[GĐCP] Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc
|
|
Chương 200: Trận Chiến Của Hoa Hoa Công Tử (1) Edit : Oanh Love
Sau khi nghe Hi Hi nhắc , Mặc Thiếu Thiên bỗng nhiên tỉnh ngộ, anh mỉm cười, “Điều này sẽ được giữ bí mật ! “ Mặc Thiếu Thiên cho biết.
Hi Hi nhìn cha của mình , bằng ánh mắt xem thường.
“Cha, ngươi xác định, ngươi có thể đối phó mẹ sao?” Trong lòng Hi Hi hoài nghi hỏi một câu như thế.
Mặc Thiếu Thiên liếc nhìn Hi Hi bằng ánh mắt ‘ hỏi vô ích’, điều này còn có thể nghi ngờ sao?
“Đừng quên , còn có Tiêu Dật thúc thúc ở đây , mẹ không phải là người quá dễ dàng bị ấn tượng bởi người khác !” Hi Hi hảo tâm nhắc nhở Mặc Thiếu Thiên .
Nhắc đến Tiêu Dật, khóe miệng Mặc Thiếu lộ ra một nụ cười rất bất lương , hoàn toàn yêu nghiệt hoa lệ, “Chỉ sợ rằng cậu ta hiện tại không rảnh để trông nom những việc bên này !”
"Tại sao? " Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Mặc Thiếu Thiên nhướn mày, “Hiện tại cậu ta đang bị cảnh sát điều tra !”
Hi Hi cau mày hỏi , “Tại sao?”
Mặc Thiếu Thiên mỉm cười, “Tàng trử các loại thuốc nguy hiểm !"
“... .........”
Hi Hi nhìn chằm chằm Mặc Thiếu Thiên , rõ ràng mấy hôm trước Dật thúc thúc còn rất bình thường , bé cũng không biết tại sao mấy ngày nay bên Dật thúc thúc vì sao an tĩnh như vậy, thì ra là thế ! .
Không cần phải nói, chuyện này, chắc chắn là cha làm.
Cha, ngươi chơi xấu !
Mặc Thiếu Thiên nhướn mày, không cho là đúng, anh không giết cậu ta đã là tốt lắm rồi , chỉ là tìm một ít chuyện rắc rối cho Tiêu Dật, đối với cậu ta mà nói, đã là đủ khách khí !
Anh dám cam đoan, chỉ cần Tiêu Dật vừa rời khỏi A Thị , anh chắc chắn sẽ giết cậu ta !
Điều này, ai cũng không thể ngăn cản !
“Nhưng, nếu như chuyện này sau khi được điều tra rõ ràng , Tiêu Dật vẫn sẽ được thả ra !” Hi Hi nói.
Khóe miệng Mặc Thiếu Thiên ngoéo ... một cái, anh không nghỉ chuyện này sẽ đem Tiêu Dật nhốt vào tù , bởi vì chuyện cũng không quan trọng lắm , Tiêu Dật tự nhiên sẽ có biện pháp thoát khỏi, hiện tại anh chỉ muốn tìm cho Tiêu Dật một chút phiền phức, để cậu ta không có cơ hội xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Chiêu này, Hi Hi thật sự nghĩ rằng, cha đủ thâm độc !
“Được rồi, con làm cơm nhanh lên một chút, cha sắp bị chết đói...” Mặc Thiếu Thiên thúc giục nói.
“... .......”
Mặc Thiếu Thiên đi ra ngoài, Hi Hi tiếp tục làm cơm, sau khi làm xong, một nhà ba người ngồi cùng một chỗ ăn uống, cười cười nói nói, rất là hạnh phúc.
Sau bữa ăn, Tử Lam nhìn thoáng qua một chút tin tức, sau khi Hi Hi thu thập xong, bé cùng Mặc Thiếu Thiên hai cha con ngồi trước TV chơi trò chơi.
Tử Lam nhìn hai cha bọn họ vui đùa rất hăng hái, cô ngồi trên sô pha uống cà phê nhìn tin tức, mãi cho đến khuya, Tử Lam mệt mỏi trực tiếp ngủ trên ghế sô pha.
Trong giấc mộng , Tử Lam có cảm giác mình bị lung la lung lay, nhưng cô không thức dậy, vẫn cứ tiếp tục ngủ.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Ngày hôm sau.
Khi Tử Lam...tỉnh lại, cô phát hiện mình đang nằm ngủ trên giường.
Tử Lam nhíu mày , cô nhớ kỹ mình đã ngủ trên ghế sô pha mà, cô lúc nào lại trở về phòng như thế?
Tử Lam không có bất kỳ ấn tượng nào , chẳng lẽ ngày hôm qua do cô quá mệt mỏi?
Nghĩ tới đây, Tử Lam không tiếp tục tìm hiểu nữa , cô thay đổi quần áo ra ngoài rửa mặt.
Hi Hi đã làm xong bữa sáng, Tử Lam nhìn về phía bé , Hi Hi tặng cho cô một nụ cười thật tươi, "Mẹ, ngươi đã tỉnh?"
Tử Lam gật đầu.
“Ngày hôm qua ngủ có ngon không?” Hi Hi hỏi.
Tử Lam gật đầu, sau đó cô có cảm giác câu nói của Hi Hi đầy hàm ý , sau đó nhìn Hi Hi hỏi, “Ngày hôm qua , mẹ tại sao lại nằm ngủ trong phòng như thế?"
"Cha ôm ngươi đi vào a... " Hi Hi nói.
Tử Lam đánh răng, ngạc nhiên một chút.
Mặc Thiếu Thiên ôm cô vào phòng sao ?
Vì sao ngay cả một chút ấn thượng cô cũng không có?
Chẳng lẽ bởi vì ngày hôm qua cô cưỡi ngựa, quá mệt mỏi?
Tử Lam bối rối.
|
Chương 200: Trận Chiến Của Hoa Hoa Công Tử (2)
Không ngờ , Mặc Thiếu Thiên lại ôm cô đi vào phòng , chẳng biết tại sao, nghỉ về điều này, tim Tử Lam hung hăng đập liên hồi , không thể giải thích được cảm giác đang lan tràn trong tim cô lúc này.
“Mẹ, nhanh lên một chút, ăn điểm tâm, ngươi muốn trể giờ đi làm sao !” lúc này, Hi Hi lên tiếng nhắc nhở.
“Nga, lập tức ! " Tử Lam định thần, lên tiếng, nhanh chóng rửa mặt, không suy nghĩ thêm nữa vấn đề kia.
Sau khi rửa mặt xong, Tử Lam vội vã ăn xong bữa sáng, đi làm.
Vừa bước vào công ty, từng bộ phận đều đặc biệt bận rộn, không biết chuyện gì, mỗi người xem ra đều rất lo lắng, khẩn trương.
Tử Lam thân kiêm đồng thời hai chức, vừa làm thư kí, bên kia, cô và Trần Mặc sẽ phải đối mặt với những khảo hạch, và những tiến hành cuối cùng của việc kiểm nghiệm và kiểm tra, Tử Lam chỉ làm phụ ta Trần Mặc mới là người đảm nhiệm chính thức , sản phẩm đầu tiên , vì vậy hai người mỗi ngày đều giống như đang hội hợp , đặc biệt bận rộn .
Bận rộn , thậm chí ngay cả thời gian ăn cũng đều đặc biệt khẩn trương.
Đột nhiên mấy ngày nay, ngoại trừ cô cùng Mặc Thiếu Thiên ở trên công việc giao tiếp một chút , hầu như ngay cả thời gian nói những lời dư thừa cũng không có.
Cứ như vậy, liên tiếp qua vài ngày.
Rốt cục, hàng loạt các loại trang sức hàng mẫu hợp tác cùng Vân Đức đã được đưa ra thị trường , hoàn thành xong tất cả, Tử Lam nhất thời cảm thấy nhẹ nhõm, thư giản, sau khi làm xong cái case này , cô cảm thấy thả lỏng hơn.
Chỉ còn lại vài ngày hành trình đi cùng với Mặc Thiếu Thiên, Tử Lam nghỉ mình có thể ứng phó được.
Thẳng đến, ngày hôm nay.
Sáng sớm , trước lúc Tử Lam đi đến công ty , trên mặt Hi Hi mang theo bộ dạng thần bí , khi nhìn thấy Tử Lam bé luôn luôn mỉm cười, Tử Lam cũng không biết vì sao, dù sao đây cũng không là lần đầu tiên bé động kinh như thế.
Tuy nhiên , sau khi cô đến công ty, chính xác mà nói, lúc gần đến buổi trưa, có một bưu kiện đưa tới một bó hoa tươi.
Chín mươi chín đóa hoa hồng Champagne, trên tấm thiệp còn viết, “Tặng cho người đẹp nhất !” Nhưng không có kí tên.
Mỗi lần có người tặng hoa, đều khiến cho phòng thiết kế gây ra một tin đồn lớn, mọi người đều suy đoán ai tặng, nhưng Tử Lam cũng không biết, chỉ là nhìn những đóa hoa hồng Champagne, chợt nhớ tới ngày đó Mặc Thiếu Thiên hỏi cô thích hoa hồng Champagne hay là hoa bách hợp.
Là anh ta tặng sao?
Tử Lam cau mày, Mặc Thiếu Thiên tại sao lại muốn tặng hoa cho cô?
Nghĩ tới đây, Tử Lam nhíu mày trầm mặc.
Cảnh Thần cũng ép hỏi Tử Lam, Tử Lam lắc đầu, biểu tình chân thành, "Tớ thực sự không biết !"
Nhìn bộ dạng chân thành của Tử Lam, Cảnh Thần tin, nhưng mà vẫn nhịn không được muốn bát quái một chút.
Chín mươi chín đóa hoa hồng, tuyệt đối là có ám chỉ điều gì đó !
Tử Lam cũng không biết, hoa hồng kia đến tột cùng là ai đã tặng cô, bất quá, nhìn bó hoa hồng Champagne trên tay , khóe miệng không khỏi nhếch lên một chút, trên thực tế, loại hoa này, còn rất có khí chất.
Lúc xế chiều, Tử Lam đi vào phòng làm việc của Mặc Thiếu Thiên đưa tư liệu.
Vừa bước vào cửa, Tử Lam nhìn thấy toàn thân Mặc Thiếu Thiên mặc một bộ quần áo màu đen, cúi đầu vào bàn làm việc, có vẻ như, rất là chăm chú, có đôi khi Tử Lam thực sự nghĩ, những khi Mặc Thiếu Thiên tập trung vào công việc, đặc biệt rất có sức hấp dẫn.
Nhất là hiện tại.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nghe được tiếng gõ cửa, nhưng không nghe thấy thanh âm cửa mở ra, anh liền ngẩng đầu nhìn về phía cửa, Tử Lam đang đứng ở đó.
Bốn mắt nhìn nhau, Tử Lam thất thần một lúc, sau khi khôi phục lại sự bình tĩnh của mình mới đi vào.
“Mặc tổng, đây là bản kế hoạch lần này , anh xem qua một chút !” Tử Lam đem tư liệu đặt trên bàn làm việc của Mặc Thiếu Thiên, nhẹ nhàng khẽ nói.
Mặc Thiếu Thiên nhìn bản kế hoạch được đặt trước mặt , cũng không vội vàng mở ra xem , trái lại nhìn Lâm Tử Lam, khóe miệng gợi lên một vòng cung, “Tối này em có bận gì không?”
Tử Lam nhíu mày, sau đó thành thật lắc đầu, “Không có !”
“Tốt lắm, vậy tối nay cùng anh đi ra ngoài một chút !” Mặc Thiếu Thiên nói, sau đó định ra thời gian cho Tử Lam.
Tử Lam nhíu mày, “Có chuyện gì sao ?” Tử Lam hỏi.
Mặc Thiếu Thiên nhướn mày, “Đương nhiên !”
“Chuyện gì?"
“Tối nay em sẽ biết !” Mặc Thiếu Thiên nói, còn cố để cho Tử Lam mập mờ suy nghỉ.
Về phần chuyện gì, Mặc Thiếu Thiên chưa nói, Tử Lam cũng không hỏi tới, bởi vì Mặc Thiếu Thiên không muốn nói cho cô biết, cho dù cô có hỏi, anh cũng sẽ không nói, dù sao, đến tối cũng sẽ biết, Tử Lam không còn hỏi tiếp về vấn đề này , thối lui ra khỏi phòng làm việc.
Cho đến buổi tối…
Mặc Thiếu Thiên đến đón Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên mặc một chiếc quần dài màu đen, áo sơ mi màu xám nhạt, nhìn anh, đẹp trai lại mang theo một chút thanh lịch giản dị , lại không kém phần cao quý , chính là cốt cách trời sinh , mặc bất cứ cái gì cũng đều làm cho người ta có một cảm giác thật đặc biệt , đặc biệt giành riêng về anh.
Về phần Tử Lam, hôm nay , cô mặc bộ quần áo theo phong cách trang nhã , một chiếc váy màu tím dài đến đầu gối, trông giống như một bông hoa hồng đang nằm trên một vách đá cao, nhưng khi hai người đứng chung một chỗ, trông thật hài hòa.
Mặc Thiếu Thiên nhìn trang phục của Tử Lam, hai tròng mắt quét trên người Tử Lam một chút, “Lâm tiểu thư, hôm nay em rất đẹp !”
“Theo như anh nói, vậy là trước kia tôi không được đẹp sao?"
“Ngày hôm nay xinh đẹp nhất !” Mặc Thiếu Thiên nói.
Tử Lam mỉm cười, cũng không nói gì, sau đó, ngồi trên xe theo Mặc Thiếu Thiên lái đi.
Tử Lam vẫn không hỏi đến cùng là muốn đi đâu, thẳng đến khi bọn họ ngừng xe lại trước mặt một nhà hàng.
“Anh mang tôi đến đây làm gì ?”Tử Lam hỏi.
Mặc Thiếu Thiên rất bình tĩnh nói với cô một tiếng, "Ăn !"
Đây là cái gọi là có chuyện gì sao?
Tử Lam hiểu , Mặc Thiếu Thiên chưa bao giờ làm việc theo lẽ thường .
Cô cũng không nghĩ quá nhiều, theo chân Mặc Thiếu Thiên đi vào nhà hàng , vừa đặt chân tới cửa , ngay lặp tức có người mở cửa cho họ, Tử Lam bước vào, nhìn chung quanh liếc mắt bốn phía, mới phát hiện "Làm thế nào lại chỉ có hai người chúng ta?"
Mặc Thiếu Thiên nhướn mày, không nói bất cứ điều gì, vượt lên trước dẫn đầu đi vào trong.
Tử Lam suy nghĩ một chút , cũng đi theo vào.
Hai người ngồi đối diện với nhau , trên bàn đặt sẵn rượu vang, hoa hồng, còn đốt nến.
Tử Lam đầu tiên suy đoán, chắc đây là bữa tối dưới ánh nến ?
Tử Lam có chút bối rối, nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Mặc tổng, anh nói có chuyện , sẽ không phải là chỉ muốn ăn cơm tối thôi sao ?”
Mặc Thiếu Thiên nhướn mày, "Dân dĩ thực vi thiên, ăn uống là chuyện hệ sự nhất đối với con người, chẳng lẽ không phải sao?"
“... .........”
Mặc kệ Tử Lam có nói thế nào, Mặc Thiếu Thiên luôn luôn dùng những lời lẽ sai trái ứng đối với cô, Tử Lam không muốn tiếp tục cùng anh tranh cải về vấn đề này.
Ngay vào lúc này, một loạt người từ bên trong đi ra, anh quản lí đi đầu tiến lên hỏi, “Mặc tổng, có thể mang thức ăn lên được chưa ?”
Mặc Thiếu Thiên thân sĩ gật đầu một cái.
Ngay sau đó, các nhân viên bắt đầu dọn thức ăn lên.
Tử Lam nhìn về phía trước mặt mình , khí thế kia, cô luôn có cảm giác bản thân giống như những nhân vật trong phim thần tượng.
Thường thì những anh chàng hoa hoa công tử, đều thích bày ra bộ dáng như thế ...trước khi bắt đầu trận chiến, không ngờ Mặc Thiếu Thiên cũng thích...
|
Chương 201: Mặc Thiếu Thiên Khó Xử (1) Edit : Oanh Love
Tử Lam nhìn về phía trước mặt mình , khí thế kia, cô luôn có cảm giác bản thân giống như những nhân vật trong phim thần tượng.
Thường thì những anh chàng hoa hoa công tử, đều thích bày ra bộ dáng như thế ...trước khi bắt đầu trận chiến ,không ngờ Mặc Thiếu Thiên cũng thích...
Chờ một chút.
Thông thường, một âm mưu như vậy, đều là nam chủ và nữ chủ biểu lộ tình ý, cho nên... Bọn họ? ? ?
Tử Lam sửng sốt, mang theo nghi vấn nhìn Mặc Thiếu Thiên, nhưng Mặc Thiếu Thiên lại không có bất kỳ biểu tình gì cả , Tử Lam tự thuyết phục mình, quả thật cô đã suy nghỉ quá nhiều .
Lúc này, sau khi bày xong thức ăn ra bàn, tất cả mọi người đều lui ra, Tử Lam ngẫm nghỉ , thời điểm này, chắc sẽ có âm nhạc vang lên mới phải ?
Tuy nhiên , âm nhạc không có vang lên.
Nhìn lên trước mặt đầy bàn toàn những loại thức ăn Tây, Tử Lam lại nhìn sang Mặc Thiếu Thiên, “Mặc tổng, tôi đã vì công ty lặp công chuyện gì sao ?” Tử Lam hỏi.
Nếu không , hôm nay Mặc Thiếu Thiên tại sao lại mời cô ăn cơm như vậy?
Mặc Thiếu Thiên cau mày , ngẩng đầu lên nhìn Tử Lam, “Không có việc gì , anh lại không thể mời em ăn cơm sao?” Mặc Thiếu Thiên hỏi lại.
“... ...... ...”
“Chẳng qua ,tôi quả thật cảm thấy kỳ quái thôi !” Tử Lam nói.
Cô có cảm giác giống như, hai người bọn họ cùng nhau ăn cơm tối dưới ánh nến, có một loại cảm giác đặc biệt quỷ dị !
“Em thật sự không biết hôm nay ngày gì sao?” Mặc Thiếu Thiên ngẩng đầu lên nhìn Tử Lam hỏi, gương mặt của anh được chiếu rọi dưới ánh nến , xem ra thật yêu nghiệt không nói nên lời.
Tử Lam nhìn về phía Mặc Thiếu Thiên, nghi vấn hỏi, “Ngày gì?”
“………..”
Có đôi khi, Mặc Thiếu Thiên cảm thấy thật sự bái phục nữ nhân này !
Bất quá bây giờ, cô không biết, đối với anh là một điều rất có lợi .
Mặc Thiếu Thiên không trả lời, sau đó, tất cả ánh đèn mờ trong phòng bỗng nhiên vụt tắt , âm nhạc vang lên, không phải là tấu khúc liên quan đến ái tình, mà là ………..
Bài hát chúc mừng sinh nhật vui vẻ…!
Tử Lam bị sốc.
Lúc này, có người chậm rãi đẩy một chiếc bánh ga-tô thật to đi ra, có người dùng đàn vi-ô-lông lôi kéo một bài nhạc sinh nhật vui vẻ , sau đó, Mặc Thiếu Thiên cầm chay rượu vang lên , đứng trước mặt Tử Lam, vóc người cao ráo, càng tôn thêm vẽ cao quý cùng yêu nghiệt của mình, nhìn anh giống như chàng bạc mã hoàng tử từ trong truyện tranh bước ra , hoàn mỹ vô khuyết.
Tử Lam ngồi yên tại chổ, hoàn toàn bị sốc .
Thẳng cho đến khi Mặc Thiếu Thiên đi tới trước mặt cô nói một câu, “Sinh nhật vui vẻ !” Tử Lam hiểu ra mọi chuyện.
Hôm nay chính là sinh nhật của cô !
Tử Lam không bao giờ lãng quên, tuy nhiên , mấy ngày nay quá bận rộn, cô thực sự đã đem chuyện này quên mất !
Tuy nhiên, cô không ngờ, Mặc Thiếu Thiên dĩ nhiên biết, còn lại vì cô mà âm thầm làm việc này.
Nhìn Mặc Thiếu Thiên, Tử Lam chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ xuất hiện một trường hợp như vậy với cô , rất giống như những giấc mơ mà cô từng nghỉ.
Sau khi cảm động xong , Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Tại sao anh biết hôm này chính là sinh nhật của tôi?”
Mặc Thiếu Thiên nhướn mày, “Muốn biết điều này, cũng khó sao?”
“Bảo bối nói cho anh sao ?”Tử Lam hỏi.
Mặc Thiếu Thiên nhướn mày, không có phủ nhận.
Lúc trước, rất lâu rồi , có một lần Hi Hi vô tình nói cho anh biết , không biết ma xui quỷ khiến thế nào , anh lại nhớ thật kỹ ngày này .
Tử Lam chỉ biết, nhất định là tên tiểu tử thúi nhà cô giở trò quỷ , trách không được sáng sớm lúc cô ra cửa, bé còn tặng cho cô một nụ cười đầy thâm ý, còn giúp cô chọn trang phục, thì ra là thế !
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, dù sao , anh có thể nhớ kỹ, phần tâm ý này, trong lòng Tử Lam thật sự rất cảm động, cô mỉm cười dịu dàng nhìn về phía Mặc Thiếu Thiên, mở miệng nói một câu, "Cám ơn !"
Mặc Thiếu Thiên mỉm cười, sau đó, tiết nhạc chúc mừng sinh nhật vui vẻ lại vang lên, Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam, cặp mắt kia sinh động chiếu sáng, giống như bảo thạch , Tử Lam nhìn vào đôi mắt của anh, tim đập không khỏi đập liên hồi.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên bỗng nhiên kéo Tử Lam vào trong ngực của anh, hướng về phía môi của cô hạ xuống một nụ hôn.
Một nụ hôn thật sâu, triền miên…nóng bỏng…
Sau khi hôn xong, mặt của Tử Lam nhịn không được đỏ lên, Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam, khóe miệng cười tà , nhìn cô, “Sinh nhật vui vẻ !”
Chúc mừng sinh nhật , nụ hôn này là sao ?
Tử Lam chỉ có thể tự an ủi mình như thế !
“Cám ơn !” Tử Lam nói xong, mặt không khỏi nổi lên vẻ đỏ ửng, hai bên trái phải còn hồng hồng !
“Mặc tiên sinh, hiện tại có cần cắt bánh ngọt không ?” Người phía sau hỏi.
Tử Lam vừa định gật đầu, lúc này, Mặc Thiếu Thiên mở miệng, “Chờ một chút , còn có người sắp tới !”
Tử Lam nhíu, “Còn ai khác ?"
Ngay vào lúc này, một bóng dáng nho nhỏ từ bóng tối từ từ đi tới.
Khi Tử Lam nhìn thấy người đến là ai, trong lòng cô thật sự cảm thấy rất vui vẻ, cảm động.
Hi Hi mặc một bộ lễ phục màu đen nho nhỏ , nhìn vào trông bé vừa đáng yêu lại vừa non nớt, bé chậm rãi đi tới trước mặt Tử Lam, đặc biệt dùng động tác của những quý ông, “Mẹ, Happy birthday !” Hi Hi cười nói, sau đó lại hạ xuống trên mặt Tử Lam một nụ hôn.
Tử Lam cảm động mỉm cười, “Thank you !” Sau đó Tử Lam cũng hạ trên mặt Hi Hi một nụ hôn như thế !
“Làm sao con lại đến?” Tử Lam hỏi.
Hi Hi cười nói, "Sinh nhật của mẹ , con có thể không đến sao?"
Tử Lam nở nụ cười.
Mặc Thiếu Thiên nhìn hai mẹ con bọn họ , khóe miệng chậm rãi nhếch lên nụ cười hạnh phúc nhất, anh thích cảm giác như thế này , hạnh phúc , ấm áp.
Trong trường hợp này, Mặc Thiếu Thiên nghĩ anh là người cần phải mở miệng trước, "Có thể cắt bánh ngọt chưa em !"
Tử Lam gật đầu.
“Phải cầu nguyện trước !” Hi Hi gián đoạn lời nói của bọn họ.
|
Chương 201: Mặc Thiếu Thiên Khó Xử (2)
Cầu nguyện ?
Mặc Thiếu Thiên nhướn mày.
Cầu nguyện là ý tứ gì ?
Mặc Thiếu Thiên chưa bao giờ có một sinh nhật, cho nên, anh chưa bao giờ biết lúc này cần phải cầu nguyện.
“Cầu nguyện mà cũng không biết sao ?”Hi Hi ngẩng đầu nhìn Mặc Thiếu Thiên.
Không biết có vấn đề gì không?
Ngay sau đó ngọn đèn toàn bộ bị tắt đi.
Mặt trên để một người chiếc bánh sinh nhật đang được thắp rất nhiều ngọn nến, Tử Lam nhìn, sau đó nhắm mắt lại bắt đầu cầu nguyện.
Đến bây giờ Mặc Thiếu Thiên mới hiểu được thì ra cầu nguyện là như thế .
Không ngờ sinh nhật lại còn có chuyện như thế nữa.
Sau khi cầu nguyện xong , Hi Hi và Tử Lam cùng nhau thổi tắt tất cả những ngọn nến.
Sau đó Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, “Em vừa cầu nguyện điều gì đó ?”
Tử Lam quay đầu sang nhìn anh, “Không nói cho anh biết, bí mật !”
Hơn nữa cô không cảm nhận được những lời nói lúc này của mình trông thật nghịch ngợm đáng yêu, Mặc Thiếu Thiên nhìn thấy, trong nháy mắt anh có cảm giác rất ngẩn ngơ , mất hồn vì cô.
Ngay sau khi hoàn thành phần cầu nguyện, ánh đèn sáng lên, Tử Lam và Hi Hi cùng nhau cắt bánh ga-tô.
Tử Lam ăn một chút, Hi Hi cũng ăn một chút, Mặc Thiếu Thiên không thích ăn đồ ngọt, cho nên anh không ăn , chỉ mỉm cười nhìn hai mẹ con ăn thật vui vẻ !
Tử Lam thầm nghĩ, sinh nhật của cô có thể trôi qua như vậy, cô cảm thấy rất hài lòng.
Ba người cùng ngồi xuống chuẩn bị ăn uống.
“Mẹ, sinh nhật vui vẻ !” Hi Hi hô lên một tiếng.
Tử Lam cười, “Cám ơn bảo bối !”
“Người đầu nên mẹ cần phải nói tiếng cảm ớn, phải là cha mới đúng !”Hi Hi thuận nước giong thuyền, đem phần ân tình này chuyển giao cho Mặc Thiếu Thiên.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi mỉm cười, không hổ là con của anh, đáng giá được thưởng !
Tử Lam nhìn về phía Mặc Thiếu Thiên, sau đó mỉm cười thật tươi.
Ngay vào lúc này, điện thoại của Hi Hi lại vang lên, nhìn dãy số, Hi Hi cầm lấy bỏ đi ra ngoài.
Mấy phút đồng hồ sau, Hi Hi trở lại, Tử Lam nhìn bé , cô hỏi, "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?"
Hi Hi nhìn Tử Lam, “Tạp Ni bên kia xảy ra chút việc, con muốn trở về một chuyến, mẹ, ngươi sẽ không giận bảo bối chứ ?!” Hi Hi nhìn Tử Lam nói.
Tử Lam nhíu, nhìn bé, tuy rằng cô rất muốn để Hi Hi lưu lại, thế nhưng biết bé có chuyện cần giải quyết, Tử Lam cũng biết mình không nên giữ bé lại.
“Đương nhiên sẽ không !”
“Hắc hắc, con có một số việc cần phải giải quyết , không thể cùng ăn với hai người rồi, cha, mẹ, dùng cơm vui vẽ nga, con phải đi đây!!” Hi Hi nhìn cha mẹ của mình nói .
Tử Lam gật đầu.
Hi Hi vừa mới rời đi, Mặc Thiếu Thiên liền tặng cho bé một ánh mắt, con trai tốt, hôm nào cha nhất định sẽ hảo hảo thương yêu con.
Hi Hi cũng phóng trở về cho Mặc Thiếu Thiên một cái mị nhãn, đã biết!
Tiếp đó, Hi Hi như tia chớp thoáng cái đi mất.
Một nhà hàng lớn như vậy, chỉ còn lại Tử Lam và Mặc Thiếu Thiên, về phần những người khác, Mặc Thiếu Thiên để cho bọn họ đều lui xuống.
Tử Lam làm sao không biết tâm tư của Hi Hi như thế nào ?
Tử Lam và Mặc Thiếu Thiên ngồi đối diện nhau, khi Hi Hi vừa đi khỏi, dường như, bầu không khí nhất thời có chút xấu hổ.
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên,“Chuyện ngày hôm nay, rất cám ơn anh !”
Lời này đều phát ra từ chính nội tâm của cô.
Mặc Thiếu Thiên nhướn mày, khẽ cười nhìn Tử Lam, "Lâm tiểu thư, không phải là em nhanh như vậy đã cảm động với anh đó sao ?"
Tử Lam ngạc nhiên , không biết thái độ đó của anh là có ý gì?
Tuy rằng Tử Lam không quá quen thuộc với những trường hợp như vậy , thế nhưng về phần tâm ý này của Mặc Thiếu Thiên, Tử Lam rất cảm động.
"Mặc tổng nói những lời này, dường như không hi vọng tôi quá cảm động thì phải ! " Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên không trả lời cô, sau đó, không biết từ nơi nào móc ra một cái hộp, đưa tới trước mặt Lâm Tử Lam.
Tử Lam nhíu, quà sinh nhật của cô sao ?
Tử Lam từ từ mở ra.
Mới vừa mở, cô nhìn thấy bên trong chiếc hợp chính là một sợi dây chuyền, rất tinh xảo, rất độc đáo, xem ra rất xinh đẹp.
Tử Lam là một nhà thiết kế trang sức, cho nên chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhìn sợi dây chuyền này giá trị rất xa xỉ.
Tử Lam ngắm nhìn một chút , khiến cô vô cùng kinh ngạc sau đó quay sang nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Cái này, có đúng là tặng cho tôi không ?” Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
“Vớ vẩn !”
“……….....”
"Mặc tổng, cái này sẽ không phải là sản phẩm mới nhất của công ty của chúng ta sao? " Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
“…………..”
Sắc mặt của Mặc Thiếu Thiên đen lại , không vui nhìn Lâm Tử Lam, “Lâm Tử Lam, trong mắt em , anh là loại người keo kiệt đến thế sao?”
“…………...”
“ Ý của tôi không phải như vậy , quả thật tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi!” Tử Lam cười phụ họa nói, nhìn Mặc Thiếu Thiên có vẻ rất tức giận, ngược lại Tử Lam bắt đầu cảm thấy có chút hạnh phúc.
Mặc Thiếu Thiên bất mãn nhìn cô ..
“Thế nhưng tôi không thể nhận lấy !” Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, bình tĩnh nói.
“Vì sao?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
“Vì nó quá đắt tiền !”
“…………..”
Nói đến đây, chân mày của Mặc Thiếu Thiên không vui nhíu chặt lại, “Em cho là bữa cơm ngày hôm nay không có gì đáng để quý trọng sao?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam có chút tức giận nói.
Tử Lam lúng túng.
Đây cũng không phải là điều cô muốn , khiến Mặc Thiếu Thiên tức giận như thế với cô làm chi a !
“Anh cũng không muốn để bảo bối nói anh là một người keo kiệt, tốt nhất em nên nhận lấy, nếu không anh lặp tức đem nó ném ra bên ngoài!” Mặc Thiếu Thiên uy hiếp.
Tử Lam, “... ...... ......”
Đứng trước uy hiếp như thế cô hoàn toàn bất lực a a a !
Tử Lam mỉm cười, cô còn có thể cự tuyệt sao ?
Ném ra bên ngoài, còn không bằng đưa cho cô , nói như thế nào, đó cũng là quà sinh nhật của cô a a a !
“Vâng , cám ơn Mặc tổng !”Tử Lam thu lấy.
Nhìn sợi dây chuyền kia, Tử Lam cảm thấy thật thích, cô có cảm giác nó chính là style ( phong cách ) của mình !
Mặc Thiếu Thiên liếc mắt nhìn Tử Lam, nữ nhân kia đang nghĩ gì đó , nếu không nhận , anh thật sự sẽ ném nó ra ngoài đường ...
Cũng may là cô đã thu nhận.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam, “Em có thích không?”
Tử Lam thành thật gật đầu, “Thích !”quả thật cô cảm thấy rất thích món quà này !
Nhận được đánh giá đó của Lâm Tử Lam, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên lúc này mới hơi vung lên một chút.
“…………....”
Kế tiếp, hai người ăn một chút gì đó , hai người bọn họ rất khó được không gian an tĩnh như vậy khi ở cùng nhau.
Chỉ là...
|
Chương 202: Mặc Tổng Bắt Đầu Thổ Lộ Edit : Oanh Love
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam, “Thế nào, ăn ngon không?"
Tử Lam gật đầu, “Cũng không tệ lắm !” đắt tiền thật cũng có chỗ tốt a, lúc này nguyên một miếng thịt bò thật lớn, mùi vị quả nhiên thật tốt nga!
“Vậy Lâm tiểu thư đối sự sắp xếp hôm nay, có hài lòng không? " Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam, khóe miệng mang theo một nụ cười yếu ớt.
Nói đến điều này, Tử Lam ngẩng đầu nhìn Mặc Thiếu Thiên, gật đầu, “Ân, làm phiền Mặc tổng đã bận tâm nhiều vì tôi !” Tử Lam nói một câu đúng trọng tâm.
“Nghe giọng điệu của Lâm tiểu thư, dường như không được hài lòng cho lắm ?” Mặc Thiếu Thiên nhướn mày hỏi ngược lại.
“Không, không phải thế...” Tử Lam nhanh chóng phủ nhận, nhưng nhìn thấy gương mặt của Thiếu Thiên xem ra bất mãn, cô suy nghĩ một lúc, sau đó mỉm cười và nói, “Chẳng qua là tôi cảm thấy có chút không được thoải mái !”
Mặc Thiếu Thiên cau mày, “Ý em là gì ?”
Tử Lam là một cô gái trung thực, cho nên khi cô nghe được Mặc Thiếu Thiên đưa ra vấn đề như thế , liền trực tiếp trả lời.
“Trong những trường hợp như vậy, chỉ có thể thấy được trong những bộ phim truyền hình , thể hiện cách nam nữ yêu nhau , bao cả nhà hàng, hoa tươi, âm nhạc, rất nhiều người tham dự , những thứ ... này dường như những chuyện này đều do mấy anh chàng hoa hoa công tử mới có thể làm ra, tôi thật sự không ngờ rằng ý tưởng của Mặc tổng lại rất độc đáo như thế......"
Tử Lam vừa nói xong, gương mặt của Mặc Thiếu Thiên toàn bộ đều trở thành màu đen !
Chết tiệt , lão tử đã vì người nào mà hao hết tâm tư, tại sao lại có thể nói như thế hử !
Phải biết rằng, anh , Mặc Thiếu Thiên đây là lần đầu tiên vì nữ nhân mới làm những chuyện như vậy chuyện a a a !
“Vậy em có thích hay không ?” Mặc Thiếu Thiên trực tiếp hỏi, sắc mặt âm trầm, rất có bộ dạng, nếu em dám nói không thích, anh nhất định sẽ lặp tức biến mất.
Nói như thế nào, cũng là tâm ý của người ta , mặc dù Tử Lam không thể hiện bằng lời nói, nhưng thật sâu trong thâm tâm cô cẩm thấy rất cảm động.
Nhìn gương mặt đen thui của Mặc Thiếu Thiên, Tử Lam khẽ cười và nói, "Mặc dù rất phổ biến , nhưng đối với tất cả nữ nhân đều dùng được!"
Một câu nói, đã sáng tỏ.
Bởi vì câu trả lời này , sắc mặt của Mặc Thiếu Thiên mới dần dần chuyển biến tốt đẹp….
Một bữa cơm, hai người ăn đúng 1 giờ 30 phút.
Sau khi ăn cơm xong, Mặc Thiếu Thiên cùng Tử Lam đi đến một nơi.
Mặc Thiếu Thiên cái gì cũng không chịu nói, Tử Lam suy đoán, “Mặc tổng, anh sẽ không phải mang tôi đi ngắm pháo hoa , phải không ?”
Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam, sau đó hỏi một câu, “Nữ nhân đều thích xem cái này sao?”
Tử Lam lắc đầu, mỉm cười và nói, “Tôi chỉ đoán thôi !”
“Anh dẫn em đi xem cái này còn đẹp hơn ! " Nói xong, khóe miệng của Mặc Thiếu Thiên lộ ra một nụ cười tà tứ.
Cho đến khi, đặt chân đến điểm đích cuối cùng, Tử Lam mới hiểu được.
Mặc Thiếu Thiên mang theo Tử Lam lên tầng cao nhất của thành phố, bên trong một gian phòng, chỉ có một kính viễn vọng thiên văn, còn có một ghế sô pha, gian phòng không được lớn lắm, nhưng cũng không nhỏ, xem ra rất sạch sẽ, thoải mái.
Tử Lam đi vào, nhìn thấy kính thiên văn, cô mới hiểu được, Mặc Thiếu Thiên ám chỉ đẹp hơn có nghĩa là gì rồi.
Chỉ là , cô thật không ngờ, Mặc Thiếu Thiên lại có thể mang cô tới nơi này !
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, trong ánh mắt có chút ngạc nhiên , "Làm sao anh biết tôi thích nhất là nhìn cái này? " Tử Lam hỏi.
Cũng không phải là thích lắm, đây chỉ là mơ ước lúc Tử Lam còn rất nhỏ, khi đó nhà cô rất nghèo, Tử Lam xem không rõ, sau đó có cơ hội nhắm nhìn, nhưng vì phải chăm sóc Hi Hi , cho nên cô căn bản không có thời gian.
Không ngờ, bởi vì trì hoãn, nên cô đã sớm đem chuyện gọi là ước mơ quên mất.
Không ngờ, hôm nay Mặc Thiếu Thiên lại mang cô đến nơi này.
Việc này , khiến Tử Lam nghĩ có chút giống như là mộng ảo, không thực tế.
Mặc Thiếu Thiên mỉm cười vui vẻ , sau đó hướng về phía kính viễn vọng thiên văn tiến tới, để lại cho Tử Lam một câu nói, "Trên đời này không việc gì khó, chỉ sợ bản thân không đủ quyết tâm thôi !"
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, không ngờ một người luôn phóng đãng không kềm chế được , lại có một mặt tốt đẹp như vậy , lại là một người đàn ông cẩn thận tỉ mỉ.
Tử Lam mỉm cười, cũng không cần nghĩ nhiều, liền hướng về phía chiếc kính thiên văn tiến tới, Mặc Thiếu Thiên nhàn rỗi nghiêng người dựa trên sô pha.
Tử Lam nhập tâm, chăm chú nhìn vào kính viễn vọng, ngắm nhìn bầu trời đầy sao, khí trời ngày hôm nay rất tốt, khắp bầu trời đầy ánh sao sáng, xem ra, rất đẹp.
Mỗi ngày chúng ta sinh sống trên địa cầu này, mỗi khi đêm về , chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể thấy những vì sao, nhưng khi nhìn thông qua kính thiên văn, tuyệt đối sẻ có một loại trãi nghiệm thị giác khác biệt , thực sự rất đẹp.
Tử Lam ngắm nhìn, khóe miệng chậm nở nụ cười thỏa mãn.
Đã nhiều năm trôi qua, Tử Lam cũng đã theo đuổi rất nhiều việc , cũng không phải toàn những chuyện không thực tế , nhưng khi nhìn lên bầu trời lấp lánh ánh sao, Tử Lam rất kích động, có rất nhiều cảm giác khó tả lúc này, cô đã hoàn thành được ước mơ thời thơ ấu của mình.
“Thế nào? Đẹp không ?” lúc này, Mặc Thiếu Thiên thanh âm yếu ớt như thế từ trên đỉnh đầu truyền tới.
Tử Lam ngẩng đầu nhìn Mặc Thiếu Thiên, sau đó gật đầu, “Rất đẹp, anh có muốn nhìn một chút hay không ?”
“Em xem đi, anh đối với mấy trò văn nghệ tiêu khiển này, cảm thấy không có hứng thú ! " Mặc Thiếu Thiên nói, sau đó mình tự mình trở lại trên ghế sô pha nghỉ ngơi, anh nghiêng đôi chân của mình bắt tréo nguẩy, vô cùng thích ý.
Lần đầu tiên Mặc Thiếu Thiên ngắm sao thông qua kính viễn vọng, anh cũng đã từng cảm thấy rất kích động giống cô , thế nhưng sau vài lần ngắm nhìn ,Mặc Thiếu Thiên quả thật cảm thấy thật tối tăm.
Cho nên, hắn thích làm những chuyện thực tế hơn...
“... ...... .......”
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Mặc tổng, đây chính là nghệ thuật văn, thích hợp nghỉ ngơi, thư giản , đây là cuộc sống của truy và cầu !”
Mặc Thiếu Thiên gật đầu, "Thư giản và nghỉ ngơi sẽ khiến cho ý chí của con người trở nên yếu kém , lười biếng ! " Mặc Thiếu Thiên đánh giá.
“... ...... ......”
“Vậy tại sao Mặc tổng còn tới nơi này?”
“Nếu như không phải vì em, em nghĩ rằng anh có thể đến đây không?” Mặc Thiếu Thiên nhìn chằm chằm Tử Lam và nói.
“... ...... ......”
Chẳng biết tại sao, đây chỉ là câu nói vui đùa của cô mà thôi..., sau khi nghe được đáp án của Mặc Thiếu Thiên như vậy, khiến trái tim của cô không ngừng nhảy loạn .
Tử Lam không nói gì thêm, vẫn tiếp tục ngắm sao, nếu như đã tới đây, đương nhiên muốn nhìn nhiều hơn một chút.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam , anh hỏi, “Mấy thứ này có cái gì đẹp như thế ?”
Tử Lam nhìn thấy đầu của Mặc Thiếu Thiên áp sát gần , cô nhíu nhíu mày hỏi, “Không phải anh nói không có cài gì đáng để nhìn sao?”
“Nhàn rỗi , nhàn rỗi...”
“………….....”
Những suy nghĩ của Mặc Thiếu Thiên, tuyệt đối là căn cứ tâm tình của anh phát ra !
Vì vậy, hai người ngắm nhìn ánh sao đến hơn 30 phút mới trở về.
Ngồi vào trong xe, trong lòng Tử Lam có một loại cảm giác nói không nên lời.
Hai người đều im lặng, không ai nói chuyện.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên quay mặt qua, đôi mắt sâu thẳm liếc nhìn Tử Lam, “Thế nào? Hài lòng không?”
Tử Lam mỉm cười gật đầu, “Ân, cũng không tệ lắm !”
Nghe được câu trả lời như vậy, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, không nói bất cứ điều gì.
Sau đó , Tử Lam bỗng nhiên quay đầu sang nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Mặc tổng, bình thường anh hay sắp xếp như vậy sao?”
Mặc Thiếu Thiên tự nhiên biết Tử Lam nói muốn ám chỉ điều gì .
Anh nhìn Tử Lam, không tức giận, mà là hoàn toàn dùng ánh mắt chắc chắn nhìn cô, “Em là người đầu tiên !”
Chẳng biết tại sao, nghe được những lời này, khiến tim của cô không khỏi đập liên hồi.
Nụ cười trên môi bỗng nhiên cứng ngắc , sau đó cô quay đầu sang nhìn Mặc Thiếu Thiên, dùng giọng điệu giống như đang vui đùa khẽ hỏi, “Mặc tổng, anh nói như thế , tôi có cảm giác giống như anh đang muốn theo đuổi theo tôi vậy ?”
Nghe điều này, Mặc Thiếu Thiên cũng sửng sờm một lúc, lái xe, quay đầu đưa mắt liếc nhìn Tử Lam, “Nếu quả thật đúng là như vậy thì sao?”
Nếu như là thật...
Tử Lam tưởng Mặc Thiếu Thiên đang nói đùa, liền trực tiếp trả lời một câu, “Mặc tổng, anh có biết không, đây đúng là chuyện đứng đầu trên thế giới khiến người ta khó tin nhất ?”
Nghe điều này, bỗng nhiên Mặc Thiếu Thiên nhướn mày, bên tai Tử Lam nhẹ nhàng nói một câu, “Đúng vậy !”
Ách !
Tử Lam không nghĩ rằng sẽ có câu trả lời lúc này, cô chỉ là muốn vui đùa hỏi một câu thôi..., không ngờ Mặc Thiếu Thiên lại trả lời như vậy, nhìn đôi mắt mang nhiều hàm súc của Mặc Thiếu Thiên, trong lòng của Tử Lam không khỏi bắt đầu khẩn trương.
“Anh đang nói thật sao ?” Tử Lam nhìn hắn hỏi.
"Nhìn anh giống như đang nói đùa sao?"Mặc Thiếu Thiên hỏi lại.
Bất quá bây giờ ngẫm lại, ngày hôm nay Mặc Thiếu Thiên nay lmà ra những chuyện như vậy, quả thật rất khó tin.
Tử Lam im lặng, trong lòng cô có một loại cảm giác nói không nên lời, Mặc Thiếu Thiên cũng không nói gì, hai người cứ im lặng như thế.
Cho đến khi , về tới cửa khu nhà cao cấp, chiếc xe ngừng lại.
Tử Lam trực tiếp tháo ra giây nịt an toàn, “Mặc tổng, cám ơn anh hôm nay đã sắp xếp mọi thứ , đã muộn, tôi muốn lên nghỉ ngơi trước !” Sau đó, Tử Lam giống như một tiểu cô nương nhút nhát lần đầu tiên cô tỏ ra xấu hổ, vội vã đi lên lầu.
Trong khi đi, cô có thể cảm nhận được phía sau luôn có một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn chằm chằm mình...
Mặc Thiếu Thiên ngồi trong xe, nhìn theo bóng lưng của Tử Lam dần biến mất trong thang máy, cả người anh mệt mỏi dựa vào trên ghế lái.
Anh biểu hiện không đủ rõ ràng sao?
Nhìn theo phương hướng của Tử Lam, khóe miệng anh lộ ra một nụ cười tự ti.
Mặc Thiếu Thiên, anh cũng sẽ có ngày hôm nay !!!
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Tử Lam về đến nhà, Hi Hi vẫn còn thức.
Dường như đã sớm dự đoán lúc này mẹ sẽ trở về, Hi Hi ăn mặc chỉnh tề đi đến trước mặt cô.
Sinh nhật của mẹ ,đương nhiên bé muốn ăn diện thật đẹp.
“Mẹ, ngươi đã trở về ?”Tử Lam mới vừa vào cửa, giọng nói của Hi Hi truyền tới.
“Ân !” Tử Lam gật đầu, “Tại sao giờ này con còn chưa ngủ ?”
Mới vừa hỏi xong những lời này, chỉ thấy Hi Hi từ phòng bếp bưng một tô mì đi ra.
“Sinh nhật đương nhiên phải làm đúng trình tự , mẹ chưa được ăn mì trường thọ, tại sao con có thể an tâm ngủ đây ?” Hi Hi mỉm cười và nói, sau đó đặt tô mì ở trên bàn.
Tử Lam nhìn chăm chú vào Hi Hi, khóe miệng lộ ra một nụ cười hiểu ý, cô hướng về ghế sô pha đi tới.
“Cám ơn bảo bối !” Tử Lam hạ xuống trên mặt Hi Hi liên tiếp mấy nụ hôn.
Hi Hi mỉm cười nhìn Tử Lam đang ngồi trên sô pha, bắt đầu ăn mì do bé làm.
“Mẹ, ngày hôm nay có vui không? Hài lòng không ?” Hi Hi ngồi trên tấm thảm trải dưới sàn nhà , nhìn Tử Lam hỏi.
Nhắc đến chuyện này , Tử Lam không khỏi nhớ tới Mặc Thiếu Thiên và những lời anh đã nói lúc trên xe với cô.
Mặt không khỏi đỏ lên, Tử Lam gật đầu một cách mơ hồ, “Ân !” một tiếng, lại tiếp tục ăn. .
Hi Hi nhìn Tử Lam, “Chẳng lẽ không có phát sinh chuyện sao?”
“Chuyện gì ?” Tử Lam hỏi.
“Tỷ như, thổ lộ và vân vân...”
Thiếu chút nữa Tử Lam bị nghẹn chết, sau đó cô ngẩng đầu lên nhìn Hi Hi, bằng vẻ mặt cực kỳ nghiêm chỉnh, "Tiểu tử thối, con đã biết trước tất cả mọi chuyện phải không ?”
Hi Hi nhanh chóng lắc đầu, “Con xin thề, cái gì con cũng không biết !” Hi Hi nhanh chóng phủ nhận, “Ngoại trừ chuyện cha giúp mẹ tổ chức sinh nhật ở ngoài !”
“Thật không ?”
Hi Hi gật đầu, bộ dáng rất trung thành, “Thiên chân vạn xác !”
Tử Lam nhìn Hi Hi, thật không biết phải nói điều gì, chỉ là trong lòng lại tồn tại một thứ cảm giác nói không nên lời.
Sau đó, Hi Hi nhìn Tử Lam, “Có nghĩa là, cha đã thật sự thổ lộ với mẹ sao?”
|