Nữ Hoàng Queen ( Nữ Hoàng Băng Giá )
|
|
Chương 71 :
Ở bệnh viện , tại căn phòng khám tổng thể . Nó đã khám cánh tay bị thương rồi , bác sĩ nói cánh tay đã được xử lý rất tốt nên sẽ nhanh lành thôi . Bây giờ thì nó đang nằm trên máy khám tổng thể . Mỗi lần vào bệnh viện nó lại nhớ tới cái chết của mẹ mình , nó ghét vào viện nhưng vì nó đã hứa vs Zun nênko thể thất hứa . Nó là ai cơ chứ , lời nói của nó đã nói ra ko thể rút lại được . --Bác sĩ sức khỏe tôi thế nào???__nó hỏi khi đã vào phòng làm việc của ông bác sĩ khám cho cô, cô bảo Zin đứng ngoài phòng còn mình thì vào trong cùng nói chuyện vs ông . Căn phòng này là phòng cách âm nên dù bên trong có nói to thì bên ngoài cũng ko nghe thấy được gì . --Chúng tôi phát hiện có một căn bệnh , nhưng ko giám chắc chắn__ông bác sĩ nghiêm túc nói. --Bệnh ???__nó lặp lại từ bệnh của ông bác sĩ rồi nói tiếp : --Tôi thì có thể mắc bệnh gì chứ?! --Ko đấy chỉ là phỏng đoán , còn tình hình cụ thể vẫn chưa rõ , chúng tôi cần xem xét thêm__ông bác sĩ nói . --Vậy à , khi nào thì sẽ có kết quả bệnh án ?__nó hỏi . --Chúng tôi ko chắc chắn , có thể cháu gái để địa chỉ liên lạc ở đây , có kết quả ta sẽ báo__ông bác sĩ nói , chợt nhớ ra điều gì đó ông lại hỏi nó : --Gần đây cơ thể cháu có gì lạ ko? --Có gì lạ ??__nó lại hỏi ngược lại ông bác sĩ , nó ko hiểu ý ông , dù là thông minh nhưng nó giờ ko nghĩ ra ý của ông . --À , chẳng hạn cơ thể có buồn nôn hay đau nhức gì đó ko thôi ấy mà__ông theo kinh nghiệm một bác sĩ lâu năm nói . --Cái đó thì có , dạo gần đây có hiện tượng buồn nôn , chảy máu cam thất thường và còn kén ăn__nó thản nhiên nói , ông bác sĩ trầm ngâm hồi lâu rồi cười hiền nói : --Giờ cháu có thể về có kết quả ta sẽ báo sớm nhất có thể cho cháu. À mà cháu ra kia cho y tá của ta lấy một ít máu xét để nghiệm nhé. --Được__nói rồi nó để lại số điện thoại di động của nó , chào tạm biệt vs ông bác sĩ rồi đi ra , đối vs năng lực của nó thì có thể lấy được kết quả bệnh án trong ngày hôm nay , nhưng điều đó nó ko thích , nó muốn mọi chuyện được thư thả theo thời gian . Còn ông bác sĩ thấy nó ra khỏi phòng thì ông lại suy tư . Đối vs ông là một bác sĩ giỏi , theo kinh nghiệm lâu năm của mình thì những triệu chứng nó nói nào là nôn , chảy máu thất thường , kén ăn là xuất phát từ một căn bệnh nguy hiểm . Nhưng triệu chứng này chỉ xuất hiện khi căn bệnh bắt đầu chuyển qua từ giai đoạn thứ 2 mới có , nhưng ông vẫn ko giám chắc mọi điều ông suy đoán ra nhờ những triệu chứng đó thì ko giám chắc chắn. Có lẽ ông cần xem xét bệnh án này đầu tiên thôi , vì nếu như đúng theo suy nghĩ của ông thì mới kịp thời cứu chữa căn bệnh , để thời gian kéo dài ra thêm bệnh nhân sẽ gặp nguy hiểm thêm thôi , vs lại dạo gần đây công việc của ông ko có ca nào nguy hiểm cả , mà ông lại có cảm tình vs cô cháu gái lúc nãy . Bên ngoài có vẻ sắt đá nhưng có lẽ bên trong chưa chắc bằng được ⅓ bên ngoài . Quay lại vs nó , sau khi lấy máu xét nghiệm xong . Zin có hỏi nó về tình hình sức khỏe , nó cũng ko dấu gì nói là chưa có , nếu có thì ông bác sĩ sẽ gọi . Nó đã nói vậy thì Zin cũng ko biết nói gì hơn . Nó vs Zin chia tay nhau tại cổng bệnh viện , Zin đi làm việc của cậu còn nó trở lại biệt thự .
|
Chương 72 :
Quay lại vs nó , sau khi lấy máu xét nghiệm xong . Zin có hỏi nó về tình hình sức khỏe , nó cũng ko dấu gì nói là chưa có , nếu có thì ông bác sĩ sẽ gọi . Nó đã nói vậy thì Zin cũng ko biết nói gì hơn . Nó vs Zin chia tay nhau tại cổng bệnh viện , Zin đi làm việc của cậu còn nó trở lại biệt thự . Quay trở lại biệt thự nhưng nó ko vào nhà mà ra khuôn viên phía sau ngôi biệt thự , nó , cần yên tĩnh . Nó trèo lên một cái cây to một cách nhanh chóng , nửa nằm nửa ngồi trên cành cây to có vị thế tốt , nhánh cây này tựa tựa như hình một cái ghế dựa vậy đó . Nó đã quá quen vs việc này , lúc cần yên tĩnh nó thường ra đây và nằm ngay trên cái cây to này . Chỉ có nơi này có thể giúp nó thanh tịnh một chút , đặc biệt lúc này nó cần dưỡng khí . Nó nhắm mắt lại để cho mình thư thả nhưng nhắm mắt vậy chứ nó vẫn tỉnh chứ ko chìm vào giấc ngủ được . Dường như ông trời ko muốn nó được yên tĩnh trong lúc này thì phải. Từ đằng xa tiếng cười nói rất rõ , có người sau khuôn viên này . Tiếng cười nói càng ngày càng gần và giờ đang phát rõ ở dưới ngay cái cây nó nằm . Nó ko mở mắt ra nhìn những người đang cười đùa dưới gốc cây nhưng nó có thể biết họ là ai bởi đoạn đối thoại của họ đã làm rõ rồi : --Anh Khánh chúng ta ngồi đây ăn trưa đi , cũng muộn rồi giờ đã là 11h hơn rồi , mà ở đây lại thoáng mát nữa chứ rất thích hợp cho một ngày đẹp trời hôm nay__Linh cười nói . --Đúng đó , em đã lấy đồ ăn từ người chuyển hàng rồi nèk__Hân cười , giơ những món ăn trên hai cánh tay mà bọn họ vừa đặt hàng lên cho mọi người nhìn . --Được đó , đặt xuống đây đi__Zun nói , kéo tất cả ngồi xuống thảm cỏ xanh mát ngay dưới cây nó nằm . Nó mặc kệ bọn hắn vẫn cứ nhắm mắt , nhưng dường như nó ko thể chịu đựng nổi . Bọn hắn ăn mà cũng thể cười nói được tài thiệt , nó ghét nhất việc đang ăn mà nói chuyện . Nó định nhảy xuống khỏi cây la họ một trận thì điện thoại của nó đổ chuông làm cho những người ngồi dưới gốc cây giật mình ngước lên nhìn , nhìn thấy nó ai cũng ngạc nhiên cứ tưởng là nó chưa về chứ . Nó khuôn mặt lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống bọn hắn nhưng chỉ được vài giây , nó nhắm mắt tựa lại nhánh cây sau lưng , tay rút điện thoại từ áo khoác ra nghe mà ko cần biết là ai gọi , còn bọn hắn ở phía dưới im lặng quan sát nó mặc dù chỉ có thể nghe nó nói chứ ko biết người trong điện thoại là ai và sẽ nói gì vs nó . --Alô. "Chị , Na Na đây"__Na Na đầu dây bên kia nói , Nó vẫn cứ nhắm mắt ko có ý định mở mắt ra để nói chuyện : --Có việc gì ko__nó nói , Na Na nghe nó nói chuyện kiểu này thì biết tâm tình của nó ko được tốt, bởi thường ngày nó vẫn sẽ nói chuyện có chủ ngữ vs cô , nhưng mỗi lần tâm tình ko tốt nó sẽ nói trống không . "Ừkm , chị muốn hỏi vết thương của em ổn chứ" --Ổn__nó bây giờ ko muốn nói nhiều . "Còn một chuyện chị muốn cho em biết" --Cứ nói . "Bé Bo bên Mỹ đang sốt cao , nó nói nó nhớ em , nó muốn gặp em"__Khi Na Na nhắc đến cái tên Bo đó thì nó liền mở mắt . Bo là một cô bé đã 5 tuổi , cô bé là trẻ mồ côi ko nơi nương tựa . Cô bé muốn có một người mẹ , khi nó nhận nuôi cô bé bên Mỹ thì cô bé mới 3 tuổi là một cô bé người lai Việt-Mỹ rất dễ thương lớn lên sẽ là một thiếu nữ đẹp như nó cho mà xem . Cô bé muốn gọi mẹ vậy là khi nó nhận nuôi cô bé cứ gọi nó là mẹ , mới đầu nó cảm thấy từ mẹ này đối vs nó ko phù hợp tí nào , lúc đó nó mới 15 tuổi thì sao làm mẹ . Nhưng lúc đó cô bé cứ khóc lóc làm cho nó cảm thấy khổ sở , thì đành chịu , rồi nó đặt tên cho cô bé là Dương Nhật Vy , tên gọi ở nhà là Bo . Nhưng rồi việc trở thành mẹ của một đứa bé làm cho nó thay đổi nhiều , hồi đó nó rất rất là ít nói nhưng từ khi có Bo nó bắt đầu nói nhiều lên một chút . Có lần Na Na còn khuyên nó "Em mới từng này tuổi ko nên để con bé gọi là mẹ". Nhưng nó ko để tâm lời khuyên đó . Và từ đó trở đi nó trở thành một người mẹ trẻ , nó hiểu cảm giác ko có cha mẹ sẽ là như thế nào , vì vậy nó rất là thương Bo. Lúc về nước nó ko cho Bo theo , vì về đây nó sẽ bận nhiều việc ko thể chăm sóc tốt cho Bo được nên đã để Bo ở lại Mỹ cách nó tận nửa vòng trái đất . Chắc nó đã đi được 3 tháng rồi đấy nhỉ. Có lẽ do công việc bận rộn nên nó ko có thời gian gọi điện cho Bo từ lúc về đây , nó đã bỏ rơi Bo mất rồi , thật tội nghiệp . Mà giờ Na Na sang bên Mỹ làm việc lại gọi điện báo Bo bị ốm , làm nó cảm thấy sợ và hoảng hốt , nó sợ mất Bo , rất là sợ . --Cái gì ? Con bé bị sốt cao ? Đã gọi bác sĩ tới xem bệnh chưa__nó giọng lo lắng nói , mặc dù chính nó giờ đây cánh tay cũng chưa ổn. --Được rồi , em sẽ về__nó rồi rồi tắt máy đút lại vào túi chiếc áo khoác , lúc này nó nhảy xuống mặt đất , từ trên cành cây xuống mặt đất chừng 2m , nhưng vì nó đã quá quen vs việc này rồi nên chẳng sao cả. --Cậu ở trên đó từ khi nào vậy__Long hỏi . --Quan tâm làm gì ???__nó mặt lạnh nói. --Hehe...chỉ để biết thôi mà__Long cười nói . --Mà lúc nãy em nói chuyện vs ai vậy ? Còn cái gì mà sốt cao rồi lại bác sĩ nữa?__Khánh tò mò hỏi nó. --Chết tiệt__nó chửi , do nói chuyện vs bọn hắn mà nó quên mất việc bé Bo , nó vội nói vs Zun : --Chị phải xuất ngoại vài ngày, trông nhà cẩn thận. --Làm gì phải xuất ngoại vậy???__Zun hỏi , Zun cũng biết Bo nếu để cậu biết con bé bị ốm thì cũng sẽ hốt hoảng như nó thôi, nhưng đây là nó ko nói . --Đừng để ý , chuyện này chị lo được rồi__nó nói , rồi quay lưng bước đi những bước chân vội vã . --Ấy ấy , anh ko xin chị ấy ở lại đây sao__Zun hỏi Khánh khi thấy chị cậu đi càng ngày càng xa chỗ bọn họ . --Ờ ha__Khánh vỗ trán , rồi nhìn về phía nó đi vẫn chưa xa lắm hét to hỏi: --Băng nhi , cho bọn anh chuyển tới đây sống cùng được chứ ??? . --Tùy__nó ko quay lại đáp , lúc này nó lo cho Bo hơn những vấn đề khác , nó càng ngày càng đi xa dần chỗ bọn hắn đứng và rồi ko còn thấy bóng dáng nó nữa. Bọn hắn ở lại thì vui vẻ vì nó đã đồng ý cho bọn hắn ở lại ko một chút do dự.
|
Chương 73 :
Sau 4 ngày biệt tăm , nó đã quay trở lại . Nhưng dường như tâm trạng nó ko tốt , khuôn mặt thì nhợt nhạt . Nó chẳng biết mình bị gì cả , mặc dù qua bên Mỹ chơi vs Bo rất vui vẻ nhưng nó vẫn cảm thấy mệt mỏi . Nhưng điều đáng mừng là bé Bo đã hết bệnh nên nó mới yên tâm trở về nước .
Vừa đặt bước chân vào biệt thự nó đã nghe thấy tiếng nói , cười đùa rộn rã . Nó nhăn mày , ai đang ở nhà nó ? Nó bước chân nhẹ nhàng đi vào hướng tới nơi có những tiếng cười nói rộn rã đó, tiếng cười đó phát ra từ phòng bếp . Nó đứng giữa căn phòng khách nhìn qua phòng bếp . Nó nhướn mày , bọn hắn sao lại ở đây ? Còn cười nói vui vẻ nữa ? Còn Zun đang nấu ăn cho bọn họ sao ? Mà nó cũng quên mất giờ cũng đã đến giờ ăn trưa rồi mà . Nó vừa đáp máy bay là về nhà liền , thật sự nó muốn nghỉ ngơi , tuy ko ngủ được thì cũng là nhắm mắt dưỡng thần . Nó mặc kệ bọn hắn đi lên lầu , chuyện đó nó sẽ hỏi sau khi nghỉ ngơi đủ . Đằng sau nó vọng lại những tiếng trêu ghẹo Zun nào là Zun mang tạp dề vào trông thật buồn cười nhưng vẫn bảnh trai rồi nào là để ai biết một người nổi tiếng như Zun mà lại đích thân vào bếp thì thật nực cười....nhưng những điều đó nó ko quan tâm nó vẫn ko ngừng bước chân lên lầu cho đến khi tiếng cười nói đó chỉ còn nghe thấy nhỏ đi . Nó cầm nắm đấm cửa phòng ngủ của nó định nhận dạng tay chủ bởi phòng nó có bảo mật , nhưng nó ngạc nhiên , nó chưa làm gì mà cửa đã mở hé ra rồi , chẳng lẽ lúc nó vội qua Mỹ đã quên bảo mật lại phòng , phòng ngủ của nó quan trọng nhất mà nó quên bảo mật thì mấy phòng khác trên lầu hai cũng vậy thôi vì phòng nó giống như bộ não chính nên phòng nó được bảo mật đồng nghĩa các phòng khác cũng vậy nhưng chỉ riêng lầu hai thôi , mà trừ phòng ngủ của Zun ra. Nó bước thật nhanh vào phòng ko thèm khóa cửa lại , nó sợ có ai đó đã vào phòng nó , nhưng suy nghĩ của nó là đúng . Mặt nó giờ lạnh như tảng băng Bắc cực , người thì run bần bật vì tức giận . Nó tức đến nỗi quơ những món đồ trên bàn làm việc xuống dưới nền nhà lạnh lẽo kêu cái "choang" vỡ ra bởi đồ trên bàn có đồ thủy tinh nữa . Nó mới đi có 4 ngày đã ra thế này , nếu đi 1 tháng hay 2 , 3 tháng hay còn lâu hơn nữa thì sẽ thành ra thể thống gì nữa đây . Mọi thứ trong phòng nó đã thay đổi , tường phòng lúc trước chỉ màu đen sọc trắng giờ biến thành màu hồng nhạt , đồ trang trí căn phòng trước đây ko có gì ngoài cái ghế salông đặt gần cửa sổ và bàn làm việc chỉ toàn giấy tờ bây giờ lại hóa thành nhiều hoa treo trên tường , bàn làm việc thì ko còn giấy tờ mà là toàn gấu bông , rồi son phấn ... Nó ghét những thứ đó . Tuy phòng nó là phòng cách âm nhưng do ko đóng cửa nên tiếng xô vỡ đã lan tràn ra ngoài kể cả dưới lầu cũng có thể nghe , bởi biệt thự của nó trang trí rất thưa hầu như là chẳng có gì nên tiếng động sẽ đập vào tường vang xa . Tuy nhiên biệt thự của nó có nét đẹp riêng mặc dù ko trang trí gì .
Tiếng động trên lầu hai khiến bọn hắn ngừng tiếng cười đùa lại. --Các cậu có nghe thấy tiếng gì ko???__Zun nhăn mày hỏi , tay ngừng lại động tác nấu ăn và tắt bếp gas đi vì đã hoàn thành món ăn cuối cùng rồi . Cậu tháo tạp dề ra nhìn bọn hắn đang ngồi nơi bàn chờ ăn . --Ừk , tớ cũng nghe thấy__Khánh nói . --Hình như nó phát ra từ trên lầu hai , là tiếng đổ vỡ của đồ thủy tinh__hắn tay đặt trên bàn ăn chống lấy cằm mình nói . --Cái gì ? Lầu hai ư ?__Zun nói mà y như hét lên như sợ ko ai nghe thấy vậy đó . Cậu tự chửi rủa trong lòng , cậu biết phòng của nó lúc đi ko bảo mật nên khi nghe hắn nói vậy cậu hơi sợ , cứ cho là có trộm đi , nếu đụng vào phòng nó thì người bị lôi cổ ra chịu tội đầu tiên là cậu. Mà từ lúc nó đi đến hôm nay là 4 ngày , cậu cũng đi làm ở công ty chỉ buổi trưa rồi chiều mới về nhà ăn cơm nghỉ ngơi bởi cậu đã bỏ bê công việc cũng lâu rồi sẽ còn nhiều việc cần cậu giải quyết , còn bọn hắn thì cũng ra ngoài làm gì đó riêng Hân , Đan là ở nhà trông nhà dùm cậu . Tuy biết phòng nó quên bảo mật nhưng cậu cũng ko giám vào nếu ko có sự cho phép của nó . Trái lại bây giờ lại có tiếng động "bất khả thi" làm cho cậu sợ . Cậu chạy thật nhanh lên lầu , bọn hắn ngạc nhiên vs thái độ của Zun nhưng rồi cũng đuổi theo Zun lên lầu .
|
Chương 74 :
Lên tới lầu hai thấy phòng nó cửa mở toang hoang làm cho lòng cậu lo lắng hơn . Đứng trước cửa phòng cậu ngạc nhiên khi nó đang đứng giữa phòng quay lưng về phía cậu , bọn hắn lúc này cũng đã đứng sau Zun và cũng nhìn thấy nói . Trong đầu ai cũng có câu hỏi "nó về khi nào ???" . Bọn hắn (trừ Đan , Hân , C. Phong , Như) nhìn phòng nó mà thầm nghĩ "nó cũng là một cô gái thích mơ mộng đấy chứ" (mọi thứ đã thay đổi rồi mà) riêng Hân và Đan thì nhìn nhau cười , hai người này cười cái gì đây ? C. Phong cùng Như thì có phần ngạc nhiên vs căn phòng của nó , nó đã thay đổi cách bày trí phòng sao ? (Hai người từng thấy phong cách trước đây của phòng nó) . Còn Zun cậu ko để ý căn phòng mà nhìn chằm chằm nó có vẻ vui mừng nói : --Chị , chị về khi nào vậy__cậu vẫn đứng nơi cửa ko giám vào khi nó chưa cho phép . Thấy lâu chị mình ko trả lời làm cho cậu thấy lạ , đã xảy ra chuyện gì sao? Cậu để ý nó từ trên xuống dưới rồi dừng lại nơi hai bàn tay của nó đang nắm thành quyền run khe khẽ , dường như muốn những móng tay đâm vào da thịt bật máu . Câu cảm thấy sợ , biểu hiện này chỉ có khi chị cậu tức giận quá độ thôi . Nhưng mà điều gì đã khiến chị cậu tức đến vậy . Cậu cùng mọi người lúc này mới để ý đống đổ vỡ dưới chân nó , họ cùng nhau nhăn mày . Giờ thì đến lượt Zun nhìn căn phòng của nó , cậu giật mình vì sự thay đổi của căn phòng , bây giờ cậu đã biết nguyên nhân nó tức giận bởi cậu biết chị cậu ghét những thứ son phấn , rồi những màu sắc rực rỡ trẻ thơ . Cậu quay sang nhìn Đan , Hân hai người được giao nhiệm vụ trông nhà hỏi : --Đây là tác phẩm của hai người???. --Tác phẩm gì ? A là căn phòng này sao ? Chúng là tác phẩm của chị em tớ__Đan cười khoác tay kên vai Hân nói . --Đúng đó , tụi tớ thấy căn phòng này bày trí sơ sài , rồi màu sơn tường tối quá nên đã làm lại mọi thứ , chẳng phải mọi thứ rất đẹp , rất hoàn m...__Hân nói một tràng để khoe về tác phẩm của mình còn chưa kịp thốt ra chữ "mĩ" để hoàn thành câu nói đã bị nó dọa cho sợ : --Câm miệng__giọng của nó giờ như âm lãnh làm cho bọn họ ko rét mà run . Nó quay lại nhìn Hân và Đan bằng cặp mắt vừa lạnh vừa ko chút thiện cảm , nó tức giận ko thể nào kể hết về sự thay đổi của căn phòng giờ lại biết thêm những việc này là từ Đan , Hân - con riêng của cha nó làm ra khiến nó tức nổi trận lôi đình , nó nói gằn từng chữ từng câu : --Ai khiến các người đụng vào đồ của tôi ? Ai khiến các người đặt chân vào phòng tôi ? Ai khiến , ai khiến hả ?__nó tức , nó thật sự thật sự rất tức , chưa bao giờ nó cảm thấy nó tức đến như thế này , mặc dù tức như vậy nhưng nó vẫn khống chế được vản thân . Còn bọn họ chỉ im lặng lắng nghe , chính ngay Zun cũng bao giờ thấy chị cậu tức đến vậy. --Còn nữa các người tại sao lại ở đây ? Tại sao lại tự tiện như vậy hả ?__nó lại hỏi , câu hỏi của nó khiến bọn hắn đơ người . --Ko phải chị cho tụi em ở đây sao ?__Hân nói . Nó ko thèm để ý từ "chị" do cô gọi mà nói : --Cứ cho là vậy đi . Nếu đã ở đây thì nên biết an phận đi , đừng có đụng vào đồ của tôi__nó mặt lạnh nói . --Tụi em biết lỗi rồi , tụi em xin lỗi__Hân , Đan đồng thanh nói xin lỗi . Nó lại nhìn quanh căn phòng lần nữa , cũng may căn phòng họp của nó ở trong phòng ngủ này bị khóa chặt nên ko có gì thay đổi , mà trong đó lại nhiều tài liệu quan trọng nữa chứ (căn phòng mà lần đầu Như & C. Phong đến biệt thự nó họp ý). --Tôi cho các người nửa tiếng , làm căn phòng trở lại như cũ ko có gì thay đổi , đến khi tôi quay trở lại thì phải hoàn thành nếu ko , hãy sắp xếp hành lý mà về nơi các người từng ở đi__nó nói , nhấn mạnh câu cuối rồi lách người qua bọn hắn bỏ đi mất , thật là muốn nghỉ ngơi mà ko được . Lúc này Zun nhìn Hân , Đan nói : --Tớ đã bảo ở nhà ko được lên lầu hai cơ mà__thật sự thì cậu mỗi lúc đi làm đều dặn họ ko được lên lầu hai vậy mà họ ko chịu nghe lời nên mới ra nông nỗi này đây. --Thôi mấy đứa nó cũng biết lỗi rồi thì cũng bỏ qua đi , giúp chúng cùng sửa lại căn phòng__Khánh nói . Zun đành gật đầu nói : --Được rồi__cậu nhìn lại căn phòng , rồi lại nhìn lên bàn làm việc của nó . Ôi ko , sổ sách giấy tờ cũng bị dọn luôn sao ? Zun nhăn mày , những thứ đó rất quan trọng àk nha . --Giấy tờ , sổ sách trên đấy các cậu vất rồi sao__Zun nhìn Hân , Đan nói . --À vẫn chưa , tớ để nó ở dưới phòng bếp , chuẩn bị đi vất àk nha , tớ thấy đống giấy tờ đó cứ nguệch ngoạc ko àk__Hân cười nói . --Các cậu muốn chết hay sao mà vứt bỏ , mau để chúng lại chỗ cũ đi đừng để mất tờ giấy nào cho dù là giấy nháp đó__Zun tức nhưng ko thể hiện ra ngoài , họ thật chẳng biết nghe lời chút nào , ko biết là do cha mẹ bọn họ nuông chiều quá mức hay là vì cứ xem đây là nhà bọn họ ko biết nữa . --Giấy nháp mà cũng giữ lại sao?!!?__Đan hỏi , cả bọn ai cũng ngạc nhiên , giấy nháp thì giữ lại làm gì chứ . --Giấy nháp hay giấy vụn cũng phải giữ , hãy làm theo lời tớ nếu cậu còn muốn ở lại đây__Zun nói xong cũng bỏ về phòng mình , thật sự thì bây giờ cậu chẳng còn tâm trạng để chơi bời hay ăn trưa nữa nói chi là chị cậu . Bọn hắn ở lại giúp Hân , Đan chỉnh sửa lại căn phòng y như cũ . Riêng Khánh lại ko giúp gì , anh bỏ ra ngoài tìm nó . Đi lòng vòng một hồi Khánh mới thấy nó . Nó đang ngồi trên một chiếc xích đu làm bằng gỗ điêu khắc rất đặc biệt và phong cách mới lạ có thể ngồi được hai người , chiếc xích đu được treo trên một nhánh cây to. Nó đang nhắm mắt nhưng Khánh ko biết là nó ngủ hay chưa . Anh đi đến gần nó một cách nhẹ nhàng ko tiếng động định hù nó một trận . Vậy mà mới dừng trước mặt nó chưa kịp làm gì thì.... --Hai định làm gì vậy ???__nó hỏi nhưng ko mở mắt . Khánh giật mình khi nó lên tiếng , anh định hù nó vậy mà ngược lại là nó hù anh đúng hơn , cái này người ta gọi là "gậy ông đập lưng ông" à nha. Đằng này anh còn có ngạc nhiên nữa à nha , nó ko cần mở mắt mà biết là anh thật là tài . --Em làm hai hết hồn đó , mà sao em ko mở mắt mà biết là hai vậy ??? Trong khi hai đi lại ko phát ra một tiếng động__Khánh vỗ nhẹ ngực mình nói . --Chuyện đó có cần quan trọng ko ???__nó bây giờ đã mở mắt , chuyện ko mở mắt mà biết là ai thì quá đỗi bình thường vs nó , nói thẳng ra ? Nó là ai nào ? Thân phận nó đặc biệt vậy , nếu nhắm mắt hay là ngủ đi chăng nữa mà ko biết có người đang đến gần thì chắc nó phải chết nghìn lần rồi . --Hihi...em sao ngồi đây?__Khánh cười , nói lảng qua chuyện khác . --Chơi thôi , hai ngồi lên đây đi__nó nói rồi ngồi qua một bên chiếc xích đu , còn một bên bảo Khánh ngồi . --Ngồi hai người có đứt ko vậy__Khánh trêu nó , nó biết Khánh đang nói đùa thì bảo: --Muốn biết thì cứ ngồi lên sẽ có câu trả lời liền mà__nó lườm Khánh nói , nó như trẻ con vậy nhưng hành động này chỉ đối vs Khánh thôi và cũng có thể còn một người khác nữa (ai đây ta). --Đùa chút thôi mà , em làm gì lườm hai ghê vậy__Khánh nói rồi ngồi bên cạnh nó . --Sao hai ko ở trong nhà mà ra đây?__nó quay qua nhìn Khánh bên cạnh hỏi . --Hai ko thích , hai bây giờ và sau này muốn ở cạnh và chăm sóc em cho đến khi em bỏ rơi hai thì thôi__Khánh cười cười nói . --Có thiệt ko , hay là chỉ là lời nói xuông , có chị Linh rồi chắc ko cần em đâu__nó ra bộ thở dài nói . --Ấy ấy ấy , hai nói là thật chắc chắn 100% à nha , ko sai đâu__Khánh xua xua tay khẳng định câu nói của mình . --Nếu là như vậy thì tốt__nó nói , mặt quay đi chỗ khác ko nhìn Khánh nữa , đầu dựa vào dây treo xích đu , mắt thì hướng lên phía bầu trời trong xanh. --Ko phải là "nếu" mà là "chắc chắn"__Khánh nhìn nó lặp lại sự khẳng định của mình . --Em tin mà__nó cười nói . --Hôm nay em đi khám cánh tay bị trúng đạn , bác sĩ nói gì???__Khánh bây giờ cũng ngước mắt lên nhìn bầu trời như nó . --Nói rằng vết thương của em xử lý tốt nên nó sẽ nhanh lành thôi__nó đáp . --Vậy tốt , hai rất sợ , rất sợ vì hai mà cánh tay hay tính mạng của em xảy ra chuyện gì , lúc đó nếu có chết đi hai cũng ko biết phải giải thích như thế nào vs mẹ ở thiên đàng nữa. --Hai làm gì mà quan trọng hóa vấn đề vậy__nó bĩu môi nói rồi quay nhìn Khánh. --Tất nhiên rồi , tính mạng em cũng là tính mạng của hai mà__Khánh véo mũi nó nói . Như chợt nhớ ra gì nó lại nói : --À đúng rồi , quà sinh nhật hằng năm em tặng hai , hai thích hông__nó cười nói , nó rất hồi hộp vs câu trả lời của anh à nha. --Quà sinh nhật ? Hằng năm ? Em có tặng hai sao ?__Khánh ngạc nhiên nhìn nó hỏi .
|
Chương 75 :
--Nhìn điệu bộ này của hai là biết chưa mở ra xem rồi__nó nói mặt buồn thiu , nhưng rồi như phát hiện ra điều gì đó nó hỏi : --Những năm khác hai cũng ko mở luôn sao. --Ừkm , hai định chờ em về mở cùng hai cơ , hằng năm đến ngày sinh nhật là hai cũng tặng cho em à nha , đó cũng là ngày sinh của em mà. Hazi...quà của em chất đầy tủ áo quần của anh rồi đó__Khánh thở dài nói. --Thôi đi hai à , em đi có 10 năm , tức là mỗi năm một hộp quà , tổng cộng đến giờ 10 năm là 10 hộp , chúng cũng ko thể làm chật tủ của hai đâu__nó phản bác Khánh , nó nói đúng . Tủ áo quần của Khánh rất to , nó còn có chỗ đựng giày luôn cơ mà . --Hai nói thế thì em có cần làm anh bẻ mặt vậy ko , may mà ở đây ko có ai nghe thấy ko thì em chết chắc vs hai__Khánh ra vẻ tức giận nói , anh ngoảnh mặt đi chỗ khác ko thèm nhìn nó . Nó buồn cười vs hành động trẻ con này của Khánh nhưng vẫn cố nhịn lại ko để phát tiếng cười ra ngoài , nếu ko anh sẽ tức giận thật sự thì chỉ khổ thân nó thôi . Nó ôm cánh tay Khánh nói : --Thôi mà em chỉ nói thế thôi làm gì giận ghe vậy. --.....__Khánh vẫn giữ im lặng ko đáp . --Em xin lỗi mà , đi đi mà . --....__vẫn ko đáp lại . Nó ko biết làm cách nào để Khánh trả lời , thì trong đầu nó như có cái bóng đèn phát sáng . --Hai ko muốn biết quà của em tặng có hình dáng như thế nào à? Chẳng lẽ hai ko muốn biết em tặng anh gì hằng năm sao ?__những câu hỏi này thật có tác dụng à nha , biết thế nó áp dụng ngay từ đầu rồi , nhưng cái gì cũng thế đâu thể biết trước , người ta thường nó "biết trước đã giàu" mà . Khánh quay lại nhìn nó hỏi , quên luôn việc mình giả bộ giận dỗi nó : --Ừk , đúng rồi em nói cho hai biết đi. --Bây giờ mới chịu quay lại nói chuyện vs em à , hai thật là đểu cáng__nó bĩu môi nói . --Thôi mà nói đi cho hai xem nào__giờ thì là đến lượt Khánh năn nỉ nó . --Thôi được rồi , nó có cái vỏ bọc rất đặc biệt chỉ có em dùng thôi , cái vỏ có màu đen sọc trắng ấy__nó chịu thua vs hành động trẻ con của Khánh nên đành nói vậy . --Màu đen sọc trắng....màu đen sọc trắng...__Khánh lặp đi lặp lại câu nói để xem mình có biết ko , mãi một hồi anh búng tay kêu một cái "tách" nói : --Đúng rồi hôm qua sinh nhật hai , người làm có đưa cho hai cũng là hộp quà màu đen sọc trắng hai nhớ ko nhầm thì là hai cất trong túi áo ngày hôm qua mang trong buổi tiệc , nhưng mà món quà đó có phải là của em ko ??? --Đúng rồi đó , em nhờ người làm giao tận tay hai mà__nó cười mỉm nói . --Thảo nào trong đống quà ở nhà của hai cũng có mấy hộp quà màu đó , bây giờ hai thật muốn có chúng ở đây để mở ra xem__Khánh cười nói , anh suy nghĩ đến viễn cảnh lúc mở ra những món quà nó tặng . --Thôi nào , khi nào mở ra xem cũng được mà nó đâu mất đâu mà sợ , mà hình như lúc em mới về thấy mọi người chưa ai ăn trưa sao__nó nói . --Ừkm , bây giờ em nhắc hai mới thấy đói đấy , mà hai nghe Zun nói em nấu ăn ngon lắm . Hai nhớ ko nhầm thì hồi mẹ còn sống có dạy em nấu ăn nhưng em nấu dở ẹc , vậy thì tại sao Zun lại khen em nấu ăn ngon chứ__Khánh ra vẻ ko thể tin nói . --Đúng là vậy , nhưng là vì hồi đó em muốn ăn đồ ăn mẹ nấu nên cố tình làm hỏng thôi__nó nói , nhớ lại lúc đó thì nó cảm thấy rất hạnh phúc , chỉ tiếc rằng sao lần đó nó ko nấu cho mẹ một bữa ngon chứ , bây giờ thì quá muộn rồi . --Vậy thì em nấu cho hai ăn đi__Khánh nói , chỉ có như thế này anh mới có thể tin là sự thật. --Zun mà đã nói cho hai biết việc em biết nấu ăn thì chắc hai cũng sẽ biết , đồ ăn em nấu ko phải muốn là em làm cho ăn đâu . --Nấu cho hai ăn mà cũng khó vậy sao__Khánh nói có chút hờn dỗi . --Thôi cái giọng nói đó của hai đi , lần sau có dịp em sẽ nấu cho ăn chỉ được một lần thôi nhé . --Ok , đấy là em hứa đấy nhé , nào chúng ta cùng ngoắc tay hứa nhé__nói rồi hai anh em đều làm và đóng dấu vs nhau . Hai người nói cười vui vẻ vs nhau . Hôm nay nó đã nói rất nhiều , nhưng nó biết chỉ là vs Khánh mới nói nhiều như vậy thôi (chắc ko) . --Thôi vào nhà đi__Khánh sau hồi lâu nói . Nghe Khánh nói vậy thì mắt nó nhìn lên chiếc đồng hồ mạ vàng đeo trên tay trái rồi nói : --Được rồi , đi từ đây vào nhà là 3 phút , mà 3 phút này cũng vừa đủ nửa tiếng em giao cho họ làm lại phòng cho em . --Em có cần tính kỹ thời gian như vậy ko ?__Khánh nhăn mày nói . --Thời gian đối vs em là rất hiếm hoi đấy__nó nhìn Khánh nói . --Hiếm đến mức vậy sao?__Khánh có chút ko tin hỏi. --Thôi đi thôi...đừng hỏi gì nữa đứng đây cũng mất 1 phút rồi đấy__nó nói rồi kéo tay Khánh đi vào nhà . Nó và Khánh đi vài nhà thì liền về phòng ngủ nó xem , rốt cuộc thì bọn hắn cũng làm lại căn phòng y như cũ . --Trời ơi , căn phòng cũ này trông thật lạnh à nha__Long nói , bọn hắn do mãi dọn dẹp đồ dư thừa như sơn , chổi , ..... nên ko hề phát hiện nó và Khánh đã đứng trước cửa mà cửa thì ko khóa . --Đúng đó , màu vừa nãy (tức là màu hồng nhạt) trông đẹp mắt hơn đó , lại thấy con gái hơn , chứ màu này trông u tối quá__Nam nói . Hắn chỉ đáp "ừ" moitj tiếng rồi thôi . Bọn hắn đã dọn dẹp những đồ dư thừa vào một thùng cat-tông lớn để đem vất , đến giờ bọn hắn mới được nghỉ tay chân , thật là mệt : --A mỏi lưng quá đi mất thôi làm lại căn phòng rộng này thật là mệt chết đi mất__Linh đau mỏi lưng mà rên . --Xin lỗi đã khiến mọi người bị liên lụy và cũng thành thật cảm ơn đã giúp bọn em__Hân chân thành nói . Lúc này Khánh gõ "cốc cốc" vào cánh cửa , bọn hắn đồng loạt quay lại nhìn phía cửa thì thấy nó và Khánh đang nhìn vào . Nó là người lên tiếng trước : --Bây giờ đã là nửa tiếng gia hạn , hãy ra khỏi phòng tôi đi__nó đang đứng chắn cửa , sau câu nói liền né qua một bên y như kiểu muốn tiễn khách . Bọn hắn cũng ko biết nói gì hơn , ôm theo thùng cat-tong ra ngoài . Đợi bọn hắn ra khỏi phòng thì nó nói tiếp : --Lần sau đừng vào phòng tôi khi chưa có sự cho phép của tôi__nó nói , giọng lạnh ko thể tả. Thấy nó cứ nói giọng lạnh thì Khánh chen vào nói : --Thôi mọi người làm mệt rồi mà còn chưa ăn cơm chắc đói lắm rồi , xuống nhà hâm nóng đồ ăn rồi ăn đi . --Ừkm__Bọn hắn đồng thanh đáp , thật sự bọn hắn vừa đói vừa mệt ko tả nổi , từ trước đến giờ họ có bao giờ bỏ bữa đâu. Nó ko nói gì vào phòng khóa cửa lại , bọn hắn nhìn cánh cửa trước mắt đã khóa thì ko biết nói gì hơn , cả đám rủ nhau xuống lầu ăn cơm .
|