Tình Yêu Chỉ Là Phù Du Sao ?
|
|
Chương 16: Là đặc biệt thích một người sao?
Những ngày kế tiếp, tôi vẫn đến lớp như mọi khi.Tôi cảm thấy bối rối với thái độ của anh Vỹ mấy ngày trước. Sau ngày đó, anh không đến tìm tôi nữa. Tôi vừa cảm thấy nhẹ nhõm mà cũng cảm thấy mất mác đến kì lạ. Trường tôi cũng không rộng lắm. Tại sao tôi nghĩ như vậy? Khi lần đầu tiên mới bước vào trường, chung quanh tôi đa số là người xa lạ dĩ nhiên sẽ cảm thấy trường rộng. Qua một năm học, tôi lại thấy ngôi trường bé đi hẳn. Chính vì cảm thấy nó bé nên khi không gặp được anh Vỹ, thì tôi biết anh không muốn gặp tôi. Tôi vẫn lẩn quẩn với mấy câu hỏi. Anh có việc bận sao? Anh có giận tôi không? Tôi đã làm gì cho anh giận? Anh không muốn gặp tôi nữa à?
Toàn là những câu hỏi vô bổ. Vậy mà tôi vẫn cứ bị nó quấn lấy không tha. anh không đến nói với tôi lời nào làm sao tôi biết mình đã chọc giận anh ở đâu. Mấy hôm nay cũng không thấy anh nhắn tin chúc tôi ngủ ngon nữa.
Tôi cố xua đi cảm giác phiền muộn không đáng có ấy. Ai cũng không hỏi tôi về chuyện anh Vỹ nữa. Nhỏ Linh dạo này ít giận dỗi cùng Vĩnh nên cũng ngó lơ tôi luôn. Nói là ngó lơ cũng không phải. Ngoại trừ việc nhắc đến anh Vỹ ra thì nó vẫn quấn tôi nói không ngừng. Tôi cứ tưởng mình làm không nổi chức phó trật tự nhưng xem ra cũng không khó làm lắm. Ngoại trừ những tiết trống hơi khó quản lý một chút thì những chuyện khác đều rất tốt. Nhũng cán sự khác cũng hỗ trợ tôi không ít. Dần dần tôi cũng cảm thấy yêu thích công việc này. Việc học của tôi vẫn tiến triển đều đều. Tôi cảm thấy phiền nhất chính là Quân. Cậu bạn này hình như không muốn để tôi yên. Lâu lâu cậu ta lại moi chuyện của anh Vỹ ra chọc ghẹo tôi. Tôi vừa tức mà vừa buồn cười. Chẳng hạn chuyện tôi bị anh Vỹ gạt đi xe khi anh không có bằng lái cậu ta cũng biết. Dĩ nhiên hàm ý của cậu ta chính là nói tôi ngốc còn gì.
Vào ngày thứ năm sau khi tôi gặp anh Vỹ ngày đó, nhỏ Thi đến trước lớp tôi. Tôi cũng không để tâm vì tôi nghĩ người nhỏ tìm nếu không là Quân thì là Quyên. Lớp tôi dĩ nhiên cũng có cùng suy nghĩ như vậy. Vậy mà kết quả lại ngược lại. Quân hớn hả đi ra rồi ôm mặt buồn so đến trước mặt tôi nói với vẻ giận dỗi.
- Thi muốn gặp Chi đấy!
Tôi hơi ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu. Trong bụng tôi lại cười vật vả cái bộ mặt kia của Quân.
Tôi ra ngoài thì nhỏ Thi mỉm cười đưa tôi ra ngồi bên băng đá. Dù không biết vì sao nhỏ tìm tôi nhưng tôi chợt thấy căng thẳng.
Tôi hỏi:
- Thi tìm Chi có chuyện gì thế?
- Không có chuyện gì thì không thể nói chuyện được hả?_nhỏ Thi hỏi vặn lại.
Tôi sững sờ một lúc. Dĩ nhiên là tôi khó hiểu. Giữa tôi và nhỏ cũng không thân đến nỗi tìm nhau nói chuyện phiếm đâu. Nhỏ Thi nhìn tôi phì cười rồi mới chuyển sang bộ dạng nghiêm túc.
- Thật ra cũng có một chuyện muốn bạn biết. Anh Vỹ bị đau dạ dày nên nằm viện mấy ngày rồi. Mặc dù anh ấy không muốn cho bạn biết nhưng anh Trường bảo tôi nói cho bạn biết.
Đầu óc tôi có chút trống rỗng. Thì ra mấy ngày nay tôi không gặp anh là vì lí do này. Tôi cũng quên hỏi tại sao bọn họ muốn nói cho tôi biết. Tôi chỉ theo bản năng muốn biết mà hỏi.
- Vậy anh ấy đã xuất viện chưa?
- Anh vừa xuất viện hôm qua rồi nhưng hình như cũng không ăn được gì ngoài cháo cả. Nếu rảnh thì Chi đến thăm anh ấy nhé.
Tay tôi siết chặt lại không hiểu sao có chút đau lòng.
- Cảm ơn Thi đã cho tôi biết, có thời gian tôi sẽ đến.
Nói rồi nhỏ Thi đi về lớp, tôi nhìn theo bóng dáng thướt tha trong tà áo trắng kia mà âm thầm thở dài. Một cô gái vừa có tài có sắc lại dịu dàng như thế sao anh Vỹ lại từ chối người ta nhỉ? Chỉ đơn giản là không thích hay vì anh cho rằng Thi là em gái của anh Trường thì cũng là em gái của anh nên…
Tôi không muốn nghĩ nữa nó quá phức tạp. Nhỏ Linh nhìn thấy tôi vào lớp đã nổi máu bà tám lên rồi.
- Này Chi nhỏ Thi nói gì với mày vậy?
- Không có gì, anh Vỹ bị bệnh vừa xuất viện chiều nay mày rảnh không cùng tao đến thăm anh ấy.
Nhỏ Linh giật mình. Vĩnh cùng Quân cũng nhìn tôi. Thật ra thì những ai ngồi gần đó đều nhìn tôi. Tôi cũng chẳng buồn để ý làm gì. Bọn họ hôm nay không trêu tôi như mọi ngày chỉ gật đầu đồng ý. Không hiểu sao tôi cứ trông cho tiết học trôi qua nhanh một chút. Thì ra trong lòng có một nỗi lo lắng nào đó người ta sẽ cảm thấy thời gian trôi thật chậm.
Đến chiều, khi nhỏ Linh gọi cho tôi. Tôi đã chuẩn bị xong những thứ đơn giản như quà bánh để đi thăm bệnh. Cái tôi đặc biệt chuẩn bị là cháo hạt sen. Tôi nghĩ cái này tốt cho anh. Tôi nghĩ đơn giản như thế nhưng người khác thì không. Mẹ tôi là một trong số đó. Bà nhìn tôi cười rất quái dị. Thằng Lâm vốn đòi theo nhưng có buổi học chiều nên không đi được.
Trái cây cùng các thứ thì nhỏ Linh bảo là do nó chuẩn bị. Tôi đi ra khỏi hẻm đã thấy cả đoàn người làm tôi sợ hết hồn. Thật ra cũng không nhiều. ngoài Vĩnh, Linh thì chỉ có thêm anh Trí cùng nhỏ Thoảng. Mà chính hai người này làm tôi sợ. Anh Trí nhìn tôi nhe răng cười hì hì.
- Chào bé Chi!
Tôi bị giọng của anh làm cho rùng mình nhưng chỉ cười:
- Chào anh! Lớp mười hai không phải bận lắm sao? Vậy mà anh còn có thời gian đi chơi sao?
- Đây không phải đi chơi mà đi thăm thằng bạn thân em hiểu không?
Tôi khó khăn cười một tiếng rồi không nói nữa. Cả năm người cùng đạp xe đi về hướng nhà anh Vỹ. Tôi chưa từng đến nên không biết đường.Trái lại Vĩnh rất rành đường. Anh Trí thì khỏi phải nói rồi. Nhỏ Thoảng có vẻ rất hào hứng với chuyến đi này. Tôi tự hỏi đây là đi thăm bệnh sao?
Chúng tôi chạy qua đường xe đông đúc rồi chạy vào một con đường vừa nâng cấp xong. Đường khá rộng nhưng là đường mới nên chỉ có mấy chiếc xe. Chúng tôi chạy thành hàng ngang. Anh Trí nói đây là đường tắt đến nhà anh Vỹ nếu đi đường vòng thì hơi lâu. Đạp xe khoảng mười phút thì đến.
Đến trước một ngôi nhà lớn, anh Trí cùng Vĩnh dừng lại. Tôi định hỏi là nhà anh Vỹ sao, nhưng anh Trí còn chưa bấm chuông đã đi ra thêm bốn người. Nhỏ Thi dẫn đầu nhìn tôi cười.
- Chi muốn vào nhà Thi chơi một chút rồi hẳn đi không?
Quân, Quyên cùng anh Trường cũng cười chào chúng tôi. Thì ra đây là nhà anh Trường cùng nhỏ Thi.
Tôi xua tay cười:
- Không cần đâu.
Bọn họ hẹn nhau từ trước sao không ai nói cho tôi biết gì nhỉ. Nhưng mà hiện tại tôi cũng chẳng muốn so đo nữa.
Anh Trí nhìn tôi cười xòa:
- Anh quên nói cho em biết bọn anh hẹn đi chung cho vui, còn mấy căn nhà nữa là tới nhà thằng Vỹ rồi.
Tôi chỉ mỉm cười:
- Em cũng thấy đi chung vui hơn mà.
- Này Chi không biết rằng nếu thấy chúng tôi anh Vỹ sẽ không vui hả?_Quân nháy mắt với tôi.
Tôi khó hiểu:
- Làm sao có thể, mọi người đều là bạn anh ấy chắc chắn sẽ vui mà.
Nhỏ Thi thở dài:
- Sợ là không giống như Chi nghĩ đâu.
Anh Trường lại cười khẽ:
- An tâm đi có Chi thì thằng Vỹ không phát hỏa đâu đừng lo.
Nhỏ Thoảng bỗng vỗ vai tôi:
- Này nhớ thể hiện tốt trước mặt nhà chồng đấy nhé.
Cả bọn bật cười, tôi lại ngượng đỏ mặt. Bây giờ tôi hiểu bọn họ nói gì rồi. Toàn một bọn đen tối. Tôi thở dài bất lực.
Quân chở nhỏ Quyên, anh Trường chở nhỏ Thi. Tôi muốn nói sao không đổi cặp chở lại nhỉ? Nhưng mà thôi đi. Họ là anh em không lẽ lại cấm người ta chở nhau.
Chỉ đạp xe gần năm phút thì đến nhà anh Vỹ. Ngôi nhà cũng lớn không kém nhà anh Trường. Cánh cổng sắt màu xám bạc, hàng rào bị dây leo hoa sao bao phủ. Trong lá xanh có những hoa nhỏ đo đỏ.
Anh Trường bấm chuông. Trong nhà đi ra một người phụ nữ hơi gầy nhưng gương mặt hiền hòa.
- Vỹ đâu rồi dì út?_anh Trường hỏi
Thì ra người phụ nữ kia là mẹ anh Vỹ. Nghe nói ba mẹ anh đã ly hôn, không ngờ khi biết con trai bị bệnh bà vẫn là một người mẹ thương yêu con. Tôi bỗng cảm thấy mình hạnh phúc hơn anh rất nhiều.
- Nó nằm trong phòng đó. Sao con không nói cho dì biết con dẫn nhiều bạn đến đây? Mấy đứa vô nhà đi.
Mẹ anh Vỹ vừa mở cửa vừa cười nói. Chúng tôi cũng gật đàu chào rồi dắt xe vào.
Nhỏ Thi cười nhẹ:
- Tụi con muốn tặng cho anh Vỹ món quà bất ngờ bảo đảm anh ấy hết bệnh ngay.
Mẹ anh Vỹ ngạc nhiên nhưng không hỏi gì chỉ cười. Tôi không để ý sau câu nói của nhỏ Thi tất cả mọi người đều nhìn tôi.Cả đám chúng tôi vào ngồi trong phòng khách.
- Mấy đứa ngồi đi, để cô vào nhà làm nước cho mấy đứa uống chắc mệt lắm rồi.
- Để con phụ dì._nhỏ Thi lại chạy theo.
Không hiểu sao tôi cũng đứng dậy lên tiếng đi theo hai người họ. Nhỏ Linh cùng nhỏ Quyên cũng có ý này.
- Con cũng phụ cô!
Mẹ anh Vỹ vội cười:
- Thôi các con ngồi đi, để bé Thi phụ được rồi ai lại để khách làm.
- Không sao đâu cô ơi, cô cứ cho Chi nó làm đi sau này cũng thành người nhà thôi._anh Trí cười hi hi đầy vô tội.
Tất cả mọi người sững sờ rồi bật cười. Tôi cũng giống như bị chết đứng. Mẹ anh Vỹ nghe vậy thì cười rồi lôi kéo tay tôi đi vào.
- Vậy được cùng vào phụ cô đi!
Tôi có phần không thích ứng kịp thái độ của mẹ anh Vỹ. Không ngờ lại thấy một người đàn ông từ trên lầu đi xuống. Tôi lại thêm một kinh ngạc. Người đàn ông này lại giống anh Vỹ đến bảy tám phần, à không anh Vỹ giống người đàn ông này mới đúng.
- Con chào chú ạ!_tôi luống cuống chào rồi đi vào bếp.
Ba anh Vỹ gật đầu cũng không nói gì. Tôi nghe tiếng chào hỏi ồn ào vang cả phòng khách. Ồn ào như vậy mà không thấy anh Vỹ xuất hiện. Vào bếp, tôi cùng nhỏ Thi gọt trái cây và nặn cam để làm nước ép, lấy một ít xác cam muốn làm sinh tố. Tôi bỗng nghĩ ra là sinh tố cam sữa.
Nhỏ Thi hỏi:
- Chi làm gì vậy?
- Sinh tố cam sữa, hay là làm cho mọi người cái này đi.
- Cũng được, cho lạ miệng chút.
Nhỏ Quyên cùng nhỏ Linh từ ngoài đi vào đòi giúp. Tôi liền giao việc này cho họ làm. Tôi hoàn thành xong cốc sinh tố cam sữa thì cảm thấy rất vui., có cảm giác thành tựu.Tôi muốn làm một việc khác. Tôi lấy ra cháo hạt sen đã nấu sẵn ở nhà hâm nóng lại. Nhỏ Thi cùng nhỏ Quyên nhìn tôi cười nhưng không nói gì nhưng tôi vẫn cảm thấy ngượng.
Mẹ anh Vỹ hỏi:
- Cháu là bạn cùng lớp Vỹ hả? Có lòng vậy, còn nấu cháo cho nó nữa.
Tôi lắc đầu cười nhưng có phần mất tự nhiên:
- Dạ không phải, con học lớp mười một là bạn cùng lớp với Quân và Quyên.
- À thì ra vậy, lần sau nhớ thường đến chơi. Từ nhỏ cô chẳng thấy thằng Vỹ có mấy người bạn, bạn gái thì càng hiếm. Ngoài bé Thi, bé Quyên ở gần thường lui tới thì chẳng thấy bạn gái nào đến chơi.
Tôi hơi giật mình nhưng chỉ đáp cho có lệ.
- Có thời gian con sẽ đến ạ.
Nhỏ Thi lại nói:
- Dì út nói sao chứ con thấy hồi cấp hai có mấy cô bạn mượn cớ đến mượn tập anh Vỹ chép bài cũng xinh lắm mà cũng đâu ai lọt vào mắt anh ấy. Thấy bọn họ thường xuyên tới, anh Vỹ lại lôi con ra làm bia đỡ đạn. Vậy là từ đó đến nay chẳng thấy bóng hồng nào lãng vãn đâu đây.
Tôi nghe vậy mà không khỏi ngạc nhiên. Mẹ anh Vỹ lại thở dài một tiếng.
- Hay…cái thằng…cô thấy nó chỉ chơi với thằng Trí còn tưởng…
Khóe môi tôi run rẩy có chút muốn cười, không ngờ anh Vỹ đẹp trai ngời ngời vậy mà bị nghi là sinh lí không bình thường. Nhỏ Thi bình thường dịu dàng vậy mà hôm nay nghe vậy cũng bật cười. Tôi nghe vậy cũng không nhịn được mà cười run vai.
Hâm lại nồi cháo hạt sen xong tôi lại phụ mọi người gọt trái cây thì nghe tiếng nói không vui vang lên.
- Mẹ lại nói xấu con nữa à?
Tay tôi run lên chệch con dao một cái liền bị cắt trúng. Tôi giật mình nhưng cắn răng không kêu, ai ngờ nhỏ Thi sắc mặt tái nhợt kêu lên.
- Chi đứt tay rồi kìa!
Tôi xấu hổ cười muốn đưa ngón tay lên mút nhưng hình như vết cắt hơi sâu máu chảy ra hơi nhiều. Tôi vội đứng dậy muốn tìm tủ y tế.
- Không sao, vết thương nhỏ thôi.
Anh Vỹ lại đi tới nắm tay tôi đến ghế ngồi rồi thuần thục lấy bông và băng cá nhân ra cầm máu. Tôi bất ngờ đến mức không làm ra phản ứng gì cả chỉ mặc anh. Hôm nay anh mặc đồ ở nhà, quần short cùng áo pull trắng đơn giản lại như lạnh lùng hơn mọi ngày.
Anh khẽ trách:
- Không cẩn thận gì cả.
Tôi nhăn nhó cười cứng ngắc:
- Tại anh làm em giật mình.
Anh Vỹ ngẩng đầu gõ trán tôi một cái:
- Hậu đậu!
Tôi tôi xoa trán nhăn nhó dường như quên mất tôi và anh từng có khoảng cách. Tôi lại lâm vào hoảng hốt.
- Này không phải anh bị bệnh sao xuống đây làm gì?
- Chỉ là đau dạ dày thôi không chết được.
- Anh không sao thật à, sao mặt anh xanh xao vậy?
|
Mẹ anh Vỹ than nhẹ:
- Không xanh làm sao được, mấy ngày ăn cháo thay cơm sao mà có khí sắc. Đã biết mình bị bệnh mà không ăn uống đúng bữa.
Anh Vỹ nhíu mày:
- Mẹ...
- Được rồi mẹ không nói nữa.
Nhỏ Thi mặt mày trắng bệch ngồi bên cạnh tôi:
- Chi không sao chứ, làm Thi sợ hết hồn.
Tôi buồn cười:
- Vết cắt chút xíu à, sao Thi nhát vậy?
- Thi sợ máu thôi.
Tôi chợt hiểu. Anh Vỹ xử lí vết thương cho tôi xong thì liếc tôi một cái.
- Đâu có con gái nào gan lớn như em gặp gì cũng không sợ.
Tôi bĩu môi không đồng ý:
- Ai quy định con gái là phải sợ này sợ kia. Em không sợ gì hết.
Anh Vỹ nhướng mày rồi kề tai tôi nói nhỏ:
- Ai nhìn thấy rắn thì ngất hả?
Tôi há miệng nhưng không nói được gì, anh không nói nữa mà kéo tôi đi ra ngoài. Tôi giãy dụa.
- Này em còn làm chưa xong chuyện mà.
Giọng anh nghiêm túc:
- Tay vậy còn làm gì nữa muốn thêm mấy ngón nữa hả.
Tôi bị anh hỏi vậy liền im lặng đi theo ra ngoài. Nhỏ Linh cũng theo tôi ra ngoài.Tôi nhìn về phía mẹ anh Vỹ cùng nhỏ Thi và Quyên thì chỉ thấy bọn họ mỉm cười. Tôi đang nghĩ họ cười cái gì, tôi bị thương là việc vui sao? Trên quả đất này sao lại có một đạo lí vô nhân đạo như vậy.
Phòng khách ồn tiếng nói cười, tôi thấy ba anh Vỹ ngồi nói chuyện cùng anh Trường. Thấy tôi đi theo anh Vỹ ra ngoài thì có vẻ ngạc nhiên rồi mỉm cười.
- Con không khỏe sao không nằm nghỉ?
Anh Vỹ mặt mày lạnh lùng :
- Con không chết được đâu. Ba không phải có công chuyện sao?
Mặt ba anh Vỹ tối sầm nét cười rõ ràng cứng lại:
- Thôi con ở nhà chơi cùng bạn rồi nghỉ ngơi cho tốt, ba đi ra ngoài chút.
Mọi người nghe vậy không khỏi tắt nụ cười. Tôi thở dài trong lòng. Xem ra anh Vỹ không thuận với ba. Ba anh Vỹ nói mấy câu với chúng tôi rồi ra khỏi nhà. Anh Vỹ khẽ cau mày rõ ràng không vui. Ngôi nhà này rốt cuộc là ai ở? Tôi thất thần.
Nhỏ Thoảng chợt hét lên:
- Chi tay mày bị gì thế?
Tôi hoàn hồn cười gượng:
- Không có gì, sơ ý bị cắt trúng thôi.
Mọi người nhìn tôi rồi nhìn anh Vỹ cũng không nói gì nữa chỉ cười cười. Tôi thấy anh Vỹ ngồi xuống cạnh anh Trí nên cũng đến ngồi cạnh nhỏ Linh. Nào ngờ anh Trí còn nhanh hơn tôi nhảy sang ngồi cạnh nhỏ Linh. Tôi trừng mắt nhìn. Vĩnh cũng nhìn đe dọa vậy mà người này cũng không biết sợ.
- Ngồi xuống đi, không ai bắt em làm dâu đâu!_anh Trí cười ha ha.
Tôi hết cách đành ngồi cạnh anh Vỹ, liếc nhìn anh một cái hình như anh nhếch lên một nụ cười. Tôi cho là nhìn lầm nên nhìn lại. Quả nhiên nhìn lầm mặt anh bình tĩnh như không có gì xảy ra. Tôi có chút thất vọng. Xem ra anh cũng không có gì vui khi thấy tôi.
Không lâu sau, nhỏ Thi cùng Quyên mang mấy ly nước cam cùng trái cây ra cho mọi người. Anh Trường không biết đã vào trong từ lúc nào mà mang ra hai đĩa bánh bông lan.
Giọng mẹ anh Vỹ vui vẻ vang lên:
- Mấy đứa ăn thử bánh bông lan cô làm xem có ngon như trong tiệm bánh không?
Quân còn chưa ăn đã xu nịnh:
- Của cô làm là ngon số một rồi.
Mẹ anh Vỹ lườm một cái lại cười:
- Cái thằng...chỉ biết nói ngọt.
Mọi người cười vui vẻ nói chuyện. Tôi nhìn anh Vỹ không động bất cứ thứ gì trên bàn lại không biết tại sao đau lòng.
- Anh còn đau không ạ?
Anh nhìn tôi cười:
- Không sao, uống thuốc vài ngày nữa chắc là không thứ gì không ăn được.
Tôi phì cười. Trong tình trạng này còn có thể đùa.
Mẹ anh Vỹ mang một chén cháo đến trước mặt anh Vỹ:
- Thử xem hợp khẩu vị không? Đặc biết đấy.
Lúc này tôi mới nhớ đến cháo của mình còn chưa đưa cho anh. Tôi không được tự nhiên quay mặt đi chỗ khác. Nhỏ Thoảng không biết sao lại nhanh miệng hỏi:
- Thế nào là đặc biệt ạ?
Nhỏ Thi cười khẽ:
- Thì do người đặc biệt làm nên nó đặc biệt.
Mọi người à một tiếng. Anh Vỹ mỉm cười nhìn tôi rồi không nói lời nào cầm chén lên ăn. Mọi người nhìn anh chờ đánh giá. Tôi cũng thế.
Mẹ anh Vỹ lại hỏi:
- Sao rồi, ăn mãi thế?
Anh Vỹ nhíu mày làm tôi sợ hết hồn:
- Không giống mẹ nấu...nhưng rất vừa miệng.
Tôi thở nhẹ một cái lại có chút vui.
Quân kêu ca:
- Tại sao đãi ngộ khác nhau vậy?
Nhỏ Quyên lườm Quân một cái:
- Anh bị bệnh hả?
- Đâu phải bệnh mới được phép ăn đâu. Anh Vỹ cho em ké với.
Bộ dạng xin xỏ của Quân lại làm mọi người bật cười. Anh Vỹ nhếch môi nhìn Quân lạnh lùng nói:
- Bảo người đặc biệt của nhóc làm đi!
Vĩnh vừa uống nước cam xong nghe câu này lập tức cười đến ho sặc sụa. Anh Trí cùng anh Trường cũng bật cười theo. Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về nhỏ Thi. Mặt Quân xán lạn trông mong nhìn nhỏ.
Nhỏ Thi đỏ mặt trừng mắt nhìn Quân:
- Đừng nhìn tôi, tôi không giỏi bếp núc như vậy đâu.
- Nhóc không có phúc bằng người ta rồi._anh Trí cười hì hì trêu Quân.
Quân tỏ vẻ tiếc hận:
- Chậc...chậc sao tôi không để ý cô bạn mủm mỉm này sớm một chút nhỉ? A...đau!
Còn chưa than thở xong đã bị nhỏ Thi nhéo một cái ngay hong kêu ầm trời. Mọi người lại được một trận cười. Tiếng nói vui vẻ khắp phòng khách.Tôi liếc nhìn anh Vỹ thấy anh ăn khá ngon nên cũng có phần yên tâm về bệnh tình của anh. Lần đầu tiên quan tâm nhiều đến một người không phải người thân trong gia đình. Là đặc biệt thích một người sao?
-------------------------------------------
|
Chương 17: "Scandal" của một cuộc tình tan vỡ bay đầy trời.
Vào một ngày đẹp trời nào đó, tôi không còn nhớ rõ nữa. Đại khái là sau mấy ngày tôi đến thăm anh Vỹ, anh cũng đã đi học lại. Hơn nữa mỗi sáng lại cùng anh Vỹ ăn sáng, cảm giác này rất quái dị. Nhiệm vụ hiện tại là chăm chỉ học tập. Đây cũng là nguyện vọng của cả nhà tôi.Tôi nghĩ bản thân đang đi ngược với châm ngôn sống của bản thân rồi. Cho nên tôi quyết định không nghĩ lung tung nữa, cảm xúc mà tôi bất chợt nhận ra mấy ngày trước làm tôi rất khó chấp nhận. Thật ra thì cũng tại cái ý nghĩ khủng khiếp bật ra trong não khi tôi đến nhà anh Vỹ mới làm tôi sợ. Tôi tìm cách kéo dài khoảng cách cùng anh Vỹ. Kéo được bao nhiêu thì kéo, càng xa càng tốt, kéo đến khi tôi cảm thấy khoảng cách an toàn, đến khi tôi bình tĩnh trở lại. Chẳng hạn thấy anh ở cầu thang bên trái tôi sẽ đi cầu thang bên phải, thấy anh ở cổng trước tôi sẽ đi cổng sau. Thấy anh ở căn-tin tôi nhất định chạy biến về lớp. Và như thế sau một tuần, một Yên Chi phấn chấn tinh thần đã trở lại.
Với tinh thần hăng say học tập, tôi tung tăng tới trường.
Mỗi ngày anh Vỹ đứng chờ tôi bên gốc cầu thang đi lên lớp rồi kéo tôi ra ngồi bên băng đá ăn sáng.Trong lòng tôi cảm thán tại sao anh đứng ở đâu tôi cũng cảm thấy anh rất nổi bật.
Tôi cười chào anh:
- Em chào anh! Em còn bài tập chưa làm em lên lớp trước đây ạ.
Nói xong vẫn là kiếm cớ chuồn đi vào lớp. Anh không nói chỉ đứng đó nhướng mày nhìn tôi, đợi tôi đi qua lại cất tiếng nói.
- Em lại định quỵt nợ à?
Tôi nợ gì anh chứ? Chỉ vì con rắn kia sao? Chẳng phải tôi đã ăn với anh mấy bữa sáng rồi sao? Còn chưa trả đủ?
- Em đâu có nợ gì chứ?
- Phải không? Vậy ai từng hứa sẽ làm theo bất cứ yêu cầu gì của anh?
Tôi á khẩu. Đây đúng là tôi hứa nha. Còn là hùng hồn đứng trước mặt anh thề thốt cơ đấy. Tự tạo nghiệt không thể sống.
- Đúng là như thế nhưng đã nhiều bữa sáng chắc cũng đủ trả rồi._đây là lí lẽ hùng hồn của tôi.
Anh nheo mắt nhìn tôi tựa hồ rất không thích lí do này của tôi, tôi lại bổ sung:
- Hơn nữa lần trước em đã đến thăm bệnh anh rồi cho nên không còn nợ nần gì nữa.
Anh nhìn tôi rất lâu tựa hồ đang nghiền ngẫm lời nói của tôi. Thường thì mỗi lần tôi đưa ra lí do anh chỉ cười rồi bá đạo lôi kéo tôi đi. Nhưng mà hôm nay thì khác tôi ngoan cố "kéo dài khoảng cách" cùng anh. Lí do này rất tốt. Tôi cảm thấy rất hợp lí. Và tôi đã thành công, thành công đến mức thấy mắt anh chuyển từ ý cười sang lạnh nhạt quay mặt bước đi không nhìn lại. Chỉ là một lí do thôi mà, nhưng tại sao tôi thấy trong mắt anh là mất mác cùng đau lòng. Giống như tôi là thủ phạm cầm trong tay con dao rạch lên người anh một vết thương, máu chảy đầm đìa.
Anh nói:
- Thì ra em đến thăm bệnh là vì lí do này. Được, em không nợ gì anh nữa.
Chỉ là câu nói đơn giản nhưng hình như mình cũng mất đi thứ gì đó. Nhưng mà mất đi thứ gì nhỉ? Tôi không biết và cũng không muốn nghĩ, tôi sợ khi nghĩ nhiều trong đầu tôi lại bật ra những ý nghĩ khủng khiếp. Tôi ngước mặt nhìn trời. Sao trời hôm nay ảm đạm thế? Chính vì lí do tôi đưa ra hết sức chính đáng. Anh Vỹ không còn xuất hiện trước mặt tôi nữa. Nhưng mà vô tình tôi vẫn thấy anh. Anh có thấy tôi hay không thì tôi không biết.
Giống như một ngày nọ, tôi đứng trên lầu nói chuyện phiếm cùng Linh tỷ và Vĩnh thì nhìn thấy anh đang đi cùng một cô gái nào đó nói cười. Hay là đi vào thư viện sẽ thấy anh lẳng lặng đứng bên kệ sách chọn sách. Tất cả những lần đó tôi đều trốn. Nhỏ Linh trừng mắt nhìn tôi giống như muốn lăng trì xử tử vậy.
- Mày làm gì mà suốt ngày trốn anh Vỹ vậy?
Tao ấp úng:
- Nào...nào có, mày toàn suy nghĩ linh tinh.
- Suy nghĩ linh tinh, mày và anh Vỹ lại cãi nhau hả?
- Không có.
- Không có mới là lạ.
- Tao và anh ấy không có gì mà.
Đấy cứ như thế tôi và nhỏ Linh chỉ có đề tài này để tranh luận, lâu lâu Vĩnh lại bồi thêm một câu. Chẳng hạn:
- Thì ra anh Vỹ có bạn gái mới hèn gì không đi cùng Chi nữa.
Tôi muốn khóc. Là khóc vì minh oan không được. Nói không rõ được quan hệ trong sáng thì rất uất ức.
Trùng hợp hơn chính là lớp tôi cùng lớp anh có tiết thể dục trùng nhau. Đây thật sự là một ngày không hay ho gì cả thậm chí là vô cùng mất mặt.
Tôi và nhỏ Linh đứng trong sân thể dục uốn éo thân mình, lắc tay lắc chân khởi động trước khi học. Khởi động xong, tôi cùng nhỏ Linh ôm bóng chuyền vừa chơi vừa giỡn rượt nhau chạy mấy vòng. Đến lúc nghỉ ngơi, bạn Phong nhảy đến đập vai tôi một phát.
- Này Chi bạn cùng anh Vỹ chia tay rồi hả?
Tại sao ai nhìn thấy tôi cũng hỏi cái đề tài này thế. Tôi rất uể oải. Cũng không thể trách bọn họ được mỗi sáng tôi cùng anh Vỹ "tình tứ " ăn sáng muốn không nghĩ sâu xa cũng khó. Bây giờ không thấy nữa dĩ nhiên sẽ liên tưởng đến "một cuộc tình tan vỡ". Mà người đau khổ chắc chắn là tôi đây.
- Tôi đã nói không có mà. Tôi và anh ấy không có gì hết lấy gì mà chia tay, chia chân.
Phong bĩu môi không tin, mềm giọng an ủi:
- Thôi đi, bây giờ chắc bạn đang đau khổ lắm hả? Tôi hiểu mà mấy cô bạn gái bị tôi bỏ đều đến cầu xin tôi quay lại đều đau khổ như vậy. Bạn lại không đi cầu xin anh Vỹ quay lại mà cười để che giấu nỗi đau thật là một cô gái kiên cường.
Tôi giống như chết lặng. Cười không được mà khóc cũng chẳng xong. Phải nói tư duy lô-gic của tên nhóc Phong này quả là siêu hạng đến mức tôi không chống đỡ nổi. Biểu hiện nào của tôi để thấy tôi cười để che giấu nỗi đau? Mặt tôi nhăn nhó như quả mướp đắng vậy.
- Đi! Đi đi! Đừng cản trở tôi học tập thật là phiền chết được.
Phong thở dài:
- Ài...đứng ở đây mà nhìn người yêu ở bên cạnh người con gái khác thật là một việc đau khổ.
Sau đó nghêu ngao hát, khuôn mặt diễn tả sự đau khổ:
- Một cuộc tình tan vỡ dù ai không mong muốn. Mà em vẫn phải tin rằng anh đã quay bước sẽ không trở về. Phải cố gắng chấp nhận rằng anh không quay về đâu.(Trích dẫn bài hát "Một cuộc tình tan vỡ")
Tôi bị hành động của Phong làm cười nghiêng ngã. Nếu như tôi thật sự thất tình chắc phải khóc với mấy câu hát này ấy chứ.
Tôi ngẩng mặt nhìn xung quanh. Đúng là thấy anh Vỹ đang đứng nói chuyện cùng một nữ sinh cùng lớp trong sân bóng rổ. Thì ra là thế. Đây chính là lí do Phong cho rằng tôi cố kiên cường trước mặt anh Vỹ để né tránh nỗi đau sau khi chia tay. Thật ra sân bóng rổ cùng sân bóng chuyền nằm cạnh nhau thôi, hai bên vẫn có thể nói chuyện qua lại nhưng mà hét lớn tiếng một chút. Thật trùng hợp anh Vỹ cũng nhìn về phía tôi, tôi gật đầu chào hướng anh nở nụ cười. Tôi thấy anh cũng vẫy tay chào nhưng mà hình như nụ cười anh tắt ngay sau đó. Bởi vì ngay sau đó tôi thấy có một bóng đen bay đến và đã ngã oanh liệt trên sân bóng chuyền. Trên trời có thật là nhiều sao, nhưng mà nó cứ xoay vòng trước mắt tôi. Trời chưa tối tại sao có nhiều "sao" như vậy nhỉ?
|
Đáp án chính là tôi bị một quả bóng chuyền cứng ngắc nện vào đầu đến choáng váng, mắt thấy toàn sao là sao.
Nhỏ Linh cùng Phong hốt hoảng chạy đến đỡ tôi, bởi vì hai người họ gần tôi nhất:
- Này Chi mày có sao không?_Linh hỏi. Tôi ngu ngơ nhìn nó rồi nhìn một đám người bắt đầu bu lại. Tôi thật sư chưa tỉnh cho lắm.
Phong lại gấp gáp lắc tôi:
- Trả lời coi, bị bóng đập tới ngu luôn rồi hả?
Không phải đâu, tôi chưa thích ứng kịp mà. Từ trong đám đông, có một người vạch đường đi vào.
- Mọi người giãn ra đi để Chi còn thở.
Giọng nói này là anh chứ không ai khác. Hình như giống như ngày tôi bị rắn cắn lại tái hiện. Anh ngồi xuống cạnh tôi lo lắng hỏi:
- Chi, em có sao không?
Tôi lúc này mới lờ mờ tỉnh nhìn mấy người trước mặt. Thì ra người mới đến đúng là anh Vỹ.
- Em không sao, hơi choáng chút thôi.
Tôi nghe tất cả mọi người đều thở ra. Linh cùng anh Vỹ mỗi người dìu một bên để tôi ngồi vào gốc cây nghỉ ngơi. Anh Vỹ đưa nước cho tôi uống rồi rửa mặt cho tỉnh táo, nhỏ Thoảng cũng chạy đến cùng nhỏ Linh ngồi quạt cho tôi.
Anh Vỹ lại hỏi:
- Em thấy sao rồi?
Tôi cười gượng:
- Đầu hơi đau nhưng nghỉ một lát là khỏi rồi.
Anh thở nhẹ lại trách:
- Ngu ngốc, thấy bóng bay đến sao không tránh?
Tôi rất oan ức. Nói thì dễ nhưng tình huống chớp nhoáng như thế ai có thể né kịp chứ. Huống hồ trong những tình huống như thế, chín phần mười là người ta sẽ đứng yên chịu trận. Giống như trong một tai nạn ô tô vậy, một nạn nhân đi qua đường thấy một chiếc xe ô tô đang lao đến. Họ biết chắc chắn ô tô đó sẽ đụng trúng họ nhưng họ chỉ mở mắt nhìn chiếc xe đó lao đến mà chẳng thèm nhúc nhích chút nào. Trong phim tôi thường thấy như thế, lúc đó tôi rất căm tức và mắng nạn nhân đó rất ngu ngốc, thấy xe đến thì nhảy qua một bên đi đứng ở đó chịu chết làm chi? Bây giờ tôi đã hiểu.
Tôi cúi đầu im lặng không dám nhìn anh Vỹ. Im lặng một lúc tôi thấy ngột ngạt quá lại ngẩng mặt nhìn anh. Anh nhìn tôi giống như nhìn một đứa trẻ chưa lớn, sờ sờ đầu tôi.
- Còn đau không?
Lúc này tôi nhìn quanh lại chỉ còn có tôi và anh. Mấy người kia đã chạy biến đi vào sân chơi bóng hết rồi.
- Hết rồi , anh vào học đi ạ. Em không sao đâu.
- Hay là em vào phòng y tế nghỉ một lát đi.
Tôi xua tay từ chối:
- Không cần đâu ạ. Em rất khỏe mà.
Tôi còn chứng tỏ bằng hành động đứng lên cho anh nhìn. Thế là tôi lung lay suýt chút ngã. Anh Vỹ nhanh tay đỡ. Lúc này tôi cảm thấy ngượng vô cùng. Bởi vì hiện tại thân thể tôi giống như dựa toàn bộ vào anh vậy. Hơi thở anh gần như vậy khiến cảm giác lấy lại bình tĩnh của tôi mấy ngày nay lại xáo trộn.
Giọng anh lại trầm thấp vang lên:
- Em xem lại cậy mạnh.
Tôi cố đứng thẳng đẩy anh ra:
- Thấy không? Em không sao mà.
Anh Vỹ nhìn tôi giống như là tức giận mà cũng như mất mác bị người ta ghét bỏ vậy.
- Vậy em ngồi nghỉ đi.
Nói xong anh đỡ tôi ngồi xuống rồi đi không ngoảnh đầu lại giống như ngày tôi cự tuyệt ăn sáng cùng anh. Tôi nhìn theo bóng anh mím chặt môi không biết nói gì cho phải. Bởi vì hiện tại tôi cảm thấy rất mất mặt nên không muốn đối diện cùng anh thôi.
Ai mà ngờ lại gây ra hiểu lầm lớn hơn nữa. Ngày hôm sau, khi kết thúc hai tiết toán, vào giờ ra chơi thì nhỏ Quyên cùng nhỏ Thoảng, nhỏ Linh gom lại kể tin đồn bay đầy trời.
- Chi mày thật đáng thương._nhỏ Thoảng an ủi
Tôi cầm miếng bánh ngọt bỏ vào miệng ngớ người hỏi:
- Có gì mà đáng thương?
Đúng vậy, tôi có ăn, có mặc gia đình đầm ấm, học hành ngoan ngoãn thì có gì đáng thương?
Nhỏ Quyên dạo này cùng tôi đã thân thiết hơn nên cũng đổi cách xưng hô:
- Người ta nói mày bị như vậy mà anh Vỹ cũng không mềm lòng quay lại nữa.
Tôi trong lòng vò đầu bứt tóc không ngừng. Lại có cái phiền toái gì nữa đây? Tôi nuốt xuống bánh ngọt gian nan hỏi:
- Mọi người lại hiểu làm gì nữa rồi?
Nhỏ Linh lại rất giận dữ:
- Mày nghĩ coi cả khối mười một, mười hai đều nói mày bị anh Vỹ chia tay không cam lòng, dùng khổ nhục kế té xỉu cầu xin anh Vỹ quay lại. Còn nói mày rõ ràng có thể né bóng nhưng muốn thử anh Vỹ có còn tình cảm với mày không nên mới để bóng đập trúng. Anh Vỹ lại tuyệt tình không thèm đếm xỉa mày, thật là tức chết thôi.
Tôi đang tưởng tượng lại cảnh mình bị bóng đập trúng, thật ra cũng có phần giống với tin đồn này. Lúc bóng bay tới tôi đúng là nhìn anh Vỹ, người ngoài nhìn vào chắc chắn cho rằng tôi đang lưu luyến, si mê. Mà bóng đập trúng anh Vỹ chạy tới sau đó, đây cũng có thể coi là một khổ nhục kế thành công. Hợp tình hợp lí vô cùng. Còn có hành động vô tình ngã của tôi rồi đẩy ra rất giống tôi níu kéo anh và bị anh đẩy ra, và sau đó nếu theo suy diễn của tôi chính là anh Vỹ phát hiện tôi giả vờ nên giận dữ quay mặt bước đi không nhìn lại. Chắc chắc câu chuyện là như thế. Tôi có chút không đỡ nổi với tin đồn này.
Tôi gật gù cười đồng ý với lời nói của nhỏ Linh, nhai nhai nuốt nuốt không ngừng. Nó lại nổi giận với tôi:
- Mày còn cười được hả? Rõ ràng anh Vỹ quan tâm mày như vậy sao mà ai ác nhân thất đức đi lan truyền tin đồn quái quỷ này chứ.
Nó lấy quyển tập đập vai tôi một cái cho bỏ tức. Tôi suýt chút thì mắc nghẹn vì nuốt trọng.
Tôi lại cười:
- Chứ mày bảo tao làm gì bây giờ, miệng của người ta người ta muốn nói gì thì nói. Huống hồ tao và anh Vỹ không có gì hết, cây ngay không sợ chết đứng.
Nhỏ Thoảng lại chen vào:
- Mày không biết cây ngay nếu còn non cũng có thể uốn cong à, tình cảm của mày và anh Vỹ chưa tới đâu lại bị tin đồn vậy có khi nào anh Vỹ hiểu lầm tưởng mày giả dối bỏ mặc mày thật thì làm sao bây giờ?
Tôi nhìn ánh mắt thương hại của ba đứa nó dành cho tôi mà muốn rơi lệ. Càng muốn khóc tôi càng ăn. Tình trạng tiến thoái lưỡng nan, giải thích cũng không được mà không giải thích cũng không xong. Tôi cũng không phải người nổi tiếng tin đồn cùng lắm hai ba ngày thôi, không thấy động tĩnh thì sẽ tắt ngay ấy mà.
Quân từ đâu chạy tới giọng điệu giả vờ tiếc nuối:
- Chi ơi scandal của một cuộc tình tan vỡ bay đầy trời.
Tôi nhìn khuôn mặt giả vờ của cậu ta thì phì cười rồi không thèm đếm xỉa tiếp tục ăn no rồi tính.
Nhưng mà câu nói của Quân cũng hay nhưng nội tình không ai rõ bằng tôi và anh Vỹ. Trong lòng tôi thì than vãn không ngừng, tôi nhất định sẽ bị thầy chủ nhiệm quan sát không ngừng cho coi.
------------------------------------------------------
|
Chương 18: Yên Chi ra trận toàn thắng!
Mấy ngày nay tôi lại gặp một chuyện hết sức bực mình. Bởi vì cái tin đồn kia vẫn không tắt. Tôi muốn làm như không có gì cũng không được. Mà tại sao tin đồn đó không tắt? Mỗi bữa sáng lại có một người đưa đồ ăn sáng đến. Đó là anh Trí. Với lí do hết sức ngớ ngẩn "tẩm bổ sau khi bị bóng đập". Tôi hỏi anh ai đưa, anh cũng không nói. Còn nói bản thân cảm thấy tôi bị anh Vỹ chia tay rất đáng thương muốn an ủi tôi thôi. Ai mà tin nổi cái lí do này chứ. Tôi từ chối anh Trí cũng không lấy về.
Tôi nổi giận thật.
- Anh không mang về em em sẽ quăng nó vào thùng rác đấy.
Anh Trí nhìn tôi mặt mếu máo hết sức đáng thương:
- Em...em muốn làm sao cũng được nhưng lên lớp 12A10 giải thích với thằng Vỹ thay anh đi! Nếu nó biết em không ăn thế nào cũng lột da anh cho coi.
Tôi cười phẩy tay cho anh Trí về lớp. Cuối cùng cũng tìm ra kẻ bày trò. Tôi cầm đồ ăn sáng trên tay mà không biết phải làm sao. Tại sao tôi lại khó xử vậy?
Phong nhìn thấy lại nói:
- Thì ra người quan tâm Chi là bạn thân anh Vỹ nha! Tôi nghe nhỏ Linh nói Chi từng trải qua kì nghỉ hè cùng anh Trí có phải vì vậy mà sứt mẻ tình cảm với anh Vỹ không?
Tôi nhìn cậu ta nhưng không biết nói gì, cho nên tôi quyết định cười trừ. Trong lòng tôi lại đem tên "Tôn Nữ Diệu Linh" ra mắng một trăm lần. Cho nên tôi ăn bữa sáng này sẽ coi như thừa nhận phản bội anh Vỹ vì anh Trí. Ý nghĩ này làm tôi rùng mình không dứt. Nếu tôi nói bữa sáng này do anh Vỹ đưa cho vậy càng phiền phức rồi. Cho nên bữa sáng này lại vào bụng Đỗ Quân. Không phải tôi không muốn ăn mà đã ăn ở nhà rồi. Chuyện này tôi không biết ai truyền đi nhưng chắc chắn không hay ho gì.
Tin đồn mới: "Yên Chi lựa chọn khó khăn với đôi bạn thân Vỹ-Trí"
Nhưng mà nhờ tin đồn đó anh Trí không đến nữa. Tôi cảm thấy rất vui vẻ. Thế nhưng người ta lại soi mói chuyện khác cơ.
Bởi vì suốt ngày tôi bị Quân đùa giỡn, chọc tức không ngừng.
Thấy tôi ngồi ngẩn người Quân lại đến trêu chọc:
- Thất tình thôi mà, đừng buồn.
Tôi làm như không nghe. Quân cũng không bỏ qua.
- Hay là tôi chịu thiệt đóng giả bạn trai để Chi chọc tức anh Vỹ?
Đề nghị này thật hay!
Tôi trừng mắt nhìn Quân, nghiến răng nghiến lợi:
- Quân có biến đi hay không hả?
- Đừng nóng giận hay là tôi theo đuổi Chi nha?
Nói xong Quân lại cười đắc ý. Cho nên dẫn đến tình trạng một lần tôi cùng cậu ta rượt nhau chạy quanh hành lang. Vì thế tin đồn mới lại hình thành : " Yên Chi khiêu chiến Trúc Thi bỏ Đạt Vỹ theo đuổi Đỗ Quân." Tin đồn này...rất rất vô nhân đạo. Ai lại bôi nhọ một cô gái trong sáng như tôi đây? Tôi muốn biết ai nghĩ ra câu này để tỏ lòng khâm phục.
Lại nói mỗi lần thấy nhỏ Thi xuất hiện cùng lúc với tôi thì có rất nhiều ánh mắt quái dị nhìn tôi. Trong mắt họ giống như hỏi: "Tình địch gặp nhau sao mà im lặng vậy?". Đôi lúc tôi thấy ánh mắt quái dị của Trúc Thi nhìn tôi làm lông tóc tôi đều dựng đứng. Không lẽ nhỏ Thi thật sự nghĩ như tin đồn sao?
Tôi hỏi:
- Này Thi ghen với tôi thật à?
Nhỏ Thi đỏ mặt quay đi.
- Chi đừng nghĩ bậy!
Ui cha là thật đấy. Nhỏ Thi thật sự ghen.
Tôi cảm thấy mình làm được một việc tốt cơ. Vì chuyện này mà tôi chắc rằng nhỏ Thi không thoát khỏi lưới tình của Quân. Cho nên tôi quyết định nói tin tốt cho Quân. Quân nghe tôi nói mà đôi mắt lấp lánh. Thấy chưa tôi nói tôi làm được một việc tốt mà.
Vào mấy ngày kế tiếp lại gặp thêm chuyện phiền phức. Ngày nào khi tôi vào lớp cũng bắt gặp một lá thư. Thư này là thư gì? Còn cái nào khác ngoài thư tình. Mà thư tình này cũng không phải của tôi đâu. Nó là của cái tên ngồi cạnh. Thật ra thì không phải của tôi thì chẳng nói làm gì mà thư này này giống như cố tình để tôi thấy, mỗi lần đều nhét vào học bàn của tôi. Qua nhiều lần tôi nghiệm ra một điều. Người này vì tin đồn kia mà gửi thư cho Quân nhưng lại muốn tôi biết. Mục đích chính là muốn tôi nhục chí tránh xa Qân ra. Hay là muốn tôi biết Quân đào hoa tự động bài xích Quân. Không lẽ họ không sợ nếu tôi là bạn gái thật của Quân sẽ đốt hết thư này sao? Ai lại ở không như vậy nhỉ?
Ngày đầu tiên bắt gặp tôi đã mở thư ra xem. Kết quả khi đọc vào thiếu chút nữa thì phun hết đồ ăn sáng ra ngoài.
Nội dung thế này:
" Anh Quân thân mến, em thích anh lâu lắm rồi mà không dám nói. Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy anh em đã không ngừng dõi theo anh. Ánh mắt của anh làm tim em đập lỗi nhịp, mỗi lần nhìn thấy nụ cười của anh em như thấy được ánh sáng của hạnh phúc. Không thấy được anh em cảm thấy cuộc sống này vô vị, em không thiết ăn không thiết ngủ..."
Hay là:
" Em yêu anh từ rất lâu...Anh làm bạn trai em nha? Nếu anh đồng ý thì liên lạc theo địa chỉ..."
Hoặc là:
" Em biết anh có bạn gái rồi nhưng mà em không kìm lòng được vẫn thích anh, em sẽ mãi đợi anh nhìn về phía em...."
À nội dung các bức thư đại loại là như thế. Tôi đọc đến đó thì đã xếp thư lại bỏ vào ngăn bàn của Quân.Tôi cúi mặt xuống bàn cười đến run rẩy. Mấy cô bạn này thật là ý nặng tình sâu. Chỉ có một lần nhìn thấy người ta mà điên đảo đến mức này. Lại còn vì tên nhóc Quân mà quên ăn quên ngủ thì thật là tình cảm đáng trân trọng không nên cười nhạo nhưng mà tôi nhịn không được vẫn muốn cười.
Lũ bạn nhìn thấy tôi cười đến run rẩy thì nhao nhao túm tụm lại hỏi. Tôi nhìn bọn họ lại nhớ đến dù gì cũng là thư tín của người ta, tôi xem đã là không đúng bây giờ còn rêu rao thì rất không lịch sự cho nên tôi lắc đầu không nói.
Cho đến khi thấy Quân vào lớp tôi vẫn không nhịn được nhìn Quân cười khúc khích. Chẳng qua hành động này bị người ta hiểu lầm. Tôi có ý với Quân.
Tôi nhìn Quân lại cười. Quân cũng nhìn tôi với ánh mắt quái lạ.
Cậu nhóc này còn nhe răng cười:
- Sao hả thấy tôi vui lắm à, hay là mấy ngày nay thấy tôi tốt hơn anh Vỹ nên đổi đối tượng rồi?
Tôi bĩu môi khinh bỉ:
- Quân mơ ban ngày đi.
- Thế sao cứ nhìn tôi cười mãi thế?
- À thì là....
Tôi lại cười rồi chỉ vào ngăn bàn. Quân nhìn vào ngăn bàn dĩ nhiên là cái thư kia. Cậu ta mở ra xem mặt mày đen thui trông hết sức buồn cười. Tôi bật cười vỗ vai cậu ta.
- Không ngờ Quân còn có người để ý thương thầm cơ. Đáp lại người ta thế nào đây?
Quân không hề hứng gì chỉ nói cho qua:
- Năm ngoái cũng có cả đống đấy thôi nhưng tôi cũng cho hết vào thùng rác.
Tôi tỏ vẻ không vừa lòng:
- Sao Quân vô tình thế? Ít nhiều cũng đáp lại người ta bằng một câu từ chối khéo chứ?
- Nếu cứ mỗi lá thư tôi phải viết đáp lại thì mệt chết sao?
Tôi cười trêu:
- Tôi thấy Quân chẳng có chỗ nào tốt cả tại sao có nhiều người theo thế?
Quân trợn mắt nhìn tôi như thấy người ngoài hành tinh vậy:
- Con mắt Chi có vấn đề sao? Tôi đẹp trai ngời ngời như thế mà không nhìn ra à?
Tôi đánh giá cậu ta một lượt lại lắc đầu:
- Sao tôi không thấy nhỉ?
Quân suy sụp quay đầu đi rồi lại than thở:
- Trong mắt Chi có ai ngoài anh Vỹ chứ, mà Chi không biết sao con trai không hư con gái sẽ không yêu. Chính vì vậy tôi mới cải tà quy chính như vậy sẽ cắt đi được mấy bóng hồng.
Tôi thật muốn cười với lối suy nghĩ của cậu ta. Nhưng mà có thật như cậu ta nói trong mắt tôi chỉ có anh Vỹ không? Tôi còn chưa kịp nói cậu ta lại bổ sung.
- Nhưng mà anh Vỹ thì khác nha, cho dù anh ấy có hư hay không thì vẫn có cả đống bóng hồng đi theo. Từ khi tôi biết anh ấy thì đã có rất nhiều cô gái để mắt đến anh ấy rồi. Chi mà lạng quạng mất ráng chịu.
Tôi lặng thinh. Không phải tôi không muốn nói mà lỡ nói sai người ta hiểu lầm bắt chẹt ngay điểm yếu lại khổ. Anh Vỹ có người theo đuổi? Vậy có liên quan gì đến tôi. Thật ra tôi thấy không thoải mái. Hơn nữa hình như dạo này tôi cũng ít chạm mặt anh. Mà chỗ chạm mặt duy nhất chính là thư viện.
Quân thấy tôi vờ như không nghe lại nóng nảy:
- Này tôi nói thật đấy, Chi mà không ra tay là mất thật đấy. Chi phải cho người ta thấy anh Vỹ là hoa đã có chủ.
Tôi há miệng nhìn Quân. Tại sao cậu ta lại nảy ra ý nghĩ này nhỉ? Ra tay thế nào đây? Tại sao tôi cảm thấy cậu ta đang xúi tôi đi tỏ tình vậy?
|