Tình Yêu Chỉ Là Phù Du Sao ?
|
|
Chương 11 : Tôi gặp phiền phức lớn rồi!
Tôi ngồi nhìn bên ngoài không bao lâu thì thấy cả dãy phòng học nhốn nháo một lúc rồi yên tĩnh. Tình hình này rất dễ suy đoán chắc chắn là giáo viên chủ nhiệm đang đi nhận lớp của mình rồi.
Những đứa bạn lớp tôi cũng lấy tốc độ như sét đánh mà về chỗ ngồi. Chỉ trong chớp mắt thôi mà không khí vốn phải ồn ào nhốn nháo lại trở về trạng thái yên tĩnh. Dĩ nhiên là cả đám nghểnh cổ nhìn ra ngoài xem ai đến nhận lớp 11a2. Tôi lại chẳng quan tâm, dù ai làm chủ nhiệm cũng thế cả thôi. Tôi không nghĩ sâu xa bởi vì tính tình tôi lười biếng. Tôi sợ phiền phức cho nên cứ yên yên ổn ổn làm tốt bổn phận mình là được. Cho nên tôi chắc chắn rằng tôi sẽ chẳng đắc tội thầy cô nào đâu. Tôi nhớ có lần tôi ngồi nói với nhỏ Linh như thế nó lườm tôi muốn rách mắt. Vấn đề rất đơn giản vì nó hay gây chuyện đắc tội không ít thầy cô.
- Cả lớp đứng!
Giọng nhỏ Quyên vẫn thanh thúy như ngày nào. Từ ngoài cửa bước vào một người thầy. Ố ồ người này từng dạy vật lí lớp tôi năm ngoái, thầy độ hơn ba mươi tuổi dáng người cao gầy mang kính cận. Thầy nhìn chúng tôi nở một nụ cười rồi bảo chúng tôi ngồi xuống.
- Các em ngồi xuống đi!
Tôi nhìn theo dáng thầy bước về bàn giáo viên mà có cảm giác thầy sắp nói một điều gì đó rất kinh người. Chẳng biết tại sao tôi lại nghĩ như thế nhưng đa số lần tôi nghĩ như vậy đều không sai.
Thầy nhìn quanh lớp một lúc cũng không có biểu hiện gì mà gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
- Lớp này năm ngoái là cô Hiền chủ nhiệm, nghe nói thành tích các em rất tốt. Tôi cũng mong trong năm học này các em tiếp tục giữ vững thành tích. Tôi cũng chẳng muốn gò bó các em chỉ cần các em không ảnh hưởng đến thành tích của bản thân cùng cả lớp thì các em muốn làm gì tôi đều không can thiệp.
Thầy vừa nói hết câu chúng tôi đưa mắt nhìn nhau. Tất nhiên lúc đó tôi chỉ làm theo phong trào thôi chứ tôi có hiểu ý thầy nói như vậy là gì đâu.
Mấy đứa bạn quanh tôi nhao nhao hẳn lên. Tôi khó hiểu. Thầy chỉ nói có bấy nhiêu đó thôi sao mà tôi thấy mặt đứa nào đứa nấy hào hứng.
Tôi nhịn không được mới hỏi nhỏ Linh:
- Ê mày sao thầy nói có nhiêu đó mà mấy đứa vui dữ vậy?
Nó đưa mắt nhìn tôi rất chi là quái dị:
- Ai…làm sao trên đời này còn một học sinh trong sáng như mày thế nhỉ?
Ơ, thế làm học sinh không phải trong sáng mới tốt à? Tôi chẳng thèm chấp nó mà bĩu môi. Đúng lúc này tôi nghe bạn Phong giơ tay phát biểu một câu kinh người.
- Thưa thầy vậy có nghĩa là không cấm yêu đương đúng không ạ?
Tôi trợn mắt không dám tin nhìn cậu bạn này. Mới đầu năm học mới mà không quan tâm việc học lại hỏi mấy vấn đề không đâu.
Tôi nghe nhỏ Linh thì thầm:
- Thấy chưa trong lớp này chỉ có mày là không hiểu ý của thầy.
Tôi nghe câu nói của nhỏ Linh mới có chút thấu hiểu. Tôi thấy thầy không tỏ vẻ gì là buồn bực mà nhướng mày tỏ vẻ rất hứng thú với câu hỏi này.
- Cái này tôi không có nói nhưng mà đừng để tôi bắt gặp.
Tôi thay mấy đứa bạn lau mồ hôi. Người thầy này của chúng tôi cũng thật đen tối. Bây giờ tôi mới biết câu nói kinh người của thầy rồi. Tổng hợp ý của hai câu nói chính là « Tôi cho phép các em yêu nhưng đừng để tôi biết nếu không hậu quả các em tự chịu ». Rõ ràng câu đầu tiên muốn bắt thang cho người ta leo lên mà câu tiếp theo lại phủi sạch. Tôi thấy mấy đứa cười nhạo bạn Phong. Đơn giản vì cậu bạn này ở trong lớp nhưng tâm trí không ở trong lớp, bạn gái thì mỗi tháng thấy một người. Tôi cảm thán mấy cô bạn thích Phong không biết có bệnh về mắt không nữa. Tất nhiên cậu ta cũng đẹp trai nên gái mới theo.
Thầy thấy cả lớp nhốn nháo một lúc cho đến khi yên tĩnh lại mới nói tiếp:
- Tôi đã từng dạy vật lí nên các em chắc đã biết nhưng tôi vẫn giới thiệu lại, tôi là Nguyễn Đức Toàn phụ trách dạy bộ môn vật lí năm nay sẽ là giáo viên chủ nhiệm của các em. Có thể cách làm việc và quản lí với lớp sẽ khác với cô Hiền nhưng tôi vẫn mong các em vẫn có được thành tích như năm vừa rồi. Tôi cũng từng ở tuổi các em cho nên tôi biết rất rõ cho nên việc các em làm không qua mắt được tôi.
Thầy nói xong lại nhìn một vòng quanh lớp rồi dừng lại chỗ nhỏ Quyên. Tôi không biết nó cảm giác gì nhưng tôi nghĩ chắc sẽ làm nó chột dạ. Tôi thấy rõ ràng nhỏ Quyên không dám nhìn thẳng thầy. Mắt tôi chợt phát sáng, thầy thật là tinh mắt. Bỗng tôi chợt thấy mọi người nhìn về phía tôi mà ánh mắt của thầy Toàn cũng thế. Tôi dùng cặp mắt to tròn trong sáng nhất nhìn thầy. Lúc này tôi chẳng nghĩ nhiều tôi nghĩ thầy chỉ vô tình lướt ánh mắt qua tôi thôi. Nhưng mà tôi vẫn thấy ánh mắt của thầy là lạ chỗ nào ấy tựa hồ muốn tôi chú ý hàm ý trong mắt thầy vậy.
Bạn Vĩnh đột nhiên ho khan làm ánh mắt thầy nhìn đi nơi khác. Tôi rõ ràng thấy ánh mắt thầy có chút kinh ngạc nhìn tôi. Rốt cuộc tại sao thầy lại có thái độ như vậy nhỉ? Không lẽ tôi nhìn thẳng quá, tôi nghĩ chắc không phải vậy đâu. Về sau tôi mới biết thì ra có nguyên do. Lúc tôi nói chuyện này cho người nào đó nghe thì bị sờ đầu « Em đúng là một nữ sinh trong sáng». Thì ra lúc ấy thầy nghĩ tôi cùng anh Vỹ yêu đương. Chuyện này để sau hãy bàn tiếp.
- Được rồi vậy lớp chúng ta tổ chức lại ban cán sự. Các em có quyền bầu ra hoặc tự ứng cử bản thân nếu thấy mình đủ năng lực._thầy Toàn nói tiếp.
Cả lớp chúng tôi lại một lần nữa bàn tán xôn xao:
- Hay là giữ nguyên như năm rồi đi!
- Tôi thấy đổi phó lao động đi !
- Hay là đổi phó trật tự đi!
- Ừ giữ nguyên cũng được, ban cán sự năm ngoái cũng rất có trách nhiệm
- Tôi muốn đổi tổ trưởng tổ một.
….
Còn cả đống bàn luận. Chỉ là trên mặt những ban cán sự cũ chẳng tỏ vẻ gì cả. Cuối cùng vẫn là thầy lên tiếng.
- Cả lớp im lặng, Quyên em lên bảng ghi lại tên ban cán sự rồi bỏ phiếu bằng cách giơ tay.
|
Nhỏ Quyên nhanh chóng đi lên bảng ghi ra tên của ban cán sự. Lại có một vài bạn mới được bầu lên. Đối với tôi chuyện đó cũng không đáng quan tâm gì. Chỉ là trong số đó còn có tôi. Tôi giơ tay loạn xạ không muốn nhưng lại bị nhỏ Linh ngăn lại. Người đưa tên tôi lên bảng lại là nhỏ Quyên, nó nhìn tôi cười tủm tỉm. Sau khi nhỏ Quyên ghi tên xong thì thầy lần lượt đọc từng chức vụ trong ban cán sự rồi bảo mọi người đề cử rồi giơ tay bỏ phiếu. Đến chức phó trật tự thì không ai bỏ cho nhỏ Linh nữa cứ y như là đã hội ý trước mà tên tôi thì được bỏ phiếu đến sáu mươi phần trăm, tôi có cảm giác muốn khóc. Tôi rất là không cam lòng, tôi chắc rằng bọn họ đã hội ý trước. Sau khi bàn bạc xong, thầy Toàn nhìn danh sách ban cán sự mới rồi nói:
- Theo số phiếu bầu thì lớp trưởng là Quyên, lớp phó là Thắng, phó phong trào là Minh, phó trật tự là Chi, phó lao động là Đạt. Tổ trưởng ba tổ không đổi. Còn ai có ý kiến gì không?
Tôi có ý kiến. Tôi giơ tay lên trước phản ứng kịch liệt của nhỏ Linh.
- Thưa thầy em có ý kiến, em…chưa từng làm cán sự sợ rằng không đủ kinh nghiệm, có thể để cho bạn khác làm không ạ?
Thầy Toàn nhíu mày có vẻ không hài lòng. Tôi biết như vậy là thoái thác trách nhiệm nhưng tôi rất lười hơn nữa tôi chắc rằng bản thân không đủ sức để quản cái đám nhoi nhoi này đâu. Nghĩ đến đó tôi lại đau đầu không dứt.
- Chưa làm cũng không sao chỉ cần em có trách nhiệm với lớp là được.
Tôi há miệng muốn nói gì đó nhưng bị câu nói của thầy làm nghẹn lại. Vậy tôi không làm tức là không có trách nhiệm với lớp. Đúng là giống với suy đoán của tôi.
Nhỏ Quyên lại nói:
- Em thấy bạn Chi rất gương mẫu chắc chắn có thể quản lí tốt lớp. Học lực bạn ấy lại giỏi. Em thấy bạn ấy thường xuyên hướng dẫn các bạn làm bài rất có trách nhiệm.
Tôi vỗ trán đầy bất lực. Tôi làm tổ viên thì không sợ áp lực nên làm gì cũng tự do tự tại quen rồi. Hiện tại bắt tôi mang vào cái danh cán sự lớp lại có chút áp lực. Nếu lúc trước tôi giúp các bạn hiểu bài là tiện thể, là trong khả năng thì hiện tại nó lại như một trách nhiệm, một tầng áp lực. Tôi thở dài không dứt.
Mấy đứa khác cũng nhao nhao lên nói lời hay ý đẹp. Tôi rất muốn cầu xin bọn họ nói ra điểm không tốt của tôi.
- Thưa thầy bạn Chi quá hiền lại hơi nhút nhát không thể quản lí nổi các bạn quậy phá đâu.
Ây cha giọng nói này nghe rất hay vừa khen mà cũng vừa chê, tôi thích cả ý này. Tôi nhìn người nói câu này bằng ánh mắt cảm kích. Người này là người có số phiếu bầu sau tôi- Bích Trâm. Bình thường cô bạn này cùng tôi không thân lắm nhưng mà cũng từng là bạn hồi cấp hai chắc chắn hiểu rõ tôi. Tôi nở nụ cười ai ngờ bị thầy tạt một gáo nước lạnh.
- Không quan trọng, còn có Quyên hỗ trợ cùng cán sự khác. Chính vì bạn nhút nhát nên tập tành cho quen.
Tôi nuốt nước bọt cam chịu số phận. Tôi không thích phiền phức nhưng mà nó vẫn luôn tìm đến vậy đành phải đối mặt thôi.
Tôi uể oải ngồi xuống không lâu thì bên ngoài cửa xuất hiện một người mà cả lớp tôi không ngờ đến. Mà chắc trừ nhỏ Quyên ra. Người kia là một nam sinh đầu chải rối, trang phục không quá chỉnh tề nhưng cũng không lôi thôi lếch thếch.
Nhỏ Thoảng la toáng lên:
- Ôi chao là Đỗ Quân kìa!
Tôi trợn mắt kinh ngạc. Đỗ Quân và Đỗ Quyên? Hai người này là anh em hả sao trông chả giống nhau tí nào nhỉ? Mà người này không phải là lớp trưởng 10a15 sao? Năm nay cũng nên làm lớp trưởng 11a15 chứ đến đây làm gì?
Tôi xác nhận đây chính là người đã có lời đồn khiêu chiến cùng anh Vỹ.
Thầy Toàn đứng dậy giới thiệu nam sinh mới tới:
- Đây là Đỗ Quân vì có thành tích vượt bậc trong năm ngoái nên được chuyển lớp các em nhớ giúp đỡ bạn.
Đỗ Quân mỉm cười chào cả lớp:
- Chào các bạn tôi là Đỗ Quân rất mong được sự giúp đỡ của các bạn.
Tôi thấy rất nhiều trái tim bay ra từ những ánh mắt của các bạn nữ. Tôi cảm thán sắc đẹp có thể thay cơm ăn sao? Nhưng mà tại sao tôi nhìn Quân cũng không khác biệt lắm với những nam sinh khác, chỉ nổi bật hơn một chút thôi. Hay tại vì vốn có một người trong tiềm thức của tôi đẹp hơn Quân?
- Tốt lắm, Quân tìm chỗ ngồi đi._thầy Toàn vỗ vai Quân nói.
Quân cười cười nhìn vòng quanh lớp, cả lớp nhao lên đặc biệt là các bạn nữ. Nhỏ Quyên lại chẳng đá động gì đến Quân cả chỉ mỉm cười thản nhiên. Tôi có dự cảm xấu. Quả nhiên tốt không linh, xấu linh.
- Em ngồi chỗ bạn Chi được không ạ?
Toàn thân tôi run rẩy suýt chút thì té ghế. Nhỏ Linh há miệng một cái rồi cười toe toét xách cặp đi, lập tức nhường chỗ. Tôi hung hăng trừng nó mà nó làm như không thấy. Chỗ nhỏ Linh ngồi lại là chỗ gần Vĩnh mà cái người vốn ngồi gần Vĩnh mếu máo xách cặp đi chỗ khác.
Tội nghiệp tôi! Tội nghiệp bạn Đức!
Nhìn Quân từ từ tiến lại chỗ tôi ngồi còn nở một nụ cười tươi rói giống như ngày đó tôi gặp cậu ta ở căn-tin.
Lần này tôi lập tức gào lên trong lòng « Tôi gặp phiền phức lớn rồi!»
|
Chương 12 : Anh lo lắng cho tôi sao?
Bởi vì Đỗ Quân chọn chỗ ngồi ngay bên cạnh tôi cho nên ánh mắt của đám bạn nhìn tôi rất lạ. Tôi cảm nhận trong ánh mắt đó có khó hiểu, có chờ xem kịch vui cũng có một số là hờn giận. Thế mới nói tôi gặp phiền phức lớn. Dù tôi rất không muốn quan tâm đến những ánh mắt này nhưng mà tôi không thể làm như không có chuyện gì. Ai có thể đến nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?
Cái người tôi muốn nói lời cảm kích là Bích Trâm lại nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu. Hình như ánh mắt đó thể hiện rõ sự không vừa lòng. Tôi đã phát hiện ra ánh mắt này từ khi thầy Toàn tuyên bố tôi giữ chức phó trật tự. Mà sau khi Đỗ Quân ngồi bên cạnh tôi thì ánh mắt đó càng rõ ràng hơn. Đây cũng không phải là lỗi của tôi tại sao tôi cứ bị dính vào mấy vụ lằng nhằng như thế nhỉ?
Tôi còn chưa kịp thống lại toàn bộ những gì mới xảy ra thì đã nghe Đỗ Quân nói ở bên tai:
- Ngưỡng mộ bạn từ năm rồi mà giờ mới chính thức nói chuyện.
Tôi hóa đá. Tôi có phải diễn viên nổi tiếng đâu mà ngưỡng với chả mộ. Tôi lườm Quân một cái. Thật ra tôi chỉ tưởng tượng thôi chứ ngoài mặt tôi nở nụ cười méo mó.
- Rất…rất vui được biết bạn.
Quân hình như rất hài lòng với biểu hiện gượng gạo của tôi. Cậu ta sờ cằm cười đến kì quái. Cậu ta hỏi một câu lại khiến tôi cứng đờ.
- Chắc không? Trên mặt Chi viết rõ ba chữ « không thích tôi ». Ai…tôi đau lòng quá nha.
Biểu hiện của tôi rõ ràng đến vậy sao? Tôi mở to đôi mắt kinh ngạc nhìn cậu ta biểu diễn. Người này mới quen thôi mà có cần diễn trò đến vậy không? Tôi và cậu ta cũng không quen chỉ gặp mặt trong trường có vài lần mà cũng chẳng nói câu nào. Tôi thích hay không thích cậu ta có liên quan gì chứ. Tôi nhất thời không biết phải đáp trả thế nào. Tôi vốn rất hay mềm lòng trước những biểu hiện đáng thương. Mà khuôn mặt của cậu bạn này tỏ ra nhăn nhó khiến tôi cảm thấy biểu hiện của mình làm người ta tổn thương. Đúng là tôi từng có ấn tượng không tốt về cậu bạn này.
Tôi vội xua tay cười gượng:
- Nào có, Quân nghĩ nhiều rồi.
Tôi thấy ánh mắt Quân liền phát sáng nhìn tôi:
- Vậy Chi thích tôi đúng không? Tôi nói mà chẳng bạn nữ nào kháng cự nổi sức hút của tôi cả.
Nói xong cậu bạn này lại ngẩng mặt đắc ý nhìn tôi.
Tôi hóa đá tập hai.
Mức độ tự kiêu của cậu bạn này tôi thật sự theo không kịp. Bây giờ tôi hiểu nụ cười cùng cái nháy mắt ngày đó của Quân khi gặp ở căn-tin là gì rồi. Không phải cậu ta có ý nghĩ dùng một cái nháy mắt để đánh đổ con gái chứ? Ý nghĩ này cũng táo bạo quá đi.
Tôi lắc đầu nguầy nguậy:
- Tôi đâu có nói thích Quân.
Cậu bạn này nhìn tôi trừng trừng giống như không thể nào tin nhìn tôi. Tôi cũng nhìn lại. Tôi có nói gì sai đâu điều tôi nói hoàn toàn xuất phát từ đáy lòng đấy thôi. Quân sa sầm mặt nhìn tôi.
- Bạn Chi mủm mỉm, bạn có thể nói dối một chút không đừng thành thật như thế. Dù không thích cũng cứ dùng ánh mắt si mê một chút nhìn tôi không?
- Tôi…
Tôi thật là dở khóc dở cười với cậu bạn này. Đang lúc tôi định mở miệng nói gì đó thì thầy Toàn ở trên bục giảng đã bắt đầu phân chia nhóm lao động, điều quan trọng là thấy liếc mắt xuống bàn của tôi. Tôi không còn cách nào khác chọn cách im lặng ngẩng mặt nhìn lên bảng sẵn tiện lờ đi câu nói của Quân. Nói là phân chia thật ra cũng không có gì nhiều. Cứ lao động theo tổ dưới sự chỉ huy của các tổ trưởng và cán sự khác là được. Người giám sát là phó lao động. Chính vì vậy sau khi thầy Toàn nói xong chúng tôi cầm dụng cụ lao động đi đến phần khu vực lao động của lớp mình.
Khu vực lao động của lớp tôi nằm ở cổng sau của trường. Ở khu vực này có cỏ mọc bao quanh tường cho nên chúng tôi phải làm cỏ và dọn dẹp cho thật sạch. Mỗi lớp làm với diện tích không lớn lắm. Dĩ nhiên hai khu vực cạnh lớp tôi là lớp 11a1 cùng 11a3. Nghĩ đến lớp 11a1 thì tôi lại liên tưởng đến Trúc Thi. Tên nhóc Đỗ Quân không phải vì để gần người đẹp mà chuyển đến học lớp tôi chứ? Vấn đề này rất đáng suy nghĩ. Nhưng rồi tôi lại bác bỏ bởi vì nếu vì lí do đó thì Quân chuyển thẳng vào lớp 11a1 không phải xong rồi sao. Tóm lại là vì nguyên nhân gì tôi vẫn chưa thể nghĩ ra.
Tôi cầm cây dao được bao giấy cẩn thận đi theo mọi người ra khu vực lao động. Mới đi đến giữa sân bỗng có một cái bóng nhanh như chớp lao về phía tôi.
- Ôi Chi ơi, anh nhớ em quá!
Tôi trừng mắt nhìn rồi giơ cây dao lên trước mặt. Người kia hốt hoảng dừng lại rồi trừng mắt nhìn tôi.
- Em…không nhớ anh thì thôi có cần xách dao chém anh hay không?
Tôi nào muốn như vậy chỉ là theo phản xạ thôi. Tôi thở dài một cái hơi thả tay xuống người kia lại muốn tiến lên còn dang tay muốn ôm tôi thật. Tôi lại thủ thế giơ dao lên cho nên tình hình cứ giằng co như vậy trông rất buồn cười.
Tôi tức giận mắng :
- Anh còn bước đến em không khách khí làm theo lời anh nói đâu.
Tôi nghe tiếng cười của Vĩnh cùng Quân vang lên rồi kéo theo cả đám bật cười.
- Ôi hai người đang giở trò gì thế?_Quân buồn cười nói
Anh Trí nhìn tôi một lúc thấy mặt tôi nhăn nhó rốt cuộc cũng không nhịn được phì cười. Tôi chẳng hiểu ra sao cả mà nhìn theo ánh mắt của anh Trí thì từ phía sau tôi xuất hiện một khuôn mặt tươi cười nhìn tôi. Tôi giật bắn mình.
- Ha ha Vỹ cô bạn mủm mỉm của mày khó lừa quá, độ cảnh giác cũng cao nữa muốn ôm thôi mà cũng khó. Tao thấy mày gian nan rồi.
Tôi nuốt khan một cái nhìn anh Vỹ đi về phía tôi. Dĩ nhiên tôi không để ý đến câu nói của anh Trí có hàm ý gì. Tôi không hiểu sao bản thân vẫn là giơ dao lên trước mặt. Cả đám bạn lại bật cười ha hả, anh Vỹ ho khan một cái. Mặt anh hơi đỏ hình như là nhịn cười mà ra.
- Anh đâu có làm gì em chứ.
Tôi cười gượng hạ dao xuống, mặt đỏ tới mang tai.
- Em chỉ là phản xạ có điều kiện thôi.
Anh Vỹ xoa đầu tôi:
- Phản xạ rất hay tiếp tục phát huy.
Tôi ngơ ngác nhìn anh, anh chỉ nhún vai rồi đi mất. Lúc đi lướt qua tôi, tôi rõ ràng thấy anh nở nụ cười. Rốt cuộc nụ cười của anh có ý gì.
Tôi nghe Quân gào lên ở phía sau:
- Anh Vỹ anh thua em chắc rồi. Em ngồi cùng bàn với Chi cơ.
Tôi nhíu mày không hiểu bọn họ nói gì. Anh Vỹ dừng bước quay đầu nhìn Quân rồi mỉm cười cỗ quái chỉ tay vào con dao tôi đang cầm. Tôi thấy mặt Quân xanh mét. Khuôn mặt này chính là bị dọa mới như vậy.
Sau đó vì một câu tập hợp của bạn Đạt mà chuyện này giải tán trong tình trạng khúc mắc của tôi đầy một bụng. Đầu óc tôi không ngừng hiện lên khuôn mặt mỉm cười của anh Vỹ. Chẳng phải tôi rất mong nhìn thấy anh ư? Nhưng mà tại sao mỗi lần gặp anh tôi đều không thể hiện ra một cái ưu điểm nào nhỉ? Hơn thế nữa mỗi lần gặp anh tôi lại chẳng nói được gì. Vậy rốt cuộc đó là cảm giác gì?
Tôi dùng con dao ra sức làm cỏ. Cứ làm như thế đến khi một tiếng hét chói tai vang lên tôi thấy cô bạn Trúc Thi bị ai đó dọa sợ mà chạy nhào về phía Quân. Cảnh tượng này trong phim tôi vẫn thường thấy « anh hùng cứu mĩ nhân ». Quân trừng mắt nhìn cậu bạn nghịch ngợm nào đó một cái. Cậu bạn kia liền rụt cổ chạy đi chỗ khác. Mà Trúc Thi mặt mày trắng bệch đứng bên cạnh Quân. Mắt tôi tỏa sáng nhìn họ. Ai nói bọn họ không có gian tình, tôi chắc chắn họ có.
Đang lúc tôi nhiệt huyết suy diễn thì một con rắn nho nhỏ không biết từ đâu rớt xuống trước mặt tôi. Tôi chớp mắt nhìn con rắn nhỏ. Con rắn uốn éo thân mình trên mặt đất rồi ngốc đầu nhìn tôi. Tôi thấy trời đất tối sầm. Ai…tôi biết mà. Người ta mĩ nhân bị rắn dọa cũng có anh hùng giải cứu còn tôi chỉ có thể một mình chịu trận.
Có tiếng hét :
- A…có rắn!
Tôi biết lần này tôi trốn không khỏi rồi. Tôi nghe ai đó gọi tôi.
- Chi ơi Chi !
- Chi mày có sao không ?
- Ai cha có khi nào bạn ấy bị rắn cắn không ?
- Mau đưa bạn ấy vào phòng y tế đi !
…
Tôi nghe xung quanh rất ồn ào, tôi cũng không biết là tâm lí tôi sợ rắn đến mức ngất đi. Tôi cũng không biết rằng ai là người đã đưa tôi vào phòng y tế. Có lẽ là bạn cùng lớp chăng? Nhưng mà tôi mong là…
Tôi chỉ biết sau khi tôi tỉnh lại trời đã gần trưa, sân trường đã không còn một ai. Có lẽ chuyện tôi ngất cũng ầm ĩ một trận rồi. Tôi muốn xuống giường lại nghe thấy tiếng mở cửa. Tôi nhìn ngoài cửa thì hơi ngẩn ra.
- Con tỉnh rồi hả? Làm mẹ sợ muốn chết.
Tôi cười nhìn mẹ. Có lẽ là nhỏ Linh báo cho mẹ tôi biết. Tôi lại làm mẹ lo lắng vì những chuyện nhỏ nhặt.
- Con không sao, chắc là do sợ quá độ thôi.
- Con còn nói không sao? Lúc mẹ chạy tới đây thấy mặt mày con trắng bệch cắt không còn giọt máu.
Tôi gãi đầu ngượng ngùng. Tôi muốn nói gì đó thì thấy ba người bước vào. Hai người Vĩnh và Linh dĩ nhiên tôi không lấy làm lạ nhưng người còn lại chính là anh Vỹ. Tôi vừa bất ngờ mà cũng có một cảm giác ám áp nào đó không rõ ràng.
- Chúng cháu chào cô!_bọn họ mỉm cười chào mẹ tôi.
Mẹ tôi mỉm cười:
- Cảm ơn các cháu đã chăm sóc Chi, con bé thấy to xác vậy thôi chứ tâm lí yếu ớt lắm gặp cái gì cũng sợ. Thôi ba đứa ở lại nói chuyện với Chi đi, cô ra ngoài gặp thầy chủ nhiệm một lát.
Nói rồi mẹ tôi đi ra ngoài.
Tôi cười đến khó coi. Trong lòng không ngừng kêu gào “Mẹ, mẹ có cần nói con gái mẹ tệ đến vậy không?”
Tôi thấy rõ ràng ánh mắt anh Vỹ có ý cười nhưng không cười ra tiếng. Nhỏ Linh chạy tới ngồi cạnh tôi.
- Ai ui Chi mày làm tao sợ chết khiếp còn tưởng mày bị rắn cắn. Tao mà biết đứa nào quăng con rắn đó tao bẻ lọi tay nó.
Nói xong nhỏ Linh nghiến răng nghiến lợi trông vô cùng dữ tợn. Tôi nhìn nó mà rùng mình một cái. Vĩnh đứng bên cạnh mà nở nụ cười bất đắc dĩ.
Vĩnh lại bồi thêm một câu:
- Tôi mà bắt được tôi bắt rắn quấn quanh cổ nó.
Tôi cười như không có chuyện gì:
- Thôi đi, dù sao tao cũng đâu có sao. Hai người mà bẻ lọi tay người ta chắc tôi ôm tội nghiệt nặng.
Nhỏ Linh lườm tôi một cái:
- Mày…đúng là tốt bụng quá, tao thấy rõ ràng có người muốn hù dọa mày. Mày nghĩ xem nếu lỡ mày mắc bệnh tim không phải toi mạng rồi hả.
Tôi trợn mắt nhìn nó:
- Xuy, nói xui xẻo.
Anh Vỹ từ nãy đến giờ không nói lời nào chỉ yên lặng đứng một bên khoanh tay ôm ngực. Tôi đưa mắt nhìn anh chỉ thấy ánh mắt anh nhìn tôi tựa hồ có lo lắng.
Tôi hỏi anh:
- Anh tại sao chưa về ạ?
- Tiện thể làm một số việc nên vào thăm em._anh trả lời thản nhiên nhưng theo tôi nghĩ thì không phải vậy.
Tôi gật đầu nhưng tôi thấy biểu hiện của Vĩnh cùng Linh rất lạ. Hai người họ giống như là có gì đó muốn nói lại không dám nói. Bọn họ chỉ đưa mắt nhìn anh Vỹ rồi không nói gì nữa.
- Em thấy trong người thế nào rồi?_anh hỏi
- Em không sao, hiện tại em vẫn có thể chạy nhảy bình thường.
Tôi cười nhìn anh bỗng tôi thấy bàn tay anh có băng vải. Tôi bỗng cảm thấy có gì đó hơi xót. Cảm giác này rất khó chịu.
- Tay anh sao thế?
Trong mắt anh dường như hơi hoảng hốt:
- Không có gì, lúc nãy lao động không cẩn thận nên trầy xước chút thôi.
Tôi rất muốn hỏi lại nhưng lại nghĩ tôi và anh có quan hệ gì đâu. Đang trong lúc tôi không biết phải làm sao thì mẹ tôi đẩy cửa bước vào.
- Chi về nhà thôi, mẹ đưa con về!
- Vâng, à xe đạp của con thì sao ạ?
- Không cần lo, lúc nãy mẹ chở thằng Lâm tới nó chạy xe con về rồi.
Tôi gật đầu theo mẹ đi ra ngoài. Nhỏ Linh cùng Vĩnh cũng đi lấy xe ra về. Lúc tôi quay đầu lại nhìn anh Vỹ thì thấy anh mỉm cười vẫy tay chào tôi rồi hướng văn phòng mà đi. Tôi có cảm giác mình vẫn bị giấu một chuyện trọng đại nào đó.
Hơn nữa tôi vẫn còn mơ hồ về ánh mắt của anh Vỹ lúc nãy khi nhìn tôi.
Anh lo lắng cho tôi sao?
--------------------------------------------------------------
|
Chương 13: Anh hùng –mĩ nhân- thủ phạm?
Lúc tôi trở về nhà liền bị nhốt ở trong phòng bắt nghỉ ngơi. Tôi biết rõ bản thân không sao nhưng để ba mẹ yên tâm tôi đành nghe lời. Nhưng cũng vì nằm không tôi mới suy nghĩ linh tinh. Tôi cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra trước khi tôi mất ý thức. Ai đã mang tôi vào phòng y tế? Ít ra tôi phải biết để còn cảm ơn người ta. Ba mẹ sợ tôi còn trở ngại tâm lí nên cứ bảo tôi nghỉ ngơi thậm chí ngay cả điện thoại cũng cất nốt sợ tôi bị bạn bè quấy rầy. Mà sự thật đúng là như vậy. Cả ngày hôm đó tôi không liên lạc với ai cả. Mà điện thoại tôi có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.
Buổi tối tôi đang ngồi trong phòng đọc sách mẹ tôi gõ cửa vào phòng:
- Sao giờ này còn chưa ngủ, con mới bị hoảng sợ nghỉ ngơi nhiều chút đi.
Tôi cười mỉm:
- Mẹ lo lắng quá rồi, con chỉ nhất thời sợ nên mới ngất thôi. Hiện tại con thấy sức khỏe mình rất tốt. Mẹ đi nghỉ sớm đi.
Mẹ không nói bỗng lộ ra khuôn mặt hơi buồn bã nhìn tôi, mẹ dịu dàng vuốt tóc tôi:
- Con gái sau này nhớ chú ý một chút.
- Đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn mà thôi._tôi an ủi mẹ.
Mẹ tôi thở dài một cái rồi đi ra ngoài. Tôi nhìn theo bóng lưng của mẹ mà có chút đau lòng. Mẹ chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt mà lo lắng cho tôi đến thế. Thì ra tôi chưa bao giờ lớn.
Tôi còn định lật sách xem tiếp thì thấy thằng Lâm thò đầu lấp ló ngoài cửa. Tôi liếc nó một cái:
- Muốn vào thì vào đi em làm gì mà như ăn trộm thế?
Thằng Lâm đóng cửa phòng rồi mới bước tới cạnh tôi ngồi thì thầm:
- Hai nói nhỏ thôi, lúc nãy má cấm em qua quấy rầy hai nên em qua lén đó.
Tôi hơi kinh ngạc ngay cả thằng Lâm mà ba má cũng cấm sao? Tôi không biết đây là tốt hay xấu nữa.
- Vậy chứ giờ em qua đây làm gì?
- Hai bị con rắn dọa sợ hả?
Tôi nghe nhắc đến rắn thì mặt mày tái mét. Tôi đúng là sợ rắn. Bởi vì lúc nhỏ tôi từng bị rắn cắn. Có lẽ đó là do trở ngại tâm lí. Tôi không có cách nào quên đi nỗi sợ đó. Tôi nhớ lúc tôi bị rắn cắn hình như là năm sáu tuổi. Lúc đó tôi ngồi chơi trong sân cùng thằng Lâm. Đột nhiên từ trên cây dừa rớt xuống một con rắn lục . Con rắn không lớn nó bò đến chỗ thằng Lâm, thằng bé còn nhỏ lại không để ý. Tôi sợ rắn cắn nó nên chạy đến kéo thằng Lâm ra đáng tiếc tôi kéo nó ra mà tôi chạy không kịp vậy là tôi chịu trận. Cũng may con rắn ấy không có độc. Nhưng mà cũng từ đó loài vật tôi sợ vẫn là rắn.
Tôi gật đầu. Thằng Lâm mím môi đưa tay vò góc áo. Tôi thấy mặt nó nhăn nhó đến đáng thương.
- Em làm sao vậy?
- Nếu lúc nhỏ không phải vì em hai cũng không bị rắn cắn, bây giờ hai cũng không cần sợ rắn.
Tôi ngẩn ra một lúc thì phì cười. Thằng nhóc này vậy mà cũng có lúc biết an ủi người khác. Tôi búng lên trán nó một cái.
- Nhóc con hôm nay bày đặt an ủi nữa, đây không phải lỗi tại em.
Thằng Lâm nhìn tôi bằng ánh mắt kì lạ rồi nó cười toe toét.
- Hai cười rồi vậy là hai không sao, thôi em về phòng đây.
Thằng nhóc này hôm nay cũng kì lạ. Tôi chỉ gật đầu rồi nhìn nó về phòng. Tôi cảm thấy không còn sức để đọc sách nữa nên tắt đèn đi ngủ. Tôi không biết mình đã bỏ lỡ bao nhiêu tin nhắn và cuộc gọi nhỡ.
Trong đêm tối tôi thấy mình lạc vào rừng rậm. Một khu rừng âm u, trong lòng tôi rất lo sợ. Tôi đang muốn hỏi nơi đây là đâu thì có một đôi mắt phát sáng trong đêm tối. Tôi mừng rỡ đi về phía ánh sáng. Còn vài mét nữa là tới chỗ ánh sáng ấy thì tôi phát hiện một hàm răng sắc nhọn đang hướng về phía tôi. Tôi hoảng sợ quay đầu bỏ chạy, chạy mãi đến khi tôi đến đường cùng. Lúc tôi quay đầu nhìn lại thì thấy một con rắn khổng lồ. Có một bóng lưng nhảy ra chắn trước mặt tôi, bóng lưng ấy cao lớn mà quen thuộc. Tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì bóng dáng ấy đã biến mất cùng với con rắn khổng lồ kia. Trước khi bóng lưng ấy biến mất còn quay lại nhìn tôi nở nụ cười. Tôi hoảng hốt muốn gọi nhưng không thốt nên lời.
Tôi giật mình thức giấc, trong đêm tối tôi lau mồ hôi đang tuôn không ngừng. Tôi giơ tay bật đèn mà mở mắt nhìn trần nhà. Trở ngại tâm lí của tôi thật sự lớn như vậy sao? Tôi không biết phải vượt qua nó bằng cách nào. Tôi chợt nhớ đến bóng lưng trong giấc mơ. Tôi chắc chắn mình không lầm đó là bóng lưng của anh Vỹ. Bóng lưng đó giống hệt bóng lưng anh đã biến mất vào văn phòng. Tại sao hình bóng của anh đã bắt đầu ăn sâu trong tiềm thức của tôi rồi?
Tôi mơ màng nghĩ rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Sáng sớm, chuông báo thức reo inh ỏi. Tôi lồm cồm bò dậy chuẩn bị đi học. Lúc tôi thay đồ xong xuống ăn sáng thì cả nhà đã tập hợp đầy đủ. Ba mẹ nhìn tôi một lúc mới lo lắng hỏi.
- Tối qua con ngủ không ngon sao? Sắc mặt con không tốt lắm._ba tôi hỏi.
Tôi giật mình muốn nói thật nhưng sợ bọn họ lo lắng nên đành nói dối :
- Con ngủ ngon lắm không vấn đề gì cả.
Nghe được câu trả lời của tôi ba má tôi mới yên tâm buông tha vấn đề này đi. Mẹ tôi lại hỏi:
- Thế hôm nay con có tinh thần đến lớp không? Nếu không mẹ đến trường xin phép cho con nghỉ.
Tôi lắc đầu từ chối:
- Không cần đâu, tinh thần con rất tốt.
Ba má thấy tôi kiên quyết nên không đề cập nữa. Ăn sáng xong tôi lại xách xe đạp đi ra khỏi nhà. Vừa ra đến đầu hẻm thì tôi giật mình khi thấy anh Vỹ. Anh nhìn thấy tôi thì mỉm cười.
Tôi ngạc nhiên hỏi anh:
- Sao anh lại ở đây ạ?
Anh phì cười:
- Tại sao lần nào em cũng hỏi anh câu này thế?
Tôi ngẩn người một lúc mới tỉnh ngộ anh đang trêu tôi. Tôi cười gượng một tiếng.
- Tại em ngạc nhiên nên mới hỏi.
- Anh tình cờ chạy ngang thấy em chạy ra từ trong hẻm nên chờ đi chung.
Tôi chớp mắt nhìn anh muốn tìm ra điểm khả nghi nhưng không thấy. Có ngốc mới tin là tình cờ. Nhưng tôi thà ngốc cũng không dám tin rằng anh cố ý chờ tôi. Bởi vì cứ hễ nghĩ như vậy trong lòng tôi lại dâng lên cảm giác xa lạ. Mà cảm giác này làm tôi muốn trốn tránh anh.
Tôi gật đầu tươi cười đạp xe đến trường cùng anh Vỹ. Tôi quên mất hậu quả của việc đạp xe cùng đến trường là một điều vô cùng tệ hại. Bạn nói bạn trong sạch người ta sẽ tin bạn sao? Tình trạng của tôi chính là như vậy. Khi tôi và anh Vỹ cùng dắt xe vào cổng trường thì đã thu hút không ít ánh mắt. Tôi ngu ngơ không hiểu ánh mắt của mọi người. Khi tôi và anh tạm biệt giữa sân trường mọi người lại dùng ánh mắt mờ ám nhìn chúng tôi. Khi tôi bước vào lớp. lũ bạn lại nhìn tôi cười sâu xa.
|
Rốt cuộc cũng có một người chạy đến vỗ vai tôi:
- Chi mày thấy hai đứa tụi tao biết điều không, haha.
Nhỏ Linh nhìn tôi cười đến đắc ý. Tôi còn chưa tính sổ nó đâu. Nó bỏ tôi thì thôi hiện giờ các đến đây nói biết điều. Nhưng mà nghĩ kĩ lại lời nói của nhỏ Linh cùng ánh mắt kì quái của mọi người nhìn tôi cuối cùng tôi đã hiểu.
- Mày cố ý?
Nhỏ Linh cười rất đáng đánh đòn :
- Ha ha dĩ nhiên là thế, thấy sao?
Tôi trừng mắt nhìn nhỏ Linh thiếu điều rớt cả mắt ra ngoài. Nhưng mà…anh Vỹ thông minh như vậy làm sao mà nó gạt anh ấy đến để hộ tống tôi đến trường được đây. Vấn đề này làm tôi rối rắm không ngừng. Tôi định nói thêm gì đó thì đã thấy tên nhóc Quân xách cặp nhếch nhác chạy vào ngồi cạnh tôi.
- Ôi Chi thân yêu sao bạn không tranh thủ ở nhà nghỉ đi.
Tôi vừa nghe câu nói của Quân thì không ngừng sởn gai ốc. Cái gì mà có cả « thân yêu » nữa. Tôi cười gượng.
- Tôi…tôi không cần nghỉ ngơi đâu. Bạn…dùng sai từ rồi phải không?
Quân ngạc nhiên nhìn tôi:
- Sai từ gì? Nào có chứ mỗi từ, mỗi chữ tôi đều lựa chọn kĩ càng mới nói đó chứ.
Tôi lại cảm thấy nụ cười của cậu bạn này không có ý tốt chút nào.
- Ý của tôi là hai chữ « thân yêu » đấy hình như không đúng đối tượng thì phải. Tôi nghĩ bạn nên dùng cho Trúc Thi thì hơn không chừng sẽ có kết quả cho công cuộc theo đuổi đấy.
Tôi thấy mắt Quân chợt sáng, cậu bạn này hẳn là mới nghĩ đến đi. Tôi thầm cười trộm. Nhưng mà câu nói sau của cậu ta lại làm tôi càng thêm choáng váng.
- Chi bây giờ tôi mới biết bạn thích tôi tới mức ghen với Trúc Thi rồi.
Tôi há hốc miệng kinh ngạc. Tôi nói tôi ghen khi nào chứ. Âm lượng của Quân không phải nhỏ, cả lớp đều đưa mắt nhìn tôi. Tôi nghĩ nếu mỗi con mắt bắn ra một viên đạn thì chắc chắn trên thân thể chẳng còn chỗ nào lành lặn. Nhỏ Linh thì sững sờ một lúc rồi cười quỷ dị.
Quân lại tỏ vẻ áy náy:
- Tôi biết hôm qua bạn bị rắn dọa mà tôi không kịp giúp bạn mà lại giúp Trúc Thi nên bạn ghen phải không?
Tôi đập trán một cái rất muốn đập một phát cho ngất luôn. Cậu bạn này mức độ cuồng tự kỉ không phải nhẹ đâu. Tôi cuống quýt giải thích.
- Này…đừng ăn nói lung tung, tôi…tôi không có như thế.
Quân tỏ vẻ áy náy lần hai :
- Kì thật bạn không cần giải thích đâu tôi biết mà.
Tôi khóc không ra nước mắt. Tôi quét mắt một vòng lớp mong ai đó cứu tôi một ván nếu không tôi thua thê thảm hơn nữa chuyện này sẽ gây phiền phức cho tôi mà xem.
- Quân à mày thôi tự kỉ đi người ta mới sáng đã cùng bạn trai đến trường hơi sức đâu mà để ý đến mày._bạn Phong đứng ở trước cửa lớp mỉm cười đả kích.
Tôi lại không còn gì để nói, một người lại một người càng thêm lợi hại. Bây giờ tôi cảm nhận được rằng bọn họ không dìm tôi thì thôi sao có thể cứu tôi đây. Đúng là một lũ quỷ quả không sai.
Quân nhếch môi cười hung dữ rồi đập bàn một cái làm tôi hết hồn:
- Cái gì? Thằng nhóc nào gan to bằng trời mà làm bạn trai của Chi vậy, nói tao biết coi.
Một đám nghe Quân nói vậy thì nhìn nhau sau đó không hẹn mà cùng cười. Vĩnh thì chậm rãi đi tới vỗ vai Quân một cái:
- Ha ha mày định tính sổ anh Vỹ hả?
|