Chị, Yên Lặng Bị Ăn Đi
|
|
Nằm ở trên giường, Chu Chú cảm nhận được ánh sáng chiếu vào, cau mày ngọa nguậy đầu, sau đó vùi mặt vào gối đầu. Đường Kiều đứng ở bên giường có chút nhục chí, được rồi cô thừa nhận, làm cho người rời giường thật là một chuyện tội ác mà cô đang làm chuyện tội ác đó. Chu Chú lật người, vốn cái chăn còn che lại một chút, lúc này đã bị thân thể trần truồng của tên con trai đang ngủ đè lên. Mặt của Đường Kiều trong nháy mắt đỏ bừng, sắp rỉ máu, gần như theo phản xạ, Đường Kiều lập tức đứng ngay ngắn, ngẩng đầu nhìn trời. “Chu Chú, thức dậy.” Khụ khụ, cặp mắt cố chấp nhìn chằm chằm trần nhà, Đường Kiều bắt đầu gọi Chu đại gia rời giường, ánh mắt nhìn trần nhà, âm thanh dường như hơi nhỏ bởi vì người trên giường căn bản không có phản ứng. “Chu Chú, thức dậy!” Đường Kiều cao giọng gọi một lần nữa, chẳng qua ánh mắt vẫn nhìn trần nhà. Người trên giường vẫn không động đậy. “Chu Chú, thức dậy!” Âm thanh lại cao thêm không ít. Đường Kiều cảm thấy gọi như vậy nữa mình nên ăn cái gì để thông cổ rồi. Nhưng người trên giường vẫn không có động tĩnh gì. Cô. . . . . . Nhịn! “Chu Chú, thức dậy . . dậy. . . dậy. . . dậy !” Đường Kiều kéo dài hơi thở, sau khi nhìn trần nhà rống to lên một câu, ngay cả Thũng Gia ở trong phòng khách cũng bị tiếng rống của cô làm cho giật mình kêu lên vài tiếng meo meo. Nhưng. . . . . . thật ngạc nhiên, Chu đại gia nằm ở trên giường không một chút động đậy. Mặt của Đường Kiều ngớ ra, ngớ ra khá nghiêm trọng. “Cậu … con mẹ nó, rốt cuộc. . . . . .” Đường Kiều phiền não đang chuẩn bị áp dụng biện pháp kịch liệt, còn chưa nói hết lời, lại nhìn thấy Chu Chú đầu đặt trên gối đầu, đang nở nụ cười nhìn cô, trong đôi mắt tràn đầy nụ cười. Cười cái rắm! Cậu ta tỉnh lại lúc nào? Nếu cậu ta tỉnh, tại sao còn trơ mắt nhìn cô không có chút hình tượng gào thét mà không lên tiếng? Quả nhiên vô sỉ a! “Cô len lén vào phòng tôi, có phải thèm thuồng thân thể của tôi hay không” Truyện được dịch trực tiếp tại diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. “Cậu …. Cậu không cần ngậm máu phun người, người nào thèm thuồng thân thể của cậu hả ?” Đường Kiều nhảy dựng lên, lập tức giải thích. “Cô nha, nếu không phải, sáng sớm cô len lén chạy đến phòng của tôi làm gì?” Chu Chú rút ra một cái tay, vén tóc trên trán sang bên cạnh, bộ dạng lười biếng, thuận tiện còn đá lông nheo với Đường Kiều. Đường Kiều lập tức run rẩy cả người, đứng không vững té ngã xuống ngay cửa, mặc dù Chu Chú đẹp trai đến nổi cô không có lời nào để nói, nhưng sáng sớm, thật là làm cho người khác khó tiêu hóa. “Cậu nhanh lên một chút á…, Thũng Gia nhà Chu Du đã đưa tới rồi, cậu mau dậy đi cho nó ăn đi.” Đường Kiều chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi phòng của Chu Chú, không khí nơi này quá mỏng manh. “Cô kéo tôi dậy.” Chu Chú đưa tay, bộ dạng vô lại. Đường Kiều thở dài, dù thế nào đi nữa cậu ta cũng bị cô xem hết trơn, cũng sẽ không tổn thất cái gì, mặc kệ nó. “A!” Một hồi trời đất quay cuồng, Đường Kiều chỉ cảm thấy hoa mắt, người đã bị Chu Chú đặt ở phía dưới thân. Sáng sớm, có cần kích thích thế này hay không? Cô thật sự không chịu nổi kích thích này. Đường Kiều hoảng sợ, vẻ mặt thay đổi giùng giằng muốn đứng lên, nhưng không làm sao được, tay chân hoàn toàn bị vây khốn, giãy giụa thế nào cũng vô ích. Truyện được dịch trực tiếp tại diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. Mẹ nó, cậu ta đi luyện Karate là là vì để đặc biệt đối phó với cô sao? “Chu Chú, cậu ngồi dậy cho tôi!” Mặt của Đường Kiều nghẹn đỏ, lúc này trên người Chu Chú cũng không có mặc gì, cô lại giãy giụa quá mức không tốt, chỉ đành phải nhỏ giọng trách cứ. Nhưng người đè ở trên người cô không nhúc nhích chút nào, hơn nữa còn hết sức vừa lòng. “Còn sớm, ngủ tiếp một lát.” Giọng nói hấp dẫn của Chu Chú ở bên tai Đường Kiều có chút nhồn nhột, nhột từ lỗ tai nhột đến đáy lòng, mặt của Đường Kiều trong nháy mắt vặn vẹo, đây là quyến rũ a, trắng trợn quyến rũ. “Đừng ngủ nữa, Thũng Gia vẫn còn ở phòng khách đói bụng đến kêu lên đấy.” Đường Kiều dừng lại giãy giụa, nhìn về phía người đang đè ở trên người cô nghiêm túc nói, lời nói không sai, đạo lý cũng đúng, nhưng tư thế này quá. . . . . . kỳ cục “Không phải nó đói.” Bộ dạng Chu Chú rất hiểu nó. “Không đói bụng thì kêu làm gì?” Không có việc gì nên kêu chơi? Được rồi, người kỳ quái nuôi mèo kỳ quái. “Đó là do nó đến nhà mới, đang hưng phấn đấy.” Chu Chú nhắm mắt lại xuyên tạc suy nghĩ của con mèo, đừng nói, Đường Kiều vẫn tin là thật rồi. “Cậu muốn ngủ cũng đừng đè ép tôi, khó chịu.” Đường Kiều đẩy bả vai Chu Chú một cái, sau khi chạm vào da thịt trơn nhẵn, đầu đầy vạch đen. Không khí này. . . . . . Càng lúc càng mỏng manh. Chu Chú nghe lời di chuyển thân thể, chẳng qua vẫn không buông Đường Kiều, chỉ xê dịch một chút, nửa người vẫn đè ở trên người Đường Kiều, thế cho nên Đường Kiều vẫn không tránh thoát. “Ừ … ngủ tiếp một chút.” Chu Chú như con mèo phát ra tiếng kêu thỏa mãn, đầu càng cọ sát vào cổ Đường Kiều, cọ đến Đường Kiều nổi gân xanh. Đây quả thực sự là cực hình tàn khốc! “Cậu muốn ngủ thì ngủ, tôi không ngủ được, cậu buông tôi ra.” Giọng điệu của Đường Kiều như thương lượng, cố gắng giải cứu thân thể của mình. “Chu Chú?” “Chu Chú?” Không có tiếng đáp lại, Đường Kiều lại kêu liên tục hai tiếng, vẫn không có tiếng đáp lại. Nhanh như vậy đã ngủ mất rồi hả ? Vẻ mặt Đường Kiều khổ sở, người này đè ép cô vẫn ngủ ngon như thế, là cố ý mà. “Này, Chu Chú!” Tối qua cậu ta đi ăn trộm sao? Tại sao có thể ngủ ngon như vậy, còn ngáy khẽ. Muốn nhúc nhích cũng không thể nhúc nhích, đi cũng không đi được, Đường Kiều chỉ đành phải giả chết nằm ngay đơ ở trên giường, nói chính xác là giả chết nằm ngay đơ ở phía dưới người Chu Chú. Nhưng đồng hồ sinh học của Đường Kiều đã tỉnh, làm thế nào cũng không ngủ được, nhắm mắt lại thật lâu, lại bất đắc dĩ mở mắt ra. Đúng như Chu Chú nói, Thũng Gia ở trong phòng khách, sau khi kêu một lát thì không kêu nữa. Đường Kiều liếc mắt cẩn thận nhìn cái đầu bên cổ mình, dù sao cô rảnh rỗi không có việc làm. Trán đầy đặn, lông mày dày rậm, mắt luôn tràn đầy nụ cười, lúc này đã nhắm lại, hàng lông mi dày khiến cho các cô gái đều ghen tỵ, thu lại tất cả khôn khéo và dịu dàng. Phía dưới là lỗ mũi, sau đó là đôi môi. . . . . . Truyện được dịch trực tiếp tại diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. ánh mắt Đường Kiều một đường nhìn xuống, cẩn thận dò xét, tha thứ cho cô từ ngữ thiếu thốn, cô học ngành kế toán, cô cũng không thể dùng từ rất có tiền để hình dung vẻ đẹp của Chu Chú, mặc dù cậu ta thật sự rất có tiền nhưng cô là nữ thanh niên văn nghệ sĩ a, tại sao cô có thể dùng từ thô tục để hình dung người đàn ông này. Đang lúc Đường Kiều tập trung tinh thần suy nghĩ từ ngữ để hình dung, Chu Chú đáng lẽ đã ngủ say lặng lẽ mở mắt, nhìn vẻ mặt khổ sở của Đường Kiều, đáy mắt lóe sáng rồi rất nhanh biến mất không thấy.
|
Người xưa nói, nghèo chịu đựng, giàu nhẫn nại, không ngủ được thì phải nhắm mắt. Đường Kiều nhắm mắt lại một lúc lâu, thật sự không chút buồn ngủ. Đúng vậy, bị một người đàn ông trần truồng đè ở trên người, cô không chết đã rất may, làm sao còn ngủ được. Đường Kiều là cô gái độc thân, bốn chữ ‘lòng không ham muốn’, trên căn bản vẫn có thể làm được, nhưng có lúc cũng khó tránh khỏi bị bên ngoài hấp dẫn, dụ dỗ cô nổi loạn. Giống như hiện tại, trong không khí yên tĩnh, Đường Kiều chỉ cảm thấy hơi nóng dần dần đang tăng lên, từ lòng bàn chân chạy đến trên mặt, lại chạy đến đầu đỉnh. Cô. . . . . . Giận! Cô. . . . . . Nhịn! Cô cũng chỉ có thể mở to hai mắt, nhắm lại, mở ra. Vẫn không ngừng lặp lại, cũng may có máy điều hòa không khí, nếu không, Đường Kiều cảm giác chắc chắn mình là một trong số những người bị chết nóng hiếm có trong lịch sử. Bên cạnh Chu Chú vẫn thở đều đều, cô ghen tị ước ao, tại sao đứa nhỏ này lại ngủ ngon như vậy? Đường Kiều mơ mơ màng màng tự hỏi, trong óc xuất hiện rất nhiều thứ, phần lớn là quá khứ, chỉ cần vừa nghĩ tới những chuyện ngu xuẩn mình đã làm trong quá khứ, thiếu chút nữa Đường Kiều rên rỉ ra tiếng, chỉ hận không thể sống một mình. Ngày trước, cô còn chê cười, nhưng hôm nay làm thế nào lại đến tình trạng này, không thuận với người nhà, không có công việc, bạn trai cũng không tìm được một người. . . . . . Aiz, cô muốn cầm gối đầu đè chết mình. Đợi đến khi Chu Chú ngủ lại xong đã hơn nửa tiếng, Chu Chú ở trên giường mới vừa cử động, nghiêng nghiêng người, Đường Kiều lập tức lật người xuống giường, chỉ sợ Chu Chú tiếp tục không cẩn thận đè cô. Đường Kiều chạy ra khỏi phòng của Chu Chú giống như gặp quỷ, nhân tiện phịch một tiếng khép cửa phòng. Chu Chú mặc quần lót, ngồi ở trên giường nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, âm thầm cười một tiếng, dường như tâm trạng không tệ. Kể từ sau khi mất công việc, Đường Kiều cảm thấy giống như đạp cứt chó. Chiếc lồng mèo vẫn còn đặt ở bên sa lon, cái đĩa vẫn còn bên chiếc lồng mèo. Nhưng con mèo ở trong lồng tre không thấy, thức ăn trong đĩa đã không còn. “A!” Đường Kiều thét chói tai, sáng sớm sẽ không xảy ra chuyện kỳ lạ như vậy chứ, thật là quá đáng sợ. “Thế nào?” Chu Chú chỉ kịp mặc vào cái quần đùi, sau khi nghe Đường Kiều thét chói tai, tay chân luống cuống vọt ra khỏi phòng. “Nó. . . . . . Nó . . . . . . nó không thấy.” Đường Kiều tay run run chỉ vào chiếc lồng mèo, dáng vẻ hoảng sợ. Chu Chú theo hướng chỉ của Đường Kiều nhìn về phía chiếc lồng mèo, quả thực, bên trong lồng tre chẳng có gì cả, nhưng không phải con mèo Thũng Gia đang ngồi trên ghế sa lon sao, rất nhàn nhã vẫy đuôi, dáng vẻ rất thích ý. “Không phải ở trên ghế sofa sao?” Chu Chú vừa nói như vậy, lúc này Đường Kiều mới nhìn thấy Thũng Gia trên ghế sa lon. Nó làm sao chui ra khỏi lồng tre? “Rõ ràng Lồng tre đang đóng.” Đường Kiều nhìn Thũng Gia một chút, nhìn lại chiếc lồng tre, cuối cùng dời mắt trên mặt Chu Chú. Trông chờ Chu Chú có thể cho cô một giải thích hợp lý, bằng không cô phải đi mời thầy Phong Thủy đến. “Có thể lồng tre không có khóa kĩ.” Rõ ràng Chu Chú không để ý, từ trước đến nay, điểm chú ý của đàn ông và phụ nữ luôn khác nhau. “Đi làm bữa ăn sáng.” Chu Chú giống như đại gia căn dặn, Đường Kiều run rẩy cả người, có chút không hiểu ra sao đi vào phòng bếp, vẫn nấu cháo, lần này không cho vào cái gì cả. Đường Kiều đem nồi đất đặt trên bếp, sau đó vặn lửa, sau khi chuẩn bị xong, đi ra khỏi phòng bếp, đầu óc vẫn giống như bột nhão, dường như đang nghĩ đến Chu đại gia hay nghĩ đến Thũng Gia. Trong phòng khách, một người, một mèo ngồi ở trên ghế sa lon đang xem tin tức buổi sáng, cánh tay trần của Chu Chú tựa vào trên ghế sa lon, hai tay mở ra, tư thế này. . . . . . Con mẹ nó, quá rảnh rỗi rồi. Thũng Gia ngồi ở bên cạnh anh, cũng tập trung tinh thần nhìn chằm chằm TV, cái đuôi cuốn vào quăng ra, con mèo của Chu Du không thể không nói, thật đúng là một con vật bảo bối. Hình ảnh rất quỷ dị, có lẽ nhìn từ góc độ của Đường Kiều thấy hài hòa, ấm áp kỳ lạ. Khi còn bé cô vẫn khát vọng hình ảnh như vậy, mẹ ở trong phòng bếp nấu cơm, cha và cô ở trong phòng khách xem ti vi hoặc cùng nhau chơi trò chơi …. Truyện được dịch trực tiếp tại diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. hình ảnh như vậy cô cũng từng có, chỉ là sau đó không còn nữa. Có thể sau khi Đường Uyển xuất hiện cũng có hình ảnh như vậy, chẳng qua đã không còn quan hệ với cô nữa. Cười tự giễu, lúc này Đường Kiều mới phát hiện ra, thì ra đã rất nhiều năm cô không có khát vọng rồi. Bà ngoại nói, không nên oán hận. Đời người 80-90%, sẽ không như mình mong muốn. Ông trời đang nhìn, nửa đời trước là nguyên nhân, nửa đời sau là kết quả, cô là người có phúc, cô cũng sẽ tìm được hạnh phúc. Thật ra cô không gấp, chỉ rất muốn hỏi một câu: con bà nó, cô còn phải đợi bao lâu mới có phúc phận này? Chiếc lồng tre và cái đĩa vẫn còn đặt ở chỗ cũ, thở dài, Đường Kiều đi tới cầm lên chiếc lồng tre, cô vẫn không hiểu rốt cuộc Thũng Gia làm thế nào chui ra khỏi chiếc lồng tre. Sau đó cầm cái đĩa mà Chu Chú thích nhất. Cô lại thua rồi, cô sớm nên biết, những gì Chu Chú nói đều không phải là sự thật, còn nói cái gì thích nhất, cái đĩa đặt trên đất cậu ta cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái. Đây chính là thứ cậu ta nói thích nhất sao? Cô vẫn nghĩ không ra. Cũng có lẽ, cậu ta đã thích cái khác, nói thí dụ như, cậu ta đã từng nói cậu ta thích cái đĩa này, cho nên cô cũng thích cái đĩa này. Không chiếm được thì nhớ mãi không quên, thỉnh thoảng lấy ra nói thầm mấy câu, cậu ta thích nhất a nhưng bây giờ, nó bị tùy ý đặt dưới đất, hơn nữa bên trong còn đựng thức ăn mà con mèo đã liếm sạch sẽ. . . . . . Truyện được dịch trực tiếp tại diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. Đường Kiều nhìn chằm chằm cái đĩa trong tay, chỉ cảm thấy trong lòng buồn bực, tức giận không thể phát tiết. Vòi nước chảy rào rào, Đường Kiều cầm giẻ lau chà cái đĩa phát ra tiếng vang dội, một cái đĩa lại chà ước chừng mấy phút đồng hồ. Đang xem tin tức Chu Chú quay đầu lại, liếc nhìn vào trong phòng bếp, sau đó nhìn Thũng Gia bên cạnh, cười cười. Thũng Gia nhìn Chu Chú chợt cười, liếc mắt bày tỏ rất khinh thường, sau đó xoay qua chỗ khác xem tin tức. Chu Chú chau mày, có loại dự cảm, cuộc sống sau này càng ngày càng thú vị.
|
Chu Chú ngồi ở trước bàn ăn, ăn điểm tâm, Đường Kiều lên web trộm món ăn, Thũng Gia tiếp tục ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi. Ba người. . . . . . Khụ, hai người, một con mèo, tất cả đều làm chuyện riêng, không liên quan tới nhau. Ách, vốn không liên quan tới nhau nhưng một lúc sau, Đường Kiều không biết vì sao mình phát một câu nói, thành công hấp dẫn một người, một con mèo. “Aiz, Chu Chú, tôi đã nói với cậu, trước kia tôi có viết một câu văn, đặc biệt thú vị.” “Ừ, cô nói thử.” Chu Chú vừa đưa cháo vào trong miệng, vừa không chút để ý, anh cũng không cho rằng Đường Kiều có thể nói ra câu gì hay ho. “Đây là câu tôi viết lúc còn ở đại học, cậu hãy nghe cho kỹ a.” “Ừ, nghe đây.” Cô gái này dài dòng như vậy từ bao giờ. “Tôi thích cảm giác chắc bụng và tràn đầy cứt, dường như cũng là một hạnh phúc trong cuộc sống. . . . . .” Nói xong, Đường Kiều đấm ngực cười to, trên mặt đều là vẻ hả hê, Đường Kiều cảm giác mình chính là một Triết Học Gia, nói ra câu đó cũng là triết lý. Truyện được dịch trực tiếp tại diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. Có lẽ Thũng Gia bị Đường Kiều cười như điên làm cho sợ hãi, meo một tiếng, nhảy xuống ghế sa lon, giống như chạy trốn đến cạnh bàn ăn, dựa góc bàn ngồi xổm xuống. Lúc này, Chu Chú không có tâm trạng để ý tới nó, động tác ăn cháo ngừng lại, khẽ nhếch miệng, một hớp cháo nhỏ còn nằm ở cổ họng, trong lúc nhất thời nhả ra cũng không xong, nuốt vào cũng không được. Đường Kiều có chút hả hê nhìn Chu Chú, thấy Chu Chú bối rối, cô vẫn tương đối hài lòng. Những lúc như vậy không có nhiều ở trong cuộc sống của cô, cô. . . . . . Thật là đắc ý. Như cô mong muốn, hôm nay bữa ăn sáng Chu Chú ăn tương đối ít, sau khi ăn sáng xong để lại chén cho cô rửa, sau đó một mình xách theo máy vi tính đi ra cửa. Đường Kiều không hỏi anh đi đâu, trên thực tế, chuyện như vậy cô ít hỏi, bởi vì cô không muốn mình phút chốc trở thành bà mẹ già. Đường Kiều quen với thân phận bị nô dịch và bộ dáng nô dịch. Sau khi rửa chén, từ phòng bếp ra ngoài, Thũng Gia béo mập đã rời khỏi chân bàn, đi tới đi lui trong phòng, dường như đang thăm dò lãnh địa tạm thời của nó. Đường Kiều đứng một bên yên lặng rơi lệ, tại sao mạng của cô khổ như vậy. Ở trên thế giới này có rất nhiều thịt ba chỉ ngon, áo lông đắc giá, cô không nghĩ cuộc sống của cô bị hủy vì Thũng Gia, cô không nở, cho nên …..? Truyện được dịch trực tiếp tại diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. Cô chỉ mong Chu Du có thể nhanh chóng giải quyết tên đàn ông kia, sau đó trở về dẫn Thũng Gia nhà cô ấy đi. Ngày tháng của một thanh niên thất nghiệp vẫn có chút nhàm chán, ngày thứ nhất sống chung với Thũng Gia, Đường Kiều vẫn không có chuyện gì làm, ngồi ở một đầu ghế sa lon tiếp tục online, đối với tờ giấy ghi tập quán sinh hoạt của Thũng Gia trong túi mà cô gái nhỏ đưa tới lúc sáng, cô lựa chọn không nhìn, muốn cô mang Thũng Gia đi tản bộ? Có lẽ cô ra khỏi cửa này không muốn trở lại nữa. Cô vẫn còn muốn thịt ba chỉ và áo lông đắc giá. Tựa vào trên ghế sa lon, Đường Kiều gõ ra hai bộ sơ yếu lý lịch, một bộ là trợ lý, một bộ khác cũng là trợ lý. Đường Kiều không khỏi nghĩ đến, Lỗ đại sư thật là một người đi trước thời đại a, khi đó ông ta đã biết xu hướng phát triển của thế giới này, khắp thế giới đều có máy tính Apple, aiz. Truyện được dịch trực tiếp tại diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. Sau khi Thũng Gia thăm dò xong, nhảy lên ghế sa lon, Đường Kiều chỉ cảm thấy dưới mông máy động, có loại kích động muốn nhảy lên. Cũng may Thũng Gia chỉ xoay một vòng trên ghế sa lon, sau đó nằm khoanh một đầu khác trên ghế sa lon lim dim. Đường Kiều thở phào một hơi, hoàn hảo Thũng Gia không có làm gì cô, có lẽ vắng Chu Du, dường như tinh thần Thũng Gia cũng không quá tốt. Đường Kiều có chút may mắn, nhờ tinh thần của nó không tốt, nếu không, có lẽ nó sẽ tra tấn cô. Lúc trước, Đường Kiều còn ở công ty chỉ có người bạn duy nhất là Hồng Nhi, ngày đó cô rời khỏi, Hồng Nhi cũng không ở trong công ty, cũng có thể có người cố ý sai cô ấy đi. Tóm lại, ngoại trừ Đường Uyển, lần đầu tiên Đường Kiều cảm thấy rất uất ức, con mẹ nó quá uất ức trước mặt người khác, nghĩ đến, cô hận không thể nhổ hết toàn bộ củ cải, thưởng thức một lần làm ông chủ. Thấy Hồng Nhi online, Đường Kiều gửi qua một cái mặt giả chết cứng đơ, so với nét mặt của Chu Du, Đường Kiều vẫn xem là bình thường, chẳng qua có lúc thật sự không biết phải nói gì nên ném qua nét mặt. Giống như hiện tại, cô muốn nói chuyện với Hồng Nhi nhưng lại không biết nói từ đâu, có lẽ thật sự quá nhàm chán. Truyện được dịch trực tiếp tại diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. Rất nhanh, Hồng Nhi trả lời tin nhắn, “Hai ngày nay có khỏe không?” “Rất tốt, ăn được ngủ được, còn nuôi con mèo đại gia.” Dĩ nhiên, chỉ nuôi tạm thời, chờ mẹ của nó trở lại, cô sẽ được giải thoát. “Vậy thì tốt, chỉ sợ cô nghĩ quẩn.” Phốc! Cô có yếu đuối như thế sao? Đường Kiều đen mặt, đen như con quạ đen. “Chỉ vì một công việc như vậy mà nghĩ quẩn?” Cô có bị oan hay không a. Mặc dù ngoài mặt Đường Kiều là một người nhẫn nhục chịu đựng, nhưng muốn nói vì một công việc không ra gì mà nghĩ quẩn, cô chính là người thiếu não. “Không có là tốt rồi, hôm nào cùng đi ăn cơm?” Hồng Nhi nhanh chóng kết thúc đề tài này, đây chính là một cô gái thông minh, không cần cố ý làm cho người khác khó chịu, nhưng đáng tiếc a, con bé Đường Uyển kia vĩnh viễn cũng không học được, cô không thoải mái chỗ nào thì nó cố tình đạp lên chỗ đó, đó là chị em sao, đó là kẻ địch! “Có thể, nhưng gần đây phải tìm công việc, còn phải chăm sóc Mèo đại gia, qua một thời gian ngắn rồi hãy nói.” Đây là thời gian suy sụp nhất trong cuộc đời, Đường Kiều không muốn quá nhiều người nhìn thấy bộ dáng này của cô, cho nên nói lời từ chối. Đời người chắc chắn sẽ có rất nhiều bạn bè, mỗi người bạn trong đời cũng có vai trò khác nhau, người có thể cùng cô hưởng phúc có rất nhiều, nhưng trong lúc suy sụp người bạn có thể cùng Đường Kiều ăn cơm uống rượu, cùng cô điên cuồng cũng chỉ có một mình Chu Du. Đáng tiếc cô gái kia chạy mất bỏ rơi cô một mình! Nghĩ đến đây, Đường Kiều không khỏi âm thầm nghiến răng. Hồng Nhi cũng không nài nỉ, mặc dù ở trong công ty hai người là bạn bè tương đối thân thiết, nhưng ra khỏi công ty, mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình. Trong lòng mỗi người cũng hiểu rõ, đó cũng không phải là lỗi của ai, chẳng qua xã hội này quá chạy theo vật chất. Hai người rất nhanh rơi vào im lặng, Đường Kiều suy nghĩ miên man, sau khi không thể tìm được lời nào để nói, nản lòng gõ ra một dòng chữ. “Vậy cô làm việc đi.” “Ừ, được rồi.” Dòng chữ này chẳng ra sao, kết thúc cũng chẳng ra sao, Đường Kiều hít hơi, trong lồng ngực dâng lên bong bóng, cũng không biết là chua xót hay đắng chát.
|
Tháng sáu. Chu Chú bận rộn nộp luận văn tốt nghiệp, Đường Uyển bận rộn thi tốt nghiệp trung học, Chu Du bận rộn đi tìm đàn ông, còn Đường Kiều cả ngày đều lao vào chuyện gửi sơ yếu lý lịch. Hơn nữa, thỉnh thoảng còn cho mèo ăn, đe dọa mèo và bị mèo đe dọa. Tháng sáu, tháng sáu rất bận a. Mà thất nghiệp, thật sự là một chuyện bị áp lực rất lớn. Đường Kiều nhìn chằm chằm máy vi tính nhìn đến nổi muốn chảy máu mũi, đáng tiếc trong email vẫn không có một lá thư nào, không có một công ty hoặc xí nghiệp nào hồi âm cho cô. Cô. . . . . . Thật sự kém cỏi như vậy sao? Thức ăn của Thũng Gia càng ngày càng ít đi, ngày Đường Uyển thi tốt nghiệp trung học càng lúc càng gần, cho đến khi thức ăn của Thũng Gia hoàn toàn hết sạch, Đường Uyển đã thi xong tốt nghiệp trung học. Rốt cuộc, Đường Uyển đã tới! “Thế nào, chị, chị không phải chào đón em sao?” Vào lúc này, hai người Đường Kiều và Đường Uyển, một người đứng ở bên trong cửa, một người đứng ở ngoài cửa. Đường Kiều đứng ở bên trong cửa giống như Thần giữ cửa, còn Đường Uyển đứng ở ngoài cửa cười duyên giống như Yêu Tinh. Không sai! Chính là Yêu Tinh, nhìn vẻ mặt Đường Uyển cười xấu xa, trong nháy mắt trong đầu Đường Kiều hiện ra vô số Yêu Tinh, từ cổ đại đến hiện đại, từ quá khứ đến tương lai, từ ngoài đến trong. Tóm lại, đó chính là Yêu Tinh. “Không có, không có. . . . . . làm sao không chào đón, mau vào đi.” Đường Uyển mang đồ không nhiều lắm, chỉ một cái ba lô nhỏ, nhìn thấy có cảm giác giống như muốn tìm chỗ dựa nhưng Đường Kiều có thể khẳng định, Đường Uyển tuyệt đối không muốn dựa vào cô. “Anh Chu Chú.” Vừa vào cửa, Đường Uyển nhảy lộc cộc mấy bước vào trong nhà, nhảy vào trong ngực Chu Chú đang từ trên cầu thang đi xuống, sau đó đeo giống như gấu Koala. “Uyển Uyển tới rồi.” Chu Chú cười cười, cũng trở tay ôm Đường Uyển, trừ nụ cười trên mặt có chút khó khăn, những thứ khác dường như cũng nhiệt tình, siêu cấp nhiệt tình. Đường Kiều đứng ở phía sau nhìn hai người, thở dài, trẻ tuổi. . . . . . Thật là con mẹ nó quá tốt! Có thể tùy ý ăn đậu hủ của đàn ông, muốn ôm người nào thì có thể ôm người đó, không thích ai có thể không khách khí. “Meo meo meo meo. . . . . .” Thũng Gia vừa kêu meo meo, vừa từ ban công trở lại phòng, lạ lẫm nhìn Đường Uyển một cái, hời hợt tiếp tục kêu meo một tiếng. Lúc này Đường Uyển mới tách khỏi Chu Chú, lập tức bị con mèo mập trước mắt hấp dẫn. “Oa, con mèo thật đáng yêu.” Dứt lời liền ngồi xổm trước mặt Thũng Gia, vươn tay chuẩn bị chụp xuống cái đầu mập của Thũng Gia. Thũng Gia kêu meo meo, nhanh chóng thoát khỏi bàn tay chụp xuống, chạy trốn đến dưới ghế sa lon. Chu Chú và Đường Kiều cùng thở phào một hơi, Đường Kiều may mắn vì Thũng Gia còn giữ được trong sạch, Chu Chú may mắn vì mình giữ được trong sạch. “Anh Chu Chú, đó là con mèo của anh hả? Thật đáng yêu.” Đường Kiều nhíu nhíu mày, xem ra cô thật sự già rồi, những thứ mà cô gái nhỏ thích, nhưng cô thật đúng là khó chịu. “Không phải, là của Chu Du, gần đây chị ấy có chuyện đi xa nhà một chuyến, để cho anh chăm sóc dùm.” Chu Chú cười cười trả lời, Thũng Gia quả thật rất đáng yêu, anh cũng cảm thấy không tệ, cũng không biết tại sao Đường Kiều lại không thích. Đường Kiều trợn trắng mắt nhìn trần nhà, phi! Cái gì anh chăm sóc dùm, cậu ta chăm sóc lúc nào, rõ ràng đều do cô chăm sóc. Cô cho nó ăn, dọn dẹp thứ nó bài tiết, làm đủ mọi chuyện cho nó, thỉnh thoảng còn bị tiếng kêu meo meo the thé của nó đe dọa. Cô………. cô dễ dàng sao, làm thế nào đã trở thành do cậu ta chăm sóc. Aiz, trần nhà cũng thật đáng thương, cũng sắp bị cô nhìn thủng rồi. “A, là của chị Chu Du sao, không ngờ chị ấy còn thích nuôi mèo nhưng chị không thích, chị, có đúng vậy không?” Đường Kiều cảm giác mình không quá bình thường, vừa nhìn thấy nét mặt kia, ánh mắt kia của Đường Uyển, cô. . . . . . Liền nghĩ ngay đến Yêu Tinh, Yêu Tinh a Yêu Tinh. “Đúng vậy, đúng vậy, không thích.” Vẻ mặt Đường Kiều cứng ngắc, vẻ mặt kia, rất buồn cười, Chu Chú cố gắng nín cười. “Kiều Kiều, tại sao không thích vậy?” Mới vừa rồi vẻ mặt Đường Kiều cứng ngắc, lập tức biến thành mặt đen. “Mắc mớ gì tới cậu!” Hỏi cái sợi lông của cậu á, không thích chính là không thích, sao nhiều chuyện như vậy. Bên cạnh ghế sa lon đặt cái đĩa sứ thanh hoa mà Chu Chú yêu thích, cũng chính là chỗ Thũng Gia ăn cơm, đầu Thũng Gia đặt bên cạnh cái đĩa, ánh mắt cũng nhìn Đường Kiều, ý kia đã quá rõ ràng, nó đói bụng, nó muốn ăn thứ gì đó. Đường Kiều cúi đầu, cô vẫn cúi đầu nhượng bộ, cô. . . . . . Đi mua! “Đường Uyển, đã chuẩn bị xong phòng cho em, em đi tắm rửa nghỉ ngơi trước đi, chị đi mua thức ăn cho Thũng Gia.” Trong mắt của cô, bọn họ chính là hai cái bánh bao, không sai, bọn họ chính là bánh bao, đừng để cho bọn họ chọc tức, giống như niệm kinh, Đường Kiều không ngừng tự nói với mình. Sau đó, cúi thấp đầu cầm lên ví tiền và chìa khóa đi ra cửa mua thức ăn cho Thũng Gia. Truyện được dịch trực tiếp tại diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép “Đợi chút, tôi đi với cô.” Chu Chú gọi Đường Kiều, sau đó quay đầu lại nói với Đường Uyển: “Uyển Uyển, em ngồi xe cũng mệt mỏi rồi, trước tắm rửa nghỉ ngơi một lúc, anh đi ra ngoài mua cái gì đó cho em ăn.” Đường Uyển mấp mái môi, muốn nói cái gì đó, lời đến khóe miệng lại sửa lại, cười cười nói. “Được, vậy anh phải mua cái gì ngon ngon cho em nha.” “Đó là tự nhiên, tuyệt đối mua cho em món ngon nhất, vậy chúng tôi ra ngoài một chút nha.” Vì vậy, hai người chủ ngôi nhà ném người khách Đường Uyển sang bên, cùng biến mất. Dường như Đường Uyển không chút để ý, nhún nhún vai, chuẩn bị trở về phòng tắm ngủ, chẳng qua, cô chợt nhớ tới một chuyện, dường như bọn họ không nói cho cô biết, phòng nào là phòng của cô. Để mặc cô, nếu bọn họ không nói thì cô tự chọn phòng, chọn phòng nào cũng được. “Kiều Kiều, cô không vui sao?” Hai tay Đường Kiều cắm vào túi, cúi đầu không để ý đến Chu Chú. “Cô không vui có đúng không?” Cô vui hay không là chuyện của cô, tại sao hỏi cô làm gì, nhìn bộ dáng cậu ta rất vui vẻ? Người này có bị bệnh không. “Kiều Kiều, tại sao cô không để ý tới tôi?” Chu Chú vừa ra khỏi cửa, từ Chu đại gia biến thành bé Chu, cách nói chuyện với Đường Kiều cũng khác đi, làm cho cô dở khóc dở cười. “Sao cậu hỏi nhiều như vậy?” Cô không muốn nói chuyện có được hay không, mặc dù đi tàu xe mệt nhọc là Đường Uyển nhưng cô không muốn nói chuyện, không được sao? “Thật ra, tôi hỏi nhiều nhưng cũng chỉ là một chuyện thôi.” Chẳng qua hỏi nhiều hơn mà thôi. Chu Chú vung vung tay bày tỏ, nếu cô trả lời câu hỏi của anh từ đầu thì anh cũng không hỏi nhiều như vậy. Truyện được dịch trực tiếp tại diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép Đường Kiều dừng bước lại, xoay người lại nhìn về phía Chu Chú, sau đó hít vào một hơi thật sâu, sau đó nhanh chóng xoay người đi, hơn nữa bước chân càng lúc càng nhanh. Con bà nó, bây giờ cô cũng không muốn để ý đến cậu ta.
|
Đường Kiều không để ý đến Chu Chú, nhưng cũng không nói lời khó nghe, chẳng qua hai người một trước một sau, sau đó đi vào một nhà siêu thị, Đường Kiều chỉ phụ trách mua thức ăn cho Thũng Gia, về phần con bé Đường Uyển nói món ăn ngon này nọ, dù sao cũng không phải do cô đồng ý, cô không phụ trách. Thật ra, lựa chọn thức ăn cho mèo cũng phải có kỹ thuật, chọn thức ăn cho Thũng Gia phải biết nó thích mùi vị nào. Đường Kiều đi vào khu chuyên bán thực phẩm của con vật cưng, không có ý định ra ngoài sớm bởi vì cô không quan tâm người nào đó đi mua thức ăn dùm cho người khác. Chu Chú đi sau lưng Đường Kiều, thật sự cũng không vội vã đi mua thức ăn cho Đường Uyển, chỉ đi theo phía sau. Đường Kiều cầm lên một thứ gì đó có thể nhìn hơn 10′, dường như nhìn rất cẩn thận, lúc mua thực phẩm cho mình cũng không thấy cô tử tế thế này, Chu Chú biết cô cố ý nhưng cũng không thúc giục, rất tốt tính đứng cách Đường Kiều không xa, hé miệng cười, nụ cười kia làm cho Đường Kiều rất khó chịu. Đường Kiều đi vòng qua hướng khác, liếc mắt không nhìn thấy bóng dáng của Chu Chú. Hiện tại trong đầu của cô rất loạn, bên trong chứa quá nhiều thứ, công việc, Thũng Gia và Đường Uyển. Truyện được dịch trực tiếp tại diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. Chu Chú vẫn ngây ngô không đi, Đường Kiều cảm giác như có gai nhọn ở lưng, hết cách rồi, cô đành phải xoay người lại, thở dài, bất đắc dĩ nói: “Tôi còn chưa lựa chọn xong thức ăn cho Thũng Gia, hay là cậu đi mua thức ăn cho Đường Uyển trước đi, tôi lại ở nơi này chọn tiếp?” Thật ra, trong siêu thị cũng không có bán thức ăn gì khác, ngoại trừ mấy loại thức ăn nhanh như bánh màn thầu, bánh bích quy, có lẽ Đường Uyển cũng không phải thích ăn những thứ này, Đường Kiều hi vọng Chu Chú có thể đi ra ngoài mua cho con bé ăn, để cho cô một mình tỉnh táo, nếu không, có đôi mắt ở phía sau nhìn cô chằm chằm, buổi tối ngủ sẽ gặp ác mộng. “Cũng được.” Đường Kiều vốn cho rằng mình phí một phen miệng lưỡi mới có thể thuyết phục được Chu Chú, không ngờ cậu ta dễ nói chuyện thế này, hơn nữa nhanh chóng xoay người rời đi. Đường Kiều thở ra một hơi, đôi khi có thời gian nhìn lại chính mình, không biết nên thất vọng hay mất mát, một túi thức ăn mèo nắm trên tay hơn nửa tiếng cũng không hay biết, cho đến khi có người lên tiếng nhắc nhở. “Dì à, thức ăn mèo trên tay của dì cũng sắp bị dì bóp nát.” Lúc đầu Đường Kiều cũng không nghĩ giọng nói này đang nói với mình, bởi vì cô căn bản cũng không ở trong hàng ngũ xưng hô bằng dì, nhưng giọng nói này thực sự làm cho cô hoàn hồn. Thả xuống túi thức ăn mèo về chỗ cũ, Đường Kiều lại cầm một túi thức ăn khác tiếp tục “Nghiên cứu”. “Dì à, dì mua thức ăn cho mèo hay mua thức ăn cho dì.” Đường Kiều không muốn để ý tới giọng nói này, nhưng giọng nói này thật sự quá gần, cô không thể không để ý tới, vì vậy liền ngẩng đầu liếc nhìn. Lúc này mới phát hiện ra, cả khu thực phẩm vật cưng cũng chỉ có một mình cô, nói cách khác, tiếng gọi dì. . . . . . là gọi cô? Ánh mắt của Đường Kiều nhìn xung quanh quay một vòng, sau đó rơi vào trên người phát ra giọng nói. Một tên thanh niên đứng ở trước mặt Đường Kiều, không, phải nói là một nam sinh, kiểu tóc bình thường, trên lưng đeo ba lô bình thường, mang một đôi giày vải bình thường, nhưng gương mặt không quá bình thường mà còn rất xinh đẹp, chờ lớn thêm một chút nữa, đoán chừng lại là một gương mặt hại dân hại nước, nhưng vì đã quen nhìn gương mặt của Chu Chú, cho nên nhìn thấy gương mặt xinh đẹp hơn nữa cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Truyện được dịch trực tiếp tại diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. Đường Kiều nhìn kỹ một chút, nhìn tới nhìn lui, sau khi xác định mình không biết tên nhóc này thì gương mặt sa sầm. “Đứa trẻ nhà ai vậy, mẹ em gọi em về ăn cơm kìa!” Nói là đứa trẻ, thật ra cũng không nhỏ, vóc dáng hơn 10 tuổi, trên người mặc đồng phục học sinh trung học đệ nhị cấp, dĩ nhiên, so với Đường Kiều thì tương đối nhỏ. Đường Kiều nói vừa xong liền hận không thể cắn đầu lưỡi của mình, tự trách mình phô trương, lần nào cũng như vậy, cô không kiềm chế được mình, tự mình gây họa. Lần này thì tốt rồi, Chu Chú bị cô đuổi đi, nếu đứa nhỏ trước mắt đánh cô một trận, cô cũng chỉ có thể chịu thiệt thôi. Cũng may, đứa bé kia cũng không tức giận, cũng không có ý kiến gì, chỉ cười nhạt. Đường Kiều hít sâu một hơi, quả nhiên. . . . . . Không cần lớn lên cũng hại nước hại dân. “Dì à, dì không nhớ tôi sao? Cứ mỗi lần gặp dì thì dì đều thô bỉ như vậy.” Cậu mới thô bỉ, cả nhà cậu cũng thô bỉ! Đường Kiều thầm phản bác, bình tĩnh quan sát tên nhóc trước mặt, lệ rơi đầy mặt, cô thật không nhớ rõ mình biết nó. Đợi chút. . . . . . Nó gọi cô bằng dì, chẳng lẽ. . . . . . “Cậu là bà con xa của tôi à?” Không có nghe nói mình có họ hàng nào tới Thành phố S, hơn nữa gặp phải ở nơi này, thật là kỳ quái. “Dì à, dì nghĩ quá nhiều rồi, lần trước ở KTV, dì làm chuyện thô bỉ quên rồi sao?” Tên nhóc nhắc nhở. Lúc này Đường Kiều mới chợt nhớ ra, lần trước có mấy đứa nhóc gọi cô bằng dì, chuyện như thế làm sao cô quên được, ước gì đảo mắt liền quên không còn một mống đấy. Cho nên, nghe tên nhóc vừa nói như thế, Đường Kiều lập tức nhớ ra. “A. . . . . . đã quên.” Phải nói, Đường Kiều cũng rất không cho người ta mặt mũi, sau khi nói một câu đã quên lại cúi đầu nghiên cứu thức ăn mèo trên tay mình. Hình vẽ trên túi rất tinh xảo, nhưng. . . . . . Truyện được dịch trực tiếp tại diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. Những dòng chữ phía trên cô xem không hiểu, về phần Chu Du có nhắc tới nhãn hiệu Vĩ Gia hay Hoàng Gia gì đó, nhưng cho dù một nhãn hiệu cũng có nhiều loại, thật là làm cho đầu cô muốn nổ tung. “Dì à, dì còn nuôi con vật cưng sao, không nhìn ra.” Cậu là một đứa bé, có thể nhìn ra thứ gì, Đường Kiều không lên tiếng, trong lòng tiếp tục xem thường. “Dì à, dì nuôi con gì? Mèo sao? Giống mèo gì? Nói cho tôi biết, nói không chừng tôi có thể giúp một chút.” “Thật?” Đường Kiều vẫn đang so sánh, vừa nghe người ta nói có thể giúp, lập tức ngẩng đầu lên nhìn người ta. “Dĩ nhiên, tôi có người bạn cũng rất thích mèo, tôi thường đi theo cô ấy đến mua những thứ này. Nói đi, dì nuôi giống mèo gì.” “Ách, là một con mèo mập.” Đường Kiều suy nghĩ một lúc lâu mới tìm ra từ này để miêu tả. “Còn gì nữa không?” “Ừ, là con mèo lười.” Suy nghĩ một chút, Đường Kiều lại nghĩ đến một từ để miêu tả. “Gì chứ, dì à, ý của tôi là, dì nói con mèo vừa mập vừa lười, bình thường thích ăn thức ăn gì, nó kén chọn cái gì, dạ dày như thế nào, có thể ăn thức ăn này hay không. . . . . .” Tên nhóc liên tiếp hỏi mấy thứ làm cho Đường Kiều muốn té ngã, cô. . . . . . Làm sao biết! Gương mặt Đường Kiều nhăn nhó, cô thật lòng không biết cái gì, Thũng Gia cũng không phải là của cô, cô làm sao biết. Truyện được dịch trực tiếp tại diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. Thật ra, chỉ cần Đường Kiều để ý một chút, hoặc cẩn thận một chút thì có thể biết những thứ này, bởi vì Chu Du đã ghi chép rất rõ ràng trên giấy. Về phần mở ra xem, có lẽ bây giờ đã vứt đi nơi khác rồi. Cho nên lúc này cô mới gặp khó khăn vì chuyện thức ăn của Thũng Gia.
|