[GĐCP] Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc
|
|
Chương 473: Lịch Sử Mặc Tổng Editor: Nhan Như Song
"Xin hỏi Lâm tiểu thư, cô có thể tiếp nhận sao?"
Lúc câu hỏi được nói ra, người phóng viên kia, trực tiếp ném vấn đề cho Lâm Tử Lam.
Cùng lúc ký giả hỏi ra, bốn phía yên tĩnh hoàn toàn, không ngờ người phóng viên này vậy mà to gan lớn mật hỏi Mặc Thiếu Thiên cái vấn đề này.
Phải biết, một câu nói của Mặc Thiếu Thiên, đủ có thể khiến cô ta thất nghiệp!
Quả nhiên, lúc ký giả kia hỏi ra những lời này, chân mày Mặc Thiếu Thiên không vui nhíu lại, ánh mắt nhìn người phóng viên kia, thiếu chút nữa giết chết cô ta.
Lâm Tử Lam đứng ở nơi đó, không thể phủ nhận, đây là lần đầu tiên cô nghe được chuyện này, mặc dù người phóng viên kia ném vấn đề cho cô, cô lại tuyệt không tức giận, mà là mỉm cười đứng ở nơi đó.
Mặc Thiếu Thiên mới muốn phát uy, Lâm Tử Lam lại lên tiếng trước hắn.
“Vị tiểu thư này, cô muốn nói rõ cái gì đây?” Lâm Tử Lam trực tiếp nhìn người phóng viên kia hỏi.
“Là muốn nói rõ, Mặc Thiếu Thiên vượt quá giới hạn? Hay là tôi có thể tiếp nhận anh ở bên ngoài sao?”
Lâm Tử Lam mỉm cười nhìn người phóng viên kia hỏi, mặc dù là mang theo ý cười hỏi, nhưng giọng nói kia, lại tuyệt không kém hơn.
Lâm Tử Lam hỏi lại như vậy, bốn phía yên tĩnh hoàn toàn, mọi người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, hình như càng muốn nghe Lâm Tử Lam sẽ nói gì tiếp.
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Người phóng viên kia hỏi.
Nghe thế, Lâm Tử Lam nhếch miệng lên cười khẽ một cái, “Tôi muốn hỏi thử, có phải tất cả người xuất hiện đồng thời ở quán rượu, đều là đi thuê phòng hay không?”
“Hoặc là, chỉ cần gặp mặt ở khách sạn, đều là như thế?” Lâm Tử Lam nhìn cô ta hỏi ngược lại.
Người phóng viên kia sững sờ, lời này của Lâm Tử Lam không có vấn đề, nhưng nghe có cái gì không đúng.
“Vị tiểu thư này, cô không có ở khách sạn cùng người đã gặp mặt sao? Dù gì nguyên nhân, chuyện công cũng tốt, chuyện riêng cũng tốt, coi như cô theo dõi nghệ sĩ cũng tốt, có hay không?” Lâm Tử Lam nhìn cô hỏi.
Ký giả giật mình đứng tại chỗ, nghề như bọn họ, đến khách sạn là bình thường nhất, cái này phủ nhận không được.
“Nhưng, thân phận Mặc tổng như vậy, cùng một người mẫu nhỏ ở chung một chỗ, Lâm tiểu thư, cô cảm thấy không thành vấn đề sao?” Người phóng viên kia vẫn không chịu bỏ qua như cũ hỏi.
“Hơn nữa, lúc ấy có rất nhiều ký giả chúng ta cũng chụp được một màn như thế!” Người phóng viên kia vẫn tiếp tục truy hỏi như cũ, hình như không tìm ra đáp án, thề không bỏ qua.
Nghe được ký giả lần nữa nhắc tới chuyện này, Lâm Tử Lam cười một tiếng, “Cho nên? Cô tin tưởng là ép được tôi thừa nhận chuyện Mặc tổng ở bên ngoài sao?” Lâm Tử Lam nhìn cô hỏi ngược lại.
“Đã như vậy, cô không cần hỏi tôi nữa, nếu tôi nói không có vấn đề, cô cũng sẽ không tin tưởng!” Lâm Tử Lam nhìn người kia nhàn nhạt nói.
Vì vậy, người phóng viên kia 囧, nhưng không biết nên nói thêm gì nữa.
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn ống kính, nhếch miệng lên cười một cái, “Nếu tất cả mọi người đi tới nơi này, như vậy có một số việc, công khai một lần sẽ tốt hơn!”
“Về chuyện riêng, tôi không muốn bị phơi bày ra, nhưng bây giờ, tôi muốn một lần nói rõ ràng, cũng tránh cho mọi người suy đoán.”
Lâm Tử Lam nói tới chỗ này, tất cả mọi người yên tĩnh lại.
Cũng bao gồm cả Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên.
Bọn họ cũng nhìn Lâm Tử Lam, không biết cô sẽ nói gì tiếp.
“Sau khi cùng Mặc tổng đính hôn, tôi xảy ra một số chuyện, từng mất trí nhớ, cũng cùng Mặc tổng mất đi liên lạc, cho nên trong ba tháng này, về chuyện của Mặc tổng, tôi không rõ lắm, nhưng có một điều tôi rất khẳng định, lúc chúng tôi mất đi liên lạc trong ba tháng này, anh ấy chưa bao giờ buông tha việc tìm tôi, cũng là gần đây, chúng tôi mới liên lạc được với nhau, anh ngàn dặm xa xôi chạy đến nước Pháp tìm tôi, cho nên, về chuyện Mặc tổng cùng người mẫu gì đó, còn có tin tức nghệ sĩ, mọi người có thể không cần tới hỏi tôi, bởi vì tôi tin tưởng anh ấy!” Lâm Tử Lam nhìn ống kính nói từng chữ.
Giọng điệu Lâm Tử Lam cứng rắn nói xong, tất cả mọi người đều ngây ngẩn.
Lâm Tử Lam nói chuyện, vừa cẩu huyết, vừa hấp dẫn người, về chuyện hào môn xưa, mọi người hận không thể khiến cho Lâm Tử Lam nói lại một lần từ đầu tới đuôi.
Đây tuyệt đối là điểm bán lớn nhất!
“Lâm tiểu thư, xin hỏi lời cô nói là thật sao?”
“Lâm tiểu thư, có thể nói cặn kẽ quá trình một chút hay không?”
“Lâm tiểu thư, xin hỏi Mặc tổng làm sao tìm được cô?”
Ký giả lại bắt đầu ùa lên.
Lúc này, tay Mặc Thiếu Thiên nhanh nhẹn chắn cho Lâm Tử Lam.
“Mặc tổng, anh có thể nói chuyện gì đã xảy ra không?” Lúc này, một ký giả nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Mặc Thiếu Thiên vốn không muốn giải thích, nhưng sau khi nghe được Lâm Tử Lam nói tuyệt hảo như vậy, cũng không nhịn được muốn nói tuyệt hảo một phen.
“Đúng là chuyện đã xảy ra, ngày đó tôi đuổi theo đến khách sạn, là bởi vì tôi nhận được tin tức vị hôn thê của tôi sẽ ở khách sạn đó, cho nên tôi mới đi, về chuyện người mẫu đó, tôi chỉ có thể nói, cô ta không bằng một phần mười vị hôn thê của tôi!” Mặc Thiếu Thiên cười nói.
Một câu nói này, tất cả mọi người đều hiểu.
“Mặc tổng, ý của anh là đã nhìn lầm người sao?” Một ký giả cười hỏi.
Mặc Thiếu Thiên lười biếng chau chau mày, nhưng không tiếp tục trả lời, lời này, vốn là nói cách khác cho Lâm Tử Lam nghe, chỉ cần cô nghe hiểu là được rồi, người khác, anh không quan tâm.
Lâm Tử Lam đứng bên cạnh Mặc Thiếu Thiên, sau khi nghe được anh nói thì mím môi cười, mặc dù ngoài miệng không nói gì, nhưng tâm tình Lâm Tử Lam bất ngờ tốt.
“Mặc tổng, có thể nói chuyện đã xảy ra một chút không?” Hứng thú của ký giả hình như bị khơi dậy, vây quanh Mặc Thiếu Thiên hưng phấn hỏi.
Chuyện hào môn luôn luôn là điểm bán lớn nhất!
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên còn chưa kịp mở miệng, Hi Hi đã lên tiếng trước, “Mọi người trước an tĩnh một chút, nơi này không phải là chỗ để phỏng vấn, huống chi, cha cháu và mẹ cháu còn phải tới công ty, cứ như vậy cũng không được, đến lúc đó kết hôn, mời mọi người tới uống rượu mừng thì thế nào?” Hi Hi hỏi.
Đứa bé nhỏ như Hi Hi vậy, thế nhưng có thể nói ra lời này, tự nhiên ở trong mắt người ngoài xem ra, cha nào con nấy, quả nhiên là người của xã hội thượng lưu, đối mặt nhiều người như vậy, nhiều ký giả như vậy mà không sợ hãi chút nào, thậm chí, xem ra rất có phong độ lãnh đạo.
Lời Hi Hi nói, lập tức khiến cho không ít ký giả thích, mọi người gật đầu dồn dập, cũng đồng ý chuyện này, dù sao có thể tham gia hôn lễ Mặc Thiếu Thiên, là một chuyện rất có mặt mũi, đây là tin tức bao nhiêu người đều cầu không được!
Sau khi thương lượng một phen, tất cả mọi người từ từ giải tán.
“Cha, mẹ, như thế nào?” Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam hỏi.
Chuyện này bọn họ không giải quyết được, bé nói câu đầu tiên là xong.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, “Người nào cho con quyền lợi, cho phép bọn họ tham gia hôn lễ của cha hả?”
Suy nghĩ một chút, Hi Hi nhàn nhạt mở miệng, “Mẹ!”
Mặc Thiếu Thiên, “. . . . . .”
Mặc Thiếu Thiên còn có thể nói gì, dựa vào mức độ Mặc Thiếu Thiên thương vợ, anh tuyệt đối sẽ không quản chuyện Lâm Tử Lam làm.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, vẻ mặt tiểu tử con cứ chờ xem, Hi Hi lại cười hắc hắc, “Dù sao đến lúc đó cũng không thiếu người chụp lén, không bằng quang minh chính đại mời họ đi vào chụp, cha, nếu như hôn lễ của cha và mẹ bị dồn ép sẽ có thể mở tiệc to!”
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
Lâm Tử Lam không muốn tiệc lớn, chỉ muốn khiêm tốn.
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng lên, “Con yên tâm, cha nhất định sẽ cử hành một hôn lễ lớn nhất trên đời!” Mặc Thiếu Thiên bá đạo nói.
“Cha, thật tốt!” Hi Hi lập tức đưa ra ngón tay cái, khen một cái.
Nhìn cha con bọn họ thương lượng tốt lành, Lâm Tử Lam ở một bên trầm mặc.
Lúc này, phía sau truyền tới âm thanh xe phanh lại, là Lý Thuận tới đón Hi Hi.
Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Cha, mẹ, con đi trước, hai người cũng đi đi!” Hi Hi nói.
Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên gật đầu một cái, “Đi đường cẩn thận!”
“Vâng!”
Vì vậy Hi Hi mở cửa ra, nhìn cửa xe được mở ra, Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên lên xe đi.
Thông qua chuyện ký giả mới vừa rồi, không khí trên xe có chút quái dị.
Lâm Tử Lam ngồi một bên, thủy chung không mở miệng, Mặc Thiếu Thiên lái xe, nhíu nhíu mày, cuối cùng không thể chịu đựng nữa, mở miệng, “Tại sao không nói chuyện?”
“Nói gì?”
“Em đang tức giận?” Mặc Thiếu Thiên suy đoán, nghiêng mặt sang một bên nhìn Lâm Tử Lam, nhưng lại không nhìn ra cái gì.
“Không có!” Lâm Tử Lam nhàn nhạt nói.
“Em đang tức giận lời người phóng viên kia nói?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
“Không có!” Lâm Tử Lam trực tiếp phủ nhận, quay mặt qua, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, khóe miệng lại không nhịn được giơ lên một nụ cười.
Dĩ nhiên, Mặc Thiếu Thiên không thấy Lâm Tử Lam cười, còn tưởng rằng cô đang tức giận.
“Em tuyệt đối có!” Mặc Thiếu Thiên hết sức chắc chắn mà nói.
Nghe thế, Lâm Tử Lam mở miệng, “Em chỉ cảm thấy, lịch sử của Mặc tổng vẫn phong phú như cũ vậy!”
“Em không tin tưởng anh?” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hỏi ngược lại.
Lâm Tử Lam lắc đầu, “Không có, lịch sử phong phú cùng tin tưởng là hai việc khác nhau mà!” Lâm Tử Lam nói.
Nghe được lời Lâm Tử Lam nói, Mặc Thiếu Thiên có cảm giác không vững vàng, mới vừa rồi rõ ràng nói tin tưởng anh, còn để cho anh cảm động như vậy.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên không chịu được bắt đầu giải thích,
“Anh và cô ta thật không có gì!”
“Ừ!” Lâm Tử Lam gật đầu liên tục.
“Đoạn thời gian không có em, mỗi ngày anh đều nổi điên tìm em, chỉ cần thấy được người tương tự em, anh đều sẽ không cần để ý đuổi theo, anh thề, anh và người mẫu nhỏ đó thật không có gì!” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Ừm!” Lâm Tử Lam vẫn gật đầu như cũ, mặc dù trên mặt không có nhiều biểu cảm, nhưng trong lòng, đã tràn đầy cảm động.
Nhìn Lâm Tử Lam không ngừng gật đầu, Mặc Thiếu Thiên không nhịn nổi, trực tiếp lái xe đến phía trước, “Chi ——” một tiếng, xe ngừng lại.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Lâm Tử Lam, chân mày nhíu lên, “Em tin tưởng anh?”
Nhìn dáng vẻ Mặc Thiếu Thiên nghiêm chỉnh, Lâm Tử Lam cũng nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn anh, sau đó rất nghiêm túc gật đầu một cái, “Tin tưởng!”
Giọng nói, hết sức thành khẩn.
Nhìn bộ dáng này của Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên không biết nên làm gì!
Bởi vì anh hiểu biết rõ, Lâm Tử Lam tin tưởng anh!
Ở trong lòng, Mặc Thiếu Thiên vẫn không nói ra được cảm động, mặc dù biết thời gian dài như vậy, nhưng mà đối với sự kích động trong lòng của Lâm Tử Lam, vẫn như cũ không giảm.
Nếu như chuyện này, đổi thành lúc bọn họ mới quen, có lẽ Lâm Tử Lam không tin, nhưng hiện tại, cô đã không có biện pháp không tin.
Đối với Mặc Thiếu Thiên tin tưởng, Lâm Tử Lam đã không thể dùng ngôn ngữ mà hình dung được rồi.
Giống như, đó là một dạng khác của cô!
Nhìn Lâm Tử Lam rất nghiêm túc gật đầu, Mặc Thiếu Thiên chợt động kinh nói một câu, “Nếu như mà anh thật sự cùng người mẫu đó có quan hệ gì, thì thế nào?”
|
Chương 474: Mặc Tổng, Người Đàn Ông Chu Toàn Thỏa Đáng Editor: thanh huyền
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam sửng sốt, lập tức nhìn về phía anh.
Mặc Thiếu Thiên cũng không có lập tức mở miệng giải thích, mà là im lặng chờ đáp án của Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, mở miệng, "Thiến anh!"
Một câu nói, Mặc Thiếu Thiên nhịn không được, cười một tiếng.
"Em bỏ được sao?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam hỏi, khóe miệng nở nụ cười sâu hơn.
"Nếu đã không thuộc về em, có cái gì không bỏ được!" Lâm Tử Lam nói.
Nghe cái này, Mặc Thiếu Thiên vươn tay, cầm lấy bàn tay Lâm Tử Lam, nghiêng đầu nhìn cô, "Em thực sự phải làm như vậy sao?"
Lâm Tử Lam cười cười, "Em nghĩ đến lúc đó, không cần em ra tay, bảo bối sẽ tự động đối phó anh!”Lâm Tử Lam nói, cô đối với Hi Hi, rất có tự tin.
Mặc Thiếu Thiên giơ tay của Lâm Tử Lam lên, nhẹ đặt một nụ hôn bên môi cô, "May mắn anh không có làm như vậy, không phải do anh sợ sau này em không có "Tính" phúc sao!"
Mặc Thiếu Thiên nói, thoáng cái chọc Lâm Tử Lam bật cười.
"Không có việc gì, nếu như Mặc tiên sinh không nhịn nổi, có thể đi tìm thử xem!" Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, mặc dù ngoài miệng thì cười nhưng trong không một chút ý cười.
"Quên đi, anh không cần ai hết, có em là đủ rồi!" Nói xong, tay Mặc Thiếu Thiên, càng thêm nắm chặt tay của Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam ngồi ở bên người Mặc Thiếu Thiên, khóe miệng khẽ cong lên, cảm giác hạnh phúc, không cần nói cũng biết.
Sáng sớm, mọi người ầm tờ báo lên, thấy được tin tức của Mặc Thiếu Thiên, nhất là nội bộ nhân viên MK, biết được tin tức này, lại càng không dám đắc tội với Lâm Tử Lam.
Về sau Lâm Tử Lam là Tổng giám đốc phu nhân, đắc tội Lâm Tử Lam, chẳng khác nào đắc tội Mặc Thiếu Thiên.
Chỉ là bộ phận thiết kế lại một mảnh vui mừng, vì Lâm Tử Lam cảm thấy, vui vẻ.
Thế nhưng, toàn bộ công ty, chỉ có một người, rất không vui!
Sáng sớm đến công ty, nhận được vô số điện thoại của truyền thông, muốn tranh nhau phỏng vấn Mặc Thiếu Thiên, cô thế mới biết, Mặc Thiếu Thiên tin này.
Cuối cùng Diệp An Nhiên tức giận đưa tay rút điện thoại trên bàn! ( ý là dây kết nối điện thoại)
Tuy rằng biết rõ như vậy không hợp lý, thế nhưng cô không cách nào khống chế!
Lúc này, Vi An lúc này mới thở dài một hơi, cầm lấy tờ báo trên bàn nhìn, khi nhìn đến tiêu đề, nhìn ảnh chụp phía trên, ánh mắt Vi An trở lên độc ác, vò nát tờ báo, thế nào cũng không nghĩ tới, chuyện lại như vậy!
Đang lúc Vi An mất hồn, Mạc Lương đi đến, "Vi An thư kí!"
Nghe được tiếng nói, Vi An lập tức phục hồi lại tinh thần theo bản năng vội đem tờ báo giấu ra sau lưng.
Khi nhìn đến người đối diện là Mạc Lương, lúc này, Vi An nhìn anh, "Làm sao vậy? Mạc trợ lý có chuyện gì không?"
Nhìn thần thái Vi An khẩn trương, Mạc Lương cau mày, "Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Vi An lắc đầu liên tục, "Không có!"
Nhìn dáng vẻ Vi An khẩn trương, ánh mắt Mạc Lương nhìn phía sau cô một chút, sau đó mở miệng, “Mặc tổng lúc nào đến?”
Lúc này, Vi An lập tức nhìn đồng hồ đeo tay một cái, "Có lẽ là sắp tới!"
"Gọi điện cho Mặc tổng, có muốn dời cuộc họp lại hay không?” Mạc Lương nói.
Trải qua chuyện như vậy, cũng không ít truyền thông truy hỏi chuyện này, cho nên Mạc Lương muốn hỏi là có muốn dời cuộc họp hôm nay lại hay không.
"Tốt!" Vi An gật đầu, lập tức ném tờ báo vào trong ngăn kéo, cầm lấy điện thoại trên bàn, bấm một dãy số.
Mạc Lương nhìn điện thoại trên bàn, nhìn Vi An một chút, Vi An lại không có bất kỳ giải thích gì, trực tiếp bấm số Mặc Thiếu Thiên.
Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam một đường lái xe đến, nghe được điện thoại di động vang lên, anh trực tiếp nhận.
"Alo, Mặc tổng!"
"Chuyện gì!" Mặc Thiếu Thiên mở miệng, ánh mắt nhìn phía trước.
"Mạc trợ lý nhờ tôi hỏi ngài, có muốn dời cuộc họp lại hay không!”
"Không cần, họp bình thường!" Mặc Thiếu Thiên nói.
"Thế nhưng vô số truyền thông, đã đánh bể điện thoại!" Vi An nói.
"Vi An thư kí, không cần nghi ngờ lời của tôi, cô chỉ cần dựa vào lời tôi nói mà làm!” Mặc Thiếu Thiên một chữ một nói.
Mặc Thiếu Thiên dùng từ nghiêm túc như vậy nói, Vi An sửng sốt một chút, đành phải mở miệng lên tiếng, "Được, tôi đã biết!"
"Mười phút sau tôi tới công ty, lập tức chuẩn bị họp!”
"Dạ!"
Lúc điện thoại cắt đứt, Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Cần gì dữ dội như vậy!"
"Ngay trước mặt em, chẳng lẽ còn muốn anh ôn nhu?” Mặc Thiếu Thiên cười hỏi.
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam cười, "Ít lời!"
Mặc Thiếu Thiên cười, cũng không nói cái gì, Lâm Tử Lam cũng không tiếp tục hỏi tiếp, xe một đường chạy tới công ty.
Lúc đến công ty, thấy không ít truyền thông canh giữ ở cửa, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp lái xe về phía ga ra, hai người trực tiếp từ ga ra đi lên.
Lâm Tử Lam quay về bộ phận thiết kế, Mặc Thiếu Thiên đến phòng làm việc.
Lâm Tử Lam vừa đến bộ phận thiết kế, đã bị vây quanh, các loại hỏi han.
Lâm Tử Lam còn có thể nói cái gì, chỉ có thể thành thật khai báo, sau đó làm việc.
Nếu không, cô thề, cho tới trưa, cũng không thôi bát nháo!
Thẳng đến lúc Trần Mặc xuất hiện, giả bộ ho khan hai tiếng, mọi người từ trong hưng phấn bát quái rút ra, sau đó tự quay về vị trí công tác của mình làm việc.
Lâm Tử Lam đứng ở nơi đó, nhìn người quanh mình, khóe miệng cười yếu ớt, lúc này, thấy Trần Mặc, Lâm Tử Lam cũng hướng anh cười cười.
Trần Mặc đi tới, nhìn Lâm Tử Lam, "Tôi cũng thấy tin tức, chúc mừng hai người!"
Lâm Tử Lam cười, "Căn bản muốn sau khi anh đính hôn mới tuyên bố, thế nhưng không nghĩ tới, vẫn bị người đào lên!"
Nghe thế một, khóe miệng Trần Mặc gợi lên nụ cười, "Mặc kệ thế nào, tôi cũng muốn chúc mừng hai người!”
Lâm Tử Lam gật đầu, "Cảm ơn!"
"Được rồi, Lăng Nhược thế nào?" Lâm Tử Lam hỏi.
Nghe nói như thế, ánh mắt Trần Mặc nhìn về phía Cảnh Thần, sau đó anh gật đầu, "Không có gì đáng ngại, đã xuất viện, hiện tại ở nhà tĩnh dưỡng!"
Lâm Tử Lam gật đầu, "Ừ, tất cả đều là chuyện đã qua!”
Trần Mặc cũng gật đầu, "Được rồi, tôi về phòng làm việc trước, có thời gian trò chuyện tiếp!”
"Được!"
Vì vậy, Trần Mặc quay về phòng làm việc.
Lâm Tử Lam thu hồi tầm mắt, trong lúc vô tình thấy Cảnh Thần, nhìn Cảnh Thần, Lâm Tử Lam thở dài.
Xem ra bọn họ muốn ở cùng một chỗ, thì cần phải trải qua rất nhiều chuyện.
Thu hồi tầm nhìn, Lâm Tử Lam bắt đầu làm việc.
Đến buổi trưa, Mặc Thiếu Thiên đang họp, Lâm Tử Lam cũng đang làm việc,giống như chuyện kết hôn bị đăng lên báo, không có vấn đề gì đối với bọn họ.
Cho đến khi, có người nói một câu.
"Mọi người mau lên coi, có tin tức video của Mặc tổng cùng Lâm Tử Lam!"
Phòng làm việc , có người nói.
Vì vậy, Lâm Tử Lam chợt nghe âm thanh soàn soạt đồng loạt, tất cả mọi người dùng chuột mở máy tính lên, bắt đầu xem.
Vài giây sau, có người kêu lên, “Thật là, còn có con trai của Mặc tổng và Lâm Tử Lam, oa, thật là đáng yêu!"
"Thực sự?"
"Địa chỉ trang web phát ra!"
Trong phòng thiết kế một trận âm thanh náo nhiệt.
Lâm Tử Lam nghe được âm thanh, thấy dáng vẻ mọi người kích động, cũng không nhịn được mở máy tính lên.
Quả nhiên, mở ra một video ra nhìn, thấy một màn, cũng chính là ký giả ghi lại khi đi ra cửa chung cư.
Lâm Tử Lam nói, Mặc Thiếu Thiên nói, còn có Hi Hi nói, hoàn toàn truyền lên.
Hơn nữa, cực kỳ vui vẻ!
Lâm Tử Lam nhìn, cái trán xẹt qua ba vạch đen.
Bây giờ ký giả truyền thông, thật là tốc độ.
Lâm Tử Lam cho rằng, bọn họ cắt câu lấy nghĩa đăng lên báo, không nghĩ tới trực tiếp truyền lên máy tính.
Hiệu suất cũng thật tốt quá.
Nhìn tất cả mọi người đang nhìn, Lâm Tử Lam cũng không nhịn được nhìn mấy lần.
Không nghĩ tới một lát sau thì có người mở miệng, "Oa, không nghĩ tới Mặc tổng si tình như vậy, thực sự là một người đàn ông tốt!"
Lâm Tử Lam nghe được câu này, thiếu chút phun nước trong miệng ra ngoài!
Khó có được, cố nhịn được.
Tuy rằng, trải qua thời gian dài như vậy, Mặc Thiếu Thiên xác thực không có như trước.
Thế nhưng không biết vì sao, nghe được có người nói Mặc Thiếu Thiên là người đàn ông tốt, Lâm Tử Lam vẫn là không nhịn được muốn cười.
Ở trong ấn tượng của Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên vẫn luôn là một người lạm tình...
Tuy rằng, anh thực sự vì cô thay đổi không ít!
Thế nhưng cái ấn tượng này, Lâm Tử Lam đối với Mặc Thiếu Thiên, chẳng bao giờ thay đổi, không có muốn hỏi vấn đề này!
"Đúng vậy, trách không được trong ba tháng đó tính tình Mặc tổng lại thay đổi như vậy, nguyên nhân là vì Lâm Tử Lam không phải xuất ngoại, mà là đã xảy ra chuyện!"
Có người ở bên kia nói.
Khi nói xong lời này, thì có người quay đầu lại nhìn Lâm Tử Lam, "Lâm Tử Lam, là thật sao?"
Lâm Tử Lam còn có thể phủ nhận sao?
Chỉ có thể gật đầu.
Vì vậy, cô nương bộ phận thiết kế, tan nát cõi lòng.
Căn bản Mặc Thiếu Thiên có hình tượng ngựa đực hiện ra trước mặt bọn họ, sống ở trong lòng bọn họ, hơn nữa, cứ như vậy cho bọn họ say mê, hiện tại bỗng nhiên Mặc Thiếu Thiên như vậy, hình tượng người đàn ông si tình xuất hiện, làm cho cô nương ở bộ phận thiết kế, tâm thương yêu không dứt.
Nghe bọn họ các loại thanh âm, Lâm Tử Lam mím môi, có chút chịu không nổi!
Đến nỗi sao!
Về phần như vậy sao!
Bất quá, nhìn video, xác thực rất xúc động.
Lúc đó, Lâm Tử Lam nói rất hạnh phúc, rất may mắn bên người có thể có một người đàn ông như Mặc Thiếu Thiên vậy.
Thế nhưng hiện tại xem ra, Lâm Tử Lam nói rất cảm động, hơn nữa còn có cảm giác làm cho người khác rơi nước mắt.
Lâm Tử Lam cũng không phát hiện điểm này!
Nguyên nhân là mình còn có thể có một mặt cảm động như vậy. Xem ra sau này, cô có thể đóng phim!
Vì vậy, toàn bộ bộ phận thiết kế, cũng đều tràn ngập ở đây, không nghĩ tới Mặc tổng si tình như vậy, thực sự là người đàn ông tốt!
Lâm Tử Lam, "..."
Chịu không nổi bầu không khí như vậy, Lâm Tử Lam đứng dậy hướng phòng làm việc của Mặc Thiếu Thiên đi tới.
Bên trong phòng làm việc.
Vi An đang thu xếp đồ đạc, Mặc Thiếu Thiên ở một bên mở miệng, "Đem tư liệu sửa sang một chút, mau chóng giao lên!"
"Tốt, tôi đã biết!"
Vi An sửa sang lại tư liệu, lúc sắp đi, dưới chân nghiêng một cái, cả người thiếu chút nữa ngã sấp xuống, Mặc Thiếu Thiên theo bản năng vươn tay, bắt được tay cô.
"Thế nào? Cô không có việc gì chứ?" Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hỏi.
Vi An đứng ở nơi đó, may là Mặc Thiếu Thiên đỡ cô, mới không có ngã sấp xuống, chỉ là, nhìn Mặc Thiếu Thiên cầm lấy tay của mình, Vi An ngước mắt, nhìn Mặc Thiếu Thiên, một khắc kia, cảm giác nói không ra lời.
|
Chương 475: Lời Giải Thích Dư Thừa Editor: thanh huyền
Đang ở thời điểm hai người đối diện nhau, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra.
Lâm Tử Lam đi tới, góc độ của cô đứng, vừa vặn nhìn thấy động tác của hai người.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên lập tức trở hoàn hồn, nhìn Lâm Tử Lam ở cửa, lập tức buông lỏng Vi An ra.
"Lâm Tử Lam!" Mặc Thiếu Thiên nhìn cô mở miệng.
Mà Vi An cũng phục hồi tinh thần lại, nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn lâm Lâm Tử Lam, lập tức chào hỏi, "Lâm tiểu thư!"
Lâm Tử Lam đứng ở cửa, thấy một màn như vậy, vẫn chưa tức giận, cũng không có tức giận, khóe miệng cười, chỉ là lẳng lặng đứng ở nơi đó.
Lúc này, nhìn Lâm Tử Lam không nói gì, Vi An mở miệng, "Lâm tiểu thư, tôi và Mặc tổng không có gì, chỉ là tôi thiếu chút nữa ngã sấp xuống, Mặc tổng hảo tâm giúp đỡ mà thôi, cô đừng hiểu lầm!” Vi An giải thích.
Lâm Tử Lam đứng ở cửa, nghe Vi An giải thích, Lâm Tử Lam cười cười, "Vi An, cô không cần khẩn trương giải thích, tôi không nói gì, cô cứ giải thích như thế, trái lại có vẻ dư thừa!" Lâm Tử Lam nhàn nhạt nói.
Căn bản cũng không có gì, Vi An giải thích như vậy, giống như muốn nói cho Lâm Tử Lam, giữa bọn họ có cái gì.
Lâm Tử Lam nói, như là quăng ngay mặt Vi An một cái tát, mặt Vi An trong nháy mắt đỏ lên.
Lâm Tử Lam vừa nói như vậy, thực sự có vẻ, lời của cô giải thích là dư thừa dư thừa.
Đứng ở nơi đó, không biết làm sao.
"Không có ý đó, tôi chỉ sợ cô hiểu lầm mà thôi, nếu như không có chuyện gì để nói, tôi đi ra ngoài trước!”Nói xong, Vi An trực tiếp đi ra cửa.
Lâm Tử Lam đứng ở nơi đó, hai người gặp thoáng qua, Lâm Tử Lam không nói gì.
Thẳng đến khi Vi An đi ra ngoài, cửa bị đóng cửa, Mặc Thiếu Thiên tài đi tới, nhìn Lâm Tử Lam, "Khó có được nhìn thấy một mặt sắc bén như vậy của Lâm tiểu thư!"
Lâm Tử Lam nhìn anh, cau mày, "Sắc bén sao?"
Mặc Thiếu Thiên nghiêm trang gật đầu, "Thư ký của anh, bị em nói đến không thể nói lời nào!”
"Thế nào? Mặc tổng đau lòng?" Lâm Tử Lam nhìn anh hỏi.
"Trừ em cùng bảo bối ra, anh ai cũng không đau lòng!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Nói lên cái này, Lâm Tử Lam mới hài lòng.
"Được rồi, em làm sao vậy?" Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hỏi.
"Nhớ anh, tới xem một chút được không?" Lâm Tử Lam cau mày hỏi.
"Đi, đương nhiên là có thể, luôn hoan nghênh!" Nói xong, Mặc Thiếu Thiên ôm Lâm Tử Lam hôn một cái, "Anh cũng nhớ em!"
"Dừng lại!" Lâm Tử Lam lập tức mở miệng, biết Mặc Thiếu Thiên muốn phát dục, lập tức ngăn cản, “Em tìm anh là có chuyện!”
Mặc Thiếu Thiên mới ngưng được động tác, nhưng là cả người kề sát người Lâm Tử Lam, ánh mắt tà mị nhìn cô, "Chuyện gì?"
Lâm Tử Lam báo cho biết một chút, muốn anh mở máy tính lên.
Mặc Thiếu Thiên cau mày, sau đó lập tức đi hướng máy tính bên kia, Lâm Tử Lam cũng đi theo, quả nhiên, Mặc Thiếu Thiên mở máy tính ra, một đoạn video xuất hiện ở trước mắt anh.
Là khi anh ở cửa trả lời phỏng vấn, làm vô cùng tốt.
Lâm Tử Lam đứng ở phía sau Mặc Thiếu Thiên, cánh tay đặt ở trên người của anh, thấy một nửa thời gian mở miệng, "Mặc tổng, anh bây giờ thành công chuyển hình tượng, từ lạm tình ngựa đực chuyển thành người đàn ông si tình tốt, hiện tại đại cô nương bộ phận thiết kế đã vì anh, tâm đều nát!” Lâm Tử Lam cười nói.
Nghe Lâm Tử Lam khen chê không đồng nhất, Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn cô, "Lạm tình ngựa đực và vân vân đều là bề ngoài, kỳ thực nội tâm của anh còn rất si tình, đây mới đúng là hình tượng của anh!”
Nghe được Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam bật cười, "Anh thật sự là tự luyến!”
"Nonono, cái này gọi là tự tin, khi nào có cơ hội anh phải chiêu đãi truyền thông mới được, coi như là cảm ơn vì đoạn video này, đưa ra hình tượng của anh!” Mặc Thiếu Thiên hài hước nói.
Nghe lời của anh, Lâm Tử Lam cười không ngừng.
Được, cùng Mặc Thiếu Thiên đấu võ mồm, cũng chỉ có thua, trình độ tự kỷ của anh, đã làm cho không người nào có thể nói ra cái gì.
"Mặc tổng, anh cùng bảo bối vô cùng giống nhau, tự lý như vậy!” Lâm Tử Lam nói.
"Không, bảo bối nói, chúng ta là người một nhà, trình độ tự kỷ là giống nhau!"
Lâm Tử Lam, "..."
Hai người cười cười nói nói, hai người hoàn toàn không có nói tới chuyện Mặc Thiếu Thiên cùng Vi An, Lâm Tử Lam không có hỏi, Mặc Thiếu Thiên cũng không có giải thích.
Bởi vì bọn họ đều nghĩ, không cần phải ....
Cũng chính là loại tín nhiệm này, để cho bọn họ ngày càng yêu nhau.
Vi An đứng ở cửa, nghe tiếng cười bên trong, trong lòng nổi lên các loại hận ý, oán ý, Lâm Tử Lam, đây đều là cô ép tôi!
Lúc này, Lâm Tử Lam chợt nhớ tới cái gì, nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Được rồi, buổi chiều em muốn xin nghỉ, ra ngoài một chuyến!” Lâm Tử Lam nói.
"Đi nơi nào?" Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hỏi.
"Em trở về lâu như vậy, cũng không có quay về gặp cha một chút, hiện tại cha thấy tin tức, nhất định biết em đã trở về, cho nê, em muốn trở về!” Lâm Tử Lam nói.
Nói lên cái này, Mặc Thiếu Thiên gật đầu, nhìn Lâm Tử Lam, "Chuyện này, căn bản là anh đã an bài, muốn kết hôn với em, cũng không có hỏi qua cha em, buổi chiều anh cùng em đến!” Mặc Thiếu Thiên nói.
"Buổi chiều có một cuộc họp không phải sao?" Lâm Tử Lam nhìn anh hỏi.
"Lùi lại, nhạc phụ đại nhân tương lai quan trọng hơn!”Mặc Thiếu Thiên nói.
Nói lên cái này, Lâm Tử Lam cười, gật đầu, "Được!"
"Như lời anh nói, không cần buổi chiều, chúng ta bây giờ đi mua đồ, sau đó đi đón bảo bối, một nhà cùng tới!”Mặc Thiếu Thiên nói.
"Mặc tổng, đây là anh công khai muốn trốn việc!” Lâm Tử Lam cười nói.
"Giải quyết chung thân đại sự tương đối quan trọng, đi thôi!"
Lâm Tử Lam gật đầu.
Vì vậy, Mặc Thiếu Thiên cứ như vậy mang theo Lâm Tử Lam trốn việc.
Hai người mới vừa đi ra, Vi An mở miệng, "Mặc tổng, mười giờ bốn mươi lăm phút hội nghị..."
"Hủy bỏ đi, tôi hiện tại có việc muốn đi ra ngoài!” Còn không có cho Vi An mở miệng, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp mở miệng cắt đứt lời của cô.
Vi An đứng ở nơi đó, nhìn hai người bọn họ, gật đầu, "Được, tôi đã biết!"
"Trong khoảng thời gian tôi không có ở đây, tất cả điện thoại, hội nghị tạm thời hoãn lại!”
"Dạ!"
Vì vậy, ở dưới ánh mắt của Vi An, Mặc Thiếu Thiên mang theo Lâm Tử Lam rời đi.
Đi thẳng đến trung tâm thương mại, Lâm Tử Lam đang vì Lâm Mạc Thiên tỉ mỉ chọn đồ, phàm là Lâm Tử Lam coi trọng, đắt đi nữa, Mặc Thiếu Thiên một câu nói, bọc lại!
Hơn nữa, Mặc Thiếu Thiên mua đồ, mua đồ tốt nhất, đắt nhất.
Nhìn Mặc Thiếu Thiên điên cuồng như vậy, Lâm Tử Lam nhìn anh, "Không cần mua nhiều như vậy!"
Nhìn dáng vẻ Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên chỉ biết cô lại đang yêu thương tiền, Mặc Thiếu Thiên cười cười, "Ngoan, lâu như vậy, anh chưa có đi bái kiến nhạc phụ đại nhân, hiện tại muốn ông gả con gái cho anh, không mua nhiều chút sao được, nhiều lễ người không trách!”
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam cười cười, còn nói được cái gì nữa.
Nói xong, Mặc Thiếu Thiên cầm các loại túi, cuối cùng mua lại, chất đầy sau cốp xe.
Nhìn đống đồ phía sau, Lâm Tử Lam đang suy nghĩ, nếu như những thứ này đều đổi thành tiền...
Được rồi, Lâm Tử Lam nghĩ quá nhiều!
Sau khi hai người mua đồ xong, trực tiếp lái xe đi đón Hi Hi.
Vừa là lúc buổi trưa Hi Hi tan học, nghe nói muốn đi gặp ông ngoại, Hi Hi hưng phấn không thôi.
Vì vậy, một nhà ba người, lái xe trực tiếp đi.
Ở trên đường, Lâm Tử Lam chưa từng quên gọi cho Lâm Mạc Thiên một cuộc điện thoại.
Rất nhanh, điện thoại di động được nối.
"Alo, cha!"
"Lâm Tử Lam?" Lâm Mạc Thiên vừa nghe tiếng nói đã nhận ra Lâm Tử Lam.
"Ừ, là con, cha!" Chẳng biết tại sao, nghe được tiếng nói của Lâm Mạc Thiên, cái mũi Lâm Tử Lam chợt cảm thấy chua xót.
"Tiểu Lam, cuối cùng con cũng gọi điện thoại cho cha!” Lâm Mạc Thiên kích động nói.
"Cha, xin lỗi, con sẽ đến gặp cha ngay bây giờ, lập tức đến!" Lâm Tử Lam nói.
"A? Con muốn đi qua?"
"Dạ!" Lâm Tử Lam gật đầu, "Có thật nhiều chuyện muốn nói với cha!”
"Tốt tốt tốt, cha chờ con!” Lâm Mạc Thiên gật đầu.
"Dạ, chúng ta lập tức đi ra!"
Vì vậy, điện thoại bị cúp.
Kỳ thực, về báo hôm nay, Lâm Mạc Thiên cũng nhìn thấy, chỉ cần Lâm Tử Lam hạnh phúc là tốt rồi.
Thế nhưng Kiều Phương cũng không buông tha, nói lâm Lâm Tử Lam trưởng thành, cánh cứng cáp rồi, lấy được người giàu đến cha ruột cũng không cần!
Không ít hàng xóm cũng chúc mừng các loại, Lâm Mạc Thiên chỉ là cười khổ, tin tức này, trước ông đích xác không biết, Kiều Phương một bên ý vị nói, nuôi cô không công!
Lúc Kiều Phương đang châm chọc, điện thoại gọi tới.
"Ông nói, con gái ông muốn trở về!”Kiều Phương hỏi.
Lâm Mạc Thiên gật đầu, "Ừ, nói lập tức tới ngay, bà không cần có sắc mặt này cho nó nhìn!” Lâm Mạc Thiên không quên dặn.
Nghe nói như thế, Kiều Phương hừ lạnh một tiếng, "Hừ, từ mấy tháng trước, một lần trở về, đến bây giờ cũng chưa trở lại, hiện tại chuẩn bị lấy người giàu có, tôi còn tưởng rằng cô ta sẽ không trở về!"
"Được rồi, bà ít nói vài câu, chuẩn bị cơm nước, bọn họ lập tức tới ngay!" Lâm Mạc Thiên nói.
"Tôi mới không cần, dựa vào cái gì muốn tôi hầu hạ cô ta! ?" Kiều Phương bất mãn.
Lần trước đến cho bà ít tiền, cũng không đủ nhét kẽ răng!
Nhìn dáng vẻ Kiều Phương, Lâm Mạc Thiên không nói cái gì nữa, chính mình xoay người tiến vào bếp, Kiều Phương nhìn, xoay người trở về phòng của mình.
Nửa tiếng sau, đến chỗ này.
Ở đây chưa tính là khu vực thành thị, mà là nông thôn rồi, trước đây để không cho Kiều Phương đánh bạc, Lâm Mạc Thiên mới đặc biệt tìm một chỗ như vậy dọn tới.
May mắn là, Kiều Phương quả nhiên không thể nào đánh bạc!
Có thể là do khoảng cách quá xa, dù sao, hiệu quả rất rõ ràng, vì vậy, bọn họ ở nơi này.
Nơi này là một tiểu độc viện, trong viện đều là dùng đá xếp thành, nhưng lại trồng rất nhiều hoa, đều là Lâm Mạc Thiên ở nhà rảnh rỗi chăm sóc, cho nên nơi này được tăng thêm màu sắc.
Mặc dù hiện tại đã là mùa thu, nhưng là có chút hoa còn tươi tốt.
Mà bên trong, cũng là rất sạch sẽ, đồ dùng đơn giản, thoạt nhìn, hết sức thoải mái.
Một giờ sau, một chiếc xe thể thao Ferrari vào đây, xe tốt như vậy, ở chỗ này không thấy nhiều, cho nên, đưa tới không ít người vây xem.
Lúc xe dừng lại ở cửa, Hi Hi trực tiếp từ trên xe nhảy xuống, thẳng đến bên trong.
"Ông ngoại, bảo bối tới thăm ông!"
Lâm Mạc Thiên ở bên trong làm cơm, nghe được tiếng nói của Hi Hi, trực tiếp buông cái muôi, tạp dề trên người cũng không kịp tháo xuống, trực tiếp chạy ra ngoài.
"Hi Hi!" Lâm Mạc Thiên kích động nói.
Khi nhìn thấy Lâm Mạc Thiên, Hi Hi trực tiếp giang tay ra, cho Lâm Mạc Thiên một cái ôm!
Lâm Mạc Thiên cũng ôm Hi Hi, lệ nóng quanh tròng, cảm giác nói không ra lời.
Bao nhiêu ngày không gặp, thật giống như có đã nhiều năm không gặp nhau.
"Ông ngoại, cháu rất nhớ ông!" Hi Hi nói.
Nhớ tới mấy lần trước, Lâm Mạc Thiên cùng bé nhiều lần gọi điện thoại, vì sợ Lâm Mạc Thiên thương tâm, Hi Hi chỉ có thể nói dối mẹ đi nước ngoài công tác, hiện tại mẹ không có việc gì, Hi Hi rốt cục cũng thở vào nhẹ nhõm ôm Lâm Mạc Thiên!
"Ông ngoại cũng nhớ cháu!" Lâm Mạc Thiên cũng vuốt đầu Hi Hi, phát tán yêu thương từ trong ra ngoài, làm cho người nhìn cũng nhịn không được rơi lệ.
Lúc này, Lâm Tử Lam theo Hi Hi đi tới, Mặc Thiếu Thiên cầm túi lớn, túi nhỏ, theo sau lưng, cứ như vậy, còn không có cầm hết!
"Cha!" Lúc này, Lâm Tử Lam vào cửa, khi nhìn thấy Lâm Mạc Thiên, Lâm Tử Lam kêu một tiếng.
Thấy Lâm Tử Lam, Lâm Mạc Thiên có một loại trực giác, trước Lâm Tử Lam đã xảy ra chuyện, nhưng là bây giờ thấy Lâm Tử Lam thật tốt đứng ở trước mặt của mình, Lâm Mạc Thiên không nói ra được kích động.
"Lâm Tử Lam!" Lâm Mạc Thiên kêu một tiếng, Lâm Tử Lam vẫn không có nhịn xuống, đi lên, ôm Lâm Mạc Thiên, "Cha, xin lỗi, để cha lo lắng!"
"Không lo lắng, không lo lắng, chỉ cần các người đều thật tốt là được!" Lâm Mạc Thiên nói.
"Cha!" Lâm Tử Lam nhịn không được, rớt nước mắt.
"Không có chuyện gì, không có chuyện gì!" Lâm Mạc Thiên không ngừng an ủi Lâm Tử Lam.
Nhìn bọn họ, lúc này, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp bắt đầu, "Cha!"
Lâm Tử Lam, "..."
Xúc động muốn khóc, thoáng cái đã không có.
Lúc này, Lâm Mạc Thiên buông ra Lâm Tử Lam, nhìn về phía sau lưng Mặc Thiếu Thiên.
Mặc dù, bọn họ đã thấy qua ở bệnh viện, chỉ là hiện tại, Mặc Thiếu Thiên gọi một tiếng cha này, làm cho vài người ngây ngẩn cả người.
Lâm Tử Lam liếc mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên, Mặc Thiếu Thiên cau mày, cô đã là người phụ nữ của anh, anh kêu một tiếng cha, có gì sai sao.
Không gọi, cũng đã gọi.
Lâm Tử Lam lúc này mới giới thiệu, "Cha, đây là Mặc Thiếu Thiên, cha của bảo bối!"
Lâm Mạc Thiên gật đầu.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên lập tức đưa đồ đạc lên, "Cha, mấy thứ này, đều là mua cho cha, hi vọng không nên ghét bỏ mới tốt!"
Nhìn đồ đạc trong tay Mặc Thiếu Thiên, không có một túi nào không phải là đồ cao cấp.
Vừa nhìn là biết là đồ đắt.
"Tới thì tới, mua nhiều như vậy làm gì, tốn kém!” Lâm Mạc Thiên hỏi.
Mặc Thiếu Thiên cười cười, "Hiếu thuận cha, nhiều hơn nữa cũng không có gì đắt!”
Lâm Tử Lam thế nào không phát hiện, Mặc Thiếu Thiên có thể nói những lời ngọt như vậy?
Một câu nói, dụ dỗ Lâm Mạc Thiên cười không khép miệng được.
"Nào, mau mang vào nhà!" Lâm Mạc Thiên nói.
"Các người đi vào trước, trong xe còn có đồ, cần phải lấy ra nữa!” Nói xong, Mặc Thiếu Thiên xoay người đi ra phía ngoài.
Lâm Mạc Thiên ngẩn người tại đó, "Còn có? Thế nào mua nhiều như vậy!"
Nhìn Lâm Mạc Thiên có một dáng vẻ muốn đi ngăn cản, Lâm Tử Lam ngăn cản ông, "Cha, cha để anh ấy mang vào, những thứ đó đều là mua cho cha!” Lâm Tử Lam nói.
Nghe Lâm Tử Lam nói, Lâm Mạc Thiên lúc này mới gật đầu, "Tốt!"
“Cha, chúng ta đi vào trước!" Lâm Tử Lam nói.
Lâm Mạc Thiên gật đầu, lúc này mới chợt nhớ tới mình còn đang nấu cơm, "Con đi vào trước, cha còn đang nấu cơm!" Nói xong, Lâm Mạc Thiên hướng phòng bếp đi tới.
|
Chương 476: Hạnh Phúc Có Chút Không Thực Tế (1) Editor: thanh huyền
Đúng lúc này, Kiều Phương nghe được tiếng nói từ bên trong đi ra.
Khi nhìn đến Lâm Tử Lam, đôi tay Kiều Phương ôm ngực, mở miệng châm chọc, “Ơ, chịu trở về rồi? Tôi còn tưởng trở thành phượng hoàng rồi, thì quên hết người thân!”
Nghe khẩu khí Kiều Phương, Lâm Tử Lam cảm thấy khó chịu, cô trực tiếp mở miệng, "Ừ, tôi đây là muốn đón cha tôi trở lại!”
Nghe thế một, Kiều Phương sửng sốt, lập tức nhìn cô, "Tôi nữa?"
"Bà? Chuyện liên quan gì đến tôi?" Lâm Tử Lam phản hỏi.
"Cô —— "
"Kiều Phương, tôi nói rồi, bà nếu muốn sống thật tốt, đừng chọc tôi!”Lâm Tử Lam nhìn bà một chữ một nói.
"Như thế này cha tôi đi ra ngoài, nếu như bà làm khó ông, như vậy, cái gì bà cũng không có được!”Lâm Tử Lam nhìn bà một chữ một nói.
Căn bản Lâm Tử Lam không phải là người dễ trêu, hơn nữa theo Mặc Thiếu Thiên cùng Hi Hi lâu, cái loại khí thế khiếp người này, từ trong phát ra ngoài.
Kiều Phương nhìn cô, không nói nên lời, biết Lâm Tử Lam hiện tại lăn lộn lớn, bà cũng chỉ có thể nhịn.
Ngay vào lúc này, Mặc Thiếu Thiên đi đến, khi nhìn đến Mặc Thiếu Thiên cầm vài thứ kia, những đồ được đóng gói cẩn thận, biết không phải đồ tầm thường, ánh mắt Kiều Phương sáng lên.
Bà lập tức cười đi lên.
"Anh chính là tổng giám đốc của MK?”Kiều Phương mở con mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên.
Trong lòng thầm mắng, Lâm Tử Lam là vận cứt chó, có thể tìm được người đàn ông tốt như vậy, yêu nghiệt, mấu chốt là, vừa có tiền, vừa có lực!
Mặc Thiếu Thiên ngước mắt, nhìn thoáng qua Lâm Tử Lam cùng Hi Hi, chỉ biết bọn họ đối với Kiều Phương không quá thân mật, chỉ là Mặc Thiếu Thiên cũng không có biểu hiện rõ ràng như vậy, gật đầu, "Là tôi!"
"Mấy thứ này, hẳn là rất đắt!" Kiều Phương nói.
"Không mắc!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Mấy thứ này, đối với Mặc Thiếu Thiên qua nói, thực sự không tính là đắt, thế nhưng đối với Kiều Phương mà nói, đó chính là giá trên trời.
"Cái này..." Kiều Phương chỉ vào một vật.
Mặc Thiếu Thiên mở miệng, "Mấy thứ này đều là biếu các người!”
Kiều Phương chờ một câu nói như vậy, Mặc Thiếu Thiên vừa mới dứt lời, Kiều Phương lập tức cầm đống đồ, "Ai nha, anh quá khách khí!"
Nói xong, bà trực tiếp mở đồ ra, là một ít thực phẩm bổ dưỡng, bên trong còn có hóa đơn, khi nhìn đến phía trên, thì Kiều Phương há mồm thành hình chữ o, "Một vạn, một vạn ba? Là một cái hộp nhỏ như vậy, một vạn ba?”
Nhìn dáng vẻ Kiều Phương, Mặc Thiếu Thiên vừa muốn nói gì, Kiều Phương lại bắt đầu mở túi khác, nhìn giá.
Mỗi một cái giá cũng làm cho anh há hốc mồm!
Lúc này, Lâm Tử Lam cùng Hi Hi cũng coi thường anh, Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Anh tùy tiện, em đi xem một chút!”
"Anh đi cùng em!"
"Không cần!"
"Cha, mẹ, hai người đều ở đây đi, con vào xme mới đúng!” Hi Hi cười nói, hai người không biết làm cơm đi vào làm gì!
Nói xong, Hi Hi đi thẳng vào.
"Ông ngoại, cháu tới giúp ông!" Hi Hi nói.
"Oa, ông ngoại, ông làm thơm quá!” Hi Hi nhịn không được khen ngợi.
"Nào có cháu làm ăn ngon!"
"Không, ông ngoại làm ăn ngon hơn so với cháu, rất ngon!” Hi Hi cười nói.
Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên đứng bên ngoài, nghe bên đối thoại bên trong truyền ra, vô cùng thoải mái.
"Ông ngoại, cháu giúp ông!" Hi Hi nói.
"Không cần không cần, ông làm lập tức xong ngay!”Lâm Mạc Thiên nói.
"Ai nha, mẹ tìm ông có việc, ở đây giao cho cháu được rồi!” Hi Hi nói.
"Thế nhưng..."
"Cha!" Lúc này, Lâm Tử Lam ở bên ngoài hô một tiếng, Lâm Mạc Thiên quay đầu lại, khi nhìn thấy Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam hướng ông cười cười, "Cha để bảo bối làm!"
"Ừ, ở đây giao cho con vào bảo bối, hai người đi ra ngoài tâm sự!” Nói xong, Mặc Thiếu Thiên cũng trực tiếp đi vào phòng bếp.
Lâm Mạc Thiên ngây ngẩn cả người, Mặc Thiếu Thiên còn có thể xuống bếp?
Lâm Tử Lam nhìn biểu tình kinh sợ của Lâm Mạc Thiên, cười cười, "Cha, cứ giao cho hai người bọn họ làm!”
Nhìn Mặc Thiếu Thiên đã vào đến bếp, Lâm Mạc Thiên cũng không nói thêm cái gì, ánh mắt lộ ra vui mừng, vì vậy, theo Lâm Tử Lam đi ra.
Lâm Tử Lam cùng Lâm Mạc Thiên ở bên ngoài nói chuyện phiếm, Lâm Mạc Thiên ngồi nói Mặc Thiếu Thiên tốt.
Mặc Thiếu Thiên lại cùng Hi Hi ở trong bếp làm cơm, mỗi khi nghe được Lâm Mạc Thiên khen Mặc Thiếu Thiên, khóe miệng Lâm Tử Lam gợi lên một nụ cười vui mừng, “Cha, con đã biết!”
"Ừ!" Lâm Mạc Thiên gật đầu.
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Lâm Mạc Thiên, "Cha, xin lỗi, trước để cha lo lắng!"
Nghe Lâm Tử Lam nói, Lâm Mạc Thiên ngồi ở chỗ kia cười cười, "Không có việc gì, chỉ cần các con không có chuyện gì, cha sẽ không sao!”
Lâm Tử Lam không xác định Lâm Mạc Thiên có biết rõ ràng mọi chuyện hay không, Lâm Tử Lam cũng không có ý nói, chính là cho Lâm Mạc Thiên thoải mái, cha con hai người hàn huyên rất nhiều chuyện.
Thẳng đến khi tiếng nói của Hi Hi vang lên.
"Có thể ăn cơm rồi!"
Một tiếng này, Lâm Mạc Thiên nhìn Lâm Tử Lam, "Đi ăn cơm, đói bụng rồi, ăn cơm xong, lại nói chuyện tiếp!”
"Dạ!" Lâm Tử Lam gật đầu, vì vậy, đi vào bếp hỗ trợ.
Hi Hi khó có được nhìn thấy mẹ tiến vào bếp!
Rất nhanh, trên bàn rất nhiều món ăn, có thể thấy, trên bàn đại bộ phận là món Lâm Tử Lam cùng Hi Hi thích ăn.
Tuy rằng bọn họ gặp mặt không nhiều lắm, thế nhưng Lâm Mạc Thiên lại biết con gái mình thích ăn cái gì, cũng biết Hi Hi thích ăn cái gì, cho nên làm một bàn món hai người thích.
Lúc này, bọn họ ngồi xuống, Lâm Mạc Thiên nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Cha cũng không biết con thích ăn cái gì, cơm nước không được, con đừng quá chú ý!”
Nghe Lâm Mạc Thiên nói, Mặc Thiếu Thiên cười cười, "Không có, tốt vô cùng, Lâm Tử Lam cùng bảo bối thích ăn, chính là con thích ăn!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Vừa nói như vậy, làm Lâm Mạc Thiên càng vui vẻ.
Lâm Tử Lam ngồi ở một bên, nghe Mặc Thiếu Thiên nói, miệng người này quét mật sao?
Ngày hôm nay nói ngọt như vậy, nhìn ra, Lâm Mạc Thiên đối với Mặc Thiếu Thiên rất là thoả mãn.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên chợt nhớ tới cái gì, từ trong một cái túi lấy ra một bình rượu, nhìn Lâm Mạc Thiên, "Cha, không bằng chúng ta uống một chén!”
Mặc Thiếu Thiên gọi cha, cha, so với cô vô cùng thuận miệng.
Lâm Mạc Thiên nhìn Mặc Thiếu Thiên, thật là thoả mãn, liên tục gật đầu, "Tốt!"
"Nhưng là các ngươi lái xe trở về không có việc gì sao?” Lâm Mạc Thiên lo lắng nhìn bọn họ hỏi.
"Không có chuyện gì, con uống rượu, Lâm Tử Lam lái xe!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nhìn dáng vẻ Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên, Lâm Mạc Thiên vui mừng gật đầu.
Vì vậy, Mặc Thiếu Thiên mở rượu, rót Lâm Mạc Thiên một ly, tự rót cho mình một ly, nhìn Lâm Mạc Thiên, "Cha, hôm nay con có chuyện muốn nói với cha!”
Lâm Mạc Thiên ngồi ở chỗ kia, nhìn Mặc Thiếu Thiên, vẫn chưa mở miệng, giống như đang chờ đợi anh nói tiếp.
"Con muốn cha gả Lâm Tử Lam cho con!" Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Mạc Thiên nói.
"Con biết, tin còn cùng Lâm Tử Lam kết hôn, không có hỏi qua ý kiến của cha, là con sai, hiện tại con tới nơi này, là muốn được sự đồng ý của cha!”
Lâm Tử Lam an vị ở bên người Mặc Thiếu Thiên, không nghĩ tới anh bỗng nhiên nói những lời này, trong khoảng thời gian ngắn, không biết nên nói cái gì cho phải.
Lâm Mạc Thiên ngồi ở chủ vị, cũng nhìn Mặc Thiếu Thiên, kỳ thực không cần Mặc Thiếu Thiên trưng cầu ý kiến của ông, ông cũng rất tán thành con rể này, thế nhưng Mặc Thiếu Thiên nho nhã lễ độ như vậy, cũng khiến cho Lâm Mạc Thiên an ủi không ít.
Ông cười gật đầu, "Cha tin tưởng, con nhất định sẽ chiếu cố tốt Lâm Tử Lam!" Lâm Mạc Thiên nói.
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên cười, "Nói như vậy, là cha đồng ý?"
Lâm Mạc Thiên gật đầu, "Cha tin tưởng ánh mắt Lâm Tử Lam, sẽ không chọn sai người!”
Nghe thế một, Mặc Thiếu Thiên cười, "Cha, con mời cha!”
"Tốt!"
Vì vậy, Lâm Mạc Thiên cũng đặc biệt sảng khoái giơ ly lên uống, Mặc Thiếu Thiên cũng ực một cái cạn!
Lâm Mạc Thiên nhìn Mặc Thiếu Thiên, càng xem càng thuận mắt.
Lâm Tử Lam cùng Hi Hi ngồi ở một bên, nhìn Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Mạc Thiên, hai người không quên trao đổ ánh mắt.
Lúc này Kiều Phương ngồi ở một bên, nghe Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Mạc Thiên nói, không quên hắng giọng một cái.
Nghe thấy tiếng nói, mọi người đều quay qua nhìn.
Lúc này, Kiều Phương nhìn bọn họ, mở miệng cười, "Hôn lễ định ngày nào?"
"Đầu tháng, ngày 6!"
"Ngày 6, ngày không tệ!" Kiều Phương nói, "Mặc tổng, mọi chuyện đã chuẩn bị xong chưa? Về địa điểm, tiệc rượu và vân vân.... ..."
Nghe Kiều Phương nói, Lâm Mạc Thiên nhìn bà một cái, "Việc này bọn họ đều sẽ tự mình thương lượng!"
"Tôi hỏi một chút làm sao vậy!" Kiều Phương lầm bầm một câu, sau đó nhìn Mặc Thiếu Thiên, cười, chờ đáp án Mặc Thiếu Thiên.
Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn bọn họ, "Đương nhiên, cái gì cũng không phải ít, hơn nữa, tôi sẽ cho Lâm Tử Lam một hôn lễ độc nhất vô nhị!” Nói xong, Mặc Thiếu Thiên quay đầu lại nhìn Lâm Tử Lam, vươn tay cầm tay cô.
Lâm Tử Lam cũng nhìn Mặc Thiếu Thiên, hai người cười.
Lâm Mạc Thiên nhìn, kỳ thực, ông không để ý hôn lễ độc nhất vô nhị như thế nào, chỉ cần Lâm Tử Lam hạnh phúc là được rồi!
Thế nhưng hiện tại xem ra, hiển nhiên, Lâm Tử Lam tìm được hạnh phúc rồi, như vậy lòng Lâm Mạc Thiên cũng cảm thấy mãn nguyện!
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Lâm Mạc Thiên, "Cha, cha theo chúng con rời đi có được hay không?” Lâm Tử Lam nhìn Lâm Mạc Thiên hỏi.
Nói lên cái này, Kiều Phương lập tức ngồi thẳng người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Tử Lam.
Rất có dáng vẻ, cô không cho tôi đi không được.
Lâm Mạc Thiên ngồi ở chỗ kia, nghe Lâm Tử Lam nói, lắc đầu, "Không cần, chúng ta ở chỗ này tốt vô cùng, qua bên kia, cũng không phải dễ dàng!"
"Ở đây có gì tiện, ở chỗ này, muốn đi vào thành phố không có phương tiện!” Lâm Tử Lam còn chưa mở miệng, Kiều Phương lại mở miệng nói.
Lâm Tử Lam nhìn thoáng qua Kiều Phương, không để ý đến bà, mà nhìn Lâm Mạc Thiên.
"Cha, cha về ở cùng con, như vậy cũng tiện để con chăm sóc cha!” Lâm Tử Lam nói.
Lâm Mạc Thiên cười cười, “Cha biết con hiếu thuận, thế nhưng cha ở đây sinh hoạt đã quen, ở nơi này là được rồi!”
"Nếu như cha không có thói quen ở cùng chúng con, ở bên kia con còn có một căn hộ vị trí không tệ, các người chuyển qua, con sẽ chuyển hộ khẩu, chuyển qua danh nghĩa hai người!” Mặc Thiếu Thiên cũng mở miệng nói.
Vừa nhắc tới cái này, Kiều Phương càng kích động.
Thậm chí dùng hai chân đá Lâm Mạc Thiên, chỉ sợ ông cự tuyệt.
Lâm Mạc Thiên lại không có cảm giác, nhìn bọn họ, lắc đầu, "Thực sự không cần, cha đã quen ở chỗ này, bên kia ồn ào, ở nơi này vẫn là tốt hơn!”
Quả nhiên, Lâm Mạc Thiên cự tuyệt!
Kiều Phương tức giận!
|
Chương 476: Hạnh Phúc Có Chút Không Thực Tế (2)
"Lâm Tử Lam kết hôn? Ông cũng cần qua đó ở vài ngày chứ?”Kiều Phương tức giận hỏi, hung hăng trừng mắt Lâm Mạc Thiên, thế nhưng Lâm Mạc Thiên lại làm như không thấy.
Không qua bên kia, cũng là không muốn Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên thêm phiền phức.
Tính tình Kiều Phương, Lâm Mạc Thiên quá rõ, về bên kia nhất định sẽ tiếp tục đánh bạc, cho nên, ông không đi!
Nghe Kiều Phương nói, Lâm Mạc Thiên lúc này mới nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn bà, "Đến lúc đó đến là được!"
"Lâm Mạc Thiên, ông là cố ý!” Lúc này, Kiều Phương nhịn không được hô lên, "Thế nào, là con gái của ông, không phải con gái của tôi, không phải son của tôi, sợ tôi hưởng phúc của nó sao?” Kiều Phương kích động nói.
"Bà lớn tiếng như vậy làm gì? Ngồi xuống!" Lâm Mạc Thiên nói.
"Thế nào? Ông còn sợ tôi nói? Ở đây không có người ngoài!” Kiều Phương không nghe theo, không buông tha nói.
Lâm Mạc Thiên nhíu mày, Kiều Phương muốn ồn ào, căn bản không ngăn cản được.
Lâm Tử Lam nhìn không được, "Kiều Phương, bà nghĩ muốn rời khỏi đây, thì hãy câm miệng!” Lâm Tử Lam nói.
Thực sự nhìn không nổi dáng vẻ Kiều Phương ầm ĩ!
Nhìn dáng vẻ Lâm Tử Lam, nếu như là bình thường, thì bà đã không để im rồi, nhưng là bây giờ bà cần nhờ Lâm Tử Lam, cho nên cũng chỉ có thể nén giận!
Kiều Phương chỉ có thể ngồi ở chỗ kia, nhìn Lâm Mạc Thiên, giống như Lâm Mạc Thiên muốn nói cự tuyệt cái gì đi nữa, bà sẽ không để yên!
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Lâm Mạc Thiên, "Cha, còn có ít ngày nữa là hôn lễ của con cùng Mặc Thiếu Thiên, có rất nhiều thứ phải chuẩn bị, cha qua bên kia, cũng tiện giúp con!”Lâm Tử Lam nói.
Lâm Tử Lam biết, nếu như cưỡng chế Lâm Mạc Thiên đi, Lâm Mạc Thiên nhất định sẽ không đi, thế nhưng nếu như nói để cho bọn họ đi qua hỗ trợ giúp đỡ một số việc, Lâm Mạc Thiên có lẽ sẽ đồng ý.
Quả nhiên, khi Lâm Tử Lam nói những lời này, Lâm Mạc Thiên do dự một chút.
Lúc này, Hi Hi nhìn, lập tức hỗ trợ, "Đúng vậy ông ngoại, ông phải đi, bên kia cũng có nhà mẹ đẻ!” Hi Hi nói.
Những lời này, không thể nghi ngờ nói trúng nội tâm của Lâm Mạc Thiên.
Lâm Lâm Tử Lam lúc còn rất nhỏ thì không có mẹ, cùng Kiều Phương bất hòa, Hi Hi vừa nói như vậy, Lâm Mạc Thiên động lòng.
"Vậy muốn ở bao lâu ! ?" Lâm Mạc Thiên nhìn bọn họ hỏi.
Nghe được Lâm Mạc Thiên nói, Lâm Tử Lam cùng Hi Hi hai người nở nụ cười, biết chuyện này ** đã được giải quyết.
Hi Hi suy nghĩ một chút, "Thế nào cũng muốn sau khi hôn lễ của mẹ kết thúc!”
Lâm Mạc Thiên tiếp tục suy tính.... ....
Kiều Phương có chút không nhịn được, mở miệng, "Không cần suy nghĩ, đương nhiên muốn đi, nếu không trở về người khác nói Lâm gia không đúng rồi!” Kiều Phương nói.
Lâm Mạc Thiên ngẩn người, Lâm Tử Lam lần này cũng không phủ nhận lời Kiều Phương, mở miệng, "Cha, đúng đó!"
"Ông ngoại, đúng vậy, như vậy buổi tối cháu có thể nghe ông kể chuyện xưa!” Hi Hi nói.
Mọi người mỗi người một câu, Lâm Mạc Thiên làm sao không muốn dọn đi, chính là sợ cho Lâm Tử Lam thêm phiền phức, thế nhưng hiện tại, bọn họ mỗi người một câu, Lâm Mạc Thiên không đáp ứng cũng không được.
Vì vậy, ông gật đầu, "Được, cha sẽ ở một tháng!”
Kiều Phương nghĩ là, đi rồi không có ý định trở về nơi này, chỉ là, hiện tại muốn Lâm Mạc Thiên đi trước đã.
Nhìn Lâm Mạc Thiên đáp ứng, lúc này mọi người mới thở ra một hơi, lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn bọn họ, "Tốt lắm, ngày mai con phái người đón hai người rời đi!”
"Không cầm phiền phức, tự chúng ta rời đi là được!” Lâm Mạc Thiên nói.
"Ai nha, ông ngậm miệng, ông không biết, người ta là người có tiền làm cho người ở đây đều mê hoặc!”Nói xong, Kiều Phương nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Ngày mai mấy giờ?"
"Hai người nói lúc nào!”
"Tốt lắm, buổi sáng đi, chúng ta ở nhà chờ!”
"Tốt!"
Nhìn dáng vẻ Kiều Phương tự tung tự tại, Hi Hi cùng Lâm Tử Lam cũng không có nói cái gì, chỉ là bọn họ cũng đều nghĩ, nếu như Kiều Phương nói lời quá đáng, bọn họ cũng sẽ không hạ thủ lưu tình!
Vì vậy, bầu không khí trên bàn ăn coi như ổn định.
Bữa trưa, trôi qua trong không khí vui vẻ.
Khi đến buổi chiều, bọn họ mới rời đi.
Mặc Thiếu Thiên đưa Hi Hi đến trường học, lúc Hi Hi đi, trên xe chỉ còn hai người bọn họ!
Lúc này, ánh mắt Lâm Tử Lam, vẫn dừng lại ở trên người của Mặc Thiếu Thiên, làm hại Mặc Thiếu Thiên lái xe cũng không chuyên tâm.
"Lâm tiểu thư, em đừng dùng ánh mắt khát vọng như thế nhìn anh, anh không có biện pháp chuyên tâm lái xe!” Mặc Thiếu Thiên liếc nhìn Lâm Tử Lam mở miệng.
"Thật sao?" Lâm Tử Lam nhàn nhạt mở miệng, không chút nào nghĩ không thích hợp, ánh mắt tiếp tục nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Mặc Thiếu Thiên, em còn chưa có gả cho anh, gọi cha, so với cha anh còn thuận miệng hơn!”
"Phải, hiện tại muốn kết hôn với con gái của ông, cha anh cũng gọi rồi, không lấy cũng không được!” Mặc Thiếu Thiên nói.
"Thì ra anh ở đây uy hiếp cha em?”
"Không nên nói như vậy, anh đây là vừa đấm vừa xoa, vạn nhất cha em chướng mắt anh, không đem em gả cho anh thì làm sao bây giờ? Cho nên phải gọi trước!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam nhịn không được, bật cười, "Anh cũng có lúc không tự tin!”
"Anh cũng không phải thần, nếu như là người phụ nữ, anh có khả năng để cô ấy gả cho anh, thế nhưng đối mặt với nhạc phụ đại nhân, cho tới bây giờ cũng là vừa đấm vừa xoa, thế nhưng anh lại quá lo lắng, cha em không phải như cha anh, liếc mắt là có thể nhìn ra ông là người đàn ông tốt!” Nói một đống, Mặc Thiếu Thiên vẫn không quên khen bản thân.
Lâm Tử Lam, "..."
Mặc kệ Mặc Thiếu Thiên nói như thế nào, tầm mắt Lâm Tử Lam vẫn dùng lại trên người anh, nhớ tới lời nói anh đối với Lâm Mạc Thiên, Lâm Tử Lam vẫn cảm động không thôi.
Nhìn đường nhìn Lâm Tử Lam còn dừng lại ở trên người của mình, Mặc Thiếu Thiên nghiêng mặt sang nhìn cô, "Lâm tiểu thư, em cứ nhìn anh như vậy, anh muốn động thủ!”
Lâm Tử Lam không trả lời câu hỏi của anh, nhìn anh mở miệng, "Cám ơn anh!"
Nghe được câu này, Mặc Thiếu Thiên càng thêm không hiểu, nhíu mày, "Cảm ơn anh cái gì?"
"Cám ơn anh đã cùng cha nói những lời đó!” Lâm Tử Lam ôn nhu nói, tối thiểu, Mặc Thiếu Thiên cho Lâm Mạc Thiên hưởng thụ một tình cảm cha con cơ bản nhất.
Cho nên, Lâm Tử Lam rất cảm động.
Nghe Lâm Tử Lam nói, Mặc Thiếu Thiên cười cười, "Lâm tiểu thư, anh không biết làm cái gì cho em cảm động, thế nhưng chuyện anh yêu cầu cha em, gả em cho anh, cho dù thế nào cũng phải nói êm tai, chỉ là, nếu như em cảm thấy thật sự cảm động, bằng không hôn anh một cái, coi như cảm ơn anh!”
Lâm Tử Lam, "..."
Nói xong, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp lại gần.
Lâm Tử Lam cũng không có già mồm cãi láo, trực tiếp tiến tới, ấn xuống môi anh một nụ hôn.
Mặc Thiếu Thiên sửng sốt, không nghĩ tới Lâm Tử Lam lần này nghe lời như thế, chỉ là cũng âm thầm khen ngợi tài lái xe của mình cũng tốt.
Lúc Lâm Tử Lam ấn xuống một cái hôn muốn rời khỏi thì, Mặc Thiếu Thiên lại vươn tay, giữ cái ót của cô, trực tiếp cạy mở môi cô ra, đầu lưỡi nóng rực chui vào.
Ý thức còn đang lái xe, Lâm Tử Lam đẩy Mặc Thiếu Thiên ra.
"Anh điên rồi!" Lâm Tử Lam nói.
Mặc Thiếu Thiên lại cười yêu nghiệt, "Đây mới gọi là bắt đầu!"
Lâm Tử Lam cho anh một cái ánh mắt xem thường.
Chỉ cần nghĩ đến việc vừa lái xe vừa hôn môi, lòng của Lâm Tử Lam hung hăng giật mình, chỉ là, lúc yên tĩnh, cũng có cảm giác kích thích.
Lúc này, Lâm Tử Lam vào ghế, Mặc Thiếu Thiên nhìn cô một cái, "Đang suy nghĩ gì?"
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Vì sao em nghĩ hạnh phúc như vậy, có chút không quen, còn có cảm giác, có chuyện sắp xảy ra!”
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên cười cười, "Đó là chúng sợ hãi trước hôn nhân!”
"Không cần lo lắng, tất cả đã có anh, lần này, mặc kệ có xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không để cho em có chuyện!”Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe lời của anh, Lâm Tử Lam kiên định gật đầu, "Ừ!"
Cô tin tưởng.
Vì vậy, hai người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh, xe lái đến tập đoàn MK.
Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam mới vừa lên, Vi An trực tiếp đi tới.
"Mặc tổng, ngài đã trở về?"
"Làm sao vậy?" Mặc Thiếu Thiên trực tiếp nhìn Vi An hỏi.
"Cha ngài đang chờ ngài!” Vi An nói.
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn Lâm Tử Lam, "Đi!"
Lâm Tử Lam gật đầu, theo Mặc Thiếu Thiên đi thẳng vào.
Mặc lão an vị ở trên sô pha, trước mặt có một ly cà phê, xem ra đã đợi được một lúc.
"Cha, sao cha tới đây?” Mặc Thiếu Thiên sau khi đi vào, trực tiếp nhìn Mặc lão hỏi.
Kể từ khi biết những chuyện kia điều không phải Mặc lão làm, thế nhưng Mặc lão cũng là người biết chuyện, Mặc Thiếu Thiên đối với Mặc lão đã có chút thay đổi.
Không có hận mãnh liệt như vậy, thế nhưng cũng thì không cách nào hoàn toàn mở nội tâm.
"Tôi chẳng lẽ không thể tới sao?" Mặc lão ngồi ở trên sô pha, nhìn bọn họ hiện tại mới về, lạnh lùng mở miệng.
Nhìn dáng vẻ Mặc lão, Mặc Thiếu Thiên lần đầu tiên không có nói lại, cái này khiến cho Mặc lão cũng có chút kinh ngạc.
Đương nhiên, chuyện gì xảy ra, Lâm Tử Lam biết, ánh mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên, mong muốn đây là một cái bắt đầu tốt.
Nhìn Mặc Thiếu Thiên không chống đối, Mặc lão nhìn bọn họ, "Các người vừa đi đâu?”
Lúc này, Lâm Tử Lam đứng ở một bên, "Là tôi muốn anh ấy cùng tôi đến thăm cha tôi!”
Nói lên cái này, Mặc lão chợt nhớ tới cái gì, ngồi ở chỗ kia, mở miệng, "Đúng, là tôi quên mất!”
"Thế nào? Các người đến đó, ông ấy nói lúc nào trở lại!” Mặc lão lập tức để ý hỏi.
Cuối cùng cũng, nghe được Mặc lão nói những lời này, làm cho Lâm Tử Lam vui mừng không ít.
Lâm Tử Lam gật đầu, "Dạ, mấy ngày sẽ tới!"
Nghe thế, Mặc lão lập tức quay đầu nhìn quản gia phía sau, "Ngày mai phái người đi đón, dù thế nào cũng phải gặp mặt, ăn một bữa cơm mới được!" Mặc lão nói.
Lâm Tử Lam, "..."
Mặc Thiếu Thiên, "..."
Bọn họ nhất trí cho rằng, Mặc lão thay đổi quá.
Chỉ là, biến hóa này, cùng Hi Hi không thoát được quan hệ!
Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên nhất trí cho là như vậy.
Lâm Tử Lam cũng không nói thêm cái gì, nếu Mặc lão thịnh tình như thế, Lâm Tử Lam cũng không tiện chối từ, mọi chuyện giao cho Mặc lão làm!
Ngay vào lúc này, Vi An bưng hai ly cà phê tiến vào, bỏ lên bàn.
Mặc lão ngồi ở chỗ kia, khi nhìn thấy Vi An, không khỏi nhíu mày.
Vi An để cà phê xuống vừa muốn đi ra, lúc này Mặc lão chợt nhớ tới cái gì, nhìn cô, "Cô chờ một chút..."
|