Thiên Thần Hay Ác Quỷ, Đâu Mới Là Em ?
|
|
Chương 40: Bại Lộ _ Anh Sắp Làm Cha
Hắn đứng trước ban công. Một tay cho vào túi, một tay cầm điện thoại nghe máy. Cứ thế, cơn gió mạnh cứ ùa vào, làm rối tung cả mái tóc của hắn. Sắc mặt của hắn càng lúc càng đen lại. Chất giọng nói qua điện thoại cũng dần gắt lên. "Ngừng ngay những ý nghĩ tăm tối ấy của ông đi!" "..." "Cô ấy là ai ông không cần biết." "..." "Huyền My? Đơn giản thôi." "..." "Tôi bảo gã cho tôi bao giờ? Ý của tôi là ông muốn cô ta vào nhà họ Dương như vậy thì thôi, ông cưới về làm vợ lẽ cho ông đi!" "..." "Sất sượt? Ông đủ tư cách nói những từ này với tôi sao?" "..." "Tôi cấm ông, nếu như cô ấy mất đi một sợi tóc nào thì tôi nhất định sẽ chẳng nương tay với ông đâu." "..." "Thử xem, Dương Quân Anh này nói là làm." "..." "Ông kể công sao? Ông đang hối hận vì đã đưa tôi lên chức chủ tịch sao? Huh, ông nhầm to rồi! Cái tập đoàn YN này nếu không có tôi đứng ra gánh vác thì có lẽ nó đã thành một đống tro tàn dưới chân để người đời dẫm đạp kìa." "..." "Được, tôi nói lại lần cuối. Hễ cô ấy mà có mệnh hệ nào thì tôi nhất định sẽ chẳng tha thứ cho ông. Cả cuộc đời này, tôi sẽ mãi hận ông." Vừa nói xong, hắn lập tức ngắt máy. Hai tay chóng lên thành lan can. Từ đáy mắt hắn ánh lên những tia buồn sâu thẳm. Ngoài miệng lúc nào cũng bảo hận Dương Quân Sinh. Hận người cha đã đưa hắn đến thế giới này. Nhưng đâu có ai biết được. Người cha hắn hằng thù hận lại là người mà hắn từng kính trọng, tôn sùng nhất. Sự thật lúc nào cũng phũ phàng, lật mặt. Người cha hiền từ của hắn đã trở thành một người giết người không gớm tay. Ông ta sẵn sàng thủ tiêu những kẻ thù trước mắt, ngăn cản bước phát triển của ông ấy. Hắn ngước mặt lên trời. Hắn phải làm thế nào đây? Hắn không muốn làm ông phải bận lòng nhưng cũng không muốn để ông gây ra thêm một tội ác nào nữa. Hắn biết rất rõ. Người mà ông đang nhắm đến bây giờ chính là nó. ... Nó đứng trước cổng biệt thự của Trịnh Khang. Hít một hơi thật sâu. Nó ấn chuông cửa. "Xin chào, đây là biệt thự Trịnh Khang. Cho hỏi là ai đến ạ?"_ Tiếng nói phát ra từ hộp bảo mật. -Bảo Nguyên Kỳ Thư.- Nó nói. Cánh cửa bật mở, nó e dè, ngập ngừng một lúc rồi mới vào. Nó vào đến cửa chính thì thấy Trịnh Khang đang ngồi trên sofa, anh đang lật lật mớ giấy trên bàn, xem gì đó. -Chào anh hai! -Thư Thư, em ngồi đi. Chờ anh một lúc, anh xem xong giấy tờ này đã.- Anh ngước mắt lên nhìn nó rồi lại quay lại với mớ giấy tờ. Nó ngồi xuống sofa, nó im lặng một hồi lâu rồi nói với anh. -Anh hai, anh giúp em một việc được không? -Em nói đi, nhất định anh sẽ giúp.- Anh trả lời, không nhìn nó. -Thật sao?- Nó mừng rỡ. -Anh nói thật.- Anh nhìn nó, mỉm cười. -Vậy...- Nó ấp úng.- Anh giúp em... -Giúp việc gì? -Em muốn...hủy hôn lễ với Dịch Quân. -Hả???- Tay anh lập tức ngừng lại, đôi mày tướng chau lại xém tí nữa là chạm vào nhau. -Em....- Nó mím môi, hai tay đan lại. -Em đùa sao? Tại sao em lại có những ý nghĩ như thế? -Chỉ vì em không thể kết hôn với anh ấy nữa. -Tại sao? -Vì...vì...- Nó ấp úng, không nói nên lời. -Anh không chấp nhận, càng không thể giúp em.- Anh lắc đầu, xem như chưa nghe gì. -Anh hai!- Nó rưng rưng. -Anh đã nói rồi, bỏ ngay ý định đó đi.- Anh bác bỏ và quay lại với công việc.- Em lên phòng lấy giúp anh túi tài liệu đi. Nó cắn môi, đứng bật dậy và lên lầu lấy tài liệu cho anh. Bước đi của nó chầm chậm và vô cùng cẩn trọng. Tay nó đặt nhẹ lên bụng, môi cũng cong lên thành một nụ cười. -Bé con, mau lớn nhé. Nó mở cửa phòng, bước vào trong, nó nhanh chân đến bàn làm việc của anh. Nó nhìn trên bàn thì chẳng thấy túi tài liệu nên mở những hộc tủ ra tìm kiếm. Đang lục lọi thì nó thấy một hộp gỗ nhỏ. Do tính tò mò của mình, nó liền cầm lên và mở ra xem. Trước mắt nó, một chiếc lắc tay màu đỏ đã bạc màu, có lẽ đã khá lâu rồi. Trên đó còn có hai từ T.A lồng ghép vào nhau thật tỉ mỉ. Những kí ức lúc trước bỗng chốc ùa về trong trí nhớ của nó. Đầu nó đau nhức, đau đến mức muốn vỡ ra. Nó cắn môi, đôi tay run lẩy bẩy. Hai mắt nó chợt nhòe đi, mờ mờ ảo ảo. Đôi môi nó mấp máy gọi anh. -Anh hai...anh hai... Nó loạng choạng, ngã xuống đất, đầu còn đập mạnh vào cạnh bàn. Trịnh Khang nhìn lên lầu anh cau mày thắc mắc. -Lấy tài liệu thôi mà, sao lâu thế? Anh lắc đầu rồi đứng dậy, đi lên lâu xem thế nào. Vừa mở cửa phòng, anh đã thấy nó nằm dưới nền gạch, trên trán máu tuông ra không ngừng. -Thư Thư! Anh chạy ngay đến, bế sóc nó lên và đưa ngay đến viện. ... Dịch Quân hối hả chạy vào viện. Vừa đến trước phòng của nó thì anh đã thấy Trịnh Khang đang đứng ở phía trước. Anh vội ghì chặt hai vai Trịnh Khang hỏi gấp rút. -Kỳ Thư thế nào rồi? -Bác sĩ đang khám tổng quát cho em ấy và họ cần cầm máu vết thương. -Tại sao lại như thế? Tại sao Kỳ Thư lại ngã? -Mình không biết, mình gọi Thư Thư lên phòng lấy giúp tài liệu nhưng không ngờ lúc mình lén thì em ấy bị thế. Dịch Quân lo lắng. Anh hết nhìn cửa phòng rồi lại nhìn đồng hồ. Cánh cửa bật mở, bác sĩ và y tá bước ra. Dịch Quân như vừa vớt được phao cứu mạng, anh liền đến hỏi ông. -Cô ấy sao rồi bác sĩ?
|
-Cô ấy bị chấn thương ở đầu. Lúc trước cô ấy cũng bị mất trí tạm thời nhưng bây giờ đã hồi phục, trở lại bình thường. À, còn cái thai trong bụng vẫn ổn do người nhà đưa đến bệnh viện kịp thời. Nên nhắc nhở cô ấy, phải cẩn thận hơn với hành động của mình. -Thai? Ông có nhầm lẫn không? Làm sao cô ấy lại mang thai được.- Dịch Quân nghiến răng. -Tôi nói thật, thai nhi đã 6 tuần tuổi rồi. Ông nói xong thì gật đầu chào và cùng với y tá bước đi. Trịnh Khang đảo mắt. Cuối cùng thì anh cũng đã hiểu, lí do mà nó đòi hủy hôn với Dịch Quân. Dịch Quân bất lực, tựa hẳn người vào tường. Không cần nghĩ anh cũng biết được đó là của ai. Sắc mặt của anh trầm xuống. Gân xanh bắt đầu hằng trên tay anh. -Vẫn là Dương Quân Anh. Trịnh Khang đưa mắt nhìn anh, hai mày cau lại, khó hiểu. -Ý cậu là... -Chính là hắn. Là hắn chứ không ai khác. Trịnh Khang quay mặt đi. Anh đã hiểu Dịch Quân nói gì. Xem ra sau này sẽ có người khó sống rồi đây. Nó động đậy hai mắt, toàn thân bỗng ê ẩm, đau nhức. Vừa mở mắt ra, nó liền thấy Dịch Quân và Trịnh Khang đang ngồi bên giường bệnh của nó. Nó gượng sức ngồi dậy nhưng Trịnh Khang đã ghì vai nó, bảo. -Em cứ nằm đi, vừa mới hồi phục, còn yếu lắm. Nó nhìn anh, song đó gật đầu và nằm xuống. Theo ý thức của mình, nó đặt tay lên bụng, sắc mặt vô cùng lo lắng. -Đứa bé vẫn còn.- Dịch Quân lên tiếng, ánh mắt nhìn đi đâu đó, nhất định không nhìn nó lấy một lần. -Anh...- Nó thoáng chốc bất ngờ. Không gian trong phòng chợt lắng đọng lại, im ắng đến lạ thường. Nó quay mặt nhìn ra cửa sổ, không đá động đến ai. -Anh hai!- Nó gọi. -Có chuyện gì sao?- Trịnh Khang nhìn nó. -Em muốn gặp Quân Anh. -Em nói gì?- Trịnh Khang cau mày, hai tai như vừa ù đi. -Em nói muốn gặp Quân Anh.- Nó lặp lại một lần nữa. -Không được, anh không cho em gặp hắn.- Trịnh quay mặt sang hướng khác. -Được, anh không cho thì em tự đi. Nói xong, nó liền đứng dậy, không quên lườm anh một cái thật sắt. Trịnh Khang nhận thấy nó có gì đó khác thường, không như nó của 5 năm gần đây. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu anh. Nó đã nhớ hết tất cả rồi sao? Anh ngăn nó lại, miễn cưỡng chấp nhận. -Thôi được, để anh gọi. Dịch Quân trầm ngâm ngồi một chỗ, cục tức nuốt không trôi. Càng ngồi đây, lửa nóng càng lan tỏa khiến anh cực kỳ khó chịu. Anh đứng dậy, không nói không rằng thì bỏ ra ngoài. Trịnh Khang lắc đầu, anh lấy điện thoại ra gọi cho hắn. "Phiền cậu đến viện, vào phòng 315!" Vừa nói xong anh liền ngắt máy. -Anh hai!- Nó lại gọi. Anh không lên tiếng chỉ đưa mắt nhìn nó. -Em nằm viện, không một ai biết sao? -Em vừa vào được mấy giờ thôi, anh cũng chưa nói với ai trừ Dịch Quân.- anh nhàn nhạt trả lời. -Uhm.- Nó thở dài rồi nhắm hờ hai mắt. -Lí do là đây sao?- Anh hỏi bâng quơ. Hai mắt nó mở ra, môi khẽ nhếch lên. -Em hủy hôn được rồi chứ? -Tùy em.- Trịnh Khang thở hắt ra, anh đứng dậy vuốt tóc nó.- Em nghỉ ngơi đi, anh đi mua dì đó cho em ăn. Nó gật đầu, lại nhắm hai mắt. Hắn đẩy cửa bước vào, thấy nó trên giường bệnh thì hắn không khỏi lo lắng mà nhanh chân đi đến. -Kỳ Thư, em không sao chứ? Có bị thương ở đâu nữa không? -Em không sao.- Nó gượng ngồi dậy. Hắn thấy vậy thì đỡ nó. -Quân Anh!- Nó nắm tay hắn. Hắn mỉm cười vén lọn tóc qua tai nó. -Em nói điều này thì anh có vui không? -Em nói đi.- Hắn đưa tay còn lại, đặt lên tay nó. -Em...em có bảo nhi rồi.- Nó cúi đầu, nói giọng lí nhí. Hắn bật cười, còn mừng hơn là bắt được vàng. Hắn kích động, siếc chặt tay nó. -Em có bảo nhi, anh sắp làm cha rồi. Kỳ Thư, anh mừng lắm... Nó nhìn vẻ vui mừng của hắn thì không khỏi bật cười. Nó chợt vươn tay ôm hắn. -Gọi em là Tiểu Phương như lúc trước, được không anh...
|
Chương 41: Hội Ngộ _ Người Mới
Nó nhìn vẻ vui mừng của hắn thì không khỏi bật cười. Nó chợt vươn tay ôm hắn. -Gọi em là Tiểu Phương như lúc trước, được không anh? -Được, em muốn gì cũng được. Bây giờ em và bảo nhi là quan trọng nhất đối với anh.- Hắn mỉm cười, không thể dấu được cảm xúc lúc này của mình. Nó tựa đầu vào ngực hắn. Đây là nơi ấm áp nhất cũng là nơi cho nó cảm giác an toàn nhất. Vuốt nhẹ lên mái tóc nó, hắn khẽ nói. -Sau khi em xuất viện thì chúng ta cùng đi mua đồ cho bảo nhi, được không? -Anh giỏi nha, chẳng biết là tiểu tử hay cô nương mà.- Nó chu môi nói. -Chúng ta cũng có thể chọn những thứ mà cả con trai hay con gái đều sử dụng được mà.- Hắn bĩu môi. -Chịu thua anh. -Trong ba tháng đầu, em phải cẩn thận hơn. Không được cử động mạnh, không được đi đứng nhiều, phải ở yên mà an thai. Như vậy mới an toàn. Nó buông hắn ra, lườm nguýt hắn. -Này, sao anh sành dữ vậy? Hắn cười hì, khoát tay lên vai nó. -Một ít kinh nghiệm thôi mà. -Kinh nghiệm? Ha, anh dám nói với em như thế sao?- Nó trợn tròn mắt. -Ơ, chỉ một ít mà anh biết được thôi. Nó lườm hắn, mặt cũng đỏ ửng lên. -Ây, em phải vui vẻ, thoải mái, thanh thản tâm hồn. Chứ em mà tức giận hay buồn rầu là bảo nhi của anh cũng buồn đó.- Hắn xịu mặt. Nó bật cười, véo hai bên má hắn. Chu môi, ương bướng nói. -Anh mà cũng biết thế à? -Tất nhiên rồi, anh tài thế mà. -Giỏi lắm!- Nó buông tay ra. Hắn mỉm cười, kéo tay nó, để đầu của nó tựa vào vai mình. -Tiểu Phương, em là điều quý giá nhất của cuộc đời anh. Chỉ cần em gật đầu, em sẽ về làm thiếu phu nhân Dương gia. Không cần phải đụng đến một ngón tay. Anh sẽ chăm sóc cho em và bảo nhi tốt nhất có thể. -Vic à, những thứ lúc trước em vẫn nhớ như in. Thời gian ấy, lúc em và Huyền My ngã anh đã chạy đến đỡ cô ấy mà phó mặc em.- Đôi mắt nó chợt trùng xuống, buồn bã. -Không bao giờ, việc đó đã rất lâu rồi, bây giờ với anh, em và con là quan trọng nhất.- Hắn khẽ cong môi, hôn nhẹ lên trán nó. Nó bật khóc, nước mắt giàn ra hai bên. Cứ nhớ lại lúc trước, nó lại như mất đi điều gì đó, rất rất quan trọng. Nó không muốn nhớ, không muốn một chút nào hết. -Từ bao giờ em lại mít ướt như thế? Tiểu Phương ngoan, có anh rồi, đừng khóc nữa.- Hắn lau hai hàng nước mắt của nó, kéo đầu nó tựa vào ngực mình. -Tất cả là tại anh, do anh hết.- Nó đấm vào vòm ngực rắn chắc của hắn. -Tiểu Phương, Tiểu Phương đừng kích động.- Hắn siếc chặt vòng tay. -Anh sẽ bỏ rơi em nữa à? Anh sẽ không cần em nữa phải không? -Đó là chuyện lúc trước, anh không biết những hành động đó đã làm em tổn thương đến vậy. Xin lỗi em, từ nay trong mắt anh chỉ có Tiểu Phương, thế giới này có đổ nát đi chăng nữa thì với anh chỉ cần có Tiểu Phương. Anh cần em! Nó im lặng, ngoan ngoãn tựa đầu vào ngực hắn. Bằng tình yêu của mình, nó không tin lại một lần nữa đổ vỡ. -Vic, hứa với em, dù đi đến đâu hay làm gì vẫn phải nắm tay em, cùng đưa em theo, được không? -Được, anh chẳng bao giờ buông tay, đánh mất em thêm một lần nào nữa. Bấy nhiêu là quá đủ rồi.- Hắn gật đầu liên tục. Hắn hiểu cảm giác lo sợ của nó lúc này. Người con gái mạnh mẽ, không ngại hiểm nguy lại ở trong vòng tay hắn nơm nớp lo lắng vì sợ hắn sẽ không thể bên cạnh. -Nếu có thể thì anh rất muốn được làm cái bóng, mãi bám theo em. ... Nó ngồi trên giường, đối diện nó là Dịch Quân. Anh ngồi trên ghế, bắt chéo chân, gương mặt không một biểu cảm. -Em... -Anh biết rồi!- Anh ngắt lời nó. -Vậy thì chúng ta sẽ không tổ chức hôn lễ nữa đúng không?- Nó thản nhiên nói. -Không tổ chức? Huh, tại sao anh lại không thể cưới em? -Dịch Quân, em đang mang trong người giọt máu của Quân Anh chứ không phải là của anh. Anh đủ bao dung để nuôi đứa bé không phải con của mình sao? Không một nam nhân nào ám muội như thế đâu anh à. -Tại sao lại không được? -Nhưng anh làm vậy thì mọi người sẽ nghĩ anh thế nào? Còn bảo nhi của em, em nhất định sẽ để sống bình yên trong vòng tay yêu thương của cha lẫn mẹ.- Nó cau mày. -Sau khi cưới thì anh không phải là chồng của em à? Không phải danh chính ngôn thuận là cha của đứa bé sao?- Anh tiếp tục phản bác lời nói của nó. -Không phải! Ý của em là...là...em không hề yêu anh. Hôn nhân không tình yêu thì sao hạnh phúc được. -Em không yêu anh? Vậy tình cảm của chúng ta trong ba năm qua em xem là gì? -Cái đó là do trong lúc em không nhớ được quá khứ. 3 năm? Thời gian 3 năm ấy của anh có sánh bằng thời gian 15 năm em chờ đợi Quân Anh không? -Một tiếng là Quân Anh, hai tiếng cũng là Quân Anh. Rốt cuộc anh là gì trong mắt em?- Anh nghiến răng, khống chế cảm xúc lại. -Anh chỉ là người anh trai của em thôi. -Tuyệt vời, từ bạn trai trong phút chốc đã thành người anh. Đúng là quá tuyệt vời.- Anh nhếch môi. -Dịch Quân, anh cho em biết đi. Vì sao anh lại không hủy bỏ hôn lễ? Em còn phải lo cho đứa bé, càng không muốn anh nhìn thấy nó lại không vui. -Vì mẹ nó là người mà anh yêu nhất. Nó im lặng, không thể nói thành lời. Sao anh cứ một mực giữ vững ý chí của mình chứ? Anh đứng dậy, đi đến phía nó. Anh vươn tay kéo đầu nó tựa vào ngực mình. -Kỳ Thư, chỉ cần ba từ "em đồng ý" thì ngay tức khắc em sẽ là phu nhân của Âu Thị. Vì em, anh có thể chấp nhận đứa bé, bỏ mặc quá khứ kia. Nhận được một cái gật đầu từ em, như thế thôi, anh sẽ bỏ qua tất cả. Mặc kệ ai phản đối, có em bên cạnh là quá đủ rồi. -Nhưng...Dịch Quân...em...- Nó ấp úng. -Kỳ Thư, hứa với anh. Hãy nói "em đồng ý!" đi! -Em không thể.- Nó đẩy anh ra. -Tại sao chứ? -Người em yêu là Quân Anh, suốt đời suốt kiếp này vẫn là anh ấy. Còn anh, anh đã cứu em một mạng thì em mang ơn, em sẽ tìm mọi cách trả ơn nghĩa đó của anh. Nhưng tuyệt đối, em không thể dùng hạnh phúc cả đời mình đánh đổi được, hôn nhân miễn cưỡng không tốt đẹp đâu anh à. Nhất định sẽ có người yêu anh hơn em, xứng đáng hơn em. -Anh không cần họ, người anh cần chính là em, là em đó Kỳ Thư.- Anh ghì chặt hai vai nó. -Em biết nhưng em không thể!- Nó gạt tay anh ra. Dịch Quân ngước mặt lên trời. Hít một hơi thật sâu, anh khẽ gật đầu. -Kết quả, em vẫn rời xa anh. Dịch Quân bước từng bước nặng trĩu ra ngoài, không nói thêm gì với nó nữa. -Dịch Quân, Dịch Quân...- Nó gọi với theo anh. Dịch Quân vẫn bước đi, không quay đầu lại nhìn nó. Nó mím môi, hai hàng nước mắt bỗng lăn dài xuống. Nó hiểu rõ và cũng biết được những thứ mà anh làm cho nó là vì cái gì. Nhưng hiện giờ, nó không thể bên anh, không thể đối mặt với anh chỉ vì, anh không phải là người mà nó yêu. ...
|
Bảo Trúc và Thiệu Hà cùng bước nhanh đến phòng bệnh của nó. Cả hai lo lắng, chẳng yên lòng từ hôm qua đến bây giờ. Theo sau họ còn có cả Tuấn Du và Thế Nguyên. *Cạch* Bảo Trúc mở cửa, vừa thấy nó ngồi trên giường ngắm nhìn những cảnh vật bên ngoài cửa sổ thì cùng Thiệu Hà bước vào. Cả hai rơm rớm nước mắt, tim như thắt lại. -Phương Thư! Nó giật mình, tạm thời không cử động. Lấy một hơi thật sâu, nó mới quay đầu nhìn họ. Nó bước xuống giường, chậm rãi bước đến trước mặt Bảo Trúc và Thiệu Hà. -Phương Thư! Cả hai vươn tay ôm nó bật khóc thút thít. -5 năm rồi! Đã 5 năm rồi!- Nó cắn môi, nước mắt cứ thế trào ra. Tuấn Du và Thế Nguyên cho hai tay, mỉm cười. Cuối cùng họ cũng thấy được nó. Người em, người bạn thân thiết nhất. -Mình cứ tưởng cậu bỏ mình và Thiệu Hà luôn rồi chứ.- Hai bờ vai của Bảo Trúc run run, khóc càng to hơn. -Mình không đi đâu hết, mình sẽ vẫn bên các cậu.- Nó xoa đầu Bảo Trúc. -Nghe Quân Anh bảo, cậu đang mang bảo nhi. Cậu ngồi xuống đi, mới đầu đứng lâu không tốt.- Thiệu Hà buông nó ra, kéo nó đến giường. -Các cậu biết rồi à?- Nó đỏ mặt. Bảo Trúc và Thiệu Hà gật đầu. Ngay có Thế Nguyên và Tuấn Du cũng cong môi cười. -Aiza, đừng nhìn em thế chứ.- Nó cuối gằm mặt, nói với Thế Nguyên và Tuấn Du. Mọi người bật cười trước hành động ấy của nó. Thế Nguyên bước đến, xoa đầu nó. -Em phải vui vẻ, thế mới tốt. Tuấn Du cũng bước đến, mỉm cười, véo hai bên má nó. -Đúng rồi, không được buồn bã, biết chưa. -Em biết rồi.- Nó gật gật đầu. Cánh cửa lại bật mở, hắn bước vào trong. -Mọi người đến rồi à? Hắn bước vào, đem theo một giỏ táo đỏ đặt lên bàn. Hắn ngồi xuống giường, vuốt tóc nó. -Để tí nữa anh gọt táo cho em. -Um hum...có người ngoài ạ.- Bảo Trúc hắng giọng. ... Trịnh Khang xuống xe. Vừa đi anh vừa ấn điện thoại. Đến cổng bệnh viện, anh lỡ va vào một cô gái. Cô ấy giật mình, cúi người xuống nhặt túi xách. -Cô có sao không? Tôi xin lỗi.- Anh mở lời. -À, không sao, tôi vẫn ổn.- Cô ấy mỉm cười rồi lại nói.- Tôi xin phép đi trước. -Cô ơi!- Anh bỗng gọi theo. -Tôi làm rơi vật gì sao?- Cô gái gỡ mắt kính đen ra để lộ gương mặt tuyệt mỹ. -À, không có gì.- Anh gãi đầu, không biết tại sao mình lại gọi cô ấy. -Tôi có thể hỏi anh một chuyện được không? -Cô hỏi đi!- Anh gật đầu. -Cho tôi hỏi phòng bệnh số 315 ở đâu...
|
Chương 42: Về Nhà _ Cái Tên Biến Thái
-Cho tôi hỏi phòng 315 ở đâu?- Cô ấy vừa hỏi Trịnh Khang, vừa nhìn ngó nghiêng khắp nơi. -Phòng 315? Sao cô lại đến đấy?- Trịnh Khang thắc mắc, cau mày khó hiểu. -Tôi đến thăm em gái đang nằm viện trong đây.- Cô gượng cười. -Đi theo tôi. Anh cùng cô gái đó bước đến thang máy và ấn nút lên tầng 6. Trong thang máy lúc này, không khí trở nên ngột ngạt, đầy khó chịu. -Cô biết cô gái trong phòng đó à?- Anh hỏi. -Uhm, tôi biết em ấy, Bảo Trúc và Thiệu Hà cách đây 7 năm. Lúc đó cả ba chỉ vừa tròn 15 tuổi. -Vậy sao?- Anh gật gù. -Mà...sao anh lại hỏi tôi về những chuyện này. -Do tôi tò mò thôi mà.- Anh gãi đầu. Cánh cửa thang máy mở ra. Anh cùng cô gái bước ra ngoài. Anh đưa cô ấy đến phòng 315. Trịnh Khang mở cửa phòng của nó. Vừa thấy nó, Bảo Trúc và Thiệu Hà thì cô ấy chạy ngay đến, ôm chặt cả ba. -Chị nhớ mấy đứa quá. -Chị Diễm Kỳ! Cả ba cùng bật cười, mừng quýnh lên khi thấy cô ấy. Diễm Kỳ buông tay ra, ân cần vuốt tóc từng người một. -7 năm không gặp, mấy đứa lớn hơn, chững chạc hơn rồi. -Chị cũng vậy, càng ngày càng xinh nha.- Bảo Trúc nháy mắt. -Cái tật dẻo miệng không bỏ à.- Diễm Kỳ bẹo má nhỏ. Diễm Kỳ quay sang Tuấn Du, đánh nhẹ vào vai anh. -Thằng nhóc này cũng đã lớn rồi này. -Ơ...Em đã là thanh niên 23 tuổi rồi đấy.- Tuấn Du bĩu môi. -Còn...ai đây?- Diễm Kỳ nhìn lần lượt từ hắn qua Thế Nguyên rồi đến Trịnh Khang. -Đây, anh này là bạn trai em. Quen nhau 5 năm rồi đấy.- Bảo Trúc khoát tay Thế Nguyên, mỉm cười thật tươi. -À...- Diễm Kỳ gật gù, nhìn Thế Nguyên từ trên xuống dưới, thầm đánh giá cậu. -Chị, chị đoán thử xem, ai đây?- Thiệu Hà tinh nghịch chỉ vào hắn. -Có lẽ...bạn trai của Phương Thư đúng chứ?- Diễm Kỳ trầm ngâm hồi lâu. -Đúng, đúng, đúng!- Thiệu Hà đưa hai ngón tay cái lên. -Anh tuấn phi phàm nha.- Diễm Kỳ xoa cằm. -Còn đây là... Nó chưa nói được gì thì Diễm Kỳ đã ngắt lời. -Trịnh Khang? Đúng không? -Sao chị biết anh trai em?- Nó ngạc nhiên. -Hình như là bạn trai của Bảo Trúc lúc trước. -Chị à, bỏ qua đi! Chuyện lâu lắm rồi, anh ấy bây giờ cũng như anh trai của em vậy đó.- Bảo Trúc cau mày. -Uhm, uhm...- Diễm Kỳ gật gật. -Chị cũng đừng gọi em là Phương Thư nữa. Em đổi tên rồi, Kỳ Thư.- Nó kéo tay Diễm Kỳ ngồi xuống giường. -Chị dễ lắm, sao cũng được. -À, Quân Anh, em muốn xuất viện.- Nó nói với hắn. -Không được đâu, em phải ở đây, nếu muốn xuất viện cũng vài hôm nữa.- Hắn lắc đầu. -Không, Em muốn xuất viện ngay. Bằng không...- Nó vừa nói, vừa nhìn xuống bụng của mình. -Em đừng bướng mà.- Hắn mếu máo, chắc chắn nó đã suy nghĩ được điều gì ép buộc hắn rồi này. -Em nói là làm. Tin không?- Nó trợn tròn mắt. -Thôi được, anh chịu thua. Miễn sao em đừng làm bảo bối của anh khổ thân là được rồi.- Hắn đầu hàng. -Vậy anh ra làm giấy xuất viện đi nha.- Nó cười tít mắt. -Được rồi nhưng với điều kiện.- Mặt hắn gian gian. -Điều kiện?- Nó cau mày. Hắn bước đến, ghé sát vào tai nó thì thầm. -Em mà dám đem bảo nhi ra dọa anh nữa thì...bù lại cho anh cả một đội bóng nhá. -A...tên này, mau đi đi. Bằng không đừng trách.- Mặt nó đỏ như gất. Tay nó đẩy hắn đi. -Được rồi, được rồi.- Hắn bật cười và ra ngoài. -Khổ thân, mình ngồi đây mà cứ như vô hình ấy nhợ.- Bảo Trúc chán nản nói. -Đúng rồi, có biết người ta muốn mà không được hay không?- Thiệu Hà cũng buồn buồn, trêu nó. -Này, mình đã làm gì nào.- Nó chu môi nói. -Cậu làm cho hai đứa mình ghen tị.- Bảo Trúc và Thiệu Hà đồng thanh. -Đâu phải mỗi hai đứa. Chị đây này, cũng chẳng một ai quan tâm.- Diễm Kỳ đưa tay lên mi mắt như đang khóc. -Mọi người...- Nó nói không nên lời. Diễm Kỳ mỉm cười, xoa đầu nó. -Trêu em một tí thôi mà. Nó giận lẫy, quay mặt sang hướng khác, để Diễm Kỳ, Bảo Trúc và Thiệu Hà năn nỉ muốn đứt hơi. ... Nó ngồi xuống sofa. Xa nhà mới có hai ngày mà cứ như lâu lắm lắm luôn ấy. Nó lười biếng, kéo tay hắn. -Quân Anh, em đói. -Được rồi, để anh xem có gì cho em dùng được không. -Không!- Nó lắc đầu. -Chứ em muốn sao? Nói với anh, anh sẽ thực hiện. -Không muốn ăn nữa. -Thôi mà, em không ăn cũng phải để cho tiểu bảo bối ăn nữa chứ.- Hắn xoa đầu nó. -Anh mua, thứ gì chua chua ấy, càng chua càng tốt. -Ơ...đồ chua? Em muốn ăn chua? -Uhm, chẳng hạn như trái cây đó, xoài, me... -Tại sao em lại muốn dùng thứ đấy? -Tại em thèm chứ bộ.- Nó bĩu môi. -Được rồi, để anh mua cho. Nó mỉm cười, đưa tay bẹo má hắn. -Yêu thế. Hắn bật cười rồi ra ngoài. Nó ngã người ra sofa. Bây giờ làm gì cũng lười biếng, chỉ muốn nằm một chỗ ngủ cho đã đời. Nó bỗng nhiên sực nhớ, nếu mang thai thì kế hoạch trả thù của nó sẽ hoàn toàn sụp đổ. Vả lại, nó quay về với hắn thì rất khó cho việc xử lý ân oán của hai gia đình. Hai mắt đảo liên tục, nó chợt nhớ ra mình vẫn còn một quân cờ. Nó khép hờ hai mắt, tận hưởng những ngày tháng yên bình đang dần kết thúc. Một lúc sau, hắn quay về, trên tay còn cầm hai ba túi trái cây. Hắn vào bếp, đem bỏ hết vào tủ rồi quay trở lại với nó. Thấy hai mắt nó đã nhắm cứ tưởng chừng nó đang ngủ và thêm cái tính hiếu kỳ của mình, hắn đưa tay chạm vào bụng nó. Nhưng chưa gì nó đã đưa tay lên đánh vào tay hắn một cái đau điếng. -Au...em chơi kì nha! -Này, chứ không phải anh định làm hành động mờ ám à?- Nó nheo mắt, gương mặt ương ngạnh sắc bén. -Ớ, anh chỉ muốn sờ bảo nhi thôi mà. -Hì...- Nó nhe răng cười hì.- Đợi đi cưng à. Đến khi bảo nhi lớn đã. Hắn bĩu môi rồi xịu mặt xuống. -Cứ ra vẻ đáng thương, em không để ý đâu mà.- Nó xua tay. -Em... Nó chòm người qua, hôn vào má hắn. -Đồ ngốc, có thế thôi mà tức đến đỏ mặt rồi. ... Dịch Quân thả chai rượu xuống để nó lăn lóc trên mặt đất. Y phục xộc xệch, đầu tóc rối bời. Cả thân người đều nồng nặc mùi rượu. Anh thật không ngờ, anh chỉ đáng là anh trai của nó thôi. Khẽ nhếch môi, khinh bỉ chính mình, anh tự nhận mình là một kẻ thua cuộc, trắng tay vẫn hoàn trắng tay. Cứ tưởng vài tháng nữa anh và nó kết hôn thì mọi chuyện sẽ chấm dứt. Cả hai sẽ có những ngày thật hạnh phúc nhưng rồi những thứ ấy đã vụt xa tầm tay của anh chỉ trong phút chốc. Hình ảnh của nó lúc nào cũng hiện hữu trong trí nhớ của anh, dù trong tiềm thức nhưng anh vẫn thấy được nụ cười đầu tiên mà nó dành cho anh. Anh yêu nó từ cái nhìn đầu tiên_một cô gái lạnh lùng, tàn nhẫn_ rồi bây giờ_một cô gái đáng yêu, trong sáng. Nhưng tình cảm của anh được nó đáp trả bằng cái gì? Bằng một sự thật, nó mang trong người giọt máu của nam nhân khác mà người đó lại là người không đội trời chung với anh. *Xoang* Anh ném thẳng chai rượu vào vách tường lạnh lẽo. Từ nay về sau anh sẽ khiến cho hắn suy sụp vì dám cướp mất nó từ tay anh. Để xem cả hai hạnh phúc được bao lâu. ... Diễm Kỳ ngồi trong phòng làm việc của Trịnh Khang, cô chờ đợi anh nãy giờ mà chẳng thấy bóng dáng đâu. Diễm Kỳ bực bội, nếu như không trả cho anh chiếc khăn tay thì còn khuya cô mới vác xác đến đây. -Mà cũng ngộ, đàn ông mà sử dụng khăn tay.- Diễm Kỳ rợn người, cô lắc lắc đầu không suy nghĩ nữa. -Mới bảo gì đó?- Một giọng nói trầm trầm phát ra từ sau gáy cô. Diễm Kỳ nuốt nước bọt, cô vừa quay mặt lại thì thấy cả gương mặt anh tuấn của Trịnh Khang ập vào, tí nữa thôi cũng đủ để môi chạm môi rồi. Cô bỗng đỏ mặt, quay mặt sang hướng khác -Um hum...- Trịnh Khang hắng giọng, chỉnh sửa lại bộ vest của mình. Anh ngồi xuống sofa đối diện cô và nhàn nhạt hỏi. -Cô đến có việc gì? Diễm Kỳ ngượng quá, cô mím môi lí nhí và lấy ra chiếc khăn tay. -Tôi trả lại anh. Trịnh Khang cau mày, vừa nhận ra khăn tay của mình anh liền đưa tay lấy và dấu nhẹm vào túi. -Cho tôi mạn phép hỏi anh được không? Nó có hơi riêng tư một tí. -Cô hỏi đi. -Giới tính của anh?... Trịnh Khang trừng mắt, ngắt lời cô. -Cô này, nói năng kiểu gì thế? -Tôi chỉ thấy lạ, anh như thế mà sử dụng... -Đây là khăn tay của mẹ tôi, cô được chạm vào là may phước lắm rồi. Còn ở đó bán tính bán nghi nữa. -Tại tôi không biết chứ bộ.- Diễm Kỳ bĩu môi. Gương mặt Trịnh Khang lúc này bỗng trở nên gian gian. Anh đứng dậy và bước đến rồi ngồi xuống ngay bên cạnh Diễm Kỳ. Diễm Kỳ cảm nhận được mùi nguy hiểm đang ngày càng gần, sắc mặt cô chợt tái mét. Không ngoài suy đoán, Trịnh Khang đẩy cô xuống, áp sát mặt vào mặt cô. Diễm Kỳ nuốt nước bọt, hai tay run run đẩy anh ra. -Trịnh Khang có gì thì từ từ mà nói, chúng ta có thể thương lượng mà. -Huh, cô hỏi về giới tính của tôi, vậy thì tôi sẽ chứng minh cho cô thấy chứ nói ngoài miệng chắc cô không tin.- Anh nhếch môi. -Tôi tin anh...tôi tin anh mà.- Cô lắp bắp. -Không được, phải thử. Diễm Kỳ cắn môi, dùng hết sức đẩy anh ra. -Cái tên biến thái nhà anh, đừng bao giờ lại gần tôi khi anh sắp có những hành động đó.- Nói rồi cô liền chạy nhanh ra ngoài. Trịnh Khang bật cười, chưa bao giờ anh cảm thấy hài như lúc này. Cô gái này quả là trí tưởng tượng cũng phong phú thật. -Vừa dọa xíu mà đã chạy mất dép...
|