Về Đi Anh... Nơi Đây Em Vẫn Đợi
|
|
Chap 32: Chúng ta sẽ là một đại gia đình, em nhé!!! ~Việt~
bởi LanRa7 Không thể chịu nổi cái tính bướng bỉnh của em…Biết rõ là tôi giận…vậy mà…người yêu cũ thì sao? Trước mặt tôi, em không biết nói dối đi một chút ư? Đó có thể tính là một vụ cãi nhau nhỏ…em quay người bước đi, rất vô tình…được cứ đợi đấy, lần sau em dỗi, đừng hòng tôi dỗ… Chẳng còn biết làm cách nào, tôi đành trả vờ làm rơi cái chén trong tay, sau đó ôm lấy bụng…. Tất nhiên là thành công! Em quay lại, gương mặt hốt hoảng lo âu… -“Vịt, sao đấy Vịt…” -“Không cần cô lo…cô đi về với người yêu cũ đi…” Sau đó, tôi vờ nhắm chặt mắt, gương mặt nhăn nhó tỏ vẻ rất đau đớn…Nhìn em cuống quít, tôi cũng có phần hả dạ… -“Vịt ơi sao đấy, nói đi em xem nào…em xin đấy…” -“Không cần mà…” -“Đi bác sĩ đi…” -“Không sao đâu…em đừng lo…” Em cố đỡ tôi, lấy một cái gối dựa, nhẹ nhàng đặt tôi xuống tràng kỉ: -“Bụng đau lắm à…em xoa nhé…” -“Không đau…” Tôi cũng tự thấy phục mình, có khi tôi nên đi làm diễn viên… Đôi bàn tay nhỏ bé xoa lên bụng tôi không ngừng, nhưng có lẽ nhìn nét mặt tôi, em nghĩ tôi còn đau lắm…em khóc…em vì tôi mà khóc…tất nhiên tôi thương, nhưng cũng có phần sướng… -“Vịt ơi…đi viện nhé, thế này làm sao thì chết…” -“Em có cơ hội quay lại với người yêu cũ chứ sao…” -“Thôi, em xin…em biết lỗi rồi…em làm gì có người yêu cũ nào chứ…anh là mối tình đầu của em…em trêu anh thôi…đi viện nhé…” -“Ai mà tin được…” -“Em thề mà…anh là người em yêu nhất trên đời…anh mà làm sao em không sống nổi đâu…em xin đấy, đừng bướng nữa…” Em mếu máo…tôi như trút được gánh nặng…cố kiết hỏi thêm: -“ Lau người cho thằng nào?” -“À, ngày xưa em từng đi chăm sóc thuê?” -“Chăm sóc thuê? Còn có nghề này nữa ư?” -“Những người họ giàu nhưng không có người thân ý, khi ốm đau phải có những người chăm sóc thuê như em, phục vụ hằng ngày, y tá bệnh viện không thể làm hết mấy công việc ấy được…” Tôi nhìn em…tự nhiên thấy thương quá…tỉnh dậy cười hề hề, véo má em… -“Đừng lo, anh cũng trêu đấy, anh không sao…” -“Anh…anh…thằng khốn nạn…” Không hiểu sao em lại tức tới vậy, em trêu tôi, tôi trêu em…thế là hòa…em lên phòng, khóa trái cửa, tôi gọi như nào cũng không cho vào. Đợi nửa ngày cũng không xuống. 3h chiều, con bé này, đúng là bướng thật…tôi chịu thua…không thể đấu được với em, đành cho đàn em lên mở khóa…
|
Em đang ôm con gấu mà tôi tặng, gọi thế nào cũng không chịu dậy… -“Thôi, anh xin lỗi…anh sai rồi…” -“Dậy ăn cơm đi không đói…” Vẫn cương quyết không nói gì! -“Thôi mà…” Năn nỉ hồi lâu, tôi cầm tay em, vỗ lên má mình… -“Thôi, anh đây…có gì đánh chết anh đi này…tát anh đi này…” Em giật tay, tát vào mặt mình, không thể ngờ em làm như vậy, thà rằng cứ đánh tôi còn hơn, em đúng là cao tay… Bất lực, tôi bế em dậy, buộc em phải nhìn mình…khuôn mặt ướt nhẹp… -“Anh sai rồi…tha thứ cho anh…” -“Biết là em lo sợ như nào không?” -“Anh xin…” -“Anh biết không, nếu không có em, anh còn cả băng nhóm, còn anh em…nhưng không có anh, em chỉ có một mình…em rất sợ, em sợ lắm…em không muốn…” Lúc nãy chỉ là dỗ em, nhưng giờ, tôi thực sự thấy mình rất quá đáng, khẽ hôn lên gương mặt bé bỏng, tôi trấn an em: -“Không sao đâu, anh hứa, dù có chuyện gì…anh cũng luôn bên em…anh sẽ là người rời thế gian này sau em…” -“Nói được thì phải làm được…” -“Ừ, làm được chứ…nhưng em biết không…nếu không có em, đối với anh cũng chẳng có gì cả…nếu một ngày em bỏ đi trước, những ngày còn lại của anh…sẽ rất cô đơn…” Em khẽ chớp mắt…suy nghĩ… -“Vịt, chúng ta sẽ rời thế gian này cùng ngày…” -“Nhất định thế!!!” Tôi ôm em vào lòng, cảm giác thật ấm áp, hạnh phúc. -“Vịt…đói không?” -“Ăn gì anh nấu nhé…” -“Thôi, gọi đồ ăn đi, ở đây với em…” -“Ừ…gọi nhé…” Có những lúc chúng tôi đã như thế, cả ngày chẳng ra khỏi phòng ngủ, gọi đồ ăn nhanh tới, ăn xong lại nằm nói chuyện, ôm nhau, có khi xem phim… Em kết thúc khóa học làm bánh đã lâu, tôi vẫn bí mật cho trang hoàng cửa tiệm để bán bánh…tôi biết em thích…nhưng gần tới ngày hoàn thiện, tôi lại không muốn nói ra, đơn giản, tôi sợ em bận bịu mà quên mất tôi… Buổi tối, là lúc chúng tôi “tâm sự” rất nhiều, có khi những vấn đề nhỏ của xã hội thôi, chúng tôi cũng nói không chán, cũng là do tôi và em rất hay đồng quan điểm, có lẽ là do hoàn cảnh xuất thân như nhau… -“Vịt…” -“Hử…” -“Đoán xem ngày mai nhân vật nữ chính có chết không?” -“Chết thế nào được…” -“Ừ, nghĩ giống em…em bảo nhé…bla…bla…” -“Ừ, anh cũng thấy thế…” ….. -“Ngan ơi…mát tơ chép nè…”
|
-“Ừ, đoán xem ai là vua đầu bếp năm nay…” -“Anh thì thừa sức biết rồi…” -“Em cũng thế, hehe” -“Mình cùng viết ra giấy xem có trùng ý nhau không đê…” -“Okie…” Hai phút sau, hai tờ giấy cùng tên “MINH NHẬT”…hai chúng tôi đúng là tinh thần tương thông… -“Sao em lại nghĩ vậy…” -“Ôi trời, bạn ý để status cảm ơn trên face suốt, nhìn là biết, người thua cuộc làm gì có tâm trạng…mà bạn ý xinh nhỉ, trẻ nữa, em ngưỡng mộ chết đi được…” -“Ừ, anh cũng ngưỡng mộ chết đi được…” Tôi cười cười trêu, vậy mà con bé không có phản ứng, thế mới điên. Tôi ngưỡng mộ một người con gái khác mà em trả lời, nguyên văn là như này đây: -“Đúng, em con gái còn ngưỡng mộ nữa là anh…hay chúng mình lập club những người hâm mộ Minh Nhật đi…” Nói thật chứ tôi cờ lắp cờ liếc đếch gì…trong mắt tôi, em là số một, là vua đầu bếp duy nhất trong lòng tôi… ….. -“Vịt này…” -“Ừ, Ngan già gọi gì anh cơ???” -“Vâng, ông thì trẻ lắm ý mà ngan già…” -“Thế cô bao nhiêu tuổi?” Tôi không ngờ đó lại là một câu nói thực sự vô ý…Mặt em thoáng buồn… -“Em không biết…” Tuy nhiên người khóc lúc đó lại là tôi…nghe em kể, tôi cảm thấy thực sự rất nhói…người con gái tôi yêu, em còn chẳng biết mình sinh ngày bao nhiêu, ba mẹ mình là ai, còn sống hay đã mất, rốt cuộc những năm tháng đó…vì sao em có thể tồn tại được? Ôm chặt cô bé, lòng tôi cứ thấy nôn nao… -“Thực ra tên của em ý…cũng không hẳn là em tự đặt…” -“Thế ai đặt cho em?” -“Hồi nhỏ em có một chiếc vòng, lúc đó em chưa biết chữ, có hỏi một người đi đường nhờ xem hộ thì ông ấy nói trên đó khắc chữ Nghi Lan, sau đó lưu lạc người ta cứ hỏi tên là gì, em nói là thế luôn…” -“Còn giữ không…” -“Còn, nhưng đứt rồi…mà bé lắm rồi…” Tôi cầm lấy chiếc vòng từ tay em…lẽ nào đây là manh mối tìm ra người thân, nhưng tôi không dám nói, sợ em hi vọng rồi lại thất vọng, bảo để tôi giữ hộ cái vòng, tất nhiên em vui vẻ đồng ý. -“Thế ba mẹ anh mất lâu chưa?” Tôi hơi bồi hồi… -“Thực ra, mẹ anh mất rồi, anh còn có ba, nhưng xem như không có…vì ông ấy nên mẹ anh mới mất…” -“Sao vậy?” -“Em đã từng nghe nói tới Golden Face chưa?” -“Tên cái tòa nhà to to ở trung tâm thành phố hả anh?” -“Ừ, đó còn là tên một tập đoàn rất mạnh nữa...đó là tập đoàn của ông già đó, hiện tại giao cho con trai của ông ta quản lí …ngày đó, ông ta và mẹ anh hẹn ước trăm năm, nhưng rồi ông ta hám của, phản bội mẹ, rồi bỏ vào Nam với người đàn bà giàu có khác…mẹ anh không biết, tưởng ông ta đi làm ăn, lúc mang thai anh năm tháng, khăn gói vào Nam tìm, ai ngờ ông ta phũ phàng nói không quen biết…” Em ôm chặt lấy tôi, mắt đã nhòe từ bao giờ…tôi chậm rãi kể tiếp… -“Mẹ anh lòng tự tôn rất lớn, bà đã ra Bắc ngay, sau đó nghe dì anh kể lại, mẹ anh tuy gặp cú sốc, nhưng vẫn rất kiên cường, vậy mà… ngày anh ra đời, cũng là ngày mẹ mất…lúc anh còn bé, dì đã kể chuyện bằng ánh mắt rất oán hận, nói rằng trước đó không lâu, mẹ đã gặp người đàn bà kia của ông ta…lúc mẹ ra đi, chỉ kịp dặn dì nói với anh, cuộc sống sau này, dù như thế nào, cũng phải tôn trọng và bảo vệ phụ nữ…” -“Giờ dì anh còn khỏe chứ…” -“Không, dì mất năm anh 4 tuổi, mẹ chỉ có dì là người thân duy nhất, nên từ đó, anh cũng thành trẻ vô gia cư…sau đó gặp thằng Hai…” …. Đêm đó, chúng tôi đã ôm nhau, cùng khóc, chúng tôi hứa rằng, đó sẽ là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, nhắc tới những chuyện không vui, em bảo, từ giờ, tôi đã có em, em có tôi, chúng tôi hai kẻ không gia đình, từ nay đã chính thức có người thân…Em còn nói, chúng tôi sẽ phải sinh thật nhiều con, mai sau sẽ là một đại gia đình…Tôi, ba mươi năm trên đời, tới nay mới thấm thía, cái gì gọi ngọt ngào, cảm ơn trời đất đã mang em tới!!!
|
Chap 33: Chỉ vì quá yêu
bởi LanRa7 Đợt đó, hàng hóa nhập về khá lớn, lại bao cơ hội làm ăn ập tới, Hai không thể tự mình giải quyết nên Việt ít có thời gian ở nhà. Có lúc, hắn tranh thủ nửa tiếng nghỉ ngơi của anh em, lao về ăn cơm, Lan trông thấy hắn mồ hôi mồ kê nhễ nhại, ăn tý lại phải đi thì sốt ruột, sau đó cấm không cho về nữa. Nàng ở nhà, chăm chỉ lên mạng học hỏi thêm, làm hết loại bánh này tới loại bánh kia, tay nghề giờ cũng có thể nói khá là cao thủ…tối hắn thường về muộn lắm, nhưng nàng không bao giờ ăn trước, nhất định phải đợi hắn về. Có lần, hắn vừa mới xuống xe, đập vào mắt là hình ảnh nàng ngồi thu lu, dựa vào cái cột trước nhà, ngủ lúc nào không hay, trầm lặng tới bế nàng, trên tay hắn, sao nhẹ tới vậy…hắn xót… Lúc nàng tỉnh, đã thấy hắn nhìn mình, bằng một ánh mắt sắc lạnh… -“Vịt…” Hắn không nói gì… -“Sao mặt khó coi thế…mọi việc không ổn à…” -“Không, rất tốt…” -“Vậy sao???” Hắn bực, lớn tiếng quát: -“ĐÃ BẢO LÀ ĂN TRƯỚC RỒI MÀ…” -“Trước sau thì cũng là ăn mà…” -“Tôi bảo em ăn trước!” -“Anh không thích ăn cùng em? Người ta đợi anh, không thấy mình quá đáng à???” Giải thích bao nhiêu lần mà nàng ương bướng đâu có chịu hiểu, hắn bó tay, đành phũ: -“Đúng, ăn với cô chán ngắt, lần sau ở nhà cô ăn trước đi, tôi ăn với bọn thằng Hai…” -“Chính anh nói nhé, kệ mẹ nhà anh…” -“Tối thì ở yên trong nhà, đừng ra ngoài hiên ngồi làm gì…” Nàng không nói gì, cố gắng kiềm nén…hắn đang công việc bận rộn, nàng không muốn làm hắn thêm mệt, nhưng buổi sáng hôm sau, nàng đã khóc tới sưng húp cả mắt, Vịt không yêu nàng nữa sao? Không cần nàng nữa rồi…cả ngày, cũng chẳng còn tâm trạng mà làm bánh trái gì cả, cứ ngồi thu thu trong phòng… Việt sợ nàng cứ đợi đêm, nên báo là hắn không về, một phần, hắn định đêm nay sẽ thức trắng giải quyết hết công việc, muộn lắm là chiều mai hắn có thể về nhà với nàng, dành thời gian cho nàng… Nàng ở nhà, nghe được điện thoại, lòng càng thêm chắc nghi vấn của mình…đêm còn chẳng thèm về…người ta nói, đàn ông dù yêu nhiều thế nào vẫn là đàn ông, hắn gìn giữ , tôn trọng nàng, nhưng ắt hẳn cũng có nhu cầu, lẽ nào, …suy nghĩ đủ điều…nàng buồn…con người cứng rắn như nàng, chưa bao giờ thấy buồn tới vậy… Con người nàng, kém nhất là khoản chịu đói, vậy mà cả ngày, tinh thần chán chường, không thèm ra khỏi phòng ngủ… Nàng nằm đó bao lâu, cũng không biết…chỉ biết, nghe thấy tiếng xe hắn dưới nhà, nàng nhất định dậy, nàng muốn hỏi hắn cho ra nhẽ, xem hắn có cần tình yêu này không??? Đi về phía cầu thang, chân nàng bắt đầu lệch hướng, đầu óc lơ mơ… Hắn làm xuyên đêm, tới 2h chiều thì xong…Hắn vui vẻ mở cốp xe…Hắn mua rất nhiều đồ, hôm nay nhất định tự thân xuống bếp, bù đắp cho nàng… Vậy mà, khi bước vào nhà, nụ cười trên khuôn mặt tắt ngấm, nàng của hắn, nằm bất động dưới chân cầu thang, trán rỉ một dòng máu đỏ…Mặt hắn tái mét, ôm nàng gào thét… -“Là anh sai rồi…nhẽ ra tối qua anh phải về nhà…” -“Lẽ ra anh phải về sớm…mà không đáng nhẽ anh phải mang em theo anh…” Ngồi phòng chờ mà hắn hoảng loạng, Út và thằng Hai nghe đứa gác ngoài cổng nhà đại ca nói cũng vội vàng chạy tới. Chưa bao giờ hắn thấy anh cả rối loạn, khủng hoảng tới thế…có thể cảm nhận, hơi thở rất nặng nề… -“Đại ca, bình tĩnh đi, không sao đâu…” Hắn vẫn không nói gì… Út Linh thấy vậy, trên má khẽ rơi một giọt nước mắt…’Anh…sao không thể là em…’
|
Chap 34: Giận quá mất khôn
bởi LanRa7 -“Không sao, vết thương trên trán chỉ là ngoài da…chẳng qua là đói quá mệt nên ngất thôi…đợi bệnh nhân tỉnh có thể cho về nhà…” Út Linh nhìn anh Cả, ánh mắt anh sáng ngời…lúc vào phòng bệnh, anh nắm tay nó rất chặt, cả khuôn mặt anh áp lên người nó…từng hành động…từng cử chỉ như từng nhát dao cứa vào tim cô…cô thực sự không thể…không thể chứng kiến tình trạng đó tiếp tục…Anh cả, anh cả không là của cô thì cũng không là của ai cả…cô từ từ rời bệnh viện, càng ngày, ý nghĩ xấu ấy càng thúc đẩy trong đầu… Nàng tỉnh, cả phòng trắng xóa…hắn đang nắm tay nàng rất chặt, đầu nàng tự nhiên đau nhức…đúng rồi, nàng đang xuống cầu thang đón hắn…sao tự nhiên lại ở đây… -“Tỉnh rồi hả?” Hắn bỗng bỏ tay nàng ra, giọng rất lạnh lùng…một mình rời khỏi phòng bệnh, là hắn thực sự không cần nàng nữa sao??? Một giọt nước rơi ra từ khóe mắt…nàng cảm thấy bất an hơn bao giờ hết… Một lúc sau, hắn quay lại, đợi chai truyền hết, nhẹ nhàng bế nàng ra xe… Về tới nhà, đặt nàng trên trường kỉ, hắn ngồi ghế đối diện, sự phẫn nộ ngày càng rõ ràng… Nàng ngày càng buồn, khuôn mặt đẹp như hoa như lệ ủ rũ… -“Sao cả ngày hôm qua và hôm nay không ăn gì?” Chán nàng, muốn chia tay thì nói xừ ra, hỏi han làm quái gì…nàng cũng dùng giọng lạnh lùng đáp lại: -“Không muốn…” -“Cô biết cô bao nhiêu tuổi rồi không? ” Nói xong hắn mới giật mình nhỡ lời… -“TÔI KHÔNG BIẾT!” -“Cũng lớn bằng từng đấy rồi…bữa ăn của mình, đã biết không thể chịu đói…mà còn NGU thế…” -“Ừ, tôi là ngu đấy, chỉ có anh là khôn thôi” -“Cô bướng như ranh ấy!” -“Ha, lý do là bướng hả? Muốn chia tay thì nói mẹ ra đi…tôi đây không cần nhé…” Nàng điên…hắn nghe được xong cũng sốc… -“Muốn chia tay?” -“Không phải tôi, mà là anh…cả đêm qua đi với con nào không thèm về…đúng là có mới thì chửi cũ mà…” Hắn trợn tròn, nhìn nàng rồi bỏ vào bếp… Lúc sau bê ra một bát cháo, ngồi cạnh nàng, đưa thìa lên, nàng bướng nhất định không ăn… -“Tôi không thích…” -“Không thích là được hả?” Hắn bực, lấy tay bóp cằm, thừa cơ đưa thìa cháo vào miệng, nàng bướng bỉnh phun cả cháo ra mặt hắn…Hắn vẫn kiên nhẫn, lần thứ hai lặp lại động tác, nhưng giữ miệng nàng lâu hơn, không cho cơ hội nhổ ra ngoài… Chật vật mãi mới cho con tiểu yêu ăn hết bát cháo, hắn lặng lẽ bỏ lên gác… -“ANH ÉP NGƯỜI QUÁ ĐÁNG!!!” Nàng với theo chửi bới…Hắn chẳng thèm chấp… Nàng ở dưới, tức…giận…hận… Tiếng chuông kêu…thì ra hắn bỏ quên điện thoại dưới này…là số lạ…nàng tò mò ấn nghe…là em nào? Em nào gọi cho anh Việt thế này??? Đợt này bà mày bắt quả tang thì có chối đằng trời… -“Anh cả…là em đây, điện thoại em hết pin, kết quả xét nghiệm của Lan có đủ cả rồi, tất cả bình thường, anh đừng lo lắng quá…anh cũng ăn chút gì đi, mấy ngày làm vất vả…hôm qua lại làm thâu đêm nữa…” Tay nàng cứng đờ…điện thoại rơi…nước mắt cũng rơi… Sao nàng có thể trở nên hoang đường ngu xuẩn tới thế? Anh bên ngoài, lo đủ thứ việc…nàng ở nhà, chỉ có mỗi chăm sóc bản thân mình, vậy mà còn không làm nổi? Nàng nhớ lại, anh bảo nàng ăn cơm trước, không ngồi đợi, chẳng phải là lo cho nàng…sao bản thân có thể suy diễn… Hôm nay, anh nổi nóng, cũng chỉ vì… Thái củ cà rốt thôi mà tay nàng run rẩy, nàng nức nở…còn thảm thiết hơn hôm qua… Khẽ mở cửa phòng, hắn đang ngủ, quần áo còn chưa thèm thay…Nàng đặt khay cơm trên bàn, nhẹ nhàng tiến tới… Hắn quả thật…rất đẹp… Khuôn mặt anh tuấn rạng ngời…nàng khẽ đưa tay, vuốt ve từng đường nét…sau đó, như bị mê hoặc, cánh môi nhẹ nhàng đặt xuống, hôn trộm hắn…Lúc đầu, nàng chỉ định lướt qua thôi, nhưng cái vị ngọt ngào quyến rũ ấy, khiến nàng không thể rời…càng lúc càng đắm say…lúc ngẩng đầu lên thì thấy hắn đang nhìn nàng cười tinh ranh… Nàng xấu hổ, lấy tay che mặt… -“Thằng đểu nhà anh…” -“Cái gì…ai mới là người đểu? Ai là người “bị hại” ở đây hả cô này?” Nàng không cãi, chợt nhớ chuyện lúc trước, ôm mặt khóc òa lên như đứa trẻ, mếu máo: -“Vịt…vịt …vịt ơi…em …em…xin..lỗi…” Hắn thực đã hết giận từ khi nãy rồi…kéo nàng bên mình, người khẽ nhổm dậy, trao nàng nụ hôn nóng bỏng, lưỡi hắn khẽ tách hàm răng trắng xinh, trêu đùa lưỡi nàng… Một loại cảm xúc mãnh liệt dâng tới, tay hắn theo vô thức, khẽ búng chiếc cúc áo, nhẹ nhàng luồn qua, chạm nơi đầy đặn…Nụ hôn đi từ cằm, cổ, xuống xương quai xanh, rồi dần dần dừng lại nơi diễm lệ căng mọng… Tim nàng thổn thức, hơi thở gấp gáp, một lúc…ý thức được sự việc… -“Vịt…em..em sợ…” Nhìn sự hoảng hốt trên khuôn mặt, hắn bình tĩnh ra khỏi vùng đất đam mê, lấy tay xoa nhẹ lên mái tóc… -“Em xin lỗi…” -“Không sao…, cơm kia à, mang đây anh ăn nào…đói quá…” Nàng nhanh nhẹn ra lấy cơm, nhìn hắn với ánh mắt đầy cảm kích… Trước khi ăn, hắn không quên sờ nhẹ lên chỗ gạc băng trên trán, hỏi đầy trìu mến: -“Còn đau không…anh cũng xin lỗi Ngan nhé…” -“Hihi, không đau…anh ăn đi nè…cần em đút không…” Họ nhìn nhau, cười!!!
|