Về Đi Anh... Nơi Đây Em Vẫn Đợi
|
|
Chap 38: Anh nhớ em lắm đấy, cô bé ạ!
bởi LanRa7 Khi bác sĩ nói kết quả kiểm tra không có gì bất thường hắn mới nhẹ người, hắn trước đây chỉ biết nàng bị ngất vì đói, lần này không rõ nguyên nhân nên lo lắng, dặn bác sĩ làm các xét nghiệm lần nữa. Tới lần thứ hai, kết quả tốt mới đưa nàng về nhà. Từ lúc đặt nàng trên chiếc giường quen thuộc hắn cũng không dám ngủ, hắn muốn đợi nàng tỉnh, chắc rằng không sao nữa mới yên tâm…hắn định bụng, lần này sẽ mắng cho nàng một trận… Hắn cứ ngồi như thế, thời gian cứ từ từ trôi qua…mặt trời lên rồi lại lặn… Một ngày, nàng vẫn chưa tỉnh, chưa bao giờ nàng bị ngất lâu tới vậy, hắn nôn nóng gọi bác sĩ riêng tới nhà kiểm tra lại…tất cả đều rất bình thường…khiến hắn càng lo… Sang tới ngày thứ hai, nàng không tỉnh, hắn lòng như kiến đốt, gọi điện cho Hai bắt tìm bác sĩ giỏi nhất… -“Anh cả, biểu hiện của Lan là sao…” Hắn kể, tự nhiên trong điện thoại có tiếng ngập ngừng… -“Không thể nào” -“Mày vừa nói gì…” -“Không có gì, em sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất…” -“Tao vừa thấy mày định nói gì…nói NGAY LẬP TỨC” Thấy đại ca có vẻ không giữ được bình tĩnh, Hai lắp bắp: -“Thực cái này có hơi giống…” -“GIỐNG GÌ?” -“Anh không nhớ ra sao? Loại độc chúng ta điều chế….nhưng anh cả, anh đừng lo lắng, không thể có khả năng này, ngay khi thằng Tùng chuyển tới em đã gửi cho anh rồi…” Đúng là độc hắn cất, cũng không cất ở nhà, việc này là bất khả thi… Hắn cúp máy, cố gắng trấn tĩnh đợi chờ… Các bác sĩ tốt lần lượt được đưa tới mà không ăn thua, hắn cũng đưa nàng đi vài bệnh viện nổi tiếng, yêu cầu chụp chiếu xét nghiệp…kết quả vẫn là không có bệnh. Gần hết ngày thứ ba, người yêu vẫn nằm yên bất động, hắn gần như phát điên… -“Này, cô bé, cô đừng có ngoan cố nữa, cô mà dậy thì ăn đòn…” -“Dậy đi em…” -“Xin em…” -“Anh sốt ruột lắm rồi đấy, anh không chịu được đâu…đùa ác quá đấy…” ****************** Chân vắt vẻo trên ghế, Hai ngồi phì phò điếu thuốc, đăm chiêu suy nghĩ…Đột nhiên, thấy Út Linh vui vẻ đi mua sắm về, miệng hát hò, hắn sực hiểu ra, mặt sắc lạnh. -“Út…ngồi xuống…” -“Sao Hai?” -“Cái này Hai phải hỏi Út mới đúng…” -“Hai nói gì Út không hiểu…” -“Em có thể lừa anh Việt, lừa cả thế giới, nhưng không bao giờ lừa được anh…”
|
-“Hai, bỏ Út ra, Út đau…” -“Thuốc là Tùng đưa em, rồi em mới đưa anh…bây giờ Lan như vậy…em mấy ngày trước khóc hết nước mắt, giờ lại vui vẻ…theo em là sao đây? NÓI” -“Em không làm, anh hâm rồi…” -“Em nói hay anh cho người tra???” -“Thích tra thì tra…” -“Được, chúng ta cùng tới chỗ anh cả” Nhắc tới anh cả, mặt Út Linh méo xệch…nếu anh cả mà điên lên, không chuyện gì có thể giấu nổi… -“Anh Hai, đừng…xin anh…anh muốn anh cả giết em à…” Hai sững người…không tin nổi vào mắt mình… -“Là…em làm sao…một mạng người đấy…sao em ác vậy?” -“Em không cần biết…nếu em không có anh cả, không ai có thể có…Hai, đừng nói cho anh cả…” -“Không được, không thể giấu mãi được, đây là tội bất trung…” -“Xin anh…” -“Út, lần này anh không thể giúp em…” Mặc cho Linh van xin, Hai vẫn không dừng bước, hắn đi rất nhanh, mắt đỏ hoe, vẫn còn vang tiếng Út đằng sau: -“Được…anh đi đi…đi đi …để đại ca giết em…anh nhẫn tâm lắm…” ********************** Trong căn phòng tầng hai, anh cả hắn đang ngồi nhìn chằm chằm vào người con gái đối diện, vẻ mặt đờ đẫn mệt mỏi, nhìn thấy hắn cũng không nói gì…Hai tự mình quỳ xuống… -“Anh Cả, tha tội cho em…” Việt giật mình… -“Anh cả, anh đừng quá đau buồn, sự thực là Lan không thể cứu được nữa rồi…em là kẻ có tội, chính em đã cho Lan uống thuốc độc mà ta điều chế…” Tin như sét đánh ngang tai, phản ứng đầu tiên của Việt là phang cho đứa trước mặt ba đập, tất nhiên, hắn cũng chưa tới mức quá lú lẫn. -“Gọi con Linh tới đây…cả thằng Tùng nữa…” -“Đại ca phải tin em, việc này không liên quan gì tới Út cả…là em làm…” Máu điên trong người bùng cháy, Việt quát lớn: -“Bây giờ mày cho gọi hay để tao phải đích thân?” Hai tái người, biết cơ hội rất nhỏ, hắn vẫn hi vọng giấu được cho Út, ai ngờ…quả thật không thể… …. Anh cả gặp Tùng trước, Tùng vốn dĩ không biết Việt, nghe Cẩm thì thầm mới run rẩy chào hỏi. -“Đưa thuốc giải ” -“Thuốc giải gì ạ?” -“Loại độc bảo chú điều chế, giờ đưa thuốc giải ra đây…” Tùng sợ muốn chết…trước khi điều chế, bên trên dặn là phải làm sao không có gì phá được…bây giờ lại đòi đưa thuốc giải, đúng là…
|
-“Anh…đại ca…độc này…không…có…không có…giải” -“Không có cũng phải có…cho mày hai ngày, nếu không tìm được thì vác xác tới đây” Đoạn, Việt nhanh chóng xuống hầm, bỏ lại Tùng toát mồ hôi lạnh. Đạn được lắp vào khẩu súng một cách dứt khoát, cách hắn tầm ba mét là Út Linh…tới đường cùng, đâm ra nó cũng không hề sợ hãi… -“Anh cả…anh thích thì giết, nói cho anh biết, em không hối hận gì cả, tất cả…tất cả là em yêu anh…anh hiểu không?” -“Mày hiểu thế đ… là yêu, ngậm miệng lại…” -“Anh cả, mau bắn đi…anh dám không? Anh vì một con đàn bà mà quên tình anh em…anh bắn đi…cho mọi người thấy bộ mặt của anh…vì một con điếm mà quên tình nghĩa mười năm của chúng ta…” Câu nói của Út Linh khơi dậy cực điểm uất hận trong lòng Việt… ĐOÀNG… Tiếng súng vô tình nổ lên… Anh em của hắn ngã xuống…không phải là Linh, mà lại là Hai…nó còn cố nhắn nhủ: “Tha cho nó đi anh…” Kể cả hắn có uất, cũng sẽ biết điểm bắn, không đến nỗi giết người… nhưng thằng Hai tự dưng xông vào…cuối cùng lại lĩnh viên đạn kề tim, kiểu này nó khó mà qua khỏi… Một là người con gái mình yêu thương nhất…một là anh em vào sinh ra tử gần hai chục năm…bây giờ cùng nằm bất động…hắn chưa bao giờ bất lực tới thế… ********************** -“Đừng khóc nữa, anh Hai sẽ không sao…” -“Tại em, tại em mà…” Út Linh nức nở… -“Thà rằng người nằm là em…” Cẩm an ủi: -“Kể ra cũng là cái số, cuộc đời em hai lần được anh Hai cứu …” -“Hai lần?” -“Quên rồi sao? Cái ngày đầu tiên ấy…mười năm trước…” Linh lắp bắp: -“Ngày đầu tiên? Không phải là anh Việt…cứu em sao?” -“Anh cả nói với em thế à?” -“Không…em mở mắt thấy…” -“À, anh cũng đoán anh cả không làm thế mà…hồi đó, bọn anh cướp mối làm ăn của người ta, rốt cuộc phải trả giá…anh cả và anh Hai đều bị thương nặng…lúc qua cầu thì thấy tiếng kêu cứu, đại ca vốn tỉnh táo hơn, biết sức hai người lúc ấy không thể cứu được em, nên đã ngăn anh Hai, nói đợi gọi bọn anh tới, nhưng Hai không chịu, cãi lệnh mà nhảy luôn xuống, nước hôm đó rất buốt, lúc đưa được em lên thì Hai đã bất tỉnh, mọi người còn lo chuyển hàng, anh cả sau khi băng bó xong thì ngồi lại với em…” Linh im lặng…vậy mà từ khi còn chưa là thiếu nữ, cô đã nghĩ cả đời sẽ yêu thương, chăm sóc người cứu mạng mình, ước gì, ngày ấy, cô chịu hỏi… -“Hai thích em bao năm, em không nhận ra sao?” -“Anh đùa à, anh Hai chơi gái như bão…” -“Trước kia Hai không thế, từ ngày em xuất hiện, nó thích em, mỗi lần thấy em nhìn anh cả bằng ánh mắt trìu mến, khát khao, nó lại nổi loạn…có lúc không tự chủ được, nó còn mang gái lên phòng đại ca…” Cô nhìn người anh của mình đang thở khó nhọc, băng cuốn đầy người, nước mắt cứ thế mà trào. Cô đã làm gì thế này? Anh cả của Đại Bàng Đen thì như người mất hồn, anh Hai thì không biết có qua khỏi…cô đối xử với ân nhân của mình như vậy ư? Chỉ vì ghen tuông? Ích kỉ??? Trong phút giây, cô thực sự muốn chết…nhưng không, với cô…chết quá nhẹ, cô sẽ đợi sự trừng phạt của họ… Phòng bệnh mở cửa, thấy bóng dáng Việt, Út Linh tái mặt, vội vã quỳ lạy: -“Anh cả…tất cả là do em…đừng trút giận lên anh Hai, anh ấy vẫn chưa tỉnh…” Việt lúc đầu cũng chỉ là vào thăm nó, nhưng thấy thái độ Út Linh, hắn bực mình mà dọa thêm: -“Nếu thằng Tùng không tìm được thuốc giải, Lan ra sao, thằng Hai sẽ như thế…” Đợi đại ca rời khỏi, Út mới hoảng loạn tìm Tùng, việc duy nhất cô có thể làm là hỗ trợ nó…anh Hai, không thể vì cô mà chết oan…
|
Chap 39: Làm vợ anh, em nhé!!!
bởi LanRa7 Hai ngày qua đi, tên Tùng van sống lạy chết xin thêm thời gian, hắn cũng chẳng còn cách nào, nó là hi vọng duy nhất của Lan… Nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, xoa xoa khuôn mặt tái xanh: -“Năm ngày rồi đấy cô ạ, cô ngủ sướng nhỉ? ” -“Không dậy là tôi ăn thịt cô luôn đó…” -“Á à…cái nhà cô này không sợ à? Dậy mau dậy mau…” -“Đi mà, xin em đấy…” -“Độc là do anh sai chế… nếu có chuyện gì xảy ra.. chẳng phải anh giết chết em hay sao???” Mân mê lòng bàn tay nàng, hắn thấy hắn là tên thối tha nhất…ngày nào đó, hắn đã hứa, từ nay, không để nàng phải khổ như những gì trên đường vân này biểu hiện…vậy mà…hắn nói được không làm được…không đáng mặt đàn ông… Hắn là người rõ nhất…con chuột đó, 9 ngày…vậy nàng… Nước mắt trào ra…hắn chưa từng nghĩ có ngày hắn lại yếu đuối tới thế. Tất cả mọi việc, bây giờ chỉ có thể trông vào phép màu…hắn xưa nay chưa từng cầu nguyện…nhưng bây giờ xem ra cũng rất thành tâm… Nghe nói, gấp một ngàn con hạc giấy sẽ có một điều ước, hắn cũng làm qua…vậy mà nàng, cứ nằm đó… Hắn nhớ lắm, nghĩ tới nụ cười của nàng, cái vóc dáng gầy gò lanh lẹ chạy nhảy, đôi tay này, gói bánh gói giò mới khéo làm sao…hắn thèm ăn đồ nàng nấu, thèm cái vị dung dịch trắng đỏ hôm sinh nhật đó… Hắn tự dặn mình phải kiên cường…hắn là đàn ông cơ mà… Nhưng sao tới bữa hắn thấy đắng, cố gắng nhắm mắt ăn chút ít…hắn cũng sợ, hắn mệt quá mà không thức lúc nàng dậy… Ngày thứ sáu, thứ bảy, thứ tám…với hắn trôi qua như địa ngục… Phía bên Tùng có đưa qua thử vài lần thuốc, nhưng là vô hiệu… Tới ngày thứ chín, hắn ngủ thiếp đi…lúc tỉnh giấc, toát mồ hôi vì sợ hãi, hắn run rẩy đưa tay lên mũi nàng…vẫn cảm nhận hơi thở yếu ớt, hắn mới nhẹ người một chút… Tự nhiên hắn bình tĩnh lạ thường… Hắn mặc áo quần cho người yêu rồi bế nàng ra khỏi nhà…bọn đàn em thấy vậy thì sợ xanh mắt mèo, vội vã đuổi theo… Chúng thấy đại ca của chúng bế cô gái nhỏ tới phòng công chứng kết hôn…cũng không hiểu đại ca làm cách nào, một lát sau đi ra đã có tờ giấy xác nhận hôn thú… Chúng cũng thấy đại ca tới cửa hàng bán nhẫn cưới, lựa hết chiếc này chiếc kia...đại ca mua một chiếc váy trắng rất đẹp, gương mặt cười cười nói nói với nhân viên bán hàng…chúng thấy đại ca cười…vậy mà bọn chúng, nước mắt nước mũi đầm đìa…nhất là Út Linh…lúc này cô mới hiểu, mình chính là một con quỷ! ………………………. Căn phòng quen thuộc ngập tràn ánh nến… Người con gái trên giường mặc bộ váy trắng rất đẹp, đầu nàng đội một vòng hoa nhỏ… thuần khiết như nàng công chúa ngủ trong rừng…
|
Người con trai bên cạnh cũng trong bộ vest đen lịch thiệp, chỉnh máy quay lại giờ phút thiêng liêng đó, hắn quỳ xuống bên giường, cầm lấy tay nàng, trịnh trọng nói: -“Nghi Lan, em đồng ý lấy anh chứ?” Căn phòng yên lặng…gió thổi qua làm nến đung đưa lung linh huyền ảo… -“Em không nói gì tức là đồng ý rồi đúng không? Được…tốt lắm…” Hắn đeo nhẫn vào cho nàng, thơm nhẹ lên đôi bàn tay gầy gò… -“Từ nay chúng ta đã trở thành vợ chồng rồi…không gì có thể chia cắt…có anh đây…đừng lo…” -“Em xem này, tờ giấy này, trên đó đã ghi tên em và tên anh nhé…từ giờ, chúng ta là gia đình…chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng một đại gia đình…” -“Em hứa rồi mà…em không thể nhuốt lời…” -“Anh không cho phép đâu…đằng nào em cũng không trốn được đâu…dù thế nào, giờ em cũng là vợ anh rồi…em đi đâu, anh sẽ theo đấy…” -“Chúng ta cùng uống rượu giao môi nhé…” Hắn rót rượu ra hai chiếc ly, một ly hắn cầm, một ly trong tay nàng do hắn giữ cùng, họ cũng giao ly như bao buổi lễ đính hôn khác, chỉ có điều, rượu là do mình chú rể uống… Hắn nhẹ nhàng bế người con gái vào lòng, bờ môi tìm lấy môi nàng, trao nụ hôn nồng nàn…Tối đó, hắn đã ngồi như thế, bởi lẽ hắn rất sợ…thời gian chẳng còn bao lâu… ngày thứ mười cuối cùng cũng phải tới… *************** Trong phòng thí nghiệm, Tùng và Út Linh vò đầu bứt tai… -“Đây, những thứ mày yêu cầu tao kiếm cả về rồi…” Hai tiếng sau…vô vọng… -“Này, mày chế độc kiểu gì mà kinh vậy?” -“Bằng một loại lá tên khoa học là Yjeopeanh… ” -“Cái gì cơ…” -“Thôi đi, nói chị cũng chẳng hiểu…Anh Hai tỉnh chưa?” -“Tỉnh rồi, nhưng mày không tìm ra thuốc giải độc nhanh là anh ấy cũng không qua khỏi đâu…” -“Tất cả là chị mà ra còn gì?” -“Tao biết rồi…nhanh đi, mày phải tra các loại lá kị lá đấy hay giải trừ được độc từ lá đấy chứ?” -“Biết rồi bà nội ạ…lúc trước nghe lời anh Hai, tôi đã phải tìm lá độc cực hiếm, làm sao mà không giải được, …mà tôi cũng tra chán rồi…” -“Mẹ, đưa đây tao xem…” ….. -“Này, Tùng này…chỗ này nó bảo có mấy loại lá độc nhưng lấy củ của nó ý, có thể giải ngược lại đấy…” -“Cái đấy ai mà chả biết…nhưng có phải là lá Yjeopeanh đâu?” -“Mẹ kiếp, mày ngu vãi, cứ làm thử xem, còn nước còn tát…” Tùng nhìn Linh nghi hoặc, nhưng vẫn làm, dù sao mạng của hắn cũng đang ngàn cân treo sợi tóc rồi… ********************** Lần tiêm thuốc giải nào thì Việt cũng có tâm trạng hồi hộp như nhau…tính cả lần này nữa thì lần nào cũng thất vọng như nhau… Một tiếng…hai tiếng…năm tiếng… Nàng không một phản ứng… Tùng và Linh ngồi dưới đợi mà lòng như lửa đốt, cuối cùng thì Lan vẫn không nhúc nhích…chúng lo tới mặt trắng bệch…nhưng không hiểu sao, Việt lần này không quát tháo, cũng không chửi mắng, chỉ ra lệnh cho chúng về… Có lẽ những ngày đợi chờ dài dằng dặc đã khiến hắn mất dần hi vọng… Có lẽ hắn cũng đã chuẩn bị tình huống xấu nhất…
|