[GĐCP] Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc
|
|
Chương 557: Bốn loại vũ điệu, bốn loại tình yêu Mà ở cách đó không xa, trên du thuyền không tính là lớn, có một người, nhìn hai người ôm hôn, buồn bã không thôi.... ....
"Chủ tử!" Lúc này, Ảnh Tử từ phía sau đi lên, nhìn bóng lưng Tiêu Dật, cô đơn là anh không biết nên nói cái gì.
"Đi!" Lúc này, Tiêu Dật mở miệng nói.
"Chủ tử, vì sao không cho Lâm tiểu thư biết! ?" Ảnh Tử có chút bất mãn, có chút yêu thương chủ tử của mình.
So sánh với Lâm Tử Lam, chủ tử và Mặc Thiếu Thiên quen biết Lâm tiểu thư lâu hơn, yêu sâu đậm hơn, hiện tại kết quả là như vậy, anh thấy không đáng thay Tiêu Dật.
Nghe được Ảnh Tử nói, khóe miệng Tiêu Dật gợi lên một nụ cười châm chọc, "Biết có thể thế nào! ?"
Từ lúc ở não Lâm Tử Lam lấy con chip ra, anh đã có một loại dự cảm, sẽ mất đi cô!
Không nghĩ tới, là thật!
Thế nhưng Ảnh Tử có điểm không kềm chế được, "Chủ tử, không được liền đoạt lấy!”
Giành?
Nghe thế, Tiêu Dật cười nhạt, "Giành được người, sẽ giánh được tâm sao?”
Ở Pháp, Lâm Tử Lam ở lâu như vậy, cô cũng không có thích anh.
Hiện tại đoạt lấy, sẽ chỉ làm cô càng căm hận anh.
Trước đây, khi anh cho rằng, yêu một người, phải nghĩ biện pháp để cho cô ở lại bên cạnh mình.
Anh cũng làm qua như vậy, sự thực nói rõ, sẽ chỉ làm cô cách mình xa hơn.
Như vậy, anh tình nguyện đứng ở xa, nhìn cô... chúc phúc cho cô...
Nghe Tiêu Dật nói, Ảnh Tử không biết nên nói cái gì, nhưng khi nhìn dáng vẻ Tiêu Dật, tim anh yêu thương không dứt.
"Được rồi, trở lại đi!" Lúc này, Tiêu Dật lần thứ hai nói một tiếng, sau đó xoay người rời đi.
Ảnh Tử không dám ngỗ nghịch, cũng chỉ có thể đi theo.
Mà bên kia.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng, ở phút thứ mười, người dẫn chương trình mở miệng.
Lúc này Mặc Thiếu Thiên mới buông Lâm Tử Lam ra.
Hôn mười phút, cũng không sợ hít thở không thông!
Sự thực chứng minh, hô hấp Mặc tổng rất tốt.
Mặt Lâm Tử Lam có chút say, dù sao trong bụng vủa cô còn có đứa bé, sao có thể so với Mặc Thiếu Thiên.
Chỉ là nhìn người phía dưới kích động như vậy, Lâm Tử Lam cũng không nói gì thêm.
Mặc Thiếu Thiên hôn mười phút.
Tin tức này nếu như truyền đi, cũng tuyệt đối là đầu đề a!
Nhìn mọi người kích động như vậy, Mặc Thiếu Thiên cười cười, "Tôi phải đưa vợ xuống nghỉ ngơi, mọi người cứ vui vẻ ca hát, tiếp theo giao cho phù dâu và phù rể đi!” Nói xong, Mặc Thiếu Thiên cười cười, mang theo Lâm Tử Lam đi xuống.
Lúc này, người dẫn chương trình nói tiếp, phần cuối cũng không quên pha trò một phen, "Nhìn ra, lượng hô hấp Mặc tổng tốt!"
Phía dưới đều cười lên.
"Được rồi, tiếp theo còn có càng nhiều thú vị, phù dâu cùng phù rể hôm nay, biểu diễn!”
Ai cũng biết, phù dâu và phù rể của Mặc Thiếu Thiên, đội ngũ khổng lồ.
Nam đẹp trai nữ xinh gái.
Lời này vừa nói ra, mọi người cũng rất mong chờ biểu diễn kế tiếp.
Vì vậy, âm nhạc vang lên.
Đúng lúc này, xuất hiện đôi đầu tiên.
Là Cảnh Thần cùng Tiếu Ly, sau khi hai người đi tới, bắt đầu khiêu vũ.
Hơn nữa, là điệu waltz.
Nam suất nữ tịnh, hai người nhảy rất là đẹp.
Người phía dưới đều nhìn sững sờ, mà một bên Trần Mặc, ánh mắt càng thâm trầm.
Giờ này khắc này Cảnh Thần, giống như là thay đồi thành một người khác, xinh đẹp làm cho không người nào có thể dời đường nhìn.
Vì vậy, lúc bọn họ ưu nhã nhảy xong liền đi sang một bên.
Tiếp, âm nhạc thay đổi, xuất hiện một đôi, cũng chính là Lưu Ly cùng Trữ Xá.
Mà bọn họ nhảy lại là điệu Tăng-gô, tối hôm nay Lưu Ly, giống như là vẫn hoa sơn chi ưu nhã nỡ rộ, thanh thuần, thanh nhã, hơn nữa, bản thân cô cũng rất thích hợp với vũ đạo này, cùng Trữ Xá hai người hợp tác, cũng có thể nói là thiên y vô phùng
( kết hợp hài hòa).
Sau khi hoàn tất, Từ Từ cùng Vân Dục xuất hiện.
Bọn họ nhảy là điệu hoàn toàn (k hiểu điệu gì luôn).
Hoàn toàn vũ cũng không phải hoàn toàn, nhảy dựng lên cũng rất nóng.
Tiếu Ly vừa thối lui qua một bên, thế nhưng con ngươi lơ đãng nhìn Từ Từ cùng Vân Dục khiêu vũ, con ngươi híp lại.
Cảnh Thần ở một bên nhìn, kỳ thực, Tiếu Ly nhất định là có tình cảm đối với Từ Từ, nếu không phải, giờ này khắc này, sẽ không lộ ra ánh mắt như thế.
Hiện tại, chính anh bỏ lỡ cơ hội này!
Từ Từ nhảy, tối hôm nay cô, giống như là một bông hoa hồng thần bí, Cảnh Thần chưa từng có gặp qua một Từ Từ như vậy, mà hôm nay, thật là cho cô không ít ngạc nhiên.
Bọn họ bên này nhảy, Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam hai người ngồi ở một bên, tựa sát vào nhau, khóe miệng mang theo cười nhạt, Mặc Thiếu Thiên uống rượu đỏ, Lâm Tử Lam cầm trong tay nước trái cây, hai người nhìn nhau, chủ động tiến tới tới hôn một chút, sau đó ánh mắt tiếp tục xem phù dâu cùng phù rể bên kia biểu diễn.
Kết hôn rồi, luôn luôn cho người mới một chút cơ hội, nếu không, làm sao có thể tăng tiến tình cảm, tăng ma sát đây?
Đúng lúc này, Hoa Hồng cùng Hách Tôn xuất hiện.
Mặc Thiếu Thiên mong đợi nhất là hai người bọn họ ra sân.
Bởi vì từ bản chất mà nói, anh cùng Hách Tôn là cùng một loại người, cho nên, anh càng thêm chờ mong biểu hiện của Hách Tôn.
Là điệu Rum-ba.
Bởi vì âm nhạc vừa vang lên, Mặc Thiếu Thiên đã chắc chắc.
Mà nội tâm, càng thêm vô cùng kinh ngạc.
Không nghĩ tới Hoa Hồng cùng Hách Tôn hai người nhảy điệu Rum-ba.
Phải biết rằng, loại vũ đạo này, phải rất thân mật mới được!
Vì vậy, lúc hai người nhảy đi ra, Hoa Hồng cũng kinh ngạc nhíu mày, ánh mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên, Mặc Thiếu Thiên cười cười, ý bảo anh tiếp tục xem.
Mà bên kia, Hoa Hồng giống như nữ thần, kiêu ngạo, lãnh diễm, thế nhưng động tác cũng rất lửa nóng, Hách Tôn thoạt nhìn cũng rất lạnh, thế nhưng lúc khiêu vũ, cũng không bị cản trở.
Lâm Tử Lam nhìn, nhịn không được mở miệng.
"Nếu như không phải tận mắt nhìn, em không nghĩ tới, Hách Tôn có thể nhảy điệu như vậy!” Lâm Tử Lam nhịn không được mở miệng nói.
Nghe được Lâm Tử Lam nói, Mặc Thiếu Thiên cười cười, mắt híp lại, nhìn người phía trên, "Kỳ thực, từ bản chất mà nói, Hách Tôn cùng anh là một loại người!”
Nghe thế, Lâm Tử Lam nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn anh, suy nghĩ hồi lâu, cho một câu nói, "Không, anh ta không lạm tình!"
Mặc Thiếu Thiên, "..."
Nói xong, Mặc Thiếu Thiên vươn tay ôm lấy Lâm Tử Lam, "Vợ, lúc này, thảo luận vấn đề này sẽ làm hỏng không khí!”
"Em có thể cho rằng đây là biểu hiện chột dạ của anh không?" Lâm Tử Lam cười hỏi.
"Cá nhân anh cho rằng, đây chỉ là phương thức phát tiết mà thôi!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe thế, khóe miệng Lâm Tử Lam gợi lên, "Vậy xem ra, phương thúc phát tiết của Mặc tổng rất không giống người thường!"
Mặc Thiếu Thiên thế nào cũng hiểu được, trong hôn lễ nói cái này, đặc biệt quái dị.
Vì vậy, Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn Lâm Tử Lam, "Người đặc biệt, luôn luôn có phương thức đặc biệt, chỏ là vợ, từ sau khi biết em, anh đã không làm như vậy!"
Nhìn dáng vẻ Mặc Thiếu Thiên, hận không thể xuất phát từ nội ra chứng minh.
Lâm Tử Lam cười cười, không nói gì.
"Em không tin! ?"
"Tin a!" Lâm Tử Lam gật đầu.
Nghe được Lâm Tử Lam nói, Mặc Thiếu Thiên cũng cười cười.
Lâm Tử Lam đích thật là tin tưởng, đã đã trải qua nhiều chuyện như vậy, điểm tín nhiệm ấy vẫn phải có.
Lúc này, hai người tiếp tục xem Hách Tôn cùng Hoa Hồng khiêu vũ, Lâm Tử Lam chợt nhớ tới cái gì, "Đúng rồi, người phụ nữ vẫn theo Hách Tôn, lần này có theo tới không?”
"Tới!"
Nói xong, Lâm Tử Lam nhìn bốn phía, "Ở nơi nào? Sao em không thấy?”
"Ở nơi em nhìn không thấy cô ấy, nhìn nhất cử nhất động của Hách Tôn!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam, "..."
Tuy rằng Tô Cẩn nhi vẫn bên cạnh Hách Tôn, thế nhưng đáy lòng Lâm Tử Lam cũng rất kính phục, dù sao hiện tại phụ nữ đi cầu tình như vậy căn bản không còn tồn tại.
Cho nên, Lâm Tử Lam rất kính phục phần dũng khí này.
"Nhìn như vậy trứ, Hách Tôn cùng Hoa Hồng thật ra thật xứng!" Lâm Tử Lam nói, nói đến đây, Lâm Tử Lam chợt nhớ tới cái gì, nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Được rồi, ngày đó anh ở Mặc gia nói câu nói kia là có ý gì! ?"
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, "Anh ở Mặc gia một ngày đêm muốn nói rất nhiều, em nói là câu nào!?”
"Chính là câu anh nói Tiếu Cách!”
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên nghĩ tới, nhíu mày, "Ở trong lòng Tiếu Cách, vẫn không thể quên được người kia!”
Lâm Tử Lam gật đầu, "Cái này em biết!"
"Mà người kia, cùng Từ Từ rất giống!"
Lâm Tử Lam, "..."
Nghe thế, Lâm Tử Lam kinh ngạc một chút.
"Rất giống?" Lâm Tử Lam không thể tin được hỏi.
"Ngoại trừ tính cách, tương tự đạt được 90%!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam càng thêm kinh dị.
Trên thế giới dĩ nhiên sẽ có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Mà ở phía sau, Lâm Tử Lam cũng hiểu mỗi lần Từ Từ nói giám đốc bt chỉnh cô là bởi vì cái gì!
Chỉ là nhìn ra, Từ Từ đối với Tiếu Ly cũng động tâm, nếu như biết chân tướng như vậy, Từ Từ có thể tiếp nhận sao?
Nhìn lên trên, Lâm Tử Lam không khỏi lo lắng.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, "Được rồi vợ, mỗi người đều có mạng của mình, trải qua việc của mình, em vì Từ Từ lo lắng cũn vô ích, chuyện gì muốn xảy ra sẽ xảy ra, tất cả, hãy để tự cô ấy đối mặt!”
Nghe được Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam gật đầu, cô cũng rất đồng ý với những lời này.
Xem ra, Từ Từ cùng Tiếu Ly, cũng nhất định phải trải qua nhiều vất vả.
Quên đi, mỗi người đều có tình cảm của mình, bọn họ đều học được yêu thì có được gì, mất gì, như vậy mới biết, mình muốn cái gì, cần gì!
Nghĩ như vậy, Lâm Tử Lam hít một hơi thật sâu, gật đầu, "Ừ, em biết!"
Nhìn Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên vẫn là không nhịn được động tình ôm Lâm Tử Lam vào trong lòng.
Mà Hoa Hồng cũng Hách Tôn cũng vừa nhảy xong, hai người làm một động tác rất nóng bỏng, trong nháy mắt, tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía.
Ngay cả người dẫn chương trình một bên, cũng nhìn si ngốc.
Quả thực, là làm cho người ta máu mạch phun trào! ! !
Vũ đạo hoàn tất, Hách Tôn ôm Hoa Hồng, Hoa Hồng nhìn Hách Tôn, ánh mắt chạm nhau một khắc kia, Hoa Hồng sửng sốt, từ trên người Hách Tôn xuống dưới, trực tiếp đi sang một bên.
Lúc này, người dẫn chương trình mới hồi phục lại tinh thần, đi tới, nhịn không được cảm thán..
"Thực sự là quá đẹp!" Người dẫn chương trình kích động nói.
"Bốn loại vũ đạo, có đôi khi cũng tượng trưng cho bốn loại cảm tình, ở chỗ này, chúng ta cũng chúc phúc cho phù dâu cùng phù dể sớm tìm được một nửa kia!”
Người dẫn chương trình nói, mọi người ồn ào lên.
Lại làm cho bốn người phù dâu, phù rể đứng một bên trầm mặc...
|
Chương 558 Bọn họ đều đứng ở nơi đó, không nói gì thêm.
Kế tiếp, người dẫn chương trình còn nói rất nhiều, tiến hành rất nhiều chuyện, nhưng là bọn họ hoàn toàn đều không có nghe được.
Mãi cho đến tối, người dẫn chương trình mở miệng, "Được rồi, ở sau cùng, mọi người cùng nhay điệu waltz, mong ước Mặc tổng cùng Lâm tiểu thư tân hôn vui sướng, hạnh phúc mỹ mãn, cũng chúc tất cả những người có tình, sẽ thân thuộc!” Kèm theo tiếng nói của người dẫn chương trình, âm nhạc lần thứ hai vang lên.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên thân sĩ đứng lên, bàn tay đưa đến trước mặt của Lâm Tử Lam, "Lâm tiểu thư thân ái, anh có thể mời em nhảy một điệu không?” Bọn họ đều đứng ở nơi đó, không nói gì thêm.
Nhìn Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam mỉm cười, bắt tay bỏ vào tay của Mặc Thiếu Thiên, lúc này, hai người hướng bên kia đi tới.
Điệu waltz, là điệu nhảy đẹp nhất.
Bởi vì trong tình yêu của nam và nữ, bảo trì như không có khoảng cách, mông lung nhất, mập mờ nhất, cũng là trong sáng nhất.
Lúc này, không ít đôi bắt đầu nhảy.
Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên ở giữa, bọn họ đều nhảy.
Lúc này, Trữ Xá nhìn Lưu Ly, "Lưu Ly, có muốn cũng anh nhảy một điệu hay không?”
"Tốt!" Lưu Ly cười, hai người cũng tay trong tay đi vào.
Lúc này, Cảnh Thần ở bên kia nhìn, bỗng nhiên mở miệng, "Tiếu Ly, chúng ta cũng bắt đầu đi!"
Tiếu Ly có điểm vô cùng kinh ngạc, không nghĩ tới Cảnh Thần bỗng nhiên nói như vậy.
Thế nhưng người ta đã lên tiếng, anh nào có thể cự tuyệt?
Lúc này, Cảnh Thần cùng Vân Dục trao đổi một ánh mắt, sau đó cùng Tiếu Ly đi vào.
Vân Dục cũng nhìn Từ Từ, "Chúng ta cũng đi vào đi!"
Từ Từ thoạt nhìn có vài phần mất mác, nhưng cũng không nói gì, cười cười, gật đầu, cũng cùng Vân Dục đi vào.
Nhìn bọn họ đều đi vào.
Chỉ còn lại có Hoa Hồng cùng Hách Tôn.
Nhớ tới điệu Rum-ba vừa rồi, Hoa Hồng là một người rất cởi mở, chỉ cần chuyện đó không chạm tới danh giới cuối cùng của cô, thì đều không có chuyện gì, thế nhưng mới vừa nhảy, với ai cũng được, thế nhưng người kia lại là Hách Tôn.
Hơn nữa, lửa nóng vậy, Hoa Hồng dĩ nhiên có chút khẩn trương và mặt đỏ.
Hoa Hồng vừa muốn đi, lúc này, Hách Tôn bỗng nhiên vươn tay, kéo Hoa Hồng mang trở về.
"Nơi đó! ?"
"A? Mệt mỏi, nghỉ ngơi đi!"
"Bọn họ đều đang khiêu vũ, cô gạt tôi ở chỗ này!?”Hách Tôn cau mày, sát vào Hoa Hồng, hơi lạnh sát vào Hoa Hồng, mặt Hoa Hồng càng thêm đỏ.
"Anh cũng đi nghỉ ngơi!"
"Tôi hiện tại không muốn nghỉ ngơi, theo tôi khiêu vũ!" Nói xong, mặc kệ nhiều người như vậy, Hách Tôn trực tiếp kéo Hoa Hồng, mà tay anh, đặt ở trên hông của Hoa Hồng, nắm vào, sau đó bắt đầu khiêu vũ.
Hoa Hồng hiện tại muốn giãy dụa, sẽ cảm giác có điểm làm kiêu.
Cô không phải người già mồm cãi láo, thế nhưng giờ khắc này, không biết phải đối mặt với Hách Tôn như thế nào.
Người đàn ông này, thần bí nguy hiểm.
Tuy rằng, bọn họ đều là hắc đạo, thế nhưng ở trong cảm tình, Hoa Hồng cũng là tờ giấy trắng.
Không thiếu người theo đuổi, thế nhưng thiếu, người để cho cô động tâm và khống chế được cô.
"Đang suy nghĩ gì! ?" Hách Tôn nhìn Hoa Hồng hỏi.
Nghe được tiếng của Hách Tôn, Hoa Hồng suy nghĩ một chút, ngước mắt, cùng anh nhìn thẳng, "Không có gì!"
"Được rồi, Tô Cẩn Nhi, tại sao không thấy!” Hoa Hồng mở miệng.
Tô Cẩn Nhi...
Ánh mắt Hách Tôn thâm trầm, "Bây giờ là chuyên tâm khiêu vũ!" Nói xong, Hách Tôn càng thêm ôm chặt cô, khiêu vũ.
Anh nói cái này, biểu thị, không cần tiếp tục nói nữa, Hoa Hồng cũng câm miệng, không nói cái gì nữa.
Lúc này, bên kia, Cảnh Thần cùng Tiếu Ly nhảy, vừa vặn Cảnh Thần cùng Vân Dục bọn họ đã ở hai bên trái phải, lúc này, cô nhìn thoáng qua Vân Dục, Vân Dục hiểu, vì vậy, xoay một vòng tròn, liền đẩy Từ Từ ra ngoài.
"Ly, đổi bạn gái!"
Buông ra một cái, căn bản Từ Từ không có thời gian và do dự.
Vì vậy, Cảnh Thần đổi được Vân Dục bên kia, Từ Từ tự nhiên chuyển đến Tiếu Ly bên này.
Gần như thiếu chút nữa ngã sấp xuống, may là Tiếu Ly đỡ.
Ngước mắt, khi nhìn thấy đôi mắt thâm trầm kia, Từ Từ vẫn là không nhịn được đáy lòng hung hăng giật mình.
Tiếu Ly không có mở miệng, trực tiếp ôm lấy cô, bắt đầu khiêu vũ...
Mà tâm, lại kinh hoàng không ngừng.
Bên này, nhìn Từ Từ cùng Tiếu Ly nhảy, khóe miệng Cảnh Thần gợi lên một nụ cười an ủi, có thể làm được, chỉ có bao nhiêu thôi.
Nhìn dáng vẻ Cảnh Thần, Vân Dục nhịn không được mở miệng, "Lúc cô cười như vậy, rất đẹp!"
Nghe được Vân Dục khích lệ, Cảnh Thần lúc này mới nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn anh, Vân Dục nói như vậy, Cảnh Thần trái lại không cảm thấy xấu hổ, cười cười, "Anh cũng rất tuấn tú!"
"Thế nào? Thành toàn người khác, thật cao hứng sao?" Vân Dục nhìn Cảnh Thần hỏi.
"Người có tình nên thành thân thuộc không được sao? Huống chi, tôi nghĩ Tiếu Ly đối với Từ Từ là có cảm giác, có thể trợ giúp, không thể, chờ xem tạo háo bọn họ!"
"Giọng điệu này của cô, cùng Lâm Tử Lam giống nhau như đúc!" Vân Dục nhịn không được nói.
Nghe được lời của anh, Cảnh Thần cười cười, "Cùng một chỗ thời gian dài, bị truyền nhiễm!"
"Nhìn cô lấy giúp người như thế làm niềm vui, có muốn hay không, tôi cũng giúp cô!?” Lúc này, Vân Dục hỏi.
"Ừ! ?" Cảnh Thần thoáng cái không có phản ứng nhiều.
Thế nhưng cô mới phản ứng không tới một giây, Vân Dục bỗng nhiên mở miệng, "Trần Mặc, trao đổi bạn gái!" Nói xong, anh đã buông ra.
Trần Mặc đang cùng Lăng Nhược khiêu vũ, sau khi nghe được Vân Dục nói, lập tức buông lỏng cô ra, trực tiếp kéo Cảnh Thần đến trong ngực của mình.
Mà Lăng Nhược, bị đổi đến trên tay Vân Dục trên.
Một đêm này, Vân Dục trợ giúp!
Đổi người này, đổi người kia, thế nào không có người trợ giúp anh!
Lúc này, Lăng Nhược bất mãn, cầm lấy tay Vân Dục, ánh mắt Lăng Nhược nhìn về phía Trần Mặc bên kia, mà trong mắt Trần Mặc, thâm trầm nhìn Cảnh Thần.
Lăng Nhược có chút nóng nảy, muốn tránh thoát, Vân Dục lại nắm thật chặt tay cô.
"Mỹ nữ, thế nào? Theo tôi nhảy một điệu, cũng không muốn sao?" Vân Dục nhìn cô mở miệng.
Nghe được tiếng của Vân Dục, lúc này Lăng Nhược nhìn người đàn ông trước mặt.
Rất tuấn tú.
Cũng có thể nói, đẹp trai đến nỗi không người nào có thể xoi mói.
Mặc kệ nhìn xa, hay nhìn gần, đều làm cho người khác có cảm giác khó có thể quên.
Thế nhưng đẹp trai nữa, trong lòng của cô cũng đã có Trần Mặc.
Lăng Nhược muốn phát tác, thế nhưng biết quan hệ anh ta cùng Mặc Thiếu Thiên không tệ, hơn nữa nhìn như vậy, Vân Dục cũng tuyệt đối không phải người bình thường.
Biết rõ, cô căn bản không thể trêu vào.
"Tại sao muốn đổi bạn gái! ?" Lăng Nhược nhìn Vân Dục hỏi.
"Lúc đang khiêu vũ, tôi thích nhất đổi bạn gái, cô không thấy được sao, cô ấy chính là tôi vừa đổi được!” Vân Dục nói.
Mặc dù là dùng phương thức trêu chọc nói ra, thế nhưng hình như là sự thực.
Lăng Nhược cũng không biết nên nói cái gì, ánh mắt nhìn Trần Mặc cùng Cảnh Thần bên kia, đáy lòng rất không vui.
"Tôi không thích nhất cùng người không chuyên tâm khiêu vũ!"
Nói xong, Vân Dục mở miệng lần nữa, "Trữ Xá, đổi cho bạn nhảy!"
Vì vậy, Lăng Nhược lần thứ hai bị ném ra ngoài...
Mà bên kia.
Cảnh Thần cùng Trần Mặc nhảy.
Cảnh Thần rất muốn tránh thoát, không muốn cùng anh khiêu vũ, cáu giận Vân Dục tự chủ trương.
Thế nhưng cô muốn tránh thoát, Trần Mặc càng ôm cô thật chặt.
"Buông!" Cảnh Thần thấp giọng mở miệng.
"Thế nào? Hiện tại cùng anh nhảy một điệu cũng không muốn sao?” Trần Mặc nhìn cô hỏi.
"Đúng, không muốn!" Cảnh Thần một chữ một mở miệng, không sợ lời cô nói sẽ tổn thương tới ai.
Bởi vì đến bây giờ, mình cô đã đầy thương tích.
Trong lòng của cô, sớm đã bị trăm ngàn vết thương, không thể nào quan tâm những người khác!
Cho dù cô nói không muốn, Trần Mặc cũng sẽ không buông ra.
Bắt chặt hơn, ôm chặt hơn.
"Thì hiện tại em không muốn, cũng phải tiếp tục!" Trần Mặc bá đạo nói.
Nghe lời của anh, Cảnh Thần tức giận, thế nhưng ngại vì hôm nay là hôn lễ Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên, cô lại không thể phát tác, chỉ có thể nhịn.
"Thế nào? Để vị hôn thê của anh nhìn thấy, không sợ cô ấy tức giận sao?" Cảnh Thần nhịn không được nhìn anh mở miệng châm chọc.
Nhắc tới Lăng Nhược, sắc mặt của Trần Mặc thay đổi một chút, nhưng là cái gì cũng không nói.
"Buông!"
"Mặc kệ em nói cái gì, anh cũng sẽ không buông ra!" Trần Mặc nhìn cô một chữ một nói.
Lòng Cảnh Thần, sắp nổ tung.
Thế nhưng, cô nhất định phải nhịn xuống.
Không biết nên làm cái gì bây giờ, trong đầu cô hiện lên một ý niệm tà ác.
Khóe miệng, gợi lên một nụ cười
"Phải không?"
Nhìn dáng vẻ Cảnh Thần cười, Trần Mặc chỉ biết, cô có cách.
"Hậu quả, anh cần phải tự chịu!” Nói xong, Cảnh Thần cười.
Một khắc kia, cô thật là xinh đẹp.
Thế nhưng, lại như là cây phiện, biết rõ sẽ làm bị thương, thế nhưng, anh vẫn là không nhịn được mê muội.
Cảnh Thần đến gần Trần Mặc, bỗng nhiên mở miệng nói, "Tôi lạnh..."
Lạnh?
Nghe thế, Trần Mặc nhíu mày, lòng tràn đầy lo lắng, cũng không ngờ nhiều như vậy.
"Ôm lấy tôi có được hay không!" Cảnh Thần nhìn Trần Mặc, nũng nịu mở miệng.
Ôm cô vào trong ngực, mùi của cô lưu chuyển trong khoang mũi, mà Trần Mặc yêu thương người trong ngực, hiện tại không quan tâm những thứ khác.
Vì vậy, vươn tay, ôm lấy cô.
Rõ ràng là khiêu vũ, thế nhưng hiện tại đã bão ở cùng một chỗ.
Lăng Nhược nhìn, trong cơn giận dữ.
Thế nhưng là hôn lễ Mặc Thiếu Thiên, cô lại không dám nháo, muốn tiến lên, thế nhưng Trữ Xá lại nắm thật chặt cô không tha.
Đàn ông chỗ này, cô không chọc nổi?
Coi như không nghĩ đến mình, thì cô cũng phải nghĩ cho người thân.
Hơn nữa, nhiều người như vậy, cô cũng đâu có thể làm gì.
Lúc này, Cảnh Thần có thể cảm giác được đường nhìn của Lăng Nhược, cũng không quan tâm, nhìn Trần Mặc, như có như không ngẩng đầu, ở cự li này, ái muội làm cho không người nào có thể chịu đựng...
|
Chương 559: Vì hùng phong Lúc này, Cảnh Thần có thể cảm giác được đường nhìn của Lăng Nhược, cũng không quan tâm, nhìn Trần Mặc, như có như không ngẩng đầu, ở cự li này, ái muội làm cho không người nào có thể chịu đựng.... ...
Chỉ cần một chút xíu, hai người có thể hôn nhau.
Lí trí Trần Mặc vẫn tồn tại, nhìn Cảnh Thần, ngay cả biết cô là cố ý, nhưng không muốn đẩy ra, nhịn không được hưởng thụ giờ này khắc này...
Mắt thấy hai người!
Lăng Nhược ở một bên nhìn, căn bản không nhịn được.
Tránh ra khỏi tay Trữ Xá muốn đi.
Nhưng mà lúc này, đèn trong nháy mắt tối sầm.
Mọi người sửng sốt.
Mà một giây kế tiếp, trên bầu trời chợt nổi lên vô số hoa tươi.
Ngay trong bóng tối kia, Trần Mặc cúi người, hướng môi Cảnh Thần hôn lên.
Vô số pháo hoa ở trên trời tiếp tục nổi lên, Lăng Nhược nhìn bên kia, hoảng hốt, cô nhìn thấy Trần Mặc cùng Cảnh Thần đang hôn nhau.
Một khắc kia, cô cảm giác sắp điên rồi!
Dựa theo trực giác của mình, hướng bên kia đi.
Thế nhưng lúc đến bên kia rồi, lại không thấy hai người bọn họ!
Một khắc kia, Lăng Nhược luống cuống.
Nhìn chung quanh, tìm, thế nhưng không có thấy hai người bọn họ.
Một loại cảm giác bị bỏ rơi đánh úp đến.
Lăng Nhược nhìn chung quanh, tìm chung quanh.
Người khiêu vũ, tất cả đều ngừng lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời
Lúc này đây, hôn lễ của Mặc Thiếu Thiên làm như vậy, quá xa xỉ!
Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên cũng đứng ở trên du thuyền, nhìn bầu trời pháo hoa, hai người ôm nhau.
Mặc Thiếu Thiên từ phía sau ôm lấy Lâm Tử Lam, thực sự muốn cho thời gian dừng lại vào giờ phút này.
Dạ tiệc là suốt đêm tận hứng, thế nhưng vấn đề là Lâm Tử Lam mang thai, đến mười một giờ, cũng đã buồn ngủ quá rồi, thông cảm hai ngày kết hôn này, tương đối khổ cực, Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam đi về nghỉ ngơi.
Bởi vì một mình Lâm Tử Lam nghỉ ngơi, Mặc Thiếu Thiên có chút không yên lòng.
Bên ngoài giao cho Mặc lão cùng Hi Hi.
Hiện tại Lâm Tử Lam mang thai, nháo động phòng đều tóm tắt, vì vậy, mọi người đều tự đi chơi.
Bên trong gian phòng, phòng trong du thuyền, không phải rất lớn, thế nhưng Mặc Thiếu Thiên bố trí tỉ mỉ, thoạt nhìn rất là tinh xảo, đẹp.
Thế nhưng Lâm Tử Lam đã không còn lòng dạ nào thưởng thức, nằm ở trên giường trực tiếp ngủ, thậm chí cũng không có tẩy trang.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam ngủ ngon như vậy, cũng không đành lòng quấy rối cô, vì vậy cũng nằm ở bên cạnh cô, ôm cô ngủ.
Mãi cho đến sau nửa đêm, Mặc Thiếu Thiên tỉnh.
Là nghẹn tỉnh.
Mọi người đều nói một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng.
Anh thật là bị thiên kim trong bụng Lâm Tử Lam làm trễ nãi.
Mỹ nhân trong ngực, Mặc Thiếu Thiên thế nào cũng không cam lòng để đêm nay cứ như vậy trôi qua.
Nhưng nhìn dáng vẻ Lâm Tử Lam ngủ ngon như vậy, anh không đành lòng quấy rối.
Đúng là, trợn tròn mắt, nhìn một mảnh đen kịt trước mắt.
Cho dù đến giờ này, bên ngoài vẫn có âm thanh.
Mặc Thiếu Thiên ở trong lòng cảm khái, thật là có tinh lực a!
Ngay vào lúc này, Lâm Tử Lam lật người, tay đặt ở trên người Mặc Thiếu Thiên.
"Mặc Thiếu Thiên, khát nước..." Lâm Tử Lam thì thầm một tiếng.
Trong nháy mắt, tâm tình Mặc Thiếu Thiên tốt lên.
Lập tức mở đèn, sau đó rót cho Lâm Tử Lam một chén nước.
Trở lại trên giường, đặc biệt ân tình, "Vợ, uống nước!"
Nghe được tiếng của Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam mới chậm rãi đứng lên, tiếp nhận nước Mặc Thiếu Thiên đưa, cô uống vài hớp.
"Thế nào? Khá hơn chút nào không?" Mặc Thiếu Thiên ở bên tai của cô hỏi.
"Ừ!" Lâm Tử Lam gật đầu, sau lên tiếng, Lâm Tử Lam nằm ở trên giường ngủ tiếp.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên bỏ cái chén lên bàn.
Tiếp tục hướng về bên người Lâm Tử Lam.
"Vợ..."
"Ừ! ?" Lâm Tử Lam miễn cưỡng lên tiếng.
"Hôm nay là ngày chúng ta kết hôn!"
"Ừ!" Lâm Tử Lam tiếp tục lên tiếng trả lời.
"Mọi người đều nói, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, lẽ nào chúng ta cứ như vậy ngủ mất!?” Mặc Thiếu Thiên ở bên tai Lâm Tử Lam hỏi.
Nghe thế, Lâm Tử Lam có mấy phần thanh tỉnh, biết Mặc Thiếu Thiên có ý gì, thế nhưng cô không nói ra, hỏi ngược lại, "Sau đó thì sao?"
"Chúng ta làm chút gì, nếu không nhiều năm sau nhớ lại, rất đáng tiếc, người ta đều ở đêm này tiêu hao tinh lực, chúng ta lại cứ như vậy ngủ mất!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Ý tứ của anh, Lâm Tử Lam rất rõ ràng, rất rõ ràng.
Ngủ hơn nửa đêm, hiện tại cũng không còn mệt, suy nghĩ một chút, mở miệng, "Anh dám xằng bậy sao? Ngộ nhỡ xảy ra chuyện không may thì làm thế nào?”
"Sẽ không, anh sẽ rất nhẹ rất nhẹ..."
Lời nói này nói ra, đã không có đường sống vẹn toàn, Mặc Thiếu Thiên lật người lên trên người Lâm Tử Lam, nhưng lại không dám đè nặng cô, chỉ có thể dựa vào cánh tay của mình chống.
"Mặc Thiếu Thiên, đừng làm rộn, ngủ!" Lâm Tử Lam lầm bầm, rất sợ thương tổn đến đứa bé trong bụng.
"Vợ, chúng ta không thể để cho một đêm này có tiếc nuối, em yên tâm, anh bảo đảm sẽ không làm thương tổn đến nó!” Nói xong, tay Mặc Thiếu Thiên bắt đầu ở trên người Lâm Tử Lam làm càn.
Tay anh giống như là có ma lực, đến mức, làm cho thân thể Lâm Tử Lam không khỏi run lên.
Cảm giác được phản ứng của Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên càng thêm hưng phấn, tay, chậm rãi từ sau lưng Lâm Tử Lam kéo khóa ra.
Theo khóa kéo xuống tới, tay anh như có như không chạm đến da thịt trơn tuột của Lâm Tử Lam, cảm giác trong cơ thể Mặc Thiếu Thiên lập tức trào động.
Đối với lễ phục mà nói, vẫn tương đối dễ giải quyết, hai ba động tác, Mặc Thiếu Thiên đã cởi được y phục của Lâm Tử Lam.
Mấy phút sau, trên người hai người đã không còn gì.
"Vợ, anh tới đây......." Lúc này, tiếng nói của Mặc Thiếu Thiên ở bên tai Lâm Tử Lam nói.
Trải qua bị Mặc Thiếu Thiên lăn qua lăn lại như vậy, Lâm Tử Lam cũng không có buồn ngủ, cảm giác cả người đều là căng thẳng, sau khi nghe được tiếng của Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam càng thêm căng thẳng.
Có thể là bởi vì mang thai, thân thể Lâm Tử Lam rất mẫn cảm, cũng rất khẩn trương.
Tay Mặc Thiếu Thiên, ở trên người Lâm Tử Lam làm càn, giống như cảm giác được cô khẩn trương.
"Vợ, thả lỏng một chút, em yên tâm, anh sẽ không để cho em và con tổn thương!” Tiếng nói của Mặc Thiếu Thiên giống như là có ma lực, sau khi Lâm Tử Lam nghe được, hít thở sâu một hơi, từ từ buông lỏng.
Mặc Thiếu Thiên hôn cô, nhẹ nhàng nắn bóp, nhưng lại không dám đè nặng Lâm Tử Lam, chỉ cần để cho cô thoải mái là tốt rồi.
"Ưm..." Lâm Tử Lam không khỏi phát ra âm thanh sung sướng.
Nghe, Mặc Thiếu Thiên biết, Lâm Tử Lam rất thoải mái, vì vậy, anh tiếp tục cố gắng.
Vẫn khúc nhạc dạo làm đủ, Mặc Thiếu Thiên từ từ hướng hai chân Lâm Tử Lam...
"Vợ, anh bắt đầu rồi!”
"Ừ!" Lâm Tử Lam lên tiếng.
Vì vậy, Mặc Thiếu Thiên mới chậm rãi đi vào.
"Ừ..." Lâm Tử Lam không khỏi nắm chặt Mặc Thiếu Thiên, tay kia nắm chặt ga giường.
Cảm giác được Lâm Tử Lam khẩn trương, Mặc Thiếu Thiên thả chậm tốc độ, không dám đi vào sâu, dù sao, anh cũng suy tính đến đứa bé, cho nên không dám tiến vào nhanh.
"Vợ, thả lỏng, buông lỏng một chút..." Mặc Thiếu Thiên nói.
Mặc Thiếu Thiên vừa nói, Lâm Tử Lam một bên tận lực để cho mình trầm tĩnh lại.
Vì vậy, Mặc Thiếu Thiên lúc này mới một tấc một tấc chen vào...
Mãi cho đến khi trở ra, hai người nặng nề thở hổn hển.
"Thế nào, rất thoải mái đi! ?" Mặc Thiếu Thiên ở trước mặt Lâm Tử Lam cười nói.
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam cũng không nhịn cười được một tiếng, lúc này, vậy có người hỏi cái này.
Nhìn Lâm Tử Lam cũng cười, Mặc Thiếu Thiên lúc này mới bắt đầu từ từ một chút xíu luật động...
Lâm Tử Lam cũng theo anh luật động, phát sinh liên tiếp tiếng rên...
Đây tuyệt đối là lần làm mà Mặc Thiếu Thiên mệt nhất từ trước tới nay...
Bởi vì, mãi cho đến một giờ sau mới kết thúc.
Hai người đều nằm ở trên giường, thở phì phò.
"Vợ, đây tuyệt đối là từ trước tới nay, là một lần mệt nhất!” Mặc Thiếu Thiên nhịn không được cảm khái.
"Ừ, biết, lớn tuổi mà, khó tránh khỏi như vậy!"
Mặc Thiếu Thiên, "..."
Anh lập tức nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn Lâm Tử Lam, "Em rất lớn tuổi sao?"
"Lớn hơn em năm tuổi, anh nói có lớn hay không?" Lâm Tử Lam hỏi ngược lại.
"Cái này gọi là thành thục, chững chạc, huống chi, bề ngoài của anh, nhìn tuyệt đối không già!" Mặc Thiếu Thiên sửa đúng.
"Mặc tổng,anh nửa đời trước, "Tinh" lực hao tổn nhiều lắm, cho nên nửa đời sau, em đoán chừng..." Nói xong, ánh mắt của Lâm Tử Lam đánh giá Mặc Thiếu Thiên.
Mặc Thiếu Thiên thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Về tôn nghiêm đàn ông, không thể bị coi thường!
Huống hồ, ai lại trong hôn lễ của mình nói cái này!
"Anh muốn cho em biết, anh bốn mươi tuổi, năm mươi tuổi, sáu mươi tuổi, đều muốn em cầu anh dừng lại!" Mặc Thiếu Thiên nói.
"Đừng làm rộn..."
Đàn ông hùng phong a!
Nơi nào phóng!
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, "Đi, anh không lộn xộn, thực tiễn chứng minh cho em xem..."
Vốn là, muốn một lần, anh cảm thấy nên buông tha Lâm Tử Lam.
Xem ra hiện tại không rửa đi rửa nhục, sau đó thế nào đối mặt với người khác!
Vì vậy, kế tiếp, chỉ nghe được trong phòng truyền đến hàng loạt tiếng rên, Mặc tổng dùng hành động chứng minh rồi, không có già!
^^^^^^^^^^^^^^^
Mà bên ngoài.
Lăng Nhược tìm một vòng, vẫn là không thấy Trần Mặc, cô luống cuống.
Trong đầu hiện lên chính là, dáng vẻ anh cùng Cảnh Thần cùng một chỗ các loại triền miên... Nghĩ tới đây, cô có loại xúc động muốn điên!
Đến phòng của Lam Cảnh Thần!
Đúng, nhất định ở phòng của cô ta!
Đáy lòng Lăng Nhược giống như có một tiếng nói, một mực hô.
Nghĩ như vậy, cô xoay người đi đến phòng Cảnh Thần.
Vừa đi, trong đầu đều là hình ảnh Trần Mặc cùng Cảnh Thần ở chung với nhau...
Cô không biết phải đối mặt thế nào, thế nhưng cô muốn biết, bọn họ có ở cùng một chỗ hay không!
Cả đầu óc cô loạn lên, đi trên du thuyền, mới đi được một lát, vừa vặn thấy Trần Mặc từ bên trong đi ra, hai người đụng phải .
"Trần Mặc! ?" Khi nhìn thấy anh thời gian, ánh mắt Lăng Nhược nhìn phía sau anh.
"Làm sao vậy! ?" Trần Mặc nhìn cô hỏi.
"Anh đi vào trong đó? Thế nào chỉ một mình anh? Lam Cảnh Thần đâu? Hai người không phải ở cùng một chỗ sao?" Lăng Nhược nhìn Trần Mặc, cầm lấy y phục của anh, hỏi.
Trần Mặc đứng ở nơi đó, "Em đang nói cái gì! ?"
"Không phải sao? Vì sao lúc nhảy, không thấy hai người các người, các ngươi đi làm cái gì! ?"
|
Chương 560: Trần Mặc rất khổ sở (1) Trần Mặc đứng ở nơi đó, "Em đang nói cái gì! ?"
"Không phải sao? Vì sao lúc khiêu vũ, đều không thấy hai người, hai người làm cái gì! ?" Lăng Nhược nhìn Trần Mặc khẩn trương hỏi, dáng vẻ kia rất kích động.
Trần Mặc nhíu mày, "Không thấy cô ấy, anh đi tìm, nhưng tìm không được!"
"Không thể nào!" Lăng Nhược bỗng nhiên hét to, nhìn Trần Mặc, hận không thể từ trên người anh tìm ra chứng cứ, "Nói cho em biết, các người rốt cuộc làm cái gì?Hai người ở cùng một chỗ có đúng hay không? Hai người đã lên giường rồi sao! ?"
Nghe Lăng Nhược nói, Trần Mặc nhíu mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.
"Nhất định là như vậy, Lam Cảnh Thần, cô là tiện nhân, biết rõ anh đã có vợ chưa cưới còn muốn quyến rũ anh, em muốn đi tìm cô ta!" Nói xong, Lăng Nhược muốn đi.
Nghe được lời của Lăng Nhược, Trần Mặc bắt lại cô, "Lăng Nhược, em ồn ào đủ chưa!"
"Bây giờ là em ồn ào sao?" Lăng Nhược nhìn anh hỏi ngược lại, "Mới vừa rồi các người khiêu vũ thân thiết như vậy, Trần Mặc, anh có nghĩ đến cảm nhận của em hay không! ?" Lăng Nhược nhìn anh hỏi.
Nghe thế, Trần Mặc cũng có mấy phần không nhịn được, "Đã như vậy, chúng ta liền giải trừ hôn ước đi!"
Nghe thế, Lăng Nhược trong nháy mắt trợn tròn mắt!
Cái này không phải kết quả mà cô muốn!
Không phải!
Thế nhưng, vừa nghĩ đến anh cùng Lam Cảnh Thần dây dưa không rõ, ngực của cô đau tức giận không thể tả!
Thế nhưng, cô rất yêu người đàn ông này!
Rất yêu!
Từ lần đầu tiên nhìn thấy, cô đã yêu anh!
Bây giờ để cho cô thu hồi, làm sao có thể!
Lúc này, Lăng Nhược hít vào một hơi thật sâu, ngăn chặn nước mắt, vươn tay nắm lấy Trần Mặc, "Được rồi, Trần Mặc, em biết anh ở đây chỉ nói lẫy thôi có đúng hay không! ?"
"Em không đi tìm cô ấy nữa, mặc kệ các người thế nào, em đều không đi tìm, có được hay không! ?"
"Không cần giải trừ hôn ước, không cần..." Lăng Nhược nhìn Trần Mặc, tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục nói.
Là thiên kim tiểu thư, hiện tại dáng vẻ đáng thương, ấm ức nhìn Trần Mặc, chỉ hy vọng, anh không nên giải trừ hôn ước.
Nhìn dáng vẻ Lăng Nhược giờ này khắc này, lòng của Trần Mặc nói không ra được thương tiếc.
Chỉ là mặc kệ thế nào, lời đã nói ra, như vậy ngày hôm nay anh muốn đem mọi chuyện nói cho rõ ràng.
Vì phụ nữ kia!
Anh thà rằng cái gì cũng không muốn!
Nghĩ tới đây, Trần Mặc nhìn cô, hai cái tay đặt ở bả vai của cô nói, "Lăng Nhược, em bình tĩnh một chút, nghe anh nói!"
Lăng Nhược ngơ ngác nhìn Trần Mặc, chờ đợi lời anh nói.
"Chúng ta phải giải trừ hôn ước, vì anh không thương em, chúng ta cùng một chỗ, sẽ không hạnh phúc, em cũng sẽ không..."
"Không, em không thích nghe, đừng có ngừng..." Trần Mặc lời còn chưa nói hết, Lăng Nhược liền bịt lấy hai lỗ tai hét, điên cuồng lắc đầu.
"Lăng Nhược, em nhất định phải nghe, hãy nghe anh nói!"
"Em không nghe, không nghe!" Lăng Nhược hét to, sau đó nhìn Trần Mặc, "Anh muốn ép em chết sao?"
Nghe thế, mặt của Trần Mặc trong nháy mắt trầm xuống.
"Em mới từ bệnh viện đi ra, anh muốn em chết nữa sao?" Lăng Nhược nhìn anh hét to.
"Em tỉnh táo một chút!" Trần Mặc cũng kêu.
"Em bình tĩnh không được, tốt, Trần Mặc, nếu anh cứ muốn giải trừ hôn ước, em sẽ chết ngay bây giờ cho anh xem!" Nói xong, Lăng Nhược trực tiếp đẩy Trần Mặc ra, hướng bên kia chạy đi.
Trần Mặc kinh hãi, sau đó đuổi theo, thế nhưng Lăng Nhược hầu như cũng không có suy tính, thoáng cái nhảy xuống.
"Lăng Nhược!" Trần Mặc hét to.
Thế nhưng, Lăng Nhược vẫn như vậy không chút do dự nhảy xuống!
Ngay vào lúc này, không ít người nghe được tiếng động chạy tới, mắt thấy Lăng Nhược nhảy xuống.
Cảnh thần cũng cùng Từ Từ lo lắng chạy tới, mắt thấy Trần Mặc cũng nhảy xuống.
"Trần Mặc!" Từ Từ kêu to một tiếng, nhìn bọn họ nhảy xuống, "Đây là muốn cùng tự tử sao?" Từ Từ trong lúc vô tình nói một câu, con ngươi Cảnh Thần nhìn về phía cô.
Ý thức được mình nói sai, Từ Từ mau nói, "Làm sao có thể, khẳng định là cô gái kia, lấy cái chết uy hiếp!"
Nói xong, cô vội vàng gọi người đến, "Các người còn đứng đó làm gì, nhanh lên cứu người!"
Nói xong, không ít người bắt đầu ở du thuyền kêu to.
Bốn phù rễ cũng theo tiếng động chạy tới, thậm chí ở bên trong phòng, đang động phòng Mặc Thiếu Thiên cũng nghe thấy, cùng Tử Lam mau dậy, chạy tới.
"Lăng Nhược, Lăng Nhược..." Trần Mặc ở trong nước kêu to, sau đó lại lặn xuống nước, tiếp tục tìm kiếm.
Cảnh Thần đứng ở bên bờ, nhìn dáng vẻ lo lắng của anh, một khắc kia, thế giới của cô thật yên tĩnh.
Cô không hy vọng Lăng Nhược xảy ra chuyện gì, nếu vậy cô sẽ có cảm giác mang tội ác, mà nhìn Trần Mặc khẩn trương như vậy, cô hình như chợt hiểu.
Cô nên rút lui!
Mặc kệ nguyên nhân gì, cô cần phải đi!
Nếu như cô ở lại, cô sẽ trở thành tội nhân!
Ngay vào lúc này, Mặc Thiếu Thiên cùng Tử Lam từ trong phòng đi ra.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Mặc Thiếu Thiên đến bên cạnh du thuyền, nhìn phía dưới, lúc này, đã có thật nhiều người nhảy xuống tìm.
"Hình như là Lăng Nhược nhảy xuống, Trần Mặc cũng nhảy xuống cứu cô ấy rồi!" Từ Từ ở một bên nói.
Mặc Thiếu Thiên, "..."
Sắc mặt rất nặng nề.
Không phải lo lắng hôn lễ của mình xảy ra chuyện gì, mà Trần Mặc cùng Lăng Nhược nếu hai người có chuyện gì, không biết ăn nói như thế nào.
"Lập tức sai người đem thuyền đậu ở chỗ này, tìm thêm mấy người thủy thủ xuống phía dưới tìm!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Mạc Lương lúc này đứng ở một bên, nghe được lời của anh, gật đầu, lập tức đi an bài.
"Còn nữa, cảnh cáo tất cả ký giả, chuyện này không được để lộ ra ngoài, chỉ cần đăng báo, tôi sẽ cho đóng cửa!"
"Dạ!" Vì vậy, Mạc Lương xoay người rời đi.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên quay đầu lại nhìn Tử Lam, "Em ở chỗ này chờ, anh cũng muốn xuống tìm một chút!"
Tử Lam không phải người không thấu tình đạt lý, gật đầu, "Được, anh cẩn thận một chút!"
"Ừ!"
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Từ Từ, "Giúp tôi chiếu cố cô ấy!"
"Tốt, tôi biết rồi!" Từ Từ lên tiếng, Vì vậy, Mặc Thiếu Thiên đứng ở nơi đó, tung người nhảy một cái, cũng nhảy xuống.
Anh mới vừa nhảy xuống, Hoa Hồng cùng Lưu Ly cũng chạy ra, nhìn một màn này, oanh động không ngớt.
"Mẹ kiếp, cùng nhau tự tử sao?" Hoa Hồng cũng nói.
Câu này, cùng Từ Từ không có sai biệt.
Sau khi nghe được Hoa Hồng nói, Từ Từ quay đầu lại nhìn Hoa Hồng liếc mắt, báo cho biết đang có Cảnh Thần.
Hoa Hồng lúc này mới hiểu rõ tình huống, không nói gì thêm.
Lưu Ly cũng đi tới, nhìn, sau đó nhìn Cảnh Thần, "Cô làm sao vậy? Không có chuyện gì chứ! ?"
Cảnh Thần đứng ở bên bờ, nghe được Lưu Ly nói, lắc đầu, "Tôi không sao!"
"Cô yên tâm, bọn họ sẽ không có chuyện gì!" Lưu Ly an ủi.
Cảnh Thần lần thứ hai gật đầu.
Đúng lúc này, Trần Mặc lần nữa từ trong nước nhô lên, trong ngực thình lình có thêm một người, "Lăng Nhược, em tỉnh tỉnh, em tỉnh tỉnh!"
Nghe được tiếng nói của Trần Mặc, tất cả mọi người đều hướng bên kia nhìn lại.
Quả nhiên, trong ngực của anh đang ôm Lăng Nhược, rất rõ ràng, Lăng Nhược đã hôn mê bất tỉnh.
"Đem sợi dây ném tới bên kia, kéo bọn họ lên!" Hoa Hồng ở một bên nói.
Vì vậy, lập tức có người lấy sợi dây ném xuống, kéo hai người lên.
Lúc này, những người ở dưới nước đang tìm kiếm, nghe được Trần Mặc đã tìm được người, cũng đều nổi lên mặt nước, sau đó leo lên.
Trên bờ, Trần Mặc để Lăng Nhược nằm trên mặt đất, hai người toàn thân ướt đẫm, Trần Mặc nhìn cô nói, "Lăng Nhược, em thế nào rồi! ?"
"Em tỉnh tỉnh..."
Nói xong, anh không ngừng bốp bụng cô, thế nhưng Lăng Nhược không có chút phản ứng nào.
Vì vậy, anh mở miệng Lăng Nhược ra, bắt đầu hô hấp nhân tạo...
Cảnh Thần ở một bên
Nhìn, rất lo lắng, thế nhưng hiện tại, cái gì cũng không dám nói.
Trần Mặc làm hô hấp nhân tạo, sau đó bốp bụng của cô...
Mặc Thiếu Thiên đến xem, nhìn bọn họ, lập tức phân phó, "Cho thuyền cập bờ, lập tức an bài xe chờ, đi bệnh viện!"
Mạc Lương gật đầu, lập tức đi làm.
Rốt cục, dưới sự nổ lực của Trần Mặc, Lăng Nhược phun nước ra, chậm rãi mở mắt.
Khi nhìn đến người trước mặt thì, trong nháy mắt khóc, "Trần Mặc..."
"Em thế nào rồi! ?"
"Không cần cùng em giải trừ hôn ước, không cần..." Lăng Nhược lắc đầu.
"Được, không giải trừ hôn ước, em trước nói cho anh biết, em thế nào rồi! ?"
Trần Mặc vừa mới dứt lời, Lăng Nhược lần nữa hôn mê bất tỉnh.
"Lăng Nhược, Lăng Nhược..."
Lúc này, Hi Hi lôi kéo Bạch Dạ ép ra ngoài, "Tránh ra một chút, tránh ra một chút!"
Khi nhìn đến Bạch Dạ, mọi người bừng tỉnh hiểu ra.
Đúng rồi!
|
Chương 560: Trần Mặc rất khổ sở (2)
Còn có Bạch Dạ.
Sao bọn họ lại quên chứ!
"Bạch dạ, anh mau cứu cô ấy đi!" Hi Hi nói.
Bạch Dạ liếc mắt nhìn Hi Hi, anh là bác sĩ thiên tài lại bị Hi Hi coi như bác sĩ bình thương.
Hi Hi đã mở miệng nói, anh lại không có biện pháp cự tuyệt, vì vậy đi lên, làm kiểm tra.
"Đã không có chuyện gì, chỉ là kinh động quá độ, bây giờ mang cô ấy trở về phòng, thay quần áo đi, nếu không thì thực sự ngã bệnh đó!"
Lời Bạch Dạ nói, giống như một thánh chỉ.
Trần Mặc gật đầu, lập tức ôm lấy Lăng Nhược đi về phòng.
Mà Cảnh Thần đứng ở nơi đó, lúc Trần Mặc đi ngang qua, thậm chí cũng không có liếc nhìn cô một cái...
Một khắc kia, lòng của Cảnh Thần, rất bình tĩnh!
Từ Từ ở một bên nhìn, vươn tay ôm lấy Cảnh Thần...
Hơn ba mươi phút sau, thuyền cặp bờ, Lăng Nhược được đưa vào bệnh viện, Trần Mặc cũng cùng đi.
Từ trên thuyền xuống sau, Lâm Tử Lam cùng Hi Hi trở về Mặc gia.
Mặc Thiếu Thiên với vài người còn lại đi bệnh viện.
Cảnh Thần cùng Từ Từ cũng trở về, sợ Cảnh Thần suy nghĩ lung tung, Từ Từ liền đi theo Cảnh Thần.
Sự tình, mãi cho đến rạng sáng sáu giờ.
Tử Lam còn đang mơ mơ màng màng ngủ, cảm giác Mặc Thiếu Thiên trờ về, vừa đúng sáu giờ, Tử Lam lập tức tỉnh, "Thế nào?"
"Cô ấy không có chuyện gì!" Nói xong, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp cởi quần áo, chui vào trong chăn.
"Lăng Nhược không có chuyện gì chứ! ?" Tử Lam vẫn là không yên lòng hỏi.
"Ừ!" Mặc Thiếu Thiên gật đầu.
"Trần Mặc thì sao! ?" Tử Lam nhịn không được hỏi.
"Trần Mặc?" Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên lười biếng mở mí mắt, "Anh ta ở bên kia coi chừng, chuyện anh ta gây ra, phải chính anh ta chịu trách nhiệm!"
Nghe thế, Tử Lam nhịn không được hít sâu một hơi.
Lăng Nhược đã làm đến mức này, sợ rằng Trần Mặc căn bản cũng không dứt khoát bỏ được.
"Được rồi, lão bà, không nên vì người khác mà ưu sầu, ngủ cùng anh một lát, anh buồn ngủ!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Bận rộn cả đêm, có thể không mệt sao?
Nhìn Mặc Thiếu Thiên mệt mỏi như vậy, Tử Lam cũng không nói gì nữa, gật đầu, chui vào trong chăn, cũng dự định ngủ tiếp một lát.
Như vậy liền ngủ, lúc tỉnh lại, đã là mười giờ sáng.
Bởi vì biết chuyện đã xảy ra ở trên du thuyền, cũng không ai gọi bọn họ rời giường.
Giằng co hơn nửa đêm, hơn nữa lại là đêm tân hôn của bọn họ, nên không ai đi gọi bọn họ.
Lúc mười giờ, hai người mới tỉnh.
"Như thế nào, chúng ta đi bệnh viện xem một chút đi!" Tử Lam nói.
Mặc Thiếu Thiên gật đầu, "Ừ!"
Vì vậy, lúc hai người xuống lầu, Lý tẩu đang làm bửa sáng.
"Đại thiếu gia, thiếu phu nhân, hai người đã tỉnh! ?" Lý tẩu cười hỏi.
"Ừ!" Tử Lam gật đầu.
"Tiểu thiếu gia phân phó thật đúng, biết các hai người giờ này mới dậy, cho nên bảo tôi đúng giờ này làm bửa sáng cho hai người!" Lý tẩu nói
Tiểu thiếu gia...
Không phải là Hi Hi sao?
Hai ngày này, bọn họ hai người quên không lo lắng cho Hi Hi.
Nhưng mà vẫn có thể cảm nhận được Hi Hi không hờn trách.
"Hi Hi đâu! ?"
"À, bé có chuyện gì đi ra ngoài rồi!"
Ai, Hi Hi so với bọn họ còn vội hơn!
Tử Lam rốt cuộc hiểu, con trai không nhờ vả gì được, chỉ có thể trông chờ vào đứa con gái thôi!
Đều nói con gái thân thiết với mẹ hơn!
Mặc Thiếu Thiên cùng Tử Lam đi tới, Lý tẩu lập tức mang bữa sáng lên.
"Cảm ơn Lý tẩu!" Tử Lam cười nói.
"Không khách khí!" Lý tẩu cũng cười, từ lúc Lâm Tử Lam vào cửa, bà cũng rất thích cái dáng vẻ này của cô.
Lúc này, Lý tẩu hỏi, "Thiếu phu nhân, cô gần đây có hay muốn ối? Có muốn ăn chua không! ?" Lý tẩu hỏi.
Tử Lam suy nghĩ một chút, "Không có!"
"Dựa theo lý thuyết, mang thai đều muốn ói!"
"Chua thì không muốn ăn, thế nhưng muốn ăn cay!"
"Ăn cay là nữ, đứa bé này nhất định là một tiểu công chúa!" Lý tẩu nói.
Ăn cay là nữ sao ?
Loại giả thuyết này, cô vẫn chưa nghe nói qua, đây lần đầu tiên nghe.
"Thật sao?" Lâm Tử Lam tò mò hỏi.
Lý tẩu gật đầu, "Dĩ nhiên, mọi người ai cũng đều nói như vậy, thế nhưng Thiếu phu nhân, cô vẫn nên ăn ít cay thôi!"
"Ừ, được, tôi biết rồi!" Tử Lam cười nói.
Đứa bé này thực sự là một bé gái thì tốt rồi!
Nghe Lý tẩu nói cũng thoải mái, Tử Lam cũng bắt đầu nghĩ, đứa bé này nhất định là một tiểu công chúa!
Nhìn dáng vẻ Tử Lam cười, Mặc Thiếu Thiên ở một bên nhìn, "Nếu như là con trai nữa thì làm thế nào! ?"
"Nếu là con trai, anh nhất định sẽ chết!"
Mặc Thiếu Thiên, "..."
Cái này cùng anh có quan hệ gì?
Nhìn dáng vẻ vô tội của Mặc Thiếu Thiên, Tử Lam nở nụ cười.
Vì vậy, hai người sau khi ăn sáng xong, cũng đi bệnh viện.
Mới vừa tiến vào cửa, chợt nghe bên trong một trận la to.
"Giải trừ hôn ước? Người nào chấp thuận cho anh giải trừ hôn ước! Nếu như anh thực sự muốn giải trừ hôn ước, liền lập tức cút ra khỏi Trần gia cho tôi!" Lúc này, vừa đi vào, chợt nghe bên trong một trận la to.
Tiếng nói là của cha Trần Mặc, Trần phụ.
"A chấn, anh kích động như vậy làm gì, nhiều người như vậy!"
"Đến bây giờ bà bao che cho nó, bà không nhìn xem nó đã làm những chuyện tốt đẹp gì rồi!" Trần phụ la to.
Trần Mặc đứng ở nơi đó, thủy chung một câu cũng không có nói.
"Lão Lăng, anh yên tâm, hôn ước này sẽ không giải trừ!" Trần phụ nhìn Lăng phụ nói.
"Lão Trần, nói cho cùng, nếu như không phải con gái của tôi trong lòng không có con trai ông, tôi cũng muốn đem hôn ước này cho giải trừ, hiện tại, bởi vì Trần Mặc, Lăng Nhược người không giống người, quỷ không giống quỷ, mấy ngày ngắn ngủi lại vào bệnh viện!"
"Lão Lăng, lời này không thể nói, Trần Mặc là tôi dạy con chưa tốt, tôi nhất định sẽ hảo hảo dạy dỗ lại nó, về phần Nhược nhi, ông nói cho nó biết, để cho nó hảo hảo tĩnh dưỡng, chờ khi nó khỏe lại, lập tức cử hành hôn lễ!"
Nghe thế, Lăng phụ cũng là sửng sờ.
"Thật sao! ?"
"Đương nhiên!"
"Thế nhưng Trần Mặc..."
"Nó không dám làm trái ý tôi!"
"Lão Trần, lời này của ông tôi nhớ kỹ, chớ phá hủy giao tình nhiều năm của hai nhà chúng ta!"
"Ông yên tâm, nhất định sẽ!"
Vì vậy, hai người bọn họ thương lượng xong
Hoàn toàn không có nghĩ đến cảm nhận của Trần Mặc.
Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên đi đến một lúc, cho nên cũng nghe được đoạn đối thoại vừa rồi.
Trong nháy mắt Tử Lam nghĩ, Trần Mặc cũng rất đáng thương.
Một cuộc hôn nhân miễn cưỡng, thủy chung là không hạnh phúc.
Nghĩ như vậy, nhưn Tử Lam cũng không nói gì, theo Mặc Thiếu Thiên đi vào.
"Trần bá, Lăng bá!" Mặc Thiếu Thiên cười đi vào lên tiếng chào.
Khi nhìn đến Mặc Thiếu Thiên, Lăng tổng cùng Trần tổng lập tức thu hồi tức giận.
Thế lực của Mặc Thiếu Thiên ở thành phố A này, vượt quá mức bình thường xo với hai nhà bọn họ, coi như là xác lập là một, cũng chỉ sợ không phải là đối thủ của anh.
"Mặc Thiếu Thiên đến rồi!" Khi nhìn đến anh, hai người lập tức thay đổi sắc mặt, tuy rằng không phải lấy lòng, thế nhưng cũng không có mang tức giận lên trên người Mặc Thiếu Thiên.
"Đúng vậy, tôi đến xem Lăng Nhược, cô ấy hiện tại thế nào! ?" Mặc Thiếu Thiên hỏi.
"Đã không có chuyện gì rồi, ở trong phòng nghỉ ngơi!" Lăng tổng nói.
"Vậy là tốt rồi, chuyện ngày hôm qua, là tôi không có quản hết được, nên hết sức xin lỗi!" Mặc Thiếu Thiên hết sức khiêm tốn nói.
Tử Lam cho tới bây giờ từng có thấy qua dáng vẻ khiêm nhường nay của Mặc Thiếu Thiên.
"Nào có nào có, là hai đứa bé không hiểu chuyện, quấy rối hôn lễ của hai người mới phải!" Trần phụ nói.
"Hôn lễ là nhỏ, chuyện Lăng Nhược mới lớn, chỉ cần cô ấy không có chuyện gì, chúng tôi an tâm!" Lúc này, Tử Lam mở miệng nói.
Tử Lam vừa mở miệng, Trần phụ cùng Lăng phụ mới nhìn về hướng Tử Lam.
Mặc dù ở giáo đường đã gặp qua cô, nhưng lần đầu thấy cô rất giỏi giang, thế nhưng hiện tại nghe cô nói chuyện, trong nháy mắt nghĩ, cô không đơn giản như vậy...
"Các người chậm rãi trò chuyện, tôi vào xem Lăng Nhược một chút!" Nói xong, Tử Lam hướng bọn họ cười cười, sau đó liền đi vào.
Nói thật là, Tử Lam thực sự không muốn theo chân bọn họ nói chuyện.
Thế nhưng lễ phép căn bản vẫn phải nói.
Nhìn Trần Mặc chịu sự khống chế của bọn họ, Tử Lam cũng hiểu được, Trần Mặc cũng không hơn gì.
Lúc này, Tử Lam đi một lúc, Trần Mặc nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Mặc tổng, cho anh phiền toái rồi!"
"Nào có, chúng ta đã làm việc với nhau nhiều năm như vậy, còn nói cái này làm gì!"
Trần mặc cười cười, không nói gì nữa.
Mà trong phòng.
Tử Lam đi vào, mẹ Lăng cùng mẹ Trần đều ở đây.
Khi nhìn đến Tử Lam, bọn họ liếc mắt đều nhận ra.
"Lâm tiểu thư... À, không, hiện tại sửa đổi một chút gọi là Mặc phu nhân mới đúng!" Lúc này, mẹ Lăng mở miệng.
Nghe lời của bọn họ nói, Tử Lam chỉ nhàn nhạt cười, "Tôi thủy chung đều là tiểu bối, các người gọi Tử Lam là được, cái gì phu nhân không phu nhân, không dám nhận!"
|