Tiểu Thư Cappuccino
|
|
~ NHÒM TRỘM NHẬT KÍ (2): Vì thế tớ yêu cậu
Hôm nay đi chơi với cậu thật là vui, mặc dù có gặp một số vấn đề linh tinh ==” Cậu biết không nhìn cái mặt cậu đần thối lúc ở trong thang máy mà tớ buồn cười đến sặc nước bọt. Sao cậu cứ thích làm người khác phải sặc sụa thế nhỉ? ***** Lần đầu tiên cậu bước vào lớp như một người vô hình với tớ, vì khi đó tớ đang ngủ. Tớ hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của cậu cho đến khi cậu bị thầy Toán bắt đứng xuống xó lớp, gần chỗ của tớ. Khi đó tớ vừa mới tỉnh ngủ thì quay xuống nhìn thấy cậu, một con nhỏ xinh như con thỏ, đang hướng ánh mắt đầy căm phẫn về phía ai đó, hình như là Hoàng Minh, cũng đang đứng xó lớp phía bên kia. Nhìn cậu lúc đấy buồn cười kinh khủng. Vì thế, tớ thấy hơi thích thích cậu. Ngày hôm sau, trên đường đi đá bóng về, tớ lại gặp cậu, trong một bộ dạng nhếch nhác, mặt mày đầy nước nước mắt hay nước nước mũi thì tớ chẳng biết. Cậu vồ lấy tớ như bố tớ vồ lấy mẹ tớ mỗi lúc đi làm về. Tớ rất tức vì sao lần nào đi làm về bố cũng ôm mẹ trước rồi mới đến tớ, mẹ sướng thật. Còn lúc được cậu nhào đến, tớ mới biết cảm giác của mẹ như thế nào. Cũng hay hay. Vì thế, tớ thích cậu. Khi đèo cậu từ đường Lý Thái Tổ về trường, cậu đã nghe đủ thứ chuyện tớ kể, đủ thứ nhạc tớ hát mà không ngồi ngoáy mũi hay ngáp ngủ giống mẹ tớ khi nghe tớ hát và kể chuyện. Vì thế tớ rất thích cậu. Cậu có đặc điểm là rất ngốc. Những câu hỏi của cậu quá đơn giản và tớ đều giải đáp được hết. Ở bên cậu, tớ thấy mình thật uyên bác vĩ đại. Mà cứ lần nào tớ giải đáp xong, cậu toàn nhìn tớ bằng ánh mắt thán phục. Vì thế, tớ thích cậu. Không hiểu kiếp trước cậu tu nhân tích đức thế nào mà kiếp này toàn gặp chuyện xui xẻo. Mỗi lần gặp chuyện xui xẻo, mặt cậu lại sụ xuống cả đống. Những lúc như vậy, tớ thấy trong mình cứ kiểu gì ý. Phải nói thế nào nhỉ? Cứ nhìn thấy cậu buồn là tớ cũng buồn theo, nhìn thấy cậu đau tớ cũng đau theo, rất khó diễn đạt. Vì thế mà tớ luôn có tư tưởng muốn được bảo vệ cho cậu, bất cứ ai dám động đến cậu là chết với tớ. Hầy chán ghê. Cậu luôn làm tớ phải bận tâm, phải thắc mắc. Như thế người ta có gọi là… yêu không nhỉ? Ờ, cứ coi là thế đi. Đấy, tớ lại phải thắc mắc rồi ==” Cậu luôn nằm trong suy nghĩ của tớ, mọi lúc mọi nơi. Vì thế, tớ… yêu cậu...
|
Chương 29: Nước mắt cá sấu
- “Vũ Hoài An: 159 - 49.” T_T Hu hu, hôm nay tường tôi tổ chức khám sức khỏe tổng quan, tôi sợ nhất khoản này. Tôi sợ lúc khám mắt bị người ta vạch mí mắt lên, không đau nhưng mà nước mắt cứ giàn giụa, kinh khủng lắm. Sợ hơn nữa là phải đối mặt với hiện thực phũ phàng về cân nặng và chiều cao nữa. Khám xong rồi, nhìn bạn bè mà tuổi thân quá đi. Tôi đi so sổ với từng người một. Cá sấu cao 1m81 nặng 62kg, đầu vàng cao 1m78 nặng 62kg, hoàng tử cao 1m79 nặng 62kg T_T Sao chúng nó cứ cao ngồng ngồng còn mình lại lẹt đẹt thế này nhỉ? Cơ mà bọn này con trai chúng nó cao to là chuyện bình thường rồi, không chấp, đến cả mấy kiều nữ nhà tôi cũng toàn số chuẩn cơ, khá nhất thì tôi chưa lùn nhất hội, mới chỉ lùn nhì thôi ==” Bảo Linh 1m57 nặng 48kg (con này thấp hơn tôi), Quỳnh 1m65 nặng 50kg khá chuẩn, Trang 1m62 nặng 47kg khá chuẩn, Thu 1m60 nặng 45kg hơi gầy, Hà Anh 1m65 nặng 48kg quá chuẩn >< Đấy, số của người ta ngiờ ngiờ như thế, trong khi của tôi là 1m59 và 49kg ==” Tại sao phấn đấu mãi mà tôi chưa được mét sáu nhỉ? Còn đúng 1cm nữa thôi là tới rồi. Còn về vụ cân nặng thì khóc ròng luôn, tăng hẳn một cân rưỡi! Haizz, cuộc đời bi đát thật… - “1m59 và 49kg. Này rùa, cậu ăn uống kiểu gì mà lùn thế hả? Thấp hơn tôi tận 22cm.” - “Hứ, kệ tôi. 22cm cũng chỉ bằng một cái thước kẻ thôi mà. Con gái cao như vậy được rồi, cao quá ế chồng.” - “Cậu sợ ế chồng thế cơ à?” - “Chứ còn g... à không, tôi như này làm sao mà ế được chứ. Vớ vẩn. Có mà cậu ế ý!” - “Trời ơi hai con người này trật tự hộ cái, suốt ngày chí chóe đau cả đầu.” - Ối mẹ ơi giật mình, Quỳnh nó đứng đây từ lúc nào ế nhỉ? - “Lấy đâu ra mà kêu suốt ngày.” - “Ây chầy, tranh cãi với hai người chắc tôi cũng điên mất. Thế vụ cái khuyên tai điều tra đến đâu rồi?” - “Vẫn thế, chỉ thấy Kim Chi có đôi khuyên giống y hệt, ngoài ra chẳng có bất kì một căn cứ nào.” - “Vậy có gì chiều nay họp đàn nhé, bàn bạc vụ này. Còn mày ít cãi nhau thôi, để dành sức còn thi Super Miss City.” - “Hây ya, tao siêu rồi, không cần phải nhắc. Về chỗ về chỗ.” ***** - “Trời nắng, trời nắng, thỏ đi tắm trắng. Không mưa, không mưa, thỏ lại đi chơi. Lại nắng, lại nắng, lại đi tắm trắng. Không mưa, không mưa, đi chơi không sợ mưa...” A đây rồi. Đi một vòng bệnh viện mới tìm được cái nhà vệ sinh ==” Giám đốc viện kì ghê cơ, cả cái bệnh viện to như thế mà không có lấy một tấm bản đồ, nhỡ người ta lạc thì sao? Tôi thật quá khâm phục Duy khi cậu ấy thuộc được làu làu ngõ ngách trong bệnh viện này. Từ hôm tôi tặng Duy cái đồng hồ, chả thấy cậu ấy đeo lần nào >”< Có không thích thì cũng đeo lấy một lần cho người ta vui chứ, sao mà phũ thế. Dù gì đấy cũng là tháng lương đầu tiên của tôi mà, dù nó không đắt tiền như mọi thứ đồ của Duy nhưng nó có giá trị tinh thần vô cùng to lớn nhé. Thế mà không thèm đeo, có khi cậu ta vứt ở xó nào không nhớ rồi ý chứ. Ghét thế! Hơ hơ, tìm được nhà vệ sinh tưởng là vinh quang lắm, ai dè mới vào có 3 phút mà ra đã không nhớ đường về phòng của Duy _ Đã bảo tôi là đứa mù đường rồi mà, sống cả Tỉ năm trong Sài Gòn còn bị lạc, chắc chỉ có ở trong nhà là tôi thuộc đường ==” Thôi thì đâm lung tung ra đâu thì ra. Phòng 205, phòng 206, phòng... - “MẸ!!” 0_o S... sao... sao cái giọng này, tôi nghe... quen quen nhỉ? Tôi đã từng nói với ai tôi không phải là người tọc mạch chưa nhỉ? Thì đấy, sự thật đúng là như thế. Chẳng qua cái giọng vừa rồi quen quá, tôi muốn nhìn (trộm) để xác minh xem có đúng như những gì tôi đang nghĩ không thôi. - “Mẹ! Mẹ mau dậy đi! Đã bỏ con một lần, giờ lại muốn bỏ tiếp à? Con không cho, mẹ mau dậy đi, mau mở mắt ra nhìn con đi! Bác sĩ, mau cứu mẹ tôi đi chứ, mau cứu đi chứ! - “Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức, cậu nên chấp nhận sự thật, mẹ cậu đã qua đời rồi.” Tôi vừa nhìn thấy gì vậy? Tôi vừa nghe thấy gì vậy? - “Minh, để cho mẹ con ra đi thanh thản, đừng như vậy.” Không phải chứ? Mẹ Hoàng Minh... đang đứng ngay cạnh hắn mà? - “Minh! Minh! Con đi đâu vậy?” - “Cứ để nó đi đi em.” Hoàng Minh cắm đầu chạy thẳng ra ngoài sau khi hét đến kiệt sức, hắn không nhìn thấy tôi. Có chuyện gì xảy ra? - “Hóa ra Minh đã biết mình không phải bố mẹ ruột của nó rồi.” - “Không hiểu thằng bé biết từ lúc nào nữa. Chắc nó buồn lắm.” - “Này, có phải em kể mấy tháng trước Nguyệt có gọi về một lần đúng không?” - “Đúng rồi, hôm đó Nguyệt về nước, đã gọi điện cho em. Em còn nhớ... Trời, không lẽ Minh biết từ hôm đấy?” - “Sao em bất cẩn vậy?” - “Hôm đấy là chủ nhật, sau khi ăn tối xong thì em nhận được điện thoại của Nguyệt. Lúc đó Minh đang nói chuyện cùng một cô bạn cùng lớp với nó ở tầng dưới, vì thế em đã lên phòng và đóng cửa nghe điện thoại mà.” - “Chắc Minh lên lấy gì đấy, tình cờ đứng ngoài nghe được. Mà hôm đó em nói chuyện gì vậy? Sao Minh nghe được mà không đòi gặp mẹ ruột của nó?” - “Sao em nhớ được chứ? Đại loại là Nguyệt hỏi thăm tình hình của Minh, rồi bọn em có ôn lại chuyện cũ một lúc... Chắc nó biết hết toàn bộ tiểu sử của nó rồi...” - “Minh cố chấp và ngang ngạnh giống y hệt bố ruột nó. Chắc nó hận mẹ nó lắm, vì nghĩ mình bị mẹ bỏ rơi, nên mới làm ngơ khi biết sự thật vì không muốn nhìn mặt mẹ. Đến tận hôm nay khi Nguyệt trút hơi thở cuối cùng, nó mới hối hận đã không tha thứ cho mẹ nó sớm hơn.” - “Tội nó quá. Phải chăng hai mươi năm trước bố nó không bỏ đi, thì Nguyệt đã không chán nản mà giao Minh lại cho vợ chồng mình. Vậy nó sẽ được sống cùng bố mẹ ruột, sẽ không phải chịu đau khổ như bây giờ.” ..... Những điều tôi vừa nghe là sự thật? Để tôi nhớ lại xem nào, hình như “cô bạn cùng lớp” mà mẹ cá sấu nhắc lúc nãy là... tôi thì phải? Vì hôm tôi sang nhà hắn cũng là chủ nhật, cũng không có bố hắn ở nhà. Quan trọng hơn là tối hôm đó, tôi đã nhìn thấy hắn khóc bên tường nhà. Chắc chắn là cá sấu đã biết chuyện từ tối chủ nhật đó rồi. Biết chuyện bố mẹ hiện tại không bố mẹ ruột của hắn, biết chuyện bố hắn đã bỏ mẹ con hắn đi (đi đâu thì chịu), biết chuyện mẹ ruột hắn bỏ hắn đi mà không thèm về thăm lấy một lần. Tôi liền chạy, chạy thật nhanh, bằng tất cả sức lực của mình. Tôi phải tìm Hoàng Minh, hắn đã chạy đi đâu rồi? Xin đừng nghĩ quẩn đấy nhé?!! Phía sân sau bệnh viện, dưới bóng cây bàng xanh mướt, có một người con trai mặc quần áo đen từ đầu tới chân ngồi thu mình lại. Cây bàng to sừng sững đối lập hoàn toàn với hình ảnh con người bé nhỏ. Và, tôi nhìn thấy hắn. Đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy cá sấu khóc, lần này thì tôi đã biết rõ nguyên do. Con người bất trị kia cũng có ngày phải co ro một góc để khóc. Nước mắt của một thằng con trai, của cá sấu cà chớn, khó lắm, nhưng không phải là không bao giờ có, vì nỗi đau này quá lớn mà. Dù đã cố kìm nén nhưng thân hình to lớn vẫn run lên bần bật theo từng tiếng nấc. Con người đã bao lần đứng ra che chở tôi, bảo vệ tôi, giờ đây trở nên yếu ớt không chút sức lực, tựa như cánh hoa mỏng manh đang run rẩy, chỉ cần cơn gió thoảng qua cũng sẽ không chống cự được mà lụi tàn đi. Chưa bao giờ tôi thấy Hoàng Minh nhỏ bé và yếu đuối như lúc này. Hắn khóc, mà lòng tôi cũng đau quặn lên từng cơn. Bởi vì tôi hiểu cảm giác bị mất đi người ruột thịt là thế nào. Đau lắm, và tôi rất rõ, rõ đến thấm thía tận tâm can. Thực sự tôi rất muốn, rất muốn ôm trọn bờ vai rộng ấy, muốn cho hắn cảm nhận được hơi ấm, muốn cho thân hình kia đừng run lên nữa, như chính Minh đã làm cho tôi. Và từng bước, tôi lại gần Minh, dang rộng vòng tay ôm cậu ấy từ sau lưng. Vòng tay tôi nhỏ bé, không thể bảo vệ hắn, nhưng tôi nghĩ nó có thể truyền sức mạnh để hắn vượt qua mọi thứ. Tôi có niềm tin mãnh liệt vào điều này, vì mẹ đã nói như vậy mà… - “Cậu.. sao cậu ở đây? ... CẬU ĐI RA CHỖ KHÁC CHO TÔI!!” Aizz, tôi bị Minh xô ngã, bầm cả tay rồi. Cậu ấy nổi khùng lên như con sư tử bị thương đang cố vùng vẫy trước cơn đau. Nhưng tôi không giận đâu. Tôi biết, bọn con trai không bao giờ muốn người khác nhìn thấy mình khóc, nhìn thấy mình yếu đuối. Tôi là người vụng về, không biết an ủi người khác. Tôi sợ nếu mình mở miệng ra sẽ làm cho tình hình trở nên tệ hơn. Vì vậy tôi dùng hành động thay cho lời nói. Tiếp tục tiến lại gần “con sư tử”, Minh vẫn gục đầu xuống, bờ vai không run lên nữa nhưng nhịp thở rất nặng nề. Tôi biết, hắn đang cố nén nỗi đau, để nước mắt không rơi nữa. Ngồi ra phía trước, đối diện với Minh, tôi lại ôm hắn một lần nữa. Đúng như dự đoán, Minh hung dữ ngẩng đầu lên, hai con mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn tôi như muốn ăn thịt vậy. Bất chấp cơn bão trong hắn, tôi tiến sát hơn, bất ngờ đặt lên trán hắn một nụ hôn, thật lâu... Tôi xiết vòng tay thật chặt đề phòng Minh vùng ra, nhưng cậu ta lặng im. Khoảnh khắc đấy, tôi nhận ra tôi đã không ghét cậu ta nữa rồi, tôi còn cảm thấy đau lòng cho tên quái vật suốt ngày giỡn mặt tôi nữa. Tự tôi cũng thấy mình khùng nhưng mà sự thật là như thế. Và cũng trong giây phút đó, tôi bắt đầu cảm thấy… mỏi chân ==” Hai đầu gối tôi mỏi nhừ vì giữ người trong tư thế không thoải mái khá lâu. Tôi quyết định dừng việc truyền sức mạnh tại đây, vì sức mạnh của tôi cũng hết mất rồi _ Tôi vừa buông lỏng thì Minh chợt vòng tay ôm lại tôi, rất nhanh. Cái ôm ghì siết đến khó thở. - “Đừng đi…” Cuối cùng cậu ta cũng lên tiếng. Câu nói rất khẽ nhưng tôi vẫn nghe rõ. Chỉ có hai chữ thôi, nhưng chúng cứ đập thẳng vào tim tôi, khiến nó đập loạn nhịp. Và, tôi lại chọn cách im lặng. - “Tại sao tôi lại không tha thứ cho mẹ khi bà còn sống chứ? Tôi ích kỉ lắm đúng không? Đáng lẽ tôi nên gặp mặt mẹ, dù chỉ một lần.” Hic, nói gì bây giờ? Chẳng lẽ bảo “ừ, cậu ích kỉ thật”, thế thì hơi phũ. Nhưng nếu bảo “cậu không hề ích kỉ” thì sai sự thật ==” Cá sấu ngạo mạn lắm, cũng dễ hiểu thôi khi hắn không muốn gặp mẹ. Hắn muốn người chủ động gặp mặt là mẹ hắn chứ không phải hắn. Cố chấp và ngang ngạnh, đúng y hệt như bố của cá sấu đã nói. “Cốp.” Tiếng gì vậy? Tôi chỉ nhìn thấy có cái hộp rơi xuống đất, nhưng chẳng thấy ai cả. À không, hình như vừa có bóng người đi lướt qua khu hành lang gần cây bàng chúng tôi đang ngồi. Trông cái dáng đấy quen không tả nổi, quen lắm lắm ý. Đừng bảo người đó là Duy nhé?
|
Chương 30: Vì tôi luôn dõi theo cậu mà
Cá sấu nghỉ học rồi, chắc vụ hôm qua vẫn còn sốc lắm. Chán thật, chẳng có ai để cãi nhau cùng. Chết hơn nữa là tiết ba kiểm tra 45 phút môn lí, ai sẽ là người nhắc bài cho tôi đây? - “An, ngồi dịch vào, nhanh.” - “Việt Anh, sao cậu lại đổi chỗ?” - “Hôm nay Hoàng Minh không đi học, tớ ngồi lên đây nhắc bài cho An.” - “Nhưng nhưng cô biết cậu đổi chỗ thì sao?” - “Không sao, cô không biết được đâu.” Cơ mà đầu vàng đâu có giỏi lí mà nhắc chứ _ Không biết có được tích sự gì không. - “Các em cất hết sách vở và tài liệu môn vật lí. Chúng ta làm bài kiểm tra.” Đầu vàng vừa làm bài vừa để để nghiêng tờ giấy kiểm tra về phía tôi, cậu ta làm nhoay nhoáy. Lạ thật, theo trí nhớ của tôi thì đầu vàng đâu có giỏi vật lí? Ở bàn trên, Bảo Linh thì cặm cụi chép phao, còn Huy ngồi thẳng người, che chắn cho hành động bất hợp pháp của tôi.Cơ mà chữ đầu vàng xấu quá đi, nhìn mãi mới ra một câu, tôi cứ phải căng mắt nghển đầu chép cho kịp. - “Ê, chữ này là gì đấy?” - “Động lượng.” - “Thế còn đây?” - “Cơ năng.” Ầy, may quá, Huy làm xong rồi, ném cả bài xuống cho tôi chép., chứ nhìn bài đầu vàng xong chắc tôi toét cả mắt quá. Đầu vàng làm đã nhanh thế rồi, Huy còn làm nhanh hơn, bọn này khủng thật! - “Minh Huy đứng dậy. Bài em đâu?” - Chết rồi T_T - “Dạ em...” - “Em ném bài cho bạn An đúng không?” - “Không ạ!” - “Thế sao bài em lại ở bàn dưới? Đừng nói với cô là... gió bay nhé?” - “Không ạ. Em...” - “Dạ thưa cô, bạn ý... ném bài cho em.” 0_o Đầu vàng đứng lên nhận tội cho tôi. Sao thế được, tôi là người có tội mà. Cái đồ ngu si này, tự dưng nhận tội hộ tôi làm gì chứ! - “Huy, em đưa bài cho Việt Anh chép?” - “Em...” - “Em bảo bạn ý đưa em chép mà cô.” - “Cô không hỏi em. Huy trả lời đi chứ.” - “Vâng. Em đưa bài cho Việt Anh chép ạ.” - “Em chắc chứ? Em là một học sinh ngoan, cô không muốn phạt em đâu. Mau nói thật đi.” - “Em đã nói rồi, là em bảo bạn ý ném bài xuống.” - “Em có trật tự không thì bảo?” - “Thưa cô, là em ném bài cho Việt Anh, không phải cho An.” - “Thật?” - “Dạ thật.” - “Được! Vậy các em không cần làm bài nữa đâu. Xuống văn phòng làm bản kiểm điểm cho cô.” Oái oái, không được! Không được! Không thể để họ gánh tội cho tôi được! - “Thưa cô là em chép bài ạ!” - “Cái gì?” - “Là em bắt bạn Huy đưa bài cho em chép, không liên quan đến hai người kia. Em sẽ xuống văn phòng làm bản kiểm điểm.” “Rầm!” - *đập bàn* - “Cũng khá đấy, dám đứng lên nhận tội.” - “Không phải bạn An cô ạ!” - cả hai người cùng nói, họ bị ngu rồi _ - “Thưa cô là em ạ, không phải họ.” - “An!!” - “Thôi! Không phải cãi nhau nữa. Các cô các cậu bây giờ giỏi quá rồi. Tất cả xuống văn phòng, tôi sẽ gọi cho phụ huynh.” Thôi xong! - “An, cậu làm gì vậy? Bọn tớ đang cứu cậu mà.” - “Nhưng tớ là người gây họa, sao để các cậu chịu được chứ?” - “Trời ơi, thì đằng nào cậu nhận tội, bọn tớ cũng có được tha đâu. Đáng lẽ là hai người bị phạt, giờ thành ba người rồi đấy.” - “Ngốc quá!” - “Này hai cậu, viết bản kiểm điểm... như thế nào vậy?” - “Huy không biết viết bản kiểm điểm á?” - what??? - “Ừ, Huy là học sinh giỏi toàn diện mà, chưa bao giờ mắc sai phạm, nên chẳng phải viết kiểm điểm bao giờ.” - “Chưa bao giờ á hả?” - “Yes.” Oh God. Chả bù cho tôi, từ hồi mẫu giáo đến giờ phải viết đến cả Tỉ cái kiểm điểm rồi ý chứ ==” ***** Haizz, chỉ vì cái phi vụ bị mời phụ huynh buổi sáng mà dì Huệ bắt tôi ở nhà một ngày để tu tâm dưỡng tính. Cả ngày chỉ du lịch quanh phòng, mạng thì bị ngắt, tôi đến tự kỉ mất. A đúng rồi, tôi phải ngồi vào bàn học ngay, phải rèn luyện kĩ năng viết lách để thi Siêu Miss thành phố nữa. Nhìn tôi to đầu thế này thôi, viết toàn sai chính tả ==” E hèm, thử làm một đề xem nào, phân tích diễn biến tâm lí của Thúy Kiều trong đoạn trích Trao duyên. Đề gì mà khó thế, ai làm được. Thôi chuyển đề khác. Mà hình như đề nào cũng khó như nhau. Thôi không làm nữa. Lại mò xuống bếp, tôi muốn pha cà phê. Ngửi mùi thơm phức của tách cappuccino, bỗng dưng tôi nhớ mẹ quá. Đã bao lâu vậy rồi mà mỗi lần nghĩ đến mẹ tôi vẫn thấy buồn, vậy chắc cá sấu giờ này cũng đau khổ lắm. Giá mà tôi có thể an ủi hắn. Tôi muốn gặp cá sấu... - “Minh hả? Sang nhà tôi chơi đi, chán quá.” - “Không thích.” - “Sang đi mà. Tôi bị dì Huệ nhốt ở nhà cả ngày, buồn lắm.” - “Không thích” - “Đi...” - “Đã bảo không sang là không sang.” - “Đi...” - “Không!” - “Đi...” - “KHÔNG!” <<10 phút sau>> “Kính coong” - “Có xuống mở cửa không thì bảo!” - “A tới đây tới đây.” - “Đồ con rùa chậm chạp.” - “Chậm kệ tôi. Ơ thế ai bảo không sang cơ mà” - “=.= Vậy tôi về nhé?” - “À không không. Vào đi, hì hì.” - “Đang làm gì đây, sách vở giấy bút vứt bừa bộn thế này?” - “Phòng tôi lúc nào chẳng bừa bộn.” - “Đâu có, cả phòng bừa bộn, riêng có cái bàn học và tủ sách là gọn lắm mà. Có động đến sách vở bao giờ đâu lại chả gọn.” - “Muốn ăn dép hả?” - “Vừa ăn bún no rồi, không phải mời.” >”< Chẳng bao giờ tôi cãi thắng được hắn. Con trai gì mà miệng lưỡi cứ sắc như dao cạo râu ý. - “Minh, mẹ cậu... Cậu đã khá hơn chưa?” - “... Khá hơn gì chứ... Trước giờ tôi vẫn thế mà.” - “Đừng giả bộ nữa. Tôi hỏi thật đấy.” - “Ổn hay không là việc của tôi, cậu lắm chuyện quá đấy.” - “Vậy ba ruột cậu... cậu có biết ông ấy là ai không?” - “Ông ấy đã tới đám tang mẹ.” - “Hả?” - “Ông ấy muốn nhận nuôi lại tôi.” - “Thế cậu có...” - “Tôi không thích. Tôi sẽ ở với bố mẹ hiện tại của tôi.” - “Nhưng ông ấy là ba ruột cậu.” - “Bố à? Ông ta có xứng với từ bố không? Làm bố, làm chồng, mà bỏ vợ con thế à? Tôi không cần người bố như vậy.” - “Có thật cậu ghét ông ta, hay vì... gia tài hiện tại mà không về với bố ruột?” - “... Cậu... Cậu nghĩ tôi là loại người đấy hả? ... Cậu chẳng hiểu gì về tôi. Trên đời này chẳng có ai hiểu được tôi.” - “Tôi...” - “Cậu biết tập đoàn bất động sản Thiên Vương chứ?” - “Biết. Đó là tập đoàn kinh doanh bất động sản lớn nhất Việt Nam, ai chả biết.” - “Bố ruột tôi là chủ tịch tập đoàn đó.” - “CÁI GÌ??? 0_o” - “Tổng giám đốc sản của Thiên Vương lớn gấp mấy lần tập đoàn nội thất quốc tế của bố mẹ nuôi tôi.” - “Oh God, kinh khủng thật. Không ngờ bố ruột cậu lại giàu có thế. Tập đoàn Thiên Vương, vậy chẳng lẽ cậu mang họ Vương?” - “Tôi là Hoàng Minh, và sẽ không bao giờ là Vương Minh. Tôi ghét ông ta!” - “Haizz, cậu là đồ cố chấp.” - “Tôi mà cố chấp á, tôi chẳng có gì là cố chấp cả!” - “Đấy, cộng thêm cả tính ngang ngạnh, khó ưa và không bao giờ nhận là mình sai nữa.” - “Ờ, tôi thế thôi.” - “Đấy đấy, lại thêm cả tính nhỏ mọn, chấp vặt nữa.” - “Vũ-Hoài-An!!” - “Ây sao mỏi miệng thế nhỉ? Thôi tôi không nói nữa đâu, thật đấy, đừng động thủ nhé?” - “Này, cậu đang làm văn hả?” Ừ, định thôi, chứ chưa làm được gì, đề khó quá T_T” - “Trời đất ơi đề này là đề phổ thông, khó nỗi gì. Cậu lười thì có.” - “Kệ tôi!” - “Nghe nói, hôm qua cậu với Huy và Việt Anh bị mời phụ huynh vì tội chép bài nhau đúng không?” - “Đấy, thì tại vụ đấy nên giờ tôi mới phải ở đây du lịch quanh nhà thế này.” - “Là cậu chép, xong hai người kia chịu tội, rồi cậu cũng nhận tội theo đúng không?” - “0_o Sao cậu biết?” - “Cái gì tôi chả biết.” - “Bớt kiêu căng đi, coi chừng gãy cổ với cái mặt vênh thượng của cậu đấy. Thế nói chung là cậu đã nghe được chuyện này từ đâu?” - “Chả từ đâu cả.” - “Thế làm sao cậu biết được?” - “Vì tôi luôn dõi theo cậu mà...” - “Hả???” - “Không có gì... Mau ngồi vào bàn học cho tôi.” - “Oái, tôi gọi cậu sang đây để bắt tôi học à?” - “Thế không thì cậu thích làm gì?” - “Thì...” - “Một nam một nữ ở trong nhà, chẳng lẽ cậu muốn...” - “Im! Đừng có nghĩ bậy. Học thì học!” Và tôi đã ngồi vào bàn học làm đủ mười sáu đề văn, cá sấu mới chịu tha cho tôi. Sao trên đời lại có loại người ác ôn thế nhỉ? Nếu tôi được làm thượng đế hay phật tổ gì đó, tôi sẽ cho xây dựng thêm 108 tầng địa ngục nữa để đày hắn xuống, cái tội dám hành hạ tôi. “Trời nắng trời nắng thỏ đi tắm trắng. Không mưa không mưa...” - Có điện thoại, đây là bài hát tự chế của tôi, tôi đã ghi âm lại và đặt làm nhạc chuông bản quyền. - “Alo, con nghe đây cô.” - “An, con có thể... vào viện được không? Duy đang cấp cứu.” - “Dạ? Duy... đang cấp cứu ạ? Cô chờ chút con tới luôn đây.” - “Minh, bây giờ tôi phải vào viện rồi, Duy đang cấp cứu.” - “Để tôi đi với cậu.” - “Thôi không cần đâu.” - “Im. Cậu không có tiếng nói ở đây.” Duy, cậu đừng sao nhé. Cầu xin cậu đấy!
|
Chương 31: Họ nói đúng, cậu không hề trong sáng
[Trước cửa phòng cấp cứu] - “An, đừng lo quá.” - “Duy sẽ không sao, đúng không?” - “Ừ, không sao.” “Cạch cạch” - *cửa mở* - “Bác sĩ, con tôi sao rồi?” - “Tạm thời thì không sao. Nhưng với tình hình như vậy thì cậu bé sẽ có khả năng không lành nếu không được ghép tủy.” Khả năng không lành... Lại là cảm giác này, tôi ghét nó. Tôi không muốn Duy là người tiếp theo rời xa tôi đâu, người bạn thân nhất của tôi. Tôi không muốn tiếp tục chịu đựng cảm giác này nữa. Tôi sợ lắm. Duy ơi, mau mở mắt ra đi. Duy đang ngủ, hai mắt nhắm nghiền. Sao trên trán lại hơi lấm tấm mồ hôi, dù bây giờ còn chưa sang mùa hè. Để tôi tìm khăn giấy lau cho Duy. Cô Mai để đâu nhỉ, có trong ngăn kéo không? Ủa cái hộp gì đây, đẹp thế. Một cái hộp giả gỗ chạm khắc rất đẹp, không biết có gì bên trong nhỉ? Haizz, tôi không cố ý lục lọi đâu nhé, chỉ là mở ra xem bên trong có khăn giấy không thôi ==” 0_o Bên trong cái hộp có rất nhiều thứ: Cái vòng tôi tự tết từ hồi lớp hai, hồi đó tôi mới biết tết vòng nên mua cả đống dây về tết, cho mỗi người một cái, không ngờ Duy còn giữ. Cái kẹp nơ màu đỏ tôi đeo từ hồi nào không biết, hình như từ lâu lắm rồi, sang nhà Duy chơi nên để quên ở đấy. Cái móc chìa khóa hình trái tim, tôi mua cho Duy và Duy ấy tặng cái này cho người yêu khi cậu ấy lớn, thế mà đến bây giờ Duy chưa tặng nó cho ai. Còn có cả cái nhẫn tết bằng cỏ mà hồi đi biển bọn tôi đã cùng nhau làm, nó héo quắt rồi mà Duy vẫn không vứt. Và còn nữa, cái đồng hồ màu xanh, tôi tặng Duy hôm được nhận lương nhưng chẳng thấy cậu đeo bao giờ, tưởng đã vứt đâu rồi chứ. Phía dưới có hai cuốn gì đó, cuốn phía trên là một cuốn album. Bên trong toàn là ảnh của tôi, một số bức có cả Duy. Toàn bộ ảnh của tôi từ hồi mẫu giáo, lên đến tiểu học, trung học, và dừng lại ở lớp bảy, vì khi đó Duy sang Thụ Sĩ rồi còn đâu. Để cách một trang, lại là hình tôi, nhưng là những bức hình chụp gần đây, những bức hình tôi học lớp mười, Duy đều giữ hết. Phía dưới nữa là một cuốn nhật kí thì phải, có mã số, tôi không mở được. Để mò thử xem có được không nào, tôi không biết Duy có sở thích viết nhật kí đấy. A, được rồi. “Bộp.” Bàn tay nào vừa gấp cuốn nhật kí lại vậy? - “Đọc trộm nhật kí của người khác là không tốt đâu.” - “Minh...” - “Mau cất chúng lại như cũ trước khi cậu ta tỉnh dậy.” - cá sấu vừa nói vừa lấy ngón tay cái vuốt qua khóe mắt tôi. Tôi khóc từ lúc nào vậy? - “An, cậu... thích Duy, đúng không?” - “Hả? ... Ừ... Duy là bạn thân của tôi mà.” - “=.= không phải thích kiểu đấy. Mà thích kiểu... kiểu thích ý. Ý tôi là... cậu... yêu Duy?” - “Tôi... Cậu lắm chuyện từ bao giờ thế? Tôi... tôi ra ngoài đây.” Duy à? Không biết có phải như cá sấu nói không, tôi có.. thích Duy không nhỉ? Ây cha đau đầu quá, không nghĩ nữa, không nghĩ nữa. - “An, con sao vậy?” - “Cô...” - “Đừng lo lắng nữa, cô có tin vui đây.” - “Dạ?” - “Bác sĩ bảo đã có tủy thích hợp cho Duy.” - “Thật ạ? Ai đã hiến tủy vậy cô?” - “Cô cũng không biết nữa, người đó dấu danh tính. Bác sĩ bảo người ấy vừa mới ở đây thôi mà.” - “Trời, tốt quá rồi. Vậy khi nào mới phẫu thuật ạ.?” - “Vì Duy mới cấp cứu hôm nay nên cần bồi bổ sức khỏe, tuần tới sẽ phẫu thuật.” May quá, cảm ơn trời đất, Duy được cứu rồi. Duy, tôi biết cậu sẽ được cứu mà, làm sao cậu có thể chết sớm thế được. - “Có chuyện gì mà vui vậy?” - “Minh, có người hiến tủy cho Duy, tủy thích hợp. Duy có thể sống rồi.” - “Vậy sao? Tốt rồi, Duy đã được cứu, đừng buồn nữa nhé.” - “Ừ.” - “Sao vui mà lại khóc? Bình thường cậu thích cuời lắm cơ mà. Không khóc nữa, văng hết nước mũi lên người tôi bây giờ.” - “Người hiến tủy giấu tên, nếu biết, tôi sẽ đến cảm ơn người ấy.” - “Ài, chắc vì người ta biết cậu rất phiền phức nên mới giấu tên để đỡ “bị” cậu cảm ơn đấy.” - “Cái gì cơ? Nói lại xem nào.” - “Thôi mỏi mồm lắm không nói lại đâu. Mà công nhận cậu phiền phức thật. Hồi tôi hiến máu cho ba cậu, cậu tìm tôi để cảm ơn thay cho ông ấy. Bây giờ là Duy, cậu cũng định thay cậu ta cảm ơn. Cậu lắm chuyện quá.” - “Kệ tôi. Tôi sẽ tìm bằng được người hiến tủy để cảm ơn.” ***** [Đống Đa High school] - “Chính nó đấy.” - “Con mặt dày trơ trẽn.” Hôm nay lạ thật, mọi người trong trường cứ xôn xao bàn tán về ai đó. Có vụ gì hot à? - “Oái, cậu đi kiểu gì vậy?” - đau quá, tôi bị ngã, một cô bạn đi lướt qua xô vào người tôi. - “Sao, đi kiểu gì kệ tôi, là cậu xô vào người tôi trước chứ. Nghe giọng hống hách vậy, chắc cậu lại định đi mách các hoàng tử chứ gì?” - “Sao cậu lại nói vậy?” - “Lại còn giả nai nữa à? - “Cậu...” - “Sao mày dám sai cute boy của trường đi mua cái thứ đó cho mày hả? Mày không biết xấu hổ à?” - “Tôi... chuyện đó... sao cậu biết?” - “Cả trường này đầu biết hết rồi, hôm qua bức ảnh này đã bị phát tán trên facebook của trường. Mày dám hủy hoại hình tượng của Việt Anh, mày giỏi quá!” - “Ảnh?” Hóa ra nhân vật được cả trường bàn tán là tôi ==” đầu vàng bị chụp ảnh lúc nào vậy? Ai đã là người chụp? Đi lên lớp mà đầu tôi cứ cúi gằm như tội nhân thiên cổ, mặc dù tôi chẳng gây ra lỗi lầm gì. Mọi ánh mắt cứ như muốn đâm chọc lên người tôi, nhức nhối. - “Việt Anh...” - “An đến rồi hả ^^” - “Cậu chưa biết tin gì à?” - “À, là chuyện đó hả? Thảo nào mặt cậu sụ ra cả đống thế kia. Dừng lo, chỉ là chút scandal thôi mà.” - “Cậu thật sự không sao chứ?” - “Ài, tớ thì làm sao được chứ. Tớ là người nổi tiếng, quen rồi, chỉ sợ cậu không chịu được thôi.” Nhìn đầu vàng vẫn hướn hở thế kia, tôi cũng bớt căng thẳng. Haizz, tại tôi mà cậu ta bị bôi xấu hình ảnh. Rốt cuộc là ai đã làm chuyện này? “Trời nắng, trời nắng, thỏ đi tắm trắng...” - “Diệp à.” - “Ừ, cậu lên cantin một chút được không?” - “Bây giờ... Ừ được rồi.” Tự nhiên Diệp gọi tôi lên cantin làm gì không biết. Hiện giờ tôi không muốn bước ra khỏi lớp vì sao thì các bạn biết rồi đấy. Ủa, Diệp ngồi đâu nhỉ? Nhìn mãi chẳng thấy. Diệp ơi cậu ở đâu thì mau ra đi, tôi đang bị “đâm” sắp chết rồi đây này.” - “Ê con này, còn dám vác mặt đến trường nữa hả? Mày biết mày đã gây ra gì cho Việt Anh rồi chứ?” Ách. Biết ngay thể nào cũng gặp chuyện mà! Một học sinh lớp A14 bước đến “hỏi tội” tôi. Tôi nhận ra cô bạn này vì học ngay cạnh lớp tôi, và đây còn là hot girl dự bị của trường nữa. - “Sao mày không trả lời? Mày thích girl sang chảnh với tao à?” - “Huyền, cẩn thận nó mách lẻo với các hoàng tử đấy nhá, ha ha ha.” - “Chuyện mày quyến rũ lần lượt ba hoàng tử của trường, bọn tao đã bỏ qua rồi. Thế mà mày còn dám làm chuyện này với Việt Anh hả?” - “Ừ ý. Cậu ấy tốt với mày như vậy, sao mày dám làm thế?” - “Tôi... tôi không cố ý... Tôi...” - “Lại giở cái trò làm mặt cún con ra, không có tác dụng với bọn này đâu.” - “Không có, tôi không...” - “Không không không. Không cái gì mà không?” Au ui, mỗi một từ “không” là một cái dúi đầu từ cô bạn tên Huyền. Nhưng tôi không thể phản bác, nếu không hậu quả khôn lường. - “Không có gì để nói hả? Tao biết mày đang run sợ. Hứ. Mày cũng chỉ là một con bé hèn nhát tầm thường mà thôi, một con tiểu thư hết mùa.” - “A.” - “Ấy chết, giày mày dính đầy kem rồi kìa, phí cây kem của tao quá.” - “Trời ơi cậu phải cẩn thận chứ. Hỏng mất đôi giày của bạn ý rồi. Tớ nhớ hình như trước kia cậu chỉ toàn đi giày của nike thôi mà, hãng này trông lạ quá nhỉ?” - “Mày nhà quê quá à. Hãng này nổi tiếng ở chợ Nam Đồng đấy.” - “Ồ thế sao? Vậy bạn An à, để cái Huyền nó mua đền cho cậu đôi khác nhé, chứ bọn tớ biết hiện giờ cậu cũng khó khăn, làm sao một tuần thay mấy dôi giày như trước kia được nữa.” - “Loại giày này, tao đền cả tá cũng được.” - “Ha ha ha...” - “AN!!” - “Trời ơi, khóc cái gì mà khóc? Mày để im cho chúng nó chửi thế à? Mày làm sao vậy?” - “Chúng mày làm gì An đấy? Muốn chết hả?” - “Ôi sợ chưa kìa. Hoài An, mày chẳng làm được cái gì cả, suốt ngày chỉ biết dựa hơi vào bọn bạn mày thôi.” - “Kiều nữ cái nỗi gì chứ? Toàn đứa học ngu mà đòi đi thi Miss thành phố. Chúng mày nên rút đơn đi, trước khi làm xấu bộ mặt của trường, tránh bị cả trường kì thị.” “Chát” “Chát” Bảo Linh và Hà Anh dơ tay tát hai đứa trước mặt tôi. Rồi hai bên lao vào giật tóc đánh nhau. Không hay rồi, thể nào cũng bị lôi lên văn phòng. - “Linh, Hà Anh, dừng lại đi.” - “Ô hô, sợ à?” - “Câm mồm.” Rồi họ lại tiếp tục đánh nhau.
|
- “Dừng lại!” - cá sấu, hoàng tử và đầu vàng bước tới. Chết, sự việc ngày càng nghiêm trọng rồi. - “Minh, Huy, Việt Anh, các cậu lại định bệnh vực con nhỏ này hả?” - “Hình như đã có lần tôi nói đây là bạn gái tôi rồi thì phải?” - “Minh...” - “Nhưng cả ba cậu đều nói. Vậy rốt cuộc nó là của ai?” - “Thế nào cũng được. Nhưng tôi nói lại lần nữa cho các cậu biết, nếu còn động đến Hoài An một lần nữa, đừng trách tôi.” - Huy trừng mắt nói với hai người kia, nhưng thực chất là nói để cho cả cái cantin này nghe thấy. Trông Huy đáng sợ lắm, chẳng giống mọi ngày, vẻ thánh thiện bay đâu hết. - “Huy, đừng tiếp tục như vậy nữa. Cậu không thấy từ khi dính vào con nhỏ này, cậu toàn gặp chuyện rắc rối à? Lần trước lại còn phải lên văn phòng cùng Việt Anh vì nó nữa. Có đáng không?” - “Đáng hay không là việc của tôi, không liên quan đến các cậu.” - “Tất cả nhưng người đang có mặt ở cantin nghe cho rõ đây: những tấm ảnh bị phát tán trên facebook không có ý nghĩa gì cả. Có hỏng hình tượng hay không là chuyện của tôi, không phải của các cậu, càng không liên quan đến Hoài An. Tôi không cần ai hâm mộ cả, nên các cậu đừng bao giờ làm những hành động quá chớn như vậy nữa. Lần sau tôi sẽ không bỏ qua đâu.” Sau câu nói của đầu vàng, hàng loạt tiếng động đại loại như “rầm”, “uỳnh uỳnh”, “aaaaaa...”, “hu hu hu”,... được cất lên sinh động. Lần này là đổ hẳn rồi, hình tượng cute prince của đầu vàng đổ không còn lấy một viên gạch. Tôi lững thững đi giữa các kiều nữ và ba hoàng tử để vào lớp. Hu hu, sao tôi lại thê thảm thế này? - “Cái con này, đã biết mình đang bị soi mói còn mò lên cantin làm gì không biết. May mà bọn tao kịp phát hiện, nếu không chẳng biết bọn nó sẽ làm gì mày nữa.” - “Tại vừa trống ra chơi, Diệp gọi điện bảo tao lên cantin.” - “Thế nó gọi mày lên làm gì? Sao lúc nãy không thấy nó?” - “Thì tao lên đến cantin lại chẳng thấy Diệp đâu. Đứng chờ một lúc thì có đứa ra gây sự.” - “Vậy thì rõ rồi. Chính con Ngọc Diệp đấy bày ra trò này, để mày bị chú ý rồi bị bọn con gái bắt nạt.” - “Mày lại thế rồi. Sao lúc nào mày cũng ác cảm với Diệp thế?” - “Mày ngây thơ quá. Chờ đấy mà xem!” ***** Đúng như những lời của nữ sinh lớp bên cạnh, tôi lên trang cá nhân và fanpage của đầu vàng thì thấy lượng like và follow giảm chóng mặt, có khi giảm đến một nửa. Hàng loạt các bức ảnh chụp đầu vàng đứng ở hàng tạp hóa với gói băng vệ sinh được phát tán tràn lan. Hình tượng của đầu vàng sụp đổ nghiêm trọng. Ba tiết học còn lại diễn ra trong cái lạnh ngắt của bầu không khí, tôi cảm thấy ngột ngạt và khó thở quá. Lần này tôi đã đắc tội với cả trường rồi, ngay cả bạn bè trong lớp cũng kì thị tôi. Thế mà ba tên trời đánh vừa làm chuyện kinh thiên động địa góp phần làm cho tôi bị kì thị, thì lại đang thản nhiên nghe giảng như mọi ngày, coi như chẳng có gì xảy ra. Phục ba con người này quá cơ ==” Hết giờ, cái Trang đã réo ầm ĩ, tập hợp bọn tôi làm gì không biết.” - “Có manh mối mới về vụ khuyên tai. Hôm nay, tao thấy con Chi và Diệp đi cùng nhau, trông rất khả nghi.” - “Ừ thì họ là hai chị em mà, đi cùng nhau thì có gì lạ?” - “CÁI GÌ???” - Ầy, có cần phẩn ứng mạnh thế không? - “Chuyện này tao cũng mới biết thôi, chỉ là tình cờ nghe được câu chuyện của họ, biết họ là hai chị em. Nguyễn Kim Chi - Nguyễn Ngọc Diệp - hai chị em.” - “Trời ơi con đần này. Sao mày không nói sớm?” - “Ơ thì có ai hỏi đâu mà nói?” - “Cứ phải hỏi thì mới nói à?” - “Gọi cậu là ngu si quả không sai.” - “Kim Chi, Ngọc Diệp... bố mẹ chúng nó cũng khéo đặt tên ghê.” - “Tao nghĩ mình nên theo dõi hai con người này kĩ hơn.” - “Oke. Vậy thì nhanh đi, Kim Chi vừa ra khỏi lớp.” Rồi tôi lại phải bám theo họ theo dõi Kim Chi. Tôi ghét cái kiểu rình mò này thê không biết. Đi được nửa đường thì chúng tôi thấy Diệp. Chi mặt hớn hở tới phía Diệp, còn Diệp thì cứ sị mặt ra. - “Em gái, kế hoạch của chị đang ngày càng thành công rồi, không mừng cho chị à?” - “Sao chị lôi cả Việt Anh vào chuyện này?” 0_o - “Bất đắc dĩ thôi. Dù sao hôm nay cũng sỉ nhục được con đáng ghét kia rồi, em cũng phải vui chứ.” - “Nhưng Việt Anh cũng bị liên lụy, chị có thấy không?” - “Chả quan tâm. Chị chỉ cần Minh thôi.” - “Chị...” Như vậy chủ mưu của vụ scandal hôm nay là Kim Chi? - “Trời ơi tao đã nói mà. Cái con Chi này nguy hiểm lắm. Vụ này nó gây ra để hại An, chắc chắn lần An bị nhốt trong kho ghế cũng là nó.” - “Trật tự hộ cái, bị phát hiện bây giờ.” - “Diệp, khuyên tai em đâu rồi, sao không đeo?” - “Chả biết mất đâu mất một chiếc rồi, còn một chiếc nên bỏ ra.” - “Bất cẩn quá. Hai đôi khuyên tai này đắt tiền thế mà lại để mất một chiếc. Em chẳng được cái tích sự gì cả!” - “Chỉ là một chiếc khuyên tai thôi mà.” - “Nhưng trên đời chỉ có đúng hai đôi như vậy, của chị với của em, giờ làm mất mọt chiếc chẳng phải phí quá à?” Tôi vừa nghe thấy gì vậy? - “Mọi người nghe rõ rồi chứ? Diệp đánh mất một chiếc khuyên tai, mà đó lại là khuyên tai đôi với Chi, chiếc khuyên tai chúng ta đang cầm giống y hệt của Chi. Suy ra người nhốt An trong kho ghế là Diệp!” - “Hóa ra là nó. An, mày nhìn thấy rồi chứ. Nó không hề trong sáng một tí nào đâu.” - “Hai con đáng ghét này, tao phải xử chúng nó!” - “Linh, đừng vội, để tao.” Hà Anh ra khỏi cái cột điện vừa nấp, bước ra trước mặt hai người kia. - “Ồ, chào hai cậu. Hai cậu cũng quen nhau hả?” - “Cậu ở đâu ra vậy? Sao cậu lại ở đây?” - “À, hôm nay tớ đi học về đường này, tình cờ lại gặp được hai cậu. Hai cậu đang nói chuyện gì thế?” - “Không có gì, chuyện linh tinh ý mà.” - “Lạ quá, sao trông hai cậu giống nhau vậy? Trông cứ như hai chị em ý.” - “À... bọn tôi...” - “Là hai chị em đúng không?” - “Sao... sao cậu biết?” - “Ồ, tớ đoán thôi mà, làm gì căng thẳng thế? Thế hóa ra hai cậu là chị em thật à?” - “Ừ... bọn tớ là hai chị em.” - “Ủa vậy sao lại học bằng lớp nhau, hai cậu có phải sinh đôi đâu?” - “Tôi sinh đầu năm, Diệp sinh vào đầu năm sau, nhưng học sớm một lớp.” - “Vậy hả. Oa, Chi có đôi khuyên tai đẹp thật. Của The Beauty đúng không?” - “Ừ.” - Kim Chi hãnh diện ra mặt. Vì trang sức của hãng này nổi tiếng vì đắt-đẹp-độc. - “Cái này chỉ có một đôi thôi đúng không?” - “À thực ra là có hai, Diệp cũng có một đôi, bọn tôi làm đồ đôi mà. Đắt tiền lắm đấy.” - “Vậy hả?” - vừa nói, Hà Anh vừa vân vê cái khuyên tai, giương lên trước mặt ngắm nghía. - “Hà Anh... cái khuyên tai đó...” - “Hả? À, cái này à? Tớ nhặt được trước của nhà kho, đẹp nhỉ? Hôm đấy không hiểu sao An bị nhốt trong kho, làm tớ và bọn bạn phải tìm loạn cả trường lên. Ý, mà sao nó giống đôi khuyên của Chi quá này.” - “À... ừ, giống thật. Chắc tớ và chủ cái khuyên này mua cùng một cửa hiệu.” - “Nhưng cậu vừa nói là chỉ có hai đôi duy nhất, của cậu và của Diệp thôi cơ mà.” - “Chuyện này...” - “Chắc công ti thấy mẫu đẹp, nên sản xuất thêm một đôi nữa ấy mà. Cái công ti này, làm ăn vớ vẩn thật!” - “Thế hả? Chắc thế. Vậy sao các cậu không bắt đền họ, vì sao chéo mẫu trang sức của các cậu?” - “Bọn tớ nghĩ... không cần đâu. Dù sao... cái khuyên này cũng cũ rồi mà, bọn tớ sẽ đặt mua đôi khác, như vậy không bị đụng nữa.” - “Sao thế được. Tớ cũng đang định đặt một cái lắc tay ở đó, thế mà họ lại làm ăn như thế, phải khiếu nại chứ. Để tớ gọi cho họ.” - “Đừng!” - “Sao vậy?” - “À... cậu đừng gọi. Làm vậy sẽ hạ thấp uy tín của họ, không nên làm vậy.” - “Tớ cứ gọi. Alo, tổng công ti trang sức The Beauti phải không, tôi được biết các người vừa sao chép một mẫu khuyên tai để sản xuất thêm một sản phẩm nữa, có đúng không? Đó là cái khuyên tròn làm bằng vàng, có nạm một viên kim cương nhỏ xíu ở mặt trước, còn khắc hình ở phần bằng vàng,...” - “Ôi trời cái con này, mất thời gian quá. Sao không cho hai con kia một trận mà phải làm lớn chuyện lên tận công ti người ta thế kia?” - “Thế mới vui chứ.” - cá sấu thản nhiên nói. Nhiều khi tôi thấy hắn và Hà Anh có rất nhiều điểm tương đồng. Họ mà yêu nhau, chắc đẹp đôi lắm...
|