[GĐCP] Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc
|
|
Chương 160: Con Nhất Định Phải Đi Cứu Mẹ! (2)
Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, “Ba bây giờ sẽ đi tới chỗ đó, con ở nhà ngồi đợi đi !”
“Không được, com muốn đi chung với ba!” Hi Hi nói.
“Nhưng ……”
“Đó là mẹ của con, con nhất định phải đi !” Hi Hi hết sức kiên quyết nói.
“Không được !” Mặc Thiếu Thiên phủ quyết.
“Ba, ba yên tâm, con sẽ không làm liên lụy ba đâu!” Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên nói, không thấy mẹ, bé rất lo lắng, bây giờ đã có tin tức của mẹ, bé không thể nào không đi!
Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, đứa bé này quá là khác xa những đứa bé khác, bé có chủ kiến kiên định của chính mình.
“Nhưng lần này không giống, sẽ rất nguy hiểm !” Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi nói, nếu như bé xảy ra chuyện gì, anh làm sao ăn nói với Lâm Tử Lam đây?
“Nguy hiểm hơn con cũng đã trãi qua, con không sợ, con nhất định phải đi !” Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên khẳng định nói, ánh mắt, trên mặt cũng viết đầy kiên định. Bất kể là cái gì cũng không thể sửa đổi quyết định của bé!
Nếu như không thể chính mắt thấy mẹ an toàn, như vậy bé cũng sẽ không yên tâm!
Mẹ của bé, bé nhất định phải đi cứu !
“Bảo bối ……”
“Ba, nếu như không thấy mẹ, ba cảm thấy con sẽ ngoan ngoãn đợi ở chỗ này sao ? Coi như ba không để cho con đi, con cũng sẽ đi theo sau, ba tin không?”
Ý nói, ba dẫn con đi hay là để con tự mình đi?
Bé đã nói đến mức này thì anh còn nói gì được sao ?
Huống chi, sau này con đường của Hi Hi phải trải qua còn rất dài, bé có thể tự tay giết chết một xe sát thủ thì tuyệt đối không chỉ có vận khí mà thôi. Hi Hi về mặt này rất có thiên phú.
Nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên đành chịu, gật đầu một cái, “Được rồi, ba sẽ dẫn con đi !”
Anh tin tưởng Hi Hi nói được làm được, cho nên không bằng bé đi theo anh !
Anh chỉ còn cách là đáp ứng.
Khóe miệng Hi Hi nhếch lên.
“Ba, ba yên tâm, con sẽ không sao đâu!” Hi Hi biết ba lo lắng cho mình, cho nên bé hướng Mặc Thiếu Thiên nở một nụ cười an tâm.
Mặc Thiếu Thiên ngoắc môi, anh tin tưởng, bọn họ sẽ không có chuyện gì !
Vì vậy, cha con hai người tỉ mỉ chuẩn bị một phen.
Hi Hi đi tới phòng của mình, từ hầm bí mất dưới giường của mình móc ra một cái hộp, Mặc Thiếu Thiên đi vào, khí thấy những thứ đó ánh mắt của Mặc Thiếu Thiên sáng lên.
Anh lập tức đi tới, ngồi xổm xuống nhìn những thứ đó của Hi Hi, “Lấy được ở đâu vậy?” Mặc Thiếu Thiên nhìn, hết sức mừng rỡ.
Hi Hi nói, “Những thứ này đều là hàng mẫu Tạp Ni gửi cho con!”
Giọng nói hết sức bình tĩnh.
Cái gọi là hàng mẫu sợ so với hàng chính còn mạnh hơn
Mặc Thiếu Thiên nhớ tới lần trước Hi Hi ném lựu đạn đến giờ mới biết Hi Hi làm sao mà có. Bất quá nghĩ đi nghĩ lại, thật ra thì có một đứa con trai thiên tài thật đúng là không tệ.
Anh cầm những thứ đó lên kiểm tra, đều là hàng thượng đẳng.
“Con lấy những thứ này làm gì ?” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Phòng thân !” Hi Hi rất bình tĩnh nói.
Nghe lời nói của Hi Hi, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, cũng không nói gì, đưa tay mở ngăn bên trong của cái hộp ra nhìn.
Đưa tay ra cầm lên một khẩu súng xem sét, “AK-601……” Mặc Thiếu Thiên nói ra. Đây là súng có uy lực mạnh nhất, thanh âm nhỏ nhất mới ra. Lúc trước Mặc Thiếu Thiên đã thấy qua một lần, không nghĩ tới bảo bối lại có.
“Dạ, cái này là lúc trước Tạp Ni gởi tới!” Hi Hi nói, đối với những thứ này bé còn nhiều mà, dù lần đầu được thấy nó bé cũng chẳng tỏ ra kích động chút nào!
Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ một chút, khóe miệng cong lên,” Bảo bối, hay là cấp cho Ba một mớ này để dùng được không ……”
……
Hi Hi hung hăng liếc mắt Mặc Thiếu Thiên một cái.
Mặc Thiếu Thiên phát hiện, có đứa con chuyên về quân hỏa cũng thật tiện nghi.
Hi Hi cũng ngồi chồm hổm xuống, nhìn những thứ đó, không tệ, những thứ này đều vũ khí tốt. Khi biết Tạp Ni có được những thứ này thì bé ban đầu cũng chỉ là tò mò muốn nhìn một chút lựu đạn thật, súng lục hình dạng ra sao, nhưng không nghĩ tới Tạp Ni sẽ gửi cho bé. Hi Hi sợ mẹ sẽ phát hiện nên đem giấu hết chúng, thật không nghĩ tới có một ngày phải dùng những thứ đồ này!
Hi Hi cầm mấy trái lựu đạn. Bé rất ít khi dùng súng, có dùng thì cũng bắn không chính xác. Cho nên bé dứt khoát lấy một mớ lựu đạn, tốc độ mau, dễ sử dụng.
Mà Mặc Thiếu Thiên thì lựa chọn mấy khẩu súng.
Sau đó anh nhìn Hi Hi nói “Tại sao không lấy súng?”
“Không biết dùng !”
……
Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng, thì ra là con trai thiên tài của anh không phải là cái gì cũng là thiên tài, sau này còn cần phải rèn luyện nhiều.
“Qua hôm nay, hôm nào ba sẽ dạy cho con !” Mặc Thiếu Thiên nói, kỹ thuật bắn súng của anh cũng rất khá!
“Dạ!” Hi Hi không chút do dự đồng ý.
Vì vậy, cha con hai người trang bị một phen, chuẩn bị lên đường.
Ngay vào lúc này, di động của Mặc Thiếu Thiên lần nữa vang lên.
Là điện thoại của Vân Dục!”
Mặc Thiếu Thiên trực tiếp nhận.
“Gì vậy Vân Dục”
“Thiếu Thiên, đã tra được !”
Khi nghe được lời của Vân Dục, tim của Mặc Thiếu Thiên đập nhanh hơn, thanh âm cũng trở nên khẩn trương, “Ở nơi nào ?”
“Địa chỉ nơi đó tôi đã gởi vào GPS trong điện thoại của cậu, cậu cứ đi theo nó thì sẽ tới!” Vân Dục nói.
“Tôi đã tìm người đi thăm dò qua, bên kia có người bảo vệ, Lâm Tử Lam chắc hẳn là bị giam ở bên trong !” Vân Dục nói.
Nghe được những lời này, Mặc Thiếu Thiên gật đầu một cái, “Được rồi, tôi đã biết !”
“Còn nữa, nên cẩn thận một chút, bên đó có thể có mai phục!”
“Ừ !” Mặc Thiếu Thiên gật đầu.
Sau đó cúp điện thoại.
Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, đoạn đối thoại vừa rồi của cha và Vân Dục Hi Hi cũng đoán được bảy tám phần.
Mặc Thiếu Thiên nhìn điện thoại di động, nhìn Vân Dục truyền tới GPS, chỗ đó cùng chỗ với nơi mà Trọng Nhược Tình đã nói.
Nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên khóe miệng nhếch lên, “Chính là chỗ này !” Mặc Thiếu Thiên chắc chắn nói.
Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Ba, như thế nào ?”
“Đi, lên đường!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Hi Hi gật đầu.
Hai người đều mặc bộ trang phục toàn thân màu đen lên đường.
Mặc Thiếu Thiên không muốn làm cho A thị náo lên, nhưng nhìn Hi Hi cầm mấy cái 'phòng thân', anh lần này cũng sẽ hùa theo Hi Hi.
Có vài người đúng là chán sống!
Vì vậy, cha con hai người đi xuống lầu, Mặc Thiếu Thiên vừa muốn đi mở xe, thì lúc này một chiếc xe màu đỏ cách đó không xa lái thẳng tới bọn họ.
Hi Hi và Mặc Thiếu Thiên đứng tại chỗ, nhìn chiếc xe kia, ánh đèn sáng quá làm hai người cũng nhìn không rõ lắm, nhưng xe từ từ đến gần cách bọn họ 1 thước liền ngừng lại.
Tắt máy, xuống xe.
Một bóng dáng xinh đẹp đẩy cửa xe đi xuống.
Mà khi nhìn thấy người vừa tới, khóe miệng Hi Hi cong lên một cái cười, “Là cô?”
|
Chương 161: Ông Biết Tôi Là Gì Của Mặc Thiếu Thiên Không? (1) Nhìn thấy người đến là ai , Hi Hi nhếch miệng cười nhạt “ Là tỷ sao ?”
Hoa Hồng đẩy cửa xe bước xuống , toàn thân cô mặc một màu đen , càng tôn thêm nét đẹp mỹ lệ từng đường cong cơ thể càng hiện rõ , mái tóc đỏ được dùng dây cột sao ót , nhìn cô trông thật nhẹ nhàng đầy sức sống lại không mất vẽ mỹ lệ .
Nhìn Hoa Hồng hiện giờ , trông thật mê người .
Xinh đẹp lại mang theo khí phách , trong bóng đêm , hiên ngang mạnh mẽ .
“ Hoa Hồng tỷ !” Hi Hi nhìn cô , ánh mắt tràn đầy kinh ngạc .
“ Sao tỷ lại đến đây ?”
Khóe miệng Hoa Hồng câu lên “ Nghe nói cậu xuýt chút nữa bị sát thủ giết chết , tỷ có thể không tới sao ?” Hoa Hồng cười nói , sau đó đi tới , nhanh chóng đưa tay níu lấy lổ tay của Hi Hi “ Hiện tại đủ lông đủ cánh , lại biết hành động sao lưng tỷ đúng không ?”
Hi Hi lắc đầu “ Tuyệt đối không dám !”
“ Tại sao không nói cho tỷ biết ?”
“ Lúc đó vội quá , Hi Hi không biết tỷ đang ở đâu a ?”
“ Trước lúc đi , tỷ đã nói với Hi Hi thế nào ? Có chuyện gì ngay lặp tức gọi điện thoại cho tỷ !” Hoa Hồng nghiến răng nói , số điện thoại của cô rất ít người biết đến , cô đã cố tình đưa cho Hi Hi , nhưng ngay cả một cuộc điện thoại duy nhất cũng chẳng có .
Hoa Hồng cảm thấy thật đau lòng a !
Đến bây giờ Hi Hi mới bừng tỉnh hiểu ra , bé quay sang nhìn Hoa Hồng “ Số điện thoại của tỷ nhất thời Hi Hi quên mất !”
“ Cậu_______” Hoa Hồng nhìn bé , mắt đẹp híp lại .
Hi Hi vội vàng vuốt mông ngựa “ Tỷ thân ái đừng giận Hi Hi nha !”
“ Hoa Hồng tỷ thân ái , cám ơn tỷ đã tới !”
“ Thật là lạnh !”
Hi Hi mỉm cười , bé biết Hoa Hồng xinh đẹp vô song , miệng nói lời lạnh lùng nhưng sâu trong nội tâm thật sự rất ấm áp .
“ Tạp Ni nói cho tỷ biết , ta người khác truy sát sao ?”
Hoa Hồng lắc đầu “ Không phải !”
“ Vậy là ai đã nói ?”
“ Tỷ cũng không biết , tỷ nhận được tin tức mới tới !” Hoa Hồng nói , cô cũng không biết thân phận của đối phương , nhưng cô cảm thấy họ không có ác ý , cô cũng đã liên lạc với Hợp Tung , quả thật tin tức không sai , cho nên cô mới có thể tới !
Hi Hi cau mày , không phải Tạp Ni , vậy sẽ là người này đây ?
Mặc kệ là ai , Hi Hi cũng rất cảm kích vì Hoa Hồng đã đến với bé , đối với Hoa Hồng , Hi Hi luôn có một loại cảm giác rất đặc biệt .
Hoa Hồng cũng có cảm giác giống Hi Hi , nếu không , tại sao sau khi nhận được tin tức bị người ta truy sát , cô lại lặp tức lên máy bay , chạy nhanh đến đây .
Hi Hi nhìn Hoa Hồng , bé thật không ngờ , trên thế giới này vẫn còn một người nhớ đến mình , loại cảm giác này quả thật rất tốt .
Hoa Hồng nhìn Hi Hi “ Hiện tại cậu định làm gì tiếp theo ?”
“ Cứu mẹ !” Hi Hi trả lời .
Hoa Hồng cau mày “ Mẹ cậu bị làm sao ?”
“ Bị người ta bắt cóc rồi , chuyện này Tạp Ni không nói cho tỷ biết sao ?”
“ Không có………..” Không phải không nói , mà là cô chưa cho Tạp Ni có cơ hội mở miệng thôi , từ khi nghe được tin tức Hi Hi bị sát thủ đuổi giết thì cô liền trực tiếp ném luôn điện thoại , nhanh chân ngồi máy bay tới đây , không cho Tạp Ni có cơ hội nói hết mọi chuyện a .
“ Hiện giờ đã tra ra được vị trí hiện tại của mẹ , ta phải đi rồi !”
“ Được , chúng ta cùng nhau đi !”
Hi Hi gật đầu “ Ân !”
Mặc Thiếu Thiên muốn lái xe của anh , Hoa Hồng lại vổ vổ xe của cô , nhìn về phía Mặc Thiếu Thiên “ Mặc tổng , biết anh rất có tiền , nhưng xe tôi cũng không kém nha , ngồi xe của tôi luôn đi !”
Đang lúc dầu sôi lửa bỏng nên Mặc Thiếu Thiên không muốn nhiều lời với cô , mắt anh nhìn lướt qua chiếc Ferrari số lượng có hạn của cô , liền nhanh chân tiến tới .
“ Anh lái xe đi !” Nói xong , Hoa Hồng ném chìa khóa xe cho Mặc Thiếu Thiên .
Mặc Thiếu Thiên đưa tay chộp lấy .
Hoa Hồng mang theo Hi Hi , hai người cùng ra phía sau ngồi .
Mặc Thiếu Thiên cũng không nói nhiều , liền khỏi động xe , Hoa Hồng và Hi Hi ngồi ghế sau , mấy ngay nay sắc mặt Hi Hi lúc nao cũng tỏ ra nghiêm túc như ông cụ non , vậy mà , khi đối diện với Hoa Hồng , khóe miệng bé lại mang theo nụ cười nhàn nhạt .
Mặc Thiếu Thiên nhìn vào hệ thống định vị trên điện thoại di động , lái xe với vận tốc lớn nhất chỉ cần nghĩ đến rất nhanh có thể nhìn thấy Lâm Tử Lam , trong lòng anh có một loại cảm giác không nói nên lời , xe chạy giống như bay trên đường .
Hoa Hồng cảm thấy có chút hối hận , tại sao cô lại có thể để cho Mặc Thiếu Thiên lái xe đây ?”
Em gái anh ! Mặc Thiếu Thiên chết tiệt , đây là xe Ferrari bán số lượng có hạn , anh ta làm gì chạy như bay thế này ?
Trong lòng Hoa Hồng âm thầm mắng chưởi Mặc Thiếu Thiên , nhưng khi cô nhìn Hi Hi đang hết sức nghiêm túc , nên cô nhịn !
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
Lâm Tử Lam dựa cả người trên ghế salon , tay chân vẫn bị trói như củ , tóc trên đầu xỏa tán loạn , nhìn cô có chút không ổn , đôi môi tái nhợt khô khốc .
Mấy ngày liền cô chưa được ăn cơm , thể lực dần dần cạn kiệt .
Mộ Ngôn Tâm quả thật không phải người , cái gì cũng không cho cô ăn .
Mặc dù Tử Lam cảm thấy rất đói , nhưng cô tuyệt đối không bao giờ cầu xin một ai .
Coi như bọn họ thực sự cho cô ăn , cô cũng sẽ từ chối không đụng vào , ai biết được bên trong có bỏ thêm thứ gì .
Tử Lam kiên định , cô tin tưởng , nhất định sẽ có người tới cứu cô .
Nhất định thế !
|
Chương 161: Ông Biết Tôi Là Gì Của Mặc Thiếu Thiên Không? (2)
Ngay vào lúc này , cửa phòng vang lên một tiếng , Tử Lam ngay cả động cũng không , cô biết , ngoại trừ Mộ Ngôn Tâm ra , căn bản sẽ không có người thứ 2 tới đây .
Những đàn em cũng không dám đặt chân đến .
Tử Lam khép mắt hờ , gải bộ dưỡng thần , thật ra thì cô không muốn cùng Mộ Ngôn Tâm nói nhảm .
Mặc dù , đối với chuyện kia , cô đã từng có cảm giác ái náy , nhưng hiện tại , tuyệt đối cô không còn cảm thấy ái náy nữa , cô chỉ cảm thấy lúc trước bản thân làm chưa đủ lợi hại .
Mới có thể để hắn chết vẫn không chịu hối cải !
Mộ Ngôn Tâm đi tới , nhìn thấy Lâm Tử Lam đang nhắm chặt mắt lại , hắn nhếch miệng cười tàn nhẫn .
“ Lâm Tử Lam !” Mộ Ngôn Tâm kêu cô một tiếng , hôm nay , tâm tình hắn cũng không tệ lắm .
Tử Lam vẫn giữ im lặng không đáp trả .
Mộ Ngôn Tâm thấy cô có chút cử động nhẹ , khóe miệng hắn cười lạnh .
“ Giả bộ ngủ sao ? Được , cô cứ việc như thế , để xem cô có thể giả bộ đến khi nào ?” Mộ Ngôn Tâm lạnh lùng cười nói .
Chỉ cần nghĩ tới , tối hôm nay có thể trả thù cô , Mộ Ngôn Tâm cảm thấy tâm tình đặc biệt sảng khoái .
Tử Lam vẫn nhắm mắt như củ , cô không muốn nói nhiều với hắn dù chỉ một câu, vì nó rất lãng phí , liếc Mộ Ngôn Tâm một cái cô cũng cảm thấy mệt mỏi .
Mộ Ngôn Tâm nhìn bộ dạng Lâm Tử Lam , giống như dù hắn nói thế nào cũng không thể chọc giận được cô , nhưng hắn càng thấy bộ dáng như thế , lữa giận trong mắt hắn càng tăng thêm .
“ Lâm Tử Lam , tối hôm nay , tôi sẽ cho cô biết , ban đầu đắc tội với tôi sẽ có kết quả gì !” Mộ Ngôn Tâm nhìn Lâm Tử Lam nói gằn từng chử .
Xoay người , Mộ Ngôn Tâm nhìn về tên đàn em đứng phía sau ra lệnh “ Cậu mau đi lấy máy quay phim đặt ở bên trong , mở sẵn máy quay cho tôi luôn !”
Sau khi nghe Mộ Ngôn Tâm ra lệnh cho đàn em như vậy , Tử Lam cảm giác có điều gì đó không đúng .
Cô quay mặt lại , mở mắt , nhìn về phía bên kia một chút .
Tử Lam cau mày , đáy lòng thoáng qua một chút dự cảm xấu .
“ Ông muốn làm gì đấy ?” Tử Lam quay sang nhìn chằm chằm Mộ Ngôn Tâm hỏi .
Mộ Ngôn Tâm xoay người lại nhìn Tử lam “ Thế nào ? Hiện tại không giả bộ ngủ rồi hả ?”
Nói xong , hắn âm lãnh cười “ Lâm Tử Lam , cô hại tôi vợ chống ly tán , ngày xưa cô đã làm gì đối với tôi , hiện tại tôi sẽ trả lại cho cô gấp trăm gấp ngàn lần , để cô thử một chút , cảm giác lõa thể trước mặt mọi người là tư vị như thế nào !” Mộ Ngôn Tâm nói gằn từng chử .
“ Ông dám !” Tử Lam nhìn hắn lạnh giọng quát lên .
“ Tôi vì cái gì không dám ?” Mộ Ngôn Tâm nhếch môi cười khinh miệt .
“ Mộ Ngôn Tâm , trước khi ông làm việc này phải nghĩ đến hậu quả ra sao chưa !” Tử Lam nhìn hắn nói , suy nghĩ thoáng một chút , cô cũng không có gì đủ sức đe dọa hắn , chỉ có thể hù dọa trong lời nói .
Mộ Ngôn Tâm cau mày “ Hậu quả ? Hậu quả gì ? Cô đừng nghĩ rằng sẽ hù dọa được tôi !”
“ Tôi không hù dọa ông ….trước kia , trong bữa tiệc ông đã từng gặp qua tôi đúng không , vậy ông có biết quan hệ giữa tôi và Mặc Thiếu Thiên tổng giám đốc công ty Mk là như thế nào không ?” Tử Lam nhìn hắn từng câu từng chữ một nói , mặc dù âm thanh không phải rất lớn nhưng cũng rất có lực .
Mộ Ngôn Tâm sửng sốt .
Ngày đó , xác thực trong bữa tiệc hắn đã nhìn thấy cô , hơn nữa , cô còn cùng Mặc Thiếu Thiên khiêu vũ , vốn lúc đó hắn muốn báo thù , nhưng khi nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên , hắn liền muốn bỏ qua chuyện này .
Sau khi nhìn thấy tin tức Mặc Thiếu Thiên cùng Trọng Nhược Tình đính hôn , hắn mới biết Lâm Tử Lam chỉ là một vật hy sinh , nếu không , hắn sẽ không chủ động đi trêu chọc nữ nhân của Mặc Thiếu Thiên .
Nghĩ tới đây , khóe miệng Mộ Ngôn Tâm ngoắc ngoắc “ Lâm Tử Lam , chẳng lẻ cô muốn nói cho tôi biết , cô chính là nữ nhân của Mặc Thiếu Thiên sao ?”
Tử Lam sửng sốt .
Cô cho rằng có thể mang Mặc Thiếu Thiên ra hù dọa , Mộ Ngôn Tâm sẽ kiêng kỵ một chút , nhưng cô lại không ngờ , hắn thế lại hỏi sang vấn đề này .
Tử Lam nhìn Mộ Ngôn Tâm , đúng vậy , cô không phải là nữ nhân của Mặc Thiếu Thiên .
Nghĩ tới đây , cô mới biết mình tìm lý do quá mức vô lý .
“ Tôi không phải là nữ nhân của Mặc Thiếu Thiên , nhưng tôi lại là mẹ của con trai anh ta , Mộ Ngôn Tâm , trước khi đụng đến tôi , ông đã điều tra kỷ càng mọi chuyện chưa ?” Tử Lam hỏi .
Hôm nay , vì tính mạng nhỏ bé của mình , Tử Lam rất vô sỉ đem tên Mặc Thiếu Thiên nhắc đến .
Không còn cách nào , ai bảo ở A Thị này , người trâu bò nhất chính là Mặc Thiếu Thiên a !
Thanh danh của anh ta nổi như cồn , cũng là người khiến bao người phải kiêng kỵ .
Cho nên , Tử Lam hi vọng có thể lợi dụng Mặc Thiếu Thiên hù dọa Mộ Ngôn Tâm .
Mộ Ngôn Tâm sau khi nghe Tử Lam huyên thuyên một lúc , hắn cảm thấy thật buồn cười .
Mộ Ngôn Tâm nghe cô nói …., lại nhớ tới trước kia Trọng Nhược Tình đã từng nói với hắn rằng nữ nhân này chẳng qua nằm trong số những người từng bị Mặc Thiếu Thiên chơi qua đường mà thôi .
“ Lâm Tử Lam , không cần biết cô là ai , hôm nay đã rơi vào trong của tôi , tôi liền cho để cô trả giá thật đắt !” Mộ Ngôn Tâm hung hăng nói .
Mộ Ngôn Tâm xoay người , nhìn bọn đàn em ra lệnh “ Các cậu ra ngoài canh chừng !”
“ Dạ ! Lão đại !” Hai tên đàn em gặt đầu , liền đi ra phía ngoài .
Nhìn bọn họ vừa bước ra ngoài , lặp tức chân mày Tử Lam nhíu chặt , nhìn về hướng Mộ Ngôn Tâm , nổ lực để bản thân trấn định .
“ Mộ Ngôn Tâm , chuyện xảy ra vào 7 năm trước , trách nhiệm không thuộc về một mình tôi , nếu như không phải ông hành động không đúng trước , tôi nhất định sẽ không làm như vậy !”
“ Mặc kệ , cô bây giờ muốn nói thế nào , cũng không thay đổi được thực tế , Lâm Tử Lam , bây giờ , tốt nhất cô tiết kiệm một chút hơi sức đi !” Nói xong , Mộ Ngôn Tâm liền hướng Tử Lam đi tới .
“ Mộ Ngôn Tâm , ông dám đụng tôi , tôi nhất định sẽ giết ông ?” Tử Lam nhìn Mộ Ngôn Tâm nói , cảm giác hoi thở của hắn dần dần tiến sát cô , khiến cô cảm thấy rất ghê tởm .
Mộ Ngôn Tâm bởi vì những lời vừa rồi của cô đã chọc giận tới hắn “ Vậy thì cứ chờ thử xem !” Hắn đưa tay về phía cô .
Tử Lam hung hăng nhìn hắn , cô muốn tránh né , lúc này , dây trói chân của cô cũng được nới lõng , khi nhìn Mộ Ngôn Tâm đi tới , Tử Lam đột nhiên đưa chân ra hướng bộ phận quan trọng của hắn……
|
Chương 162: Tử Lam Cũng Rất Bạo Lực! (1) Tử Lam hung hăng nhìn hắn , cô muốn tránh né , lúc này , dây trói chân của cô cũng được nới lõng , khi nhìn Mộ Ngôn Tâm đi tới , Tử Lam đột nhiên đưa chân ra hướng bộ phận quan trọng của hắn……
Mộ Ngôn Tâm cũng không ngờ , hoặc là nói, hiện tại tay chân Tử Lam đều bị trói , hắn không cần cảnh giác, lần này bị Tử Lam đá một cái , nhằm vào mệnh căn của hắn mà đá , sắc mặt của Mộ Ngôn Tâm cũng trở nên xanh mét.
Mộ Ngôn Tâm đưa tay hướng xuống hạ thân bưng bít , gương mặt của hắn cũng trở nên vặn vẹo.
Tử Lam ngồi dưới đất, nỗ lực muốn giãy giụa cởi trói , cô muốn chạy khỏi nơi này , nhưng hơi sức không đủ, căn bản không cách nào cởi trói.
Sau khi Mộ Ngôn Tâm bớt đau , hắn càng thêm tức giận, tức giận, bộc phát đến không thể ngăn cản.
Hắn đi tới, vươn tay, “ Bốp” một tiếng, hung hăng cho Tử Lam một bạt tai. “Tiện nhân, dám đá tao , xem tao như thế nào thu thập mày!” Mộ Ngôn Tâm tức giận đằng đằng hô, cũng không biết mệnh căn của hắn còn có thể dùng nữa hay không.
Lúc nói lời này, hắn bởi vì đau đớn, mặt không khỏi co quắp xuống.
Tử Lam vốn không còn chút sức lực nào , lại bị đánh một cái tát, đầu có chút choáng váng , nhưng cô nhất định phải giữ vững tỉnh táo.
Mặc kệ như thế nào, cô nhất đĩnh cũng phải liều mạng một phen.
Mộ Ngôn Tâm đến gần, Tử Lam dùng hết sức lực toàn thân hướng hắn đá thêm một phát.
Lần này Mộ Ngôn Tâm đối với cô có đề phòng , nên tránh được một cú này của cô.
Hắn cười âm hiểm nhìn Lâm Tử Lam, “Vốn còn muốn đối với mày dịu dàng một chút, nhưng mày lại không biết phân biệt tốt xấu vậy thì đừng trách tại sao tao lại không biết thế nào gọi là thương hoa tiếc ngọc , hôm nay tao sẽ cho cô được dục tiên dục tử , tôi muốn nghe thấy tiếng mày rên rỉ nằm dưới thân tao cầu xin tha thứ!” Vừa dứt lời , Mộ Ngôn Tâm hướng về phía Tử Lam đi tới.
Tử Lam ngồi trên ghế sa lon, cô nỗ lực giãy giụa, lại không còn bất kỳ sức lực nào.
Mộ Ngôn tâm đáng chết , nếu như hắn thực sự đụng vào cô , cô nhất định sẽ giết hắn!
Trong lòng Tử Lam hung hăng mắng Mộ Ngôn Tâm .
Ngay vào lúc này, có người vọt vào, “Lão đại, có người đến rồi!”
Mộ Ngôn Tâm vừa định mắng , nhưng nghe được lời câu ta báo cáo , nhất thời Mộ Ngôn Tâm sững sờ, “Người nào tới?”
“Không biết, chỉ thấy một chiếc xe phóng như bay , hướng chúng ta chạy đến !” Tên đàn em nói.
Mộ Ngôn Tâm cau mày, ngoại trừ Trọng Nhược Tình biết đến chỗ này , ngoài ra sẽ không có ai biết.
Vậy ai đang tới đây?
Đáy lòng Tử Lam lại thoáng qua một tia vui mừng.
Trực giác nói cho cô biết người tới là ai!
Tử Lam nhếch miệng lên nở một nụ cười rất nhạt.
Mộ Ngôn Tâm quay sang nhìn cô , “Mày cười cái gì?”
“Không có gì, Mộ Ngôn Tâm , theo tôi đoán , người cùng với ông bày mưu cùng nhau bắt cóc tôi , chính là người bán đứng ông!” Tử Lam nhìn hắn nói, mấy ngày nay, cô suy nghĩ rất nhiều, ngày đó có người gọi điện thoại cho Mộ Ngôn Tâm , nhất định là người đã cùng hắn hợp lại bày mưu bắt cóc cô, hơn nữa còn có mục đích!
Mộ Ngôn Tâm sững sờ, hình như không chịu tin tưởng lời cô vừa nói , hắn trợn to hai mắt.
“Mày tại sao lại nói như vậy?” Mộ Ngôn Tân nhìn cô hỏi.
“ Không bằng , bây giờ ông gọi điện thoại cho cô ta , nếu như không có ai nghe điện thoại thì chính là lời tôi nói không sai!” Tử Lam không nhanh không chậm nói.
Sau khi nghe lời Tử Lam nói, Mộ Ngôn Tâm nhíu mày một cái, lấy điện thoại di động ra gọi cho Trọng Nhược Tình , quả nhiên, không có ai nghe.
Sắc mặt Mộ Ngôn Tâm bổng chốc không tốt.
Mà lúc này, hắn hoàn toàn không chú ý tới tay của Lâm Tử Lam để ở phía sau đang làm cái gì.
Mới vừa rồi, Tử Lam thừa dịp hắn không để ý , từ trên người hắn móc ra một vật, ở phía sau hung hăng cắt sợi dây.
“Đáng chết!” Mộ Ngôn Tâm mắng một tiếng.
Quay đầu sang nhìn Tử Lam, “Rốt cuộc là ai tới?”
“Tôi làm sao biết?” Tử Lam nhìn hắn nói.
Chợt, Mộ Ngôn Tâm phát hiện là lạ ở chỗ nào, mắt mở to , nhìn chằm chằm Tử Lam , “Mày đang làm gì đó ?”
Mới vừa nói ra những lời này, Tử Lam lại càng vội vàng dùng sức cắt dây thừng, Mộ Ngôn Tâm càng nhìn càng cảm thấy không đúng, liền hướng về phía sau lưng cô nhìn, vừa đúng lúc này, sợi dây đang trói chặt hay tay của cô cũng bị cắt đứt , tay được giải thoát khỏi sự trói buộc , Tử Lam tiện tay cầm một cái gạt tàn thuốc trên ghế sa lon , cô hướng về phía đầu Mộ Ngôn Tâm đập tới.
Mộ Ngôn Tâm cả kinh, hắn bị cái gạt tàn thuốc đập ngay giữa trán , dùng tay che đầu, trước mắt chợt tối đen .
Mà một tên đàn em đang đứng một bên, nhìn thấy Lâm Tử Lam động thủ, đang định xông lên, Tử Lam không nói hai lời, trực tiếp lại hướng hắn vung cái gạt tàn thuốc tạp kích hắn.
Dầu gì trước kia cô đã từng học qua một chút công phu, hiện tại ngược lại có chút công dụng rồi.
Nhìn bọn họ trúng chiêu, Tử Lam ngồi xổm xuống muốn cởi sợi dây trên chân ra.
Mộ Ngôn Tân không ngờ hắn năm lần bảy lượt đều bị nữ nhân này tập kích, thẹn quá thành giận, vừa muốn ra tay tàn ác đối với Lâm Tử Lam.
Ngay vào lúc này, “Phanh” một tiếng, cửa đột nhiên bị đẩy ra.
“ Pằng” một tiếng, tiếng súng vang lên.
Tử Lam ngẩng đầu lên, vừa định nhìn xem đã xảy ra chuyện gì, lại thấy Mộ Ngôn Tâm chợt ngã xuống trước mặt của mình.
Ngươi lam vừa quay đầu lại, thấy được người đang đứng trước cửa chính là Mặc Thiếu Thiên, Hi Hi, còn có Hoa Hồng.
Có trời mới biết, Tử Lam chưa từng có một khắc nào cảm thấy hình tượng Mặc Thiếu Thiên tốt như hôm nay , lúc này nhìn anh , không cần nói tới cỡ nào tốt đẹp , chỉ cần chứng kiến tới anh , trong lòng Lâm Tử Lam không nói ra được tâm tình gì.
Mặc Thiếu Thiên vừa nhìn thấy Lâm Tử lam , anh rất nhanh chạy vọt vào. “Em có bị làm sao không?” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hỏi.
|
Chương 162: Tử Lam Cũng Rất Bạo Lực! (2)
Tử Lam lắc đầu , “ Tại sao tới bây giờ mới đến. . . . . .”
Vừa mở miệng câu đầu tiên chính là oán trách.
Mặc Thiếu thiên tin tưởng , Lâm Tử Lam nhất định sẽ không có việc gì, nhưng khi mắt đảo qua, nhìn thấy y phục trên người Lâm Tử Lam xốc xếch , trong đầu anh rất nhanh chóng nghĩ chuyện gì vừa mới xảy ra , cơn thịnh nộ bắt đầu bùng phát , anh xoay người lại, cầm lấy một khúc gỗ từ trên mặt đất hung hăng tiến đến hành hung Mộ Ngôn Tâm.
Mặc Thiếu Thiên ra tay vừa nhanh vừa hung ác, ra tay như thế nào , căn bản anh không thèm quan tâm đến , đem Mộ Ngôn Tâm đánh một trận chết đi sống lại , cho đến khi hắn nằm dài trên mặt đất không đứng dậy nổi mới thôi.
Mặc Thiếu Thiên xuất ra toàn lực để phát tiết hết lữa giận trong lòng.
Tử Lam ngồi im bên cạnh nhìn, cô cũng không ngờ Mặc Thiếu Thiên ra tay rất . . . . . . Bạo lực!
Thế nhưng lần không giống nhau, lần này Mặc tổng, bạo lực đặc biệt rất mỹ cảm!
Tử Lam cũng không phủ nhận thực tế cô cũng chỉ là một nữ nhân a, thấy Mặc Thiếu Thiên ra tay cứu mình , hảo cảm đối với anh liền tăng vọt!
Hi Hi cũng vọt vào, thấy tình huống bên trong , lập tức chạy đến bên người Lâm Tử Lam, “Mẹ, người làm sao vậy? Có bị thương ở đâu không?” Bảo bối nhìn Tử Lam rất lo lắng hỏi.
Tử Lam thấy Hi Hi rất vui mừng , nhưng cô lại không nhìn thấy trong tay Hi Hi đang cầm một cây súng, cô lắc đầu “Mẹ không sao, chỉ là tốc độ tới của các ngươi tới quá chậm!”
Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên ngơ ngác nhìn nhau trong lòng ngầm hiểu .
Lúc này mẹ còn có thể châm chọc, như vậy nói rõ, quả thật mẹ không có việc gì!
Động tĩnh Mặc Thiếu Thiên gây ra rất lớn, lúc này, bên ngoài không biết từ nơi nào tới rất nhiều người , nhìn như muốn xông vào.
Vậy mà lúc này, Hoa Hồng trấn thủ tại cửa , một kẻ làm quan cả họ được nhờ, cô giơ súng lên, hướng về phía xông đám người đang xông tới , “ Pằng ! Pằng” liền bắn liên tục ba phát súng.
“Tất cả đứng lại cho ta, nếu không, ta ra tay thì tất cả đều vĩnh viễn nằm tại đây!”Hoa Hồng rất có khí phách nói.
Chính xác cô một mình một súng đứng đó, mọi người bị khí thế của Hoa Hồng hù dọa, tất cả mọi người đứng im tại chổ , im lặng , không dám lộn xộn nữa.
Hi hi nhếch miệng cười nhạt , tất cả bọn họ, bé chỉ cần thời gian làm một đĩa đồ ăn là có thể giết sạch!
Chân của Tử Lam được cởi trói , cô nhìn Mộ Ngôn Tâm bị Mặc Thiếu Thiên đánh nằm trên mặt đất không cử động nổi, lúc này Tử Lam đi tới, ngồi xổm người xuống nhìn Mộ Ngôn Tâm, “Nói cho tôi biết, ngày đó , nữ nhân kia gọi điện thoại cho ông là ai ?”
Mộ Ngôn Tâm nằm trên mặt đất, bị Mặc Thiếu ngày đánh thoi thóp chỉ còn một hơi thở , trong miệng hắn giờ đây còn có thể nói ra cái gì đây?
Thật ra thì không cần phải nói, Tử Lam mơ hồ cũng đoán được là ai, khóe miệng cô nâng lên một nụ cười nhẹ , mặc dù hiện giờ nhìn cô có chút chật vật, nhưng phong cách của cô vẫn không giảm xíu nào , “Mộ Ngôn Tâm, tôi nói rồi, trước khi muốn làm bất cứ chuyện gì, đều phải nghĩ đến cái giá thật lớn phải trả đấy!” Tử Lam nói gằn từng chữ.
Mộ Ngôn Tâm nói cái gì, Tử Lam cũng không nghe rõ, cô đứng dậy.
Tử Lam vừa muốn nói gì, bỗng nhiên cô có cảm giác trước mắt tối đen , trực tiếp ngã xuống.
“Mẹ. . . . . .”
“Lâm Tử Lam. . . . . .”
Hai ngày sau , Tử Lam từ từ mở mắt, đập vào mắt cô chính là trần nhà màu trắng , khiến cô luôn cảm giác có chút hoảng hốt lại có chút cảm giác quen thuộc.
Giống như đã gặp qua ở nơi nào.
Nhưng lại không nhớ rõ!
Ngay vào lúc này, một cái đầu nhỏ đưa tới, “Mẹ, người đã tỉnh?”
Tử Lam giật mình sắp ngất , quay sang , khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bé non nớt kia của Hi Hi thì khóe miệng cô mỉm cười thật tươi .
“Bảo bối. . . . . .”
“Mẹ, người cuối cùng tỉnh!” Hi Hi nhìn Tử Lam cười nói, nhìn mẹ ngủ lâu như vậy, Hi Hi hết sức đau lòng.
Tử Lam nhìn bé, sau đó cô lại nhìn trần nhà, “Mẹ bây giờ đang ở đâu?”
“Ở bệnh viện a!” Hi Hi nói, “Mẹ, con cảm thấy người nhất định là số con rệp, đây đã là lần thứ hai mẹ vào bệnh viện rồi , thời gian khoảng cách cũng gần như vậy!”
Nghe Hi Hi líu lo nói một tràng, cuối cùng Tử Lam cũng tỉnh táo lại, cô động thân, muốn ngồi dậy, Hi Hi vội vàng cầm gối đầu giúp cô kê phía sau lưng , giúp cô dựa vào có cảm giác thoải mái một chút.
Tử Lam ngồi dậy, bây giờ cô mới phát hiện, gian phòng này chính gian phóng trước kia cô đã ở , quả nhiên, cô mới xuất viện được mấy ngày, lại trở ngược vào ở tiếp!
“Mẹ ngủ bao lâu?” Tử Lam hỏi.
“Hai ngày!” Hi Hi nói.
Tử Lam sững sờ, không ngờ thế nhưng cô đã ngủ lâu như vậy.
“Bác sỉ cũng đã nói bởi vì mẹ đói bụng lại thêm mệt nhọc mới có thể ngủ lâu như vậy, mặc kệ , tỉnh lại cũng không bị ảnh hưởng gì !” Hi Hi nói, đây mới đúng là sự tình duy nhất để cho bé vui mừng .
Mẹ không bị bất kỳ thương tổn nào .
Tử Lam gật đầu mỉm cười dịu dàng nhìn Hi Hi.
Không nhắc đến thì thôi , vừa nói đến đói, quả thật cô vẫn cảm thấy rất đói bụng nga .
Mặc dù sau khi trở về, đã truyền không ít dinh dưỡng vào cơ thể , nhưng dù sao không phải là ăn , mấy ngày liền trong bụng Tử Lam không có cái gì bỏ vào bụng rồi , còn cảm thấy rất đói !
Hi Hi nhìn ra tâm tư của mẹ , “Cha đi ra ngoài mua đồ ăn rồi!”
Tử Lam gật đầu , sau đó nhớ tới cái gì, “Mộ Ngôn Tâm sao rồi ?”
Hi Hi suy nghĩ một chút, sau đó cười nói, “Đang bị thương nằm viện , hiện giờ hắn không thể động đậy nữa rồi !”
Tử Lam chăm chú nhìn vào nét mặt của Hi Hi , hai hàng lông mày nhướng lên, “Thật?”
“Tàn phế, bây giờ hắn đang nằm trên giường bệnh không thể cử động được rồi !” Hi Hi nói thật.
“Chỉ là coi như tàn phế, hắn còn phải ngồi từ nhiều năm nữa đó !” Hi Hi nói, dĩ nhiên việc này là cha làm.
Vốn hai cha con muốn giết mộ Ngôn Tâm cho hả giận , nhưng tổng cảm thấy nếu làm như vậy quả thật có lợi cho hắn quá rồi, vì vậy, kết quả chính là như thế.
Nghe lời Hi Hi nói xong , Tử Lam gật đầu đồng ý .
Kết quả này cùng với suy nghĩ của cô không sai biệt lắm
Tử Lam cũng không nói gì thêm nữa , trước khi Mộ Ngôn Tâm dự định sẽ hành động lỗ mãng như thế , hắn nên nghĩ đến hậu quả.
Nếu như nói Tử Lam nên vì chuyện xảy vào bảy năm trước cần phải trả giá thật lớn, như vậy thì lần này cô bị bắt cóc, mà Mộ Ngôn Tâm cứ như vậy khăng khăng một mực nghĩ muốn hại cô , hắn sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày như thế.
Chỉ là. . . . . .
|