Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi
|
|
Chương 154 : NGUY HIỂM . LTL kêu lên :"Trời ơi, lẽ ra chúng ta nên đi trên không thì tốt hơn" Những cánh tay quỷ quái này quá nhiều, chúng cứ ko ngừng vươn ra, giết hoài ko hết. "Chưa chắc đâu, phía trên chắc gì an toàn hơn dưới này, trừ phi chúng ta muốn trở về luôn." NT vừa chém vừa bình tĩnh nói với LTL. LTL vội soi đèn lên ko trung. Sau khi xuất hiện công kích, sương mù có vẻ bớt đi ko ít. Hơn nữa còn có đèn pin chiếu sáng nên có thể nhìn rõ xung quanh hơn. LTL cũng phát hiện cơ giáp của Nguyên Nặc và La Thiểu Thiên cũng bị những cánh tay này dây dưa. Vũ khí của cơ giáp có uy lực rất lớn, những cánh tay đó bị dập nát, lả tả rơi xuống. Nhưng khi rơi vào trong nước, những mảnh vụn rời ấy lại tự động ghép thành cánh tay mới, sau đó chúng giống như có ý thức, giảo hoạt mà quấn lấy các ngón tay của cơ giáp làm giảm lực hành động của cơ giáp. LTL khiếp sợ nói :" CHúng nó vươn dài đến vậy! Đây rốt cuộc là cái gì chứ…" LTL vừa nói vừa né 1 số cánh tay gãy phía trên rơi xuống. Những cánh tay gãy này như còn có sự sống, vặn vẹo run lên. Bởi vì bị tập kích quá đột ngột, mọi người ko kịp phòng bị nhưng vẫn đủ khả năng phản kháng trong khi còn đang bối rối. Người duy nhất đc bảo hộ là LTL lúc này đang thống hận sự bất lực của mình. Nếu có thể, hắn hy vọng mình bảo hộ đc NT. Thế nhưng nhớ đến lời 125 trước khi nó chết máy, LTL buồn bực ngăn chặn ý thức nguyên lực đang rục rịch trong cơ thể. Mà cho dù có thể sử dụng ý thức nguyên lực đi nữa thì cũng chỉ như muối bỏ biển mà thôi. Nguyên Nặc sử dụng lưỡi đao năng lượng lớn vừa chém vừa đi về phía 2 người, hô lớn :" Ca, làm sao bây giờ? Mấy thứ này nhiều quá, lại còn vươn ra liên miên ko dứt." NT chưa nói gì, LTL vẫn đang quan sát 4 phía giúp hắn. Hách Nhĩ đang chật vật chiến đấu với những cánh tay dây dưa kia. Có vẻ như thể lực ko phải cường hạng của hắn. Nguyệt Thượng thì đang vừa bảo vệ mình vừa giúp đỡ Hách Nhĩ 1 chút. Còn Á Bá vốn bên cạnh Nguyệt Thượng lại ko thấy đâu cả. Nhìn về phía Thiều Dung, LTL cố gắng nhìn xung quanh sau đó liền phát hiện có một vật hình cầu màu đen rất lớn sau lưng Hách Nhĩ. LTL định lên tiếng nhắc nhở Hách Nhĩ thì kinh ngạc phát hiện, cái thứ mà cậu tưởng là quái vật kia bỗng nứt từ trong ra ngoài, sau đó Thiều Dung mỉm cười bước ra. Trong khi LTL còn đang sững sờ, Thiều Dung đã xoay người đi ra phía xa xa, dưới chân hắn có ko ít cánh tay vươn lên vậy mà hắn vẫn ko động đậy. Cho đến khi lại bị những cánh tay quấn quanh người thành 1 hình cầu lớn, Thiều Dung mới bắt đầu chặt chém sạch sẽ. LTL nuốt nuốt nước miếng thầm nghĩ : cái loại biến thái này chắc còn lâu mới bị nguy hiểm. Mà ở những phương hướng khác, tình cảnh cũng chẳng lạc quan, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết và những âm thanh rơi xuống nước. LTL chỉ nhìn thấy 1 binh lính gần mình nhất còn đang kiên trì, ko còn thấy ai khác nữa. LTL cảm thấy bi ai, chẳng lẽ những binh lính đó vì thử luyện của mình và NT mà hy sinh cả sao? Nếu như vậy sẽ tạo tâm lý bóng đen cho hôn lễ của mình mất. "NT! Á Bá bị cuốn xuống nước rồi! Chúng ta phải nghĩ biện pháp cứu người ra…" Nguyệt Thượng hô. Nt ừ một tiếng rồi di chuyển về hướng Nguyệt Thượng. Hắn nhờ LTL mở thông tin nghi thức rồi nói nhanh với La Thiểu Thiên :" Ta xuống nước cứu người, ngươi đưa LTL vào trong cơ giáp của ngươi - đáng chết." Chân LTL đã giẫm phải ao nước rồi. LTL cảm thấy có cái gì đó lạnh lẽo ẩm ướt bò lên mắt cá chân mình liền cả kinh, vội vã ôm lấy người NT, kêu :" Trời ạ, có cái gì đó đang cuốn lấy chân em." NT quay đầu, vội kéo áo LTL. Hắn chưa nghĩ ra cách xử lý bởi thứ quấn lấy LTL là chìm ở dưới nước. Mà trong lúc chần chờ ấy, những cánh tay khác quấn lấy thân thể NT. NT giống như ko nhìn thấy, chỉ lo chiến đấu với cánh tay đang kéo lấy LTL kia. Cánh tay này như muốn tách 2 người ra vậy. LTL hô :" Buông tay trước đã! Nếu ko cả 2 sẽ bị kéo vào nước hết!" Lúc này đầu gối LTL đã bị kéo vào trong nước. NT nhìn LTL 1 lát, buông lỏng tay, rồi nhanh chóng chém đứt những cánh tay quấn quanh mình. Sau đó quay về phía Nguyệt Thượng hô :" Ta xuống nước cứu người." Nguyệt Thượng quay qua thì thấy NT chủ động nhảy vào trong ao. Ko thể phủ nhận là NT rất dũng cảm, hắn thậm chí ko biết sợ hãi là gì, cũng thực sự có trách nhiệm. Thế nhưng lúc này Nguyệt Thượng lại căm hận cái loại dũng cảm và trách nhiệm này. Do dự 2 giây sau, Nguyệt Thượng sắc mặt âm trầm, nói với Hách Nhĩ :" Chúng ta cũng xuống nước." La Thiểu Thiên nhìn thấy LTL bị kéo xuống nước, sau đó đám người NT cũng nhảy xuống. Cậu liền liên hệ Mộ Thần :" Anh chú ý phía trên này, nếu có gì ngoài ý muốn thì liên hệ chúng tôi." Nói xong, ko đợi Mộ Thần phản ứng, La Thiểu Thiên đã điều khiển cơ giáp nhằm xuống mặt đất. Khi vừa bị kéo xuống nước, LTL lập tức mở ra lồng phòng hộ. Lúc này bên ngoài lồng đã bị bao phủ bởi những cánh tay xám trắng. Qua khe hở của những cánh tay, LTL kinh ngạc phát hiện cái ao này ko hề nhỏ như nhìn thấy từ bên trên, mà đây căn bản ko phải là ao nữa rồi. Có thể nói đây là 1 cái hồ lớn. Và khi nãy bọn họ ko phải là đứng trên mặt đất mà là giẫm trên 1 lớp cứng rắn gì đó giả đất bằng mà thôi. NGay sau đó xảy ra 1 chuyện khiến LTL hoảng sợ hơn : những cánh tay bên ngoài tự tách ra 1 phần, chưa đầy 1 giây đã hợp thành hình người, trừ màu tóc quỷ dị ra thì đúng là 1 LTL khác. Sau đó nó bơi về hướng NT. LTL vội vàng mở thông tin nghi thức, cậu phải nhắc nhở NT, thứ kia sẽ giết NT, LTL có thể cảm nhận đc ác ý của nó. Ngay sau đó LTL trợn mắt há mồm nhìn NT ko do dự chém thứ kia thành vô số mảnh, rồi bơi về hướng mình. Khi NT tới gần, LTL liền tắt lồng bảo hộ, kéo tay NT vào, rồi lại mở ra lồng bảo hộ lần nữa. LTL há mồm thở gấp, NT thì mò trên dưới quanh người cậu. "Em ko sao…" LTL hiểu đc mục đích của NT liền nói. NT tạm dừng 1 chút rồi ôm chặt, tựa đầu lên vai LTL. LTL bị kéo xuống còn hắn là vừa bơi vừa chém giết đi xuống. LTL hỏi ra vấn đề khiến hắn giật mình hồi nãy :" Sao anh biết đó ko phải là em?" Lúc này NT mới ngẩng đầu, kiêu ngạo nói :" Ta sao lại ko biết chứ, hơn nữa, 2 người đâu có giống nhau." Thấy NT có dấu hiệu sắp tức giận, LTL rất sáng suốt ngậm miệng lại. Dù sao thì NT cũng vì cứu mình mới lâm vào hoàn cảnh này. 2 người ở trong lồng bảo hộ, bên ngoài lồng bị những cánh tay bao vây và kéo xuống đáy hồ. Xung quanh yên lặng, 2 người ngồi xuống. LTL là để tiết kiệm thể lực, NT chỉ là muốn ngồi cạnh cái người nhỏ yếu mà ấm áp này thôi, nhưng hắn ko chịu thừa nhận là vì thế. LTL hỏi :" Làm sao bây giờ?" Nhìn thấy NT dường như đang thất lạc mà nhìn bên ngoài, LTL áy náy. "Ko biết, cứ để chúng kéo đi xuống, tiện thể xem có thể cứu đc người ko. Ta ko thể để binh lính chết uổng ở chỗ này." NT nghiêm túc nói. LTL ko nói gì, cậu cảm thấy thoát ra đc đã là cả vấn đề rồi. Nếu ko thoát đc thì cho dù dùng hết ý thức nguyên lực cậu cũng phải đưa NT thoát khỏi nơi này. Bởi vì từ khi xuất phát NT luôn hưng phấn trông đợi hôn lễ. Nếu ko phải vì mình, NT sẽ ko phải đến nơi nguy hiểm thế này khi mới 18 tuổi. Còn đang suy nghĩ, LTL bỗng cảm thấy tay mình đụng phải cái gì đó, cầm lên nhìn thì là 1 cái gì đó đã khô héo :" Này là cánh tay… oái, NT, anh nhìn này, cái này hình như ko phải cánh tay." NT nhìn thứ trên tay LTL. Này đúng ko phải là cánh tay mà giống lá cây hơn, nhìn như hải tảo vậy. LTL tiện tay xé đôi lá cây ra thì thấy rõ những đường gân lá. LTL chấn kinh : "Trời ạ, đây ko phải động vật mà là thực vật." "Thật tốt. Vậy thì ta đã biết cách đối phó nó rồi." NT lạnh lùng nói. Hắn híp mắt phẫn nộ nhìn bên ngoài, lúc này bọn họ đã bị kéo xuống đáy hồ rồi. Dưới này có ko ít binh lính bị những cánh tay này quấn quanh, bọn họ cũng mở lồng bảo hộ giống NT và LTL, đang bị kéo xuống dưới đáy. Thế nhưng, cái lồng của NT và LTL bị kéo đi nhanh hơn. Có lẽ bọn thực vật này cảm thấy ăn 2 người họ ngon hơn chăng - LTL chột dạ nghĩ đến 1 nửa huyết thống kia của mình. "Thật tốt quá, chúng ta vẫn còn cơ hội cứu người." LTL nói. NT nhìn thoáng LTL đang vui vẻ, nói :"Lồng phòng hộ của bọn họ ko tốt bằng của ngươi, nhất là đang dưới nước, còn phải duy trì dưỡng khí bên trong nữa." Tuy nói vậy nhưng ánh mắt NT vẫn sáng hơn ko ít. Tín hiệu bên trong lồng phòng hộ ko rõ ràng bằng bên ngoài nhưng LTL tựa hồ vẫn cảm thấy những binh lính đang kinh ngạc cùng vui sướng, vương tử ko bỏ rơi bọn họ. NT nhìn chằm chằm góc sâu trong đáy hồ. Nơi đó cánh tay càng dày đặc, cũng càng hắc ám, mang theo tà ác đang chờ bọn họ.
|
CHƯƠNG 155 : ANH DŨNG. La Thiểu Thiên vô cùng ngạc nhiên khi cơ giáp của mình cứ thế mà xuyên thẳng 1 mạch vào trong nước. Cậu vội vàng điều khiển cơ giáp chém đứt những cánh tay đang quấn chung quanh rồi lấy 1 mẩu cánh tay đó đưa vào trong để phân tích. Hệ thống phân tích rất nhanh chóng đưa ra kết quả. Hóa ra cơ giáp vừa xuyên thấu qua tầng mỏng manh gì đó ko phải là bùn đất mà cũng chẳng phải nham thạch mà nó là những tế bào sống! Mà chúng lại còn giống tế bào thực vật, chẳng qua là cứng rắn hơn bình thường mà thôi. La Thiểu Thiên nhìn chằm chằm hàng mẫu kia 1 lát, cảm thấy rất là khó tin. Sau đó cậu lại lái cơ giáp 1 vòng cắt thêm hàng mẫu, lần này cậu lấy mẫu là 1 cánh tay dài hơn 1m. Trước khi có kết quả thí nghiệm lần 2, La Thiểu Thiên còn kinh ngạc thêm nữa khi tận mắt nhìn thấy cánh tay kia từ từ biến hình, cuối cùng thành 1 phiến lá cây vô hại, tuy rằng màu sắc lá có chút khác thường, ko biết nó có thể quang hợp đc hay ko. La Thiểu Thiên nhìn kết quả phân tích cuối cùng, ko thể ko thừa nhận là bọn họ bị 1 loại thực vật trêu đùa. Bất luận là những cánh tay xấu xí này hay "lục địa" mà bọn họ từng giẫm lên đều là những thực vật đc gieo trồng. Lục địa chính là những phiến lá thật lớn đan xen. Còn những cánh tay thì núp ở dưới những phiến lá lớn đó, chờ bọn họ đi tới trung gian phiến lá mới bắt đầu ra tay. Mà bóng dáng dưới ao nước ko phải là bóng dáng bọn họ mà là do thực vật biến hóa ra. Như vậy là khi bọn họ vừa bước trên "lục địa" là đã bị cái loại thực vật đáng ghét này tính kế. Thế nhưng lúc này bọn họ lại ko có cách trị loại thực vật này bởi chúng giống như ko có nhược điểm, lại còn sinh sôi ko ngừng. Cũng chỉ có Renda tinh cầu mới có cái loại thực vật biến thái như vậy. La Thiểu Thiên gửi kết quả cho những người khác sau đó điều khiển cơ giáp bơi hướng sâu trong, quan trọng nhất lúc này là cứu người, cứu đc càng nhiều càng tốt. Nguyệt Thượng và Hách Nhĩ sau khi xuống nước cũng mở ra cơ giáp, sức chiến đấu của bọn họ tăng lên rất nhiều. Thể lực của Hách Nhĩ tuy bình thường nhưng thực lực điều khiển cơ giáp của hắn là cực kỳ tốt. Hơn nữa hắn còn thích thiết kế các loại cạm bẫy và những cạm bẫy này giúp ích rất nhiều trong khi chiến đấu với những cánh tay kia. Hách Nhĩ cười tủm tỉm nhìn những cánh tay bị hắn cắt thành từng miếng vụn. Nhưng sau đó chúng lại liên kết lại với nhau thành cánh tay và tiếp tục nảy lên. Hách Nhĩ lắc lắc đầu, cứ như vậy hoài là ko đc. Hộp năng lượng của bọn họ là có hạn trong khi những thứ này ko hề có cố kỵ gì. Đúng lúc này Hách Nhĩ nhìn thấy đằng trước có 1 đoàn cánh tay rất lớn. Hắn chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu xong lại phát hiện những cánh tay ấy ko thèm để ý đến mình. Hách Nhĩ đang vô cùng kinh ngạc thì lại thấy Thiều Dung từ bên kia khua trường tiên (roi dài) vào chúng. Động tác của Thiều Dung quá nhanh, những cánh tay còn chưa kịp dung hợp lại đã bị dập nát lần nữa. Cho dù ở trong nước, những cánh tay này cũng ko làm khó đc Thiều Dung. Ngay sau đó Thiều Dung liền nhanh chóng bơi xuống, chắc hẳn là đi cứu người. Hách Nhĩ nói thầm trong lòng : đúng là biến thái,ngay cả cơ giáp cũng ko cần dùng. Chắc ko phải người quá. Sau khi thu đc tin tức từ La Thiểu Thiên và đám người Nguyệt Thượng, NT suy nghĩ trong chốc lát rồi quyết định : hắn và Thiều Dung đi cứu những người bị túm xuống sâu nhất, sẵn tiện nhìn xem có cách nào phá hủy tận gốc loại thực vật này ko, còn những người khác đi cứu binh lính gần hơn. Cứu đc người nào liền đưa về chiến hạm sau đó quay lại tiếp tục cứu người khác, hy vọng có thể cứu đc tất cả. Đi xuống tới một độ sâu, chung quanh bọn họ là đông nghìn nghịt những cánh tay giống như cành cây rậm rạp, bọn họ đã hoàn toàn xâm nhập trong rừng thực vật này rồi. Binh lính bị nhốt ở đây rất ít, có lẽ đây đều là những người đầu tiên bị kéo xuống. NT kêu LTL cởi bỏ lồng bảo hộ, LTL chần chờ 1 chút bị NT trừng mắt, thúc giục :" Nhanh lên, chúng ta ko còn nhiều thời gian. Tin tưởng ta, ta có thể đưa em an toàn vào trong cơ giáp. Bây giờ em đã ko còn lựa chọn nào khác, trừ phi em muốn bị chúng nuốt vào bụng rồi mới cởi bỏ lồng bảo hộ." Câu nói cuối cùng khiến LTL ko hề chần chừ cởi bỏ lồng bảo hộ. NT mở ra Vân Thiên, cơ giáp cấp 9 màu trắng đứng thẳng giữa rừng rậm đen kịt. NT dùng cả 2 tay chém đứt những cánh tay dây dưa quanh 2 người. Tay chân LTL đều gắt gao quấn cả trên người NT. NT vừa đi vừa chém từ từ tiến gần Vân Thiên. Nhưng khi gần tới đc khoang điều khiển thì quần áo LTL bỗng bị 1 cánh tay kéo ra, 1 cánh tay khác thì kéo vòng cổ của cậu, khi cậu còn chưa phản ứng kịp, vòng cổ đã bị kéo đi xuống. Lúc này NT đang lo bảo hộ cả hai, ko thể cố đc khác nữa. LTL cắn răng, dùng ý thức nguyên lực hóa thành những tia nhỏ cắt đứt cánh tay đang vòng trên cổ mình sau đó nhanh chóng vươn tay phải kéo vòng cổ 125 trở về. Chuyện này xảy ra chỉ trong chớp mắt, NT ko có chú ý tới. Ngay sau đó 2 người cùng tiến vào khoang điều khiển. Sau khi tiến vào, NT điều khiển Vân Thiên dùng mọi cách để phá hủy những cánh tay kia, cuối cùng cũng phát hiện đc 1 binh lính. Lồng bảo hộ của binh lính kia đang nhấp nháy, đây là dấu hiệu báo sắp hết năng lượng. NT lập tức cứu binh lính từ trong đám cánh tay ra, sau đó đưa năng lượng từ cơ giáp vào lồng bảo hộ, binh lính tóc vàng ở bên trong thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ thu lại di thư của mình. Lòng bàn tay của Vân Thiên chứa lồng bảo hộ, nhưng như vậy sẽ rất khó khăn để cứu những người khác. NT đang tính đưa ra chỉ lệnh đi lên trên trước thì bỗng dừng lại động tác, hắn nhìn chằm chằm phía xa xa nói :" Mau nhìn." LTL nhìn qua, trên màn ảnh là cảnh tượng sâu trong đáy hồ, nơi đó đang ẩn hiện có ngọn đèn. "Đó là - đó là 1 tòa thành!" LTL kêu lên. Dưới ngọn đèn, cả tòa thành như 1 tòa bảo thạch rất hoa mỹ, mê người. Khí thế to lớn khiến người ta sợ hãi than. Sau 1 phút, ngọn đèn biến mất, đáy hồ lại tối đen như trước. Nhưng 2 người vẫn biết vừa rồi ko phải là ảo giác. "Đó là Renda phong ấn." NT nói khẳng định. "Đúng vậy, em cũng nhìn thấy, nó thật đẹp, nhưng xem ra ko dễ đi vào đc." LTL thất thần trả lời. NT nhìn LTL 1 cái, ko nói gì, sau đó vòng vo phương hướng, phóng thẳng hướng đáy hồ. Động tác này khiến cho LTL và binh lính tóc vàng đáng thương kia trợn mắt há mồm. "Anh điên rồi sao, chúng ta ko phải là nên trở về trước, sau đó lập kế hoạch ổn thỏa rồi mới lại đến sao? Đây là đi đi chịu chết!" LTL hô bên tai NT. NT mím chặt môi, ko hề bị ảnh hưởng bởi tiếng hô của LTL, hắn tập trung tinh thần nhìn bên ngoài, ngón tay hắn đánh ra càng nhiều chỉ lệnh. Càng xuống sâu, càng nguy hiểm, huống chi Vân Thiên chỉ sử dụng có 1 tay. LTL tuyệt vọng đình chỉ hô lớn, gắt gao nhìn bên ngoài. NT ko nghe bất luận người nào khuyên. Nơi này có lẽ là nơi táng thân của bọn họ đi. Ở dưới này những cánh tay rất khác biệt so với phía trên. Chúng thô to hơn rất nhiều. Bọn họ cuối cùng cũng thấy đc nguồn gốc của những cánh tay kia. Đó là 1 thứ rất lớn, đại khái gần bằng với chiến hạm. Đối diện bọn họ là 1 cái miệng mở thật lớn. Trên những cánh tay chung quanh treo đầy xương cốt màu trắng kỳ lạ. Phần mộ : đây mới là hàm nghĩa chân chính của nó. Mà lúc này, những cánh tay ko hề dây dưa Vân Thiên mà tiến về phía sau tạo thành tường đồng vách sắt, ngăn chặn toàn bộ đường lui của bọn họ. Hiện tại chỉ có thể đi về phía trước mà thôi. LTL lăng lăng nhìn bên ngoài, binh lính tóc vàng đáng thương cảm thấy mình bị treo ở địa phương cũ vẫn tốt hơn, như vậy có thể bị chết muộn hơn 1 chút, còn kịp viết xong di thư và vân vân Biểu tượng cảm xúc frown NT tựa hồ tỉnh lại từ trong chấp niệm, tốc độ Vân Thiên đã chậm lại. Ở cửa miệng tối đen đằng trước bỗng xuất hiện 1 bóng người. Quần áo màu trắng, phiêu dật, tóa dài màu xanh di động trong nước. Chung quanh nàng như có ánh sáng, tại nơi hắc ám thế này, nàng càng thêm mê người. LTL bỗng hết cả khẩn trương lo lắng, cậu nhìn xem thẳng nuốt nước miếng =]]] . Trừ NT, cậu chưa từng gặp đc người nào đẹp đến vậy. Vân Thiên tiếp tục đi về phía trước. LTL đang trầm mê sắc đẹp rất nhanh đã bị bất mãn thay thế, bởi vì cậu phát hiện NT còn nhập thần hơn cả mình. NT có ý gì chứ? Chẳng lẽ chê mình ko đẹp? Mình còn ko ghét bỏ NT tính cách ác liệt, tính khí táo bạo, bây giờ còn "anh dũng" dẫn bọn họ đi chịu chết! Hừ. Trong khi LTL còn đang phẫn nộ, chung quanh Vân Thiên từ từ dâng lên 1 cái vỏ bọc màu đen thật lớn. Đây là hệ thống bảo vệ của Vân Thiên. Đc rồi, cứ cho là NT chưa tới mức hết thuốc chữa, nhưng bây giờ mới làm này thì đc gì chứ?. Sau khi mở ra hệ thống bảo vệ, Vân Thiên dùng tốc độ nhanh hơn tiến về phía trước. LTL căm tức nghĩ, chẳng lẽ anh ta nỡ đâm chết mỹ nữ kia sao? Binh lính tóc vàng đã nhắm lai 2 mắt, LTL thì hiếm khi to gan nhìn ra bên ngoài, toàn thân run rẩy. LTL trơ mắt nhìn Vân Thiên mang theo vỏ bọc đi tới cách mỹ nữ kia vài mét, cậu còn thấy rõ ràng nàng mỉm cười ngọt ngào, ngay sau đó Vân Thiên liền nhanh chóng từ mặt sau của vỏ bọc lui lại. Còn vỏ bọc đó thì vẫn bảo trì tốc độ cao như cũ đâm thẳng về phía mỹ nữ rồi tiếp tục lao vào cái miệng đen ngòm kia. LTL còn chưa phản ứng lại đc, NT đã điều khiển Vân Thiên phóng ra pháo cao xạ về phía bên phải, đánh ra 1 lỗ hổng ở bên đó, sau đó Vân Thiên đi từ lỗ hổng đó ra ngoài. Tiếp sau đó là tiếng nổ vang lên liên miên ko dứt sau lưng bọn họ. Tiếng nổ trầm đục, hẳn là đc phát ra từ bên trong vật kia. Rốt cục LTL cũng hết run rẩy, cậu ngơ ngác nhìn bộ gốc rễ màu đen bị phá hủy đến nỗi nhìn ko rõ nguyên trạng, thì thào nói :" Em còn tưởng anh định đồng quy vu tận với nó, ko ngờ anh lại làm như vậy…" NT dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn LTL, nói :" Vì sao ta phải đồng quy vu tận với nó? Chẳng lẽ vì nó lừa gạt ta sao? Còn nữa, đừng có hỏi về nữ nhân vừa rồi với ta, cho dù em nhìn chảy nước miếng cũng vô dụng, đó ko phải là con người. Đó chẳng qua là quái vật do nó huyễn hoặc ra." Nói xong còn trừng LTL, giống như LTL làm ra chuyện có lỗi với hắn lắm vậy. Thanh âm kích động của binh lính tóc vàng từ tần số công cộng truyền đến, hệ thống thông tin của bọn họ tạm thời khôi phục bình thường sau khi thực vật bị tiêu diệt, anh ta biểu đạt chân thành cảm ơn và kính ý đến NT và LTL. Anh ta còn lặp lại cảm tạ LTL, nói rằng chính mắt nhìn thấy LTL nhảy xuống nước cứu binh lính bọn họ. LTL ngường ngượng, ko thể trơ mặt mà nói đây là hiểu lầm, nếu ko phải chính mình cũng bị túm xuống dưới thì cậu cũng ko dũng cảm hy sinh đâu. Sau đó bọn họ lại kinh ngạc phát hiện những tay bất khuất đó toàn bộ vô lực chìm xuống, nháy mắt liền hoàn toàn héo rũ. Cứu đc tất cả mọi người. LTL vui mừng nói :"Thật tốt quá, chúng ta đã thắng! Chúng ta đã giết chết thực vật kia, ko ngờ to lớn như vậy mà lại là 1 cái cây - " NT thì lại ko có kích động như vậy, hắn bình tĩnh nói :" Mực nước đang thấp xuống, còn nữa, cung điện vừa nãy biến mất rồi."
|
CHƯƠNG 156 : CHỮA TRỊ. Sau khi thực vật quỷ quái kia chết đi, mọi người bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy rõ tốc độ giảm xuống của mực nước, thực vật bị héo rũ từ từ chìm sâu xuống đáy hồ. Còn tòa cung điện kia vẫn ko thấy xuất hiện thêm lần nào nữa. LTL ngây ra, tòa cung điện lớn như vậy thì làm sao có thể tùy ý di chuyển đc chứ?! Lúc này thanh âm Nguyệt Thượng truyền đến từ tần số công cộng :" NT, chúng ta quay trở lại chiến hạm trước đã, có người bị thương. Hơn nữa chúng ta cũng cần bổ sung hộp năng lượng." Qua màn hình, NT và LTL có thể nhận thấy tất cả các binh lính đã đc cứu về rồi. Nhưng có 1 số lồng bảo hộ của binh lính ko chống đỡ đc cho đến khi đc cứu nên trên người những binh lính đó đầy những vết xanh tím do bị quấn, có chỗ còn tụ huyết, nghiêm trọng nhất là có một người bị hít thở ko thông. Trên mỗi cơ giáp đều mang theo binh lính, Thiều Dung và La Thiểu Thiên cứu đc nhiều nhất. Nguyệt Thượng cũng cứu ra ko ít người, nếu ko tốn nhiều thời gian tìm kiếm Á Bá có lẽ hắn còn cứu đc nhiều người hơn nữa. Mà cơ giáp của bọn họ cũng cần đc kiểm tra bảo dưỡng sau khi trải qua 1 trận chiến ác liệt như vậy. Bây giờ còn chưa thấy bóng dáng của vùng phong ấn, mà cho dù có thì cũng đâu thể biết đc còn có bao nhiêu nguy hiểm đang chờ bọn họ. "Trở lại chiến hạm." NT nói. Lăng Tự và thuyền trưởng Kent đều vô cùng kinh ngạc khi thấy mọi người trở lại. Sau khi sương mù dâng lên, 2 người vẫn ko liên lạc đc với đám người NT. Lăng Tự đang định đi tìm thì bọn họ đã trở lại. Sau khi nắm rõ tình hình, thuyền trưởng Kent lập tức chỉ huy thuộc hạ đưa những người bị thương đi chữa trị. LTL suy nghĩ vài giây, tính toán kiểm tu cho cơ giáp trước. Trên mặt Á Bá vẫn tái nhợt do gặp phải chuyện ở dưới nước, nhưng thấy LTL đang đi thu nhận cơ giáp để kiểm tra liền cắn răng loại bỏ ý định nghỉ ngơi, sau đó cũng đi thu nhận cơ giáp của tổ mình. NT kéo lại LTL, nói :" Từ từ, cơ giáp ko bị vấn đề gì lớn, ko cần phải gấp vậy. Một ngày sau chúng ta làm việc tiếp. Tất cả đều đi nghỉ ngơi đi." Thấy thuộc hạ quần áo còn ướt đã vội làm việc, sắc mặt NT liền đen, câu đề nghị lập tức biến thành câu mệnh lệnh. LTL do dự 1 chút liền gật đầu, xoay người đi về phía phòng mình. Á Bá cũng là nhẹ nhàng thở ra. Kỳ thật LTL cũng ko có đại công vô tư mà vội vàng giúp bọn họ kiểm tu cơ giáp, lúc này cậu chỉ muốn xem xét tình huống 125 thế nào mà thôi. Trở về phòng, LTL ko thèm tắm rửa thay quần áo mà vội lấy vòng cổ trong túi áo ra, lắc lắc, hô :"125?" Viên đá màu lam ko có ánh sáng lóa mắt như mọi khi mà là vô cùng ảm đạm. LTL kêu gọi như thế nào nó cũng ko có động tĩnh. Rốt cục nó bị gì chứ? LTL còn buồn bực hơn bởi nếu 125 có vấn đề gì cậu cũng chẳng biết cách nào để sửa chữa cho nó. 125 ko đơn giản chỉ là cơ giáp mà là dị thú cơ giáp. Cho dù lúc này LTL đã có hiểu biết ko ít về sinh vật cơ giáp nhưng đó và dị thú cơ giáp là 2 phạm trù hoàn toàn khác nhau a. LTL đang mải nghĩ ngợi thì cửa phòng ngủ mở, NT đi vào. LTL sửng sốt, vội thu lại vòng cổ. NT đi thẳng tới sofa LTL đang ngồi. LTL ngồi xích sang bên cạnh nhường chỗ cho NT thế nhưng NT lại trực tiếp đi đến trước mặt LTL, nâng 1 chân của LTL lên. LTL giật mình, hỏi :" Anh làm, làm gì vậy?" NT cuốn ống quần LTL lên, 1 tay nâng chân LTL đặt lên người mình, 1 tay lấy ra hộp thuốc, nói :" Trong tổ của ta chỉ có em là bị thương." NT chưa bao giờ chăm sóc người khác cho nên làm ko thuận tay, hắn giữ chân LTL rất chặt khiến LTL ko thoải mái. Tuy vậy LTL vẫn ko nhúc nhích cũng ko nói gì, chỉ kinh ngạc nhìn NT. Lúc này cảm xúc của LTL ko phải là cảm động mà là cực kỳ an tâm. Cậu còn chưa có tắm rửa, thậm chí cổ chân còn có mùi "tuyệt vời" của bùn đất, vậy mà NT làm như ko thấy, sau khi trị liệu xong, ngẩng đầu nhìn LTL :" Nếu em bị thương thì sẽ liên lụy đến tất cả chúng ta." Cho dù NT còn đang quỳ 1 gối trước mặt LTL, 15' trước còn đang lo lắng trị liệu cho LTL, nhưng chỉ cần vừa xoay mặt NT đã có thể lại cao cao tại thượng với LTL đc liền. LTL nhìn NT, bỗng nhiên cúi xuống hôn NT 1 cái. Này chưa tính là nụ hôn, chỉ là nhẹ nhàng chạm lên mặt NT 1 chút mà thôi. Sau đó LTL cười tủm tỉm nhìn NT, nói :" Ân, em hiểu, cám ơn anh." NT cứng đờ, mặt thoáng hồng, hắn cau mày trợn mắt với LTL, nói nhỏ :" Ai cần em cám ơn." Trước kia LTL bị nói 2 câu là sẽ giống như cô vợ nhỏ ko biết theo ai, vậy mà gần đây LTL càng ngày càng to gan. Bây giờ chỉ khi nào hắn thực sự phát hỏa, LTL mới có bộ dạng nhát gan thôi. Nhưng LTL như vậy cũng tốt… NT đứng dậy, kéo LTL, nói :" Chúng ta đi nghỉ ngơi trước, sau đó còn rất nhiều - khoan đã, em cư nhiên còn chưa tắm rửa! Bẩn chết!" LTL đứng ngây ra mặc NT đang hổn hển lột sạch quần áo của mình, nghĩ bụng : chẳng lẽ nãy giờ ngài ko thấy tôi ở dạng này hay sao? Nhưng cậu ko dám mở miệng chất vấn, trước giờ cho dù cậu có lý hay ko đều chưa từng thắng đc NT lần nào. Tuy rằng thầm oán nhưng LTL lại có chút cảm giác kỳ lạ, NT ở dạng ko thần kinh thế này chưa từng biểu hiện ra trước mặt người nào khác. Ở ngoài, NT luôn là 1 người kiêu ngạo thậm chí có chút lạnh lùng, nhưng cũng ko thể nào ko chú ý đến sự việc rõ ràng như vậy đc, hắn còn cầm cái chân kia thời gian lâu vậy mà! Sau đó NT lôi LTL đang trần như nhộng vào phòng tắm. Đây là lần đầu tiên LTL đc hưởng thụ loại phục vụ mà mình thường xuyên làm cho NT này. Nhưng mà với lực đạo chà xát thế này thì LTL vẫn tình nguyện phục vụ cho NT thì hơn. Khi 2 người đều nằm trên giường, NT nhắm mắt lại chờ LTL tự mình lại gần, chờ đc 2 giây NT đột nhiên mở mắt ra, hỏi :" Em đang lo lắng cái gì vậy?" LTL sửng sốt, trả lời :" 125 có vấn đề, nó vẫn chết máy, mà em vẫn chưa thể mở lại đc." NT ngạc nhiên, hơi ngẩng đầu dậy nói :" Ta còn tưởng cái tên ngu ngốc, nhát gan, sợ phiền phức như nó sẽ ko bao giờ gặp chuyện ko may chứ…" Nói xong, NT ngồi dậy :" Đưa nó cho ta, ta đưa nó cho thuyền trưởng Kent sửa chữa. Nhân viên sửa chữa chiến hạm có lẽ có thể sửa đc cả loại hình người máy gia dụng." LTL lắc đầu :" Em sẽ tự sửa, ko sửa đc em mới nhờ người khác." NT do dự 1 chút nhưng cuối cùng vẫn muốn đưa 125 đi sửa. Thấy NT coi trọng 125 như vậy LTL rất là kinh ngạc, bởi bình thường NT vẫn rất hay bắt nạt nó mà. Thấy LTL vẫn kiên quyết tự sửa, NT mới ko tình nguyện mà nằm xuống lại :" Đc rồi, nếu ko sửa đc, em phải giao cho ta." LTL gật đầu, trong lòng thở dài, cho dù ko đc cũng phải đc thôi, chứ nếu đưa 125 cho người khác nghiên cứu sửa chữa thì sẽ xảy ra chuyện lớn mất. Chắc do chuyện của 125 nên dù mệt nhưng LTL vẫn ko ngủ đc, lại hỏi :" Theo anh thì tòa cung điện kia đi đâu rồi?" NT đã mệt nhọc cả ngày, lúc này hắn rất muốn ngủ nhưng vẫn nhẫn nại trả lời :" Ta đâu phải là nó nên làm sao mà biết đc. Nhưng ta sẽ tìm ra nó. Đến lúc đó, để xem nó còn dám chạy ko…" LTL tiếp tục nói :" Ý anh là nó có thể di chuyển? Sao có thể đc? Trừ phi nó là một chiến hạm, nhưng mà nhìn nó đâu có giống?" "…" "Em cảm thấy cái hồ kia có vấn đề, cho nên mới có cái loại thực vật biến thái giết người bằng biện pháp quái quỷ như vậy - A, NT, tỉnh dậy đi, em đã nghĩ ra vùng phong ấn ở đâu rồi."
|
CHƯƠNG 157 : TÌM RA. NT nghiêm mặt ngồi dậy, nhìn LTL chừng 10s mới nói :" Suy đoán của em phải có sự chắc chắn, nếu ko ta sẽ cho rằng em cố ý ko để ta ngủ..." LTL ngây ra, cậu tuyệt đối ko có ý này mà! LTL ko chú ý đến biểu tình ko kiên nhẫn của NT, cậu nhìn NT tóc tai hỗn độn, áo ngủ nửa mở nửa khép, bộ dạng vừa ngạo mạn lại vừa khêu gợi của NT mà nuốt nước miếng, nói :" Thực vật kia có thể tạo ra bóng dáng của chúng ta trong nước thì đại khái cũng có thể tạo ra bóng dáng 1 tòa cung điện đc. Anh nghĩ lại mà xem, 1 tòa cung điện ở tít sâu dưới lòng hồ là ko phù hợp thực tế chút nào." NT trừng LTL, nói :" Ý của em là 1 tòa cung điện trôi nổi trên không trung thì phù hợp thực tế hơn sao - " nói tới đây NT bỗng dừng lại 1 chút rồi tiếp :"đc rồi, ngày mai chúng ta thử xem trên không trung thế nào." LTL biểu đạt ý nghĩ của mình xong mới phát hiện sắc mặt NT ko tốt, cậu lập tức xoay người nằm xuống, trong vòng vài giây đã điều chỉnh hô hấp rất là có quy luật, làm ra trạng thái "ta đã ngủ say, đừng quấy rầy" NT động động môi, tuy sắc mặt ko tốt nhưng cũng ko nói gì. Khi nằm xuống liền thuận tiện nằm gần sát LTL 1 chút - cho đến khi LTL sát bên cạnh mới thôi. Ngày hôm sau LTL đến phòng làm việc từ rất sớm. Sắc trời bên ngoài vẫn tối đen, vẫn chưa qua hết ban đêm ở Renda tinh cầu. Phần lớn công việc là rửa sạch cơ giáp, kiểm tu cho cơ giáp cũng đc làm xong nhanh chóng. Chỉ có điều 125 vẫn chưa có động tĩnh gì, LTL quan sát nửa ngày cũng chưa tìm ra biện pháp gì nên cậu lại càng cảm thấy nóng lòng, bất an. Ăn sáng xong, NT liền đưa ra ý tưởng đêm qua của LTL. Sau đó tuyên bố hôm nay hắn và Nguyệt Thượng sẽ dẫn dắt 2 tổ đi tìm kiếm trên không trung, phạm vi tìm kiếm là khu vực bọn họ bị thực vật tấn công hôm qua. Lần này NT từ chối lời đề nghị đưa theo binh lính của thuyền trưởng Kent. Qua chuyện xảy ra hôm qua, thuyền trưởng Kent cũng hiểu đc nên ko khuyên thêm nữa, nhưng vẫn đặc biệt đề nghị để Lăng Tự đi cùng, có chuyện gì cũng phải liên lạc về chiến hạm. LTL ngồi ở ghế phó điều khiển trong Vân Thiên nhìn ra bên ngoài. Chắc do trời nhiều mây nên bên ngoài vẫn đen kịt, ko thấy bất kỳ ngôi sao nào. Đèn pha của cơ giáp có thể giúp mọi người nhìn thấy tới cách xa 500m. Tuy trời nhiều mây nhưng ko có sương mù, rất nhanh sau đó mọi người đã đi đến vùng không trung trên cái hồ lớn hôm qua. NT và Nguyệt Thượng thương lượng với nhau rồi quyết định chia 8 người thành 4 tổ tìm kiếm 4 phương hướng, dặn dò mọi người chú ý giữ liên lạc với nhau. NT và Nguyên Nặc thành 1 tổ, 2 cái cơ giáp bay về phía đông nam. Nửa giờ sau LTL bắt đầu buồn bực, chẳng lẽ mình đoán sai rồi? Nếu đoán đúng thì tại sao tìm kiếm lâu như vậy vẫn chưa thấy gì? Trên bầu trời đêm yên tĩnh này, ngoài vài chùm ánh sáng tìm kiếm ra thì chẳng còn gì cả. Thấy NT nhìn qua mình, LTL lập tức bày tỏ sự tức giận của mình :" Cái tòa thành quái quỷ này ko biết chạy đi đâu chứ. Chẳng lẽ nó có cả chân để chạy hay sao?" NT nhìn LTL 1 cái rồi lại bình tĩnh quay đầu tiếp tục tìm kiếm. Đến khi các tổ báo cáo đều ko thấy gì thì có người đưa ra ý kiến ko nên tìm ở không trung nữa bởi này ko hợp lẽ thường. NT ko nói gì, Vân Thiên vẫn tiếp tục bay lên cao hơn, cơ giáp của Nguyên Nặc theo sát đằng sau. "Có lẽ ở trên này thực sự ko có tòa thành. Ở đây ko có cái gì cả, chỉ có khối mây kia - " LTL đang chán nản nói với NT thì Vân Thiên bỗng chấn động mạnh, cậu ko kịp phản ứng liền bị lệch người qua bên cạnh. NT lập tức kéo LTL ngồi ngay ngắn lại, mở ra trang bị an toàn cho LTL, còn tay kia thì nhanh chóng đặt chỉ lệnh cho Vân Thiên bay xuống đồng thời nói với Nguyên Nặc :" Ở bên trên có cái gì đó, bay thấp xuống dưới đi." Khi bay thấp xuống khoảng 20m, NT mới cho Vân Thiên dừng lại. LTL choáng váng cả đầu óc, hỏi :" Có chuyện gì vậy?" NT híp mắt nhìn bầu trời đêm trên màn hình, nói :" Lần này em đoán đúng rồi. Tòa thành đúng là ở nơi này, nó ở cách hơn 10m ngay trên đỉnh đầu chúng ta." LTL giật mình, mở to mắt nhìn màn hình nói :" Nhưng mà trong khoảng 500m này làm gì có cái gì đâu…" "Là do ngụy trang và cấm chế, tất cả những gì em nhìn thấy đều là giả" NT vừa nói vừa nhắn tọa độ của mình cho những người khác. Những người còn lại nhanh chóng đi tới, biết đc ở trên có vấn đề nên đều cẩn thận bay ở 1 độ cao an toàn. "Đã tìm thấy cấm chế, chúng ta dùng pháo phá mở đc chứ?" Nguyên Nặc hỏi. Nguyệt Thượng lên tiếng ngăn cản :"Ko đc, thông thường những nơi bị phong ấn đều có hệ thống phản kích, đặc biệt là tại nơi thế này, chúng ta nên cẩn thận 1 chút." NT đang định nói gì đó thì Thiều Dung đã nói trước :" Để tôi xuống xem xét trước đi." Sau đó Thiều Dung liền nhảy ra khỏi cơ giáp của mình rồi tiếp tục nhảy lên bả vai của cơ giáp Nguyệt Thượng. Cơ giáp của Nguyệt Thượng bay lên phía trên cao cho đến khi Thiều Dung ra hiệu dừng lại. Thiều Dung giơ tay sờ sờ phía bên trên, ngay tại lúc hắn chạm đến cái gì đó, bầu trời bỗng vang lên tiếng gầm rú. Mọi người lập tức lùi lại. Nguyệt Thượng cũng điều khiển cơ giáp lui lại, nhưng khi lùi lại đến hơn 10m hắn mới phát hiện Thiều Dung ko đi cùng mình mà đang 1 mình lẻ loi bám vào bầu trời đêm. Nguyệt Thượng biến sắc đứng lên khiến Á Bá ngồi cạnh hắn hoảng sợ. Á Bá nhìn tình hình bên ngoài, nói :" Ngài đừng vội, tình hình ko nghiêm trọng như ngài nghĩ vậy đâu." Nguyệt Thượng mím chặt môi nhìn Thiều Dung đang lơ lửng giữa không trung, sau đó hắn lại nhìn thấy có 1 thứ gì đó đang từ từ hiện ra rõ ràng trên bầu trời đêm. Đến khi thấy đc toàn bộ hình dạng của thứ kia Nguyệt Thượng mới thở phào ngồi xuống. Nhưng ngay sau đó lại cảm thấy vô cùng khiếp sợ. LTL trợn mắt há mồm mà nhìn tòa thành đc bao bọc trong 1 cái lồng trong suốt đằng trước, nói :" Đúng là tòa thành ở nơi này thật, lại còn tràn đầy bảo thạch (đá quý) nữa chứ. Trời ơi, giá trị của nó ít nhất cũng…" NT trừng mắt với LTL, nói nhỏ :" Im miệng!" Cậu ta sao có thể chỉ cảm thán về giá trị của nó thôi chứ, trong khi tần số công cộng đang đc mở thế này! Ko lẽ mình kiếm tiền nuôi gia đình quá ít, ko đủ cho LTL xài hay sao? Nhưng mà mình cũng đc xem như là 1 trong những người giàu có nhất Đế quốc đi, sao mà ít tiền đc chứ. NT bỗng nhớ tới mình cùng LTL đã ký kết khế ước hoàng gia cao cấp nhất : khế ước thánh huyết, nội dung là : địa vị ngang hàng, cùng vinh cùng nhục, tất cả sở hữu gồm tài phú và sinh mệnh đều là của chung, tâm linh tương thông. Về mục tâm linh tương thông thì lúc này mình mới chỉ mở ra đc công dụng tìm người, nhưng tài phú của mình thực sự đã chia cho LTL 1 nửa rồi. Chuyện này có nên nói cho LTL biết ko? Ko đc, LTL vẫn chưa biết mình lén ký kết khế ước cao cấp nhất với hắn.… Thiều Dung vẫn đang bám vào cái lồng trong suốt kia. Trong tiếng động lớn, cái lồng kia từ từ biến mất. Tòa thành vừa hoa lệ vừa to lớn kia hoàn toàn hiện ra trước mắt mọi người. Quỷ dị hơn là đất đai của tòa thành kia cũng trôi nổi trên không, độ dày rất lớn và diện tích cũng ko hề nhỏ. Lúc này Thiều Dung đã đứng trên mặt đất rồi, điều này chứng tỏ tòa thành kia là có thật! Mặc dù đã đoán ra trước nhưng khi tòa thành thực sự xuất hiện trước mắt mình LTL vẫn bị khiếp sợ :" Chúng ta ko phải đang ở trong thế giới ma pháp chứ…" Lúc này Thiều Dung phất phất tay với bọn họ. Mọi người cẩn thận cho cơ giáp đứng trên mặt đất nổi lơ lửng đó, rồi nhảy ra khỏi cơ giáp. Dưới chân bọn họ là đất bằng, chung quanh tòa thành còn có cây cối xanh um tươi tốt. Có thể nói nơi này chính là 1 tòa đảo nhỏ nổi lơ lửng giữa không trung. NT nhìn tòa thành nói :" Đây chính là Renda phong ấn." Nguyệt Thượng cũng cảm thán :" Trải qua bao nhiêu nguy hiểm, cuối cùng chúng ta cũng tới rồi." LTL thì lại giật giật co mắt, lấy tay đè lên trái tim đang đập càng lúc càng nhanh, từ từ đi lại gần NT. Hách Nhĩ tò mò ngồi xuống nghiên cứu đất đai dưới chân, nói :" Đất đai và nham nhạch đều ko có gì đặc biệt, nó có thể nổi tại không trung chỉ có thể do 1 nguyên nhân : tòa đảo nhỏ này chính là một phi hành khí." Kết luận này khiến mọi người đều trầm mặc, hiện tại nhân loại không có khả năng chế tạo ra loại phi hành khí có quy mô thế này đc. Loại văn minh này khiến người ta vừa khiếp sợ lại vừa khát khao. Bởi vậy cho nên qua nhiều năm vẫn chưa có người thành công vượt qua như vậy rồi mà Quân bộ vẫn ko xóa bỏ nhiệm vụ này. Mộ Thần quan sát chung quanh 1 chút, nói :" Tôi cũng nghĩ vậy. Hơn nữa, tòa phi hành khí này có thiết trí ngụy trang, mà ngụy trang này ko chỉ có lồng phòng hộ mà còn có sương khói ở phạm vi rộng tạo ảo giác bầu trời u ám." NT nhìn tòa bảo thạch kia, nói :" Chúng ta vào xem." Mọi người thu hồi cơ giáp, lấy ra vũ khí tùy thân đi vào tòa thành. Tòa thành im lặng đến mức đáng sợ. Càng tới gần tòa thành, LTL lại càng bất an, cậu thậm chí còn muốn xoay người bỏ chạy. LTL cảm thấy đang có 1 cỗ ác ý vẫn luôn nhằm vào mình kể từ khi đặt chân đến Renda tinh cầu đến giờ, và lúc này lại càng ác ý hơn. NT quay đầu lại nắm chặt tay LTL, đưa 1 khẩu súng đồng thời mở ra lồng phòng hộ cho LTL. Nguyệt Thượng thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Thiều Dung nhưng khi thấy động tác của NT thì sắc mặt liền có chút khó coi. Mọi người đi tới trước mặt tòa thành lại bị kinh ngạc lần nữa bởi tòa thành này có tận 3 cửa vào. NT nói :" Chia tổ ra tìm, liên hệ ngay với mọi người khi có tin tức." Nguyệt Thượng gật đầu nói :" Hảo." NT nhìn đám người đằng sau Nguyệt Thượng, tạm dừng vài giây rồi nói với Nguyệt Thượng :" Chú ý an toàn." Nguyệt Thượng vui vẻ cười nói :" Lần nào nghe anh nói câu này em cũng rất cảm động. Anh yên tâm, em chưa yếu tới mức cần người khác bảo hộ." Nguyên Nặc xụ mặt, quay đầu nhìn thoáng qua LTL đang đứng sau lưng NT, mấp máy môi nhưng ko có nói gì. Đc rồi, cho dù anh họ ko nói LTL phải chú ý an toàn nhưng cậu biết khi gặp nguy hiểm anh họ sẽ ko tiếc sinh mạng để bảo vệ LTL. NT mang theo vài người đi vào cửa bên trái, Nguyệt Thượng thì dẫn người tổ mình đi vào cửa bên phải, cửa ở giữa vẫn để đóng như cũ.
|
CHƯƠNG 158.1 : DỊ THÚ Bên trong tòa thành tất cả đều đc ốp lát bằng đá quý. Vậy mà LTL lần đầu tiên ko bị hấp dẫn, lúc này cậu đang lạnh toát hết cả người, LTL cảm thấy mình như bị đông cứng nhưng mà những người khác ko ai có cảm giác như cậu. LTL muốn dừng lại nhưng NT lại đang kéo tay cậu nên đành phải tiếp tục đi. Ko biết vì sao tất cả đều ko nói chuyện, trong bóng đêm chỉ nghe thấy tiếng bước chân thế này LTL càng cảm thấy tuyệt vọng. Nhưng đúng lúc này, thanh âm 125 vang lên bên tai LTL :" Dừng lại, mau dừng lại đi." LTL tỉnh táo lại, tuy vẫn bị lạnh run nhưng cậu đã lấy lại đc tinh thần, vội vàng dùng ý thức nói với 125 :" Sao vậy? 2 ngày nay mi bị làm sao? Bây giờ ổn chưa?" 125 chần chờ 1 chút, nói :" Tôi ko sao, chỉ là do sau khi tới tinh cầu này tôi bị tự động tắt máy để nâng cấp hệ thống. Về sau tôi sẽ giải thích rõ với cậu. Hiện tại đừng hỏi gì cả chỉ cần nghe tôi nói thôi. Cậu phải dừng lại, sau đó đi tới cái cửa ở giữa kia." LTL nghi hoặc hỏi :" Là muốn ta đi lấy đồ của chủ nhân ngươi để lại sao? Nhưng mọi người đều ở đây thế này, ta đi thế nào…" "Ko, bọn họ đều đang bị khống chế ý thức. Cậu ko phát hiện là tất cả đều đang đi về phía trước sao. Bên trong tòa cung điện này có 1 cỗ ý thức nguyên lực rất mạnh, nó đang khống chế những người này. Cậu yên tâm đi, tạm thời bọn họ sẽ ko bị nguy hiểm, cho nên chúng ta có thể thừa dịp này đi lấy những đồ vật kia." LTL quay qua nhìn đồng bạn 2 bên người mình, quả nhiên phát hiện trên mặt bọn họ đều ko có biểu tình và cứ thế đi thẳng về phía trước. LTL hít sâu 1 hơi, nói :" Mi nói là nơi này có 1 con dị thú khác? Và nó lại đang khống chế mọi người?" 125 nói :" Có thể nói đúng là như vậy." "Ko đc, ta phải đánh thức bọn họ trước đã - " LTL vừa nói vừa kéo NT lại. "Đừng kêu NT, mà có kêu hắn cũng ko tỉnh táo lại đâu. Bây giờ ngươi phải đi lấy đồ vật kia đã…" 125 tựa hồ rất sốt ruột, luôn mãi thúc giục LTL. LTL dừng lại động tác, nghiêm túc nói :" 125, ta đã đáp ứng sẽ cứu chủ nhân của mi thì ta nhất định sẽ làm đc. Nhưng mà nếu chuyện đó gây nguy hiểm cho NT thì mi chắc hẳn là đã biết lựa chọn của ta rồi chứ." 125 vừa sợ hãi lại vừa thương tâm nói :" Chẳng lẽ cậu nghĩ rằng chỉ vì cứu chủ nhân nên tôi mới kêu cậu đi lấy vật kia sao? Tôi còn vì cậu nữa! Ko có những thứ đó thì cũng sẽ ko tìm đc chủ nhân của tôi, và cậu cũng ko thể sống hơn 30 tuổi đc. Cậu vì cứu tôi mà phải sử dụng ý thức nguyên lực cho nên sự tình đã rất nguy cấp rồi, tôi ko thể để cậu chết ở trong này. Bởi vậy tôi phải mạo hiểm dừng lại nâng cấp hệ thống của mình để đi ra nhắc nhở cậu." Thấy LTL đã cảm động, 125 tiếp tục nói :" Lúc này thức tỉnh bọn họ thì tất cả sẽ cùng phải chết ở đây. Nếu cậu lấy đc đồ vật kia thì chúng ta sẽ có cơ hội sống sót." Lại thêm 1 câu :" Cậu ... cậu tin tôi chứ?" LTL từ từ đi chậm lại, 1 lát sau cậu bắt đầu dùng sức rút tay ra khỏi tay NT. Bởi NT nắm rất chặt, LTL mất rất nhiều sức mới giãy tay ra đc. Trong lúc đó LTL cảm thấy quanh người NT tỏa ra khí lạnh, cậu biết là NT đang tức giận. LTL nhìn NT 1 lát rồi quay người đi về phía sau. Khi đi ngang qua La Thiểu Thiên bỗng nhiên tay La Thiểu Thiên túm tay áo của LTL lại. Tuy rằng trên mặt La Thiểu Thiên vẫn ko có biểu hiện gì nhưng LTL kinh ngạc phát hiện La Thiểu Thiên mấp máy miệng nhưng ko phát ra tiếng 2 chữ :" Đừng đi." Tuy ko phát ra thanh âm 2 chữ này nhưng LTL vẫn nhìn ra đc. Chắc là loại hành vi phản kháng ý thức nguyên lực này rất khó khăn cho nên trên mặt La Thiểu Thiên đã có thần sắc thống khổ. LTL nói nhỏ với La Thiểu Thiên :" Tôi sẽ trở về." Nói xong liền rút ống tay áo ra rồi tiếp tục đi. Cậu tin tưởng 125, mà thực tế là cậu chưa bao giờ hoài nghi 125 khi gặp phải đại sự cả. Khi đi tới cửa, chẳng hiểu sao LTL bỗng quay đầu lại, sau đó liền dừng bước. NT đang ngoái đầu nhìn cậu, tuy chân NT vẫn đi về phía trước nhưng hắn cư nhiên quay đầu lại nhìn LTL, ánh mắt chất chứa phẫn nộ cùng thương tâm, thậm chí còn có cả chờ đợi. "Đừng lo lắng. NT sẽ ko nhớ đc chuyện này đâu." 125 sốt ruột nói. LTL biết NT hy vọng mình trở về với hắn, tuy 125 nói hiện tại NT ko có ý thức nhưng mà tim LTL lại cảm thấy đau đớn.(do khế ước có tâm linh tương thông í́ mà) LTL nhìn NT 1 lúc rồi quyết tâm xoay người đi về phía cửa giữa. 125 cam đoan thề thốt :" Chỉ cần tìm đc đồ của chủ nhân tôi để lại, tôi sẽ có biện pháp cứu mọi người." "Biện pháp gì? Nói ta nghe coi." LTL cẩn thận hỏi trước. 125 nói :"Nơi này có thể giúp nâng cấp hệ thống vũ khí của tôi. Hơn nữa, vũ khí tốt nhất của tôi là lưỡi dao có thể dùng đc rất tốt ở đây. Lấy đc đồ vật kia rồi thì 2 ta sẽ có phần thắng với dị thú kia." LTL sửng sốt, lại hỏi :" Điểm yếu của dị thú nằm ở đâu?" 125 do dự nói :"…cổ và bụng là 2 nơi yếu nhất của nó. Lúc đó cậu hãy dùng sở trường tốc độ của cậu kéo dài khoảng cách với nó, sau đó tấn công bằng pháo cao xạ. Nếu cận chiến sẽ rất khó khăn." LTL vừa nhớ lại nội dung huấn luyện trước kia mình đã học, vừa đi vào cửa ở giữa. Cậu phải mau chóng lấy đc đồ vật kia rồi trở về tìm bọn NT. Họ đều bị khống chế ý thức nên ko thể hành động theo ý mình đc. Nghĩ vậy, LTL cảm thấy thật đáng sợ. Thế nhưng đến khi bước vào đại sảnh LTL mới phát hiện việc lấy đồ này chẳng đơn giản chút nào. Trong đại sảnh có 1 người cao gầy đứng quay lưng về phía LTL. Nghe thấy tiếng chân LTL người này cũng ko quay đầu lại, hỏi :" Ngươi chính là người gọi ta?" Thanh âm lạnh băng, ko hề phập phồng. LTL lập tức dừng chân, cậu cảm thấy viên đá trước ngực mình đang run rẩy. 125 sợ người này! LTL cẩn thận nhìn người này, suy nghĩ nên nói thế nào. Nhưng người nọ đã chậm rãi xoay người, nhìn LTL với ánh mắt lạnh lẽo. LTL ngây người, ngay cả run rẩy cũng ko dám. Bởi làn da của người kia có màu xanh đậm lại nhiều nếp nhăn, con mắt màu vàng giống y như con mắt của động vật vậy. Đây là quái vật chứ ko phải là con người! LTL lập tức nghĩ đến lời 125: còn có 1 con dị thú trưởng thành rất cường hãn ở đây. LTL khẳng định đó chính là con này. LTL đã từng gặp trùng thú ở ngoại tinh cầu, người bạch tuộc, thế nhưng đây là lần đầu tiên LTL thấy dựng tóc gáy thế này. Sắc mặt LTL tái nhợt, chân tay vô lực, tất cả các tế bào trên người kêu gọi rầm rĩ thúc giục cậu đi khỏi nơi này. Con mắt màu vàng của quái vật kia giật giật, nhìn LTL với ánh mắt ghét bỏ. Sau đó đột nhiên ra tay, LTL chỉ cảm thấy có bóng chợt lóe trước mặt, rồi có 1 cánh tay có vảy lạnh lẽo đang chộp cổ mình. Ko đúng, ko phải tay mà giống là móng vuốt hơn, chúng có hình dạng kỳ quái, ngón thô to, và móng rất dài. "Sao lại là kẻ yếu thế này chứ? Thôi, ta đang thiếu thời gian, đi theo ta, trước tiên đi cởi bỏ toàn bộ cấm chế đã." Nói xong, ko chờ LTL trả lời liền kéo LTL vào trong. Tốc độ của hắn nhanh tới mức LTL nghe đc cả tiếng gió bên tai, cái hành lang nhìn như dài vô tận vậy mà hắn chỉ đi 1 lát đã đến đc đầu bên kia. Tới nơi hắn ném LTL qua 1 bên :" Bây giờ bắt đầu làm đi." LTL cố gắng kiềm chế sợ hãi, run rẩy hỏi :" Cấm chế? Còn thêm 1 cấm chế nữa?" Quái vật kỳ quái mà nhìn LTL :" Đương nhiên là còn, nếu ko có thì ta đã đi khỏi nơi này từ lâu rồi." LTL nghĩ bụng: hình như con dị thú này bị vây nhốt ở đây, nếu mình cởi bỏ cấm chế giúp hắn thì sẽ gây ra đại họa mất. NT và những người khác từng nói dị thú rất hung tàn, để nó đi ra ngoài sẽ có hậu quả rất đáng sợ. LTL mới do dự 1s, dị thú kia lại nói tiếp :" Ta sẽ tuân thủ ước định của chúng ta. Thế nhưng, sau khi cởi bỏ cấm chế ta sẽ giết toàn bộ những người ko có tác dụng, để máu của chúng phủ kín Renda phong ấn. Đã lâu rồi ta ko đc hưởng thụ loại cảm giác tuyệt vời đó rồi." LTL run lên, lúc này mới hiểu đc ý nghĩa trong lời nói của 125 : nếu ko thì tất cả sẽ chết. Mình ko phải là người kêu gọi dị thú bởi mình ko từng ước định gì với nó. Như vậy tức là có 1 người khác đã kêu gọi con dị thú này. Nếu để người kia tìm đến đây và trợ giúp dị thú cởi bỏ cấm chế thì tất cả sẽ xong đời. Cho dù ko cởi bỏ cấm chế thì con dị thú này muốn giết mọi người cũng dễ như trở bàn tay. Nó chỉ đứng ở đây mà đã có thể khống chế đc ý thức của mọi người rồi, mình có thể tiêu diệt đc nó sao? LTL nhìn phía đằng trước của dị thú. Đó là 1 cái đài cao, ở trên đó có 1cái chụp trong suốt, trong cái chụp đó có 3 cái hòm. Mà ở 2 bên cái chụp có 2 con thú đc chạm khắc bằng ngọc nhìn rất thật, giống 2 con thú hung ác nhìn LTL. "Nếu bây giờ ngươi ko làm đc, ta sẽ đi giải quyết bọn họ xong rồi trở về giải trừ cấm chế." Dị thú ko kiên nhẫn nói. "Không!" LTL lập tức kêu lên, thấy ánh mắt muốn giết người của dị thú nhìn mình vội run rẩy nói :" Đc rồi, tôi làm, giải trừ cấm chế thế nào?" "Dùng ý thức nguyên lực." Dị thú vừa nói vừa hoài nghi nhìn LTL. LTL sửng sốt, lập tức lấy tay phóng ra 1 tia ý thức nguyên lực, hỏi :" Giống thế này?" Mắt dị thú sáng rực lên, ánh mắt nóng bỏng nhìn LTL, nói :" Đúng vậy, bắt đầu đi. Chúng ta cùng nhau dùng ý thức nguyên lực có cường độ cao để công kích nơi yếu nhất của cấm chế."
|