Bạn Thân 17 Năm, Giờ Yêu Được Chưa?
|
|
Mộc Lạc Hi hâm dọa, cô thật mong muốn hắn lập tức bật dậy ôm lấy cô.. Nhưng điều đó làm sao có thể chứ? Mộc Lạc Hi đứng dậy đi đến sô pha ngồi cùng hai người kia, bắt đầu công việc tra khảo của mình. Cô rất ra dáng thẩm phán tòa, cao giọng nghi vấn: - Hai người từ khi nào gặp nhau? Khai! Vương Triết Nhã cùng Mộc Tử Nghiên nhìn nhau một cái, thở dài. Họ biết Mộc Lạc Hi cứng đầu cỡ nào, chỉ cần muốn biết nhất định tìm cách biết cho bằng được, họ càng im lặng thì sẽ chỉ làm cô tra hỏi kịch liệt hơn thôi. - Ba năm trước lúc cô ấy gửi đơn xin việc đến công ty, ngay lúc anh thiếu thư kí, hồ sơ đạt chuẩn nên anh nhận luôn. Mộc Lạc Hi nghĩ nghĩ một hồi, cảm thấy đùa họ một chút rất thú vị. - Này, thư kí không phải đều là tình nhân của giám đốc sao? Hai người không phải cũng.. - Cũng cũng cái đầu mày, có điên mới làm tình nhân của anh ta. Vương Triết Nhã lập tức phản bác, cốc đầu cô. - Chỉ làm tình nhân của anh thôi đã là phúc khí tu mấy kiếp của cô ta rồi đấy. Anh mới không phải loại dễ dãi như vậy. Mộc Tử Nghiên nhìn em gái mình nói, kì thực là cố tình nói cho Vương Triết Nhã nghe. - Anh nói gì? Nghe thật chướng tai, dù tôi có tu bao nhiêu kiếp hay phải làm tình nhân của ai thì người đó cũng chẳng phải là anh. Dễ dãi? Anh chính xác là loại người như vậy - Cô hừ một tiếng, nhếch miệng. - Cô.. - Anh nghẹn lời. - Tôi cái gì? Nói sai sao? Anh không dễ dãi thì cũng chẳng có những vụ việc dính líu tới người mẫu hẹn họ này kia đâu. Anh không dễ dãi thì tôi cũng chẳng cần phải tốn sức giúp anh giải quyết những tin tức đó. Cũng không biết là nhờ ơn ai tôi đã phải thức bao nhiêu đêm để giải quyết đống hỗn độn đó. Vương Triết Nhã nhắc đến đống tin đồn của anh rộ trên báo lá cải những ngày gần đây lại bắt đầu sôi máu. Anh dây dưa với cô người mẫu nào để cho phóng viên chụp được, giờ thì tốt rồi, hại chết cô. Vương Triết Nhã là thư kí, việc của cô chất đống ra đó kia kìa, lại còn phải giúp anh dẹp loạn? "Con mẹ nó, ngươi nghĩ bổn cô nương ta rỗi rãi lắm sao?" Vương Triết Nhã âm thầm mắng, nhưng dù gì cũng đã giúp rồi, hơn nữa cô nhìn đống tin đó cũng cảm thấy chướng mắt. - Anh đó, là đồ vong ân bội nghĩa, khổ cực như vậy giúp anh, một tiếng cảm ơn không có lại còn lớn tiếng với tôi như thế, tôi chính là làm ơn mắc oán rồi. Vương Triết Nhã cùng anh làm việc ba năm, tương đối hiểu tính nhau, đây cũng là lần đầu tiên cô tức giận như vậy, lại chẳng biết lý do vì sao. Lúc trước, cô cũng giúp anh dẹp đi những tin đồn với những cô người mẫu, đó là những lần cô biết rõ sự thật nên không có ý kiến gì mà giúp, hơn nữa những người đó đều vì địa vị mà bám vào anh muốn tìm một chỗ dứng trên xã hội.
|
Nhưng lần này lại khác, kia là Savena, cô cực kì nỗi tiếng, hơn nữa có vẻ đây chẳng phải là tin đồn, Mộc Tử Nghiên không giải thích cùng cô, không có vẻ gì là không muốn cô hiểu lầm như những lần trước. Đây là ý gì? Vương Triết Nhã không hiểu nỗi anh, cũng chẳng hiểu nỗi mình, lòng bị sự khó chịu xấm chiếm, cỗ chua xót dân lên tới cổ họng. Mộc Tử Nghiên nghe, sững người, tìm không được.một câu nào để đáp lại, quả thật là anh sai nhưng anh đã cảm ơn rồi mà, cô không nhận được? Mộc Lạc Hi ngồi đối diện vẫn im lặng xem kịch vui. Oan gia? Tốt, khởi đầu một mối quan hệ như thế không tệ, giống như cô và hắn thôi. Tiếng cười khoái chí của Mộc Lạc Hi vang lên, thu hút sự chú ý hai người, họ đã quên mất cô vẫn còn ở đây. - Bắt đầu một mối quan hệ bằng việc trở thành oan gia.. cái này không tồi. - Nói bừa cái gì? Nằm mơ tao mới có quan hệ với cái con người này. Vương Triết Nhã liếc anh. - À, ra là lúc ngủ mày chính là bạn gái của anh ấy.. Mộc Lạc Hi bắt ngay được sơ hở trong câu nói của cô, liền cố ý đổi lại ý nghĩa. - Mày.. cố ý nói lại lời tao. - Vương Triết Nhã giận rồi. - Thế thì sao nào? Tiếng cười của Mộc Lạc Hi vang lên thanh thúy. - Tao thấy hai người cũng hợp lắm đấy. - Mộc Lạc Hi!!! Mày im chưa? Vương Triết Nhã dường như là rống lên. - Nếu anh có thích nó thì chọn một ngày dắt nhau về nhà xem mắt đi. Anh cứ cưới nó về nhà, em không chê nó làm chị dâu đâu. Hơn nữa, chắc chả có ai như em chịu nỗi người như nó là chị dâu đâu. Em nghĩ, anh không cưới nó, chắc nó sẽ ế suốt đời. Trời ạ, Mộc Lạc Hi nói năng xằng bậy cái gì, tức chết cô. - Mộc Lạc Hi, mày nói thêm một tiếng. Tao sống chết với mày. Cô rống lên, chưa dứt câu anh đã xem vào. - Được. - Cái gì? - Vương Triết Nhã trợn mắt. Mộc Tử Nghiên chính là cảm thấy đùa cô rất vui nha, cô bé ngây thơ. Mộc Lạc Hi chỉ nhìn bọn họ, rồi cười vui vẻ, cô chính là người châm ngòi đó. Tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện của ba người, Mộc Lạc Hi đứng lên: - Em ra mở cửa. Cửa phòng mở ra, một bà lão tóc đã bạc, mặc đồ quỷ dị, thấp hơn Mộc Lạc Hi một cái đầu đứng trước cô cười. - Hoài lão lão. Mộc Lạc Hi vui vẻ cười, không ngờ bà đến đây thăn hắn. - Vào ngồi. - Cô đỡ bà đến sô pha.
|
- Hàn nhi, nó thế nào rồi? Hoài lão không còn trẻ nhưng khí lực vẫn còn rất tốt, nói năng cũng rất lưu loát. Mộc Lạc Hi ngồi xuống, nhẹ lắc đầu rồi nhìn phía giường hắn: - Vẫn là chưa tỉnh. - Ta sang xem nó một chút. Hoài lão lão bước đến bên giường hắn, ngìn sắc mặt hắn xanh xao, bà cũng đau lòng. Quan sát hắn một lượt, nhìn đến bàn tay nắm chặt kia, dù chỉ liếc qua bà cũng biết hắn đang cầm cái gì. Vật kia đối với bà đã quá quen thuộc. - Hi nhi, sang đây. - Bà gọi cô. Mộc Lạc Hi bước lại gần, bà chủ vài tay hắn hỏi: - Chiếc vòng này làm sao mà có? - Chính là gần sáu năm về trước, khi chúng cháu đi chợ lạc đến một nơi xa lạ, có một cô gái mặc đồ kì lạ đã tặng nó cho cháu khi biết được ngày sinh.của hai đứa. Cô ấy còn nói những câu ra kì lạ. Hoài lão lão tức khắc hiểu ra.. Cô gái đó là cháu nuôi của bà, một lần bà cùng người mình yêu gặp trên núi, lúc ấy cô chỉ còn đang quấn tã, Hoài lão lão đã động lòng nhặt về nuôi. Từ lúc mối tình của mình tan vỡ, bà đã vô cùng đau lòng, đưa chiếc vòng mà mình làm ra cho cô ấy, đem cô ấy gửi vào chùa. Cũng đã rất nhiều năm rồi bà không gặp lại cháu nuôi cũng mình, nhắc lại cũng có chút xúc động. Từng một quãng thời gian, bà đã cùng người mình yêu thương nhất chăm sóc cô bé như đôi vợ chồng thật sự.. Tất cả bây giờ chỉ còn là kí ức, những câu chuyện đã qua chỉ có một mình bà nhớ rõ. Bà vĩnh viễn cũng chẳng thể cùng người bà dùng cả sinh mạng yêu thương ở bên nhau.. - Kể cho ta nghe một chút. Hoài lão lão hỏi, Mộc Lạc Hi đem toàn bộ câu chuyện về chiếc vòng kể lại. Hoài lão đã hiểu ra, chiếc vòng này ban đầu bà làm ra chỉ như một bùa hộ mệnh cho mình thôi, mặc dù cuối cùng nó chẳng giúp gì được nhưng cũng là kỉ niệm. Còn bây giờ rơi đến trên người hai người họ, giống như là tượng trưng cho sinh mạng của họ. Chỉ cần khi một trong hai người giữ nó trong tay mà màu sắc cứ mãi trắng xóa.. chính là linh hồn đã không còn. Nhưng là ý chí Triều Khắc Hàn rất mạnh, dường như là đang cùng Tử Thần quyết đấu một trận. Chỉ cần ý chí sống của hắn vẫn còn, chỉ cần hơi thở và nhịp tim vẫn được duy trì, hắn vẫn còn cơ hội sống sót. Hoài lão lão đã nhận ra, hai người này chính là trường hợp ngoại lệ vô cùng ít ỏi của việc hai sinh mạng khắc nhau mãnh liệt mà vẫn có thể bên nhau. Lúc này Hoài lão nhìn rõ hơn bao giờ hết, thảm cảnh lúc trước đã không còn, mặc dù không biết rõ phía trước cái gì đang đợi họ, nhưng có lẽ bi kịch đã không còn.. - Nếu như Hàn nhi có thể tỉnh, các con có thể bên nhau rồi. Đây là cửa ải cuối cùng. - Cửa ải cuối cùng? Bà nói gì con không hiểu? - Con không biết? Mộc Lạc Hi nhíu mày lắc đầu, cô một chút cũng không biết, không hiểu bà nói gì. Hoài lão lão đem mọi chuyện kể hết cho cô, Mộc Lạc Hi mới thông suốt. Rằng vì sao Triều Khắc Hàn rời cô đi không một lời tạm biệt. Rằng vì sao Triều Khắc Hàn cùng Doãn Khiết Nhi lại có hôn ước. Rằng vì sao chỉ cần hai người gặp lại nhau, liền xảy ra nhiều biến cố như thế. Lý do vì sao Mộc Lạc Hi đến Mĩ nhìn thấy hắn liền gặp tai nạn, Triều Khắc Hàn về Bắc Kinh tìm cô cũng gặp tai nạn.. Tất cả đã được sáng tỏ. Vương Triết Nhã nghe xong cũng rùng mình một cái, bao nhiêu khó khăn như vậy họ rốt cuộc làm sao trải qua? Cô thử tưởng tượng, nếu như tình yêu sau này của mình cũng gặp nhiều trăn trở như thế, thì mình cùng người đó có kiên trì được như họ không? Vương Triết Nhã lén đưa mắt nhìn người bên cạnh, đôi mày của anh đang nhíu lại, là đang đau lòng cho em gái đây mà.. "Gì vậy chứ? Vương Triết Nhã điên rồi, nhìn hắn ta làm gì chứ." Phát hiện hành động trong vô thức của mình, Vương Triết Nhã giật mình dời tầm mắt, cô làm sao lại nghĩ người sau này đi cùng mình lại là anh ta? Anh ta còn rất bận với những cô người mẫu kia, cô mới không cần một người lăng nhăng như thế ở cạnh. - Ta đi trước, chỉ hy vọng Hàn nhi có thể mau tĩnh. - Hoài lão lão nhìn phía giường. Mộc Lạc Hi cũng đưa mắt nhìn theo. - Con hãy bên cạnh nó, cho nó thêm động lực cố gắng. Ta tin hai đứa sẽ có thể hạnh phúc. Hoài lão lão cầm tay nó, an ủi. - Vâng, cháu biết rồi. Hoài lão đi đường cẩn thận. - Cô tiễn bà ra ngoài. Khi Mộc Lạc Hi trở vào, lại nhìn thấy cảnh hai người kia đang đấu khẩu chí chóe. Mộc Lạc Hi day day thái dương, nếu sau này anh trai cưới Triết Nhã về, ồn ào thế này cô làm sao sống đây? Thở dài. Một đôi oan gia.
|
Chương 48 - Hạnh phúc tìm đến
bởi Wwenwen Tháng 10 Mùa đông đã tìm đến Bắc Kinh rồi.. Bầu trời đông không một ánh sao, toàn thành phố bao trùm một màu trời đen tĩnh mịch. Ngoài phố lúc này tùy thời đều nổi gió rét lạnh, dường như khoát trên mình chiếc áo lông cũng không đủ giữ ấm. Đèn đường long lanh sáng chói nhưng lòng người lại âm u đau nhói.. Tuyết rơi.. Những bông tuyết trắng xóa nhờ đèn đường mà ánh lên lấp lánh, đáp lên mái tóc xám bạc lạnh lẽo.. Nhìn những con người sóng bước cùng nhau kia.. trong lòng cô dâng lên một cỗ chua xót. Nhìn những bàn tay đan chặt nhau kia.. lòng bàn tay cô truyền đến hơi lạnh, một năm qua rồi đôi tay này chẳng ai sưởi ấm.. Mộc Lạc Hi dạo phố được một lúc, lại quay trở vào bệnh viện. Vào phòng bệnh, cô cởi xuống áo lông, giống như đã rất quen với việc ra vào ở đây. Cô bước đến bên cạnh giường, bàn tay nhỏ nhắn vuốt ve gương mặt tĩnh lặng của hắn, nhìn ngắm một chút rồi lại mỉm cười. - Vẫn chưa chịu tỉnh sao? Một năm rồi đó. Mộc Lạc Hi nói xong lại nhìn biểu đồ tim đang chạy vững vàng. - Nếu như không muốn tỉnh vì sao còn để cho em nhiều hy vọng như vậy? Cô ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường như cũ nắm lấy tay hắn. - Anh không nhớ em à? Lâu như vậy cũng không nhớ em? Thêm một đêm cô ngủ quên bên giường của hắn.. Sáng sớm, Mộc Lạc Hi bị tiếng điện thoại đánh thức. - Alo? - Lạc Hi, là tôi. - Đặng Dĩ Hằng? Đối với cuộc gọi của anh, cô vô cùng bất ngờ, đã rất lâu cô không tìm thấy anh, bây giờ anh lại chủ động liên lạc với cô? Thậm chí cô cũng quên bén việc Khiết nhi nhờ mình. - Tôi đang ở dưới hoa viên của bệnh viện, cô có thể gặp tôi một chút không? - Đợi một chút. Mộc Lạc Hi buông tay Triều Khắc Hàn, cầm áo khoât ra khỏi phòng bệnh. Tuyết đã ngừng rơi.. Hơi nước vẫn còn đọng lại trên từng phiến lá. Ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi, hy vọng một chút ánh nắng của mình có thể khiến không khí bớt đi lạnh lẽo. Từ xa, Mộc Lạc Hi đã nhìn thấy Đặng Dĩ Hằng, anh đưa lưng về phía cô, một thân âu phục rất trang nhã. Bóng lưng đó có gì đó cô độc.. một chút gì đó bi thương.. Mộc Lạc Hi bỗng cảm thấy hình ảnh anh lúc này thật giống một hoàng tử mất đi chiến mã của mình. Mà Doãn Khiết Nhi chính là cô công chúa có thể giúp anh xoa dịu nỗi đau đó. Mộc Lạc Hi tiến tới. - Đặng Dĩ Hằng. Anh quay lại, nhìn cô một chút rồi cười:
|
- Đã lâu không gặp. Em vẫn xinh đẹp như ngày nào. - Đã bao lâu đâu chứ - Cô cười. - Một năm rồi. Có thể đối với em không lâu nhưng với tôi đó là khoảng thời gian dài. Đặng Dĩ Hằng ngồi xuống ghế đá, cô theo đó ngồi xuống bên cạnh, giọng dịu dàng an ủi. - Sao anh không thử cho Khiết nhi một cơ hội? - Doãn Khiết Nhi? Mộc Lạc Hi gật đầu. - Sao đột nhiên lại nhắc đến cô ấy? - Khiết nhi là một cô gái tốt. - Tôi biết. - Anh thở dài. - Vậy vì sao không thử xem xét tình cảm của anh với Khiết nhi? Anh biết rõ tôi không thể đáp lại tình cảm của anh. - Thật ra, tình cảm đối với em, tôi sớm đã từ bỏ rồi. - Anh nhìn cô cười. Mộc Lạc Hi thoáng ngạc nhiên. Hai người họ cư nhiên nói cùng một câu, cùng ngữ điệu như vậy.. giống như tâm linh tương hợp vậy. Cô làm sao có thể không thành toàn họ đây? Mộc Lạc Hi chỉ mong Đặng Dĩ Hằng có thể thông suốt, nhìn lại một chút người con gái vẫn luôn bên cạnh mình, chân chân thực thực là ai. Mộc Lạc Hi không muốn Đặng Dĩ Hằng chìm trong vòng ảo tưởng tự bản thân anh tạo ra, không muốn anh ngộ nhận tình cảm của mình. Thật ra lòng anh đã sớm đổi, tim anh đã sớm run động, nhưng anh vẫn là cố chấp không chịu nhận ra.. Mộc Lạc Hi giây phút này, đã xem Đặng Dĩ Hằng như bằng hữu rồi. - Nếu đã vậy vì sao không chọn Doãn Khiết Nhi? Anh biết cô ấy yêu anh đúng không? - Tôi biết. Nhưng tôi không thể. - Vì cái gì? Đặng Dĩ Hằng im lặng. - Anh cảm thấy có lỗi? Anh khó hiểu nhìn cô. - Có phải anh cảm thấy có lỗi vì lợi dụng tình cảm của cô ấy? - Em vì sao biết? - Cô ấy biết hết. Đều biết bị anh lợi dụng nhưng cô ấy cam tâm tình nguyện. Vì cái gì? Vì cô ấy yêu anh. Nếu anh cảm thấy có lỗi nên không dám yêu cô ấy, nếu anh cảm thấy mình không còn xứng với tình cảm của cô ấy. Tôi khuyên anh, nên đem cô ấy trở lại, hảo hảo yêu thương cô ấy, bảo vệ cô ấy, đừng để cô ấy tổn thương nữa. Đó là cách chuộc lỗi của anh. Đặng Dĩ Hằng nghe đến lặng người, có phải như vậy? - Thật ra cô ấy chưa từng ghét anh, vẫn luôn chờ đợi anh. Thật ra anh cũng yêu cô ấy, chỉ là anh không chịu thừa nhận. Bây giờ đã chẳng còn vướng bận gì rồi, hai người đã có thể đến với nhau rồi, hiểu lầm cũng không còn nữa. Vậy sao lại cứ lãng phí thời gian của nhau thế? Mộc Lạc Hi nói xong đứng dậy, để lại một câu cuối cùng. - Đi tìm cô ấy đi, nói với cô ấy anh yêu cô ấy nhiều thế nào. Chúc hai người hạnh phúc.
|