Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo
|
|
Chương 53: Đơn Triết Hạo Tức Giận
Biết chuyện làm anh tức giận, Giản Nhụy Ái nở ra một nụ cười quyến rủ như anh, nhìn thấy sự dữ tợn trong anh cô khẽ sợ hãi, tay anh tạo thành quả đấm, ngoài mặt không hề có thấy cứ tia suy đoán nào, thật ra là nội tâm đang dậy sóng, âm hai mắt lạnh lẽo phun ra lửa giận
"Tiểu Nhụy. . . . . . Em ra ngoài lâu như thế, đến lúc trở về rồi?"
Lạc Tình Tình nhìn Đơn Triết Hạo, sắc mặt lạnh lùng, nội tâm thầm mừng, xem ra Đơn Triết Hạo đã tức giận thật rồi, chỉ là kể mất câu về chuyện của Giản Nhụy Ái, thế mà đã thu hoạch được nhiều như thế.
Mà Giản Nhụy Ái nghe được giọng nói của Đơn Triết Hạo, thân thể lạnh run, không biết phải nói gì?
Đỗ Đức Minh nghi ngờ nhìn dáng vẻ sợ sệt của Giản Nhụy Ái, đứng dậy, đối mặt với sự lạnh lùng của Đơn Triết Hạo, cậu nghĩ mình sẽ lên tiếng, như nhì cái vẻ mặt cứng ngắc kia, hũng khí cũng giảm đi mấy phần.
"Vị tiên sinh này. . . . . ."
"Đỗ ruột già, anh ấy là. . . . . ." Giản Nhụy Ái đứng lên heo Đỗ Đức Minh, không biết nên giải thích như thế nào?
Trong lúc bất chợt, vai cô bị Đơn Triết Hạo kiềm lấy, kéo cô về trong lồng ngực của anh, Đơn Triết Hạo không hề khách khí: "Cô ấy là bạn gái của tôi, Tiểu Nhụy, em cũng nên giới thiệu xem anh ấy là ai chứ?"
Đỗ Đức Minh bị chữ ‘bạn gái của tôi’ làm chấn động, cậu nhìn Đơn Triết Hạo, thấy anh chẳng nói thêm gì, chuyển đôi mắt không hiểu nhìn qua Giản Nhụy Ái, mặt cô đỏ ửng, khiến lòng cậu đã hiểu bảy, tám phần .
"Cậu ấy là Đỗ Đức Minh, trước kia là bạn cùng cô nhi viện với em" Giản Nhụy Ái vui vẻ giới thiệu cho Đơn Triết Hạo.
"Cậu Đỗ, chúng tôi đi về trước, lần sau gặp rồi." Đơn Triết Hạo lễ phép lôi Giản Nhụy Ái đi, anh còn phụ họa vài câu bên tai cô: "Không nên chọc giận anh, chuyện gì anh cũng có thể làm được!"
Cổ họng Đơn Triết Hạo khẽ căng lên, cô vô hồn để mặc cho Đơn Triết Hạo kéo đi.
Lạc Tình Tình liếc nhìn Giản Nhụy Ái đã đi khuất, cô cảm thấy có chút vui vẻ, hướng về phía Đỗ Đức Minh mỉm cười một cái, sau đó đi ra ngoài.
Cô đi theo hai người đến phòng bệnh của Đơn Triết Hạo, lại bị anh ngăn ở cửa: "Tình Tình, em về đi!"
"Em. . . . . ." Lạc Tình Tình nhìn gương mặt lạnh lùng của Đơn Triết Hạo, biết tâm tình của anh không được tốt, thức thời giả bộ làm người tốt nói: "Hạo, tiểu thư Giản và anh chàng kia không có gì cả? Hai người cứ nói chuyện rõ ràng đi, không nên tức giận, em về trước đây”.
Cô cắn răng nói từ tiểu thư Giản và anh chàng kia, ý là nhắc nhở Đơn Triết Hạo chuyện ban nãy .
"Ừ được." Đơn Triết Hạo đóng cửa lại.
Giản Nhụy Ái nhìn hai người lưu luyến không rời, trong lòng cô lộ ra một tia buồn chán.
Đúng! Có thể cô ghen, cô không thích Đơn Triết Hạo có những cử chỉ dịu dàng với Lạc Tình Tình, khi bọn họ bên cạnh, cô không có niềm tin rằng mình sẽ thắng nổi Lạc Tình Tình, cô ta quá xinh đẹp, xinh đẹp đến hoàn mỹ tựa như một thiên sứ vừa hạ phàm.
Đơn Triết Hạo đi đến gần Giản Nhụy Ái, cô có chút hoảng sợ nên lùi về phía sau.
Anh đưa tay, quăng cô lên giường, không cần tốn nhiều sức đè cô dưới thân thể của anh: "Em có phải nên giải thích một chút chuyện của mình và Đỗ Đức Minh không?"
Giản Nhụy Ái chấn động, nhìn tròng mắt lạnh lẽo của Đơn Triết Hạo, biết anh đang suy nghĩ đến chuyện gì? Chắc chắn là một chuyện tàn ác!
"Thế nào? Bị bắt, nói không ra lời."
Hai mắt Đơn Triết Hạo âm trầm hơn rất nhiều, giống như đôi mắt màu hoa đen xoay tròn, Giản Nhụy Ái biết, Đơn Triết Hạo đang tức giận, và anh sắp nổi điên.
Chuyện này, căn bản không đáng giá để anh tức giận, cô và Đỗ Đức Minh là trong sạch kia mà.
"Đơn Triết Hạo, anh đừng hiểu lầm quan hệ của chúng tôi, chúng tôi chỉ là bạn bè trong cô nhi viện, hôm nay ăn cơm cũng là ngẫu nhiên mà thôi."
Đơn Triết Hạo nhìn cô từ trên cao xuống, sau hồi lâu, giọng nói mang theo tối tăm: "Ngẫu nhiên gặp nhau, lập tức xảy ra chuyện?"
"Không biết, ý anh là như thế nào?"
"Lạc Tình Tình cũng nói với tôi như thế, một lần rồi lại một lần gặp mặt chắc sẽ sinh ra chuyện."
"Mấy năm qua không có gặp lại, cái gì cũng không có?" Giản Nhụy Ái nghe được anh đang nói về Lạc Tình Tình, trong lòng cũng rất không vui, giọng điệu mang chút cường tráng.
Hàng lông mày anh tuấn của Đơn Triết Hạo nhíu thành một đoàn dài, sắc mặt càng ngày càng khó coi: "Vậy anh sẽ nói cho em biết cái gì gọi là đúng cái gì gọi là không đúng?"
Đôi bàn tay anh siết chặt lấy tay cô, lôi kéo cô đi ra ngoài, đi về phía Y Thiếu Thiên đang đứng đợi bên ngoài, anh ra lệnh phân phó: "Đi làm thủ tục xuất viện cho tôi."
Giản Nhụy Ái không ngừng run rẩy, không biết anh đang muốn làm gì? Nhưng cô biết Đơn Triết Hạo rất tức giận, cô không dám phản kháng, chỉ lặng lẽ đi theo phái sau lưng anh.
Cô bị anh kéo lên xe, xe hơi chạy thẳng tới một nơi xa lạ, băng qua con đường lớn náo nhiệt, chạy qua những ngôi nhà cao tầng, ngay sau đó, đi về phía một ngôi biệt thự to lớn.
Những biệt thự nơi đây vô cùng đắt tiền!
|
Chương 54: Hơi Thở Nguy Hiểm
Xe Đơn Triết Hạo dừng lại trước một ngôi biệt thự, chung quanh ngôi biệt thự đều là những vách tưởng thuỷ tinh, có thể nhìn rõ thiết bị bên trong phòng, chỉ có thể dùng hai từ tráng lệ để hình dung.
Cô bị Đơn Triết Hạo kéo vào bên trong căn biệt thự, cô cơ bản cảm nhận được ngôi biệt thự này vô cùng nuy nga, bên trong có vài người chuyên quét dọn và giúp việc, họ đưa đôi mắt tò mò nhìn Đơn Triết Hạo đnag kéo Giản Nhuỵ Ái lên lầu.
Tiến vào phòng ngủ của anh, đáy mắt Giản Nhuỵ Ái thoáng qua một tin vui sướng, xoay người nhìn thấy vẻ mặt thói của Đơn Triết Hạo.
Tức giận trong lòng anh vẫn chưa tiêu, vào giờ phút này, anh vô cùng kinh khủng.
Trên mặt Đơn Triết Hạo tràn đầy sự cô đơn cùng lạnh lẽo, thân thể to lớn và cao ngoạ đứng ở phía trước cô, bao trùm lên thân thể nhỏ nhắn của cô, toàn thân anh phát ra hơi thở nguy hiểm.
Anh muón trừng phạt cô, đó kỵ vì cô thích người khác hơn anh, không muốn ở bệnh viện là vì không muốn phải tiếp tục chứng kiến nhữung cảnh như thế! Khôgn thềm tôn trọng cô, cũng không nhìn cô diễn trò trước mặt người khác.
Nên anh chỉ có thể đưa Giản Nhuỵ Ái đến thẳng biệt thự mà anh mua, anh tức giận là vì cô làm chuyện lén lút sau lưng anh, khi nhìn cô và người đàn ông kia ngồi trò chuyện vui vẻ, anh tức đến sắp phát điên.
Quá đáng ghét! Quá đáng giận! Cô hoàn toàn không đặt mình vào trong mắt, hôm nay nhất định phải cho cô nếm thử một chút, để cô biết Đơn Triết Hạo lợi hại như thế nào.
Giản Nhuỵ Ái bị sự tức giân của anh hù cho hoảng sợ, ánh mắt lạnh lẽo như vậy, so với lúc ở bệnh viện còn kinh khủng hơn gấp ngàn vạn lần....
“Hạo, em cùng Đỗ ruột già không có gì cả” Cô không biết nói lời nào ngoài những lời này, cho dù nhưunxg lời này không có được hiệu quả, cô cũng chỉ biết lặp đi lặp lại nó, cô chẳng biết phải giải thích như thế nào cả?
Đơn Triết Hạo đưa đôi mắt nửa nhắm nửa mở đầy nguy hiểm, vẻ mặt lộ ra tà khí, anh bước về phía trước, giống như cánh cửa địa ngục.
“A! Không....” Giản Nhuỵ Ái kêu lên một tiếng, quần áo trên người đã bị Đơn Triết Hạo xé ra.
Thân thể trắng như tuyết đột nhiên lộ ra ngoài, xương quai xanh xinh đẹp chiếu thẳng vào mắt Đơn Triết Hạo.
Mang theo dục vọng điên cuồng, Đơn Triết Hạo đưa đôi mắt thâm thuý thoáng qua một tia thô bạo cùng chiếm hữu mãnh liệt, anh bế ngang người Giản Nhuỵ Ái, sải bước đi đến chiếc giường lớn.
Thân thể Giản Nhuỵ Ái mềm mại được Đơn Triết Hạo thả lên giường lớn, nửa thân trần như nhộng, nhìn càng xinh đẹp, giống như đoá hoa nở rộ, mềm mại mà toả hương ngào ngạt, khi cô không phản ưng kịp, thân thể mạnh mẽ của Đơn Triết Hạo đã bao trumg lên người cô.
“Hạo....”
Cô hé miệng bởi nụ hôn điên cuồng của Đơn Triết Hạo, bàn tay thô tục tháo quần áo bên dưới của cô ra, chỉ chốc lát sau thân thể Giản Nhuỵ Ái đã hoàn toàn phơi bày ra bên ngoài, thân thể trắng noãn, mềm mại không xương, khiến Đơn Triết Hạo càng thêm điên cuồng.
Tâm Giản Nhuỵ Ái trở nên sợ hãi, cô cảm nhận được Đơn Triết Hạo dần dần biến thầnh mãnh thú, quyết tâm phải ăn tươi muốt sống cô, khiến thẩn thể cô khẽ run rẩy.
‘xoạt’, nước mắt chầm chậm chảy xuống, khóc thút thít nói lời cầu khẩn: “Hạo, van cầu đừng như thế, đừng có bộ dáng như thế được không?”
“Anh phải có bộ dáng như thế nào? Anh đang muốn giết người? Em có biết anh ghét nhất là bị người khác phản bội không, tại sao em lại phản bội anh?” Đơn Triết Hạo đưa đôi mắt đỏ ao và lạnh lẽo, lớn tiếng rống giận.
Cánh tay anh nắm chặt lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, dường nhưu muốn bóp vỡ nhưunxg khớp xương bên trong, hơi thở nguy hiểm kinh khủng lượn lờ quanh cô.
Anh nói cho cô biết ânh đang ghen, ghen một cách điên cuồng, ánh mắt thoáng qua người đàn ông ngồi bên cạnh Giản Nhuỵ Ái, cái loại nụ cười rực rỡ ấy, đánh thức những tế bào trong anh, Đơn Triết Hạo hận chẳng thể giết chết người đàn ông kia ngay bây giờ.
Đơn Triết Hạo sẽ không tha thứ cho chuyện cô phản bội sau lưng anh, cái loại phản bội đó đào sau trái tim anh, còn đau đớn nào hơn.
Nước mắt tràn ngập gương mặt Giản Nhuỵ Ái, nhìn Đơn Triết Hạo khinh khủng đến cực điểm, toàn thân run rẩy, đỉnh đầu truyền đến, một trận đau đớn!
Đôi mắt đẹp mang theo hoảng hốt, tâm tình dao động, cứ nhìn chằm chằm Đơn Triết Hạo.
“Hạo, Hạo....” cô nhỏ giọng lẩm bẩm, cũng không trấnh thoát sự trói buộc của anh: “Đau, thật là đau...”
Giản Nhuỵ Ái đau khổ nhìn Đơn Triết Hạo đang điên cuồng như người đánh mất lý trí, muốn dùng sự dịu dàng kéo anh trở về.
Bây giờ anh mới phát hiện cô gái bên dưới đã sớm khóc nức nở, mới nhớ tới anh vì tức giận mà đánh mất khống chế, đưa mắt nhìn những vét thương tím bầm, vì trên da thịt trắng noãn nên nó còn rõ ràng hơn.
Đơn Triết Hạo ảo não buông tay cô ra, tay anh nhẹ nhàng vuốt ve những vét thương kia! Tại sao quan hệ của bọn họ, luôn phải rơi vào tình huống như thế?
Đôi mắt Giản Nhuỵ Ái trống rỗng như người không có cảm xúc nhìn Đơn Triết Hạo, hai mắt tràn ngập nước mắt, trước kia Đơn Triết Hạo nổi điên, nhưu thể anh sẽ giết vài người, chính vì thế mới khiến cô lo sợ!
Cô không thích dáng vẻ tức giận của Đơn Triết Hạo, bộ dáng của anh khiến cô hoang mang!
Sự điên cuồng của anh, cơn giận của anh đều là vì anh yêu, nên anh như thế khiến cho cô đau lòng, cô đưa đôi bàn tay nhỏ bé lên, chạm vào gương mặt anh tuấn của anh.
“Hạo, em thật sự không phản bội anh, em và Đỗ ruột già không có quan hệ gì cả”
Đơn Triết Hạo nhìn cô vừa khóc thút thít vừa giải thích, cảm nhận được thân thể của cô khẽ run, đáy mắt anh tràn đầy vẻ đau lòng, nâng gương mặt của cô lên, hôn vào giữ đôi lông mày của cô: “Đừng khóc, thật xin lỗi, là anh tiết chế tính khí của mình, khiến em tổn thương, anh tin tưởng em.”
Nghe những lời thâm tình của Đơn Triết Hạo, cô cảm động đến phải khóc lên, vùi đầu vào lồng ngực anh, cảm thụ nhiệt độ cơ thể anh, thật lâu sau tâm tình của cô dần bình ổn lại.
“Hạo....” cô phải nói cho anh biết mọi chuyện.
|
Chương 55: Nói Cho Đơn Triết Hạo Biết Chuyện Mang Thai
Đơn Triết Hạo đau lòng ôm chặt cô, môi nóng bỏng hôn lên những giọt nước mắt của cô, tròng mắt nóng rực nhìn chằm chằm cơ thể cô "Tiểu Nhụy, về sau có chuyện gì, chúng ta phải cùng thương lượng với nhau, đột nhiên rời đi, sẽ khiến anh rất lo lắng đó có biết không"
Giản Nhụy Ái không dễ dàng ngừng rơi nước mắt, nước mắt cứ chảy xuống, chưa từng nghe qua những lời nói chân thành như thế của Đơn Triết Hạo, cô liều mạng gật đầu, vừa khóc vừa cười.
Trước, cô chẳng biết anh có cảm giác như thế nào với cô, hiện tại đã biết rõ địa vị của cô trong lòng anh.
Nhưng cô tin tưởng, anh yêu cô, mà cô cũng rất yêu anh.
"Tiểu Nhụy, anh yêu em. . . . . ." Anh chưa từng nói lời yêu, điều này khiến cô có chút kinh hoàng, nhưng khi nhìn cô ở chung một chỗ với người đàn ông khác, anh sẽ rất đau lòng . . . . .
Giản Nhụy Ái nghe ba chữ thốt ra từ tận xương tủy của anh, có thể cảm nhận được tim mình hòa thành một thể với tim anh.
Có lẽ ba chữ Giản Nhụy Ái, so với anh thì còn quan trọng hơn sinh mệnh của anh.
Mỉm cười hạnh phúc, cô chưa từng nghĩ mình sẽ có được hạnh phúc ấy, hạnh phúc đến tựa như mộng, không chân thật, không hư ảo, không, cô biết đây không phải là mộng mà đó chính là chân thành!
Cô chủ động hôn lên cánh môi của anh!
"Cô gái nhỏ, em có thể chọc giận cô gái khác, thế nhưng em dám trêu chọc anh, thế thì đừng trách anh thu phục em." Giọng nói của Đơn Triết Hạo trở nên khàn khàn đầy tối tăm, ánh mắt nóng rực muốn đem thiêu đốt cơ thể cô, bàn tay nóng bỏng vuốt ve thân thể mềm mại của Giản Nhụy Ái.
Hơi thở nóng rực như thế, đem Giản Nhụy Ái từ trong tình yêu kéo trở về, thì ra là cô đang đầu độc Đơn Triết Hạo
Đơn Triết Hạo không thể chờ đợi muốn giải bầu tâm sự, nhìn thấy vẻ mặt khác thường của Giản Nhụy Ái, nghi vấn mà hỏi: "Tiểu Nhụy, em làm sao thế?"
"Em. . . . . . Chúng ta không thể?" Giản Nhụy Ái ngượng ngùng lẩm bẩm nói.
"Tại sao?" Đơn Triết Hạo bị lời nói ấp úng của Giản Nhụy Ái làm gãi đầu ảo não, kinh ngạc nhìn gương mặt đỏ ửng của Giản Nhụy Ái.
"Bởi vì. . . . . ." Giản Nhụy Ái kéo bàn tay anh đặt lên trên bụng mình, cho là Đơn Triết Hạo thông minh như thế sẽ hiểu, không ngờ.
"Em. . . . . . Lại gặp dì mụ rồi hả?" Đơn Triết Hạo kinh ngạc không tưởng tượng nổi nói.
Dì Mụ vừa đến không lâu thế mà tại sao lại đến nữa? Ở bệnh viện đợi nhiều ngày thế kia, anh bị cấm dục lâu thế, lại bị cấm dục nữa sao.
Trong nháy mắt, mặt của Đơn Triết Hạo trở nên suy sụp.
Giản Nhụy Ái bị vẻ mặt của Đơn Triết Hạo chọc cười, không ngờ về phương diện này, Đơn Triết Hạo lại đơn thuần như thế.
"Tiểu Nhụy, sẽ không. . . . . ." Đơn Triết Hạo nhìn về bàn tay đang run rẩy trên bụng cô, ánh mắt suy đoán thay đổi, rồi lại sáng để dị thường.
Giản Nhụy Ái mỉm cười gật đầu một cái, tiến vào tròng mắt thâm thúy của anh, dịu dàng nói: "Hạo, em mang thai!"
Trong nháy mắt, gian phòng liền bừng sáng, sáng đến chói mắt người nhìn
Đơn Triết Hạo khẩn trương đến sắp nổi điên, thân thể khẽ run, giọng nói mang theo một tia hưng phấn: "Em nói cái gì?"
Đơn Triết Hạo nằm trên giường, như bọc mình lại trong niềm vui, vẻ mặt giống như đứa bé hưng phấn mang theo kinh ngạc đến ngây người, cô vuốt ve gò má anh tuấn của anh, vuốt đôi mày rậm của anh.
Khóe miệng lộ ra nụ cười: "Hạo, anh sắp làm ba!"
"Tiểu Nhụy. . . . ." Đơn Triết Hạo sợ hãi khi nghe được đáp án ấy, đem cô ôm chặt vào lồng ngực, vui vẻ đến độ chẳng thể dùng bất cứ từ ngữ nào để diễn tả niềm hạnh phúc của anh vào lúc này.
Tiểu Nhụy mang thai, hơn nữa còn là con của anh, cái tin tức tốt này làm sao lại không khiến anh vui mừng cho được.
Anh vui mừng như điên, ôm Giản Nhụy Ái đứng lên, xoay một vòng, "Cám ơn em, cám ơn Tiểu Nhụy. . . . . ."
"Hạo, nhanh thả em xuống. . . . . ." Giản Nhụy Ái ôm lấy cổ của anh, mỉm cười nhưng nhỏ giọng nói.
Đơn Triết Hạo kịp phản ứng, hiện tại cô đang mang thai, không thể vận động kịch liệt như vậy, liền đem Giản Nhụy Ái đặt xuống giường, bắt đầu vui vẻ giúp cô mặc quần áo tử tế.
Đột nhiên, Đơn Triết Hạo nhớ đến chuyện gì đó? Đi đến cửa, mở cửa hướng ra bên ngoài, hô: "Dì Vũ, dì Vũ. . . . . ."
Giản Nhụy Ái kinh ngạc không biết anh định làm cái gì? "Hạo, anh định làm gì thế?"
Vừa dứt lời, một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, vội vàng đuổi tới, "Cậu Đơn, chuyện gì ạ?"
"Dì Vũ, đây là Giản Nhụy Ái, bạn gái của tôi, sau này sẽ làm vợ của tôi, cô ấy đang mang thai, về sau sẽ ở lại nơi này, dì phải chăm sóc tốt chuyện ăn uống của cô ấy." Đơn triết Hạo vui vẻ giới thiệu.
"Hạo. . . . . . Không cần phiền phức như vậy!" Giản Nhụy Ái lúng túng nói.
Đơn Triết Hạo sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, chính là muốn để cô ở lại nơi này.
"Cái gì! Thật tốt quá, cậu Đơn, cậu yên tâm, về sau chuyện ăn uống của Tiểu thư Giản sẽ do tôi tự tay sắp xếp." Dì Vũ nhìn nụ cười vui vẻ của Đơn Triết Hạo, còn có cô gái ngồi bên giường, đúng là chỉ có tiểu thư Giản thiện lương mới xứng đôi với Đơn Triết Hạo mà thôi.
"Dì Vũ, không cần phiền phức như thế!" Giản Nhụy Ái ngượng ngùng nói.
"Không biết, nơi nào phiền toái ạ? Phụ nữ có thai chính là phải bổ sung dinh dưỡng, như vậy đứa bé mới có thể khỏe mạnh, cậu Đơn tôi sẽ lập tức đi nấu cháo gà cho Tiểu thư Giản, cơm tối, cậu có tính ở lại đây ăn cùng không!" Dì Vũ hỏi.
"Không cần, tôi có chút chuyện, dì cứ lo chăm sóc cho Tiểu Nhụy đi." Nụ cười trên mặt Đơn Triết Hạo không giảm.
Dì Vũ rời đi, Giản Nhụy Ái kinh ngạc nhìn Đơn Triết Hạo, ánh mắt dịu dàng như nước: "Hạo, anh đi đâu thế?"
"Giữ bí mật!" Đơn Triết Hạo nâng lên nụ cười, nhẹ nhàng hôn lên cái trán của cô, nhỏ giọng mà nói: "Ngoan ngoãn đợi anh, chờ anh trở lại."
|
Chương 56: Cháo Gà, Nhớ Lại Chuyện Xưa
Đơn Triết Hạo cương quyết hấp dẫn đôi môi của cô, bàn tay vuốt ve thân thể mảnh khảnh, lời nói hấp dẫn kéo dài triền miên, khiến cả khuôn mặt Giản Nhuỵ Ái đỏ bừng.
Bàn tay nhỏ bé của cô cố gắng đẩy Đơn Triết Hạo ra: “Được rồi, anh đi nhanh đi, em sẽ ngoan ngoãn đợi anh.”
Hai mắt Đơn Triết Hạo nhìn chằm chằm bóng lưng Giản Nhuỵ Ái đang đi vào phòng tắm, trên mặt hiện ra một nụ cười, nhưng trong nháy mắt tất cả dịu dàng đều biến mất chỉ còn lại đôi mắt thâm thuý.
Anh xoay người ròi đi, ngôi trên xe thể thao Rolls-Royce, ánh mắt nặng nề nhìn về phía trước, tay cầm lái mỗi lúc một chặt, cánh môi nở ra nụ cười giả tạo vừa lạnh lùng vừa cương quyết lại mang phần bướng bỉnh.
Đưa tay cầm lấy điện thoại di động, bấm số điện thoại quen thuộc: “Y Thiếu Thiên, tôi không hy vọng ngày mai lại gặp công ty nhà họ Đỗ vẫn còn tên trên bảng.”
Giản Nhuỵ Ái chỉ là của mình Đơn Triết Hạo anh thôi, anh tuyệt đối không đẻ cho kẻ khác nhúng chàm cô, coi như suy nghĩ cũng không được.
Ánh mắt của Đỗ Đức Minh nhìn cô, cái loại ánh mắt ái mộ đó, khiến Đơn Triết Hạo tức đến sắp phát điên.
Đây chính là bản tính của anh, thà giết lầm một ngàn người cũng không bỏ qua cho một người khả nghi!
Ra tối hậu thư xong, môi anh nở ra một nụ cười, rời khỏi biệt thự sang trọng.
Giản Nhuỵ Ái sau khi đi dạo khắp ngôi biệt thự, cái trán xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh, mệt lả ngồi xuống salon trong đại sảnh.
“Cô Giản, cháo gà đã nấu xong rồi ạ, cô muốn ăn ở đây hay vào phòng ăn?” Dì Vũ cung kính đi đến bên cạnh cô, dịu dàng nói, ánh mắt hoà ái dễ gần, chẳng có bất kỳ điểm nào tỏ ra kênh kiệu.
“Không cần bưng lại, tôi sang đó uống là được rồi.” Cô rất ngại khi khiến người khác phiền toái, dù sao cô cũng chỉ là kẻ ở nhờ chỗ này.
Vừa đi phòng ăn, liền có thể nghe được mùi canh gà thơm ngào ngạt, nhớ tới chuyện xảy ra hôm nay, bụng của cô đói cồn cào.
Cô không thể chờ đợi, ngồi ở trên bàn ăn, thưởng thức cháo gà mỹ vị, một muốn tiến vào trong miệng, mắt không khỏi sáng lên, cháo gà thật là ngon, mỡ mà không quá béo.
Dì Vũ bên cạnh nhìn bộ dạng ăn cháo ngon lành của Giản Nhuỵ Ái, bà biết vì sao cậu chủ lại để ý đến cô như thế?
Đúng là một cô gái lương thiện, thật đáng yêu!
“Dì Vũ, dì nấu cháo gà ngon quá, ăn thật ngon, dì ngồi xuống, cùng nhau ăn đi”
Giản Nhuỵ Ái mỉm cười, mở to đôi mắt, đôi môi đỏ mọng dính đầy dầu.
“Cô Giản, không thể, chúng tôi là người giúp việc, cô là chủ nhân, người giúp việc không thể ngồi ăn cùng chủ nhân, huống chi cháo gà chỉ dành cho phụ nữ mang thai, cô Giản, cô ăn nhiều một chút, dì Vũ sẽ vui mừng.” Dì Vũ vui vẻ nói.
Cả tô cháo gà, Giản Nhuỵ Ái ăn một cánh ngon lành sau đó cô đứng dậy, đi tới nhà bếp, dì Vũ đi sau lưng nói: “Cô Giản, cô muốn lấy cái gì? Có thể gọi tôi giúp một tay là được rồi.”
“Không có chuyện gì.” Anh mắt cô lanh lợi nhìn chung quanh, phòng bếp lớn như thế, vô cùng sang trọng, mang phong cách khác biệt, so với phòng bếp của nhà Nhân Ái chỉ mười mét vuông, thật là một trời một vực.
Đưa măt nhìn các thiết bị đặt bốn hướng, ngoài miệng nâng lên một nụ cười, từ bên trong tủ lấy ra một cái chén và cái muỗng hình hoa đào.
Dì Vũ thấy Giản Nhuỵ Ái cầm cái chén lên, vội vàng đã chạy đến cầm lấy: “Cô Giản, cô đừng nên cầm chén, cô nghe lời dì Vũ đi, rất nguy hiểm đó ạ!”
“Nguy hiểm? Làm sao có thể sẽ nguy hiểm? Trước ngày cởi con cừu nhỏ đi ra ngoài đưa bữa ăn, mặc kệ gió táp mưa sa, cầm cái chén thì có gì nguy hiểm?”
kỳ quái, bà xem cô là một cô gái yếu đuối hay sao? Từ nhỏ đến lớn tất cả mọi chuyện đều là do cô làm.
Cầm cái chén, đứa trẻ ba tuổi cũng đã làm được!
Cô nhìn bộ dáng khẩn trương của dì Vũ, có thể thấy được bình thường Đơn Triết Hạo rất hà khắc.
“Những công việc này đều là người giúp việc làm, cô Giản, cô là chủ nhân...”
Còn chưa để dì Vũ nói hết lời, Giản Nhuỵ Ái cùng kéo bà ngồi xuống ghế, thấy bà đứng lên, ánh mắt không khỏi nhìn chằm chằm vào bà: “Không thể, ngồi xuống.”
Cô múc một chén cháo gà đưa cho dì Vũ, mạnh mẽ đặt xuống trước mắt của bà: “Ngươi phụ trách ăn sạch nó.”
Dì Vũ nhìn Giản Nhuỵ Ái, thấy vẻ mặt kiên quyết không để cho người khác cự tuyệt, cái vẻ mặt nghiêm túc cố gắng chọc cười bà, bà chẳng thể làm gì khác ngoài cung kính tuân lệnh.
“Cảm ơn cô Giản!”
Giản Nhuỵ Ái nhìn thấy dì Vũ uống một hớp canh mới thở ra một tiếng, ngồi xuống ghế, vui vẻ uống canh, người nào thích ăn thì cứ ăn, có nhiều người đứng bên cạnh khiến cô lúng túng.
“Dì Vũ, cảm ơn đã nấu canh cho tôi, đây là bát canh ngon nhất mà tôi được uống, đã rất lâu rồi tôi mới có được một bữa ăn như thế này.”
Trong nháy mắt, tròng mắt cô tràn ngập nước mắt, nhớ lại, khi còn bé, viện trưởng Mary cũng thường tỉ mỉ nấu nhưunxg món canh này cho bọn họ uống.
Thời gian như thoi đưa, chớp mắt một cái đã thành quá khứ, cô và viện trưởng Mary đã xa cách thiên thu, không nghĩ đến bà lại về trời nhanh như thế.
“Khi ở cô nhi viện, viện trưởng Mary cũng hay hầm canh như thế cho tôi, mỗi lần được uống cháo gà đều là việc hạnh phúc nhất, cháo gà truyền tải hơi ấm của viện trưởng Mary, hiện tại bà đi rồi, chúng tôi cũng chẳng còn canh để uống!”
những giọt nước mắt mằn mặn từ hốc mắt cô chạy xuống, rơi vào chén cháo gà, hoà thành hơi ấm yêu thương.
Cô thấy tâm tình mình bất thường quá, lấy mu bàn tay lau nước mắt: “Thật xin lỗi, tôi không nên phá hư không khí.”
“Đứa nhỏ ngốc.” Dì Vũ cầm khăn giấy đưa cho cô, bà chưa bao giờ biết cô gái nhỏ nhìn dịu dàng như thế, lại chịu nhiều đau khổ như vậy.
Giản Nhuỵ Ái như vậy, làm cho người ta đau lòng!
“Chuyện quá khứ, chỉ là quá khứ, quan trọng nhất là hiện tại, cháo gà đã sắp lạnh rồi, ăn nhanh đi.”
“Dạ!”
|
Chương 57: Phong Tình Trong Phòng Tắm
Ban đêm, Giản Nhụy Ái đi tới đi lui trong phòng Đơn Triết Hạo, tự nhiên chẳng thể tìm thấy bộ quần áo con gái nào, chỉ có thể chấp nhận mặc áo sơ mi của Đơn Triết Hạo, đi vào phòng tắm.
Nhìn chằm chằm bồn tắm lớn dát vàng nguyên chất, bắt đầu mở nước ấm.
Cô đứng bên cạnh phòng tắm, nhẹ nhàng cởi quần áo ra, đứng trước gương, nhìn chiếc bụng phẳng lì của mình, không thể tưởng tượng nổi bên trong đang chứa một sinh mệnh.
Sương mù màu trắng chậm rãi tràn khắp phòng tắm, chân dài trắng noãn chậm rãi bước vào phòng tắm, nước bên trong tràn ra ngoài.
Nước ấm tràn ngập cơ thể, một cảm giác ấm áp và thoải mái bao trùm lấy cơ thể cô, khiến cô không kiềm được một tiếng rên rỉ .
Chưa bao giờ cô biết được tắm nước nóng lại thư giãn thế, thoải mái làm cho người ta lâng lâng!
Trong phòng tắm ngập tràn mùi hoa, mà mỗi lần đến gần Đơn Triết Hạo cô cũng cảm nhận được mùi thơm này, không nghĩ tới anh lại yêu hoa như vậy, môi nở ra một nụ cười dạt dào hạnh phúc.
Chiếc xe Rolls-Royce của Đơn Triết Hạo dừng lại trước cổng biệt thự, anh bước xuống xe, đi vào trong.
Hôm nay vì bàn bạc hợp đồng với khách, cho nên bất đắc dĩ mới về trễ như thế nào, không biết cô gái nhỏ ở nhà làm cái gì?
Ở công ty, bao lần anh kiềm nén không được xúc động, muốn chạy về nhà ngay lập tức.
Vừa đi vào phòng, liền nghe thấy một tiếng hát phát ra từ trong phòng tắm, không nghĩ tới tâm tình cô gái nhỏ lại tốt thế.
Nhắm mắt lại thưởng thức giọng hát trong veo kia, trong lòng bình an hơn rất nhiều, anh thích giọng ca của cô, nhẹ nhàng và trong trẻo .
Môi anh giương lên một nụ cười, tháo caravat xuống, sau đó là anh cởi quần áo ra, lộ ra các bắp thịt rắn chắc, dáng người tuấn kiệt, còn hơn cả người mẫu trong tivi, sau đó anh đi tới phòng tắm.
Bàn tay to lớn của Đơn Triết Hạo nắm lấy tay nắm cửa, cô đưa cặp mắt lưu ly đầy kinh ngạc nhìn cửa phòng tắm đang được mở ra.
Ánh mắt mơ hồ nhìn người đàn ông trước mặt, gò má anh tuấn, chiếc mũi thẳng tắp, cơ thể cường tráng và hấp dẫn, ánh mắt gợi cảm, hơi thở tà mị quyến rũ người khác.
Cô cúi đầu xấu hổ, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn những bộ phận trọng yếu, mặt đỏ bừng, dũng khí đang lên bỗng chốc hạ xuống.
Sau đó thét lớn: "Anh đi ra ngoài nhanh đi, anh vào đây làm gì?"
Gò má của Giản Nhụy Ái đỏ ửng, gương mặt như phủ thêm một tầng nước, da thịt như thể đã đánh phấn.
Những lọn tóc đầy nước vô cùng gợi cảm, bám chặt lấy gò má trắng hơn tuyết, thoạt nhìn vô cùng hấp dẫn.
Đơn Triết Hạo chậm rãi tới gần cô, bồn tắm lớn chỉ đủ một người nằm, xem ra sau này phải sửa bồn tắm lớn rồi.
Bàn tay to lớn của anh đem Giản Nhụy Ái vớt lên, ôm ngang ngực cô.
"A!" Giản Nhụy Ái kinh hô, "Thả em xuống."
Anh đem Giản Nhụy Ái đặt lên người của mình!
Hai da thịt nóng rực ma sát lẫn nhau, mặt Giản Nhụy Ái đỏ rực đầy xấu hổ, nghĩ sẽ đứng dậy, lại bị Đơn Triết Hạo gắt gao ôm lấy, mặt đặt lên hõm vai cô, giọng khàn khàn: "Đừng nhúc nhích."
Giản Nhụy Ái nghe được lời nói của anh, cảm nhận được cái gì đó đang ngốc đầu dậy, thân mình trở nên cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Đơn Triết Hạo hơi híp đôi mắt lại, trong mắt hiện ra nhiều tia rối rắm.
"Tiểu Nhụy, anh sẽ cẩn thận, cho anh một lần đi!"
Giọng nói mang theo dục vọng, thì thầm lời cầu xin bên tai Giản Nhụy Ái, cứ như anh nhịn nữa sẽ nổ tung, nhưng anh chỉ có thể đợi Giản Nhụy Ái đáp ứng, thì mới có thể làm.
Mặt Giản Nhụy Ái nhuộm màu đỏ máu, cô nghe ra ý tứ trong lời nói của Đơn Triết Hạo, cũng biết cấm dục đối với người đàn ông là khổ sợ như thế nào, nhưng nếu cô đáp ứng, dục vọng của Đơn Triết Hạo nổi lên, sẽ đem cô ép khô mất.
Trong lúc cô vẫn đang do dự, Đơn Triết Hạo đã mặc kệ lời nói của cô, ôm lấy thân thể kiều mỹ đứng lên, bắt cô chống hai tay lên tường.
"Cô gái nhỏ, em cứ mãi hấp dẫn anh! Anh sắp bị em đánh cho hôn mê rồi." Giọng nói trầm thấp và gợi cảm của anh, có tác dụng gia tăng thêm gợi tình.
Bàn tay to lớn quét qua đôi môi đỏ mọng, sờ gò má nhẵn nhụi của cô, nói lời dịu dàng bên tai cô. Cô xinh đẹp và trong sáng như một đóa hoa anh đào, thuần khiết đến khiến người xem phải lưu luyến.
Thân hình cao lớn đứng bên cạnh thân hình nhỏ bé của cô, cơ thể nóng bỏng chạm vào cơ thể mềm mại đầy hương thơm, hai cơ thể vặn vẹo cùng nhau.
Giản Nhụy Ái đưa cắp mắt mê ly nhìn Đơn Triết Hạo, nâng cánh môi lên, nhắm mắt lại, đón lấy đôi môi anh.
Khóe miệng Đơn Triết Hạo nở ra một nụ cười, nóng bỏng chảy đến gò má, vành tai, một đường trượt dài, bao bọc lấy hàm răng của cô, như thể đó là nơi mê người nhất thế giới này.
Giản Nhụy Ái không ngừng thở gấp, trong lòng dao động mãnh liệt, ý thức của cô muốn đẩy Đơn Triết Hạo ra, thân thể lại không chịu nghe lời cô mà cứ mãi dung nhập bộ ngực vững chãi của anh.
"Hạo, đừng. . . . . ." Cô cố kìm nén tiếng rên rỉ, thân thể khẽ run rẫy, kích tình mãnh liệt khiến cô đánh mất lý trí.
Cánh tay trắng như tuyết, không hề ý thức được đang gắt gao ôm lấy cổ của Đơn Triết Hạo
Đơn Triết Hạo đặt những nụ hôn điên cuồng lên cơ thể cô, một lần lại một lần hôn lên mỗi tất da thịt của cô.
"Tiểu Nhụy, nói với anh, em muốn anh!" Đơn Triết Hạo ra lệnh, anh giống như một loài giả thú muốn đem cô nuốt chửng.
Anh biết rõ thân thể cô đang phản bội cô, lại phải đợi cô nói rõ bản thân mình muốn gì, Đơn Triết Hạo hiểu Giản Nhụy Ái, anh tự tin mình hiểu thân thể cô hơn cả chính cô.
Thân thể Giản Nhụy Ái khẽ run lên, miệng thở gấp: "Hạo. . . . . . Em. . . . . ."
Đầu óc trở nên trống rỗng, đem tất cả suy nghĩ của cô nuốt lên "Hạo, em, muốn. . . . . ."
"Muốn cái gì?" Đơn Triết Hạo hỏi cô.
"Muốn anh. . . . . ." Nói xong hai chữ này, cô ngượng ngùng đến nổi muốn tìm một lỗ đất chui xuống.
Khóe môi Đơn Triết Hạo lộ ra nụ cười vừa lòng, anh biết Giản Nhụy Ái là cô gái rất hay ngượng ngùng, không thể bức cô quá đáng!
"Tiểu Nhụy, Tiểu Nhụy. . . . . ." Anh gầm nhẹ vài tiếng, chẳng thể chịu đựng thêm, thân thể cực đại tiến vào bên trong mật động của cô.
"A. . . . . . A. . . . . ." Cô hơi nhíu mày, cánh tay chống lên ngực anh.
"Như thế nào?" Đơn Triết Hạo khó khăn dừng bước chân đang đi vào, gò má anh tuấn đầy vẻ chần chờ.
Cánh tay trắng noãn của Giản Nhụy Ái choàng qua cổ anh, ngắm nhìn gương mặt đẹp trai của anh, thì thầm bên tai anh: "Nhẹ chút, coi chừng tổn thương đến đứa bé!"
Đơn Triết Hạo hiểu ra vấn đề, hôn một cái lên gương mặt cô, "Được, anh sẽ dịu dàng."
Ánh đèn vàng của phòng tắm, chiếu sáng cảnh xuân của đôi nam nữ.
Bàn tay to lớn của Đơn Triết Hạo nắm lấy chiếc eo mảnh khảnh của cô, dùng tốc độ nóng bỏng cướp lấy lý trí của cô, để cho ham muốn trong cơ thể cô được khơi dậy hoàn toàn.
Những loạn tóc ướt đẫm mồ hôi và nước ấm, nhỏ giọt xuống gò má cô, khiến cho Đơn Triết Hạo càng thêm ham muốn, dưới lớp da thịt săn chắc tản ra hơi thở của dã thú
Hai chân thon dài của Giản Nhụy Ái, ôm chặt lấy hông của Đơn Triết Hạo..
Thân mình khẽ lay động theo mỗi động tác ra vào của Đơn Triết Hạo, vẽ ra những dấu hiệu xinh đẹp.
Một trận động tình đạt đến cao triều, hình ảnh của cơ thể diễm lệ được bày ra, như một đóa hoa nở rộ.
|