[GĐCP] Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc
|
|
Chương 282: Hoa Hồng, Hoa Hồng Tôi Nhớ Tỷ (2)
Sau khi Tử Lam vào phòng ngủ, Hi Hi thu thập xong tất cả , bé cũng trở về phòng mình.
Lúc này, bật máy tính lên.
Mấy ngày nay, chuyện cha và mẹ muốn đính hôn , bé nhất định phải sắp xếp thời gian tiếp theo cho tốt.
Mở máy tính lên, đánh một loạt mật mã, hòa nhập vào một nhóm mật.
Thời điểm online, vĩnh viễn đều náo nhiệt như vậy.
Tạp Ni còn có Mặc Tử không biết đang thương lượng chuyện gì.
Vừa tiến vào, Hi Hi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính, "Tạp Ni, mấy ngày nay, tôi có khả năng sẽ bận rộn một chút, không thể online, Đông Nam Á bên kia, anh giúp tôi trông coi nhé !"
"Ok, cha cậu theo sát mẹ cậu, nhanh như vậy gần đây đã có kết quả? " Tạp Ni nhìn Hi Hi nói.
"Đúng vậy, cho nên, mấy ngày nay, chỉ có thể làm phiền mọi người ! " Hi Hi lên mặt nói.
"Cái này không vấn đề gì, chỉ là bảo bối, sau khi cha cậu và mẹ cậu đính hôn xong, cậu sẽ rãnh rỗi sao? " Tạp Ni nhìn Hi Hi nói.
Về chuyện này, suy nghĩ vô số lần, cũng không có kết quả.
"Nếu như sau khi cha tôi và mẹ tôi đính hôn xong, nếu như không xảy ra vấn đề gì..., nhất định tôi sẽ nói lại với bọn họ về chuyện rèn luyện ! " Hi Hi nói.
"Uh, không thể kéo dài được nữa, huấn luyện phải từ nhỏ, lại kéo dài, cậu so với những người khác trễ một thời gian ! " Tạp Ni nói, lời này, không tồn tại thành phần hù dọa.
Người ta từ bốn tuổi đã bắt đầu huấn luyện, Hi Hi cũng đã bảy tuổi, chỉ cần thoáng qua một vài tháng nữa, đã là tám tuổi !
So với những đứa bé khác chậm trễ mất bốn năm !
Mỗi lần nhắc đến vấn đề này, đặc biệt lo lắng.
"Tôi cũng bất lực a ! " Chuyện của cha và mẹ chưa xong, bé cũng không yên lòng a.
Lúc này, Mặc Tử bỗng nhiên khoa trương cười to !
Bảo bối, cậu kéo dài thêm thời gian, chờ khi cậu mười tuổi, bọn tôi sẽ đem cậu và những đứa bé bốn tuổi ném vào một chổ cùng nhau huấn luyện, ha ha ha ! " Mặc Tử phi thường khoa trương cười như vậy.
Nghe nói như thế, Hi Hi liền đen mặt.
Bất quá, bé cũng ý thức được tính nghiêm trọng trong chuyện này.
Bé mới không cần một chổ huấn luyện cùng với những đứa bé ba bốn tuổi cùng nhau huấn luyện, quá mất mặt, hơn nữa, quá làm nhục chỉ số thông minh của bé !
Thẩm Dạ Thiên cũng nghe được lời Mặc Tử nói..., biết cậu ta cố ý nói kích thích, cậu cũng phụ họa nói theo, "Không sai, nếu như cậu chậm thêm chút nữa, theo đợt huấn luyện tiếp theo, bảo bối, đến lúc đó, cậu tuyệt đối Vương giả trong đám người như thế !"
Hi Hi "... ....."
"Chuyện này sau khi chấm dứt, tôi sẽ nói cùng với cha mẹ !"
"Ok chờ cậu đến, chúng tôi ở đây đều rất nóng lòng muốn gặp mặt cậu đấy ! " Tạp Ni nói, nói đến chuyện muốn nhìn thấy Hi Hi, đích xác cậu có chút hưng phấn.
Có chút nóng lòng muốn nhìn một chút, xem Hi Hi rốt cuộc là thế như nào.
Tạp Ni vừa mới dứt lời, ngay sau đó Mặc Tử đã nói tiếp một câu, "Tạ Ni, cậu xác định thật sự muốn gặp bảo bối, mà không phải, muốn chà đạp cậu ta?"
"Mẹ kiếp, lão tử đối với ô răng không cảm thấy hứng thú ! " Tạp Ni mắng trở lại.
"Ngọa tào ! Tạp Ni, cậu nói ai là ô răng ! " Mặc Tử còn chưa mở miệng, liền trực tiếp nói.
Trong nháy mắt, Mặc Tử nụ cười phun, trực tiếp vô số tiếng ha ha ha ha ha phát ra !
Ngay sau đó, cùng một thời gian, Tạp Ni và Hi Hi đồng thời phát ra bốn chữ !
"Cười cười em gái ngươi a !"
"Cười cười em gái ngươi a !"
Mặc Tử trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.
Thẩm Dạ thiên ở một bên, trưng ra biểu tình nhìn có chút hả hê.
Trong nháy mắt, ba người đều đem đầu mũi giáo hướng về phía Thẩm Dạ thiên !
Cả nhóm người, một mảnh náo nhiệt !
Trò chuyện thật lâu, đến khi Hoa Hồng vừa online, chủ đề vui đùa mới kết thúc.
Dường như ai cũng biết thời gian online cố định của cô, mỗi tuần cô online ba lần, hơn nữa, cố định thời gian vào chủ nhật, cô mới lên mạng.
Cho nên, thời gian online lâu cũng là vì chờ Hoa Hồng.
"Tôi đây ! " Hoa Hồng tung lên một ảnh chụp đặc biệt lười biếng.
"Mọi người đang trò chuyện về chủ đề nào đó?"
"Đương nhiên là đang nói chuyện của cô rồi ! " Mặc Tử mở miệng.
"Trò chuyện điều gì đó về tôi? " Hoa Hồng hỏi.
"Cô có phải hay không còn đang theo đuổi cái người tên Bạch Dạ a? " Mặc Tử hỏi.
"Kháo, đừng nói nữa, chờ tôi tìm được anh ta, nhất định hảo hảo dạy dỗ anh ta một bài học ! " Hoa Hồng nói.
"Ha ha ha, cô bị người khác làm khó, phóng một con ngựa sao !"
"Nghĩ cũng đừng nghĩ, đời này, nếu tôi tìm không được anh ta, tôi sẽ không gọi Hoa Hồng ! " Hoa Hồng quyết định như thế.
Nghe Hoa Hồng nói như vậy..., Mặc Tử yếu ớt nói một câu, "Bạch Dạ xui tám đời mới gặp phải cô!"
"Cậu câm miệng cho tôi ! " Hoa Hồng nói một câu , đem những lời chăm chọc tiếp theo của Mặc Tử ngăn lại.
Nhìn bọn họ hỗ động, Hi Hi nở nụ cười.
"Hoa Hồng tỷ thân ái, đừng nóng giận ! " Hi Hi nói.
Vừa dứt lời.
Hoa Hồng hiện tại mới chú ý đến Hi Hi đang online.
" Hi tử, cậu cũng đang online ? " Hoa Hồng hỏi.
Còn chưa kịp mạnh miệng, Hoa Hồng liền trực tiếp hỏi, "Có nhớ tỷ không?"
"Dĩ nhiên nhớ, rất muốn rất muốn rất muốn được gặp tỷ ! " Hi Hi nói, âm thanh có chút làm nũng.
Hoa Hồng cảm thấy thực sự rất thỏa mãn.
Kết quả kế tiếp như thế một câu nói, để Hoa Hồng nghĩ đến nhất định Hi Hi có mục đích.
"Cho nên tỷ phải nhanh chóng đến thành phố A, tôi rất nhớ tỷ a ! " nói.
Hoa Hồng, "... ..."
"Cậu nghiêm túc ? " ngẩn người một lúc, Hoa Hồng mở miệng hỏi.
"Dĩ nhiên, cho nên, tỷ tới đi ! " Hi Hi mở miệng tiếp tục làm nũng.
Hoa Hồng không biết nên nói cái gì .
Lúc này, Tạp Ni yếu ớt mở miệng, "Bảo bối, cậu bởi vì chuyện cha và mẹ cậu đính hôn, cho nên để Hoa Hồng đến bảo hộ người trong gia đình cậu sao ? " Tạp Ni hỏi.
Hoa Hồng, "... ..."
"Tạp Ni, anh mở miệng, sẽ chết sao? " Hi Hi trực tiếp phủ định trở về.
"Mẹ kiếp, thật sự như vậy sao ? " Hoa Hồng hỏi.
Hi Hi lập tức lắc đầu phủ nhận, "Tuyệt đối không phải như vậy !"
"Thực sự? " Hoa Hồng hỏi ngược lại.
Hi Hi lập tức gật đầu, "Thực sự !!"
Lúc này, Hoa Hồng mới vui vẽ gật đầu.
"Thật ra, tôi muốn tỷ tới bảo vệ mẹ tôi ! " Hi Hi nói.
Ngay sau đó, không khí bên trong im lặng vắng vẻ ba giây đồng hồ !
Hoa Hồng bắt đầu phát uy, "Hi Tử !!!! " Sau đó gàu to, cả người tức giận xuất hiện trên màn hình.
Ngay sau đó, Mặc Tử và Tạp Ni, còn có Thẩm Dạ Thiên đều nở nụ cười.
Cả nhóm lại tiếp tục một mảnh náo nhiệt !
"Hoa Hồng tỷ, tỷ đừng tức giận a, tuy rằng tôi muốn tỷ đến bảo vệ mẹ tôi, thế nhưng tôi cũng vậy thực sự rất nhớ tỷ a ! " Hi Hi nũng nịu nói.
"Cậu nhớ tôi thật sao? " Hoa Hồng lên mặt hỏi.
"Bảo bối nhớ tỷ a !” Hi Hi nói, giống như chuyện này là lẽ đương nhiên.
Hoa Hồng, "... ....."
"Không đi ! " Hoa Hồng trực tiếp cự tuyệt.
Nghe thế..., Hi Hi làm một bộ dáng đáng thương, "Thật vậy chăng?"
"Tỷ sẽ không sợ, tôi bị người khác giết sao?"
"Tỷ sẽ không sợ, sau đó tỷ sẽ không còn được gặp lại bao bối cực kỳ đáng yêu này nữa sao ! " Hi Hi vẫn giả vờ thương cảm.
"Câm miệng !"
Rốt cục, Hoa Hồng nhịn không được rống lên.
Nhìn thấy tình huống hữu dụng, Hi Hi tiếp tục, làm nũng, cuối cùng, Hoa Hồng mới chịu đồng ý.
Thật ra, chỉ cần một câu nói như thế, Hoa Hồng đã phải đi, bất quá, cô cố ý làm khó dễ một chút.
Ai cũng biết, Hoa Hồng sủng ái Hi Hi đến mức nào.
Giữa bọn họ, có một phân cảm giác rất đặc thù.
Bởi vì Hi Hi đã từng là người mà Hoa Hồng thích, sau đó biết dược Hi Hi chỉ là một đứa bé, cô rất tức giận, rất thương tâm.
Nhưng hiện giờ, sau khi hiểu rõ, Hoa Hồng đối với Hi Hi càng thêm sủng nịch, cảm giác giữa hai người, rất tế nhị.
Thậm chí Hoa Hồng cảm thấy đắc ý, chỉ cần một câu nói, chuyện gì cô đều làm hết.
Không có bất kỳ nguyên nhân.
Hi Hi đối Hoa Hồng cũng là như thế,
Tin tưởng Hoa Hồng, vô điều kiện tin tưởng cô.
Tiếp đó, sau khi thương lượng tốt mọi thứ, Hi Hi mới cảm thấy yên lòng.
Chỉ cần chuyện Hoa Hồng đã đáp ứng, thì nhất định cô sẽ làm được.
Tuy rằng chuyện cha và mẹ đính hôn với nhau, nghĩ không ra tiếp đó sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng bé vẫn cảm thấy như vậy an toàn một chút.
Trò chuyện cho tới khuya, xác định ngày Hoa Hồng sẽ tới, Hi Hi mới tắt máy vi tính đi ngủ.
Có Hoa Hồng tại đây , Hi Hi cảm thấy yên tâm rất nhiều.
Sau đó, ôm cái ý nghĩ này, Hi Hi an tâm đi ngủ.
Một đêm mộng đẹp.
Còn có hai ngày nữa là đến buổi lễ đính hôn của Tử Lam và Mặc Thiếu Thiên.
Mấy ngày nay, Mặc Thiếu Thiên để cho Tử Lam hai ngày nghỉ.
Để Tử Lam nghỉ ngơi thật tốt, đến lúc đó, có tinh thần.
Tử Lam cũng muốn nghỉ ngơi thật tốt, nhưng thói quen quanh năm cô đều phải làm việc, căn bản muốn ngây ngốc ở nhà cũng không được.
Ngày hôm đó, đúng lúc là chủ nhật, Tử Lam nghĩ muốn cùng Mặc Thiếu Thiên cùng nhau quay trở về nhà một chuyến, dù sao chuyện cô muốn đính hôn, Lâm Mạc Thiên lại là cha của cô, không thể không nói cho ông biết.
Thật ra, nếu như không có sự hiện diện của Kiều Phương, Tử Lam đã sớm đón Lâm Mạc Thiên về sống chung.
Chỉ là ngại gây nhiều khó khăn cho cô, nên Lâm Mạc Thiên thế nào cũng không đồng ý, Tử Lam cũng chỉ có thể cam chịu.
Tuy nhiên,chuyện sắp tới cô phải lập tức đính hôn, mặc dù đã từng nói qua trong điện thoại, nhưng Tử Lam thế nào cũng không đồng ý, cô cần phải đi xem một chút.
Sau đó, Tử Lam đi trở về một chuyến.
Bọn họ vẫn ở chổ củ.
Phòng ở cũng như thế.
Khu phố xinh đẹp, mặc dù đã qua sửa chữa, nhưng so với lúc trước không khác mấy.
|
Chương 283: Chứng Sợ Hãi Trước Khi Đính Hôn Edit : Lavender - Blue
Hi Hi cũng ở đây vừa nhìn, ” ông ngoại, ông không phải nên thử một chút sao, cái này ngày hôm qua mẹ con cố tình mua cho ông nha!” Hi Hi ở một bên cười nói. Khóe môi khẽ cong lên.
“Không cần, nhìn cũng rất vừa!” Lâm Mặc Thiên thật thà cười nói, sau đó ánh mắt quét một bên nhìn Kiều Phương.
Kiều Phương ngồi bên cạnh, nhìn bọn họ, sắc mặt cũng không thay đổi!
Mím môi, không nói lời nào.
Rõ ràng, cảm giác rất bất mãn.
Lâm Tử Lam hướng Lâm Mặc Thiên hỏi han ân cần, trò chuyện thật lâu, sau đó, Lâm Mặc Thiên có chút việc, phải đi.
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Kiều Phương, sắc mặt Kiều Phương cực kỳ bối rối.
Lâm Tử Lam nhìn Kiều Phương, coi như khi còn bé, Kiều Phương đối với mình không tốt, nhưng bây giờ, dù sao bà ta cũg là vợ của ba mình, Lâm Tử Lam cũng không muốn để cho bọn họ khó xử.
Lúc này, Lâm Tử Lam từ trong túi xách lấy ra một bì thư, đẩy tới trước mặt Kiều Phương, ” Cái này là đưa cho bà, cầm lấy mua sắm ít quần áo!” Lâm Tử Lam nói.
Đối với Kiều Phương, muốn nói lời dễ nghe, cô thật sự không làm được.
Những chuyện khi còn nhỏ, Kiều Phương đã đối xử với cô thế nào, như rõ ràng hiện ra trước mắt, cô không thể nào quên, cô không đủ rộng lượng để bỏ qua được!
Nếu như không phải sợ làm cho Lâm Mặc Thiên khó xử, Một xu cô cũng không đưa!
Kiều Phương vừa nhìn thấy bì thư, cũng biết bên trong là cái gì, trong nháy mắt, hai mắt sáng ngời, lập tức cầm lấy, cũng không có lời cảm ơn, bộ dạng kia, giống Hi Hi lúc thắng lớn.
Nếu không phải để ý đến mặt mũi của Lâm Mặc Thiên, một xu cũng không cho bà ta!
Lúc này, Kiều Phương hăng hái mở bì thư ra, nhìn bên trong xem bao nhiêu tiền, ngay sau khi mở, sắc mặt Kiều Phương trong nháy mắt đóng băng.
1000 đô la?
[Lavender – Blue: mình không rành về tiền bên đó lắm]
Chỉ có một ngàn đô la? !
Kiều Phương lần nữa xem lại xác nhận, đúng là 1000 đô la!
Lâm Tử Lam ngồi đối diện Kiều Phương, nhìn từng động tác của bà, cũng biết Kiều Phương đang suy nghĩ gì!
Chỉ là, Lâm Tử Lam cũng không lên tiếng.
Lúc này, Kiều Phương ngẩng đầu, nhìn Lâm Tử Lam đối diện, ” chỉ có một ngàn đô la?”
Lâm Tử Lam gật đầu.
Sắc mặt của Kiều Phương trầm xuống, thay đổi thái độ ngay lập tức “Cô cho tôi 1000 đô la?” Kiều Phương lần nữa không chắc chắn hỏi.
Nghe lời Kiều Phương nói, Lâm Tử Lam nhìn Kiều Phương, ” Thế nào? Chê ít?”
Dĩ nhiên quá ít.
Kiều Phương nhìn Lâm Tử Lam ” Cô cho tôi 1000 đô la mua quần áo? Mấy bộ đồ kia của ba cô, ít nhất cũng vài ngàn !” Mặc dù Kiều Phương không phải là người có tiền, nhưng cũng có thể nhìn ra, những bộ đồ kia của Lâm Mặc Thiên, đều là hàng tốt.
Nghe Kiều Phương nói, Lâm Tử Lam cười khẽ “Vậy thì như thế nào, ông ấy là ba tôi, tôi bỏ ra bao nhiêu tiền đều đáng, Kiều Phương, bà là ai?” Lâm Tử Lam nhìn Kiều Phương khó chịu hỏi, bao nhiêu năm không gặp, Lâm Tử Lam đối với bà, không có tức giận như trước, nhưng vẫn như cũ sắc bén.
Mẹ kế!
Nếu như đối tốt với cô còn chưa tính.
Lúc nhỏ, tàn nhẫn với Lâm Tử Lam không ít.
Bây giờ còn muốn nhiều tiền như vậy, thật không biết Kiều Phương nghĩ như thế nào.
“Cô —— Lâm Tử Lam, cô đây là ý tứ gì, dầu gì tôi cũng là mẹ kế của cô!” Kiều Phương bất mãn hỏi.
“Bà còn nhớ rõ? Lúc nhỏ, bà đối với tôi thế nào sao? Kiều Phương, đừng quá tham lam, tôi bây giờ còn đưa cho bà tiền, cũng là quá tốt rồi, đừng nên đòi hỏi, nếu không, 1000 đô la cũng không có!” Lâm Tử Lam nhìn Kiều Phương nói.
Quần áo bình thường của cô, cũng chỉ có mấy trăm đồng.
1000 đô la, chẳng lẽ còn không đủ cho bà mua quần áo sao?
Kiều Phương nhìn Lâm Tử Lam, bao nhiêu năm không gặp, cô vẫn hùng hồn như vậy.
Nhưng bây giờ, Kiều Phương nói lại Lâm Tử Lam cũng không thể nói!
Chỉ là, tức giận!
Tức giận!
“Lâm Tử Lam, cô thật có tiền đồ, bây giờ là người có tiền thì làm cao phải không? Ngay cả khi tôi đối với cô không tốt, nhưng tôi là mẹ kế của cô, cô đưa cho tôi 1000 đô la ,cô đang cho ăn mày đấy à?” Kiều Phương bất mãn thét lên.
Lâm Tử Lam vừa muốn mở miệng, lúc này, Hi Hi ở bên cạnh không thể nhịn được nữa, liền lên tiếng, ” đúng vậy, chính là cho ăn mày? Như thế nào? Tiền có muốn hay không, không cần trả lại!” Hi Hi nói.
Trong nháy mắt, Kiều Phương ngây ngẩn cả người, nhìn Hi Hi, Hi Hi cũng nhìn Kiều Phương, không có chút bộ dạng sợ hãi nào.
Kiều Phương cảm giác trong lòng ngột ngạt.
Ngay vào lúc này, Lâm Mặc Thiên từ bên trong đi ra.
Liền thấy cảnh bọn họ giằng co.
Những gì bọn họ nói, Lâm Mặc Thiên cũng ít nhiều nghe được một chút.
Lâm Mạc Thiên đi tới, nhìn bọn họ, vươn tay giật lấy tiền trong tay Kiều Phương, Kiều Phương may mắn tránh được ”Ông làm gì đấy?”
“Bà muốn tiền, tôi đưa cho bà, đem tiền trả lại cho Tử Lam” Lâm Mặc Thiên nói.
“Tôi không muốn, tiền này là cô ta cho tôi, muốn đưa cho tô cái gì, ông nói ông có tiền, ông đưa ra đây tôi xem!” Kiều Phương nhìn Lâm Mặc Thiên nói.
“Bà ——“Lâm Mạc Thiên còn muốn nói gì nữa, lúc này, Kiều Phương xoay người, đi về phòng.
Lâm Mặc Thiên nhìn bộ dạng của Kiều Phương, không có cách nào ngăn bà lại.
Lúc này, Lâm Mặc Thiên nhìn Lâm Tử Lam ” Con đợi một lát, cha sẽ lấy tiền trả lại cho con!” Lâm Mặc Thiên nói.
“Không cần đâu cha!” Lâm Tử Lam vội vàng ngăn cản Lâm Mặc Thiên. “Số tiền kia là con đưa cho bà ấy, để bà ấy mua sắm quần ao, cũng không nhiều đâu ạ!” Lâm Tử Lam nhìn Lâm Mặc Thiên nói.
Lâm Mặc Thiên nhìn Lâm Tử Lam ” Con cho bà ấy tiền, không biết bao nhiêu là đủ với bà ấy!” Lâm Mặc Thiên rầu rỉ mà nói.
“Con hiểu rõ, cho nên con cũng không cho nhiều mà!” Lâm Tử Lam cười nói, trấn an Lâm Mặc Thiên.
Nhìn hành động của Lâm Tử Lam, Lâm Mặc Thiên cũng không nói gì nữa.
“Đúng rồi cha, ngày con đính hôn, con sẽ cho người tới đón cha, đến lúc đó, cha không cần tự mình đến đâu ạ!” Lâm Tử Lam nói.
“Không cần phải phiền đến con, cha có thể đón xe đến đó” Lâm Mặc Thiên nói.
“Ông ngoại, ông cứ yên tâm ạ, cha con sẽ cho người tới đón ông, ông tự đi, quá nhiều rắc rối, ông cứ thoải mái ở nhà đợi là được ạ!” Hi Hi nói.
Hi Hi nói chuyện, luôn luôn là đáng yêu như vậy, thật khiến người ta thích.
Lâm Mặc Thiên nhìn, cũng không nhịn được cười.
“Được rồi, ông liền ở nhà chờ!” Lâm Mặc Thiên nói.
Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam gật đầu.
Lâm Mặc Thiên nhìn Lâm Tử Lam, vốn còn muốn hỏi Lâm Thiếu Thiên đối với cô có tốt hay không, nhưng khi nhìn dáng vẻ tươi cười của Lâm Tử Lam, cũng biết cô rất hạnh phúc.
Khi còn nhỏ, ông chưa thật quan tâm đến cô, biết Lâm Tử Lam rất cự khổ, bây giờ có thể tìm được hạnh phúc, Lâm Mặc Thiên cũng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Lâm Tử Lam cùng Lâm Mặc Thiên trò chuyện rất lâu, vốn muốn ở lại dùng cơm, nhưng nhìn thái độ của Kiều Phương, cũng không có tâm trạng muốn ở lại ăn, theo LÂm Mặc Thiên ra ngoài, Kiều Phương nhăn nhăn nhó nhó phải đi theo, bất đắt dĩ, tiễn Lâm Tử Lam cùng Hi Hi ra về.
Trước khi đi, Lâm Tử Lam đưa cho Lâm Mặc Thiên tờ ngân phiếu (séc).
Là ngân phiếu!
Lâm Mặc Thiên nhìn Lâm Tử Lam ” Tử Lam, con. . . . . .”
“Cha, đây là con cho cha, nhiều năm qua con ở bên ngoài, không có chăm sóc tốt cho cha, Kiều Phương ham bài bạc, căn bản sẽ không suy nghĩ tính toán để dành, nên cái này cha cầm lấy mà dùng!” Lâm Tử Lam nói.
“Không được!” Lâm Mạc Thiên lập tức đẩy ra” cha không thể nhận!”
“Con giữ lại mà dùng, cha không cần tiền!” Lâm Mạc Thiên từ chối.
“Cha, cha phải nhận, cha không thể không nhận, cha không nhận nó con thế nào an tâm đây?” Lâm Tử Lam nhìn Lâm Mặc Thiên hỏi.
Nhìn anh mắt Lâm Tử Lam, cuối cùng, lâm Mạc Thiên nhận.
“Được rồi, cha nhận!” Lâm Mạc Thiên nói, sau đó cất vào túi.
Lúc này, Lâm Mặc Thiên mới từ trong túi áo lấy ra một vật.
Một cái hộp.
Rất tinh xảo.
Lâm Tử Lam nhìn Lâm Mặc Thiên ” Cha. . . . . .”
“Tử Lam, mẹ con mất sớm, cha cũng không có gì cho con làm của hồi môn, cái này là cha mua cho con, coi như là của hồi môn của con đi, con cầm lấy!” Lâm Mặc Thiên nói.
Lâm Tử Lam nhìn cái hộp kia, cũng không có từ chối, nhận lấy.
Lâm Tử Lam biết, đây là tâm ý của cha.
Cũng coi như của hồi môn của cô.
“Cám ơn cha!” Lâm Tử Lam nhìn Lâm Mặc Thiên nói.
Lâm Mặc Thiên cười cười.
“Ông ngoại, người nhớ nha, ngày mai sẽ có xe đến đón ông!” Hi hi nhắc nhở.
Lâm Mạc Thiên cười cười ” Được, ông nhớ rõ rồi!”
“Vậy con cùng mẹ đi về ạ, ông ngoại hẹn gặp lại!”
“Uh, hẹn gặp lại!” Lâm Mặc Thiên nói.
Hi Hi hôn lên mặt Lâm Mặc Thiên một cái, rồi cùng Lâm Tử Lam rời đi.
Lâm Mặc Thiên nhìn bóng lưng bọn họ, cho đến khi bóng dáng biến mất, Lâm Mặc Thiên mới đi vào.
Lâm Tử Lam và Hi Hi vừa lên xe.
Lâm Tử Lam mở hộp mà Lâm Mặc Thiên đưa, sau khi mở ra, đó là một vòng tay.
Ngọc.
Óng ánh trong suốt.
Dường như nó rất đẹp.
Lâm Tử Lam biết, Lâm Mặc Thiên thường ngày tiết kiệm dành dụm, mua cái này, mặc dù không đáng bao nhiêu tiền, nhưng cũng là tất cả tiền mà ông tiết kiệm được.
Cho nên Kiều Phương cùng ông ầm ĩ đòi tiền!
Lâm Tử Lam nhìn, trong nháy mắt không biết làm sao liền cảm thấy đau buồn.
Nước mắt liền rơi xuống.
Mặc dù nhiều năm như vậy, bọn họ không sống cùng nhau, nhưng Lâm Tử Lam rất hiếu thuận, Lâm Mặc Thiên của rất yêu thương cô.
Nhìn chiếc vòng tay, đó là tâm ý cùng tình yêu của Lâm Mặc Thiên.
Hi Hi ngồi bên cạnh nhìn.
“Mẹ. . . . . .”
Nghe thấy Hi Hi gọi, Lâm Tử Lam quay sang nhìn Hi sau đó cười cười.
“Mẹ, về sau cơ hội mẹ cùng ông ngoại gặp mặt rất nhiều, cùng lắm thì, liền đón ông ngoại về ở chung ạ!” Hi Hi nói.
Nghe được lời Hi Hi nói, Lâm Tử Lam gật đầu.
Hi Hi nói không sai.
Nhưng, cô cũng không biết tại sao, liền muốn khóc.
“Tốt lắm, mẹ không sao, chỉ là đột nhiên cảm thấy, có chút buồn!” Lâm Tử Lam cười nói, sau đó lau nước mắt.
Hi Hi nhìn ” Mẹ, mẹ đây sẽ không phải là có chứng sợ hãi trước khi đính hôn chứ?” Hi Hi đến gần, nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
Chúng sợ hãi khi đính hôn?
Nghe qua chứng sợ hãi khi kết hôn, nhưng chưa từng nghe qua có chứng sợ hãi .
Lâm Tử Lam cười ” Nếu là như vậy? Có nên hay không không đính hôn?”
“Con lập tức gọi cho cha, hỏi xem thế nào!”
“Tốt, thuận tiện nói cho cha con biết, do con bày ra!” Lâm Tử Lam nói.
“Mẹ, Mẹ nói oan cho con!” Hi hi nhìn Lâm Tử Lam khiếu nại mà nói, nét mặt kia, mười phần vô tội.
Lâm Tử Lam cười, rực rỡ mê người, ” mẹ chính là cố ý. . . . . .”
Hi Hi, ” . . . . . .”
Mẹ, mẹ khi nào cũng học được cách gian xảo rồi hả ?
|
Chương 284: Em Rất Miễn Cưỡng, Nhưng Cũng Mua Nó Edit: Lavender - Blue
Mới vừa trở về, Hi Hi nói muốn về phòng của mình.
Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi vào phòng, đứa bé này, so với cô ra cửa còn an tâm hơn, Lâm Tử Lam cũng không cần lo lắng cho Hi Hi, để Hi Hi ở nhà.
Hi Hi đón rằng, Lâm Tử Lam phải đến công ty MK.
Bảo cô ở nhà, Lâm Tử Lam thật không chịu được.
Ngày mai chính là lễ đinh hôn rồi, hiện tại cả công ty cũng biết, Lâm Tử Lam là phu nhân Tổng Giám đốc MK, cho nên tất cả mọi người đối với Lâm Tử Lam cũng rất xem trọng, gặp mặt đều cười chào hỏi.
Lâm Tử Lam cũng cười chào lại, sau đó đi đến phòng Lam việc của Mặc Thiếu Thiên.
Mặc Thiếu Thiên đang ở văn phòng, có vẻ như rất bận rộn, Lâm Tử Lam đi vào, Mặc Thiếu Thiên đang gọi điện thoại.
“Mặc kệ như thế nào, trước ngày mai hy vọng các người , xử lý xong mọi việc!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Sau đó trực tiếp cúp điện thoại.
Lâm Tử Lam bước vào, nhìn thấy hình ảnh này.
Mặc Thiếu Thiên ngẩng đầu, lúc nhìn thấy Lâm Tử Lam, miệng gợi lên nụ cười ” Sao em lại đến đây?”
Lâm Tử Lam bước đến, nhìn Mặc Thiếu Thiên ” Thế nào? Rất bận rộn sao?”
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, ” Không sao, như thế nào? Nhớ anh?” Nói xong, Mặc Thiếu Thiên liền bỏ điện thoại xuống, bước đến bên Lâm Tử Lam, hôn lên môi của cô.
“Không có, chỉ là muốn nhìn thấy anh, nhân tiện nói với anh, hôm qua lễ phục thử rất vừa!” Lâm Tử Lam nói.
Nghe vậy, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, ” Như thế nào? Thích không?”
Lâm Tử Lam gật đầu, sau đó nhìn Mặc Thiếu Thiên, ” chỉ là, có chút lãng phí, quá mắc!”
“Thế nào? Tiếc tiền?”
Lâm Tử Lam thành thật gật đầu, xác nhận.
Mặc Thiếu Thiên hôn môi của nàng, ” Lâm tiểu thư, tiền dùng để mua là tiền của anh, em đau xót cái gì!”
“Anh liền đem lễ phục hiện tại đổi thành tiền cho em đi, em mặc thường phục đính hôn cũng không có vấn đề gì!” Lâm Tử Lam nói.
Lời này, Mặc Thiếu Thiên hung hăng khinh bỉ nhìn nàng một cái.
Lâm Tử Lam cười, ” Đùa anh thôi!”
Nhìn Lâm Tử Lam cười, Mặc Thiếu Thiên cảm giác rất là thoải mái, ” Em đã đi đâu?”
“Em vừa tới thăm ba của em!”
Nói về điều này, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, ” Em nên nói trước nói với anh, anh đi cùng em!”
Lâm Tử Lam cười ” Cũng không phải là chuyện gì, chỉ là trở về thăm một chút, anh có thể phân thân sao?”
“Đến gặp cha vợ, có bận rộn thế nào cũng phải đi!” Mặc Thiếu Thiên cười nói, ôm Lâm Tử Lam, nhìn Lâm Tử Lam nhịn không được liền muốn hôn cô.
Nghe lời của Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam cười ” Ai là cha vợ của anh, đừng gọi loạn!”
“Ngày mai là lễ đính hôn của chúng ta, chẳng lẽ không đúng sao?”
“Anh nói rồi, là đính hôn, cũng không phải là kết hôn!” Lâm Tử Lam nói.
Nghe Lâm Tử Lam nói, Mặc Thiếu Thiên nhăn mày, có chút hối hận suy nghĩ của mình, hắn nên trực tiếp bỏ qua bước này trực tiếp kết hôn .
Vì vậy, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, bộ mặt phớt tỉnh nói ” Không bằng ngày mai đính hôn đổi thành kết hôn đi!”
Lâm Tử Lam ” . . . . . .”
“Anh lập tức gọi điện thoại!” Nói đến Mặc Thiếu Thiên lập tức cầm điện thoại lên.
“Này, anh đừng náo loạn!” Lâm Tử Lam nhìn bộ dáng của Mặc Thiếu Thiên, vội vàng ngăn cản.
Nhìn bộ dạng Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam ” Em gọi một tiếng ông xã, anh liền không lộn xộn!”
“Không gọi!” Lâm Tử Lam trực tiếp cự tuyệt.
“Vậy anh gọi điện thoại!” Nói đến Mặc Thiếu Thiên muốn gọi điện thoại.
Lâm Tử Lam biết rõ Mặc Thiếu Thiên chỉ đùa giỡn, nhưng vân ngăn cản Mặc Thiếu Thiên.
“Mặc Thiếu Thiên, anh bớt đùa giỡn đi!”
“Anh không có đùa, em không gọi, anh liền gọi đi, dù sao anh cũng rất muốn bỏ qua bước này!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam ” . . . . . . Mặc Thiếu thiên, da mặt anh thật dày!” Lâm Tử Lam nói.
Mặc Thiếu Thiên chau mày ” Đây cũng là không có cách nào khác, bà xã không thừa nhận mình, đương nhiên là muốn chủ động tìm kiếm danh phận!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam ” . . . . . .”
“Gọi hay không? Không gọi anh thật sự sẽ gọi điện thoại! ?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
Chỉ là hai chữ ông xã này, Lâm Tử Lam thật đúng là gọi không được.
“Không gọi cũng được, hôn anh!” Mặc Thiếu Thiên nói điều kiện khác, nhìn Lâm Tử Lam nói, ánh mắt sâu như màn đêm, toát lên ánh sáng dài, đối với Lâm Tử Lam không thể không cứng rắn, đây là một qua trình lâu dài, phải từ từ .
Đeo bám dai dẳng.
Nghe Mặc Thiếu Thiên đề nghị, Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, cho là điều kiện sau đáng tin cậy.
Vì vậy, bước tới, trực tiếp hôn xuống môi Mặc Thiếu Thiên, sau đó liền buông ra.
“Xong rồi!” Lâm Tử Lam cười nói.
Xong rồi?
Chỉ là môi chạm môi không phải sao?
Đây gọi là hôn sao?
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam” Có vẻ như quá lâu, anh không dạy cho em thế nào gọi là hôn. . . . . .”
“Anh không nói yêu cầu rõ ràng!” Lâm Tử Lam cười nói.
Lâm Tử Lam rất biết lợi dụng sơ hở.
Mặc Thiếu Thiên thật sâu sắc hiểu.
“Môi chạm môi, có thể coi là hôn, nhưng không tính là hôn!”
“Anh sẽ cho em biết, hôn là thế nào. . . . . .”
Nói xong, Mặc Thiếu Thiên bước tới, hướng về phía Lâm Tử Lam hôn một hồi mãnh liệt.
Lâm Tử Lam muốn ngăn cản cũng không kịp.
Mặc Thiếu Thiên hôn bá đạo lại mạnh mẽ, giống như sói đói bụng đã lâu, gặp Lâm Tử Lam, rất muốn hôn.
Càng hôn càng thêm bá đạo, mãnh liệt!
Mãi cho đến khi cảm thấy Lâm Tử Lam không thể thở nỗi, Mặc Thiếu Thiên mới buông cô ra.
Nhìn mặt Lâm Tử Lam ửng đỏ.
Mặc Thiếu Thiên gợi lên nụ cười gian xảo, nhìn cô khẳng định” Đây mới gọi là hôn!”
Lâm Tử Lam liếc Mặc Thiếu Thiên.
Mặc Thiếu Thiên chính là cố ý! ! !
Chỉ là, Lâm Tử Lam sẽ không cùng Mặc Thiếu Thiên tranh cãi, bởi vì thua thiệt luôn là cô.
Nhìn dáng vẻ của Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên cười, di chuyển thân thể, liền đụng phải đồ sau lưng.
Mặc Thiếu Thiên quay đầu lại, liền thấy trên bàn để một cái túi.
“Đây là cái gì?”
“Đồ!” Lâm Tử Lam nói.
Nói nhảm.
Mặc Thiếu Thiên còn không biết đây là túi đồ sao.
Nhưng nhìn là túi đồ nam, Mặc Thiếu Thiên tò mò, liền lấy ra xem.
Vậy mà, Mặc Thiếu Thiên ngồi ở trên ghế, nhìn cái hộp kia, nhíu mày, ” Em mua cho anh?”
Lâm Tử Lam hơi thở còn chưa thông, nghe được câu hỏi của Mặc Thiếu Thiên, gật đầu.
Nhìn Lâm Tử Lam gật đầu, Mặc Thiếu Thiên bất ngờ, sau đó mở hộp ra.
Bên trong là một chiếc đồng hồ nam.
Màu đen xám xen lẫn, xem ra, rất là xa xỉ, dáng vẻ cao quý.
Hơn nữa, nhìn kiểu dáng, màu sắc, hình dạng, đều là các điểm Mặc Thiếu Thiên thích.
Mặc dù bình thường Mặc Thiếu Thiên không đeo, nhưng là Mặc Thiếu Thiên cũng có rất nhiều đồng hồ đeo tay.
Nhưng mà trước mắt xem ra, anh rất hài lòng cái này. “Làm sao chợt nhớ tới mua đồng hồ đeo tay cho anh? Hả?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam hỏi, đôi mắt nhìn Lâm Tử Lam, Lâm tử Lam như thần thánh.
Người đàn ông này, thật yêu nghiệt làm cho không người nào có thể bỏ rơi.
Một ánh mắt, một nụ cười, cũng làm cho người ta không thể chống đỡ.
Trở lại vấn đề này. Ngay cả biết nhau lâu như vậy, đối mặt Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam cũng sẽ có lúc.
“Ngày hôm qua khi cùng Cảnh Thần, Từ Từ đi dạo phố, thấy, liền mua về!” Lâm Tử Lam thoáng nghĩ nói.
Mặc Thiếu Thiên nhìn, khóe miệng gợi lên nụ cười bí hiểm, sau đó vươn tay đeo thử một chút.
Có vẻ như, rất lịch lãm.
Lâm Tử Lam đứng ở bên cạnh, nhìn dáng vẻ Mặc Thiếu Thiên hỏi ” Như thế nào? Thích không?”
Mặc Thiếu Thiên lười biếng chau mày ” Cũng không tệ lắm!”
Cũng không tệ lắm!
Đây là loại đánh giá gì thế!
Phải biết, chính là tốn mất của cô mấy tháng tiền lương!
Nghe được Mặc Thiếu Thiên đánh giá, Lâm Tử Lam nói ”Cũng không tệ lắm là ý tứ gì?”
Mặc Thiếu Thiên làm sao sẽ nghe không ra trong lời nói của Lâm Tử Lam mang vị chua, nhìn Lâm Tử Lam, ”Rất thích, có được hay không?”
“Cái này không còn sai biệt lắm!” Lâm Tử Lam khóe miệng hài lòng ngoắc ngoắc.
Mặc Thiếu ngày nhìn đồng hồ đeo tay, thật ra thì, đồng hồ đeo tay là thứ hai, quan trọng nhất là, Lâm Tử Lam thế nhưng tặng quà cho anh.
Điều này làm cho Mặc Thiếu Thiên hết sức ngạc nhiên.
Phải biết, người phụ nữ này hết sức lợi hại.
Có vẻ khôn ngoan, tính toán tỉ mỉ, lại có chút keo kiệt.
Liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, cũng mất hết mấy vạn, Lâm Tử Lam chịu bỏ ra như vậy, thật khiến Mặc Thiếu Thiên sủng nhược kinh.
Chỉ là, càng như vậy, càng khiến Mặc Thiếu Thiên thích.
Người phụ nữ này không che giấu ưu và khuyết điểm của mình, cho nên, mới làm cho người ta bị hấp dẫn
“Làm sao lại nghĩ tới mua đồng hồ cho anh vậy?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
“Chỉ là đi dạo phố, sau đó nhìn thấy, em cảm thấy phù hợp, liền mua về cho anh !” Lâm Tử Lam nói.
Mặc Thiếu Thiên bước đến, nhìn Lâm Tử Lam, ” Hết bao nhiêu tiền? Hả?”
Nói đến cái này Lâm Tử Lam liền nhức nhối, nhìn Mặc Thiếu thiên ”Sáu vạn tám!”
Nghe con số này, Mặc Thiếu Thiên gật gật, đây đối với Lâm Tử Lam mà nói, thật sự giống như là mất quá nhiều máu.
“Em đành lòng sao?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Lâm Tử Lam lắc đầu, thành thật nói ” Không đành lòng!”
Nghe vậy, Mặc Thiếu Thiên đen mặt.
Em mua cũng đã mua rồi, thật không thể nói lời dễ nghe sao?
Chỉ là Mặc Thiếu Thiên biết người phụ nữ này như thế nào!
“Vậy sao em còn mua?” Mặc Thiếu Thiên nhíu mày.
“ Tất cả đều do Cảnh Thần cùng Từ Từ khuyên em, nếu không, em thật sự không đành lòng mua nó!” Lâm tử Lam nói.
Dù sao, hết mấy vạn, chuyện này đối với cô mà nói, thật không phải con số nhỏ !
Mặc Thiếu Thiên, ” . . . . . .”
“Lâm Tử Lam! ! ! !” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô.
Lâm Tử Lam ngẩng đầu lên, nhìn Mặc Thiếu Thiên, mặt của Mặc Thiếu Thiên, thật đen.
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, sau đó nhịn không được cười lên. “Mặc dù, em rất miễn cưỡng, nhưng cũng đã mua nó!” Lâm Tử Lam nói như thật.
Lời này có đạo lý.
“Vậy em còn cảm thấy đau lòng không?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam nhẹ giọng hỏi.
Lâm Tử Lam còn xác nhận, gật đầu ” Đau lòng!”
Còn đau lòng !
Vì vậy, Mặc Thiếu Thiên, trực tiếp ôm Lâm Tử Lam vào lòng, hướng về phí môi Lâm Tử Lam liền hôn.
Mặc Thiếu Thiên muốn trừng phạt người phụ nữ keo kiệt, ham tiền này!
Như vậy, Mặc Thiếu Thiên hôn Lâm Tử Lam, hung hăng nghiêm khắc trừng phạt cô.
Mặc Thiếu Thiên ngồi trên ghế, Lâm Tử Lam ngồi trên người Mặc Thiêu Thiên, hai người tư thế, hết sức mập mờ.
Mặc Thiếu Thiên vừa hôn Lâm Tử Lam, tay không an phận ở trên người Lâm Tử Lam di chuyển.
Tay không nhịn được đã sớm đưa vào trong quần áo của Lâm Tử Lam, quần áo Lâm Tử Lam rất lộn xộn.
Hai người hôn nhau quên trời đất...
|
Chương 285: Đính Hôn Bắt Đầu edit:huyền.uha
Hai người hôn quên trời đất……..
Cho đến khi, Lâm Tử Lam cảm thấy phía dưới có một thứ chỉa vào,không ngừng ma sát, Lâm Tử Lam thế mới biết, cô lại chọc giận!
Nhìn Mặc Thiếu Thiên , trong con ngươi tràn đầy dục vọng.
Tay Mặc Thiếu Thiên, ở trên người Lâm Tử Lam sờ soạng, như vậy, tất thế muốn ăn Lâm Tử Lam .
Lâm Tử Lam thấy thế đẩy anh ra.
Dù sao đây cũng là phòng làm việc.
Cô cò chưa muốn ở trong tình trạng này.
Nhưng nhìn Lâm Tử Lam rời đi, Mặc Thiếu Thiên không thuận theo, trực tiếp đem cô chế trụ, gắt gao ngồi trên người mình, tay cứ như vậy hướng về phía Lâm Tử Lam, hai người , mập mờ không dứt.
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên có chút dở khóc dở cười, bọn họ còn có thể kích tình hơn một chút sao!
Nơi này là phòng làm việc!
“ Mặc Thiếu Thiên !” Lâm Tử Lam gọi anh một tiếng.
Mặc Thiếu Thiên nâng mắt, nhìn thẳng Lâm Tử Lam , một bộ dạng đương nhiên, cũng không cảm thấy có gì không đúng.
“Để em đứng lên!” Lâm Tử Lam nói.
“ Em không có cảm giác sao?”
“Cái gì?”
“Phía dưới!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam “……..”
Cô như thế nào không cảm giác!
Nhưng nơi này là văn phòng a!
Tùy thời đều có người gõ cửa!
“Không có!” Lâm Tử Lam chỉ có thể nói dối lương tâm.
Những lời này, làm cho sắc mặt Mặc Thiếu Thiên tối sầm.
Cô đây không phải là biến tướng cái kia của anh quá nhỏ sao!
Mặc Thiếu Thiên là người kiêu ngạo, làm sao có thể cho phép.
Vì thế, Mặc Thiếu Thiên càng thêm không khách khí, trực tiếp đem thân mình Lâm Tử Lam đè xuống….
“ Cảm thấy chưa?” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hỏi, tà mị nhíu mày, giọng nói mang theo vài phần ác liệt.
Nhưng mà ác liệt như vậy, Mặc Thiếu Thiên lại có vẻ càng thêm tà mị.
“Anh………”
“ Nếu không có cảm giác, anh liền trực tiếp đi vào, cho em cảm giác thật tốt!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam từng chữ một nói, giọng điệu có vài phần uy hiếp.
Liên quan đến tôn nghiêm phái nam của anh, cái này không thể nhượng bộ.
Nghe được lời của Mặc Thiếu Thiên, thiệt tình Lâm Tử Lam hết nói nổi.
Vì thế, chỉ có thể đỏ mặt gật đầu.
Nhìn Lâm Tử Lam thỏa hiệp, thế này Mặc Thiếu Thiên mới vừa lòng ngoéo khoé môi một cái.
“ Hiện tại có thể buông chứ?” Lâm Tử Lam nhìn anh hỏi.
Mặc Thiếu Thiên có điểm luyến tiếc.
Lâm Tử Lam nhìn anh, sau đó vươn tay ôm lấy cổ Mặc Thiếu Thiên, dùng giọng điệu dịu dàng mở miệng,:” Mặc Thiếu tiên sinh thân ái, ngày kia liền đính hôn, cho nên, anh liền nhịn đi!” Lâm Tử Lam cười nói.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam , nữ nhân này tuy không thô lỗ, nhưng mà cũng có lúc dịu dàng nói chuyện như thế.
Mặc Thiếu Thiên lặng đi một chút, sau đó thoáng qua thần trí.
Cũng không phỉa chưa làm qua!
Chỉ là không có ở văn phòng làm việc làm!
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Mặc Thiếu Thiên vẫn là buông Lâm Tử Lam ra.
Tuy rằng nữ nhân này thoạt nhìn rất hay nói, hơn nữa nói tới nói lui một bộ, nhưng mà mặt cô mỏng, để cho cô ở chỗ này làm, đoán chừng, cô thế nào cũng không thỏa hiệp.
Nghĩ đến ngày kí đính hôn, anh về sau còn nhiều cơ hội.
Nghĩ như vậy, Mặc Thiếu Thiên buông Lâm Tử Lam ra.
Lâm Tử Lam xuống dưới, nhân cơ hội chỉnh lại quần áo.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam , khóe miệng khoéo một cái, lúc này nhìn, đồng hồ cổ tay, là phong cách anh thích.
Không ngờ nữ nhân này, thật có mắt thẩm mĩ.
Vì thế, buổi chiều, Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên ở văn phong hàn huyên chốc lát, liền trở về.
Thời điểm trở về, trong nhà nhều hơn một người.
Hoa Hồng.
Hi Hi nói đi đón người, chính là Hoa Hồng.
Lâm Tử Lam không phải lần đầu tiên nhìn thấy Hoa Hồng, nhưng mà mỗi lần nhìn thấy cô, đều có cảm giác kinh ngạc.
Phụ nữ có thể đắc ý, có thể gợi cảm, nhưng mà rất ít nhìn thấy người đắc ý giống như Hoa Hồng vậy.
Biết Hoa Hồng cũng là người trong hắc đạo, nhưng mà đối với Hi Hi cũng rất tốt, cô ấy cùng Hi Hi ở một chỗ, Lâm Tử Lam cũng rất yên tâm.
Hi Hi làm cơm, Hoa Hồng ngồi ở chỗ kia ăn, khen thức ăn bảo bối làm ngon.
Hoa Hồng nhìn thấy Lâm Tử Lam trở về, cũng không xa lạ, trực tiếp bắt chuyện, lưu loát đến cực điểm, nhìn Lâm Tử Lam, cũng ngay thẳng.
“ Mẹ, ăn cơm đi!” Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam nói.
“ Ừ!” Lâm Tử Lam gật đầu, sau đó đi thay đồ, đi ra ăn cơm.
Lúc ăn cơm, Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam , “ Mẹ, Hoa Hồng sẽ ở lại đây để bảo vệ người !” Hi Hi nói.
“ Bảo vệ mẹ?” Lâm Tử Lam nhíu mày, vì sao.
“ Ừ, thời điểm đính hôn, Hoa Hồng liền phụ trách bảo vệ người!” Hi Hi nói, phải là một nữ nhân mới tốt,như vậy mới có thể một tấc không rời đi theo bảo vệ.
Lâm Tử Lam nhíu mày,” Mẹ chỉ đính hôn, cũng không phải làm gì, vì sao phải bảo vệ!” Lâm Tử Lam hỏi.
“ Con cũng không thể nói được, bất quá, mặc kệ thế nào, Hoa Hồng ở bên cạnh người, con cũng rất yên tâm!” Hi Hi nói.
Vậy, vì để bảo bối yên tâm, Lâm Tử Lam cũng không thể cự tuyệt.
“ Vậy được rồi, chính là vất vả cho Hoa Hồng!” Lâm Tử Lam cười nói.
Hoa Hồng cười,” Không có gì, tôi thiếu Hi tử ân tình, đáng giá!”
Nghe lời nói của Hoa Hồng, Lâm Tử Lam cười, tính cách người này, Lâm Tử Lam thích.
Hi Hi cũng cười,” Mẹ, ăn cơm!”
“Ừ!” lâm tử lam gật đầu, nhìn cơm, không có bao hiêu phần thèm ăn, tùy tiện ăn vài miếng, uống chút đồ uống, đi rửa mặt đi ngủ.
Chẳng biết tại sao, mấy ngày nay, lâm tử lam đặc biệt mệt, rất muốn ngủ, từ ngày đi dạo phố, cô cảm giác nghỉ ngơi không giống nhau.
Vì thế, lâm tử lam phải đi nghỉ ngơi, hoa hồng cùng hi hi hai người ở phòng khách chơi trò chơi.
Một lớn một nhỏ, nhưng thật giống như không hết đề tài để nói, chơi rất náo nhiệt.
…………….
Hai ngày liền như vậy trôi qua.
Hôm nay là ngày Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên đính hôn.
Đính hôn được tổ chức vào buổi tối ở khách sạn.
Cửa, vô số xe hoa nổi tiếng, hôm nay là ngày tổ chức hôn lễ của Mặc Thiếu Thiên, cơ hồ tất cả những người có mặt mũi ở A thị đều tới, A thị tụ tập rất nhiều giới thượng lưu.
Ngay cả những người muốn hợp tác với MK một chút, cũng tới đây tham dự náo nhiệt.
Tóm lại, náo nhiệt phi thường.
Ngay cả là lễ đính hôn, nhưng mà bố trí hết sức trang trọng.
Ánh đèn, rượi đỏ, âm nhạc, đều rất náo nhiệt.
Mặc Thiếu Thiên một thân lễ phục màu đen, hôm nay, thoạt nhìn có chút yêu nghiệt quá đáng.
Người không ngừng lui tới, hướng Mặc Thiếu Thiên chúc mừng, Mặc Thiếu Thiên cười tiếp nhận.
Mà trên lầu, Lâm Tử Lam ở trong phòng, đổi lễ phục, trang điểm.
Hết thảy, rất nóng lòng.
Mà ngay cả Hi Hi cũng mặc lễ phục tiểu tây trang, thoạt nhìn, rất đáng yêu.
Nghe được tin tức Mặc lão không đến, Hi Hi liền gọi điện thoại đến, sau một phen lí do thoái thác, Hi Hi liền dùng chiêu kích tướng Mặc lão mới đáp ứng đến.
Dù sao cha đính hôn, Mặc lão không đễn là một chuyện cười.
Cho nên, Hi Hi tranh thủ ra tay giúp việc này.
Bé vốn cũng không xác định Mặc lão sẽ đến, nhưng là kết quả, lại làm Hi Hi rất vui vẻ.
Trở lại phòng, Lâm Tử Lam vẫn đang trang điểm, Hi Hi ở một bên nhìn, chỉ tán thưởng,”Mẹ, người hôm nay thật xinh đẹp!”
Nghe được lời nói của Hi Hi, Lâm Tử Lam nhìn bé,” Ý của con chính là, mẹ lúc trước không xinh đẹp?”
“Mẹ, người lại nữa….người đắc ý, ngày nào cũng đắc ý, bất quá hôm nay đẹp nhất!” Hi Hi cười nói.
Nghe Hi Hi nói, Lâm Tử Lam cười rất vui vẻ,” Tiểu quỷ!”
Hi hi cười, lúc này nhìn đến Hoa Hồng phía sau.
Cô sớm đã đổi lễ phục, ngồi trên so pha, ăn táo, thư thái, ngay cả ăn quả táo cũng thư thái trọc người .
Thấy Hoa Hồng mấy lần đều mặc quần áo bình thường, tuy rằng thật gợi cảm xinh đẹp, nhưng mà mặc lễ phục cũng làm cho người ta thật kinh diễm.
Hoa Hồng rất đẹp, cho nên lễ phục mặc trên người cô, càng lộ vẻ hấp dẫn, xinh đẹp gợi cảm.
Sau khi nhìn Hoa Hồng, Hi Hi nhịn không được tán thưởng, mỹ nữ chính là mỹ nữ, mặc cái gĩ đều xinh đẹp.
Đáng tiếc a!
Đáng tiếc!
Bé nếu là người hai mươi mốt tuổi thì tốt rồi!
Bé nhất định sẽ thích Hoa Hồng!
Thật sự đáng tiếc, bông hoa xinh đẹp!
Nhìn Hi Hi, Hoa Hồng nhíu mày,” Thế nào, nhìn cái gì?”
“ Hoa Hồng, cô thật xinh đẹp!” Hi Hi nhịn không được ca ngợi.
Tuy rằng, đến bây giờ Hoa Hồng, được không ít người khen ngợi, nhưng là Hi Hi tiểu hài tử ca ngợi, cũng làm cho Hoa Hồng lặng đi một chút.
Sau đó trong lòng không ngừng đắc ý.
“ Tốt lắm, ngươi ở trong này theo giúp mẹ ta, ta đi xuống xem một chút ông ngoại ta có tới không ?” Hi Hi cười nói.
Hoa Hồng nhíu mày, sau đó gật đầu.
Sau khi Hi Hi ra ngoài, thợ trang điểm vẫn còn đang trang điểm cho Lâm Tử Lam, Hoa Hồng nhìn một chút, sau đó ngồi ở so pha, tiếp tục ăn táo.
Lâm Tử Lam trang điểm xong, không sai biệt lắm mười mấy phút đồng hố sau, đúng lúc này, của chợt bị gõ vang.
Mở cửa, lại là Mặc Thiếu Thiên !
“ Vợ thân ái, em còn muốn trang điểm bao lâu?” Nhìn thấy Lâm Tử Lam , Mặc Thiếu Thiên liền ba hoa nói.
Nhưng mà đang nhìn đến Lâm Tử Lam mặc lễ phục, Mặc Thiếu Thiên liền kinh ngạc.
Lúc trước từng nghĩ tới bộ dạng Lâm Tử Lam mặc lễ phục, nhưng mà nhìn thấy lại là một cảm giác khác.
Thanh thuần mang theo một tia quyến rũ, lễ phục kia, cơ hồ đem con người Lâm Tử Lam lộ ra, cao quí, trang nhã, giống như một loại độc của hoa hồng.
“ Vợ, em thật đẹp!” Mặc Thiếu Thiên nhịn không được ca ngợi.
Lúc này, Hoa Hồng ở một bên, nghe Mặc Thiếu Thiên nói những lời này, vẫn là nhịn không được nổi da gà.
Không nghĩ tới Mặc Thiếu Thiên cũng nói ra được những lời như vậy!
Hoa Hồng nghĩ, biết hai người cần một chút thời gian, liền hướng đi ra bên ngoài.
Thợ trang điểm thấy thế, cũng tránh ra, đem không gian nhường cho hai người .
Nhìn mọi người đi ra, Lâm Tử Lam cười cười, nghe Mặc Thiếu Thiên khen, Lâm Tử Lam rất vui vẻ, nhìn anh,” Anh như thế nào lên đây?”
“ Nhìn xem em cần bao lâu, anh cũng chờ có điểm không kiên nhẫn!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Không phải tân khách chờ không kiên nhẫn, mà Mặc Thiếu Thiên chờ không kiên nhẫn.
“ Lập tức thì tốt rồi, em lập tức đi xuống!” Lâm Tử Lam nói.
“ Anh chờ em!”
“ Anh vẫn là nên đi trước đi, còn có nhiều người cần đón tiếp!” Lâm Tử Lam nói.
Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ, vẫn là gật đầu.
|
|