[GĐCP] Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc
|
|
|
Chương 147: Mọi Người Châm Chọc (1) Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, lập tức nịnh hót cười một tiếng, “Cám ơn cha thân ái. . . . . .”
“Chỉ là chuyện này, con tốt nhất là tự mình nói cho mẹ biết, nếu không, hậu quả, con nên biết!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Hi Hi suy nghĩ một chút, gật đầu một cái, “Con sẽ tìm cơ hội thích hợp nói cho mẹ biết!”
Mà Mặc Thiếu Thiên cũng tin tưởng rằng Lâm Tử Lam không phải là người có năng lực tiếp nhận rất thấp!
“Ừ!” Mặc Thiếu Thiên gật đầu một cái.
Vì vậy, hai cha con vẫn hàn huyên tới đêm khuya, Mặc Thiếu Thiên chở Hi Hi về nhà.
Hi Hi trở về, cũng không có kinh động tới Lâm Tử Lam, mà là lặng lẽ về phòng của mình, vốn là không muốn lên mạng, nhưng Hi Hi tin tưởng vào giờ phút này, trong đám đã tạc oa lên rồi.
Có một số việc, nhất định phải thông báo một chút.
Quả nhiên, Hi Hi vừa lên, trong đám đã loạn rồi.
Hôm nay, Hoa Hồng cũng lên.
Trong đám trò chuyện âm thanh các loại cứ nổi đóa.
“Mẹ nó, Hoa Hồng, cô đã sớm biết rồi có phải hay không?” Tạp Ni hỏi Hoa Hồng.
Hoa Hồng rất muốn cự tuyệt, nhưng hết cách rồi, cô biết là sự thật. Bất đắc dĩ, Hoa Hồng gật đầu một cái.
“Mẹ nó!” Tạp Ni lại mắng một tiếng, “Vậy sao cô không nói?”
“Hi Hi nói sẽ đích thân nói cho các người biết đấy!” Hoa Hồng nói, “Hơn nữa, các người cũng không có hỏi tôi a!” . . . . . .
Mẹ nó! Hi Hi vừa lên, Mặc Tử liền phát hiện. “Hi Hi, cậu cuối cùng cũng mò lên!” Mặc Tử thấy Hi Hi liền hỏi.
“Ừ, tôi đây!” Hi Hi nói, nếu không mò lên, Hi Hi đoán chừng Tạp Ni sẽ trực tiếp chạy vội tới A Thị để mà tra hỏi.
“Mẹ nó, Hi Hi, Mặc Thiếu Thiên là cha cậu? Cậu là con của Mặc Thiếu Thiên?” Tạp Ni không thể tưởng tượng nổi, hỏi.
“Ừ, đúng, không thể giả được!” Hi Hi gật đầu nói, giọng nói hết sức thành khẩn.
“Mẹ nó, vậy cậu tại sao không nói sớm?”
“Trời mới biết, tôi là nghĩ nói cho các người biết, nhưng tôi muốn chờ Hợp Tung cùng Cửa Ngục quan hệ hòa hoãn một cái sẽ nói cho các người biết, nhưng ai ngờ, các người vẫn là biết!” Hi Hi nói, sau đó lại cảm thán một câu, “Giấy không thể gói được lửa a!” Hi Hi đặc biệt bình tĩnh nói. . . . . . .
“Mẹ nó!” Thẩm Dạ Thiên thường ngày là người bình tĩnh như vậy nhưng giờ lại trở nên dễ nổi nóng.
Mặc Tử chỉ cần nghĩ đến, bình thường ở trong đám bọn họ đối với Mặc Thiếu Thiên đủ các loại công kích đã cảm thấy buồn cười. Mặc Tử nghĩ muốn giết người có được hay không a a! ! ! Tin tức này, quả thật quá kinh người! ! ! Hi Hi lại là con trai của Mặc Thiếu Thiên! ! ! Cái thế giới này huyền ảo sao ấy? Tại sao thế giới lại nhỏ như vậy? ? ? ! !
“Hi Hi, cậu phải biết, bọn họ nhất định đang ở trạng thái điên cuồng rồi, đối với cái tin tức này, bọn họ muốn nổi điên!” Lúc này, Hoa Hồng cười nói, bộ dáng kia, rất ra dáng đang xem kịch vui.
“Tôi đã thấy được!” Hi Hi phi thường bình tĩnh mà nói.
“Làm sao cậu biết cậu là con của Mặc Thiếu Thiên?” Mặc Tử hết sức dễ nổi nóng mà nói, tin tức này đối với hắn mà nói, xác thực có chút kinh hãi a!
“Về vấn đề này, tôi cũng không rõ lắm, cái này thật muốn đi hỏi mẹ tôi!” Hi Hi nói.
“Tôi chưa từng nghe qua Mặc Thiếu Thiên có con, mẹ cậu thế nào sinh ra cậu?” Tạp Ni hỏi.
“Cái này. . . . . . Mẹ tôi nói, bảy năm trước mẹ nhất thời hồ đồ, liền phạm sai lầm, sau đó mẹ ra nước ngoài, sau đó thì có tôi. . . . . .” . . . . . .
Như chuyện cẩu huyết, cũng chỉ có thể xảy ra ở cả trên người nhà bọn họ.
Một nhóm người, không nhịn được châm chọc.
Lúc này, Thẩm Dạ Thiên suy nghĩ một chút mở miệng hỏi. “Hi Hi, lúc trước Mặc Thiếu Thiên không biết thân phận của cậu đúng không?” Thẩm Dạ Thiên hỏi.
Theo người hồi báo, Mặc Thiếu Thiên thật buồn cười, cũng là hôm nay hắn ta mới biết thân phận của Hi Hi.
Hi Hi gật đầu, “Không sai!”
“Vậy hôm nay, hắn ta mới biết đi?” Thẩm Dạ Thiên tiếp tục hỏi.
Hi Hi cũng vẫn như cũ gật đầu, “Đúng, cha tôi quá thông minh, tôi dùng ‘Điệu hổ ly sơn’ mà cũng không thể thành công, cuối cùng vẫn bị phát hiện rồi!” Hi Hi hết sức đáng tiếc nói.
Thật ra thì lúc ấy Hi Hi chỉ là muốn trì hoãn thời gian, vội vàng hoàn thành giao dịch, Hi Hi cũng biết, khi cha quay lại, Hi Hi sẽ không có con đường sống vẹn toàn, cha nhất định sẽ biết, cho nên Hi Hi cũng không còn tính ẩn núp nữa! . . . . . .
“Mặc Thiếu Thiên có phản ứng gì?” Tạp Ni hỏi.
“Tôi đoán chừng, cũng sẽ điên rồi sao!” Thẩm Dạ Thiên nói.
Theo như Lý Thuận nói, lúc ấy không ít người của Cửa Ngục cầm súng hướng về phía bọn họ, nhưng may là Hi Hi đặc biệt trượng nghĩa không bỏ mặc bọn họ.
Nếu như Thẩm Dạ Thiên không đoán sai, phản ứng ngay lúc đó của Mặc Thiếu Thiên, nhất định rất làm cho người khác ngạc nhiên. Mặc Tử nghĩ đến điều này, cũng đột nhiên cảm thấy chơi thật được. Mặc Thiếu Thiên nhìn con trai ruột đối đầu với mình, tâm tình đó, quá tuyệt vời ! Cứ nghĩ đến điều này, Mặc Tử thích hoài!
Giống như không có nổi giận như vậy. Chỉ là, hắn cũng tà ác rồi !
|
Chương 147: Mọi Người Châm Chọc (2)
“Hi Hi, sau đó, cậu với cha cậu vẫn ở chung một chỗ?” Thẩm Dạ Thiên hỏi.
Hi Hi gật đầu một cái, “Đúng!”
“Theo sự hiểu biết của tôi đối với cậu, hai người đã nói qua những thứ gì đi!”
“Anh thật là thông minh, cái gì cũng không thể gạt được anh!” Hi Hi nói. . . . . . .
“Thẳng thắn được khoan hồng đi!”
“Thật ra thì cũng không có gì, chỉ là thương lượng một chút, Cửa Ngục cùng Hợp Tung sau này cùng đi trên một con đường!”
“Kết quả? ? ?” Tạp Ni hỏi.
“Kết quả thành công a!” Hi Hi nói.
Mọi người sững sờ, không ngờ sẽ như thế.
Mặc Thiếu Thiên là dạng người phách lối, luôn luôn coi Hợp Tung là tử địch, làm sao sẽ dễ dàng thuyết phục như vậy. Không, nhất định là có nguyên nhân.
“Bảo bối, cậu đồng ý với hắn điều kiện gì?” Thẩm Dạ Thiên bình tĩnh hỏi.
Hi Hi sững sờ, ngay sau đó cười một tiếng, “Thẩm Dạ Thiên, anh thật là quá thông minh. . . . . .” Hi Hi khích lệ. . . . . . .
Cái này thì có cái gì gọi là quá thông minh, mọi người có thể lập tức đoán ra được rồi! Mặc Thiếu Thiên là hạng người như vậy, không có lợi, tuyệt đối hắn sẽ không đồng ý. Hắn sẽ là người chịu thua thiệt sao? Biết rõ con trai của mình là người của Hợp Tung, hắn há không đưa ra điều kiện? ?
“Nói đi, cậu cùng hắn nói chuyện gì?”
“Thật ra thì cũng không có gì, chính là đem cái lô hàng giao dịch với Cửa Ngục tặng không cho cha tôi rồi. . . . . .”
“HẢ?” Mọi người cả kinh.
“Mẹ nó, Hi Hi, cậu là do cha cậu phái tới làm gián điệp đi, lô hàng kia, giá trị một ngàn vạn !” Mặc Tử nói. Thật là đau lòng à. Hàng cứ như vậy mà đem đi tặng người!
“Hết cách rồi, cha tôi vốn là cao thủ trong làm ăn, ở phương diện này, tôi vốn không am hiểu, tôi nói nhưng mà cha không chịu a!” Hi Hi vô tội nói, nháy nháy con ngươi có chút ranh mãnh. Việc đã đến nước này, cũng là do không có cách nào khác.
Tạp Ni nhìn Hi Hi hỏi, “Cậu xác định cha cậu sẽ không tìm Hợp Tung gây phiền phức sao?”
“Dĩ nhiên, tôi xác định 100%!” Hi Hi hết sức nói khẳng định, “Các người nên tin tưởng nhân cách cha của tôi!” Hi Hi lại bổ sung một câu.
“Nhân cách? Hi Hi, cậu xác định cha cậu có thứ này sao? ? ?” Mọi người châm chọc hỏi.
Hi hi 囧. Được rồi, không ngờ chuyện nhân cách của cha, mọi người đều biết rồi.
“Được rồi, các người không tin nhân cách của cha tôi, thì cũng có thể tin tưởng tôi?” Hi Hi yếu ớt mà nói.
Tạp Ni thở dài, “Nếu như với một lô hàng có thể để cho Mặc Thiếu Thiên sẽ không tìm Hợp Tung gây phiền phức, vậy cũng coi là đáng giá rồi, nhưng mà Mặc Thiếu Thiên tốt nhất nên giữ lời!” Tạp Ni nói.
Bởi vì sự tồn tại của Mặc Thiếu Thiên, không biết đã gây nhiễu loạn biết bao nhiêu cuộc buôn bán của họ. Cho nên, nếu như chỉ là một lô hàng liền giải quyết được Mặc Thiếu Thiên, mặc dù vào lúc này có cảm giác tổn thất một chút, nhưng mà đối với sự phát triển của Hợp Tung sau này, cũng đáng.
Cho nên, Tạp Ni cảm thấy Hi Hi làm không có sai. Ngược lại, Hi Hi làm rất tốt.
Dù sao chuyện năm đó, vẫn là một nút thắt, nếu như sự tồn tại của Hi Hi có thể tháo nút ra, cũng chưa hẳn không phải là một chuyện tốt. Bởi vì Hi Hi là con của Mặc Thiếu Thiên, đối với bọn họ mà nói , có lợi cũng có hại.
Bọn họ cũng không phải lo lắng Hi Hi sẽ phản bội, chỉ sợ Mặc Thiếu Thiên giở thủ đoạn, nhưng Hi Hi là con của Mặc Thiếu Thiên, có Hi Hi ở đây, Mặc Thiếu Thiên sẽ không quá phận. Cho nên, Tạp Ni tin tưởng Hi Hi.
Hi Hi nghe Tạp Ni nói, Hi Hi do dự một chút, còn là yếu ớt mở miệng, “Thật ra thì, không chỉ có một lô hàng, tôi còn đồng ý đưa cho cha một lô hàng loại súng bắn tỉa mới nhất!” . . . . . . . . . . . .
“Mẹ nó!”
“Mẹ nó, Hi Hi, cậu là tên phá của, cậu có biết giá trị của loại súng bắn tỉa mới nhất kia bao nhiêu không?” Mặc Tử gầm thét.
Hi Hi đã sớm ngờ tới bọn họ sẽ phản ứng như thế.
“Tôi biết rõ a, nhưng mà cha tôi thật sự là rất lợi hại, tôi không thể không đồng ý a!” Hi Hi bất đắc dĩ nói. . . . . . .
“Cậu xác định, cậu không phải là do cha cậu phái tới sao? ? ?” Mặc Tử hỏi. . . . . . .
“Các người nên cảm thấy may mắn, tôi đưa cho cha chỉ là súng bắn tỉa kiểu mới, mà không phải là bản thiết kế!” Hi Hi nói.
Cho súng bắn tỉa, bọn họ nhiều nhất coi như là tổn thất một chút tiền, sau này vẫn còn có thể tiếp tục chế tạo, nhưng nếu như đưa bản thiết kế, lúc đó bọn họ tổn thất mới lớn!
A a a! Mọi người một hồi đau lòng.
Cuối cùng, Thẩm Dạ Thiên bình tĩnh xuống, “Hi Hi, cậu nói xong đi, còn đồng ý cái gì nữa?”
“Không có, cũng chỉ có những thứ này!”
“Thật?”
“Thật!”
Như vậy, mọi người mới thả lỏng thở một hơi. Một lô hàng giá trị mấy chục triệu, một nhóm súng bắn tỉa kiểu mới, đổi lại sự thái bình sau này cho Hợp Tung, đáng giá!
Nhưng vẫn cứ có cảm giác, còn đau lòng như vậy a a a a!
“Hiệp nghị giữa tôi và cha rất ổn, về sau chỉ cần là lô hàng của Hợp Tung, cha sẽ không đoạt nữa, lô hàng hôm nay, cha tôi vốn là ‘nghĩ đen ăn đen’, cha căn bản sẽ không nghĩ tới việc trả tiền, hơn thế nữa cha còn có ý nuốt trọn lô hàng của Đức, thật may là tôi mưu kế khống chế trì hoãn thời gian, nếu không chúng ta hôm nay tổn thất lớn hơn!” Hi Hi nói.
“Tôi để lộ thân phận, cho nên tôi không thể làm gì khác hơn là ‘thuận nước đẩy thuyền’ đưa cho cha!” Hi Hi nói.
Tạp Ni gật đầu, “Đây tuyệt đối là phong cách của Mặc Thiếu Thiên!”
Mặc Thiếu Thiên căn bản sẽ không muốn đưa tiền, còn muốn ‘đen ăn đen’, đây chính là sự lo lắng của bọn họ. Không ngờ, thật là như thế.
Mặc Thiếu Thiên, thật không có khí thế!
“Hi Hi, cha cậu đủ vô duyên đấy!” Tạp Ni không nhịn được châm chọc.
“Về điểm này, tôi cũng vậy, bày tỏ tán thành!” Hi Hi rất đồng ý mà gật gật đầu nói.
|
Chương 148: Hôn Nhân, Do Bản Thân Lựa Chọn! “Về điểm này, tôi cũng vậy, bày tỏ tán thành!” Hi Hi rất đồng ý mà gật gật đầu nói.. . . . . . .
Cha đủ vô duyên . . . . . . .
Trong thiên hạ, có thể châm chọc cha, cũng chỉ có một mình Hi Hi.
Chuyện thương lượng, mọi người cũng bày tỏ đồng ý với cách làm của Hi Hi, mặc dù tổn thất một lô hàng, nhưng đổi lại có lợi ích vĩnh cửu.
Trước kia người của Hợp Tung cũng đi theo Mặc Thiếu Thiên đàm phán, nhưng Mặc Thiếu Thiên ngay cả để ý cũng không thèm, hôm nay Hi Hi đàm phán thành công, phiền toái cũng mất!
Về sau mặc kệ làm chuyện gì, phiền toái đều không xảy ra, bọn họ cớ sao mà không làm.
Vì vậy, nhìn bọn họ đồng ý, Hi Hi cũng yên lòng, vẫn cùng người của Hợp Tung hàn huyên tới rất khuya mới lo¬g out đi ngủ.
Một đêm này, nhất định ngủ ngon!
Hi Hi ngủ rất ngon, chuyện lo lắng nhất, đã giải quyết được một nửa!
. . . . . . . . . .
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Tử Lam đã thức dậy thật sớm, mấy ngày nay vẫn ở nhà, cô ngược lại càng ngày càng thanh nhàn, ngủ sớm, cũng dậy sớm.
Lâm Tử Lam sau khi thức dậy, Hi Hi còn chưa dậy, Lâm Tử Lam thấy kỳ quái, Hi Hi luôn luôn dậy sớm hơn so với cô.
Nghĩ đến việc này, Lâm Tử Lam đi tới phòng của Hi Hi, vừa mới mở ra cửa, liền thấy Hi Hi ở trên giường ngủ rất ngon giấc.
Lâm Tử Lam biết Hi Hi gần đây có thói quen ngủ dậy hơi trễ, nhìn con ngủ như thế Lâm Tử Lam cũng không nhẫn tâm gọi con, Lâm Tử Lam lặng lẽ đóng cửa lại, đi ra ngoài.
Lâm Tử Lam không biết làm cơm, chẳng lẽ còn không đi mua bữa ăn sáng đi!
Cô nhớ lần trước Hi Hi nói cô mua bữa ăn sáng ăn thật ngon, vì thế Lâm Tử Lam quyết định lại đi mua lần nữa! Nghĩ tới đây, Lâm Tử Lam đi ra ngoài.
Không khí sáng sớm thật là tốt, Lâm Tử Lam đi ra ngoài, mua bữa ăn sáng, sau khi trở về, vốn cho là Hi Hi đã dậy, nhưng không ngờ Hi Hi còn đang ngủ, Lâm Tử Lam cũng không có đánh thức con, chính mình tự ăn bữa ăn sáng, để lại một phần cho Hi Hi, chính mình tự ăn xong, sau đó liền đi ra ngoài.
…………..
Mà Mặc Thiếu Thiên bên này.
Cung Ái Lâm khi biết Mặc Thiếu Thiên có con càng thêm tức giận, liền cho người điều tra tư liệu Hi Hi cùng Lâm Tử Lam, ngay khi thấy Hi Hi ở trong hình thì lập tức bà liền nhớ lại lúc ở trường học đã gặp quả đứa nhỏ này, khi đó bà liền hoài nghi, nhưng không hề có chứng cớ, hơn nữa, căn bản không tra được bất kỳ tin tức gì.
Lúc ấy vì cẩn thận, bà còn cố ý tìm Mặc Thiếu Thiên nói chuyện, phản ứng của Mặc Thiếu Thiên rất thật, căn bản không tìm ra dấu vết nào. Nhưng hiện tại, Mặc Thiếu Thiên lại có một đứa con!
Hơn nữa, chứng kiến tới hình đứa bé kia, khuôn mặt cười ưu nhã đáng yêu, Cung Ái Lâm càng thêm giận mà không kiềm được!
Mặc Thiếu Thiên thế nhưng thật dám làm trái với thỏa thuận! Nếu đã như vậy, bà cũng không khách khí!
Vì vậy chuyện này, Cung Ái Lâm cùng Mặc Ân Thiên náo loạn một cuộc, ngày hôm sau, Mặc Thiếu Thiên liền trực tiếp được mời đi về.
Nhưng bây giờ, đứa bé đã lớn như vậy, không có cách nào sửa đổi sự thật này. Duy nhất một chuyện không đổi đó là, bọn họ tuyệt đối sẽ không thừa nhận Hi Hi là con cháu của Mặc gia. Đây là cam kết của Mặc Ân Thiên dành cho Cung Ái Lâm.
Có sự cam kểt này, Cung Ái Lâm mới hết giận, nhưng vì để tránh cho ‘tiểu dã chủng’ tiến vào Mặc gia, bọn họ nhất định phải nghĩ biện pháp khác. Mà biện pháp tốt nhất, là. . . . . .
Mặc Thiếu Thiên ngồi trong phòng khách, Mặc Ân Thiên ngồii bên cạnh, nhìn hắn.
Cả người Mặc Thiếu Thiên có vẻ có chút lười biếng, nhìn Mặc Ân Thiên, “Có chuyện gì cứ nói thẳng đi, tôi còn muốn đến công ty!” Mặc Thiếu Thiên nói. Giọng nói, hiển thị rõ sự không nán lại được lâu.
Mặc Ân Thiên nghe giọng điệu của Mặc Thiếu Thiên, trong lòng một hồi ngột ngạt, “Ngươi thật ra rất vội!”
Mặc Thiếu Thiên nói, “Cha, trước mắt cả công ty MK đều do một tay con quản lý, cha nói con có thể không vội sao?”
“Hừ!” Mặc Ân Thiên hừ lạnh một tiếng, bởi vì ông không thể không thừa nhận, Mặc Thiếu Thiên rất giống ông, ở phương diện trên thương trường, là người có thiên phú. Mặc dù ghét bỏ, nhưng cũng không có cách nào không cần nó!
“Cha, có chuyện gì, cha cứ nói thẳng đi!” Mặc Thiếu Thiên mở miệng.
Mặc Ân Thiên ngây cả người, nói, “Chuyện của Trọng Chính đã quyết định, không còn có cơ hội mà xoay mình, mà hôn sự của ngươi cùng Trọng Nhược Tình cũng đã giải trừ, ngươi nghĩ về sau phải làm sao?” Mặc Ân Thiên hỏi.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “Về sau làm sao? Cha, cha rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Mặc Ân Thiên suy nghĩ một chút, mở miệng, “Hậu Thiên chính là người mới nhậm chức thị trưởng, sắp tới là sinh nhật Lục Chi - con gái ông ta, ngươi nhớ tới!” Mặc Ân Thiên nói.
Mặc Thiếu Thiên cau mày. “Tôi đi làm gì?” Lúc nói lời này, sắc mặt của Mặc Thiếu Thiên đổi thành tức giận!
“Lục Chi có thể so với Trọng Nhược Tình, có nề nếp, dáng dấp cũng không thua kém gì Trọng Nhước Tình!” Mặc Ân Thiên nói, “Nếu như ngươi có thể cùng Lục Chi ở bên nhau, về sau muốn công ty chúng ta phát triển, cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều!”
Lời này vừa nói ra, Mặc Thiếu Thiên không biết tâm tình của mình đã thành gì rồi. Ở đáy lòng chỉ muốn cười lạnh. Đây chính là người cha tốt của hắn! Chỉ biết sử dụng hôn nhân của hắn, hạnh phúc của hắn để đổi lấy sự phát triển của MK.
Mặc Thiếu Thiên cười lạnh một tiếng, “Cha, cha có ý gì? Cha để cho tôi cùng Lục Chi ở bên nhau?”
“Đúng thì thế nào? Chẳng lẽ Lục Chi không xứng với ngươi sao?” Mặc Ân Thiên cũng lạnh giọng hỏi ngược lại.
“Cha, cha nghĩ quá nhiều, tôi sẽ không cùng Lục Chi ở bên nhau đâu!” Mặc Thiếu Thiên bác bỏ.
“Vậy ngươi muốn cùng người nào ở bên nhau? Cái đồ nhà thiết kế đó sao? Ta cho ngươi biết, nghĩ cùng đừng nghĩ!” Mặc Ân Thiên hung hăng nói. Ông sẽ không thừa nhận đứa bé kia là người của Mặc gia!
Mặc Thiếu Thiên nhìn Mặc Ân Thiên, sắc mặt âm trầm, cũng không nói gì.
“Trước kí, ngươi cùng Trọng Nhược Tình ở bên nhau là vì cái gì, chúng ta cũng đều biết rõ, hiện tại để cho ngươi làm như vậy, lại có cái gì không đúng?” Mặc Ân Thiên thở phì phò nói, ngụ ý, trước ngươi cũng có thể làm như vậy, ngươi bây giờ ở đây giả bộ thanh cao cái gì?
Nghe lời nói của Mặc Ân Thiên, Mặc Thiếu Thiên cảm giác mình đã không có cách nào dùng ngôn ngữ để cùng đả thông ông ấy.
“Tôi ở bên nhau cùng người nào, là chuyện của tôi, do tôi tự lựa chọn, tôi sẽ không mặc cho bất luận kẻ nào định đoạt, chuyện này về sau không cần cha hao tâm tốn sức!” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Ngươi cho rằng ngươi còn nhỏ sao? Ngươi thân là người của Mặc gia, nên làm một chút chuyện vì Mặc gia, ngươi đừng coi trọng bản thân mình quá lên, chẳng lẽ Lục Chi không xứng với ngươi sao?” Mặc Ân Thiên hung hăng nói.
“Đã như vậy, cha không cần phí tâm nữa, tôi sẽ không cùng với cô ta ở bên nhau!” Nói xong, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp đứng dậy muốn rời đi. Cái nhà Mặc gia này, hắn cảm thấy không cần thiết mà ở lại.
“Mặc Thiếu Thiên, cậu đừng quên mất chuyện cậu đồng ý với tôi, cậu đã không làm theo thỏa thuận, thế thì tôi cũng vậy, không cần tuân thủ!” Cung Ái Lâm lúc này không biết từ nơi nào đi ra, nói.
Mặc Thiếu Thiên đưa lưng về phía bọn họ, nghe được lời nói Cung Ái Lâm, nhếch miệng lên cười. “Bà nguyện ý như thế nào liền như thế đó đi, đừng mơ tưởng lấy chuyện này tới dọa tôi nữa!” Mặc Thiếu Thiên nói xong câu đó, xoay người đi ra ngoài.
Ngay vào lúc này, Mặc Lưu Ly từ bên ngoài trở về, vừa vặn chạm mặt với Mặc Thiếu Thiên. “Anh, anh làm sao vậy?” Mặc Lưu Ly nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi một tiếng.
Mặc Thiếu Thiên ngay cả phản ứng cũng không có, trực tiếp đi ra ngoài.
Mặc Lưu Ly cau mày, rất ít khi thấy bộ dạng này của Mặc Thiếu Thiên, nhưng mà vẫn đi vào.
Trong phòng khách, không khí căng thẳng, Mặc Lưu Ly không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cung Ái Lâm đứng tại chỗ, không ngờ Mặc Thiếu Thiên thế nhưng lại nói ra những lời này. Cậu ta để ý nhất là phần mộ của mẹ mình được di dời đến Mặc gia, vậy mà hôm nay, cậu ta lại nói thế.
. . . . . . . . . . . . . . .
Mặc Thiếu Thiên khởi động xe, trong đầu quanh quẩn lời nói của bọn họ. Hắn không phải là không để ý chuyện đã thỏa thuận cùng Cung Ái Lâm, nhiều năm như vậy, hắn đều kiên trì, là bởi vì hắn thật rất quan tâm, đó là tâm nguyện duy nhất của mẹ, cho nên mới chịu khống chế của Cung Ái Lâm lâu như vậy.
Nhưng mà hôm nay, hắn chợt phát hiện, tất cả mọi người đều xem mẹ con bọn họ không vào đâu. Mặc dù đó là tâm nguyện của mẹ, nhưng hắn sẽ không thỏa hiệp với Cung Ái Lâm nữa, hắn nhất định sẽ dùng cách của mình, khiến phần mộ của mẹ dời về Mặc gia.
Nhưng là, hắn tuyệt đối sẽ không tổn thương đến mẹ con Lâm Tử Lam. Nghĩ đến điều này, Mặc Thiếu Thiên chợt lấy điện thoại di động ra, không chần chừ suy nghĩ, ‘quỷ thần xui khiến’ liền bấm tới số của Lâm Tử Lam.
“A lô . . . . .”
“Em đang ở đâu?”
“Bên ngoài!” Lâm Tử Lam nói, Mặc Thiếu Thiên gọi điện thoại cho cô làm gì.
“Em đang ở đâu, anh đi tới chỗ em!” Mặc Thiếu Thiên nói. Nếu muốn kết hôn, tại sao không tìm một người vừa lòng đây này? Như vậy, Hi Hi cũng có thể có một ngôi nhà hạnh phúc! Ít nhất, Mặc Thiếu Thiên đối với Lâm Tử Lam, cảm giác, rất thoải mái!
Lâm Tử Lam nhíu mày hỏi, “Thế nào? Có chuyện gì không?”
“Anh có chuyện nói với em, em đang ở đâu, anh hiện tại tới chỗ em ngay!” Mặc Thiếu Thiên nói, ánh mắt kiên định. Lần này, hắn sẽ không cho bất luận kẻ nào định đoạt chuyện của mình nữa.
Nghe giọng nói của Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam cho là Mặc Thiếu Thiên có chuyện gì cần nói, suy nghĩ một chút, “Đang ở quán cà phê Ninh Hoa!” Lâm Tử Lam nói.
“Được!” Nói xong, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp cúp điện thoại, lái xe, đi thẳng đến quán cà phê Ninh Hoa.
Lâm Tử Lam cũng cúp điện thoại, mặc dù không biết Mặc Thiếu Thiên nói chuyện gì, nhưng đã hẹn, thì cô cũng đi tới đó.
|
Chương 149: Tử Lam Mất Tích (1) Sau khi Tử Lam cúp điện thoại được một lúc , cô liền hướng quán cà phê Kinh Hoa đi đến.
Không biết Mặc Thiếu Thiên nghĩ gì , bỗng nhiên muốn gặp cô , còn nói có chuyện gì muốn cùng cô trao đổi .
Chuyện mà Mặc Thiếu Thiên muốn trao đổi , sợ là cũng chỉ xoay quanh những chuyện về Hi Hi , cho nên Tử Lam đang lúc nhàn rỗi cũng không có việc gì làm , cô đồng ý sẽ đi đến gặp anh .
Mới vừa bỏ điện thoại vào túi xách , Tử Lam có cảm giác phía sau có tầm mắt vẫn nhìn chăm chú vào chính mình , cô quay đầu lại nhìn một chút, lại không thấy một ai .
Tử Lam nhíu mày, chẳng lẽ chính mình gặp chuyện không may , cho nên cô quá mức mẫn cảm hay sao ?
Vì cái gì mấy ngày nay, Tử Lam luôn cảm giác có người đi theo cô , kỳ lạ nhất chính là mỗi lần quay đầu lại, cô đều không nhìn thấy bất cứ người nào khả nghi !
Tử Lam quét mắt nhìn bốn phía một chút, người qua đường lui tới, không ai nhìn cô .
Tử Lam xoa xoa thái dương , cô nghĩ chính mình suy nghĩ quá nhiều , sau lần trước gặp nạn , khiến cô quá mức mẫn cảm , gạt hết những suy nghĩ vẫn vơ trong đầu , Tử Lam cũng không có ở để ý nhiều như vậy, vươn tay gọi một chiếc xe taxi .
"Đi Kinh Hoa!" Tử Lam nói với lái xe .
Nơi này cách Kinh Hoa, cũng bất quá vài phút lộ trình.
Nói xong câu đó, ánh mắt Tử Lam liền nhìn chăm chú vào ngoài cửa sổ.
Tài xế lái xe taxi , thông qua kính chiếu hậu thấy được Lâm Tử Lam , khóe miệng ngoéo ... một cái một chút ý cười, cái gì đều không có nói, trực tiếp phát động xe chạy trên đường. . . . . .
^^^^^^^
Mặc Thiếu Thiên dùng không đến hai mươi phút , liền tới quán cà phê ngồi đợi cô.
Sau khi Mặc Thiếu Thiên đi vào , Lâm Tử Lam còn chưa tới, vì thế anh tìm vị trí bàn đơn ngồi chờ, gọi một ly cà phê, vừa uống vừa chờ , còn vừa nghĩ phải như thế nào mở miệng cùng Lâm Tử Lam .
Anh cũng không ngờ tới , chờ cô , chờ suốt mấy tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy Tử Lam xuất hiện .
Mặc Thiếu Thiên chưa bao giờ phải kiên nhẫn chờ một người nào như vậy , Lâm Tử Lam vẫn không đến , anh đứng ngồi không yên , cơ hồ 30 phút anh sẽ cầm điện thoại lên gọi cho cô một lần , chỉ là điện thoại di động của Lâm Tử Lam vẫn trong trạng thái tắt máy .
Mới vừa bắt đầu , Mặc Thiếu Thiên còn tưởng rằng điện thoại của Lâm Tử Lam nhất định hết pin , anh tiếp tục chờ, nhưng bây giờ đã trôi qua mấy giờ đồng hồ , Lâm Tử Lam vẫn không thấy bóng dáng .
Mặc Thiếu Thiên xin thề , đây là lần đầu tiên anh phải chờ một người lâu như thế .
Còn như vậy duy nhất , liền đợi vài giờ đồng hồ !
Thời gian từng giây từng phút trôi qua , sắc mặt anh càng khó chịu , chân mày nhíu chặt.
Tức giận không chịu được , Mặc Thiếu Thiên vỗ bàn một cái , đứng dậy, trực tiếp ly khai .
Chết tiệt ! Lâm Tử Lam , dám để anh leo cây , chẳng lẻ cô không biết , hiện tại anh có bao nhiêu chuyện trọng yếu phải cùng cô nói ? .
Mặc Thiếu Thiên tức giận bộc phát , trực tiếp lái xe đến nhà tìm Lâm Tử Lam tính sổ .
Xe chạy với tốc độ cao , anh vẫn đều bị vây trong trạng thái nóng giận.
Mặc Thiếu Thiên không ngừng gai tăng tốc độ, khi anh đặt chân trước cửa nhà Lâm Tử Lam.
Quả thực , Mặc Thiếu Thiên rất muốn đem chuông cửa ấn bạo , để phát tiết tức giận trong lòng mình !
Tiếng chuông cửa trực tiếp đem Hi Hi đánh thức .
Cửa mở ra, Hi Hi mặc tiểu áo ngủ đứng ở cánh cửa bên trong, khuôn mặt nhỏ nhắn còn bị vây trong trạng thái mờ mịt , khi nhìn thấy người đến là Mặc Thiếu Thiên , vẻ mặt Hi Hi oán giận rối rắm.
"Cha , sao giờ này người lại tới đây , đánh thức bảo bối đang trong mộng đẹp !" Hi Hi nói, chu cái miệng nhỏ nhắn, xoay người hướng bên trong đi đến.
Mặc Thiếu Thiên cũng trực tiến tiến vào, sắc mặt không hờn giận, "Mẹ con đâu?" Mặc Thiếu Thiên nghiến răng nói .
Hi Hi đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon, vừa mới ngủ dậy , cậu ngáp một cái, mới chậm chạp mở miệng, vẻ mặt mờ mịt đích lắc đầu, "Không biết, con đang lúc mơ hồ , giống như nghe được mẹ đi ra ngoài!" Hi Hi miễn cưỡng trả lời.
" Mẹ con không trở về nhà sao?" Mặc Thiếu Thiên hừ lạnh hỏi.
Hi Hi lắc đầu, "Không có !"
Mặc Thiếu Thiên nhìn bộ dáng Hi Hi hiện giờ , nhíu nhíu mày, không nói gì , thoáng cái đi đến phòng của Lâm Tử Lam.
Chính là, trong phòng không ai.
Mặc Thiếu Thiên tìm cả trong phòng vệ sinh , phòng tắm , đều không có người .
Lâm Tử Lam , chưa có trở về!
Chính là cô ta đi nơi nào?
Rõ ràng bọn họ hẹn gặp nhau tại quán cà phê gặp mặt , tại sao cô ấy hiện tại liên liên lạc cũng không được , người cũng không có trở về, vậy có thể đi đâu ?
"Mẹ con , còn chổ nào có thể đi không ?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi hỏi, mày nhăn lại , có loại dự cảm xấu dưới đáy lòng lan tràn.
Hi Hi lắc đầu, "Con không biết, rất mệt nhọc, không có chú ý!" Hi Hi nói, vẫn là thập phần buồn ngủ !
Mặc Thiếu Thiên sắc mặt âm trầm, lại lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại cho Lâm Tử Lam , di động vẫn bị vây trong trạng thái tắt máy .
Sắc mặt anh , càng thêm lo lắng.
Hi Hi ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn Mặc Thiếu Thiên sắc mặt âm trầm, liền hỏi, "Cha , rôtc cuộc đã xảy ra chuyện gì ?"
Mặc Thiếu Thiên mím môi , nhìn Hi Hi , "Cha với mẹ con gọi điện thoại, hẹn ở quán cà phê Kinh Hoa gặp mặt, chính là , cha ngồi đợi rất lâu nhưng mẹ con vẫn không có đến!"
Hi Hi mặt nhăn nhíu mày, "Không thể nào, đây không phải phong cách của mẹ , có phải là có chuyện gì hay không chậm trễ ? Hoặc là mẹ là cố ý cho cha leo cây ?" Hi Hi đoán hỏi.
"Cha , người không phải lại đắc tội mẹ của con nữa sao ?" Hi Hi cười hỏi.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, " Cha chờ mẹ con liên tục 3 giờ đồng hồ , cho dù có muốn chỉnh người , thời gian cũng qua, cha gọi điện thoại cho mẹ con , điện thoại di động của mẹ con đã bị vây trong trạng thái tắt máy , cha nghĩ nhất định mẹ con đã trở lại. . . . . ." Mặc Thiếu Thiên tiếp tục nói.
Nghe đến đó,Hi Hi cũng nhíu mày.
Này đích xác không phải là phong cách của mẹ a .
Cho dù phát sinh sự tình gì, mẹ cũng đều sẽ đúng giờ đến nơi hẹn trước , cho dù kẹt xe, mẹ cũng nhất định sẽ gọi một cuộc điện thoại đến .
Cho dù gặp phải trường hợp kẹt xe , di động không pin , cũng không có khả năng 3 giờ đều không có tin tức.
Nghĩ đến đây, nhất thời Hi Hi cũng có loại dự cảm không tốt.
|