[GĐCP] Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc
|
|
Công ty không ít người điều bát quái chuyện này , chúc phúc , hâm mộ , ghen ty đều có , dĩ nhiên cũng không thiếu mấy người không thích Tử Lam bàn tán xôn xao , chăm biếm , khinh thường , nói nàng công dã tràng , cái gì cũng không chiếm được , đến cuối cùng Mặc tổng không phải cũng đính hôn cùng Trọng Nhược Tình sao .
Đối diện với mấy lời lẽ không chút hảo cảm này , nàng chỉ cười trừ , có một số người , một số lời nói không cần thiết phải giải thích ...
Nàng cũng không phải là gì ? Vậy thì cần gì giải thích đây ?
Tử Lam chính là người như vậy , không cần giao phó hay giải thích với ai gì cả .
Cuộc sống của nàng chỉ cần Hi Hi là đủ rồi ..
Cảnh Thần đi tới , trên tay cầm tờ báo hôm nay . Bộ dáng tiếc hận nhìn nàng " Chuyện này rốt cuộc vẫn phải xảy ra ! "
Tử Lam bị nét mặt của Cảnh Thần chọc cười " Xảy ra thì sao chứ , cô sao giống oán phụ bị chồng ruồng bỏ vậy , tiếc hận làm cái gì ? " Hơn nữa đây là chuyện không sớm hay muộn mà thôi .
" Tôi đây tiếc hận thay cô thôi ! " Cảnh Thần bộ mặt tỉnh bơ .
" Tôi , tôi thế nào ? " Tử Lam kinh ngạc .
" Cô không nghe mấy người trong công ty nói gì về cô sao ? Bọn hon điều nói cô trèo cao , cuối cùng vẫn bị Mặc tổng từ bỏ ..."
Tử Lam mỉm cười không nói .
Cảnh Thần nhìn nàng bất mãn " Cô còn cười được ? "
" Chuyện này có liên quan gì đến tôi đâu , tôi và Mặc Tổng vốn không có bất kỳ quan hệ nào , tùy bọn họ nói đi , huống chi , tôi lại không thể ngăn được miệng người ta , muốn nói gì liền nói đi ... " Tử Lam cười khổ , miệng là của người ta , muốn nói gì sao nàng cản được .
Thời điểm nói ra câu này , Tử Lam thật lòng quên đi sự tồn tại của Hi Hi bảo bối a.
Dám nói không có quan hệ nào , vậy Hi Hi từ đâu mà có ?
Chẳng lẽ chui từ trong đá ra sao ?
Hi Hi biết được nhất định bé sẽ kháng nghị ! Kháng nghị á !
Cảnh Thần cũng hiểu biết đôi chút về tính tình Tử Lam , nên mới thuận tiện nói như vậy một chút , bất bình thay Tử Lam .
Nhìn hình chụp trên tạp chí , Cảnh Thần nhịn không được cảm thán " Cô nói thử xem , về sau Trọng Nhược Tình và Mặc tổng sẽ hạnh phúc với nhau sao ? "
Mặc Thiếu Thiên cứ như vậy ' lạm tình ' , Trọng Nhược Tình về sau có hay không độc thủ khuê phòng , trở thành oán phụ .
Thật sự điều Cảnh Thần nói rất có lý , cũng không ai biết trước được điều gì sẽ xảy ra trong tương lai ...
Ngồi tại chổ dọn dẹp đồ , nghe Cảnh Thần hỏi đến vấn đề nhạy cảm như vậy , Tử lam nhíu mày " Chuyện này cũng rất khó nói nha ! Bọn họ kim đồng ngọc nữ ngược lại rất xứng đôi , chỉ là Mặc tổng quá mức ' lạm tình ' , phải cần một người có tấm lòng cường đại bao dung mới được "
Tử Lam chỉ trần thuật quan điểm của nàng !
Ban đêm. Tại khách sạn Kim. Mặc Thiếu Thiên là người cuối cùng xuất hiện, thời điểm hắn đến, Trọng gia và Mặc gia hai nhà cũng đã ngồi xuống rồi, Trọng Nhược Tình cũng ở đây. Cô nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên Lúc này, trên mặt nở rộ một gương mặt tươi sáng khác thường,
“Thiếu Thiên, anh tới rồi?”
Nói qua Trọng Nhược Tình cười nghênh đón. Mặc Thiếu Thiên nhàn nhạt liếc mắt nhìn Trọng Nhược Tình, cũng không có nói cái gì, đi tới, nhìn Mặc Ân Thiên, hô một tiếng,
“Cha!”
“Ân!”
Mặc Ân Thiên cũng không lãnh không nóng đáp một tiếng, đối với Mặc Thiếu thiên, ông luôn đều là thái độ như vậy.
“Trọng thị trưởng!”
Mặc Thiếu Thiên cũng đơn giản lên tiếng chào. Trọng Chính lại đứng lên, cười ha hả nói,
“Thiếu Thiên tới rồi, nhanh ngồi xuống đi, chúng ta đang nói tới con đó, thì con đã tới rồi!”
Mặc Thiếu Thiên nhìn lướt qua Cung Ái Lâm, trong lòng nâng lên cười lạnh, không nói hai lời, trực tiếp ngồi xuống. Những năm này, Mặc Thiếu Thiên cùng Trọng Nhược Tình ở chung một chỗ, đối với Mặc Thiếu Thiên hai nhà có quan hệ, còn có Cung Ái Lâm chuyện giữa, bọn họ cũng là biết đến, cho nên cũng thấy nhưng không thể trách, không nhìn thẳng rồi.
“A, không biết Trọng thị trưởng đang nói tôi cái gì đây?”
Mặc Thiếu Thiên nhếch môi hỏi.
“Chúng ta đang nói con tuổi trẻ tài cao, có đầu óc làm ăn, ngắn ngủn mấy năm, đang ở A thị làm thuận buồm xuôi gió , nhưng Thiếu Thiên, con cũng trưởng thành rồi, cũng nên suy nghĩ một chút chuyện lớn cả đời rồi !”
Trọng Chính nói. Mặc Thiếu Thiên khóe miệng mang nụ cười, cũng không thấy rỏ đáy mắt,
“Trọng thị trưởng, có lời gì không ngại nói thẳng!”
Trọng Chính sững sờ chốc lát, sau đó cười,
“Thiếu Thiên, chúng ta cũng biết con có thể duy trì, luôn nghỉ cho sự nghiệp, nhưng hôm nay dõi mắt nhìn A thị, còn có ai so sánh được với con?” Trọng Chính nói. “Thật ra thì ta với ba con thương lượng một chút, con cùng Nhược Tình biết cũng rất đã lâu, tình cảm cũng rất sâu, có phải hay không hãy mau đem chuyện của các con định xuống?” “Hơn nữa Nhược Tình đối với con tình hữu độc chung, con đối với Nhược Tình chúng ta cũng là rất tốt, các con đã là công nhận một đôi, không bằng tìm thời gi¬an định xuống đi!”
Trọng Chính nói. Hơn nữa nói đạo lý rõ ràng, nói vừa xong, mọi người điều im lặng, tất cả mọi người chờ Mặc Thiếu Thiên nói. Trọng Nhược Tình cũng nhìn Mặc Thiếu Thiên, trong lòng lại cấp thiết, vừa khẩn trương.
Thời gi¬an trôi qua mấy giây, Mặc Thiếu Thiên chợt nhíu mày, nhìn về phía Trọng Chính,
“Trọng thị trưởng nói không sai, con đã kêu Mạc Lương chuẩn bị xong bài tin tức rồi, ngày mai là có thể chính thức tuyên bố!”
Mặc Thiếu Thiên lời nói vừa nói ra, mọi người cả kinh. Hơn nữa Cung Ái Lâm, bà không ngờ Mặc Thiếu Thiên thế nhưng lại nói như vậy. Hắn thế nhưng đồng ý? ? ? Cặp kia mắt xinh đẹp thẳng tắp nhìn chằm chằm Mặc Thiếu Thiên, sau mấy giây dần dần hồi phục màu gốc, hắn trừ đồng ý, không có lựa chọn khác. Tiếp theo chính là Trọng Nhược Tình, mặc dù nàng cùng Thiếu Thiên ở chung một chỗ đã lâu rồi, biết rõ tính tình của hắn, hắn không ưa thích bị trói buộc, cho nên không muốn kết hôn, cô cũng không vội, lẳng lặng cùng với hắn, bởi vì cô thủy chung tin tưởng, cô nhất định sẽ làm Mặc Thiếu Thiên cảm động, bọn họ sẽ ở cùng nhau. Tự tin như vậy mãi cho đến Lâm Tử Lam xuất hiện, nếu như không phải là sự xuất hiện của cô, cô cũng không biết cái này loại gấp gáp đi!
“Thiếu Thiên, anh nói là thật sao?” Trọng Nhược Tình mừng rỡ hỏi. Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu sang nhìn cô, ánh mắt thâm tình, nữ nhân này bồi bạn cùng cô sáu năm, nhưng lại thủy chung hắn không muốn cùng cô cùng một chổ. Hắn nâng lên nhất mạt cười,
“Thế nào? Không muốn sao?”
Không, cô làm sao sẽ không muốn chứ! cô nguyện ý, rất nguyện ý! Trọng Nhược Tình ở đáy lòng hô hào những lời này, nhưng trong miệng lại nói một câu,
“Thiếu Thiên, cám ơn anh, em nhất định sẽ là một người vợ tốt đấy!”
Nói qua xà vào trong ngực Mặc Thiếu Thiên. Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, nhìn khóe mắt cô cảm động rơi nước mắt, không hiểu, tại sao một nữ nhân có thể bởi vì một chút xíu chuyện sẽ khóc ra ngoài, lúc này, trong đầu của hắn thế nhưng thoáng qua khuôn mặt thanh thuần tươi cười. Nữ nhân kia, chỉ sợ cũng sẽ không khóc! cô vĩnh viễn chỉ biết cười, mặc kệ bất kỳ trường hợp, cô đều sẽ rất tốt ngụy trang cảm xúc bản thân, mặt mỉm cười. Mặc Thiếu Thiên nhìn Trọng Nhược Tình, ánh mắt tối tăm, lúc sáng lúc tối, làm cho người ta không nhìn ra tâm tình. Một bữa cơm, Trọng Nhược Tình có thể tính là ăn say sưa ngon lành, tâm tình tốt, ăn cái gì cũng muốn. Ăn rồi sau, mọi người tản đi rồi. Mặc gia cửa, Trọng Nhược Tình lôi kéo Mặc Thiếu Thiên, mặt ngượng ngùng.
“Thiên, cám ơn anh, em nhất định sẽ hảo hảo yêu anh , nhất định sẽ là một người vợ tốt!”
Trọng Nhược Tình ngượng ngùng nói. Sợ là nữa bốc đồng, nữa kiêu căng, nhìn lên nam nhân mà mình yêu mến trước mặt, đều là một hình dáng một con thỏ nhỏ ngoan ngoãn. Nhưng là, trừ Lâm Tử Lam. Vì không biết gì, Mặc Thiếu Thiên đầu óc luôn là vô ý thoáng qua gương mặt cô. Hôm nay nữ nhân kia lại vẫn khiêu khích hắn! Muốn lấy được cái gì, liền lấy cái gì để đổi! Đủ cuồng vọng, đủ phách lối, nhưng lại không kiêu căng! Mặc Thiếu Thiên khóe miệng nâng lên nụ cười nhạt. Trọng Nhược Tình không biết hắn đang cười cái gì, nhưng là cô lại rất ít thấy đến Mặc Thiếu Thiên cười, cười như vậy, đối với cô mà nói, đúng là khó cầu được. Trọng Nhược Tình cũng cho là hắn là bởi vì bọn họ đính hôn, cho nên mới có tâm tình tốt như vậy, vì vậy, cô ôm Mặc Thiếu Thiên, cúi thấp đầu, cắn môi, ở bên tai của hắn nhẹ nhàng nói,
“Thiếu Thiên, em rất nhớ anh. . . . . . Chúng ta thật lâu cũng không có ở cùng nhau. . . . . .”
Cô đang ám chỉ cái gì, Mặc Thiếu Thiên dĩ nhiên hiểu! Chỉ là vì sao. . . . . . Thế nhưng hắn lại không có một chút hứng thú? Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, ánh mắt thâm trầm,
“Tôi hôm nay buổi tối còn có một ít chuyện xử lý, em ngoan ngoãn trở về, nghỉ ngơi thật tốt!”
Mặc Thiếu Thiên nói. Trọng Nhược Tình sửng sốt. Mỗi lần cô có hình dạng ám hiệu này thì Mặc Thiếu Thiên sẽ rất kích động bế cô tiến vào gi¬an phòng, hung hăng muốn cô, thế nhưng lần này. . . . . . Hắn thế nhưng cự tuyệt cô? Trọng Nhược Tình có chút không thể tin được, nhìn Mặc Thiếu Thiên, lại phát hiện không được bất kỳ dâu hiệu khác thường, cuối cùng chỉ có thể nhắc nhở mình, là cô suy nghĩ nhiều quá. Trọng Nhược Tình khóe miệng ngoắc ngoắc,
“Vậy cũng tốt, anh đừng quá mệt mỏi, nhớ nghỉ ngơi thật tốt!”
“Ân!”
Mặc Thiếu Thiên gật đầu. Vì vậy Trọng Nhược Tình lưu luyến lên xe, lái xe vội vã đi. Mà Mặc Thiếu Thiên đứng tại chỗ, khóe miệng này thoáng cười từ từ mà trở nên âm chí . . . . . . Muốn khống chế hắn? A. . . . . . Bọn họ còn chưa đủ tư cách! Muốn làm thì phải làm lớn một chút, hắn không ngại trên con đường này sẽ hy sinh bao nhiêu người!
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
Ngày thứ hai. Mặc Thiếu Thiên cùng Trọng Nhược Tình đính hôn tin tức liền truyền khắp cả A thị. Tờ báo tít trang đầu, trang bìa tạp chí, tin tức này, trong khoảng thời gi¬an ngắn lang tỏa cả A thị. Có người nói, Trọng Nhược Tình đưa tay làm tan mây thấy ánh trăng, rốt cuộc tu thành chánh quả. Cũng có người nói, Mặc Thiếu Thiên rốt cuộc bị Trọng Nhược Tình bắt làm tù binh, Trọng Nhược Tình ngự phu có thuật. Còn có càng kỳ quái hơn mà nói, Mặc Thiếu Thiên cùng Trọng Nhược Tình có con mới cưới. . . . . . Đợi chút, các loại tin tức, các loại cách nói ở A thị bạo nổ. Tử Lam nhìn tờ báo, cười nhạt, chuyện này nếu như ít đi ký giả, thật sự an tĩnh rất nhiều, chỉ là kết quả như thế, không còn gì tốt hơn rồi. Xem ra, ngày hôm qua lời nói, Mặc Thiếu Thiên cũng đã hiểu. Mà theo cái này tin tức tuôn ra, Tử Lam cùng Thiếu Thiên mấy cái kia có xì căng đan chính là tiểu vu kiến đại vu, dần dần biến mất biệt tích, cũng không còn người nhắc lại. Tử Lam như thường ngày đi làm. Mặc dù đối với trước Mặc Thiếu Thiên cùng Trọng Nhược Tình muốn đính hôn tin tức ở công ty truyền ra, tất cả mọi người ôm lấy hoài nghi, nhưng là hiện tại cũng đều khẳng định. Công ty không ít người đều ở đây bàn bát quái về chuyện này, chúc phúc, hâm mộ, ghen tỵ, đều có, dĩ nhiên cũng không thiếu được có mấy không thích Tử Lam ở phía sau bàn luận xôn xao, nói Tử Lam công dã tràng, cái gì cũng không chiếm được, Mặc tổng đến cuối cùng còn không phải là cùng Trọng Nhược Tình đính hôn. Đối diện với mấy cái này giải thích, Tử Lam cười trừ, có vài người, có mấy lời, không có cần thiết giải thích. Cô cũng không phải là người nào, cô cần gì giải thích đây? Tử Lam chính là người như vậy, không cần với ai gi¬ao phó cái gì, cũng không cần giải thích cái gì. Cuộc sống của cô, có bảo bối là đủ rồi! Lúc này, Cảnh Thần đi tới, cầm trong tay tờ báo hôm nay.
“Chuyện rốt cuộc vẫn phải xảy ra!”
Cảnh Thần một dáng vẻ tiếc hận nói. Tử Lam bị nét mặt của nàng chọc cười,
“Xảy ra liền xảy ra chứ, người kia sao làm một dáng vẻ tiếc hận thế này vì cái gì?” Hơn nữa, đây đều là chuyện sớm hay muộn.
“Tôi là thay cô tiếc hận!” Cảnh Thần có bộ mặt phớt tỉnh nói.
“Tôi? Tôi thế nào?” Tử Lam kinh ngạc.
“Cô không nghe thấy người của công ty đều ở đây phía sau nói cô cái gì không, bọn họ đều ở đây nói cô không có leo lên cành cây cao, vẫn bị Mặc tổng từ bỏ. . . . . .” Cảnh thần nói. . . . . . .
Tử Lam cười cười. Cảnh Thần nhìn cô, “cô còn cười được?”
“Cái này thì có cái gì , ta theo Mặc tổng vốn là quan hệ thế nào cũng không có, tùy nói đi, huống chi, miệng là của người ta, tôi ngăn không được!”
Tử Lam nói, cho nên nói, thích nói thì nói thôi. Tử Lam nói câu nói này, thật lòng quên bảo bối tồn tại a! Dám nói quan hệ thế nào cũng không có, này bảo bối là thế nào ra ngoài? Chẳng lẽ kẽ đá trong đụng tới hay sao? Bảo bối sau khi biết, nhất định sẽ kháng nghị, kháng nghị! ! ! Cảnh Thần là hiểu biết tính tình Tử Lam, cũng chính là như vậy thuận miệng nói một chút, thay Tử Lamất bình dùm. Cảnh Tần cầm tạp chí, nhìn phía trên hình.
“Cô nói này Trọng Nhược Tình Cân cùng Mặc tổng cùng với nhau, sẽ hạnh phúc sao?”
Đêm khuya trở về trải qua. Mặc Thiếu Thiên như vậy lạm tình, Trọng Nhược Tình về sau có thể hay không ngày ngày độc thủ vô ích à? Phải tin tưởng, Cảnh Thần thật chính là như vậy vừa tùy ý nói, vừa hỏi. Tử Lam ngồi tại chỗ, dọn dẹp đồ, nghe được cảnh thần mà nói, nhíu mày,
“Này rất khó nói, bọn họ kim đồng ngọc nữ ngược lại xứng đôi, chỉ là Mặc tổng quá mức lạm tình rồi, phải cần một người cực kỳ cường đại trong lòng mới có thể bao dung được rồi!”
Tử Lam chỉ là trần thuật ra quan điểm của cô.
|
|
Chương 83: Không bị khống chế tình cảm
Ngay vào lúc này, cửa phòng làm việc Mặc Thiếu Thiên, bị người gõ. Mặc Thiếu Thiên nhìn về phía cửa,
“Vào đi!”
Vì vậy, một giây kế tiếp, Trọng Nhược Tình đẩy cửa đi vào.
“Thiếu Thiên, buổi trưa cùng nhau ăn cơm đi!”
Trọng Nhược Tình nói, ngay khi thấy Vân Dục lúc này, cười với hắn. Trước kia cô đã gặp qua Vân Dục, nhưng là chỉ là từng thấy thoáng qua, không có tiếp xúc quá nhiều. Nàng biết Mặc Thiếu Thiên có rất nhiều bằng hữu, thân phận phức tạp, cho nên cô cho tới bây giờ đều chẳng hỏi qua Mặc Thiếu Thiên chuyện riêng. Vân Dục chứng thấy Trọng Nhược Tình lúc này, chỉ là gật đầu một cái, coi như là chào hỏi, cũng không có nói thêm cái gì.
“Thiếu Thiên, cùng nhau ăn cơm trưa đi!”
Trọng Nhược Tình ôn nhu mà nói, động tác chân thành hào phóng. Mặc Thiếu Thiên liếc mắt nhìn Vân Dục,
“Cùng đi chứ!”
Vân Dục cũng không có từ chối, gật đầu một cái. Vì vậy, ba người đi ra cửa. Đúng lúc, lúc này Tử Lam cùng Cảnh Thần từ trên lầu đi xuống. Vân Dục cơ hồ vừa ra khỏi cửa liền thấy Lâm Tử Lam, mặc dù so với trước có chút sự khác biệt, nhưng là Vân Dục vừa nhìn liền nhận ra Lâm Tử Lam. Vân Dục quay đầu lại, nhìn Mặc Thiếu thiên,
“Nhân viên xinh đẹp hơn, còn có ý vị!”
Nói xong ánh mắt nhìn về phía Tử Lam. Mặc Thiếu Thiên cũng ngước mắt, nhìn qua phía bên kia, hôm nay Tử Lam mặc một cái quần cụt, áo lót một cái áo chif¬fon màu trắng, áo khoác mặc một cái dưa hấu đỏ áo khoác nhỏ, dưới chân cũng đạp giày cao gót cùng màu dưa hấu hồng, xem ra, tức thanh thuần cũng không phải là tịnh lệ, cả người đều mang một cỗ tự cảm giác tin, cho người cảm giác rất thoải mái. Tử Lam cùng Cảnh Thần từ trên lầu đi xuống, hai người vừa nói cười, vừa đi qua, đi không nghĩ đến cùng Thiếu Thiên chạm mặt.
“Mặc tổng!” Tử Lam nhàn nhạt lên tiếng chào hỏi.
“Ân!”
Mặc Thiếu Thiên cũng nhàn nhạt đáp một tiếng. Hai người thái độ ôn hoà . Tử Lam không muốn nói nhiều, đi theo Cảnh Thần muốn rời đi. Lúc này Vân Dục nhìn Tử Lam, đi tới chủ động chào hỏi.
“Lâm tiểu thư, chào cô!”
Tử Lam nhìn Vân Dục, quả nhiên là một người thanh tú phi thường, ôn hòa thân sĩ nam nhân, mọi cử động tiết lộ ra khí chất cao nhã. Thật là người phân theo nhóm vật họp theo loài, Mặc Thiếu Thiên quen biết người không kém mình đi. Mặc dù lớn lên là rất tuấn tú, nhưng là Tử Lam xác định, mình không biết hắn.
“Chào ngài!”
Tử Lam cũng nhàn nhạt mở miệng. Hai người cũng không biết nói cái gì, Mặc Thiếu Thiên đứng ở một bên nhìn, sắc mặt cực lạnh, đôi con ngươi ẩn chứa lửa giận. Tại sao nữ nhân này đối mặt ai cũng có thể cười vui vẻ như vậy, duy chỉ có trên mặt lại vĩnh viễn đều là một bộ mang theo dáng vẻ ngụy trang? Vân Dục nhìn Tử Lam,
“Lâm tiểu thư theo chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi!” Vân Dục cười nói. Tử Lam cũng cười,
“Thôi, tôi đi những người khác không thoải mái, hôm nào đi, hôm nào tôi mời ngài ăn cơm!”
Tử Lam sảng khoái mà nói. Nhìn cô như thế trực sảng, Vân Dục nở nụ cười, hắn đương nhiên biết cô nói người chính là Trọng Nhược Tình, chỉ là cô trực sảng, đến làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái, cô gái như vậy rất đặc biệt, hắn thật thưởng thức cô.
“Vậy cũng tốt, tôi chính là nhớ kỹ!”
Tử Lam chau chau mày, ý tứ, không thành vấn đề! Lúc này, Mặc Thiếu Thiên đi lên. Tử Lam lại cười nói,
“Tốt lắm, chúng ta đi ăn cơm, không quấy rầy các anh!”
Nói xong, kéo Cảnh Thần rời đi. Cảnh Thần đi theo Tử Lam,
“Tử Lam, người nam kia rất đẹp trai a, theo Mặc tổng chúng ta, cũng không sai được đi đâu!”
“Kém!”
“Nơi nào?”
“Nhân phẩm!” . . . . . .
Ha ha, không biết vì sao a, Cảnh Thần liền thích Tử Lam như vậy, đặc biệt đáng yêu. Mặc Thiếu Thiên nhìn theo bóng lưng cô, hận không đem được đồ cô mặc xé rách ra. Trọng Nhược Tình cũng nhìn Tử Lam, ánh mắt kia, hận không được đem Tử Lam lăng trì, nữ nhân này thế nào nơi nào cũng ăn mở, Vân Dục đối với cô cũng không có nói nói chuyện như vậy! Tại sao cô Lâm Tử Lam mà có thể cùng bằng hữu của Thiếu Thiên nói chuyện rất là hợp ý như vậy? Ghen tỵ, vĩnh viễn đều là một ẩn điểm, chỉ cần có điều gì đi nữa, cũng có thể đốt sạch!
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
Ăn cơm xong, trở lại công ty, Tử Lam đang làm việc, Trọng Nhược Tình liền từ phòng làm việc đi ra.“Pằng” một tiếng, một xấp tài liệu dày để trước mặt Tử Lam.
“Lâm tiểu thư, làm phiền cô hiện tại cầm đi đưa cái này ký hợp đồng!”
Trọng Nhược Tình trên cao nhìn xuống nói. Tử Lam cầm lấy tài liệu, mở ra nhìn một chút,
“Trưởng phòng, cái này không phải là của tôi phụ trách!”
Trọng Nhược Tình chợt nhíu mày,
“Tôi hiểu biết rõ không phải cô nên phụ trách, nhưng là hiện tại tôi cho cô đi,như thế nào? Có vấn đề gì không? Lâm tiểu thư cô không đảm nhiệm được phần công tác này sao?”
Trọng Nhược Tình chính là để cho Tử Lam làm, giọng điệu kiêu căng cực kỳ. Cô hiện tại thật rất muốn đem Lâm Tử Lam đuổi ra ngoài, đuổi ra RT. Tử Lam nhíu mày, nhìn tài liệu,
“Không thành vấn đề!”
Trọng Nhược Tình lườm nàng một cái, cũng không nói gì, xoay người đi nha. Cảnh Thần lúc này đi tới, cầm tài liệu nhìn một chút, sau đó tức giận giữ,
“cô ấy là có ý gì? cô là thiết kế sư, thế nào đem cô trở thành phụ tá sai bảo?” Tử Lam cười cười,
“Ai bảo người ta là Trưởng Phòng !”
“Mẹ nó!”
Cảnh Thần không nhịn được thô tục mắn chửi. Tử Lam cười cười, cũng không còn muốn nói cái gì, thu thập một tý tài liệu rồi rời công ty đi.
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
Ra khỏi công ty, Tử Lam hướng trạm xe buýt đi tới, nhưng vẫn chưa đi đến nơi, cứ có cảm giác sau lưng có đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô, cô quay đầu lại, rồi lại không thấy được người, rồi tiếp tục đi tiếp, lại cảm thấy có người đi theo. Tử Lam nhíu nhíu mày, chẳng lẽ là mình nghĩ nhầm? Đúng lúc, Tử Lam đi tới một ngã tư đường, vậy mà lúc này, điện thoại Tử Lam vang lên.
Tử Lam nhìn cũng không nhìn liền nhận.
“Này, ai vậy?”
“Là tôi!”
“Mặc tổng?”
Nghe được âm thanh Mặc Thiếu Thiên, cảm giác Tử Lam mang theo vài phần khác biệt,
“Mặc tổng có chuyện gì sao?”
“cô đang ở đâu?”
“Tôi ở bên ngoài. . . . . . A. . . . . . Ầm!”
Tử Lam lời nói vẫn chưa nói hết, điện thoại phịch một tiếng văng ra. Mà ở điện thoại bên kia của Mặc Thiếu Thiên, nghe được âm thanh của cô, nhất thời, cả trái tim cũng bị nhói lên.
“Này, Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam. . . . . .”
Mặc Thiếu Thiên hướng về phía điện thoại kêu mấy tiếng, đối phương cũng là trống không thanh. Mặc Thiếu Thiên chấn kinh, đã xảy ra chuyện gì! Mặc Thiếu Thiên đứng mạnh lên, hô một tiếng,
“Mạc Lương, vào đây!” Nghe được âm thanh Mạc Lương chạy vội vào,
“Mặc tổng, đã xảy ra chuyện gì!”
“Lập tức dùng định vị tra vị trí Lâm Tử Lam!”Mặc Thiếu Thiên giọng nghiêm túc.
Nhìn Mặc Thiếu Thiên dùng bộ dáng nghiêm túc, Mạc Lương cũng biết chuyện nghiêm trọng, không nói gì, trực tiếp sử dụng định vị trinh thám tra vị trí Tử Lam. Mặc Thiếu Thiên đứng ở một bên chờ, mỗi một giây đều giống như đứng ở trên chảo nóng, nóng nảy cực kỳ.
“Tìm được rồi!”
Mạc Lương lên tiếng, Mặc Thiếu Thiên quay lại, nhìn một chút địa chỉ định vị, không nói hai lời, cầm lên chìa khóa xe đi ra ngoài. Trong lòng chỉ có một tín niệm, Lâm Tử Lam, cô ngàn vạn lần không thể có chuyện, không thể! ! ! ! Chỉ cần vừa nghĩ tới Lâm Tử Lam có thể có chuyện gì xảy ra, Mặc Thiếu Thiên cảm giác tim muốn nhảy ra. Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ có cảm giác khủng hoảng giống như bây giờ! Lâm Tử Lam, cô tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì! Dựa vào địa chỉ tìm được, Mặc Thiếu Thiên lái xe tốc độ lớn nhất, trực tiếp chạy tới. Ngã tư đường. Rất nhiều người. Còn có rất nhiều xe cảnh sát, xe cấp cứu. Nơi này, rất dễ nhận thấy trải qua một cuộc chiến tranh! Hình ảnh, một mảnh hỗn độn. Ở chổ đang hướng là cửa. Mặc Thiếu Thiên dừng xe, chìa khóa cũng không có rút ra, vọt thẳng đi ra ngoài. Tâm, đã nhảy đến cổ họng, giống như có thứ gì giữ lại cổ họng của hắn, để cho hắn khó có thể hô hấp, mắt nhìn trong đám người tìm tòi mộ bóng dáng. Chính là chỗ này không sai. Lâm Tử Lam ở chỗ này nghe điện thoại, định vị cũng là tra được nơi này. Nhưng tại sao lại nhìn không thấy cô? Nghĩ đến đây mới vừa rồi xảy ra chuyện, chỉ cần nghĩ đến Lâm Tử Lam có thể đã xảy ra chuyện, tim của hắn giống như hung hăng co rúm một chút.
“Lâm Tử Lam!”
Hắn hô một tiếng, cũng không để ý hình tượng, hiện tại hắn chỉ muốn tìm được cô! Nhưng là, âm thanh kêu lên, nhưng không có một người trả lời. Mặc Thiếu Thiên vội vàng vào trong đám người tìm kiếm. Ngay vào lúc này, một cảnh viên đi tới, ngăn cản hắn,
“Tiên sinh, như vậy rất nguy hiểm, anh không thể đi vào!”
Mặc Thiếu Thiên cả để ý đều không, muốn trực tiếp đi vào.
“Tiên sinh, bên trong đang lục soát chứng cứ, anh không thể đi vào. . . . . .” Cảnh viên ngăn hắn.
“Cút ngay!”
Mặc Thiếu Thiên chợt nổi cơn thịnh nộ hô một tiếng, trên người phát ra hơi thở rét lạnh , làm cho người ta không nhịn được cứng lại. Cảnh viên sững sờ, nhìn Mặc Thiếu Thiên ăn mặc, giá trị xa xỉ, trên người lại có thêm ngạo khí, giống như là bẩm sinh khí chất cao quý, vừa nhìn thì không phải là người bình thường. Cảnh viên biết mình không đắc tội nổi, nhưng cũng không dám sơ sót chức vụ. Mặc Thiếu Thiên nhìn hắn, cả người cũng tản ra một dòng ý lạnh, hiện tại dám có người chọc tới hắn, đó chính là tìm chết! Hắn hiện tại nhanh chóng hận không được nếu muốn giết người!
“Cút ngay!”
Mặc Thiếu Thiên hô một tiếng, đi vào bên trong.
“Mặc Thiếu Thiên. . . . . .”
Lúc này,có một âm thanh êm ái bên người kêu hắn. Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu, liền thấy được Lâm Tử Lam. Một thân áo dưa hấu đỏ, rõ ràng như vậy! Chứng kiến tới cô còn sống, còn hảo hảo đứng trước mặt của hắn thì Mặc Thiếu Thiên cảm cảm giác trái tim rốt cuộc trở lại bình thường. Tử Lam cũng nhìn Mặc Thiếu Thiên, có chút khiếp sợ, không ngờ hắn sẽ ở chỗ này, mới vừa rồi nghe được có người gọi tên tuổi nàng, nàng còn tưởng rằng là nghe lầm, không ngờ hẳn là Mặc Thiếu Thiên!
|
Chương 84: Dáng dấp không đủ hấp dẫn người!
Mày khẽ cau, hắn chợt hiểu được, đôi lông mày hắn nhíu lại đột nhiên tiến tới, đè ép thân thể nhu mềm của cô, giọng dạy dỗ,
“Vật nhỏ, cô thế nhưng tính toán tôi? Hả?”
Tử Lam nhìn hắn, hiện ra dáng vẻ vô tội,
“Mặc tổng, anh xử oan tôi, tôi nơi nào tính toán với anh?”
“Còn dám nói không là?”
“Tôi chỉ là nói thật!” Tử Lam nói gằn từng chữ, mắt đều mang nụ cười.
“Hừ, cho tôi thu hồi chút ít tâm tư kia của cô, nếu không, xem tôi như thế nào giáo huấn cô!”
Mặc Thiếu Thiên đè ép cô, giơ quả đấm hừ hừ cảnh cáo. Tử Lam cười, Mặc Thiếu Thiên tay, cũng không biết đụng phải nơi nào, Tử Lam nhíu mày,
“Ưmh. . . . . .”
Mặc Thiếu Thiên Lập tức phát hiện có cái gì không đúng,
“cô làm sao vậy?”
Hắn hỏi. Tử Lam cắn môi, giơ cánh tay lên, thế nhưng xây xát một lớp da, còn có một chút vết máu. Mặc Thiếu Thiên bắt được cánh tay của cô, chợt tà ác cười,
“Có đau hay không?”
Tử Lam nhíu mày, “Không đau!”
Mặc Thiếu Thiên chợt ở trên vết thương của cô ấn xuống một cái! Nhất thời Tử Lam hít vào một ngụm khí lạnh! Dựa vào hành động Mặc Thiếu Thiên! Đau chết cô mất! Tử Lam ở trong lòng nói xấu trong lòng. Mặc Thiếu Thiên lại nhìn cô, trên mặt yêu nghiệt cười đến tà ác cực kỳ,
“Đây là trừng phạt đối với cô!” Tử Lam căm tức nhìn hắn, hắn còn lại là không nhìn, trực tiếp đem cô lên xe, điều chỉnh tư thế ngồi, khởi động xe
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Xe lái thẳng vào bệnh viện. Mặc dù Tử Lam lần nữa nói không cần, Mặc Thiếu Thiên còn mang Tử Lam đi bệnh viện, xử lý vết thương một chút, băng bó một chút. Như vậy bận rộn một buổi chiều đã qua, cũng tan việc, Tử Lam không tiếp tục về công ty, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp lái xe đem Tử Lam đưa về đến nhà. Bởi vì còn không phải là rất khuya, Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam.
“Như thế nào? Không mời tôi đi lên ngồi một chú?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Tử Lam nghĩ tới, vào giờ phút này, sợ là Hi Hi cũng sắp trở về đi, Mặc Thiếu Thiên, ngộ nhỡ cùng Hi Hi chạm mặt, vậy không phải tự tìm chuyện sao? Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, vẫn là được rồi!
“Mặc tổng, miếu nhỏ không dung được đại thần như ngài, ngài vẫn là trở về đi!”
Tử Lam nói. Mặc Thiếu Thiên trừng mắt nhìn cô, nữ nhân không có lương tâm, giúp cô cũng không nói cám ơn, hắn xin đi lên ngồi một chút cũng dễ giận như vậy.
“Nhưng tôi hôm nay liền muốn vào rồi!”
Cô càng không muốn làm cho hắn đi lên, Mặc Thiếu Thiên càng tò mò. . . . . . . Tử Lam nhìn hắn, cô tại sao có thể quên, Mặc Thiếu Thiên là một người không theo lẽ, thường xuất bài gia hỏa !
“Mặc tổng. . . . . .”
Tử Lam vừa muốn nói gì, điện thoại di động Mặc Thiếu Thiên chợt vang lên. Mặc Thiếu Thiên thấy mã số, chân mày nhíu lại, còn là bấm nút nghe.
“Này. . . . . .”
“Cái gì?”
“Được, ta biết rồi, lập tức đi tới!”
Đơn giản mấy câu, điện thoại bên cắt đứt. Mặc dù Tử Lam không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn sắc mặt Mặc Thiếu Thiên, hình như là đã xảy ra chuyện gì. Tử Lam đứng ở ngoài cửa sổ, nhìn hắn, khóe miệng mang theo nụ cười,
“Mặc tổng, muốn đi lên uống ly cà phê sao?”
Nét mặt kia, mười phần chân nụ cười cùng cố ý. Mặc Thiếu Thiên căm tức nhìn cô một cái, biết rõ cô là cố ý, nhưng không biết vì sao a, thế nhưng cảm thấy rất đáng yêu, hơn nữa cô giỏi về ngụy trang, như vậy cô, giống như cái gai, lại làm cho hắn lần nữa nghĩ đến gần cô. Mặc Thiếu Thiên cũng không kịp nghĩ đến nhiều như vậy, nhìn cô,
“Hôm nào, tôi nhất định sẽ đến uống cà phê đấy!”
Tử Lam hướng hắn cười một tiếng, lại không đang nói cái gì. Mặc Thiếu Thiên quay đầu xe, lên ga một tiếng, vội vã đi. Nhìn Mặc Thiếu Thiên đi, Tử Lam mới nặng nề thở dốc một hơi, không biết chuyện này, còn có thể lừa gạt bao lâu. Thôi, không buồn lo vô cớ, lúc nào thì phát hiện tính lúc đó. Chuyện của ngày mai, ai có thể dự liệu được đây? Tử Lam có một chỗ tốt chính là như vậy, cô chưa bao giờ đi dự liệu chuyện, vĩnh viễn quý trọng hạnh phúc trước mặt. Tử Lam quay người đi lên lầu.
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
Ngay vào lúc này, Hi Hi từ siêu thị trở lại, trong tay cầm túi ny lon to, bên tay còn dắt một con chó ngao Tây Tạng trắng như tuyết. Màu trắng tinh mao, xem ra tuyết bạch tuyết bạch, không phải rất lớn, nhưng là đi theo phía sau Hi Hi, cũng rất uy vũ. Một người một chó từ bên ngoài đi về tới, thoạt nhìn rất uy vũ, dễ thấy.
“dake, đi!”
Hi Hi kêu. Ngay vào lúc này, Mặc Thiếu Thiên chạy xe từ chung cư đi ra. Chỉ thấy phía trước có một đứa bé lôi kéo một con chó ngao Tây Tạng, trong tay còn cầm một cái túi lớn. Chỉ là quay lại, hắn cũng không có để ý, song khi đứa bé kia ngẩng đầu lên cùng chó ngao Tây Tạng nói gì lúc này, hắn hoảng hốt nhìn, đứa bé kia, giống như đã gặp qua ở nơi nào, có chút quen mặt. Vì không biết gì, không khỏi, tâm nhanh chóng nhảy lên một cái. Song khi hắn nghĩ lần nữa quay đầu lại muốn nhìn rõ ràng thì điện thoại di động của hắn lần nữa vang lên. Không để ý nhiều như vậy, hắn bắt máy,
“Này, Vân Dục, được, ta biết rồi. . . . . .”
Nói xong, mắt thông kính chiếu hậu liếc mắt nhìn, lại không thấy bóng dáng kia, Mặc Thiếu Thiên cũng không để ý nhiều như vậy, láy ô-tô rời đi. Sau khi xe rời đi, Hi Hi quay đầu lại, nhìn chiếc xe kia. Vậy hẳn là cha tay lái! Nhìn bảng số xe phách lối, trừ cha hắn ra, hắn không biết ai sẽ dùng! Ai, vốn là có thể có một tạo mộ hiện trường tốt đẹp gặp gỡ, không ngờ cha không có xuống xe. Là hắn dáng dấp không đủ lực hút sao?
Còn là thế nào ? Hi hi vuốt cằm của mình, thế nhưng không có đưa tới sự chú ý của cha!
“Ai, dake, ta thật đau lòng nha. . . . . .”
Hi Hi hướng về phía dake nói. Dake Uông Uông kêu hai tiếng, coi như là trả lời.
“Được rồi, chúng ta trở về đi thôi!”
Nói qua hi hi mang theo dake đi trở về . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Hi hi mới vừa vào cửa thấy Tử Lam, Tử Lam mới vừa thay xong quần áo.
“Bảo bối, con đã đi đâu?” Tử Lam hỏi.
“con đi siêu thị mua đồ rồi !” Hi Hi nói.
“Cũng mua cái gì?”
“Mẹ thích ăn đều có!”
“Bảo bối thật biết nghe lời !” Tử Lam kiêu ngạo mà nói.
“Mẹ, làm sao người sớm như vậy tan việc?” Hi hi hỏi.
“Không có chuyện gì có thể làm, liền trở về sớm chút rồi !” Tử Lam nói.
“Cha đưa mẹ trở lại hay sao?” Hi Hi hỏi.
“Ân, làm sao con biết?” Tử Lam hỏi ngược lại.
“A, mới vừa rồi ở dưới lầu lúc nảy, đụng phải. . . . . .”
Hi Hi cười vô hại nói. Tử Lam cả kinh, ánh mắt quái dị nhìn hắn. Hi hi lúc này mới cười một tiếng,
“Nhưng là có thể con dáng dấp không đủ hấp dẫn, cha không có chú ý tới con!” . . . . . .
Tử Lam lúc này mới yên lòng lại, cũng đúng, nếu như Mặc Thiếu ngây thơ phát hiện, vào giờ phút này chỉ sợ cũng xông tới. Ngay vào lúc này, dake chợt chạy đến trước mặt Tử Lam, ở trước mặt cô, dùng bộ lông cọ chân Tử Lam. Tử Lam cả kinh,
“Bảo bối. . . . . .”
“Mẹ, mẹ không phải cần sợ, nó gọi dake, nó đang lấy lòng mẹ !”
Hi Hi cười nói, sau đó dọn dẹp đồ hôm nay mình mua. Tử Lam nháy một cái mắt, nhìn đồng nhất một màu tuyết trắng,
“con từ nơi nào lấy được?” Nàng nhớ hôm nay lúc ra cửa còn không có ! Hi Hi thân thể sững sờ một chút,
“Người khác đưa!”
“Cái đó người khác?”
“Bằng hữu!” . . . . . .
“Bằng hữu của con đưa cái gì không được, thế nào tiễn đưa cho con một con chó a!” Tử Lam nói.
“Mẹ, đó không phải là chó, đó là chó ngao Tây Tạng được không?” Hi Hi nghiêng đầu sang chỗ khác cải chính.
“Chó ngao Tây Tạng?” Tử Lam vuốt dake tay ngơ ngẩn.
“Đó là nhất danh huyết thống thuần chuẩn nhất của chó ngao Tây Tạng!”
Hi Hi cải chính. Tử Lam ngây ngẩn cả người. Một chó ngao Tây Tạng đừng nói đắt cỡ nào rồi, còn là cùng một loại đấy!
“Con lần sau trực tiếp có thể để cho người bằng hữu tiền mặt Kim tới đây!”
Tử Lam sâu kín nói. Điều này chó ngao Tây Tạng, cũng đủ bọn họ mua một bộ cao nhất biệt thự đi! . . . . . . Hi Hi rửa trái cây bưng đi qua,
“Mẹ, mẹ có thể đừng thực tế như vậy được không?”
Tử Lam lại tựa vào trên ghế sa lon, vuốt dake ,
“Cuộc sống chính là muốn đối mặt thực tế, bảo bối, nó gọi là cái gì!”
“dake!”
Hi Hi giọng điệu cứng rắn nói xong, chợt nhìn đến cánh tay Tử Lam, con ngươi co rụt lại, lập tức đi tới, cầm lấy tay nàng,
“Mẹ, mẹ bị thương?”
Tử Lam nhìn mình cánh tay, cô cố ý đổi một cái áo tay dài, không nghĩ tới vẫn là bị bảo bối phát hiện. Nàng cười cười, quơ quơ cánh tay,
“Không có việc gì, chính là không cẩn thận cọ xát một cái!”
“Thật?”
“Ân, đã đi bệnh viện nhìn rồi, chỉ là một lớp da, sau hai ngày là tốt!”
Tử Lam nói, không muốn làm cho bảo bối lo lắng cho cô. Nghe được Tử Lam nói như vậy, nhưng Hi Hi vẫn là cau mày. Vì vậy, Tử Lam khai báo quá trình chuyện xảy ra. Hi hi nhìn Tử Lam,
“Mẹ, mẹ xác định chỉ là ngoài ý muốn sao?”
Hi Hi hỏi, nét mặt kia, không có chút nào giống như vẻ mặt của một đứa bé nhỏ tuổi nên có.
“Nếu không còn có thể là cái gì?”
Tử Lam hỏi ngược lại. Hi hi cau mày, không nói ra, nhưng cứ có cảm giác là lạ ở chỗ nào. Hi hi cười,
“Mẹ biết con lo lắng cho mẹ, nhưng là đừng quên, mẹ con chính là một cô gái trưởng thành, ta sẽ tự bảo vệ mình , con không phải lo lắng!”
Hi Hi gật đầu một cái, hy vọng là của mình hiểu lầm. Lúc này, Hi Hi chợt nhớ tới cái gì, chạy đến gi¬an phòng của mình, ngay sau đó không lâu sau lại chạy ra. Trong tay của hắn cầm một sợi dây chuyền.
“Mẹ, mẹ đeo cái này vào!”
“Đây là cái gì?”
“Cái này là Tiêu Dật thúc thúc lưu lại, phía trên có một cái nút, một khi có chuyện gì, chỉ cần mẹ theo như cái nút này, con liền sẽ tiếp thu được đấy!”
“cái này có công nghệ cao sao?”
“Tóm lại mang theo sẽ không có nguy hiểm!”
Hi Hi nói. Tử Lam cũng không có cải cọ, vì khiến bảo bối an tâm, cô làm cái gì cũng nguyện ý. Cũng là đeo dây chuyền. Thật ra thì, chỉ là nho nhỏ một quả, thoạt nhìn rất tinh xảo, xem ra không có cái gì không giống nhau, nhưng là chỉ cần ngón tay chạm tới phía sau, nhẹ nhàng ấn vào, mà có thể gửi đi tín hiệu đi ra ngoài. Tử Lam rất ít mang đồ trang sức, nhưng là mang theo còn rất đẹp mắt. Hi Hi nhìn mẹ mang tới, cũng mới yên lòng. Lần này, hy vọng là hắn đa tâm!
|
|