. Tôi lười biếng mở ti hí con mắt, có ánh sáng nhàn nhạt phía khe cửa. Ô, đã sáng rồi cơ à? Vậy là tôi được cứu rồi! - “An, cậu ở đâu?” Tôi ở đây cơ mà, ở trong nhà kho, cứu tôi với!! Giá mà tôi có thể nói được, vì gào thét kinh quá nên tôi hết hơi rồi, chẳng còn tí sức nào mà kêu cứu nữa. Lạ quá, thứ ánh sáng nhàn nhàn nhạt không kiên định, cứ lắc lư lướt quá khe cửa, hình như đây không phải ánh sáng mặt trời. Ôi không, chẳng lẽ là những oan hồn đang gọi tôi trong đêm? Không, cứu, tôi không thể chết ở nơi này. Phải trật tự, không được để các ma biết tôi đang ở đây, nếu không thì đời tôi teo. Vì thế mà tôi co quắp ngồi im thin thít, đến thở cũng không dám thở mạnh. Oan hồn, xin đừng ám tôi, tôi là người vô tội, đừng ám tôi. - “An, cậu ở đâu mau lên tiếng đi chứ, đừng để mọi người lo nữa.” Những oan hồn này siêu thật, bắt chước được cả tiếng của kiều nữ, của đầu vàng, cá sấu, hoàng tử. Bái phục, bái phục. “Cộp cộp.” ==” Con chuột ngu si kia, mày có im đi không, đừng đụng vào mấy cái ghế nữa. Lỡ ma quỷ nghe thấy phát hiện ra tao thì sao? “Cộp cộp.” Tao bảo mày im đi cơ mà! Mày bị cuồng chân à? Im! “Cộp cộp” >”< Tao thề thoát ra được cái chỗ kinh khủng này tao sẽ giết mày. May cho mày là tao kiệt sức rồi, không thì tao đã cho mày một ghế vào đầu! “Xoạt xoạt... RẦM!!” - “Tiếng gì vậy?” - “Hình như ở trong kho ghế.” - “Mở ra xem nào.” T_T Chuột ơi là chuột, mày hại tao rồi. Mày trèo lên đấy làm gì không biết. Mày hết trò rồi ả? Lần này là xong thật rồi. “Két két” Không!!!!!!!! - “An!” - “An, cậu đây rồi. Cậu không nghe thấy bọn tớ gọi à?” - “Sao mày lại chui vào đây?” - “Không, không. Đi hết đi. Đừng giết tôi. Đi hết đi.” - “An, mày sao thế?” - “Cút đi. Tôi không làm gì cả. Đừng đụng vào người tôi, cút đi!” - “AN!!” Con ma kéo khuôn mặt đầy nước của tôi lên. Hức, con ma này đẹp trai quá. - “An, không sao nữa rồi, đã có bọn tôi ở đây, đừng sợ.” - “Đừng khóc nữa An.” - “Ma ơi...” - “=.= không phải ma, là người! Sao lúc nào cũng liên tưởng đến ma được thế. Tôi có giống ma tí nào đâu?” - “Ma... không ma... người... hức! CÁ SẤU!! T_T” Cá sấu, là cậu, cậu đây rồi, cậu đến cứu tôi rồi, sao bây giờ cậu mới đến? Tôi sợ lắm! Thật may, cậu đã ở đây rồi. Mà không, không chỉ có cá sấu, tất cả bạn thân của tôi đều đang ở đây, mặt đứa nào cũng nhớn nhác, chắc đi tìm tôi nãy giờ lo lắng lắm. - “Minh, đưa An ra ngoài đã.” - “An, sao vậy? Cậu không đi được à?” - “Để tớ giúp.” Tôi chẳng còn tí năng lượng nào trong người để đi nữa. Mà nếu có còn cũng chẳng đi được vì ngồi mấy tiếng đồng hồ trong tư thế co quắp, hai chân tôi tê dại không cảm giác. Cá sấu và đầu vàng đỡ tôi đứng lên, nhưng Huy đã kéo lại và xốc tôi lên lưng, cõng ra ngoài. - “Ơ, sao tối om om thế này? Trời vẫn chưa sáng à?” - “Bây giờ là 7 rưỡi tối.” - “Thế hóa ra tôi mới ngủ có 1 tiếng rưỡi thôi à? Vậy sao lúc nãy ngồi trpong kia thấy có ánh sáng?” - “Là đèn pin ý mà.” - “Thế chuyện là làm sao? Kể đi An, sao mày lại ở trong đấy?” Rồi tôi tức tưởi kể lại vụ việc huyền bí vừa xảy ra. Mọi người nghe xong đều có những phản ứng cực lạ khác nhau. Ai giúp tôi giải thích với! - “Đây không phải chuyện vô tình, chắc chắn có người bày trò với An.” - “Người đó có thể là con gái. Tôi nhặt được cái này ở trước cửa kho.” - Cá sấu đưa ra một chiếc khuyên tai bằng bạc rất đẹp. - “Chắc gì chủ nhân của nó đã là người nhốt An trong này, chẳng may là ai đó đi qua làm rơi thì sao?” - “Nhưng sau 5 giờ chiều là bác lao công làm xong hết việc rồi, chỉ chừa ra mấy phòng học tầng trên cho học sinh bị phạt thôi. Nếu vậy thì bác phải quét được cái khuyên này chứ.” - “Chứng tỏ cái khuyên tai này có sau khi bác quét xong rồi. Mà quét xong thì học sinh cũng về hết cả rồi, còn ai đâu.” - “Hôm nay chỉ có mình An bị phạt thôi hả?” - “Ừ.” - “Vậy ra hỏi bác bảo vệ xem có ai lại chỗ kho ghế không?” - “Tôi đã hỏi rồi, bác không để ý đâu.” - “Với lại nếu có đúng đay là khuyên tai của thủ phạm thì cũng khó tìm lắm, nhỡ có nhiều người đeo khuyên giống nhau thì sao?” - “Không, đây là khuyên tai của hãng trang sứcThe Beauty, hãng này chỉ chuyên sản xuất hàng đặt và hàng độc thôi, không sản xuất đại trà để bán đâu. Mỗi sản phẩm chỉ có một cái duy nhất, vì thế chiếc khuyên tai này sẽ không giống bất cứ một ai cả!” - “Thôi được rồi, cứ tạm giữ cái khuyên này đã, mai sẽ điều tra. Chắc chắn phải làm rõ vụ này.”
|
Chương 28: Golden boy siêu siêu bá đạo ^o^
- “Các em xếp hàng ngay ngắn trật tự để chúng tôi phát phiếu, ai gây lộn xộn sẽ bị loại ngay khi chưa đăng kí!” Tiếng người quản lí dõng dạc cất lên, hàng nghìn trăm nữ sinh nghe đến hai từ “bị loại” là cun cút đi vào hàng, không dám ho he nửa tiếng. Hầy, xem ra cuộc thi này cũng khó nhằn phết, gần như tất cả nữ sinh toàn thành phố đều đăng kí tham gia “Super Miss City”. Mặc dù nhan sắc của tôi không phải loại tầm thường, nói trắng ra là hàng quốc sắc thiên hương, hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng cũng không nên chủ quan khinh địch. Phiếu đây rồi, tôi ngồi vào bàn cùng năm kiều nữ điền phiếu. Không hiểu thánh nào nghĩ ra cái phiếu này mà ngu thế, đã gọi là thi “Miss” rồi lại còn hỏi giới tính? Lại còn hỏi nơi ở, đã do thành phố tổ chức thì ai cũng ở Hà Nội, còn hỏi làm cái gì nữa? Xời, sao không để tôi biên tập nội dung phiếu nhỉ, toàn những người bất tài vô dụng, ai mà cũng được như tôi có phải tốt không?!! Xem nào, có sáu hạng mục thi: toán học, hóa học, văn học, vật lí, tiếng Anh, tiếng Nhật ??? Oái, thế này là thi Olimpic chứ Miss cái nỗi gì? Sáu môn này toàn là những môn tôi học không được giỏi lắm, nói trắng ra là sáu môn tôi học ngu nhất. Cơ mà nói thật là trừ môn giáo dục công dân ra thì môn nào tôi cũng ngu, sao không có “Miss giáo dục công dân” nhỉ? Tôi thề, tôi sẽ quán quân cho mà xem! - “An... Mày chọn môn nào T_T” - Bảo Linh mếu máo quay sang tôi. Thì lại chả mếu, về lực học, tôi với con này “ngang tài ngang sức”, ở đây toàn môn khó nhằn thế này thì loại ngay từ vòng gửi xe rồi còn gì. - “Thôi thì tao chọn môn văn, nếu gặp may thì hôm thi còn nặn ra được vài chữ, chứ mấy môn kia toàn công thức thì bịa ở đâu ra?” - “Uầy, mày khôn thế, thế tao thi gì bây giờ?” - “Sao mày hỏi tao?” Tôi nhòm hết một lượt phiếu đăng kí của cả năm đứa: Trang chọn tiếng Nhật vì nó được học từ hồi nhỏ mà, Quỳnh thì môn gì cũng cao thủ, nhưng chỉ được chọn một môn thôi, nó chọn toán, Hà Anh chọn vật lí, không biết có làm nên cơm nên cháo gì không, hóa là sở trường của Thu rồi, còn Bảo Linh chọn tiếng Anh ==” Tại mọi người chọn hết môn rồi, còn thừa mỗi môn tiếng Anh nên nó đành chọn tạm. Kiểu này đường cơ hội của bọn tôi rải đầy lông gà rồi T_T May ra thì có Trang, Quỳnh, và Thu lọt top, chứ tôi với Linh và Hà Anh thì không có hi vọng. Dường như không chỉ có chúng tôi bất ngờ mà cả trường đều đang xôn xao về sáu hạng mục của cuộc thi. Tôi thấy có nhiều người la lối om sòm chửi rủa ban tổ chức, có người mếu máo nói không nên câu như chúng tôi, còn có người vo viên tờ phiếu vứt cái queo xuống sân, hùng hổ thoát ra ngoài nhưng không được, vì người quá đông,... hơ hơ, kia chẳng phải là Kim Chi sao, con nhỏ này học giỏi văn lắm, thể nào cũng đăng kí môn văn cho xem! - “Ê chúng mày, nhìn đi, có nhìn thấy gì không?” - “Thấy gì là thấy gì?” - “Kim Chi! Khuyên tai của nó, giống y hệt cái khuyên mà Minh nhặt được ở cửa kho ghế.” - “Ờ... đúng rồi, giống y xì luôn.” - “Hừ, hóa ra là nó bày trò, để tao ra xử lí.” - “Đừng vội, phải có bằng chứng. Con này giỏi văn, cãi giỏi lắm, phải tìm thên bằng chứng để nó không cãi đi đâu được.” - “Ê nhưng mà sao nó vẫn đeo đủ hai cái hả mày?” - “Oái, thế cái khuyên Minh nhặt được thì ở đâu ra?” - “Hay nó mua thêm cái nữa đeo vào?” - “Đã bảo loại khuyên này chỉ có độc nhất một sản phẩm thôi mà, lấy đâu ra cái nữa cho nó mua?” - “Hoài An, cậu đây rồi. Cậu đăng kí hạng mục gì thế?” - Đầu vàng chạy hồng hộc tới bàn của chúng tôi. Cậu ta đến đây làm gì? - “Tớ đăng kí môn văn.” - “Vậy hả? Môn văn của cậu có vẻ cũng ổn đấy, cố lên nhé ^^” - “Ừ. Thế cậu đến đây làm gì thế?” - “À định rủ cậu đi chơi, từ hồi cậu đi làm thêm ở Moon Cafe, tớ cũng xin làm việc ở một nhà hàng BBQ, hôm nay nhận lương nên rủ cậu đi chơi, hì hì...” - “Ủa, cậu đi làm hồi nào sao tớ không biết?” - “Thì lúc cậu đi làm cũng nói cho tớ biết đâu, tớ trả thù!” - “Oke oke, vậy đi chơi đâu?” - “Đi đi rồi biết.” - “Oái. Ê, chúng mày nộp phiếu hộ tao nhé!” Tôi còn chưa kịp nói hết thì đầu vàng đã lôi xềnh xệch tôi ra thang máy. Vì mọi người vẫn đang tập trung ở hội trường tầng năm nên trong thang máy chẳng có lấy một người. Tôi và đầu vàng bước vào trong để xuống tầng một. Tầng bốn, tầng ba, tầng... Oái, “xoạch” một cái, thang máy khựng lại không nhúc nhích. Hic, sao tòa nhà to thế này lại để thang máy bị kẹt nhỉ? Hoặc có thể là số tôi quá nhọ, hàng trăm hàng ngàn người ra vào không sao, đến tôi vào thì bị kẹt ==” - “Ây ya, thang máy sao lại kẹt vào lúc này chứ?” - “Việt Anh, làm sao bây giờ, tớ không muốn đứng trong này, mỏi chân lắm.” - “Vậy cậu ngồi xuống đi.” - “=.= Không có cách nào ra được à?” - “Để tớ gọi cho mấy người kia xem, nhờ họ báo với bộ phận kĩ thuật đến xử lí.” - “Ờ đúng rồi, cậu thông minh thật” - “Khà khà, tớ biết mà ^v^” - “Alo Bảo Linh hả? Tớ và An đang bị kẹt trong thang máy, cậu gọi người đến giúp bọn tớ đi.” - “Oke.” - “Xong rồi đấy, chờ chút nữa sẽ có người đến sửa thang.” Cơ mà sao “chút nữa” nó lâu thế nhỉ? Nãy giờ phải được 20 phút rồi vẫn không có động tĩnh gì. Số tôi dạo này làm sao toàn bị kẹt trong phòng kín _ Việt Anh đã gọi lại mấy lần, nhưng Linh không nghe máy, gọi cho mấy con khác thì chúng nó cứ “ừ” một cái rồi cũng chẳng thấy tăm hơi đâu. Bọn này làm sao thế? Trong thang máy nãy giờ chỉ có tôi với đầu vàng, đầu tôi lại nhen nhói những ý nghĩ không được trong sáng. Mặc dù tôi đã cố bắt ý nghĩ này chui vào trong, nhưng nó cứ hiện ra trong đầu tôi ý. Tôi đã bảo rồi đấy, là nó tự hiện ra chứ không phải tôi muốn đâu nhé, tôi chưa tha hóa đến vậy đâu. Nhưng dù sao vẫn phải thú thực là đầu vàng đẹp trai quá, một nét đẹp chói sáng, bảo sao được làm hot boy. Con trai gì đâu mà mắt to, mũi thẳng, mi dày, da láng mịn, mỗi tội không trắng bằng tôi. Trông y như zai Hàn Quốc ý. Ấy mà sao ế nhỉ? Sao tôi thấy mình có vẻ không được ổn lắm? - “An, An sao thế? Sao mặt mày tái nhợt trông sợ quá, lại tụt huyết áp hả?” - “Không, không phải tụt huyết áp.” - “Đừng có nói dối. Mặt cậu xanh lét rồi kìa.” - “Đã bảo không phải tụt huyết áp rồi mà.” - “Không tụt huyết áp thì là gì?” - “Chẳng là gì cả.” - “Nói đi, cậu làm sao?” - “Không sao cả!” - “Không sao là thế nào được. Chắc chắn có sao!” - “Không sao!” - “Có!” - “Không!” - “Có!” “Tinh tinh.” - “A, thang máy vận hành lại rồi, may quá. Tầng một đây, ra thôi An.” - “...” - “Ra thôi An.” - “...” - “Cậu lại sao vậy?” - “Việt Anh... tớ...” - “Cậu làm sao?” - “Tớ... Cậu có thể... đi đằng sau tớ... được không?” - “An, đừng bảo là cậu...” T_T Sao “chị gái” lại đến vào hôm nay cơ chứ? Sao lại đột kích bất thình lình vậy? Còn hai ngày nữa mới đến cơ mà. Bây giờ tôi biết làm thế nào đây? - “Đừng sợ, để tớ lo.” - “Cậu định làm gì?” - “Cửa hàng tạp hóa ở ngay bên cạnh đây, tớ đưa cậu vào nhà vệ sinh trước đã.” Rồi đâu vàng ra sau lưng tôi, đưa tôi vào nhà vệ sinh nữ. Xấu hổ quá, giá có cái hố cho tôi chui xuống thì tốt quá. Dầu vàng ơi, cậu mau trở về nhé. - “CÔ ƠI, CHO CHÁU MỘT GÓI BĂNG VỆ SINH. NHANH, GẤP LẮM CÔ!” ==! Đây chẳng phải là giọng của đầu vàng sao? Lúc nãy đầu vàng có bảo cửa hàng tạp hóa ở ngay bên cạnh, không ngờ lại ngay sát nhà vệ sinh nữ. Sao cậu ta dám mua “hàng nhạy cảm” công khai như thế hả? Lại còn oang oang cái mồm lên nữa! - “Cháu mua loại gì?” - “Loại dành cho con gái ý ạ.” T_T Hóa ra có cả loại băng vệ sinh dành cho nam nữa cơ đấy! - “Nhà cô có loại có cánh, không cánh, dày, mỏng, cháu mua loại nào?” Không cánh! Tôi dùng loại không cánh! - “Ầy, cháu chả biết đâu, cô đưa loại nào thì đưa.” Chắc đầu vàng mua xong rồi đấy, vì tôi chỉ còn nghe thấy mấy tiếng cười cợt, bàn tán. Đứng trong này nãy giờ, hai má tôi cứ đỏ rực lên. Sao lại có loại người hồn nhiên như thế nhỉ?!! - “An, tớ mua xong rồi, của cậu đây, ra lấy đi.” Tôi đi ra cửa nhà vệ sinh lấy “dụng cụ”, may quá không có ai ngoài này, càng may hơn đây không phải là ở trường. Nếu để mọi người biết chuyện đầu vàng đi mua băng vệ sinh cho tôi thì chỉ 5 phút sau thôi, toàn trường sẽ không gọi cậu ấy là hoàng tử dễ thương, là cute boy, là cậu bé vàng nữa, thay vào đó là hoàng tử băng vệ sinh! Kinh khủng hơn nếu để nữ sinh toàn trường biết được chuyện này thì họ sẽ đổ xô đi mua loại băng vệ sinh mỏng có cánh siêu thấm hút của hãng Diana mất, và các hàng tạp hóa trên đất Hà Nội này sẽ lâm vào tình trạng cháy Diana ==” Thần tượng quả là có sức công phá mạnh!
|