Tổng Giám Đốc, Tôi Không Bán
|
|
Cô gái này, không phải ai khác chính là Tề Mỹ Linh.
Cô vừa mới đi toilet, trên đường trở về vô tình thấy một bóng dáng quen thuộc đưa lưng về phía của cô, thời điểm nhìn đến bóng dáng quen thuộc kia, trong lòng cô không thể khống chế đập nhanh lên. Cô muốn chạy nhanh đến bóng dáng quen thuộc, xem hắn có phải ngày nhớ đêm mong cô hay không. Nhưng là, lý trí chiến thắng kích động, cô đứng ở góc tường, lẳng lặng nhìn người đàn ông đưa lưng về phía cô, thời điểm người đàn ông xoay người,lòng cô nhảy nhót không thôi, cái bóng dáng quen thuộc này, thật là Mạc Tử Hiên.
Lúc này Mạc Tử Hiên mặc tây trang màu đen, thân hình thon dài, đôi má anh tuấn, mỗi một chỗ đều làm lòng cô rung động không thôi, cô hưng phấn chạy đến trước mặt Mạc Tử Hiên, kêu tên của hắn, lại còn chủ động kéo cánh tay của hắn, cô biết, Mạc Tử Hiên sẽ còn giận cô, nhưng là, cô tin tưởng, chỉ cần cô thừa nhận sai,luôn luôn ở bên Mạc Tử Hiên, Mạc Tử Hiên nhất định sẽ tha thứ của cô.
Nhưng hắn lại cực kỳ chán ghét quay lại nhìn nhìn cô, đồng thời gạt bỏ tay cô ra, lạnh lùng nói, "Tề Mỹ Linh, đừng đụng vào tôi."
Cô bất ngờ bị Mạc Tử Hiên gạt bỏ ra, nhất thời ngây ngẩn cả người, trong mắt cô chứa nước mắt thương tâm, vẻ mặt ủy khuất ngẩng đầu nhìn Mạc Tử Hiên, cô thiên tân vạn khổ* đến đây tìm hắn, hắn cư nhiên đối đãi vô tình với cô như vậy? Hai tay cô khẩn trương đan vào một chỗ, khuôn mặt dễ nhìn bởi vì vừa mới bị Mạc Tử Hiên ở trước công chúng lạnh lùng cự tuyệt như thế mà đỏ lên một mảnh. Cho dù, cô không hề quen thuộc người nơi này, nhưng là thân là một người phụ nữ bị một người người đàn ông đối đãi lạnh lùng như vậy,lòng tự trọng của cô thật sự chịu thương tổn rất lớn .
*trăm cay nghìn đắng
Lãnh Ngôn cùng Lạc Tử Ngôn vẻ mặt cân nhắc nhìn cô gái trước mặt. Cô gái này dung mạo xinh đẹp, dáng người gợi cảm, một đôi mắt đẹp bởi vì Mạc Tử Hiên cự tuyệt mà trở nên đỏ bừng, cô khẽ cắn cánh môi phấn hồng, hai tay khẩn trương đan vào một chỗ,bộ dáng điềm đạm đáng yêu, bất luận kì người đàn ông nhìn vào cũng sẽ đau lòng.
Nhưng Mạc Tử Hiên lại đem bộ dáng điềm đạm đáng yêu của Mỹ Linh, làm như không thấy, cặp mắt đẹp không nhìn thân thể Mỹ Linh một cái, âm thanh lạnh lùng nói, "Tề Mỹ Linh,ngày hôm qua tôi đã nói rất rõ ràng, nếu có gặp lại, không cần nhiệt tình mà chào hỏi như vậy, tôi không muốn người phụ nữ tôi yêu đối tôi có bất cứ hiểu lầm gì "
Lời nói băng lãnh tuyệt tình, càng làm cho thân hình Tề Mỹ Linh không thể khống chế lui về phía sau vài bước, mới miễn cưỡng đứng vững.
Trong mắt cô chứa nước mắt thương tâm, không thể khống chế chảy xuống khuôn mặt, trước kia Mạc Tử Hiên nhìn thấy bộ dáng cô thương tâm, sẽ ôm cô vào lòng nhẹ giọng dỗ dành , che chở, còn hiện tại thì? Hắn đối với cô ủy khuất cùng thương tâm làm như không thấy.
Cô dơ tay lao nước mắt trên mặt , vài bước đi đến trước người Mạc Tử Hiên, ngẩng đầu, vẻ mặt cầu xin nhìn Mạc Tử Hiên, như là đang làm nũng, hoặc như là cầu xin Mạc Tử Hiên, "Tử hiên, em biết lúc trước, là em sai lầm rồi, em thật sự biết sai lầm rồi, anh tha thứ cho em có được hay không?"Vốn cô cũng rất yêu người đàn ông này, Hiện tại biết được Mạc Tử Hiên là tổng giám đốc Mạc thị, cô suy nghĩ càng thêm yêu người đàn ông này, cô thật sự sai lầm rồi, Nhưng kia cũng là bị buộc bất đắc dĩ a! Cô hi vọng Mạc Tử Hiên có thể tha thứ cho cô một lần nữa cùng cô ở một chỗ. Liền tính hiện tại Mạc Tử Hiên không chịu tha thứ cô, cô cũng sẽ nghĩ biện pháp để cho Mạc Tử Hiên tha thứ cho cô, liền tính Mạc Tử Hiên hiện tại không thích cô , cô cũng sẽ làm cho Mạc Tử Hiên một lần nữa yêu cô!
Tóm lại một câu, người đàn ông ưu tú này đã từng thuộc về cô, cô nhất định phải có!
|
Trên mặt Mạc Tử Hiên càng ngày càng trở nên u ám, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Tề Mỹ Linh, ánh mắt lạnh lung kia thật giống như lưỡi dao bén thẳng tắp bắn về phía hai mắt Tề Mỹ Linh, đâm vào hai mắt Tề Mỹ Linh làm cô có chút đau. Tề Mỹ Linh lúc trước cô vì leo lên Phú Quý một cước giẫm đạp hắn, hiện tại lại muốn trở về bên cạnh hắn sao? Đừng nói hắn hiện tại có Vũ Vi, liền tính không có hắn cũng sẽ không cùng Tề Mỹ Linh cùng một chỗ lần nữa. Mạc Tử Hiên hắn không có thói quen phạm một lỗi hai lần.
Thật lâu sau, hắn thu hồi tầm mắt lạnh lùng rơi vào trên người Tề Mỹ Linh, chậm rãi mở miệng nói, "Tề Mỹ Linh,cho tới bây giờ tôi không có giận cô. Làm sao có thể nói tha thứ?" Nói xong, hắn đi qua Tề Mỹ Linh hướng cầu thang yến hội đi đến, hắn cảm thấy người phụ nữ này có phần chướng mắt.
Không có giận, làm sao nói tha thứ?
Nói cách khác, chuyện quá khứ hắn căn bản không cần rồi hả? Thậm chí không cần cô rồi hả?
Thân hình Tề Mỹ Linh nhất thời cương tại chỗ!
Lạc Tử Ngôn cùng Lãnh Ngôn nhìn thoáng qua, sau đó hướng phương hướng Mạc Tử Hiên đi đến.
Ba người đàn ông lại nói chuyện một hồi, nhìn thấy nữ thư kí xuất hiện , mỗi người đem chính mình ‘ tâm ý ’ đưa cho các cô, sau đó rời đi quán rượu*.
*Tiệc rượu
Ban công quán rượu.
Bên trong hai tròng mắt Tề Mỹ Linh chứa nước mắt thương tâm, nhìn dưới lầu quán rượu, nhìn bóng dáng anh tuấn Mạc Tử Hiên rời đi, lòng của cô như bị đao cắt đau đớn không thôi.
Vốn, cô cho rằng chính mình nghìn xa xôi tới nơi này, hướng Mạc Tử Hiên nhận sai, để cho Mạc Tử Hiên biết lúc trước cô chỉ là bị bất đắc dĩ, Mạc Tử Hiên là người đàn ông cái thiện giải nhân ý*, nhất định có thể hiểu nổi khổ của cô, có thể lại cùng cô một chỗ ,nhưng là, cô như thế nào cũng không nghĩ tới, Mạc Tử Hiên cư nhiên đối với cô lạnh lùng như thế,tựa như người xa lạ. Cô có cảm giác, Mạc Tử Hiên tựa hồ không còn yêu cô rồi!
* Khéo hiểu lòng người
Lòng cô một lần nữa thật đau, thật sâu trong lòng cô còn rất yêu Mạc Tử Hiên a, không có Mạc Tử Hiên, cô sống cũng không có ý nghĩa?
Nhìn bóng lưng Mạc Tử Hiên tao nhã ngồi vào xe, hai tay Tề Mỹ Linh bất giác nắm thành quả đấm, lực đạo to lớn, thậm chí móng tay đâm vào trong thịt.
Một thanh âm dễ nghe của người đàn ông vang lên phía sau Tề Mỹ Linh, "Như thế nào, cô biết Mạc Tử Hiên sao?" Là câu hỏi cũng là câu khẳng định.
Tề Mỹ Linh lập tức dơ tay đem nước mắt sắp chảy ở hốc mắt lau khô, xoay người, miễn cưỡng mỉm cười lại treo một vẻ áy náy nhàn nhạt, nhìn người người đàn ông trước mặt cô, "Thực xin lỗi, Trác thiếu, tôi không làm tròn bổn phận rồi."
Trác Nhất Phi nhìn thấy bộ dáng Tề Mỹ Linh thương cảm, thật sự rất muốn tiến lên hôn Tề Mỹ Linh một cái, tốt nhất đem môi cô hôn đến sưng đỏ, cũng rất muốn đem Tề Mỹ Linh lên trên giường hảo hảo mà chà đạp một phen, thậm chí một chổ nào đó trên thân thể hắn đã nổi lên biến hóa nghiêng trời lệch đất, bụng dưới một cỗ dòng nước ấm tụ tập cùng một chỗ, biểu tượng nam tính cũng bắt đầu bành trướng , nhưng là, hắn lại đem cổ mãnh liệt kia ** áp trụ, khóe miệng của hắn nhếch lên, vài bước đi đến trước người Tề Mỹ Linh, cúi đầu, hai tròng mắt nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt mỹ củaTề Mỹ Linh chậm rãi mở miệng, "Tôi muốn biết cô cùng Mạc Tử Hiên có quan hệ gì?"
Tề Mỹ Linh giật mình, một đôi mắt to đẹp có chút khó hiểu nhìn Trác Nhất Phi.Tề Mỹ Linh cô cùng Mạc Tử Hiên có quan hệ gì, với Trác Nhất Phi có quan hệ sao?
Trác Nhất Phi lạnh lùng cười, ngẩng đầu cầm rượu đỏ trong tay một ngụm uống hết, "Không nói cho tôi biết cũng không sao, tóm lại, tôi có biện pháp làm cho cô có được Mạc Tử Hiên."
|
Nói xong, Trác Nhất Phi đem danh thiếp vẫn cầm trong tay nhét vào tay Tề Mỹ Linh, " Đây là danh thiếp của tôi, khi nào cần tôi giúp, gọi điện thoại liền hảo." Nói xong, hắn đánh giá thân hình Tề Mỹ Linh no đủ vài lần, bên trong hai tròng mắt, xoay người rời đi. Ưu tú như vậy, hắn cũng không thể chiếm, chỉ có thể trơ mắt nhìn, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút đáng tiếc rồi.
Xe chậm rãi tiến vào nhà, Mạc Tử Hiên ngẩng đầu nhìn, đèn trong nhà đã tắt, hắn không khỏi cười, xem ra bảo bối của hắn đã ngủ thiếp rồi.
Về đến nhà, Mạc Tử Hiên yên lặng không một tiếng động tiến vào phòng, sợ chính mình đánh thức Vũ Vi, hắn cởi hết y phục xuống leo lên giường, đem Vũ Vi gắt gao ôm vào trong ngực của mình.
Đang ngủ say Vũ Vi cảm giác được chính mình lọt vào trong lòng ngực ấm áp, thân thể cô nhỏ xinh hướng nguồn nhiệt ấm áp tiếp tục ngủ say.
Cô không biết là,một động tác nho nhỏ của cô làm cho một chỗ nào đó của Mạc Tử Hiên nháy mắt bắt đầu bành trướng.
Mạc Tử Hiên đè lại khô nóng bụng dưới kia, vươn tay sủng nịch vút ve đầu Vũ Vi, tiểu yêu tinh,em cho anh uống thuốc gì? Để cho anh chỉ khẽ đụng em, đã điên cuồng muốn em!
Nhưng là hắn nhịn xuống , Vũ Vi ngủ ngon như vậy, thơm như thế, hắn không đành lòng đánh thức Vũ Vi, đành phải để cho vật tượng trưng của nam tính đang bành trướng từ từ khôi phục nguyên trạng , bất quá, cái công trình khổng lồ này cư nhiên dùng mấy giờ mới hoàn thành.
Mạc Tử Hiên mới vừa ngủ say, cảm giác được một đôi tay nhỏ nhẹ nhàng mà vuốt ve thân hình của hắn, từ trên xuống dưới, từ ngực to lớn chậm rãi mò mẫn xuống phía dưới, tay nhỏ cực nóng chậm rãi xẹt qua bụng dưới, nhẹ dừng lại nơi đó của hắn.
Mạc Tử Hiên mở hai mắt, xoay người một cái đem Vũ Vi đặt ở dưới thân mình, "Đồng Vũ Vi, em lại nghịch ngợm rồi."
Nhưng Vũ Vi lại hé miệng cười, chân mày quay lại nhìn Mạc Tử Hiên, hờn giận hỏi lại hắn, đêm qua cô đều không có thấy hắn, trong lòng mới khẩn trương, mới có thể làm ra hành động như vậy, hắn lại nói cô nghịch ngợm?"Như thế nào? Anh không thích người ta nghịch ngợm sao?"
"Không, thích, cực kỳ thích, bất quá, anh càng thích như vậy!" Nói xong, hắn cười xấu xa, động thân một cái tiến vào Vũ Vi.
Bên trong một mảnh ấm áp.
Triền miên qua đi, hai người mồ hôi đầm đìa nằm ở trên giường.
Tay Mạc Tử Hiên gắt gao nắm tay Vũ Vi, thật lâu sau, hắn thở ra một hơi, từ trên giường bò xuống, " Anh đi làm bữa sáng, em ngủ thêm một lát nữa đi." Nói xong, môi mỏng khêu gợi ở trên trán Vũ Vi ấn xuống một nụ hôn,xuống giường.
Vẻ mặt Vũ Vi hạnh phúc nhìn bóng dáng rời đi Mạc Tử Hiên, lúc này cô, giống như đặt mình trong Thiên đường, mỗi một ngày đề vui vẻ cùng hạnh phúc.
Kế tiếp một tháng, Vũ Vi mỗi một ngày đều hưởng thụ đặt mình trong cuộc sống Thiên đường hạnh phúc.
Hôm nay, chạng vạng,Vũ Vi bắt đầu thu thập hành lý, cô chuẩn bị cùng Mạc Tử Hiên đến biệt thự Mạc gia ở.
Ở trong này, thật sự cực kỳ vui vẻ, nhưng là Mạc Tử Hiên cứ vài ngày liền trở về lấy mấy bộ quần áo, công tác bận rộn như vậy vẫn còn làm ba bữa cơm cho cô, cô sợ Mạc Tử Hiên mệt muốn chết rồi, trở lại biệt thự Mạc gia, toàn bộ đều có nữ giúp việc, Mạc Tử Hiên liền không vất vả nữa rồi.
Về đến nhà Mạc Tử Hiên nhìn thấy Vũ Vi thu dọn hành lý, không khỏi có chút ngoài ý muốn, hắn đem cái chìa khóa ném đến trên sofa, đi đến phòng ngủ, từ phía sau ôm lấy Vũ Vi, " Sao em lại thu dọn hành lý vậy?"
Vũ Vi hé miệng cười, đầu dựa vào bả vai Mạc Tử Hiên, một đôi tay nhỏ nắm lấy tay lớn của Mạc Tử Hiên, " Em muốn dọn về biệt thự ở."
|
Thông minh như Mạc Tử Hiên thoáng chút liền nhìn ra ý nghĩ của Vũ Vi, hắn hạnh phúc cười, cái tiểu nha đầu này luôn luôn suy nghĩ cho hắn, hắn ở trên gương mặt Vũ Vi nhẹ nhàng hôn, càng thêm dùng lực ôm Vũ Vi, "Nha đầu ngốc, anh không vất vả, ở trong này vô cùng tốt, anh cũng cực kỳ thích nơi này a."
" Nhưng mà em cực kỳ thích ở biệt thự nha! Nơi đó phong cảnh tốt, lại có nữ giúp việc hầu hạ, em thật sự muốn trở lại nơi đó ở mà." Vũ Vi quay đầu làm nũng đối Mạc Tử Hiên nói.
Mạc Tử Hiên nhịn không được cười lên một tiếng, sủng nịch chỉ chỉ tiểu ngạch đầu của Vũ Vi,"Em nha! Chúng ta ở lại nơi này thêm ba ngày nữa, ba ngày sau liền dẫn em trở về có được hay không?" Hắn biết Vũ Vi cực kỳ không nỡ rời đi nơi này, nên hắn cố ý cho Vũ Vi ở lại ba ngày.
Mạc Tử Hiên nghĩ ,Vũ Vi sao lại không biết? Cô hạnh phúc cười, cô ngã vào trong ngực Mạc Tử Hiên, nhẹ giọng , "Tử Hiên, cuộc đời này có anh, em không cảm thấy đáng tiếc gì cả."
Mạc Tử Hiên cực kỳ hưng phấn, hắn biết Vũ Vi thương hắn, nhưng lại không biết Vũ Vi thương hắn như vậy, hắn khom người đem Vũ Vi bế lên, môi mỏng khêu gợi hôn lên cánh môi phấn hồng Vũ Vi, "Vũ Vi, anh yêu em." Thậm chí còn hơn cả sinh mệnh bản thân mình.
. . . . . .
Đợi Vũ Vi ngủ say, Mạc Tử Hiên lái xe trở lại biệt thự Mạc gia, lấy mấy bộ tây trang.
Khi hắn vừa mới đến cửa biệt thự thời điểm, điện thoại vang , nghe được chuông điện thoại làm hắn chán ghét, hắn hơi hơi nhíu nhíu mày, Tề Mỹ Linh cư nhiên lại gọi điện thoại cho hắn, rõ là. . . Chán ghét cực kì!
Hắn không để ý điện thoại, thẳng lái xe tiến vào biệt thự.
Tiến vào biệt thự, hắn trực tiếp lên lầu ba, cầm ba bộ tây trang, chuẩn bị rời khỏi biệt thự, lúc này bên ngoài đột nhiên nổi lên mưa xối xả như trút nước.
Trong lòng Mạc Tử Hiên không khỏi càng thêm lo lắng, mưa lớn như vậy, hắn lo lắng Vũ Vi ở nhà một mình sẽ sợ hãi.
Đang lúc hắn lúc xuống lầu, điện thoại lại vang, là Tề Mỹ Linh điện tới, Mạc Tử Hiên không kiên nhẫn tiếp nghe điện thoại, không để cho đối phương mở miệng, âm thanh hắn lạnh lùng nói, "Tề Mỹ Linh, tôi không muốn gặp cô, cũng không có gì để nói với cô , không cần gọi điện thoại cho tôi nữa !" Nửa câu sau nói, cơ hồ là bắt đầu lớn tiếng, nếu không phải sợ Vũ Vi gọi điện thoại cho hắn không được, hắn mới không để ý tới Mỹ Linh a. Nói xong, hắn liền muốn cúp điện thoại. Trong khoảng thời gian này Tề Mỹ Linh luôn luôn gọi điện thoại cho hắn, hắn đã lựa chọn không nghe, dùng phương thức này cự tuyệt Tề Mỹ Linh, ai biết Tề Mỹ Linh cư nhiên tìm đến công ty, hắn sai người đem Tề Mỹ Linh đuổi đi. Hắn cho rằng Tề Mỹ Linh sẽ đối với hắn chết tâm a, lại không nghĩ rằng Tề Mỹ Linh căn bản không chết tâm, lại còn gọi điện thoại cho hắn, thật sự là làm hắn tức giận! Thậm chí muốn đem điện thoại vứt bỏ.
Trong khoảng thời gian này, Tề Mỹ Linh bị Mạc Tử Hiên cự tuyệt, cô cho rằng chính mình đã có thói quen, vô cảm , không thèm quan tâm Mạc Tử Hiên cự tuyệt , nhưng là cô nghe được Mạc Tử Hiên lạnh lùng nói, tâm vẫn lại là bị hắn hung hăng đâm bị thương , cô cưỡng chế cảm giác khó chịu trong lòng, chậm rãi mở miệng nói, "Hiên, em phải đi."
Đang muốn cắt đứt điện thoại Tề Mỹ Linh ,Mạc Tử Hiên nghe Mỹ Linh nói những lời này, hơi thở ra, xem ra Tề Mỹ Linh nghĩ thông suốt rồi.
Hắn không có cúp điện thoại, "Khi nào thì đi, tôi đưa cô đi." Dù sao bọn họ cũng quen biết một lúc, lúc Tề Mỹ Linh rời đi, làm bằng hữu hắn muốn đưa cô.
Trong lòng Tề Mỹ Linh lại bị Mạc Tử Hiên một lần đâm bị thương, nước mắt thương tâm xẹt qua đôi má, Mạc Tử Hiên liền khẩn cấp như vậy muốn cô rời đi nơi này sao? Vẫn còn đưa cô?
Khóe miệng cô hướng về phía trước nhếch lên.
Nhưng là, làm sao bây giờ a? Cô sẽ không rời đi nơi này, còn vĩnh viễn lưu lại!
|
Tề Mỹ Linh cố ý trầm mặc một hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng nói, "Đưa, thì không cần , nhưng em muốn trước khi đi gặp anh một lần, được không?" Cô cố ý làm thanh âm mình nghe qua thật bình tĩnh, như vậy, Mạc Tử Hiên sẽ tin tưởng cô đã đối với hắn chết tâm rồi.
Mạc Tử Hiên hơi run sợ một phen, sau đó đáp ứng, "Được. Cô chọn thời gian địa điểm đi."
Nghe Mạc Tử Hiên đáp ứng, khóe miệng Tề Mỹ Linh đắc ý tươi cười, "Liền hiện tại."
Sắc mặt Mạc Tử Hiên trầm xuống, lạnh giọng cự tuyệt, "Hiện tại không được. Trời mưa , tôi muốn ở bên cạnh Vũ Vi."
Lời nói lãnh tình thâm sâu làm Tề Mỹ Linh bị thương, cô đứng ở trong mưa to muốn gặp hắn một lần, nhưng là trong lòng của hắn cũng chỉ có cái gọi là Đồng Vũ Vi!
Hai tay Tề Mỹ Linh gắt gao nắm thành quả đấm, trong lòng ngầm hừ lạnh, Mạc Tử Hiên tôi sớm hay muộn cũng sẽ làm cho trong lòng anh chỉ có một người phụ nữ là Tề Mỹ Linh tôi! Hôm nay, anh không gặp cũng phải gặp tôi, không muốn cũng phải muốn, bởi vì, cô ôn nhu nói, "Nhưng là làm sao bây giờ a?Em đang ở ngoài cửa nhà anh."
Mạc Tử Hiên sửng sốt, đi đến phòng ngủ chính mình, xuyên thấu qua ban công nhìn tới cửa, chỉ nhìn thấy thân thể Mỹ Linh nhỏ gầy đứng ở trong mưa gió lạnh rung.
Mạc Tử Hiên tức giận. Tề Mỹ Linh cư nhiên đứng ở trong mưa gió, vạn nhất mắc mưa, sinh bệnh làm sao bây giờ? Hắn thở ra một hơi, sau đó chạy ra phòng ngủ.
Tề Mỹ Linh thấy Mạc Tử Hiên đứng ở cửa sổ nhìn cô, cô biết Mạc Tử Hiên nhất định sẽ gặp của cô, nhất định!
Quả nhiên, không bao lâu, cô liền nhìn thấy Mạc Tử Hiên chạy từ biệt thự ra. Thẳng đi đến trước thân cô.
Trong lòng cô nhảy nhót không thôi, hưng phấn cực kỳ! Mạc Tử Hiên, tối hôm nay anh liền là của Tề Mỹ Linh tôi rồi. Nhưng là trong long cô kiềm chế nhảy nhót cùng hưng phấn, giả bộ sắc mặt bình tĩnh quay lại nhìn Mạc Tử Hiên, "Cám ơn anh có thể gặp. . . em."Chữ em vừa nói ra, hai chân cô mềm nhũn,rơi vào hôn mê.
Mạc Tử Hiên không dự đoán được Tề Mỹ Linh cư nhiên té xỉu, lập tức đỡ Tề Mỹ Linh, ôm cô trở lại biệt thự, thẳng lên phòng khách ở lầu hai mà đi.
Hắn nhẹ nhàng mà đem Tề Mỹ Linh để đặt trên giường, chuẩn bị rời khỏi biệt thự, bồi Vũ Vi, nhưng là nhìn gương mặt Tề Mỹ Linh xanh sao, hắn lại không thể rời đi. Bởi vì Tề Mỹ Linh sở dĩ mắc mưa, là bởi vì hắn, trước khi hắn sinh bệnh nặng, suýt nữa chết, là Tề Mỹ Linh chẳng phân biệt được ngày đêm chiếu cố hắn, kết quả, hắn hết bệnh, thân thể Tề Mỹ Linh lại mệt muốn chết rồi, mỗi khi đến ngày mưa, bọn họ không thể gặp mưa, nếu không sẽ phát sốt đến hôn mê, nghiêm trọng mà nói, còn có thể nguy hiểm đến tánh mệnh.
Tính theo, Tề Mỹ Linh coi như là ân nhân cứu mạng hắn rồi.
Liền tính hắn đã không còn cảm tình với Mỹ Linh, cũng không thể đem chính ân nhân cứu mạng mình để tại nơi này a!
Hắn thâm sâu nhìn Tề Mỹ Linh một cái, sau đó xoay người, gọi nữ giúp việc tới đổi y phục sạch sẽ cho Tề Mỹ Linh, hơn nữa kêu nữ giúp việc chăm sóc bên cạnh Tề Mỹ Linh.
Chính mình trở lại phòng ngủ, chờ Tề Mỹ Linh tỉnh lại.
Một thời gian dài đi qua, Tề Mỹ Linh vẫn không có tỉnh lại.
Hắn nhàm chán, mở ra một chai rượu đỏ, bắt chéo hai chân, dựa vào sô pha, uống rượu.
Phòng bị người ở bên ngoài nhẹ nhàng mà gõ vang, Mạc Tử Hiên cầm ly rượu trong tay đặt ở trên bàn trà, lạnh lùng phân phó nói, "Tiến vào."
Tề Mỹ Linh mặc sạch sẽ quần áo, đi vào phòng.
Mạc Tử Hiên nhìn thấy Tề Mỹ Linh đã tỉnh lại, thoáng cười, hắn từ trên ghế sofa đứng lên, đi đến trước người Tề Mỹ Linh, "Tôi đưa cô trở về." Đưa Tề Mỹ Linh hắn có thể về nhà xem mưa Vi.
Cư nhiên cứ như vậy muốn nhanh chóng đưa cô rời đi?
Tay Tề Mỹ Linh giấu ở trong ống tay áo gắt gao nắm thành quả đấm, trong lòng phẫn nộ, trên mặt lại mang theo mỉm cười nhìn Mạc Tử Hiên, "Em ngày mai thì đi , chẳng lẽ anh cũng không thể cùng em uống một ly,coi như đưa tiễn em được sao ?" Nói xong không coi Mạc Tử Hiên có đáp ứng hay không , cô thẳng đi đến bàn trà, chậm rãi ngồi xuống.
|