#Cá Basa
Lý do vì sao Trầm Phiên không thể lại ra trận à?
Sau khi hủy diệt 1/10 quân đoàn quái vật, Trầm Phiên đã phát điên, và Từ Vân Mộ phải đem hắn nhốt vào phòng kín, ném quyền chỉ huy lại vào tay Lâm Nặc. Hiện tại cô chính là thư ký phụ trách riêng cho sinh hoạt của Trầm Phiên.
Hỏi hắn vì sao lại phát điên á?
Từ Vân Mộ mất nửa ngày giải mã mấy lời lầm bầm của Trầm Phiên, sau đó cô mới thành công hiểu được.
Đó là khi Trầm Phiên dùng đại pháo năng lượng lắp đặt trong tay bắn nổ những con quái vật, những tiếng kêu thống khổ khi chết đi của bọn chúng đi vào tai Trầm Phiên, trở thành tiếng thét trong đau đớn của Tạ Hiểu Hàm, bao nhiêu quái vật chết đi, hắn sẽ nghe thấy bấy nhiêu tiếng hét.
Sau khi giết chết đám quái vật đó, cả người Trầm Phiên cứng đờ, rồi ngã khuỵu ngất đi, khi tỉnh lại hắn liền phát điên mà tự cào xé bản thân, Lâm Nặc trong lúc không biết cầu cứu ai, chỉ có thể tìm tới Từ Vân Mộ - người mà vài hôm trước đã tới tìm hắn, tỉ mỉ nói:
“Bao giờ cậu không thể đối phó được với Trầm Phiên thì gọi tôi.”
Quả nhiên sau khi Từ Vân Mộ nhìn thấy Trầm Phiên cả người co rúc trong phòng kín thì không hề tỏ ra bất ngờ, mượn thêm vài quân y, sau đó đem Trầm Phiên vào trong một căn phòng kín để quản chế.
Sau 1 tuần phải dùng biện pháp mạnh để mạnh mẽ ngăn chặn, Trầm Phiên cuối cùng cũng nhận ra được Từ Vân Mộ, cô tạm xem như đã gọi được người trở về.
“Ngay từ đầu cậu phát động cuộc chiến tranh này đã là sai lầm rồi.”
Từ Vân Mộ lắc đầu ngán ngẩm.
“Tạm thời tránh xa cuộc chiến đi, Lâm Nặc sẽ nhận phần công việc chỉ huy cho cậu.”
Trầm Phiên im lặng, xem như đồng ý.
Không cần Từ Vân Mộ phải nói, Trầm Phiên lúc này đã không còn dám đi ra bên ngoài nữa, mùi máu sẽ khiến cho anh liên tưởng tới muôn vàn thứ đáng sợ, giống như là tiếng thét của Tạ Hiểu Hàm lại một lần nữa vang lên bên tai của anh.
Ác mộng, rõ ràng là ác mộng…
“Chết đi có lẽ sẽ tốt hơn Trầm Phiên ạ, nhưng cái chết là sự trốn tránh hèn nhát, tự làm tổn thương bản thân là đang chạy trốn khỏi thực tại.”
Từ Vân mộ tàn nhẫn đâm vào vết thương của anh.
“Đến cả quá khứ giữa cậu và Hiểu Hàm, thứ mà cậu đã đánh mất trước kia còn chưa tìm về được, đã muốn chết đi cơ à? Trầm Phiên, đừng để cho tôi phải khinh rẻ cậu.”
Trầm Phiên đang ngồi trên giường đột ngột siết chặt tay.
Quá khứ đã đánh mất…
Đúng vậy, làm sao anh có thể trốn chạy khỏi điều đó… Đã bao nhiêu lần ánh mắt của cô giống như tràn ngập ánh sáng, như muốn hỏi điều gì đó, cô đã muốn nói gì với anh vậy?
Nếu như có thể nhớ lại…
Mặc kệ Trầm Phiên đang rối rắm, trận chiến vẫn cứ tiếp tục, và đám quái vật cho dù đang có tư thế áp đảo nhân loại, nhưng bọn chúng lại chưa một khắc nào dám yên ổn mà ngủ, bởi vì con quái vật đáng sợ của nhân loại vẫn còn nơi đó – thứ sức mạnh hủy diệt có thể dễ dàng thay đổi cả bàn cờ chỉ với một đòn duy nhất.
Massie càng xem lại hình ảnh khủng bố của Trầm Phiên thì lại càng tức giận, song song với đó là sợ hãi.
Thứ sức mạnh khủng bố này… cô sẽ thắng được nó ư?
Hiển nhiên là mơ tưởng.
Thứ có thể đọ lại được sức mạnh hủy diệt ấy, chỉ có thể là một loại sức mạnh hủy diệt khác, tựa như dị năng đã hủy diệt gần như cả quân đoàn quái vật 1000 năm trước của Tạ Lãm.
Giơ lên bàn tay, nhìn năng lượng dị năng sóng âm bé xíu đang di chuyển trong lòng bàn tay, Massie cắn răng tức tối muốn phun máu.
Đây là thứ duy nhất mà cô ta có được sau khi đã cắn nuốt hết trái tim của Tạ Lãm, nhưng chỉ có thế!
Cho dù Massie đã kêu gọi mẫu thân để hỏi thật nhiều lần, cũng nghiên cứu vô số điển tịch của Succubus về việc hấp thu dị năng từ trái tim bị cướp đoạt, nhưng những thứ mà cô ta tìm được lại chẳng giúp ích được chút nào.
Thật đáng buồn, Massie với kế hoạch đánh cắp sức mạnh của Tạ Lãm suốt mấy chục năm, lại cuối cùng chỉ cướp được một cái dị năng nhỏ bé đến phát ốm.
Không thể nghi ngờ, Tạ Lãm người này đến chết cũng chẳng thể để cô ta vét được món lợi nào, thứ nhân loại nham hiểm!
“Nếu như ta có được dị năng của Tạ Lãm, làm soa có thể có chuyện để một tên nhân loại dọa ta tới mất ăn mất ngủ thể này!”
Massie gào lên trong đau đớn.
Mặc dù sự thực rằng tên nhân loại ấy mạnh tới không tưởng, và có thể đánh tay đôi với Tạ Lãm, nhưng Massie vẫn bị cảm giác bất lực bủa vây lấy cô ta.
=================================================================
Tác giả mặt dày lại ra nằm ăn vạ hố mới, hoan nghênh các ngươi nhảy hố đây :3
Tiêu đề hấp dẫn: Sổ tay hướng dẫn làm một boss phản diện mẫu mực
Văn án aka:
Tạ Tiểu Thiến làm một nữ phụ độc ác suốt 28 năm, sau khi bị người phát hiện ra thân phận nữ phù thủy thì bị ném lên giàn thiêu sống, trước khi chết còn bị vẻ đáng thương tỏa ra hào quang chói lòa của Audrey chọc cho thổ huyết trợn mắt tắt thở. Chết đi nàng mới biết, hóa ra cái gọi là “cuộc đời bi thống” của nàng, chỉ là một tràng hài kịch cho cuốn tiểu thuyết viết vê Audrey và hậu cung của cô ta.
Sau đó nàng sống lại.
Cái gì mà rời xa nữ chính, cái gì mà ác nữ cải tà quy chính một lần nữa làm người?
Tạ Tiểu Thiến ngủ mơ cũng bị cười tỉnh, bàn tay xấu xa động tay khiến cho Audrey ngã lăn xuống từ trên cầu thang, một mặt sưng vù nổi đầy mụn nhọt trong ngày lễ nhập học trường ma pháp hoàng gia, khiến cho thái tử điện hạ nhìn thấy người liền buồn nôn tránh xa 5 mét!
Làm phù thủy? Phải trở thành nữ phù thủy âm hiểm nhất!
Làm pháo hôi? Không không, nàng phải làm phản diện đáng sợ nhất trong lịch sử, đùa bỡn con nữ chính chỉ biết khóc thút thít kia như món đồ chơi rách nát!
Bắt đầu từ cái ngày nàng ở trong vườn hoa nhà mình nhặt được tiểu hoàng tử bị người nguyền rủa cùng truy sát kia, nhân sinh của cả 2 con người đã thay đổi rồi.
- Đoạn trích nho nhỏ làm quà:
Thứ xinh đẹp nhất, cao quý như một viên bảo thạch độc nhất…
[Ngài hỏi ý nghĩa sinh mệnh là gì, nếu như thắc mắc nhiều như vậy, vậy thì ngài hãy tự mình tìm kiếm nó đi.]
Ý nghĩa sinh mệnh… à…
Nghe tiếng dụ dỗ lấy lòng non mềm của cô bé, khóe miệng thiếu niên hơi cong lên một độ cong vặn vẹo kì quái, mang theo một loại hắc ám khó tả hoàn toàn không phù hợp với ánh mắt trong suốt ngây thơ trên mặt.
Cảm ơn ngươi, ta tìm thấy rồi.
=> Truyện có dàn harem hùng mạnh cho nữ chính đại nhân, nhưng nam chính đáng sợ đến vô địch, các anh trong harem chỉ có thể khóc lóc chịu đánh thôi a ha ha ha