[GĐCP] Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc
|
|
Chương 561: Hi Hi đi (1) Lời Tử Lam nói, làm cho người nghe thấy thoải mái lại không thể làm gì.
Mặc dù là tiểu bối, thế nhưng lời nói rất đúng chỗ, rất đúng trọng tâm.
Hai người đều cười cười, Tử Lam nhìn bọn họ, "Cháu đến xem Lăng Nhược thế nào!"
Lúc này, Lăng Nhược ngồi ở trên giường, hai mắt dại ra.
Tử Lam đi tới, nhìn cô, "Lăng Nhược, cô thế nào rồi?"
Nghe được tiếng nói của Tử Lam, Lăng Nhược lúc này mới từ từ phục hồi tinh thần lại, "Lâm tiểu thư!"
"Cô thế nào rồi? Thân thể khá hơn chút nào không?" Tử Lam nhìn cô hỏi.
Lăng Nhược gật đầu.
"Cô thật ngốc, về sau mặc kệ thế nào, cũng không cần làm ra loại chuyện này, cô phải nghĩ đến ba mẹ cô, nếu cô gặp chuyện không may, bọn họ sẽ rất lo lắng cho cô!" Tử Lam nhìn cô nói.
Nên nói, vẫn phải nói.
Những lời này, coi như thay lời Lăng mẹ nói đi.
Bà chỉ có một đứa con gái như vậy, nâng niu trong lòng bàn tay từng chút lớn lên, hiện tại lại vì tình mà cả mạng sống cũng không cần, bà làm sao sẽ không đau lòng!
Thế nhưng lời Tử Lam nói, Lăng Nhược hoàn toàn không nghe vào trong lỗ tai.
Chợt nhớ tới, Lâm Tử Lam cùng Lam Cảnh Thần quan hệ đặc biệt tốt, lúc này, cô nắm lấy quần áo Tử Lam, "Lâm tiểu thư, không, Mặc phu nhân, cô giúp tôi một chút có được hay không! ?"
Tử Lam nhìn Lăng Nhược, khẽ cau mày.
"Tôi biết cô cùng Lam Cảnh Thần quan hệ rất tốt, cô giúp ta một chút, để cho cô ấy rời đi có được hay không, tôi không thể không có Trần Mặc, không thể không có anh ấy!"
Tử Lam thế nào cũng không nghĩ tới, Lăng Nhược sẽ nói ra những lời như vậy.
Nhìn Lăng Nhược, Tử Lam cười, "Thật xin lỗi, tôi không giúp được cô rồi!"
Trong nháy mắt, sắc mặt Lăng Nhược thay đổi.
"Tình yêu không thể cưỡng đoạt, cũng không thể ép buộc, tuy rằng cô cùng Trần Mặc sớm đã có quá hôn ước, thế nhưng tình yêu là một sự tự nguyện, hiện tại không phải Cảnh Thần có rời đi hay không, mà là cô phải làm sao để Trần Mặc tự nguyện cưới cô, lúc đó hai người mới hạnh phúc.!"
Lời Tử Lam nói, không phải không có lý.
Thế nhưng Lăng Nhược lại nghĩ, Tử Lam là đang bao che cho Cảnh Thần, bởi vì bọn họ dù nói như thế nào cũng là bạn thân!
Lúc này, Lăng Nhược nở nụ cười lạnh, "Tôi biết, tôi không nên nói với cô, các người là bạn thân, làm sao sẽ giúp tôi!"
Đã nói đến nước này, Tử Lam không biết còn nói được cái gì!
"Cô đã nghĩ như vậy, tôi cũng không có cách gì!"
"Dối trá!" Lăng Nhược nói.
"Nhược nhi!" Lời của cô vừa mới dứt, Lăng mẫu liền quát một tiếng.
Ai cũng biết Mặc Thiếu Thiên thương yêu lão bà, vì Lâm Tử Lam cái gì cũng dám làm.
Nếu Lăng Nhược vì vậy mà đắc tội Lâm Tử Lam, để Mặc Thiếu Thiên biết được, sợ rằng sự hợp tác của Lăng gia với tập đoàn MK sẽ không còn!
Nghe được Lăng mẹ quát lạnh, Lăng Nhược cũng không nói gì, chỉ là ngồi ở chỗ kia, ôm chặt mình...
"Mặc phu nhân, cô đừng để ý!" Lúc này, Lăng mẫu mở miệng nói.
Tử Lam cười nhạt, "Không có gì!"
"Mẹ, mẹ nói với cô ta nhiều như vậy làm gì! ? Để cho cô ta đi ra ngoài, con không muốn gặp lại cô ta!" Lăng Nhược ngồi ở đó la to.
"Con câm miệng cho cha!" Lúc này, mở miệng không phải Lăng mẫu, mà là Lăng phụ.
Bọn họ cùng đi vào.
Dĩ nhiên, cũng bao gồm cả Mặc Thiếu Thiên.
"Con sao lại nói như vậy? Lâm tiểu thư tốt bụng đến thăm con, con có thái độ này là sao? Cha dạy con như thế sao! ?" Lăng phụ nhìn Lăng Nhược la.
Lăng Nhược chưa lúc nào bị ủy khuất như vậy.
Ở nhà, cha luôn cưng chìu cô, giờ thì sao chứ?
Cô cũng biết, bọn họ là vì người nhà cùng công ty suy nghĩ.
Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên bọn họ đều không đắc tội nổi.
Nếu như không có nhà cùng công ty, như vậy cô cái gì cũng không còn!
Lăng Nhược ngồi ở chỗ kia, rơi nước mắt!
Lúc này, Tử Lam ngược lại lên tiếng, "Không có chuyện gì, cô ấy tâm tình không tốt, không sao!"
Nghe được Tử Lam nói, Mặc Thiếu Thiên đi tới, "Nếu ở đây không chào đón, chúng ta đi!"
Mặc Thiếu Thiên không thể để cho Tử Lam chịu một chút ấm ức.
Vừa nghe đến lời Mặc Thiếu Thiên nói, Lăng phụ sửng sốt, "Mặc Thiếu Thiên, Lăng Nhược không phải ý đó!"
"Mới vừa rồi lời Lăng Nhược nói, chúng ta đều nghe rất rõ ràng, chúng tôi không nên đến đây, tôi còn chưa trách cô ấy quấy rối hôn lễ cuả chúng tôi, cô ấy hiện tại còn chê chúng tôi dối trá!"
Sắc mặt của Lăng phụ thật không tốt.
Mặc Thiếu Thiên là ai, ông quá rõ!
Cho ông mặt mũi, chính là cho, không cho, ông cũng không có cách nào.
Phải biết rằng, mặc mũi Mặc Thiên Ân anh còn không cho, anh còn sợ gì!
"Mặc Thiếu Thiên, Lăng Nhược còn nhỏ, không hiểu chuyện, con coi như cho Lăng bá phụ một cái ân tình!" Lăng phụ mở miệng nói.
Lúc này, Tử Lam cũng không nghĩ tới Mặc Thiếu Thiên lại kích động lớn như vậy.
Mặc Thiếu Thiên chưa kịp mở miệng, Tử Lam đã mở miệng cười, "Lăng bá phụ chê cười, Mặc Thiếu Thiên chỉ là nói giỡn!"
Lời Tử Lam nói, luôn luôn làm cho nghe không cảm thấy xấu hổ, nhưng lại cảm thấy cô tuyệt đối không phải người lương thiện.
Lăng bá phụ cười cười, nhìn Mặc Thiếu Thiên, Mặc Thiếu Thiên cũng không có nói gì nữa.
Lúc này, Tử Lam lôi kéo Mặc Thiếu Thiên, Mặc Thiếu Thiên lúc này mới lên tiếng, "Lão bà của tôi nói rất đúng!"
Tử Lam, "..."
Mặc Thiếu Thiên nói những lời này, không thể nghi ngờ là đang cảnh cáo bọn họ, chọc Lâm Tử Lam chẳng khác nào chọc anh.
Không, so với chọc anh còn nghiêm trọng hơn.
Phải biết rằng, Mặc Thiếu Thiên thương yêu nhất chính là lão bà cùng con trai của anh!
Lăng bá phụ cười cười, không nói gì nữa.
"Đã như vậy, chúng tôi cũng không tiện ở lâu!"
"Tốt tốt!" Lăng phụ gật đầu, cũng không dám giữ lại, "Hôm nào Lăng Nhược khỏe lại sẽ đến cửa nói xin lỗi!"
"Lăng bá phụ không cần để ở trong lòng, chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến việc hợp tác của hai nhà!" Tử Lam liếc mắt đã nói trúng nội tâm của Lăng bá phụ.
Lăng bá phụ sửng sốt.
Lâm Tử Lam mặt dù thoạt nhìn chỉ là một phụ nữ bình thường, thế nhưng quan hệ hợp tác này, cả ý định của ông như thế nào đều nói rất rõ ràng .
Tuyệt đối không phải là một phụ nữ bình thường!
Vì vậy, Tử Lam cười cười, liền cùng Mặc Thiếu Thiên cùng đi.
Bọn họ đi một lúc, Lăng phụ mới hồi phục tinh thần lại.
Lâm Tử Lam tuyệt đối không phải người lương thiện!
Đây chính là đánh giá của ông đối với Lâm Tử Lam!
Bọn họ mới vừa đi, Lăng phụ liền nhìn Lăng Nhược, "Lăng Nhược, con điên rồi sao?"
"Cha, bọn họ căn bản không phải có lòng đến thăm con!"
"Có lòng, hay không có lòng, con cũng không được nói như vậy, nếu như bởi vì con, mà tập đoàn MK không hợp tác với chúng ta nữa, vậy cả nhà chúng ta chỉ chờ ăn không khí mà sống!"
"Nhà chúng ta cũng không phải chỉ hợp tác với một mình bọn họ!"
"Nếu như Mặc Thiếu Thiên muốn giết chúng ta? Đến lúc đó, ai còn dám hợp tác với chúng ta! ?" Lăng phụ nói.
Trong nháy mắt, Lăng Nhược không biết nên nói cái gì, cô không giống Lăng phụ nghĩ nhiều như vậy, xa như vậy, cha vừa nói như vậy, cô thật có chút sợ.
"Nếu như công ty chúng ta bị đóng cửa, các nguời ăn không khí đi!"
Lăng Nhược, "..."
Lăng mẫu hình như cũng hiểu được tình thế có chút nghiêm trọng, liền vội vàng đi tới, "Ông, cái kia Lâm tiểu thư không phải nói sẽ không ảnh hưởng đến hợp tác hai nhà sao?"
"Cô ta đang nhắc nhở, cũng như cảnh cáo chúng ta, bà cho rằng thực sự sẽ không ảnh hưởng đến sao?" Lăng phụ nói.
"Vậy làm sao bây giờ? !" Nghe Lăng phụ nói như vậy, Lăng mẫu cũng có chút lo lắng.
Trần Mặc trước sau vẫn không nói gì, dù sao, lúc này, nói nhiều lỗi nhiều.
Lúc này, Trần Mặc lại mở miệng, "Cô ấy không phải người như vậy!"
Nghe Trần Mặc nói, mọi người đều nghiêng đầu qua nhìn Trần Mặc, "Tôi làm việc chung với cô ấy lâu như vậy, nên biết cô ấy không phải là người như thế!"
Trần Mặc cũng nói như vậy, bọn họ còn có thể nói cái gì.
"Tóm lại, sau khi Lăng Nhược khỏe lại, phải đi Mặc gia xin lỗi, cái này là nhất định!" Lăng phụ nói.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Lăng Nhược ngồi ở trên giường, cũng không nói gì nữa, cô cũng không muốn mất đi cái gì.
Nếu như không có Lăng gia, sẽ không có Lăng tiểu thư cái tên này, thật sự sẽ không giữ Trần Mặc được..
Mà bên ngoài.
Mặc Thiếu Thiên cùng Tử Lam sau khi lên xe xong, Tử Lam nhịn không được thở dài, "Nhìn cuộc sống Trần Mặc như vậy, em thấy còn đáng thương hơn Cảnh Thần!"
Anh ấy có khó xử, tuyệt không giả.
Trần Mặc ở trong hoàn cảnh này, so với Cảnh Thần còn khổ hơn!
Nhìn dáng vẻ Tử Lam vì người khác mà lo lắng, Mặc Thiếu Thiên tiến tới, vươn tay, xoa vùng trán của Tử Lam cho giản ra.
"Vợ yêu quý, việc duy nhất bây giờ của em phải nghĩ làm thế nào để con chúng ta thật tốt sinh ra, việc khác, em không cần quan tâm!" Mặc Thiếu Thiên nhìn cô một chữ một chữ nói.
"Ừ!"
"Mỗi người đều có chuyện của mình, kinh nghiệm, cuộc sống bao quát quá nhiều, cũng bao gồm tình yêu, cho nên, phải phát triển thế nào, đều phải xem vận mệnh của họ, chúng ta không nên nhúng tay vào, vạn nhất gây thành bi kịch, nửa đời sau của chúng ta cũng sẽ không an tâm!" Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam một chữ một chữ nói.
Mặc Thiếu Thiên ít khi nói ra những lời triết lý như thế, Tử Lam vô cùng đồng ý.
Nếu như ở trên thuyền, Tử Lam giúp Cảnh Thần và Trần Mặc, mà Lăng Nhược lại xảy ra chuyện như vậy, sợ rằng đời này Tử Lam cũng không có cách nào an tâm.
Đây chính là một ví dụ tốt nhất.
Bọn họ chỉ có thể ở bên cạnh nhìn, chỉ điểm, nhưng lại không thể can thiệp quá nhiều, dù sao, đây không phải là chuyện của bọn họ, cũng không biết bọn họ nghĩ như thế nào.
Nghĩ tới đây, Tử Lam gật đầu, "Ừ, được, em biết rồi, chuyện này, em nghe lời anh!"
Nghe Tử Lam nói, Mặc Thiếu Thiên cười cười, "Đúng rồi vợ, anh có một đề nghị!"
"Cái gì! ?"
|
Chương 561: Hi Hi đi (2)
"Chúng ta đi hưởng tuần trăng mật!"
"Còn muốn hưởng tuần trăng mật sao?"
"Dù sao bây giờ đã kết hôn, chuyện gì cũng không có, không bằng chúng ta nghỉ phép, cũng tiết kiệm nhìn những việc này, không nhịn được nhúng tay vào!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe lời của anh nói, Tử Lam nghiêm túc suy nghĩ một chút.
Thật đúng là như vậy.
"Được, đồng ý!" Tử Lam nói.
"Em muốn đi nơi nào! ?" Mặc Thiếu Thiên cầm lấy tay của Tử Lam, nhìn cô hỏi.
Tử Lam suy nghĩ một chút, "Không đặc biệt tưởng nhớ nơi nào, muốn đi đều đi rồi!"
"Vậy đi đảo Bali đi!"
" Đảo Bali sao! ?" Tử Lam hỏi, nơi này cô thật không có đi qua.
Mặc Thiếu Thiên gật đầu, "Ừ!"
Tử Lam suy nghĩ một chút, "Tốt!"
Thật ra thì, chỉ cần có thể cùng Mặc Thiếu Thiên ở cùng một chỗ, đi đâu cũng đều giống nhau.
"Vậy thì tốt, cứ quyết định như vậy!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Tử Lam gật đầu, nhưng mà lúc này, cô chợt nhớ tới cái gì, "Đúng rồi, vừa rồi ở bên trong, anh cùng Lăng tổng nói như vậy, có thể hay không có điểm nghiêm khắc?"
"Không nghiêm khắc, bọn họ làm sao biết tôn trọng vợ yêu quý của anh!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe thế, Tử Lam cười cười, "Em ngược lại không thèm để ý, bọn họ nói cái gì, cũng không đả thương được em!"
"Vậy cũng không cho phép bọn họ nói!" Mặc Thiếu Thiên bá đạo nói, phụ nữ của anh, ai dám nói.
Nhìn Mặc Thiếu Thiên, Tử Lam cười cười.
Đáy lòng, rất hài lòng.
Mặc kệ thế nào, bọn họ cũng đã ở cùng một chỗ, hôn lễ cũng thuận lợi vượt qua, mặc dù xảy ra chút chuyện nhỏ, thế nhưng cũng không ảnh hưởng đến đời sống tình cảm của cô cùng Mặc Thiếu Thiên.
Nghĩ như vậy, liền biết đủ.
Hai người sau khi trở về, liền quyết định chuyện này.
Mặc lão cũng rất tán thành.
Dù sao, kết hôn cũng nên đi hưởng tuần trăng mật, hai người không đi, Mặc lão cũng phải làm cho hai người đi.
Trải qua chuyện ngày hôm qua, Mặc lão có chút không vui, cảm thấy xui xẻo, nhưng nhìn Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên cũng không có gì, ông cũng không suy nghĩ nhiều.
Vậy mà lúc này, lại xuất hiện một vấn đề.
Hi Hi muốn đi!
Tin tức này, làm cho cả nhà ngây ngẩn cả người.
Mặc lão cũng là vào lúc này, mới biết được thân phận Hi Hi.
Bé cũng khốn kiếp như cha bé, đi chung một đường, nghe Mặc Thiếu Thiên nói, thậm chí so với anh còn lợi hại hơn.
Mặc lão là nên cười, hay nên khóc đây?
Vừa trở về không bao lâu, đã muốn đi!
Mặc lão luyến tiếc không bỏ được!
Lúc này, bên trong phòng khách, bầu không khí có chút nặng nề.
Tử Lam không bỏ được, thế nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, cô cũng đã nghĩ thông.
Hi Hi có cuộc sống của mình, lựa chọn của mình, bé muốn đi lên con đường này, bé không muốn quá quay đầu lại, thì cũng không có ai bắt bé quay đầu lại được.
Hiện tại, bé chỉ có thể trở nên mạnh hơn, mạnh hơn, mới có thể bảo vệ được mình!
"Cha, mẹ, ông nội, các người yên tâm, con rất nhanh sẽ trở lại!" Hi Hi nhìn bọn họ nói.
Sau lưng là Hoa Hồng còn có Tạp Ni, Lý Thuận.
Lần này Lý Thuận cũng muốn đi theo Hi Hi trở về tiếp nhận huấn luyện!
"Rất nhanh? Rất nhanh là bao lâu! ?" Mặc lão nhìn Hi Hi hỏi, dù sao, ông vẫn là không muốn.
"Cháu cũng không biết, nói chung, có thể trở về, cháu nhất định sẽ trở lại gặp các người!"
"Ông không muốn!"
"Ông nội, lúc này không phải là ông có nguyện ý hay không là được!" Hi Hi nói, chuyện này đã quyết định.
Nghe Hi Hi nói, Mặc lão càng thêm không muốn, "Ý của cháu là chuyện đã định rồi, hiện tại cháu chính là thông báo cho mọi người biết, chứ không phải cùng mọi người thương lượng!"
Mặc dù không phải ý này, thế nhưng cái này là sự thật.
Hi Hi bất đắc dĩ gật đầu một cái, "Dạ!"
Mặc lão, "..."
Mặc lão tức không chịu được, thế nhưng lại không thể làm gì, "Tiểu tử thúi, cháu làm gì không làm, sao phải nhất định giống như cha cháu đi con đường này!"
Phải biết rằng, con đường này đi không thể quay đầu lại được.
"Ông nội, cháu hiện tại đều đã đi rồi, không tiếp tục đi tới, chỉ có một con đường chết!" Hi Hi nói , lời này không phải hù dọa, là sự thực.
Nghe Hi Hi nói, Mặc lão trong nháy mắt sửng sốt, không biết nên nói cái gì cho phải.
Ông cũng biết, con đường này không thể quay đầu lại, nếu là dừng lại, cũng chỉ có một con đường chết!
"Ông hiện tại coi như không đồng ý, còn có thể có biện pháp nào sao?" Mặc lão nhìn Hi Hi hỏi, ông không muốn để cho Hi Hi xảy ra chuyện gì.
Nghe Mặc lão nói, Hi Hi cười cười, "Ý của ông là đồng ý sao?"
"Cháu đừng nói chuyện với ông!"
"Ông nội, ông đỏ mặt sao!" Hi Hi dụ dỗ Mặc lão.
"Cháu thề, nếu như có thời gian, cháu sẽ trở về thăm ông!" Hi Hi nói.
Mặc lão không nói lời nào.
"Có thời gian cháu sẽ gọi điện thoại cho ông!"
Nói lên cái này, Mặc lão mới có điểm động tâm, "Mỗi ngày!"
Hi Hi suy nghĩ một chút, nội bộ Hợp Tung rất nghiêm, trong lúc tiếp thu huấn luyện không thể nghe điện thoại bất kỳ ai, suy nghĩ một chút, Hi Hi mở miệng, "Cháu sẽ tận lực, nếu điều kiện cho phép!"
Nghe thế, Mặc lão lúc này mới yên tâm một chút.
Sau đó nhìn ba người sau lưng Hi Hi, "Tôi giao Hi Hi lại cho các người, nếu như nó xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho các người!"
"Ông yên tâm, bé đi theo chúng tôi, sẽ chỉ làm cho bé trở nên cường đại hơn, huống chi, bé là tâm phúc của chúng tôi, coi như Hợp Tung có xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không để bé xảy ra chuyện!" Tạp Ni một chữ một chữ nói
Nghe thế, Mặc lão lúc này mới yên tâm một chút.
Lúc này, Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên cùng Tử Lam, "Cha, mẹ, con phải đi!"
"Được rồi, chăm sóc thật tốt chính mình !" Mặc Thiếu Thiên nói.
Anh không giống Mặc lão nhiều chuyện như vậy, từ khi biết Hi Hi đi con đường này, anh đã chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Hơn nữa lúc ở Chicago, nhìn Hi Hi khó chịu như vậy, thống khổ, anh càng thêm hạ quyết tâm.
"Dạ!" Hi Hi nặng nề gật đầu.
Nhìn Tử Lam, "Mẹ..."
"Được rồi, mặc kệ con quyết định gì, mẹ đều ủng hộ con, nhưng con phải nhớ kỹ một điều, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, đừng bao giờ đánh giá thấp đối phương!" Tử Lam nói.
Chuyến đi này, quá nguy hiểm, Tử Lam không có cách nào ngăn cản, cũng chỉ có thể cho một chút cảnh cáo.
Nghe Tử Lam nói, Hi Hi cũng gật đầu, không nghĩ tới mẹ cứ như vậy đồng ý.
Nằm ngoài dự đoán của bé.
Nhưng mà bé không biết là, lúc ở Chicago, nhìn Hi Hi thống khổ như vậy, Tử Lam cũng đã quyết định như vậy.
Cô cùng Mặc Thiếu Thiên tâm tư giống nhau!
"Con biết rồi!" Hi Hi gật đầu.
Đối với lời nói của Tử Lam, Hi Hi từ trước đến giờ đều nghiêm túc nghe.
Nhìn Hi Hi, Tử Lam cười cười.
"Cha, sau khi con đi, cha phải chăm sóc mẹ thật tốt!" Hi Hi nói.
"Cha biết, cô ấy hiện tại không chỉ là mẹ con, còn là vợ của cha, cho nên con cứ yên tâm đi!" Mặc Thiếu Thiên nói.
"Ừ!" Nói đến đây, Hi Hi mới hài lòng gật đầu.
"Cha, mẹ, ông nội, vậy chúng ta đi nha!" Hi Hi nói.
Ngay cả không muốn, thế nhưng cũng phải buông tay.
Chỉ có để Hi Hi tự mình đi, bé mới biết được con đường này khó đi như thế nào.
Hi Hi ôm Mặc lão một cái, Mặc lão nhịn không được mắt đỏ lên, "Tiểu tử thúi, nhớ kỹ đã đồng ý với ông những gì!"
"Ừ!" Hi Hi cũng nhẹ gật đầu.
Vì vậy, Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên cũng ôm bé một chút, Tử Lam cũng không nhịn được ướt viền mắt, nỗ lực chịu đựng.
Cáo biệt xong, Hi Hi vừa muốn lên xe, Mặc Vũ lại từ bên trong chạy vội đi ra.
"Anh Hi Hi, anh muốn đi nơi nào? Sau này anh không cùng em đi học nữa sao?" Mặc Vũ chạy như bay đến trước mặt Hi Hi nói.
Mặc Thiếu Quầy cũng đi theo ở phía sau, cùng đi ra, con ngươi khi nhìn đến Hoa Hồng, không biết nên nói cái gì.
Hi Hi nhìn Mặc Vũ, "Anh muốn đi một nơi rất xa, về sau không thể cùng em cùng nhau đi học, em phải học tập thật giỏi, cũng phải học cách bảo vệ mình!"
|
Chương 562: Hách Tôn PK Hoa Hồng "Thế nhưng em không muốn xa anh..." Nói xong Mặc Vũ khóc
"Mặc Vũ, đừng khóc, đừng quên, em là nam nhân, mặc kệ như thế nào cũng không được khóc, em yên tâm, anh nhất định sẽ trở về, khi đó, anh sẽ bảo vệ em!" Dáng vẻ Hi Hi giống như một người lớn, hướng phía Mặc Vũ hứa hẹn.
Mặc Vũ từ trước đến nay đều rất nghe lời Hi Hi nói, cho dù viền mắt rưng rưng, bé cũng muốn gật đầu, "Dạ, được, em sẽ nghe lời của anh, anh nhất định phải sớm chút trở về!"
"Ừ!" Hi Hi cũng gật đầu.
Không biết, những lời này của Hi Hi, Mặc Vũ lại ghi nhớ trong lòng.
Lúc này, Tạp Ni ở phía sau nhìn Hi Hi, "Chúng ta cần phải đi!"
Nghe thế, Hi Hi gật đầu, nhìn mọi người, "Mọi người bảo trọng, con đi đây!" Nói xong cười một tiếng, "Chờ con trở lại!"
Nói xong, Hi Hi xoay người đi vào trong xe.
Nhìn Hi Hi đi, cho dù không muốn, vẫn không có cách nào.
Tử Lam vẫn không nhịn được rớt nước mắt, nhìn Hi Hi đi, Mặc lão cũng không muốn nói cái gì, xoay người đi vào bên trong.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam, "Được rồi, Hi Hi là đi tiếp nhận huấn luyện, đừng làm như sinh ly tử biệt, bé vẫn là con trai của chúng ta, chỉ là tạm thời xa cách!" Mặc Thiếu Thiên an ủi Tử Lam nói.
Tử Lam gật đầu, Mặc Thiếu Thiên nói không sai.
Chỉ là, Tử Lam khổ cực nuôi Hi Hi bảy năm, cho đến bây giờ sẽ không nghĩ bé sẽ tự mình đi lâu như vậy.
Thế nhưng nghĩ đến lời Hi Hi vừa hứa xong, Tử Lam cũng yên tâm một chút.
"Được rồi, chúng ta về thôi!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Tử Lam gật đầu, hai người đi trở về.
Lúc này, trên xe Hi Hi nhìn bọn họ, "Bạch Dạ đâu! ?"
"Ở sân bay!"
Hi Hi gật đầu một cái.
Xe đi ở trên đường thật nhanh, rất nhanh đã đến sân bay.
Quả nhiên, Bạch Dạ đang chờ ở phi trường.
Thấy Hi Hi, anh nhịn không được nói, "Việc nên làm tôi đều làm, không nên làm cũng đều làm, hiện tại có phải nên đưa khối ngọc cho tôi không?" Bạch Dạ nhìn Hi Hi nói.
"Anh không theo chúng ta đi Hợp Tung sao! ?" Hi Hi nhíu mày hỏi.
"Tôi không muốn gia nhập tổ chức nào!" Nhìn Hi Hi từng chữ nói.
Mỗi người đều có chí hướng và lựa chọn của riêng mình, Hi Hi không có cách nào miễn cưỡng Bạch Dạ, chỉ có thể gật đầu, "Tốt!"
Nói xong, bé từ trong túi lấy ra một cái hộp.
Khi nhìn đến cái vật kia, con ngươi Bạch Dạ trong nháy mắt sáng lên.
Lúc này, Hi Hi đưa cho Bạch Dạ, "Cái này chính là thứ anh muốn!"
Bạch Dạ hầu như không có bất kỳ khách khí, trực tiếp cầm tới, mở ra, khi thấy mặt trên khối ngọc có khắc chữ J thì tay có chút run rẩy.
Bọn họ không có ai biết khối ngọc này rất có ý nghĩa đối với Bạch Dạ.
Ngay cả Hoa Hồng ở cùng một chỗ với Bạch Dạ lâu như vậy cũng không biết.
Khối ngọc kia, đến tột cùng có cái gì kỳ quái, thế nhưng lại làm cho Bạch Dạ nhiều lần thỏa hiệp.
"Là cái này sao?" Hi Hi nhìn Bạch Dạ hỏi.
Bạch Dạ gật đầu, nhìn hồi lâu mới lưu luyến rời cái hộp.
Nhìn Hi Hi, Bạch Dạ mở miệng, "Tại sao cậu có được khối ngọc này?"
"Đánh bậy đánh bạ lấy được, lúc tôi thấy miếng ngọc có khắc chữ J, tôi cũng biết nó có ngụ ý phi phàm, cho nên tôi để cho Mặc Tử đi làm!"
"Mặc Tử?" Bạch Dạ nhíu mày.
" Là người lãnh đạo khác của Hợp Tung!"
Nghe được tên Mặc Tử, Bạch Dạ cau lại nhíu mày, "Tôi hiện tại thay đổi chủ ý, quyết định cùng các người đi Hợp Tung!"
Lời Bạch Dạ nói, trong nháy mắt bọn họ đều ngây ngẩn cả người.
Này thay đổi cũng có chút quá nhanh đi!
Mới vừa rồi còn nói như đinh chém sắt sẽ không gia nhập bất kỳ tổ chức nào, bây giờ lại nói muốn gia nhập, làm cho mọi người không khỏi liên tưởng, anh ta có âm mưu.
"Anh cùng Mặc Tử, chẳng lẽ có thâm thù đại hận gì sao! ?" Hoa Hồng nhìn Bạch Dạ hỏi.
"Tôi chỉ là muốn biết, anh ta làm sao có được miếng ngọc này!" Bạch Dạ nói.
Nghe thế, mọi người yên tâm một chút.
"Anh có thể đi, thế nhưng có một điều kiện!" Tạp Ni mở miệng.
"Gia nhập vào hợp tung, phải không?" Bạch Dạ hỏi.
"Đúng!" Tạp Ni gật đầu, "Hơn nữa phải tuân thủ tất cả quy định của Hợp Tung!"
"Được, tôi đồng ý!" Bạch Dạ dứt khoát nói.
"Anh không cần suy nghĩ lại sao! ?" Hoa Hồng nhìn Bạch Dạ hỏi.
Phải biết rằng, trước kia cô phí hết tâm tư muốn để cho anh gia nhập vào Hợp Hung, thế nhưng anh đều không đồng ý, bây giờ cái gì cũng không hỏi, liền đồng ý? ? ?
"Không cần!" Bạch Dạ nói.
"Được, anh đã dứt khoát như vậy, tôi cũng không nói gì nữa tất cả tới tổng bộ Hợp Tung rồi nói!" Tạp Ni nói.
Bạch Dạ gật đầu, Vì vậy, theo bọn họ cùng đi.
Hoa Hồng ngẩn người tại đó, ... Cứ như vậy đi sao?
Như thế là đồng ý rồi sao?
Trước đó cô cố gắng tất cả đều uổng phí, còn không bằng một khối ngọc của Hi Hi sao! ?
Nghĩ như vậy, Hoa Hồng cũng vội vàng đi theo.
Trong phòng đợi, mấy người bọn họ ngồi ở chỗ đó chờ, vừa nói chuyện, chỉ có Hoa Hồng có chút không yên lòng.
"Đúng rồi, Hách Tôn với mấy người bọn hắn khi nào thì đi?" Lúc này, Tạp Ni hỏi Hi Hi.
Nghe thế, lòng của Hoa Hồng không khỏi bị dao động.
"Nghe cha tôi nói, chắc cũng là hôm nay!" Hi Hi nói.
"Lần này có thể cùng Hách Tôn, Ninh Xá bọn họ quen biết, cũng coi như mở ra cho Hợp Tung một khung trời mới!"
Nghe thế, Hi Hi gật đầu.
Hoa Hồng ngồi ở chỗ kia nghĩ, không ngờ hôm nay Hách Tôn cũng đi.
Nghĩ như vậy, Hoa Hồng đứng lên.
"Cô đi đâu! ?" Hoa Hồng vừa muốn đi, Tạp Ni ở phía sau hỏi.
"Mua nước!" Chỉ bỏ lại hai chữ, Hoa Hồng đẩy cửa phòng chờ ra đi ra ngoài.
Bọn họ cũng không đem lời nói của Hoa Hồng để ở trong lòng.
Hoa Hồng đi ra đến bên ngoài, có chút phiền não, tùy ý đi.
Mới vừa đi mấy bước, lại không cẩn thận đụng vào một người.
"Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý!" Người kia nói xin lỗi.
Hoa Hồng cũng không để ở trong lòng, lời nói cũng không muốn nói, xoay người đi.
Nhưng mà, vừa đi vào một khúc quanh, cô còn không biết chuyện gì xảy ra, thì cảm giác có một trận gió từ phía sau đánh tới, xuất phát từ bản năng, Hoa Hồng đánh trả.
Thế nhưng tay mới vừa đưa ra, cả người cô đều bị bắt được, một giây kế tiếp, bị đặt ngay trên tường.
Hoa Hồng quay đầu lại, nhưng mà, khi nhìn đến người trước mặt thì, trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.
"Thế nào? Lúc đi, bắt chuyện cũng muốn đánh sao?"
"Anh, anh tại sao lại ở chỗ này! ?" Nhìn Hách Tôn, Hoa Hồng nháy một chút con ngươi, không nghĩ tới gặp anh.
"Thế nào? Không biết ngày hôm nay tôi phải đi sao! ?"
"Anh khi nào đi, thì có quan hệ gì với tôi! ?" Hoa Hồng phản kích.
Nghe thế, khóe miệng Hách Tôn ngoéo ... một cái, "Phải không?" Nói xong, anh từ từ tiến sát vào Hoa Hồng.
Cảm giác được hơi thở của anh ngày càng tới gần, Hoa Hồng có mấy phần khẩn trương.
"Anh đang làm gì đấy! ?"
"Cô nói, tôi có thể làm gì! ?" Hách Tôn nhìn cô hỏi ngược lại, càng vào sát cô.
Cô làm sao biết anh muốn làm gì! ?
Ngay vào lúc này, Hoa Hồng thấy một bảo an sắp đi qua bên này, Hoa Hồng bỗng nhiên cái khó ló cái khôn.
"Không, không nên giết tôi, tôi thật sự không có tiền... Cứu mạng, cứu tôi với..." Lúc này, Hoa Hồng bỗng nhiên la to.
Nhìn Hoa Hồng, Hách Tôn nhíu mày, ngay vào lúc này, cảnh sát lập tức đi tới, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Giờ khắc này, Hách Tôn mới biết được, Hoa Hồng muốn chơi trò gì.
Hách Tôn cũng cái khó ló cái khôn, không chú ý đến cảnh sát, ngược lại nhìn Hoa Hồng, "Vợ yêu, đừng làm rộn, người ta cảnh sát rất bận rộn!"
Anh cảnh sát sửng sốt, hiện tại rốt cuộc là chuyện gì?
"Anh cảnh sát, cứu tôi, anh ta muốn giết tôi!" Hoa Hồng nhìn cảnh sát đáng thương mở miệng.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì!" Cảnh sát nhìn hai người hỏi.
Lúc này, Hách Tôn nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn anh ta, "Thật xin lỗi, bạn gái của tôi chỉ nói đùa, cãi nhau, đòi phải đi!"
"Ai là bạn gái anh! ?" Hoa Hồng mở miệng phủ nhận.
Hoa Hồng giọng điệu cứng rắn nói ra khỏi miệng, một giây kế tiếp, Hách Tôn trực tiếp tiến tới, hướng môi Hoa Hồng liền hôn lên.
Một khắc kia.
Thời gian như ngừng lại.
Hoa Hồng ngây ngẩn cả người.
Hách Tôn hôn cô sao! ! ! ? ? ?
Một khắc kia, người qua lại không ít người nhìn bọn họ, với ánh mắt mang theo hâm mộ và chúc phúc.
Ngay cả cảnh sát cũng ngẩn người, lập tức cũng hiểu được bọn họ đang cãi nhau, "Được rồi, tốt lắm, chuyện này không phải tùy tiện đùa giỡn, nếu không sẽ bị bắt đi!"
Nói xong bảo an rời đi.
Lúc này, Hoa Hồng mới chợt hiểu, mà Hách Tôn cũng nhân cơ hội rời môi của cô.
"Anh ——" Hoa Hồng nhìn anh, không biết nên nói cái gì, thế nhưng trong lòng, không ngừng kinh hoàng.
Hách Tôn nhìn cô, "Đây là hậu quả của cô nói chuyện lung tung!"
"Hách Tôn, anh cho là tôi sẽ ngồi không sao?" Hoa Hồng giận dữ, trước mặt mọi người lại dám hôn cô! ! !
Nói xong, cô bỗng nhiên vươn tay, thế nhưng vừa vươn tay, đã bị Hách Tôn thoáng cái ngăn lại.
Hoa Hồng thân thủ coi như rất tốt, thế nhưng một chiêu có thể đem cô ngăn lại, thân thủ Hách Tôn thật cao?
Hoa Hồng giằng co, thế nhưng Hách Tôn xem qua, không tốn chút sức nào.
"Buông tay ra!" Hoa Hồng nhìn anh, có chút tức giận.
Mà Hách Tôn lại từ từ tới gần cô, nhìn cô, "Tôi chỉ muốn trừng phạt cô mà thôi!"
"Anh dựa vào cái gì trừng phạt tôi! ?"
"Chỉ bằng cô vừa nói lung tung!"
Hoa Hồng hung hăng nhìn anh.
Lúc này, Hách Tôn nhìn cô, "Tôi không thích ánh mắt cô như thế, tôi thích ánh mắt bình thường của cô thôi!"
Thích?
Nghe thế, lòng của Hoa Hồng, không nhịn được co rút một chút.
Đúng lúc này, tiếng nói trong sân bay vang lên.
Hách Tôn sau khi nghe được, nhìn cô, "Tôi phải đi, chúng ta rất nhanh sẽ được gặp lại..." Nói xong, nhìn Hoa Hồng liếc mắt, buông cô ra, xoay người đi.
Mà Hoa Hồng đứng đó ngẩn người, bên tai quanh quẩn lời Hách Tôn nói.
Rất nhanh sẽ gặp lại...
Có ý gì?
Chờ cô lấy lại tinh thần, đã không thấy Hách Tôn.
Hoa Hồng đứng ở nơi đó, có chút hoảng hốt, chết tiệt!
Trước đây nhìn dáng vẻ Hách Tôn lạnh lùng, không nghĩ tới...
Hoa Hồng có chút tức giận, cô thề, lần sau gặp lại anh, nhất định sẽ như vậy!
|
Chương 563: Kết thúc chính văn Nhìn bóng lưng Hách Tôn biến mất ở trước mắt, lúc này Hoa Hồng mới thở phì phò thu hồi tầm mắt, nhưng mà quay đầu lại, lại thấy mấy người kia nhìn cô cười...
Nụ cười kia, vừa nhìn cũng biết, bọn họ đã thấy toàn bộ quá trình.
"Các người đi ra làm gì! ?" Lúc này, Hoa Hồng tức giận nhìn bọn họ hỏi, gương mặt cũng hơi ửng đỏ.
"Cô không phải đi mua nước sao? Lâu như vậy không trở lại, chúng tôi lo lắng cho cô, cho nên đi ra xem một chút, không nghĩ tới..." Tạp Ni nhìn Hoa Hồng, khóe miệng hài hước cười, "Hoa Hồng, thành thật khai báo đi, thông đồng cùng Hách Tôn từ khi nào! ?"
"Thông đồng em gái anh!" Hoa Hồng lập tức phản bác trở lại, "Hiện tại anh ta đã được liệt vào kẻ thù số một trong danh sách của tôi!"
Tạp Ni, "..."
Hi Hi lập tức mở miệng, "Hoa Hồng, chớ đỏ mặt, nếu như chị cùng với chú Hách Tôn ở chung với nhau, như vậy Tợp Tung chúng ta sẽ càng ngày càng lớn mạnh!" Hi Hi nói.
Hoa Hồng, "..."
Nghe lời Hi Hi nói, Hoa Hồng hung hăng trợn mắt nhìn Hi Hi một cái, "Cậu rất hi vọng tôi cùng với anh ta ở cùng một chỗ sao? Không phải cậu nói lớn lên muốn kết hôn tôi sao?"
Hi Hi, "..."
Tạp Ni cùng Lý Thuận nhịn không được cười lên.
Hoa Hồng lừa Hi Hi chuyện này, bọn họ cũng đều biết.
Vì vậy, Hi Hi đứng ở nơi đó, suy nghĩ một chút mở miệng, "Bản thân tôi nghĩ, chú Hách Tôn với chị là kết cục tốt nhất, chị xem cha tôi, lạm tình như vậy, tôi chỉ sợ tôi cũng sẽ kế thừa một chút tính này của ông ấy, sau khi lớn làm chuyện có lỗi với chị thì làm sao! ?"
Hoa Hồng, "..."
"Chú Hách Tôn vừa đẹp trai, lại vừa mạnh mẽ, hai người cùng một chỗ, tôi thật sự rất yên tâm!"
Nghe Hi Hi nói, sắc mặt của Hoa Hồng không ngừng thay đổi.
Nhìn Hoa Hồng, Lý Thuận nhịn không được vươn tay, gợi ý một chút, Hi Hi thấy tình huống không đúng, lập tức mở miệng, "Dĩ nhiên, nếu như chị không muốn, chị cũng có thể chờ tôi lớn lên tôi sẽ cưới chị..."
Lời của bé nói, Hoa Hồng hung hăng liếc bé một cái.
"Tôi đây cũng là vì muốn tốt cho chị thôi.." Hi Hi cười ha hả nói, nói cho cùng, Hoa Hồng sợ bé, là bởi vì quan tâm bé, còn bé sợ Hoa Hồng, là vì bé sợ Hoa Hồng tức giận.
Nói đến cái này, Lý Thuận chợt nhớ tới cái gì, "Không đúng lão đại, nếu như Hoa Hồng cùng Hách Tôn cùng một chỗ, Hợp Tung chúng ta mất đi một người, không phải nhiều hơn!"
Hoa Hồng được cưới đi, trở thành vợ bên kia của Hách Tôn, thế nào lại không gia nhập vào tổ chức của Hách Tôn!
Lý Thuận nói vừa xong, Tạp Ni lập tức mở miệng, "Anh yên tâm, dựa theo tính tình Hoa Hồng của nhà chúng ta, nhất định là Hách Tôn sẽ gia nhập vào Hợp Tung, coi như không có gia nhập, anh ta cũng là con rể của Hợp Tung chúng ta, trốn không thoát..."
Nghe Tạp Ni giải thích, Lý Thuận gật đầu, giống như mọi chuyện đã được giả quyết xong!
Xem bọn họ lấy chuyện của mình ra bàn, sắc mặt của Hoa Hồng ngày càng khó coi, "Câm miệng, nói đủ chưa hả! ?"
"Người nào còn nói một câu nữa, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho các người!" Hoa Hồng nhìn bọn họ hung hăng uy hiếp, nói xong, quay đầu đi.
Tạp Ni, Lý Thuận, Bạch Dạ, Hi Hi bốn người đứng ở nơi đó, ai cũng không dám nói nhiều một câu.
Có câu nói, thà rằng đắc tội tiểu nhân, cũng đừng đắc tội phụ nữ, huống chi, Hoa Hồng không phải phụ nữ bình thường...
Hoa Hồng sau khi bỏ đi, mặt cũng đỏ lên!
Chết tiệt, không nghĩ tới lại bị mấy người bọn họ thấy được!
A a a a a!
Thật là muốn chết a a! ! !
Nghĩ như vậy, nhưng Hoa Hồng vẫn nổ lực bình tĩnh!
Hách Tôn, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!
Trong đầu không khỏi hiện ra dáng vẻ Hách Tôn hôn cô...
Hoa Hồng thật sự muốn điên rồi! !
Vì vậy, ở trong phòng đợi không sai biệt lắm hơn hai mươi phút sau, bọn họ lên máy bay, bay trở về tổng bộ Hợp Tung.
Mà bên kia, Mặc Thiếu Quần bị ném ở công ty thực tập, học tập thế nào để quản lý công ty, cả ngày học đau cả đầu.
Anh muốn đi tiễn Hoa Hồng, cũng không thoát thân được, bị công việc ở công ty xoay quanh.
Mặc Thiếu Thiên để cho Mạc Lương phụ tá anh ta, cho anh nhận một case khá lớn, coi như rèn luyện anh ta.
Sau khi giao mang công ty giao cho Mặc Thiếu Quần xong, Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên cũng bay đi đảo Bali hưởng tuần trăng mật.
Trên máy bay, Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Em cảm thấy, Thiếu Quần ở công ty chắc sắp điên rồi!" Tử Lam cười nói.
"Đúng lúc nên rèn luyện anh ta rồi!" Mặc Thiếu Thiên cũng nói.
Cà lơ phất phơ hơn hai mươi năm, đúng lúc nên làm chút chuyện rồi.
Thật ra Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên đều biết, mặc kệ Mặc Thiếu Quần làm thế nào, tốt hay xấu gì, anh ta cũng là người của Mặc gia, cho dù có một ngày Mặc lão cùng Cung Ái Lâm đều mất, Mặc Thiếu Thiên cũng sẽ nuôi anh ta cả đời!
Nghĩ tới đây, Tử Lam thở dài!
Có vài người, trời sinh số tốt, cho dù cái gì cũng không tốt, không làm được, vẫn có thể không buồn không lo mà sống tốt một đời.
"Được rồi, lần này đi hưởng tuần trăng mật, cho nên chúng ta cái gì cũng không cần nghĩ, chúng ta chỉ sống trong thế giới hai người chúng ta thôi!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe lời của anh nói, Tử Lam cười gật đầu.
Lúc nào cần hưởng thụ, thì nên hưởng thụ thôi!
"Tốt lắm, em ngủ một đi, hơn một giờ nữa mới đến nơi!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Tử Lam gật đầu, Vì vậy tựa đầu vào vai Mặc Thiếu Thiên, đi vào giấc ngủ...
Hơn một giờ sau, bọn họ đã đến được đảo Bali, bọn họ vừa mới xuống máy bay, lập tức có người đến đón bọn họ.
Đảo Baly nằm ở In-đô-nê-xi-a, cũng coi là danh lam thắng cảnh nổi tiếng, khí trời, không khí, hết thảy đều xinh đẹp làm cho người ta cảm thấy như lạc vào cõi thần tiên.
Tử Lam nhịn không được hít thở sâu một hơi, "Thật là thoải mái!"
Nhìn Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên cười cười, "Đi thôi, về khách sạn trước, lát nữa anh dẫn em ra ngoài dạo!"
Tử Lam gật đầu, Vì vậy, bọn họ lên xe, khoảng chừng nửa giờ sau, mới tới khách sạn như lời Mặc Thiếu Thiên nói.
Mặc Thiếu Thiên đã cho người đến dọn dẹp đem tất cả chuẩn bị xong hết mới rời khỏi.
Bọn họ ở bên ngoài dọn dẹp, Tử Lam đi vào tắm trước, bởi vì ở chỗ này thời tiết, tương đối nóng.
Lúc Tử Lam đi ra, mấy người đó đã đi rồi.
Tử Lam đã cảm thấy có cái gì không đúng, nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Mặc Thiếu Thiên, không cần nói cho em, nơi này cũng là một trong những sản nghiệp của anh nha!"
Nghe Tử Lam nói, Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn cô, Tử Lam mặc trên người áo ngủ tơ lụa, nhìn vào càng tôn lên làn da trắng của cô.
Mặc Thiếu Thiên nhịn không được vươn tay ôm lấy cô, "Nếu như anh nói đúng thì sao! ?"
"Anh đến tột cùng còn có bao nhiêu sản nghiệp! ?" Tử Lam tò mò hỏi.
Xem ra trước đây, cô quá coi thường Mặc Thiếu Thiên.
Cô chỉ nghĩ Mặc Thiếu Thiên ở thành phố A coi như tương đối có thế lực, không nghĩ tới ở chỗ này cũng có sản nghiệp của anh.
"Thế nào? Hiện tại đã bắt đầu kiểm tra sản nghiệp của anh rồi sao! ?" Mặc Thiếu Thiên cười hỏi.
"Đó là đương nhiên, thân là Mặc phu nhân, em phải biết rõ anh có bao nhiêu tài sản, sau này nếu anh dám làm gì bên ngoài, em cũng phải giữ nửa tài sản à!" Tử Lam nhìn anh nói.
Trong nháy mắt, mặt Mặc Thiếu Thiên đen.
Thật ra, nãy giờ cô đang suy nghĩ cái này!
"Lão bà, hiện tại trừ em ra, anh đối với bất kỳ phụ nữ nào đều không có hứng thú!" Mặc Thiếu Thiên nói.
"Hả? Thật không?" Tử Lam nhíu mày hỏi ngượi lại.
Mặc Thiếu Thiên lập tức gật đầu, trời xanh chứng giám a!
Tử Lam không nói gì, chỉ nhìn anh, cười rất ôn nhu.
"Nếu như em thật không yên tâm, anh có thể đem tất cả sản nghiệp của anh đều chuyển qua tên của em, nếu như anh có làm gì có lỗi với em, coi như anh mất sạch!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Nói lên cái này, Tử Lam gật đầu, "Chủ ý này không tệ, thế nhưng còn chưa đủ!"
"Vậy em còn muốn thế nào?" Mặc Thiếu Thiên hỏi ngược lại.
"Coi như anh không còn gì, vẫn có thể nhờ Đông Phương hồi sinh!" Tử Lam nói.
Mặc Thiếu Thiên, "... theo ý kiến của em, nên như thế nào đây?"
"Hay anh đi giải phẫu một chút!" Tử Lam nhịn không được cười nói.
Mặt Mặc Thiếu Thiên trong nháy mắt đen.
Nhìn Tử Lam, Tử Lam lại ôm bụng cười to, cười mất trật tự.
"Lão bà, em muốn làm giải phẫu, vậy"Tính" phúc của em sau này làm sao bây giờ!" Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam nói.
Tủ Lam vẫn tiếp tục cười, "Anh yên tâm, em nhất định sẽ vì anh thủ thân như ngọc!"
"Không, anh không làm được!" Nói xong, " Mặc Thiếu Thiên ôm lấy Tử Lam.
"Lão bà, em đối với anh thật là độc ác!" Mặc Thiếu Thiên nói.
"Là chính anh muốn chứng minh!" Tử Lam cười nói.
"Xem ra, anh phải để em biết, "Tính" phúc có tư vị gì, xem em có đối với anh như vậy nữa không!" Nói xong, Mặc Thiếu Thiên ôm lấy Tử Lam nhào lên.
Tử Lam cười, tránh ra, cả người chạy trên ban công.
Mặc Thiếu Thiên chạy đuổi theo.
Trên ban công, Tử Lam đứng ở nơi đó, thưởng thức cảnh đẹp phía ngoài.
Ở đây, thật đẹp làm cho lòng người vui vẻ thoải mái, thoải mái không biết làm sao để cho mình tỉnh táo lại.
Lúc Mặc Thiếu Thiên đi ra, Tử Lam vẫn đứng ở nơi đó, hưởng thụ.
Mặc Thiếu Thiên nhìn, từ từ đi qua, từ phía sau nắm lấy hông của Tử Lam, "Thế nào? Thoải mái sao?"
Tử Lam gật đầu, "Ừ, thoải mái, ở đây quá đẹp!"
"Nếu như em thích, sau đó hàng năm anh đều mang em đến!" Mặc Thiếu Thiên ở bên tai Tử Lam thì thào.
Tử Lam gật đầu, "Ừ!"
"Được rồi, ngủ một giấc, buổi chiều em dẫn em ra ngoài chơi, đến lúc đó em mới biết được cái gì gọi là cảnh đẹp!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Vì vậy, Tử Lam gật đầu.
Một giây kế tiếp, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp ôm lấy Tử Lam, "Lão bà, anh hầu hạ em ngủ trưa!" Nói xong, ôm Tử Lam đến phòng ngủ.
Ngủ một giấc, lúc tỉnh lại, năm giờ chiều, Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên thu thập một chút, đi ra ngoài.
Lúc này, mặt trời vừa muốn xuống núi
Mặt trời chiều, đẹp không sao tả xiết.
Mặc Thiếu Thiên cùng Tử Lam đi ra ngoài, dọc theo bờ biển, mặt trời chiều chiếu trên mặt biển, chiếu vào trên người, hai người nắm đi, đi trơi bờ biển, nước biển như có như không tạt vào chân bọn họ, cực kỳ thoải mái.
"Thế nào? Đẹp không?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam hỏi.
Tử Lam xoay người, hai tay ôm lấy thắt lưng Mặc Thiếu Thiên, gật đầu, "Ừ!"
"Lúc này, phải chăng em nên tặng anh một nụ hôn! ?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam hỏi.
Tử Lam cười, nhón chân lên, chủ động hôn lên môi Mặc Thiếu Thiên...
Hạnh phúc cứ như vậy. . .
Hoàn chính văn...
|
Chương 564: Ngoại truyện: Trần Mặc và Cảnh Thần 1 Từ sau hôn lễ của Lâm Tử Lam, Cảnh Thần cùng Trần Mặc không có gặp mặt.
Hai người, người nào cũng không có chủ động liên lạc với người nào.
Cảnh Thần vẫn đang do dự, có muốn ra khỏi nước hay không, Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên đi tuần trăng mật, cô nộp đơn từ chức lên, chậm chạp cũng không có kết quả.
Cái này phải chờ Mặc Thiếu Thiên trở lại mới có thể phê chuẩn.
Vậy mà ngày này, Cảnh Thần vừa tới công ty liền nghe thấy một tin đồn.
Không phải là tin đồn, là ngay cả báo cũng đăng.
Hôn lễ Trần Mặc cùng Lăng Nhược, được tổ chức ở khách sạn Hoa Liên vào thứ bảy này.
Tin tức này vừa ra, MK rất là náo nhiệt.
Bởi vì đầu tiên là Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam cử hành hành hôn lễ, hiện tại là Trần Mặc, có thể không náo nhiệt sao?
Mặc dù Trần Mặc cùng Cảnh Thần đều đi làm ở MK, nhưng là sao biết được Trần Mặc cùng Cảnh Thần có mối quan hệ khác đồng nghiệp.
Cảnh Thần vừa đi vào, thì có đồng nghiệp bu lại, "Cảnh Thần, cô có nghe nói không ! ?"
"Cái gì! ?"
"Nên chuẩn bị tiền đi!"
"Thế nào! ?" Cảnh Thần nhìn đồng nghiệp hỏi, một dáng vẻ không hiểu chuyện gì.
"Cô thật không biết hay là giả, tin tức cũng đã đăng lê!" Đồng nghiệp nói.
Cảnh Thần bây giờ đối với tất cả tin tức cũng không có hứng thú.
"Trần Mặc cùng Lăng Nhược tập đoàn Thiên Kim, cử hành hôn lễ, ở Hoa Liên !" Đồng nghiệp cười nói.
Nghe thế cái, đáy lòng Cảnh Thần chấn động, động tác, cũng dừng lại.
"Có phải thật bất ngờ hay không, không nghĩ tới công ty chúng ta thật đúng là náo nhiệt, đầu tiên là Mực tổng kết hôn, hiện tại là Trần Mặc, rượu mừng ăn vô tận, bao tiền lì xì cũng đưa không xong !"
Đồng nghiệp vừa nói, vừa phát biểu cảm khái, mà cả người Cảnh Thần ngẩn người tại đó, cái gì cũng không nghe lọt.
Cảm giác tim mình, giống như ngừng đập.
Cô đã không biết nên làm cái gì cho phải!
Thật ra thì, cô đã sớm biết nên có ngày nay không phải sao?
Tại sao, cô vẫn cảm thấy khiếp sợ, ngoài ý muốn, khó chịu?
"Cảnh Thần, cô làm sao vậy?" Lúc này, đồng nghiệp nhìn Cảnh Thần hỏi.
Cảnh Thần lúc này mới bình tĩnh lại, nhìn cô ấy.
"Cô làm sao vậy? Sắc mặt rất khó coi!" Đồng nghiệp nhìn cô hỏi.
Mà một giây kế tiếp, Cảnh Thần còn không có mở miệng, chỉ cảm thấy một trận buồn nôn, cô che miệng hướng phái nhà vệ sinh chạy đi. ( có thai rồi. Hiazzzzzz.......)
"Cảnh Thần, Cảnh Thần..."
Cảnh Thần không có dừng lại, trực tiếp chạy vào nhà vệ sinh, ở bên bồn cầu, nôn mửa...
Vừa nôn mửa, nước mắt vừa rớt xuống!
Cô không muốn khóc, nhưng là căn bản không ngừng được!
Tóc xõa ra, nước mắt cũng giống như những hạt chân châu đứt đoạn, thế nào cũng không dừng lại được.
Tại sao!
Tại sao!
Tại sao biết rõ có một ngày như thế!
Còn khó chịu, sẽ thống khổ, sẽ cảm thấy cả người hít thở không thông!
Bọn họ đính hôn, kết hôn, không phải là đã sớm định trước là sự thật hay sao?
Tại sao, vào giờ phút này, cô còn khó chịu muốn nhớ tất cả mọi chuyện.
Nước mắt một giọt một giọt rớt xuống, Cảnh Thần từ từ ngẩng đầu, nhìn mình trong gương, còn có một chút giống như ban đầu không tim không phổi Lam Cảnh Thần sao?
Ngay vào lúc này, có một đồng nghiệp từ trong đi ra, mới ra tới liền thấy Cảnh Thần khóc.
Cô lại cau mày đi tới.
"Cảnh Thần? Cô làm sao vậy?"
Nghe được tên của mình, Cảnh Thần lúc này mới ngẩng đầu nhìn người, là một đồng nghiệp, nhưng là vào giờ phút này, Cảnh Thần thật một chút ý định ứng phó cũng không có.
Cô khóc lắc đầu, lắc đầu, lắc đầu...
Nhưng không biết nên nói cái gì cho phải, bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa khăn giấy lên.
Nhìn Cảnh Thần cái gì cũng không nói, lúc này mới bất đắc dĩ đi ra ngoài...
Mà Cảnh Thần đứng ở nơi đó, nhìn mình trong gương, vừa tự nói với mình đừng khóc, nhưng là vừa khóc căn bản không ngừng được...
Cô tự nói với mình, đây là một lần cuối cùng!
Một lần cuối cùng khóc như vậy!
Một lần cuối cùng, khóc cho anh...
Hơn hai mươi phút sau.
Cảnh Thần mới từ trong đi ra, rửa mặt, mặc dù vẫn có dấu vết đã khóc, nhưng là cô lại hít sâu, dễ dàng rất nhiều.
Có lúc khóc thút thít, cũng là một loại buông thả.
Sau khi đi ra, trở lại bộ phận thiết kế, cô quyết định, cái gì cũng không quan tâm, chỉ làm việc!
Chờ Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên trở lại, cô liền từ chức, ra khỏi nước!
Nghĩ tới đây, Cảnh Thần hít sâu, trở về!
Mới vừa trở về, đồng nghiệp lập tức nhìn cô, "Như thế nào? Cảnh Thần? Cô không có chuyện gì chứ! ?"
Nghe đồng nghiệp thăm hỏi, Cảnh Thần lắc đầu một cái, khóe miệng miễn cưỡng kéo ra nụ cười, "Ừ, không có chuyện gì!"
"Không có chuyện gì là tốt rồi, mới vừa rồi hù dọa tôi!"
Cảnh Thần cười cười, "Có thể ngày hôm qua ăn đồ, có chút không thoải mái!"
"Không thoải mái thì xin nghỉ nghỉ ngơi, dù sao hiện tại cũng không phải là nhiều việc!" Đồng nghiệp nói.
Cảnh Thần gật đầu một cái, "Ừ, được, tôi biết, nếu không thoải mái nữa, tôi sẽ xin nghỉ!"
"Ừ, tốt!" Đồng nghiệp vỗ vỗ bả vai của cô, cũng trở về vị trí của mình.
Cảnh Thần ngồi ở chỗ đó, hít sâu, tự nói với mình, cái gì cũng không muốn, nếu quyết định bỏ qua, nên cái gì cũng không muốn suy nghĩ.
Công việc quan trọng.
Lâm Tử Lam nói không sai, có lúc trời cao muốn cho người, là người không cách nào kháng cự, nếu như trời cao không muốn cho người, người chỉ cần để cho mình thay đổi tốt hơn, chờ đợi người gặp gỡ.
Nghĩ tới đây, Cảnh Thần liền toàn thân vùi đầu vào công việc, những thứ kia âm thanh bên tai, đều bị cô coi thường.
Như vậy, liền đến buổi chiều giờ tan việc.
Lúc này, đồng nghiệp đi tới, nhìn Cảnh Thần, "Cảnh Thần, chúng tôi muốn đi quầy rượu, cô có đi hay không! ?"
"Quầy rượu! ?" Cảnh Thần nhìn bọn họ.
"Ừ, chỉ là cô yên tâm, chẳng qua là đi buông thả, uống chén, nhảy thôi" Đồng nghiệp nói.
Bọn họ cũng đều biết, Cảnh Thần cùng Lâm Tử Lam quan hệ rất tốt, mà lâm Lâm Tử Lam hiện tại đã Tổng giám đốc phu nhân, cho nên bọn họ cũng rất muốn cùng Cảnh Thần kết giao.
" Cảnh Thần khẳng định không đi, trước kêu cô bao nhiêu lần!" Lúc này, sau lưng một đồng nghiệp mở miệng nói.
Nghe được hai chữ buông thả, hấp dẫn Cảnh Thần.
Đúng là, cô cũng rất muốn buông thả.
Nếu quyết định muốn thay đổi.
Bên kia, từ bước này bắt đầu!
"Tôi đi!" Cảnh Thần mở miệng.
Một câu nói này, để cho mấy nữ đồng nghiệp khác kinh ngạc.
"Cảnh Thần, nghĩ như thế nào? Ừ! ?" Lúc này, lập tức có đồng nghiệp đi tới, khoác vai của cô hỏi.
Cảnh Thần cười cười, "Công việc mệt như vậy, thực tế tàn khốc như vậy, là cần buông thả một cái!"
"Đang nhiên, cô sớm nên nghĩ như vậy!" Đồng nghiệp cười nói.
Lúc này, Cảnh Thần vội vàng thu thập đồ, "Tốt lắm, đi!"
Vì vậy, bốn người bọn họ, lái một chiếc xe, đi quầy rượu.
Lúc này, người đến quầy rượu, đã bắt đầu nhiều.
Nhiều nhất, chính là sau tám giờ tối, rất là náo nhiệt.
Cảnh Thần rất ít tới chỗ như thế, đây là lần đầu tiên theo chân bọn họ tới, vừa đi vào đi, liền bị cảnh tượng bên trong hấp dẫn.
Âm nhạc DJ, bên trong nam nam nữ nữ đều ở đây cùng tiết tấu này nhảy múa, có người ngồi ở một bên uống rượu, luôn là, rất náo nhiệt.
Vừa đi vào, Cảnh Thần liền bị hấp dẫn.
Cô cuối cùng biết, mấy đồng nghiệp tại sao thích tới quầy rượu như vậy.
Nhưng nhìn hoàn cảnh nơi này, cảm giác rất buông lỏng.
"Cảnh Thần, như thế nào? Không khí không tệ! ?" Đồng nghiệp nắm cả bả vai của cô hỏi.
Cảnh Thần nhìn, sau đó gật đầu một cái, "Ừ!"
Các cô bốn cô gái đi vào, liền hấp dẫn không ít chú ý.
Lúc này, đồng nghiệp ở bên tai Cảnh Thần nói, "Cảnh Thần, có lẽ ở chỗ này, có thể gặp người đàn ông tốt, nàn vạn lần chớ từ chối!” Đồng nghiệp cười nói.
Cảnh Thần nghe, nhịn cười không được cười.
Cô tới nơi này là muốn phát tiết, để cho mình không suy nghĩ nhiều, cũng không suy nghĩ muốn lấy chồng.
Dĩ nhiên, lời này Cảnh Thần không có nói, đi tới nơi này, cô tận lực buông thả.
"A, Nhược Nhã, chúng ta bốn cô gái, có thể quá đơn điệu hay không ! ?" Một người đồng nghiệp khác mở miệng hỏi.
"Ai nói chúng ta bốn người, như thế này nhưng là có một trai đẹp sẽ tới!"
"Trai đẹp? Người nào a? Người nào a! ?" Vừa nhắc tới đẹp trai, các đồng nghiệp lập tức trở lên hoa si.(dại trai)
"Là biểu anh tai bằng hữu tôi, nghe nói là tập đoàn Tiểu Khai, nhân phẩm không tệ, trước mắt đang tìm bạn gái, cho nên nhờ cậy để cho tôi tìm, không có biện pháp, tôi hôm nay chỉ có thể đem ba người các người tới nơi này, nhưng là, người nào được coi trọng, liền xem vận khí!"
"Trai đẹp? Cô không giữ lại cho mình! ?"
Nói đến cái này, người gọi là Nhược Nhã bất vuốt tóc một cái, "Không có biện pháp, ai bảo tôi ưu tú như vậy, hoàn mỹ, người ta nhìn không phải!"
Nói đến cái này, chọc hai đồng nghiệp cười một tiếng.
Cảnh Thần cũng cười cười, nguyên nhân là như vậy!
Bất quá cái gì đẹp trai, Cảnh Thần không có hứng thú, cô tới nơi này, đơn thuần vì phát tiết.
Thay đổi hoàn cảnh cuộc sống của mình.
Lúc này, Cảnh Thần cười cười, bưng rượu lên trước mặt, uống một hớp.
"Ba người các người mọi người là độc thân, tối hôm nay cũng đừng bỏ qua cái cơ hội tốt này!"
"Vậy còn xem vóc người như thế nào!" Đồng nghiệp nói.
"Đó là đương nhiên gọi là đẹp trai, nếu không sao tôi có thể giới thiệu cho các người!" Nhược Nhã cười nói.
Hai nữ đồng nghiệp nói rất là náo nhiệt, chỉ có Cảnh Thần không quá để ý, lúc này, Nhược Nhã vỗ vỗ Cảnh Thần, "Cảnh Thần, cô cũng độc thân, cũng đừng bỏ qua cho cơ hội này!"
Cảnh Thần cười cười, gật đầu một cái, "Được!"
Cảnh Thần khó được cùng các cô ra ngoài, mấy nữ hài tử ở chung một chỗ cười nói.
"Đúng rồi, Cảnh Thần, trong bụng Lâm Tử Lam nghi ngờ chính là con gái, hay là con trai!”Bọn họ tò mò hỏi.
Cũng biết Mặc tổng có một đứa con trai, hiện tại Lâm Tử Lam lại mang thai, không thể nghi ngờ ở Mặc gia là bà hoàng .
Bọn họ quá hâm mộ Lâm Tử Lam!
Vận khí thật tốt!
Nói đến cái này, Cảnh Thần cười cười, "Phải là con gái, bọn họ đều nói như vậy, nhưng là rốt cuộc là trai hay gái, cũng không biết!”
"Khi làm dâu phụ, xuất hiện ở đó!" Đồng nghiệp cười nói, "Bốn bạn lang, sao cô không chọn lấy một người!?”
"Người ta cũng có bạn gái rồi!" Cảnh Thần nói.
Nói đến cái này, bọn họ cũng cười cười.
Ngay vào lúc này, một bóng dáng đi tới.
"Thật ngại, để cho các cô đợi lâu!" Lúc này, một thanh âm ôn hòa mà từ tính vang lên.
Lúc Nhược Nhã nhìn người tới, lập tức mở miệng, "Vũ Phàm?"
"Là anh!"
"Tới tới tới, mau ngồi!" Nhược Nhã là một phụ nữ rất hoạt bát, cho nên, đối với người, tất cả đều là như vậy.
Thoạt nhìn, bọn họ giống như là thật lâu trước không có gặp qua.
Cảnh Thần nghe được tiếng nói, thu hồi tầm mắt, cũng nhìn về phía bọn họ bên kia.
"Mọi người khỏe, tôi tên là Quý Vũ Phàm!" Anh ngồi chỗ Nhược Nhã quy định, sau đó tự giới thiệu mình.
|