Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi
|
|
CHƯƠNG 39 – SỰ THẬT La Tiểu Lâu có chút lo lắng, những dụng cụ này có vẻ sẽ chiếm một diện tích không nhỏ, căn hộ bốn phòng của cậu hiển nhiên là không đủ dùng. Vì thế, một buổi tối cuối tuần, cậu dành chút thời gian lên mạng liên hệ với nữ nhân viên tiếp tân nhiệt tình của trung tâm thương mại Ngân Hà, biểu hiện mình muốn mua một căn hộ lớn hơn một chút.
“A! Ngài muốn đổi phòng sao, tôi sẽ lập tức gửi cho ngài những thông tin về khu căn hộ cao cấp mới ở phụ cận, ngài ở với bạn gái sao? Nếu thế, để chiếm được tình cảm thân mật của bạn gái, tôi chân thành đề nghị ngài hãy cân nhắc về căn hộ tình nhân.” Thanh âm ngọt ngào của nhân viên tiếp tân truyền tới.
Nghĩ đến Nguyên Tích, khóe miệng La Tiểu Lâu giật giật, nuôi y còn phải mua phòng lớn? Khoan đã, cậu bị chập mạch sao, Nguyên Tích và bạn gái căn bản là hai khái niệm khác nhau!
Trong lúc La Tiểu Lâu đang rối rắm, một thanh âm bập bõm trẻ con vang lên: “Đúng vậy, đó là vì cậu ấy phải nuôi tôi cũng với người đàn ông của cậu ấy.”
Một tiếng thét kinh hãi truyền đến từ người đối diện: “Đàn—-đàn ông? Quả nhiên, ngài như vậy thật ra cũng không có gì là lạ, ngay cả cục cưng cũng đã có rồi sao? A, thật xin lỗi vì đã nghĩ sai về tính hướng của ngài. Bất quá nếu là một nhà ba người, tôi có thể đề cử một nhà trẻ cao cấp gần trong tiểu khu của ngài—-”
Các người đang nói gì đó?! Cái gì mà tôi như vậy cũng không có gì là lạ?! Bộ tôi có chỗ nào biểu hiện tôi tính hướng bất thường sao!
Phát hiện cuộc hội thoại giữa nữ nhân viên tiếp tân và 125 đang tiến triển theo xu hướng quái dị, La Tiểu Lâu rùng mình một cái, vội vàng ngăn cản lời nói của nữ nhân viên tiếp tân “Không, không cần, đây chỉ là một hiểu lầm, tôi không có ý định dọn ra khỏi căn hộ hiện tại, tôi chỉ cần một kho hàng lớn một chút, nói cách khác, là một phòng thí nghiệm mà thôi.”
Nữ nhân viên tiếp tân chần chờ nói: “Chính là, cho dù không suy nghĩ cho vợ của ngài thì cũng không thể để cho con ngài khuyết thiếu tri thức. Tuy rằng công ty sẽ chia tiền thưởng cho tôi dựa theo căn hộ mà ngài mua, nhưng đạo đức của tôi không cho phép tôi làm ngơ trước một đứa trẻ đáng thương như vậy—–”
Tôi có thể nói tiểu kịch trường trong não bộ của nhân viên tiếp tân ngài quá lớn không đây? Tôi cần nhà trẻ cao cấp làm gì?! Để gửi một viên đá biết làm nũng, biết trộm lấy những gì nó nhìn thấy vào đó?
“Ồ, thật cảm ơn cô! Tôi cam đoan nó sẽ được hưởng một nền ‘giáo dục’ tốt đẹp! Cô chỉ cần giúp tôi lựa chọn một vài căn hộ lớn trong phụ cận là được.” La Tiểu Lâu kiên trì nói.
“Ngài chắc chứ?” Bản năng làm mẹ của nữ nhân viên đã trót bị 125 lôi kéo ra, cô vẫn không thôi ngờ vực, hỏi lại lần nữa.
“Tôi chắc chắn—-” La Tiểu Lâu nghiến răng nghiến lợi dùng sức nắm viên đá, nháy mắt bảo nó lập tức chấm dứt cuộc đối thoại ngu xuẩn này.
“Cám ơn ngài, xin ngài cứ yên tâm, cháu dù sao cũng là con của hai người, chỉ cần hai người không vứt bỏ cháu, cháu đã rất thỏa mãn rồi.” 125 cảm động nói, hiếm có người nào quan tâm đến nó như vậy.
……….
…………
Nữ nhân viên cũng kiềm nén sự cảm thương đối với đứa trẻ trong lòng, bắt đầu giúp La Tiểu Lâu chọn ra vài mẫu căn hộ lớn trong tiểu khu, không bao lâu sau, hơn mười hình ảnh ba chiều của các căn hộ đã được truyền tới. Điều khiến La Tiểu Lâu hài lòng nhất chính là trên tầng chín của khu căn hộ mà cậu đang sinh sống còn ba phòng trống thích hợp yêu cầu của cậu, trong đó có một phòng thậm chí ngay ở phía trên nhà cậu.
Bày trí bên trong còn tốt hơn so với căn hộ bốn phòng của cậu, La Tiểu Lâu nhìn giá cả, ba trăm chín chục ngàn. Xét thấy tiểu kim khố gần đây cao lên không ít, La Tiểu Lâu cũng không có đắn đo mà mua lại căn hộ bên trên.
“Mặt khác, dựa theo yêu cầu về kho hàng mà ngài đã mô tả, tôi vừa chọn cho ngài mấy kho hàng ngầm, ngài muốn xem thử không?”
“Cũng được.” La Tiểu Lâu suy nghĩ một chút liền đồng ý, dù sao, sau này nguyên vật liệu của cậu chắc chắn sẽ càng ngày càng nhiều, cậu cũng nên chuẩn bị một kho hàng để dùng.
Cuối cùng La Tiểu Lâu lại bỏ ra hai trăm nghìn mua một kho hàng không nhỏ.
Sau khi kí hợp đồng trên mạng, nữ nhân viên chuyên nghiệp nói: “Tối mai chìa khóa của hai gian phòng này sẽ được đưa đến chỗ ngài, phiền ngài lúc đó hãy kí nhận.”
La Tiểu Lâu khách khí nói cảm ơn, ngay sau đó, 125, hoàn toàn xem nhẹ cậu, cùng nữ nhân viên tiếp tân diễn một màn cáo biệt đầy lưu luyến. Khi nữ nhân viên hỏi tên của nó, 125 láu cá thậm chí còn giả vờ xấu hổ nói chính mình gọi là Alpha, đáng yêu đến mức nữ nhân viên tiếp tân cơ hồ muốn ôm lấy đứa trẻ nhỏ nhắn đáng yêu trên màn hình hôn một cái.
La Tiểu Lâu cố nén run rẩy, thoát khỏi mạng, quay đầu nhìn chằm chằm vào 125, “Tại sao khi nói chuyện với cô ta, ngay cả giọng nói của ngươi cũng thay đổi, nói thử ta nghe vì sao ngươi lại giả làm trẻ con!”
125 khinh thường liếc nhìn La Tiểu Lâu: “Mấy chuyện này còn phải hỏi sao, gần đây tôi nghiên cứu những điều cần lưu ý khi giao tiếp với đại mỹ nữ, bộ dạng này là dễ dàng khiến các cô mềm lòng nhất.”
“Nhưng mà, ngươi nghiên cứu mấy thứ này làm gì….”
“Đã trế thế này, cậu còn làm gì trong thư phòng đó?” Âm thanh tức giận của Nguyên Tích từ ngoài cửa truyền vào, thời gian trừng mắt giáo dục lập tức chấm dứt, La Tiểu Lâu ngoan ngoãn đứng dậy đi ra ngoài, 125 cũng phục hồi trạng thái đáng phải có của một viên đá.
Cùng buổi tối hôm đó, ở La gia lại không được tốt đẹp như vậy.
Đuổi đi bọn người hầu chướng mắt, La Thiếu Phàm nổi giận đùng đùng xông vào phòng của bà Kim, nói: “Hắn căn bản là không có đưa đồ cho tôi, bà quả thật là dạy dỗ ra một đứa con thật tốt đó! Quả nhiên là người lớn lên ở loại địa phương này!”
Ngày hôm qua phải đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với La Tiểu Lâu đã khiến bà Kim cảm thấy rất mất mát, nhưng thấy La Thiếu Phàm vào phòng, bà cố gắng vực dậy tinh thần của mình, nói: “Nó—-nó vốn không phải như vậy, chờ sau này mẹ sẽ đi lấy cho con.”
La Thiếu Phàm hoài nghi nhìn bà Kim vài lần, hừ một tiếng, cũng không nói gì nữa.
“Mẹ thật sự cũng không ngờ nó sẽ vì một vật nhỏ mà trở mặt với mẹ, sớm biết như vậy mẹ đã không giao cho nó—-may mà mẹ còn có con, đứa nhỏ, nếu không phải vì con, mẹ sẽ không sống chết cũng phải ở lại La gia.”, vẻ thương tâm trên mặt bà Kim dần dần được thay bằng từ ái, bà thân thiết nhìn gương mặt anh tuấn của La Thiếu Phàm.
Nhất thời, La Thiếu Phàm cảm thấy mất tự nhiên, hắn tùy tiện nói vài câu ứng phó, sau đó vội vã rời khỏi phòng của bà Kim, hơn nữa còn cẩn thận tránh mặt những người hầu có thể đem hành tung của hắn báo cho La đại phu nhân.
Đúng vậy, địa vị của hắn trong căn nhà này vốn rất đặc biệt, hắn phải sống thật cẩn thận. Không như La Thiếu Quân và La Thiếu Thiên, hắn không được xem là cậu chủ trong ngôi nhà này.
Bất quá, sau này sẽ mọi chuyện sẽ khác.
Hết thảy cũng vì người đàn bà trong căn phòng kia, bà đã đem lại cho hắn tin tức tốt nhất, đương nhiên cũng có tin tức xấu nhất.
Vài ngày sau khi bước chân vào căn nhà này, người đàn bà kia đã lặng lẽ tìm tới hắn, nói với hắn rằng bà là mẹ ruột của hắn.
Chuyện này đối với La Thiếu Phàm mà nói quả thật là sấm sét giữa trời quang. Trong ánh mắt hà khắc của La phu nhân và cái nhìn lạnh lùng của bọn người hầu, La Thiếu Phàm không ngừng ảo tưởng về cha mẹ ruột của mình, nhưng lúc một người đàn bà như thế tìm tới cửa, hắn vẫn không thể nào chấp nhận được.
Nhưng bà Kim cũng nói cho hắn một tin tức khiến hắn phải kinh hỉ, đó chính là hắn không phải chỉ là một đứa con nuôi của La thiếu tướng mà là con ruột của La thiếu tướng.
La Tiểu Lâu là đứa con của La thiếu tướng và người đàn bà mà ông yêu thương nhất, mà bà Kim lúc ấy lại là người giúp việc phụ trách chăm sóc người đàn bà kia.
Bà Kim lúc ấy còn trẻ, dễ dàng bị vị tướng quân anh tuấn giàu có lại lãnh khốc mê người hấp dẫn, vẫn thầm mến nam chủ nhân. Sau đó, bà ngây ngô không hiểu được cuộc đời tàn khốc, đã không kiềm chế được mà lợi dụng lúc La Thành Vận say rượu mà lên giường với ông.
Sau khi La Thành Vận tỉnh lại, ông đã rất hối hận và cảm thấy có lỗi với mẹ của La Tiểu Lâu. Nhìn La Thành Vận đau khổ, bà Kim âm thầm thương tâm cho nên cũng không còn liên lạc với ông nữa.
Nhưng một tháng sau, bà Kim hoảng sợ phát hiện mình đã có mang, mang theo niềm vui sướng cùng với nỗi lo sợ, bà đã rời khỏi nhà mẹ ruột La Tiểu Lâu cho đến khi sinh ra La Thiếu Phàm.
Nhìn đứa con vẫn còn bọc trong tã lót, bà Kim cắn răng, lấy hết can đảm trở về tìm La Thành Vận. Cho dù không phải vì chính mình, bà cũng phải suy nghĩ cho đứa con, đứa nhỏ cần phải có sự chăm sóc của một người cha, bà không thể để đứa con phải trải qua cuộc sống hạ đẳng như mình.
Nhưng bà đã không tìm được La Thành Vận, bà gặp lại mẹ ruột của La Tiểu Lâu, nữ chủ nhân xinh đẹp lại lãnh đạm kia cư nhiên cũng mang thai.
Bà Kim tiếp tục ở lại chăm sóc cho chủ nhân trước đây của mình, không chỉ vì nữ chủ nhân kia đối xử với bà không tệ, mà còn vì bà muốn một lần nữa được gặp mặt La Thành Vận. Cả ngày bận rộn, buổi tối còn phải vội vã trở về căn phòng cho thuê chăm sóc con, bà Kim vô cùng mỏi mệt, nhưng vì con, bà cắn răng chịu đựng.
La thiếu tướng quả nhiên trở lại thăm hỏi nữ chủ nhân, tựa hồ ông muốn mang đứa con trở về nhưng bị mẹ ruột của La Tiểu Lâu kiên quyết cự tuyệt.
Bà Kim ngăn ông lại, nhưng La Thành Vận chỉ lạnh lùng nhìn bà một cái, thậm chí không cho bà một cơ hội để giải thích đã lạnh lùng rời đi.
Lúc này bà Kim mới hoàn toàn bừng tỉnh khỏi tâm trạng của một cô gái trẻ mãi ôm ấp tình cảm, thống khổ vô cùng. Người kia căn bản là sẽ không thích người khác. Hắn vì gia tộc mà kết hôn với một người phụ nữ, nhưng ngoài nữ chủ nhân ra, hắn sẽ không yêu người khác.
Một tháng sau, nữ chủ nhân đi ra ngoài một chuyến, lúc trở về bà bị thương nặng, thân thể nhanh chóng trở nên hư nhược. Trước lúc nhắm mắt, nữ chủ nhân ôm lấy La Tiểu Lâu mới được sinh ra không bao lâu, không ngừng hôn đứa bé, miệng nói: “Đứa con đáng thương của mẹ, không ngờ cuối cùng con vẫn phải mang vận mệnh giống mẹ.” Sau đó đeo một sợi dây chuyền lên cổ La Tiểu Lâu.
Tiếp đó nữ chủ nhân cho bà Kim tất cả mọi thứ trong nhà, chỉ cầu xin bà hãy chăm sóc La Tiểu Lâu. Trước lúc lâm chung, bà còn không ngừng căn dặn bà Kim đừng giao La Tiểu Lâu cho La Thành Vận.
Sau khi nữ chủ nhân mất đi, La Thành Vận quả nhiên đã quay trở về tìm lại đứa con. Lúc ấy, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà bà Kim lại giao đứa con ruột của mình cho người đàn ông đang vô cùng tiều tụy vì vừa mới mất đi người phụ nữ mà mình âu yếm, cho dù tiến hành kiểm định gen, bọn họ thật sự cũng là cha con với nhau.
Bà sẽ tự mình nuôi nấng La Tiểu Lâu, nhưng — bà tuyệt đối không muốn nhìn thấy con trai của mình lớn lên trong một tầng lớp giống như bản thân.
Bà Kim tự an ủi chính mình, bà sẽ tận tâm chăm sóc La Tiểu Lâu, hơn nữa, nữ chủ nhân căn bản cũng không muốn con của mình bị đưa đến La gia.
Mười bảy năm sau, bà Kim ngày càng không thể chịu được những tưởng niệm về đứa con ruột cứ nặng dần trên vai theo năm tháng, bà mang theo La Tiểu Lâu tìm đến La gia, bà một mình tìm đến La Thành Vận, nói với ông chuyện năm đó bà mang thai, nhưng cũng không dám nhắc đến việc mình tráo con.
La Thành Vận vẫn lãnh đạm không khác gì năm đó, không nói một tiếng xoay người bước đi, ông căn bản không cần hai mẹ con bọn họ.
Bà Kim chỉ đành mặt dày đi tìm La đại phu nhân, cam đoan chính mình chỉ hi vọng La Tiểu Lâu có thể được ghi vào gia phả của La gia, còn bản thân mình thì sẽ không còn bất cứ quan hệ dây dưa nào với La thiếu tướng nữa.
Có rất nhiều chuyện đã xảy ra ngày hôm đó, nhưng cuối cùng, vị phu nhân kia cũng đã đáp ứng.
Bà Kim vô cùng nôn nóng, bà quả thật rất muốn nhìn thấy đứa bé năm đó. Bà chưa từng nghĩ rằng La Tiểu Lâu cư nhiên chủ động rời đi, đứa bé đó dù sao cũng đã cùng mình sinh sống hơn mười mấy năm, bà Kim cũng có vài phần cảm tình.
Cuối cùng, bà Kim đưa lại cho La Tiểu Lâu chiếc vòng cổ mà mình trộm lấy, bản thân thì ở lại La gia.
Sau khi tìm được La Thiếu Phàm, bà Kim nói thẳng ra tất cả. La Thiếu Phàm không dám tin, thậm chí còn đi kiểm nghiệm gen, nhưng cuối cùng hắn vẫn không thể phủ nhận sự thật bản thân là mình chính là con trai ruột của bà Kim.
La Thiếu Phàm biết, hắn không thể để lộ bí mật này ra ngoài, nhưng bí mật này đồng thời cũng là một cơ hội cho hắn xoay người.
Cuối cùng hắn cũng biết vì sao mỗi lần đại phu nhân muốn đưa mình đi học xa nhà, La thiếu tướng lại tìm mọi cách ngăn trở, ông ta vẫn đối với hắn vô cùng tốt, thậm chí có thể nói là không hề thua kém gì so với La Thiếu Quân và La Thiếu Thiên.
La Thiếu Phàm lúc bấy giờ mới đi tìm phụ thân của mình, chất vấn ông xem hắn có phải là con ruột của ông hay không.
La Thành Vận trầm mặc, nói với hắn một câu: “Có phải hay không thì quan trọng gì cơ chứ, mẫu thân của con chưa từng yêu cha, nàng, nàng chỉ là muốn một đứa con mà thôi.”
La Thiếu Phàm nhìn thẳng vào phụ thân, do dự thật lâu, lại hỏi: “Còn La Tiểu Lâu thì sao? Đứa con riêng của ngài?” Những lời này kì thật hắn vì chính mình mà hỏi, hắn mới chính là đứa con không trách nhiệm với cha mẹ.
“Nó? Sự ra đời của nó là một sai lầm, nó rời đi cũng tốt. Về phần nữ nhân kia, con không cần để ý đến bà ta. Đồng thời cũng đừng tin những gì bà ta nói, trước kia bà ta đã làm chuyện có lỗi với mẫu thân của con.” La thiếu tướng nói.
Một sai lầm, đây là định nghĩa mà phụ thân của hắn dành cho hắn.
Khoảnh khắc bà Kim mang La Tiểu Lâu tới cửa, hắn đã không ngừng chế giễu, hắn khinh thường La Tiểu Lâu, thậm chí luôn gây khó dễ cho cậu, nhưng thật không ngờ, đứa con riêng không ai muốn, đứa con riêng không thể được phơi bày ra ngoài ánh sang lại chính là hắn.
La Thiếu Phàm nắm chặt hai tay, một ngày nào đó, hắn sẽ đem tất cả những kẻ từng xem thường hắn dẫm nát dưới lòng bàn chân.
Trước khi đi, La thiếu tướng đã nói một câu khiến La Thiếu Phàm chú ý, mẫu thân của hắn để lại cho hắn một món gì đó, đó chính là vật báu vô giá mà hắn phải gìn giữ cẩn thận.
Nghe xong câu này, La Thiếu Phàm lập tức có ý tưởng xấu, quay lại hỏi xem mẫu thân của La Tiểu Lâu để lại gì cho cậu.
Kim phu nhân cẩn thận ngẫm nghĩ, tựa hồ ngoài chiếc vòng cổ, cũng không có gì khác. Năm xưa bà cảm thấy thích chiếc vòng cổ đó nên vẫn đeo bên người một khoảng thời gian rất dài.
Lúc này, La Thiếu Phàm mới nói mẫu thân giúp hắn lấy lại chiếc vòng cổ kia, bà Kim do dự thật lâu, cuối cùng, không thể chịu nổi hắn dây dưa, gật đầu đồng ý.
Nhưng hôm qua, hắn không thể lấy đồ vật về, liền trực tiếp nổi giận với bà Kim.
125 bị người dòm ngó lúc này đây đang đáng thương nằm trong căn phòng nhỏ cạnh chủ phòng, đây là kết quả của những mồ hôi và công sức mà nó đã bỏ ra để năn nỉ chủ nhân đừng cho nó vào phòng thí nghiệm. Được rồi, tuy rằng chỉ cách chủ phòng một cánh cửa, nhưng tốt xấu gì cũng có thể xem như nó có được một căn phòng riêng, có thể lên mạng, nghe trộm hay làm những việc khác cũng không phải là khó khăn đối với nó!
Trưa thứ hai, sau khi tan học, La Tiểu Lâu liền vội vã rời khỏi trường, 125 lặng lẽ scan toàn bộ trường học, phát hiện người hôm trước muốn đem nó đi không ở gần đó nên cũng không lên tiếng nhắc nhở La Tiểu Lâu phải chờ chủ nhân của cậu cùng về nhà.
|
Sau hôm say rượu, Nguyên Tích cố ý nhấn mạnh y mỗi ngày sẽ trở về ăn bữa tối, nếu không về y sẽ báo trước cho cậu, cho nên, nếu không có gì ngoài ý muốn, La Tiểu Lâu sẽ chuẩn bị bữa tối dành cho hai người ăn.
Lúc sáu giờ, máy liên lạc báo với cậu nhân viên giao hàng sắp tới, La Tiểu Lâu cao hứng cầm lấy chìa khóa, đồng thời dặn trước nhân viên giao hàng đả thông lối đi giữa phòng ở hiện tại của cậu và căn phòng trên lầu, sau đó liền đi lên nhìn căn phòng mới. La Tiểu Lâu cảm thấy vô cùng vừa lòng, tuy rằng để làm phòng thí nghiệm cũng hơi uổng phí một chút, nhưng nơi này thật sự đủ rộng.
Nửa tiếng lại trôi qua, tiếng chuông cửa một lần nữa vang lên. La Tiểu Lâu nhướng mày, không phải Nguyên Tích lại được người khác đưa về nữa đó chứ?
Nhìn qua máy quay, bên ngoài cư nhiên lại là Trầm Nguyên, La Tiểu Lâu kinh ngạc mở cửa.
Trầm Nguyên mỉm cười đứng ngoài cửa, nói: “Sư phụ bảo anh mang nguyên bộ dụng cụ lại đây, không làm phiền em chứ?”
La Tiểu Lâu nghe vậy, mặt mày lập tức vui tươi hớn hở hẳn lên: “Sao lại phiền, vừa lúc em đang rỗi.”
Sau đó, cậu nhìn thấy bãi chiến trường sau lưng Trầm Nguyên, ngây người. Những chiếc thùng ước chừng có thể bày đầy mười căn phòng kia đều là của cậu sao?
La Tiểu Lâu không khỏi thầm cảm thấy may mắn vì hôm qua cậu đã mua thêm căn hộ mới. Lúc đó cậu cũng không ngờ nguyên bộ lại nhiều đến như vậy – bên cạnh những dụng cụ tinh vi cơ hồ có thể bày đầy một tầng lầu của cậu còn có mười thùng nguyên vật liệu lớn, hơn nữa, khi nhìn thấy danh sách nguyên vật liệu, La Tiểu Lâu cười không thể khép miệng lại được.
Tất cả đều là vật liệu cao cấp! Thấp nhất là bậc ba, bậc bốn cũng không ít, ngay cả Trọng Lôi Thạch quý hiếm cũng chất đầy một thùng.
La Tiểu Lâu trợn mắt há hốc mồm, những vật liệu này, thậm chí còn rẻ hơn cả dụng cụ nữa!
Trầm Nguyên cũng âm thầm cảm thán: Làm sao mà ít được, bộ đồ nghề này được chế tạo theo bộ đồ nghề tiêu chuẩn của Nghiêm đại sư cơ mà! Bộ dụng cụ mà tập đoàn chuẩn bị cho đại sư cấp liên bang đương nhiên là phải cao cấp nhất tiên tiến nhất, đồng thời cũng là hoàn thiện nhất. Nếu La Tiểu Lâu chỉ muốn một bộ dụng cụ bình thường thì sư phụ của anh, Địch Gia, đã có thể tự mình làm chủ, lấy một bộ đưa cho La Tiểu Lâu rồi.
Sau khi biết La Tiểu Lâu nắm trong tay những bản thiết kế mà công ty muốn độc quyền mua bán, vì nhiều lý do, Địch Gia cũng không có đưa cho La Tiểu Lâu một cái giá quá cao, thậm chí còn cố ý động tay động chân đối với tên tuổi của La Tiểu Lâu trong hồ sơ của công ty, đương nhiên cũng là vì giữ không cho thân phận của La Tiểu Lâu bị phơi bày ra ánh sáng. Đồng thời ông cũng là một trong số ít những người biết Nghiêm đại sư thu La Tiểu Lâu làm đệ tử.
Nhưng Nghiêm đại sư hiển nhiên không có lo nghĩ nhiều như vậy, tiểu đệ tử của ông làm sao có thể để người khác lợi dụng, thế nên ông lập tức vung lên tuyệt bút xin vật liệu cho mình, toàn bộ đóng gồi rồi mới gửi lên xe đưa đến nhà La Tiểu Lâu.
Đối với vị cơ giáp chế tạo đại sư tính tình táo bạo này, Địch Gia làm bộ trưởng cũng chỉ có thể nhắm một con mắt mở một con mắt. Ông lão một khi đã muốn thiên vị đồ đệ thì ai cũng không thể nói được gì.
Vì thế, ngoại trừ cả một căn hộ bị chiếm dụng, kho hàng của La Tiểu Lâu cũng chất đầy vật liệu.
Chờ mọi thứ được sắp xếp đâu vào đấy, La Tiểu Lâu mời Trầm Nguyên vào phòng khách nghỉ ngơi uống trà – đương nhiên, khi mua hộp trà khô đó, La Tiểu Lâu không thể không than thở, đắt muốn chết.
Ngồi trong phòng khách tràn ngập hương vị thức ăn, dưới ngọn đèn ấm áp, trong tay cầm chén trà, Trầm Nguyên không thể không thừa nhận, căn hộ trong tiểu khu không thể được xem là sang trọng này lại ấm áp đến mức khiến người ta phải hâm mộ.
“Em ở một mình?” Trầm Nguyên mỉm cười bâng quơ hỏi.
La Tiểu Lâu há to miệng, không đợi cậu trả lời, cửa căn hộ mở ra, Nguyên Tích đầu đầy mồ hôi đang đen mặt đứng ở cửa ra vào.
Nguyên Tích từ miệng của các công nhân khuân vác cũng đại khái biết được chuyện gì đang diễn ra, y liếc mắt nhìn người thanh niên đang ngồi ở vị trí vốn luôn dành cho mình, sắc mặt càng trở nên khó coi. Mẹ nó, trong nhà có thay đổi La Tiểu Lâu cũng không biết nên thương lượng với người đứng đầu gia đình là y sao trước một tiếng sao?!
Mẫu thân của y có chuyện gì cũng sẽ báo trước với phụ thân một tiếng, cho dù phụ thân chưa bào giờ phản đối chủ ý của người – nhưng đó chính là sự tôn trọng tối thiểu!
Hơn nữa, cậu còn đem một người đàn ông xa lạ vào nhà là có ý gì?!
|
CHƯƠNG 40 – LỄ VẬT Trong khoảnh khắc, La Tiểu Lâu theo phản xạ muốn đem Trầm Nguyên đi giấu ở một nơi mà Nguyên Tích không thể nào nhìn thấy, nhưng cậu lập tức ý thức được đầu óc của mình hoạt động thật ngu xuẩn, hơn nữa điều này căn bản không thể nào trở thành sự thật được.
La Tiểu Lâu khẩn trương mà vô ý thức nắm chặt lấy chiếc vòng cổ, thanh âm rầu rĩ của 125 vang lên bên tai cậu: “Ôi, ngài đừng trông cậy gì ở tôi—” Nói tới đây, nó sợ bị Nguyên Tích phát hiện nên dứt khoát tắt máy.
La Tiểu Lâu trầm mặc vài giây, đứng lên khỏi sô pha, cố gắng duy trì nụ cười trấn định, ôn hòa nói: “Anh đã trở lại rồi, cơm chiều đã được chuẩn bị tốt. A, anh muốn tắm rửa thay quần áo trước không?”. Trời biết lá gan nhỏ bé của cậu đang run rẩy co rút lại chỉ còn một chút xíu.
Nguyên Tích lạnh mặt đi vào phòng, nhìn La Tiểu Lâu đang vô cùng cẩn thận, y cũng không thể nổi giận được, y biết như vậy sẽ làm tổn hại đến tôn nghiêm của một chủ nhân, bởi vì y và em họ của mình thường xuyên cười nhạo phụ thân mỗi lần người phát tác khi lão bà âu yếm của mình đi tụ hội – bây giờ y có lẽ đã hiểu được một chút.
Mỗi lần trở về nhà, nhìn thấy nụ cười ấm áp của La Tiểu Lâu, Nguyên Tích quả thật cảm thấy bản thân không còn là chính mình nữa, nơi nào đó trong lòng trở nên mềm nhũn đến mức y cũng không thể thích ứng, có lần y còn nghĩ rằng mình sinh bệnh, nhưng thật rõ ràng, đây chỉ là một cảm giác trọng yếu khác trong cuộc sống của y mà thôi.
Phụ thân từng nói, mỗi người đàn ông đều có cảm giác này…
Không có biện pháp, có nô lệ chính là như vậy, Nguyên Tích tự nhủ.
Dù vậy, Nguyên Tích cũng không rộng lượng đến mức tỏ vẻ tha thứ, y lạnh lùng hừ một tiếng, lướt qua người La Tiểu Lâu, đến ngồi trên ghế sô pha, trừng mắt nhìn người đàn ông chết tiệt ở đối diện.
La Tiểu Lâu xấu hổ ngồi trở về vị trí, giới thiệu hai người với nhau: “Đây là người ở chung nhà với em, Nguyên Tích. Còn đây là đồng sự ở chỗ làm của tôi, giúp tôi đưa dụng cụ đến đây.”
Nghe được bốn chữ “người ở chung nhà”, trong mắt Trầm Nguyên hiện lên suy nghĩ sâu xa, khách khí nói với Nguyên Tích: “Xin chào.”
Nguyên Tích mặt không chút thay đổi gật đầu, sau đó ánh mắt chờ đợi một lời giải thích dừng lại trên người La Tiểu Lâu.
La Tiểu Lâu âm thầm rít gào, làm ơn đi, đừng có khó khăn như vậy có được hay không a!Tuy rằng, nhờ gần đây lên mạng tìm hiểu, cậu cũng biết bản tính độc chiếm và sở hữu địa bàn của loài mèo là rất dữ dội….
Nhìn thấy tình hình này, Trầm Nguyên khẽ cười cười, đứng dậy nói: “Nếu không còn việc gì anh cũng nên trở về báo cáo kết quả với sư phụ, Tiểu Lâu, nếu còn vấn đề gì thì nhớ liên lạc cho anh.”
La Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở ra, khách khí nói: “Anh có muốn ăn cơm chiều trước khi đi không?”
Trầm Nguyên lắc đầu: “Không quấy rầy em nữa, sư phụ đang chờ anh, hơn nữa bên ngoài còn có nhân viên giao hàng.”
La Tiểu Lâu một lần nữa biểu hiện lòng biết ơn của mình, sau đó tiễn Trầm Nguyên ra cửa.
Lúc trở vào, La Tiểu Lâu liền trông thấy Nguyên Tích đang cau mày đánh giá chỗ ngồi vốn dành riêng cho y, ho khan một tiếng, cậu nhẹ giọng nói: “Đồng nghiệp của tôi giúp tôi mang một số dụng cụ đến đây, bởi vì không đủ chỗ để, cho nên tôi đã mua lại căn phòng trên lầu và một kho hàng ngầm. Như vậy sẽ tiện lợi hơn cho tôi xử lý vật liệu, chế tạo linh kiện, lắp ráp hộp năng lượng và những thứ khác.”
Ân? Hộp năng lượng? Nguyên lai cậu lăn qua lăn lại với mấy thứ này là để làm quà tặng sinh nhật cho y? Biểu tình của Nguyên Tích nhanh chóng dịu xuống, y lựa chọn xem nhẹ những nội dung phía trước ba chữ “hộp năng lượng”.
Tuy rằng toàn bộ giông tố trong lòng đã rút đi, Nguyên Tích vẫn giữ bộ mặt cứng ngắc, kháng nghị: “Tôi nhớ mình đã từng nói với cậu, có một số việc cậu nhất định phải thông qua ý kiến của tôi, nhất là những việc quan trọng. Mặt khác, là chủ nhân của cậu, tôi có trách nhiệm phải vì cậu suy nghĩ, cậu chọn bạn phải thận trọng, đặc biệt là nam nhân—-” Nói đến lời cuối cùng còn làm ra vẻ lo nghĩ cho La Tiểu Lâu.
“Từ từ!” La Tiểu Lâu nhịn không được nói, “Tại sao tôi phải cẩn thận khi kết bạn, anh cũng nên cẩn thận mới phải, nhất là nữ….”
Hử? Nữ? Nghĩ đến người đưa Nguyên Tích về ngày hôm đó, La Tiểu Lâu không thể không lo lắng, sao cậu lại bắt đầu trở nên kỳ quái giống người này a a a!
Sắc mặt của Nguyên Tích vụt đỏ lên, y đứng dậy, chỉ tay vào trán La Tiểu Lâu.
La Tiểu Lâu sợ tới mức run lên, trời ạ, khó có hôm nào như hôm nay Nguyên Tích biểu hiện ra thái độ không muốn truy cứu, cậu lại đổ thêm dầu vào lửa để làm chi?! Kì thật, cậu, cậu không hề để ý đến việc kết bạn của Nguyên Tích!
Nguyên Tích chỉ vào La Tiểu Lâu nửa ngày, cuối cùng hung tợn nói: “Đi chuẩn bị cơm chiều đi, tôi sắp chết đói rồi!”
Tuân lệnh y, La Tiểu Lâu nhanh chóng vọt vào bếp, chừa lại Nguyên Tích vẫn còn đỏ mặt đứng tại chỗ.
Mỗi lần phụ thân bị mẫu thân chỉ trích vì thân thiết với người nào đó, ông đều nói với bọn họ: thê tử ghen kì thật là một biểu hiện của tình yêu mà nàng dành cho ngươi, cho nên chúng ta nên cảm thấy hạnh phúc chứ không phải là phẫn nộ.
Nguyên Tích phát hiện nhiệt độ trên mặt y không thể nào hạ xuống, đến khi La Tiểu Lâu lo lắng đặt một ly sữa trước mặt y, y mới trừng mắt liếc La Tiểu Lâu một cái, cầm chiếc ly trước mặt lên.
Ừm, hương vị cũng không tệ lắm…. La Tiểu Lâu cố gắng lấy lòng y cũng vô dụng mà thôi! —- Lại nói, La Tiểu Lâu đã lâu không mua bánh ngọt ở Tam Mộc về — Hơn nữa, y có bạn là nữ từ khi nào? Nguyên Tích cố gắng nhớ lại.
La Tiểu Lâu bê bữa tối lên, rau củ, rau củ, rau củ, tôm, hương vị mê người ập vào mặt. Nguyên Tích cũng không thể giữ vẻ mặt căng cứng được nữa, theo y quan sát, tiểu nô lệ đã thầm yêu mình này, từ trước đến nay quả thật là toàn tâm toàn ý đối với mình.
“Thứ sáu này cậu xin phép nghỉ một bữa đi.” Nguyên Tích bỗng nhiên mở miệng nói.
La Tiểu Lâu nhìn biểu tình như nói “Cậu đã vì Yates mà xin nghỉ phép một ngày, nếu dám cự tuyệt tôi, tôi sẽ nổi bão cho cậu xem” của Nguyên Tích, không thể không gật đầu, thứ sáu là sinh nhật của Nguyên Tích, có lẽ y muốn ăn mừng một chút vào thứ bảy. Một năm chỉ có một lần, cậu không nên cự tuyệt.
Nói đến sinh nhật, La Tiểu Lâu lại nhớ đến món quà sinh nhật mà mình còn chưa động thủ chế tạo. Đương nhiên, tất cả mọi thứ bây giờ đã sẵn sàng, vật liệu, thiết bị đều đầy đủ, ngày mai bắt đầu chế tạo đi.
Sau bữa tối, La Tiểu Lâu xử lý hết việc nhà, đem 125 bỏ vào căn phòng nhỏ kế bên chủ phòng, sau đó lên giường.
Tuy chiếc giường hiện giờ diện tích rất lớn, nhưng La Tiểu Lâu cũng rộng lượng không bỏ rơi con mèo Nguyên Tích có tập tính thích cùng chồng ngủ. Đương nhiên, đêm nào cậu cũng tiến vào trong lồng ngực của Nguyên Tích, quấy rầy Nguyên Tích, thật sự có chút ngượng ngùng, nhưng mỗi lần cậu tỏ ý muốn tách ra, Nguyên Tích đều rất giận dữ…
Chiều hôm sau, La Tiểu Lâu chuẩn bị cơm tối từ sớm. Dựa theo thời gian huấn luyện từ trước đến nay của Nguyên Tích, đại khái phải hai tiếng nữa y mới về đến nhà, La Tiểu Lâu yên tâm mang theo tài liệu lên phòng thí nghiệm trên lầu.
Dựa theo phương pháp mà 125 đã giải thích, trước tiên phải xử lý Trọng Lôi Thạch, sau đó cẩn thận cất vào hộp.
Mấy hôm trước Trầm Nguyên đã giúp cậu xử lý vật liệu đủ để lắp ráp ba hộp năng lượng, La Tiểu Lâu suy nghĩ, sau khi tài khoản của mình có thêm tiền, cậu đã liên lạc với Cao chủ quản mua thêm một phần vật liệu, nhưng không có Kim Hà Tinh. Giống lần trước, lượng vật liệu này đủ để chế tạo bảy hộp năng lượng.
Trước tiên La Tiểu Lâu xử lý toàn bộ tài liệu, xong, để riêng một bên, sau đó mới lấy ra Trọng Lôi Thạch mà Nghiêm đại sư đã đưa cho cậu.
Thanh âm của 125 cũng trở nên nghiêm túc, nói bên tai La Tiểu Lâu: “Ngài đã biết được phương pháp chế tạo Trọng Lôi Thạch, nhưng lần này, ngài cần phải thay đổi một chút. Trong quá trình gia công Trọng Lôi Thạch gia nhập Ô Thạch, đồng thời sử dụng ý thức nguyên lực để dẫn đường cho cả hai loại vật chất. Bởi vì ý thức của ngài chỉ mới ở giai đoạn đầu tiên, cho nên hiệu quả thế nào còn chưa thể nói trước, trong lúc ứng dụng bất kì chuyện gì cũng có thể xảy ra, cho nên bản thân cần phải khống chế cho thật tốt.”
Dừng lại một chút, 125 lại bổ sung: “Tôi sẽ ở bên cạnh trông chừng, vạn nhất có gì ngoài ý muốn xảy ra, tôi sẽ đánh thức ngài.”
La Tiểu Lâu gật gật đầu, hít sâu một hơi, bắt tay vào xử lý Trọng Lôi Thạch.
Âm thầm đếm thời gian, khoảnh khắc máy liên lạc rung lên, La Tiểu Lâu bỏ thêm Ô Thạch vào, nhắm mắt lại.
Ứng dụng của ý thức nguyên lực chính là sử dụng tinh thần lực để dẫn đường cho vật chất phản ứng với nhau. Theo 125 nói, Nghiêm đại sư chắc chắn có thể làm được, thậm chí ngay cả Địch Gia cũng có một ít tinh thần lực, như vậy còn cậu thì sao?
Lúc mới bắt đầu, La Tiểu Lâu cảm thấy có một chút bối rối thoáng qua, vừa vì thiếu tự tin vừa vì khẩn trương, khẩn trương khi nghĩ rằng bản thân không thể thất bại, Ô Thạch rất quý, cậu nhất định không thể để Ô Thạch phải lãng phí trong tay mình.
Nhưng càng bối rối cậu lại càng không thể bắt được trọng điểm, đầu ngón tay của La Tiểu Lâu thậm chí bắt đầu xuất hiện một chút run rẩy.
“Bình tĩnh, giống như lần đầu tiên ngài cảm nhận thấy, nhìn thấy ý thức nguyên lực.” Thanh âm của 125 bỗng nhiên truyền tới.
Nhìn thấy, đúng vậy, là nhìn thấy, La Tiểu Lâu bỗng nhiên nhớ lại, khi đó cậu nhắm mắt lại nhưng lại khao khát được biết những gì đang diễn ra.
Sắp nhìn thấy, sắp nhìn thấy rồi —- thời gian vẫn chưa đủ! Sau một loạt cảm xúc vội vàng xao động, cuối cùng La Tiểu Lâu cũng nhìn thấy Trọng Lôi Thạch và Ô Thạch đang phản ứng với nhau. Nhưng đã đến thời kì cuối của phản ứng, cậu không kịp sử dụng ý thức nguyên lực, cũng chỉ có thể nhìn trung tâm đá năng lượng dần dần thành hình.
La Tiểu Lâu mệt mỏi mở mắt ra, cất đá năng lượng trở vào.
Phòng thí nghiệm im lặng trong chốc lát, 125 ở bên tai an ủi: “Kỳ thật đã rất tốt rồi, ít nhất cuối cùng ngài cũng đã thấy được. Điều này cũng đủ để chứng minh gen của ngài là vô cùng hoàn mỹ, bất quá là gen của của con người vẫn luôn níu chân ngài mà thôi.”
Hắc, tên hỗn đản nhà ngươi, cách nói này tuyệt đối không thể khiến ta cao hứng!
La Tiểu Lâu không để ý đến 125, lại bắt đầu xử lý phần Trọng Lôi Thạch thứ hai. Lúc này đây, vừa bỏ thêm Ô Thạch, La Tiểu Lâu liền tiến vào trạng thái.
Nhìn thấy điểm sáng chậm rãi di động, La Tiểu Lâu có chút mờ mịt, nói là dẫn đường, vậy như thế nào mới là dẫn đường? La Tiểu Lâu do dự một giây, trải qua kinh nghiệm của lần trước, cậu biết lúc này đây thời gian là không thể lãng phí. Cắn chặt răng, La Tiểu Lâu cố gắng dùng ý thức nguyên lực bao lấy điểm sáng đang phản ứng này.
Khi loại cảm giác tiếp xúc quái dị này truyền đến, La Tiểu Lâu biết cậu đã làm đúng! Nguyên lai đây chính là dựa vào tinh thần lực tác động đến phản ứng của vật chất, La Tiểu Lâu cẩn thận khống chế nguồn năng lượng mà cậu chưa quen thuộc kia, sau đó chậm rãi dẫn đường hai loại hạt.
Thời gian tựa hồ trôi qua thật lâu, nhưng lại tựa hồ trong nháy mắt, La Tiểu Lâu mở mắt ra.
Cậu đã thành công! La Tiểu Lâu kích động lấy hòn đá năng lượng mà cậu đã xử lý tốt ra, quan sát thật lâu nhưng vẫn không thấy có gì khác thường, sau đó bỏ vào chiếc hộp đánh số hai.
“Ừm, rất tốt, tiếp tục đi. Thừa dịp còn chưa mất đi cảm giác quen thuộc, dựa theo lượng ý thức nguyên lực của ngài xử lý hoàn toàn không có vấn đề gì.” 125 ở một bên nói.
La Tiểu Lâu gật gật đầu, lại tiếp tục xử lý Trọng Lôi Thạch.
Cảm giác này không hoàn toàn giống với cảm giác của cậu khi lần đầu tiên tiếp xúc với ý thức nguyên lực, nhìn ra phương pháp lắp ráp đơn giản nhất cho linh kiện, nhưng điều khiến cho La Tiểu Lâu mừng rỡ chính là cậu đã biết được một ứng dụng khác của ý thức nguyên lực. Cậu như đang rảo bước trên một hành lang xa lạ dẫn đến một cánh cửa mới, thật cẩn thận bước từng bước, rồi dần trở nên quen thuộc.
Nhắm mắt, sử dụng ý thức nguyên lực để nhìn thấy thứ mà cậu muốn, sau đó bao bọc lấy, dẫn đường, cẩn thận khống chế —- đây chính là thế giới của tinh thần lực.
Khóe miệng của La Tiểu Lâu xuất hiện một chút mỉm cười, cảm giác này thật sự không tồi.
Nếu là khống chế dĩ nhiên là sẽ có tốt có hỏng, từng bước một trở nên quen thuộc, La Tiểu Lâu bắt đầu sử dụng ý thức nguyên lực trộn Ô Thạch và Trọng Lôi Thạch một cách cành nhanh càng đều.
Cái thứ năm, cái thứ sáu, cái thứ bảy….càng về sau càng quen thuộc, càng thuận buồm xuôi gió.
125 từng nói, cậu hiện giờ đang ở giai đoạn đầu tiên, có thể khiến năng lượng tuần hoàn nhiều nhất là mười lần, nhưng hộp năng lượng sáu ngàn Gauss sau 10 lần tuần hoàn cũng đã thành sáu mươi ngàn Gauss rồi!
Đối với những hộp năng lượng hiện có mà nói, đó là một con số khủng bố, nếu đưa một hộp năng lượng như vậy cho Nguyên Tích – khóe miệng của La Tiểu Lâu cong lên.
Cái thứ tám, cái thứ chin, hai lần xử lý Trọng Lôi Thạch này La Tiểu Lâu đều cảm thấy cậu đã thành công, tuy rằng không dám chắc chắn về số lần tuần hoàn, nhưng cậu đã làm với tất cả khả năng mà mình có thể vận dụng.
La Tiểu Lâu nhìn viên Trọng Lôi Thạch cuối cùng trong tay, kỳ thật cậu cảm thấy hơi mệt, tuy là ý thức nguyên lực của cậu không ít, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên vận dụng vào thực tiễn. Lúc ban đầu còn có cảm giác hưng phấn, nhưng càng về sau lại càng cảm thấy mệt mỏi. Nhất là hiện tại, cậu có cảm giác muốn quay trở về giường ngủ ngay lập tức.
La Tiểu Lâu nhìn chín chiếc hộp trên bàn, quyết định, quên đi, còn một cái cuối cùng, xử lý nốt cậu cũng yên tâm hơn.
La Tiểu Lâu bỏ phần Trọng Lôi Thạch cuối cùng vào dụng cụ, còn chưa bỏ Ô Thạch vào cậu đã mệt mỏi đến cơ hồ nhắm mắt lại. Nhưng La Tiểu Lâu đang ở trạng thái ứng dụng ý thức nguyên lực, nhắm mắt lại cũng không có nghĩa là cậu nghỉ ngơi, cậu thậm chí còn có thể nhìn thấy xung quanh một cách rõ ràng hơn, La Tiểu Lâu trong vô thức bị hấp dẫn bởi phía trung tâm phản ứng của Trọng Lôi Thạch.
Khi thời gian đến, La Tiểu Lâu vẫn nhắm chặt hai mắt, thuần thục từ từ bỏ thêm Ô Thạch vào, sau đó bắt đầu khống chế hoạt động của các hạt Ô Thạch, khiến chúng phải sắp xếp đều đặn giữa các hạt Trọng Lôi Thạch.
Không biết có phải do lần này tiến vào trạng thái sớm hơn một chút hay không mà La Tiểu Lâu có cảm giác thời gian thực hiện lần này còn ngắn hơn, cư nhiên đã sắp xếp xong rồi. Nhưng thời gian để phản ứng diễn ra là cố định, La Tiểu Lâu cũng chỉ có thể tiếp tục chờ, trong lúc đó cậu cũng có thể khống chế khiến các hạt sắp xếp càng thêm hoàn mỹ.
Nhưng trong trạng thái mỏi mệt, động tác của La Tiểu Lâu đột nhiên xuất hiện sự khác biệt, một hạt Ô Thạch thoát khỏi sự khống chế của La Tiểu Lâu, không còn nằm giữa khoảng trống giữa các hạt Trọng Lôi Thạch nữa, mà lại nhập vào một hạt Trọng Lôi Thạch khác!
La Tiểu Lâu đang buồn ngủ bỗng nhiên giật mình, khác biệt, một khác biệt lớn như vậy, cậu phải làm sao bây giờ?
Bây giờ cậu có thể khống chế chuyển động của hạt, nhưng tách hạt là chuyện cậu hoàn toàn không thể thực hiện!
Nhưng phản ứng đang diễn ra, La Tiểu Lâu không thể thoát khỏi trạng thái đi hỏi 125, mà hỏi xong trở về thì phản ứng cũng đã hoàn tất, cho dù phản ứng chưa hoàn tất thì cậu cũng không thể tìm lại hạt dung hợp kia.
Nên làm cái gì bây giờ? Phiền toái càng lúc càng nhiều, đầu La Tiểu Lâu đau như muốn nứt ra, ý thức nguyên lực của cậu gần như đã cạn kiệt.
Tách ra, vô luận thế nào cũng không thể tách ra, La Tiểu Lâu tức giận, nếu đã không thể tách ra, vậy dung hợp toàn bộ đi! Ít nhất cũng sẽ tạo nên một tình huống cân bằng.
Trong cơn giận dữ, La Tiểu Lâu đem tất cả hạt Ô Thạch dung hợp với hạt Trọng Lôi Thạch bên cạnh. Lúc này phản ứng cũng đến thời gian kết thúc. Trước khí mở mắt, La Tiểu Lâu một lần nữa nhìn lại thành quả của cậu trong cơn tức giận, bất ngờ thay, thoạt nhìn qua lại có vẻ chỉnh tề đều đặn, thậm chí còn có cảm giác hòa hợp.
La Tiểu Lâu giật mình, cậu cảm thấy có thứ gì đó chợt lóe qua — nhưng rốt cuộc là cái gì? La Tiểu Lâu cũng không có đủ tinh thần để mà suy nghĩ, vừa ngả đầu xuống bàn thì cậu đã ngủ mất.
Về đến nhà, Nguyên Tích tự mình tìm vào phòng thí nghiệm, trông thấy La Tiểu Lâu đang dựa vào bàn mà ngủ, y nhíu nhíu mày.
Có gắng lấy lòng y đến vậy cơ à —- Nguyên Tích nhìn gương mặt tái nhợt vì mỏi mệt của La Tiểu Lâu, hai làn môi mỏng mím chặt, rõ ràng không phải là người đẹp nhất mà y từng thấy, nhưng vì sao lại, vì sao lại đáng yêu đến thế….
La Tiểu Lâu cảm thấy bản thân như đang nằm mơ, trong mơ cậu thấy một con mèo thật to nhảy lên cổ mình, tuy rằng nặng, nhưng vùng cổ thật ấm áp, hơi thở nóng hổi phun lên cổ.
Một lát sau, con mèo này bắt đầu cắn cậu, nhẹ nhàng, lại mang theo cảm giác ướt át, cậu thậm chí có thể cảm nhận được những chiếc răng nanh và đầu lưỡi linh hoạt — ah, con mèo này sao càng ngày càng đi xuống vậy.
La Tiểu Lâu giãy dụa tỉnh lại, sau đó trông thấy Nguyên Tích đang cúi đầu đứng trước mặt cậu.
La Tiểu Lâu luống cuống đứng lên, dụi mắt, nhìn đồng hồ: “Đã trễ thế này rồi cơ à, vậy đi ăn cơm chiều thôi.” Nói xong đứng dậy che lại những gì trên bàn, cậu không muốn Nguyên Tích sớm phát hiện lễ vật mình muốn tặng cho y.
Nguyên Tích liếc nhìn cổ La Tiểu Lâu một cái, không nói gì thêm, xoay người ra ngoài.
Ngày hôm sau, sau khi tan học, La Tiểu Lâu lại tranh thủ thời gian Nguyên Tích còn huấn luyện mà chạy lên lầu.
Tất cả vật liệu đã được xử lý tốt từ hôm qua, cho nên hiện tại cậu chỉ cần lắp ráp chúng thành một sản phẩm nguyên vẹn mà thôi. La Tiểu Lâu thảo luận với 125 một chút, quyết định lắp ráp loại cuối cùng, dù sao, lúc ở Khải Ân, loại cuối cùng cũng là loại cho ra con số năng lượng cao nhất.
Nhẩm lại phương pháp thiết kế một lần nữa, cuối cùng, La Tiểu Lâu bắt tay vào lắp ráp.
Sau khi hoàn thành hộp năng lượng thứ nhất, La Tiểu Lâu đặt nó vào máy đo phản ứng, sau đó yên lặng chờ đợi, đối với hộp năng lượng đầu tiên, La Tiểu Lâu không hề ôm hi vọng, bởi vì về căn bản, cậu đã không kịp ứng dụng ý thức nguyên lực.
Năm phút sau, La Tiểu Lâu lấy ra nhìn, bên trên rõ ràng xuất hiện: tám ngàn năm trăm Gauss.
La Tiểu Lâu há to mồm, Trọng Lôi Thạch quả nhiên thích hợp để làm đá năng lượng hơn là Kim Hà Tinh, nhưng cậu tuyệt đối không thể ngờ rằng lại hơn kém nhau nhiều đến như vậy!
Nghĩ đến đây, La Tiểu Lâu bắt đầu hưng phấn hẳn lên, tùy tay đặt hộp năng lượng thứ nhất vào một chiếc hộp, cậu lập tức bắt đầu lắp ráp cái thứ hai.
Bởi vì đã trải qua hai lần thực hiện, các bước thực hiện cũng càng thêm thuần thục, La Tiểu Lâu nhanh chóng hoàn thành hộp nặng lượng thứ hai, sau đó nôn nóng bỏ nó vào máy đo phản ứng.
Rốt cuộc cậu có thể làm được đến mức nào, năng lượng có thể tuần hoàn hay không, nếu có thì là mấy lần….
|
CHƯƠNG 41 – KÌ TÍCH Âm báo từ máy đo phản ứng vang lên, La Tiểu Lâu không thể kiềm được cảm giác lo lắng và kích động, nhanh chóng lấy hộp năng lượng ra.
Trên màn hình hộp năng lượng rõ ràng hiện lên: tám ngàn bảy trăm Gauss, mà phía dưới con số tám ngàn bảy trăm Gauss là một con số 5 nho nhỏ màu vàng.
La Tiểu Lâu chưa mở miệng hỏi, 125 đã hô nhỏ một tiếng: “Oa”
La Tiểu Lâu đợi trong chốc lát, rốt cuộc nổi giận, “Oa” là ý gì?! Bình thường cái miệng cứ quang quác quang quác không chịu im, còn bây giờ sao chỉ biết phát ra có một tiếng vậy?
“Tôi cần phải nhìn gần hơn, nhìn gần hơn.” Trước khi La Tiểu Lâu kịp phát hỏa, thanh âm vô cùng nghiêm túc của 125 từ túi áo vang lên.
La Tiểu Lâu lấy viên ngọc xanh biếc ra khỏi túi áo, đặt bên cạnh hộp năng lượng, sau đó nín thở chờ đợi, đến khi —- viên ngọc xanh biếc nằm trên một mặt bàn trống không, giống như chưa từng có hộp năng lượng nào tồn tại trên đó.
“Ê, tên hỗn đản 125 này! Ngươi nhổ ra cho ta!” La Tiểu Lâu phẫn nộ cầm lên viên ngọc thạch xanh biếc đến vô tội, “Đừng có mà giả bộ, ta biết chắc là ngươi lấy, đó là hộp năng lượng đầu tiên ta hoàn thành mà xuất hiện một kết quả khác, ta còn chưa kịp nhìn rõ nữa!”
Trời ơi, sao những thứ bên cạnh cậu toàn khiến cậu buồn bực không vậy, cậu thật muốn bóp cổ 125 để nó phải phun đồ ra, nhưng ai có thể nói cho cậu biết, làm sao để xác định cổ của một viên đá hay không?!
“Được rồi, được rồi, mau buông tay! Tôi nhả ra cho ngài là được chứ gì.” 125 lóe sáng, hộp năng lượng từ trong không khí một lần nữa xuất hiện trên mặt bàn, nó nhỏ giọng nói thầm: “Là một dị thú, ngài quả thật là quá keo kiệt, tôi — tôi chỉ lấy vào scan một chút để có thể cho ra kết quả càng chính xác mà thôi.”
La Tiểu Lâu hoài nghi liếc nhìn 125 một cái, để bảo đảm, cậu cất hộp năng lượng vào chiếc hộp đánh số hai, “Kết quả thế nào?”
Đối với hành động này của cậu, 125 vô cùng tổn thương liếc La Tiểu Lâu một cái, giọng nói cũng trở nên vô cùng phiền não: “Theo kết quả cho thấy, với một người chỉ có một nửa huyết thống dị thú, thì sự tiến bộ của ngài khiến tôi khá kinh ngạc. Theo kho thông tin của tôi, thì những dị thú mới bắt đầu sử dụng tinh thần lực rất khó khống chế được năng lượng của nó. Hơn nữa, những dị thú này tôi luyện chủ yếu là kĩ năng chiến đấu, quá trình tu luyện thường gắn liền với nguy hiểm cực kì lớn, dị thú còn nhỏ khống chế không tốt có thể dẫn đến ý thức nguyên lực bùng nổ, cho nên, thường thường, khi dị thú mới bắt đầu tu luyện, sẽ có một trưởng bối ở bên cạnh để hướng dẫn.”
Hỗn đản, sao lúc trước không nghe ngươi nói?! La Tiểu Lâu nghĩ mà sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh, nếu thực sự nguy hiểm đến tính mệnh, vậy cậu phải sử dụng ý thức nguyên lực như thế nào? Không biết thì thôi, nhưng hôm qua vừa trải qua loại cảm giác tuyệt vời này, bảo cậu bỏ cậu cũng thật luyến tiếc.
“Bất quá, nguyên nhân chính là vì không có dị thú chỉ đạo. tôi cũng không để ngài phải tu luyện những kĩ năng chiến đấu công kích, chỉ để ngài tu luyện một số kĩ năng đơn giản, cho đến giờ chưa từng xuất hiện tình huống nguy hiểm. Đối với dạng huấn luyện ý thức nguyên lực đơn giản này, ngài hoàn toàn không cần lo lắng, dù sao, tôi, cơ giáp ưu tú nhất liên bang, cũng đang ở bên cạnh ngài.” 125 muốn ưỡn ngực, nhưng động tác này có vẻ có chút khó khăn, thân hình trơn bóng của nó ở trong tay La Tiểu Lâu lăn qua lăn lại.
Làm bạn với một cỗ não nhân tạo thật khiến người ta lo lắng, nhưng nếu không có gì nguy hiểm, La Tiểu Lâu cũng sẽ không so đo, cậu càng nóng lòng biết một việc khác: “Con số trên hộp có ý nghĩa gì?”
“A, phía trên là trị số năng lượng của hộp năng lượng này, phía dưới là số lần tuần hoàn có thế có.” 125 yên lặng quay trở lại tra xét tư liệu của nhân loại, cũng chẳng còn cách nào khác, chủ nhân có một nửa dòng máu nhân loại, nó phải hiểu rõ toàn bộ tin tức về con người, vài giây sau, 125 còn nói thêm: “Cho dù là dị thú, lần đầu tiên cũng chỉ có thể đạt được 3-4 lần tuần hoàn, cho dù ngài không luyện tập những kĩ năng khác, chỉ luyện tập chế tạo linh kiện cơ giáp, thì việc đạt đến kết quả như thế này đã là không tồi, không hổ là gen của Ly gia tộc. Tôi nói mười lần, thật ra, là trình độ cao nhất mà ý thức nguyên lực giai đoạn đầu có thể đạt đến.”
Đúng vậy, cổ vũ chủ nhân là chuyện tất yếu, nó sẽ giúp thúc đẩy tình cảm giữa chủ nhân và vật nuôi — nó, nó không có đang nịnh bợ La Tiểu Lâu!
La Tiểu Lâu căn bản không có nghe thấy câu cuối cùng của 125, cậu kích động nhìn hộp năng lượng đánh số hai, cảm giác hạnh phúc đột nhiên ùa đến —- tám ngàn bảy trăm Gauss, tuần hoàn năm lần! Chính là bốn mươi ba ngàn năm trăm Gauss! Trời ơi, cậu yêu bảo bối Ô Thạch này đến chết mất!
Hộp năng lượng từ bậc bốn trở lên vô cùng hiếm thấy trên An Tắc tinh cầu, cơ hồ không có cửa hàng nào bán loại hộp năng lượng cao cấp này, trừ phi là ở những hội chợ bán đấu giá, đặc biệt hoặc là chợ đêm, giá cả thường cũng cao đến thái quá.
Nếu muốn hộp năng lượng bậc bốn hoặc cao hơn, chỉ có thể đặt cơ giáp chế tạo đại sư chế tạo. Ngoài việc bản thân phải cung cấp tài liệu, còn phải trả thêm một khoản tiền. Cơ giáp chế tạo đại sư trên An Tắc tinh cầu tuy rằng ít nhưng cũng không phải không có, dù vậy, chỉ một số ít chiến sĩ cơ giáp mới có cơ hội tiếp xúc với cơ giáp chế tạo đại sư.
Hộp năng lượng bậc một một ngàn Gauss, hộp năng lượng bậc hai ba ngàn Gauss, hộp năng lượng bậc ba năm ngàn Gauss.
Hộp năng lượng bậc bốn hơn mười ngàn Gauss, hộp năng lượng bậc năm hơn ba mươi ngàn Gauss, hộp năng lượng bậc sáu hơn năm mươi nghìn Gauss, hộp năng lượng bậc bảy hơn một trăm ngàn Gauss, hộp năng lượng bậc tám hơn ba trăm ngàn Gauss, hộp năng lương bậc chín hơn năm trăm ngàn Gauss.
Đối với hộp năng lượng dành cho cơ giáp, mỗi ba cấp là một trình độ hoàn toàn mới, hộp năng lượng bậc ba là dành cho cơ giáp cấp thấp, hộp năng lượng từ bậc bốn đến bậc sáu là dành cho cơ giáp cao cấp, mà hộp năng lượng từ bậc bảy đến bậc chín là dành cho những cơ giáp vô cùng khoa trương.
Đây là toàn bộ tư liệu La Tiểu Lâu tra được trên mạng, hộp năng lượng bậc mười chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Nhưng nhờ có Ô Thạch, chỉ là một tay ngang như cậu, với những vật liệu đơn giản cũng đã có thể chế tạo ra hộp năng lượng bậc năm trở lên! La Tiểu Lâu ôm lấy hộp, vô cùng cảm động, thứ này trị giá biết bao nhiêu là tiền a.
“Tôi không thể không nhắc nhở ngài, đừng nghĩ đến việc mang hộp năng lượng này đi bán, người khác sẽ phát hiện ra sự tồn tại của Ô Thạch.” 125 cũng hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm hộp năng lượng kia, đồng thời không quên nhắc nhở chủ nhân.
Nhiệt tình của La Tiểu Lâu rốt cuộc cũng hạ xuống, cậu đặt chiếc hộp đang cầm trong tay xuống, bắt đầu chế tạo những hộp năng lượng còn lại.
Hộp thứ ba là tám ngàn năm trăm Gauss, số lần tuần hoàn vẫn như cũ là năm lần. Cái thứ tư là tám ngàn tám trăm Gauss, tuần hoàn năm lần.
Thoáng nhìn đồng hồ, La Tiểu Lâu có chút luyến tiếc đi xuống lầu, hôm nay chỉ đành phải dừng lại ở đây. Cậu đã vô cùng thuần thục, nhưng thời gian chế tạo hộp năng lượng cũng không ngắn.
Hai ngày tiếp theo, chiều nào tan học La Tiểu Lâu cũng chạy nhanh về nhà, chế tạo hộp năng lượng, cậu phải chọn ra cái tốt nhất trước thứ sáu.
Cái thứ năm là tám ngàn năm trăm Gauss, tuần hoàn sáu lần.
Từ cái thứ năm trở đi, số lần tuần hoàn không khi nào ít hơn sáu, La Tiểu Lâu cũng không thể không đặt hộp năng lượng cách xa một chút, bởi vì 125 đã sắp phát điên.
Hộp năng lượng thứ tám lại bắt đầu xuất hiện một kinh hỉ, tám ngàn tám trăm Gauss, tuần hoàn bảy lần. Hộp năng lượng thứ chín, tám ngàn bảy trăm Gauss, tuần hòa tám lần!
Xét trên tất cả các phương diện, hộp năng lượng thứ chín là hộp năng lượng tốt nhất mà cậu đã chế tạo, gần bảy trăm ngàn Gauss, đã gần đạt đến sản phẩm bậc sáu! La Tiểu Lâu mê muội nhìn một loạt hộp năng lượng, thật sự có cảm giác thành công.
“Này, ngài không thể đối xử với tôi như vậy! Kỳ thật lễ vật ngài chỉ cần tặng một là đủ rồi! Được rồi, xem như vì tình cảm giữa hai người suy nghĩ, ngài có thể tặng thêm vài cái, nhưng chẳng lẽ một cái ngài cũng không thể để lại cho tôi!” 125 thét vào lỗ tai cậu.
Nếu La Tiểu Lâu nói không, nó đã chuẩn bị sẵn sàng để khóc, lấy lòng, giả bộ đáng thương, đủ các loại thủ đoạn —- có một chủ nhân như vậy, nó nhất định là cỗ cơ giáp đáng thương nhất liên bang!
La Tiểu Lâu xoa đôi mắt đã mỏi nhừ, may mà hôm nay cậu về nhà sớm, còn một hộp cuối cùng, hẳn là có thể lắp ráp kịp.
Nhưng trước đó, cậu cần phải xử lý cái tên đã quấy rầy cậu suốt mấy bữa tối.
La Tiểu Lâu cầm lấy 125 vẫn đang mải mê lải nhải, đưa nó lên trước mặt, nói: “Ta chưa bao giờ nghĩ một cái cũng không cho ngươi, nhưng ngươi ít ra cũng phải để ta xem thành quả sự cố gắng của ta cái đã chứ. Thế này đi, ta chọn ba, ngươi chọn năm trong những cái còn lại, cho ngươi một nửa, ta nghĩ ngoài việc chữa hệ thống cũng đủ cho ngươi sử dụng trong một thời gian dài.”
125 mừng rỡ, kích động đến mức cả người tỏa sáng: “Thật, thật sự?! Ôi, ngài biết không, ngài là vị chủ nhân anh minh nhất, ôn hòa nhất, rộng rãi nhất trên thế giới này!”
La Tiểu Lâu dám cá vừa rồi nó không có nghĩ như vậy, lúc tru lên, nó rõ ràng mang theo cảm giác bi thương dữ dội vì bị chủ nhân bỏ rơi.
La Tiểu Lâu bắt đầu lắp ráp hộp năng lượng cuối cùng, nếu nói cậu không dám hi vọng gì vào hộp năng lượng đầu tiên thì đây chính là hộp năng lượng thứ hai mà cậu muốn vứt bỏ.
La Tiểu Lâu nghĩ nghĩ, nhắm hai mắt lại, bắt đầu sử dụng ý thức nguyên lực như cậu vẫn thường làm. Món linh kiện không sức sống rõ ràng hiện ra trong đầu La Tiểu Lâu, bởi vì đã lắp ráp nhiều lần, cho dù bây giờ có nhắm hai mắt lại, động tác của La Tiểu Lâu cũng không hề chậm đi dù chỉ một chút.
Có thể nói, nếu không phải vì đá năng lượng có vấn đề, thì đây chính là hộp năng lượng khiến cậu vừa lòng nhất.
Sau khi lắp ráp xong, La Tiểu Lâu đặt hộp năng lượng vào máy đo phản ứng, sau đó bắt đầu lựa chọn những hộp năng lượng mà mình muốn, cái thứ tám, cái thứ chín.
Mỗi lần cậu chọn một cái, 125 sẽ phát ra một tiếng kêu sợ hãi, La Tiểu Lâu nhịn không được cười trộm, cậu lấy nhiều như vậy kì thật cũng không có dùng đến, dù sao cậu cũng chỉ tính đưa cho Nguyên Tích một cái. Mang theo ý muốn đùa bỡn sủng vật vô cùng độc ác, La Tiểu Lâu còn cố ý do dự trước mấy hộp năng lượng.
Đúng lúc này, âm báo từ máy đo phản ứng vang lên, La Tiểu Lâu đứng dậy đi qua.
La Tiểu Lâu vừa rời đi, ngoại trừ hai hộp năng lượng kém cỏi là hộp năng lượng thứ ba và hộp năng lượng thứ nhất không có tuần hoàn, thì những hộp năng lượng khác trên mặt bàn nhanh chóng biến mất. 125 cố gắng lăn qua bên cạnh, lần này, bất luận thế nào, nó cũng không có ý định giao ra. La Tiểu Lâu đã đồng ý nó có quyền lựa năm cái!
Ủa? Sao La Tiểu Lâu vẫn chưa phát hỏa? Hay là cậu đã tức đến nói không nên lời? 125 dùng hệ thống scan cẩn thận “nhìn” về hướng La Tiểu Lâu.
La Tiểu Lâu ngơ ngác đứng cạnh máy đo phản ứng, miệng mở lớn, vẻ mặt khiếp sợ nhìn hộp năng lượng mới ra lò trong tay mình.
Trời —- Trời ạ, cậu không hoa mắt đó chứ!
Mười một ngàn Gauss, tuần hoàn hai mươi hai lần.
|
Hai trăm bốn mươi ngàn Gauss, hộp năng lượng cao cấp bậc bảy! Hai mươi hai lần, vượt xa số lần tối đa mà ý thức nguyên lực giai đoạn đầu có thể đạt được.
Quả thật, La Tiểu Lâu hoài nghi chính mình đang nằm mơ, đây mới là kì tích chân chính của ngày hôm nay….
Khi La Tiểu Lâu mơ hồ đi đến bên cạnh bàn, 125 vội vàng hô lên: “Ngài đã chọn hai cái tốt nhất rồi, ngài không thể tranh giành với tôi nữa —-”
La Tiểu Lâu cầm chiếc vòng cổ lên, đưa đến bên miệng hôn một cái, hưng phấn nói: “Ta đương nhiên sẽ không giành với ngươi, mấy cái còn lại, ngươi muốn lấy cái nào thì lấy, ta đã lựa chọn xong lễ vật của mình rồi.”
Trong màu xanh biếc của 125 hiện lên chút màu đỏ, nó cảm thấy được não bộ nhân tạo bên trong nó tựa hồ nóng lên một cách lợi hại, cách thời gian chết máy không còn xa.
Hỗn, hỗn đản! Dù La Tiểu Lâu hôn nói, nó cũng sẽ không giao hộp năng lượng ra đâu! Nếu cậu vẫn kiên trì, nó có thể miễn cưỡng cho cậu một cái….
Từ từ, hình như La Tiểu Lâu vừa nói nó muốn cái nào thì lấy cái đó?
“Này, ngài không sao đó chứ?” 125 lo lắng hỏi.
“Đương nhiên, ngươi xem cái này trước đi! Ngay cả ngươi cũng sẽ phải kích động thôi, ta cư nhiên, cư nhiên có thể tạo ra một hộp năng lượng như vậy!” Hai tay La Tiểu Lâu đang cầm hộp năng lượng thứ mười, thậm chí còn không chịu đặt nó vào chiếc hộp đánh số mười nữa.
Sau khi nhìn thấy con số bên trên, 125 run rẩy một trận, bất quá nó vẫn cố gắng ra vẻ bình tĩnh thận trọng của một cơ giáp từng trải.
“Làm sao được như vậy?” 125 cố gắng khống chế sự run rẩy trong giọng nói, “Thật sự không có gì phải bàn cãi, tôi ủng hộ ngài mua thêm vật liệu làm thêm mấy cái! Khi đó, ngài nhất định sẽ cho tôi vài cái, đúng không—–“
Hừ, quan trọng nhất đối với ngươi kì thật là câu nói cuối cùng chứ gì.
La Tiểu Lâu mặt mày hớn hở đứng dậy, cất hộp năng lượng thứ mười, thứ chín, thứ tám và những hộp năng lượng được 125 chừa lại sau khi lựa chọn vào một chỗ, “Ta cũng biết việc này khiến người ta rất kinh hỉ. Ta sẽ thử nghiệm lại một lần, ta đã có chút ý tưởng. Hơn nữa, Trọng Lôi Thạch trong tay ta còn rất nhiều. Bất quá, bây giờ Nguyên Tích sắp về đến nhà rồi, còn lại để sau hãy nói.”
“Nhưng lúc này ít nhất ngài cũng có thể lên mạng đặt một ít vật liệu, tôi còn có thể giả làm đứa trẻ do ngài nuôi dưỡng để giúp ngài trả giá, dù sao ngài cũng là người trên có mẹ già dưới có con nhỏ. Được rồi, cho dù là Cao chủ quản kia, tôi cũng sẽ chịu đựng—–” 125 lắp bắp nói.
“…. Cái gì gọi là trên có mẹ già dưới có con nhỏ chứ?!” La Tiểu Lâu nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Có một cái não bộ nhân tạo như thế ở bên người, thật rất muốn dùng vũ lực để dán miệng nó lại, là một cái não bộ nhân tạo luôn tự cho mình là xuất thân cao quý, hiểu biết rộng rãi, nó không nên biểu hiện khẩn cấp như vậy mới phải chứ.
La Tiểu Lâu trở xuống lầu, ngồi trong phòng khách.
Trong lòng cậu vẫn còn kích động không thôi, sự khác biệt xuất hiện ở hộp năng lượng cuối cùng chỉ có thể có hai nguyên nhân, một là thời điểm cuối cùng trong quá trình lắp ráp cậu đã vô thức sử dụng đến ý thức nguyên lực thật sự, hai là sự khác biệt xuất hiện khi Ô Thạch phản ứng với năng lượng thạch, hai loại hạt hòa hợp lại thành một loại hạt.
“125, ngươi từng nói tinh thần lực của con người và dị thú khác nhau, như vậy khác nhau ở điểm nào?” La Tiểu Lâu hỏi.
“Chính xác mà nói, là chênh lệch. Tinh thần lực của con người thấp hơn nhiều so với dị thú cao quý, cho dù một con người có tinh thần lực vô cùng lớn so với những người khác, cũng chỉ có thể khống chế ngoại vật tiến hành công kích, đương nhiên có thể khống chế hạt công kích hoặc là khống chế nhiều ngoại vật để công kích cùng lúc là một chuyện không hề dễ dàng. Mà dị thú không chỉ có thể khống chế ngoại vật, nó thậm chí còn có thể thay đổi tính chất vật lý của ngoại vật, thậm chí có dị thú còn có thể thay đổi tính chất hóa học. Nhưng hộp năng lượng hôm qua của ngài tựa hồ hơi khác một chút, nếu ngài đồng ý để tôi kiểm tra—-”
La Tiểu Lâu lấy hộp năng lượng thứ mười mà cậu vẫn đặt trong túi áo đưa đến bên cạnh 125, sau đó 125 lập tức dừng câu chuyện, kéo hộp năng lượng vào không gian của mình để tiến hành kiểm tra phân tích.
Khống chế và thay đổi? La Tiểu Lâu nhíu màu, nói vậy, ở cái cuối cùng quả thật không chỉ có khống chế, nhưng cậu cũng không có khả năng thay đổi, cậu chỉ, chỉ —-
“Thật không thể tin được, ngài cư nhiên dung hợp hai loại hạt này với nhau!”
La Tiểu Lâu bỗng nhiên sáng tỏ, dung hợp, việc mà cậu đã làm chính là dung hợp!
Cuối cùng, 125 vẫn ngoan ngoãn nhả hộp năng lượng thứ mười ra, nó còn giúp La Tiểu Lâu thay đổi con số năng lượng bên trên, con số lúc này là hai trăm bốn mươi ngàn Gauss, mà không có số lần tuần hoàn.
Dù sao, nếu không muốn người khác phát hiện ra Ô Thạch, làm như vậy là tốt nhất. Hơn nữa, khi La Tiểu Lâu chế tạo hộp năng lượng thứ mười, bởi vì hai loại hạt dung hợp, cho nên người khác căn bản không thể nào phát hiện ra sự tồn tại của Ô Thạch. Để đảm bảo, La Tiểu Lâu bảo 125 thay đổi tất cả các con số trên hộp năng lượng thành tổng số như những hộp năng lượng bình thường khác. Đổi lại, hộp năng lượng thứ chín và thứ tám sẽ thuộc về 125.
Ngày mai chính là thứ sáu, thật sự kích động.
Khi Nguyên Tích trở về liền trông thấy La Tiểu Lâu đang mỉm cười.
Y ngẩn người, biểu hiện trên mặt khó mà hiểu được, hỏi: “Cậu đang nghĩ gì đó?”
“A? Đương nhiên là đang nghĩ tới anh.” Không biết đến lúc đưa lễ vật, Nguyên Tích còn giữ bộ mặt lạnh băng đó hay không, không biết có thể cải thiện quan hệ giữa hai người một chút hay không, cậu có thể nhân cơ hội đó, giải trừ khế ước nô lệ với Nguyên Tích.
Nguyên Tích nhất thời không nói, trên mặt xuất hiện một màu đỏ nhàn nhạt, qua một hồi lâu mới lên tiếng trách móc: “Cậu còn chưa chuẩn bị cơm chiều sao?”
Thoáng nhìn Nguyên Tích một cách khó hiểu, La Tiểu Lâu xoay người đi vào nhà bếp.
Thứ sáu rốt cuộc đã đến, buổi chiều, sau khi tan học, Nguyên Tích lái xe đưa La Tiểu Lâu đến cửa hàng bánh ngọt Tam Mộc, La Tiểu Lâu đã đặt bánh sinh nhật trước đó. Đối với quyết định này của cậu, Nguyên Tích chỉ kiêu ngạo hừ một tiếng, nhưng dựa theo biểu tình trên mặt y, có thể thấy y đang rất phấn khởi và chờ mong.
Tới cửa hàng bánh ngọt, Nguyên Tích liếc nhìn chiếc bánh ngọt nho nhỏ được trang trí vô cùng xinh đẹp với đủ loại hoa quả, thật vừa lòng, âm thầm gật đầu, thừa lúc La Tiểu lâu đến bàn phục vụ để xác nhận, y lại bảo nhân viên cửa hàng bỏ thêm vài cái bánh ngọt vào hộp mang đi.
Nữ nhân viên bán hàng hiển nhiên vẫn còn nhận ra vị khách hàng điển trai thường dẫn người nhà đến đây, mỉm cười nói: “Ngài chìu vợ như vậy, cậu ấy nhất định rất hạnh phúc.”
Nguyên Tích đang quẹt thẻ, dừng tay lại một chút, quả nhiên—-người khác cũng nhận ra La Tiểu Lâu thích y sao.
“Chắc là cậu ấy rất thích ăn đồ ngọt, thật là một thanh niên đáng yêu.” Thấy Nguyên Tích không nói, nữ nhân viên bán hàng rất thông minh mà chuyển chủ đề.
“Đương, đương nhiên, thật sự không có cách nào khác với cậu ấy.” Nguyên Tích nghiêm mặt nói xong, phát hiện La Tiểu Lâu đang đi về phía bên này, y lập tức xách bánh ngọt đi ra cửa.
La Tiểu Lâu dở khóc dở cười nhìn mấy hộp bánh ngọt be bé kia, nhỏ giọng đề nghị: “Này, ăn nhiều thức ăn ngọt quá không tốt cho sức khỏe đâu.” Anh nên kiềm chế một chút.
Nguyên Tích hừ một tiếng, không nói gì.
Buổi tối, La Tiểu Lâu cố ý làm hai món Nguyên Tích thích ăn nhất là tôm và cá, lại xào mấy loại rau củ, cũng không tính là nhiều lắm, nhưng đối với hai người mà nói thì cũng đủ phong phú.
La Tiểu Lâu nhìn Nguyên Tích đang chuẩn bị cắt bánh ngọt, lo lắng suy nghĩ cách nói khi tặng lễ vật, tốt nhất là đơn giản nhưng cũng đủ tình cảm để khiến người này phải xúc động, sau đó mới tìm hiểu một chút xem có thể giải trừ khế ước nô lệ hay không, dù sao, gần đây, hai người ở chung cũng giống bạn tốt của nhau.
Ho khan một tiếng, La Tiểu Lâu nói: “Trước khi ăn bữa tối, tôi có vài lời muốn nói, lễ vật mà tôi chuẩn bị cho anh, đối với anh mà nói có lẽ chỉ là một món đồ bình thường, nhưng đó đã là thứ trân quý nhất đối với tôi—–”
Nguyên Tích còn cầm dao cắt bánh ngọt trong tay, kinh ngạc nhìn La Tiểu Lâu, làn da trắng nõn, hai mắt đen ôn nhuận, đôi môi nhạt màu, không biết vì sao, ở chung càng lâu, y lại thấy người trước mặt càng đẹp—-trước kia, y chưa từng có loại cảm giác này với bất kì người nào—–đẹp đến mức y muốn tiếp cận, muốn giấu đi không cho bất cứ kẻ nào trông thấy.
Mà hiện tại, đúng vào ngay sinh nhật của y, La Tiểu Lâu vẫn thầm thích y cuối cùng cũng lấy dũng khí thổ lộ, Nguyên Tích chú ý đến ngón tay La Tiểu Lâu đang run nhè nhẹ, hẳn là cậu đang lo lắng, sợ hãi tình cảm nhỏ bé của mình có thể bị y cự tuyệt.
Nhìn một con người bé nhỏ yếu ớt như vậy, một người giống như rời khỏi y sẽ sống không nổi, khiến Nguyên Tích có cảm giác khẩn trương và trìu mến mà y chưa từng có, Nguyên Tích thậm chí khẩn trương đến mức có cảm giác nước sắp bốc hơi từ mặt mình. Y không rõ bản thân vì sao lại khẩn trương, đây là cảm giác rất ít xuất hiện trên người y.
Y chỉ có thể nhìn chằm chằm La Tiểu Lâu, sau đó, y bỗng nhiên cảm thấy đôi môi đang gian nan diễn đạt ý tứ của cậu rất mê người.
Nguyên Tích dùng một tay kéo La Tiểu Lâu lại, sau đó đem thân thể nhỏ bé mềm mại kia giam vào lồng ngực, hôn lên đôi môi mỏng manh, cảm giác mềm mại đến đáng kinh ngạc, tuyệt vời đến mức khiến người ta không muốn dừng lại….
Khi La Tiểu Lâu lấy lại tinh thần từ nụ hôn sâu mất hồn kia, cậu không khỏi mở to mắt, cả người nổi da gà! Đây là tình huống gì!
“Này! Anh —- ”
“Tôi cũng phiền lòng thật lâu, nhưng tôi đã quyết định sẽ chấp nhận tình cảm của cậu, mặc dù có chút kì lạ, nhưng vì vóc dáng tiều tụy của cậu, tôi đồng ý cùng một chỗ với cậu, tôi sẽ dành thời gian trở về nói với gia đình.” Nguyên Tích không quá cao hứng liếc La Tiểu Lâu một cái, ám chỉ “một tên gia hỏa như cậu mà tôi lại miễn cưỡng đồng ý, cậu còn không mau cảm động rơi nước mắt đi.”
“…..Nhưng, nhưng mà, điều tôi muốn nói chính là, anh có thể giải trừ khế ước nô lệ hay không —– ”
|