[GĐCP] Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc
|
|
Chương 570: Ngoại truyện : Trần Mặc và Cảnh Thần 7 Nghe Cảnh Thần nói, một người trong đó có chút tức giận, vừa muốn cùng Cảnh Thần động thủ, lúc này, người phía sau kéo hắn một chút.
"Đại ca, chúng ta chỉ vì tiền, không cần đụng tới nhiều chuyện chuyện phiền toái chẳng đáng, nên đi thôi!"
Người được xưng đại ca trong lời nói nghe có điểm đạo lý, liền căm tức hung hăng trừng mắt nhìn Cảnh Thần cùng Quý Vũ Phàm, mới chịu rời đi.
Bọn họ mới vừa đi khỏi, Lam Cảnh Thần liền lập tức tiến lên nhìn Quý Vũ Phàm, "Anh có sao không! ?"
Quý Vũ Phàm lắc đầu, "Anh không sao !"
Lam Cảnh Thần nhìn cánh tay Qúy Vũ Phàm đang chảy máu , còn dám mạnh miệng bảo không có chuyện gì sao?
"Chúng ta nên đến bệnh viện kiểm tra một chút đi!" Lam Cảnh Thần nhìn cánh tay vẫn không ngừng chảy máu của Quý Vũ Phàm lo lắng nói.
"Không cần, chỉ một vết thương nhỏ, không cần đi bệnh viện!"
"Không được, anh cũng bởi vì tôi mới bị thương , nếu anh có mệnh hệ nào , tôi cũng không biết nên làm cái gì bây giờ !" Lam Cảnh Thần sốt ruột nói.
Nhìn bộ dáng hiện tại của Lam Cảnh Thần, Quý Vũ Phàm mỉm cười.
Nhìn thấy Qúy Vũ Phàm cười, Lam Cảnh Thần càng thêm sốt ruột không biết nên làm cái gì bây giờ .
"Anh còn cười được!"
"Cô đừng lo lắng, tôi thật sự không có chuyện gì đâu!" Quý Vũ Phàm nói, sau đó đưa tay cầm lấy cánh tay còn lại của mình, hiện tại máu đã chảy khắp sàn nhà.
"Phải đi bệnh viện, nếu anh vẫn kiên quyết không đi bệnh viện , tôi sẽ không an tâm !" Lam Cảnh Thần nhìn Qúy Vũ Phàm thập phần kiên định nói.
Nhìn bộ dáng lo lắng của Cảnh Thần, Quý Vũ Phàm biết mình không thể không nghe theo cô đến bệnh viện.
... ...... ........OanhLove.......dien..dan..le..quy..don.... ...... ......
Quý Vũ Phàm ở bên trong bôi thuốc, tiêu độc, băng bó, Cảnh Thần ở bên ngoài chờ.
Đúng lúc này, có người lại gần nhìn cô hỏi, "Lam tiểu thư, tình huống hiện tại theo lời vừa kể, chúng tôi đã ghi nhận, nếu có tin tức, chúng tôi sẽ lập tức thông báo cho cô biết!"
Lam Cảnh Thần gật gật đầu, "Hảo, phiền toái các anh nhiều rồi!"
Cảnh sát gật đầu, sau đó rời đi.
Đúng lúc này, Trần Mặc từ trong một phòng bệnh khác đi ra, liếc mắt một cái liền thấy được Lam Cảnh Thần đang ngồi đó.
Hiện tại không phải cô nên ở nhà sao?
Tại sao lại ở chỗ này?
Hơn nữa, vì sao cảnh sát lại tìm đến cô?
Nghĩ như vậy , Trần Mặc lập tức đi tới, "Cảnh thần!" Anh khẽ gọi cô một tiếng.
Lam cảnh thần vừa muốn đi vào, nghe được thanh âm của Trần Mặc, liền quay đầu.
Thời điểm nhìn thấy anh, Lam Cảnh Thần nhíu mày, nhưng lập tức nghĩ đến Lăng Nhược, phỏng chừng là bồi cô ta cùng đến đây!
Không hiểu sao , tâm vẫn một trận nhói đau.
Trần Mặc đi tới, "Em tại sao lại ở chỗ này?"
Cảnh thần còn chưa kịp mở miệng, lúc này, Quý Vũ Phàm liền từ bên trong đi ra.
"Tôi không sao nữa rồi!" Quý Vũ Phàm nói, vừa nói xong, cũng ngẩng đầu nhìn đến người đối diện.
"Trần Mặc?"
"Vũ Phàm?"
Nghe được bọn họ gọi tên lẫn nhau , Lam Cảnh Thần cũng nhìn bọn họ, "Hai người quen nhau ?"
Nói đến đây, Quý Vũ Phàm cười cười, "Ừm, chúng tôi quen nhau!"
Lam Cảnh Thần, ". . . . . ."
Thế giới thật nhỏ bé đến thế sao?
Trong lòng Trần Mặc có điểm không thoải mái, "Hai người tại sao lại ở chổ này?"
Quý Vũ Phàm không biết giữa hai người bọn họ trong đó quan hệ dây dưa chằng chịt, hắn cười cười, "Xem ra, hai người cũng nhận thức, bất quá, tôi còn muốn giới thiệu một chút!" Nói xong, Quý Vũ Phàm khoát một tay lên bả vai Lam Cảnh Thần, "Tôi hiện tại đang theo đuổi cô ấy !"
Trần Mặc, ". . . . . ."
Lam Cảnh Thần, ". . . . . ."
Trần Mặc dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Lam Cảnh Thần.
Quý Vũ Phàm đang theo đuổi Lam Cảnh Thần ?
Lúc này, Quý Vũ Phàm chợt nhớ tới cái gì, "Đúng rồi, Trần Mặc, không phải cậu cùng làm chung một công ty với Cảnh Thần sao?"
"Ân!" Trần Mặc gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Lam Cảnh Thần.
"Cậu ở MK chính là giám đốc bộ phận , cần phải hảo hảo chiếu cố Cảnh Thần!" Quý Vũ Phàm cười nói.
Nghe được ý tứ trong lời nói của Qúy Vũ Phàm, Trần Mặc mới quay lại, nhìn hắn, miễn cưỡng xả ra một chút cười, "Cậu tại sao lại ở chỗ này?"
Nói xong, liền nhìn đến cánh tay hắn, "Tay cậu bị làm sao vậy?"
"Lúc tớ đi tìm Cảnh Thần, vừa vặn gặp phải hai tên lưu manh, liền đánh một trận với bọn chúng, không may bị chúng đâm một nhát vào tay!" Quý Vũ Phàm nói.
Nghe thế, Trần Mặc lại nhíu nhíu mày, ánh mắt nhìn về hướng Lam Cảnh Thần, "Lại có người quấy rầy em sao?"
"Không có!" Lam Cảnh Thần lạnh lùng trả lời.
Vừa dứt lời, nhiệt độ xung quanh lập tức hạ xuống, Cảnh Thần đứng ở nơi đó, cảm thấy vô cùng áp lực.
Quý Vũ Phàm cũng nghe ra một chút manh mối, "Chẳng lẽ trước đó đã có người quấy rầy cô sao?" Quý Vũ Phàm cũng nhìn Lam Cảnh Thần hỏi.
"Không có!" Cảnh thần vẫn một mực đáp lời như cũ.
Thấy ánh mắt Quý Vũ Phàm nhìn Lam Cảnh Thần, trong lòng Trần Mặc không biết là tư vị gì.
"Nhưng là. . . . . ."
"Nếu không có chuyện gì nữa, tôi xin phép đi về trước !" Nói xong, lam cảnh thần xoay người muốn đi.
Trần Mặc định lên tiếng muốn đưa Cảnh Thần về, ngay lúc này Quý Vũ Phàm lại trước anh một bước mở miệng, "Tôi đưa cô về!"
Trong lòng Trần Mặc như có một khoảng không, bỗng nhiên anh có một loại cảm giác, dường như cô đang dần xa cách anh. . . . . .
Lúc này, quý Vũ Phàm nhìn Trần Mặc, "Đúng rồi, chúc mừng cậu sắp phải kết hôn , đến lúc đó tớ nhất định sẽ đến đúng giờ , đi trước nhé!"
Trần Mặc đứng ở nơi đó, không biết nên nói cái gì, anh không cần ai chúc mừng!
Không cần!
Nhìn theo bóng lưng bọn họ, trong lòng Trần Mặc không biết là tư vị gì.
Quý Vũ Phàm đuổi theo sau, nhìn Cảnh Thần, "Cô làm sao vậy?"
Nhìn hắn đuổi theo ra đến nơi, Cảnh Thần lắc đầu, "Không có chuyện gì!"
Tuy rằng cô vẫn luôn miệng bảo rằng không có chuyện gì, nhưng Quý Vũ Phàm có thể nhìn ra, tâm trạng vừa rồi của cô không đúng lắm.
"Tôi đưa cô trở về!" Quý Vũ Phàm mở miệng.
Lúc này, Cảnh Thần nhìn tay hắn, "Anh như vậy, còn có thể lái xe sao?"
Quý Vũ Phàm chỉ cười, "Một tay cũng có thể mà!"
Nhìn tay hắn, Cảnh Thần mới mở miệng, "Vẫn là tôi lái tốt hơn!"
"Cô biết lái xe sao! ?"
"Tôi đã có bằng lái rồi đấy !"
Nghe thế, khóe miệng Quý Vũ Phàm nhếch một cái, không nói hai lời đem chìa khóa đưa cho Lam Cảnh Thần.
Vì thế, hoàn cảnh hiện tại là thế này, Lam Cảnh Thần lái xe, Quý Vũ Phàm ngồi ở một bên, hai mắt thường thường nhìn về phía cô.
"Giờ tôi mới nhớ tới, cô cùng Trần Mặc đều làm chung trong một công ty!"
Nghe nhắc đến tên của Trần Mặc, trong lòng Lam Cảnh Thần vẫn nhịn không được cảm thấy nhói đau vì anh, tiếp tục lái xe, vờ như bản thân không có việc gì.
"Ân!"
"Cô và Trần Mặc rất thân quen sao?" Quý Vũ Phàm mở miệng lần nữa hỏi.
"Đúng vậy!"
Nghe thế, Quý Vũ Phàm gật gật đầu, cũng không lại tiếp tục truy hỏi về vấn đề này.
Xe đang chạy trên đường , rất nhanh đã đến trước nhà Cảnh Thần, sau khi cho xe dừng lại, Cảnh Thần nghiêng đầu sang nhìn Quý Vũ Phàm, "Có muốn lên nhà tôi uống chút gì không?"
"Có thể chứ?" Quý Vũ Phàm vui sướng hỏi.
Cảnh Thần nghĩ nghĩ, gật gật đầu, "Đương nhiên, chỉ cần anh không chê loạn là được!"
"Đương nhiên sẽ không!" Quý Vũ Phàm khẩn cấp mở miệng, hắn hiện tại cầu còn không được sao lại mở miệng chê chứ.
Cảnh thần gật gật đầu, sau đó từ trên xe bước xuống, quý Vũ Phàm cũng nhanh đẩy ra cửa xe bước xuống.
Lam Cảnh Thần đem chìa khóa trả lại cho hắn sau đó liền đi lên lầu , Quý Vũ Phàm theo sát phía sau.
Đứng trước cửa nhà mình, Lam Cảnh Thần lấy chìa khóa ra, mở cửa, "Ngượng ngùng, lần đầu tiên anh tới nhà tôi lại gặp phải tình huống như vậy!"
"Không có chuyện gì!" Quý Vũ Phàm hào phóng, cười cười, đi vào.
Lam cảnh thần cũng không sốt ruột thu thập, sau khi đi vào, bên trong đều rất hoàn hảo .
"Anh ngồi xuống đó đi, thích uống gì! ?" Lam Cảnh Thần hỏi.
"Cái gì cũng được!"
Lam Cảnh Thần gật gật đầu, sau đó xoay người đi vào phòng bếp pha cà phê.
Quý Vũ Phàm nhìn một vòng nơi ở của Lam Cảnh Thần, rất đơn giản, gian nhà được thu thập vô cùng sạch sẽ, ấm áp, hiện đại hoá, từ ánh mắt đầu tiên liền làm cho người ta có cảm giác thực thoải mái.
Quý Vũ Phàm khẽ mỉm cười, anh có thể nhìn ra, Lam Cảnh Thần là một cô gái rất chú trọng cuộc sống.
Nghĩ xong, hắn liền hướng chỗ sô pha đi đến.
Vừa ngồi xuống, đúng lúc này, Cảnh Thần cũng từ phòng bếp đi ra, trong tay bưng hai tách cà phê.
"Không biết cà phê này có hợp khẩu vị của anh không !"
Có Cảnh Thần ngồi bên cạnh, Quý Vũ Phàm cảm thấy thực thỏa mãn, vươn tay nhận một tách cà phê từ tay cô, "Tôi không có sở thích soi mói, sao cũng được hết!"
Nhìn Quý Vũ Phàm, Lam Cảnh Thần cũng cười cười, sau đó ngồi xuống bên cạnh hắn.
"Hôm nay thật sự thực cám ơn anh, nếu không có anh, thật không biết hậu quả sẽ như thế nào !" Lam Cảnh Thần thật tâm nói cảm ơn.
"Bất quá liên lụy anh bị thương, ngượng ngùng!"
"Cô đã nói cảm ơn rất nhiều lần rồi, chuyện này cũng không có gì đáng để nhắc đến!" Quý Vũ Phàm nhắc nhở.
Nghe lời của Qúy Vũ Phàm, Lam Cảnh Thần sửng sốt, lập tức cười cười, "Bởi vì tôi thật sự cảm thấy bản thân cần phải như thế, vì tôi ngại!"
"Không có gì phải ngại ngùng, đổi thành bất cứ người nào tôi cũng sẽ hành động như vậy thôi!" Quý Vũ Phàm nói, những lời này, chủ yếu muốn giảm bớt không ít áy náy trong lòng Lam Cảnh Thần.
Lam Cảnh Thần gật đầu, sau đó chợt nhớ tới cái gì, "Tại sao anh lại trùng hợp xuất hiện ở chổ này ? Làm sao biết nhà của tôi ở đây?" Lam Cảnh Thần hỏi.
"Là Nhược Nhã gọi điện thoại cho tôi , nói cô mấy ngày nay không mấy vui vẻ, tôi nhiều lần điện thoại cho cô cũng không được, có chút lo lắng liền trực tiếp tới nhà cô!" Quý Vũ Phàm nói.
Gọi điện thoại?
Nhớ tới chuyện này, Lam Cảnh Thần ngẩn người, "Ngại quá, sau khi tan tầm, có điểm phiền lòng, cho nên đem điện thoại tắt đi!"
"Cũng vì lý do này, cho nên tôi muốn đến nhà cô một chuyến!" Quý Vũ Phàm nói.
Nghe vậy, Lam Cảnh Thần mỉm cười, "Tóm lại, rất cảm ơn sự có mặt của anh!"
"Lại nữa rồi. . . . . ." Quý Vũ Phàm nói.
Nghe Qúy Vũ Phàm nhắc nhở, Lam Cảnh Thần lại cười.
Quý Vũ Phàm bưng tách cà phê đặt lên trên bàn, "Chỉ cần tách cà phê này, không cần cô cứ liên tục nói cám ơn tôi , chỉ bấy nhiêu đó là đủ rồi !"
Nhìn bộ dáng của Quý Vũ Phàm, Lam Cảnh Thần cảm giác thực nhẹ nhàng, sau đó gật đầu, "Ân!"
Vì thế, hai người ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm, thực nhẹ nhàng, khoái trá.
Kỳ thật, Quý Vũ Phàm là một người thực hài hước, tuy rằng Lam Cảnh Thần không nói nhiều, nhưng bị hắn chọc một lúc, không nhịn được phải bật cười.
Hai người trò chuyện cho đến lúc trời vừa sụp tối, Quý Vũ Phàm vẫn phải đi về, Lam Cảnh Thần chợt nhớ tới cái gì, "Tôi đưa anh trở về!"
"Đưa tôi! ?"
"Tay anh bị thương, không thể lái xe, để tôi đưa anh trở về!"
"Không nghiêm trọng như vậy đâu!" Quý Vũ Phàm nói, nhưng nhìn thấy Lam Cảnh Thần quan tâm cho mình như vậy, đáy lòng vẫn cảm thấy rất thỏa mãn .
"Vẫn là tôi đem anh đưa trở về nhà, như vậy tôi mới cảm thấy an tâm một chút!"
"Cô thì an tâm rồi, nhưng , sau khi tôi về đến nhà của mình, tôi lại muốn đưa cô trở về, chúng ta cả đêm cứ như vậy đưa tới đưa lui!"
"Nhưng. . . . . ."
"Nếu cô thật sự lo lắng cho tôi, vậy tôi liền nhờ người đến đón tôi trở về, vậy nhé ?" Quý Vũ Phàm hỏi.
Thấy ý kiến này không tồi, Lam Cảnh Thần gật đầu, "Vậy cũng tốt!"
Vì thế, Quý Vũ Phàm gọi một cú điện thoại, sau khi nói xong mấy câu, liền kết thúc .
|
Chương 571: Ngoại truyện : Trần Mặc và Cảnh Thần 8 (1) Vì thế, quý Vũ Phàm gọi một cú điện thoại, nói mấy câu sau khi nói xong, liền cắt đứt . Thư khác vũ 琻
"Lập tức đến!"
Lam cảnh thần thế này mới gật gật đầu, yên tâm một chút, sau đó nhìn hắn dặn, "Ngươi sau khi trở về, nhớ rõ một vòng trong vòng không thể dính thủy, nếu muốn tắm rửa trong lời nói, nhất định phải bộ thượng một cái plastic túi, vẫn không thể ăn cay , còn có hải sản đều không được!"
"Đúng rồi, nhớ rõ đi đổi dược!" Lam cảnh thần nhìn hắn một câu một câu dặn .
Quý Vũ Phàm đứng ở lam cảnh thần trước mặt, nhìn nàng một câu câu dặn, bội cảm ấm áp, tựa như một cái tiểu tức phụ giống nhau, sợ hắn xảy ra sai bình thường, quý Vũ Phàm thực thích loại cảm giác này.
"Vậy ngươi cần phải thường xuyên nhắc nhở ta mới được!"
"A?"
"Ta công tác bận quá, khẳng định hội quên !" Quý Vũ Phàm nói.
Như vậy, có phải hay không là có thể nhiều liên hệ vài lần ? Trong lòng hắn nghĩ.
Lam cảnh thần sau khi nghe được, nghĩ nghĩ, gật gật đầu, "Hảo, ta sẽ điện thoại cho ngươi nhắc nhở của ngươi!"
Nghe thế cái, quý Vũ Phàm cười, "Chính ngươi nói !"
Cảnh thần gật đầu, căn bản không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy đây là của nàng trách nhiệm, nếu không phải bởi vì nàng, quý Vũ Phàm cũng sẽ không xảy ra chuyện.
Nhìn lam cảnh thần, quý Vũ Phàm hiểu ý cười.
Vừa muốn nói cái gì thời điểm, lúc này di động vang lên.
Nhìn dãy số, quý Vũ Phàm đón .
"Lão bản, đến!"
"Ta lập tức đi xuống!"
Lại là ngắn gọn hai câu nói liền treo.
Lam cảnh thần nhìn hắn, "Có phải hay không đến?"
"Ân!" Quý Vũ Phàm gật đầu.
"Tốt lắm, ngươi mau đi xuống đem!"
"Uh, hảo!" Quý Vũ Phàm gật gật đầu, sau đó nhìn nàng phòng bốn phía, "Ngươi buổi tối ngủ thời điểm, đem cửa cửa sổ đều khóa kỹ, có chuyện gì, nhớ rõ tùy thời đánh với ta điện thoại!"
Không nghĩ tới trước khi đi, quý Vũ Phàm còn nhớ việc này, nói không cảm động là giả , nàng gật gật đầu, "Uh, hảo!"
"Ngươi trên điện thoại di động có ta chưa kế đó điện, tồn đứng lên!"
"Hảo!"
"Ta đi đây, nhớ rõ tùy thời đánh với ta điện thoại!" Quý Vũ Phàm luôn mãi dặn.
"Uh, ta đã biết!" Lam cảnh thần gật đầu.
Vì thế, lam cảnh thần đem quý Vũ Phàm đưa đến ngoài cửa.
"Tốt lắm, không cần đi ra , chính ta đi xuống là đến nơi!"
"Nhưng là. . . . . ."
"Tốt lắm, đi vào đem!" Quý Vũ Phàm thập phần chắc chắc nói.
Hắn đều nói như vậy , lam cảnh thần cũng không hảo kiên trì, "Vậy ngươi cẩn thận một chút!"
"Ta đã biết!"
Vì thế, quý Vũ Phàm còn giúp lam cảnh thần đóng cửa lại, nhiều lần đều thiếu chút nữa xông lên đi bảo trụ nàng, nhưng là thủy chung không có, sợ dọa ngụ ở nàng giống nhau.
Vì thế, liền như vậy đóng cửa lại đi rồi.
Lam cảnh thần đứng ở trong phòng, trong lòng cũng nói không nên lời đang suy nghĩ gì, tóm lại loạn loạn .
Nghĩ đến bên ngoài kia nhất sạp, nàng hôm nay cũng lười thu thập, trực tiếp đi rửa mặt .
Rửa mặt đi ra, cũng cảm giác hơi đói, thế này mới nhớ tới, quý Vũ Phàm tìm đến nàng, nàng căn bản là không có thỉnh người ta ăn cái gì!
Nàng bây giờ, rốt cuộc đang suy nghĩ gì, chính nàng cũng không biết.
Vì thế, theo trong tủ lạnh xuất ra một bao mỳ ăn liền, phao phao ăn. . . . . .
Mà dưới lầu, quý Vũ Phàm đi rồi sau, một chiếc xe con đứng ở cách đó không xa.
Hắn tận mắt quý Vũ Phàm theo lam cảnh thần trên lầu xuống dưới, sau đó đi rồi. . . . . .
Hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì chuyện , hắn không biết, nhưng là hắn biết, lam cảnh thần có phiền toái, hơn nữa quý Vũ Phàm giúp nàng. . . . . .
Hắn cũng không có đi lên, ngay tại dưới lầu coi chừng dùm.
Chỉ cần nàng không có chuyện gì, hắn an tâm.
Về phần trong lòng kia cổ cảm giác không thoải mái, là ở chỗ này trụ đem. . . . . .
Lam cảnh thần ăn qua mặt sau, liền trực tiếp đi ngủ.
Mà Trần Mặc nhìn trên lầu đăng đóng sau, chỉ biết nàng ngủ, Trần Mặc cũng không có rời đi, an vị ở trong xe chờ. . . . . .
Một đêm đi qua.
Trần Mặc một đêm không ngủ, màu đỏ tươi con ngươi cũng vẫn xem lam cảnh thần chỗ ở, chỉ cần nàng không có chuyện gì là được.
Nhìn đồng hồ, sắp đến đi làm thời điểm, Trần Mặc thế này mới đi ô-tô rời đi. . . . . .
Hắn mới vừa đi không bao lâu, lam cảnh thần ý tưởng mặt đi ra. . . . . .
Hai người cứ như vậy cơ duyên xảo hợp lỗi qua. . . . . .
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
Trần Mặc vừa về nhà, Trần mẫu liền nhìn hắn, "Ngươi đêm qua đi vào trong đó ?"
"Công ty tăng ca!"
"Tăng ca? Một đêm! ?" Trần mẫu hỏi.
Trần Mặc gật gật đầu, hiện tại hắn thực khốn, cái gì cũng không muốn nói.
"Ngươi ngày kia sẽ kết hôn , có thể xin phép, sẽ không muốn đi công ty !" Trần mẫu nói.
Kết hôn?
Cái từ này, lại kích thích đến Trần Mặc.
Trần Mặc nhìn Trần mẫu, "Mẹ, ta không muốn kết hôn!"
Nghe thế cái, Trần mẫu nhíu mi, "Hài tử ngốc, ngươi nói cái gì đâu?" Trần mẫu thoạt nhìn có chút khẩn trương, sợ Trần phụ nghe được.
"Mẹ, ta có người mình thích, ta đối lăng nếu, liền đem nàng làm muội muội!" Trần Mặc nhìn Trần mẫu, thập phần khẳng định nói.
Lời này, làm cho Trần mẫu sửng sốt.
Lúc này, Trần phụ từ trên lầu đi xuống, "Ngươi sáng sớm ngay tại nói hươu nói vượn cái gì?"
Nhìn đến Trần phụ từ trên lầu đi xuống đến, Trần mẫu ý bảo Trần Mặc ít nhất điểm gì.
Nhưng là Trần Mặc cố tình không, ngươi xem rồi Trần phụ, "Cha, ta không nghĩ thú lăng nếu!"
Thốt ra lời này ra, thực hiển nhiên Trần phụ sắc mặt đại biến, rất không duyệt.
"Ngươi lại nói với ta một lần!" Trần phụ từ trên lầu đi xuống đến, trực tiếp đến trước mặt của hắn.
"Ta đã muốn nói qua rất nhiều lần , ta không nghĩ thú lăng nếu!"
"Ba. . . . . ."
Lời của hắn vừa nói xong, Trần phụ một cái tát đánh vào Trần Mặc trên mặt, lực đạo rất lớn, Trần Mặc nghiêng đi mặt, khóe miệng đều xuất huyết .
Trần mẫu nhìn, đau lòng không thôi, "Ngươi như thế nào hạ như vậy trung đích tay, hắn ngày kia kết hôn, mặt xưng phù làm sao bây giờ, không phải làm cho người ta chê cười sao?"
"Ta là đánh tỉnh hắn, ngươi tốt nhất hảo hảo khuyên ngươi nhi tử, không kết hôn, liền cút cho ta ra Trần gia!" Trần phụ một chữ một chút nói.
"Ta đã muốn một chữ một chút cùng Lăng gia cam đoan , hiện tại không kết hôn? Ngươi để cho ta nét mặt già nua hướng kia các! ?"
Nghe Trần phụ trong lời nói, Trần Mặc nhìn chằm chằm vào hắn, sau đó xoay người bước đi.
Trần mẫu nhìn đến sau, lập tức ngăn lại hắn, "Trần Mặc, ngươi đi đâu vậy?"
"Mẹ, ta tuyệt đối sẽ không cùng lăng nếu kết hôn !" Nói xong, Trần Mặc không bao giờ nữa muốn nói cái gì, xoay người bước đi.
"Trần Mặc, Trần Mặc. . . . . ." Trần mẫu hô hắn.
"Không cần kêu hắn, làm cho hắn đi!" Trần phụ hô.
Vì thế, Trần Mặc cái gì cũng không có nói, trực tiếp đi rồi.
Trần mẫu đứng ở nơi đó không biết nên nói cái gì, nghĩ nghĩ, nàng đi đến Trần phụ trước mặt, "Ngày kia chính là của hắn hôn lễ , hắn muốn thật không trở về làm sao bây giờ! ?"
Nghe thế cái, Trần phụ hừ lạnh một tiếng, "Không trở lại? Hừ, ta đây vốn không có đứa con trai này!"
Nhìn Trần phụ đã ở nổi nóng, thở phì phì nói.
Nhìn hắn, Trần mẫu cũng không có nói cái gì nữa .
Hôm đó buổi sáng, Trần Mặc sở hữu thẻ tín dụng toàn bộ ngừng, hơn nữa, sở hữu địa phương, tìm khắp không đến Trần Mặc.
Điện thoại cũng đánh không thông!
Mọi người không vội, lăng nếu lại điên rồi!
|
Chương 571: Ngoại truyện : Trần Mặc và Cảnh Thần 8 (2)
Trần Mặc tìm không thấy , không thể nghi ngờ muốn nàng mạng!
Nàng nơi nơi tìm, điện thoại đánh bạo , nhưng là chính là tìm không thấy Trần Mặc!
Mặc kệ là lăng nếu, vẫn là Trần gia nhân, mọi người đều liên lạc không được Trần Mặc.
Cuối cùng, lăng nếu lại không nại ngụ ở tính tình, buổi chiều sắp tan tầm thời điểm, nàng trực tiếp đi rt tìm lam cảnh thần.
&n
bsp; lam cảnh thần căn bản không biết sao lại thế này nhi, lăng nếu trực tiếp xông tới, bắt lấy nàng liền hỏi, "Lam cảnh thần, ngươi đem Trần Mặc giấu đã đi đâu?"
Lam cảnh thần sửng sốt.
Toàn bộ công ty tầm mắt đều đầu lại đây.
Lam cảnh thần cũng nhìn lăng nếu, giờ này khắc này nữ nhân này, đã sớm không có phía trước kia tự tin bộ dáng, có chính là cố tình gây sự.
"Ta không biết ngươi đang nói cái gì!" Nói xong, nàng tưởng bỏ ra lăng nếu, nhưng là lăng nếu lại gắt gao cầm lấy nàng.
"Ngươi có biết, ngươi có biết , ngày kia chính là ta cùng hắn kết hôn ngày , hiện tại hắn cũng không thấy, ngươi rốt cuộc đem hắn giấu ở nơi đó ! ?" Lăng nếu nhìn nàng khóc hỏi.
Lời của nàng, không thể nghi ngờ đã muốn tuyên cáo Trần Mặc cùng lam cảnh thần quan hệ.
Toàn bộ công ty mọi người ở xì xào bàn tán, Trần Mặc cùng lam cảnh thần quan hệ, bằng không, vì sao lăng nếu ai cũng không tìm, cố tình tìm lam cảnh thần đâu.
Lam cảnh thần nhìn nàng, "Lăng nếu, ngươi đủ, không cần tìm không thấy hắn sẽ tìm ta, các ngươi trong lúc đó chuyện tình, đừng trộn đều thượng ta!"
"Ngươi có biết, ngươi nhất định biết hắn ở nơi nào! Lam cảnh thần, ta thật sự không thể không có hắn, ngươi đem hắn trả lại cho ta được không! ?" Lúc này, lăng nếu vừa khóc nhị náo loạn bộ dáng, tựa hồ, lam cảnh thần thật sự trở thành bên thứ ba.
Mọi người cũng biết, Trần Mặc cùng lăng nếu đính hôn chuyện tình, bọn họ đã sớm là đinh ở trên miếng sắt chuyện thật.
Hiện tại lăng nếu nói như vậy, lam cảnh thần chính là nhảy đến Hoàng Hà đều tắm không rõ ràng lắm .
"Ta nói , ta không biết hắn ở nơi nào!" Lam cảnh thần nhìn nàng nói.
Nhưng là, lời của nàng, lăng nếu không tin.
"Lam cảnh thần, ta biết, ta phía trước đánh quá ngươi, là của ta không đúng, đó là bởi vì ta quá lo lắng mất đi Trần Mặc , ngày kia chính là chúng ta hôn lễ , ngươi đem hắn trả lại cho ta được không, ta van cầu ngươi. . . . . ."
Lăng nếu đáng thương bộ dáng, giành được chiếm được không ít người đồng tình.
Nhược Nhã không biết cảnh thần cùng Trần Mặc chuyện tình, nhưng là nàng lại tin tưởng cảnh thần không phải loại người như vậy, nàng lập tức đi lên đi mở miệng, "Lăng tiểu thư, ngươi là không phải lầm ? Các ngươi sắp kết hôn , Trần Mặc có phải hay không ở trù bị hôn lễ cái gì! ?"
"Không phải!" Lăng nếu mở miệng, "Hiện tại, mọi người đều liên lạc không được hắn!" Nói xong, của nàng con ngươi nhìn về phía cảnh thần, "Ngươi nhất định biết hắn ở nơi nào, ngươi làm cho hắn đi ra được không!"
Nhìn lăng nếu dây dưa không ngớt bộ dáng, lam cảnh thần thật sự thực phiền, nhưng là hiện tại nếu không cấp cái giải thích, chỉ sợ lăng nếu thật sự sẽ không từ bỏ ý đồ .
Vì thế, lam cảnh thần trực tiếp cầm lấy trên bàn đích tay cơ, bấm Trần Mặc dãy số, hơn nữa, còn mở miễn đề cập.
Trong điện thoại truyền đến thanh âm của cũng là, "Thực xin lỗi, ngài gẩy đánh điện thoại đã đóng cơ. . . . . ."
"Thấy được sao? Hắn tắt điện thoại, cũng không phải ta đem hắn ẩn nấp rồi, hắn ở nơi nào, ta không biết, còn có, các ngươi sẽ kết hôn , các ngươi trong lúc đó chuyện tình, thỉnh đừng tới phiền toái ta!"
"Không!" Lăng nếu lắc đầu, "Ngươi nhất định biết hắn ở nơi nào, lam cảnh thần, ngươi giúp ta tìm hắn đi ra!"
Lam cảnh thần bất đắc dĩ không biết nên nói cái gì mới tốt, nàng cùng mẹ nàng thật sự là giống nhau, vô luận như thế nào nói, đều nói không thông!
"Thực xin lỗi, ta thật sự không biết hắn ở nơi nào!" Lam cảnh thần nói, đã muốn bất đắc dĩ không biết nên nói cái gì mới tốt .
Nhìn lam cảnh thần kiên định bộ dáng, lăng nếu càng thêm cho rằng, là nàng giấu đi Trần Mặc .
Lúc này, nàng nhìn chằm chằm vào lam cảnh thần, "Chẳng lẽ, ngươi thật sự muốn nhìn ta chết sao?"
Tử?
Nghe được nàng nói này, lam cảnh thần chợt nhớ tới nàng ở du thuyền thượng nhảy xuống biển chuyện tình.
Trong lòng, tránh cho không được lộp bộp một chút.
Nhưng là, nàng thật sự không biết Trần Mặc ở nơi nào, trong lòng nàng ủy khuất, lại có ai biết?
"Nếu ngươi thật sự cảm thấy đã chết trong lời nói, Trần Mặc sẽ trở lại cạnh ngươi, ta đây không có biện pháp!" Lam cảnh thần một chữ một chút nói.
Nghe được lam cảnh thần trong lời nói, lăng nếu ngây ngẩn cả người.
"Nếu ta biết tin tức của hắn, nhất định sẽ nói cho ngươi, nhưng là hiện tại, ta không biết!"
"Lam cảnh thần. . . . . ." Lăng nếu còn muốn đang nói cái gì thời điểm, lúc này, mực thiếu đàn từ bên ngoài đi ra.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Thanh âm của hắn nghĩ tới, mọi người đều xem hướng phía sau nhìn lại, lúc này, trong lúc đó mực thiếu đàn đã đi tới, đang nhìn đến lăng nếu thời điểm, mở miệng, "Đây không phải là lăng tiểu thư sao? Ngươi tại sao lại ở chỗ này?"
; lăng nếu biết, mực thiếu thiên cùng Lâm ngươi lam đã muốn đi hưởng tuần trăng mật , hiện tại công ty chẳng khác gì là mực thiếu đàn ở làm chủ.
Hơn nữa, lăng phụ đã muốn đã cảnh cáo nàng, không thể lại đắc tội Mặc gia . . . . . .
Nhưng là hiện tại, lăng nếu hoa lê đẫm mưa, cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.
"Ta tìm đến lam cảnh thần !" Lúc này, lăng nếu một chữ một chút mở miệng.
Nói lên này, mực thiếu đàn tầm mắt nhìn về phía lam cảnh thần, lam cảnh thần cũng một bộ thoạt nhìn mệt chết đi bộ dáng.
Lúc này, hắn thế này mới nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn lăng nếu, "Lăng tiểu thư, bây giờ là đi làm thời gian, có chuyện gì, tan tầm sau ngươi đang tìm nàng đem!"
"Nhưng là, ta lại chuyện rất quan trọng. . . . . ." Lăng nếu mở miệng.
"Lăng tiểu thư ý tứ của, là ta cấp cho quý công ty gọi điện thoại, tới đón đi ngươi sao? Vẫn là nói, để cho ta tự mình phái người đưa ngươi trở về?" Mực thiếu đàn nhìn nàng một chữ một chút mở miệng.
Lúc này, hắn còn rất có mực thiếu thiên uy nghiêm.
Lăng nếu nhìn hắn, trong đầu hồi tưởng lăng phụ cảnh cáo trong lời nói, không thể ở đắc tội Mặc gia nhân. . . . . .
Cho nên, nàng phải nhịn xuống.
"Không cần, chính ta lái xe tới !" Nói xong, lăng nếu nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn lam cảnh thần, cũng không có nói cái gì nữa, xoay người đi rồi.
Nàng vừa đi, toàn bộ công ty đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hiện tại rt công ty thật đúng là náo nhiệt, theo Lâm ngươi lam xuất hiện bắt đầu, liền vẫn không ngừng trình diễn hí kịch, hiện tại Lâm ngươi lam cùng mực thiếu thiên kết hôn , hiện tại lại đã lam cảnh thần .
Lăng nếu vừa đi, lam cảnh thần cả người đều ngồi ở ghế trên.
Nàng thật sự mệt chết đi, mệt chết đi!
Nhược Nhã nhìn lam cảnh thần bộ dáng, cũng không còn xin hỏi nàng cái gì, nhưng là nàng cũng này không nghĩ tới, lam cảnh thần cùng Trần Mặc thế nhưng. . . . . .
"Ngươi không có chuyện gì đem?" Nhược Nhã vỗ vỗ lam cảnh thần bả vai.
Lam cảnh thần lắc đầu, "Không có chuyện gì!" Nói xong, đứng dậy hướng toilet chạy tới .
Nhược Nhã ở nơi nào nhìn, cũng không biết nên nói cái gì mới tốt!
Dù sao, chuyện tình cảm, không phải đương sự, ai cũng không thể bình luận cái gì!
Mực thiếu đàn cũng đứng ở nơi đó, nhìn lam cảnh thần bóng lưng, chính là túc nhíu mi. . . . . .
"Còn không công tác, đều ở nhìn cái gì?" Mực thiếu đàn mở miệng.
Vì thế, lại là một trận bùm bùm thanh âm của.
Tất cả mọi người chạy nhanh công tác. . . . . .
Mực thiếu đàn cũng xoay người quay về văn phòng đi.
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
"Ngươi chạy nhanh trở về được không, ngươi không biết, công ty phá chuyện này nhất đống lớn!" Mực thiếu đàn cầm điện thoại bất mãn cùng mực thiếu thiên phát bực tức.
"Ngươi cũng biết phá chuyện này nhất đống lớn?" Mực thiếu thiên ở điện thoại bên kia, nhíu mày hỏi.
"Đương nhiên , ngươi chạy nhanh trở về, ta thật sự là mau chịu không nổi !"
"Biết vất vả, tiêu tiền thời điểm chỉ biết đau lòng, hiện tại ngươi có biết, tiền nhiều hơn không dễ dàng buôn bán lời đem! ?" Mực thiếu thiên ở điện thoại bên kia từ từ hỏi.
Hắn hiện tại khả cùng lão bà ở bên kia nghỉ phép, nhàn nhã tự đắc ngoan.
Mực thiếu đàn, ". . . . . ."
"Được rồi được rồi, đã biết, không thèm nghe ngươi nói nữa!" Mực thiếu đàn phiền chán nói.
Cũng chỉ có ở mực thiếu thiên trước mặt, hắn mới giống cái tiểu hài tử giống nhau, lung tung phát giận.
Khả năng dưới đáy lòng, hắn có loại tiềm thức ý tưởng, cho dù mực thiếu thiên lại ngoan, đối hắn cũng là bao dung . . . . . .
Nghe mực thiếu đàn thanh âm của, mực thiếu thiên cười cười, "Rốt cuộc có cái gì phiền lòng chuyện này?"
"Không có chuyện gì!"
"Không có chuyện gì là tốt rồi hảo làm!"
"Đúng rồi, Trần Mặc có phải hay không ngày kia muốn kết hôn?"
"Ân!" Mực thiếu đàn miễn cưỡng ứng một tiếng.
"Ngươi nói với hắn, nếu buổi tối phía trước không có gì biến hóa, chúng ta buổi tối phía trước hẳn là có thể trở về đi!"
Biến hóa?
Mực thiếu đàn ngây ra một lúc, "Có ý tứ gì?"
"Không có ý gì, ngươi cứ như vậy chuyển cáo hắn là đến nơi!" Mực thiếu thiên nói. Giống mực thiếu đàn loại này đơn thuần sinh vật đã muốn sắp diệt sạch , hãy để cho hắn bảo trì một chút có vẻ hảo.
"Giống như, Trần Mặc mất tích , vừa rồi lăng nếu tới nơi này náo loạn!"
Nghe thế cái, điện thoại bên kia mực thiếu thiên cùng Lâm ngươi lam đều vi lăng một chút.
"Uh, ta đã biết!" Mực thiếu thiên thản nhiên lên tiếng.
"Ngươi phải về đến! ?"
"Không thay đổi hóa trở về đi!"
Nghe thế cái, mực thiếu đàn vẫn là rất cao hứng , "Đi ta đã biết!"
Mực thiếu Thiên Nhất trở về, hắn là có thể bỏ lại này đôi sự tình !
Không biết, mực thiếu thiên sẽ không tưởng buông tha hắn loại khả năng này. . . . . .
Vì thế, điện thoại cắt đứt .
Mực thiếu đàn ngồi ở ghế trên, nghe được mực thiếu thiên phải về đến tin tức, trong lòng vẫn là rất cao hứng .
Lúc này, hắn bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, ấn xuống một cái nội tuyến, "Làm cho lam cảnh thần tiến vào một chút!"
"Đúng vậy, mực tổng!"
Treo sau, mực thiếu đàn ngồi ở chỗ kia, có chút dương dương tự đắc. . . . . .
Lam cảnh thần mới từ toilet đi ra, ánh mắt có một chút hồng hồng , đây là, đã có người nói cho nàng, "Cảnh thần, mực tổng cho ngươi đi văn phòng một chuyến!"
Lam cảnh thần hơi hơi lặng đi một chút, sau đó gật đầu, "Hảo, ta đã biết!" Vì thế, xoay người đi mực thiếu đàn văn phòng.
Đứng ở cửa, vẫn là lễ phép tính gõ môn.
"Tiến vào!" Mực thiếu đàn thanh âm của ở bên trong vang lên.
Vì thế, lam cảnh thần đẩy cửa đi vào.
Mực thiếu đàn liếc mắt một cái có thể nhìn ra nàng đã khóc.
"Mực tổng, tìm ta có chuyện gì không?" Lam cảnh thần nhìn mực thiếu đàn hỏi.
"Không có chuyện gì, chính là tìm ngươi tâm sự!" Mực thiếu đàn nói.
Nghe lời này, lam cảnh thần có điểm kinh ngạc.
Bởi vì phía trước, bọn họ cũng không quen thuộc.
"Ngồi đi!" Mực thiếu đàn nói.
Cảnh thần kinh ngạc hạ, vẫn là gật gật đầu, ngồi xuống.
|
Chương 572: Ngoại truyện : Trần Mặc và Cảnh Thần 9 (1) "Ngồi đi!" Mực thiếu đàn nói.
Cảnh thần kinh ngạc hạ, vẫn là gật gật đầu, ngồi xuống.
"Thế nào, không có chuyện gì đem! ?" Mực thiếu đàn nhìn lam cảnh thần hỏi.
Theo mực thiếu thiên cùng Lâm ngươi lam bên kia, mực thiếu đàn cũng biết, lam cảnh thần cùng Trần Mặc quan hệ.
Nhưng nhìn lam cảnh thần quan hệ cùng Lâm ngươi lam tốt như vậy, mực thiếu đàn cũng không khỏi tưởng chiếu cố một chút.
Lam cảnh thần ngồi ở hắn đối diện, lắc đầu, "Không có chuyện gì!"
"Không có chuyện gì là tốt rồi, mặc kệ phát sinh sự tình gì, đều thoải mái, buông lỏng tinh thần!" Mực thiếu đàn dặn.
Nghe lời của hắn, lam cảnh thần cười cười, phía trước mực thiếu đàn đều ở trong mắt bọn họ là một không học vấn không nghề nghiệp, phá sản phú nhị đại, hiện tại lại an ủi người.
Cảnh thần trong lòng, hiện lên ấm áp.
Lúc này, mực thiếu đàn nhìn nàng, "Muốn hay không uống chút rượu?"
Nghe thế cái, cảnh thần sửng sốt, có điểm không thể tin được nhìn hắn, "Uống rượu?"
"Ừ!" Mực thiếu đàn gật gật đầu, vì thế, trực tiếp đứng dậy, đi đến bên trong phòng ngủ, lấy ra một tá bia.
Nhìn hắn, lam cảnh thần nhịn không được chớp một chút con ngươi, "Này, có thể chứ?"
"Đương nhiên !" Mực thiếu đàn cao hứng nói.
Kỳ thật, cảnh thần thật đúng là rất tưởng uống .
"Có thể hay không không tốt lắm?"
"Này có cái gì! Bình thường đừng lương không ở, ta đều vụng trộm uống, cho dù hắn ở, cũng trông nom không được ta!"
"Nhưng là còn có khác công nhân a!"
Nói lên này, mực thiếu đàn nghĩ nghĩ, sau đó hướng nàng ngoắc ngoắc ngón tay, "Đi theo ta! !"
Nói xong, hắn cầm lấy một tá bia liền hướng bên trong đi đến, cảnh thần tò mò, cũng đi theo đi vào.
Ở bên kia có cái ban công, đó là mực thiếu thiên phía trước làm cho người ta thiết kế, thả một cái ghế nằm, nhưng là còn chưa có không có nằm quá, vì thế, mực thiếu đàn đương gia sau, liền trực tiếp chuyển đi ra ngoài, ngồi dưới đất, kỳ thật, rất thích .
"Nơi này, bên ngoài tiến vào, cũng nhìn không tới chúng ta!" Mực thiếu đàn nói.
Lam cảnh thần liền đứng ở nơi đó, còn tại do dự.
Lúc này, mực thiếu đàn nhìn nàng, "Như thế nào? Ngươi sợ hãi ta đây cái lão bản?"
"Ngươi nên biết, ta là hữu danh vô thật !"
Nghe được mực thiếu đàn tự giễu trong lời nói, lam cảnh thần trong lòng xẹt qua một tia áy náy, "Ta không phải cái kia ý tứ. . . . . ."
"Ngươi yên tâm đi, ta tuyệt đối so với mực thiếu thiên muốn xen vào thiếu, không như vậy nghiêm khắc!" Mực thiếu đàn nói.
"Nhưng là, bây giờ còn là đi làm thời gian a. . . . . ."
Mực thiếu đàn nhìn đồng hồ tay một chút, "Còn có nửa giờ đã đi xuống ban , ngươi coi như bồi theo giúp ta!"
Nói đến phần này thượng , lam cảnh thần lại cự tuyệt liền có vẻ không tốt !
Vì thế, nàng trực tiếp đi qua đi, ngồi ở mực thiếu đàn bên người, "Hảo đem, để lại túng một lần!"
Nghe cảnh thần trong lời nói, mực thiếu đàn cười, từ phía sau, lấy quá bia, đưa cho nàng một lọ.
Sau đó hắn trực tiếp rớt ra .
"Đến, cụng ly!"
Nhìn mực thiếu đàn bộ dáng, cười như vậy thiên chân, sáng lạn, cảnh thần cũng cười cười, không nói hai lời, trực tiếp rớt ra vòng, "Cụng ly!"
Huých một chút, hai người đều bắt đầu uống.
Nháy mắt, cảm giác tâm tình đã khá nhiều.
"Nha!" Mực thiếu đàn kêu một tiếng.
Nhìn hắn, cảnh thần cười cười.
Hai người vừa nói, một bên uống, càng uống càng nhiều, nhưng là hai người tửu lượng cũng còn tính không sai.
Uống lên nhiều như vậy, cũng không thấy có người say, chính là nhân uống nhiều quá, sẽ nói rất nhiều trong lòng nói.
Cảnh thần nhìn nàng, "Nguyên lai, ngươi người trong lòng là Mân Côi a! ?"
Nhìn lam cảnh thần, mực thiếu đàn gật gật đầu.
Lúc này, cảnh thần thấu đi qua bên cạnh hắn, vươn tay bế ôm bờ vai của hắn, "Nghe tỷ , Mân Côi không phải của ngươi đồ ăn, một lần nữa thay đổi người đem!"
"Ta biết, nhưng là, là ta không bỏ xuống được. . . . . ." Nói xong, tiếp tục uống.
"Nàng đều cho ngươi làm gãy xương , ngươi còn thích nàng?" Cảnh thần có điểm kinh ngạc.
Mặc dù có điểm ngượng ngùng, nhưng là mực thiếu đàn vẫn là gật gật đầu, "Ân!"
Nhìn hắn gật đầu, lam cảnh thần còn muốn khuyên bảo cái gì, lúc này cái gì cũng nói không nên lời
Chuyện tình cảm, chính là như vậy.
Biết rất rõ ràng cùng một chỗ, không thực tế, không có khả năng, còn là nhịn không được hội tiếp tục, sẽ bị tin tức của hắn dắt, vẫn là hội tiếp tục đi lên phía trước. . . . . .
"Ha ha, ta cũng không còn tư cách nói ngươi cái gì, chính ta cảm tình đều là hỏng bét!" Cảnh thần trào phúng cười.
Lúc này, mực thiếu đàn nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn nàng, "Chuyện của ngươi, ta đã muốn nghe nói , kỳ thật, Trần Mặc nhân không sai, chính là bất đắc dĩ, thân bất do kỷ. . . . . ."
Cảnh thần chua sót cười, có thể làm sao bây giờ?
"Bọn họ hôn ước, là đã sớm định ra đến, cho nên, sẽ không dễ dàng thay đổi !" Mực thiếu đàn là nói.
Đối với thượng lưu xã hội điểm ấy chuyện này, hắn vẫn là bao nhiêu biết một chút .
Chỉ tiếc, bọn họ sớm có hôn ước chuyện tình, chưa từng có đối ngoại công bố quá, cho nên lam cảnh thần cũng không biết.
Nếu biết đến nói, nàng cũng sẽ không ngây ngốc trả giá chính mình sở hữu. . . . . .
"Tốt lắm, cụng ly, không nói này đó không thoải mái chuyện tình !" Lam cảnh thần nói.
Mực thiếu đàn đồng ý, sau đó chạm cốc, hai người uống.
"Ta đã nói với ngươi, ta nhất định sẽ buông !" Mực thiếu đàn nhìn lam cảnh thần nói.
"Ta biết, nàng không thích ta, nàng người trong lòng là hách tôn, ta nhất định sẽ buông . . . . . ."
"Ta hiện tại, sở làm hết thảy, đều là tưởng cố gắng biến thành nàng thích bộ dáng, nhưng là nàng đi rồi. . . . . . Đi vào trong đó , ta cũng không biết. . . . . ." Mực thiếu đàn nói xong.
Hắn là uống hơi nhiều , nhưng là lam cảnh thần còn vẫn duy trì lý trí.
Tuy rằng uống lên không ít, nhưng là cũng sẽ không làm cho mình say, nhiều nhất, có điểm vi huân.
"Lam cảnh thần, ta đã nói với ngươi, ngươi cũng sớm làm buông tha cho đem, ta nhận thức rất nhiều kẻ có tiền, nhất định sẽ với ngươi giới thiệu một cái tốt. . . . . ."
Mực thiếu đàn là hảo ý, lam cảnh thần biết, chính là cười cười, "Ta tính xuất ngoại! !"
"Xuất ngoại! ?" Nghe thế cái, mực thiếu đàn vẫn là hơi lặng đi một chút.
"Vĩnh viễn không trở lại! ?"
"Làm sao có thể, gia nhân của ta, tất cả đều ở Trung Quốc, ta làm sao có thể không trở lại, ta chỉ là muốn đi ra ngoài, lịch lãm hai năm!" Lam cảnh thần nói.
Mực thiếu đàn suy nghĩ nửa ngày, mở miệng, "Là vì tránh né đem! ?"
"Này chính là trong đó một nửa nguyên nhân, xuất ngoại vẫn đều là giấc mộng của ta!" Cảnh thần nói.
Nói lên này, mực thiếu đàn gật đầu, "Vì giấc mộng, có thể, ta duy trì ngươi!"
Lam cảnh thần cười cười, "Ta về sau, không vui , có thể tìm ngươi sao?" Mực thiếu đàn nhìn nàng hỏi.
Lam cảnh thần gật gật đầu, "Đương nhiên có thể!"
"Tốt lắm, về sau, ngươi liền theo giúp ta uống rượu!"
"Ân!"
"Tốt lắm, uống!"
Vì thế, chạm cốc, tiếp tục uống.
Hai người một bên uống, cũng nói không ít trong lòng nói.
Lam cảnh thần chợt phát hiện, mực thiếu đàn kỳ thật chính là một đứa bé, hắn thực đơn thuần, phía trước đối hắn thành kiến, tất cả đều không thấy .
Thậm chí, lam cảnh thần cũng thích cùng hắn cùng một chỗ uống rượu cảm giác.
Hai người một bên uống, vừa nói.
Mực thiếu đàn thật sự, uống vô cùng nhiều, cuối cùng, uống đều té trên mặt đất .
Mặc cho lam cảnh thần như thế nào kêu, hắn chính là khởi không đến.
Lam cảnh thần cũng đề cập bất động hắn, bất đắc dĩ, liền lắc lắc lắc lắc đứng dậy, đến bên trong phòng nghỉ, kia một cái bị thảm, cái ở tại trên người của hắn.
"Uống, tiếp tục uống. . . . . ."
Đang ngủ, mực thiếu đàn vẫn không quên nhớ nói.
Lam cảnh thần nhìn bộ dáng của hắn, cười cười.
Hiện tại, nhìn ngoài cửa sổ, thế giới bên ngoài, đèn rực rỡ mới lên , cái sừng kia độ, có thể nhìn đến a thị đẹp nhất cảnh đêm.
Lam cảnh thần ngồi ở chỗ kia nửa ngày, một bên uống, một bên thưởng thức.
Ngẩn người nửa giờ sau, nàng mới quyết định trở về.
Trực tiếp tới cửa, đánh xe, đi trở về.
Mới vừa đi ra thang máy, chợt nghe đến một trận thanh âm.
Lam cảnh thần nhíu mi, này canh giờ , như thế nào còn có thể có người?
Chẳng lẽ là những người đó đã trở lại?
Nghĩ như vậy , cảnh thần đi từ từ ra thang máy, vụng trộm hướng bên kia nhìn.
Lúc này, chỉ thấy được một người đứng ở nơi đó, cầm trong tay này nọ, không ngừng ở trên tường sát. . . . . .
Đang nhìn đến kia mạt bóng dáng thời điểm, lam cảnh thần nhíu mi, không khỏi tiêu sái đi ra ngoài.
"Ngươi, ngươi tại sao lại ở chỗ này?" Lam cảnh thần bất khả tư nghị nhìn che mặt tiền nhân.
Giờ này khắc này, ở trước mặt nàng không phải người khác, mà là một cái như là ở làm công Trần Mặc.
Mặc màu trắng quần áo trong, tây khố, ở nhà nàng cửa sát trên tường sơn.
Ngày hôm qua vẫn là màu đỏ tường, môn, hôm nay đã muốn khôi phục nhan sắc.
Nghe được phía sau thanh âm của, lúc này, Trần Mặc quay đầu, đã gặp nàng sau, cười, "Ngươi đã trở lại?"
Nụ cười của hắn, hết sức chói mắt, lam cảnh thần nhìn hắn, lại hỏi, "Ngươi tại sao lại ở chỗ này?"
"Ai cho ngươi làm điều này! ?"
"Nhàn rỗi vô sự, sẽ làm!" Trần Mặc cười nói, thoạt nhìn, rất ít thoải mái.
Nhìn hắn cười, lam cảnh thần cái mũi nhịn không được chua xót một chút.
Mấy thứ này, sợ là muốn thu thập một ngày đêm!
|
Chương 572: Ngoại truyện : Trần Mặc và Cảnh Thần 9 (2)
Hắn hôm nay tiêu thất một ngày, chẳng lẽ chính là ở trong này làm việc này?
Lúc này, Trần Mặc đi vào nàng, sau đó túc hạ mày, "Ngươi uống rượu ?"
"Ai cho ngươi làm như vậy ! ?" Lam cảnh thần nhìn hắn lạnh lùng hỏi.
"Tự nguyện !" Trần Mặc thản nhiên mở miệng, ánh mắt thủy chung bình thản nhìn hắn.
Tự nguyện?
Nghe thế cái, lam cảnh thần cũng không biết nơi đó đến khí lực, nhìn hắn, "Ngươi hôm nay biến mất một ngày, đều ở nơi này sao?"
Nhìn lam cảnh thần có điểm tức giận , nhưng là đây là sự thật, Trần Mặc gật gật đầu, "Ân!"
"Ngươi có biết bao nhiêu người đang tìm ngươi sao? Ngươi có biết bao nhiêu người lo lắng ngươi sao? Ngươi điện thoại cũng đánh không thông, ngươi rốt cuộc là nghĩ như thế nào !" Lam cảnh thần nhìn hắn phát tiết hô.
"Ngươi gọi điện thoại cho ta sao?" Trần Mặc nhíu mi, nhìn nàng hỏi.
"Lăng nếu chạy đến công ty đi tìm ta, ta có thể không đánh với ngươi điện thoại sao?" Lam cảnh thần nhìn hắn một chữ một chút nói.
Nghe thế cái, Trần Mặc nhíu mi, lập tức nghĩ nghĩ mở miệng, "Thực xin lỗi, ta không nghĩ tới nàng sẽ đi tìm ngươi!"
Lam cảnh thần cười, "Ta còn thập phần kiên định nói cho nàng, ta không biết ngươi ở nơi nào. . . . . ."
Hiện tại, hắn thế nhưng ở trong này. . . . . .
Lam cảnh thần cũng không biết chính mình nên làm cái gì bây giờ !
Nhìn nàng rối rắm bộ dáng, Trần Mặc đi qua đi, "Nếu ta tiêu thất, sẽ chỉ ở ngươi gần nhất địa phương, vẫn nhìn ngươi. . . . . ."
Lời của hắn, thực làm cho người ta cảm động.
Nhưng là hiện tại nàng có tư cách gì đi cảm động?
Ở Trần Mặc đi tới một khắc kia, lam cảnh thần lui về phía sau, "Ngươi trở về đem, hiện tại Lăng gia cùng Trần gia mọi người đang tìm ngươi!"
Nhìn lam cảnh thần cố ý cùng hắn rớt ra khoảng cách bộ dáng, Trần Mặc trong lòng đã nói không ra khó chịu.
"Ta sẽ không thú lăng nếu !" Trần Mặc nhìn nàng một chữ một chút nói.
Nghe này nói, lam cảnh thần thừa nhận, nàng nho nhỏ lòng hư vinh bị thỏa mãn một chút, nhưng là sự thật là, đây là không thể thay đổi chuyện tình.
"Đó là chuyện của ngươi, theo ta không có gì quan hệ!" Lam cảnh thần nhìn hắn Lãnh Mạc nói.
Trần Mặc nhìn nàng, cho dù biết nàng đang nói khí nói, nhưng là trong lòng khó tránh khỏi vẫn là bị thương.
"Ta là vì ngươi, cho dù không cần Trần thức hết thảy, ta cũng muốn với ngươi cùng một chỗ!" Trần Mặc nhìn nàng, một chữ một chút, thập phần chắc chắc.
Lam cảnh thần có điểm kinh ngạc, nâng mắt nhìn hắn, "Có ý tứ gì?"
"Hôm nay ta cùng trong nhà nói, ta tuyệt đối sẽ không thú lăng nếu , tại trong lòng ta, ta chỉ đem nàng trở thành muội muội, ta người trong lòng chỉ có ngươi một cái!"
Lam cảnh thần không nghĩ tới, hắn nói.
"Sau đó thì sao! ?" Lam cảnh thần hỏi.
"Sau đó? Sau đó ta liền lau ra hộ . . . . . ." Nói xong, Trần Mặc không sao cả cười.
Lam cảnh thần, ". . . . . ." Tuy rằng sớm biết rằng là như vậy kết quả, nhưng là lam cảnh thần trong lòng vẫn là cảm động.
Ít nhất người nam nhân này, vì mình mà cố gắng !
Tuy rằng, nàng rất không muốn cho hắn vì mình mất đi hết thảy, nhưng là phần này tâm ý, nàng cũng là cảm động .
Lúc này, lam cảnh thần nhìn Trần Mặc, trong lòng loạn loạn , không biết nên làm cái gì bây giờ thời điểm, Trần Mặc lại sờ sờ bụng, "Thật đói, ta một ngày chưa ăn này nọ . . . . . ."
Lời của hắn, lại đem cảnh thần cấp kéo sự thật giữa.
"Tọa điểm này nọ cho ta ăn có được hay không! ?" Trần Mặc nhìn nàng hỏi.
Căn bản là không có cho nàng lo lắng thời gian, Trần Mặc trực tiếp kéo qua nàng, "Mở cửa, nhanh chút, ta mau chết đói!"
Lam cảnh thần cũng ma xui quỷ khiến lấy ra cái chìa khóa, mở cửa.
Trần Mặc thoạt nhìn rất vui vẻ, ít nhất, lúc này lam cảnh thần trong khoảng thời gian này nhìn đến hắn vui vẻ nhất thời điểm.
Đi vào sau, Trần Mặc cũng cảm giác đi theo nhà mình lý giống nhau, "Thật sự thật đói!"
"Ngươi cấp cho ta làm cái gì ăn trúng! ?" Lúc này, Trần Mặc nhìn lam cảnh thần hỏi.
Lam cảnh thần có chút ngơ ngác , "Ngươi muốn ăn cái gì?"
"Chỉ cần là ngươi làm , ta đều thích ăn!"
Lam cảnh thần, ". . . . . ."
Nghĩ nghĩ, lam cảnh thần mở miệng, "Ngươi vẫn là trở về đem?"
"Ta phạm đến quá trưa, chẳng lẽ ngươi sẽ như vậy đuổi ta đi?"
"Nhưng là. . . . . ."
Thầm thì. . . . . .
Lần này, không phải Trần Mặc hô đói, mà là Trần Mặc bụng, phát ra thanh âm.
Lam cảnh thần nhìn hắn, biết hắn là thật sự mệt mỏi, đói bụng!
Phía sau, nàng làm sao có thể nhẫn tâm cự tuyệt hắn đi đâu?
"Bọn ngươi , ta đi làm! !"
"Ừ!" Trần Mặc liên tục gật đầu, trên mặt lộ ra một chút cười, thập phần thỏa mãn.
Lúc này, lam cảnh thần đi vào đến phòng bếp.
Trong tủ lạnh có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, nàng kỳ thật là vui hoan nấu cơm , chính là mấy ngày hôm trước đã xảy ra quá nhiều chuyện, nàng căn bản không có làm.
Mà nay thiên. . . . . .
Nàng tựa hồ. . . . . .
Rất tâm tình!
Nghĩ đến bên ngoài cái kia nam nhân rất đói bụng, nàng làm đứng lên rất động lực, tâm tình, cũng không sợ phiền toái.
Lam cảnh thần ở bên trong nấu cơm, Trần Mặc đi vào giặt, đi ra sau, liền trực tiếp ngồi ở trên sô pha chờ.
Tại phòng bếp, thường thường truyền đến một chút thanh âm, làm cho hắn bội cảm ấm áp, thực thích loại cảm giác này.
Cuối cùng, hắn vẫn là nhịn không được, đứng dậy đi vào.
Lam cảnh thần đang ở nấu cái gì, thoạt nhìn thực còn thật sự, lúc này, Trần Mặc đi qua đi, trực tiếp từ phía sau ôm lấy nàng.
Lam cảnh thần sửng sốt, thiếu chút nữa bị dọa đến, nhưng nhìn ôm tay hắn, lam cảnh thần cố gắng làm cho mình thoạt nhìn bình thường một chút.
"Ngươi như thế nào vào được?" Lam cảnh thần hỏi, tận lực duy trì thanh âm của mình.
Trần Mặc ôm nàng, nhắm mắt lại, thực hưởng thụ hiện tại.
"Ngươi biết không? Giờ khắc này, ta cảm giác, thực hạnh phúc. . . . . ." Trần Mặc ôm nàng nói.
Hạnh phúc. . . . . .
Nghe thế cái, lam cảnh thần cái mũi, lại không tiền đồ toan một chút.
"Tốt lắm, ngươi mau đi ra đem, ta còn muốn nấu cơm!"
"Để cho ta lại ôm ngươi trong chốc lát!" Trần Mặc nói, chính là không nghĩ buông nàng ra.
Quả thực, lam cảnh thần không có cử động nữa, mà là đứng ở nơi đó, tùy ý hắn ôm.
Trong hốc mắt, nước mắt ở đảo quanh, nhưng là hắn cực lực chịu đựng.
Trần Mặc không biết là, hiện tại hạnh phúc không chỉ là hắn, chỉ bằng hắn câu kia đơn giản trong lời nói, đã muốn làm cho nàng thực thỏa mãn .
Nàng hiện tại cái gì cũng không yêu cầu xa vời , thực thỏa mãn. . . . . .
Thực thỏa mãn. . . . . .
Tựa hồ cảm giác được lam cảnh thần không thích hợp, Trần Mặc thế này mới buông lỏng ra nàng, xoay người nhìn nàng, "Ngươi làm sao vậy?"
Lúc này, lam cảnh thần nước mắt, cuối cùng là một giọt giọt đến rơi xuống .
"Ta không sao nhi!" Lam cảnh thần như trước mở miệng nói, thói quen kiên cường làm cho người ta xem.
Nàng vừa muốn lau đi nước mắt trên mặt, lúc này, Trần Mặc đích tay lại đưa qua đi, giúp nàng lau.
"Thực xin lỗi. . . . . ." Trần Mặc mở miệng.
"Ta biết, ta thực ích kỷ, nhưng là tha thứ ta, thật không có biện pháp buông ra tay ngươi!" Trần Mặc nhìn nàng nói.
"Lam cảnh thần, ta yêu ngươi, ta không biết về sau có thể hay không cho ngươi hạnh phúc, nhưng là ta sẽ cố gắng , ngươi nhất định phải chờ ta. . . . . . Ta sẽ quý trọng của ngươi!" Trần Mặc nâng người của nàng, một chữ một chút nói cho nàng.
"Ừ!" Lam cảnh thần gật gật đầu, nước mắt nhịn không được đi xuống rụng.
"Cho nên, đừng khóc . . . . . ." Nói xong, Trần Mặc giúp nàng sát nước mắt.
"Tốt lắm, ta đã biết, ngươi mau đi ra đem, ta còn muốn nấu cơm!" Nói xong lam cảnh thần liền phụ giúp hắn đi ra ngoài.
Ngay cả, lời của hắn làm cho nàng thực cảm động.
Nhưng là nàng lại biết, bọn họ sẽ không cùng một chỗ.
Mà nàng một người, sớm đã thành thói quen kiên cường.
Cho dù ở một cái nàng thích nam nhân trước mặt, nàng cũng vô pháp làm nũng, dựa vào, ỷ lại.
Bởi vì nàng sợ hãi. . . . . .
Sợ hãi được đến, sau đó lại mất đi cảm giác. . . . . .
Nhìn lam cảnh thần phụ giúp hắn đi ra ngoài, Trần Mặc đành phải cười cười, "Ngươi đừng khóc, ta tựu ra đi!"
"Ta đừng khóc, ngươi đi ra ngoài đem, ta còn muốn nấu cơm!"
"Này còn kém không nhiều lắm!" Nói xong, Trần Mặc thấu đi qua, trực tiếp ở lam cảnh thần ngoài miệng ấn tiếp theo hôn, sau đó thế này mới ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Lam cảnh thần liền đứng ở nơi đó, cho dù đã muốn tiếp nhận hôn, nhưng là hiện tại, đáy lòng vẫn là tạo nên Ti Ti gợn sóng. . . . . .
Hắn sau khi rời khỏi đây, lam cảnh thần mới bắt đầu tiếp tục nấu cơm, hiện tại bắt đầu, đầu óc của nàng lý, tất cả đều là vừa mới Trần Mặc nói với nàng trong lời nói. . . . . .
Đại khái hơn phân nửa mấy giờ, mới làm tốt .
Trần Mặc ngay tại trong phòng khách xem tivi, nghỉ ngơi.
Lam cảnh thần trực tiếp đem làm tốt gì đó, đoan đến phòng khách bên kia đi.
"Làm tốt , rất đơn giản, không biết ngươi thích ăn không!" Lam cảnh thần nói.
Nhìn nàng đoan lại đây, Trần Mặc lập tức kích động ngồi xuống, sau đó đang nhìn đến trước mặt đắc ý đại lợi mặt thức, đôi mắt lộ ra kinh hỉ.
"Ngươi còn có thể làm mỳ Ý?" Trần Mặc có chút ngoài ý muốn.
"Trong nhà không có gì này nọ , chỉ có mặt, ngươi chấp nhận ăn đem!" Lam cảnh thần nhìn hắn nói.
Trần Mặc không có khách khí, trực tiếp cầm lấy dĩa ăn mà bắt đầu ăn, ăn một ngụm sau, hắn vẻ mặt thỏa mãn bộ dáng, "Đây là ta ăn qua, tốt nhất ăn trúng mỳ Ý. . . . . ."
Tuy rằng biết hắn cố ý nói như vậy , nhưng là lam cảnh thần vẫn là cười cười.
|