Nhị Thiếu Gia, Xin Anh Cách Xa Tôi Một Mét
|
|
Chương 43: Hôn
Chương 43: Hôn
– Kì tiểu thư, có ai bảo với em là em rất đẹp chưa?…
(Ri: Chương này động tâm thật hay giả thì Ri kb nhé :** hihii )
=====
Duy Khánh kéo cô ra ngoài. Hai mắt anh dán chặt lên người cô.
Vốn dĩ ở ngoài vườn rất tối, chỉ có một bóng đèn dựng ở một góc. Ánh sáng mờ mờ ảo ảo chiếu lên người cô. Cả khuôn mặt cô nửa sáng nửa tối vô cùng mị hoặc.
Duy Khánh thở dài. Anh dồn cô vào góc tường. Sau đó một tay ôm lấy eo cô, một tay để sau ót cô. Anh cúi xuống, chiếm lấy đôi môi anh đào của cô.
Kì Hân hoảng hốt mở to mắt. Khuôn mặt bỗng chốc đỏ ửng lên.
Duy Khánh tham lam chiếm hết vị ngọt trong miệng cô. Môi cô rất mềm, lại rất ngọt. Bây giờ anh mới biết cô gái này có sức công phá lớn như vậy..
Anh bỏ cô ra. Hai tay ôm đằng sau lưng cô. Kì Hân cứ thế dựa vào lồng ngực vững chãi của anh.
Duy Khánh thì thầm vào tai cô:
– Kì tiểu thư, đã có ai nói với em là em rất đẹp chưa?
Má Kì Hân lại bị câu nói này làm đỏ lên. Cô mím môi.. Tên này hôm nay bị chập mạch hay saoo?…
Im lặng một lúc, anh tiếp tục:
– Nếu tôi nói… tôi yêu em thì sao?
Cô há mồm, khó hiểu nhìn anh. Còn cứng họng chưa trả lời được thì có ai đó cướp lời cô:
– Im lặng là đồng ý!
Kì Hân phồng má. Trong lòng lại đầy cảm giác ngọt ngào.
Ở xa, có ai đó đã nhìn thấy toàn bộ cảnh này. Nam nhân kia cười chua xót, xiêu vẹo bước đi…
=========
|
Chương 44: Chúc phúc của Lý Hàn Minh
Chương 44: Chúc phúc của Lý Hàn Minh
Kết thúc bữa tiệc, Duy Khánh nắm tay Kì Hân ra ngoài. Anh kéo cô lên xe, nhìn đồng hồ.
Bây giờ đã là gần 11 giờ. Anh để đầu cô tự vào vai mình, nhẹ nhàng xoa tóc cô:
– Em ngủ một lát đi. Đến nhà tôi sẽ gọi em dậy!
Kì Hân ngoan ngoãn tựa vào vai Duy Khánh, nhắm mắt lại.
Duy Khánh thấy cô nghe lời đi hài long mỉm cười. Trong mắt lại ánh lên tia sắc lạnh…
Về đến DH Villa, Duy Khánh không gọi cô dậy mà trực tiếp bế ngang người cô theo kiểu công chúa. Sau đó đặt cô xuống giường lớn.
Anh gọi Tiểu Nguyệt lên thay quần áo cho cô, còn mình đi tắm rửa.
Xong xuôi, anh trèo lên giường, tăng nhiệt độ căn phòng lên rồi ôm cô ngủ.
Nhưng tư thế ngủ của cô thực sự rất xấu…
Cả đêm anh vì cô mà không chợp mắt được. Cô ngủ còn nói lung tung, tay chân quơ loạn xạ. Hại anh phải ra sofa nằm.
Duy Khánh thở dài, đặt tay lên trán rồi nhắm mắt lại..
==========
Sáng hôm sau, lúc Kì Hân tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên giường lớn. Còn Duy Khánh lại khổ sở nằm co ro trên sofa.
Cô buồn cười nhìn anh, lại nhớ đến cảnh 2 người hôn nhau hôm qua, khuôn mặt nhanh chóng đỏ bừng lên.
Kì Hân lắc lắc đầu. Mình đang nghĩ cái gì vậy…
Cô cầm chăn, sau đó nhẹ nhàng đắp lên cho anh, lén lút như con mèo đi ra khỏi phòng.
Lúc cô cầm điện thoại lên mới thấy có tin nhắn. Người gửi là Lý Hàn Minh.
Cô cảm thấy vô cùng có lỗi, là cô che dấu chuyện đính hôn với anh. Đáng lẽ ra cô nên nói ngay từ đầu. Cô thật là đáng chết mà!
Kì Hân xoa xoa trán, sau đó mở tin nhắn ra…
“Tiểu Hân, lúc em đọc được tin nhắn thì chắc là anh đã lên máy bay rồi. Chuyện đính hôn, em cũng đừng tự trách bản thân quá. Anh hiểu mà… Tiểu Hân, nếu tên đó đối xử với em không tốt, em hãy đi tìm anh. Anh luôn đợi em. Còn nữa, nhắn với hắn giúp anh, bảo hắn phải chăm sóc em thay phần của anh.. Tiểu Hân, anh yêu em”
Cô đọc xong tin nhắn thì nằm bò ra bàn.. Anh ấy đi rồi…
Duy Khánh từ đâu nhảy ra. Anh giật lấy điện thoại, đọc xong tin nhắn thì ngay lập tức xóa đi, ngồi xuống bẹo má cô:
– Tiểu bảo bối, không chỉ có hắn ta yêu em thôi đâu. Tôi cũng yêu em..
Kì Hân đứng hình, nhìn anh như nhìn sinh vật lạ.
Anh thấy thế thì lắc đầu thở dài:
– Tôi là đang thật lòng đó!
Kì Hân im lặng. Đối với việc này cô cũng không biết phải nói ra sao nữa…
Duy Khánh thấy thế thì cười nhẹ, xoa đầu cô. Sau đó anh dặn quản gia làm đồ ăn sáng, cùng ngồi ăn với cô
============
|
Chương 45: Khu vui chơi
Chương 45: Khu vui chơi
Ri: À :)) Mình nói một chút nhé :)) Mình mới viết nên độ dài mỗi chương không được dài lắm Mong các bạn thông cảm :))
========
Ăn sáng xong là gần 8 giờ. Duy Khánh bảo Kì Hân đi thay quần áo, sau đó tự mình lái xe đưa cô đi..
Địa điểm dừng là khu vui chơi Violet.
Khu vui chơi này có qui mô lớn nhất thành phố, nổi tiếng với nhiều trò giải trí vô cùng thú vị.
Kì Hân hồi bé đều được bao bọc kĩ lưỡng, cũng không được ra ngoài nhiều. Một phần là vì bệnh của cô, phần còn lại là vì cô không có hứng thú với mấy trò này. Mà có hứng thú thì cũng không có thời gian đi. Nếu đi đâu thì chỉ có một mình cô, ba mẹ cô bận đến tối tăm mặt mũi, làm gì có thời gian mà đi với cô chứ. Như vậy thì buồn chết mất…
Cô nhìn xung quanh, cũng không biết anh đưa mình đến đây để làm gì. Đang thắc ắc thì Duy Khánh kéo tay cô cùng nhau bước qua cổng.
Cô không nhịn được, mở mồm hỏi anh:
– Chúng ta đến đây làm gì vậy?
Duy Khánh nhún vai:
– Tất nhiên là để chơi rồi…
Kì Hân mím môi, đôi mắt lại đảo một vòng:
– Tôi rất mệt, không muốn chơi một chút nào.
Duy Khánh nhếch môi, cười cười:
– Mệt sao? Vậy lát nữa tôi đành tìm người khác thi bắn Zobie rồi…
Cô nghe thấy hai chữ Zombie thì sáng mắt lên:
– À… Thực ra thì cũng không mệt lắm đâu. Còn có một chút sức – Cô còn khoa trương giơ tay lên.
Duy Khánh nhìn diệu bộ của cô thì bật cười.
– Tóm lại em có chơi không?
– Tôi rất mệt ~… – Kì Hân uể oải đáp.
Anh huýt sáo, tặc lưỡi:
– Nghe nói đằng kia có máy điện tử, còn là máy bắn Zombie, em có muốn đi không? Hay là em ngồi đây nghỉ, tôi đi chơi?
Kì Hân tiếp tục bị Zombie thôi miên. Cô cười hì hì lấy lòng, sau đó chủ động ôm cánh tay anh đi về phía trước.
====
Thực ra khu giải trí Violet này không có chỗ nào gọi là “máy điện tử bắn Zombie cả”…. (Ri: -.-)
Chỉ là anh muốn dụ cô đi theo mình nên mới dùng đến kế sách này. Đầu tiên anh còn tưởng là không được. Sau đó lại thành công dụ thỏ vào hang sói. Còn dẫn cô đi khắp khu giải trí, chơi bao nhiêu trò chơi liền. Anh cười trộm trong lòng, đắc ý vuốt cằm.
Trái ngược lại với anh, cô thất thểu nhìn xung quanh. Hai chân cô đã mềm nhũn rồi…
Máy bắn Zombie ở đâu? Ở đâu?
Zombie yêu quý của chị ở đâu? Huhuu ~ Cô muốn Zombie .. Zombie đáng yêu của chị… ~
Kì Hân đi không nổi nữa. Cô chầm chậm đi về phía băng ghế đá, chân ta rã rời đặt mông xuống.
Duy Khánh thấy thế thì buồn cười, chạy đi mua kem.
Lúc sau, anh trở về mới thấy cô đang ngồi vào một góc, bên cạnh là 3 tên con trai.
Mặt mũi cô trắng bệch, cố gắng giữ khoảng cách với ba người kia. Nhưng anh thấy lạ là khoảng cách giữa cô và họ là gần hơn 1 mét. Đáng lẽ cô phải chảy máu mũi rồi chứ?
Duy Khánh cầm 2 cây kem đi về phía họ.
– Xin chào, bạn học họ Hướng!
Duy Khánh chào Hướng Hiên đang đứng đối mặt cô. Trí nhớ của anh vô cùng tốt, vừa gặp một lần đã có thể gọi chuẩn xác tên Hướng Hiên.
Hướng Hiên mỉm cười chào lại, nhìn nhìn cô từ trên xuống dưới rôi rời đi…
==========
Ri: Đó Ri đã cố gắng viết dài ra một chút rôi đó :))
|
Chương 46: Bữa tối dưới ánh nến
Duy Khánh nhìn cô cười cười, sau đó đưa que kem cho cô.
Kì Hân nhẹ nhàng cảm ơn một tiếng, sau đó ngồi xuống băng ghế, im lặng giải quyết que kem. Anh cũng ngồi xuống theo cô, 2 người một nam một nữ thu hút sự chú ý từ người đi lại. Thậm chí có người còn dùng điện thoại chụp ảnh. Nhưng vì cái trừng mắt của Duy Khánh nên đành xóa đi.
Kì Hân buồn cười nhìn người kia, ăn xong kem thì đứng dậy. Bảo anh tìm chỗ ăn trưa.
====
Địa điểm ăn của hai người là Royal Club.
Duy Khánh dẫn cô lên tầng cao nhất, sau đó theo thường lệ gọi 2 phần Beefsteak.
Trong thời gian chờ đợi, Kì Hân ngồi chăm chú chém Zombie. Còn Duy Khánh ngồi đối diện, chống cằm ngắm cô.
Kì Hân thấy không thoải mái lắm, bắn trượt vô cùng nhiều, sau đó không chịu được nữa liền mở miệng:
– Đừng nhìn tôi như vậy, có được không?
Duy Khánh mỉm cười không nói gì. Đến lúc 2 phần Beefsteak được bưng ra, anh cẩn thận đỡ lấy, sau đó ngồi kiên nhẫn cắt cho cô.
Kì Hân ngượng ngùng nhìn anh. Tim cô đập thịch một tiếng… Cô nhìn anh anh nhìn cô… 4 mắt chạm nhau.
Kì Hân hắng giọng một cái, sau đó cả 2 im lặng ăn trưa.
Không khí ngượng ngùng bao trùm…
========
Duy Khánh ăn xong thì bảo cô đi chơi với NYC, buổi chiều anh sẽ tới đón. Kì Hân cũng rất ngoan ngoãn chấp nhận. Sau đó cô mới sực nhớ ra là quên lưu số điện thoại của anh. cô vẫy anh lại, cầm điện thoại cảu anh bấm một dãy số.
Duy Khánh lưu số của cô vào. Cuối cùng phóng xe đi mất.
Nhưng mà xui xẻo là NYC của cô hôm nay lại đi làm thêm. Kì Hân không có việc gì làm, đi bộ trong công viên. Đến 7 giờ bắt taxi về DH Villa.
Cô về đến nơi, cũng vừa kịp chứng kiến cảnh tượng ngọt ngào nhất…
Duy Khánh đang ở trong bếp. Anh đeo tạp dề hình gấu Pooh. Tay áo sắn lên. Nhìn từ ngoài vào cảm thấy vô cùng ấm áp..
Kì Hân ngây người ngắm anh, sau đó định thần lại, nhẹ nhàng hắng giọng một cái.
Duy Khánh thấy cô thì mặt dài ra:
– Sao lại về rồi?
– Ừm… Tiểu Uyển đi làm thêm. Rảnh rỗi quá nên về nhà…
Duy Khánh gật đầu. Anh kéo ghế, ấn cô ngồi xuống. Sau đó lần lượt bày từng món ra đĩa, bê ra cho cô.
Sau cùng, anh tắt tất cả điện trong nhà, thắp nến ở chính giữa bàn ăn. Anh tháo tạp dề, ngồi xuống đối diện cô:
– Em nếm thử xem.
Kì Hân nhìn đồ ăn trên bàn mà thèm chảy nước miếng. Anh ta có phải là được đào tạo nấu ăn chuyện nghiệp không? Món ăn nhìn trông hấp dẫn quá…
Cô cầm đũa, nếm thử một miếng, lại cảm thấy vừa miệng. Cô tiếp tục gắp tất cả các đĩa trên bàn ăn.
– Rất ngon…- Cô giơ hai ngón cái lên.
Duy Khánh đắc ý vỗ ngực, sau đó giục cô ăn cơm.
Bình thường cô đều là ăn rất ít. Nhưng hôm nay lại vì anh mà phá lệ, ăn đến 3 bát cơm.
Ăn xong cũng đã là 8 giờ tối. Duy Khánh gọi Tiểu Nguyệt thu dọn đồ đạc. Còn mình và Kì Hân thì đi lên phòng ngủ.
Hôm nay cô cảm thấy rất mệt, vừa lên giường đã thiếp đi.
Trong mơ, cô cảm thấy có ai đó vuốt tóc cô, nhẹ nhàng nói:
– Anh yêu em.
Sau đó lại cảm thấy ngón tay lành lạnh….
Kì Hân chép miệng, mỉm cười ngọt ngào:
– Em cũng yêu anh..
|
Chương 47: Thony bảo bảo
3 năm sau…
Tại DH Villa…
Một cô gái vô cùng xinh đẹp ngồi ở băng ghế đá trong vườn. Cô mặc váy dài màu xanh nhạt. Mái tóc nêu hạt dẻ xõa tự nhiên xuống 2 bên vai. Khuôn mặt thanh tú, từng đường nét đều vô cùng sắc sảo. Đôi môi anh đào mở ra. Đôi mắt mang theo ý cười dịu dành nhìn xung quanh.
Có tiếng động cơ xe từ ngoài vọng vào…
Kì Hân đứng dậy, từng bước đi ra ngoài. Chiếc Bugatti Veyron màu xám bạc tiến vào trong gara.
Duy Khánh từ trên xe bước xuống, tiến tới chỗ cô, dang tay ôm cô vào lòng.
Kì Hân ngọt ngào cười, dụi dụi vào ngực anh:
– Anh về rồi..
– Ừ… Có nhớ anh không?
Kì Hân chu mỏ, khuôn mặt bắt đầu đỏ lên:
– Anh thật hư…
Duy Khánh xoa xoa tóc cô:
– Anh có một món quà dành cho em.
– Là gì vậy?
Duy Khánh bí hiểm cười cười. Anh mở cửa xe ôtô, lấy ra một chiếc hộp nhỏ phát ra âm thanh.
Kì Hân cầm chiếc hộp trên tay, cùng anh đi vào nhà.
Cô nhắm mắt, mở nắp hộp quà ra. Bõng nhiên từ trong hộp có cái gì đó nhảy ra. Tiếp đến là mặt cô buồn buồn. Cô không nhịn nổi bật cười thành tiếng.
Mở mắt ra, cô thấy một chú chó nhỏ vô cùng xinh đẹp đang mở to mắt nhìn mình. Đầu nó còn nghiêng nghiêng, trông ngộ nghĩnh không tả được. Chú cún còn mặc một bộ quần áo màu hồng. Ở cổ có nơ to đùng. “Tóc” còn được cẩn thận buộc lại
Kì Hân xoa xoa đầu chú cún, quay sang Duy Khánh:
– Cảm ơn anh. – Cô ngập ngừng một chút – Nó tên là gì vậy?
Duy Khánh cũng xoa đầu con cún:
– Để cho em đặt tên đó.
– Thế… em gọi nó là Thony nhé?
Duy Khánh phô ra bản mặt “Tùy em”
Kì Hân bế Thony lên nhà, quên mất Duy Khánh đang ngồi dưới đó..
Duy Khánh nhìn theo cô và Thony, thở dài một cái. Mình lại sắp bị thất sủng rồi…
|