Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi
|
|
Chương 76 – Câu lạc bộ…
La Tiểu Lâu nằm trên giường, nghĩ đến chuyện nửa năm sau mình sẽ tham gia giải thi đấu cơ giáp, lật qua lật lại mà mãi không ngủ được. Cậu là kiểu người làm chuyện gì cũng đều lên kế hoạch chu đáo từ trước, trong hai ngày cậu có thể đọc hoàn chỉnh một quyển sách, sau đó bình tĩnh vào trường thi, hoàn toàn không có áp lực. Nhưng nếu không đọc sách thì cảm thấy rất khó chịu, không thoải mái.
Hiện tại cậu hoàn toàn không có kinh nghiệm trên phương diện thao tác cơ giáp thực tế, chỉ mới luyện tập mô phỏng theo Nguyên Tích. Theo lý thuyết, luyện tập mô phỏng có thể ứng dụng một phần vào hiện thực, song, nếu loại kinh nghiệm này mà mang đi thi đấu thì không thể nào mà đọ nổi với người đã từng thực sự điều khiển cơ giáp chiến đấu được.
Nếu đã quyết định tham gia giải thi đấu, vậy thì từ giờ trở đi nhất định phải nắm chắc thời gian tập luyện, nửa năm sau, biết đâu có thể luyện ra một dạng nào đó.
Cho dù — cho dù chỉ có thể thi đấu mấy trận, nhưng cũng coi như giấc mộng của cậu đã được trọn vẹn.
Nghĩ tới đây, tâm tình lo lắng suy nghĩ cả đêm giảm bớt chút ít. Đúng, La Tiểu Lâu thầm hạ quyết tâm, đàn ông là phải chiến đấu, vậy mục tiêu sẽ là —— không được thua trận đầu tiên! Nếu không thì sẽ hộc máu mất, chết tiệt, 50 triệu đó!
Thứ Hai đến thứ Sáu có thể tìm thời gian đến câu lạc bộ, thứ Bảy Chủ Nhật thì đến chỗ Nghiêm đại sư. Buổi tối cũng có thể lên phòng thí nghiệm trên tầng để lắp ráp linh kiện, việc chế tạo cơ giáo tuyệt đối không thể bỏ lại. Trong mắt La Tiểu Lâu, chế tạo sư cơ giáp là nghiệp chính, còn chiến binh cơ giáp tạm thời chỉ là nghề phụ thôi.
Khi Nguyên Tích thoát mạng trở về, đêm đã khuya, vậy mà hắn phát hiện La Tiểu Lâu vẫn còn đang ôm chăn mở mắt thao láo lăn quan lăn lại. Nhìn La Tiểu Lâu, Nguyên Tích từ phía sau lấy chăn trùm kín cậu, rồi kéo vào lòng.
Đèn trong phòng tối sầm, 125 vẫn đang ngây ngẩn cũng cúi đầu, rời khỏi cửa phòng nhỏ, trèo lên giường em bé. 125 nhìn con nhồi bông Bá Vương Long màu đỏ, bỗng nhiên há miệng cắn vào mõm nó mấy cái, cuối cùng vo tròn lấy, ngủ khì khì.
Ngày hôm sau, La Tiểu Lâu rời giường rất sớm, vào bếp. Khi trong phòng đã tỏa mùi trứng chiên và sữa nóng, Nguyên Tích cũng từ phòng ngủ bước ra.
“Đúng là huyền diệu, cuối cùng anh cũng đúng giờ.” La Tiểu Lâu vừa đặt điểm tâm lên bàn, vừa cảm khái.
“Ừ, từ lúc sống với em quen dậy sớm rồi.” Nguyên Tích xoa xoa dạ dày bị mùi hương dụ dỗ, vô cùng tự nhiên mà nói.
La Tiểu Lâu lườm Nguyên Tích, nhất thời không biết nói gì cho phải. Có điều, từ cuối tuần có thể thấy được, người này quả thực rất thích ngủ nướng, đương nhiên là ngủ cũng rất muộn.
Phát hiện La Tiểu Lâu vẫn nhìn mình, Nguyên Tích ngập ngừng, hỏi: “Có muốn mua một người mày gia dụng không? Thông thường thì người máy gia dụng lúc nào cũng nhiệt tình dài dòng nhưng làm việc lại rất linh hoạt, vậy mà vẫn có trường hợp ngoại lệ.” Nói thế, ánh mắt Nguyên Tích quan sát khắp mọi nơi, phát hiện không thấy con Bá Vương Long màu xanh vướng víu mọi ngày đâu nữa.
La Tiểu Lâu cười, lắc đầu, “Mấy thứ đó không dùng được bao lâu, hơn nữa khẩu vị thức ăn do người máy nấu không bằng do mình làm.” Hiếm à nha, Nguyên Tích tự dưng lại chú ý tới chuyện này.
Nguyên Tích giải quyết trứng chiên và chân giò hun khói, sau đó cầm cốc sữa lên, nhếch lông mày nhìn cậu: “Chẳng lẽ em không định dạy bảo huấn luyện tên người máy gia dụng kỳ quặc của mình sao? Rốt cục nó có tác dụng gì không đấy.”
La Tiểu Lâu quay đầu nhìn lướt qua cánh cửa căn phòng nhỏ, nhún vai: “Nó vẫn có ích mà…” Tuy phá gia, nhưng cũng giúp được không ít việc.
“Thế em muốn suốt ngày chạy tới chạy lui, còn nó chỉ để làm cảnh hả?” Nguyên Tích hỏi ngược lại, đồng thời đẩy cái cốc tới, ý bảo thêm một cốc nữa.
“… Nhà có trẻ con toàn thế mà.” Tuy vẫn còn đang tức 125, nhưng thấy nó bị người khác chê bai, La Tiểu Lâu cũng không nhịn được bắt đầu phản bác.
Trẻ con? Sữa trong miệng Nguyên Tích phụt hết ra ngoài, đây là lần đầu tiên hắn thất thố trên bàn cơm như thế này. Nguyên Tích trợn mắt nhìn La Tiểu Lâu, lắp bắp: “Trẻ —— trẻ con? Em, em nghĩ quá xa rồi đó!”
La Tiểu Lâu khó hiểu nhìn Nguyên Tích đang đỏ bừng mặt, không vui lắm mà nói: “… Nói đại thôi mà.” Mẹ nó, Nguyên Tích sẽ không đợi cậu kết hôn sinh con còn mang con giúp hắn nữa chứ!
Nguyên Tích nhìn La Tiểu Lâu với ánh mắt quái dị, đang định nói thì máy thông tin trên cổ tay hắn chợt kêu lên. Nguyên Tích cúi đầu nhìn, nhíu mày, nhưng vẫn mở máy.
La Tiểu Lâu dọn dẹp xong mọi thứ, lúc ra cửa, cậu nhìn vào cặp mình, viên đá màu xanh lục đã im lặng nằm trong đó. La Tiểu Lâu tiện tay cho nó vào túi áo, sau đó ra ngoài cùng Nguyên Tích.
Nguyên Tích đang hầm hè nói chuyện.
“Đừng có quấy nhiễu anh nữa được không.”
“… Đúng, anh đã bảo buổi tối không được, nhưng cũng không phải là sau bữa sáng.”
“Nửa đêm liên lạc với em, đó là chuyện quan trọng, em đương nhiên phải giúp anh nghĩ ra cách chứ…”
La Tiểu Lâu dỏng tai nghe, không khỏi có chút đồng tình với người trong máy thông tin, xem ra kẻ phải chịu áp bách của Nguyên Tích không chỉ có một mình cậu.
Sau khi Nguyên Tích nói chuyện xong, đóng máy thông tin, La Tiểu Lâu không kìm được bèn hỏi: “Chẳng lẽ anh không thấy mình quá bá đạo độc tài sao?”
Nguyên Tích dừng lại hai giây, tựa hồ nhớ ra cái gì đó, rồi nói như đúng rồi: “Thế họ không nên cho anh ý kiến sao, tuy toàn là những ý kiến ngớ ngẩn đần độn…” Trên mặt còn mang theo vẻ ‘bọn họ còn làm được gì nữa’.
La Tiểu Lâu giơ tay đầu hàng, “Được rồi, Nguyên Tích bệ hạ.” Chúng ta nên tự giác mà vây quanh con mèo kiêu ngạo, và đừng có bất cứ ý nghĩ đổi chỗ.
Nguyên Tích nhìn La Tiểu Lâu, hừ một tiếng, dẫn đầu đi ra ngoài.
Buổi trưa, tuy thời gian gấp gáp, nhưng La Tiểu Lâu và Nguyên Tích vẫn cứ theo lẽ thường mà gặp nhau ở nhà ăn của học viện để cùng ăn trưa. Hiện tại hai người đã giống như một cặp chiến binh và chế tạo sư cơ giáp hợp tác lâu năm rồi.
“Hôm nay anh bắt đầu huấn luyện, anh có thể đưa em về trước.” Nguyên Tích ưu nhã dùng cơm, ngẩng đầu nhìn La Tiểu Lâu.
Đang vội vội vàng vàng ăn không có một tí hình tượng nào, La Tiểu Lâu dừng lại, cố nuốt miếng cơm trong miệng xuống, nói: “Không cần, hôm nay em cũng có chuyện.”
Nguyên Tích nói, “Vậy thì, trong thời gian huấn luyện anh sẽ cố gắng hết mức mở máy thông tin, có việc thì liên lạc với anh.”
Khoảng 4h chiều cùng ngày, sau khi trông chiếc xe huyền phù của Nguyên Tích biến mất xa xa, La Tiểu Lâu cũng đi ra cổng trường. Cậu cúi đầu vội vã đến trạm xe huyền phù miễn phí.
Ngồi trên xe, La Tiểu Lâu mang hai tờ giấy ra bắt đầu nghiên cứu, tờ thứ nhất là những công việc cần chú ý cậu ghi lại, tờ thứ hai là bản đồ lộ tuyến tới câu lạc bộ Hào Quang.
Nửa đường La Tiểu Lâu xuống xe, quẹo vào một cửa hàng tổng hợp khổng lồ. Khi cậu bước ra từ toilet thì đã thay một bộ quần ảo giản dị bình thường, tóc biến thành màu sáng, trên mặt dán một chiếc mặt nạ hơi mỏng, soi gương, gần như hoàn toàn biến thành một người khác.
La Tiểu Lâu hài lòng đi ra ngoài, đây là đồ cậu mua được từ internet tối qua. Khoa học kỹ thuật của xã hội tương lai rất phát triển, thay đổi diện mạo hoàn toàn không thành vấn đề, chỉ có máy thông tin trên cổ tay là không thể thay thế, giống như giấy căn cước của bản thân.
La Tiểu Lâu tiếp tục ngồi xe công cộng huyền phù, đến gần câu lạc bộ Hào Quang thì xuống.
Câu lạc bộ cơ giáp tốt nhất toàn Liên bang, kỳ thực rất dễ tìm. Sau khi xuống xe, La Tiểu Lâu thấy không ít nhà cao tầng lộ đúng tiêu chí hào quang (rực rỡ).
La Tiểu Lâu lặng lẽ lau mồ hôi, chọn một tòa nhà thoạt nhìn hơi khiêm tốn đi vào, chí ít cậu nghĩ Nguyên Tích nhất định sẽ không chọn chỗ này. Tuy hình dáng thay đổi, nhưng vẫn phải cẩn thận để tránh bất cứ khả năng đụng mặt nhau.
Sau khi bước vào cửa chính, La Tiểu Lâu rút tấm thẻ đồng 50 triệu ra, quét ở cửa.
Một nhân viên đi tới, mỉm cười: “Xin mời ngài đến phòng tiếp khách chờ, chúng tôi đã truyền tư liệu của ngài, huấn luyện viên riêng của ngài sẽ nhanh chóng tới.”
“Huấn luyện viên riêng?”
“Đúng vậy, ngài là hội viên thẻ đồng của câu lạc bộ Hào Quang, nên sẽ có huấn luyện viên riêng, huấn luyện viên riêng sẽ dựa theo sức lực của ngài mà lập ra kế hoạch tập luyện, nếu ngài cần, huấn luyện viên cũng sẽ ở bên cạnh chỉ đạo.” Nhân viên vừa giải thích, vừa mang đồ uống tới cho La Tiểu Lâu.
La Tiểu Lâu cảm thán, đúng là tiền nhiều, quả nhiên phục vụ cũng hạng nhất. Không mất 2 phút, ngoài cửa phát ra hai tiếng gõ, sau đó một người trung niên với vẻ mặt nghiêm túc bước vào.
La Tiểu Lâu đứng dậy, người kia gật đầu với cậu: “521 phải không? Tôi là huấn luyện viên của cậu, Lạc Kỳ.” Vừa giới thiệu, Lạc Kỳ vừa quan sát học viên ông cần chỉ đạo sắp tới.
Mặt mũi bình thường, hơi gầy, khiến người khác quả thực phải hoài nghi thể lực của cậu ta.
Áo sơmi màu xám nhạt, quần đen, y phục giản dị ngắn gọn, gần như không giống người có đủ khả năng làm hội viên ở câu lạc bộ kiểu này, nhưng có điều, xung quanh cậu thanh niên này toát ra một khí chất ôn hòa vô hại, rất dễ khiến người ta nảy sinh thiện cảm.
La Tiểu Lâu cười nói: “Huấn luyện viên Lạc Kỳ, em là… 521, hôm nay lần đầu tiên đến đây, sau này phải nhờ thầy hao tâm tổn trí.”
Lạc Kỳ hài lòng gật đầu, đây là một học sinh dễ gần, sau đó ông nói: “Cậu theo tôi, tuy cậu chọn huấn luyện sơ cấp, nhưng chúng ta cứ thử kiểm tra đẳng cấp tổng thể của cậu trước đã.”
Đẳng cấp Lạc Kỳ nói chính là đẳng cấp điều khiển cơ giáp, về phần cấp bậc gen, câu lạc bộ cơ giáp sẽ tuyệt đối không kiểm tra hội viên, vì đây đã thuộc về vấn đề riêng tư cá nhân. Mà cái tên 521 này vừa nhìn đã biết là giả danh, có thể cậu học viên này cũng không muốn bộc lộ danh tính.
La Tiểu Lâu theo huấn luyện viên tới trước phòng huấn luyện ảo. Loại huấn luyện này cậu đã từng làm qua hồi cùng huấn luyện với Nguyên Tích, ứng phó cũng không khó.
Dựa theo ý kiến của Lạc Kỳ, La Tiểu Lâu làm hai tổ luyện tập đơn giản. Sau khi ra khỏi khoang thuyền ảo, cậu đã thấy huấn luyện viên Lạc Kỳ đang cau mày nhìn phiếu điểm trong tay.
Trầm ngâm trong chốc lát, Lạc Kỳ nói: “Rất… bình thường, quả nhiên chủ yếu là huấn luyện sơ cấp, nhưng tốc độ cũng không tệ lắm, điểm ấy sau này có thể trở thành ưu thế của cậu.”
La Tiểu Lâu cười, “Thầy khách khí rồi, không chừng cả phổ thông em cũng không đạt được ấy chứ. Nhưng em sẽ nỗ lực nâng cao.”
Lạc Kỳ vẫn nghiêm túc không tỏ vẻ gì, nhưng trong mắt lại xuất hiện một tia tán thành. “Được, nền tảng không tốt, nhưng chỉ cần siêng năng huấn luyện thì cuối cùng cũng sẽ nâng cao. Như vậy, hiện tại chúng ta sẽ xem thao tác thực tế của cậu.”
Nói xong xoay người mở cánh cửa bên cạnh, bên trong là một sân huấn luyện cơ giáp cực kỳ rộng rãi.
|
“Cậu dùng cơ giáp câu lạc bộ cung cấp hay của mình?” Lạc Kỳ hỏi.
La Tiểu Lâu ngẩn người, cúi đầu nhìn túi áo, cậu không dùng được cơ giáp khác, chỉ có thể dùng 125. Có lẽ nhận thấy mình còn chưa tha thứ, nên 125 hôm nay đặc biệt im ắng.
Ngón tay vừa mới chạm vào viên đá màu xanh, La Tiểu Lâu phát hiện nó đã dần biến thành màu xanh lam, sau đó, ánh sáng nhàn nhạt trong tay chợt lóe lên, một chiếc cơ giáp cao hơn 10 mét đã đứng ở trước mặt cậu.
Nhìn cơ giáp trước mặt, La Tiểu Lâu và Lạc Kỳ mãi mà không nói được gì. Cuối cùng La Tiểu Lâu đã rõ, 3 triệu còn lại của cậu đã đi đâu. Với câu phụ họa của La Tiểu Lâu, 125 thế mà cũng tự hóa trang cho mình…
Khí thế mỹ lệ bức người trước kia đã bị che giấu, màu xanh nước biển biến thành màu xanh lam thẫm, ngoại hình tinh xảo cũng được sửa lại, không biết rốt cuộc nó làm thế nào mà làm tăng chiều cao và… bề dày. Hiện tại 125 đã cao hơn 10 mét, đồng thời quanh thân trên dưới là một khối cơ thể kiện mỹ, cũng như bên ngoài là một lớp áo giáp dày, tuy đường cong vẫn ưu mỹ trôi chảy như trước, nhưng giờ thoạt nhìn, nó thiên về loại cơ giáp vạm vỡ mạnh mẽ hơn.
Thế này thì cũng quá đủ rồi, ít nhất cũng làm cho người ta cảm thấy uy phong lẫm liệt. Điều khiến La Tiểu Lâu ú ớ nhất chính là, cái mũ giáp sừng trâu Bá Vương Long kia là thế nào! Chả nhẽ nó nghĩ như thế là rất uy phong sao…
Trời ơi, không bẽ mặt thì hơi phí.
Lạc Kỳ cũng lặng lẽ đứng bên cạnh ngắm nghía, tuy trên mặt vẫn là vẻ nghiêm túc, nhưng trong lòng lại rít gào: tỉ lệ này, tạo hình này, phối trí —— này! Tất cả đều rất hoàn mỹ! Tuy cái mũ giáp kia hơi quái đản, nhưng tổng thể mà nói, đây quả thực là một chiếc cơ giáp khiến người ta phải ước ao!
Hơn nữa, hình thể này, thật đúng là không tương xứng với chủ nhân…
Không ngờ một học viên yếu ớt như vậy mà lại sở hữu một chiếc cơ giáp hoàn mỹ đến thế này.
Lúc này, chiếc cơ giáp màu lam đậm hạ bán thân, ngồi xổm xuống. La Tiểu Lâu yên bụng, tên nhóc hỗn láo này coi như còn biết điều, nếu 125 cứ đứng bất động thì chắc cậu trèo lên sẽ khốn khổ lắm đây. La Tiểu Lâu cố gắng tỏ ra chẳng có gì chật vật mà vào khoang điều khiển, nhưng tư thế và động tác hơi vụng về, nên vẫn khiến Lạc Kỳ nhìn mà phải nhíu mày.
Đây là lần đầu tiên La Tiểu Lâu ngồi vào ghế điều khiển trong cơ giáp, cảm giác hoàn toàn bất đồng khi ngồi ở ghế phó, không hề cảm thấy hữu tâm vô lực* cùng cực, mà là từng đợt kích động cuồn cuộn.
*có nghĩa là có lòng mà không có sức.
Cậu thích chế tạo cơ giáp, nhưng kiểu yêu thích này được hình thành trên cơ sở là do lúc ban đầu cậu muốn làm một chiến binh cơ giáp. Cậu chưa bao giờ từ bỏ giấc mơ chế tạo ra một chiếc cơ giáp cho chính mình.
Cho dù tính cách của cậu có chút —— ờ, biết xem xét thời thế, La Tiểu Lâu kiên định cho rằng, cụm từ này với ‘không có khí phách’ thích hợp với cậu hơn, nhưng cậu cũng không giống như những lời đồn đãi trong trường lúc đầu, không đúng tí nào: chỉ biết chờ kẻ khác bao dưỡng mình.
Đây là điều La Tiểu Lâu không chấp nhận nhất, cho dù Nguyên Tích có nghĩ như thế nào thì cậu cũng là đàn ông, chẳng lẽ chỉ biết trông chờ giống như đàn bà, được bao dưỡng mà ngay cả một quả trứng cũng không đẻ ra được?
Tình yêu trong xương cốt của cậu với cơ giáp chưa bao giờ thay đổi, cậu muốn điều khiển cơ giáp.
La Tiểu Lâu kích động nhìn chung quanh, khoang điều khiển trong 125 dường như còn rộng hơn rất nhiều so với Vân Thiên, lọt vào tầm mắt là một màu lam nhạt dễ chịu, điểm xuyết thêm mấy đám mây trắng rậm rì giống như trên bầu trời, La Tiểu Lâu nhìn mà cảm thấy hơi đói bụng.
Hơn nữa, ngồi ở bên trong không hề thấy khó chịu, thậm chí cậu còn cảm thấy tinh thần chấn động. Cúi đầu nhìn bàn điều khiển chính trước mặt, hầu hết các phím công năng đều quen thuộc, nhưng xung quanh còn rất nhiều phím ấn khác mà trước đây cậu chưa từng trông thấy.
Đúng lúc này, màn hình trước mặt bắt đầu nhấp nháy, sau đó xuất hiện một dòng chữ: Xin mời chọn lựa, điều khiển bằng tay or ý thức nguyên lực?
La Tiểu Lâu bất ngờ, 125 còn có thể sử dựng ý thức nguyên lực điều khiển? Thảo nào nó nói chỉ dị thú mới có thể điều khiển được nó.
Đúng lúc này, giao diện lựa chọn tự động nhảy vọt qua, sau đó là đủ loại thiết lập điều khiển bằng tay.
La Tiểu Lâu lập tức ngừng quan sát khoang điều khiển, bắt đầu tập trung tinh thần thiết lập tham số.
Thiết lập tham số cơ bản hoàn tất, hệ thống phòng ngự, hệ thống tự kiểm tra, hệ thống quét… hệ thống vũ khí ——
Khi thấy vũ khí phân phối, tay La Tiểu Lâu suýt nữa thì ấn sai phím, đạn photon viễn trình? Cái, cái này, dù cậu chỉ là một chế tạo sư mới nhập môn nhưng cũng đủ hiểu thứ vũ khí này không chỉ tiên tiến mà còn vượt mức quy định!
So với loại đạn hạt nhân mà người bình thường ngửa mặt trông lên, đúng là khủng khiếp!
Súng trường bắn tỉa hạt nhân kép từ xa! La Tiểu Lâu cố nén tiếng kêu kinh ngạc trong miệng xuống. Vũ khí phân phối của chiếc cơ giáp này, có thể dùng nghịch thiên để hình dung rồi…
La Tiểu Lâu lấy tay đè lại trái tim đang đập kịch liệt liên hồi, vũ khí cận trình, ô thứ nhất —— Bên trong trống không, La Tiểu Lâu sửng sốt, vũ khí ô thứ nhất thường là vũ khí chủ nhân coi trọng nhất, cũng là vũ khí tiện dụng nhất, nhưng giờ trống không là sao?
Bỏ qua ô thứ nhất, La Tiểu Lâu xem tiếp, tức thì mắt nổ đom đóm.
Kiếm hợp kim titan lam, là titan lam! Đó là nguyên liệu cấp mười hai trong truyền thuyết. Có người nói, cho dù có ở trên hành tinh cấp A thì nguyên liệu cấp mười hai cũng là vô giá.
…
…
La Tiểu Lâu vẻ mặt chết lặng nhìn đến cuối cùng, rốt cục cũng phát hiện một món vũ khí hợp lí: kiếm hợp kim mặc. Đây là thứ được làm thành từ quặng Mặc, quặng Mặc có độ cứng cực cao, thuộc về nguyên liệu cấp năm, nếu cậu nhớ không lầm, trong đống nguyên liệu lần trước cậu mang về từ tiểu hành tinh có quặng Mặc.
“125, trên người mày lại có đồ có thể mua được trên tinh cầu An Tắc.” La Tiểu Lâu không khỏi cảm thán.
“Hiện tại xin hãy gọi là Alpha, kiếm hợp kim mặc và súng viễn trình hạt nhân là hai loại vũ khí cấp thấp nhất chuẩn bị riêng cho cậu, còn lại thì hiện giờ cậu chưa thể dùng.” Âm thanh hợp kim lạnh lẽo của 125 vang lên.
La Tiểu Lâu dừng lại, tên này có lẽ chưa nhận ra là mình đã tha thứ cho nó, vẫn còn cáu kỉnh. Hừ, tuy muốn giáo huấn nó một trận nhưng cũng không nên phớt lờ nó quá lâu được. Chờ thêm hai ngày, mình sẽ thuyết giáo 125, tha thứ cho nó vậy.
Tuy tức giận vì chuyện hôm qua, nhưng không có tiếng nói tranh cãi ầm ĩ của 125, quả thực La Tiểu Lâu cảm thấy có phần không quen.
Bên ngoài còn Lạc Kỳ đang chờ, La Tiểu Lâu bắt đầu hoạt động cơ giáp. Dưới sự quan sát của Lạc Kỳ, cũng gần giống như kiểm tra ảo, thao tác thực tế vô cùng thê thảm, bất quá, như thế này vẫn có thể tiến bộ, Lạc Kỳ lặng lẽ tự an ủi mình.
|
Chương 77 – Kế hoạch…
Cuối cùng huấn luyện viên Lạc Kỳ nói với La Tiểu Lâu rằng: “Dựa theo đẳng cấp của cậu, cậu sẽ được phân tới nhóm tám. Lát nữa tôi sẽ chuyển cho cậu một phần bản đồ vị trí các phòng huấn luyện, mặt khác, tôi sẽ lập ra bảng kế hoạch huấn luyện cho cậu, lần sau tới sẽ đưa cho cậu.”
Nhìn La Tiểu Lâu và chiếc cơ giáp màu lam đậm phía sau cậu, huấn luyện viên Lạc Kỳ hơi do dự, nói thêm: “Cậu mới đến nên tôi nhắc nhở cậu, hiện tại cậu không thích hợp để đến khu đối chiến, tốt nhất là nên chọn một phòng luyện tập riêng, nâng cao năng lực của mình về mọi mặt. Nếu thực sự muốn đi thì cũng nên chọn một hội viên thích hợp cùng nhóm mình.”
La Tiểu Lâu còn đang chìm đắm trong tâm trạng lần đầu tiên được điều khiển cơ giác, cảm giác này, quả thực là quá tuyệt vời. Nếu không gặp 125, có lẽ cả đời chỉ có thể làm chế tạo sư cơ giáp, như vậy sẽ là tiếc nuối lớn nhất của cậu.
Cho đến khi Lạc Kỳ truyền bản đồ vị trí phòng huấn luyện sang máy thông tin của mình, La Tiểu Lâu mới lấy lại tinh thần và phát hiện Lạc Kỳ đã đưa cho cậu phần khu huấn luyện của nhóm thứ tám.
La Tiểu Lâu bèn hỏi: “Huấn luyện viên, chia nhóm này là thế nào ạ?”
Lạc Kỳ nhàn nhạt nhìn cậu, nói: “Phân chia dựa theo năng lực thao tác cơ giáp của cá nhân, tổng cộng chia làm 10 nhóm, mấy nhóm trên đều là những chiến binh cơ giáp giỏi nhất của câu lạc bộ, càng về sau lại càng kém, hội viên khác nhóm sẽ có khu vực huấn luyện riêng biệt thích hợp với đẳng cấp của mình.”
Nói xong, huấn luyện viên Lạc Kỳ sợ chuyện này sẽ đả kích tính tích cực của học viên, vừa định bảo cậu nếu chăm chỉ tập luyện thì nhất định sẽ tiến bộ.
La Tiểu Lâu kinh ngạc hỏi: “Chia làm 10 nhóm, lẽ nào ý thầy là, còn có người kém hơn em?” Trong giọng nói xấu hổ còn mang theo chút ngạc nhiên.
Huấn luyện viên Lạc Kỳ không nói gì chỉ nhìn La Tiểu Lâu, vẻ mặt không cảm xúc bắt đầu nổi gân xanh, rốt cục không nhịn được phải nói: “Trên thực tế, mấy nhóm cuối cùng tất cả đều là lính mới vừa mới tiếp xúc với cơ giáp, nhóm thứ chín và nhóm thứ mười đại đa số hiện tại chỉ có thể thực hiện huấn luyện ảo, chưa thể thực hiện thao tác thực tế, bởi vì bọn họ đều là học sinh tiểu học hoặc trung học, mà rất nhiều học sinh cao trung đều được phân tới trước nhóm thứ tám.”
Ý là đến học sinh cao trung còn giỏi hơn cậu đấy, hiểu chưa! Bị phân tới nhóm thứ tám rốt cục có cái gì mà đáng tự hào chứ! Tuy câu cuối cùng không thốt ra, nhưng Lạc Kỳ tin mình đã dùng ánh mắt biểu đạt ra được.
La Tiểu Lâu chả vờ ho khan một tiếng, quyết định bỏ qua giọng điệu khác thường của huấn luyện viên Lạc Kỳ, nói: “Vậy huấn luyện viên, nhóm 1 của câu lạc bộ có rất nhiều người ạ? Có thể nói tên mấy người cho em biết được không? Khu huấn luyện của bọn họ cách khu huấn luyện của nhóm thứ tám gần không ạ?” Thực ra là La Tiểu Lâu muốn gián tiếp nghe ngóng một chút về Nguyên Tích, nhằm giảm thiểu xác suất gặp nhau.
Lạc Kỳ trầm ngâm một lúc rồi nói: “Khu huấn luyện của nhóm thứ nhất căn bản không ở bên trong tòa nhà này, nếu cậu muốn tham quan thì cần phải xin phép. Về phần thành viên của nhóm 1, nhân viên câu lạc bộ không thể tiết lộ tư liệu của hội viên, nếu cậu hiếu kỳ thì sau này có thể đến khu đối chiến để xem, phía trên có công khai tên gọi hội viên theo hình thức đối chiến từ nhóm thứ nhất đến nhóm thứ tám, tất nhiên, có vài hội viên không dùng tên thật mà chỉ dùng danh hiệu.”
“Vậy được rồi, em đã biết, cảm ơn huấn luyện viên.” La Tiểu Lâu thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên không cùng một tòa nhà, vậy là tốt lắm rồi. Sau đó, La Tiểu Lâu giơ cổ tay lên, xem giờ, rồi nói: “Vậy kế hoạch huấn luyện này làm phiền thầy, ngày mai em lại tới.”
Sau khi trao đổi phương thức liên lạc với huấn luyện viên Lạc Kỳ, La Tiểu Lâu rời câu lạc bộ Hào Quang.
Huấn luyện viên Lạc Kỳ cầm tư liệu trong tay vào phòng làm việc, đang đi thì đụng phải một người trung niên cao gầy.
Bởi vì phần tóc phía sau xịt quá nhiều gel nên đầu ông ta lộ ra một mảng bóng loáng. Người này sau khi thấy Lạc Kỳ thì chớp mắt, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Ô, đây không phải là huấn luyện viên Lạc Kỳ đó sao, có học viên mới hả? Học sinh lần này của ông ở nhóm nào vậy?”
Sắc mặt Lạc Kỳ trầm xuống, lạnh lùng trả lời: “Chuyện này hình như không có quan hệ gì tới huấn luyện viên Thác Đức.”
Thác Đức đi sang trái một bước, chặn đường huấn luyện viên Lạc Kỳ, nhướn lông mày, nói: “Ai, nghe nói hội viên trụ cột hiện tại đều được phân cho huấn luyện viên cấp A bên kia rồi, trình độ trung bình sẽ được phân cho bên cấp B chúng ta. Ai, tưởng ông năm đó cũng là huấn luyện viên cấp A chứ, thế mà, huấn luyện viên Lạc Kỳ cũng phải thừa nhận, thời đại thay đổi, ông đã trở nên vô dụng rồi.”
Lạc Kỳ vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhìn Thác Đức rồi nói: “Xem ra hiện tại, huấn luyện viên Thác Đức dẫn dắt nhiều học viên như vậy cũng rất nhẹ nhàng nhỉ.”
Thác Đức cứng mặt, hừ một tiếng, xoay người bỏ đi. Quả thực hội viên trình độ trung cấp hoặc cao cấp có thể tiến bộ rất nhanh, nhưng đa số các hội viên đều đã hình thành khuôn mẫu huấn luyện cố định cho riêng mình, không cần huấn luyện viên chỉ đạo, điều này làm cho Thác Đức phải nghiến răng nghiến lợi.
Phải biết rằng, nếu trải qua sự chỉ đạo của huấn luyện viên mà học viên có thể nâng cao cấp bậc, vậy thì huấn luyện viên sẽ được tiền thưởng.
Lạc Kỳ vào phòng làm việc, người ở bên trong ngẩng đầu nhìn ông, mỉm cười: “Có học viên mới hả? Thế nào?”
Vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt của Lạc Kỳ hơi dịu xuống, ngồi đối diện với người cao lớn đó, khe khẽ thở dài, “Là một lính mới, tuy là thanh niên nhưng nhìn tuổi cũng không giống học sinh cao trung lắm, thao tác cơ giáp hiện tại vẫn còn đang trong giai đoạn căn bản, hơn nữa thể lực lại rất kém, có thể tiến bộ được bao nhiêu rất khó nói.”
Người cao lớn đó an ủi: “Thời kỳ này, cấp trên rõ ràng đang nhắm vào ông, hiện tại có học viên là chuyện tốt rồi.”
Lạc Kỳ hé miệng, ừ một tiếng.
Trên đường đi La Tiểu Lâu tìm chỗ đổi quần áo, bỏ lớp ngụy trang, lúc đi ra 125 cũng khôi phục hình dạng Bá Vương Long. La Tiểu Lâu thấy 125 phía trước, rất muốn tán gẫu, trao đổi một chút về các loại tâm đắc khi điều khiển cơ giáp hôm nay với nó.
Có lẽ cậu không thể kiên trì nổi hai ngày không nói chuyện với 125, nên vẫn mở miệng trước, sau đó sẽ thừa dịp thuyết giáo nó. Tốt xấu gì mình cũng là chủ nhân, đúng, đại nhân đại lượng. Đang chuẩn bị nói thì 125 nhìn cũng ứ thèm nhìn lại, nghênh đầu vểnh đuôi, đi trước một bước.
La Tiểu Lâu trợn mắt há hốc mồm nhìn 125 đằng trước, cái quái gì thế kia, tên này còn hách dịch hơn so với mình! Mà cái điệu bộ này, hoàn toàn không còn một tí tư thế lẫm liệt nào của Alpha, tuy Alpha đã chuyển biến từ kiểu khéo léo hoàn mỹ sang kiểu vạm vỡ.
125 vểnh tai ra phía sau, khi phát hiện La Tiểu Lâu theo kịp mình thì thở dài một hơi, lại hếch cằm lên, đi nhanh hơn.
Từ phía sau La Tiểu Lâu chỉ thấy cái đuôi to lớn của 125 lật qua lật qua, cứ lật qua lật lại…
La Tiểu Lâu về đến nhà thì đã hơn 6h, chuẩn bị cơm tối, dọn dẹp nhà cửa, hoàn toàn không có ý thức rằng mình đã gần giống như các bà chủ nhà hiền lành trong quyển Tuyển chọn bà chủ gia đình mà Nguyên Tích đưa cho mình. Nhìn lên phòng Nguyên Tích, phải một lúc nữa hắn mới về, La Tiểu Lâu bèn lên phòng thí nghiệm.
125 trộm nhìn La Tiểu Lâu, muốn đi theo nhưng ngón chân lại đông cứng rút trở về, nhảy lên cái ghế sô pha độc quyền của Nguyên Tích, bắt đầu xem TV.
La Tiểu Lâu xử lý toàn bộ nguyên liệu quản lí Cao chuyển tới, vội vàng chế tạo ra hai hộp năng lượng, phát hiện đã đến 7 rưỡi, cậu bèn thu lại những nguyên liệu được gia công xong còn dư lại. Cậu phải chuẩn bị để chế tạo hộp năng lượng rồi đem chuyển cho quản lí Cao, tài khoản bây giờ của cậu đã không có tiền nữa rồi, trong chẳng còn gì.
Mà lúc quẹt thẻ mua thức ăn mới thấy số sư trong thẻ của Nguyên Tích, La Tiểu Lâu cảm thấy trái tim yếu đuối của mình lại một lần nữa bị nhói đau. Tuy chiến binh cơ giáp tiêu dùng rất nhiều, nhưng khả năng kiếm tiền cũng khiến người ta phải tức lộn ruột!
Từ trên tầng đi xuống thì thấy một màn quái đản không gì sánh được đang diễn ra trong phòng khách. Nguyên Tích đang cầm một cái hộp được đóng gói đẹp mắt lắc lắc trước mặt 125, mà bởi vì Nguyên Tích đã về nên nó lui vào một góc ghế sô pha, đang nháy nháy mắt nhìn chằm chằm vào chiếc hộp trên tay Nguyên Tích.
La Tiểu Lâu nghe thấy Nguyên Tích hỏi: “Cho mày á, muốn không?”
125 ra sức gật đầu, run rẩy giơ móng vuốt lên.
Nguyên Tích nở nụ cười xấu xa, giơ cao món đồ lên một chút, nói tiếp với 125 đang gần như đong đưa: “Cái gì, không muốn hử? Không muốn thì tao cho chủ nhân của mày vậy.”
125 ngẩn ngơ, bỗng nhiên cố sức nhảy dựng lên, dùng cái miệng rộng ngoác ngậm lấy cái hộp, Nguyên Tích buông tay thì ngã ào xuống mặt đất, sau đó cấp tốc đứng dậy. Mắt đụng thấy La Tiểu Lâu, 125 cứng đờ, rồi ngậm món đồ nhanh chóng biến mất sau cánh cửa căn phòng nhỏ của nó.
Nguyên Tích cười ha hả, quay đầu lại thì thấy La Tiểu Lâu, trên mặt xuất hiện vẻ không được tự nhiên hiếm thấy, qua vài giây, nói: “Em nuôi thú cưng đều ngu như thế hả.”
“… Anh chuyên môn mua đồ cho nó đấy à?” La Tiểu Lâu kinh ngạc hỏi, trong khi trong lòng lại lặng lẽ rủa xả, bảo ngu mà không phải anh vừa mới đùa giỡn rất hăng hái sao.
Tai Nguyên Tích giật giật, ném mấy cái hộp trong người lên ghế sô pha, “Anh, ờ, anh đi mua đồ, mấy cái kia chỉ là tặng kèm thôi.” Hổng phải hắn mới nghe thấy La Tiểu Lâu nói muốn thể nghiệm cảm giác trong nhà có con sớm đấy chứ…
“Ăn cơm thôi.” Tiếng gọi của La Tiểu Lâu làm Nguyên Tích đang tươi cười quái dị giật mình tỉnh giấc khỏi ghế sô pha.
Nguyên Tích thấy trên bàn bày cá, lập tức vào rửa mặt thay quần áo.
Lúc ngồi xuống bàn ăn, Nguyên Tích hỏi: “Con béo núp của em như thế nào mà hai ngày nay lại hiền lành thế?”
La Tiểu Lâu nở nụ cười, liếc mắt nhìn cánh cửa phòng nhỏ, bên trong cũng có TV và internet, còn có máy chơi game, dự là 125 đang lăn lộn ở bên trong, “Đang cáu kỉnh.”
Tay cầm dĩa ăn của Nguyên Tích dừng lại, cười nhạo: “Con hư tại mẹ*.”
*câu này nguyên văn là ‘từ mẫu đa bại nhi’, mẹ hiền quá đâm làm hư con, sặc sặc, kinh quá kinh quá!!! Thánh Tích liên tưởng thật là bá đạo!
“…” Cũng giống như anh được nuôi dưỡng thành cái tính kỳ quặc kiêu ngạo nhõng nhẽo này ấy hả?
Hai người cơm nước xong, Nguyên Tích sốt ruột chờ La Tiểu Lâu dọn dẹp xong phòng bếp, rồi lôi kéo cậu vào phòng tắm.
“Tắm giúp anh.” Nguyên Tích ngồi trong bồn tắm, hùng hồn mà yêu cầu.
Từ sau lần La Tiểu Lâu chủ động trong phòng tắm, Nguyên Tích thỉnh thoảng bắt đầu có kiểu yêu cầu quá đáng này. Nhưng lần này lại khác, khi tắm cho hắn La Tiểu Lâu cũng ở trần để tắm rửa, nên Nguyên Tích bắt đầu giúp cậu tắm luôn.
Nhìn bộ dạng trốn trốn tránh tránh của La Tiểu Lâu, Nguyên Tích trừng mắt, “Sang đây cho anh.”
La Tiểu Lâu không quá bằng lòng dịch vào, đưa lưng về phía Nguyên Tích, hưởng thụ sự phục vụ hiếm có đến từ Nguyên Tích.
La Tiểu Lâu nhắm mắt lại, cố gắng tưởng tượng ra một con mèo vằn hổ đẹp đẽ kiêu ngạo đang kỳ cọ sau lưng cho mình, trên bàn chân lông xù có thịt đệm mềm mại, để không làm xước chủ nhân móng vuốt sắc bén đã được thu vào, bàn chân mèo mềm mại đè lên người nhất định vô cùng vô cùng ——
“A!” La Tiểu Lâu chưa kịp thưởng thức hết cảm giác khoan khoái đã bị lực xoa bóp mạnh bạo phía sau giày vò phải kêu lên.
La Tiểu Lâu lập tức mở mắt, cơ bắp phía sau lưng hơi đau nhức, lẽ nào điều khiển 125 lại dẫn đến mệt mỏi? Lúc đó cậu chỉ cảm thấy hồi hộp, mỗi lần cơ giáp di chuyển là cơ thể cậu lại kéo căng theo.
Nguyên Tích sững sờ, lầm bầm các loại dẻo dai rõ ràng rất tốt, nhưng lực trên tay đã nhẹ đi.
La Tiểu Lâu sắp sửa đảm nhiệm một phần nguyên liệu mà Nghiêm đại sư cấp, may mà ở chỗ Nghiêm đại sư còn có thể tiếp xúc với đủ loại nguyên liệu, nếu không sẽ phải mua toàn bộ nguyên liệu, đó mới thực sự là đau khổ á.
Ngày hôm sau, La Tiểu Lâu tới câu lạc bộ Hào Quang. Khi vào phòng huấn luyện riêng, huấn luyện viên Lạc Kỳ đang đứng chờ cậu.
La Tiểu Lâu tải kế hoạch huấn luyện của huấn luyện viên Lạc Kỳ về máy thông tin, phần thứ nhất là huấn luyện thể lực khiến mọi thứ trước mắt La Tiểu Lâu biến thành màu đen, sau đó huấn luyện thao tức căn bản thực tế, huấn luyện căn bản này lại phân thành các mặt như: động tác, tốc độ, độ chính xác… Khoan đã.
La Tiểu Lâu há hốc miệng ngày càng to. Lạc Kỳ nhướn mày, trong mắt hiện lên vẻ lo âu, hỏi: “Sao, cảm thấy không thích hợp à?”
“Không, không ạ. Thực ra là rất thích hợp với em, cảm ơn thầy.” La Tiểu Lâu trả lời, khuyết điểm của mình cậu rõ nhất, vì không phải là sinh viên khoa cơ giáp nên đây chính là cơ bản cậu yếu nhất.
Lạ Kỳ thầm thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tôi đề nghị cậu trước khi huấn luyện thể lực và thao tác cơ giáp thực tế nên dùng một nửa thời gian để tập luyện.”
“Vâng, em sẽ dựa theo kế hoạch huấn luyện của thầy để tập luyện, sau mỗi lần hoàn thành một hạng em sẽ liên hệ với thầy.” La Tiểu Lâu còn nói thêm.
“Được, nếu lúc đó gặp khó khăn thì có thể tìm tôi.” Lạc Kỳ nói, “Mặt khác, về thao tác thực tế của cậu, đây là chiếc đĩa mà hôm qua tôi đã sưu tầm các động tác của một chiến binh cơ giáp khá xuất sắc, xem đi, cũng có ích cho cậu đấy.”
Nói cảm ơn với Lạc Kỳ, La Tiểu Lâu vào phòng huấn luyện riêng, trước khi bắt đầu luyện tập, cậu cho chiếc đĩa vào máy vi tính.
Đợi vài giây, màn hình bắt đầu xuất hiện hình ảnh, La Tiểu Lâu mệt mỏi ngồi bệt xuống đất, ấn lập thể phát hình.
Sau đó, một chiếc cơ giáp màu trắng xuất hiện trước mặt La Tiểu Lâu, trong nháy mắt đó, La Tiểu Lâu có xúc động muốn xoay người chạy ra khỏi phòng huấn luyện.
………………..
ahhhh, Tình thâm tình thâm, An Lạc An Lạc, phải làm thôi, nhớ quá, my seme my uke ><
|
Chương 78 – Khiêu khích
Chiếc cơ giáp màu trắng to lớn quen thuộc, mang theo khí thế áp bức, bước đến chính giữa sân huấn luyện. La Tiểu Lâu sợ đến mặt trắng bệch, suýt chút nữa thì định tông cửa xông ra ngoài, nhưng phát hiện 125 bình thường lúc nào cũng chết nhát mà giờ lại không nhúc nhích tí nào, lúc đấy cậu mới nghĩ ra đây chỉ là hình ảnh lập thể, căn bản không phải là Nguyên Tích đang đứng ở trước mặt mình.
Sau khi tiến đến chỗ trống chính giữa, chiếc cơ giáp màu trắng bắt đầu thực hiện động tác luyện tập căn bản nhất. Cho dù là ở câu lạc bộ, Nguyên Tích cũng là người lợi hại đến mức trở thành nhân vật làm mẫu trong video huấn luyện. Trong khi trong lòng ngập tràn axit pantothenic, La Tiểu Lâu lại một lần nữa im lặng so sánh chênh lệch giữa mình và Nguyên Tích, nhưng điều này chỉ khiến trái tim vốn đã mỏng manh của cậu nay lại càng thêm bị đả kích nghiệm trong hơn. Có vài người, sinh ra chính là để đả kích sự tồn tại của người khác.
Song, từ góc nhìn khác, vẫn có rất nhiều người kém Nguyên Tích, người với người còn phải sống, cậu chỉ cần cố gắng nỗ lực là được. Hơn nữa, nếu rời bỏ Nguyên Tích, cậu hoàn toàn vẫn có khả năng dựa vào chính tay nghề của mình để kiếm sống nuôi gia đình. Mà nếu Nguyên Tích rời khỏi cậu, đây mới thực sự là bi kịch nè, Nguyên Tích ngoại trừ có tiền, chuyện cơm nước này, giặt giũ này, dọn dẹp phòng ốc này, mấy cái sinh hoạt thường thức cơ bản nhất với khả năng động tay động chân của hắn thì gần như bằng 0 —— Cho dù có ăn đồ do người máy gia dụng làm thì cũng sầu não đến chết được rồi đấy.
Phát tiết hết mọi bực tức về kế hoạch sau này của hai người, La Tiểu Lâu bắt đầu chăm chú nhìn hình ảnh trước mặt, phần thứ nhất là một động tác căn bản mà Nguyên Tích lặp đi lặp lại. Đầu tiên La Tiểu Lâu chú ý tới di chuyển cực kỳ tiêu chuẩn của Nguyên Tích, hầu hết khoảng cách của mỗi bước chân lại như được đo ni đóng giày, thậm chí phương hướng cũng không hề bị thay đổi một ly. Sau đó La Tiểu Lâu mới phát hiện, động tác căn bản đơn giản như vậy mà Nguyên Tích làm ít nhất không dưới 100 lần, sau mới bắt đầu thay đổi sang một động tác căn bản khác, tiếp tục huấn luyện. Kế tiếp là một vài đoạn biên tập lại, Nguyên Tích đang thực hiện một động tác căn bản khác.
Sau đó là hình ảnh Nguyên Tích vượt qua thử nghiệm chướng ngại vật. Giữa lửa đạn dày đặc, hình dáng đẹp đẽ linh hoạt của chiếc cơ giáp màu trắng cấp tốc di chuyển, động tác căn bản đó trong thời gian ngắn nhất được đem ra sử dụng. Không trúng đạn, không sót lại dù chỉ một con quái vật cần tiêu diệt. Trong pha kích thích đó, tim La Tiểu Lâu thậm chí còn nhảy lên cổ họng, màn cuối cùng là chiếc cơ giáp màu trắng cao ngạo đứng ở điểm kết thúc. Sau cùng, còn lại là video ghi hình Nguyên Tích đối chiến với những người khác, đây là những động tác kỹ thuật cao, như bước vòng cung Abat, nhiều loại biến đổi góc độ tần số cao cũng bắt đầu xuất hiện.
Sau khi hình ảnh biến mất một lúc lâu La Tiểu Lâu mới lấy lại tinh thần, ngoại trừ thán phục Nguyên Tích —— hiện tại La Tiểu Lâu đã không còn thấy lạ lẫm* nữa, cậu còn phát hiện một chuyện bi kịch hơn, đó chính là giữa những tuyển thủ đối chiến với Nguyên Tích, La Tiểu Lâu phát hiện thấy cơ giáp của La Thiểu Thiên và Lăng Tự, hiển nhiên bọn họ cũng là hội viên của câu lạc bộ Hào Quang. Đực người một hồi, La Tiểu Lâu chỉ có thể tự an ủi mình, những người này trăm phần trăm là ở nhóm một, xác suất đụng mặt sẽ vô cùng nhỏ.
*nguyên văn ở đây là 见怪不怪, kiến quái bất quái: có nghĩa là thấy nhưng không thể trách, không sợ hãi khi thấy chuyện quái dị.
Sau đó, La Tiểu Lâu tới gần chiếc cơ giáp mà lam đậm, bắt đầu huấn luyện căn bản. Cậu nghĩ mục đích huấn luyện viên Lạc Kỳ muốn cậu xem cái đĩa này có hai lí do, thứ nhất là để cậu chú trọng huấn luyện căn bản, giả dụ thành công là sẵn có; thứ hai là học theo những động tác tiêu chuẩn của Nguyên Tích từ hình chiếu.
La Tiểu Lâu cắn răng, để mai này có thể điều khiển cơ giáp xuất sắc như vậy, phải liều mạng thôi. Cậu cũng phải dựa theo phương pháp huấn luyện của Nguyên Tích, thực hiện một động tác trên 100 lần. Sau đó La Tiểu Lâu muốn rơi lệ, chuyện đó và tốc độ huấn luyện trong khoang thuyền giả thuyết căn bản không phải là khái niệm.
Phương hướng, cường độ, nắm chắc tốc độ tay, tất cả đều khiến La Tiểu Lâu chật vật không chịu nổi. Cậu sắp hoàn thành một động tác 200 lần, nhưng lại cảm thấy động tác của mình có lẽ có mấy lần không giống nhau. Muốn đạt được tiêu chuẩn của huấn luyện viên Lạc kỳ hay của Nguyên Tích, thật sự là rất gian truân. Sau khi kiên trì làm đến lần thứ 200, La Tiểu Lâu nghỉ ngơi 5 phút, cắn răng làm lại 100 lần nữa, sau đó cả người đầm đìa mồ hôi chui ra khỏi cơ giáp.
Những huấn luyện này dùng hết mấy tiếng đồng hồ của cậu, nghỉ ngơi 10 phút. La Tiểu Lâu xem giờ, 6h10, tối đa cậu chỉ có thể huấn luyện thể lực trong nửa tiếng. Nghĩ như vậy, La Tiểu Lâu tới phòng huấn luyện thể năng, nhìn qua kế hoạch huấn luyện của Lạc Kỳ, cậu không muốn hoàn thành ngay, chỉ chạy bộ nửa tiếng.
Đến 6h40, La Tiểu Lâu lau mồ hồi, ra cửa. 125 liếc mắt, không biết có phải vẫn còn tức giận như hôm trước không mà nó đã biến trở về hình thái thú cưng. Có lẽ sợ người ta nhận ra, lần này là Bá Vương Long màu vàng nâu, trên đầu đính hai cái sừng. Thấy La Tiểu Lâu đi đến, nó bước trước một bước ra cửa. Rốt cục là cái ánh mắt gì thế hả —— La Tiểu Lâu vừa oán giận trong lòng, vừa nhìn trên nhìn dưới 125, sau đó chú ý tới tư thế của nó.
Cái đuôi rõ ràng có chút ủ rũ, nhìn 125 như vậy, trong lòng La Tiểu Lâu bỗng nhiên tê rần, cậu còn có thể kết giao với Nguyên Tích hoặc những người khác trong trường học, nhưng 125 thì sao? Cái miệng của nó rộng như vậy, thích ba hoa chích chòe, nhưng không có bất kì ai để giao lưu, chỉ đùa một chút, quan tâm đến nó. Khó khăn lắm mới có một người, vậy mà hai ngày nay cậu còn không phản ứng với nó, nó sẽ khó chịu bao nhiêu? Huống hồ, trước khi 125 gặp cậu, nó đã một mình chờ đợi rất nhiều năm. Khi không có năng lượng thì thời gian trôi qua còn có thể nhanh, nhưng đến lúc tỉnh dậy thì 125 như thế nào? Có người cho nó máy chơi game, cho nó một căn phòng có một chiếc giường em bé không? La Tiểu Lâu bỗng nhiên cảm thấy hai ngày nay không quan tâm đến cử động của 125 hơi tàn nhẫn, cậu coi 125 là một đứa nhóc, nhưng nó là một chiếc cơ giáp, nó thậm chí còn nghĩ rằng La Tiểu Lâu coi mình là thú cưng —— Cậu và 125 rốt cuộc đang chơi trò gì vậy?
La Tiểu Lâu nhìn hình dáng thấp bé mập mạp phía trước, bước chân nhanh hơn. Cậu quyết định, dù 125 có nói gì thì cậu cũng sẽ hòa giải với nó. Cậu là một chủ nhân rộng lượng như vậy, chờ chút, sao cái giọng điệu này lại giông giống Nguyên Tích thế nhỉ…
La Tiểu Lâu đang vừa bối rối vừa đuổi theo 125, đường bên cạnh có một vài người đi ra. Bởi vì cứ nhìn chằm chằm vào 125 nên La Tiểu Lâu không ngẩng đầu nhìn người phía trước. Thế cho nên cậu thấy rất rõ ràng, người đi đầu kia cố ý chặn 125. Thậm chí lúc 125 đi sang bên cạnh, hắn cũng bước sang một bước, đụng vào 125.
La Tiểu Lâu giống như những ông bố bà mẹ có con bị bắt nạt, lập tức nổi giận. Nhưng người kia còn nổi giận kinh hơn cậu, “Mẹ nó, cái thứ rác rưởi nào đây? Dám đâm vào bố mày!” Miệng vừa mắng, lấy chân gạt ngã 125, sau đó giẫm mạnh lên người nó. La Tiểu Lâu chỉ cảm thấy trong nháy mắt cả người bốc lên một cơn thịnh nộ không thể kiềm chế. Cậu nắm chặt tay, bước đến trước mặt đám người kia, lớn tiếng: “Bỏ cái chân của anh ra, không thì đừng trách tôi không khách khí. Anh là một chiến binh cơ giáp mà cố tình kiếm chuyện với người máy thông minh, chẳng lẽ không thấy xấu hổ hả?”
Gã cầm đầu ngẩng đầu, hơn 30 tuổi, tóc đen dài tán loạn trên vai, khuôn mặt lồ lộ làm cho hắn có vẻ hèn mọn. Con mắt nhỏ mang theo ác ý rõ rệt, đang sáng quắc mà nhìn chằm chặp La Tiểu Lâu, hắn ngẩng đầu quan sát La Tiểu Lâu một hồi, rồi cười khẩy một tiếng, nói một cách vô lại: “Đúng là hôm nay ra cửa giẫm phải cứt chó, hết đụng phải một thứ rác rưởi lại đến một thằng khác, mày là cái thá gì mà dám hỏi tao?”
La Tiểu Lâu lạnh lùng nhìn hắn, với tính cách này, nếu bình thường thì cậu có lẽ sẽ phân tích mình không phải là đối thủ của đám người này, áp dụng cách giải quyết khéo léo, nhưng hiện giờ cậu hoàn toàn không khống chế nổi cơn tức giận của mình. Nhìn gã đàn ông xấu xa kia, La Tiểu Lâu phẫn nộ nói: “Nói thật thì, tôi cảm thấy anh giống rác rưởi hơn đấy! Tôi là chủ nhân của nó, tốt nhất anh hãy bỏ nó ra ngay!”
Gã kia kinh ngạc mở to mắt, liếc nhìn với người phía sau, rồi phá ra cười, “Thằng nhóc này có gan lắm, tao đang sợ không tìm được chủ nhân để bồi thường thiệt hại cho tao đây, giờ tao nói luôn cho mày.” Nói xong, giơ chân đạp mạnh vào 125. Lực lớn đến nỗi giống như muốn đá vỡ người máy trên mặt đất, có lẽ là muốn La Tiểu Lâu mất mặt nên hắn cố tình làm như vậy. La Tiểu Lâu xông lên, cũng nhấc chân đá một phát.
Bốp một tiếng, tên kia lùi lại, La Tiểu Lâu cũng lui về sau chừng hai thước, 125 thừa dịp khe hở này đứng dậy, bò vèo vèo mấy cái từ đùi La Tiểu Lâu lên cánh tay cậu, đồng thời căm phẫn nhìn chằm chằm đám người đối diện kia.
Khi chân hai người đụng nhau, không thể tránh khỏi việc phát sinh một cơn đau đớn dữ dội. Dù như vậy mà La Tiểu Lâu lại thấy bất ngờ, cậu cứ nghĩ cái chân kia có lực phá hoại rất kinh, nhưng rõ ràng, cậu vẫn có thể chịu được. Không thể là bởi vì cậu chạy bộ nửa giờ mà sinh ra kỳ tích nâng cao được mấy phần thể năng, chỉ có thể nói là lực của tên kia không mạnh như tưởng tượng.
Tên kia thay đổi sắc mặt mấy lần, lập tức cười khẩy: “Xem ra mày cố tình gây khó dễ với tao, không nói nhiều, bây giờ, mày quỳ xuống gọi ông nội, sau đó tiêu hủy cục rác trong tay mày cho tao; hoặc là chúng ta quyết đấu, người thua phải giao cho người thắng 20 triệu.” La Tiểu Lâu cảm nhận được thân thể đáng dán chặt vào cánh tay mình của 125 bắt đầu run rẩy, cậu nhìn gã đàn ông đối diện một chút, không do dự mà nói: “Được, anh muốn quyết đấu thế nào.”
Tên kia lộ ra điệu cười xấu xa, đang định nói thì có người ghé vào tai hắn nói vài câu, hắn nheo mắt, nhìn La Tiểu Lâu vài lần, rồi nói: “Đương nhiên là đối chiến cơ giáp, nhìn mày là có vẻ là lính mới, ông mày sẽ nhường mày, một tháng sau hai người chúng ta sẽ đối chiến tại câu lạc bộ Hào Quang. Nhưng ngày mai, cả hai đều phải mang 20 triệu đến đặt trên tay trọng tài của câu lạc bộ, người thắng sẽ tự động giành được 20 triệu. Có điều, nếu mày không có tiền, cũng có thể trao đồi bằng cơ giáp.”
La Tiểu Lâu dừng lại, ngay lập tức hiểu ra ý tứ của gã đó, lạnh lùng nhìn hắn một cái, rồi nói: “Ngày mai tôi sẽ giao 20 triệu cho trọng tài, nhưng chưa thi đấu thì thắng bại vẫn chưa biết đâu.”
“Được, ngày mai tao sẽ đợi mày ở đây, đừng có chạy trốn. Nếu mày không có dũng khí, dám giở thủ đoạn, tao sẽ có cách làm cho tiền thưởng tăng gấp bội.” Hắn tàn bạo nói.
Sau khi đám người đó hùng hùng hổ hổ bỏ đi, một thanh niên điềm đạm bên cạnh mới đến gần nói: “Anh bạn nhỏ, cậu thực sự không nên đồng ý với hắn ta.” La Tiểu Lâu trầm mặc không nói, chỉ ôm 125 lên nhìn một chút, trên người ngoại trừ một dấu giày to, hình như cũng không có vết thương nào khác. Cậu cũng không muốn chấp thuận, chấp thuận rồi, tương đương với việc tặng cho người khác 20 triệu. Nhưng cậu có thể chọn cách nào khác?
“Đó là Lucca, kẻ đã lăn lộn rất nhiều năm trong câu lạc bộ Hào Quang, chuyên môn ngắm vào những người mới vào câu lạc bộ. Dùng đủ thủ đoạn vô lại khiêu khích hội viên mới có sức chiến đấu thấp, kích thích họ đối chiến với hắn, sau khi thắng có thể quang minh chính đại nẫng tiền của họ. Dù sao, hầu hết những người có thể vào câu lạc bộ này cũng đều là những kẻ có tiền.” Người thanh niên nói đến đây, nhìn La Tiểu Lâu mặc quần áo giản dị, vô cùng thông cảm mà nói: “Đương nhiên, cũng có vài người xuất sắc, gần như phải vay tiền mới có thể đến được nơi này huấn luyện cơ giáp, gặp phải Lucca, lại càng xui xẻo.”
La Tiểu Lâu bất ngờ, cậu vốn nghĩ tên kia độc ác, tìm 125 để tra tấn, không ngờ hóa ra mục đích mới chính là mình. Nếu cậu không để ý 125, có lẽ hôm nào đó bọn hắn có thể nghĩ ra chiêu trò khác. Người thanh niên thấy La Tiểu Lâu đờ người, bèn vỗ vai cậu, nói: “Bởi vậy, đa số lính mới sẽ chọn tìm người có thực lực đi cùng, có thể phối hợp lẫn nhau. Đúng rồi, nhắc nhở cậu một tiếng, Lucca là người ở nhóm thứ năm, mỗi lần khiêu khích hắn lại cố ý giấu diếm thực lực. Cho nên, nếu cậu thực sự không bằng hắn thì nghìn vạn lần đừng miễn cưỡng.”
“Cảm ơn anh, tôi sẽ chú ý.” La Tiểu Lâu cảm ơn, rồi xoay người đi ra ngoài. Lúc chấp thuận, cậu cảm thấy đây là cách tồi tệ nhất, tặng không 20 triệu cho kẻ rác rưởi đó. Lúc này, đầu óc sôi sục cũng qua đi, cậu lại bắt đầu lo lắng, giờ trong tài khoản gần như không có một đồng, làm thế nào để mai đưa tiền cho trọng tài đây? Dùng tiền của Nguyên Tích? Không, cậu không mặt dày đến mức này. Mình thua lại bắt Nguyên Tích bỏ tiền ra ư.
Giữa đường La Tiểu Lâu đổi quần áo, sửa sang lại dáng dấp, 125 cũng khôi phục thành Bá Vương Long màu xanh lục. La Tiểu Lâu nhìn nó, thở dài, vươn tay chạm lên đầu nó, nói: “Mày đừng giận nữa, chúng ta hòa giải đi.” Sau đó La Tiểu Lâu phát hiện, những lời này chính là hai câu trọng điểm.
125 kinh ngạc giơ lên hai hàng nước mắt đầm đìa, nhìn La Tiểu Lâu một hồi, bỗng nhiên òa khóc: “Cái đồ xấu xa này, cậu nhất định là chủ nhân xấu xa nhất! Cậu dám hai ngày không thèm quan tâm tới tôi!” 125 vừa chất vất vừa gào khóc, còn không quên dùng răng cửa cắn lên cổ La Tiểu Lâu.
Trong lòng vẫn luôn khó chịu bỗng nhiên nhẹ nhõm, La Tiểu Lâu vỗ vỗ lên mông 125, nói: “Được rồi, được rồi, tao là chủ nhân xấu xa nhất. Ê này, không được quệt nước mũi lên cổ tao —”
“… Nói yêu tôi, cưng tôi, tôi là thú cưng duy nhất của cậu.”
“Được rồi, tao yêu mày, cưng mày, mày vốn cũng là thú cưng duy nhất của tao ma.” La Tiểu Lâu vuốt đầu nó.
“Nói tôi quan trọng hơn tiền!”
“… Ừ, mày quan trọng hơn tiền, tiền làm sao mua được con Bá Vương Long béo tốt thế này cơ chứ? Mày xem, vì mày, tao cũng vung tiền như rác đấy —— tuy chỉ thu được một tên khóc nhè chè thiu này nè.”
125 nức nở một hồi, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, không chút cự nự mà xoay lại nói: “Vậy, vậy được rồi, tuy không thực sự thông suốt, nhưng sau này có việc gì tôi cũng sẽ thương lượng với cậu.” La Tiểu Lâu nở nụ cười.
……………….
125 đáng iêu phết nhỉ, mình cũng muốn ôm một con thú cưng như thế.
mấy ngày nay lại lùm xùm chuyện ko đâu, nhìn lại, hóa ra mình là ng rất dễ dãi và ‘cao thượng’ như ai đó đã nghĩ, hì hì ٩(●̮̮̃•̃)۶
|
Chương 79 – Tình hình
Lúc trở về, đi ngang qua cửa hàng tổng hợp Tinh Hà, phía trước đang treo một quảng cáo giảm giá trên diện rộng. Nhìn thức ăn tự nhiên được bày, La Tiểu Lâu không khỏi dừng chân. Cậu chỉ huấn luyện trong ba giờ, trong đó còn nghỉ 20 phút, vậy mà đã ngắc ngoải đến nỗi không muốn nhúc nhích. Huấn luyện của Nguyên Tích chắc chắn là vất vả hơn, cho dù trước đây có dẫn theo cậu, Nguyên Tích cũng vẫn luôn luyện tập cả một buổi chiều.
La Tiểu Lâu thoáng ngập ngừng, đi vào trong, cậu quyết định sẽ bổ sung thêm một chút đồ ăn dinh dưỡng. Dù sao hiện tại cũng đang dùng tiền trong thẻ của Nguyên Tích để sinh hoạt, La Tiểu Lâu tự anh ủi mình như thế, cố ý lơ là sự thật rằng cậu càng ngày càng giống một bà chủ gia đình. Lúc về đến nhà, La Tiểu Lâu chuẩn bị một bữa cơm khá thịnh soạn, sau đó lên phòng thí nghiệm trên tầng.
La Tiểu Lâu nhìn nguyên liệu để chế tạo hộp năng lượng, suy nghĩ một hồi, mở máy thông tin, liên lạc với quản lí Cao. Không lâu sau, bên kia truyền sang tiếng cười của quản lí Cao: “Sao vậy, tháng này sớm như vậy mà em La đã liên lạc với anh, định giao hàng sớm hả?”
La Tiểu Lâu đỏ mặt, hơi ngượng ngùng mà nói: “Không phải ạ, có lẽ hai ngày sau em mới có thể gửi hộp năng lượng qua bưu điện cho anh được. Muộn như thế này mà gọi quản lí Cao, thật sự là làm phiền quá, thực ra, em có chuyện muốn nhờ quản lí Cao giúp đỡ.”
“Hử? Em cứ nói, nếu giúp được thì anh nhất định sẽ không từ chối.” Quản lí Cao nhiệt tình nói.
Do dự một giây, La Tiểu Lâu nói: “Là như thế này, hiện tại em đang cần một khoản tiền, nhưng tình hình tài chính có phần eo hẹp. Em có thể lấy trước tiền tạm ứng ở chỗ anh được không, hộp năng lượng em sẽ bổ sung vào mỗi tháng. Mặt khác, nhận tiền trước thời hạn, quản lí Cao có thể khấu trừ 30% vào phí gửi bán của em.”
Quản lí Cao lập tức hỏi: “Em cần bao nhiêu?”
“20 triệu.” La Tiểu Lâu nói, số tiền này, cậu không muốn dùng thẻ của Nguyên Tích.
Bên kia truyền sang tiếng cười của quản lí Cao, anh ta cười sảng khoái: “Không thành vấn đề, anh sẽ chuyển khoản cho em ngay. Phí gửi bán anh sẽ chỉ thu 10% thôi, tính tình của em La anh vẫn tin tưởng lắm. Hơn nữa, anh vừa mới biết, em chính là đệ tử của Nghiêm đại sư, quả nhiên là danh sư xuất cao đồ*.”
* nguyên văn là 名师出高徒, thường được hiểu như nghĩa thầy giỏi thì trò giỏi, nhưng thật ra ý nghĩa sâu hơn là những người thầy cao minh sẽ truyền hết kỹ nghệ cho học trò, từ đó học trò đó cũng trở nên giỏi…
Trước đó vài ngày, Nghiêm đại sư đã lên giọng công bố ông mới thu nhận một đệ tử, làm giới chế tạo cơ giáp náo động. Quản lí Cao thân là người phụ trách ngành bán đấu giá lớn, hiển nhiên rất thạo tin tức . Lúc đó anh ta đã hạ quyết định, sẽ quyết tâm quan hệ tốt với La Tiểu Lâu, nhân tài với trình độ kỹ thuật này, có gặp mà không cầu được.
Chỉ cần La Tiểu Lâu mở miệng, với danh hiệu đệ tử của Nghiêm đại sư, nhất định sẽ có cả đống người tranh nhau cho cậu vay tiền, không trả cũng được. Quản lí Cao đương nhiên nắm chặt cơ hội xích gần quan hệ này, ai biết sau này có lúc cần nhờ tới vị thiên tài trong giới chế tạo cơ giáp này không. cho vay tiền mà cũng tranh nhauب_ب
“Em vừa mới bái sư, vẫn chưa bằng một phần của thầy, chỉ hy vọng về sau không làm thầy ấy mất mặt là tốt lắm rồi. Hôm nay có chuyện, thật sự rất cảm ơn anh.” Tảng đá lớn trên đầu La Tiểu Lâu rốt cục cũng rơi xuống đất, ngày mai có tiền, sau bảy tháng, có lẽ cũng sẽ trả hết nợ cho quản lí Cao.
Đóng máy thông tin, không lâu sau, La Tiểu Lâu nhận được tin nhắn, kiểm tra số tài khoản, có 20 triệu lẻ 5 nghìn.
125 bám víu ở bên cạnh nhìn, sau dè dặt nói: “Cậu không thể đổ hết những chuyện này lên đầu tôi.”
La Tiểu Lâu liếc mắt nhìn nó, “Tao cũng chưa nói là muốn trách mắng mày, nhưng sau này trong câu lạc bộ đó, mày tốt nhất là thành thành thực thực làm một viên đá cho tao, không được động đậy, cứng rắn, phải dứt khoát là một viên đá bình thường, hiểu chưa?”
Bị ánh mắt nghiêm khắc hiếm thấy của người nhận nuôi hù dọa, 125 rụt lại, ít khi im lặng vài giây, oan ức mà hỏi: “Cậu không muốn nói chuyện với tôi sao?”
“Tất nhiên không phải, tao chỉ không muốn thấy mày lại bị dẫm nát dưới lòng bàn chân nữa thôi.” La Tiểu Lâu vừa sửa sang nguyên liệu vừa trả lời.
Dường như sở trường về khoản bổ sung não bộ, 125 bị cảm động đến mức nước mắt lưng tròng, chạy mấy bước, lao tới ôm chầm lấy cánh tay La Tiểu Lâu, thề thốt: “Tôi tuyệt đối sẽ không để cậu thua đâu, tin tôi đi, chúng ta có thể nắm chắc cơ hội này, rót đầy tài khoản nhỏ của cậu. Còn một tháng nữa, tôi sẽ giúp cậu huấn luyện.”
“… Thật không, vậy thì cám ơn mày lắm lắm.” La Tiểu Lâu chẳng ôm hy vọng gì nhiều, cậu cũng không cho rằng trong một tháng mình có thể từ nhóm thứ tám lên nhóm thứ năm. Xách 125 vướng víu sang một bên, La Tiểu Lâu bắt đầu chế tạo hộp năng lượng.
Giờ vẫn còn sớm, mà vừa vặn Nguyên Tích cũng không có ở nhà, cậu muốn thử xem ý thức nguyên lực ở giai đoạn trung cấp của mình rốt cuộc tiến bộ được bao nhiêu so với giai đoạn sơ cấp.
La Tiểu Lâu vẫn chưa dùng Ô Thạch có thể tuần hoàn, dùng đá radium làm đá năng lượng hạt nhân, và trong toàn bộ quá trình chế tạo, cậu đều dùng mười phần ý thức nguyên lực. Từ lúc trở về từ tiểu hành tinh, cậu cũng đã dự trữ được khá nhiều ý thức nguyên lực.
Không có cảm giác khác nhiều lắm, chỉ là khi cảm thấy nên nhắm mắt sử dụng ý thức nguyên lực, thì tốc độ chuyển động của hạt nhân hình như chậm chạp hơn, như vậy cũng đủ thời gian cho cậu dung hợp. Hơn nữa, không thể nói rõ vì sao, quá trình chế tạo lần này cực kỳ trôi chảy, cậu thậm chí còn không cảm giác được cơn mệt mỏi biến mất, mà chỉ thấy thoải mái.
Khi La Tiểu Lâu mở mắt ra, cậu kinh ngạc phát hiện, hạt nhân chuyển động trở nên chậm chạp có lẽ chỉ là ảo giác của cậu, chế tạo hộp năng lượng vẫn chỉ mất nửa tiếng, không kéo dài thêm.
Cậu đặt hộp năng lượng vào bên trong máy phản ứng, bắt đầu chờ đợi.
Trước khi ứng dụng ý thức nguyên lực, hộp năng lượng cao nhất có thể đạt được là 21,000 la, thuộc về hộp năng lượng cấp bốn trung phẩm.
Nghĩ đến tác dụng quan trọng của ý thức nguyên lực, La Tiểu Lâu bỗng nhiên nhớ ra một vấn đề: “Đúng rồi, 125, tao thấy mày khống chế trên giao diện tiếp xúc có điều khiển cơ giáp bằng ý thức nguyên lực, tao có thể không?”
125 vừa chăm chú theo dõi máy phản ứng vừa nói: “Trên thực tế, tuyệt đại đa số dị thú đều sử dụng ý thức nguyên lực để khống chế cơ giáp dị thú, như vậy bản thân và cơ giáp sẽ cộng hưởng hơn. Ý thức nguyên lực của cậu tuy đã tới giai đoạn trung cấp, nhưng cậu khống chế nó chưa được ổn định, hơn nữa không có người hướng dẫn ở bên cạnh, tôi bây giờ còn chưa dám mạo hiểm, đề nghị cậu nên tự khống chế. Nếu ý thức nguyên lực của cậu đạt tới giai đoạn cao cấp, chúng ta có thể thử một lần.”
“Ừ, biết rồi.” La Tiểu Lâu nói. Xem ra hiện tại, công dụng quan trọng nhất của ý thức nguyên lực trong tay cậu là ở phương diện chế tạo cơ giáp, cậu thật đúng là một con dị thú hiền lành và ngoan ngoãn. La Tiểu Lâu cuối cùng còn không quên tự sướng một phát.
Lúc này, máy phản ứng vang lên, La Tiểu Lâu lấy hộp năng lượng ra, nhìn bề mặt hiển thị.
“Trời ơi, 35,000 la, quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, gần như gấp đôi lần trước!” 125 kinh ngạc kêu lên.
La Tiểu Lâu ngây ngẩn nhìn hộp năng lượng trong tay, trên 10,000 la là hộp năng lượng cấp bốn, đây là loại Khải Ân đang bán ra trên quy mô rộng, mà trên 30,000 la là hộp năng lượng cấp năm! Hộp năng lượng cậu chế tạo đã tăng thêm một bậc.
Khóe miệng La Tiểu Lâu không kiềm được cong lên, hiện tại Nguyên Tích đang tiến hành huấn luyện cơ giáp, từ lúc biết cậu có thể chế tạo hộp năng lượng, Nguyên Tích đã không còn mua nữa.
Còn có cái gì phù hợp hơn ngoài hộp năng lượng cao cấp dành cho Nguyên Tích? Song, để tránh Nguyên Tích phát hiện ra điều dị thường, tốt nhất là thứ Bảy qua chỗ Nghiêm đại sư rồi mới đưa cho hắn, nói rằng Nghiêm đại sư đã chỉ bảo cho cậu ứng dụng của tinh thần lực.
Lúc này, dưới lầu vang lên tiếng cửa mở, La Tiểu Lâu tâm tình sung sướng đi xuống dưới, để lại hộp năng lượng cấp năm trên bàn cho 125.
“Anh đã về, đi tắm trước đi, sau đó chúng ta ăn cơm.”
Nhìn vẻ mặt tươi cười chủ động nghênh đón của La Tiểu Lâu, Nguyên Tích kinh ngạc nhướn mày, chuẩn bị bắt đầu nghi ngờ, liệu có phải lúc mình không có ở nhà, tiểu nô lệ dám thông đồng với kẻ nào khác.
Nhưng, nhìn La Tiểu Lâu mặc quần áo ở nhà ấm áp khiến hắn cảm thấy rất thoải mái, bèn bước lên hai bước, vươn tay ôm chặt lấy La Tiểu Lâu đang chuẩn bị vào phòng bếp, cúi đầu xuống, hít ngửi mùi hương quen thuộc mà an tâm trên cổ cậu, nhân tiện chùi mồ hôi trên người mình lên người La Tiểu Lâu. thằng cơ hội!!!! ;)))))))
La Tiểu Lâu bối rối vuốt vuốt tóc Nguyên Tích, trong vòng một ngày, cậu đã ôm hai thành viên trong gia đình…
Chẳng nhẽ hai người này không được quan tâm đầy đủ sao, được rồi, nếu hai người này có thể khiến người ta bớt lo đi một chút thì mình có thể xem xét. Hừm, cuộc sống một nhà ba người, nếu có thể duy trì thì thật ra cũng rất tốt.
“Em ngoan ngoãn ở nhà đợi anh, trong khoảng thời gian anh huấn luyện này, không được tùy tiện ra khỏi cửa, chưa được anh đồng ý thì không được phép dẫn người về nhà, không được tiếp chuyện với người lạ.” Nguyên Tích cọ cọ chán chê, rồi tuyên bố bên tai La Tiểu Lâu.
“…” Được rồi, kỳ thực cuộc sống ấm áp gì đó chỉ là phiến diện thôi.
“Chờ chút, vết đỏ trên cổ em là thế nào đây?” Nguyên Tích bỗng nhiên nhíu mày hỏi.
La Tiểu Lâu vô ý thức run lên, sau đó mới nhớ ra, liền vội vàng giải thích: “Là do 125 làm.”
Nguyên Tích dừng lại một giây, quát: “Con ục ịch đó ở chỗ nào, gọi nó cút ra đây cho anh ngay lập tức!”
La Tiểu Lâu dám thề, cậu nghe thấy một tiếng vang rõ rệt của một viên đá rơi xuống mặt bàn phát ra từ tầng trên, thế nên cậu đành do dự nói: “Chắc là chết máy rồi…”
“Tốt nhất là nó nên tỉnh ngộ, sớm muộn gì anh cũng sẽ trừng trị nó thôi.” Nguyên Tích bực tức mắng vài câu, rồi kéo La Tiểu Lâu xoay người vào phòng tắm.
Hôm sau, sau khi hết giờ, La Tiểu Lâu chào hỏi Điền Lực, rồi chạy ra khỏi trường. Điền Lực nhìn bóng lưng cậu lẩm bẩm: “Thằng này gần đây bận cái gì thế?” Nó và Yates đã vài ngày không hẹn La Tiểu Lâu rồi, rõ ràng ngày trước thích nhất là chạy đến phòng thí nghiệm của nó cơ mà.
Vừa đến Hào Quang, La Tiểu Lâu đã thấy Lucca cùng đám người vẫn hay đi cùng hắn đang đợi cậu ở đằng trước.
Lucca ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Muộn vậy, tao còn tưởng mày chết nhát không dám tới cơ.”
La Tiểu Lâu mặt lanh tanh nhìn hắn, nắm chặt tay, “Bởi vì anh nói, còn chưa đến mức.”
Lucca lập tức cứng mặt, lạnh lùng cười, xoay người đi vào trong: “Bớt nói nhảm đi, bây giờ tao với mày vào văn phòng đăng ký.”
La Tiểu Lâu đi theo Lucca về phía trước, cậu không bỏ trốn không phải bởi không sợ quyết đấu với Lucca. Thực chất, trong lòng bàn tay cậu giờ toàn là mồ hôi.
Chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện sẽ thật sự dùng cơ giáp quyết đấu với người khác, cậu đã thấy run rồi. Nhưng nếu định luyện tập cơ giáp, lại còn phải nôn một đống tiền như vậy, cậu cảm thấy phải ở lại.
Chuyện này sớm muộn gì cũng phải đối mặt, cậu lái cơ giáp không phải vì trông đẹp mắt hay ngắm cảnh, mà là muốn tham dự giải thi đấu cơ giáp, là vì giấc mơ của cậu, tự nâng cao… Có thể sau này sẽ giúp Nguyên Tích.
Nếu cậu muốn giúp Nguyên Tích thật sự, như vậy, chí ít khi gặp nguy hiểm giống như lúc chạm mặt với trùng thú cấp bảy trong hang động trên tiểu hành tinh, cậu sẽ không gây trở ngại cho Nguyên Tích.
Về phần câu lạc bộ cơ giáp, La Tiểu Lâu cũng không nghĩ gì về nó, một là đau lòng vì phải nộp nhiều tiền như vậy, hai là hiệu quả của câu lạc bộ Hào Quang tốt không cần bàn, ai có thể đảm bảo câu lạc bộ cơ giáp khác có thứ rác rưởi này chứ?
Hai người tới chỗ chứng thực, trọng tài nhíu mày nhìn La Tiểu Lâu nhưng không nói gì thêm, thu 20 triệu tiền thế chấp của hai người, sau đó sắp xếp thời gian và địa điểm đối chiến cho bọn họ.
Khi hai người ra ngoài, đại khái đã xác định trận quyết đấu là một tháng sau đó. Lucca không hề che giấu vẻ ác ý, vuốt cằm nhìn La Tiểu Lâu, nói: “Lại nói tiếp, nếu thua, mày có thể dùng cơ giáp để thế chấp 20 triệu này.”
La Tiểu Lâu nhìn hắn, nói: “Nếu anh thua, tôi không cần cơ giáp, mà tôi thích 20 triệu hơn.”
Lucca chớp mắt, chế nhạo: “Cũng phải xem mày có bản lĩnh đó không đã.”
La Tiểu Lâu vừa đi khỏi, hai gã bên cạnh lập tức hỏi: “Anh Luke, thế nào?” Lucca căm giận mắng: “Loại rác rưởi đó còn biết điều, cũng biết giao tiền thế chấp. Nhưng khi nói đến cơ giáp, có vẻ nó không bằng lòng đổi.”
Gã cao lêu nghêu nói: “Anh Luke, lúc nó huấn luyện em đã nhìn ra, em nghĩ cơ giáp của nó ít nhất phải là cấp ba, không chừng còn cao hơn cả cơ giáp cấp ba ấy chứ.”
Cơ giáp cấp một là 1 triệu, cấp hai là 5 triệu, cơ giáp cấp ba là 10 triệu. Đây mới chỉ là giá cho cấp bậc cơ giáp, nếu cơ giáp mà còn thêm vũ khí đặc biệt, hoặc nguyên liệu riêng thì giá sẽ cao hơn rất nhiều. Về phần cơ giáp cấp bốn, ít nhất phải là 50 triệu, thậm chí có thể trên 100 triệu, hơn nữa trên tinh cầu An Tắc còn rất khó mua.
Lucca không tin nhìn gã lêu nghêu, nói: “Dù là cơ giáp cấp ba thì ngại gì. Về phần cơ giáp cấp bốn, đến tao còn không có, thằng đấy lại càng không giống loại có riêng một chiếc cơ giáp cấp bốn đâu.” Gã lêu nghêu lưỡng lự, tuy gã nghĩ chiếc cơ giáp đó thoạt nhìn cực kỳ hoàn mỹ, nhưng nếu đó mà là do hắn nhìn nhầm, rốt cục chỉ là một loại cơ giáp cấp hai, hại Lucca bất lợi, vậy thì hắn nhất định sẽ không tha cho gã.
Lucca hừ một tiếng, “Bỏ đi, tiền vẫn quan trọng hơn. Nhưng đến lúc đó thử đàm phán với nó, dùng 10 triệu đổi cơ giáp của nó. Tao nghĩ, kẻ bị tao đánh thua sẽ không dám nói không với tao đâu.” Lời này vừa nói ra, hai gã bên cạnh lập tức cười ầm.
Hoàn toàn không biết cơ giáp của mình đã bị người ta sắp đặt, La Tiểu Lâu nhìn Lạc Kỳ đang đối diện với mình. Lạc Kỳ nhíu mày nhìn La Tiểu Lâu: “Tôi nhớ kỹ là đã dặn cậu, sắp tới không nên tham gia đối chiến.” Sau khi hai người lên văn phòng đăng ký đối chiến, lập tức hiện lên bảng tin tức. Rất nhiều người quan tâm đến thông tin đối chiến, mọi người đều mưu cầu danh lợi, có thể nhân cơ hội học hỏi nâng cao, một số trận đối chiến cỡ lớn, thậm chí còn mở cá cược.
La Tiểu Lâu cúi đầu, áy náy nói: “Huấn luyện viên, em cũng không muốn đối chiến cùng hắn, nhưng tình huống lúc đó thực sự không có cách nào khác.” Lạc Kỳ thở dài, ông làm sao mà không biết trong câu lạc bộ tồn tại một kẻ như Lucca chứ, chỉ là thật không ngờ, La Tiểu Lâu thoạt nhìn giống một kẻ không có tiền như vậy mà cũng bị hắn nhắm đến.
“Bỏ đi, tôi biết cậu khó xử, sau lần này, nếu hắn quấy rối cậu, cậu cứ trực tiếp đi tìm tôi, tôi sẽ tìm huấn luyện viên của hắn, cảnh cáo hắn.” Lạc Kỳ nói, nói là nói như vậy, nhưng huấn luyện viên cũng chưa chắc có thể quản lý được học viên của mình, huống chi, huấn luyện viên của Lucca, lại chính là kẻ nhìn ông không vừa mắt, Thác Đức.
La Tiểu Lâu cảm ơn huấn luyện viên Lạc Kỳ, nhớ ra một vấn đề, bèn hỏi: “Huấn luyện viên, tại sao Lucca muốn sau một tháng mới đối chiến với em?”
Lạc Kỳ đáp: “Trong câu lạc bộ Hào Quang, Lucca cũng không dám tỏ ra quá kiêu ngạo, nếu hắn tìm được người mới đến thì sẽ lập tức đối chiến, nếu gây ra tổn thất cho câu lạc bộ, cấp trên sẽ không thể bỏ qua được.”
La Tiểu Lâu gật đầu, nghĩ đến lời đảm bảo của 125, chần chừ mà hỏi: “Huấn luyện viên, bây giờ còn một tháng, nếu như, em nói là nếu như, thầy xem em có cơ hội thắng không?”
Lạc Kỳ nhớ đến video huấn luyện của La Tiểu Lâu hôm qua, khóe miệng giật giật, cuối cùng mới nói một câu: “Cậu cố gắng hết sức là được.”
Sau đó La Tiểu Lâu bắt đầu huấn luyện. Lần này, huấn luyện thao tác cơ giáp thực tế và huấn luyện thể lực cậu đều kiên trì đến một tiếng rưỡi. Huấn luyện thao tác cơ giáp thực tế, La Tiểu Lâu tập luyện động tác của ngày hôm qua, tuy vẫn không đạt được tiêu chuẩn, nhưng thực sự có tiến bộ hơn so với ban đầu. Huấn luyện thể năng, La Tiểu Lâu chạy bộ nửa tiếng, sau đó bắt đầu tập lực cánh tay.
7h rời Hào Quang, La Tiểu Lâu đã muốn quỳ rạp trên mặt đất. Cậu vừa mới chuẩn bị ra bến xe huyền phù miễn phí, 125 bỗng nhiên thì thầm: “Khoan đã, đợi một lát, hiện tại có chút không thuận lợi.” La Tiểu Lâu bất ngờ, ngẩng đầu nhìn phía trước, sau đó giật mình đứng ngơ ngác.
Tại bãi đỗ xe trên không của một tòa cao ốc sang trọng, Nguyên Tích không nên xuất hiện vào lúc này lại đang sốt ruột đứng ở đó, dường như đang đợi người.
Khi La Tiểu Lâu bắt đầu nghi ngờ có phải mình đã bị bại lộ rồi hay không, một người từ tòa cao ốc đó đi ra, mỉm cười gọi Nguyên Tích.
La Tiểu Lâu sững sờ nhìn người đó, đây là lần đầu tiên cậu thấy có người sở hữu vẻ ngoài có thể tương xứng với Nguyên Tích, dáng người cao gầy, ngũ quan sâu sắc trung tính hóa hơn Nguyên Tích, mang theo một vẻ đẹp mê hoặc.
Người kia thấy Nguyên Tích thì chạy ào tới, ôm chầm Nguyên Tích, hôn lên hai má hắn. Thậm chí La Tiểu Lâu còn để ý, từ lúc thấy Nguyên Tích, đường nhìn của người kia lúc nào cũng rơi lên người hắn.
Tuy Nguyên Tích có chút không kiên nhẫn, nhưng cũng không đẩy người kia ra.
Sau đó, Nguyên Tích xoay người mở cửa xe, để người kia lên xe trước — Nguyên Tích chưa bao giờ mở cửa xe cho La Tiểu Lâu, sau đó hắn cũng ngồi xuống, chiếc xe huyền phù tuyệt trần bay đi.
La Tiểu Lâu còn chưa lấy lại tinh thần, máy thông tin trên cổ tay nhận được một tin nhắn.
[Nguyên Tích: Buổi tối anh có việc, không về ăn cơm.]
“Làm sao hắn ta có thể đối xử với cậu như thế chứ, đây quả thực chính là —— ngoại tình!” 125 căm giận nói.
………………………….
tình địch của em Lâu xuất hiện rồi, phải làm sao để em có thể bảo toàn được thằng chồng ngây dại ngớ ngẩn đây??
giới thiệu chương sau: lời thổ lộ và lời chấp nhận dở nhất thế giới!
|