Tiểu Thư Siêu Quậy (Hoàng Yến)
|
|
Chương 51: Bắt Đầu Chuyến Đi
2 * Biệt Thự Thủy Tiên * Một năm sau. Mùa hè. Ngôi nhà bây giờ lại trống trải cô độc biết nhường nào. Chỉ có một người con gái còn thức trong nhà còn đâu người nhà cũng về hết cả rồi chỉ còn mấy chục bảo vệ quanh nhà thôi. Phòng Vy vẫn sáng đang nói chuyện điện thoại thì phải. - Vy Vy à, đi đi mà, Năm ngoái không đi được thì năm nay phải đi chứ._ Khánh ở đầu dây bên kia năn nỉ nói. - Mệt lắm, em không muốn đi đâu._ Vy ra sức chối. - Là Maroma ở Riviera Maya, Mexico, đẹp lắm đóa_ Khánh mồi chài. - Thật là phiền quá mà_ Vy cau có. - Anh xin em đó, coi như em bồi thường cho anh đi, chúng nó cũng muốn đi mà, dù gì cũng chỉ một năm nữa chúng ta cũng khổng thể ngày nào cũng được gặp chúng nữa đâu_ Khánh vẫn không từ bỏ ý nghĩ. - Thôi được rồi, em sẽ nghĩ, nhưng anh nói với ba em chưa, lỡ ba em về thì sao?_ Vy vặn hỏi. - Anh nói rồi, ba em bảo chưa về được đâu mờ_ Khánh trả lời. - Hơiz... biết thế, mai trả lời_ Vy đang định tắt máy. - Khoan, mai đi mà, em không nhớ sao. Nhanh nhanh trả lời nhé?_ Khánh - Ok_ Vy thở dài rồi tắt máy. Đang ngồi làm việc thì lại có người gọi điện. Quả thật dạo này cô rất bận với công việc của tập đoàn. Tuổi mới rồi mà, nên số công việc của cô cứ ngày càng tăng lên. Khẽ liếc qua màn hình điện thoại, là Nhi gọi. Cầm lên nghe máy... - Ơi_ Vy mệt mỏi trả lời. - Mày chuẩn bị đồ đi nhé, mai là phải đi đấy. Là bắt buộc!_ Nhi nói như ra lệnh vậy. - Trời ơi mày còn nói, tao đã bảo bận rồi mà nhờ_ Vy quát lên. - ờ thì tao cũng bận chứ bộ, làm như mỗi mình mày vậy, cứ gác lại đi, chỉ vài ngày thôi, ba ngày cũng được mà._ Nhi cũng đâu chịu nhượng bộ Vy. - Hơ, nói thì ai chả làm được._ Vy uất ức. - Mày không đi là tao ứ chơi với mày đâu đấy, ngủ ngon_ Nhi cúp máy luôn, kkhông để nó nói thêm - Ôi Trời Ơi!_ Vy vò đầu hét lên một câu. Tuy là có ba từ nhưng cũng đủ làm người trong nhà cô giật mình tỉnh giấc hay thót tim vì tưởng cô bị sao. Cái này gọi là gì được? Ung nhà luôn đó. Nói vậy rồi nó đành cắm cúi vào kí hợp đồng mong sao làm xong sớm nhất. Tuy nhiên, 15 phút sau cái điện thoại cô nó lại reo lên, lần này lại là của Khánh. - Cái gì nữa?_ Nó nghe máy với vẻ mặt bức bối. - Em đã quyết định chưa?_ Khánh hớn hở. - Rồi_ Nó đáp đơn giản. - Đi chứ gì?_ Khánh vui vẻ đoán. - Không_ Nó tiếp tục nói một từ. - Cái...gì? Tại sao chứ, tại sao không đi?_ Khánh bực bội hỏi lại nó. - Bận_ Chị khiêm tốn. - Sao chứ, bận gì anh giúp hết mà. Em không sợ anh sang đó thì em....._ Khánh bỏ lửng câu, nở nụ cười gian xảo. - Nói?_ nó cau mày. - Nghe nói con gái Mexico xinh đẹp lắm nha, em không sợ mất người bạn trai hoàn hảo này sao?_ Khanh dọa. - Hừ....Anh..._ Vy không biết nói gì, dựng lại suy nghĩ - Đi không?_ Khánh hỏi lại. - Nếu anh đến nhà em trong vòng 5 phút em sẽ cân nhắc_ Cô cũng quỷ quyệt không kém phần. - Này, 1 giờ sáng rồi, em còn bắt anh tới nhà em, có ý đồ gì hả?_ Khánh chọc cô, nhưng cũng hơi sợ... - Em đổi ý nhá? - ĐÂy_ Khánh nói rồi cúp máy. Vy cười nham hiểm sau đó tiếp tục đi làm việc, không quên canh cái đồng hồ. Một hồi sau, chó sủa ầm hết lên, chuông kêu inh ỏi, người chạy lên báo với nó gì đó rồi xuống nhà. Khánh đã đến rồi, cũng lẹ đó. Mở cửa bước vào căn phòng ấm áp của Vy. - Đến trễ 13 giây, đã 5 phút 13 giây rồi đấy, em có nên bỏ qua cho anh_ Vy nhìn đồng hồ trên bàn rồi tiếp tục gõ loptop. - Tha đi mà._ Khánh bước tới ôm chầm lấy Vy từ đằng sau nó. - Nóng lắm, bỏ em ra._ Vy được thể giỡn luôn với hắn. - Gì chứ, không buông._ Khánh sững sờ. - Muốn em tha cho anh, muốn em đi Mexico cùng anh phải không?_ Vy ngoái đầu nhìn anh. - Phải_ Khánh thành thật trả lời. - Xem nào.... Vậy anh đi soạn đồ cho em đi, em sẽ đi_ Vy gia vẻ suy nghĩ. - Hả? Là đồ của em anh nào biết em muốn mang gì đi_ Khánh lại giật mình nhưng dễ hiểu là cô đang cố tình chọc anh. - Bạn trai như thế bỏ đi cho xong._ Vy thở dài rồi tiếp tục đánh máy. - Nè, em độc ác lắm nhá, bỏ được cứ bỏ._ Khánh lại ghế sofa ngồi nhìn nó. - À đúng rồi, hay gọi điện cho tam quân rủ mai đi chơi với em nhề? Ba người họ chẳng phải cũng ga lăng lắm sao?_ Vy quay qua nhìn anh cười cười. - Không! Không thể được_ Khánh phản đối ngay lập tức. - Thế còn ngồi đó làm gì? Phòng quần áo kia kìa_ Vy chỉ tay về hướng phòng đồ có cái cửa màu đỏ. - Hừ... Không nói với em_ Khánh hậm hực đi xếp đồ vào vali cho cô thật. Vy ngồi đó nhìn anh đi khuất rồi tiếp tục làm việc của mình để mai mới đi được chứ không ở nhà. Gần 3 giờ sáng Khánh với xong xuôi hết mọi việc, Vì anh là một Playboy mà, đâu phải con gái đâu. Bước ra thì đã thấy Vy gục đầu lên bàn ngủ. Cậu tiến tới bế cô lại giường vén chăn lên cho cô, bật điều hòa cao lên. - Bé yêu ngủ ngon_ Khánh hôn lên trán cô rồi mỉm cười Bước lại phía bàn làm việc, thấy công việc của Vy làm đang dang giở nên anh ngồi xuống làm hộ luôn. Khổ nỗi có mấy thứ anh không làm được, anh đâu biết gì nhiều về đá quý này đâu. Thế là nhấc điện thoại lên gọi cho bố chồng tương lai hỏi vậy. - Bố ạ?_ Anh thản nhiên gọi bố. - Ta là bố của cháu hồi nào?_ Từ đầu kia tiếng cười của ông Dũng vang lên. - Con cũng không biết, bố rảnh chứ ạ?_ Khánh hỏi. - Sao, có việc gì cần ta giúp, hay con bé Vy nó lại làm gì con._ Ông vẫn cười vui. - Không làm gì, chỉ là con muốn hỏi bố vài việc ở tập đoàn nhà mình để giúp Vy làm việc thôi._ Khánh cũng cười theo. -...... Vậy là hai người họ nói chuyện với nhau, Khánh cứ hỏi còn ông Dũng chính là người trả lời. Thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng cười vui vẻ của hai người.
Sáng ra, ánh sáng ngoài trời khẽ len qua cửa sổ chiếu vào mắt Vy. ĐÔi mắt nhíu lại, cặp lông mày lá liễu khẽ nhăn lại rồi giãn ra. Vy ngồi dậy thì thấy Khánh đang ngủ gục trên bàn làm việc của mình. SAo thế được rõ ràng là tối qua cô còn ngồi đó. Vy ngồi đần ra vì khó hiểu nhưng rồi cũng đứng dậy khoác lên người Khánh cái chăn mỏng, dù gì nhiệt độ trong phòng cô cũng khá thấp mà. Nhìn anh cũng đủ lâu, Vy đi vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân. Đang ngủ ngon, đang mơ đẹp thì tiếng điện thoại của Khánh vang lên làm anh thức giấc. - Alo_ Khánh ngái ngủ đáp. - Chúng mày có đi không thì bảo?_ Giọng của Minh ở đầu dây bên kia làm hắn tỉnh ngủ luôn. - Có, còn sơm mà._ Khánh nhìn đồng hồ nói. - Đi sớm thì được chơi nhiều chứ còn sao nữa. _Giọng của Huy chen vào. - CỨ giờ cũ mà làm._ Khánh nói rồi tắt máy luôn Vừa lúc anh đứng dậy thì Vy từ trong nhà tắm đi ra. Hai người nhìn nhau cười hạnh phúc. - Anh đi làm vệ sinh cá nhân đi_ Vy bước vô phòng trang phục của mình. - CÒn đồ đạc của anh thì sao?_ Khánh hắc mắc, tối qua anh đi không do Vy cả mà. - Không cần lo đâu._ Vy nói rồi đóng cửa phòng lại. Thấy vậy Khánh cũng đành nghe theo chứ biết làm sao nữa. Thật ra, tối qua Vy đã gọi điện cho Khang nhờ em rể hết mọi việc rồi.
|
* Biệt thự Snow* - Sao chủ nhà mà lại đến muộn, trong khi tập trung ở chính nhà mình chứ?_ Diệu Anh vừa ôm tay Huy vừa nói. - Phải đó, rốt cuộc Khánh nó đi đâu?_ Huy vuốt cằm suy nghĩ. - Nghe điện thoại của chị dâu xong thì mất tiêu_ Khang trả lời câu này làm cả bọn hiểu ý ngay. Sân bay tư nhân ở Snow nhộn nhịp đầy tiếng cười của những đôi tình nhân. Giờ lại thêm một đôi nữa. - Tao cứ tưởng mày không đi._ Nhi hất hàm về phía Vy đang đi tới. - Why? Có người xếp đồ, xách đồ hộ lại không mất tiền trong khi đó còn làm việc hộ, tội gì không đi_ Vy gác tay trên vai NHi nói. Lúc này Khánh vừa bực vừa ngạc nhiên. Hóa ra là cô biết anh làm việc giúp cô mà không cảm ơn gì cả. Đặt vali lại một chỗ, Khánh nhìn Vy chằm chằm. - Em thật là quá đáng_ Hắn phụng phịu. - Ấy, đừng nói thế, anh không biết là vì anh " ép " em nên em mới đi à_ Vy tỏ mặt ngây ngô nói. - Em...Em...._ Khánh tức quá đi lên máy bay ngồi trước. - Thôi chị à, anh ý tức lắm rồi đó_ Lệ khuyên nhăn chứ cứ để thế lại cãi nhau. - Đùa tý cho vui ý mờ. Mà Khang xong cả chứ?_ Vy cười tươi rồi nhìn Khang. - Chị dâu đã dặn tất nhiên là xong cả, là nó kìa_ Khang cười đáp chỉ vào cái vali màu xanh dương ở cạnh đó. - Đi đi nhờ, từ đây tới đó không gần đâu_ Minh thúc giục rồi cũng lên máy bay. Mọi người cũng ổn định chỗ ngồi, người làm nhà Khánh xếp đồ lên máy bay rồi đi gọn vào một chỗ để máy bay cất cánh. Máy bay này không ngồi theo các dãy mà là hai hàng ghế đối mặt với nhau, khoảng cứ hai người ngồi thì có một cái bàn cạnh tay. Phía dưới cùng có cái giường, nằm được bốn người. Vy ngồi cạnh Khánh, Minh ngồi cạnh Nhi đối Vy với Khánh, Diệu Anh thì ngồi trên giường cạnh là Huy ngồi bên trái đối với Lệ và Khang bên phải. - Sao chị Ngân với anh Hiếu dạo này không đi học mà cũng chả thấy đi chơi thế?_ Vy tò mò hỏi. - Anh Hiếu qua Mỹ lo cho các chi nhánh nhà anh ý bên ấy oỳ_ Diệu Anh vừa nghịch điện thoại vừa nói. - Còn chị Ngân tất nhiên là đòi theo anh ý. BA ma sợ sang ý chị ấy dong chơi nên mở thêm chi nhánh cho chị ý khỏi về luôn_ NHi nói tiếp Anh. - Đúng là vui mà_ Vy khẽ gật đầu rồi quay qua lườm Khánh. Có một chị tiếp viên đi tới tươi cười nhìn mọi người. - Các thiếu gia tiểu thư có muốn dùng gì không ạ?_ Chị Loan lễ phép hỏi. - 1 Bánh mì kẹp xúc xích_ Khang lên tiếng đầu tiên. - Humberger_ Khánh nói tiếp dù đang rất bực. - Cơm rang trứng cuộn_ Minh mỉm cười nói - sandwich kẹp thịt_ Huy khỗng nghĩ nhiều trả lời. - Pizza _ Nhi - Tiramisu trà sữa_ Diệu Anh. - Crepe dâu_ Lệ mỉm cười nhẹ. - Black forest _ Vy vẫn nhìn Khánh không ngừng. - Sẽ có ngay ạ _Chị loan vào bếp.
|
Chương 52: Thôi Xong...!
2 Một lúc sau hai nhân viên nam mang đồ ăn ra đặt vào cái bàn dài trước mọi người không quên chúc họ ăn ngon miệng. Ai nấy đều ăn no nê, tuy nhiên có người vẫn không thỏa mãn, Vy với Khánh vẫn giận nhau. - Tôi muốn uống choco cookie_ Tiếng Lệ vang lên - Vâng, còn ai muốn gì nữa không ạ? - lấy cho tôi một li Long island iced tea_ Vy cũng nói ( cái chị này gọi là rượu đó) - Cái này là rượu mà tiểu thư_ Chị loan nhìn Vy, mọi người cũng thế. - Không có à?_ Vy hỏi lại - Có Negroni thôi ạ_ CHị Loan ngạc nhiên trả lời - Cũng được. Lấy đi_ Vy mỉm cười. Nghe vậy người kia cũng đành đi vào pha. Vy đang định đứng dậy bước lại chỗ Diệu ANh thì vừa đứng dậy đã bị Khánh giữ tay. - Em bị làm sao vậy?_ Khánh nhiu mày nhìn cô. - Có sao nhưng không biết làm sao._ Vy cười rồi bước đi tiếp. - Em thật là..._ Khánh không nói gì nữa. Rượu mang ra cũng đã uống hết ly đó rồi. Nhưng mà vẫn muốn uống tiếp. - Lấy thêm margarita_ Vy nói tiếp nhưng mắt thì vẫn đang đấu với Khánh. Người phục vụ lại mang ra. Cô đang định cầm lên uống thì đã bị một bàn tay khác cướp mất, ngước lên hóa ra là Khánh. Cậu ngửa cổ uống hết ly một lần rồi nhìn Vy. - Em đừng vậy nữa, anh cólàm gì em đâu mà em giận anh nhề?_ KHánh bức bối. - Em đi ngủ_ Nói rồi cô ra sau người Diệu ANh nằm ngủ ngon lành. Khánh vẫn đứng im nhìn cô mà thấy lạ, không lí do gì cũng giận là sao, chỉ tại mìn quá chiều cô ấy mà. - Về chỗ đi anh trai_ Khang kéo tay Khánh. Thấy thế Khánh đành về chỗ ngồi. Dù gì thời gian ngồi máy bay khá lâu nên ai nấy đều ngủ hết, chẳng ai tỉnh cả. Tầm khoảng gần trưa, máy bay hạ cánh. Vy vừa cầm vào vali thi bị Khánh giành kéo hộ, thế là Vy đi trước mọi người. Mấy đứa bạn lấy đồ rồi mới đi ra. Nhi từ đâu chạy tới vỗ vai Khánh nhìn Vy đăm chiêu. - Ê. Hôm nay là ngày bao nhiêu?_ Nhi nghi ngờ hỏi Khánh. Cô không biết ngày là đúng có bao giờ làm gì đâu, chỉ biết hôm nay là thứ hai. - 20 tháng......ôi, chết tôi rồi, hôm nay là sinh nhật em ấy_ Khánh đang trả lời câu hỏi của Nhi thì thốt lên đứng sững lại. - Thôi xong..._ Cả hội bạn chỉ biết nhìn Khánh nói hai từ này rồi lắc đầu đầy đáng thương cho Khánh. Họ tiếp tục đi tiếp về resort để dọn đồ. Vy thì ra bờ bể bơi ngồi rồi, dù sao cũng có người cất đồ hộ . Tuy nhiên Vy chả mấy vui, từ sáng chờ đợi mãi, cứ tưởng sẽ có người chúc cô một câu nào ngờ, toàn một lũ vô tâm....Đang chia nhau phòng ngủ thì có người nhắc chuyện không liên quan. - Anh hai, em nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu nổi sao anh lại có thể quên sinh nhật chị dâu chứ?_ Khang bất mãn hộ Vy lên tiếng. - Bận, không nghĩ tới._ Khánh buồn rầu nói. - Như em không được sao._ Khang tự vỗ ngực khen mình. - Gớm, Anh có nhớ sinh nhật em ngày nào không đấy, nói luôn em còn tha?_ Lệ đứng cạnh bữu môi nhìn Khang. - Có, tất nhiên phải nhớ. Lệ Lệ của anh sinh ngày 15 tháng 9 năm bao nhiêu thì anh không biết._ Khang giả ngu nhìn Lệ. - Thôi đi_ Lệ cốc vào đầu Khang không nương tay. - Em có phải con gái không vậy._ Khang uất ức nói nhỏ. - Thế chắc anh gay rồi_ Lệ nghe thấy liền vừa bước về phòng vừa nói. - Ờ ha..._ Khang cười. Diệu ANh với Huy tặng Khánh một cái nhìn đáng tiếc rồi cũng kéo vali về phòng. Minh vuốt lưng Khánh rồi về phòng. Nhi thì lắc đầu vỗ vai Khánh an ủi. - Thực ra câu Thôi xong của cậu băn nãy không hẳn là xong, thực ra vẫn còn rất nhiều cách_ Nhi nho nhỏ nói. - Cách?_ Khánh nhíu mày nhìn NHi đứng cạnh. -Cậu thấy đó, sinh nhật là cả một ngày không phải là một buổi sáng._ Nhi nháy mắt tinh nghịch rồi chạy lại khoác vai Minh về phòng. Lúc này phòng mới nghĩ lại đúng là anh đã bị tình yêu làm mờ lí trí mà. Lấy điện thoại gọi cho ai đó, khuân mặt khẽ hiện lên vui vẻ. Nhìn người con gái xa xa đang nghịch nước khẽ cười rồi hắn cũng về phòng sắp đồ cho hai người. Đến giờ ăn trưa hắn vẫn giả bộ chưa biết gì, nhắn tin kêu Vy qua nhà ăn của Resort. Ngồi xuống bàn ăn Vy không quên liếc xéo người con trai ngồi đối diện một cái, ánh mắt hắn vẫn thản nhiên. Tụi bạn thấy vậy có chút ngạc nhiên nhưng cũng thầm đoán được anh định bày trò gì. Cô ăn rất ít đồ mặn, chưa đầy 15 phút đã chuyển qua ăn đồ ngọt rồi. - Em muốn ăn kem._ Lệ cau có nhìn bàn ăn tráng miệng. - Thôi xong..._ Khang dừng ăn mặt ngây ra. - SAo vậy?_ Lệ ngạc nhiên. - Anh quên không bảo người ta mang kem tới rồi_ Khang hối lỗi nhìn Lệ. - Thôi..._ Lệ buông thìa xuống bàn ngồi tay chống cằm. - Anh đùa thôi mà_ Khang nói rồi nhìn người phục vụ đứng trước cửa nhà bếp. Ngay lập tức một đĩa kem cuộn vị bạc hà ở trước mắt cô. Đôi mắt đầy vui vẻ hạnh phúc nhìn Khang. - Ăn nào._ Khang lấy thìa đút cho Lệ Vui vẻ há miệng cô nhận lấy miếng kém mát lạnh đầy vị ngọt ngào ấm áp. Mọi người ngồi quanh nhìn họ chỉ biết cười. Vy thì càng thêm bực mình mà. Vy vẫn cứ cố ăn bánh ngọt. Chiều về họ dắt nhau ra biển chơi. Bãi biễn cát trắng, nắng vàng tất nhiên nước trong xanh mát mẻ. Ngồi trên bờ biển dưới bóng cái cây dừa nhìn về phía xa nói chuyện với nhau. Vy mặc bộ váy hai dây màu trắng có túi ở hông và dây buộc eo, đi giày búp bê, mái tóc thả ra tung bay theo gió. Nhi thì buộc cao mái tóc, đi chân trần, giày cao gót thì nằm trong tay anh Minh cầm, Nhi mặc quần short hồng với cái áo khoét nách trắng đầy năng động. Đậm chất tiểu thư nhất lại là Lệ, chiếc đầm maxi vai cách điệu dài hơn đầu gối màu hồng phấn, mái tóc trắng được buộc lỏng tưởng chừng như sắp tuột, được chiếc mũ vành rộng màu trắng giữ lại. Diệu Anh cũng xinh đẹp không kém, khiến Huy dám sát cô 24/24h bởi Anh mặc chiếc váy áo sơ mi trắng dáng dài, hai túi trước ngực. Thỉnh thoảng cũng làm Huy hết hồn kéo vội vai áo sơ mi của cô lên khi nó trễ xuống. - Sao từ lúc cứ cau có nhìn em thế?_ Diệu Anh bỏ kính đen bản to ra nhìn Huy. - Còn hỏi nữa, không phải đều tại cái áo em đang mặc_ Huy bức xúc. - Tại anh cả thôi_ Diệu Anh thản nhiên nói rồi cười. - Nhi, anh thấy em nên đổi thời trang đi_ Minh dựa đầu vào vai Nhi nói - Sao?_ Nhi phì cười hỏi anh. - Chả giống con gái chút nào_ Minh nói nho nhỏ. - Thế phải nói là quay lại với phong cách cũ_ Nhi nói xong câu này bốn đứa con gái nhìn nhau cười riêng bốn người con trai không hiểu chuyện gì. - Nếu chiều nào cũng được ra biển ngắm bình minh với nghịch nước biển thế này thì thật tuyệt vời._ Vy cũng nghĩ kĩ yêu thì đâu liên quan gì tới sinh nhật nên đã chịu nói chuyện bình thường với Khánh. - Em thích sao?_ Khánh hỏi. - Có lẽ_ Vy cười nhạt. - Vậy anh sẽ mua nó tặng cho em coi như làm quà...._ Khánh vội ngừng lại, anh nói hơi quá rồi. - Hửm?_ Vy ngạc nhiên khẽ hiểu vài việc. - Không có gì. Thôi ta về đi còn tắm với đi ăn tối_ Khánh lảng tránh đứng dậy trước. - Phải đó_ Huy tán thành đầu tiên. - Người em cũng nhiều cát dính rồi_ Nhi hiểu chuyện đứng dậy theo. - Vậy thì đi_ Vy lên tiếng và thế là họ về phòng nghỉ của mình.
|
Chương 53: Chúc Mừng Sinh Nhật Vy Vy!
2 Bữa tối đã ngon nghẻ, cứ tưởng tối thì ai ở phòng nấy thế mà Khánh bảo với nó rằng qua phòng của Khang có việc bỏ nó ở phòng một mình. - Khánh đáng chết, đồ chết dẫm, đã quên sinh nhật người ta còn bỏ người ta ở..... Vy đang chút giận lên cái gối lông ngỗng thì tiếng tin nhắn ở điện thoại vang lên. Cầm lên coi, là của Khánh. " Em qua sân sau resort đi, anh đang bị ngã, đau chân quá." Vy lấy làm lạ, một người cao to, mắt tinh như anh sao có thể....Nó nhắn lại. " Thôi đừng có chối, về phòng đi, giờ này ngoài trời lạnh rồi" Một tin nhắn đầy quan tâm làm Khánh ấm lòng biết nhường nào. " Anh nói thật, trời tối quá nên anh ngã. Nếu em không muốn thì để anh kêu mấy cô gái Mexico giúp dìu về phòng" Vâng, anh này tài nói dối tàm tạm nhưng riêng khoản chọc Vy ghen là giỏi nhất. Vy đọc xong cũng sôi máu, hậm hực rời khỏi phòng. Đến nơi thì quả thật là tối, rất rất tối, tuy nhiên Vy lại chẳng thấy Khánh đâu. Đang định bỏ về thì bỗng đèn sáng bật lên. Cô đứng ở giữa hai hàng đèn dưới chân. Phía trước là một người con trai, chiếc áo kẻ caro trắng xanh dương với chiếc quần lửng màu trắng, đôi môi khẽ vẽ lên một nụ cười hoàn hảo. Trông Khánh không khác gì một thiên thần trừ hai việc là anh không có cánh và trên tay đang cầm một cái bánh gato hai tầng hình trái tim. Vừa bước lại gần Vy, Khánh vừa hát. " Happy birthday to you Happy birthday to you Happy birthday, happy birthday, and the start burn tonight Happy birthday to you Happy birthday to you happy birthday, happy birthday, happy birthday to you Chào mừng sinh nhật đáng yêu Chào mừng sinh nhật dễ thương Mừng ngày Yến VY sinh ra đời Cùng vì sao xa tỏa sáng Chào mừng sinh nhật đáng yêu Chào mừng sinh nhật dễ thương Mừng ngày Yến Vy sinh ra đời Cùng hát với nhau lời chúc mừng! " Khánh vừa dứt lời lũ bạn từ trong nhà ùa ra, mỗi đứa đội một chiếc mũ sinh nhật. - Chúc mừng sinh nhật Vy Vy_ Cả đám cùng nói to câu này rồi vây quanh Vy. Vy cảm động quá, đến nỗi nước mắt Vy rơi ra. - Em mau ước rồi thổi nên đi_ Khánh nhắc Vy - Ừm_ Vy nói rồi hai tai chắp về phía trước, mắt nhắm lại ước, hai phút sau cô thổi nên. - Vy Vy, lại đây cắt bánh kem ăn nào_ Nhi lôi cô vào trong nhà hớn hở. Theo họ vào trong nhà, Vy ngồi xuống nhìn mọi người, hóa ra họ vẫn nhớ sinh nhật của cô. Thật hạnh phúc biết nhường nào. - Cảm ơn mọi người_ Vy nghẹn ngào nói. - Không có gì_ Mọi người đều chú tâm ăn bánh nói có Khánh không trả lời. - Thế thôi á?_ Khánh ngậm thìa nhìn Vy. - Chứ anh muốn gì nào?_ Vy nhìn Khánh với ánh mắt nhu tình. - ...._ Khánh không nói gì chỉ lấy tay chỉ vào môi mình, mắt tinh nghịch. - Thật là..._ Vy phì cười. - Kẹt..._ Khánh chưa nói hết câu đã bị môi Vy đè lên môi mình. Mọi người thấy thế thì cứ ồ à hết lên rồi cười làm họ xấu hổ biết nhường nào. - Nhìn cái gì mà nhìn_ Vy giơ thìa trỏ về phía hội bạn. - Ây, Nhi ơi..._ Minh cũng chỉ tay lên môi nhìn Nhi, ý hôn. - Lệ ơi, anh chỉ cần ở đây thôi_ Khang cũng chỉ lên má mình nhìn Lệ. - Các cậu..._ Vy cứng họng. - Đừng tưởng cậu là hội phó mà tồi không làm gì cậu_ Khánh quay về vẻ lạnh lùng nhìn Minh. - Đùa mà_ Minh xua xua tay. - Còn em nữa đấy, mau ăn đi, kẻo anh cho em khỏi hôn lần nào nữa_ KHánh quay sang dọa Khang. - Anh thử xem..._ Lệ bênh Khang. - Thôi, thách thức nhau thế, tí lại đánh nhau tớ không can đâu đấy_ Huy chống tay trên bàn trêu họ. - Cậu muốn vậy sao?_ Khánh, Khang, Minh đồng thanh hỏi. - Không, không có gì đâu._ Huy chối luôn - Đừng có ức hiếp người yêu tớ như thế, mà tớ ức hiếm người yêu mấy cậu đấy_ Diệu Anh đưa ánh mắt hăm dọa nhìn ba chàng. - Minh ơi.._ Đột nhiên Nhi gọi Minh. Minh vừa quay lại thì,.... Cả thìa kem bánh được chị Nhi quệt vào hai bên má,. - Em...dám?_ Minh cau có nhìn Nhi trong khi hội bạn đang cười tít mắt. - Lêu...lêu_ Nhi chạy quanh nhà chính miệng không ngớt chọc Minh. Mọi người ngồi nhìn hai người mà cười không ngớt. - Lúc nãy chị ước gì thế?_ Lệ nhìn Vy hỏi. - Em muốn biết sao? _ Vy giả bộ sẽ nói cho Lệ và hội bạn coi. Cả lũ nhinf nhau gật đầu cái rụp. - Chị ước gì còn lâu mới nói. Nói ra mất thiêng._ Vy nhìn mọi người cười. - Asi... Chị chỉ giỏi diễn thôi à_ Lệ tụt hứng tò mò luôn. - Em chết với anh_ Tiếng vui lớn của Minh từ đâu vang lên đã thu hút mọi ánh nhìn. - Tha...tha cho em đi mà_ Xem ra chị Nhi đã bị bắt. - Mọi người nghĩ có nên tha không? _ Minh nhìn bọn bạn thích thú hỏi. - Tội sống khó tha_ Mặc kệ ánh mắt cầu xin của Nhi mà mọi người vừa lắc đầu vừa đồng thanh nói. - Anh xin lỗi_ Minh nhìn Nhi rồi bôi cả đống kem lên người Nhi. Ai cũng đều vui sướng hả hê, chúng bỏ ra sân chơi. Minh với Nhi ngồi cạnh bể bơi đang giửa kem bánh ý mờ. Tuy nhiên lũ còn lại nhìn nhau sau đó khẽ cười nụ cười nham hiểm tiến lại chỗ hai người. " A.." " Tùm " Thế là anh Minh nhà ta bị lũ bạn đẩy ngã xuống dưới bể bơi. Nhi cũng chả biết nên cười hay khóc. Chúng bạn thấy thế cười lớn đứng sát vào gần ria bể nhìn Minh. " Á...." " Tùm...Tùm...Tùm" Ba chủ mưu của trò này và cũng là ba nam nhân trên bờ đều đã bị Minh rút chân lôi xuống nước cả. Bốn đứa con gái ngồi trên bờ nhìn mọi cảnh mà cười không ngớt. " Tùm..." - Minh à, cậu làm người yêu tôi ướt tôi cũng không thể tha cho người yêu cậu_ Hóa ra Vy đã đẩy Nhi xuống bể. - Cậu đừng nghĩ có Khánh bênh mà tớ không đánh cậu nhá._ Nhi đứng dưới nước vuốt mặt nói. - Thì tớ có nói gì đâu_ Vy thản nhiên. " Tùm...tùm...tùm" Vầng sau khi chị Lệ đẩy Vy xuống thì cũng kéo Anh nhảy xuống bể theo. Quả là anh hùng... - Em cứ đợi đấy_ Vy hậm hực nhìn Lệ Lệ lè lưỡi trêu Vy. vy tức quá liền té nước Lệ, nhỏ vội lấp sau lưng Khang và thế là Khang chắn cho Lệ, không chiuj nổi đành té lại. Không may trúng vào Huy. - Ơ cái thằng này. _ Huy nói xong liền hất nước lại, ai ngờ trúng Nhi. - sao cậu té ngươi yêu tớ_ Minh hét lên té lại. Nói đi nói lại, hất nước đi nước lại cuối cùng bốn đứa con trai là khổ nhất, toàn làm chắn cho người mình yêu.
|
Chương 54
2 - Vy Vy à anh nói cái này em không được giận anh nhá? Khánh ngồi ở ghế sofa trong phòng mình nói chuyện với Vy đang thay đồ trong nhà tắm. Khánh thay trước rồi. - Anh cứ nói đi_ Giọng Vy từ trong nhà tắm vọng ra. - Thực ra sáng nay anh quên mất sinh nhật em, mãi tới gần chưa anh mới biết_ Khánh đầy hối hận. Đáp lại câu nói của Khánh chỉ là tiếng nước chảy rồi 1 lúc sau Vy mở cửa bước ra. Khuân mặt vẫn như cũ tiến về phía Khánh. - không sao hết. Chỉ cần anh mãi bên em là được rồi_ Vy 2 tay vuốt má Khánh hiền dịu nói. - Anh yêu Vy nhất luôn_ Khánh nắm hai tay cô cười. - Em cũng.....hắt..xì_ chị đang định nói em cũng yêu anh thì hắt xì, thông cảm he. " Hắt xì..." Lại hắt xì cái nữa rồi này. - Em không sao chứ?_ Khánh lo lắng nhìn Vy. - Không...hắt xì..._ Vy xua tay nhưng miệng vẫn hắt xì. - Thế mà kêu không sao, chắc lại cảm rồi đây mà._ Khánh rút khăn giấy đưa cho Vy. - làm gì, em khỏe lắm chứ...hắt..._ hắt xì lần thứ 4. - Đấy, còn chối, mau lên giường đắp chăn ngủ đi. Không biết nói gì với em nữa_ Khánh kéo cô về giường mà lắc đầu. - Anh cũng thật là, đi ngủ thì đi ngủ_ Vy nhéo má anh rồi chèo lên giường, kéo chăn. Khánh thấy thế cũng tắt điện, bật đèn ngủ rồi chui vô chăn, tay ôm eo cô từ sau. - Gì thế?_ VY giật mình vì tay Khánh lạnh quá. - Không phiền nếu anh ôm em như này ngủ chứ?_ Khánh cười nói. - Bỏ ra, tay anh lạnh chết đi được_ Vy vỗ vào hai tay Khánh ôm bụng cô. - Lạnh thì em làm nó ấm hộ đi cái, anh ngủ đây_ Khánh nói xong rồi nhắm tịt mắt lại. - Ơ...Hắt...._ Lại hắt xì nên thôi Vy nằm im ngủ luôn, không nói gì nữa. Ở phòng của Diệu Anh với Huy còn khổ hơn cơ. - Hắt xì....._ Diệu Anh đang ngồi nghịch điện thoại. - Đã thế còn ngồi chơi nữa...hắt..._ Huy thấy thế nhắc cô ai dè mình cũng thế. - Lo thân mình trước đi đã_ Diệu ANh cười cười nói. - Hơn 11 giờ rồi em đi ngủ cho anh nhờ cái_ Huy chùm kín chăn nói vọng ra. - Anh cứ ngủ đi. - Em bật điện sáng chưng hết lên rồi còn mở loa điện thoại to làm sao anh ngủ_ Huy vén chăn càu nhàu. - Hừm....Hắt....xì_ Diệu Anh lườm Huy một cái rồi cũng đi ngủ luôn. Trong khi đó Minh và Nhi đã ngủ từ lâu tuy nhiên anh Minh chỉ cần quay người một cái thôi là lăn xuống đất liền, còn Nhi quay tới ba vòng có khi mới ngã khỏi giường. Khang với Lệ thì khác, Khang bị cảm, Lệ không bị vì cô bị miễn cảm mà. Một người nằm giường một người chăm sóc. - Uống đi này._ Lệ chìa viên thuốc với cốc nước về phía Khang. - Ở đâu vậy?_ Khang ngạc nhiên hỏi. - Mấy cô hầu ở nhà nhét vào lúc nãy em tìm đồ thấy, uống đi_ Lệ giục tiếp. - Ừ, cảm ơn Lệ Lệ nhé_ Khang không quên xoa đầu Lệ một cái sau đó mới uống thuốc. - Thương anh người yêu quá đi, làm thế nào cho anh nhanh khỏi giờ?_ Lệ ngồi trên giường nhìn Khang nằm cạnh. Nghe câu này mà Khang phải mở mắt ra nhìn Lệ mà cười. - Hôn môi cái khỏi liền._ Khang nhanh trí. - Làm như thuốc tiên ý nhề?_ Lệ bữu môi cười. - Hơn cơ mà_ Khang diễn luôn. " Moazz..." Lệ cúi người hôn Khang một cái rồi nằm xuống ngủ. Khang hạnh phúc lém quay qua ôm Lệ. - Anh chỉ cần em thôi_ Khang nói nhỏ nhưng cũng đủ cho Lệ nghe thấy.
|