Này! Tôi Sẽ Không Kết Hôn Với Anh Đâu
|
|
Chương 10: Cơ Hội Mới
Cho đến khi, Lâm Gia Nguyệt dần chìm đắm thì Hà Lăng lại bất ngờ buông ra. Lần nào anh cũng khiến cho cô thật tức giận. Anh lấy từ trên bàn một bộ đầm quý phái rồi nói: " Thay vào rồi đi dự tiệc với tôi." Cô nghe được cũng thấy có một chút hứng thú. Vì có khả năng, những người bạn của Hà Lăng sẽ là những nhà đầu tư lớn, góp phần giúp công ty cô có thêm những bộ hợp đồng béo bở. Mười phút sau, cô từ trong nhà tắm bước ra, dáng vẻ của đã làm cho Hà Lăng vô cùng kinh ngạc, quả thật là vô cùng xinh đẹp, lại toát lên một vẻ cao quý lạ thường. Hà Lăng tiến đến gần cô, không kìm được cũng phải khen: " Em thật đẹp." Được anh khen như vậy, lòng cô bất giác vui sướng, thật hạnh phúc nha! Mặt cô thoáng hơi hồng, điều này đã vô tình lọt vào mắt của anh. Thật đáng yêu. ********* Sau khi trả phòng, hai người tiến vào chiếc Lamborghini quen thuộc, đi một mạch tới địa điểm dự tiệc. Quang cảnh xung quanh thật diễm lệ, khiến cho người khác phải trầm trồ. Nhưng đối với những người như Hà Lăng, Lâm Gia Nguyệt thì điều này cũng thật bình thường. Khi cô vừa bước chân xuống thảm,thì một vài tiếng khen ngợi vang lên, cũng không ít người nhận ra thân phận thật của cô. Nhưng cũng có không ít người không nhận ra mà có lộ rõ vẻ ganh ghét, đố kị. Nhưng điều này cô cũng đã từng nếm trải qua nên cũng không thèm để tâm nhiều lắm. Hà Lăng dắt cô đi trò chuyện với nhiều khách hàng, và điều khiến cô luôn ngạc nhiên, đó là họ đều là những chủ của những công ty nổi danh trên thế giới. Cho đến bây giờ, cô mới hiểu được sự phát triển kinh khủng của " S" - công ty Hà Lăng làm chủ. Khoảng hơn ba mươi phút sau, cô thật sự thấy mỏi, cứ phải đi đi lại lại thế này, cho dù có tìm được nhà đầu tư, cô cũng chẳng có cơ hội nói, vì vậy cô quyết định xa Hà Lăng, ngồi xuống tại một quầy bar ngay bên góc. Cô vừa nhâm nhi ly rượu trong tay, lại vừa suy nghĩ tìm cách tìm kiếm nhà đầu tư, trong lúc đang thất thần đột nhiên có một giọng nói lạ vang lên: " Yo, người đẹp, đang làm gì ở đây vậy?" Lâm Gia Nguyệt hơi bất ngờ, nhưng thoáng chốc cũng khôi phục được vẻ tự nhiên, nở nụ cười: " Chào anh, tôi chỉ là đang uống rượu chút thôi! Nhưng hình như tôi không quen anh. Anh là ai vậy?"
Lâm Gia Nguyệt nhìn vào người đàn ông lạ thì đột nhiên có chút cảm tình, bởi lẽ nhìn vào quần áo thôi cũng có thể biết là người có tiền, dáng vẻ thì lại có hơi lai Tây. Hình như là người có tiền, cô hi vọng có thể may mắn tìm được nhà đầu tư như thế này! Người kia nghe được cũng không thấy khó chịu lắm, vui vẻ trả lời: " Tôi là Zac Evans, chủ công ty "M" , chỉ cần gọi tôi là Zac!" Khi nghe tới "M" , trời ơi, cô cảm thấy thật hạnh phúc, cô quả thực đã tìm được nhà đầu tư rồi. Cô niềm nở trả lời, đưa danh thiếp: " Chào Zac, tôi là Lâm Gia Nguyệt!" Zac cầm lấy danh thiếp thì thấy hơi ngạc nhiên, hóa ra cô ấy cũng là chủ của một công ty lớn, lại cùng ngành với mình. Bởi thường đa phần phụ nữ đến đây, không phải là tình nhân thì cũng là cậu ấm, cô chiêu, nên anh đoán cô gái này chắc là em gái của người đó rồi. Lâm Gia Nguyệt như đọc được suy nghĩ của anh, nhẹ nhàng mở lời: " Tôi là trẻ mồ côi, không phải cậu ấm cô chiêu gì đâu! Và anh ta là người đang có mối làm ăn với công ty tôi!" Nói đến đây, giọng của Lâm Gia Nguyệt hơi nghẹn lại. Zac tuy hơi sững sờ nhưng lại thấy cô gái này rất thú vị, " Làm bạn gái tôi nhé! Tôi sẽ cho em điều em muốn!" " Tại sao tôi phải làm bạn gái anh, với lại tôi cũng không thích anh." Lâm Gia Nguyệt ngạc nhiên. Chẳng lẽ người nước ngoài dạo này đều tự tin đến vậy sao. Cô cảm thấy hơi khó chịu với lời đề nghị bất ngờ này. Nhưng trong đầu cô lại xuất hiện những ý nghĩ điên rồ, chiếm choán hết toàn bộ, cô bất ngờ thốt lên: " Um, nếu anh có thể đầu tư vào công ty tôi! Tôi có thể sẽ đồng ý điều kiện của anh!" Zac ngày càng cảm thấy hứng thú với cô gái nhỏ này. Nhưng thực ra anh chỉ là đùa vui thôi, sau khi nghe cô giải thích mối quan hệ, lại nhận ra người đó chính là Hà Lăng - cái tên được mệnh danh là "Quỷ" trong giới thương nghiệp. Anh thật chẳng muốn đắc tội đâu. Nhưng về lời mời gọi kia, anh thực cảm thấy cũng có chút hứng thú, dùng cái này để đổi lấy mối quan hệ tốt đẹp với Hà Lăng cũng thật không khó. Người làm ăn vốn phải có lợi mới có thể làm chứ! Zac bất giác cười ha ha: " Tôi vừa nãy chỉ đùa thôi, nhưng về bản hợp đồng kia tôi có thể suy nghĩ, nếu công ty em thực sự hấp dẫn!" Cô nghe được cũng thấy hơi vui mừng, nhưng trong tim lại thoáng phần hơi tức giận. Nếu không phải vì thích cô thì chắc chắn lại để ý đến người đi bên cạnh cô. Cô không ngờ anh ta lại có ảnh hưởng lớn như vậy. Thật khiến cô khó chịu mà.
|
Chương 11: Hà Lăng Ghen
Hai người cứ tiếp tục nói chuyện vui vẻ với nhau mà không biết rằng ở phía sau đang có một cặp mắt u ám đang nhìn mình. Thật không anh mới chỉ xa cô một chút, cô đã ngay lập tức đi quyến rũ đàn ông. Không để hai con người kia tiếp tục làm càn, anh nhanh chóng tiến đến, bắt lấy bàn tay của Lâm Gia Nguyệt kéo mạnh về phía mình. Lâm Gia Nguyệt vô cùng sững sờ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Hà Lăng thì vốn đã hiểu chuyện gì xảy ra. Thật nực cười, không lẽ anh ta ghen sao? Nhưng mà anh ta cũng bá đạo quá đấy! Anh ta là cái thá gì mà dám xem cô như món hàng vậy chứ? Tức mình, cô giật mạnh tay ra, lườm về phía anh, nghiến răng, nghiến lợi nói: " Chúng tôi đang bàn chuyện làm ăn, tổng giám đốc - Hà Lăng xin anh đừng phá hư công chuyện của tôi, tôi nghĩ anh nên tuân thủ hợp đồng." Hà Lăng nghe vậy, lại càng khó chịu hẳn lên, lý trí của anh như bị lòng ghen tuông che phủ. Anh nhìn về phía Zac, miệng đe dọa: " Nếu anh dám quyến rũ bạn gái tôi, tôi sẽ khiến công ty anh không còn chỗ đứng tại Mỹ nữa!" Zac nghe được hoảng hồn, lòng tự thấy thương hại cho bản thân. Trời! Ngày hôm nay vì cái gì mà chọc phải con " quỷ" của giới thương nghiệp chứ. Anh vội vã thanh minh: " Không phải đâu Hà Tổng, tôi và cô Lâm đây thực sự chỉ là mối quan hệ làm ăn thôi, xin anh đừng làm khó!"
Hà Lăng nghe vậy, tâm trạng cũng có phần dịu làm, còn Lâm Gia Nguyệt thì vô cùng tức giận, suýt nữa là anh ta đã phá hư mối làm ăn của cô, còn dám nói cô là bạn gái của anh ta, thật ngang ngược. " Anh rõ rồi chứ! Cảm ơn anh vì suýt nữa đã phá hỏng mối làm ăn của tôi!" Nói rồi cô quay người về phía Zac, nhẹ nhàng nói với anh ta: " Chuyện làm ăn chúng ta sẽ bàn tiếp vào dịp khác nhé! Chào anh, tôi hơi mệt nên về trước." Zac cũng đáp lại thân mật: " Ok người đẹp, nói chuyện sau nhé!" Một màn như vậy xuất hiện trước mặt Hà Lăng như châm ngòi cho lửa giận vừa mới bị dập tắt. Anh nhất thời xốc người cô lên, vắt qua ngang vai, ôm ra khỏi hội trường. Miệng hằm hằm tức giận nói với Lâm Gia Nguyệt: " Không phải em mệt sao, chúng ta cùng về. Dám quyến rũ đàn ông trước mặt tôi, em cũng thật chán sống, nếu lần này tôi không dạy dỗ em một chút thì chắc em cũng không biết trời cao đất dày." Lâm Gia Nguyệt vô cùng tức giận, anh dám làm cô bẽ mặt thế này, cố gắng giãy dụa nhưng cô lại phát hiện ra, người anh ta có men say, chắc đêm nay cô phải nhường nhịn rồi, cô không muốn anh ta làm càn cô như lúc trước. Rồi đến ngày mai cô sẽ xử luôn một thể.
Ra đến bãi đỗ xe, Hà Lăng mở cửa, ném mạnh Lâm Gia Nguyệt vào trong, cô tuy tiếp xúc với ghế da nhưng vì lực đạo quá lớn khiến người đau ê ẩm. Hà Lăng lại mở cửa phía bên kia, ngồi về phía bên kia, đóng cửa, hạ lệnh tài xế lái thật nhanh về biệt thự. Lâm Gia Nguyệt nhìn về phía Hà Lăng, cô chợt thấy một tia nguy hiểm, bất giác cô cảm thấy ớn lạnh, hỏi dò: " Anh không sao chứ?' Hà Lăng nhìn Lâm Gia Nguyệt vứt ra hai chữ: " Có sao." Lại nghĩ đến cái thân nhỏ bé của mình, cô sợ hãi. Trời! Không lẽ đêm nay con sẽ bị làm thịt sao? Trong đầu hiện lên hai chữ: " Nghĩ cách!" , lỡ may tối nay anh ta nổi điên lên thì cô thực sự chết chắc rồi.
Một hồi lâu sau, Lâm Gia Nguyệt mới nói nhỏ với Hà Lăng, " Tôi hơi đau bụng, anh dừng tại hiệu thuốc kia đi, tôi muốn mua thuốc." Hà Lăng nhìn cô thấy dáng vẻ yếu ớt thì lo lắng nói: " Đau bụng, tôi đưa cô đến bác sĩ!" Cô sợ hãi chối đây đẩy: " Không cần đâu, tôi đau bụng nhẹ thôi, uống vài thứ thuốc là khỏi mà!" Nghe cô nói vậy anh suy nghĩ một hồi, rồi cuối cùng cũng dừng xe trước hiệu thuốc, cô nhanh chóng vọt ra, vừa thấy người bán thuốc liền nói: " Chào chú, xin chú bán cho con thuốc ngủ, loại có liều mạnh nhất, tan trong nước không màu, không mùi!" Ông thầy thuốc nghi hoặc nhưng cuối cùng cũng đem ra cho cô
Một lúc sau, sau khi mua được thứ cần dùng, cô liền nhanh chóng chui vào xe, miệng nở nụ cười giả tạo với Hà Lăng. Hà Lăng bất ngờ hỏi cô: " Thuốc đâu, đưa tôi kiểm tra." Lâm Gia Nguyệt hoảng hồn nhưng vẫn đưa thuốc cho anh ta, thật may là cô đã dự tính trước, mua thêm một lọ thuốc đau dạ dày, nếu không thì chết chắc rồi. Trong lòng cô thở dài một cái nhẹ nhõm. Đột nhiên Hà Lăng mở miệng nói một câu kỳ lạ: " Dám quyến rũ người đàn ông trước mặt tôi, em đừng mong tối nay tôi tha cho em, nếu em giờ trò gì, tôi thậm chí sẽ không nhượng bộ nữa!"
|
Chương 12: Gậy Ông Đập Lưng Ông
" Anh!.." Nhìn thấy vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn của anh, cô lại tức đến xì khói, không thèm để ý đến anh nữa. Nhưng ngay lúc này, cô đã không nhận ra, mình đã phạm một sai lầm quá lớn, vì quá chủ quan,..
Ngay vừa khi về tới biệt thự, cô liền đi thẳng thật nhanh vào biệt thự, tỏ vẻ mệt mỏi, muốn ngủ. Nhưng đi được khoảng hơn hai chục bước thì nụ cười trên môi cô hiện lên. " Hà Lăng, lần này anh chết chắc rồi! "
Lúc này, Hà Lăng đang đứng ở cách xa cô, đôi mắt nhìn cô hoang dại, thâm trầm, đầy bí hiểm.
Hai mươi phút sau, Lâm Gia Nguyệt từ phòng tắm bước ra, thân thể mềm mại được choàng quanh bởi áo choàng tắm, mùi hương thơm phảng phất dịu nhẹ khiến cho người khác không khỏi động lòng. Hà Lăng khi mới vừa bước vào cửa, thấy cô như vậy, lòng không khỏi xao xuyến.
Nhìn thấy cô quyến rũ, mê người như vậy, anh chợt nhận ra: đã bao lâu rồi, anh vẫn chưa được nếm lại mùi hương của " thịt". Không lẽ cô thật sự có sức hấp dẫn đến thế sao? Nhưng cho dù đêm nay cô có muốn chơi trò gì với anh, anh nhất định cũng phải khiến cô " thỏa mãn" chính mình cho bằng được.
Còn Lâm Gia Nguyệt ở đằng kia, vẫn còn " ngây thơ" không biết, người đàn ông kia, có mức nguy hiểm đến cỡ nào, thả viên thuốc ngủ sủi không màu kia vào trong ly, tay kia không biết đang cầm thứ gì mà lại khiến cô như run bắn lên!
Thực, không biết tại sao nhưng đây lại là lần khiến cô sợ hãi nhiều nhất, cô chẳng biết tại sao nhưng mỗi khi cứ đụng phải anh, mọi chuyện cô làm đều gần như trở thành hành động của một đứa bé ngốc.
Cô lo sợ, liệu mình có xảy ra sơ suất hay không? Liệu thuốc này có phải là thuốc dỏm không? Ôi trời ơi! Chuyện gì đang xảy ra với cô vậy? Cô trước nay luôn là một người quyết đoán, lạnh lẽo, đứng trước mặt kẻ thù chưa bao giờ run sợ, chưa bao giờ lo lắng. Nhưng khi người cô đang đối phó là anh lại khiến cho cô cảm thấy e dè.
Nhưng ... Cô là ai chứ? Cô là Lâm Gia Nguyệt. Cô là chủ tịch công ty tin học lớn thứ nhì nước "NG", sao có thể để thua một người đàn ông chứ! Nói rồi, tay cô nhanh chóng dứt khoát thả viên thuốc kích dục kia..., cô chính là muốn dùng thủ đoạn bỉ ổi nhất để đối phó với anh.
Lại nhớ đến lúc cô bị anh "nhấm nháp" đêm đó. Cô không khỏi tức giận, tinh thần phấn chấn, quyết tâm hơn.
Khát vọng lớn nhất của người đàn ông đôi khi lại chính là điểm chí mạng của người đàn ông. Khát khao chinh phục càng lớn thì càng muốn thõa mãn, nhưng đến khi không thể được thỏa mãn thì chính là nỗi đau kéo đến!
Không phải là nỗi đau thể chất mà còn là nỗi đau về tinh thần, khiến con người ta mất tự chủ. Con người Hà Lăng vốn trước đây rất nghiêm túc, cô thực sự càng muốn thấy thêm những biểu cảm khác của Hà Lăng.
Cô bất ngờ từ trong nhà bếp, lấy ra ly nước như giả như thật. Nụ cười ánh lên tia giảo hoạt, nhẹ nhàng bước đến, một cầu vai chếch xuống, nụ hôn lại rơi trên thân thể của Hà Lăng.
Anh mỉm cười như có như không, nhưng vẫn đem lấy ly nước kia uống sạch. Đến lúc nụ cười của anh càng sâu hơn.
" Một.. Hai... Ba!" Cô vừa đếm cũng là lúc anh vừa ngã vào lòng cô. Mặc dù thân hình quá cao lớn, nhưng Lâm Gia Nguyệt vẫn cố gắng đem anh ta vào phòng ngủ.
Cô phải làm thật nhanh a! Nếu không mười phút sau thuốc kia thật sự có tác dụng, cô không đảm bảo mình liệu có bị "ăn sạch" không a!
Cô vừa đi vừa lê cái thân xác nặng nề kia đến giường, nhưng rốt cuộc cô lại bỏ cuộc, mang anh đến sô pha.. Cô cuối cùng vẫn là sợ anh tỉnh dậy.
Bất giác cô lại ngồi xuống, gương mặt góc cạnh, thâm trầm kia, rốt cuộc là đã bao lâu cô chưa thật sự ngắm anh gần như vậy.
Kể cả hai là năm trước hay hai năm nay, cho dù mọi thứ có nhiều đổi thay, nhưng đôi mắt kia lại vẫn cứ thế mà khiến cô rung động. Cô bất giác nhớ lại những kỷ niệm của quá khứ, nhớ những tháng ngày hạnh phúc, không hiểu sao cô lại cảm thấy có chút nhung nhớ.
Chẳng lẽ cô vẫn còn cảm giác với anh? Nhưng tại sao cái cảm giác này lại có phần mạnh mẽ hơn nhỉ? Tại sao khi ở gần anh, cô lại tim đạp chân run? Tại sao đứng trước mặt anh, cô lại như đánh mất hết lý trí? Tại sao khi ở gần anh cô lại có thể cởi bỏ cả quy tắc của chính bản thân mình? Không lẽ! Cô thích anh sao?
Nghĩ đến đây, cô đột nhiên run sợ bắn lên, tự tay nhéo mình một cái thật mạnh, nhưng rốt cuộc vẫn là bản năng cơ thể lại hành động trước. Cô ngây ngô cúi đầu hôn lấy anh. Lưỡi cô vòng quanh liếm nhẹ môi anh, dường như đang thưởng thức tư vị ngọt ngào nhất.
Nhưng bất ngờ, Hà Lăng đột ngột tỉnh dậy, mắt mở ra âm trầm nhìn cô, cô hoảng sợ muốn giãy ra nhưng khiến anh giữ lại. Hà Lăng từ người bị động trở thành người chủ động, cuồng nhiệt hôn dã, anh hôn như muốn chiếm hết toàn bộ thân thể cô. Nhất thời, anh thả cô ra, cô hết hơi, liền hớp một ngụm khí, nhưng âm thanh khàn đục lại khiến cô chưa kịp bình tĩnh lại đã hoảng sợ:
" Không phải tôi đã nói là không nên chọc đến tôi lần nữa sao?"
|
Chương 14: Chuyện Gì Đến Cũng Phải Đến
Sáng sớm hôm sau, Gia Nguyệt tỉnh dậy thì mới nhận ra mình đang nằm trong phòng ngủ chính. Đầu cô hơi đau một chút, hôm qua đã xảy ra chuyện gì a! Nhưng đột nhiên, bất ngờ, cô cúi xuống nhận ra mình trên người không mảnh vải che thân. Aaaa!!! Gia Nguyệt gần như thét lên trong sợ hãi. Từng đoạn ký ức như tua lại trong đầu cô, mặt cô bất giác đỏ lên. Ôi ông trời ơi! Hôm qua cô đã làm cái chuyện quỷ gì thế này. Thật đúng là "gậy ông đập lưng ông"! Gia Nguyệt không ngờ, có ngày mình lại lâm vào hoàn cảnh này.
Cô thực ra là một người ghét kết hôn, nhưng tư tưởng cũng rất thoáng, Gia Nguyệt không quan trọng chuyện trinh tiết. Nhưng thật không ngờ, người cô trao thân lại chính là Hà Lăng.. Ôi! Làm sao cô có thể đối mặt với anh ta bây giờ đây.
Không được, cô phải thật tỉnh táo, Lâm Gia Nguyệt không phải là người yếu đuối, dễ bỏ cuộc như vậy. Tự tát vào má mình một cái, lại nhìn về phía cái tên đàn ông đang ngủ say phía bên kia.
Gia Nguyệt thầm nhủ với bản thân: "Đây chẳng phải chuyện to tát gì, coi như đây là bài học mà mày phải nhận khi đánh giá thấp đối thủ đi." Nhưng mà nói thật sự nha, cô cũng là con gái mà, làm sao không thể không xấu hổ chứ. Cô hiện tại không muốn thấy mặt anh ta nha! Thật xấu hổ mà
Ai da! Nghĩ vậy cô liền muốn vùng dậy. Gia Nguyệt nhẹ nhàng, rón rén đẩy cánh tay của Hà Lăng sang một bên. Tay kia nhẹ giở chăn, cố gắng ngồi dậy thật vững vàng. Nhưng ôi thôi! Cảm giác đau đớn nổi lên giữa 2 vùng đùi khiến cô gần như nhắc nhớ lại chuyện đêm qua, khiến cho Gia Nguyệt đỏ mặt.
Cô cố gắng đứng dậy nhưng cảm giác thật là đau, nhưng tại sao quần áo lại ở xa thế chứ. Nhưng bất ngờ, GIa Nguyệt đi được vài bước thì đột nhiên vấp phải một cái giẻ lau, chân lại đau đớn, run rẩy mà gần như ngã xuống nền đất lạnh. Thế nhưng, bất giác, cô lại cảm thấy có một bàn tay dang ra từ phía sau, đỡ lấy cô. ÔI! Là Hà Lăng!
Gia Nguyệt lúc này vô cùng biết ơn nhưng lại cảm thấy vô cùng xấu hổ nha! Cô để lộ cơ thể trước người khác giới như thế này là lần đầu tiên. Mặt cô đỏ chín gần như quả táo, vội vàng giật cái chăn từ giường mà quấn lại.
Hà Lăng vừa tỉnh dậy không lâu, nhưng lại thấy cô vấp ngã thì sợ hãi. Không nhịn được mà bước xuống đỡ cô. Thế nhưng Gia NGuyệt lại làm ra cái hành động đáng yêu kia, khiến anh không nhịn được mà cười khẽ.
Anh cố tình phả hơi vào tai cô, " Em đã là người phụ nữ của anh! Có gì phải ngại nữa chứ!" Hà Lăng nói câu đó lại khiến cho Gia Nguyệt xấu hổ hơn, cô đỏ mặt, vùi vào đống chăn to, không dám ngẩng lên. Thế nhưng, cô vẫn không nhịn được mà nhỏ giọng nhắc nhở, " Này! Anh làm ơn mặc đồ vào được không, thật xấu hổ nha!"
Hà Lăng nghe vậy thì cười to, anh còn cố tình ngả ngớn nói: " Tôi chính là thích "khoe hàng" vậy đó! Đêm qua em vẫn chưa thỏa mãn được tôi.Tôi chính là muốn kích thích em." Gia Nguyệt nghe vậy thì mặt đỏ hơn, quấn thân mình thành cái cục tròn vo rồi cố ý phản bác lại. " Mặc kệ anh."
Hà Lăng nhìn những hành động của cô mà nhịn không được cảm thấy vui vẻ. Bao năm trôi qua, anh chợt nhận ra mình cũng vẫn luôn thương nhớ cô như vậy.
Một lát sau, anh cũng không bận tâm đến Gia Nguyệt nữa, mà đi thay quần áo. Trước khi ra khỏi phòng ngủ còn dặn dò một câu. " Tôi ra trước, em thay đồ rồi ra nhanh. Tôi đi chuẩn bị đồ ăn sáng."
|
Chương 15: Chuyện Gì Đang Thực Sự Xảy Ra?
Hà Lăng vừa rời khỏi phòng ngủ chính, thì đã nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi chuẩn bị đồ ăn sáng. Mùi thức ăn một chốc đã tỏa ra rất thơm, Người ta nói, một người đàn ông như anh - lạnh lùng, tàn nhẫn, thâm độc lại có thể xuống nước đi nấu bếp thì thật là chuyện lạ. Mà thực ra, tay nghề của anh nấu ăn cũng rất ngon, chỉ là vì công việc, nên anh ít có thời gian nấu, Vả lại, Gia Nguyệt là người đầu tiên, anh từ bỏ quy tắc công việc của mình để nấu ăn cho cô. Anh sống với cô mới khoảng hơn nhiều ngày, nhưng anh chỉ gần đây, anh mới nhận ra rằng, thói quen ăn uống của cô thực tệ.
Mặc dù, anh đã từng nhắc nhở, nhưng cô gái kia sẽ nhớ sao? Vì thế, nhân hôm nay anh đã chuẩn bị một bàn thức ăn thịnh soạn cho cô.
Mùi thức ăn thơm ngào ngạt bốc ra không khỏi kích thích cái bụng đói của Gia Nguyệt, Đêm qua, cô bị anh ta hành xác, thế mà, sáng nay, anh ta có thể dậy thoải mái như vậy, Thật là khiến người ta ghét mà!
Dẫu vậy, Gia Nguyệt vẫn là thích làm theo cái bụng đói của mình. Cô lững thững vào vòng vệ sinh cá nhân rồi lại lững thững đi vào phòng bếp. Và điều khiến Gia Nguyệt bất ngờ chính là vóc dáng của Hà Lăng trong nhà bếp.
Cô không ngờ, anh vậy mà lại có thể biết nấu ăn! Điều này khiến cô thật bất ngờ. Gia Nguyệt không nhịn được mà chay tới, tò mò hỏi: " Anh đang nấu gì vậy? Có ăn được không đó?" Hà Lăng bất ngờ khi cô đột nhiên chạy ngay đến chỗ anh, nhưng sau khi nghe câu nói của anh chỉ đùa. " Cái này không ăn được hay không thì chưa nói, nhưng đảm bảo có thể thỏa mãn cái bụng đói của vị tiểu thư đây." Gia Nguyệt nghe vậy thì mặt đỏ lên, "Ai nói tôi đói chứ?" Nói vậy, nhưng cô lại ngập ngừng một chút, " Nhưng mà... nếu ngon tôi có thể tình nguyện nếm thử nha!" Ha! Cô bé này đôi lúc hóa ra cũng có những phút đáng yêu như vậy!
Chỉ sau hơn mười phút, Hà Lăng hầu như đã hoàn tất xong công việc của mình. Anh bưng từng phần thức ăn tuyệt vời đến trước mặt Gia Nguyệt - hệt như một người hầu đối với một cô chủ danh giá. Thế mà, cô chủ danh giá kia rất biết hưởng thụ nha! Vừa nhìn thấy đồ ăn, mặt đã sáng lên mà không để ý đến anh hầu kia.
Gia Nguyệt ăn như hổ đói, nhìn vào lại tưởng cô bị người nào đó không cho ăn đến mấy ngày. Hà Lăng nhìn bên, thấy cô ăn ngon anh cũng vui vẻ, " Ăn chậm thôi, cẩn thận nghẹn." Giọng nói lộ rõ vẻ quan tâm.
Gia Nguyệt sau khi đánh chén hơn nửa phần thức ăn, sau khi nghe giọng của anh, cô dần ăn chậm lại. Thế nhưng, đột nhiên, không hiểu sao, Gia Nguyệt lại có cảm giác hơi hơi xúc động, gần như là nước mắt có thể rơi. Đôi mắt đẹp thường ngày giờ đây, lại hơi đỏ lên. Hà Lăng thấy vậy, không khỏi sửng sốt,anh, với ánh mắt lo lắng nhìn cô, "Sao vậy?' Gia Nguyệt nghe vậy chỉ cố gượng cười, "Không sao, chỉ là lần đầu tiên có người nấu cho tôi ăn như vậy. Thật sự rất cảm động." Gia Nguyệt vừa nói, vừa ứa nước mắt. Cô đã gần như nhận ra rằng cái cảm giác xúc động ấy chính là từ hành động quan tâm nhỏ nhặt của Hà Lăng. Nhiều người chưa từng trải qua thì sẽ không bao giờ có thể hiểu cảm giác của cô giờ đây.
Gia Nguyệt sinh ra trong một điều kiện thiếu thốn hơn những đứa trẻ khác, cô mồ côi, tự lực cánh sinh, và ngay khi cô còn nhỏ đã tự tạo cho mình cái bề ngoài mạnh mẽ, cô độc. Ngay cả ăn, thì cũng chỉ là ăn cơm chung, với hàng chục, hàng trăm đứa trẻ khác. Một mái ấm tình thương, mặc dù tốt đến mấy, cũng khó có thể đem lại cho bản thân cô một cái cảm giác gọi là gia đình.Có người có dư thừa nhưng ghét bỏ, cũng có người thiếu thốn, thèm muốn cảm giác ấy đến tận cùng. Cảm giác được một ai đó ôm ấp, che chở, yêu thương, quan tâm. Và cô chính là loại người thứ hai.
Gia Nguyệt không hiểu sao, chỉ là chút quan tâm đơn giản của anh, lại có thể lấp đầy cảm giác thiếu thốn trong cô như vậy. Cô không tài nào hiểu nổi, tại sao anh lại có thể đem đến cho cô cái cảm giác gọi là gia đình. Gia Nguyệt dẫu không biết đó là loại nguyên nhân nào, nhưng giờ cô thực sự cảm thấy rất biết ơn.
Mà không phải chỉ đơn giản là biết ơn, hình như, tim cô, có cái gì đó đang nghẹn lại. Ôi không, sao mặt cô lại đỏ lên thế này! Không phải người ta thường nói, con người chỉ có cảm giác này đối với người mình yêu thôi sao?
Thế nhưng, liệu ...đây có phải là ...yêu?
Không, không thể nào!
Chắc chắn là không thể.
Bản thân cô đang nghĩ cái quái gì vậy?
Yêu sao?
Chắc chắn sẽ không có chuyện đó xảy ra.
Bất ngờ, ...Hà Lăng, ... con người đang bị bỏ quên trong dòng suy nghĩ đột ngột tiến tới bên cô, một cái ôm nhẹ nhàng mà ấm áp. Anh... đang làm gì vậy? Tại sao.. lại là lúc này chứ? Và điều ... càng khiến cho Gia Nguyệt bất ngờ hơn chính là, .. anh hôn cô!
Anh thực sự hôn cô, anh thực sự đang liếm láp bờ môi khô khốc của cô, dùng lưỡi cạy hàm răng đang run rẩy. ÔI! Tại sao nó lại nhẹ nhàng, dịu dàng đến vậy? Nhưng.. tại sao lại là lúc này chứ!
Khi mà trái tim cô... gần như...
|