Hắn ngồi trên máy bay nào có yên lòng, lo lắng cho nó. Vừa nhận được điện thoại của Trịnh Hoàng nói nó không chịu ăn sáng cũng chẳng buồn tới trường thì lại càng lo hơn. Hay là nó ốm?Chết tiệt. Hắn chỉ muốn trở về bên nó ngay lập tức. Nghĩ,hắn liền bấm số gọi điện cho nó . -Alo.-Nó nghe điện thoại. Khác hẳn với những gì Trịnh Hoàng nói,giọng điệu nó đang vô cùng vui vẻ. -Em sao vậy?Nghe em không ăn sáng và.. -Hán Phong ,em có chuyện làm để giết thời gian mỗi khi nhớ anh rồi. Em đi đây. Nó cúp máy mà không đợi hắn nói được gì nữa. Hắn rất lo sợ,khi trở về sẽ thấy nó thân thiết với nam nhân khác tài giỏi hơn hắn.Ôi trời ơi,hắn là tài phiệt số 1 còn lo sợ có người giàu hơn sao? Nhưng chắc có chuyện gì,bọn La Tiểu Hàm cũng sẽ thông báo vì họ làm cho hắn mà. Nghĩ vậy nhưng hắn vẫn cảm thấy rất lo lắng. -A,đây rồi.-Nó ngước mắt lên nhìn ,là công ti người mẫu PIO.Nó nhìn lại tâm danh thiếp mà hồi trước đã có người đề nghị nó.Nhấc máy lên gọi,giọng nơ vui vẻ:-Chào ông Lâm. Tôi là Hoàng Thiên Di . -A,cô đã thông qua rồi sao..-Giọng ông Lâm vui vẻ trông thấy. ...
Đã được 10 ngày nó làm cho PIO,lượng fan tăng lên ngùn ngụt,PIO nhờ thế được đưa lên vị trí số 1 ,chương trình được trông mong nhất. Nó bận rộn với nhiều sô diễn. Tuy vậy, nó vẫn đi học rất chuyên cần vì nó sợ hắn lo.Hắn nhận được tin tức của nó,đâu chỉ từ vệ sĩ La Tiểu Hàm mà còn truyền thông nữa. Hắn đã phản đối kịch liệt vì hắn không chấp nhận việc nó đứng mỉm cười và được toàn thể mọi người ngắm nghía. Chỉ nghĩ đến hắn đã muốn nổi giận còn nó thì ngang bướng hết sức. - Thiên Hường,cậu đi học lại rồi?- Nó nhoáng thấy bóng dáng Thiên Hường,liền lên tiếng hỏi. - Tôi thật xin lỗi về chuyện trước đây. - Hường cúi đầu ăn năn, hắn chuyển cô đi đã khiến cho cô nhận ra được nhiều điều. - Lại đây ngồi ăn cùng tớ. Mọi người đi họp hết rồi. - Nó nắm tay Hường về phía góc bàn trong căn teen. Ai cũng đưa mắt nhìn chăm chú. Là nó giữ hình tượng hay là quá bao dung... - Cậu không trách tớ sao?- Thiên Hường ngước lên nhìn. - Chúng ta là bạn cùng trường mà.- Nó mỉm cười, trộn mì dùm cô rồi cũng làm cho mình. - Cảm ơn. Tớ nhất định trả ơn cậu.- Thiên Hường đã thay đổi.Cô rất biết ơn khi nó nó hắn trả lại gia sản cho nhà cô.Sau này, cô sẽ vẫn là đại tiểu thư. Cô rất biết ơn.. Nó nghe điện thoại xong liền quay sang Thiên Hường: - Tớ có chuyện phải rời đi. Tạm biệt. - Tạm biệt. - Hường mỉm cười.
.. .. - Chú,sao chú cứ gọi đột xuất như vậy?- Nó nhăn mặt. - Ta quên.- Ông Lâm cười nói. - Mau vào trang điểm, hôm nay,sẽ chụp với hoàng tử V-pop. -Là ai?-Nó hỏi vậy thôi chứ cũng chả quan tâm,lẳng lặng vào phòng.
Ting Hắn đang họp,nghe thấy âm tin nhắn liền mở ra xem. Nhiều người muốn lên tiếng về hành vi không tôn trọng này nhưng.. không có gan. "Chồng biết hoàng tử V-pop là ai không?Hôm nay em có lịch chụp với hắn." Hắn nhíu mày hỏi: -Hoàng tử V-pop là ai? -Là Hoàng Hà Khánh An... -Khánh An.. Nhiều người trả lời. Hắn tỏ vẻ không vui liền nhắn tin lại. "Khánh An. Cấm vợ thân thiết với tên đó. Hắn ta vẫn có ý định với vợ" Nó hơi ngạc nhiên, hóa ra là người quen à .Nó bước chân ra ngoài với bộ dạng hết sức xinh đẹp. -A,siêu mẫu Queen đây sao?Thật hân hạnh. -Người quản lý hai mắt sáng lên nhưng.. -Di Di nhỏ bé. Nhớ em chết mất...-Khánh An ôm chầm lấy nó. Nó và An ngồi trò chuyện, trêu đùa nhau nhưng nào có biết ông Lâm cùng người quản lý đã chụp được những bức ảnh tự nhiên mà thân mật của hai đứa cho đến khi... -Chú,chụp thôi. -Nó lên tiếng. -Xong rồi. -Gì?-Nó ngạc nhiên. -Nãy giờ đó hả?-Nhận ra điều gì đó, nó liền hét lên. - Không chịu được. Chú chụp lén - Haha .. Báo nhanh chóng được phát hành, trong 2 ngày đã bán cháy hết hàng. Nhiều báo còn ghi là " Chuyện tình công chúa và hoàng tử " Rầm Hắn tâm tình không vui vẻ gì,lập tức sai người đặt vé để về. Không thể để nó rong chơi như vậy. Những hình ảnh thân mật kia,chướng mắt quá mà. Trong khi đó,bọn La Tiểu Hàm lại tới bắt đền nó. - Không biết đâu. Sao cậu lại đi chụp ảnh đó? Sao lại ôm? Còn ghé tai nhau trò chuyện thân mật. Chết tôi rồi. - Ơ? Em thì liên quan đến mấy người. - Nó cãi lại,tay mở những món quà fan tặng. - Phong nói anh để ý em. Cậu ta vừa đọc tờ báo ,tức giận muốn rút hết cổ phần công ti.Anh làm sao sống nổi.. Nó mặc kệ bọn họ than khóc,một mình ngồi trên ghế ăn nhãn sau đó mới gọi điện thoại cho hắn. -Alo.-Ôi mẹ ơi,hàn khí mang tính sát thương nặng. -Chồng Hán Phong,vợ xin lỗi vì bức ảnh nha. Do vợ vui quá. Bao giờ chồng mới về. Vợ nhớ chồng chết đi được. May mà nhờ bọn La Tiểu Hàm chăm sóc,vợ còn tăng kí nữa?-Nó nói trong khi họ đang trố mắt nhìn. Hóa ra nó đang giúp họ,vậy mà tưởng nó ngồi ăn thôi chứ? -Thật?-Hắn thừa biết nó muốn giúp bọn họ. Cái hắn hỏi là nó nhớ hắn cơ? - Hán Phong,em rất nhớ anh. -Giọng nó nhỏ dần như vẻ tủi thân,lạc lõng. - Anh sẽ về sớm. Anh nhớ em,bảo bối.Kêu bọn họ về đi, chớ kinh động tới em,anh sẽ ra tay thật đó. - Dạ.- Nó cúp máy,mỉm cười nhìn họ thì chưa đầy 1p bọn họ đã khuất bóng. Đúng là đáng chết mà? Nó vừa mới giúp bọn họ vậy mà giờ chả còn một bóng ma nào. Hh.. Hay thật. Lời nói của Hán Phong rất có trọng lượng. Nó chợt nhận ra, bất giác miệng nở nụ cười.
|
Chap 36: Trại trẻ Thiên Lí. -Oáp.-Nó bước xuống giường,thật kì lạ,hôm nay nó không cần ai đánh thức cả,cúi nhìn xem đồng hồ.-5h rồi sao? -Di Di. Chúc mày một ngày vui vẻ.-Nó mỉm cười ngọt ngào,đứng bên cạnh cửa sổ,gió lùa nhẹ nhẹ,cánh áo bay bay. Thật quyến rũ trong bộ váy ngủ trắng dài,nó lê chân vào nhà tắm. Sau đó là tiếng xả nước,ngoài ra còn có tiếng hát khe khẽ. Hình như hôm nay nó rất vui vẻ... -Cô chủ,cô không định đi học sao?-Thím Lý dọn bữa sáng cho nó,vừa đưa mắt nhìn nó,hai tay nâng đũa cho nó. -Dạ. Thím ngồi ăn chung đi.-Nó mỉm cười ,nhận lấy đôi đũa. -A,tôi nào dám.. Chủ tử biết được,sẽ trách tội..-Thím Lí xua xua tay. -Lại đây..-Nó kéo ghế cho thím,đôi chân nhỏ bé xăng xăng chạy vào bếp lấy thêm đôi đũa cái bát. Ánh mắt thiết tha của nó khiến thím không thể nó từ chối. Nó gắp vào chén của thím.-Thím ăn đi. Thím làm ở đây bao lâu rồi? -A,từ khi chủ tử sinh ra.. Phải nói,trước kia,chủ tử luôn là cậu bé ngoan,hay làm mọi người vui vẻ,nhưng từ khi mẹ mất,cậu nhất nhất ở riêng,một mình xây dựng cơ nghiệp nhưng tính tình lạnh lẽo,không ai chạm vào được.-Thím Lí nhắc về hắn,nó nhìn được sự xúc động trong ánh mắt của thím. -À,vâng,thím ăn đi..-Nó mỉm cười thân thiện. -Cô biết không? Từ khi gặp cô,cậu thay đổi rất nhiều. Cậu cười,lo lắng,quan tâm và yêu chiều cô. Bất cứ gì cô không thích ,cậu đều đem đổi cả. Cô muốn gì cậu đều phải làm cho bằng được. Hai năm cô đi,ngày nào cậu cũng rượu say,cậu lao đầu vào làm việc,không thì cũng nhốt mình trong phòng của cô cậu. Tôi rất thương cậu.-Thím Lí nắm lấy tay nó, ánh mắt rưng rưng .-Cô phải bảo vệ cậu vì ngoài cô ,cậu không dám tin tưởng vào ai cả.. Gian phòng rơi vào im lặng. Nó biết bởi vì người cha đáng kính của hắn còn thay đổi lòng dạ. Điều đó là hắn hụt hẫng và chơi vơi. Được rồi,Hán Phong,Di Di em sẽ bao dung tha thứ mọi lỗi lầm cho anh và yêu anh trọn kiếp. Ăn xong,nó thay đồ,lái xe tới trại trẻ Thiên Lí. Nó nhớ nơi này,năm 8 tuổi,nó được nhận ở đây nhưng 10 tuổi ,nó lại trở về với ngôi biệt thự của mình. Tuy vậy,ngày này hàng tháng ,nó đều đến thăm. Kẹt Nó đẩy cổng bước vào,không gian vẫn thanh tịnh như xưa. Hàng chè này,cây liễu,cả một rừng trái cây trong vườn. Nó không kìm được giọt nước mắt. Mỗi lần như này,nó đều rất nhớ mẹ. Mẹ nó thường dẫn nó tới đây chia quà cho mấy bạn,hình ảnh của mẹ,ở đâu đâu cũng có ... Choang -Chị Thiên Di... Nó quay lại về phía tiếng gọi,con bé Tô Tịch làm rớt gánh nước,xúc động chạy tới ôm chầm lấy nó,khóc lóc. -Ba tháng rồi chị chưa tới,tụi em tưởng chị quên em rồi. Huhu... -Chị Di..-Đám trẻ chạy ra vây lấy nó. Đứa ôm chân nó,đứa nhao nhao lên đòi nó bế. -Chị có việc bận thôi.-Nó nhấc Tiểu Đồng lên tay bế,đưa mắt nhìn.-Mẹ đâu? -Mẹ đi chợ ,chưa về. Chị khoẻ không? Chị càng ngày càng đẹp,em thật hâm mộ. Chị đang là siêu mẫu phải không? Lớn lên,em cũng muốn được như chị?-Tô Tịch làm mắt cún con,cười khóc lẫn lộn. -Chị Di,cho Hoàng thơm chị miếng đi..-Cậu bé Hoàng,hai chân quịu vào nhau,hai tay đan vào nhau,ưỡn ẹo tỏ vẻ ngại ngùng. -Lại đây.-Nó bật cười cúi xuống bên Hoàng. "Chụt" Hihihi-Hoàng vui vẻ cười. -Em cũng muốn...-Đám trẻ lại nhao nhao lên. -Bảo bối.-Hắn trở về,liền tìm nó ngay. Nhưng nghe thông báo thì nó tự mình lái xe đi đâu. Liền mở GPS lên xem rồi trực tiếp đến đó mà không về nhà nghỉ ngơi sau một chuyến đi dài. -Hán Phong,sao anh lại ở đây?-Nó vui mừng,buông bọn trẻ ra ,chạy lại ôm lấy hắn. Nó nhớ hắn chết đi được... -Em coi coi.. Như thế này mà là tăng kí sao?-Hắn nhéo chóp mũi nó,miệng nở nụ cười rạng rỡ. Chỉ cần nhìn nó như vậy,hắn đủ biết nó nhớ mình như thế nào.. -Oa,hoàng tử...-Tiểu Đồng hét lên,đám trẻ bao lấy xung quanh nó và hắn. -Chị Di ,là chồng chị sao?-Tô Tịch e dè. -Ừ.-Nó mỉm cười. Tô Tịch nhìn hắn,thở dài. Không biết sau này con bé có được một người chồng vừa giàu có,đẹp trai lại yêu thương như vậy không? Đối với người ngoài,hắn hết sức lạnh lẽo nhưng bên Thiên Di thì như một đứa trẻ,vui vẻ và thân thiện. Đáng yêu vô cùng... -Mẹ.-Nó rời khỏi hắn,khuôn người nhỏ bé chạy về phía cổng ,đỡ lấy bịch đồ. -Di,con về rồi sao?-Mẹ Năm vui mừng tột độ,hai tay ôm ôm lấy nó. -Mẹ,con dẫn chồng về thăm mẹ.-Nó mỉm cười,đưa mắt nhìn hắn. -Chào mẹ. Con là Gia Phong.-Hắn cúi đầu lễ phép,tay xách đồ dùm nó. -A,chủ tịch trẻ tuổi đây sao,con thật bảnh bao quá.-Mẹ Năm tấm tức khen rồi nhíu mày,quay sang nó.-Con bé này,chồng con đẹp trai,hoàn hảo như vậy,con còn làm mẫu mẫu gì đó,phải ở nhà giữ chồng nghe không? -Mẹ..-Nó khóc không được,cười cũng không xong. -Nghe mẹ nói chưa.-Hắn cười,thật đúng ý hắn quá mà. -Hai người.. Hứ... Đưa đây,em vào nấu cơm..-Nó giằng lấy bì đồ,thủng thỉnh vào bếp. -Chị Di,em vào giúp chị..-Tô Tịch chạy theo. -Em.. -Em nữa... Bọn trẻ lại chạy theo. Mẹ Năm vui vẻ cười: -Con nói chuyện với ta một lát. -Được.-Hắn gật đầu đi theo mẹ. .......
-Con quen con bé bao lâu rồi?-Mẹ Năm nhìn ra xa xăm. -4 năm ạ.-Hắn trả lời. Nếu nó coi người này là mẹ thì hắn tất nhiên cũng sẽ coi người này là mẹ rồi. -Di trước đây chịu nhiều cực khổ nên con thông cảm cho cái tính ương bướng của nó nhé.-Mẹ Năm đặt tay lên tay hắn tỏ vẻ tin tưởng.-Hồi đó,nó mới 8 tuổi ,vào đây,nó lúc nào cũng ngồi im,không nói chuyện với ai. Cho đến khi 10 tuổi,nó biến mất. Ta hệt là lo lắng. Nhưng hàng tháng nó luôn tới đây. Trại trẻ này là do mẹ con bé lập ra. Mẹ Di là bạn tốt của ta. -Dạ. -Ta không biết con có biết không? Thiên Di rất thích một vườn hoa oải hương. -Mẹ Năm nhìn hắn. -Điều này con thật không biết?-Hắn lắc đầu. -Ta đáng lẽ không biết nhưng hôm đó,khi Di 15 tuổi,hôm đó,nó rất vui vẻ đã đến mộ của ba mẹ con bé,nó nói đã tìm thấy trái tim mình ở một con người lạnh lùng,cao ngạo,đáng ghét. Ta đoán đó là con rồi.-Mẹ Năm bật cười.-Con bé nó rất thích hoa oải hương,chỉ cần con để ý nước hoa,sữa tắm ..tất cả của nó đều là hoa oải hương. Hắn im lặng,phải,trên người nó có mùi hoa oải hương,nhẹ nhẹ,thanh khiết. Nhưng hắn đã không phát hiện ra ,nó thích như vậy. Có phải hắn vô tâm quá chăng? Hắn thở dài,có gì đó mang mác buồn. -Eey,mẹ,chồng ơi..Vào ăn.-Nó đứng ở gian phòng ăn,gọi với ,tay còn cầm cái muỗng vẫy vẫy. Hắn cùng mẹ bật cười,cùng nhau bước vào. -Woa. Hôm nay các con biết tự túc ngồi ăn ngoan ngoãn thế sao?-Mẹ Năm ngạc nhiên,đưa mắt nhìn nó.-Tụi quỷ ranh này lúc nào cũng làm mệt chết mẹ. -Mẹ.-Bọn trẻ hét lên. -Mẹ.. Sao mẹ cứ làm mất hình tượng của con vậy chứ? Sau này,làm sao chị Di thích con được.-Hoàng phụng phịu. -Hahahaha ..-Mẹ Năm bật cười,vỗ vai hắn.-Tụi nhỏ lúc nào cũng yêu thích Thiên Di. Hắn nhìn Hoàng rồi nhìn những đứa trẻ khác,lòng vừa buồn cười,vừa trách mắng " Lũ tiểu yêu,mới nhỏ mà đã định lớn lên cướp vợ ta sao?" Huhuhu,ăn xong,nó giao việc rửa chén cho hắn dù Tô Tịch đã ra sức nhận,e dè nhìn hắn. Đường đường là vị chủ tịch cao cao tại thượng mà.. -Anh ăn rồi thì phải rửa chén chứ... -Chị,để emm-Tô Tịch xua xua tay. -Anh có nói gì đâu. Em ra chơi đi.-Hắn nhéo má nó,mỉm cười,xắn ống áo lên bước vào. -Yeahhh...-Nó liền chạy ra chơi cùng lũ trẻ mà chả để ý gì nữa. Tô Tịch lắc đầu liền bước vào theo hắn: -Anh,để em phụ giúp. -Em ngồi đó đi.-Hắn không lạnh giọng cũng chẳng ấm áp. -Em không nghĩ anh lại làm những việc này..-Tô Tịch ngồi xuống ghế,đưa mắt nhìn hắn. -Anh cũng chưa từng nghĩ tới cho đến khi gặp Di...-Hắn nói,đôi tay thoăn thoắt rửa,ánh mắt hiện lên vẻ ấm áp mỗi khi nhắc đến Di. -Anh thật cưng chiều chị ấy.. -Tô Tịch thốt lên.-Chị ấy rất vô tư,có làm anh buồn không? -Anh muốn nâng niu Thiên Di lên tận trời.. Em nghĩ xem,hiện tại anh có buồn không?-Hắn quay lại ,miệng nở nụ cười.-Vì người mình yêu,em sẽ thấy hạnh phúc thôi. Tô Tịch quả nhiên rất ngưỡng mộ hắn,lại cảm kích . Di Di thật có phước mà. Cưới một người chồng rất rất biết suy nghĩ... -Hoàng ơi,em ở đâu.?-Nó bị bịt mắt,hai tay khua loạn xạ.-Lại chị cho ôm nè. -Em thích chị thật đó nhưng cũng không ngốc đến nỗi tự xa vào cho chị bắt đâu nha.-Hoàng khúc khích cười. -A..-Nó ôm chầm lấy ai đó,miệng cười tươi.-Bắt được rồi nha. -Bảo bối,em muốn bắt ai?-Hắn nhịn cười,lạnh giọng. -Ơ..-Nó ngơ ngác,tay tháo khăn bịt mắt ra,lũ trẻ bật cười nhưng nhanh chóng bị mẹ bắt đi ngủ trưa.-Anh xong rồi sao? -Em trẻ con thật.-Hắn ôm lấy nó.-Nhưng hãy chỉ mãi là trẻ con của anh thôi nha. -Hử?-Nó bắt lấy hai tay hắn rửa bát mà da nhăn nhúm lại vì ngâm nước lạnh lâu.-Lại đây với em. Nó dắt hắn qua vườn trái cây,đến trước một bờ sông. -Ngồi đây.-Nó mỉm cười,ngồi lên chiếc ghế dài. Hắn ngồi xuống,nhìn nó rồi nhìn ra phía xa xăm. -Em..-Hắn ngạc nhiên,nó đang bôi thứ gì lên tay hắn,đôi bàn tay nhỏ bé của nó đang xoa lên tay hắn. -Anh là chủ tịch,bàn tay mà xấu thì trông rất khó coi,nó phải thật mềm mại...-Nó mỉm cười rồi nằm xuống,gối đầu lên chân hắn. -Nhóc con,em tiện nhỉ..-Hắn búng mũi nó,bật cười. -Chồng em mà,em thích làm gì chả được.-Nó đưa tay lên chạm vào má hắn.-Em rất nhớ anh. -Anh cũng vậy.Bảo bối.-Hắn cúi xuống hôn nó. Đôi môi này đã khiến hắn đêm ngày nhớ mong... -Haha ..-Hắn bật cười,ngay cả khi hôn mà nó cũng ngủ được. Vuốt nhẹ lọn tóc,thiên thần của hắn thật đáng yêu. Xế chiều,phải chào tạm biệt và trở về nhà. Nó ngoan ngoãn leo lên xe,hắn chở nhưng coi vậy ,chứ chả có ngoan. Cái tay hư đốn của nó đang lần mò hắn khiến hắn nóng người đến khó chịu. Con tiểu yêu này.. Anh thật muốn ăn sạch em mà.
|