Chỉ Muốn Làm Người Đàn Ông Của Em
|
|
Chương 19: Hướng về một nơi ( 2 )
"Cậu vừa đi đâu về thế?" Giọng Liễu Như trở nên khác lạ, có phần nhẹ nhàng và rụt rè. Mặt của cô bị màu đỏ của ngượng ngùng chiếm đóng không biết từ lúc nào, nhưng mà cô cũng không có phát hiện ra. Minh Phong vẫn giữ nguyên tư thế cũ: "Chuyện này không cần thiết phải cho cô biết!"
Giọng nói của Minh Phong rõ ràng là khí lạnh, nhưng Liễu Như lại cảm thấy vô cùng ấm áp: "Cậu không muốn nói cũng được, không sao."
"Sao cô biết chỗ này mà đến?"
Liễu Như đắn đo một chút: "Chuyện này cũng không cần thiết phải cho cậu biết." Cùng một câu nói nhưng sắc thái hoàn toàn khác nhau. Minh Phong là thái độ lạnh lùng, còn Liễu Như thì có chút trẻ con.
Minh Phong im lặng, Liễu Như cũng im lặng, không khí giữa hai người không bình thường. Liễu Như phá vỡ bầu không khí này: "Dù gì cũng đã tới, cậu không muốn mời tớ vào trong sao?"
Minh Phong thay đổi tư thế, hai tay rút ra khỏi hai túi quần, chuyển sang khoanh trước ngực: "Cô không có tự trọng sao? Bản thân là con gái lại chủ động vào phòng con trai?"
Liễu Như cười, xem thường tính nghiêm trọng mà Minh Phong đưa ra: "Chỉ là vào xem thử thôi mà. Hơn nữa, Minh Phong, tớ tin cậu là một người đứng đắn, sẽ không làm chuyện gì xấu xa đâu."
Minh Phong nhún nhún vai, xem ra da mặt của Liễu Như không phải dày bình thường, mà là rất rất dày. Minh Phong không quan tâm tới nữa, móc chìa khóa ra, mở cửa. Cửa mở ra, Minh Phong đi vào trong liền nhanh chóng đóng cửa lại. Nhưng mà còn trễ một chút, bởi vì Liễu Như đã dùng chân chặn lại: "Cậu chậm hơn tớ một bước rồi." Nụ cười đắc ý.
Nhìn hành động của Liễu Như, Minh Phong khẽ cau mày một cái: "Liễu Như, là con gái phải biết tự trọng!"
Hình như đây là lần đầu tiên Minh Phong gọi cô bằng tên như thế, cho nên Liễu Như có nhiều cảm xúc hòa lẫn, bất ngờ có, vui sướng có, không tin tưởng có... Người khác gọi trực tiếp tên cô, cô cảm thấy bình thường; Minh Phong gọi trực tiếp tên cô, cô cảm thấy tên mình cực kì đẹp.
"Minh Phong, là con trai phải biết nhường nhịn con gái!" Liễu Như cảm thấy khi nói ra câu này, cô vô cùng không biết xấu hổ, nhưng mà cô mặc kệ.
Minh Phong lần nữa bó tay, bất lực mở toang cánh cửa, để người ở ngoài tự do đi vào.
Liễu Như quan sát đánh giá căn phòng một chút: "Minh Phong, phòng của cậu vừa đẹp, vừa sạch sẽ. Nếu không biết, tớ còn tưởng đây chính là phòng của con gái."
Nửa ngày sau cũng không có ai trả lời, Liễu Như mới nhận ra Minh Phong không có ở đây, có lẽ là đã đi tắm. Cô nghĩ như vậy, nên không tiện đi tìm cậu ấy.
Một mình cô đi lang thang khắp ngõ ngách của căn phòng, lúc đi tay của cô sẽ không tự chủ mà chạm vào đồ đạc của Minh Phong. Ở đâu có đồ đạc của Minh Phong, ở đó có dấu tay của Liễu Như.
Không biết có nên nói ra hay không, nhưng mà lúc này Liễu Như có cảm giác như đây chính là ngôi nhà của mình, vô cùng ấm áp và gần gũi. Dĩ nhiên suy nghĩ này chỉ có mình Liễu Như, anh tác giả và người đọc biết, Minh Phong mãi mãi sẽ không biết, trừ phi Liễu Như nói ra.
Bỗng nhiên, Liễu Như dừng bước, đôi mắt chăm chú nhìn lên bức tường. Trên đó có dán một tấm hình, ở trong tấm hình là một đứa trẻ khoảng năm, sáu tuổi đang cười, lộ ra hàm răng súng. Tay của Liễu Như với lên, chạm thật nhẹ nhàng lên tấm hình đó. Tay của cô di chuyển đến khu vực gò má của đứa trẻ, xoa xoa chỗ đó, khóe miệng của cô cũng cong lên cười như đứa trẻ trong hình.
Cũng đúng lúc này, Liễu Như nghe được một âm thanh lạ, quay đầu sang trái liền thấy Minh Phong xuất hiện. Cậu ta mới vừa tắm xong, đã thay đồ mới, hai tay không ngừng dùng chiếc khăn lau khô tóc ướt. Vẫn là câu hỏi cũ, Minh Phong, cậu có thể ngừng đẹp trai một chút không? Sao bất kể lúc nào, bất kể đang làm gì, cậu cũng đẹp trai muốn hốt hồn người khác vậy?
Liễu Như nghe được tiếng tim đập ngày càng to ở trong ngực trái. Cô muốn điều hòa nhịp tim lại, nhưng ngàn vạn cũng không có cách.
"Cô nhìn gì mà không chớp mắt luôn vậy?" Minh Phong ngồi xuống ghế sô pha.
Lời nói của Minh Phong đưa Liễu Như thoát khỏi đắm đuối, cô nhanh chóng lấy lại bình thường: "Không có gì, chỉ là cậu, cậu bây giờ trông rất đẹp trai." Liễu Như đơn giản là nói ra suy nghĩ của mình.
Minh Phong cũng không quá hứng thú với lời khen này: "Cô có chuyện gì hữu ích hơn để nói không?" Nói xong tiện tay cầm một cuốn tạp chí lên.
"Đứa trẻ trong tấm hình này là cậu sao? Minh Phong?"
Minh Phong không dời mắt khỏi cuốn tạp chí: "Có ý kiến gì không?"
Liễu Như đi lại bộ sô pha, ngồi đối diện với Minh Phong: "Không. Tớ thấy cậu bây giờ và lúc trước có rất nhiều điểm khác nhau." "Lấy ví dụ một điểm khác nhau!"
Liễu Như suy nghĩ, cẩn thận nói: "Lúc trước, trông cậu rất ấm áp, nụ cười có thể khiến người khác cũng muốn cười theo. Còn bây giờ, cậu không còn ấm áp như trước nữa, nụ cười cũng không chịu nở ở trên môi. Như thế có phải là quá khác biệt rồi không?"
"Nói nhảm!~"
"Thêm nữa, bây giờ cậu có vẻ đẹp trai hơn lúc trước rất nhiều."
"Nói nhảm!~"
"Nói thật đi, cậu có đi chỉnh sửa mặt không?"
"Nói nhảm!~"
"Căn phòng này rất sạch, rất đẹp, rất ngăn nắp."
"Nói nhảm!~"
"Cậu có thể đổi câu trả lời khác không?"
"Nói nhảm!~"
...
Bất kể Liễu Như nói gì, hỏi gì cũng đều nhận được một câu trả lời giống nhau. Trời càng ngày càng tối, đã đến lúc phải nói lời chào tạm biệt. Liễu Như thầm oán trách ông trời, sao lại cho thời gian trôi qua nhanh như thế. Cô đứng ở bên ngoài nhìn vào, luyến tiếc: "Minh Phong, tớ còn muốn ở lại phòng của cậu."
Minh Phong đứng ở bên trong nhìn ra: "Đã trễ, nên về rồi!"
"Lần sau tớ có thể đến đây chơi nữa không?"
Minh Phong nhún nhún vai, không trả lời, đóng cửa lại.
Liễu Như gõ cửa nhưng cửa không mở, cô nói: "Minh Phong, cậu im lặng có nghĩa là đồng ý. Hôm khác tớ sẽ đến. Ngủ ngon~" Minh Phong đứng cách cánh cửa không xa, có thể nghe thấy Liễu Như nói.
Đợi Liễu Như đi được hồi lâu, Minh Phong lại mở cửa ra, đứng dựa người vào lan can ở phía trước, nhìn qua khu kí túc xá nữ đối diện. Bên đó, tất cả các phòng đều đã tất đèn đi ngủ, duy chỉ có một căn phòng còn sáng đèn, hơn nữa còn nằm đối diện với phòng của cậu.
Thật trùng hợp, đó chính là phòng của Liễu Như.
Minh Phong thấy được Liễu Như cũng đang đứng ở ngoài lan can, nhưng không biết được Liễu Như đang nhìn về phía cậu, cũng không biết được cô ấy đang mỉm cười cùng hạnh phúc của mình.
Liễu Như đứng bên này, thấy bóng dáng của một người rất giống với Minh Phong, nhưng không chắc đó là cậu ấy. Cô không biết được Minh Phong đang quan sát cô, càng không biết được Minh Phong bắt đầu chú ý tới cô.
Hai người cho nhau một nơi để hướng về. Người này là nơi hướng về của người kia, người kia là nơi hướng về của người này, cứ như thế day dưa không dứt.
Hôm nay, có lẽ là một ngày không quan trọng nhất, cũng không phải là một ngày đặc biệt nhất, chỉ có thể gọi nó là một trong những ngày đáng nhớ trong đời của Liễu Như, bởi vì lần đầu tiên cô được đến chỗ ở của Minh Phong, lần đầu tiên cô được trò chuyện lâu như thế với Minh Phong, cũng là lần đầu tiên cô thấy ảnh lúc nhỏ của cậu ấy.
Có một chuyện, Liễu Như cũng không biết, cô chính là người đầu tiên, ngoại trừ Đình Nam và Đức Hải, được phép bước vào phòng của một người được cả trường ngưỡng mộ: Minh Phong.
|
Chương 20: Một ngày nào đó
Liễu Như đã nói sẽ tiếp tục đến phòng của Minh Phong chơi nữa, lúc nghe được câu nói này, Minh Phong hoàn toàn để ngoài tai, hoàn toàn không để ý đến một chút nào. Hành động này cũng không phải là khó để giải thích, vì cậu cho rằng một người nữ sinh sao lại mặt dày đến nhà nam sinh khi chưa được mời? Đương nhiên, Minh Phong đã sai lầm khi không để ý tới thái độ lúc đó của Liễu Như. Chẳng tìm được ý đùa giỡn nào trên gương mặt và lời nói của cô. Và hôm nay, Minh Phong mới thật sự biết mình sai lầm, nhưng cũng đã quá muộn, có trách thì cũng tự trách bản thân.
Liễu Như mặc đồng phục gọn gàng, đứng ở bên ngoài đưa hai tay ra, dùng sức gõ cửa: "Minh Phong, Minh Phong, Minh Phong...~~" Liễu Như có sở thích gọi tên Minh Phong nhiều lần.
Minh Phong vẫn còn nằm ngủ trên giường, bị âm thanh ồn ào quấy nhiễu, từ từ thức giấc. Đôi mắt mơ hồ mở ra, nhìn lên đồng hồ treo tường, mới sáu giờ năm phút. Cậu muốn tiếp tục ngủ, nhưng với tình thế như thế này thì làm sao có thể? Tiếng kêu và tiếp đập cửa càng lúc càng lớn, như muốn đâm thủng màng nhĩ người.
Rốt cục chịu không nổi, cậu đi ra mở cửa. Cửa vừa mở ra, đập vào mắt cậu không ai khác chính là Liễu Như, trên mặt ngây thơ vô số tội của cô treo hình nụ cười. Minh Phong nhẹ cau mày: "Sớm như thế đã muốn gây náo động rồi sao?"
Liễu Như quan sát Minh Phong trong bộ đồ ngủ, tóc tai bù xù, gương mặt chưa tỉnh hẳn, trong lòng cô lập tức nảy sinh cảm giác thích thú. Thì ra Minh Phong cậu ấy không thể ngừng đẹp trai, nhưng có thể giảm bớt độ đẹp trai! Mặc dù khi mới ngủ dậy, nhan sắc của cậu ấy có phần giảm đi, nhưng không đáng kể, nói chung vẫn còn rất đẹp trai.
"Không phải tớ muốn gây náo động, tớ chỉ muốn gọi cậu dậy đi học thôi." Liễu Như cho mình rất cao thượng.
"Ý tốt của cô, tôi không dám nhận. Lần sau, nhớ, đừng làm chuyện rãnh rỗi như thế này nữa."
Liễu Như không quan tâm câu này, nói: "Cậu đi thay đồ đi, còn đứng đây làm gì? Cậu muốn trễ học sao?" Cô hối thúc.
Một người gấp gáp, một người lại thong thả: "Cô gái, cho hỏi, cô gấp chuyện gì?" "Đương nhiên là vì trễ học rồi."
Minh Phong thay đổi tư thế, dựa lưng vào cạnh cửa: "Còn hơn ba mươi phút nữa, cô nghĩ sẽ trễ sao?"
Liễu Như tự tiện đi vào bên trong, ngồi xuống trên chiếc giường lộn xộn của Minh Phong: "Vậy thì tớ sẽ ngồi ở đây chờ."
"Cô gái, là con gái phải biết chừng mực!"
Liễu Như cười đáp: "Tớ biết! Chuyện tớ đang làm cũng chưa vượt quá chừng mực."
"Vậy sao?"
Minh Phong nhận được một cái gật đầu của Liễu Như, ngay lập tức không còn biện pháp để nói tiếp nữa. Cậu từ chưa tỉnh ngủ, bị Liễu Như làm cho tỉnh ngủ, bước vào trong nhà tắm. Sau đó lại bước ra, cậu quên lấy đồ vào để thay. Lúc bước ra, cậu có để ý thấy Liễu Như vẫn ngồi đó, dõi mắt nhìn theo cậu.
Chờ một lúc sau, tiếng nước chảy từ phía phòng tắm không còn nữa, kế tiếp là Minh Phong bước ra. Bộ đồ ngủ đã được thay thế bởi đồ đồng phục. Mắt Liễu Như sáng rỡ, Minh Phong lại khôi phục dáng vẻ đẹp trai rồi.
"Cô nhìn gì mà nhìn đắm đuối vậy?" Câu hỏi này hình như cậu đã từng hỏi Liễu Như. Liễu Như lắc đầu: "Không có gì! Chỉ là cậu trông rất đẹp trai!" Lời khen này hình như cô đã không biết bao nhiêu lần dành cho Minh Phong.
Minh Phong xem thường: "Cũng không cần quá khen ngợi như thế đâu."
Minh Phong đứng trước gương, chải chuốt đầu tóc, chỉnh đốn trang phục. Thông qua tấm gương, cậu thấy được chiếc giường bừa bộn khi nãy đã không còn nữa, nó trở nên gọn gàng, ngăn nắp hơn. Không cần suy nghĩ nhiều, cậu cũng biết người nào đã có lòng tốt giúp cậu dọn dẹp giường. Trong lòng cậu đột nhiên có một cảm giác kì lạ. Ngoài mẹ cậu ra, chưa có ai giúp cậu dọp dẹp giường, ngay cả những người thân thiết trong gia đình. Nhắc tới mẹ, trong lòng cậu lại nhói lên.
"Cảm ơn cô, Liễu Như!" Khẩu khí dịu nhẹ như một cơn gió.
Liễu Như không giấu được hạnh phúc: "Không có gì, chút chuyện nhỏ thôi mà." Cô vô cùng sung sướng, lần đầu tiên Minh Phong nói chuyện với cô bằng thái độ như thế.
Im lặng một hồi, cô nói tiếp: "Minh Phong, thật ra thì tớ rất thích được nghe cậu nói chuyện, đặc biệt là lúc cậu nói với thái độ ấm áp, nhẹ nhàng như thế. Tớ có thể nhờ cậu một việc không?" Liễu Như thăm dò.
"Việc gì?" Minh Phong có chút muốn biết.
Liễu Như lấy bình tĩnh nói: "Tớ nhờ cậu một chuyện, đó là cậu hãy luôn dùng thái độ ấm áp như thế để nói chuyện với tớ. Bởi vì những câu nói ngọt ngào của cậu chính là liều thuốc bổ đáng giá dành cho tớ. Tớ muốn mỗi ngày được uống thuốc bổ, như thế sẽ có sức khỏe tốt."
Lời vừa nói xong, cô liền nhận được một phần thưởng, đó là một cái cú lên đầu không nhẹ cũng không mạnh: "Nói nhảm!~"
"Cậu thay đổi có quá nhanh không? Khi nãy rất dịu dàng, bây giờ lại bạo tàn." Liễu Như la hét.
Minh Phong xách balô lên, đi ra ngoài: "Nếu không nhanh lên, cô sẽ bị nhốt trong đây!"
Liễu Như sợ hãi, mau chóng chạy ra ngoài: "Cậu thật ác!"
Minh Phong đóng cửa: "Cô quá khen!"
Liễu Như và Minh Phong sóng vai nhau mà đi đến trường. Trong lúc đi, không khí giữa hai người là im lặng, không khí xung quanh là ồn ào. Hai người thu hút không ít chú ý của nhiều người. Cũng đúng, một nam thần của trường đi cạnh một nữ sinh xinh đẹp mới chuyển về không gây tò mò mới là chuyện lạ.
Cả hai cũng không ai quan tâm tới, cứ thế mà đi. Ánh mặt trời tươi cười rọi lên vai của hai người họ, cơn gió sớm vô cùng dê xồm, vừa hôn lên má của Liễu Như, cũng không buông tha cho Minh Phong. Lần đầu tiên đi đến lớp cùng Minh Phong, cô cảm thấy chuyện này là một chuyện hạnh phúc khó quên nhất trong cuộc đời. Cô mong con đường đến trường sẽ kéo dài mãi và không có điểm đích, như vậy, cô cũng sẽ được đi cùng Minh Phong trên một con đường, mãi mãi...
|
Nhưng mơ mộng nhanh chóng bị đập nát. Lâm Việt và Tuyết My không biết từ cái lỗ nào, xuất hiện làm vật cản trở cô và Minh Phong. Liễu Như không hài lòng: "Các cậu đi học sớm thế?" Hình thức là câu hỏi, thực tế là trách móc.
"Cậu còn nói? Chẳng phải cậu bảo bọn tớ chờ cậu đi học cùng sao? Rốt cục, hại bọn tớ chờ rất lâu. Chờ không thấy, thì ra cậu chơi bọn tớ một cú quá đắng." Lâm Việt nói.
Liễu Như quên nói hai người hôm nay cô bận làm chuyện đại sự: "Xin lỗi, tại hôm nay tớ có chuyện đại sự cần làm nên ra ngoài sớm."
"Chuyện đại sự là đi học chung với Minh Phong sao?" Người có thể đoán được, chỉ có thể là Tuyết My.
Minh Phong, Liễu Như nghe nhắc tới đích danh mới sực nhớ, quay sang nhìn đã không thấy cậu ấy đâu. Cô đưa mắt đảo nhìn xung quanh, ngay lập tức thấy Minh Phong đang đi ở đằng trước, hơn nữa bị một đám nữ sinh bao quanh. Cô có chút mất mát: "Các cậu xem, Minh Phong có phải là rất hạnh phúc không? Được nhiều người ngưỡng mộ như vậy."
Lâm Việt gật gù: "Đương nhiên, nhưng mà cậu cũng đâu thua kém gì. Nam sinh trường này cũng rất hâm mộ nhan sắc của cậu, bọn họ là fan của cậu, nhưng cậu cũng biết đấy, fan nam không có cuồng nhiệt như fan nữ. Fan nam chỉ là âm thầm ngưỡng mộ thôi. Fan của Minh Phong toàn là nữ."
"Tớ cũng là fan nữ của Minh Phong."
"Cậu không cần nói bọn tớ cũng biết." Tuyết My xen vào: "Fan thích và muốn chiếm đoạt thần tượng, câu chuyện khá hấp dẫn!"
...
Mặc dù đi cách nhau khá xa, nhưng mà không biết tại vì sao Liễu Như và Minh Phong lại vào lớp cùng lúc. Minh Phong đột nhiên nói với Liễu Như: "Chuyện khi nãy, cũng có thể, nhưng không phải hôm nay."
Liễu Như không ngờ Minh Phong lại để yêu cầu nhảm nhí khi nãy của mình trong lòng, còn trả lời nữa. Mặc dù câu trả lời không rõ ràng lắm nhưng cũng là một hy vọng cho cô: "Tớ mong ngày đó sẽ đến nhanh. Ngày mai thì càng tốt."
"Nhảm!~ Không phải ngày mai."
"Ngày mốt."
"Không phải!~"
"Một ngày nào đó!"
"Có thể!"
Liễu Như cười hiền hòa: "Khi nào cũng được, tớ có thời gian cả đời đổ chờ. Chỉ cần ngày đó kéo dài một chút là được."
Minh Phong không hồi đáp.
|
Chương 21: Khoảng cách được kéo gần lại
Vẫn như mọi ngày, lớp học hết mức ồn ào. Cho đến khi thầy giáo chủ nhiệm bước vào, không khí mới chuyển đổi sang yên tĩnh. Thầy giáo nhìn quanh lớp một cái, đột nhiên thấy cánh tay của một nữ sinh giơ lên cao. Thầy hướng về nữ sinh đó, nói: "Em có chuyện muốn nói với thầy sao?"
Người nữ sinh đó không ai khác, chính là Liễu Như. Cô đứng lên, cắn môi dưới, đắn đo một chút rồi trả lời: "Đúng ạ!"
"Được, trình bày đi!"
Liễu Như nhìn sang Minh Phong, cười một cái: "Em muốn đổi chỗ ngồi, thưa thầy!" Trong giọng nói có gì đó rất phấn khởi, vui vẻ.
Thầy chủ nhiệm nheo mắt lại: "Chỗ đó có gì không thuận tiện cho việc học của em sao?"
"Em ngồi ở đây một mình, khó có thể trao đổi chuyện học tập với bạn bè. Hơn nữa, em học cũng không tốt lắm, cần người kèm cặp." Thật ra không phải vì lí do này.
Đình Nam phấn khích, nói to: "Vậy thì ngồi gần tớ đi. Tớ có thể chỉ bài cho cậu."
Đức Hải bĩu môi: "Vậy tớ sẽ bị dời đi chỗ khác sao? Cậu đúng thật là trọng sắc khinh bạn. Mà nè, cậu nghĩ cậu học giỏi như thế sao?"
Đình Nam che miệng Đức Hải lại: "Cậu ít nói một chút giúp tớ!~"
Thầy chủ nhiệm vỗ bàn, nhắc nhở hai người họ, suy tính trong đầu, một lát sau mới đồng ý: "Được, vậy em chuyển lên ngồi cùng lớp trưởng."
Liễu Như lập tức từ chối: "Không được đâu ạ. Em muốn ngồi chung với Minh Phong."
Cả lớp không hẹn trước mà cùng nhau bất ngờ. Liễu Như muốn ngồi kế Minh Phong? Trong đầu mỗi người đều có câu trả lời, hơn nữa còn có chung đáp án, đó là không thể được! Minh Phong từ trước tới giờ chưa từng cho phép ai ngồi ở cạnh mình, hai người bạn thân là Đình Nam và Đức Hải còn chưa có được may mắn đó huống chi là một người mới chuyển đến như Liễu Như.
Trong khi mọi người không ngừng nghiêm trọng vấn đề lên thì Minh Phong chỉ đơn giản nhìn Liễu Như, trong ánh mắt trong suốt không tìm thấy bất kì cảm xúc gì. Cây viết mực tím trên tay phải của cậu ấy không ngừng xoay.
Thầy chủ nhiệm lắc đầu: "Liễu Như, không được đâu. Minh Phong không thích ngồi chung với ai. Nếu em vì muốn có người kèm cặp trong việc học, vậy thì ngồi cạnh lớp trưởng là lựa chọn hiệu quả nhất."
Liễu Như tiếp tục nhìn Minh Phong: "Minh Phong, cậu sẽ đồng ý cho tớ ngồi chung với cậu, đúng không?" Cô hồi hộp đợi câu trả lời.
Minh Phong không hề mở miệng. Thầy chủ nhiệm xen vào: "Em thấy rồi đó, bạn im lặng có nghĩa là không đồng ý. Nếu em không chịu lên ngồi cùng lớp trưởng, vậy thì thầy cũng hết cách."
Liễu Như không quan tâm đến lời của thầy, đột nhiên xách cặp lên, đi lại chỗ trống bên cạnh Minh Phong. Minh Phong, cậu nói tớ mặt dày cũng được, không sao, tớ mặc kệ.
"Thưa thầy, không phải đâu ạ. Cậu ấy im lặng chính là ngầm đồng ý đó." Liễu Như tự mình suy diễn.
Lúc này Minh Phong mới lên tiếng: "Người nào đã đồng ý?"
"Ngoài cậu ra còn ai nữa chứ? Cậu cũng đừng ích kĩ quá, nhường cho tớ chỗ này đi."
"Không được!~" Giọng điệu có phần khá qua loa.
"Vậy thì xin lỗi cậu, mặt của tớ dày lắm, cho dù cậu có đuổi tớ cũng không rời đi đâu. Kể từ giờ phút này chỗ này chính là chỗ của tớ, không cho phép bất kì ai chiếm giữ." Liễu Như vô cùng tự nhiên, lấy tập trong cặp ra, để vào ngăn tủ.
"Tôi biết!~" Minh Phong nói nửa kín nửa mở.
Liễu Như ngừng động tác, tò mò: "Cậu biết cái gì?"
Minh Phong nhún nhún vai: "Da mặt của cô rất dày!"
Liễu Như bật cười, vỗ lên vai Minh Phong một cái: "Hi hi~ da mặt của tớ dày là vì cậu đó. Sau này, xem ra cậu phải bồi thường tiền cho tớ rồi."
"Đừng tự tiện đụng chạm tay chân như vậy."
Cứ như thế mà Liễu Như được ngồi chung với Minh Phong sao? Cả lớp đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Trong chuyện này có gì đó rất lạ. Minh Phong chịu để Liễu Như ngồi gần mình sao? Chuyện này làm cho nhiều nữ sinh khác trong lớp ganh tị. Đỗ Duy Nhất ngồi ở bàn đầu, quay xuống, nhìn Liễu Như: "Liễu Như, cậu không biết xấu hổ sao? Tự tiện đổi chỗ trong khi người khác chưa mở miệng nói đồng ý. Haizz~, thật là không biết phải đánh giá cậu như thế nào." Từ lần trước, Duy Nhất luôn có thành kiến xấu với Liễu Như, luôn tìm cách dìm hàng cô.
Liễu Như chỉ cười trừ, không hề muốn đáp trả lại. Cô không dư hơi sức để quanh co với loại người xấu tính như thế, chỉ càng làm mình khó chịu hơn thôi.
Ngay lúc này, Minh Phong đột nhiên lên tiếng: "Ai nói tôi không đồng ý?"
Một câu nói như một tảng đá lớn đập vào đầu của Duy Nhất cùng nhiều người trong lớp: "Cậu nói... cậu đồng ý sao?" Không tin vào tai của mình.
"Đúng vậy!"
Đỗ Duy Nhất không còn gì để nói nữa, quay lên, trong lòng tràn đầy tức giận và xấu hổ. Liễu Như nghe được, cảm động quay sang nhìn Minh Phong: "Tớ không nghe nhầm sao?" Chính Liễu Như cũng không tin đây là sự thật, mặc dù đây là câu mà cô mong muốn được nghe.
Minh Phong tỏ ra như không có chuyện gì, không nhanh không chậm, không mặn không lạt nói: "Không phải, chỉ là vì muốn cô không bị mất mặt trước mọi người thôi!~" Chỉ có điều là âm lượng rất nhỏ, nhỏ đủ để hai người nghe.
"Cậu đang bảo vệ tớ sao?" Liễu Như nghi vấn, trên mặt không giấu được hạnh phúc lan tràn.
"Không phải!"
"Cậu còn phủ định được sao? Chuyện rõ như ban ngày rồi. Hay là cậu mắc cỡ?"
"Không phải!~"
|
"Mắc cỡ là phải rồi, chứ còn gì nữa. Nhìn mặt cậu kìa, rõ ràng là mắc cỡ."
Minh Phong nhét cây viết vào miệng Liễu Như: "Nói nhiều thành nói nhảm!"
Liễu Như ngậm viết, cười trông có vẻ xấu xỉ: "Cảm ơn cậu đã bảo vệ tớ không bị mất mặt trước mặt mọi người."
Minh Phong cũng hết cách, không muốn đính chính lại sự thật nữa.
Tiết học kết thúc, Đình Nam quay xuống, bất ngờ: "Sao cậu lại ngậm viết vậy?"
Liễu Như trả lời: "Tớ thích!~"
Minh Phong quay qua, lấy cây viết trong miệng cô ra: "Đã ngu ngốc lại còn ở dơ." Liễu Như không đồng ý: "Tớ không ngốc, cũng không ở dơ."
"Không ở dơ? Cây viết dơ như thế mà cũng ngậm được. Không ở dơ, vậy thì dùng từ mất vệ sinh đi." Minh Phong đúng là độc miệng.
"Minh Phong, tớ không mất vệ sinh. Chỉ là, người đưa cây viết vào miệng tớ phải là người lấy cây viết ra khỏi miệng tớ. Tớ không cố ý ngậm viết."
"Vậy thì tiếp tục ngậm viết đi!" Minh Phong không thương tiếc đưa cây viết vào miệng của Liễu Như.
Liễu Như cầm cây viết lại, cười: "Lần này tớ sẽ không ngậm viết nữa đâu, mà tớ sẽ chiếm đoạt cây viết này của cậu làm vật quan trọng của mình."
"Vật quan trọng?"
Liễu Như dùng sức gật đầu: "Đúng vậy! Chỉ cần là đồ của cậu, với tớ tất cả đều quan trọng." Cô dừng một chút, nói tiếp: "Tớ sẽ không dùng nó đâu, vì tớ không muốn nó hết mực." Nói xong, Liễu Như cầm cây viết thật nhẹ nhàng, nâng niu ở trong lòng bàn tay.
Minh Phong thấy hành động này của Liễu Như, trong lòng có phát sinh cảm giác lạ, không xác định rõ: "Được rồi được rồi, không nói chuyện nữa." Cậu lấy từ trong cặp ra một cây viết khác.
Liễu Như tò mò: "Cậu thích màu tím lắm sao?"
"Phủ định của không phải!" Minh Phong viết những dòng chữ ngoệc ngoạc lên trang giấy.
Câu này Minh Phong từng nói với cô, cho nên lần này cô không cần suy nghĩ nhiều cũng biết ý nghĩa của nó: "Cậu thích màu tím, hèn chi dùng toàn là viết mực tím. Tại sao cậu lại thích màu tím thế? Tớ cảm thấy nó rất u buồn, ảm đạm."
"Đúng vậy, vì nó u buồn và ảm đạm như chính con người tôi vậy!"
"Không phải! Tớ cảm thấy cậu rất tốt, không u buồn và ảm đạm như cậu nghĩ đâu. Tớ ngược lại thấy màu tím rất đẹp, nhìn vào rất dễ chịu."
"........"
Mặc dù cô cảm thấy hôm nay thời gian có trôi nhanh một chút, nhưng cô cũng sẽ không vì vậy mà oán trách, mà tiếc nuối. Bởi vì cô đã được ngồi gần người cô thích rồi, cô có rất nhiều thời gian để trái qua cùng Minh Phong. Cô được ngồi gần Minh Phong, được ngắm cậu ấy ở một khoảng cách gần hơn, được cảm nhận hơi thở của cậu ấy rõ ràng hơn, được nói chuyện với cậu ấy nhiều hơn.
Mà để đạt được những thứ trên, cô phải dùng thủ đoạn `mặt dày´, loại thủ đoạn này có hiệu quả rất tốt, ngoài tầm mong đợi của cô.
Nhưng mà, có điều Liễu Như chưa phát hiện ra, loại thủ đoạn này cũng chỉ có hiệu quả với một người mà thôi: Minh Phong.~
(Những bình luận của các bạn là nguồn động lực hiệu quả nhất cho tác giả.)
|