Trò Chơi Tình Ái Và Quyền Lực
|
|
Chương 87 - Ván bài lật ngửa Chương87 Đứng giữa phòng khách, ánh mắt thâm thúy cẩn thận quan sát người đang ngồi trên ghế sô pha dài, K bước tới gần hơn ngồi đối diện Đông Nghi, trầm giọng hỏi: "Hôm qua tôi xin lỗi!" Đông Nghi dùng tay sấn nĩa lên miếng táo được gọt sẵn trong dĩa để trên bàn đưa cho K, bản thân cũng lấy một miếng tương tự: "Giữa chúng ta còn cần phải xin lỗi sao? Nếu làm sai, là tôi đã quá bi lụy chuốc say mình." Im lặng không đáp trả, K cắn miếng táo từ tốn ăn. "Chị nghĩ Tom là người phiền phức luôn đeo bám theo mình, nhưng nhờ có anh ấy nên tôi mới thoát khỏi kiếp nạn này. Tính ra cũng nhờ có chị."-Đông Nghi vu vơ đáp, nhưng câu nói lại hàm chứa rất nhiều ẩn ý, hai đôi mắt sắc lạnh vẫn xoáy thẳng vào nhau quyết không xao lãng việc dò xét tâm tư đối phương. "Từ bao giờ chúng ta lại trở nên căng thẳng như thế này?" Cả hai cùng đặt nĩa xuống bàn, Đông Nghi theo thói quen cũ đặt tay lên mặt bàn gõ nhẹ, những lúc cô cần tập trung suy nghĩ vấn đề nào đó đều tự giác có cử chỉ nhỏ nhặt này. "Có phải em có điều muốn nói với tôi không?"-K mở lời đi thẳng vào vấn đề, cô nhận ra sự dè dặt cẩn trọng trong đôi mắt của Đông Nghi, một khi nói ra mọi chuyện, mối quan hệ hiện tại của họ sẽ rạch rõ ranh giới hoàn toàn. "Tôi muốn biết chính xác em nghi ngờ từ lúc nào?" Đông Nghi không vội trả lời, cô đứng dậy đi đến học tủ gần đó lấy ra một tập phong bì đưa cho K, bên trong là mẫu kết quả giám định ADN của cô và cô ấy. Nhãn cầu mở to lên kinh ngạc, K không thể ngờ được chuyện này, vì sao lại bắt nguồn từ chuyện tưởng chừng như không thể biết này được? "Kết quả cho thấy chúng ta có quan hệ huyết thống với nhau." Bàn tay nắm chặt tờ giấy đến nhăn nhúm, lồng ngực K cảm giác nhói lên khó chịu, từ lúc bắt đầu cô đã thua đứa em này rồi sao? Không thể nào... "Khi tiếp xúc nhiều hơn với chị, tôi cảm giác được hình bóng của ba chúng ta trong con người chị, có một sợi dây vô hình liên kết giữa chúng ta lại với nhau. Những người dị ứng với chuối không nhiều, bản thân tôi không có nhưng chị lại di truyền điểm này từ ông, tôi đã đánh bạo lén làm mẫu kết quả này."-Đông Nghi khẽ khàng giải thích. "Lẽ nào ông ấy nói với em mình có một đứa con gái khác sao? Nhưng... không thể..."-K lắc nhẹ đầu, cô dần trở nên mất kiểm soát, K nhàu luôn tờ giấy bóp chặt trong tay mình. "Phải, nhưng là trong bản di chúc sau khi ba chúng ta qua đời, ông ấy đã bí mật gửi riêng cho tôi." "Ra là vậy..." "Nhưng tôi đã từng tin tưởng chị, xem chị như người chị em tốt thật sự, lúc niềm tin của tôi đạt mức cao nhất thì chị lại lạnh lùng đạp đổ nó đi. Kẻ ly gián tôi và Hoàng Phong chính là chị, chỉ có chị mới có thể tạo ra những thứ hợp lý như vậy làm cho tôi hiểu lầm Phong. Nhưng có một điều chị không ngờ tới..."-Đông Nghi ngưng lại một lúc nhìn khuôn mặt trơ ra của K, cô tiếp tục: "Hôm sinh nhật Phong, tôi đã làm xướt tay anh ấy bởi chiếc còng, thế nhưng người đàn ông ôm hôn Lý Nhã Hân cổ tay lại không có chút vết tích nào, nó khiến tôi ngờ vực rất nhiều." K nhếch môi, con ngươi đỏ lựng lên vì đang kìm nén sự thua thiệt của bản thân trước mặt Đông Nghi, kế hoạch của cô vốn dĩ rất hoàn hảo, dù bản thân tính toán chi li từng tí vẫn không qua được cặp mắt tinh tường của cô ấy, ý nghĩ đó khiến cô càng cảm thấy chán ghét bản thân nhiều hơn. "Trên tất cả tôi tin tưởng Phong không có khả năng làm chuyện có lỗi với mình."-Đông Nghi chốt lại câu ngắn gọn. Niềm tin giữa con người không dễ dàng trao gửi cho nhau, nhưng một khi đã tin tưởng, Đông Nghi sẽ cho họ một cơ hội, giống như việc cô dùng chính mình đánh cược với hy vọng K không phải là kẻ phản bội họ, nhưng cô ấy đã làm cô thật sự thất vọng rất nhiều. K nuốt khan, sự thật đã được phơi bày cô và Đông Nghi không còn lý do nào để ở cùng một tuyến, như vậy cũng tốt đi: "Tôi thừa nhận lần này tôi đã thua trong tay em, nhưng mà cuộc chiến này chỉ mới bắt đầu thôi." "Tôi không có lý do để đối đầu với chị, hãy dừng lại đi K!"-lời nói xuất phát từ chân thành tận đáy lòng, Đông Nghi nghiêm túc nhìn người chị cùng cha khác mẹ của mình khuyên nhủ, nhưng cô nhận ra sự quyết tâm muốn chiến thắng trong đôi mắt lạnh lẽo của K. "Vô ích thôi, cuộc nói chuyện hôm nay nên kết thúc ở đây trước khi nó trở nên quá ủy mị."-K đứng dậy dứt khoát quay lưng bước khỏi nhà. Đông Nghi nhìn theo bóng lưng xa dần trước mắt khẽ buông tiếng thở dài, Hoàng Phong từ bên trong đi đến không nói thêm bất cứ lời nào, đưa tay kéo cô ôm vào lòng xoa dịu. Không sao cả, chỉ cần có anh ở đây, anh nhất định sẽ bảo vệ cô đến cùng. . . . TBC.
|
Chương 88 - Thua nhưng không thua Chương88
Âm thầm đi theo K trên con phố vắng vẻ hơn môt giờ, Tom rất ít khi trông thấy sự trống rỗng thất thần từ người con gái này, điều đó khiến anh rất lo lắng. Qua chuyện vừa rồi, Tom hiểu rõ hơn khía cạnh khác của K, cuộc đời với nhiều bản ngã tạo nên một con người gai góc và trầm mặc, nhưng đồng thời anh cũng nhận ra mình đã yêu con người này quá sâu đậm, đến mức có thể chấp nhận được hết những lỗi lầm cô ấy đã gây ra. Bước chân K khẽ khựng lại, cô quay đầu nhìn dáng người cao lớn hiện ngay trước mặt, ánh mắt phức tạp nhìn anh một lúc thật lâu, sau đó mới hờ hững thốt: "Có phải tôi ngủ với anh anh sẽ buông tha cho tôi hay không?" Tom từ kinh ngạc chuển sang vỡ lẽ, anh bước một bước lớn rút ngắn khoảng cách với cô, đôi mắt xanh biếc sâu hun hút xoáy thẳng vào đôi mắt đen vô cảm, tỉnh bơ đáp trả: "OK, chúng ta kiếm nơi nào đó đi!" K thu tay lên khi Tom định nắm lấy tay mình, giọng nói âm lãnh đe dọa: "Tôi không tin lòi hứa của anh. Tránh xa tôi ra!" "Không tin em hỏi làm gì?" "Con người tôi thế nào anh đã rõ, anh là giả ngốc hay cố chấp mà vẫn bám theo tôi, anh không sợ có lỗi với bọn họ sao?"-K quay lưng bỏ đi, miệng nói ra những lời vô tình. Tom như cũ vẫn bám theo K, những điều này còn cần cô phải nói ra sao, bản thân anh đã nghĩ qua cả rồi: "Yêu chính là cố chấp mà, dù biết là không được vẫn cứ cố chấp để nó sai khiến." Một lần nữa bước chân K khựng lại, trong đầu cô chợt lóe lên một ý nghĩ, nhưng cô đã gạt nhanh khỏi tâm trí, cô không thể kéo Tom vào chuyện của mình, anh ta và cô tốt nhất không nên có tình cảm... "Cẩn thận!" Tom vừa kịp hô lên đã nhanh tay kéo luôn cơ thể bất động của K nép vào ngực mình, tránh đi một thanh niên không nhìn đường đạp xe lướt ngang qua người K. Khuôn mặt nhỏ nhắn của K nằm gọn trong lồng ngực rắn chắc của Tom, tai cô nghe được rõ ràng tiếng nhịp tim đang đập rất mạnh trong ngực anh... và của chính mình. "Anh mau buông tôi ra!"-K hoàn hồn đẩy tay khỏi người Tom nhưng anh cứ khăng khăng ôm ghì lấy cô. "Cứ vờ như em cần được ôm một lúc nữa đi, không được sao?" Những ngón tay áp trên ngực Tom dần nới lỏng không dùng sức nữa, K im lặng để mặc cho Tom ôm mình. Cô cũng là con người, cô cũng cần có một nơi để dựa vào những lúc mệt mỏi, chỉ một lúc này thôi... . . . Hai chiếc xe mô tô đang đua nhau trên đoạn đường đèo nhấp nhô hiểm trở, những con người hiếu chiến không ai chấp nhận việc mình phải thua cuộc trong trận chiến này, mạnh mẽ rồ ga tăng tốc mặc cho đoạn đường phía trước gấp khúc chông gai và khói bụi mịt mù. KÉT Hoàng Phong thắng gấp khi đầu xe mô tô đã chạm tới vách vực thẳm, thế nhưng chiếc xe chạy song song với mình vẫn không có dấu hiệu dừng lại, Diệp Vũ lao nhanh tới trước, chân chỉ kịp thắng khi bánh xe trước gần như chơi vơi giữa vực sâu, một chút nữa thôi nếu không xử lý kịp thời anh đã lao luôn xuống đáy vực sâu ngút ngàn. Cả hai cởi mũ bảo hiểm ra, Diệp Vũ đắc ý nhếch môi nhìn Hoàng Phong châm chọc: "Anh thua tôi rồi!" Hoàng Phong nhún vai, sắc mặt không có vẻ gì bất mãn hay tức giận, ngược lại rất điềm nhiên đáp: "Tôi thừa nhận! Anh đã thắng trong cuộc đua xe này. Nhưng chẳng ý nghĩa gì cả." "..." "Sự thật tôi là người đã có vợ rồi, tương lai sẽ cùng cô ấy sinh con tạo dựng gia đình hạnh phúc viên mãn, tôi việc gì phải liều lĩnh vì một cuộc đua mà không màn tới tính mạng như anh." Diệp Vũ sắc mặt u ám, tay nắm chặt đến run rẫy, người chiến thắng là anh nhưng cảm giác thất bại đến bức bối bởi với lời nói của kẻ thua cuộc. Hoàng Phong và Diệp Vũ định sẵn không thể không đối đầu với nhau mà. Hoàng Phong đội mũ bảo hiểm trở lại, anh buông lời cuối cùng trước khi nổ máy xe rời khỏi: "Năm xưa anh đã khiến cô ấy đau đớn đến mức muốn quên đi tất cả, anh không còn tư cách để có được Đông Nghi nữa rồi." Ánh mắt Diệp Vũ đỏ ngầu lên, con ngươi hằn rõ những đường tơ máu đáng sợ, nếu anh không thể có được cô thì Hoàng Phong cũng đừng mong có được, anh không để họ hạnh phúc bên nhau đâu. . . . TBC.
|
Chương 89 - Khi anh say rượu Chương 89 Đông Nghi cau mày nhìn A Cầu đưa Hoàng Phong đã say bí tỉ vào nhà, lên tiếng hỏi: "Phong sao lại uống nhiều rượu vậy?" "Cậu chủ tiếp khách nên đã quá chén."-A Cầu lúng túng nhìn sắc mặt lạnh như tờ của cô chủ, lắp bắp nói tiếp: "Để tôi đưa cậu chủ lên phòng..." Đông Nghi gật nhẹ đầu đi trước lên lầu mở cửa, nhìn bộ dạng của anh hiện tại cũng không đi nổi lên phòng đâu. BỊCH A Cầu đặt Hoàng Phong ngay ngắn nằm lên giường rồi chào cô, vội vã ra về, trước khi đi không quên đóng cửa phòng lại. Ánh mắt chú mục lên người đang nằm say bất biết trên giường, Đông Nghi khoanh hai tay trước ngực nheo mắt nhìn anh đánh giá, cô ngồi xuống giường giúp anh cởi áo vest ra, tháo luôn cà vạt và cúc áo đầu, chợt đôi mắt phượng hẹp dài mở lên nhìn cô chăm chăm. Anh nắm lấy tay cô khi cô định cởi thắt lưng cho anh dễ ngủ, hành động đột ngột làm Đông Nghi giật mình nhìn anh trân trân. "Cô là ai vậy? " "Hả?" "Tôi hỏi cô là ai? Sao lại chạm vào người của tôi?" Đông Nghi bần thần hóa đá, cô đang sốc với câu hỏi ngớ ngẩn của anh. Giật tay thu về, Đông Nghi trầm giọng đáp: "Em là vợ của anh đó." Hoàng Phong nhíu mày lắc đầu: "Không phải, vợ tôi rất xinh đẹp, còn cô xấu như thế này..."-anh vừa nói vừa chọt chọt ngón trỏ lên má cô kiểm tra, ánh mắt mơ màng nhướng lên nhìn cô lần nữa, vẫn không có dấu hiệu nhận ra cô là ai. Đông Nghi lừ anh bực bội, anh dám nói cô xấu. Được lắm, vợ của mình cũng nhận không ra, sau này đừng chạm vào người cô nữa. "Phải, tôi không phải vợ của anh, anh mau đi ngủ đi!" Hoàng Phong xua tay ngồi bật dậy, anh bước xuống giường đi ra ngoài. Đông Nghi lo lắng đi theo sau anh hô to: "Anh đi đâu vậy?" "Tôi đi tìm vợ tôi, cô ấy giờ này vẫn chưa về nhà..." Đông Nghi thở hắt ra, cô bị anh chọc cho điên lên luôn rồi, là anh đang giả vờ để chọc cô giận có phải không? Hoàng Phong loạng choạng đi xuống lầu, vừa bước đến phòng khách đã bị cô đón đầu chặn lại: "Phong, em nói cho anh biết, anh có giả vờ thì mau dừng lại trò đùa ngu ngốc này đi, bằng không anh sẽ phải hối hận đấy." Hoàng Phong lạnh lùng đưa tay áp lên má Đông Nghi đẩy người cô ra tránh khỏi tầm mắt của mình, tiếp tục tìm kiếm người vợ trong tâm tưởng của anh khắp phòng khách. Đông Nghi quê độ, nhếch môi cười mỉa. Được lắm, cô sẽ bỏ mặc anh luôn, muốn làm gì thì làm đi! "Alo, là số của sở cảnh sát phải không?" Giọng anh truyền tới khiến cô sững người, mới định bước lên lầu đi ngủ đã bị anh làm cho bất an. Hoàng Phong nói rất tự nhiên: "Vợ tôi bị mất tích rồi, cảnh sát..." "Xin lỗi, chúng tôi gọi nhầm số!"-Đông Nghi tá hỏa vội vàng giật điện thoại từ tay Hoàng Phong, cô tắt máy bỏ vào túi áo của mình. "Anh quấy đủ chưa vậy?" Hoàng Phong cũng bị cô làm cho tức giận, anh sấn tới túm lấy cổ áo cô kéo lên: "Ai cho cô lấy điện thoại của tôi, mà làm sao cô vào nhà của tôi được?" Đông Nghi đập đập tay lên bàn tay đang siết chặt của anh, nó làm cô bị ngạt thở: "Giờ thì anh muốn mưu sát vợ mình luôn hả?" "Vợ, đúng rồi, tôi phải tìm vợ của mình..." Hoàng Phong nới lỏng tay buông tha cho cô, anh loạng choạng xoay người tìm kiếm tiếp nhưng lại vô vọng khi không thể tìm được. Đông Nghi bỏ qua sự bực tức trong lòng lặng lẽ đứng nhìn anh đi lòng vòng trước mặt. Bây giờ để ý thấy bộ dạng của anh cũng rất ngộ nghĩnh, cô lấy điện thoại của anh ra quay lại đoạn video làm bằng chứng, sau đó gửi vào điện thoại của mình. Hoàng Phong bởi vì vừa mệt vừa buồn ngủ nên một lúc sau đã ngồi gục xuống sàn nhà, hai mắt lim dim đóng sầm lại, cơ thể nặng trĩu ngã xuống, rất may có bàn tay của Đông Nghi đỡ lấy, không thì anh đã ngã luôn xuống sàn rồi. "Thật là, đứa trẻ to xác của em." Cô khẽ cười nhìn anh, sau đó vòng tay anh qua vai mình đỡ anh dậy, nhưng là: "Sao anh nặng quá vậy?" Cố hết sức lắm cô mới đưa được anh tới ghế sô pha dài. Đông Nghi ngồi gục dưới đất nhìn anh vẫn đang say sưa chìm vào giấc ngủ thoải mái, bản thân thì thở không ra hơi. "Tại sao cùng là chị em mà sức khỏe của mình không bằng một góc của chị ấy vậy?" (Chị nhà cũng có lúc ghen tỵ với người khác rồi =)))))))) "Vợ ơi, em đi đâu rồi?"-Hoàng Phong lẩm bẩm một mình. "Vợ cái đầu của anh đó." Cô quăng luôn cái gối nằm vào mặt anh, nhưng rồi sợ anh bị ngộp thở nên đã lấy ra kê sau đầu cho anh. Bàn tay chạm nhẹ lên gò má cương nghị của anh, đôi mắt có chút say đắm chú mục xuống khuôn mặt nam tính điển trai, Đông Nghi hồi tưởng lại cái lần anh cũng uống say ôm lấy cô ngủ trên giường, lần đó anh là đóng kịch để trêu chọc cô, còn lần này mới thật sự uống say. "Tối nay anh ngủ ở đây đi!" . . . Hoàng Phong tỉnh giấc, cái đầu đau nhức vì hơi men còn tồn đọng làm anh nhăn mặt khó chịu, nhưng mùi thức ăn xộc vào mũi giúp anh thanh tỉnh đầu óc hơn phần nào. Đi xuống bếp, hình ảnh Đông Nghi đeo tạp dề cùng với thím Trần nấu bữa sáng, anh vui vẻ bước đến gần, nhìn món súp trong nồi đã nấu gần xong hỏi: "Hôm nay vợ anh đảm đang quá ta!" Đông Nghi lờ đi anh, cô múc một muỗng nhỏ lên thổi rồi nếm thử, hài lòng vì vị vừa ăn, quay sang thím Trần nói: "Thím cho nó vào bình dùm tôi, lát nữa đi làm tôi sẽ đem theo."-ánh mắt lướt sang qua người đứng phía sau lưng mình, cô cố tình nói cho anh nghe được: "Không được để người khác động vào nồi súp của tôi." "Vâng!" Hoàng Phong cau mày bất mãn: "Em không cho anh ăn vậy em đem cho thằng nào sao?" "Lần trước nhờ có Tom giúp đỡ nên tôi mới không sao, tôi cũng nên tỏ chút thành ý với cậu ta."-Đông Nghi xoay người đối diện Hoàng Phong, lạnh nhạt đáp: "Còn anh, tôi có quen anh sao?" Hoàng Phong đơ ra toàn tập nhìn cô rời khỏi bếp, còn chưa kịp tỉnh táo lại tiêu hóa hết lời nói cuối cùng của cô, điện thoại liền xuất hiện một tin nhắn từ Đông Nghi. "Anh xem lại đoạn video trong điện thoại của mình đi!" Hoàng Phong vội vã mở máy ra bật đoạn video lên xem, khuôn mặt nhanh chóng tối sầm lại nhìn thằng ngốc đang lẩm bẩm một mình trong đoạn video, hận một nổi không thể đánh chết người đó. Anh nuốt khan, cất điện thoại vào trong túi chạy nhanh lên phòng tìm vợ: "Nghi ơi, anh sai rồi, sau này anh sẽ không uống rượu nữa đâu!" . . . TBC.
|
Chương 90 - Tôi phải giết chết cô Chương 90 Tom vừa cầm bình súp lên lấy muỗng múc một ít thổi nhẹ, còn chưa kịp nếm thử đã bị ánh mắt thiêu đốt của người ngồi ở ghế đối diện làm cho bỏng mắt. Dù không nói ra bên ngoài nhưng nhìn thoáng qua cũng đủ biết dòng chữ: "Cậu dám ăn sẽ chết chắc với tôi!" từ Hoàng Phong. "Trả anh nè, anh hẹp hòi thật đó, bộ vợ anh không nấu cho anh ăn sao?"-Tom đẩy bình súp về phía Hoàng Phong bực bội thốt, cho dù đồ ăn có ngon cách mấy nhìn thái độ của Hoàng Phong Tom nuốt cũng không trôi. Hoàng Phong rất tỉnh, anh vui vẻ nhận lấy chậm rãi thưởng thức, tài nghệ nấu ăn của Đông Nghi cũng chỉ tạm được, nhưng vào miệng anh đều có cảm giác ngon hơn những món ở nhà hàng năm sao rất nhiều: "Rất ngon!" "Chướng mắt thật!"-Tom lẩm bẩm liếc xéo anh, sau đó đứng dậy đi chỗ khác, cậu đang vô cùng ngứa mắt khi nhìn Hoàng Phong thương vợ ra mặt, bản thân lại chẳng có chút tiến triển nào hết, càng nghĩ càng thấy cặp đôi này khó ưa quá đi. Hoàng Phong đặt bình rỗng xuống bàn, cài lại cúc áo khoác vest ngay ngắn rồi bước ra ngoài cửa, không quên bỏ lại câu dặn dò: "Cậu không được nói với Nghi tôi đã uống cái này có biết không?" "Anh quản được tôi chắc?" "Cậu thử nói xem!" Tom giả lả rời mắt đi nơi khác tránh đôi mắt sát khí đang tia vào mình, coi như hôm nay cậu xui xẻo đi. . . . Hoàng Phong vừa bước ra xe đã nhìn thấy Lý Nhã Hân đứng trước mặt, có vẻ như cô ta đã đứng chờ từ rất lâu rồi để được gặp anh. "Phong, anh nghe em giải thích đi!" "Em bị K xúi giục nên mới nhất thời hồ đồ.." Hoàng Phong bỏ ngoài tay lời nói của cô, bước đến thang máy chuyên dụng dẫn lên phòng làm việc của mình: "Sau này đừng gặp mặt tôi nữa, nhìn thấy cô tôi không biết mình sẽ làm ra những chuyện tồi tệ gì đâu." Anh gạt mạnh bàn tay cố bám víu lấy cánh tay mình đẩy ra, nếu như không phải Đông Nghi nghĩ đến đại cuộc khuyên anh bỏ qua cho cô lần này vì gia tộc phía sau lưng Lý Nhã Hân cũng rất có tiếng, anh nhất định đã dạy cho cô ta một bài học ra trò rồi chứ không phải làm lơ như thế này đâu. Lý Nhã Hân tuyệt vọng cùng cực đập mạnh cửa thang máy khi bị anh cự tuyệt, đối với cô mà nói bị chính người mình yêu thương căm ghét, xem như người vô hình chính là loại tra tấn tàn khốc nhất, nó còn đau đớn hơn việc bị anh tìm cách trả đũa, vì ít ra anh còn biết đến sự tồn tại của mình. Bàn tay đỏ ửng lên nắm chặt đến run rẫy, Lý Nhã Hân nghiến chặt răng tức tối khi nghĩ đến bộ dạng hạnh phúc của Đông Nghi bên cạnh Hoàng Phong, cô tuyệt đối không thể chịu đựng được. . . . Lý Nhã Hân nhìn trừng trừng vào Đông Nghi đang đi trên hành lang của công ty, trên tay cầm chặt con dao nhọn sắc bén, bởi vì nơi này hiện không có ai rất thích hợp để cho cô ra tay, Lý Nhã Hân liền lao tới vung dao đâm thẳng vào bụng cô. "A..."-Lý Nhã Hân nhăn nhó đánh rơi con dao xuống đất khi bị một bàn tay khác túm lấy bóp mạnh lên cổ tay mình, người ấy đã nhanh hơn cô một bước chặn lại hành động trả thù của cô. Đông Nghi sau một thoáng kinh hãi, nhìn thấy K trước mặt trong lòng lại cảm thấy bình tâm, ánh mắt sắc lạnh nhìn lên vẻ mặt tức giận của Lý Nhã Hân, lạnh lùng lên tiếng: "Cô càng lúc càng quá đáng rồi!" Lý Nhã Hân giật mạnh tay về, cô ghiến răng chỉ thẳng vào mặt K: "Cô làm cái trò gì vậy? Vì sao lại ngăn cản tôi giết cô ta?" K lướt mắt nhìn sang người bên cạnh mình, đôi mắt vô cảm thoáng hiện lên chút khinh thường với lời nói của Lý Nhã Hân: "Tôi ghét nhất những trò không dùng não như cô, cô ấy chết đi như vậy không phải quá dễ dàng rồi sao?" "Nhưng tôi muốn cô ta chết ngay bây giờ!"-Lý Nhã Hân nổi điên lên nhặt con dao quyết sống quyết chết đâm Đông Nghi lần nữa, lần này cô vẫn bị K ngăn lại nhưng bàn tay cô ấy không nắm lấy tay cô như lần trước mà đang nắm chặt lưỡi dao sắc nhọn. Nhìn dòng máu tươi đang chảy ròng ròng trên tay K, Lý Nhã Hân hoảng hốt buông con dao ra chạy đi. Đông Nghi thở nhẹ ra nhìn sắc mặt hơi tái xanh của K, cô bước lên đối diện với cô ấy, lo lắng nói: "Chị đến bệnh viện đi!" "Không cần cô quan tâm!" "Tôi vẫn thích quan tâm đó thì sao?"-Đông Nghi bỏ qua nỗi sợ hãi nhìn bàn tay đầm đìa máu của K, đưa tay mình ra bóp chặt lên khiến cô ấy đau đớn khẽ cau mày, nhưng tuyệt nhiên không thể hiện ra ngoài mặt. "Đó là cách quan tâm thật ngu ngốc..."-K cắn chặt môi dưới cảm nhận có điều gì đó khác lạ trong người mình, nhìn xuống vết thương nơi bàn tay có dấu hiệu thâm đen, lẽ nào... Đông Nghi cũng chợt nhận ra sự việc, cô vội vã lấy khăn tay trong túi xách ra cột chặt cổ tay K lại: "Con dao đó có độc." Thảo nào Lý Nhã Hân dù biết có K ngăn cản nhưng vẫn liều mạng muốn đâm cô cho bằng được, cô ấy muốn lấy mạng cô một lần luôn mà. "K, chị tỉnh lại đi!" . . . TBC.
|
Chương 91 - Bởi vì anh ấy là chồng tôi Chương 91 Tom hay tin K xảy ra chuyện lập tức chạy đến bệnh viện, nhìn thấy Đông Nghi ngồi trên ghế cạnh giường của K đang nằm bất tỉnh, anh hốt hoảng hỏi: "K sao rồi Đông Nghi?" Đông Nghi trên khuôn mặt có chút mệt mỏi, cô trầm giọng đáp: "Chị ấy được đưa đến kịp thời nên không sao rồi, vì còn thấm thuốc nên đã ngủ một chút." Tom thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt chợt sắc lên khi nghĩ đến người vừa gây ra họa, nhưng còn chưa kịp bỏ đi đã bị lời nói của Đông Nghi làm khựng lại. "K trước lúc bất tỉnh từng nói đừng truy cứu chuyện này." "Làm sao có thể chứ, cô ta thậm chí còn có ý định muốn giết chết em, cho dù tôi không trừng phạt cô ta, Hoàng Phong cũng không bỏ qua đâu." Đông Nghi điềm đạm nói, trước cơn thịnh nộ của Tom cần phải có người xoa dịu: "K đang nghỉ, cậu đừng ồn. Hoàng Phong tôi sẽ nói với anh ấy, chuyện này là chuyện của tôi, tôi tự có cách giải quyết." Tom thở hắt ra không cam, nhưng nhìn sắc mặt kiên quyết của Đông Nghi anh cũng không thể làm khác được: "OK, có gì cần giúp đỡ cứ nói với tôi, tôi sẽ hỗ trợ hết mình." Đông Nghi đứng dậy, cô hiểu chuyện đi ra ngoài nhường không gian cho Tom: "Được rồi, nhường lại ghế cho cậu." Tom mỉm cười cảm kích, nhanh chóng đi đến ghế ngồi xuống, nhìn K ngoan ngoãn nằm yên một chỗ thế này trong lòng có chút không thoải mái, nhưng chỉ như thế anh mới được thỏa thích ngắm nhìn cô thôi. "Từ bao giờ anh trở thành một kẻ si tình ngốc nghếch như vậy chứ?" . . . Đông Nghi vừa khép cửa lại đã nhìn thấy Hoàng Phong ngồi ở ghế chờ từ bao giờ, ánh mắt phức tạp đè nén nỗi bi ai làm cho người khác cảm giác chạnh lòng, anh cứ thế nhìn cô một lúc. Đông Nghi chủ động bước tới ngồi cạnh anh, cơ thể nhỏ nhắn nép gọn vào lồng ngực rắn chắc của anh vòng tay ôm lấy: "Em không sao rồi, anh đừng lo lắng!" "Sau này em không được rời khỏi tầm mắt của anh, anh không thể chịu được cảm giác bất lực khi hay tin em xảy ra chuyện nữa đâu."-giọng anh trầm khàn đều đều, thế nhưng lời nói lại chứa đựng biết bao tự trách và đau lòng, nếu như cô xảy ra chuyện, cho dù có trừng phạt hết những kẻ đã gây ra tội cũng đâu thể cứu được vợ mình, lần này anh đã đánh giá thấp Lý Nhã Hân quá rồi. "Anh ôm em đi!"-Đông Nghi nhẹ nhàng ra lệnh: "Không phải bây giờ người cần được trấn an là em sao? Anh lại để vợ mình phải chủ động." Hoàng Phong khẽ cười, cô hôm nay còn biết chọc anh nữa, nhưng nụ cười lại chẳng có chút niềm vui nào. Hoàng Phong theo lời Đông Nghi ôm lấy eo cô, cả hai giữ nguyên tư thế một lúc thật lâu, không cần ai phải lên tiếng, cứ yên lặng cảm nhận sự ấm áp và bình yên này. "Lý Nhã Hân anh đừng nhún tay vào, tự em sẽ đối phó với cô ta." Hoàng Phong ừm nhẹ bằng âm mũi, anh biết rõ con người Đông Nghi hành sự rất cẩn trọng, ân oán rõ ràng. Nếu như cô ấy đã muốn đích thân ra tay anh sẽ hết lòng cổ vũ: "Có cần anh giúp gì không?" Đông Nghi nở nụ cười thâm thúy, cô nhìn lên anh không do dự trả lời: "Cần." "Xem ra em đã có kế hoạch trả thù cô ta rồi." "Em không thích phiền phức cho nên đã nhịn cô ta một lần, nhưng đến lần này còn nhịn nữa, sau này mặt mũi Trương Đông Nghi còn để đâu được. Cô ta yêu nhất không phải là anh sao, vậy thì chúng ta khiến cô ấy phải điên lên đi." "Như ý em." . . . Diệp Vũ bước đến đứng cạnh Đông Nghi, sau khi biết em gái xảy ra chuyện, anh cũng đến bệnh viện nhưng lại không vội bước vào khi Tom đang ở bên trong, đúng lúc nhìn thấy cô ở bên ngoài chuẩn bị rời khỏi, anh liền đi đến. Đông Nghi trông thấy Diệp Vũ khuôn mặt liền đanh lại cảnh giác, cơ thể theo phản xạ tự nhiên cũng căng thẳng theo. "Trước kia em không nhìn anh với ánh mắt ấy." "Anh đã nói là chuyện của trước kia rồi. Đừng nhắc mãi những chuyện chỉ một mình anh nhớ." Diệp Vũ nhếch môi, anh bước thêm một bước ép sát cô tới chân tường, bàn tay chống lên vách tường khóa chặt cơ thể nhỏ nhắn của cô giữa thân hình to lớn của anh và bức tường lạnh lẽo. "Nếu anh còn làm loạn tôi sẽ la lên đó!" "Em căng thẳng làm gì, anh chỉ muốn nhìn thật rõ em một chút thôi, xem em thật sự không còn chút cảm giác nào với anh hay sao? Dù là căm hận..." Đông Nghi không e ngại hay sợ sệt, ánh mắt sắc bén xoáy thẳng vào đôi mắt đang dò xét mình, lãnh đạp lên tiếng: "Anh có biết tôi có suy nghĩ như thế nào khi biết trước đây mình từng yêu anh hay không?" "Em nói đi!" "Có hai điều lướt qua trong đầu tôi, thứ nhất tôi bị mù rồi, người như anh cũng có thể yêu được sao?" Diệp Vũ không tỏ ra tức giận, ngược lại rất thích thú chờ đợi điều thứ hai từ cô. "Anh đóng kịch quá giỏi để lừa gạt tôi, người tôi yêu lại qua mặt lừa dối mình tuyệt đối không thể chấp nhận được, anh nhất định đã làm chuyện gì khiến cho tôi vô cùng tuyệt vọng và căm phẫn." Đông Nghi nhân lúc Diệp Vũ sững sờ với câu nói của mình đẩy mạnh người anh ra thoát khỏi tình huống khó chịu này, đúng lúc Hoàng Phong mua nước cho cô trở về, anh lo lắng vội bước tới chắn trước mặt cô: "Em không sao chứ?" Đông Nghi lắc nhẹ đầu, tay nắm lấy bàn tay của anh đan lấy: "Em không sao, chúng ta đi thôi." "Người chồng mà em đang tin tưởng không tốt đẹp hơn anh bao nhiêu đâu, hắn ta không phải cũng đã từng làm chuyện có lỗi với em, xâm phạm em hết lần này đến lần khác, vì sao em vẫn có thể..." CHÁT Đông Nghi vung tay tát mạnh vào má Diệp Vũ, cái tát đột phá này không những khiến cho người bị tát ngỡ ngàng, ngay cả Hoàng Phong cũng mở to mắt sốc theo, nhưng là cái tát này đẹp lắm. Diệp Vũ oán hận trừng mắt liếc nụ cười đắc ý thoáng hiện trên môi tình địch, bên má bỏng rát cho anh biết cô đã dồn toàn bộ lực vào cái tát này. "Anh ấy là chồng của tôi, như thế đã đủ lý do rồi." Hoàng Phong nụ cười trên môi càng đậm hơn, anh không cần phải nói gì cũng đã đủ làm cho Diệp Vũ tức điên lên: "Chúng ta đi thôi Nghi!" Ngồi trên xe đưa cô về nhà, anh vẫn chưa thể tắt được nụ cười khi nhớ lại vẻ mặt u ám của Diệp Vũ, còn gì hạnh phúc hơn được nữa chứ. "Anh đúng là không tốt đẹp hơn anh ta bao nhiêu, cho nên đừng cười nữa."-Đông Nghi lườm Hoàng Phong nhắc nhở. "Anh có cười đâu, chỉ là môi cứ cong lên như thế thôi." . . . TBC.
|