Ngọc Minh! Em Là Định Mệnh Của Anh!
|
|
Chương 44: Đính Hôn
Khắc Huy về nhà, anh thả người xuống sofa. Hai tay ôm lấy đầu, anh thật không biết phải nên làm gì nữa. Trong đầu anh chỉ có hình bóng Ngọc Anh nhưng nó mờ mờ không thấy rõ. Chưa bao giờ trong mắt anh cô lại mờ nhạt đến thế. Anh ngước mặt lên là Ngọc Anh sao? Cô đang đứng trước mặt anh sao? *Reng...Reng...* Tiếng chuông điện thoại làm anh giật mình song đó anh cũng chẳng nhìn thấy cô nữa. Anh nhìn vào màn hình rồi lướt nút xanh. "Con nghe đây mẹ" "..." "Ba mẹ về rồi sao? "..." "Tối nay ạ?" "..." "Mà có chuyện gì không mẹ?" "..." "Con qua ngay" Anh ngắt máy, tay anh với lấy cái áo khoát da rồi ra ngoài. Anh lên chiếc Lamborghini rồi phóng đi. ... Ngọc Anh lang thang trên đường, cô muốn thời gian hãy dừng lại...dù chỉ một chút thôi cho tối nay đừng đến. Ngày cô không mong muốn nhất. Đi một lúc thì cô dừng lại trước Eva hair salon, cô nhẹ đẩy cửa bước vào. -Chào quý khách- Cô lễ tân tươi cười. -Chào chị- Ngọc Anh cười nhẹ. -Cho hỏi quý khách muốn phục vụ hạng nào ạ?- Cô lễ tân ân cần hỏi. -Hạng VIP nha chị. -Dạ được quý khách cứ đi thẳng vào trong, sẽ có người đón quý khách- Cô lễ tân đưa tay về phái lối cho khách hàng. Ngọc anh gật đầu rồi đi vào, cô đi đến trước phòng thì gặp cô phục vụ. -Chào quý khách, vui lòng theo tôi- Cô ấy cười rồi vào trước. Ngọc Anh ngồi trên ghế trước một cái gương lớn. Không lâu sau có một tai list đi ra, cô ấy dặt tay lên vai Ngọc Anh. -Chào tôi là Anna Trương, tôi có thể giúp gì cho cô? -Em sắp có cuộc hẹn, chị làm thế nào cho phù hợp tý- Ngọc Anh nói. -Ok tôi làm trước trước nha- Anna nói rồi lại tủ túi lấy đồ nghề ra. ... Huy đi vào một căn biệt thự ngoại ô thành phố. Nơi này không gian yên bình và rất thoáng đảng. Anh để xe ở sân rồi đi vào phòng khách. Trong phòng khách bây giờ có 1 người đàn ông và 1 người phụ nữ, cả hai người đều toát lên vẻ quý phái sang trọng. Anh cúi đầu chào. -Chào ba chào mẹ. -Chào con- Ông Triệu (ba anh) gật đầu. -Con trai qua đây với mẹ- Bà Triệu (mẹ anh) kéo lại. Anh ngồi xuống kế bà, nét mặt anh không vui gì mấy. -Tối nay con đến nhà hàng Keity đi- Ông Triệu bỏ tờ báo xuống bàn. -Sao lại phải đi?- Anh cau mày. -Có việc đó con mà con sao vậy mẹ thấy con không được vui sao?- Bà Triệu lo lắng hỏi. -Dạ không sao?- Anh lắc đầu. -Tự khai hay là ba nói- Ông Triệu trầm giọng. -Con...Con bị từ chối- Anh ấp úng. -Từ chối?- Hai ông bà hết nhìn nhau rồi lại nhìn anh. -Vâng- Anh chán nản ngả người ra sau. -Trả ba 500 triệu đi, đánh cược rồi mà- Ông Triệu cười mỉm. -Ông này con trai mình còn tâm trạng đâu mà trả với không- Bà Triệu trách ông rồi quay sang anh- Không người này thì có người khác con lên phòng chuẩn bị đi. Anh không trả lời lủi thủi đi lên phòng, hai ông bà nhìn theo, bà Triệu lắc nhẹ đầu. "Con bé nào mà từ chối nó được vậy?" ... Sau một lúc làm tóc, lựa đồ thì Ngọc Anh cũng bước ra từ phòng thay, cô nhìn trong gương cười nhẹ. Tóc cô được tết qua một bên, khuôn mặt cũng trang điểm nhẹ thôi nhưng lại tôn lên vẻ đẹp trời phú của cô. Ngọc Anh mặc bộ váy trắng cúp ngực đến gối, có một chiếc nơ nhỏ làm điểm nhấn ở eo, chân lại đi thêm đôi cao gót 5 phân nữa. Ngọc Anh gật đầu hài lòng. Cô ra ngoài thanh toán rồi bắt taxi đi. ... Khắc Huy cùng ba mẹ anh đi vào nhà hàng Keity, ba người đi lại phòng dành cho khách VIP. Trong phòng có một người đàn ông và một người phụ nữ, vừa thấy ba người vào thì hai người đứng dậy chào. -Chào anh Triệu- Người đàn ông đưa tay ra -Chào anh Lương- Ông triệu bắt tay lại. -Chào chị- Bà Triệu ôm người phụ nữ kia. -Giới thiệu đây là Khắc Huy con trai chúng tôi- Ông Triệu đưa tay về phía anh. -Chào hai bác.- Anh cúi đầu. -Chào con- Hai người đồng thanh. -Mọi người ngồi đi con gái tôi cũng sắp đến rồi- Ông Triệu nói. Mọi người cùng nhau ngồi xuống, Khắc Huy có chút nghi hoặc "Con gái? Là sao?" -Mẹ...Không lẽ...- Anh nói nhỏ bên tai bà Triệu. -Mẹ quên nói với con hôm nay là ngày con gặp vợ tương lai- Bà Triệu cười nhẹ. -Có nghĩa là đính hôn? -Ừ. Anh cau mày khó chịu, sao phải làm vậy chứ? -Con xin lỗi nhưng theo con thì không nên có ngày đính hôn gì hết với lại con đã có người con thích rồi...con thành thật xin lỗi- Anh nói rồi cúi đầu. -Ơ chuyện này là sao?- Bà Phương hỏi bà Triệu. -Xin lỗi chị- Bà Triệu nói rồi quay sang anh- Con nói lung tung gì vậy? -Con không nói gì lung tung cả- Anh nghiêm mặt lại. *Reng...Reng* -Con xin lỗi, con xin phép ra ngoài- Anh nói rồi đi ra. -Thằng này. Xin lỗi anh chắc thằng bé vừa biết nên nhất thời không đồng ý thôi- Ông Triệu nói với ông Lương. -Không có gì đâu- Cô Lương mỉm cười. Từ cửa có một cô gái bước vào, nhìn vẻ rất dịu dàng và đặc biệt là rất xinh đẹp. -Xin lỗi con đến trễ- Cô gái cúi đầu xin lỗi. -Giới thiệu với anh chị đây là Ngọc Anh con gái của chúng tôi- Bà Phương đứng lên kéo cô lại. -Chào con- Ông bà Triệu nhìn cô cười. -Chào hai bác ạ- Cô lể phép chào lại. -Con ngồi đi.- Bà Triệu đưa tay về chiếc ghế trống. -Con đến đây hôm nay là để nói với mọi người. Con không thể chấp nhận cuộc hôn nhân này- Cô nói. -Con đang nói gì vậy?- Tới lượt bà Phương bàng hoàng. -Con nói thật.- Cô gật đầu chắc nịch. -Cái con bé này- Ông Lương trừng mắt. -Xin lỗi con đã vô lể- Khắc Huy từ ngoài đi vào. Ngọc Anh quay người lại, hai ánh mắt chạm nhau, cô giật mình làm rơi luôn cả bóp đang cầm. -Ngọc Anh/Anh huy- Hai người đồng thanh tập 1 -Sao anh/em lại ở đây- Đồng thanh tập 2. -Trả lời em.anh trước đi- Đồng thanh tập 3. -Hai đứa biết nhau à?- Bà Triệu cau mày. -Mẹ người con kể là...Ngọc Anh đó- Anh nói với bà -Vậy con là người đá nó sao?- Bà Triệu không tin vào tai mình. -Ơ...- Ngọc Anh đớ họng. -Thôi anh Lương à, hai đứa trẻ không chịu thì biết như thế nào bây giờ?- Ông Triệu lắc đầu. -Tôi và anh không có số làm xui với nhau rồi- Ông Lương lắc đầu. -Có mà- Cô và anh đồng thanh. -Vậy là chịu rồi chứ gì- Bà Phương cười cười. -Vâng- Ngọc anh đỏ mặt đáp. -Nếu vậy thì tốt rồi...con trai...- Bà Triệu huýt tay anh và hất mặt về phía cô. Anh nhìn bà mỉm cười rồi đưa tay trước cô. -Tôi có thể mời tiểu thư đi chơi chứ? Ngọc Anh bật cười để tay lên tay của anh gật đầu. -Được thôi...
|
Chương 45: Người Thay Thế...
... Gia Nghi ngồi trên sofa ở biệt thự riêng của cô, cô vừa nhận được cuộc gọi từ Mĩ, ngày cô chờ đợi cuối cùng cũng tới. Nghi nhìn vào màn hình nền điện thoại, bất giác mỉm cười. Cô và Nhân trông có vẻ rất hạnh phúc với nhau nhưng thứ hạnh phúc này sẽ nhanh chóng tan theo bọt biển. Cô lướt danh bạ và gọi cho người nào đó. "..." "Em rảnh không?" "..." "Ừ qua nhà chị đi, chị cần nhờ em giúp" "..." "Gọi hai đứa kia luôn" "..." Nghi lại lướt danh bạ gọi tiếp. "..." "Mày qua nhà tao đi tao có chuyện muốn nói" "..." Nghi ở sofa chờ, không lâu sau Ngọc Minh, Ngọc Anh và Khả Liên đến. -Chào chị- Cả ba đồng thanh. -Chào, mấy đứa ngồi đi- Nghi đưa tay về phía sofa. Cả ba ngồi xuống, Ngọc Minh thấy sắc mặt Nghi không được tốt nên nhận ra ngay. -Có chuyện gì rồi đúng không chị? -Chị có chuyện gì à?- Ngọc Anh hỏi. -Ừ có chuyện. -Chị cứ nói tụi em giúp được gì thì sẽ giúp- Tới lượt Khả Liên. -Chị không thể bên cạnh Nhân nữa- Nghi nói như nghẹn ở cổ họng. -Sao...sao vậy chứ?- Ngọc Minh lấp bấp. -Mấy đứa cũng biết chị bị gì mà...chị phải qua Mĩ để thay tim, không chắc sẽ toàn mạng để trở về nên...mong ba đứa giúp chị 1 lần thôi- Nghi chậm rãi nói. -Nhưng chị cũng đâu cần làm cả hai đau như vậy- Ngọc Anh cau mày. -Chị không làm vậy thì Nhân còn đau hơn gấp bội kìa. Xíu nữa Nhân đến đây chị nói gì thì mấy đứa đáp trả như vậy là được rồi. *Tin...Tin* Nghi vừa dứt câu thì tiếng còi xe vang lên. Cô quay qua ba người người. -Nhân đến rồi đó ba đứa làm ơn đi. Ngọc Minh, Ngọc Anh, Khả Liên nhắm mắt gật đầu cho xong. Nhân cất xe vào gara rồi đi vào nhà Nghi nhưng anh chưa tới thì anh đã nghe được cuộc trò chuyện trong đó, anh nép người vào cánh cửa. "Chị làm vậy sao được dù gì thì anh Nhân và chị cũng quen được 2 năm rồi mà"_Ngọc Minh. "Sao không được? Chị chỉ yêu mỗi Đình Khải thôi còn cậu ta...chẳng là gì cả"_Gia Nghi. "Không lẽ..."_Ngọc Anh "Chị sẽ cùng Đình Khải qua Mĩ sống một cuộc sống nhàng hạ, nếu chán cậu ta rồi thì chị lại tìm một người khác thay thế"_Gia Nghi "Vậy chị xem anh Nhân là gì chứ?"_Khả Liên. "Người thay thế"_Gia Nghi. "Em không ngờ chị lại như vậy"_Ngọc Minh. *Bốp* Nhân đấm vào cánh cửa rồi bỏ đi. Gia Nghi vừa nghe xong thì nước mắt cũng trào ra. Cô vội chạy ra ngoài nhưng chỉ kịp nhìn thấy bóng chiếc Audi đang khuất dần. Nghi ngã quỵ xuống khóc nấc lên. -Em xin lỗi...hức...sẽ có người yêu anh hơn em...hức...hãy quên em đi...quên cả con người phản bội này đi...hức...đừng nhớ đến nó nha anh. Ngọc Minh, Ngọc Anh và Khả Liên chạy ra, ba người vừa thấy Nghi thì vội chạy lại đỡ cô. Không biết từ khi nào mà nước mắt của cả ba cũng ứa ra. Nhân phóng xe bạc mạng trên đường. Anh không biết điểm dừng ở đâu, chỉ cần chạy càng xa nơi này càng tốt. Anh biết...anh biết người tên Đình Khải đó, con người làm cho nghi thất thần, sống không bằng chết vì hai từ "chia tay" Anh cứ nghĩ anh sẽ xoa diệu đi được vết thương đó nhưng không ngờ nó lại dài và sâu đến vậy. 2 năm trước Nghi đã từng bảo anh là "Người thay thế" nhưng anh chẳng bận tâm, anh muốn dùng hết tình yêu của mình chứng minh cho cô hiểu. 1 năm gần đây anh và Nghi đã gần gũi với nhau hơn, anh nghĩ rằng mình đã làm được, đã xóa được hình bóng của Dình Khải trong cô nhưng tất cả chỉ là anh ngộ nhận. Anh đã quá tự cao, đã quá tin rằng quên một người rất dể, anh cũng đã tin là Nghi sẽ làm được, sẽ quên được Đình Khải. Bây giờ mọi thứ đã tan biến hết rồi, người anh yêu cũng đã về với người yêu cũ rồi...anh còn lại gì nữa đâu chứ. *Kít* Anh thắng xe ở trước cửa bar rồi vào trong. Anh vào phòng V.I.P 1 theo sau là Chist. -Cậu dùng gì? -Hennessy XO- Nhân lạnh lùng thốt ra. -Nhưng Gia nghi...- Chist chưa nói xong thì anh quát lên. -Cứ lấy đi. Còn cô ta cấm thì cứ việc. -Được rồi- Chist ra ngoài và đóng cửa lại. Không lâu sau Chist quay lại trên tay cầm theo chai rượu và hai cái ly. Chist đặt lên bàn rồi ngồi xuống kế anh. -Có chuyện gì sao?-Chist đặt tay lên vai anh. -Tôi có giống người thay thế không?- Anh rót rượu vào ly và nhâm nhi nó. -Ý cậu là sao?- Chist cau mày. -Tôi là người thay thế đó- Anh nhết môi. -Không, tôi không tin- Chist lắc đầu. -Không tin? Do chính tai tôi nghe này. -Tôi không bao giờ tin chuyện này. Gia Nghi không phải người như vậy- Chist cũng hớp ngụm rượu. -Tin cũng được không tin cũng chẳng sao. Giờ tôi muốn ở một mình.- Anh đặt ly rượu xuống bàn. -Được...cậu sẽ phải hối hận.-Chist nói rồi ra ngoài. Anh ngồi một mình trong phòng, anh rót rồi uống cứ như vậy cho đên khi không còn tự chủ nữa. Người thay thế... Người thay thế... Người thay thế... Ba từ này cứ văng vẳng trong đầu anh không cách nào xóa đi được. Không uống bằng ly nữa anh đưa cả chai lên uống hết. *Choang...bốp...bốp* Anh lật tung cả cái bàn làm cho nó văng ra xa. Ngồi bệt xuống sofa, hai tay ôm lấy đầu đang đau nhức, anh không biết là mình đang làm gì nữa. ... Giờ ra chơi ở trường List Quốc Minh đang lướt web và Huy đang nhắn tin với Ngọc Anh. Nhân đi lại quăng ba lô lên ghế và ngồi xuống. -Thằng này- Huy cau mày. -Giờ này mới vào?- Quốc Minh hỏi mắt không rời màn hình. Nhân không trả lời, anh ngồi im đó như là không nghe thấy gì. Nghi từ xa vừa thấy anh thì chạy lại, cô khoác tay lên vai anh và đưa tấm ảnh trước anh. -Mày coi nè! Tao đã tìm rồi, tương lai tao và mày sẽ sống trong ngôi biệt thự như thế này- Nghi cười nói với anh. Anh gỡ tay cô ra rồi nhết môi. -Đừng nói với tôi hai từ tương lai...hừ...biết đâu ngày mai cô sẽ sánh vai cùng thằng khác. Anh quay đi để nghi ở lại với vết cứa sâu ở tim. Ai bảo cô không yêu anh chứ. Anh có biết anh là người cô yêu nhất không. Quốc Minh và Huy cau mày. "Có gì đó ẩn khuất ở đây"
|
Chương 46: Chấm Dứt Đi
*reeng...reeng* Tiếng chuông ra chơi vang lên, Khả Liên vừa lấy điện thoại ra thì có tin nhắn đến. Tin nhắn từ một số lạ. "Ra sau trường đi" Cô cất máy rồi nhanh bước ra ngoài. -Ê Khả Liên không xuống căn teen à?- Ngọc Anh nói với theo. Khả Liên lắc đầu rồi chạy đi, cô ra đến sân sau của trường, cô thấy một chàng trai ngồi trên chiếc ghế gỗ nhìn cô. Cô tiến lại gần, đối diện với người đó. -Yuki- Cô nhẹ thốt lên. -Còn nhớ tôi à?- Yuki mỉm cười. -Tìm tôi có việc gì?- Cô phớt lờ câu hỏi của cậu mà hỏi lại. -Không phải tôi mà là cô ấy- Yuki chỉ cô gái đang đi lại. -Khả...Linh- Khả Liên trừng mắt. -Làm gì mà ngạc nhiên dữ vậy em gái- Khả Linh nhết môi. -Có chuyện gì thì nói đi- Cô quay mặt đi. -Được rồi vào vấn đề chính. Em hãy cùng chị, lấy lại chiếc ghế mà Danny đang ngồi, chị sẽ cho em quay trở về và làm đứa con cưng của Trịnh gia.- Khả Linh ngồi xuống chiếc ghế gỗ và bắt chéo chân. -Chị tưởng tôi sẽ làm theo lời chị à? Tôi cũng không cần làm con cưng gì hết và cũng đừng tìm tôi để nói những chuyện nhảm nhí này, tôi sẽ không giúp chị đâu. -Mày...- Ả đã tức giận thật sự- Được nếu mày muốn chết chung với tụi nó thì tao chìu. Đi thôi Yuki- Khả Linh nói rồi kéo theo Yuki bước đi. Khả Linh nhìn theo bóng hai người họ. Cô không biết họ đang tính toán gì nhưng cô cảm nhận được có sự bất ổn ở đây. Cô định bước đi thì lại nghe phía sau có người gọi. -Khả Liên. Cô quay người lại, tự nhiên hai hàng nước mắt của cô chảy dài bên má. Cô há hốc mồm nhìn người trước mặt mình. Người đã bỏ rơi cô trong những ngày qua, người làm cho cô nhớ đến phát điên. Chàng trai tiến lại ôm chầm lấy cô, anh cũng khẽ nói bên tai cô. -Vợ yêu đừng khóc! Anh về với em đây. -Anh là đồ tồi. Anh có biết em nhớ anh đến mức nào không?- Cô đấm vào ngực anh. -Anh xin lỗi...Em chờ anh lâu không?- Ngọc Ký càng xiếc chặc vòng tay hơn. -Anh nhắn cho em à?- Cô tựa đầu vào ngực anh. -Ừ- Anh gật đầu. "Vậy sao Yuki và Khả Linh biết mình sẽ ra đây?"_ Cô suy nghĩ. -Anh tặng em nè- Anh lấy ra một con rubik đưa cho cô. -Ơ người ta tặng những thứ có ý nghĩa còn anh lại tặng đồ chơi là sao?- Cô chu miệng hỏi. -Ai bảo nó không có nghĩa? Nó là khối lập phương dù em có xoay thế nào nó vẫn là khối lập phương cũng như anh dù có thế nào anh vận yêu em- Anh nói rồi hôn thật nhẹ lên môi cô. Đôi môi này, vị ngọt này, cảm giác này đã bao lâu rồi anh chưa chạm đến? Cô ôm lấy cổ anh đáp trả lại bằng một nụ hôn thật nhẹ. Tự nhiên cô sực nhớ và luyến tiếc rời khỏi đôi môi đó. -Em sao vậy?- Anh nhíu mày. -Em nhớ đến một chuyện. -Là chuyện gì vậy?- Anh lại ôm cô để cô tựa đầu vào ngực anh. -Um...Chị Nghi sẽ chia tay anh Nhân- Cô khẽ nói -Tại sao lại vậy?- Ngọc Ký buông cô ra ghì chặc lấy hai vai cô. -Em..."Không được, không được nói"...Không biết- Cô lắc đầu. *Reeng...Reeng* Tiếng chuông vào học vang lên, anh mỉm cười với cô. -Em vào lớp đi, tan học anh qua đón. Cô mỉm cười và gật đầu. Cô nhón gót lên và hôn vào má anh và chạy đi. Anh bật cười và lắc đầu "Cô vợ nhỏ này". ... Gia Nghi về lớp, vừa vào lớp cô đã thấy Nhân đang ngồi với Ali_cô bạn lớp trưởng đặc biệt là Ali rất thích Nhân. Hai người đang cười nói vui vẻ thì Nghi bước đến. Ali thấy Nghi thì vội đứng dậy nhưng Nhân đã kéo tay Ali lại: -Cậu cứ ngồi đó. Nghi mím môi, cô nắm tay Nhân kéo đi. Cô kéo Nhân ra đến sân sau thì buông ra. Cô và anh đối mặt với nhau, không ai nói với ai câu nào. -Chuyện gì đây?- Nhân cau mày khó chịu -Mày làm vậy là sao? -Như mày thấy- Nhân nhết môi -Thấy? Cuối cùng thì mày cũng chán tao rồi- Nghi gật đâu như đúng. -Chán sao? Mày đã làm gì và mày định làm gì tao biết hết rồi- Nhân quát lên -Mày biết gì?- Nghi nhỏ giọng hỏi Nhân. -Mày đi đi...đi theo cái tên Đình Khải đó đi- Anh quát lên chỉ tay về phía lối ra. -À...thì ra mày đã biết- Cô nhết môi. -Máy thừa nhận sao?- Mặt mày Nhân nhăn nhó. Đôi mày của anh nhíu lại đau khổ. -Ừ tao không ngờ mày lại biết sớm như vậy- Nghi gật đầu. -Mày... Nhân chưa nói hết thì Nghi đã bước đi, ngang qua anh cô nói: -Không còn gì thì chấm hết đi. Anh nắm lấy cổ tay cô, anh kéo cô lại và ôm trọn vào lòng. -Em đừng đi hãy ở lại bên anh. Anh sẽ tha thứ hết tất cả, chúng ta sẽ làm lại từ đầu nha em. Nghi vươn tay định ôm lấy tấm lưng rộng lớn của anh nhưng cô đã rụt lại. Gở tay của anh ra, cô nhết môi. -Tôi không cần. Nhân như có ngàn lưỡi dao cứa sâu vào tim, anh nhìn theo cô khẽ nói. -Nếu em cứ bước thì chúng ta chấm hết từ đây. Cô nói nhưng không quay đầu lại. -Tùy anh. Nghi bước đi để Nhân ở lại với tâm trạng buồn não nề. Hai hàng nước mắt của cô không biết từ khi nào đã tuông rơi. Nhân ngồi đó với những kỉ niệm của anh và cô. Bắt đầu từ đây Nghi đã bước ra khỏi cuộc đời anh. Chẳng còn những lúc cô như con nít giận hờn anh vu vơ, chẳng còn nụ cười đáng yêu mỗi khi anh cùng cô đùa giỡn và những nụ hôn ngọt ngào mà anh chạm tới. Tất cả bây giờ chỉ còn trong quá khứ nhưng anh biết nó sẽ theo anh đến suốt cuộc đời. ... Ngọc Minh ở trước cổng bắt taxi về nhà. Hôm nay Khả Liên bà Ngọc Anh có việc bận nên đều về trước. Đang đứng đó thì từ xa Sĩ Thành đi con Lamborghini tới. Cậu dừng xe rồi chào cô. -Chào cậu. -Chào cậu.- Cô mỉm cười. -Cậu lên sđi mình đưa về. -Thôi mình tự về được mà.- Cô cười trừ. -Uhm...mà tối nay câu rảnh không? -Có chứ.- Cô hồn nhiên gật đầu- Mà có gì không? -À hôm nay là ngày đặc biệt của mình không biết cậu đi được không.- Sĩ Thành gãi đầu. -Nếu như ngày quan trọng của cậu thì mình sẽ đi. -Vậy...mình về trước nha. -Uhm- Cô cười híp mắt và đưa tay chào cậu. Sĩ Thành vừa cho xe đi thì lại có thêm con Jaguar tiến đến. Người trên xe cũng chẳng có gì xa lạ. -Anh Minh.- Cô ngạc nhiên. -Đi thôi.- Anh hất mặt vào ghế phụ. -Dạ.- Cô nói rồi lên xe Anh cho xe đi xa dần trường cô. Hai người đang trong trạng thái im lặng thì anh lên tiếng. -Nhân và Nghi đã chia tay rồi. -Sao ạ- Cô trừng mắt ngạc nhiên. -Thật. -Vâng- Cô trả lời ỉu xìu. -Tối anh sẽ qua đón em đi công chuyện. -Ơ nhưng em có hẹn rồi.- Cô nói lí nhí -Với cậu ta- Đôi mày của anh hơi nhíu lại. -Vâng. Cô vừa trả lời xong cùng lúc xe anh dừng trước nhà cô. Anh nghiêng người qua hôn nhẹ lên môi cô. Nhìn cô anh khẽ nói. -Không đi cùng anh cũng không sao nhưng nếu cậu ta làm gì vượt giới hạn thì chắc chắn anh sẽ không tha. -Dạ.- Cô hôn lên má anh rồi chạy tít vào nhà. Anh nhẹ cười rồi cho đi...
|
Chương 47: Không Bao Giờ Còn Là Của Nhau
Gia Nghi phóng xe như bạc mạng trên đường. Cô dừng lại ở bìa rừng, đứng nhìn lên đỉnh đồi_nơi có ngôi nhà gỗ của cô và Nhân. Khẽ mĩm cười chua xót, cô bước từng bước nặng trĩu lên bật thang. Tay Nghi lướt lên từng thân cây, mỗi cây đều khắc lên đó những dòng ký ức khó quên. Cây thứ nhất: ngày xx tháng yy ♥ mãi yêu em Gia Nghi. Cây thứ 2: ngày zz tháng mm ♥ anh sẽ luôn bên em Cây thứ 3:... .... .... Còn rất nhiều điều do chính tay Nhân khắc lên, do chính cả tình yêu của anh gửi vào đó. Lau đi hai hàng nước mắt thấm đẫm trên gương mặt hoàn mĩ, Nghi cầm lấy nấm đấm rồi mở cửa ngôi nhà gỗ đó ra. Vào trong nhìn thật kĩ ngôi nhà gỗ, tuy đơn sơ mộc mạc nhưng nó chứa đựng biết bao nhiêu tình yêu của cô. Nghi mĩm cười, cô bước chậm rãi đến giá đỡ. Nơi đây toàn là hình ảnh của anh và cô. Nhìn nụ cười thiên thần của anh kìa, trông nó hạnh phúc biết bao. Cô đưa tay chạm lên mặt anh ở tấm ảnh hai người chụp gần đây nhất. Cô lại rơi nước mắt, chưa bao giờ cô thấy mình yếu đuối như lúc này. Nghi tiến lại cây Piano, vươn tay chạm lên từng phím đàn, cô đàn lên một bài nhạc đậm màu buồn bã. -Sai...nốt này sai rồi đàn lại đi- Nhân lắc đầu. -Sao lại sai? Mày đưa tao nốt của bài này mà. Nếu sai thì tại mày đó- Nghi cải lại. -Đâu? Sai chỗ nào?- Nhân cau mày. Nghi chỉ tay vào nốt nhạc bị lỗi. Nhân gãi đầu và cười trừ. -Lỗi...của ông thầy soạn nhạc. -Không đàn nữa- Nghi đứng dậy rồi đi lại ghế và ngồi xuống. -Thôi mà, tao thích nghe mày đàn à. Mày biết mày đàn hay lắm không- Nhân ôm cổ Nghi từ phía sau. -Không.- Nghi trả lời dứt khoác rồi lại cửa sổ ngắm cảnh. Nhân lại mò đến, ôm cô từ phía sau, tựa cằm lên vai cô anh thì thầm. -Mình sẽ mãi thế này nhé em. Cô quay người lại vươn tay ôm lấy anh. -Đương nhiên rồi. Anh mĩm cười hạnh phúc và hôn thật nhẹ lên môi cô. Nốt nhạc cuối vừa vang lên, bài nhạc vừa kết thúc, cùng lúc đó nước mắt của Nghi đã tuông như mưa. Cô mệt mỏi gục xuống đàn thút thít. ... Ngọc Minh vừa chuẩn bị xong mọi thứ, hôm nay cô sẽ cùng Sĩ Thành dự buổi tiệc quan trọng của cậu. Nơi đó chắc có nhiều khách mời, có những bản nhạc vu vươn cùng những điệu nhảy đầy lãng mạn. *Tiin...Tiin* Chắc Sĩ Thành đếnn, cô với tay lấy ví da rồi ra ngoài. Ngọc Minh mở cửa, cô vừa bước ra thì đã làm cho Sĩ Thành ngớ người. Cô mặc chiếc váy xanh nhạt, tóc được xõa ra và đi thêm đôi giày búp bê cùng màu với bộ váy. -Chào Sĩ Thành- Cô đưa tay chào. Sĩ Thành vẫn đang thơ thẫn nhìn cô. -Sĩ Thành à!- Cô gọi. -Ơ nay cậu đẹp quá- Sĩ Thành giật mình. -Cảm ơn cậu. -Mời cậu lên xe.- Sĩ Thành đưa tay về phía con Lamborghini. -Uhm- Ngọc Minh mĩm cười rồi leo lên. Sĩ Thành nỗ máy và cho xe chạy đi. Trên đường hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Xe của Sĩ Thành dừng trước một nhà hàng lớn. Nhìn trông rất sang trọng nhưng lại vắng khách, như là nhà hàng này không được khách ưa chuộn cho lắm. Cậu nhìn cô như đoán được cô đang nghĩ gì. -Nhà hàng này rất nổi tiếng nhưng mình đã bao trọn hết rồi nên hôm nay chỉ có hai chúng ta thôi. -Hai chúng ta?-Ngọc Minh ngay người ra. -Ừ- Cậu nói rồi kéo cô vào. Trước cửa có một nhóm nhân viên của nhà hàng đang cúi chào hai người. Vào phía trong lại có những nghệ sĩ chơi Violon chào đón cả hai. Không gian bên trong cũng chỉ được thắp sáng bằng ánh sáng mờ ảo của những ngọn nến lung linh. Đến bàn ăn, Sĩ Thành ga lăng kéo ghế cho cô rồi ngồi xuống đối diện. Dựa vào ánh sáng mờ ảo của nến, cô có thể thấy được một cái bánh kem nhỏ trên bàn. Cô vô cùng ngạc nhiên khi trên đó để tên của Sĩ Thành. -Hôm nay là sinh nhật của cậu à? -Ừ- Cậu mĩm cười. -Sai không nói sớm để nình chuẩn bị quà.- Cô cau mày. -Quà cáp gì, có cậu là được rồi- Sĩ Thành trêu cô. -Thôi bay giờ thì cậu hãy ước gì đi. Cậu mĩm cười. "Happy Birthday to you Happy birthday to you Happy birthday happy birthday Happy birthday to you" Ngọc Minh hát lên mừng sinh nhật Sĩ Thành, cô cười tươi rồi nói với cậuu. -Cậu ước đi. Cậu gật đầu rồi chấp tay lại và cầu nguyện. Xong xuôi, cậu thổi tắt những ngọn nến trên bánh. Cùng lúc này đèn trong nhà hàng sáng lên, những bông tuyết nhân tạo được phóng ra tuyệt đẹp. Cô và Sĩ Thành nhìn nhau mĩm cười. Nét mặt của cậu có gì đó khó tả. Ngọc Minh cau mày rồi nhẹ nói. -Cậu sao vậy? -Mình hỏi cậu chuyện này nha- Sĩ Thành ái ngại nói. -Ừ cậu nói đi. -Cậu có bạn... *Reeng...Reeng* Sĩ Thành chưa kịp hỏi hết câu thì cô có điện thoại. -Xin lỗi cậu nha. -Ừ- Cậu cười trừ. Ngọc Minh ra ngoài nghe điện thoại. Cô vừa bắt máy thì bên kia Ngọc Anh nói gấp gáp. "Ngọc Minh! Cậu về nhà nhanh đi chị Nghi đi đâu mà chưa thấy về." "Hả? Thật sao?" "Ừ nhanh đi" "Ừ ừ về liềnn" Cô ngắt máy rồi vào trong. Nhìn Sĩ Thành cô không dám mở lờn, dẫu sao hôm nay cũng la sinh nhật của cậu mà. -Sĩ Thành à! Mình xin lỗi, mình phải về nhà gấp, mình đang có một số việc. Sĩ Thành cười buồnn. -Không sao mình đưa cậu về. -Cảm ơn cậu. Cậu bước đi ra trước cô. Tâm trạng của cậu bây giờ có ai biết rõ không. Cậu cũng chưa bao giờ có một ngày sinh nhật buồn như vậy. Sĩ Thành cho xe chạy thật nhanh về nhà cô. Đến nơi, cô xuống xe chào cậu nhưng cậu chỉ cười buồn rồi phóng xe đi. Ngọc Minh khó hiểu bước vào nhà, lúc nảy khác, bây giờ lại khác. Ngọc Minh vào trong thì thấy mọi người đã có mặt đông đủ, chỉ thiếu Nhân và Huy thôi. -Có chuyện gì sao ạ?-Cô hỏi. -Nghi không thấy đâu, liên lạc cũng không được. Cò Huy thì đến bar tìm Nhân rồi.- Ngọc Ký nói. -Vậy mọi người đã chia ra tìm chưa? -Rồi, mọi người đã tìm ở khắp nơi nhưng khônf thấy.- Ngọc Anh nói. -Anh Minh nói hôm nay cậu có hẹn nên không ai gọi cho cậu nhưng chuyện như thế này rồi không gọi không được.- Khả Liên lắc đầu. Cùng lúc Huy ở ngoài đang kéo Nhân đi vào. Huy đẩy Nhânxuống ghế rồi cũng ngồi xuống. -Bây giờ chỉ có thằng Nhân mới biết con Nghi đang ở đâu thôi- Huy thở dài. -Nhân, Nghi mất tích rồi.- Ngọc Ký gọi anh. -Mặc xác cô ta- Anh nói giọng lè nhè. -Anh tỉnh táo lại đi Nhân-Ngọc Anh cau mày. -Hừ...ta có ra sao cũng chẳng liên qua đến tôi- Anh nhết môi -Lấy cho tao ly nước.- Quốc Minh nói. -Giờ này mà mày còn tỉnh vậy à.- Huy khó chịu nói. -Nhanh.- Quốc Minh lạnh giọng nói. Huy thở hắc ra rồi vào bếp lấy ra một ly nước. Huy đưa cho anh, anh cầm lấy và lắc nhẹ, săm soi nói thật kỹ. Đột nhiên anh đứng bật dậy tạt thẳng ly nước vao vào mặt Nhân. Mọi người đều ngưng thở, phải nói nhìn anh lúc này cứ như ác quỷ hiện hình. -Mày tỉnh chưa?- Anh quát lên. Nhân lắc lắc đầu, anh đưa tay lên vuốt lại tóc mình. Dường như anh đã tỉnh táo hơn được một lúc. -Mày tỉnh hẵng chưa? Gia Nghi mất tích rồi kìa- Ngọc Ký tức giận nói. -Nghi...Gia Nghi bị làm sao hả?- Anh nắm lấy cổ áo của Huy. -Ế ế đau, ngộp thở, tắt thở bây giờ- Huy cố dùng sức đẩy Nhân ra. Mọi người đều chạy tới giúp Huy, Ngọc Ký gở tay Nhân và kéo xuống ghế. -Thằng này sao nay mạnh như trâu vậy trời- Ngọc Ký than thở. -Nghi...Gia Nghi chờ anh- Nhân nói rồi chạy nhanh ra ngoài. Ngọc Ký và Huy định theo thì giọng nói lạnh hơn băng của Quốc Minh vang lên. -Cứ để nó đi. Mọi người đều khó hiểu nhìn anh. ... Nhân dừng xe ở bìa rừng, anh nhìn thấy xe của Nghi. Vội nhìn lên đỉnh đồi,anh nhanh chân chạy lên đó. *Cạch* Anh vội vàng mở cửa, bên trong ngôi nhà mang một màu đen u tối. Anh chạm vào công tắc và bật lên. Ánh sáng hiện lên, anh đau thắt lòng khi thấy Nghi nằm ngủ trên chiếc đàn Piano. Anh cởi áo khoác ngoài và đắp lên cho cô. Ngồi nhìn Nghi ngủ anh lại nhớ đến 2 năm trước anh gặp cô. Lúc đó cô cũng nằm ngủ trên cây Piano trong phòng thanh nhạc của trường. Anh khẽ mĩm cười, đưa tay lên chạm vào mái tóc của cô tim anh lại nhói đau. Nghi giật mình dậy, cô dụi dụi hai mắt. Vừa thấy Nhân cô vội đứng dậy làm rơ luôn chiếc áo khoác xuống đất. Cô không nói gì chỉ quay lưng đi. Nhân đứng dậy, anh nắm tay cô lại và ôm lấy thân hình bé nhỏ của cô vào lòng. -Em quyết định kết thúc thật sao? -Tôi không đùa. Cô đẩy anh ra rồi bước đi... Chắc không bao giờ là của nhau nữa đâu...
|
Chương 48: Phương Trời Vắng Em...
Cả đêm hôm qua chẳng ai ngủ được vì lo lắng cho Nghi, khi thấy cô về ai cũng nhẹ lòng hẵng. Ngọc Minh, Ngọc Anh và Khả Liên chuẩn bị qua nhà Nghi xem có khuyên cô nói ra sự thật được không. -Đi thôi!- Khả Liên gọi Ngọc Minh và Ngọc Anh. Cả hai gật đầu rồi ra xe. Ngọc Minh và Ngọc Anh ngồi phía sau cứ thấp thỏm mãi, cô vội nói với Khả Liên đang ở vị trí lái xe. -Khả Liên à! Không biết tại sao mình lại thấy khó chịu trong người quá. -Cậu có ổn không?- Khả Liên nói vọng xuống. -Sao mình thấy khó chịu lắm- Ngọc Minh cau mày khó chịu. -Có khi nào...chị Nghi bị gì không- Ngọc Anh hốt hoãn. -Cũng có thể. Khả Liên cậu chạy nhanh lên- Ngọc Minh hối Khả Liên. -Ừ mình sẽ cố. Khả Liên nói rồi phóng đi với tốc độ nhanh nhất. Vừa tới nơi ba người vội chạy xuống. Ngọc Minh ấn chuông liên hồi, chốc sau có cô hầu gái chạy ra mở cửa. -Chúng tôi đến tìm chị Nghi- Ngọc Anh nói. -Xin lỗi, tiểu thư của chúng tôi đã đi lúc tối rồi- Cô hầu gái cúi đầu. -Đi? Sao không báo cho mình?- Khả Liên nhìn hai người cau mày. Ngọc Minh và Ngọc Anh lắc đầu. -Cho tôi hỏi ba vị có phải là Ngọc Minh, Ngọc Anh và Khả Liên không?- Cô hầu gái hỏi. -Uhm đúng rồi.- Ngọc Minh gật đầu. -Đây là bức thư mà tiểu thư của tôi gửi cho ba vị. Nó rồi cô hầu gái đưa bức thư cho Ngọc Minh và đóng cổng lại. Tay Ngọc Minh run run khi cầm lấy bức thư. Nước mắt của cô cũng đã lăng dài bên má. Ngọc Anh và Khả Liên kéo cô vào xe rồi hối thúc. -Ngọc Minh cậu đọc nhanh đi xem chị Nghi nói gì ở trong đó. Cô từ từ mở bức thư, nhìn những nét chữ không đều cô biết chắc rằng Nghi đã viết nó trong lúc bệnh của cô ấy đang tái phát. Giọng Cô run run cho dù cô đã cố kìm nén lại. Ngọc Minh cất giọng đọc. -Ngọc Minh, Ngọc Anh, Khả Liên! Ba đứa chính là ba đứa em mà chị yêu thương nhất... "Ngọc Minh, Ngọc Anh, Khả Liên! Ba đứa chính là ba đứa em mà chị yêu thương nhất. Chị viết thư này gửi cho ba đứa, chị cũng biết rất rõ khi cả ba đọc được nó thì chị sẽ chẳng còn ở đây. Cười lên, đừng khóc, mọi chuyện rồi sẽ qua, hạnh phúc sẽ tìm đến với ba em. Đừng giống như chị! Quốc Minh, Khắc Huy và Ngọc Ký đều là những chàng trai tốt, họ sẽ hết mực yêu các em. Còn chị và Nhân đã kết thúc thật rồii không thể cứu vãng được nữa. Hãy thay chị chăm sóc Nhân và tìm cho Nhân một người vợ thật tốt. Vài tiếng nữa thôi chị sẽ vào phòng mỗ, có thể sẽ chẳng giữ được mạng đâu. Sống tốt ba đứa nhá. Còn chuyện bí mật của bốn chị em mình phãi giữ thật kỹ. Nhớ chưa! Tạm biệt, yêu ba đứa!" Cả ba đều rơi nước mắt. Ai cũng đau lòng như ai. Nghi đã đi xa họ thật rồi. ... Thời gian trôi qua nhanh thật, mới đây mà Nghi đã họ được ba tháng. Ai cũng nghĩ ba tháng trôi qua nhanh chóng như con gió lướt qua. Nhưng với Nhân, ba tháng là những ngày anh sống trong địa ngục. Không còn Nghi anh cứ như người vô hồn. Sáng, trưa, chiềuu, tối anh chỉ biết đến bar. Hết say lại sỉn. Huy tức giận đi vào phòng V.I.P 1 theo phía sau là Chirst. *Rầm* Huy đá tung cửa rồi vào trong, anh thấy Nhân ngồi uống rượu hết ly này đến ly khác bèn đến giật lấy. -Mày làm cái gì vậy? Tao đang uống mà- Nhân làu nhàu. -Uống, uống và uống? Mày còn biết cái gì khác nữa không- Huy quát lên. -Cậu- Nhân chỉ tay vào Chirst- Chẳng phải tôi bảo không cho ai vào sao? -Cái này thì sao tôi ngăn được. Lenny trên cấp tôi mà. Xin lỗi nha Tonny.- Chirst cúi đầu hối lỗi. Nhân không nói gì, anh loạng choạng đứng dậy rồi đi ra ngoài. Huy thấy vậy liền theo sau anh, có những lúc anh xém té Huy đều đỡ anh. Đưa anh vào nhà, Huy để anh nằm trên sofa. Trong lúc Huy vào trong pha nước chanh thì Nhân ở ngoài cứ lèm bèm xuốt. -Tại sao vậy? Anh có gì không bằng cậu ta? Điểm nào không bằng chứ? Huy lắc đầu, anh đi lại kéo Nhân dậy. -Nè uống đi. Nhân cầm lấy rồi từ từ nhâm nhi nó. -Mày tỉnh chưa? Mày định sẽ như thế này mãi à?- Huy gắt lên. -Mày biết tao đau như thế nào không? Tim tao đang rỉ máu mày có biết không?- Nhân đau khổ nói. -Mày tưởng chỉ có mày đau lòng à? Mày nghĩ tụi tao là vật vô tri vô giác sao?- Huy đang nói bình thường tự nhiên anh quát lên- Mày tự say nghĩ đi. Anh nói rồi bỏ ra ngoài, Nhân ngồi đó xem xét lại những hành động của mình trong suốt 3 tháng qua. Phải! Huy nói đúng. Tại ai? Tại ai mà anh lại như thế này chứ. Anh quá ích kỹ, anh chỉ nghĩ cho bản thân. Anh không hề nghĩ mọi người đã đau lòng như thế nào. Anh sai...Anh mới là người sai. Anh cũng hận người con gái đó. Nhẹ nhàng bước vào tim anh nhưng lại nhảy ra một cách tàn bạo khiến nó khắc lại một vết thương sâu. Nhết môi một cái, anh với lấy chìa khóa rồi ra ngo leo lên xe và phóng đi. Xe anh dừng lại ở bìa rừng. Bước lên bậc thang, anh nhìn lên ngôi nhà gỗ. -Gia Nghi!- Anh trừng mắt đầy ngạc nhiên. Anh chạy thật nhanh lên phía ngôi nhà, vừa đến thì cô gái anh vừa gọi tên Nghi cũng biến mất. Ảo giác...thì ra chỉ là ảo giác. Cầm lấy nấm đấm cửa anh mở ra một cách nhẹ nhàng nhất. Nhìn xung quanh, bất kể nơi đâu anh cũng thấy hình bóng của Nghi_người con gái anh yêu nhất. Đi đến giá đỡ, anh cầm lấy khung ảnh lên xem. Tay anh chạm vào mặt Nghi, lòng anh càng đau thắcc. Để khung ảnh xuống, anh định đi đến cửa sổ nhưng anh đã vô tình làm rơi khung ảnh xuống đất. Anh cúi người xuống nhặc lên nhưng trong đó rơi ra một tờ giấy trắng. Anh thấy vậy liền mở ra đọc, đọc từng câu từng chữ trong đó. Anh tự nhiên thấy mũi cay cay và nước mắt của anh không tự chủ mà rơi xuống. "Gửi người em yêu! Chắc không bao giờ anh thấy được những dòng chữ này nhưng nó sẽ làm em không cảm thấy ray rức lòng mình. Vì em đã nói ra sự thật. Không có Đình Khải nào cả anh à, đó chỉ là lí do ảo để đánh lừa anh. Nhưng nay nó sẽ chẳng còn ở nhân gian này nữa đâu, nó sẽ được chôn vùi cùng em. Hãy quên em đi và sống thật tốt, em phải bước đến một chân trời mới rồi. Vậy anh nha. Yêu anh!" Nhân vừa đọc xong thì quỵ xuống đất, tim anh đang nát ra hàng trăm mảnh. Anh đã hỉu lầm cô rồi. -Nghi chờ anh, anh đến với em đây. Nhân bật dậy chạy ngay ra ngoài, anh leo lên con Audi và phóng đi thật nhanh. Lúc đến ngã tư, anh cho xe vượt qua nhưng chẳng may lại có một chiế c container lao đến. Anh vội thắng xe lại. *Kéttt...Rầm* Tiếng vang vang vọng giữa trời, một người bất tỉnh, toàn thân rướm đầy máu tươi...
|