Nữ Bang Chủ Của Smile
|
|
|
-------------------------------------------------------------------------------- Ngày thẩm phán được ghi trong giấy mời đến nhanh chóng. Khoảng thời gian 5 ngày cũng đủ làm vết thương của hắn khá hơn. Lee, hắn và Khánh sẽ phải đi đối diện với nó, với tư cách là hộ pháp và Hắc Vương Thế giới âm u bắt đầu với nhiều tiếng động. Tam Bang tụ họp! Bức màn che to lớn che khuất 3 chiếc ghế ngang nhau. Phía sau là 3 con người với tấm mặt nạ, sát khí và sự cẩn trọng không bao giờ là ngừng lại. Phía dưới là hàng ngàn con người thế lực địa vị phải hạ thấp gối đón chào Tam Nhân Sự trở lại của quân số Thần giáo cũng làm hai bang còn lại bất ngờ. Người của Thần giáo đã tuyên bố ngưng hoạt động nhưng giờ lại trở lại và sức mạnh của Thần giáo cũng không có chút gì là thuyên giảm sau một thời gian dài vắng bóng Mọi tiếng sì sầm bàn tán lại được dịp vang lên -Mọi người! Có ý kiến gì với sự trở lại của Thần giáo? Ánh mắt nhắm hờ bật mở đỏ rực. Tất cả tiếng ồn ào náo loạn ngay lập tức im bặt. Sự uy lực của đôi mắt sau tấm màn lưới che đi chủ nhân của chiếc ghế Băng Thần không gì là cản được. Mọi người trong Thần giáo cũng phải ngỡ ngàng trước ánh mắt của chủ nhân mình. Lee ngồi chiếc ghế phía dưới với chức vụ hộ pháp chỉ biết nhìn nó với ánh mắt u buồn -Dark đã chết nhiều năm và hôm nay ta trở lại là để LẤY CHIẾC GHẾ CHỦ BANG Bao nhiêu con mắt hướng về nó không khỏi ngỡ ngàng. Người trong Thần giáo cũng phải mở to mắt để nhìn điều gì đang diễn ra. Trước giờ, chủ nhân của họ, chưa bao giờ muốn trở thành Dark... -sao lại thế được! - một người cất tiếng -đúng vậy, dù Thần giáo có uy lực như thế nào thì cũng chỉ là một bang giáo,muốn lên thành Dark. Ngài có tài năng gì - người ngồi kế ở Ma giáo cũng nhếch môi đứng dậy tiến ra giữa -tài năng gì? Nó mặt lạnh tanh kéo tấm rèm bước ra và chưa kịp lấy được phản ứng của mọi người nó đã như một con gió đến gần tên đó từ lúc nào Chiếc dao nhỏ rút dần từ bụng của tên "tân binh". Anh ta khuỵ xuống và chết chưa kịp hiểu lí do -vậy có còn ai.... muốn phản đối nữa không? Nó tháo chiếc mặt nạ xuống khiến mọi người kinh ngạc hơn. Bao nhiêu thắc mắc cũng chỉ tập trung vào một nghĩa " L-là con gái sao?" Trước giờ tất cả người trong bang đều tưởng chủ bang của Thần giáo là con trai, bởi chưa bao giờ ai được gặp họ sau tấm màn che, công thêm cách ăn mặc "xích - lâu" thì không ai nhận ra là con gái. Một người con gái có thể lãnh đạo cả một bang - không tầm thường, hơn nữa sác đẹp của cô ta sau tấm mặt nạ cũng làm mọi người phải choáng ngợp.Chính vì thế mà lần dao đấu đầu tiên với hắn - Hắc Vương, hắn cũng tưởng nó là con trai Mọi người im lặng không ai phản đối bất cứ câu nào bởi quá nể phục, tuy vậy một số cũng bởi vì quá sợ hãi bởi tốc độ và khả năng chiến đấu của nó Cô tiến gần đến chiếc ghế của Dark và ngồi lên. Bao nhiêu tiếng vỗ tay vang lên không điểm dừng -chủ nhân! - tiếng một người ngồi đầu ở Thần giáo cát lên làm không khí lại im lặng đến ngộp thở - vậy ai sẽ là người thay thế chủ nhân làm chủ bang của Thần giáo? -hộ pháp! Câu trả lời ngắn gọn không ai bất ngờ nhưng làm cho Lee phải bất ngờ. Sao... con người này ... lại trao chiếc ghế của một trong Tam nhân cho cậu? Tiếng hò reo lại vang lên không siết. Dù bề ngoài là thế nhưng trong tâm hai bang còn lại nhất là Ma giáo thì có vô vàn người đang âm mưu lật đổ "chủ nhân chiếc ghế Dark". Tuấn bóp chặt thành ghế tức tối. Đáng lẽ, đáng lẽ chiếc ghế đó phải là của hắn ta chứ? "Rồi cũng sớm lấy lại thôi hahhahaha" -được rồi! Bây giờ cuộc thẩm phán sẽ mở. Người đâu mang phạm nhân cấp S ra đây Tuấn ngồi bắt chéo chân, tựa người vào ghế cười thú vị Một người con gái bị trói bằng dây sắt vào cây cột chữ thập được đưa ra giữa "khán đài" Lee, hắn và Khánh phải trợn tròn mắt khi người đó là Trân. Một cái giật mí mắt lướt qua đôi mắt đỏ tươi . Nó đứng dây toan bỏ đi -Dark không ở lại xem cuộc thẩm phán sao? - Tuấn nhìn sang nó đắc ý Không nói gì nó ngồi lại ghế với một chút biểu cảm. Những con "ma khát máu" ở dưới cũng háo hức chờ đợi cho cuộc thẩm phán Lee nắm chặt tay suy nghĩ vài dây rồi bật dậy -tôi bảo lãnh cho phạm nhân này - cậu nhìn thẳng vào Tuấn đầy căm phẫn -ô rất tiếc "thưa" tân bang chủ, nhưng đây là phạm nhân cấp S của Ma giáo. Thần giáo KHÔNG CÓ QUYỀN XEN VÀO!
|
-vậy xin hỏi cô ta mang tội danh gì? - hắn bước ra khỏi tấm màn sau 1 tiếng im lặng -phản bội Ma giáo, âm mưu giết hại ta, mưu toan lật đổ Ma giáo. Như thế chưa đủ tội danh sao? - Tuấn chầm chậm mở lời như muốn rót vào tai người nghe không sót 1 chữ -vậy bằng chứng đâu? - Lee đập ghế cũng bước ra khỏi tấm màn -tất cả con người trong Ma giáo là bằng chứng - Tuấn quắc mắt nhìn xuống làm ai cũng gật đầu lia lịa - không ai phản đối nữa à! Vậy cuộc thẩm phán BẮT ĐẦU! Tiếng Tuấn vừa dứt là hàng ngàn cực hình được đưa ra "trung tâm". Trân bị hất vào mặt một thao nước lạnh lẽo, cô tỉnh dậy và thấy mình đang bị đưa đến một lu nước bằng sắt. Sau khi bỏ cô vào người bên ngoài lấy cây dùi đánh vào lu kêu inh ỏi. Các dây thần kinh của cô phản ứng với âm thanh đến quay cuồng, mọi thứ lục phủ ngũ tạng như muốn bể ra nát bét. Chưa kịp tỉnh táo khi được đưa ra khỏi lu cô lại bị trói chặt xuống nền đất. Lũ kiến và ong như được dịp mở tiệc với mùi mật ong vàng đượm trải đầy trên người cô. Chúng thi nhau "cắn chích" cô không lấy cảm thương. Tiếng hét bi ai đến thấu trời xanh nhưng như một "cái loa" tắt âm với hàng ngàn cặp mắt sáng loá vẫn thú vị ngồi xem. Bao nhiêu cực hình lần lượt được cô nếm trải. Đau đớn! Nước mắt không ngừng tuôn trào nhưng không một ai thương cảm. Những giây phút sống không bằng chết cô lại nếm trải thêm lần nữa, đau đớn lắm. Cảm giác địa ngục từ căn nhà tối tăm ánh sáng lại quay về với cô. Cô chưa bao giờ muốn nhớ lại cảm giác kinh khủng ấy. Sợ lắm, không một ai trong bóng đêm tối tăm thấy cô. Chỉ có ánh sáng từ ngọn nến hiu hắt yếu ớt rọi đến... Cô lại bị cột vào chiếc cột sắt cách đất 5 mét. Cực hình cuối cùng rồi sao? Cực hình kinh khủng nhất... cuối cùng cũng đến. 1000 con người dàn ra đều đặn. Trên tay là những mũi dao nhọn hoắt nhắm vào mục tiêu chuẩn xác, chỉ cần một lệnh "bắt đầu" của ban thẩm phán thì trò chơi này cũng sẽ kết thúc. Đến rồi, lưỡi hái tử thần đến gần với cô rồi. Không sao đâu! Sẽ hơi đau một chút rồi sẽ nhanh chóng qua thôi. Cô không sợ. Ánh mắt yếu ớt mờ nhạt nhìn con người lạnh lùng trên kia. Cô cười cay đắng nhắm mắt lại như buông xuôi Một con dao, hai con dao ghim vào lòng bàn tay cô. Cô hét lên đau đớn, máu cứ thế tuôn trào không siết. Rồi tiếp tục ba bốn con dao nữa. Cô cảm nhận cánh tay phải của mình như tê liệt. Máu từ miệng phun ra mạnh mẽ. Một tên lính đi đến, chậm rãi "khoét" từng vết thương ở tay cô -AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Cảm giác như bị cắt thái từng miếng da thịt ra đau đớn. Cô sắp không trụ được nữa rồi. Nhếch môi cười, cô nhìn lên mặt trăng chờ đợi. Chỉ vài phút nữa thôi, vì phút nữa thôi, cô sẽ được siêu thoát khỏi cõi đời cay nghiệt này
|
-ĐỦ RỒI! "Trò chơi" cực hình ngay lập tức dừng lại sau câu nói của "lãnh chúa tối cao". Trân nhìn nó mỉm cười nhẹ rồi ngất đi mất -sao vậy thư Dark! Không lẽ người muốn tha cho tên phản đồ này sao? - Tuấn nhìn nó sang nó nhíu mày - tiếp tục cho ta - rồi ra lệnh cho bọn lính tiếp tục tra tấn -TA NÓI DỪNG LẠI! Nó dựt con dao đầu lâu phi thẳng vào đầu tên lính đang định lao con dao thứ 7. Mọi người hốt hoảng và lại càng thêm nể phục khi ở khoảng cách xa như vậy mà con người kia không cần nhìn cũng làm tử vong đối phương -cô định PHẢN lại nguyên tắc mà Dark đương thời đã đặt ra hay sao? Tuấn quắc mắt nhìn nó không suy nghĩ. Nhưng có vẻ hắn đã chọn không đúng người. Nó lướt nhanh đến bóp lấy cổ Tuấn, ánh mắt giết người như muốn moi con mắt đối phương. Tuấn nuốt nước bọt sợ hãi không nói nên lời -ngươi muốn chết sao? Người Ma giáo hốt hoảng đứng dậy định phản kháng. Nó ngay lập tức rút cây súng lục bắn thẳng vào tim tên hộ pháp cầm đầu -c-cô dám giết người của tôi - Tuấn nhìn xuống tên hộ pháp thân cận của mình -còn ai dám phản đối? Ta là Dark! Quyền thuộc về ta. Ai muốn chống lại ta thì phải lấy được chiếc ghế Dark khỏi tay ta Nó buông tay đến rút con dao từ đầu tên lính đeo lại vào cổ. Đút tay vào túi nó lạnh lùng đưa Trân đi Sau khi mọi người giải tán hết. Lee khuỵ xuống đất, nước mắt dàn dụa. Cậu thật vô dụng, cậu chỉ biết đứng nhìn mà không thể làm gì. Mục đích nó đưa cậu lên làm chủ bang Thần giáo là thế sao? Là chủ bang Thần giáo cai trị một bang cậu không thể cứu Trân, không thể lỗ mãn cứu một phạm nhân cấp S của bang khác. Cậu cay đắng nhìn Trân bị đưa đi. Với con người đó, liệu người đó sẽ làm gì Trân. Cậu không thể chống lại nó, nó là chị cậu và hơn nữa bây giờ nó là Dark Khánh giữ lấy vai hắn và lắc đầu khi hắn định đến an ủi cậu -cứ để cậu ta một mình đi Rồi hai người bỏ đi. Hắn và Khánh đều thở một hơi dài và cùng một suy nghĩ "rốt cuộc cô/cậu đang nghĩ gì?" -------------------------------------------------------------- Nó đạp cánh cửa mở tung ra và đưa nó vào phòng. Cặp mắt nâu vội vã lướt nhanh hàng thuốc "đây rồi!!" ----------------------------------------------------------
|
---------------------------------------------------------- Cô khẽ mở mắt nhìn vội, bóng dáng người bạn quen thuộc lạnh lùng nhìn cô không chút cảm xúc -ngươi tình rồi sao? Nó nhanh chóng đứng dậy quay đi -cậu... cứu tớ? -ta cứu ngươi chỉ để cảm ơn vì ngươi đã cứu vết sẹo trên mặt ta lần đấy. Ta và ngươi đã không còn nợ nần gì nữa -vậy sao? - Trân mỉm cười nhìn nó, cảm giác gì đó hạnh phúc chợt ùa về -ngươi đừng tưởng ta sẽ tha cho ngươi. Chỉ là để lúc ta giết ngươi sẽ không có gì phải ái ngại - Nó lạnh băng quay qua nhìn Trân - tay phải của ngươi đã tàn rồi Ta không thể cứu chữa được -tàn rồi sao? Trân cố gắng cừ động cánh tay nhưng hình như là vô dụng -giờ thì ngươi đi đi Nó bước nhanh ra cửa và đi mất. Nó... thả cô đi hay sao? Cô biết đi đâu chứ?
Cô nước đến bờ vực hứng lấy cơn gió lạnh lẽo của khí trời thế giới đêm này. Tay cô tàn rồi! Cô còn làm được gì nữa chứ? Những người quan trọng của cô cũng không chấp nhận cô nữa. Sao nó không giết cô đi? Nó thật tàn nhẫn. Nó để cô sống để cô nếm trải hững cay đắng của cuộc đời này sao? Không nhà cửa, không người thân. Cô sống còn có ý nghĩa gì. Con người sinh ra để sống và họ sống phải có mục đích, vậy nếu không còn mục đích để sống thì cô sống làm gì cơ chứ? Cô cười nhạt nếm trải hững giọt nước mắt mặn chát. Khi những người quan trọng và mục đích sống đã chết thì coi như cô cũng đã chết. Vậy thân thể này còn bước tiếp trên cõi đời cay đắng này làm gì? Một bước, hai bước, cô tiến gần đến bờ vực -tạm biệt! -khônggggggggggggggggggggggggggg! Lee hét lớn khi thấy cô nhảy xuống vực thẳm. Cậu bay lại nắm lấy tay cô, cố giữ lấy bàn tay nhỏ bé không vụt khỏi tay mình. Cậu như không đủ sức kéo cô lên Cô mở mắt ra nhìn cậu chậm rãi và cười nhẹ. Cậu cứu cô làm gì? Những giọt nước mắt từ cậu rớt xuống mặt cô nhạt nhoà -bỏ tay tôi ra đi - cô nhìn cậu rồi thở một hơi nhiều phiền muộn -sao cậu ngốc vậy? Tôi chưa xử cậu vì cậu lừa tôi và chị Băng mà. Tôi chưa cho phép cậu chết đâu. Cậu chết rồi sao tôi còn xử tội cậu được nữa hả? - cậu mếu máo như một đứa trẻ -tôi xin lỗi! Xin lỗi vì đã chốn tránh! Tôi đã quá ích kỷ để chọn cái chết. Tôi đã xấu xa khi lừa gạt mọi người. Tôi vô cùng xin lỗi. Nhưng tôi xin cậu hãy cho tôi được chết, sống không mục đích và không có người quan trọng làm mục đích sống tiếp thì tôi còn sống tiếp làm gì chứ? -không! Cậu không được nói thế, tôi sẽ làm người quan trọng của cậu. Tôi còn chưa nói là tôi thích cậu mà. Tôi còn chưa được ôm cậu một lần. Tôi chưa cho cậu chết - cậu lắc đầu lia lịa nước mắt đau khổ nhỏ giọt xuống mặt cô mệt mỏi -tôi cảm ơn những tình cảm cậu dành cho tôi. Nhưng tôi không đủ tư cách để nhận lấy nó. Cậu còn Ngân, còn mọi người Trân nhìn Lee cười dịu dàng rồi gỡ tay mình ra khỏi bàn tay ấm áp của cậu. Người cô như lơ lửng trong không trung lạnh lẽo. Thoải mái, không buồn phiền. Cô nhìn cậu nhỏ dần và nhắm đôi mắt lại để khoá hình ảnh của cậu trong tim mãi mãi "tôi cũng muốn nói là tôi thích cậu, nhưng hãy đối xử tốt với Ngân. Tôi... không đủ tư cách" Giọt nước mắt lăn nhẹ nhàng và thanh thản, là giọt nước mắt cuối cùng rôi.Cô buông xuôi tất cả, buông xuôi để bớt đau khổ hơn. Và đó cũng có lẽ là suy nghĩ cuối cùng của cô khi cô chuẩn bị về với trời cao
Chiếc đồng hồ cát lắc lư nhẹ qua cơn gió. Bóng dáng nhỏ lạnh lùng rời lưng khỏi thân cây to. Đôi mắt nâu nhắm nhẹ lướt đi như những hạt cát trong tiếng gào thét của cậu... Cậu nằm dài ra đất đau khổ. Giá như , cậu đến đây sớm hơn, gặp được Trân sớm hơn thì có lẽ cậu đã cứu được cô. Người chị của cậu đã thành một con người khác và giờ người cậu thích cũng bỏ cậu mà đi. Cậu nhớ nụ cười đó. Nụ cười của hai người quan trọng với cậu. Giờ đã không còn nữa rồi! Hai nụ cười ấy đã tắt rồi. Vậy cậu còn có thể cười được nữa không? Thằng nhóc Lee loi choi luôn có nụ cười nghịch ngợm trên miệng còn nữa không? Tắt rồi, tắt thật rồi... Đâu đây một chút gì đó nhói lên. Cô chọn cái chết? Nó đút tay vào túi quần nhìn lên ánh trăng nhạt. Đôi mắt lạnh mang một chút hơi ấm phiền não Mở cánh cửa nhà đã bấy lâu không trở lại, nó tiến đên cây dương cầm đánh vài nốt nhạc. Giai điệu bài "Sandness And Sorrow" vang lên chậm rãi. Kí ức về cô và nó lại hiện về. Mặt nó lạnh lẽo, tay lướt qua vài nốt nhạc. Chất chứa nỗi buồn! Mở cánh cửa xuống phòng thì nghiệm nó nhìn mọi thứ lạnh nhạt rồi bỏ đi. Cô chết rồi! Không hiểu sao nó lại thấy chút gì đó khó chịu. Phải chăng nó đã tha thứ cho cô Nó lướt nhanh qua những cành cây trở về thế giới ngầm. Căn nhà này, căn nhà mang bao kỉ niệm của nó và cô Giả tạo! Nó nhếch môi cười khinh rồi trở về nơi "thuộc về mình"
|