Nước Mắt Sẽ Ngừng Rơi
|
|
NƯỚC MẮT SẼ NGỪNG RƠI Tác giả: Jandi_Phương Chương 64 Ads BA vẫn còn ngại, 2 vợ chồng nhà này ngồi cười từ lúc lên xe cho đến khi tới nơi tổ chức.
Buổi lễ diễn ra khá đơn giản dưới sự ấm cúng của gia đình, nó lên tặng cặp đôi hôm nay 1 bài hát chúc phúc
Mọi chuyện vẫn diễn ra xuôn sẻ cũng không ai nhắc tới ngày sinh nhật của 2 người cho đến khi
-tụi con xin phép có việc đi trước_nói rồi tụi nó phi ra ngaofi lấy xe đi luôn, cả ngày nay tụi nó cứ cười khúc khích qoài làm gì cũng thấy bí mật làm mọi người lo lắng không biết đang bày trò gì.
Cuối cùng buổi tiệc cũng kết thúc, tạm biệt rồi Quân đưa BA về nhà mình
Mở cửa bước vô Quân có chút hoài nghi sao cửa lại mở hết thế này nhưng cũng không nói gì
CẠCH!!! vừa mở cửa ra
Bùm!!!!!!!!!!!! tiếng pháo nổ
-HAPPY BIRTHDAY_tụi nó đồng thanh hát bài chúc mừng sinh nhật trong sự ngỡ ngàng, xúc động, vui mừng,... của BA và Quân. Trong buổi lễ 2 người cũng có 1 chút buồn là không ai nhớ không ngờ là tụi nó lại tạo cho họ 1 sự bất ngờ, BA vui đến bật khóc.
Bật điện lên, nhà cửa được trang trí rất độc đáo với đầy đủ màu sắc, Quân rất bất ngờ nhưng không phải về việc tổ chức sinh nhật mà là bất ngờ trước những gì trước mặt mình
Qần áo của cậu được tận dụng làm đồ trang trí cắt xén tơi tả, bóng bay dán khắp tường, cánh “hoa cúc vàng” rải khắp nhà,...Quân tức đến đỏ mặt liếc xéo nó
Nó hơi chột dạ lùi lại, mà sau nó lại là hắn bất ngờ hắn trượt chân vậy là một màn “domino” hiện ra trước sự ngỡ ngàng của 6 đôi mắt.
(Hiệu ứng domino là một phản ứng chuỗi xảy ra khi một thay đổi nhỏ tại điểm gốc của hệ có thể gây ra những thay đổi tương tự tại các điểm lân cận, từ đó lan tỏa ra các điểm xa hơn và tạo ra một chuỗi thay đổi tuyến tính. Hiệu ứng này thường được sử dụng trong trò chơi xếp quân domino)
Đồ đạc trong nhà lần lượt đổ rạp trong chớp mắt, không khác gì 1 bãi phế liệu. Quân tức đến cực điểm vơ chiếc bánh kem ném thẳng vào nó nhưng lại 1 lần nữa 1 sự “không may” nữa xuất hiện, chiếc bánh kem không những không trúng nó mà còn nằm trọn vào đầu BA
-yaaaaaaaaaaaaaaaaaa_BA cầm chiếc bánh khác ném vào Quân, Quân nhanh chân chạy và tránh kịp nhưng giờ thì bánh lại yên vị trên mặt nó, cứ tiếp tục như vậy 1 cuộc “hỗn chiến” bánh kem xảy ra trong tiếng cười.
Kết quả của cuộc chiến chắc hẳn ai cũng đoán ra được rồi, toàn bộ người của 6 đứa toàn bánh kem và 1 vài thứ khác dính vào, nhìn lại căn nhà đúng là thảm cảnh. BA về nhà ba mẹ cô, Quân phải về nhà chính gọi người đến dọn dẹp, ai về nhà nấy sau một ngày vui vẻ cũng không kém phần mệt mỏi.
Nằm trên giường trên môi ai cũng thấp thoáng 1 nụ cười hạnh phúc, tất cả đã tìm được 1 nửa của chính mình
“trời lạnh rồi đắp chăn cẩn thận, ngủ ngonn” hắn nhắn tin cho nó
-anh cũng vậy, ngủ ngon
Nó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
***
Xoảng!!! không hiểu sao nó lại cảm thấy bất an, tim thắt lại một nhịp li nước trên tay nó rơi xuống
Tít tít tít
Nó nhận được tin nhắn và một hình ảnh
“đến nhận xác ba mẹ mày đi, haha”
Tay nó run lên mở hình ảnh là hình ba mẹ nó bị đánh đập dã man, máu lăn dài trên trán mẹ nó. Mắt nó đã chuyển sang màu đỏ, tức giận thực sự. gọi điện cho ba nuôi(ba nó vua mafila ý) gọi người đến địa điểm mà người nhắn nói.
|
NƯỚC MẮT SẼ NGỪNG RƠI Tác giả: Jandi_Phương Chương 65 Ads Trong đêm hàng trăm người mặc đồ đen tập trung lại ở một ngôi nhà hoang, nó đạp cửa bước vô đã thấy ba mẹ nó trên người bầm dập cùng 3 tên trên tay cầm súng chĩa súng vào nó. tên đó nói
-mày chết thì ba mẹ mày được sống, thế nào bõ súng xuống và bảo mấy người ỡ ngoài cút ngay đi_tên đó hăm dọa nó. Nó cười nhạt
-Ji con, không được con phải sống_ba nó thều thào kiệt sức
Nước mắt nó trào ra.
-con xin lỗi_nó gạt nước mắt bỏ súng xuống –mọi người đi hết đi_nó nói vọng ra
PẰNG!!!
***
Nó bật giậy, ôm đầu tiếng súng đem đó cứ văng vẳng bên tai nó, đã lâu lắm rồi nó không cần dùng tới thuốc ngủ và cũng không gặp lại giấc mơ này.
Ôm ngực mình, tim nó đang đập rất nhanh có cảm giác 1 chút đau nhói ở lồng ngực mồ hôi ướt đẫm trán môi nó tái mét.
Không khí căng thẳng ngột ngạt trong phòng khách nhà nó cũng khiến cho người khác muốt ngạt thở
-em không nghĩ cho Ji ở lại đây là đúng_mẹ nó thâm nhi li trà nghi ngút khói , đăm chiêu
-dù sao chúng ta cũng có lỗi với con bé_ba nó tiếp tục
-khi biết được sự thật thì con bé sẽ như thế nào_mẹ nó không cầm được nước mắt.
-Ji sẽ thông cảm cho nhà ta thôi_ông Thịnh giờ mới lên tiếng, ông khẽ thở dài
-anh chị Tuấn Ngọc(tên ba mẹ ruột nó) chúng ta có lỗi với họ_nghe vừa dứt câu nói của ba mẹ nó, tay nó buông thõng
CHOANG!!! chiếc li trên tay nó rơi xuống tan nát như tim nó bây giờ.
3 người đang nói chuyện thấy nó thì chột dạ
-con chưa ngủ sao_mẹ nó lắp bắp
Mắt nó ngầng ngậng nước “ba mẹ là do ai làm hại” nó nhăn mặt ôm ngực thều thào 2 chữ “đau quá” rồi ngất đi.
-quản gia Kim liên lạc với bác sĩ Thanh, nhanh lên_ba nó bế xốc nó lên đưa vào phòng
Bác sĩ Thanh khám cho nó ra ngoài lắc đầu
-bệnh tim của Ji lại tái phát rồi_vừa dứt câu mẹ nó như sét đánh bên tai, ngã khụy xuống
-tại sao, 2 năm ở Mĩ đã điều trị khỏi rồi cơ mà, tại sao tại sao_mẹ nó thều thào trong nước mắt xót xa
-cô bé đã trải qua cú sock nào đó, vốn tim rất yếu lại mới lành bệnh giờ lại..._bác sĩ tháo kính ra thở dài bất lực
Nó hôn mê 2 ngày 2 đêm trước sự lo lắng của tất cả mọi người đặc biệt là hắn và pama nó.
Đã có lần hắn hỏi tại sao nó lại trở nên như vậy nhưng đáp trả hắn chỉ là sự im lặng và né tránh từ gia đình nó, biết là chuyện hắn không nên biết vì vậy hắn chỉ thở dài rồi vào chăm sóc cho nó, ở bên nó 24/24 nắm tay nó và thầm nguyện cầu.
Nửa đêm, nó thều thào trong tiếng nấc
“ba mẹ”
“con xin lỗi”
Nó khóc, mặt tái hẳn đi trên trán vẫn còn đẫm mồ hôi móng tay cào ga giường đến bật máu. Hắn đi vs từ ngoài bước vào không khỏi hốt hoảng ôm chầm lấy nó xót xa
“rốt cuộc em đã gặp phải chuyện gì vậy” thầm ngĩ gọi nó tỉnh
-Ji à em tỉnh dậy đi, có anh ở bên em rồi
Nó dần dần mở mắt, mắt vẫn ngấn lệ ôm chầm lấy hắn và khóc nức nở hắn cứ để yên cho nó khóc như vậy cho đến khi nó ngừng khóc.
Người nó run run, hắn khẽ lau những giọt nước mắt còn vương trên mặt nó trấn an nó không hỏi 1 lời.
Nó cũng nằm yên trong vòng tay hắn không ngủ nhưng vậy nó thấy được bao bọc chở che
-anh thấy ba mẹ hiện tại như thế nào
-họ rất yêu thương và đối xử tốt với em
-không hẳn là như vậy
Nó cười nhạt, nhưng nụ cười đó không thể thoát khỏi đôi mắt của hắn
-có chuyện gì sao
Nó vẫn im lặng cho tới sáng, ngồi thần ra nhìn bệ cửa sổ nối ra ngoài có tán lá xanh ngát, những tia nắng tinh nghịch vui tươi nhưng sao lòng nó lại rối bời khó chịu như thế.
Hắn ngồi im quan sát nó không nói gì, cũng chẳng có phản ứng gì, không thắc mắc chuyện đang xảy ra với nó vì hắn tự biết rằng “đến lúc thì nó sẽ tự nói”
|
NƯỚC MẮT SẼ NGỪNG RƠI Tác giả: Jandi_Phương Chương 66 Ads -em chưa bao giờ thấy anh nhắc về ba mẹ mình
Không hỏi tại sao nó lại hỏi như vậy, hắn vẫn trả lời mặc dù trước đây hắn vẫn né tránh câu hỏi đó
-trước đây khi anh còn rất nhỏ gia đình anh thật sự rất hạnh phúc, nhưng tơi 1 ngày hạnh phúc đó không còn nữa khi anh biết tin mẹ đã bỏ anh mà đi “đến 1 nơi khác”...nhưng chưa đầy 1 tháng sau khi mẹ mất ba của anh đã mang về 1 người phụ nữa và bắt anh gọi là mẹ...
Có 1 nỗi đau chứa đựng trong mắt nó, nó hiểu và càng không muốn hắn phải đau lòng
-anh có hận ông ấy không
-rất hận
-nếu anh biết người thân của anh có liên quan tới cái chết của người sinh ra mình thì anh sẽ làm gì, có hận họ như đã hận ba của anh bây giờ không.
Hắn khẽ nhíu mày
-ý em là...
-đúng_ nụ cười khô khốc chứa đựng sự đau thương vô hạn
-họ khác ba của anh, họ yêu thương em chính chính đứa con của mình nên...
-nếu sự yêu thương đó là trách nhiệm, là sự bù đắp cho tội lỗi của mình thì em không cần
Tiếng nói lạnh băng như ngàn mũi tên băng lạnh lẽo tê buốt xuyên vào tim mẹ nó(giờ gọi là bà Ngân). Bà đã đứng bên ngoài cửa từ lâu nhưng không dám bước vào, nhưng chính vì vậy mà bà có thể nghe cuộc đối thoại của nó và hắn, bà rất run khi đứng trước mặt nó kể cả trước đây và bây giờ nhưng bà chưa bao giờ yêu thương nó bằng sự trách nhiệm cũng chưa bao giờ bà nghĩ tới nó dù chỉ 1 lần, “sự bù đắp cho tội lỗi” sao, không bà đã quên luôn là mình có lỗi yêu nó bằng sự chân thành trái tim của 1 người mẹ dành cho con mình.
Chân bà khụy xuống, nước mắt chảy ra ướt đẫm khuôn mặt kiều diễm của 1 phụ nữ trung niên vẫn chưa phai nhòa vì năm tháng.
Bà ngất đi trong sự tuyệt vọng!!!!!!
Phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ riêng của nhà nó bước ra đôi mắt trĩu nặng u buồn, chầm chậm tiến về phía ba nó(ông Dũng) Jan, Khánh, Quân, BA và hắn
-gia đình nên chuẩn bị tâm lí, người nhà có thể vào thăm bệnh nhân lần cuố trước khi rút ống thở.
Ông Dũng như sét đánh ngang tai, vợ ông sẽ bỏ ông mà đi sao, không thể như vậy được, bọn hắn cũng không khỏi ngỡ ngàng trước những gì bác sĩ nói đặc biệt là Quân, cậu như cứng đơ người môi mấp máy không nói thành lời dựa người vào BA.
Hắn chạy nhanh đến phòng nó, giường như nó cũng đã biết tin mặt vô hồn nhìn hắn
-em đến mau đi, người mẹ em muốn gặp nhất là em
Tay chân nó như cứng đờ trước mặt bà
Bà Ngân rất yếu chỉ khươ nhẹ tay ra hiệu cho ó lại gần ghé sát tai mình, cố gắng lắm bà mới có thể nói rõ từng lời
-mẹ xin lỗi con
Nó chẳng nói lời nào, đầu nó mới chỉ nhận thông tin nghe mặt không cảm xúc đi ra ngoài ai cũng phải bất ngờ trước hành động của nó, dù thế nào nó cũng không nên tỏ thái độ với bà ấy như vậy.
-chăm sóc cho Ji_khóe mắt bà tràn ra 1 giọt nước tinh khiết như pha lê, nhìn ông Dũng như lời cuối cùng, ông vội gật đầu nước mắt trào ra. Bác sĩ rút ống thở
Tít...tít...tít...!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Bà đã ra đi trên gương mặt vẫn phảng phất 1 nỗi buồn sau thẳm, tang lễ của bà được tổ chức trước sự thương tiếc của cả gia đình bao gồm bọn hắn nhưng trừ nó ra. Từ ngày đó nó không bước ra khỏi phòng, nhìn thơ thẩn lên bầu trời xanh cũng chẳng thèm rơi 1 giọt nước mắt.
Không ai trách nó nhưng trừ Quân, cậu thực sự rất giận nó mà cậu biết thực sự rất hiểu chuyện phân biệt được đúng sai. Đúng khi biết cái chết của ba mẹ ruột nó có liên quan tới ba mẹ mình cậu cũng rất sock nhưng dù sao đối với ba mẹ cậu nó cũng rất quan trọng và yêu thương hết mực
“Vào ngày nọ có 2 đứa trẻ 1 trai 1 gái chạy nhảy tung tăng ngoài vườn, do đùa nghịch cả 2 đứa trẻ đều bị ngã
-Ji lại đây con, bẩn hết đồ rồi_bà Ngân nhẹ nhàng lại đỡ nó
-xem này, chân xước rồi con phải cẩn thận chứ_ông Dũng cũng tiếp lời
Bé gái đó chính là nó, còn bé trai là Quân. Cả 2 cùng bị ngã nhưng người bị nặng nhất là cậu, đầu gối rách 1 đường khá dài cậu không khóc chỉ nhìn ba mẹ mình chăm sóc nó mà quên mất cậu
-ba mẹ thật thiên vị_cậu hậm hực bỏ đi, nước mắt ngắn nước mắt dài
-con là con trai phải biết thương em chứ
Vậy là ngày đó cậu bị đánh 1 trận”
|
NƯỚC MẮT SẼ NGỪNG RƠI Tác giả: Jandi_Phương Chương 67 Ads Nhớ lại những hình ảnh đó cậu không khỏi thất vọng vì nó, cậu đã từng nghĩ mình là con nuôi trong nhà mới bị đối xử như vậy. Thật không ngờ sự thật lại trái ngược những gì cậu nghĩ
Cậu không biết nó đã nói những gì mà khiến mẹ sock tới nỗi ra đi như vậy, nhưng chắc chắn câu nói của nó đã khiến mẹ cậu tổn thương rất nhiều, đến nỗi hơi thở cuối cùng cũng chỉ nói “chăm sóc tốt cho Ji” không phải cậu ganh tỵ nó, mà cậu rất thất vọng về nó hiện tại.
Trở về nhà, cậu thấy nó đã ra khỏi phòng và đang ở ngài sân sau vui đùa vui vẻ với cún con mà cậu nuôi. Sự tức giận lại tràn về khắp đầu óc cậu, không kìm nổi nữa cậu quát lên, đẩy mạnh người nó ra
-tránh xa nó ra_nó ngã phịch xuống, chân cứa vào miếng gạch lát bị vỡ xước 1 đường dài,nó nhận thức được tiếng nói đó là của ai đương nhiên cũng nhận thức được rằng đây là lần đầu tiên cậu nổi nóng với nó
-anh sao vậy_nó ngây ngô hỏi, không ai nói với nó bà Ngân đã mất nó chỉ biết rằng bà đang ở bệnh viện dưỡng bệnh, càng không biết hôm nay là ngày tổ chức tang lễ
-mày có phải là con người ckhông, mẹ đã vì mày mà ra đi rồi đó, đến hơi thở cuối cùng bà cũng chỉ nói chăm sóc tốt cho mày, ấy vậy mà mà vẫn vô tình tới nỗi không dự tang lễ của mẹ...ba mẹ đã chăm sóc mày từ nhỏ tới lớn mày không thấy làm vậy là quá đáng sao, giờ này mà còn vui đùa tươi cười được tao cũng phục mày quá
Quân tức đến đỏ mặt nắm chặt 2 vai nó như muốn bẻ gãy từng khúc xương của nó vậy
Nó quá bất ngờ, bà ấy chết sao nhưng giờ nó vẫn chưa thể nói lời nào ngoại trừ
-lấy lạng đền mạng đơn giản vậy mà
CHÁT!!!!!!!!!!
Máu chảy ra từ khóe môi nó, Quân đã giận giữ với nó rồi còn tát nó sao. Sững người
-mày CÚT ra khỏi đây ngay_Quân nói thẳng thừng rồi bước vào nhà trong sự sững sờ của nó và hắn.
-mày đang làm cái trò gì vậy_hắn tức giận quoắc mắt về phía Quân
-mang nó CÚT ra khỏi đây, giờ nó là Triệu Hiểu Nhi chứ không phải Vũ Thảo Nhi nữa, hiểu rồi thì BIẾN NGAY đi
Nó ôm 1 bên má đã sưng tấy lên, không khóc không nói gì nó như 1 con búp bê gỗ ai mang nó đi đâu thì nó di theo, không đòi hỏi không phản bác, rất nghe lời và vô cảm trước mọi vật. Hắn đưa nó về nhà hắn , nó đi theo cứ chầm chậm bước đi trong miệng lẩm bẩm “Triệu Hiểu Nhi”
Hắn đau lòng lắm, gọi đện cho Jan đến đây an ủi nó nhưng vô ích nó vẫn cứ như vậy. Không ăn uống gì trong 3 ngày hắn ép thế nào cũng không chịu nuốt, có nuốt vào nó lại nôn ra.
Đến đêm ngày thứ 3 nó ngất lịm trong tình trạng sức khỏe rất xấu, nhìn gương mặt nó xanh xao tiều tụy hẳn đi tim hắn đau nhói.
-sức đề kháng của cô bé rất yếu, chắc cậu cũng biết bệnh tim của cô bé đã tiến triển xấu dần.
Hắn xanh mặt “bệnh tim” gì chứ “tiến triển xấu dần” là thế nào???
Hàng ngàn câu hỏi vây bám lấy cậu, bước vào phòng bệnh nó hắn mới tạm gác lại mọi chuyện sang 1 bên. Hôm nay nó có vẻ tươi tỉnh hơn mọi khi
-anh đi đâu vậy_nó nói sao, hắn quá ngất ngờ
-a à ờ anh mới từ phòng bác sĩ về
Nó cười nhẹ
-sao lại ấp úng vậy, bác sĩ nói sao
-à à sức đề kháng của em rất yếu cần phải bồi dưỡng nhiều hơn, vậy em sẽ bình thường.
-vậy thôi sao, mình xuất viện thôi
-không được, em cần theo dõi tiếp
-em muốn về nhà_nó ghét bệnh viện nơi đây sẽ làm nó nhớ đến bà ấy, người mà nó dặn lòng phải hận thật nhiều.
Trước ánh mắt như van nài của nó hắn đành gật đầu
Nhà hắn khá rộng những chỉ có 1 phòng ngủ, từ khi nó chuyển đến ở hắn nhường phòng cho nó và mang chăn ra phòng khách ngủ tạm nhưng có nó trong nhà hắn cũng thấy vui thêm.
Nó cũng đã quen dần với cái tên “Triệu Hiểu Nhi” mà Quân nhắc tới. Jan và Khánh có việc đột xuất của gia đình nên 2 người đã đi máy bay riêng 1 người về Anh 1 người về Nga
|
NƯỚC MẮT SẼ NGỪNG RƠI Tác giả: Jandi_Phương Chương 68 Ads Còn Quân từ khi tát nó và đuổi nó đi, cậu cảm thấy hối hận vì những gì mình làm vùi đầu vào rượu bia làm khổ cho BA, cô cũng đau lòng không kém. BA không có cách nào liên lạc với nó nhìn Quân đau khổ vậy cô không tránh khỏi đau lòng xót xa...
Lôi Quân từ bar wind’s về BA đã phải nhờ Key mới có thể mang Quân vào trong phòng. Cậu nôn ói khắp nhà làm BA phải dọn túi bụi, trong giấc mơ còn nói mớ
-Ji à anh xin lỗi
-tha lỗi cho anh
-Ji ơi
...
BA cầm tay Quân xót xa, nước mắt rơi lã chã rồi thiếp đi, ngày hôm nay cô đã quá mệt mỏi.
Nửa đêm tỉnh giấc Quân đã thấy BA nằm với tư thế không được thoải mái lắm ở bên giường cậu, nhẹ nhàng bế BA lên giường đắp chăn cẩn thận cho cô, dạo này cô xanh xao quá.
“anh xin lỗi em” thì thầm bên tai cô rồi cậu bỏ ra ngoài dặn lòng mình phải bình tĩnh giải quyết mọi chuyện, cậu đã nói dối ba cậu rằng “nó do quá sock nên đã chuyển đến nhà Jan ở” đã đến lúc phải nói sự thật. Ra ban công châm điếu thuốc, làn khói mỏng phả ra từ miệng cậu, mệt mỏi đúng cậu quá mệt mỏi rồi nhưng cậu là k.trai như những lời mẹ cậu đã viết trong bức thư
“Lúc con đọc được bức thư này chắc ta đã ở bên Mĩ, ta xin lỗi vì đã không thể ở lại bên mấy ba con. con hãy thay ta chăm sóc ba và em gái con Ji nhé! Ta có lỗi với con bé nhưng giờ ta không thể đứng vững khi đối diện với con bé nữa, có lẽ nó rất hận ta Quân à.
Có lẽ con đã từng rất hận ta và ba con vì đã lạnh nhạt với con mà chỉ lo cho mình Ji phải không? Con biết không từ nhỏ con đã là 1 đứa hiếu động và khỏe mạnh điều đó làm ta rất tự hào về con, con trai ta!!! Nhưng không phải vì thế mà ta sẽ yêu thương che chở con quá nhiều, như vậy con sẽ sống tự lập và có chí hướng vươn lên hơn. Ta không giống như những người mẹ khác yêu thương con mình hết mực và thể hiện ra bên ngoài...ta xin lỗi vì đã để con bên vú nuôi từ bé tới lớn, ta đã không hoàn thành trách nhiệm của 1 người mẹ đối với con!
*cười* Đọc đến đây chắc con lại tự hỏi 1 lần nữa tại sao ta và ba con lại thương yêu Ji nhiều đến thế, những tình cảm đáng ra con phải nhận được phải không? Ta hiểu ta hiểu tất cả, đúng Ji không phải là con ruột ta nó đến nhà ta ở từ bé ba mẹ nó rất thiếu thốn không thể cho Ji được những thứ nó thích, những thứ mà nó muốn và Ji thiếu tất cả thiếu tất cả những gì mà con có. Con bé rất dễ thương trong sáng và hồn nhiên, đôi mắt sáng như cuốn người ta nhìn vào mắt nó không rời, ta bị cuốn hút vì đôi mắt đó chắc là con cũng vậy.
Nếu con hỏi vì thấy con bé tội nghiệp mà yêu thương nó mặc kệ con thì ta cũng sẽ trả lời. Điều đó không phải con bé rất giống với đứa em đã mất của con, từ khi con bé mới sinh ra ta đã rất bất ngờ giống như trời định vậy, ta giường như đã tưởng nó là món qà mà thượng đế đã ban tặng ta một lần nữa. Đến khi ba mẹ nó không thể nuôi nó ta đã nhận nó làm con nhưng lại bắt họ phải đổi họ của con bé sang họ Vũ mà không phải họ Triệu nữa, vì vậy mà ta đã yêu thương nó như con ruột mình quên đi việc nó chỉ là con nuôi...
Ta xin lỗi vì đã quá ích kỉ bỏ lại tất cả mà ra đi, nhưng ta đã suy nghĩ rất nhiều ta ở lại chỉ làm khổ cho mọi người...
Còn nữa bí mật về cái chết của ba mẹ Ji nhất quyết con phải ngăn chặn lại, coi như ta cầu xin con!!!
Vũ Hoàng Anh Quân ta yêu con rất nhiều, kể cả trước đây và bây giờ ta vẫn yêu con rất rất nhiều, con yêu”
Nhưng bà đã không thể ở bên Mĩ nữa, mà giờ bà đã đến 1 nơi rất xa...rất xa khác, nơi mà không có gia đình cậu. Bức thư này đã không thể trở thành sự thật nhưng điều bà nói chắc chắn cậu sẽ thực hiện.
Nghĩ đến khóe mắt cậu lại cay cay, nhưng cái bí mật mà bà đã nhắc tới là gì? tại sao lại phải dấu đi...đó vẫn là 1 câu hỏi mà vẫn chưa có câu trả lời
|