Thiên Thần Hay Ác Quỷ, Đâu Mới Là Em ?
|
|
Chương 43: Biến Động Cháy Kho Hàng
Nó ngồi trên sofa kế bên Diễm Kỳ, đối diện là Trịnh Khang. Nhìn anh lúc này thật điềm tĩnh, với ánh mắt không hề rung chuyển, quả thật nó không thể đoán được anh đang nghĩ gì. Không vui vẻ, không buồn bực, cáu gắt. Hôm nay trông anh rất lạ. -Anh hai!- Nó gọi. Anh không trả lời, chỉ đưa mắt nhìn nó. -Anh không giận em sao? Anh không nổi giận à? -Giận em thì sẽ được gì?- Anh nhàn nhạt hỏi. -Nếu như bình thường, anh sẽ tức giận mắng em một trận.- Mặt nó ỉu xìu. -Mắng em rồi thì đứa bé trong bụng em sẽ biến mất à? Mắng em rồi thì em sẽ quay lại là xử nữ sao?- Trịnh Khang nhíu mày. Anh vẫn không thể tin được, vài tháng nữa mình sẽ làm cậu. -Em xin lỗi!- Nó cúi gằm mặt. -Người em cần đối mặt lúc này là Dịch Quân, câu xin lỗi này em phải nói với Dịch Quân chứ không phải anh. Mà theo anh nghĩ không phải chỉ xin lỗi đơn giản như thế này đâu.- Trịnh Khang xoa cằm. -Thôi thôi, không thấy Kỳ Thư đang buồn sao? Anh đừng làm em ấy lo âu thêm nữa.- Diễm Kỳ nói với Trịnh Khang xong, quay sang vuốt tóc nó.- Em cũng đừng buồn, tốt nhất bây giờ phải an thai. Tâm trạng không tốt ảnh hưởng rất lớn đến thai nhi. Nó nhìn Diễm Kỳ, khẽ gật đầu và cố nặn ra một nụ cười. Diễm Kỳ mỉm cười, bẹo má nó. -Như thế có phải tốt không. Nó gượng gạo, cong môi rồi lại thở dài ra. -Này đừng buồn, chị sẽ đi siêu thị mua nguyên liệu về nấu cho em những món mà em thích. Được không?- Diễm Kỳ nghiêng đầu hỏi nó. Nó gật đầu và nhìn qua Trịnh Khang, nháy mắt, ra ý cho anh. Trịnh Khang cau mày. Ý gì đây? Em gái của anh sao lại có hành động khó hiểu thế chứ? Diễm Kỳ đứng dậy, mỉm cười và lấy túi xách trên bàn. -Được rồi, em ở nhà gọi cho Bảo Trúc và Thiệu Hà đi. Không có hai cô nương ấy cứ thấy thiếu thiếu gì đấy. -Được ạ. Diễm Kỳ nhìn nó lần nữa rồi ra ngoài, không đoái hoài gì đến Trịnh Khang. -Anh hai đi theo đi.- Nó chu môi nói. -Sao anh phải đi theo?- Trịnh Khang bỗng chốc giật mình, tim đập liên hồi. -Anh đừng tưởng em không biết gì nha. Đi mau đi, chị Diễm Kỳ đi mất bây giờ.- Nó thúc giục. Trịnh Khang ngồi đó, suy nghĩ hồi lâu rồi mới đứng dậy ra ngoài. Nó mỉm cười tinh nghịch nhìn theo. Diễm Kỳ là một cô gái cực kỳ tốt. Đôi khi lại rất dịu dàng và chu đáo. Diễm Kỳ cũng xem nó như em ruột, tình cảm chị em bấy lâu nay rất tốt. Thừa cơ hội này đưa Diễm Kỳ thành chị của mình. Nhưng khoan, nó bắt về làm chị dâu chứ chẳng phải chị hai nuôi đâu à nha. Cũng tiện thể giúp anh trai đang ế trổng ê trơ thoát khỏi "chủ nghĩa độc thân muôn năm". Trịnh Khang cho con Lamborghini ra cổng vừa lúc thấy Diễm Kỳ đang bắt taxi. Anh cho xe đến trước mặt cô, gỡ chiếc kính đen to bản trên mắt xuống, ôn tồn hỏi. -Cô đang bắt xe sao? -Liên quan gì anh?- Diễm Kỳ đanh đá, chu môi nói. -Lên xe!- Anh đẩy cửa ra. -Mắc mớ gì tôi phải đi chung xe với tên biến thái như anh?- Cô ương ngạnh, ngênh mặt. -Hơ, chứ cô nghĩ tôi muốn đi cùng cô? Thật tức cười mà. -Vậy cho hỏi, Bảo tổng dừng xe ở đây làm gì? Lại còn mở sẵn cửa nữa. -Tôi bảo cô lên à? Tôi nhắc tên cô sao? Tôi có thể búng tay là sẽ có một mỹ nữ ngồi ở vị trí này.- Anh vừa nói vừa chỉ tay vào ghế phụ. Diễm Kỳ tức không nói nên lời. Sắc mặt cô biến đổi, gương mặt bắt đầu đỏ bừng lên. Mọi chuyện Diễm Kỳ đều không quan tâm nhưng tại sao khi anh bảo sẽ ngồi với nữ nhân khác thì cô lại khó chịu, trong lòng mãi dậy sóng, biểu tình. Diễm Kỳ quay mặt sang hướng khác, tay cũng siết chặt thành nắm đấm. Trịnh Khang bật cười, anh xuống xe, đi từ phía sau và bế sóc cô lên đặt vào xe. Diễm Kỳ tức giận, đôi mày thanh tú nhíu lại. -Anh buông tôi ra. Cái tên biến thái này. Trịnh Khang bắt đầu cáu gắt. Không ngờ thân người nhỏ bé, đáng yêu này lại có âm giọng vang dội như thế, làm mọi người đi đường đều quay đầu nhìn lại. -Buông tôi ra, Trịnh Khang, tên sắc lang nhà anh, mau buông...ưm... Diễm Kỳ trợn tròn mắt trước hành động táo bạo này của anh. Tạm thời không nhúc nhích, cục cựa. Trịnh Khang cong môi, anh nhẹ nhàng hôn nhẹ vào đôi môi hồng hồng, nhỏ xinh đang ra sức mắng anh. Cô gái này thật khác nha, khi hôn lại ngọt ngào đến thế. Anh nhanh chóng rút hết mật ngọt từ môi cô, cắn nhẹ vào đó một cái và luyến tiếc rời đi. Diễm Kỳ vẫn bất động ngồi yên một chỗ. Bây giờ cô chỉ biết mình đang cần oxi, rất rất cần oxi. Chưa bao giờ cô lại có cảm giác kì lạ như lúc này. Có một chút nhẹ nhàng, có một chút rung động và có một chút yêu thương. Trịnh Khang mỉm cười, quay lại vị trí lái xe của mình. Cũng nhờ thế mà cô mới chịu ngồi yên cho anh đưa đi. ... Hắn cau mày, gương mặt mang đầy sắc thái thật khó coi. Đôi mày kiếm cau lại, như sắp chạm vào nhau. -Chết tiệt. Hắn buông ra một câu văn tục. Gương mặt của hắn đã lạnh bây giờ còn lạnh hơn, đôi mắt phủ đầy sương như muốn đống băng tất cả mọi thứ. Ở phía ngoài, cô thư ký hốt hoảng chạy vào. -Chủ tịch, không may rồi. -Chuyện gì?- Hắn lạnh giọng. -Kho hàng của ta bị cháy rụi, tất cả thành tro tàn, không thể cứu chữa. -Cái gì? -Đúng vậy ạ! Còn hợp đồng lớn nhất của bên ta và Y Thiên, nếu như không giao đúng thời hạn thì có lẽ sẽ... -Câm!- Hắn quát.- Đừng bao giờ nói với tôi những chuyện đen đủi như thế. Cô thư ký run cầm cập, chỉ biết cúi đầu không dám tiếp lời. -Ra ngoài, xem xét xem bao nhiêu công ty, tập đoàn đã chấm dứt hợp đồng rồi thông báo với tôi. Sẵn tiện cho người điều tra, họ sẽ ký kết với công ty nào. -Vâng!- Cô ấy gật đầu rồi ra ngoài. Hắn đanh mặt suy nghĩ. Cuối cùng là kẻ nào to gan, dám chèn ép đường làm ăn của hắn. Hắn nhìn chiếc lắc tay trong tay mình. Đó như là một động lực giúp hắn thêm vững chí. Chắc chắn, hắn sẽ không bỏ cuộc. Sớm muộn gì chuyện này cũng phanh phui, người trong tối sẽ tự lần ra ngoài sáng. Cánh cửa bật mở, nó mỉm cười bước vào. Bước đến ôm hắn từ phía sau, nó nhẹ nhàng tựa đầu vào lưng hắn. Hắn chợt mỉm cười đặt tay lên tay nó. -Em nhớ anh!- Giọng nói nhẹ nhàng như mật ngọt, truyền thẳng vào tim hắn. Hắn xoay người lại, ôm trọn nó vào lòng. -Anh cũng nhớ em và tiểu bảo bối. Nó ngước mắt lên nhìn hắn. Tuy gương mặt bình thản, an nhàn nhưng từ đáy mắt của hắn, nó thấy được những tâm tư, phiền não mà hắn đang đối mặt. -Có chuyện gì bất ổn sao anh? -Không có gì, chắc do anh làm việc quá sức thôi.- Hắn mỉm cười, hôn nhẹ lên trán nó. -Không đúng!- Nó lắc đầu.- Có chuyện bất ổn, anh còn giấu em sao? -Anh không hề giấu em việc gì hết. -Anh đừng giả vờ nữa, ánh mắt của anh đã nói lên tất cả. Nó tố cáo anh. Anh phải nói cho em biết chứ! Hắn không trả lời, chỉ nhìn sang hướng khác. -Quân Anh, anh có quan tâm em không? -Có!- Hắn khẽ gật đầu. -Anh có suy nghĩ cho em không? -Có! -Anh có yêu em không? -Có, rất nhiều là đằng khác. Nó nhón gót lên, hôn vào môi hắn một hơi thật sâu. -Vậy anh nói em biết đi. Hắn vẫn im lặng, không thể nhìn thẳng vào mắt nó. -Anh xem là người ngoài sao? Thực sự không thể chia sẻ với em sao? -Không phải, Tiểu Phương à...anh... -Anh thế nào? -Anh chỉ không muốn tâm trạng em không được thoải mái. Anh càng không muốn em phải nghĩ ngợi nhiều, tăng thêm mệt mỏi cho em. Anh biết khi mang thai, người phụ nữ nào cũng muốn mình phải có tâm tình thật tốt. Còn em, em đã suy nghĩ, đắn đo nhiều rồi. Anh chỉ cần em bên anh và không lo lắng điều gì nữa. -Em biết rất rõ, anh muốn tốt cho em nhưng nếu anh không nói em sẽ càng dằn vặt thêm, anh biết không? Hắn gật đầu, kéo đầu nó tựa vào vòm ngực của mình, kể lại cho nó nghe tất cả mọi chuyện. Càng nghe, sắc mặt của nó càng biến đổi. Đôi mày lá liễu nhíu lại rất nhanh chóng liền giãn ra. -Vậy...chúng ta chỉ lo hợp đồng của Y Thiên thôi, đúng không? Hắn gật đầu. -Em có thể nói với anh hai, biết đâu anh ấy có thể giúp anh. Em nghĩ hàng trong kho của anh ấy còn rất nhiều.- Nó mỉm cười, ánh mắt sáng ánh lên. -Đến 4000 thùng, anh hai của em liệu có đủ không? -Anh yên tâm, công suất làm việc bên anh hai của em rất nhanh. Với số lượng công nhân đông đảo, một ngày trung bình khoảng 1800 thùng. Hợp đồng của anh còn đến 3 ngày nữa phải giao thì chưa đến ngày thứ 3. Lấy số lượng sản xuất và số lượng của kho cộng vào thì đủ rồi. -Nhưng, anh lo một điều chất liệu của hai bên có giống nhau không? -Anh yên tâm đi mà, mọi chuyện sẽ xong hết thôi, vả lại còn có tập đoàn Nguyên Thư của em mà. Dư sức để chuyển hàng giúp anh. Hắn gật đầu, trầm tư thắc mắc. -Còn việc cháy kho hàng. Anh không nghĩ đó là hoạch duyên bốc hỏa. -Em cũng nghĩ giống anh.- Nó cong môi, nhẹ nhàng nói.- Không không tại sao lại bốc hỏa, có ẩn khuất gì rồi. -Em nói đúng. Sao chúng ta không xem lại camera an ninh cơ chứ? -Đúng rồi!- Nó gật gật đầu. Chợt cả hai sững người, hai mắt nhìn nhau. Nó và hắn cùng chung một ý nghĩ. Hắn lắc đầu, xoa đầu nó. -Chắc không phải anh ta đâu. Vừa nhìn thì hắn đã biết rõ, nó đang nghĩ đến ai...
|
Chương 44: Im Lặng Nghĩa Là Đồng Ý
Nó nheo nheo hai mắt, ai lại gửi tin nhắn cho nó, gọi lại không được mà tin nhắn thì để tên là "Nặc Danh". Nó mím môi, lấy túi xách rồi ra ngoài. Bắt taxi, nó lên xe và đến một quán cafe. Đẩy cửa bước vào, nó đến bàn số 6 và ngồi xuống, theo như những gì trong tin nhắn. Chờ đợi một lúc, nó thấy một cô gái, đẩy cửa đi vào. Nó trừng mắt, khá ngạc nhiên khi thấy Huyền My ở đây. Huyền My nhìn một lượt xung quanh, thấy nó ngồi ở bàn số 6 ,cô liền nhếch môi và bước đến. Ngồi xuống trước mặt nó, cô đưa ánh mắt khinh bỉ, quét từ trên xuống dưới. -Nguyên Tổng, không biết cô bây giờ sao rồi? -Tôi vẫn sống tốt, chưa chết được.- Nó trả lời, chất giọng lạnh đến rét run. Huyền My cắn môi, cô ương ngạnh vênh mặt. -Tôi nghe nói, Nguyên Tổng đang mang thai, đúng chứ? -Không ngờ cô lại biết trễ đến vậy.- Nó cong môi, khinh khỉnh cười. -Huh, vẫn chưa biết được mà, khi nào cô mới buông tay Quân Anh đây, ngay cả mang thai con của kẻ khác cũng định đeo bám theo anh ấy tiếp à? -Hôm nay cô hẹn tôi ra đây để nói chuyện này à? Tôi thấy cô quả thực quá mê muội rồi. Đã bao nhiêu lần tôi nói với cô, tôi sẽ không buông tay đâu. Và, ai bảo với cô đây là con của kẻ khác mà không phải của Quân Anh? -Ý cô là... Nó vênh mặt, ngắt lời Huyền My, khẳng định. -Đây là con của Quân Anh, tôi cũng cảm ơn cô hôm đó đã tạo cơ hội cho tôi và Quân Anh, thân mật với nhau. -Cô im đi. Huyền My như hoảng hốt, tức giận quát lên. -Không thể nào, loại nghiệt chủng này không phải là con của Quân Anh. *Chát* -Tôi cấm cô gọi con tôi là nghiệt chủng. Nó tức giận, vung tay tát vào mặt Huyền My. Huyền My vừa vung tay, đánh trả nó nhưng nó đã đưa tay lên nắm tay cô lại. -Cô đừng hung hăng ở đây, hãy nhớ tôi là ai. Hãy biết lượng sức mình và nghĩ đến hậu quả khi dám động vào tôi. Nó hừ lạnh hất tay cô ra. Bỗng điện thoại nó reo lên, nó mở túi xách lấy điện thoại ra và áp vào tai. "Em nghe đây!" "..." "Em chuẩn bị về." "..." "À thôi, em tự về được, anh qua nhà chờ em đi." "..." "Em và bảo nhi không sao đâu." "..." "Thôi được, vậy anh đến cafe B nha." "..." Nó ngắt máy và quay sang lạnh giọng với Huyền My. -Hãy xem đó là lời cảnh cáo mà tôi dành cho cô. Nói rồi nó ra ngoài bỏ lại Huyền My đang cắn răng câm phẫn, hận càng thêm hận. ... Nó và hắn đến công ty của Trịnh Khang. Nó siết chặt tay hắn, dù thế nào vẫn có nó ở bên cạnh hắn mà. Vào phòng làm việc của Trịnh Khang, nó nũng nịu chạy đến ôm anh. -Anh hai! -Thư Thư, sao em đến đây? -Em không được đến sao?- Nó con nít, giận lẫy anh. -Không phải, không phải, anh chỉ thắc mắc, đáng lẽ bây giờ em nên ở nhà an thai. -Em...muốn nói với anh một việc. -Thấy chưa, anh đoán không sai mà.- Anh nheo mắt. Nó cười hì và kéo hắn vào. -Anh hai công ty của Quân Anh không hiểu sao lại tự nhiên bốc hỏa. Em muốn nhờ anh hãy giúp anh ấy trong ba ngày thôi, sau đó Quân Anh ấy sẽ cố gắng trả hàng lại cho anh trong thời gian nhanh nhất. -Hàng sao? Anh không giúp được rồi, anh vừa hứa với Dịch Quân trong vòng một tuần sẽ chuyển hàng cho cậu ấy và xuất khẩu sang nước ngoài.- Trịnh Khang lắc đầu. -Ơ, sao lại thế? Anh hai, anh phải giúp Quân Anh. -Thôi, nếu Trịnh Khang không thể thì em đừng ép buộc anh ấy nữa. Chúng ta sẽ tìm đường khác mà sống. -Nhưng... Hắn lắc đầu, nhìn nó. -Đi với em.- Nó kéo tay hắn ra ngoài, chẳng dòm ngó gì đến Trịnh Khang nữa. Nó nắm chặt tay hắn, kéo hắn đến góc khuất. -Quân Anh, anh phải tin em, anh không được nản chí. Em nhất định dù thế nào cũng sẽ giúp anh đến cùng. -Sao để giúp đây? Anh sẽ tự lực cánh sinh, tự mình phát triển YN. -Anh không cần em giúp sao? -Không cần đâu. Anh tự mình sẽ giải quyết. -Quân Anh! -Em về nhà, an thai và chờ tin của anh. Hắn nắm tay nó đưa nó thẳng về biệt thự. ... Bảo Trúc, Thiệu Hà và Diễm Kỳ qua thăm nó, ai cũng cưng nó như trứng, không cho nó động đến một ngón tay. -Cậu ăn đi rồi lên phòng ngủ một giấc cho khỏe.- Bảo Trúc đặt tô cháo thịt bằm lên bàn. -Phải đó, cậu lo nghĩ nhiều rồi.- Thiệu Hà bóp hai vai thư giãn cho nó. -Công ty của Thế Nguyên và Tuấn Du khác khác lĩnh vực của công ty Quân Anh, tiếc thật không giúp được.- Diễm Kỳ lắc đầu. Nó chợt nhớ ra gì đó, sự nghi ngờ của nó lại tăng cao. Nó nheo hai mắt bật dậy nhanh chân ra ngoài. -Kỳ Thư, Kỳ Thư, cậu/em đi đâu vậy?- Cả ba đồng thanh. Nó bắt xe đến ngay một căn biệt thự màu trắng sang trọng, rộng lớn. Nó bước đến ấn chuông cửa. Cánh cửa mở ra nam nhân vừa thấy nó thì không khỏi giật mình. -Kỳ Thư! -Đúng, là em!- Nó trả lời, gương mặt đằng đằng sát khí. -Em vào đi! Nó bước vào, cùng anh vào trong nhà. Dịch Quân rót nước vào ly đem ra cho nó, đặt xuống bàn rồi ngồi xuống đối đối diện nó. -Sao hôm nay em lại đến đây?
|
Nó không trả lời, đứng lên và ngồi xuống bên anh. Kéo đầu anh lại đặt một nụ hôn thật sâu lên môi anh. Nó rời khỏi đó rồi khẽ nói. -Những gì nợ anh em đã trả hết rồi, chúng ta chẳng còn gì vương vấn với nhau nữa đâu. Dịch Quân cau mày, anh mím môi kéo nó khiến nó ngã nhào vào lòng anh, không thể nhúc nhích. -Em đến đây hôm nay là vì chuyện này? -Đúng, và anh cũng thôi ngay đi việc chặn đường của Quân Anh.- Nó trách cứ muốn mắng anh một trận. -Anh đã làm gì hắn ta nào.- Anh càng siết chặt vòng tay khiến nó không thể cử động, cố đẩy anh ra. -Chứ không phải anh cho người đốt kho hàng sao? Em nắm hết tẩy rồi.- Nó nghiến răng. -Nếu biết được rồi thì anh sẽ nhận, chỉ cần 3 ngày sau em đồng ý ngoan ngoãn là cô dâu của anh và yên phận làm lễ thì anh sẽ trả cho hắn những bảng hợp đồng, cung cấp hàng cho hắn. -Tuyệt đối không được.- Nó giãy giụa, cố thoát khỏi vòng tay của anh. Vừa thoát được, nó liền tóm lấy cây dao bén nhọn trên bàn kề vào cổ. -Âu Dịch Quân, nếu như anh bức chết tôi, thì tôi sẽ tự vẫn. Dịch Quân có chút hoảng hốt nhưng anh chợt nhớ ra, nhếch môi, nhàn nhã nói. -Em dám không? Đứa bé em đang mang trong bụng chẳng lẽ em không yêu sao? Em định một xác hai mạng à? Nó lưỡng lự một chút, lí trí không hề nao núng. -Dịch Quân, anh không nể mặt tôi một lần được sao? Anh không thể để tôi tự do tự tại được sao? -Anh không muốn ép em nhưng tất cả điều này đều do em, do em đã đạp đổ nó, khiến anh phải dùng đến biện pháp hèn hạ này. -Hèn hạ?- Nó nhếch môi.- Anh cũng biết đó là hèn hạ sao? Anh cũng biết đó là tiểu nhân à? -Kỳ Thư nghe anh nói, buông dao xuống. Nếu em có mệnh hệ gì thì không những hai mạng mà còn ba mạng nữa kìa. -Anh định làm gì Quân Anh? -Định làm gì à?- Anh cười khẩy một cái.- Dù đánh đổi cả tài sản này, anh vẫn sẽ bóp chết hắn. Buông dao xuống. Kỳ Thư, ngoan đi! Nó suy nghĩ, trong phút chốc lơ là đã để Dịch Quân cướp dao lại. Anh ôm lấy eo nó kéo sát nó vào người mình. Mắt đối mắt nó. -Suy nghĩ thế nào rồi? Nó không trả lời, chỉ im lặng đảo mắt liên tục. -Im lặng đồng nghĩa với việc em đã đồng ý. -Tôi...
|
Chương 45: Sự Phản Bội Ngọt Ngào
-Tôi... Nó bắt đầu ấp úng. Trong tâm trí nó không hề nghĩ rằng Dịch Quân lại sử dụng cách hèn hạ đến thế. -Sao rồi? Như thế nào hả?- Dịch Quân mỉm cười, thì thầm vào tai nó. -Anh có chắc chắn là Quân Anh sẽ không sao, sự nghiệp của anh ấy sẽ khôi phục?- Nó lườm nguýt anh một cái. -Lời quân tử nói ra như đinh đóng cột. Nó nhếch môi, rõ ý khinh bỉ. Cái gì mà quân tử, cái gì mà đinh đóng cột? Nó tức giận đến đỏ cả mặt, răng nó cắn vào môi đến nỗi bật máu. Trong vòng tay quen thuộc của anh, nó không ngừng vùng vẫy. -Âu Dịch Quân, anh mau buông tôi ra. -Tại sao anh phải buông? -Nếu anh không buông thì đừng hòng hôm đó tôi đến.- Nó nghiến răng. Dịch Quân bật cười, anh đã hài lòng với đáp án mà mình vừa được nghe. Nếu nó càng chống cự thì anh càng muốn kéo nó về bên mình. -Vợ yêu tương lai, ngày mai anh sẽ đưa em đi thử váy cưới nhá! -Anh...- Nó trừng mắt. -Sao nào? Nó không trả lời chỉ ngậm lấy một cục tức bỏ đi. -Vợ về cẩn thận nhé!- Dịch Quân nói vọng theo. ... Hắn gối đầu lên đùi nó, hai mắt nhắm hờ như ngủ. Mệt mỏi, lần đầu tiên hắn cảm thấy mệt mỏi đến thế. Chưa bao giờ hắn nghĩ sẽ có ngày hôm nay. Nó cúi đầu xuống đặt một nụ hôn thật nhẹ lên môi hắn. -Em xin lỗi!- Câu nói mang chất giọng nho nhỏ, thủ thỉ. Nhưng hắn nghe rõ mồn một mà vẫn không phản ứng. Nó đưa mắt nhìn hắn. Vạn lần muốn nói lời xin lỗi, không phải chỉ âm thầm, nhỏ tiếng như thế này mà là lời xin lỗi tận đáy lòng. Nếu có kiếp sau, nguyện sẽ yêu hắn, không bao giờ rời xa. Ngoài trời lúc này bắt đầu có sấm chớp, trời chuyển mây đen kịt. Từng hạt mưa bé nhỏ rơi xuống, tạo ra những tiếng tí tách thật vui tai. Nó nhìn ra cửa sổ, tay càng siết chặt tay hắn. Liệu bàn tay ấm áp này nó còn nắm được bao lâu. Mưa, mưa chính là đang bày tỏ tâm trạng của nó lúc này. Lòng nó cứ như có một cơn mưa rào, lúc tạnh lúc ráo. Hắn ngồi dậy, khoát tay lên vai nó, tay còn lại áp vào bụng nó. -Đợi khi bảo nhi ra đời thì em sẽ đặt tên gì? -Đó là do anh thôi, em không có ý kiến.- Nó gượng cười. -Được rồi, sau này ba sẽ đặt tên cho bảo nhi thật hay. Con cũng không nên làm cho mẹ khó chịu biết chưa. -Anh này, bảo nhi còn nhỏ mà.- Nó chu môi, véo má hắn. -Nhỏ thì nhỏ chứ, anh cứ nói đấy. Nó bật cười ngã người vào lòng hắn. Đây là một chỗ tựa vững chắc và an toàn nhất của nó. -Nếu một ngày nào đó anh không ở bên em nữa thì em phải làm sao đây?- Nó hỏi vu vơ. -Ngốc quá, làm sao anh bỏ em được.- Hắn cưng chiều vuốt tóc nó. -Anh trả lời đi! -Vậy thì em hãy làm thế này! *Tách* Một tiếng động kỳ lạ vang lên bên tai nó. Nó sờ lên tai thì thấy được một hoa tai hình móc khóa nhỏ nhắn. -A, sao anh khóa lại? Chìa khóa đâu? Đưa em mau. -Đó là hoa tai anh đặt người ta làm, tặng cho em. -Còn hoa tai lúc nãy của em đâu?- Nó hốt hoảng hỏi hắn. -Đây này! Hắn đưa lên chiếc hoa tai vừa gỡ ra từ tai nó. Hắn mỉm cười, tháo một bên còn lại đeo một bên móc khóa nữa cho nó. -Nếu đã đeo rồi thì sẽ bao giờ được rời xa anh. Em hứa với anh chứ?- Hắn hôn nhẹ lên trán nó. Nó nhìn hắn, ánh mắt như đang lấp liếm, che giấu gì đó. -Em sao thế? -Em không sao, em hứa sẽ không xa anh nữa.- Nó gật đầu. Hắn cong môi, bế nó lên giường. Hắn nằm xuống, ôm nó vào lòng và dần thiếp đi. Cả đêm nó cứ không ngủ được, hai mắt cứ mở trao tráo. Không tài nào chợp mắt. Tại sao lại là nó mà không phải một ai khác? Tại sao mọi sự dồn nén đều đổ vào người nó? ... Hắn ngồi ở phòng làm việc, tập trung tư tưởng thật cao độ. Chắc chắn hắn đưa YN phát triển lại như trước. Lập lại lịch sử cách đây năm năm. Một đoạn phim chợt hiện lên trước màn hình laptop của hắn. Hắn cũng chẳng chần chừ gì, mở ngay xem đó là gì? Trước mắt hắn là nó đang chủ động hôn Dịch Quân ngay tại phòng khách của anh vào hôm qua. Sau đó Dịch Quân lại ôm nó, thật sự thắm thiết. Đoạn phim chỉ đến đó rồi hết, không phát thêm giây nào. Hắn tức giận đến nỗi hai tay siết lại thành nắm đấm, móng tay bấm vào đến bật máu. Thực sự hắn không tin, không tin những gì trước mắt. Điện thoại hắn chợt run lên, hắn với tay lấy rồi áp vào tai. "Sao rồi? Đoạn video đấy như thế nào?" "Âu Dịch Quân?" "Huh, Kỳ Thư đã chọn tôi nghĩa là không cần anh nữa. Thôi thì buông tay đi, níu kéo làm gì chứ?" "Anh đã làm gì Tiểu Phương? Anh ép buộc em ấy đúng không?" "Ha ha, ép buộc? Nực cười! Nếu tôi ép buộc thì tại sao hôm qua Kỳ Thư lại tự tìm đến tôi?" "Anh..." "Hẹn anh ba ngày sau đến dự lễ cưới của tôi nhé." Vừa nói xong thì Dịch Quân đã ngắt máy để hắn ôm lửa giận, siết chặt điện thoại. -Âu Dịch Quân! Bây giờ hắn đã nếm được vị của sự phản bội mà trước đây hắn đã dành cho nó. Thì ra đó lại khó chịu, bức rức và thương tâm đến vậy. Nó sẽ không bao giờ phản bội hắn, không bao giờ. Nhưng tại sao nó lại chủ động đến tìm Dịch Quân kia chứ?...
|
Chương 46: Đúng, Tôi Phản Bội Anh!
Dịch Quân vào nhà nó, vừa thấy nó ngồi trên sofa anh liền bước đến, ôm cổ nó từ phía sau. Nó không có một phản ứng nào, chỉ im lặng ngồi đó không thèm liếc mắt qua anh. Dịch Quân mỉm cười hôn nhẹ vào má nó. -Chúng ta đi thôi. Nó gỡ tay anh ra, lườm anh một cái rồi bỏ đi trước. Dịch Quân cho hai tay vào túi và nhếch môi. Ngay cả vợ và con của mình mà hắn còn không thể bảo vệ được thì sao đấu lại với anh. Mà thôi, đã hứa thì phải giữ lời, dù gì nó cũng ngoan ngoãn nghe lời anh rồi mà. Dịch Quân đảo mắt rồi bước theo sau nó. Anh đến xe, mở cửa cho nó. Nó vào xe và giữ cho mình thật im lặng, nó không muốn nói với anh dù chỉ một câu. Anh về vị trí lái xe và khởi động máy rồi cho xe ra ngoài. Trên đường, nó vẫn im lặng, nó muốn giữ bản thân mình không phải nói chuyện với anh. Nếu như càng nói nhiều thì nó sẽ càng tức giận, như thế sẽ không tốt cho thai nhi. Nó thở đều đều và áp nhẹ tay lên bụng. -Sao em không nói gì hết vậy?- Dịch Quân nhướng mày hỏi nó. -Tôi và anh có gì để nói sao?- Nó lên tiếng. -Có, rất nhiều là đằng khác.- Anh bật cười. -Vậy sao? Tôi sẽ nói với anh một chuyện.- Nó cong môi cười ủy mị. -Được, em nói đi. -Theo tôi, anh là người đầy sức chiếm hữu và ganh đua. Chỉ vì một chuyện nhỏ mà xé ra to. -Em... Dịch Quân thắng gấp và tức giận, cau mày nhìn nó. Đôi mắt anh ánh lên, rực lửa. Hễ ai thấy được đều như bị cháy thành tro. Nó không sợ hãi, mà còn đưa gương mặt lạnh lùng đến cực độ nhìn anh. -Em muốn anh phải làm thế nào đây hả? Em muốn anh làm gì, em nói đi!- Anh quát lớn. -Anh hãy ngừng những hành động ấy đi. Cớ gì lại hại nhau như thế? -Vì hắn ta có em!- Anh ghì chặt hai vai nó. Nó cắn môi và lắc đầu. -Chính vì thế, chính vì anh yêu tôi nên đó mới là điểm yếu của anh. Sau này ắc hẳn anh sẽ gặp quả báo.- Nó ương ngạnh trả lời anh. Anh giận dữ, áp môi, thô bạo hôn nó. Nó cắn chặt răng, không để anh tiến vào. Dịch Quân cau mày, anh nheo hai mắt nghĩ ngợi sau đó đưa tay vào trong áo nó. Nó giật mình, cố đẩy anh ra khỏi người. Anh càng gắt gao, đưa lưỡi vào trong khoang miệng của nó. Nó nhíu mày, cắn thật mạnh vào môi anh. Dịch Quân ngay tức khắc rời khỏi môi nó. Anh đưa tay lên khóe môi mình, một dòng máu đỏ đang tuôn xuống. -Tôi nói cho anh biết, anh mà còn làm càng thì đừng trách tôi. -Huh.- Anh nhếch môi, cười khổ.- Tôi cũng nói cho em biết, em càng yêu Quân Anh nhiều đến đâu, càng trân trọng đứa bé trong bụng nhiều đến đâu thì tôi càng muốn những thứ ấy biến mất khỏi thế gian này. -Được, anh càng muốn bấy nhiêu thì tôi càng hận anh bấy nhiêu. Nó nói rồi xuống xe, bỏ đi một mạch. Dịch Quân như nhận thức ra điều gì đó, liền xuống xe chạy theo kéo tay nó. -Kỳ Thư, anh xin lỗi. -Xin lỗi?- Nó nhếch môi như khinh bỉ. -Cũng chỉ vì anh không kiềm chế được bản thân mình. -Anh không kiềm chế được nhưng không phải vì thế mà anh được tùy tiện hạ nhục tôi.- Nó tức giận gạt tay anh. -Kỳ Thư... -Đừng nói thêm gì nữa, đã đủ lắm rồi. Nó nhìn anh lần cuối rồi bắt taxi về nhà. ... Vừa mở cổng, nó đã thấy xe của hắn ở trong sân. Nó nhíu mày và thắc mắc. -Sao hôm nay Quân Anh lại về sớm vậy? Nó lắc đầu rồi vào trong. Mặc kệ đi, dù gì thì hôm nay nó không phải đi cùng Dịch Quân. Đến cửa, nó chấn chỉnh tâm lý lại, cố nặn ra một nụ cười rồi vào trong. Nó ngồi xuống ngay bên cạnh và ôm cánh tay của hắn. -Sao hôm nay anh lại về sớm vậy? Hắn quay sang nhìn nó, vô tình gạt tay nó ra. -Em vừa đi đâu? -A, em đi...đi cùng Bảo Trúc, Thiệu Hà và chị Diễm Kỳ.- Nó ấp úng. -Thật?- Hắn nhướng mày. -Thật mà.- Nó mỉm cười. -Em nói dối.- Hắn quát lên, gương mặt đầy rẫy sự giận dữ. Nó giật mình, gương mặt chợt trắng bệch. Nó đứng dậy và đối mặt với hắn. -Tại sao em lại phản bội anh? Nó hít một hơi thật sâu rồi nhếch môi. -Đúng là tôi đã phản bội anh. -Tại sao lại thế chứ? Tại sao em lại làm vậy. -Vì tôi muốn trả thù anh.- Nó trừng mắt.- Chính anh, năm năm trước đã bỏ rơi tôi, khiến tôi phải chịu nhiều vết thương khắc sâu trong lòng. Bây giờ, tôi muốn anh hiểu rõ, cái cảm giác lúc đó khó chịu đến mức nào. -Anh đã nhận đó là lỗi của anh rồi mà. -Nhận thì đã sao? Anh hiểu được cảm giác như bây giờ à? -Tại sao hôm qua anh đưa em về nhưng rồi em lại tìm Dịch Quân.- Hắn nhẹ giọng, kiềm nén lửa giận. -Tôi tìm anh ấy vì muốn bù đắp cho anh ấy những ngày không có tôi ở bên cạnh. Tôi biết anh ấy đã cô đơn như thế nào. Mà sao anh lại biết? -Do cái clip hôm qua và cái này.- Hắn tung sấp hình trên tay vào không trung rồi nghiêm mặt nhìn nó. Nó nhặt một bức ảnh lên xem. Là lúc nãy, chính là lúc Dịch Quân cưỡng hôn nó. Nó nuốt cơn giận xuống, tay siết chặt lấy bức ảnh và nhào nát nó. -Ra vậy. Nếu đã thế thì tôi sẽ nói thẳng. Ngày mốt chúng tôi sẽ cử hành hôn lễ, nếu anh có nhã hứng thì hãy đến dự. Nói xong, nó liền xoay người bỏ lên phòng. Hắn siết chặt hai tay, thân người đổ sụp quỳ thẳng trên sàn nhà. Hắn không hiểu, tình cảm của nó là gì. Một lúc yêu, một lúc hận, thật làm cho người khác thêm rối trí. Đau, một cảm giác nhói lòng dâng lên. Hắn như gục ngã hoàn toàn trước những hành động ấy của nó. Hắn thế này nó vui chứ? Hắn đau lòng thế này nó đã hài lòng chưa? Bầu trời bên ngoài lại mưa, nhưng cơn mưa này lại ròng rã hơn, ào ạt hơn. Nó vừa vào phòng, đóng sập cửa lại. Tựa người vào cửa, nó như chẳng còn một chút sức lực. Hai dòng lệ nóng ấm tuôn xuống hai bên má nó. Đưa tay lên lau đi nhưng nước mắt lại cứ tuôn chảy, chẳng có một điểm ngừng. Nó ngồi bệt xuống sàn, hai tay siết chặt vào nhau. -Em xin lỗi, vạn lần xin lỗi anh. Những tiếng đập cửa vang lên. Hắn cố dùng hết sức lực cuối cùng của mình đập vào cánh cửa bằng gỗ dày cộm. -Tiểu Phương, em ra gặp anh đi. -Anh về đi, anh đừng tìm em nữa.- Tiếng nói của nó vọng ra. -Chỉ một lần thôi, chỉ một lần cho anh được thấy em thôi. -Không, anh về đi. -Tiểu Phương, em nhẫn tâm vậy sao? Ít nhất cũng để anh gặp bảo nhi chứ. Hắn và nó cùng đứng chung một vị trí chỉ bị ngăn cách bởi cánh cửa gỗ. Tuy khoảng cách thực rất gần nhưng khoảng cách lòng lại càng cách xa...
|