Tôi Làm Điều Đó ... Vì Cậu!
|
|
CHƯƠNG 17.1: NGÃ
“Tôi nói cho cậu biết khi cậu ngã luôn là tôi dìu cậu, không cho phép bất cứ người con trai nào cơ hội đó cả.”
Trời trong xanh, những đám mây trắng bồng bềnh trôi trên nền trời điểm xuyết chút nắng dịu nhẹ. Hàng bằng lăng vẫn đứng thẳng tắp thành một hàng dài. Tán lá rậm rạp vẫn không ngừng vươn ra.
Từ buổi sáng tinh mơ, Nhã Điềm cùng Thục Đoan đã đạp xe trở lại kí túc xá. Mấy ngày qua, Nhã Điềm cũng không làm gì nên hồn . Chỉ là ở nhà giúp mẹ vài chuyện vặt vảnh, lại nói đến vì chuyện xảy ra tối hôm đó của Anh Trúc và Khải Huy khiến đầu óc Nhã Điềm thật rối loạn. Nó tự cho rằng bản thân đã quên được, đã thật sự bình tĩnh để đối mặt nhưng có lẽ nó không đủ sức để giữ bình tĩnh. Ngoảnh đi ngoảnh lại chỉ có một mảnh quá khứ mà nó không vứt đi được.
- Nhã Điềm!
Thục Đoan vừa đạp xe vừa nhìn Nhã Điềm, cô không khỏi phiền não. Nhã Điềm đạp xe mà tâm hồn treo cành cây không sợ xảy ra tai nạn sao?
- Nhã Điềm!_Thục Đoan lại một lần nữa gọi.
Thục Đoan lại liếc nhìn phía sau thấy hai người kia mà thật tức, cô không biết phải làm sao mới hạ hỏa. Đặc biệt là cái cô gái ngồi phía sau, rõ ràng sáng nay cô có nhã ý mời Anh Trúc đi chung người này lại cứng rắn từ chối. Còn tưởng cô không nhìn thấy dã tâm sao còn ra vẻ, cô muốn Nhã Điềm lên tiếng nó lại không thèm liếc mắt chỉ cười cười đạp xe đi trước, thật là làm cô tức mà không có ai xả giận. Cô là đang đấu tranh đòi công bằng cho nó tại sao nó lại làm ngơ như vậy.
Bây giờ nhìn xem bộ dạng ngây ngây ngốc ngốc, Thục Đoan dám chắc Nhã Điềm đang nghĩ về hai con người ở phía sau.
- Hửm? Có chuyện gì?_bây giờ Nhã Điềm mới ý thức được bên cạnh mình có một người đang lải nhải.
- Cậu không cần phải buồn…ấy coi chừng!_Thục Đoan định khuyên Nhã Điềm không cần quan tâm đến hai người kia, lại thấy phía trước có người la tới chỉ có thể hét đáng tiếc không kịp.
“ Rầm”
Thục Đoan còn chưa kịp nói xong đã hét lên, phía trước là cua quẹo vào hẻm đến cổng trường. Thục Đoan hét xong một bên che mắt lại. Nhã Điềm còn chưa rõ chuyện gì đã bị ngã sang một bên , bị xe đạp đè lên. Khuôn mặt Nhã Điềm nhăn nhó lên vì đau, đầu óc thì choáng váng một trận. Ánh mắt nó thoáng lướt qua thấy bóng dáng một người đạp xe vào hẻm. Nhã Điềm không tin bản thân mình tự ngã rõ ràng, có người muốn ép nó mất đà ngay khúc cua thôi. Nhã Điềm không có bằng chứng nói người ta cố ý làm sao bây giờ, dù sao cũng là tự bản thân nó muốn dừng lại tránh va chạm rốt cuộc hại thân. Người này kĩ thuật đạp xe cũng thật điêu luyện có thể khiến nó mất đà ngã nhưng người kia lại không hề hứng gì, còn ung dung chạy đi.
- Nè, đi đứng kiểu gì đấy, thật là một tiếng xin lỗi cũng không có đây là cái loại người gì._Thục Đoan tức giận trừng mắt nhìn bóng lưng đã sắp khuất.
- Ây…da, Thục Đoan đáng chết sao không nhắc tôi sớm một chút._Nhã Điềm tức giận trừng mắt nhìn Thục Đoan, nó là vừa bực vừa đau đành lấy người này ra trút giận vậy.
Thục Đoan vừa cảm thấy xót vừa cảm thấy buồn cười, rõ ràng phía trước có người đang chạy đến như thế tại sao nó không nhìn thấy. Thục Đoan dựng xe một bên, lại chạy đến bên cạnh Nhã Điềm.
- Xin, xin lỗi tôi có nhắc mà tại cậu không nghe thôi. Muốn trách phải trách cậu thả hồn tận đẩu tận đâu ấy.
- Cậu…
Thục Đoan lè lưỡi lại ra sức dựng xe của Nhã Điềm.
- Còn không mau kéo tôi dậy?_Nhã Điềm lại nhăn nhó đưa tay về phía Thục Đoan.
Cũng may bên đường có cỏ, ngã xuống cũng đỡ ma sát với đất cát cũng không đến nỗi. Có điều chân bị xe đè lên lại có chút trầy xước rỉ máu, mác cá chân bị đau lập tức hiện lên một cục xanh, tím. Thục Đoan còn chưa đưa tay ra đã có một người nhanh hơn chạy đến rồi.
- Cậu, cậu không sao chứ?
- Tuấn Nguyên?_Nhã Điềm cùng Thục Đoan kinh ngạc khi thấy Tuấn Nguyên.
- Tôi, tôi không sao._Nhã Điềm cười gượng xua tay bảo không sao.
Tuấn Nguyên một bộ dạng lo lắng nhìn chằm chằm chỗ chân Nhã Điềm bị trầy xước. Cậu ta không nghĩ khi nhìn thấy Nhã Điềm một bụng vui mừng, còn chưa hết mừng đã thấy nó ngã sỏng soài ra đất. Cậu ta thậm chí còn chưa kịp dựng xe đã chạy đến. Phải nói là chiếc xe bị vứt một cách không thương tiếc. Tuấn Nguyên nâng chân Nhã Điềm nhìn vết thương, không dấu nỗi sự xót xa. Nhã Điềm bị nhìn đến phát ngượng muốn rút chân về nhưng bị giữ quá chặt đành chịu. Khải Huy thấy Nhã Điềm ngã muốn chạy lại đỡ, đáng tiếc vì có Anh Trúc ở phía sau, hắn không tài nào vứt xe như Tuấn Nguyên mà chạy đến bên nó được. Hai tay Khải Huy nắm chặt, nhưng hắn vẫn cố xuống xe một cách nhanh nhất. Bước chân cũng nhanh hơn bước đến bên cạnh nó, thái độ vẫn điềm nhiên không nhìn ra nửa điểm tức giận. Anh Trúc ở phía sau có chút tức giận, nhìn đến cảnh tượng Nhã Điềm bị ngã lại có chút hả hê, khóe môi vì vậy cũng hơi cười mỉa mai sự vụng về của Nhã Điềm.
|
- Có sao không?_Khải Huy nhẹ giọng nói lại nửa quỳ nửa ngồi bên cạnh.
Nhã Điềm nheo mắt nhìn Khải Huy giống như muốn tìm ra chỗ bất thường của hắn. Nhưng nó vẫn nở một nụ cười. Thái độ lại vô cùng mất tự nhiên đưa tay đỡ chân mình rút ra khỏi tay Tuấn Nguyên.
- Không sao.
Tuấn Nguyên buông tay nheo mắt nhìn Nhã Điềm, lại nhìn đến Khải Huy thoáng thấu hiểu nhưng là trong lòng không cam.
- Như vậy mà không sao, trầy xước đổ máu tôi không hiểu cậu sao lại vụng về như vậy, bộ đi không nhìn đường sao?_Khải Huy giọng điệu lạnh nhạt, trách móc nhưng hành động lại dịu dàng nâng chân lên xem xét.
Anh Trúc nghe được câu này môi cười còn tươi hơn cả hoa. Nhưng trong tình cảnh hiện tại không ai để ý đến chỉ có Thục Đoan mới thấy. Thục Đoan nheo mắt âm thầm mắng một tiếng. Đây là kiểu bạn bè gì thấy người gặp nạn còn cười vui vẻ như vậy. Cô chợt nhớ đến cái người gây họa lúc nãy hình như khi quay lại cười một nụ cười giống vậy thì phải?
Nhã Điềm vẫn còn đau lại bị Khải Huy trách móc, cơn giận lại dâng lên, trừng mắt nhìn Khải Huy giống như muốn đến cho hắn vài cái đấm vậy.
- Tôi như vậy đó, không cần cậu quan tâm._Nhã Điềm nói xong liền xoay mặt đi chỗ khác.
Khải Huy giật mình nhìn đến gương mặt tức giận của Nhã Điềm. Hắn đang tự hỏi mình làm lỗi gì to tát mà nó tức giận đến vậy. Bình thường hai người cãi nhau ỏm tỏi cũng chẳng thấy nó tức giận. Không phải chỉ vài câu của hắn mà nó tức giận chứ.
Tuấn Nguyên lại vì câu này nhếch lên một nụ cười nhìn Khải Huy. Khải Huy lại lạnh lùng liếc cậu ta một cái.
- Không nói nhiều, tôi chở cậu đi.
- Không, không cần đâu cậu không phải đi với Anh Trúc sao?_Nhã Điềm liếc mắt về phía sau nhìn vào thân ảnh mỏng manh đang đứng phía sau Khải Huy.
Có lẽ Nhã Điềm không nhận ra nhưng tất cả mọi người đều nhận ra giọng nói này có chút trách móc. Khải Huy sững người, một lúc sau lại nhếch lên một nụ cười thấu hiểu vì sao nó tức giận.
Anh Trúc khuôn mặt lạnh nhạt, rõ ràng ban đầu cô thầm cười trộm Nhã Điềm hậu đậu mà bị ngã. Nhưng cô lại quên mất Nhã Điềm có chuyện Khải Huy tuyệt đối không quan tâm cô nữa. Anh Trúc lại đi đến hỏi han Nhã Điềm.
- Cậu không sao chứ, sao lại không cẩn thận như vậy? Nếu đau ít cũng không cần giả vờ thảm hại đến như vậy.
- Cậu…_Thục Đoan tức đến nỗi muốn mắng vào mặt Anh Trúc, chỉ thấy Nhã Điềm giật giật bàn tay, cô mới mím môi nhịn.
- Cảm ơn, tôi không đến nỗi nào._Nhã Điềm cười gượng.
Nhã Điềm nắm lấy tay Thục Đoan đứng dậy, mím môi nhịn đau. Nó thậm chí bỏ qua hai ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm.
- Tôi dìu cậu._Tuấn Nguyên rất ân cần đi đến bên cạnh.
- Không cần đâu, tôi đi với Thục Đoan thì được rồi.
- Đúng rồi, Anh Trúc phiền cậu đạp xe Nhã Điềm về hộ._Thục Đoan mỉm cười dịu dàng nhưng ai cũng có thể nhận ra đó là một nụ cười đắc ý, tay lại dìu Nhã Điềm.
- Tôi? Tại sao phải là tôi?_Anh Trúc chỉ vào mặt mình lại bất mãn vô cùng.
- Không cậu chẳng lẽ tôi, Khải Huy hay Tuấn Nguyên? Ba người bọn tôi đều có xe, chỉ có cậu không có xe, bây giờ chân Nhã Điềm đau không đi được dĩ nhiên cậu thay cậu ấy đạp xe có gì không được, cậu cũng không phải không biết đạp xe. Chắc cậu không ích kỉ đến mức giúp bạn một chút cũng không làm chứ cô bạn lớp trưởng?
Anh Trúc bị Thục Đoan nói đến mức nghẹn họng, đơ lưỡi, cái gì cũng không thể phản bác. Đang yên đang lành tại sao cô lại tự đi rước phiền phức vào mình thế này. Anh Trúc cắn răng nhịn xuống không muốn cãi. Bây giờ cô chống cự cũng chỉ là mất mặt bản thân.
Thục Đoan lại đắc ý nhếch môi cười, chỉ cần tách được Anh Trúc ra khỏi Khải Huy thì tốt rồi.
Khải Huy nhăn trán không hài lòng nhìn dáng đi khập khiễng siêu siêu vẹo của Nhã Điềm. Hắn không suy nghĩ nhiều liền đi bế Nhã Điềm lên trước ánh mắt kinh ngạc của ba người còn lại. Nhã Điềm lại bị hành động này dọa cho sợ.
- Cứ như vậy đi tôi chở Nhã Điềm._Khải Huy lạnh nhạt nói đi nhanh về hướng xe của mình.
- Nè, cậu làm cái khỉ gì vậy thả tôi xuống. Đừng tưởng tôi không dám đánh cậu._Nhã Điềm vừa xấu hổ vừa tức giận không ngừng đập vai hắn.
- Cứ việc chỉ sợ cậu không có sức._Khải Huy nhếch môi cười.
- Cậu…mặt dày._Nhã Điềm trừng mắt giận dữ.
- Mới biết sao? Tôi nói cho cậu biết khi cậu ngã luôn là tôi dìu cậu, không cho phép bất cứ người con trai nào cơ hội đó cả._Khải Huy cười nhẹ, khuôn mặt gian xảo muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
- Cậu…_Nhã Điềm tức nhưng không nói được gì.
Nó thật sự ghét cái tính chuyên chế áp đặt luôn cho bản thân là đúng của hắn.
Khải Huy đặt Nhã Điềm xuống cạnh chiếc xe, rồi mới tự thân leo lên.
- Lên! Muốn đứng ở đây đến tối sao?
Nhã Điềm buồn bực vì hành động tùy hứng của hắn, liếc hắn một cái mới ngồi đặt cả hai chân ngồi ở một bên tránh chạm đến vết thương. Nhã Điềm nhìn về phía Tuấn Nguyên liền cụp mắt xuống không dám nhìn cậu ta. Lúc nãy nó từ chối sự giúp đỡ từ cậu ta cư nhiên lại bị Khải Huy ép buộc nên lại có chút khó xử.
Tuấn Nguyên thở dài một cái, cậu ta không làm được gì. Cậu ta không có gan chạm vào Nhã Điềm chính vì vậy không thể giống như Khải Huy. Cậu ta cũng cảm thấy bản thân quá yếu đuối rõ ràng đến trước Khải Huy lại không thể làm gì. Tuấn Nguyên nhìn Nhã Điềm an ổn ngồi trên xe mới xoay người lên xe đạp rời đi. Anh Trúc lại đứng một chỗ tức đến nỗi mặt đỏ gay, thiếu điều chưa giậm chân xuống đất để trút giận. Thục Đoan ngớ người một lúc, mới lấy lại tinh thần cười cười.
Tất cả mọi người cứ như vậy đạp xe thẳng về kí túc xá, không ai nói với ai câu nào. Giữa Khải Huy và Nhã Điềm cũng là một khoảng im lặng vô tận. Họ im lặng lại không có nghĩa là không suy nghĩ, mỗi người sẽ có nhưng ý nghĩ riêng khó nắm bắt.
----------------------------------------
|
CHƯƠNG 17.2: NGÃ
“Anh cũng vốn nghĩ anh và cô ấy chưa bao giờ chia tay.”
Khi về đến kí túc xá, Khải Huy chỉ có thể đỡ Nhã Điềm đến dưới lầu, phần còn lại đều giao cho Thục Đoan lo. Hắn vẫn đứng dưới lầu trông chừng cho đến khi thấy cánh tay Thục Đoan vẫy vẫy ra hiệu cho hắn về. Khải Huy mím chặt môi nhìn chằm chằm bóng lưng Nhã Điềm, nó không nói không rằng chỉ nhìn hắn thoáng qua một tia bất đắc dĩ. Khải Huy lắc đầu cười khổ xoay người trở về kí túc xá nam. Tuấn Nguyên cũng không thua kém, cậu ta cũng đứng đó trông theo bóng dáng Nhã Điềm. Tuấn Nguyên vẫn âm thầm than nếu hắn biết Nhã Điềm trước Khải Huy thì liệu nó có cho cậu ta cơ hội không? Và nếu gương mặt cậu ta không có nét hao hao giống người con trai đã khuất có lẽ nó đã không đến cạnh cậu ta chăng? Đột nhiên Tuấn Nguyên cảm thấy oán giận vô cùng. Anh Trúc ánh mắt không vui nhưng vẫn không nói ra lời chỉ lẳng lặng đi theo Nhã Điềm cùng Thục Đoan trở về phòng, cô gái này còn cùng Thục Đoan dìu Nhã Điềm lên bậc thang. Thục Đoan cùng Nhã Điềm kinh ngạc nhưng không bác bỏ vẫn nói tiếng cảm ơn giống như giữa họ chưa bao giờ có hiềm khích sâu nặng.
Nhã Điềm mang nhiều cảm xúc phức tạp trở về phòng với đôi chân khập khiễng, nó không biết phải cư xử thế nào cho phải. Vết thương của nó chưa lành nó không muốn lại một lần nữa bị tổn thương. Nhưng mỗi lần nhìn vào ánh mắt bi thương của Khải Huy nó cảm thấy vô cùng đau lòng. Nó phải làm sao mới có thể thả lỏng bản thân khi đối diện với người con trai này đây?
Tiếng ồn ào về đến trước cửa phòng, Khánh Vy đang ngồi đọc sách thoáng nhíu mày. Cô ngẩng đầu ra cửa chỉ thấy Thục Đoan đang dìu Nhã Điềm, gương mặt Nhã Điềm cố nở nụ cười yếu ớt chào Khánh Vy.
- Chào chị Vy em mới lên.
- Chị Vy._tiếng Thục Đoan cùng Anh Trúc cũng vang lên.
- Chào các em mà Nhã Điềm làm sao vậy?_Thục Đoan chưa cười đã vội bật dậy đi đến cùng Thục Đoan dìu lấy Nhã Điềm.
- Em không sao, chỉ do sơ ý ngã thôi._Nhã Đềm cố ý xua tay làm giảm đi sự lo lắng trong mắt Khánh Vy.
Khánh Vy cũng không muốn hỏi nhiều, bản tính cô trầm lặng chỉ quan tâm theo cách riêng của mình. Khánh Vy vội đi lấy bông tẩm cùng băng cá nhân băng lại vết thương cho Nhã Điềm. Anh Trúc cũng không nói gì chỉ đứng nhìn một lát cũng đi cất đồ đạc. Thục Đoan ngồi ở bên cạnh nhìn chân Nhã Điềm rồi thở dài cũng giúp Nhã Điềm dọn dẹp lại một số vật dụng. Khánh Vy nhẹ nhàng giúp nó xử lí vết thương, Nhã Điềm khẽ cong môi cười vui vẻ.
- Xong rồi, chắc là không sao nữa._Khánh Vy mỉm cười.
Lúc Khánh Vy ngẩng đầu lên nhìn thấy nụ cười trên môi Nhã Điềm, cô nhíu mày khó hiểu.
- Em cười cái gì, không biết đau sao còn cười?
- Đau chứ nhưng lần đầu em thấy chị cẩn thận giúp em như vậy nên cảm thấy vui.
Trong mắt Nhã Điềm, Khánh Vy là một cô gái lãnh đạm thờ ơ với mọi việc nhưng lại luôn cho người ta thấy sự dịu dàng cùng yếu đuối được ẩn giấu trong đó. Cũng giống như nó cố nở nụ cười để che đi nỗi đau cùng ân hận và yếu đuối sâu tận tâm hồn của một cô gái tuổi mười bảy.
- Là hành động nên làm không cần nghĩ nhiều như vậy._Khánh Vy hơi cười lại đứng dậy cất đi dụng cụ sơ cứu.
- Chị cười xinh đẹp như vậy tại sao lại không cười?_Nhã Điềm lơ đãng xoa xoa vết thương nơi chân.
Khánh Vy thoáng khựng lại vài giây nhưng cũng không có biểu hiện gì lạ chỉ im lặng làm việc của mình. Giống như rất lâu không thấy phản ứng của Khánh Vy, Nhã Điềm ho khan một tiếng chuyển đề tài nói chuyện với Thục Đoan.
- Chân tôi thế này chắc mai cậu phải làm người hộ tống tôi đến lớp rồi.
- Không cần tôi cậu cũng có hai kị sĩ kè kè theo rồi._Thục Đoan lại theo phản xạ trả lời cũng không nhận ra hai con người đang cứng ngắc đưa mắt nhìn nhau.
Nhã Điềm cụp mắt thở dài, nó tự nghĩ nên im lặng thì tốt hơn nói ra câu nào liền hỏng câu đó. Anh Trúc thoáng tia buồn bực lại lẳng lặng quay đi. Thục Đoan như ý thức được cũng im lặng nhìn sang Nhã Điềm liền bị nó trừng mắt cảnh cáo, cô chỉ nhún vai cho qua.
Khánh Vy dọn dẹp xong mọi thứ lại cầm lên mấy quyển sách đi ra ngoài, cô nói mấy tiếng rồi rời đi. Nhã Điềm nhìn theo bóng Khánh Vy khuất khỏi cửa phòng âm thầm thở dài. Nó tự hỏi nếu nó nằm trong hoàn cảnh của Khánh Vy thì có lựa chọn giống cô không? Nó cũng không biết bản thân đủ kiên cường như cô không? Một lần ngã có lẽ người ta sẽ lại sợ đi đường.
-------------------------------------
Khánh Vy bước chân nhẹ nhàng đi qua dãy hành lang, lại thả hồn bước xuống từng bậc thang. Tâm trạng cô lại một lần nữa hỗn độn, cô không hiểu bản thân đang muốn làm gì vừa muốn rời xa anh vừa muốn níu kéo anh. Cô hứa sẽ bình tĩnh khi nhìn thấy anh đi với người con gái khác, nhưng bản thân cô không làm được. Khánh Vy âm thầm đau lòng, sắc mặt chuyển sang bi thương vô cùng. Cô chưa bao giờ rũ bỏ được cái gọi là tình yêu đầu tiên, cô chỉ có thể tự trách bản thân quá lún sâu mà thôi.
|
Bước ra khỏi khu kí túc xá, Khánh Vy dáng dấp thướt tha bước dưới hàng cây bàng đi đến thư viện. Hình ảnh hai ngày trước lại một lần nữa hiện lên trước mắt. Anh cùng một cô gái cười đùa vui vẻ bước ra khỏi thư viện. Nụ cười của anh rất đẹp, một nụ cười mà kể từ lần đầu tiên bắt gặp cô chỉ nghĩ nó sẽ dành riêng cho một mình cô mà thôi. Môi Khánh Vy mím chặt cố kiềm chế chua xót trong lòng. Cô biết giữa cô và anh không thể hàn gắn nhưng vì sao những cảm giác đau xót vẫn không ngừng dâng lên. Cô gái đi bên cạnh anh ngày đó rất xinh đẹp, trên môi cũng là nụ cười tỏa nắng. Ngày đó cô đã nhát gan trốn ở một góc chờ họ đi qua mới dám bước ra. Cô không khóc nhưng cảm nhận rằng bản thân giống bị trút đi sinh khí. Chẳng phải cô vẫn luôn nghĩ nếu anh hạnh phúc cô cũng sẽ vui hay sao? Xem ra cô vẫn còn sự ích kỉ của một người con gái khi yêu.
Khánh Vy gạt bỏ sự ưu thương trong lòng, cô bước vào thư viện. Thư viện đông đúc, nhiều học sinh chia nhau ra ở nhiều góc để đọc sách. Tuy đông nhưng không gian lại hết sức yên lặng, đây cũng chính là không gian Khánh Vy muốn có. Cô đi đến bên kệ sách chọn mấy quyển sách, Khánh Vy gương mặt bình thản ôm mấy quyển sách đặt xuống một góc bàn. Cô thong thả ngồi xuống đọc sách, lật giở từng trang mang theo sự nghiêm túc. Cô lại không để ý có một ánh mắt yêu thương lẫn bi thương đang dõi theo từng hành động của cô kể từ khi cô bước vào. Nhất Khang im lặng ngồi ở một góc khuất, anh muốn đến cạnh cô nhưng sợ cô khó xử, anh muốn nói chuyện với cô nhưng sợ cô lãnh đạm. Anh không biết phải làm gì với tính cố chấp của cô gái này. Có khó khăn cũng sẽ có cách giải quyết tại sao nhất định phải trốn tránh.
- Khang cậu cũng đến đây đọc sách à?_giọng một cô gái trong trẻo vang lên.
Nhất Khang cùng Khánh Vy cứng đờ người, bàn tay Khánh Vy nắm chặt mép sách giống như muốn kiềm chế sự kích động trong lòng. Cô không muốn để người đó thấy một tia dao động nào nơi cô. Có điều cô không biết anh đã ngồi đây bao lâu rồi? Cô có thể nhận ra giọng nói của cô gái ấy, người đã đi cạnh anh. Đều là bạn học, sao cô lại không biết, hiện tại cô có thể đứng dậy chào hỏi nhưng cô cười không nổi.
Nhất Khang cười cười chào cô gái, ánh mắt lại thoáng qua tia khó xử không nói nên lời.
- Chào Nguyệt Hà, tôi cũng vừa mới đến.
Anh nói không chỉ để Nguyệt Hà nghe mà còn muốn cho cô nghe. Nữ sinh mang tên Nguyệt Hà giống như là nhìn ra thứ gì trong mắt anh, khi nhìn theo hướng đó lập tức thấy bóng lưng của Khánh Vy, môi nữ sinh mím chặt, nụ cười cũng tắt. Nguyệt Hà thoáng ảm đạm vòng qua một góc ngồi nhưng vẫn chọn ngồi cạnh anh. Cứ như vậy ba người ngồi với tâm trạng phức tạp. Đôi lúc lại thấy Nguyệt Hà khẽ nghiêng người hỏi bài Nhất Khang. Cô thầm mến Nhất Khang đã lâu nhưng anh luôn lạnh nhạt, trong mắt anh chỉ có một người con gái. Một người dõi theo một người, không biết bao lâu khi cảm thấy hít thở không thông, Khánh Vy đứng dậy ôm chồng sách rời đi. Cô không thấy anh, ngay từ đầu vì lơ đãng nên không thấy nếu thấy cô có thể bước ra ngoài để bớt phiền lòng. Hiện tại lại ngồi đây nghe anh cùng cô gái khác trao đổi bài khiến cô nhớ lại ngày tháng hạnh phúc đó. Nhất Khang cũng đứng dậy. Nguyệt Hà chớp mắt nhìn anh rời đi, khẽ thở dài.
Khánh Vy suy nghĩ miên man vừa đi ra chưa khỏi cửa đã va vào một người. Chồng sách trên tay cũng rớt xuống. Khánh Vy vừa giật mình vừa lúng túng, cô còn không dám ngẩng mặt lên nhìn xem là ai chỉ cúi đầu nhặt sách vừa xin lỗi rối rít người đối diện.
- Xin lỗi, xin lỗi!
- Chị Vy là em Tần Trực.
- Chào, chào em!
Tần Trực nở nụ cười cúi xuống nhặt sách giúp Khánh Vy. Cô hơi kinh ngạc nhìn lại thì đúng là người quen càng bối rối hơn. Cô chỉ biết cười gượng vẫn gật đầu chào hỏi theo lệ. Tần Trực liếc mắt một vòng thư viện, cuối cùng nhìn thấy Nhất Khang ở đây thoáng nháy mắt một cái. Anh lại đang đi về phía này, lúc nãy khi thấy cô va vào người khác cặp chân mày anh nhíu chặt giống như đang trách móc cô vụng về.
- Chị về sớm thế?_Tần Trực cố hỏi giống như muốn níu kéo thời gian để Nhất Khang đi đến.
- Chị còn có việc, tạm biệt!_Khánh Vy đứng dậy không nói nhiều liền muốn rời đi..
- Vậy được hẹn gặp lại chị._Tần Trực tốt bụng đưa cuốn sách còn lại trong tay mình cho Khánh Vy.
Khánh Vy lách người sang một bên liền đi ra khỏi cửa. Tần Trực nhìn nhìn Nhất Khang lại xoay người nhìn bóng lưng Khánh Vy giống như đang chạy trốn vậy. Cậu ta khó hiểu nhìn hai người chơi trò mèo bắt chuột. Một người muốn bước tới, một người lại cứ lùi đi theo hướng ngược lại. Cảnh này hình như cậu ta cũng bắt gặp phải một đôi như vậy.
Nhất Khang đi qua Tần Trực khẽ cười nhưng ánh mắt vẫn dán vào bóng lưng phía trước đang chuẩn bị bước xuống những bậc thang. Bước chân anh nhanh dần, Khánh Vy càng thêm lúng túng chân giống như có sợi dây buộc vào nhau khiến cô chếnh choáng bước hụt bậc thang.
- Cẩn thận!
Nhất Khang giật mình, anh làm cô hoảng sợ đến mức như vậy sao? Khánh Vy hoảng sợ cắn chặt răng nhắm mắt chuẩn bị một cú ngã đau điếng. Nhưng cô không hề có cảm giác đau chỉ thấy áp vào lưng là một lồng ngực ấm áp, một tay ai đó đã vòng qua eo cô bắt lấy tránh cho cô khỏi ngã. Khánh Vy thầm thở phào nhẹ nhõm khi đứng vững nhưng khi ngẩng đầu liền bắt gặp khuôn mặt điển trai của anh, bỗng chốc cô cảm thấy tim đập mãnh liệt. Cô vội vàng đẩy anh ra, khẽ cúi đầu chất giọng mềm mại nhưng mất tự nhiên vang lên.
- Cảm ơn!
- Không cần xa lạ như vậy.
Nhất Khang nhíu mày nhìn vào gương mặt còn chưa hết hoảng sợ của cô. Anh thầm than trong lòng, cô luôn yếu đuối như vậy nhưng trước mặt anh lại luôn từ chối sự giúp đỡ và sự quan tâm từ anh. Khánh Vy ngơ ngác nhìn gương mặt bi thương của Nhất Khang, cô không ngờ anh lại dùng khuôn mặt như vậy nhìn cô. Cô có cảm giác anh giống như đang trách cô bỏ rơi anh vậy. Khánh Vy mím môi không nói lại một lần lãnh đạm quay lưng về phía anh bước đi. Nhất Khang rũ vai nhìn chằm chằm bóng lưng cô, nhìn đến thất thần. Tần Trực giương mắt lên cười ẩn ý, ho khan một tiếng.
- E…hem, người ta đi mất rồi.
- Anh biết.
- Biết mà vẫn còn nhìn lâu như vậy muốn chạy theo thì chạy đi.
- Anh không biết phải nói gì với cô ấy.
- Anh lúc đầu theo đuổi chị ấy như thế nào thì cứ làm như thế ấy.
- Em nghĩ cô ấy tự mình thốt ra tiếng chia tay thì sẽ dễ dàng quay lại cho anh cơ hội sao?_càng nói khuôn mặt của Nhất Khang càng hiện lên vẻ mất mát.
Tần Trực thoáng suy ngẫm lại giống như nhớ ra điều gì, môi cậu ta lại cong cong lên cười.
- Em nghĩ hai người chưa từng chia tay, giống như tình nhân đang chiến tranh lạnh vậy.
- Anh cũng vốn nghĩ anh và cô ấy chưa bao giờ chia tay . _Nhất Khang cũng ung dung trả lời.
- Vậy thì anh còn sợ gì, em thấy nếu chị ấy không muốn nhớ đến anh thì đã có bạn trai rồi đâu có suốt ngày ủ rủ như vậy.
- Đó là rào cản chữ hiếu.
Trong mắt Nhất Khang chợt lóe tia sáng kì dị, anh xoay người trở vào trong thư viện. Tần Trực cũng đi theo phía sau, trong mắt cậu ta mọi chuyện đều rất đơn giản chẳng có gì khó giải quyết cả. Cậu ta thì nghĩ như thế nhưng người khác thì không, đôi khi một lời khó giải tỏa hết mọi khuất tất.
-----------------------------------------------------
|
CHƯƠNG 17.3 : NGÃ
“Bởi vì tôi muốn luôn là người duy nhất ở bên cạnh cậu.”
Thục Đoan nhanh chân đi đến phòng y tế, cô muốn chuẩn bị thêm một ít thuốc sát trùng cùng băng gạt cho Nhã Điềm. Trông bộ dạng của Nhã Điềm thì có lẽ ngày mai thật sự không thể đến lớp được rồi. Cho dù có đến được cũng cần người dìu. Thục Đoan đang tưởng tượng rốt cục ngày mai ai sẽ là người dìu nó. Thục Đoan càng nghĩ càng cảm thấy vô cùng thú vị nhưng cũng vô cùng rắc rối. Thục Đoan hơi nhếch lên một nụ cười, trong lòng cực kì vui vẻ. Bởi vì cô có thể thấy Khải Huy nhất định không để Nhã Điềm đi một mình. Nhưng cô lại không quên Nhã Điềm cũng vô cùng cô chấp.
Thục Đoan cứ nghĩ ngợi như vậy mà đi đến phòng y tế. Sau khi cô xin xong một số thứ cần thiết thì nhảy chân sáo đi về phòng, trên đường về cô va phải một người. Trên tay, một đống thuốc than cùng băng gạt rơi xuống. Thậm chí, người đối diện cũng rơi xuống một đống sách trên tay. Thục Đoan nhăn mặt, cô nhìn đồ rơi trên sàn mà không thôi thở dài. Cô ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Khánh Vy. Mắt của Khánh Vy hơi đỏ. Thục Đoan giật mình, cô lại ý thức được điều gì nên không dám mở miệng hỏi. Khánh Vy lại rối rít xin lỗi.
- Xin lỗi, xin lỗi! Chị không cố ý._giọng Khánh Vy có chút nghèn nghẹn.
- Không sao, chị không cần khẩn trương._Thục Đoan cười cười khoát tay cho qua, cô cúi đầu xuống muốn nhặt đống băng gạt kia.
- Chị…chị hơi vội. Để chị nhặt giúp em._Khánh Vy hối lỗi.
Khánh Vy là vì chạy trốn Nhất Khang nên mới vội vã đi không nhìn đường. Thục Đoan gật đầu cho qua, cô cũng không muốn truy cứu vì sao Khánh Vy lại vội. Cả hai người cùng giúp nhau nhặt đồ xong lại cùng nhau trở về phòng.
Trên đường đi, hai người cũng cùng im lặng không muốn nhắc đến chuyện không vui. Một lúc sau, điện thoại Thục Đoan có tin nhắn, cô nhìn tên người gửi lại khóe môi hơi nhếch lên vui vẻ. Nhưng nội dụng tin nhắn lại làm cô sửng sốt một lúc.
“ Nhớ cậu thật, lát nữa gặp. Chị Khánh Vy không sao chứ? Cậu trông chị ấy hộ anh Nhất Khang nhé!”
Thục Đoan đọc xong lại thở dài một cái. Bây giờ thì cô biết vì sao Khánh Vy chạy như ma đuổi. Cô muốn rõ chỉ cần lôi Tần Trực ra hỏi lập tức rõ.
“ Đã biết. Lát nữa tôi không rãnh rồi, mai gặp vậy.”
“ Không cần vô tình vậy chứ? Không được gặp cậu tôi sẽ ngủ không ngon.”_Tần Trực bất mãn.
Thục Đoan nhìn tin nhắn mà dở khóc dở cười. Cô không biết người con trai này đang suy nghĩ cái gì nữa. Nhưng mối lần được cậu ta quan tâm cô đều cảm thấy có chút vui vẻ.
“ Tôi phải chăm sóc Nhã Điềm.”
“ Thôi vậy. Mai gặp.”
Thục Đoan nhíu mày nhìn tin nhắn, cô có thể mường tượng ra gương mặt thất vọng của Tần Trực.
Thục Đoan gửi tin xong, cô nhìn sang Khánh Vy lại bắt gặp ánh mắt Khánh Vy rõ ràng rất không tập trung. Thục Đoan biết điều cũng ngậm miệng lại. Khi đi về đến phòng, cô thấy Nhã Điềm đang khập khiễng bước đi trong phòng gương mặt khá khổ sở. Thục Đoan nhanh chóng đặt những thứ trên tay lên bàn rồi đi đến dìu Nhã Điềm.
- Nè, cậu không ngồi một chỗ còn đi tới đi lui, lỡ đâu bị ngã nó trầm trọng hơn thì sao?
- Tôi không sao, cậu nghĩ tôi phải nằm một chỗ mãi sao chỉ là trầy xước cỏn con thôi đâu có gì trầm trọng như cậu nói chứ._Nhã Điềm liếc Thục Đoan một cái lại nở nụ cười bất đắc dĩ.
- Tôi biết cậu không thể ngồi yên được nên mới tranh thủ đi nhanh, về nhanh, không ngờ vẫn không kịp.
Thục Đoan nhìn quanh cũng không thấy bóng dáng Anh Trúc, lại nhìn đồng hồ bây giờ cũng đã về chiều. Thục Đoan đang nghĩ chắc là Anh Trúc lại chạy đến sân bóng tìm Khải Huy rồi, thật biết lợi dụng cơ hội. Nghĩ đến Thục Đoan lại có chút không vui.
- Thôi được rồi, lần sau tôi sẽ ngồi yên được rồi chứ, cằn nhằn mãi._Nhã Điềm được Thục Đoan dìu lại chỗ ngồi thở dài một cái.
Bản tính cẩn thận của Thục Đoan từ trước đến giờ nó sao lại không biết. Mỗi lần nó gặp chuyện thì Thục Đoan giống như một cô bảo mẫu vậy.
- Thục Đoan cũng muốn tốt cho em thôi. Ít đi lại một chút đi để tránh bất trắc._Khánh Vy cũng nhẹ giọng nói, trong mắt lại thể hiện sự quan tâm.
- Được rồi, em sẽ cẩn thận._Nhã Điềm gật đầu cười nhìn Khánh Vy.
Khánh Vy gật đầu xong cũng làm chuyện của mình không nhìn đến hai người nữa. Nhưng thật ra, Khánh Vy đang trốn tránh ánh mắt dò xét của Nhã Điềm đang nhìn mình chằm chằm. Nhã Điềm lại hiểu ra sự việc thở hắt ra một cái.
------------------------------------------------
Màn đêm buông xuống, Nhã Điềm lại bị Thục Đoan quản chặt nên nó không thể đi đâu ngoài việc ngồi một chỗ nơi góc học tập đọc sách. Thỉnh thoảng, nó cử động làm va chạm đến vết thương, khẽ xuýt xoa một tiếng. Nhã Điềm muốn đi ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút nhưng đột nhiên cảm thấy cổ chân hơi đau nhức. Nó chợt nhận ra ban sáng cũng không đau như vậy, xem ra nghiêm trọng hơn nó tưởng.
Tiếng tin nhắn reo lên, Nhã Điềm cố vươn tay lấy điện thoại. Ngay cả một cử động nhỏ cũng làm động đến vết thương, Nhã Điềm cắn môi nhịn đau không than lớn tiếng.
“ Cậu không sao chứ?”
Là Tuấn Nguyên, Nhã Điềm cũng chỉ có thể nhắn tin đáp trả để người kia an tâm.
|