[GĐCP] Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc
|
|
Chương 149: Tử Lam Mất Tích (2)
Hi Hi lập tức xoay người, cầm lấy điện thoại trên bàn gọi điện thoại cho Lâm Tử Lam thêm một lần nữa .
"Thực xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện tại đang tạm khóa . . . . . ."
Di động vẩn như trước đều báo duy nhất một câu .
Hi Hi nghe xong , liền đem điện thoại bấm tắt.
"Cha , người nói cho con biết hai người cha và mẹ hẹn ở nơi nào gặp mặt?" Hi Hi nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi , sắc mặt khẩn trương, cơn buồn ngủ hoàn toàn tiêu tan .
"Kinh Hoa!" Mặc Thiếu Thiên nói thẳng.
" Cha có biết số điện thoại liên hệ của cảnh sát khu vực đó không ? Hiện tại cha lập tức gọi điện thoại hỏi thăm, mẹ có hay không từng xuất hiện ở nơi đó!" Hi Hi khẩn trương nói.
Mặc Thiếu Thiên gật gật đầu, số điện thoại nơi đó , vừa vặn có.
Vì thế, Mặc Thiếu Thiên lập tức đi gọi một cú điện thoại.
Quả nhiên, sau khi nghe cảnh sát bên kia trình bày , thông qua phương pháp ghi hình theo dõi , đích thật vào khoảng 3 giờ trước, Tử Lam căn bản chưa từng có xuất hiện ở nơi đó.
Sau khi biết được tin tức này , Mặc Thiếu Thiên và Hi Hi càng thêm lo lắng .
Chính xác , đây không phải phong cách của Lâm Tử Lam , cô sẽ không vô duyên vô cớ lại biến mất đích, cho dù không cần quan tâm đến cảm nhận của Mặc Thiếu Thiên , cũng sẽ để ý đến cảm thụ của Hi Hi , cô sẽ không vô duyên vô cớ biến mất lâu như vậy.
Khi biết Tử Lam mất tích lâu như vậy, sắc mặt Hi Hi càng trở nên rất khó coi .
Rốt cuộc xảy gì chuyện đã xảy ra ?
Nhìn sắc trời dần tối , Hi Hi cũng càng ngày càng đứng ngồi không yên.
Mặc Thiếu Thiên nhịn không được, trực tiếp lấy điện thoại di động gọi cho Mạc Lương đi thăm dò tin tức của Tử Lam.
Hi Hi cầm di động trên tay , ôm một tia hi vọng gọi cho những người thân quen của Tử Lam , chính là mỗi người đều trả lời , chưa từng thấy qua mẹ.
Cuối cùng Hi Hi còn gọi tới lâm Mạc Thiên nơi đó, bé cũng không dám nói thẳng tìm mẹ, chính là hỏi thăm sức khỏe ông một chút , nhưng theo lời nói của Lâm Mạc Thiên , Hi Hi biết mẹ không có ở bên nhà ông ngoại .
Những người mẹ quen biết cũng không nhiều lắm , quan hệ tốt lại càng ít. . . . . .
Mà hiện tại, bé tìm khắp nơi vẫn không có một chút tin tức gì của mẹ!
Như vậy chỉ có một kết luận.
Mẹ, mất tích !
Sau khi biết được đến kết quả này, Hi Hi lại không yên lòng .
Đến tột cùng là ai ?
Đang sống êm đẹp như thế này mẹ lại bổng dưng biến mất?
Rốt cuộc là do ai làm ?
Mẹ tính cách ôn hòa, rất ít tranh chấp với ai , nhưng mà có thể đắc tội với người cũng chỉ có duy nhất —— Trọng Chính !
Hiện tại Trọng Chính mới từ nhà giam đi ra, cũng không biết ở nơi nào, mẹ lại mất tích, nhất định cùng ông ta có quan hệ.
Hi Hi nguyên bản còn ôm hi vọng, mẹ nhất định sẽ trỏ về với bé .
Bầu trời tối đen , mẹ vẫn chưa trở về.
Mọi người cũng không biết mẹ đi nơi nào , mẹ tựa như hư không tiêu thất giống nhau, tìm không thấy .
Mẹ cho tới bây giờ cũng sẽ không hành động như vậy .
Cho dù nàng có chuyện gì khó khăn, không thể liên lạc với bé , mẹ cũng đều tìm cách thông tri đến bé , không cho bé phải lo lắng .
Chính là hôm nay, không có!
Hi Hi kết luận, mẹ nhất định là đã xảy ra chuyện!
Nghĩ đến đây, Hi Hi một trận lo lắng, bé đột nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Cha, con muốn biết Trọng Nhược Tình hiện tại ở nơi nào!" Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên một câu hỏii thẳng .
Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn Hi Hi , nhíu mày một chút, ánh mắt thâm thúy, cuối cùng gật gật đầu, bọn họ nghĩ xong lại cùng nhau đi.
Vừa vặn , anh nhận được tin tức của Trọng Nhược Tình.
Vì thế, Hi Hi tiến phòng bếp thay đổi nhất kiện quần áo, đi theo Mặc Thiếu Thiên ra cửa .
Lần trước, Mặc Thiếu Thiên tra được chổ ở hiện tại của Trọng Nhược Tình , anh sợ cô sẽ đối với Lâm Tử Lam có cái gì động tác, cho nên tra xét, lo trước khỏi hoạ, chính là không nghĩ tới, hôm nay nhưng thật ra thật sự được công dụng .
Hai cha con đồng thời im lặng, Mặc Thiếu Thiên chuyên tâm lái xe, bay thẳng đến hướng đến chổ ở của Trọng Nhược Tình.
"Cha , nếu thật sự chuyện này đều do Trọng Nhược Tình làm , con nhất định sẽ không bỏ qua của cô ta đâu!" Hi Hi nhìn về phía trước, gằn từng chữ nói.
Khóe miệng Mặc Thiếu Thiên nhếch lên, "Đừng nói là con , nếu thật sự là cô ta làm , cha cũng sẽ không buông tha cho cô ta!" Mặc Thiếu Thiên cũng hung hăng nói.
Xe , chạy ở trên đường , tốc độ phi thường cực nhanh.
Hai cha con không ai nói chuyện, nhưng hai người đều hiểu đối phương đang nghĩ gì , đều cùng nhau lo lắng chung một người chính là Lâm Tử Lam.
Xe ở trên đường chạy được 30 phút , rốt cục đã tới nơi ở của Trọng Nhược Tình .
Mặc dù nơi đây có chút hẻo lánh, nhưng hoàn cảnh sống tương đối tốt.
Căn cứ theo tin tức tìm hiểu , là Lục Tử Thịnh an bài nơi này cho Trọng Nhược Tình, nơi này tiểu biệt thự độc lập , không lớn, nhưng nhìn rất đẹp mắt.
Chung quanh đều là cây , thoạt nhìn không khí rất trong lành , thoải mái , không nghĩ tới Lục Tử Thịnh lại rất chu đáo , thế nhưng đem Trọng Nhược Tình an bài loại địa phương này.
Người khác rất khó có thể tìm được .
Mặc dù hoàn cảnh nơi đây rất yên bình tốt đẹp , nhưng đối với tâm tình của Hi Hi hiện giờ , hoàn toàn tương phản ngược lại.
Mặc Thiếu Thiên toàn thân quần áo màu đen , thân mình thon dài, thoạt nhìn thập phần khí phách.
Hi Hi cũng mặc quần áo màu đen , từ trên xe bước xuống, trên mặt hai cha con đều thập phần ngưng trọng.
Nhìn vào biệt thự trước mặt , đèn vẫn được thắp sáng , Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên nhìn nhau liếc mắt một cái, hướng biệt thự đi đến.
|
Chương 150: Cha Con Cùng Lên Trận! (1) Bên trong biệt thự ánh đèn giờ này vẫn sáng , Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên bốn mắt nhìn nhau , hướng biệt thự đi tới.
Hiện tại , Trọng Nhược Tình đang ngồi trong phòng khách, nắm trong tay di động, vừa thông qua điện thoại cùng Ân Tuệ , hỏi thăm một chút về chuyện tình của Trọng Chính , cô biết đến bây giờ vẫn không có bất kỳ chuyển biến tốt đẹp nào.
Hiện giờ , chức vị tân thị trưởng cũng đã nhập chức rồi , mà chuyện bên kia của Trọng Chính đã quyết định , bất kể cô sai người giúp đở thế nào , đều không thể một lần nữa gặp lại Trọng Chính .
Trọng Nhược Tình thật vô cùng lo lắng.
Ngay vào lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên .
Trọng Nhược Tình nhíu nhíu mày, không ngờ ai sẽ đi tới nơi này, nhưng cô vẫn đi mở cửa. Ngay khi thấy cửa người đứng trước cửa là ai lặp tức sắc mặt cô đột biến, “ Tại sao lại là các ngươi ?”
“ Mục đích hôm nay các ngươi tới nơi này làm gì?” Trọng Nhược Tình không vui nhìn bọn họ, không ngờ bọn họ sẽ tìm được tới nơi đây.
Hi Hi và Mặc Thiếu Thiên cùng nhau nhìn Trọng Nhược Tình, sắc mặt lo lắng.
Bên trong phòng khách.
Mặc Thiếu Thiết bóp chặt cái cổ mãnh khảnh của Trọng Nhược Tình , “Nói, cô đem Lâm Tử Lam giấu đi nơi nào! ?” Mặc Thiếu Thiên vấn.
Trọng Nhược Tình bị anh bóp cổ, cô cố vùng vẫy giãy chết, sắc mặt đỏ lên, “Anh mau , buông tay. . . . . . Buông tay. . . . . .”
Lúc này , Mặc Thiếu Thiên mới buông tay ra, liền đem cô vứt qua một bên đi.
Anh khinh thường động thủ đối với nữ nhân , nhưng người mất tích là Lâm Tử Lam , đã để cho anh nhanh điên rồi.
Trọng Nhược Tình té xuống đất, đầu tóc rối bời tản ra, xem ra hiển thị rõ tiều tụy, nhưng cho dù như vậy, vẫn như cũ không ảnh hưởng vẻ đẹp của cô.
“ Cô đem mẹ tôi giấu ở chỗ nào?” Hi Hi cũng nhìn cô hung hăng hỏi.
Lúc này, Trọng Nhược Tình mới chậm rãi , từ từ ngẩng đầu lên, đầu tóc rối bời, trong tóc đen , đôi tròng mắt xem ra hết sức âm u, “Các ngươi muốn làm gì? Cô ta đi nơi nào mắc mớ gì tới ta chứ ?”
“ Cô đừng giả bộ nữa, tôi dư sức biết rõ là cô làm , nếu như cô dám tổn thương mẹ dù chỉ là một cọc tóc , tôi nhất đính sẽ giết chết cô!” Hi Hhi nhìn Trọng Nhược Tình nói gằn từng chữ, giọng nói tràn đầy hận ý.
Quả nhiên, lúc trước anh không nên đối với cô xuống tay lưu tình.
“ Rốt cuộc tôi không biết anh đang nói cái gì , các ngươi vì cái gì lại không chịu buông qua tôi ? Không chịu buông tha cho cả nhà chúng tôi?” Trọng Nhược Tình nhìn bọn họ hô to.
Mặc Thiếu Thiên cùng Hi Hi đều nhìn Trọng Nhược Tình , nhìn cô không ngừng tỏ ra bộ dáng đáng thương, nhìn cô dốc cạn cả đáy thốt lên.
“ Trọng Nhược Tình, rốt cuộc cô đã nhốt Lâm Tử Lam ở nơi nào? Nếu như cô thật dám đả thương Tử Lam , tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!” Mặc Thiếu Thiên từng câu từng chữ mà nói.
Trọng Nhược Tình sau khi nghe lời của anh , không nhìn được , khóe miệng tràn ra một nụ cười nhàn nhạt ,khinh miệt , “Lâm Tử Lam mất tích sao? Thật sao? Ha ha ha. . . . . . Ông trời thật có mắt , đáng đời cô ta! ! !”
“ Cô dám lặp lại lần nữa cho tôi !” Hi Hi sau khi nghe được , lập tức tiến lên một bước, rút súng ra , nhắm ngay đầu Trọng Nhược Tình.
Hi Hi ra tay, có chút dùng sức.
Chỉ cần Trọng Nhược Tình dám lải nhải thêm một câu vũ nhục mẹ bé thêm lần nữa , Hi Hi không bảo đảm bản thân mất kiếm soát thật sự sẽ tiến lên giết cô.
hưng bé nhất định phải nhịn, bởi vì bé còn không biết vị trí hiện giờ của mẹ.
Thời gian càng về khuya ,Trọng Nhược Tình càng thêm cười lạnh.
Ánh mắt hướng Mặc Thiếu thiên nhìn chằm chằm , “Như thế nào? Nếu muốn giết tôi sao? Tốt, tới a, dù sao tôi đã hai bàn tay trắng rồi, còn sợ anh tới đối phó tôi sao? Anh muốn giết, liền cứ tới a, dù sao tôi đã cái gì cũng không có, có bản lãnh anh liền giết tôi . . . . .”
Mặc Thiếu Thiên cùng Hi Hi đều nhìn cô , không ngờ cô sẽ thoái thoát như vậy .
Khóe miệng Mặc Thiếu Thiên lạnh lùng nâng lên nhất mạt cười lạnh, “ Cô cho rằng tôi không dám sao?”
“ Tôi đã không có nhà để về , thậm chí bên cạnh anh nhiều năm như vậy, cũng không nghĩ tới anh sẽ như thế độc ác, anh nghĩ muốn giết, liền giết tôi đi. . . . . .” Nói xong, Trọng Nhược Tình nhắm hai mắt lại âm thầm chờ đợi cái chết đến gần .
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô , nhìn cô nhắm mắt lại, khóe miệng nhếch lên, “Đã như vậy, ba cô ở trong ngục sống hay chết, vậy coi như khó mà nói, còn có mẹ của cô nữa , mặc dù bà ta không có can hệ vào, nhưng cô có thể bảo đảm sẽ bảo vệ an toàn 24 / 24 cho bà ta , không cho phép bà ta xảy ra cái gì ngoài ý muốn. . . . . .”
Trọng Nhược Tình sững sờ, đôi mắt nhất thời mở to .
Đây chính là nhược điểm của cô.
Nhà của cô , đã phá thành mảnh nhỏ, đã không có nhà, ba mẹ chính là nhược điểm trí mạng của cô .
Trọng Nhược Tình mắt trống rỗng nhìn phía trước, ngồi bệch dưới đất, đôi tay siết thật chặt.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn Mặc Thiếu Thiên, hốc mắt rưng rưng, “Mặc Thiếu Thiên , rốt cuộc anh còn muốn như thế nào? Ba tôi đã ngồi tù, anh còn muốn như thế nào? Mẹ tôi hiện tại cũng sắp điên rồi, sống không bằng chết, chẳng lẽ anh còn không chịu bỏ qua cho bọn họ sao?”
“Cái này phải nhìn xem biểu hiện của cô hiện giờ !” Mặc Thiếu Thiên không phải là cái gì thiện nam tín Nữ, nếu quả như thật chọc tới anh , anh sẽ mặc kệ tất cả ,dù phải bắt anh trả giá đắt anh cũng sẽ đạt tới mục đích của mình.
“ Tôi không biết các ngươi rốt cuộc muốn như thế nào, Lâm Tử Lam như thế nào, cùng tôi có quan hệ gì? Mặc dù tôi rất muốn báo thù, nhưng mà tôi lại thật không biết chuyện gì đang xảy ra , Mặc Thiếu Thiên, anh nhất định phải bức tử tôi là không đúng ?” Trọng Nhược Tình nhìn anh dốc cạn cả đáy lòng hỏi.
Nét mặt của cô , nỗi khổ sở của cô , tất cả đều biểu hiện ở trên mặt, tất cả đều phát tiết ra ngoài.
Có chuyện trùng hợp như vậy sao , Hi Hi nhất định sẽ không tin tưởng.
Khóe miệng của bé nâng lên nhất mạt cười tàn nhẫn, trước kia tại sao bé không có phát hiện, hành động diễn xuất của cô tốt như vậy, không đi làm diễn viên cảm thấy tiếc rồi.
Hi Hi vừa muốn mở miệng nói gì, lúc này, điện thoại di động của Mặc Thiếu Thiên vang lên .
Thời điểm Mặc Thiếu Thiên đang nhìn đến mã số gọi đến , không nghĩ nhiều liền nhận.
|
Chương 150: Cha Con Cùng Lên Trận! (2)
Thời điểm Mặc Thiếu Thiên đang nhìn đến mã số gọi đến , không nghĩ nhiều liền nhận.
“Này, Mạc Lương. . . . . .”
“Cái gì? Ở nơi nào? Tôi lập tức đến ngay !” Ngắn ngủi hai câu, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp cúp.
Hi Hi ngẩng đầu nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Cha, đã xảy ra chuyện gì?” .
“ Đã có tin tức của mẹ con !”
“Ở nơi nào?”
“Mạc Lương đang chờ chúng ta, đi trước rồi nói !”
“Ân!” Hi Hi gật đầu, hiện tại quan trọng nhất chính là chuyện của mẹ , bé quay sang nhìn Trọng Nhược Tình, đe dọa “Đừng để cho tôi phát hiện chuyện này có liên quan đến cô , nếu không, tôi nhất định muốn mạng của cô!” Nói xong, Hi Hi đi theo Mặc Thiếu Thiên đi ra ngoài.
Hiện tại, quan trọng nhất chính là an nguy của Lâm Tử Lam .
Vừa nhận được có tin tức của Lâm Tử Lam , tức thì hai cha con gia tăng cước bộ.
Sau khi hai người bọn họ bỏ đi , Trọng Nhược Tình ngồi dưới đất, ánh mắt nhìn cửa, nghe được tiếng xe nhớ xa dần , khóe miệng của cô mới chậm rãi gợi lên một tia hả hê cười.
Ngay vào lúc này, cô từ từ đứng dậy, đi tới trên ghế, nhìn mình trong kiếng , Trọng Nhược Tình từ từ lấy điện thoại di động ra.
“Bọn họ đã tin những gì mà tôi đã nói…, nhớ, cho tôi chăm sóc kỹ càng với ả ta , đừng làm cho cô ta chạy thoát. . . . . .”
. . . .
Mặc Thiếu Thiên đạp ga thật nhanh trên đường cao tốc , trực tiếp đến công ty.
Vào giờ này, người của công ty đại đa số đã tan việc, không có ai .
Mặc Thiếu Thiên dừng lại, trực tiếp từ trên xe đi xuống, Hi Hi cùng đi phía sau, hai cha con bước vào công ty.
Mạc Lương đang ở công ty chờ bọn họ, Mặc Thiếu Thiên vừa tiến vào, liền hỏi, “Như thế nào? Tra được cái gì?”
Mạc Lương nói, “ Tôi tra được từ một màn hình giám sát giữa trung tâm thành phố , phát hiện đoạn video ghi lại sau khi Lâm tiểu thư vừa cúp điện thoại liền lên một chiếc tắc xi, màn hình giám sát còn ghi lại rất rõ thời gian !”
Mặc Thiếu Thiên nghe xong liền tiến đến ngồi xuống , “Mở ra ta xem một chút!”
Mạc Lương gật đầu , lập tức mở ra đoạn băng ghi hình !
Mặc Thiếu Thiên ngồi trên ghế, Hi Hi đứng ở một bên, sau khi đoạn video được mở ra , ánh mắt Mặc Thiếu Thiên liền khóa thật chặt bóng dáng Tử Lam trong video.
Mặc Thiếu Thiên đã từng học qua môi ngữ. Anh có thể biết Lâm Tử Lam đang nói gì , chính là cùng anh trò chuyện.
Tử Lam mặc trên người một cái áo đầm màu xanh lá cây , nhìn vào , hết sức xinh đẹp, sau khi cúp điện thoại , cô liền ngăn cản một chiếc tắc xi bước lên .
Xe nhanh chóng nổ máy phóng trên đường.
Đoạn video liền đến nơi này là kết thúc .
Mặc Thiếu Thiên cau mày, nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn , sau khi bon họ chấm dứt cuộc điện thoại ,Lâm Tử Lam chắc chắn đang trên đường đến tìm anh , nhưng l cô không có đến. . . . . .
Nhất định đã xảy ra điều gì ngoài ý muốn!
Hi Hi cũng nhìn video, tầm mắt đuổi theo trong người video , một chi tiết nhỏ cũng chưa từng bỏ qua , gương mặt non nớt , sắc mặt lại căng thẳng.
Mặc Thiếu Thiên ngẩng đầu lên, nhìn Mạc Lương , “Lập tức tìm được cho tôi người đã lái chiếc tắc xi này là người nào!”
Một chút tin tức, anh đều không thể bỏ qua.
Mạc Lương nói, “Thấy bảng số xe, nhưng chiếc xe này sử dụng bảng số giả , căn bản không tra được!”
Nói cái này, Mặc Thiếu Thiên càng thêm khẳng định, việc này không phải ngoài ý muốn, mà là có người cố ý làm như vậy.
Ngồi đợi suốt một ngày , biển số xe cũng đã được chuẩn bị thật kỷ từ trước , nhất định là âm mưu đã lâu .
“Cho nên ? Tin tức liền đến nơi này cắt đứt sao?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Mạc Lương hỏi.
Đây được coi là cái tin tức quỷ gì ?
Người không tìm được, đây coi là tin tức gì?
Nhưng Mạc Lương vẫn gật đầu.
“Lập tức cho người đi tìm, tôi mặc kệ dùng biện pháp gì , đều phải tìm cho được Tử Lam!” Mặc Thiếu Thiên ra lệnh.
Mạc lương gật đầu , “Bây giờ tôi sẽ phái người đi thăm dò, chỉ cần có tin tức, sẽ lập tức truyền báo cho anh!”
Nghe Mặc Lương nói như vậy, Mặc Thiếu Thiên hình như cảm thấy, việc duy nhất hiện tại chính là đợi.
Nhưng việc này , vĩnh viễn đều là đau khổ nhất.
“Tốt lắm, cậu đi ra ngoài đi!” Mặc Thiếu Thiên thở dài.
Mạc Lương gật đầu , lui ra ngoài.
Lúc này, bên trong phòng làm việc chỉ còn sót Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên.
Ánh mắt Mặc Thiếu Thiên nhìn về phía gương mặt đang nhăn nhó của Hi Hi , bé cái gì cũng không có nói, mím môi, khẽ nhíu mày, xem ra, bé rất lo lắng.
Khi chứng kiến nét mặt hiện giờ của Hi Hi khiến Mặc Thiếu Thiên hết sức đau lòng.
“Con yên tâm, cha nhất định sẽ đem mẹ con tìm trở về !” Mặc Thiếu Thiên tha thiết nói.
Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, ánh mắt trở nên kiên định, “Ân!”
Bổng nhiên Mặc Thiếu Thiên chợt nhớ tới cái gì, cầm điện thoại bấm gọi.
Đối phương, rất nhanh đã bắt máy.
“Này, Vân Dục. . . . . .”
“ Thiếu Thiên, thế nào chợt nhớ tới gọi điện thoại cho tôi. . . . . .”
“Vân Dục , giúp tôi một việc!” Mặc Thiếu Thiên trực tiếp mở miệng, cắt đứt tiếng nhạo báng lười biếng của Vân Dục.
Vân Dục sững sờ, nghe được âm thanh Mặc Thiếu Thiên hết sức nghiêm túc, ngay lặp tức cậu liền cũng trở nên nghiêm túc, cậu lập tức ngồi xuống hỏi, “Chuyện gì? Nói mau!”
|
|
|