[GĐCP] Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc
|
|
Chương 290: Hi Hi Chất Vấn Diệp An Nhiên Edit : Oanh Love
Ngay vào lúc này, Hoa Hồng đi ra, Mặc Thiếu Thiên thấy Hoa Hồng, Hoa Hồng không nói gì, nhưng nhìn sắc mặt của cô, Mặc Thiếu Thiên cũng biết đã xảy ra chuyện !
Mặc Thiếu Thiên đi tới, nhìn Hoa Hồng, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Hoa Hồng sắc mặt có chút xấu, cuối cùng mở miệng, "Không nhìn thấy Tử Lam !"
Mặc Thiếu Thiên sắc mặt đột biến, cái gì gọi là không thấy?
Hoa Hồng xuất ra trên mặt đất nhặt được gì đó, "Lúc tôi đi vào, thì đã không có người, chỉ có cái này, nhặt được trên mặt đất! " Hoa Hồng nói.
Mặc Thiếu Thiên tiếp nhận vật từ trên tay Hoa Hồng, khi nhìn thấy vòng tai, chau mày, một đôi mắt sâu thẳm tản mát ra nguy hiểm quang mang.
Hi Hi thấy tình huống có chút không đúng, liền đi tới.
"Cha, làm sao vậy?"
"Mẹ con đâu rồi? " Hi Hi nhìn bốn phía hỏi.
Tại thời điểm này, Mặc Thiếu Thiên trầm mặc, Hi Hi càng thêm cảm giác được có điều gì đó không thích hợp, bé quay đầu sang nhìn Hoa Hồng, "Xảy ra chuyện gì rồi? Mẹ tôi đâu?"
Hoa Hồng nhìn Hi Hi, suy nghĩ một chút, "Mẹ cậu mất tích tại nhà vệ sinh !"
Không thấy?
Cái gì gọi là không thấy?
Hay là đang đi vệ sinh không thấy?
Hi Hi mở to hai mắt, không thể tin tưởng.
"Rốt cuộc tại sao tức giận? " Hi Hi nhìn của hai người hỏi.
"Tôi tìm khắp bên trong nhà vệ sinh, nhưng không thấy bóng dáng của mẹ cậu ! " Hoa Hồng nói.
Sắc mặt Hi Hi bỗng chốc thâm trầm có chút khó coi.
"Tôi dám khẳng định, bởi vì tôi đã trông coi thật kỹ, Lâm Tử Lam quả thật không đi đến địa phương khác ! " Hoa Hồng nói.
Mặc Thiếu Thiên cũng không để ý nhiều như thế, lập tức tiến tới bên cạnh Mạc Lương, ở bên tai của cậu ta nói thầm mấy câu, Mạc Lương nghe xong, sắc mặt cũng không được tốt lắm, gật đầu, lập tức đi làm rõ sự việc.
Động tác bên này không coi là nhỏ, Vân Dục và Tiếu Ly sau khi thấy, lập tức đi tới.
"Xảy ra chuyện gì? " Van Dục hỏi, nhưng biểu tình vẫn như củ mang theo nụ cười thật tươi.
Cho dù xảy ra chuyện, người bên ngoài nhìn vào, cũng không qua mức để ý, nhìn vào giống như đang nói chuyện phiếm bình thường mà thôi.
Ngay sau đó, Mặc Thiếu Thiên đem tình huống nói cho Van Dục biết.
Tiếu Ly nhíu mày, "Bên ngoài có người của chúng ta, nếu quả thật Lâm Tử Lam bị người khác mang đi, không có khả năng thần không biết quỷ không hay như thế !"
"Tôi lập tức đi hỏi một chút ! " Tiếu Ly nói.
Mặc Thiếu Thiên gật đầu, anh cũng khó mà ngồi chờ chết, cùng Vân Dục trao đổi vài câu, Mặc Thiếu Thiên quyết định đi tìm.
Hi Hi muốn ngây ngốc ở đây chờ cũng ngốc không được, đi tìm, đương nhiên, Hoa Hồng tuyệt đối theo cạnh Hi Hi.
Mà lúc này, bên ngoài.
Mặc Lưu Ly mới vừa nghe xong một cuộc điện thoại, từ bên ngoài đi tiến vào, đột nhiên lúc này, cô thấy vài người mang theo một người lên một chiếc xe.
Mặc Lưu Ly nhíu mày thật chặt, tổng cảm giác chỗ nào không đúng, cô chậm rãi đi qua, nhưng lại phát hiện người đó không phải ai khác, chính là Lâm Tử Lam !
Vài người bế cô đưa lên xe !
Mặc Lưu Ly bỗng nhiên ý thức được chuyện gì đã xảy ra, lập tức tiến lên, nhưng lúc này, người đã toàn bộ lên xe, Mặc Lưu Ly cũng bất chấp, cô xông tới, tốc độ rất nhanh, hơn nữa, động tác nhẹ nhàng, dường như, đã thông qua huấn luyện, đột nhiên lúc này, xe bỗng nhiên tăng tốc, bộ dạng giống như không một chút ý muốn dừng lại, Mặc Lưu Ly thử muốn nhảy tới, đột nhiên lúc này, xe bỗng nhiên đánh chuyển hướng tông về phía cô, Mặc Lưu Ly có ý định muốn bay lên xe nhưng không thành, bởi vì tốc độ hiện tại của chiếc xe kia nhanh quá mức, thiếu chút nữa Mặc Lưu Ly cũng bị đụng, cả người cô hướng về phía an toàn lăn đi.
Đánh một vòng tròn trên mặt đất, Mặc Lưu Ly quỳ một chân xuống đất, nhanh đứng thẳng người dậy, trái phải có chút trầy xước, có chút khó chịu.
Nhưng lúc này, xe càng chạy càng lúc càng xa, Mặc Lưu Ly đưa mắt nhìn vào biển số xe, nhưng hiển nhiên, những người này đến có chuẩn bị, sợ bị truy bảng số xe, cho nên biển số xe đều là giả !
Ngay vào lúc này, có người đuổi tới.
Mặc Lưu Ly đứng dậy, đi ra cửa.
Mặc Thiếu Thiên nghe được động tĩnh, chạy ra, thấy Mặc Lưu Ly châth vật như thế, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, "Lưu Ly ! ?"
"Ca ! " Mặc Lưu Ly gọi một tiếng, cánh tay xuất hiện vết thương, vết máu loang lổ, nhìn vào rất rõ ràng.
"Em làm sao vậy? Tại sao lại bị thương? " Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hỏi, mày nhăn lại.
"Em không sao, ca, em nhìn thấy một chiếc xe đem chị dâu mang đi ! " Mặc Lưu Ly nhìn Mặc Thiếu Thiên khẩn trương nói.
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên giờ này khắc này mới xác định cái ý nghĩ này.
Mặc Thiếu Thiên cũng bất chấp, lập tức tiến lên, mở cửa một chiếc xe gần đó, nhanh chóng đuổi theo.
Mạc Lương mang người tìm khắp nơi trong nhà hàng, mỗi một căn phòng đều không buông tha, thậm chí những nơi hẻo lánh.
Vân Dục mang người tìm xung quanh bên ngoài.
Hoa Hồng và Hi Hi tìm một phen khắp bên trong nhà hàng, nhưng thủy chung không tìm được, sắc mặt Hi Hi càng thêm khó coi.
Mặc Ân Thiên nhìn bọn họ, cả đám đều thần sắc dáng vẻ khẩn trương, nhất định đã xảy ra chuyện.
Tuy rằng bọn họ chưa từng nói, nhưng Mặc Ân Thiên không phải người ngu, chỉ cần quan sát một chút sẽ biết rõ ràng.
Mặc Ân Thiên nhìn Hi Hi hỏi, "Uy, tiểu tử thối, xảy ra chuyện gì rồi? "
Hi Hi nhìn Mặc Ân Thiên, mày nhăn lại, "Không tìm thấy mẹ con !"
Nghe thế, lông mày Mặc Ân Thiên chau lại, có chút kinh ngạc.
Mặc Thiếu Thiên làm bậy quá nhiều, cho nên ngay cả đính hôn, đều không thể thuận lợi theo ý muốn!
Lão bà không thấy !
Tuy rằng trong lòng Mặc Ân Thiên nghĩ như vậy, nhưng cũng không nói, thấy Hi Hi gấp gáp, Mặc Ân Thiên sao có thể nhẫn tâm chạm vào nỗi đau của bé !
Muốn chạm cũng là chạm vào đầu quả tim của Mặc Thiếu Thiên mà chạm !
Nhìn bộ dạng lo lắng của Hi Hi, Mặc Ân Thiên không khỏi nhíu nhíu mày, Đã tìm xing quanh mà vẫn không thấy sao?"
"Tìm rồi, nhưng vẫn không thấy ! " Hi Hi lắc đầu nói.
Mặc Ân Thiên suy nghĩ một chút, "Chuyện này tốt nhất không được truyền ra tiếng gió, các cháu hảo hảo tìm một chút, ở đây giao cho ông ! "
Nghe Mặc Ân Thiên nói..., Hi Hi gật đầu, không biết phải nói thế nào, nhưng hiện tại, Hi Hi đối Mặc Ân Thiên tràn đầy tín nhiệm.
Tiếp theo, nói xong câu đó, Mặc Ân Thiên hướng về phía đoàn người đi đến.
Buổi tiệc tối ngày hôm nay, cần ông tự mình đến xử lý.
Hi Hi nhìn Mặc Ân Thiên, trong lòng không có ngôn ngữ nào diễn tả hết sự cảm kích của bé đối với ông, cuối cùng suy nghĩ một chút, bé mang theo Hoa Hồng đi ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, bé mới biết được, chuyện mẹ bị người ta bắt đi, mà hiện tại cha cũng đã đuổi theo.
Vốn Hi Hi muốn đuổi theo, lại bị Vân Dục can ngăn.
Vân Dục nhìn Hi Hi, "Bảo bối, bây giờ cháu có đuổi theo sau cũng vô dụng, hiện tại, Tiếu Ly đã xử lý chuyện này, cháu cần phải tin tưởng thực lực của thúc ấy ! "
"Thế nhưng cháu rất lo lắng ! " Hi Hi nói.
Bé không cách nào ngồi yên khi biết mẹ mình xảy ra chuyện, trong khi bé chuyện gì cũng không thể làm, điều này làm cho Hi Hi có một loại cảm giác rất thất bại !
Rất lo lắng, rất khó chịu.
Vân Dục nói, "Hiện tại tối trọng yếu chúng ta phải yên tâm, bọn họ không có trực tiếp muốn mạng của mẹ cháu, như vậy tạm thời Lâm Tử Lam được an toàn! " Vân Dục nhìn Hi Hi nhấn mạnh.
Nghe những lời Vân Dục nói..., Hi Hi gật đầu.
"Hiện tại, quan trọng nhất, chính là điều tra thử xem ai là người bắt mẹ cháu ! " Van Dục nói.
"Ai là người khả nghi nhất, thúc tin tưởng, nhất định hôm nay có tới tham gia buổi lễ đính hôn này, hơn nữa, lại còn quanh quẩn bên canh chúng ta, nếu không, cũng sẽ không thể nào hiểu kết cấu của nơi này! " Vân Dục suy đoán nói.
Đối với tin tức này được bảo hộ như thế, không có mấy người được biết.
Khả năng khinh địch như vậy mới tách ra, nhất định một người trong bon họ, nếu không, bọn họ không có khả năng không coi mọi người ở đây vào mắt, trực tiếp đem Lâm Tử Lam mang đi !
Nói lên chuyện này, Hi Hi nhíu, chợt nhớ tới điều gì đó, quay đầu lại thì hướng tiệc rượu chạy đi.
Dường như đang tìm kiếm điều gì đó, Hi Hi trong tiệc rượu tìm trong đám người đông đúc.
Rốt cục, tại khắp ngõ ngách, bé thấy được —— Diệp An Nhiên !
Giữa bọn họ nhiều người như thế, tất cả mọi người đều bận rộn, vội vàng len lén tìm Lâm Tử Lam.
Duy chỉ có Diệp An Nhiên, chuyện gì cũng đều bỏ ngoài tai giống như không quan hệ với cô, đứng bên cạnh một nam nhân hai người ngồi nói chuyện phiếm, vừa nói vừa cười, vô cùng thích ý !
"Diệp An Nhiên ! " Hi Hi ở sau lưng cô hô to một tiếng.
Diệp An Nhiên quay đầu lại, nhìn Hi Hi, cau mày.
Hi Hi lập tức tiến tới, nhìn Diệp An Nhiên, cũng không nhiều lời vô ích, trực tiếp mở miệng, "Cô rốt cuộc muốn thế nào?"
Diệp An Nhiên nhíu mày, ánh mắt nhìn về Hoa Hồng đang theo phía sau theo Hi Hi, nếu như cô không đoán sai, Hoa Hồng tuyệt đối không phải người tầm thường, hơn nữa, trên người của bọn họ, có một loại khí tức rất tương đồng.
Đó chính là khí tức của sát thủ!
Điểm này, hai người tựa hồ cũng có một chút cảm giác.
Chỉ là, Diệp An Nhiên cố ý đem loại này khí tức, thu liễm lại, không giống Hoa Hồng, cô ta không hiểu được làm sao ẩn giấu, bởi vì Hoa Hồng trời sinh khí phách tỏa ra ngoài.
Chỉ là, tại sao cô ta lại cam chịu đi theo một đứa bé...
Đây là vì lý do gì?
Diệp An Nhiên cũng bất chấp không muốn nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ thản nhiên nhìn Hoa Hồng đang theo phía sau Hi Hi, sau đó đưa mắt sang nhìn Hi Hi, "Tôi không hiểu cháu đang nói cái gì !"
"Đừng giả ngu trước mặt tôi, cô biết tôi đang nói cái gì ! " Hi Hi nhìn Diệp An Nhiên gằn từng chữ nói, tuy rằng tuổi còn nhỏ, thế nhưng lời nói tỏa ra bốn phía rất có khí phách.
Nhìn dáng vẻ của Hi Hi, khóe miệng Diệp An Nhiên bỗng nhiên lộ ra nụ cười nhạt, "Mặc dù cháu là con trai của Thiếu Thiên, nhưng cũng không có nghĩa, cháu có thể nói chuyện với cô như vậy ! " Diệp An Nhiên nhìn bé gằn từng chữ nói.
Nghe Diệp An Nhiên điện thoại, khóe miệng Hi Hi cũng lộ ra nụ cười lạnh lùng.
Nữ nhân này thích giả dạng lắm sao, thực sự khiến người ta rất chán ghét.
"Tôi chỉ muốn hỏi cô một câu, cô đem mẹ tôi đưa đi nơi nào? " Hi Hi nhìn Diệp An Nhiên nhấn mạnh câu hỏi của mình.
Nghe Hi Hi nói..., Diệp An Nhiên bỗng nhiên nở nụ cười, "Mẹ cháu chạy đi đâu, cháu hỏi cô làm gì?"
"Cô chớ giả bộ, tôi biết chính là cô bắt mẹ tôi đi ! " Hi Hi nói.
Người duy nhất muốn cho mẹ bé biến mất, ngoại trừ Diệp An Nhiên, Hi Hi nghĩ không ra có người thứ hai.
Hơn nữa, nếu như lấy quan hệ hiện tại của Diệp An Nhiên, muốn biết ở đây bố trí như thế nào, tuyệt đối không thành vấn đề !
Diệp An Nhiên tuyệt đối là người khả nghi nhất ở đây !
Nghe Hi Hi nói như thế..., khóe miệng Diệp An Nhiên cũng lộ ra nụ cười nhạt, "Cô rốt cuộc không biết cháu đang nói cái gì, cô cũng chưa từng giả trang gì cả, nếu như cháu không tin..., có thể hỏi một chút vị đang đứng bên cạnh cô, chúng ta một mực ở đây nói chuyện phiếm, chưa từng rời khỏi đây ! " Diệp An Nhiên nhìn thoáng qua nam nhân đang ngồi bên cạnh mình, thản nhiên cười.
Nghe thế..., nam nhân đối diện giống như muốn lặp tức xác minh lời Diệp An Nhiên là sự thật, lập tức mở miệng, “Đúng vậy, tôi và vị tiểu thư này, một mực ở đây nói chuyện phiếm, nửa bước cũng không có rời khỏi, bên trong, có phải có chút gì đó hiểu lầm hay không ?"
|
|
Chương 291: Rốt Cuộc Diệp An Nhiên Muốn Cái Gì? Edit : Oanh Love
Nghe thế..., nam nhân đối diện giống như muốn lặp tức xác minh lời Diệp An Nhiên là sự thật, lập tức mở miệng, “Đúng vậy, tôi và vị tiểu thư này, một mực ở đây nói chuyện phiếm, nửa bước cũng không có rời khỏi, bên trong, có phải có chút gì đó hiểu lầm hay không ?"
"Hiểu lầm?"
Nghe được hai chữ này, Hi Hi liếc mắt quét tới nam nhân, ánh mắt kia, cực kỳ tương tự Mặc Thiếu Thiên, tàn nhẫn, hung dữ.
Nam nhân kia khi nhìn thấy ánh mắt Hi Hi như thế, không khỏi giật mình sửng sốt, lại thêm Hoa Hồng đứng phía sau bé, càng tăng thêm một phần khí chất Vương giả của bé.
Nhìn vào Hi Hi mặc dù tuổi còn nhỏ, vô hại, lại trưng ra dáng vẻ non nớt đáng yêu, nhưng sự lãnh khốc của bé, không phải người bình thường có thể so sánh được với bé.
"Vị tiên sinh này, ngài xác định từ trưa đến giờ đều ở đây cùng cô ta nói chuyện phiếm? " Hi Hi nhìn nam nhân kia gằn từng chữ hỏi, giọng điệu rất lạnh.
Nếu anh ta thực sự có thể xác minh điều đó đúng là thật, bé có thể bỏ qua anh ta.
Nếu như, bé phát hiện anh ta nói dối, bé nhất định sẽ phế anh ta !
Nam nhân kia nhìn Hi Hi, tuy rằng tuổi bé còn nhỏ, nhưng những lời bé nói ra, so với lứa tuổi này của bé, quả thật không phù hợp.
“Đúng vậy... " Nam nhân kia nhìn thoáng qua Diệp An Nhiên, mở miệng xác nhận.
Bỗng nhiên Hi Hi cười nhẹ một tiếng, nhìn anh ta, chậm rãi mở miệng, "Tốt, nếu để cho tôi biết ngài nói láo, tiếp đó, tôi nhất định sẽ khiến ngài sống không bằng chết ! " Hi Hi gằn từng chữ nói.
Ngay sau đó, nam nhân kia nghe Hi Hi đe dọa, vẫn có chút sợ.
Nam nhân kia nhìn Hi Hi và Hoa Hồng, trong lòng nơm nớp lo sợ, cuối cùng, tránh thoát khỏi ánh mắt của Hi Hi, bỏ lại một câu nói, sau đó chạy trối chết.
"Tôi không biết, tôi chỉ vừa mới tới mà thôi... Tôi còn có chuyện, đi trước ! " Nói xong, nam nhân kia nhìn cũng không nhìn Diệp An Nhiên dù chỉ một cái liếc mắt, xoay người chạy mất.
Lúc này, nơi đây chỉ còn lại ba người Hoa Hồng và Hi Hi, còn có Diệp An Nhiên.
Nghe được những lời nói sau cùng của nam nhân kia trước khi chạy trối chết..., Hi Hi nhìn về phía Diệp An Nhiên, "Cô còn muốn nói điều gì?"
Diệp An Nhiên dường như không để ở trong lòng, nhìn Hi Hi, "Thế thì như thế nào? Lúc này có thể chứng minh được điều gì?"
Nghe lời Diệp An Nhiên nói..., khóe miệng Hi Hi lộ ra nụ cười lạnh lùng, "Tuy rằng tôi không thể chứng minh được điều gì, nhưng Diệp An Nhiên, cô có thể gạt được cha tôi, nhưng không lừa được tôi, nếu như cô dám làm tổn hại mẹ tôi dù chỉ là một sợi tóc, tôi, Lâm Tử Hi sinh thề, nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ! " Hi Hi nhìn Diệp An Nhiên nhấn mạnh lời nói.
Nghe lời Hi Hi nói..., khóe miệng Diệp An Nhiên lộ ra ý cười khinh thường, "Tùy cháu, muốn nói như thế nào cũng được, nhưng tìm mẹ không thấy đó chính là việc của cháu, đừng làm phiền đến cô, cô cũng không có trách nhiệm này !"
Dứt lời, Diệp An Nhiên trên chổ ngồi đứng thẳng lên. Vừa muốn đi, ánh mắt lại quét một lượt trên người Hi Hi, "Nói không bằng chứng..., không nên nói lung tung !"
Chứng cứ !
Đối với người như Diệp An Nhiên, Hi Hi cần gì chứng cứ cũng không cần khách khí đối với cô ta.
Ngoại trừ Diệp An Nhiên, căn bản mẹ không có bất luận cừu nhân nào khác!
Cũng chỉ có cô ta, mới muốn nhìn thấy tình trạng như hiện giờ nhất.
Bất quá, Hi Hi nhìn Diệp An Nhiên, "Cô yên tâm, chờ khi tôi tìm được chứng cứ, cũng không phải đơn giản đến chổ này để nói chuyện phiếm với cô! " Hi Hi nhìn Diệp An NHiên gằn từng chữ nói, thanh âm tuy rằng không phải rất lớn, tuy nhiên, rất mạnh mẽ hùng hồn.
Nếu quả thật tìm được chứng cứ, bé sẽ đem tất cả sổ sách lúc trước, tính toán rõ ràng rành mạch với cô ta!
Nghe lời Hi Hi nói..., Diệp An Nhiên quét mắt nhìn bé một cái, rất hiển nhiên, chỉ đem những lời bé vừa nói giống như những đứa bé nghịch ngợm nói ra trong lúc giận dỗi, mà cái vị đi theo phía sau bé, mới là trọng điểm khiến bé phải kiêu ngạo !
"Vậy cháu cứ từ từ mà tìm ! " Nói xong, Diệp An Nhiên ngước mắt, nhìn Hoa Hồng liếc mắt, xoay người rời đi.
Nhìn Diệp An Nhiên đi khỏi, Hi Hi hít vào một hơi thật sâu, tự nhủ, bây giờ không phải là lúc bé hành động theo cảm tính!
Bé nhất định phải tỉnh táo lại, tìm được phương pháp cứu mẹ mới là việc làm sáng suốt nhất !
Lúc này, Hoa Hồng đi tới, nhìn Hi Hi, "Tôi cảm thấy nữ nhân này, không tầm thường!"
Hi Hi nhìn thoáng qua Hoa Hồng.
Hoa Hồng lúc này mới mở miệng, "Chẳng lẻ cậu không nhận thấy, trên người cô ta có một loại lệ khí, mà không phải người bình thường nên có sao? " Hoa Hồng nhìn Hi Hi, gằn từng chữ hỏi.
Hơn nữa, bọn họ gặp mặt, Diệp An Nhiên biết cách thu liễm, nhưng vô tình trong lúc đó phát ra trạng thái đề phòng, cũng không cách nào cải biến được.
Ngụ ý, không cần phải nói nhiều, Hi Hi cũng hiểu .
Giống nhau loại khí tức này, trừ bọn họ là người trong đồng đạo ra, còn có thể nhầm lẫn sao !
"Tôi sớm đã cảm thấy cô ta không tầm thường, chỉ là không ngờ, cô ta lại biết cách vận dụng đầu óc ! " Hi Hi nói.
Nhiều nhất, Diệp An Nhiên không chịu an phận một chút, lại còn gan lớn đến bắt mẹ của bé đi.
Chuyện này, bé tuyệt đối không cho phép !
Hi Hi quay đầu sang nhìn Hoa Hồng, "Để Tạp Ni triệt để tra một chút thân phận của Diệp An Nhiên, hiện tại, tỷ theo tôi chúng ta theo dõi Diệp An Nhiên ! "
Nghe thế..., Hoa Hồng gật đầu, sau đó cùng Hi Hi liền đi ra ngoài.
Hai người lên một chiếc xe, do Hoa Hồng lái, Hi Hi ngồi bên ghế phụ, bám theo phía sau xe của Diệp An Nhiên, mau chóng đuổi theo.
Bên này, Mặc Thiếu Thiên lái xe, đuổi theo chiếc xe kia, khoảng cách khá xa, Mặc Thiếu Thiên phát hiện như thế, lập tức tăng nhanh tốc độ hướng phía trước đuổi theo.
Chỉ là, Mặc Thiếu Thiên lái xe càng nhanh, xe phía trước càng tăng tốc chạy xa hơn, nhanh hơn.
Chỉ cần nghĩ đến Lâm Tử Lam đang ở trong xe, tốc độ Mặc Thiếu Thiên, chạy giống như không muốn sống nữa xông thẳng về phía trước, mặc kệ đèn hiệu, Mặc Thiếu Thiên đều không quan tâm.
Nhưng rất hiển nhiên, nhóm người phía trước, phát hiện Mặc Thiếu Thiên đang theo dõi, cũng tăng tốc độ càng nhanh hơn, thậm chí, dẫn theo Mặc Thiếu Thiên bắt đầu chạy vòng quanh.
Cố ý ở trên đường vòng tới vòng lui.
Mặc Thiếu Thiên vài lần nghĩ muốn vượt qua, nhưng đều bị đối phương ngăn trở, không còn cách nào vượt lên.
Đang lái xe, sắc mặt Mặc Thiếu Thiên càng lúc càng xấu.
Rốt cục, xe chuyển hướng chạy về phía đường lớn, mà lúc này, trên đường cũng không có xe nào khác.
Ngay lặp tức Mặc Thiếu Thiên đem chân ga đạp tốc độ mức lớn nhất, xông tới.
Nhưng vào lúc này, đối phương cố ý lảo đảo, cố ý không để cho Mặc Thiếu Thiên vượt qua mặt, cuối cùng Mặc Thiếu Thiên tức giận, lái xe hướng về xe bọn họ tông thẳng vào !
"Phanh " một tiếng.
Đầu xe tông đuôi xe, hai chiếc xe đều không ngừng run rẫy.
Đối phương thông qua kính chiếu hậu, nhìn Mặc Thiếu Thiên, dường như không muốn sống.
Vậy mà lúc này, Mặc Thiếu Thiên bỗng nhiên lái xe đụng thêm một lần nữa, "Phanh " một tiếng, đều có thể nghe được âm thanh xe bị đụng đến hư hỏng.
Người lái xe phía trước, nhìn kính chiếu hậu, thầm nghỉ Mặc Thiếu Thiên thủ đoạn độc ác, nếu như lại đụng thêm một lần nữa, bất kể là mình, hay là anh ta, hai người đều sống không được !
Mặc Thiếu Thiên ngoan độc, không ngờ đối với bản thân cũng ngoan độc !
Đột nhiên lúc này, xe phía trước mặt, không hề muốn cùng Mặc Thiếu Thiên chạy trên đường lớn nữa, mà bỗng nhiên quay xe, hướng một con đường khác chạy đi.
May là Mặc Thiếu Thiên nhìn ra, cũng theo quẹo vào khúc quanh, không lâu sau, Mặc Thiếu Thiên muốn vượt lên phía trước, bỗng nhiên một chiếc xe khác xuất hiện, chặn ngang đường Mặc Thiếu Thiên.
Trong chốc lát, ý định muốn giết người ngay vào lúc này của Mặc Thiếu Thiên đều có !
Nhưng hiện tại, người trong xe, hướng Mặc Thiếu Thiên làm tư thế xin lỗi, sau đó đem xe lui trở lại, chờ xe lùi ngược trở về, Mặc Thiếu Thiên nhìn thấy chiếc xe kia được đỗ tại một cái gara.
Mặc Thiếu Thiên thấy thế, cũng lái xe theo vào...
Ga ra rất lớn.
Không sai biệt lắm có thể chứa khoảng hơn năm trăm chiếc xe như thế trong ga ra, Mặc Thiếu Thiên lái xe vào, cũng đã nhìn không thấy xe, Mặc Thiếu Thiên vừa lái xe, vừa tìm.
Mãi đến khi sắp đến cuối cùng gara, Mặc thiếu thiên mới thấy được chiếc xe kia !
Mà lúc này, gã kia còn đậu xe ở chỗ này, hơn nữa còn đưa lưng về phía Mặc Thiếu Thiên, căn bản nhìn không thấy trong xe có người hay không !
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên bỗng nhiên dừng xe, từ chiếc ghế trong xe, lấy ra một khẩu súng, sau đó, đẩy cửa đi xuống !
Đi từ từ đến trước cửa chiếc xe kia, Mặc Thiếu Thiên nắm chặc súng trong tay, một giây sau, Mặc Thiếu Thiên bỗng nhiên mở cửa xe, súng, nhắm ngay bên trong...
Nhưng bên trong, không có một bóng người...
Lúc này, Mặc thiếu thiên mới rõ ràng, những người đó, cố ý làm như thế !
Lên xe, Mặc Thiếu Thiên ngồi ở vị trí lái, bỗng nhiên, cánh tay anh hung hăng đập mạnh vào trên vô lăng...
Mà Hi Hi bên này.
Hoa Hồng lái xe, Hi Hi ngồi ở vị trí ghế phụ, xác định rõ hướng đi của chiếc xe trước mặt.
Mà chiếc xe Diệp An Nhiên phía trước, dường như không nhanh không chậm lái đi, không một chút sốt ruột.
Hoa Hồng và Hi Hi cũng bám theo phía sau.
Hoa Hồng nhìn Hi Hi, "Cậu khẳng định, chuyện này có liên quan đến co ta ?"
"Ngoại Diệp An Nhiên ra, tôi nghĩ không ra còn có người không hi vọng cha và mẹ tôi ở cùng một chỗ ! " Hi Hi gằn từng chữ nói.
Hơn nữa, chuyện trước kia, đủ các loại, Hi Hi đều ghi nhớ trong lòng !
Sự tình lần trước, nếu như không phải có sự xuất hiện của cha, rất có khả năng mẹ sẽ chết!
Đây hết thảy, đều do Diệp An Nhiên ban tặng.
Nếu như nói chuyện ngày hôm nay và cô ta không liên quan đến nhau, Hi Hi không cách nào thuyết phục mình !
Ngoại trừ Diệp An Nhiên, không có người khác !
Nghe Hi Hi nói như vậy, đôi mày xin đẹp của Hoa Hồng nhẹ nhàng chau một chút, sau đó mở miệng, "Ngày hôm nay khi buổi lễ đính hôn mới vừa bắt đầu, cô ta đã từng gặp qua mẹ cậu !"
Nói lên cái này, Hi Hi nhíu mày, "Diệp An Nhiên tìm mẹ tôi làm cái gì?"
"Tôi không rõ ràng lắm, bọn họ một mình nói chuyện với nhau ! " Hoa Hồng nói.
Hi Hi nhíu mày, nhìn Hoa Hồng.
Hoa Hồng cũng nhìn Hi Hi, "Đừng có dùng ánh mắt như thế nhìn tôi , nếu như không phải là mẹ cậu kiên quyết muốn gặp, tôi cũng sẽ không để bọn họ một mình nói chuyện với nhau !"
Hi Hi nhìn Hoa Hồng, "Tỷ biết ngaon ngoãn nghe lời từ lúc nào vậy !"
Hoa Hồng, "... ........"
Hoa Hồng thực sự hết chỗ nói rồi.
Nhìn Hi Hi liếc mắt, Hoa Hồng bĩu môi, "Thực sự cái gì đều lừa không được cậu !"
Lòng hiếu kỳ của Hoa Hồng rất nặng, nhưng ngặt nỗi Hi Hi giao cho cô trọng trách, không có khả năng cô không nghe thử một chút !
Cho dù Lâm Tử Lam muốn cho cô ở bên ngoài chờ, dựa theo tính tình của Hoa Hồng, nhất định phải nghe lén một chút !
"Bọn họ nói những gì ? " Hi Hi hỏi.
"Thật ra, tôi chỉ loáng thoáng nghe được, Diệp An Nhiên dường như cho mẹ cậu nhìn cái gì đó, nói cha cậu đã phản bội mẹ cậu ! " Hoa Hồng yếu ớt nói.
Nói đến vấn đề này, Hi Hi nhíu mày.
Diệp An Nhiên rốt cuộc muốn làm gì?
|
Chương 292: Mất Tích Bí Ẩn Edit : Oanh Love
Diệp An Nhiên rốt cuộc muốn làm gì?
Lúc này, Hi Hi nhìn Hoa Hồng, "Sau đó thì sao?"
"Sau đó ư? Sau đó dường như bị mẹ cậu phủ định trở về !" Hoa Hồng nói.
Nói đến đây, Hi Hi gật đầu, đây là phong cách của mẹ !
Dựa vào việc Diệp An Nhiên hành động như vậy, nói lên, đích xác cô ta muốn phá hư buổi lễ đính hôn của cha và mẹ !
Nhưng rất hiển nhiên, cô ta không thành công !
Cho nên, đã đổi biện pháp khác đến phá hư buổi lễ đính hôn của cha và mẹ sao?
Nhưng Hi Hi không tin, chuyện này và Diệp An Nhiên không có quan hệ gì.
Chỉ là, Hi Hi nghĩ, dường như, đâu đó có điểm gì là lạ.
Nếu quả thật chính là Diệp An Nhiên làm, như vậy, cô ta chỉ đơn giản muốn phá hư buổi lễ đính hôn của cha và mẹ sao?
Vì sao Hi Hi nghĩ, chuyện này không giống như trong tưởng tượng đơn giản như vậy !
Hi Hi cau mày, ánh mắt nhìn phía trước, xe taxi phía trước, vẫn như củ chậm rãi lăn bánh.
Hi Hi nhìn, trong lòng càng ngày càng nghi ngờ.
Tuy nhiên, xe vẫn duy trì chạy với tốc độ như cũ.
Mãi cho đến khi dừng lại trước lầu nơi trọ của Diệp An Nhiên, lúc này, Diệp An Nhiên đẩy cửa xe ra, thanh toán tiền xe, xuống xe, về nhà.
Trừ lần đó ra, cũng không có những cử động nào khác thường.
Hoa Hồng và Hi Hi dừng la lại cách đó không xa.
Nhìn Diệp An Nhiên trở về nhà.
Hoa Hồng nhìn Hi Hi, "Dường như cô ta không có động tác nào khác thường ! " Hoa Hồng nhìn theo bóng lưng Diệp An Nhiên dần khuất nói.
Hi Hi ngồi trong xe, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng, "Càng giả vờ vô tội, càng khả nghi ! " Hi Hi lạnh lùng nói.
Hoa Hồng nhướn mày, "Tán thành !"
Hi Hi cũng không tin, bé sẽ vấn tiếp tục giám sát Diệp An Nhiên, thử xem cô ta có thể giả vờ đến lúc nào!
Lúc này, Hi Hi lấy điện thoại di động ra, bấm một dãi mã số.
"Uy, Lý Thuận, lập tức tới... " Hi Hi gọi cho Lý Thuận một cú điện thoại, nói địa chỉ, khiến anh ta tức tốc tới.
Mà trong khoảng thời gian này, Hi Hi cùng Hoa Hồng vẫn ngồi im trong xe, hai người đưa mắt nhìn về căn hộ của Diệp An Nhiên, rất nhanh, đèn bên trong được sáng lên.
Xem ra, Diệp An Nhiên rất thích giả dạng vô tội.
Mặc dù như thế, nếu không hiểu rõ Diệp An Nhiên là người như thế nào, có lẽ Hi Hi cũng bị cô ta lừa! Đó cũng là điều tự nhiên thôi .
Lúc này, Hi Hi quay đầu sang nhìn Hoa Hồng, "Tỷ nói thử xem, liệu thân phận thực sự của Diệp An Nhiên rốt cuộc là thế nào? " Hi Hi hỏi.
Hoa Hồng lắc đầu, cái này cô cũng không rõ lắm, Hoa Hồng từ trước đến nay vô câu vô thúc, tiêu diêu tự tại, mặc dù là người của Hợp Tung, nhưng để cô làm một chuyện gì đó, Tạp Ni và Mặc Tử cũng phải nói đi nói lại vài lần, Hoa Hồng mới đồng ý , giống như cô không quan tâm chuyện nào hết, cũng không quá quan tâm để bụng.
Nhất là đối với thân phận của người khác, cô càng không quan tâm.
"Không biết ! " Hoa Hồng đúng sự thật nói, nói xong câu đó, đôi mắt Hoa Hồng hơi híp mắt lên, ánh mắt lười biếng như thế, cực kỳ giống với con mèo lười.
"Tôi có thể cảm giác được, thân thủ của Diệp An Nhiên rất tốt ! " Hoa Hồng nói.
Nói đến cái này, Hi Hi nhíu mày, Diệp An Nhiên, quả nhiên không phải là người đơn giản như vẽ ngoài của cô ta, lúc này, Hi Hi nhìn Hoa Hồng, "Tỷ và cô ta, ai lợi hại hơn một chút ! ?"
Nói đến đây, Hoa Hồng bỗng nhiên khẽ cười.
"Đừng lấy Diệp An Nhiên ra so sánh với tôi !"
"Thế giới có tam đại hắc bang, cộng thêm người của Mafia, tất cả nữ sát thủ, tôi đều không để vào mắt, hơn nữa trên danh sách xếp hạng, tôi không nói, cậu cũng có thể biết ! " Hoa Hồng nhìn Hi Hi gằn từng chữ nói.
Hi Hi đương nhiên biết, thế giới tồn tại ba loại thế lực hắc đạo !
Hoa Hồng nói những lời này, không chứa thành phần khoác lác.
Bất quá nói xong lời này, Hoa Hồng nhíu nhíu mày.
"Làm sao vậy? " Hi Hi nhìn Hoa Hồng hỏi.
"Ngoại trừ một nữ nhân nằm ngoài bảng danh sách ! " Hoa Hồng mở miệng.
Nghe thế, Hi Hi nhíu nhíu mày, "Ai?"
"Chi Tử * !"
[*Chi Tử, thân phận hơi đặc biệt một chút, mọi người chắc có lẽ cũng đoán được thân phận thật sự của cô nàng có biệt danh Chi Tử này rồi!!!]
"Đây chính là biệt danh của cô ta, không có ai biết tên thật của cô ta gọi là gì ! " Hoa Hồng nói.
"Cô ta là người như thế nào? " Hi Hi nhíu mày hỏi.
Hoa Hồng lắc đầu, "Chi Tử không phải là người trong hắc đạo, mà là người trong tổ chức quốc tế chống khủng bố!"
Nhắc đến tổ chức quốc tế, Hi Hi nhíu nhíu mày, nếu có nhân tài như vậy, đối với đám người bọn họ mà nói, thực sự là một vấn đề cực lớn.
"Tỷ không phải là đối thủ của Chi Tử sao ? " Hi Hi hỏi.
"Ngang tài ngang sức mà thôi ! " Hoa Hồng nói.
"Chi Tử là người như thế nào? " Hi Hi nhíu mày hỏi.
Hoa Hồng lắc đầu, "Chi Tử không phải người trong hắc đạo, mà là người trong tổ chức quốc tế !"
Nhắc đến quốc tế, Hi Hi nhíu nhíu mày, nếu có nhân tài như vậy, đối với đám người bọn họ mà nói, thực sự là một vấn đề cực lớn.
"Tỷ không phải là đối thủ của Chi Tử sao? " Hi Hi hỏi.
"Ngang tay mà thôi ! " Hoa Hồng nói.
Có đôi khi, Hoa Hồng thực sự rất muốn biết một chút về nữ nhân có biệt danh Chi Tử kia.
Từ xưa anh hùng trọng anh hùng, Hoa Hồng cũng coi như một người "Anh hùng ", cho nên cô đối nữ nhân được gọi Chi Tử, rất là hiếu kỳ.
Mặc dù không cùng một con đường, Hoa Hồng cũng rất kính trọng.
Dù sao, bọn họ giống nhau bài danh, nên tồn tại một chút duyên phận với nhau !
Nghe lời Hoa Hồng vừa nói..., Hi Hi gật đầu.
Vẻ mặt nghiêm túc.
Lúc này, ánh mắt của Hi Hi nhìn về căn hộ của Diệp An Nhiên, mày nhăn lại.
"Tôi muốn biết thân phận thật sự của Diệp An Nhiên! " Hi Hi gằn từng chữ nói.
"Nếu như Tạp Ni có tin tức, sẽ nói cho chúng ta ! " Hoa Hồng nói.
Chỉ dùng thời gian 30 phút, Lý Thuận đã mang theo người chạy tới dưới căn hộ nơi sống của Diệp An Nhiên đặt trụ sở giám sát tại đây.
Hi Hi ở trong xe, thấy Lý Thuận tới, liền xuống xe.
Khi Lý Thuận vừa nhìn thấy Hi Hi, vẻ mặt cực kỳ hài lòng, "Lão đại, tôi đã tới !"
Lúc này, Hoa Hồng và Hi Hi cùng nhau bước xuống, Lý Thuận nhìn Hoa Hồng, nhíu nhíu mày, "Vị tiểu thư này là?"
"Hoa Hồng ! " Hi Hi chỉ đơn giản giới thiệu một tiếng.
Hoa Hồng !
Lý Thuận làm sao lại không biết, anh cũng nghe Tạp Ni nói qua vài lần.
Hiện tại Hoa Hồng dĩ nhiên tới thành phố A!
Xảy ra chuyện gì rồi!
Dĩ nhiên cần Hoa Hồng tự mình đứng ra !
Hơn nữa, lớn lên lại xinh đẹp như vậy... Yêu tinh !
Lý Thuận nhìn Hoa Hồng, "Hoa Hồng lão đại ! " Lý Thuận gọi một tiếng.
Hoa Hồng lão đại...
Hoa Hồng không có thói quen bị người khác gọi cô như vậy, bất quá cô cũng không nói gì, hiện tại chuyện trọng yếu nhất, chính là phải tìm cho ra tung tích của Lâm Tử Lam!
"Lão đại, đã xảy ra chuyện gì? Ngày hôm nay không phải là lễ đính hôn của cha cậu và mẹ cậu sao? " Lý Thuận nhìn Hi Hi hỏi.
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Hi Hi càng lúc càng xấu đi.
"Tôi có một chuyện, cần anh hỗ trợ ! " Hi Hi nói.
Dùng hai từ hỗ trợ, Lý Thuận cảm thấy nói như vậu có vẻ quá nghiêm trọng !
Lập tức nghiêm nghị, "Lão đại, có chuyện gì cậu cứ nói !"
Hi Hi nhìn về phía căn hộ phía sau, "Tôi muốn anh phái người hai mươi bốn tiếng đồng hồ giám thị nhất cử nhất động của nữ nhân trong căn hộ này!"
Nghe lời Hi Hi vừa nói..., Lý Thuận gật đầu, "Tốt, không thành vấn đề !"
"Gặp qua người nào, đã cử động gì, đều phải giám sát nhất thanh nhị sở cho tôi! " Hi Hi nói.
Bé cũng không tin, nữ nhân có thể nhịn xuống điều gì đó cũng không làm !
Nếu như theo tính cách của Diệp An Nhiên, cô ta nhất định không sẽ an phận như vậy.
Diệp An Nhiên có thể nhẫn một ngày, bé cũng không tin Diệp An Nhiên có thể chịu đựng !
Nghe Hi Hi nói xong..., Lý Thuận gật đầu, "Tôi đã biết !"
"Mẹ tôi bị bắt cóc, Lý Thuận, chuyện này tôi liền giao cho anh ! " Hi Hi nhìn Lý Thuận nói, ủy thác trọng trách.
Nghe Hi Hi nói..., Lý Thuận líu lưỡi, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Nói vậy, lúc này nữ nhân trong đó, chính là đối tượng khiến Hi Hi nghi ngờ.
Nếu như vậy, Lý Thuận nhất định phải làm tốt chuyện này.
"Lão đại, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ tự mình giám sát, có tin tức gì, tôi nhất định trước tiên báo cho cậu biết ! " Lý Thuận nói.
Hi Hi gật đầu.
Ngay sau đó, cùng Lý Thuận nói thoáng một số chuyện, tiếp đó Hi Hi và Hoa Hồng rời khỏi.
Bọn họ vẫn còn có rất nhiều chuyện cần phải xử lý.
Cho nên phải rời đi trước.
Bên này, Lý Thuận mang theo huynh đệ, hai mươi bốn tiếng đồng hồ giám sát Diệp An Nhiên !
Tiệc rượu bên kia, Mặc Ân Thiên bắt chuyện, cho tới cuối mọi người tan cuộc rời khỏi.
Mặc dù có chút kỳ quái, Mặc Thiếu Thiên và Lâm Tử Lam đi sau khi xuất hiện tại buổi tiệc một lúc vấn không có lộ diện thêm một lần nào nữa, tiếp đãi khó tránh có chút không chu toàn, chỉ là, loại ý nghĩ này, cũng chỉ có thể nghỉ trong lòng, không dám nói gì.
Người đứng đầu nhận thấy kỳ quái chính là Cảnh Thần, Từ Từ, Trần Mặc, còn có Lục Tử Thịnh.
Bọn họ đều cảm giác được chuyện này không thích hợp, nhưng cũng không biết tình huống, quan hệ giữa Mặc già và Mặc Thiếu Thiên luôn luôn không tốt lắm, dĩ nhiên khả năng đứng ra giúp Mặc Thiếu Thiên bắt chuyện cùng mọi người, cái này, khiến người ta vừa sợ vừa khó có thể tin.
Nhìn mọi người tan cuộc, Cảnh Thần và Từ Từ hai mặt nhìn nhau.
Trần Mặc không biết tình huống, chỉ nhìn một chút Cảnh Thần đứng cách đó không xa, ánh mắt Cảnh Thần như thế, trong lúc lơ đãng anh không cách nào chống lại, sau đó lại nhìn về phía người đang đứng bên cạnh mình, rất nhanh dời đi tầm mắt.
Tìm không được người, cuối cùng Cảnh Thần lôi kéo Từ Từ bỏ đi.
Trần Mặc nhìn theo bóng lưng Cảnh Thần, điều gì đó cũng nói không nên lời, lúc này, nữ nhân bên cạnh nhìn anh, "Mặc, anh đang nhìn gì đó? Sẽ không phải, bên ngoài anh còn có nữ nhân khác nữa sao? " Vị hôn thê của Trần Mặc nhìn anh hỏi.
Trần Mặc nghe lời của cô, "Em ở đây nói bậy bạ gì đó ! " Rất rõ ràng, Trần Mặc hoàn toàn đúng đắng phản bác.
Nhìn Trần Mặc bộ dạng sinh khí, nữ tử nhanh chóng hống anh, "Em chỉ tùy tiện nói một chút mà thôi, anh tức giận như vậy làm cái gì, em không nói nữa là được..."
Dứt lời, hai người cũng tay nắm tay nhau đi ra ngoài.
Tại cửa nhà hàng, ngừng lại một chiếc xe.
Mà người ngồi trong xe, mà người ngồi trong xe không ai khác chính là Tiêu Dật !
Anh đưa mắt nhìn về phía của nhà hàng, rất nhiều người đều từ bên trong đi ra, anh biết, nhất định đã xảy ra chuyện.
Lúc này, Ảnh Tử từ từ đi tới, sau đó nhanh chóng lên xe.
Tiêu Dật dựa lựng vào xe, thấy Ảnh Tử lên xe, lập tức hỏi, "Xảy ra chuyện gì?"
Ảnh Tử quay đầu lại, nhìn Tiêu Dật, suy nghĩ một chút, cuối mở miệng, "Tôi nghe nói, Lâm tiểu thư trong buổi lễ đính hôn sau khi hoàn thành nghi thức, đã biến mất không thấy tăm hơi..."
Không thấy chính là một khái niệm, Tiêu Dật rõ ràng biết được!
|
Chương 293: Gặp gỡ Sara Ảnh Tử quay đầu nhìn Tiêu Dật, suy nghĩ cuối cùng mở miệng,” Tôi nghe nói, sau khi đính hôn xong không thấy Lâm tiểu thư……”
Không thấy, Tiêu Dật hiểu được .
Ngồi ở trong xe hoàn toàn yên tĩnh, Tiêu Dật ngồi tựa vào xe, nhìn thấy nửa mặt, ánh sáng chiếu vào, chỉ nhìn vậy thôi, nhưng làm cho người ta kinh tâm động phách.
Yên tĩnh,ngồi ở phía sau. Hồi lâu, Tiêu Dật mở miệng,”Phân phó bên trong, toàn lực đi tìm Lâm Tử Lam !”
“Nhưng mà….”Ảnh Tử vừa muốn mở miệng, Tiêu Dật liền chặn lại.
“Theo ta nói mà làm!” Tiêu Dật từng chữ một nói, giọng điệu không cho ai phản đối.
Ảnh Tử nhìn Tiêu Dật , cuối cùng gật đầu,”Dạ!”
“Trở về!” Tiêu Dật mở miệng.
Ảnh Tử hướng lái xe, gật đầu, sau đó quay xe trở về.
Tiêu Dật ngồi rên xe, sắc mặt thâm trầm.
Mặc Thiếu Thiên , lần này, ta tìm được Lâm Tử Lam nhất định sẽ không cho cô về bên cạnh ngươi.
…………..
Ban đêm, Diệp An Nhiên đứng ở cửa sổ sát đất, vươn tay, nhẹ nhàng vén rèm của lên nhìn, nhìn bên ngoài xe, còn không có rồi đi, bọn họ hai mươi tư giờ giám sát cô.
Nhưng là, chỉ bằng vài người đã nghĩ giám thị cô sao?
Cũng không trách khỏi quá coi thường cô!
Nghĩ đến đây, Diệp An Nhiên khép rèm cửa, khóe miệng gợi lên chút cười lạnh, xoay người đi thay quần áo.
Lúc sau, Diệp An Nhiên một thân quần áo màu đen đi ra, cô cũng không có đi ra từ cửa chính, mà đi ra từ tiểu khu đằng sau, nhẹ nhàng leo trèo, nhanh nhẹn nhảy ra.
Nhìn mấy người giữ cửa, khóe miệng Diệp An Nhiên lạnh lùng gợi lên.
Hơn một giờ sau, an toàn vào trong một căn nhà.
Vốn là chỉ cần nửa giờ, nhưng Diệp An Nhiên vòng quanh một giờ sợ có người theo dõi.
Vừa đi vào gian phòng, Diệp An Nhiên kiểm tra bốn phía.
“ Không có ai!” Bên trong truyền ra một giọng nam lạnh lùng.
Nghe thế, Diệp An Nhiên mới yên tâm.
Vì thế, hướng tiếng nói kia đi tới.
“Sara!” Diệp An Nhiên đi qua, trực tiếp đứng ở đó kêu một tiếng.
Nghe tiếng gọi, Sara chậm rãi quay người, hắn là một nam nhân phương Đông, ánh mắt thâm thúy, hơn nữa, con ngươi màu xanh lục, thoạt nhìn, thập phần thân thể cường tráng, tuấn dật.
Hắn là con lai, rất là tuấn tú.
Chỉ là loại đẹp trai này, lại toát ra một hơi thở lạnh lẽo.
Toàn thân hắn, đều có một loại hơi thở rất lạnh, không khỏi làm cho người ta sau lưng run sợ.
“Diệp An Nhiên , cô muốn làm gì?” Sara xoay người,nhìn Diệp An Nhiên từng chữ một hỏi.
Nghe Sara nói, Diệp An Nhiên mở miệng,” Giết Mặc Thiếu Thiên không phải chuyện đơn giản, nếu đơn giản như vậy, hắn đã chết vô số lần trong tay các đặc công!” Diệp An Nhiên chậm rãi mở miệng.
“ Ý cô, là cô làm không được ?” Sara lạnh lùng nói.
“ Tôi chỉ là có biện pháp tốt hơn!” Diệp An Nhiên nói.
Nghe Diệp An Nhiên nói, Sara nhìn về phía cô,” Nói!”
“ Hôm nay bắt nữ nhân đó, là nữ nhân của Mặc Thiếu Thiên,chỉ cần có cô ta ở đây, sẽ không sợ Mặc Thiếu Thiên không chịu chết!” Diệp An Nhiên nhìn Sara từng chữ một nói.
Nói thế, chân mày Sara nhíu chặt lại.
Lập tức gật đầu,” Chuyện này, tôi sẽ suy nghĩ, trước tạm thời không cần hành động thiếu suy nghĩ!”
“Dạ!” Diệp An Nhiên gật gật đầu.
Vì thế, làm đúng theo lời nói, Diệp An Nhiên liền rời đi.
Lại về nhà, xe còn đỗ trước đó không xa, Diệp An Nhiên nhìn chiếc xe kia, khóe miệng ngoéo một cái, sau đó tắm rửa đi ngủ.
Đêm nay, có bao nhiêu người không ngủ, chỉ có Diệp An Nhiên, ngủ bình yên lạ thường.
Lúc này, Lý Thuận ngồi ở trong xe rất tức giận.
Không nghĩ tới nữ nhân này thật là lợi hại.
Hắn an bài nhiều người như vậy, thế nhưng đều bị cô ta bỏ lại.
Thấy cô ta trở lại, Lý Thuận cũng không nghĩ nhiều gọi điện thoại cho Hi Hi.
Hi Hi về tới nhà, Hoa Hồng ở cùng bé.
Nghe thấy diện thoại của Lý Thuận, Hi Hi càng thêm tin tưởng chuyện này cùng Diệp An Nhiên có quan hệ.
Bằng không cô ta cũng không quang minh chính đại trở về, lén lút đi ra.
Kỳ thật, ở bốn phía tiểu khu, đều có người của Lý Thuận an bài, chỉ cần Diệp An Nhiên xuất hiện, sẽ có người phát hiện, thế nhưng năng lực của Diệp An Nhiên không thể kinh thường, lại bỏ rơi nhiều người theo dõi như vậy.
Bất quá, cũng bởi là như thế, cô ta mới ở trước mắt bao nhiêu người măng mẹ đi.
Hiện tại, Hi Hi đối với thân phận Diệp An Nhiên , càng ngày càng hiếu kỳ!
Hoa Hồng nhìn Hi Hi, suy nghĩ, cuối cùng vẫn mở miệng” Chuyện hôm nay, là ta không cẩn thận!”
“ Ta nhất định sẽ tìm được mẹ ngươi!” Hoa Hồng nhìn Hi Hi từng chữ một nói, quen nhìn bé cười giảo hoạt, bỗng nhiên nhìn Hi Hi như vậy, Hoa Hồng có chút không thoải mái.
Hi Hi nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Hoa Hồng” Chuyện này không trách ngươi, rõ ràng, cô ta có chuẩn bị!” Hi Hi mở miệng nói từng chữ một, sắc mặt lo lắng.
Huống chi tình huống lúc đó, căn bản vấn đề không phải là ở Hoa Hồng.
“ Bất kể như thế nào, ta đều có một phần trách nhiệm, ngươi yên tâm, ta nhất định giúp ngươi tìm được mẹ!” Hoa Hồng từng chữ một nói.
Chuyện này cũng khiêu chiến cô!
Thậm chí dám ở dưới tay của cô mang người đi, Hoa Hồng nhất định không dẽ dàng bỏ qua!
Chỉ cần có một chút tin tức, cô nhất định sẽ không bỏ qua!
Nghe Hoa Hồng nói, khóe miệng Hi Hi ngoéo một cái, lạnh lùng mở miệng,” Ta hiện tại càng muốn biết rõ thân phận Diệp An Nhiên !”
Nghe thế, Hoa Hồng suy nghĩ, nhìn Hi Hi mở miệng,”Tạp Ni đã tra xét, bất quá thân phận Diệp An Nhiên thật đặc thù, không phải một lát có thể tra được , cần chút thời gian!”
“ Ta sẽ chờ!” Hi Hi từng chữ một nói.
Hiện tại, không thấy mẹ!
Bé không thể kích động!
Nhất định phải tỉnh táo.
Nếu bọn họ bắt cóc mẹ, mà không trực tiếp giết mẹ, thì nhất định còn có mục đích khác, cho nên, Hi Hi cũng không cần quá lo lắng.
Cho nên,bé hiện tại phải thật bình tĩnh.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, tiếp theo, cửa bị đẩy ra.
Mặc Thiếu Thiên đi vào.
Thời điểm nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên , Hi hi nhíu mày,” Cha”
Mặc Thiếu Thiên đi tới, nhìn Hi Hi.
“ Cha, thế nào, không có tin tức gì sao?” Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Mặc Thiếu Thiên trực tiếp đi đễn sô pha,ngồi xuống, nghe Hi Hi hỏi, lắc đầu,” Vân Dục và Tiểu Ly đang tra xét!”
Hi Hi gật đầu.
Cũng biết cái bộ dạng này!
A thị nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, thật sự muốn giấu một người đi, muốn tìm được cũng không phải chuyện dễ dàng.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên ngẩn đầu nhìn Hi Hi,” Bảo bối, thật xin lỗi……”
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, trong lòng Hi Hi không rõ là cảm giác gì.
“ Cha, người thục không có lỗi!” Cần xin lỗi bọn họ là Diệp An Nhiên !
Hi Hi sẽ không dễ dàng buông tha cho cô ta.
“ Chuyện này, chúng ta ai cũng không ngờ, hơn nữa, chúng ta đều có trách nhiệm!” Hi Hi nói, bé dự đoán được Diệp An Nhiên sẽ phá, nhưng không nghĩ tới là loại chuyện này.
Làm bọn họ trở tay không kịp.
Cho nên, nếu thật sự nói tiếp, bọn họ ai cũng có trách nhiệm.
“ Bảo bối yên tâm, cha nhất định tìm được mẹ!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi nói.
Hi Hi gật đầu,” Cha, con tin tường người, bất quá, chúng ta cùng nhau tìm mẹ về!” Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên nói.
Nữ nhân nhà bọn họ, nhất định cùng nhau bảo vệ, cùng nhau tìm trở về.
Nghe Hi Hi nói, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên ngoéo một cái, sau đó gật đầu.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Hoa Hồng một bên, suy nghĩ, mở miệng,” Cô hôm nay có nhìn thấy ai khả nghi không ?”
Khả nghi nhất chính là Diệp An Nhiên !
Nhưng Mặc Thiếu Thiên không biết!
Chuyện này chỉ có Hi Hi và Hoa Hồng biết!
Hoa Hồng suy nghĩ, mở miệng,” Hôm nay có một nữ nhân tìm cô ấy!”
“Nữ nhân? Ai?”
“ Lâm Tử Lam kêu là Diệp tiểu thư!” Hoa Hồng mở miệng,đối với Diệp An Nhiên này, Hoa Hồng không quen, cũng không thích.
Diệp tiểu thư!
Diệp An Nhiên !
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, trong lòng tựa hồ không có ý kiến gì.
“Hai người nói gì?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Hoa Hồng, giọng nói có chút khẩn trương.
“ Hình như là Diệp tiểu thư cho Lâm Tử Lam xem một đoạn video, sau đó nói ngươi phản bội cô ấy, hỏi các người còn muốn ở cùng một chỗ!” Hoa Hồng nói chi tiết, không ngại thêm mắm thêm muối, dù sao Hi Hi cũng không thích nữ nhân đó, giống như cô ta cùng Mặc Thiếu Thiên có quan hệ, làm cho Mặc Thiếu Thiên thêm chán ghét.
Nói vậy, mày Mặc Thiếu Thiên gắt gao nhăn lại.
Video?
Bỗng nhiên, Mặc Thiếu Thiên chợt nhớ tới tối hôm đó, Diệp An Nhiên uống rượu say cùng hắn thổ lộ, sau đó liền hôn!
Trừ bỏ điều này, Mặc Thiếu Thiên không thể tưởng tượng được có cái gì cho Lâm Tử Lam xem.
Diệp An Nhiên thế nhưng quay lại!
Nói thế, đôi mắt Mặc Thiếu Thiên sâu thăm thẳm.
“ Sau đó thì sao?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
“ Tựa hồ, Lâm Tử Lam thực không tin tưởng, phủ định, hơn nữa, còn giáo huấn cô ta một phen!” Hoa Hồng chi tiết nói.
Nói vậy, sắc mặt Mặc Thiếu Thiên có hơi dịu đi một chút, nghĩ đến Lâm Tử Lam, ánh mắt càng thêm kiên định.
“ Nhưng là, cuối cùng Diệp An Nhiên giống như nói một câu!” Hoa Hồng nhìn Mặc Thiếu Thiên chậm rãi mở miệng.
“ Nói cái gì?” Mặc Thiếu Thiên lập tức hỏi.
“ Cô nhất định sẽ hối hận!”
|