Đừng Làm Ôsin Nữa, Làm Người Yêu Anh Đi
|
|
Chương 81 Henry qua đón Emily và Jenny đến bệnh viện. Khi ba người đến thì Ken và Mary đang ở đó rồi. Jenny lo lắng đi đến bên giường bệnh nhìn người con trai cô yêu da dẻ xanh xao, đôi mắt bị che bởi một lớp vải trắng. Nhìn Kelvin lúc này thật yếu ớt, không còn mạnh mẽ, băng lãnh như ngày nào nữa. Jenny chỉ nhìn và trái tim nấc lên từng cơn đau. Còn đôi mắt à, sau mọi chuyện có lẽ nó đã không còn nước mắt để mà rơi nữa rôi. Jenny ngồi đó, nắm chặt tay Kelvin, cảm nhận từng mạch đập của Kelvin, nhìn Kelvin không rời mắt như là nếu rời mắt sẽ bỏ lỡ một cử động dù là nhỏ nhất của Kelvin. Ken và Henry theo chân bác sĩ để xem kết quả của Kelvin, còn Mary và Emily đi mua một số đồ dùng cần thiết. Trong phòng chỉ còn Kelvin và Jenny thôi, không gian như dừng lại bao trùm lấy hai con người trẻ, gió thu đìu hiu, se lạnh cũng ngừng thổi như muốn dừng lại, cảm thông cùng hai người với mối tình đầy chắc trở. Thu sắp qua đi rồi, và tất nhiên đông sẽ đến. Đông đến, trái tim cần được sưởi ấm, tránh cảm lạnh, để không bỏ lỡ nhịp đập nào. Nhưng giờ đây trái tim bị bệnh mất rồi. Phải làm sao đây?
Một lúc sau Jun đến rồi tiến lại gần Jenny, Jun lại chuẩn bị phun ra những câu nói thâm độc, bỉ ổi của mình. Nhưng may mắn thay, những lời nói cay nghiệt đó chưa kịp thoát ra cổ họng của người con gái độc ác kia thì Ken và Henry đã trở về. Jun trở mặt, bắt đầu vai diễn của mình đến bên Kelvin khóc lóc. Nhìn cái vẻ mặt đậm chất giả tạo kia, Jenny chẳng ưa chút nào nhưng cũng chẳng muốn nói gì thêm, chỉ lẳng lặng đứng dậy hỏi Ken và Henry.
- Bác sĩ nói sao?_Jenny
-...._Ken và Henry ngập ngừng không nói.
- Em cũng muốn biết._Vừa lúc Mary và Emily đi mua đồ về, hai nàng tò mò chen vào.
- Kelvin chỉ bị thương phần mềm thôi, sẽ không sao đâu._Henry vỗ vai Jenny nói
- Em đi ra ngoài một chút._Jenny
Sau khi Jenny vừa bước chân ra khỏi phòng thì Mary lập tức hỏi Ken:
- Anh nói thật đi.
- Ừm...Kelvin chỉ bị thương phần mềm là chủ yếu, nhưng mắt của Kelvin thì..._Ken nói đoạn dừng lại, lưỡng lự không dám nói tiếp
- Thì sao? Anh nói đi._Emily
- Mắt của Kelvin bị mù rồi, để chữa được chỉ có một cách duy nhất là thay mắt. Nhưng hiện giờ không có ai hiến mắt cả._Ken dùng hết cam đảm của mình để nói, Ken biết nói ra mấy nàng nhà ta sẽ bị sôck, nhưng cũng không thể giấu mãi được, tạm thời giấu chỉ Jenny được thôi.
Tai Emily như ù đi, nước mắt thì dàn dụa lăn trên má, lòng đau thắt lại khi biết người anh trai mình yêu thương bây lâu nay bị mù. Henry ôm Emily vào lòng thay cho lời động viên, an ủi. Còn Mary thì đứng lặng người không biết phải nói gì nữa...."Bụp"...Theo phản xạ, Mary ngoảnh đầu lại nhìn sau khi nghe tiếng động lạ ngoài cửa phòng. Rồi sự tò mò đã đưa Mary ra đến ngoài cửa và....
- Jenny, Jenny, Jenny tỉnh lại đi, Jenny....._Mary lay lay thân thể nằm gọn trên sàn và cất tiếng gọi nhưng đôi mắt đó chẳng chịu mở ra.
Thực ra Jenny chẳng đi đâu cả, Jenny tinh ý nhận ra lời nói của Henry có gì đó không đúng, nên mới giả vờ nói đi ra ngoài rồi núp ở cửa phòng và nghe hết đoạn hội thoại ngắn trong phòng. Có lẽ là những tai biến cứ liên tiếp sảy ra khiến Jenny không thể chịu đựng nổi nữa mới ngất đi như thế.
- Jenny bị sao vậy?_Ken chạy ra xem
- Gọi bác sỹ cho Jenny đi._Henry và Emily cùng ra
15 phút sau...
- Bác sỹ, cô ấy không sao chứ._Ken
- Không, cô ấy không sao cả, chỉ là tinh thần bị sôck quá nặng nên mới ngất đi thôi, chúng tôi đã tiêm thuốc an thần cho cô ấy rồi, khi nào cô ấy tỉnh có thể đưa về nhà chăm sóc. À mà này, hãy nhớ trong thời gian này đừng để cô ấy phải sôck nữa._Giọng bác sỹ đều đều
- Cảm ơn bác sỹ._Mary
Emily thở dài cho tình cảnh bây giờ. Emily thương sót Kelvin bao nhiêu thì đối với Jenny là bấy nhiêu, có khi còn hơn nữa, bởi Emily hiểu, Kelvin bị như vậy, Jenny là người đau hơn ai hết. Và trong tình thế bế tắc này, Jenny chỉ muốn nhắm mắt, muốn ngủ mãi để trốn tránh sự thật đau lòng này. Nhưng cuộc sống, để tiếp tục tồn tại ta buộc phải đối mặt với khó khăn và thử thách. Nói vậy ai chẳng nói được, đến khi làm mới hiểu hết nó khó khăn thế nào. Và giờ đây dù có miêu tả bằng những từ ngữ đắt giá như thế nào đi chăng nữa cũng không thể gột tả được hết tâm trạng của Jenny bây giờ.
Sau nhiều giờ đồng hồ nằm trên giường bệnh, cuối cùng Jenny cũng tỉnh. Mà cũng may, trong lúc Jenny chưa tỉnh, Kelvin đã tỉnh và la hét ầm ĩ vì hai mắt không thấy gì, phải khó khăn lắm bác sỹ mới có thể tiêm thuốc an thần cho Kelvin, giờ thì Kelvin ngủ tiếp rồi. Nếu Jenny mà thấy cảnh tượng đó, không biết sẽ ra sao nữa. Henry và Emily tính đưa Jenny về nhà, còn Kelvin thì để mọi người lo. Phải thuyết phục mãi, Jenny mới đồng ý về nhà, trước khi về Jenny nói muốn qua thăm Kelvin một chút. Nói là một chút nhưng Jenny ngồi bên phòng Kelvin đến nửa tiếng mới chịu về.
Về tới nhà, Jenny nói muốn ở một mình nên Henry và Emily để Jenny ở trong phòng một mình.
- Alo._Jenny nghe điện thoại một cách mệt mỏi sau tiếng chuông điện thoại dài, Jenny chẳng muốn nghe đâu nhưng điện thoại cứ reo liên tục.
- Đây là cơ hội tốt cho cô đi đấy._Đầu dây bên kia trả lời, là Jun
- Lại là chị làm à?_Jenny thở dài rồi đáp lại
- Tôi nghĩ sao? Tôi có khùng đâu mà đi hại người tôi yêu hả? Tôi thề là tôi không dính dáng gì đến vụ này. Nguyên nhân chính là cô đấy Jenny ạ. Sao cô không chịu suy nghĩ nhỉ, nếu cô rời bỏ Kelvin sớm hơn thì Thiên Bằng có cần làm mấy trò đó để giành cô đâu._Jun
- TẤT CẢ LÀ TẠI CÔ ĐẤY._Jun gằn giọng
-..._Jenny câm lặng không thể thốt thêm tiếng nào nữa
- Giờ thì hãy cút đi để chúng tôi được yên ổn._Jun nói với tất cả giận dữ. Cơ mà nói vậy Jun không biết xấu hổ à, sóng gió củ nhóm Kelvin toàn do Jun gây ra mà giờ đổ lên đầu Jenny hết. Thật là...hết nói nổi cho một người yêu mù quáng...
Tút....tút.....tút Jun không để Jenny nói thêm lời nào nữa mà tắt máy luôn.
|
Chương 82 Hôm sau
Cốc...Cốc..Cốc...
- Có chuyện gì à?_Jenny ra mở cửa phòng cho Henry và Emily
- Mình với anh Henry chuẩn bị tới thăm anh Kelvin, bạn muốn đi cùng không?_Emily
- Ừm....có lẽ mình không tới được, mình hơi mệt._Jenny
- Không sao. Em cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ đi._Henry
- Vâng._Jenny
Sau đó Jenny lại quay lưng bước vào phòng. Emily và Henry đi tới bệnh viện. Căn biệt thự lại rơi vào lặng im, lạnh lẽo vô cùng...
Vừa bước vào trong phòng, Emily gặp bác sỹ vừa kiểm tra cho Kelvin xong, Emily liền tới hỏi:
- Bác sỹ, anh tôi không sao chứ?
- Tôi vừa mới kiểm tra sức khoẻ cho cậu ấy để mai phẫu thuật ghép mắt. Đã có người hiến cho cậu ấy một đôi mắt rồi._Bác sỹ
- Thật ạ? Vậy thì tốt quá rồi. Người đó là ai vậy?_Nghe được tin mừng này Emily tươi tỉnh hẳn lên, cả người tràn đầy sức sống.
- Xin lỗi nhưng người hiến mắt không muốn cho mọi người biết._Bác sỹ
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Dù không biết người hiến mắt là ai nhưng tất cả đều thầm cảm ơn người đó rất nhiều. Sau khi nghe tin mừng từ bác sỹ, Emily cũng bớt lo lắng hơn. Bác sỹ đi được vài phút thì Emily và Henry cũng rời đi luôn. Đi đâu hả? Tin Kelvin nằm viện này đã đến tai ba mẹ Emily rồi và giờ Emily với Henry ra sân bay đón thôi. Ba mẹ Emily có ý định qua đây đưa Kelvin ra Mĩ để chữa trị, nhưng bây giờ có người hiến mắt cho Kelvin rồi thì có lẽ chuyện đó không cần thiết nữa.
Giao Kelvin cho ba mẹ, Emily yên tâm trở về nhà. Về tới cổng nhà, bỗng Emily cảm thấy trống vắng vô cùng, trong lòng chợt trào lên một cảm xúc hỗn độn không biết là vui hay buồn. Cảm giác kì lạ, Emily giữ Henry lại cùng vào nhà. Vào tới nhà, hai người lập tức lên phòng Jenny để xem Jenny có đỡ hơn không. Nhưng...sau những tiếng gõ cửa vang lên, trong phòng vẫn im lặng, không có động tĩnh gì. "Cạch"...Emily thử mở cửa phòng mới biết cửa không khoá. Cánh cửa mở ra, hai người cùng bước vào và cả hai đôi mắt đề dò sét khắp phòng nhưng không thấy Jenny đâu. Emily chợt thấy lo lắng, sợ hãi vô cùng.
- Jenny, Jenny à._Emily gọi nhưng không thấy Jenny trả lời.
- Chắc Jenny chỉ ̣đi đâu đó thôi phải không anh?_Miệng nói vậy nhưng hành động của Emily lại khác. Emily tiến lại mở tủ quần áo của Jenny. Và...đồ của Jenny đã được dọn đi hết rồi.
- Thư Jenny để lại này._Henry cũng tiến vào theo và thấy hai lá thư được gấp lại để trên bàn của Jenny. Một dành riêng cho Kelvin còn một dành riêng cho những người còn lại.
Emily quay lại, run run cầm lá thư từ tay Henry về đọc.
" Ngắn gọn thế này nhé: Hôm nay tôi sẽ cho mọi người biết bộ mặt thật của tôi. Phải, tôi là một con lừa đảo, tôi đến với anh Kelvin chỉ là để lợi dụng thôi, nhưng giờ anh ta mù rồi, chẳng còn giá trị gì nữa. Vậy nên tôi đành đi tìm người khác thôi. Dễ hiểu phải không, một cô gái trông vừa đẹp vừa ngây thơ như tôi thì thiếu gì người theo đuổi, nên chẳng còn lý do gì ở lại với tên mù đó. Thôi, tôi đi đây, mấy người ở lại cùng kẻ mù đó nhá.-Jenny"
- Không...đây không phải sự thật...._Emily khuỵ xuống, gào thét lên như muốn xé toạc không khí im ắng của căn biệt thự. Emily không tin và không muốn tin vào chuyện đang diễn ra." Jenny à? Jenny không phải người như thế, khng thể nào là một con người như thế."-Trong suy nghĩ của Emily bây giờ chỉ có thế này thôi nhưng nó đủ làm tâm can Emily tê tái đi.
- Mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng mà. Bình tĩnh lại, chúng ta cùng đi tìm Jenny nha._Henry ngồi xuống an ủi Emily. Henry cũng không muốn tin thế nên càng cần tìm ra Jenny để chứng minh đây không phải thật.
Nghe lời Henry, Emily đứng lên, bình tĩnh lại rồi cùng Henry đi tìm Jenny. Henry cũng gọi cho Ken và Mary để hai người đi tìm giúp. Với những ngày tháng tuy không được gọi là dài nhưng cũng đủ để cả nhóm Kelvin hiểu con người của Jenny như thế nào. Thế nên chỉ một lá thư vẻn vẹn vài câu làm sao khiến họ tin được. Nhưng tại sao Jenny làm như thế? Có đơn thuần chỉ là vì Jun không? Nếu vậy sao phải dùng những câu từ như thế? Phải chăng còn một nguyên nhân khác? Hay con người thật của Jenny là vậy? Hoài nghi vẫn chỉ là hoài nghi nếu không tìm thấy Jenny thì không ai giải đáp được. Tin Jenny bỏ đi nhanh chóng đến tai Jun, Jun cười mãn nguyện rồi rút điện thoại ra gọi cho Jenny.
- Chị muốn gì?_Jenny nghe máy bằng một giọng điệu mạnh mẽ như một con người khác làm Jun thoáng chút sửng sốt.
- Tôi không đòi hỏi nhiều, chỉ cần cô đừng bao giờ suất hiện trước mặt tụi tôi nữa là được._Jun nhanh chóng lấy lại giọng điệu đanh thép của mình.
- Haha...Chị nghĩ tôi còn quay lại à? Hừ, chỉ tưởng tôi ngoan ngoãn nghe theo chị sao? Nếu anh Kelvin không bị mù thì chị đừng hòng thực hiện được ý nguyện. Chẳng qua là chị hăm doạ tôi đúng lúc anh Kelvin đã hết giá trị lợi dụng trong mắt tôi, tôi mới đi thôi. Chị nghĩ tôi thiết tha một tên mù chắc?_Vẫn là giọng nói của Jenny nhưng điệu bộ này....không giống Jenny ngày thường. Chẳng lẽ Jenny thay đổi rồi? Chẳng lẽ hoàn cảnh này có thể làm con người ta mất hết lí trí?
- Hoá ra cô là người như thế à. Tôi đoán không sai mà._Jun
- Tôi không thừa thời gian nói chuyện với chị nữa đâu. Tút...tút...tút..._Jenny nói rồi tắt máy luôn.
|
Chương 83 Vừa kết thúc cuộc nói chuyện với Jun, Jenny lại nhận được cuộc gọi từ Emily. Chần chừ một chút Jenny mới nghe máy.
- Jenny à, bạn đang ở đâu thế? Chuyện này là thế nào? Sao bạn lại bỏ đi? Tờ giấy trên bàn là sao? Chỉ là một trò đùa thôi đúng không?_Emily không để cho Jenny kịp nói gì liền tuôn ra một loạt câu hỏi, nhưng trong giọng nói có chút lo sợ.
- Ủa, chữ tôi cũng khác lắm chứ bộ, mấy người không biết đọc à? Tôi đã ghi rõ ràng trong đó rồi mà mấy người không hiểu hả? Hay để tôi nói lại lần nữa nhé: Tôi không muốn tốn thời gian ở bên tên mù đó. Giờ anh ta như thế kia làm sao chăm sóc, bảo vệ được tôi chứ. Xin lỗi nhưng tôi phải đi tìm người khác thôi. Đừng tốn công vô sức tìm tôi nữa, có tìm thấy tôi cũng chẳng quay về đâu._Jenny vẫn cái giọng như hồi nãy nói với Jun.
- Jenny...tút...tút...tút...._Henry định nói thì Jenny đã tắt máy.
Emily, Henry, Ken và Mary đi đến tất cả các nơi Jenny có thể đến nhưng không thấy đâu, gọi điện thì thuê bao(nãy Jenny tắt máy, vừa mới mở thì nhận được hai cuộc điện thoại này). Sau đó 4 người cùng về nhà Ken rồi gọi lại cho Jenny lần nữa. Vừa thấy Jenny nghe máy, Emily liền mở loa ngoài lên cho mọi người nghe cùng. Và tất nhiên 4 người đều đã nghe rõ những gì Jenny đã nói. Emily lại khóc, có lẽ nỗi sợ lớn nhất của Emily là mất đi người mình thân thiết. 3 người còn lại đều im lặng, họ không muốn nói nhiều nhưng trong tâm trí đang suy nghĩ miên man. Trong thế giới ngầm những người phản bội sẽ bị giết một cách không thương tiếc. Nhưng Jenny khác, suốt thời gian qua Jenny luôn để lại ấn tượng tốt, và 3 người đều yêu quý Jenny như một người thân của mình. Nên giờ để chấp nhận sự thật này quả là rất khó. "Đi tìm tiếp hay không đi tìm nữa đây? Có khi nào Jenny là người như thế thật?" Dù cho mỗi người một suy nghĩ, nhưng trong đầu 4 người đều hiện lên hai câu hỏi đó.
Năm ngày sau....
Không khí ảm đạm vẫn bao quanh 4 con người trẻ. 4 người giường như tiều tuỵ đi vì chuyện của Jenny. Đi đâu, làm gì trong căn biệt thự Emily cũng thấy hình bóng của Jenny. Vì căn biệt thự này đã in đậm bóng dáng Jenny rồi, mà giờ không còn nữa. Cả 4 đều nghỉ không muốn đến trường vì ở trường lại càng có nhiều kỉ niệm với Jenny hơn. Họ gần như muốn lảng tránh tất cả những nơi liên quan đến Jenny. Nhưng không được, vì cuộc sống của họ từ lâu đã tồn tại người con gái tên Jenny rồi. Sự mất mát đột ngột này khiến họ không biết phải đối mặt như thế nào nữa. Cũng may có ba mẹ Emily về chăm sóc Kelvin, nếu không với tình trạng này chắc 4 người không thể lo cho Kelvin được.
Ca phẫu thuật thay mắt của Kelvin đã thành công, theo lời bác sỹ hôm nay Kelvin sẽ được tháo lớp băng gạt ở mắt, đồng nghĩa với việc Kelvin có thể nhìn thấy bình thường. Emily, Henry, Mary và Ken chẳng biết nên vui hay buồn nữa. Kelvin có thể nhìn thấy là chuyện vui nhưng sẽ phải nói sao với Kelvin về chuyện của Jenny? Suốt thời gian Kelvin chưa nhìn thấy, mọi người đã giấu Kelvin chuyện của Jenny, và nói dối rằng Jenny đợi Kelvin có thể nhìn thấy như trước rồi tạo cho Kelvin một bất ngờ. Chuyện gì đến cũng sẽ đến thôi. Bác sỹ từ từ tháo lớp băng gạt ra khỏi mắt Kelvin, từng hành động của bác sỹ làm tim Emily, Henry, Mary và Ken như muốn ngừng đập. Kelvin mở mắt ra, lúc đầu nhìn chỉ thấy mờ mờ sau thì rõ dần. Kelvin đảo mắt khắp phòng tìm kiếm một bóng dáng quen thuộc nhưng không thấy.
- Con có nhìn rõ không?_Mẹ Emily cất tiếng hỏi, còn ba Kelvin có việc không tới được.
- Có._Kelvin trả lời cụt lủn
- Vậy thì gì và ba con có thể yên tâm rồi._Mẹ Emily
- Jenny đâu?_Kelvin như bỏ ngoài tai câu nói của gì mà chỉ quan tâm đến tìm Jenny.
- Jenny...._Emily ấp úng không biết nói gì
- Jenny biết anh bị mù nên đã bỏ đi rồi._Jun nhanh miệng nói
-...._Kelvin cau mày khó hiểu
- Đây là thư Jenny để lại cho anh._Mary nói rồi lấy ra bức thư Jenny để lại riêng cho Kelvin
Kelvin mở ra đọc rồi lặng người. Nội dung cũng chẳng khác lá thư Jenny để lại cho những người khác cho lắm, chỉ là dài dòng hơn, cay độc hơn. Tim Kelvin như bị bóp nghẹn, hai tay vo nát tời giấy, hét to một tiếng "không" như muốn lấn áp đi tất cả. Tâm trí Kelvin rối bời, chỉ hiện lên hình ảnh của Jenny rồi cùng với bao kỉ niệm ngọt ngào của hai người càng làm Kelvin đau hơn.
- Tôi phải đi tìm cô ấy. Jenny...Jenny chắc lại bị ai hại nữa rồi..._Kelvin nhảy xuống giường, chân tay loạng xoạ, miệng lẩm bẩm một mực đòi đi tìm Jenny
- Con không đi được, con chưa bình phục hẳn mà._Mẹ Emily cản Kelvin lại
- Gì tránh ra._Kelvin vung tay hất mạnh khiến mẹ Emily ngã xuống sàn rồi lao thẳng ra khỏi phòng.
Tất cả cùng đuổi theo ngăn Kelvin, chỉ còn mình Emily ở lại đỡ mẹ dậy rồi khóc lóc nức nở.
- Chuyện này là sao hả con?_Mẹ Emily hỏi
- Dạ...bla...bla..._Emily kể lại toàn bộ chuyện sảy ra cho mẹ nghe
- Các con nghĩ sao về Jenny._Mẹ Emily
- Tụi con cũng không biết nữa mẹ à. Chắc để theo tự nhiên thôi. Nhưng còn anh Kelvin thì.........._Emily thở dài
Kelvin mặc lời ngăn cản của mọi người mà chạy đi khắp nơi tìm Jenny, rồi còn cho cả người trong bang đi tìm nữa. Nhưng kết quả vẫn không có gì thay đổi. Trên con phố đó, dòng người cứ thế lướt qua nhau nhưng lại không có sự hiện diện của người con gái đó. Những cánh đồng hoa cũng chỉ còn lại hương hoa bay trong gió, ẩn hiện có một dáng người quen thuộc nhưng đó chỉ là ảo tưởng, là quá khứ hạnh phúc giờ hoá đau thương. Kelvin vẫn không nản lòng mà miệt mài tìm trong vô vọng, tìm trong những lời nói bàn tán không hay về mình. Bất chấp tất cả Kelvin chỉ muốn tìm thấy Jenny mà thôi. Tìm và tìm như một kẻ điên dại lạc giữa phố xá đông người, nhộn nhịp mà sao ngột ngạt và u buồn quá.
"Tôi đi tìm em giữa dòng người vô tình
Rồi chợt nhớ lời em hứa ngày xưa
Tôi chưa buông mà sao em đã đi
Phải chăng vì tay tôi không đủ lớn?
Gió đông về lòng tôi hiu quạnh lắm
Làm tôi nhớ nụ cười của ai đó
Nếu thấy nó chắc lòng tôi sẽ ấm
Mà sao tất cả chỉ là vô vọng?
Tôi chợt cười rồi lại chợt nhớ
Lần cuối tôi được nhìn thấy em
Em không cười mà em đang buồn
Không biết là em đã hết sầu chưa?
Ngửa mặt lên hỏi trời cao kia
Tháng ngày sau này tôi sống thế nào?
Mà thôi, xin cho tôi được biết
Giờ này em đang ở chốn nào?"
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chào buổi..khuya các bạn nha. Chương này buồn mà chẳng biết các bạn có cảm nhận được không? Nếu có cảm nhận được thì xin lưu ý: Truyện vẫn còn tiếp nên ̣đừng bỏ truyện nhá. Iu iu iu iu nhiều lắm. Hẹn gặp lại các bạn ở chương tiếp nha!
|
Chương 84 5 năm sau
5 năm không phải quá dài nhưng đủ làm thay đổi mọi thứ. Ba chàng nhà ta ngày nào còn như con nít thì giờ đã đứng đầu một tập đoàn rồi. Ba chàng quyết định không phụ thuộc vào tập đoàn của gia đình, ba chàng cùng hợp lại tự xây dựng riêng một công ty, sau nhiều nỗ lực và cố gắng, giờ ba chàng cũng đã nắm trong tay một tập đoàn. Dù tập đoàn chưa lớn bằng của gia đình, nhưng với sự nỗ lực của ba chàng trong tương lai tập đoàn này cũng sẽ có chỗ đứng ngang hàng với tập đoàn của gia đình. Đó là về công việc, còn về đời sống riêng tư cũng khá tốt. Ken và Mary đã làm đám cưới được gần 2 năm và có một cô con gái đáng yêu được 10 tháng. Con gái của Mary và Ken tên thật là Lý Trúc Phụng, ở nhà mọi người hay gọi bé là bé Su. Emily và Hery mới làm đám cưới được một tháng. Còn Kelvin thì...đang cặp với Jun, cũng có dự định là sẽ cưới trong năm nay. Kelvin đã quên Jenny thật sao???
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
- Ba._Tiếng một đứa trẻ đang tập nói, nghe ngọng ngọng đáng yêu vô cùng. Giọng nói đó phát ra từ miệng bé gái nhỏ xíu, gần một tuổi. Mắt to tròn, lông mi dài y hệt như Mary. Hai hàng lông mày không quá dầy cũng không quá mỏng, mũi cao, môi mỏng giống Ken.
- Bé Su đến đây làm gì thế?_Ken đang soát lại hồ sơ nhân viên xin việc, nghe thấy giọng nói của con gái liền quay ra bế con lên và hỏi.
- Đi...mẹ (đi theo mẹ)._Vì bé mới tập nói nên chưa biết ghép thành câu hoàn chỉnh ý mà.
Giờ Ken mới để ý sự xuất hiện của Mary. Thì ra Mary đã đứng đó nãy giờ nhưng Ken chỉ quan tâm đến cục cưng của mình mà không nhìn xung quanh. Mà Ken cũng hay quá ha, bé Su mới một tuổi, sao tự đẩy cửa vào được. Ken không biết điều này hay tình cha con làm lấn áp đi?
- Hay ha, có con rồi quên tôi ha._Mary nói, mặt giả vờ dỗi
- Ơ...Không mà...tại..._Ken gãi gãi đầu, không biết tự bào chữa cho mình thế nào nữa.
- Tại cái gì hả._Mary dơ nắm đấm lên định cho Ken một trận tơi bời nhưng bị Ken chặn tay lại
- Có con ở đây đó nha._Ken cười và tự nhủ "sao mình thông minh thế, chỉ cần lấy con ra là Mary sẽ rút lui luôn"
- Hứ..._Mary rút tay lại nhưng không quên ném cho Ken một cái lườm cháy lông mi.
Bé Su nhìn ba mẹ nãy giờ, không biết có hiểu gì không mà bé chợt cười khanh khách. Mary nhìn con cười rồi cũng cười theo như chưa có chuyện gì sảy ra, nói đúng hơn là hìn thấy nụ cười của con Mary chẳng bận tâm mấy chuyện nhỏ nhặt đó nữa.
- Mà em mang con đến công ty làm gì._Ken sự nhớ ra rồi hỏi.
- Cô bảo mẫu hôm nay về quê rồi nên em mang con đi theo._Mary
- Thế sao hai mẹ con không ở nhà luôn đi, đến đây làm gì?_Ken. Từ lúc Mary sinh bé Su, Ken muốn cho Mary ở nhà chăm sóc con nhưng bé Su mới được 6 tháng Mary đã đòi đến công ty rồi, vì lý do ở nhà rất chán. Năn nỉ Ken mãi, Ken mới đồng ý rồi Ken nói Mary thích đến lúc nào thì đến, và thời gian ở công ty không được quá 4 tiếng để còn về chăm con. Mary đồng ý. Từ ngày trước Mary, Ken, Henry và Kelvin đã làm việc với nhau trong bang, đến khi lập công ty vẫn luôn sát cánh bên nhau, Mary không phải chê khả năng của ba chàng nhưng 4 người cùng làm có lẽ nó đã trở thành thói quen, thế nên khi thiếu đi một người thì làm việc cũng khó khăn hơn. Suy nghĩ của Mary là có căn cứ, suốt thời gian nghỉ thai sản ở nhà, Mary thấy trong tập đoàn có một số chuyện không hay, nếu như bình thường đủ 4 người thì giải quyết rất nhanh, khi còn ba chàng tự làm, chuyện vẫn được giải quyết nhưng theo chiều hướng chậm hơn, vất vả hơn. Thế nên dù chỉ được phép đến 4 tiếng một ngày Mary vẫn muốn đến để có chuyện gì sẽ giúp mọi người giả quyết.
- À, tí em định đi shopping nên đưa con đi theo luôn._Mary
- Ừm. Thế hai mẹ con làm gì thì làm đi, anh đi đây._Ken đưa bé Su cho Mary
- Đi đâu?_Mary
- Đi WC có đi theo không.hahaha._Ken nói rồi cười
- Hứ..._Mary
- Đùa thôi, anh sang phòng Kelvin, lát nữa gặp đại diện của tập đoàn Black._Ken
- Ừm thế anh đi đi._Mary
Phòng Kelvin
- Người đại diên tập đoàn Black khi nào tới?_Ken bước vào phòng thấy chỉ có Emily, Henry và Kelvin ngồi đó
- Chắc sắp tới rồi._Kelvin
Chợt điện thoại Emily đổ chuông.
- Gì nữa bà?_Emily nghe máy, đó là cuộc gọi từ Mary
- Đi ăn rồi đi shopping cùng mình với bé Su không?_Mary
- Có bé Su nữa à.hìhì. Đang ở đâu thế?_Thay vì giọng nặng nè lúc nghe máy, Emily chuyển sang phấn khích sau khi nghe Mary nói là có bé Su đi cùng. Yêu trẻ con quá mà.
- Đang ở phòng anh Ken nè._Mary
- Ok, sang liền._Emily nói xong tắt máy lấy túi sách, tạm biệt ba chàng xong phòng Ken thẳng tiến luôn.
Ba chàng chỉ cười cho hành động trẻ con chẳng khác ngày xưa của Emily thôi, rõ là có chồng rồi mà còn long nhong như con nít. Sau đó ba chàng quay lại công việc.
- Mà này, hồ sơ nhân viên xin việc thế nào rồi?_Kelvin hỏi Ken
- Để mình qua phòng lấy._Ken
Ken qua phòng lấy tập hồ sơ rồi quay lại luôn. Lúc đi gần đến cửa phòng Kelvin, Ken không để ý nên đã va phải một người làm tệp tài liệu trên tay người đó rơi. Nói chính xác hơn là một cô gái. Cô ta mặc nguyên một bộ màu đen bằng da, đầu đội mũ áo rộng vành làm khuất đi gần hết khuôn mặt. Cô ta trông thật bí ẩn. Theo lịch sự, Ken cúi xuống nhặn tệp tài liệu, cô ta cũng cúi xuống nhặt, nhân cơ hội này Ken liếc mắt lên nhìn cô ta. Cô ta có đôi mắt màu xanh dương, mũi cao, môi đỏ tự nhiên. Chắc cô ta là người nước ngoài, nhưng nhìn cô ta lạnh lùng lắm. Mà cô ta đến đây làm gì? Chẳng lẽ cô ta là người đại diện của tập đoàn Black ư?
- Xin lỗi._Ken mải suy nghĩ vẩn vơ nhưng vẫn không quên nói lời xin lỗi.
Cô ta phớt lờ câu nói của Ken mà tiếp tục đi đến phòng Kelvin rồi gõ cửa. Nhận được câu "mời vào" của Kelvin, cô ta đẩy cửa vào luôn.
- Tôi là đại diện của tập đoàn Black._Cô ta tiến tới bàn Kelvin nói với một giọng lạnh tanh.
- Oh...mời cô ngồi._Kelvin và Henry phút đầu choáng ngợp với vẻ ngoài bí ẩn và giọng nói lạnh lùng của cô ta.
- Cô tên gì?_Kelvin hỏi
- Hana. Tôi không có nhiều thời gian._Cô ta lạnh giọng đáp lại, rồi thúc giục Kelvin kí hợp đồng.
30 phút sau hợp đồng kí xong, cô ta đi về luôn để lại trong ba chàng một sự tò mò rất lớn. Hình như đây là lần đầu tiên ba chàng gặp một cô gái thế này...
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chúc các bạn một ngày mới tốt lành nhá. hỳ, chắc đọc chương này các bạn không hài lòng lắm nhưng một câu quen thuộc thôi: "truyện vẫn còn, đừng bỏ truyện nhé!" Iu nhìu lém!!!
|
Chương 85 Tối đến mỗi đôi một nhà, vì có 2 đôi đã lập gia đình rồi nên không thể cứ tiếp tục ăn chơi mãi được. Với cả hôm nay nhà Henry họp gia đình, nên Emily phải về sớm lo chuẩn bị rồi, Henry xong việc cũng về luôn. Còn Ken về tới nhà như thường lệ và cũng nhìn thấy một cảnh giúp Ken xua đi mệt mỏi như thường lệ. Cảnh gì á hả? Có gì đâu, chỉ là Mary và bé Su ngồi bên bàn ăn đợi Ken về thôi mà. Đơn giản thế thôi, nhưng đó chỉ có trong những gia đình hạnh phúc.
- Ba..._Tiếng bé Su kêu khi thấy ba về làm mắt Mary sáng lên. Nãy giờ đợi Ken lâu quá, Mary muốn ngủ gật luôn rồi.hihi
- Chào buổi tối con yêu._Ken tiến lại hôn nhẹ vào trán bé Su.
- Anh làm gì mà giờ mới về thế. Cơm rau nguội hết bây giờ._Mary cằn nhằn
- Anh có việc mà._Ken
- Tạm tin anh. Thôi anh lên thay đồ đi rồi xuống ăn cơm._Mary
Một lúc sau, Ken xuống ăn cơm cùng mẹ con Mary.
- Hôm nay kí hợp đồng với tập đoàn Black sao rồi anh?_Mary đang ăn thì hỏi
-Không vấn đề gì cả nhưng....._Ken nói đoạn rồi dừng lại, chợt nhớ đến lúc đụng chạm với Hana
- Nhưng sao???_Mary tò mò hỏi lại
- Người đại diện tập đoàn Black, cô ấy tên Hana. Cô ta rất bí ẩn rồi còn lạnh lùng nữa. Chắc Kelvin với Henry chưa thấy mặt cô ta đâu. Nhưng trước khi vào phòng Kelvin anh đụng phải cô ta nên được nhìn lướt qua mặt cô ta rồi. Nhìn cô ta quen lắm nhưng anh không tài nào nhớ nổi._Ken
- Ủa, sao chưa nhìn thấy mặt mà kí hợp đồng được?_Mary đăm chiêu suy nghĩ rồi lại hỏi
- Cô ta mặc đồ màu đen, áo khoác ngoài có mũ rộng vành, cô ta đội lên, mặt lúc nào cũng cúi xuống, bảo sao nhìn thấy mặt được. Kí hợp đồng với tập đoàn Black được là chuyện vui, nhưng sắp tới chắc sẽ mệt lắm._Ken nói rồi thở dài.
- Sao thế?_Ngoài những câu hỏi lại, hình như hôm nay Mary chẳng có gì để nói với Ken.
- Thì chỉ mấy tuần nữa Kelvin với Jun làm đám cưới rồi._Ken
- Cái gì?_Mary chợt tròn mắt thốt lên một tiếng rõ to làm bé Su chơi ở bên cạnh giật mình khóc um xùm(bé Su chưa được 1 tuổi mà, nên bé chỉ ngồi cạnh mẹ chơi thôi chứ có ăn được gì đâu)
- Ui, mẹ thương nào, mẹ nói to quá làm con giật mình à, mẹ xin lỗi Su nha. Ngoan nào, nít đi, mẹ thương mà._Mary bế bé Su lên dỗ dành
- Chị Lan à, chị đưa bé Su ra phòng khách chơi giúp em một lát._Bé Su ngưng khóc, Mary gọi chị giúp việc đưa bé ra ngoài
Ken chỉ lắc đầu ngán ngẩn. Cứ mỗi lần nhắc đến chuyện của Kelvin và Jun, Mary lại phản ứng rất mạnh. Bởi lẽ suốt 5 năm qua không biết bao nhiêu lần Mary nói với Ken rằng Jun có cái gì đó rất mờ ́ám nhưng Ken vẫn không tin. Nhiều lúc vì chuyện này mà Ken còn chửi Mary nữa. Vì thế suốt 5 năm qua, Mary chẳng ưa Jun tẹo nào, còn không muốn nhìn mặt Jun nữa. Tất nhiên Mary phản đối kịch liệt chuyện Kelvin và Jun đến với nhau, nhưng chẳng ai đồng tình với Mary cả. Trong mắt họ Jun tốt lắm, trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của Mary. Với cả suốt 5 năm qua, dù mọi người đã nguôi ngoai chuyện của Jenny, đúng hơn là mọi người xếp nó vào quá khứ và chẳng ai quan tâm đến nữa. Nhưng Mary thì không, Mary vẫn miệt mài tìm kiếm, nghe ngóng thông tin về Jenny, dù biết hy vọng rất thấp. Mary muốn được nghe lời giải thích của Jenny về tất cả, rồi sau đó Kelvin muốn lấy ai cũng được. Bây giờ chẳng bao lâu nữa Kelvin làm đám cưới với Jun mất rồi, Mary sợ không đủ thời gian để tìm Jenny nữa.
- Trước chỉ báo cưới trong năm nay thôi mà. Sao sớm thế?_Đợi chị Lan đưa bé Su đi ra ngoài rồi Mary quay lại câu chuyện
- Anh sao biết được. Thấy hôm nay Kelvin nói thế. Mà em cũng nên chúc phúc cho họ đi. Trời ơi, Jun có ác ý gì với em đâu mà lúc nào em cũng phản đối thế hả? Em bỏ ngay mấy cái suy nghĩ không tốt về Jun cho anh. Không thì đừng trách._Ken
- Không, không bao giờ em chấp nhận chị ta._Mary đập đũa xuống bàn rồi bỏ lên phòng luôn.
Ken thở dài rồi lên phòng cùng Mary luôn. Lên đến trên phòng, Ken thấy Mary ngồi khóc. Nhận ra nãy mình hơi quá lời, Ken tiến lại xin lỗi Mary.
- Anh xin lỗi. Đừng khóc nữa._Ken nổi cáu với Mary
- Em vẫn chưa tìm thấy Jenny mà. Anh Kelvin không thể cưới chị Jun được._Mary vừa khóc vừa nói.
- Jenny là quá khứ rồi em hãy quên đi._Ken lại nói câu quen thuộc suốt 5 năm qua.
- Hãy để cho Kelvin tiếp tục cuộc sống mới này đi. Tìm thấy Jenny chẳng khác gì khơi gợi quá khứ đau lòng đó cả. Sẽ chẳng được gì đâu, em đừng phí công vô ích nữa._Ken không muốn Mary mệt mỏi đi tìm Jenny nữa. Nhìn Mary cứ như vậy Ken sắp không chịu nổi nữa rồi.
.....
Tại một quán cafê có tiếng nhạc du dương nhè nhẹ, một đôi tình nhân đang cười nói vui vẻ làm tâm điểm của mọi sự chú ý. Kelvin tối nay được rảnh nên dắt Jun đi chơi. Đi ngang qua quán cafê này, không hiểu sao Kelvin lại rất muốn vào dù chẳng biết lý do là gì cả. Jun ngồi kế bên cứ vui vẻ cười nói chẳng bận tâm điều gì cả, chắc Jun đang hạnh phúc lắm. Kelvin vẫn cười vẫn nói nhưng trong tâm trí Kelvin lại mập mờ một hình ảnh gì đó hình như có liên quan đến tiếng đàn vĩ cầm.(năm xưa Jenny đã chơi vĩ cầm trong quán cafê này, ai không nhớ đọc lại chương 42 nhé).
- Anh này, anh có dự định chúng ta sẽ chụp ảnh cưới ở đâu chưa?_Câu hỏi của Jun cắt đứt hình ảnh mập mờ trong Kelvin
- Em muốn chụp ở đâu nào?_Kelvin. Ai được làm người yêu của Kelvin đều được cưng chiều hết sức, trước Jenny được Kelvin cưng chiều lắm và giờ Jun cũng vậy. Oa, quả thật Kelvin là một mẫu bạn trai cực cực lý tưởng luôn á.
- Ưm...em chọn và anh theo em được chứ?_Jun đáp lại, lòng ngập tràn hạnh phúc. " Sẽ nhanh thôi, anh ấy sẽ là của mày, Jun ạ. Cố lên, rồi chẳng ai có thể cướp anh ấy của mày nữa đâu."-Jun nhủ thầm. Có lẽ Jun sẽ đáng yêu lắm nếu quá khứ Jun không làm mấy trò giơ bẩn đó và không có cái tính độc chiếm kia. Yêu mù quáng là vậy sao?
- Ngốc. Em muốn sao cũng được._Kelvin cốc nhẹ vào đầu Jun, hành động nhẹ nhàng, đầy ắp yêu thương ở trong đó. Vẫn là tình cảm ấy, vẫn cái hành động ấy chỉ khác mỗi người được nhận thôi.
- Em muốn chụp ảnh cưới ở tại nhà sau này chúng ta sẽ ở. Em không muốn đi đâu giống người ta. Ở nhà chúng ta, chỉ riêng chúng ta thôi, không đụng hàng với ai cả. Được không anh?_Jun nói ra hết suy nghĩ mơ mộng về bộ ảnh cưới đã ấp ủ trong lòng bấy lâu nay.
- Rất hay. Anh đồng ý hai tay luôn._Kelvin cười rồi cả Jun cùng cười. Kelvin giờ chẳng muốn nghĩ gì nhiều, chỉ muốn được lấy người mình yêu, người mà đã yêu thương và chăm sóc mình suốt 5 năm qua thôi. Kelvin muốn được làm cho Jun hạnh phúc để đáp trả tình cảm của Jun. Vậy còn Jenny thì sao? Chẳng lẽ........
Tiếng gió thu đi, gió đông về va chạm vào nhau, tiếng xe cộ tấp nập ngoài phố, tiếng ai nói bên vỉ hè nhiều người đi bộ. Một âm thanh hỗn hợp cùng với đủ thứ đèn điện tạo nên một khung cảnh phố về đêm nhộn nhịp, đông đúc. Ẩn trong cảnh phố bây giờ là hình ảnh ngày này 5 năm về trước đang mờ dần đi. Chắc nhiều người đã quên mất rồi. Người ta bảo thời gian trôi có thể xoá đi một số chuyện không hay. Chắc là đúng thật rồi. Nếu hơn 5 năm trước, cả nhóm Kelvin cùng đi đến còn phố này, cùng rẽ vào quán cafê này nghe Jenny chơi vĩ cầm, nếu 5 năm trước Kelvin chạy qua con phố này, rẽ vào quán cafê này tìm Jenny thì bây giờ Kelvin lại dẫn Jun đi dạo trên con phố này, rồi lại rẽ vào quán cafê này. Chẳng lẽ trùng hợp đến vậy sao? Hay vì con phố này quá đặc biệt làm Kelvin trong vô thức cũng muốn tới? Thật sự là Kelvin đã không còn bận tâm gì về quá khứ có Jenny rồi sao? Đã vậy, Kelvin giờ đây đối với Jun còn ân cần, chu đáo, chẳng khác gì với Jenny ngày xưa, rồi với người xung quanh thì hay cười, chẳng còn băng lãnh như ngày nào nữa. Kelvin thay đổi, chẳn hiện tại Jun đang vui lắm???
|