Chim Sẻ Ban Mai
|
|
Hoàn toàn ko ngoài dự tính của ta, Kim Ánh Minh cũng ko tỏ ra yếu thế, lập tức đã đáp lễ Mông Thái Nhất bằng một mảnh rau diếp xanh
"Kim Ánh Minh!tên chuột thối này dám ném tôi! Tôi muốn giết cậu"
Lại một khối thịt bò bay qua mặt tôi!
Chiến tranh càng lúc càng trở nên nghiêm trọng, lửa giận trong lòng tôi càng đốt càng vượng
"Các người dừng tay cho tôi!"
"A!"
Mông Thái Nhất đang chuẩn bị đem cà mên cơm hợp đập vào đầu Kim Ánh Minh đột ngột dừng lại, kết quả là cả cà mên cơm đã đập trúng vào đầu tôi
Sẻ con ....cô có sao ko ....ha ha ."
"Làm sao mà ko chứ!!? Sáng nay tôi vừa gội đầu hiện tại cả đầu lại toàn là mỡ!" Tôi đang đứng giữa trạng thái xúc động và kích động cực độ
"Vừa hay tôi ko ăn mỡ! Ha ha....."
Mông Thái Nhất
"Anh ."
"Thật xin lỗi"
Tiếng xin lỗi đã cắt ngang lời nói của tôi, là Kim Ánh Minh nói! Hắn chỉ cúi đầu khiến tôi ko thể nhìn thấy được nét mặt của hắn
"Thật xin lỗi!! ...từ trước đến giờ"
Hắn đang xin lỗi tôi, cái tên Kim Ánh Minh ko bao giờ để ý đến cảm nhận của người đang xin lỗi tôi?!!
Từ trước đến giờ? Những lời này là ý gì? Từ trước ....
Từ trước là khi nào
Tôi đột nhiên ko biết nên đối mặt với hắn như thế nào, cũng đột ngột ko biết nên biểu hiện cảm xúc ra sao .....
Cạch .....tôi nặng nề đóng cánh cửa phòng bệnh lại, để hai kẻ khiến tâm tình tôi phức tạp lại
Tít....tít ...tít ...
Di động ra sức kêu lên, đem tôi từ trong mộng đẹp trở về với hiện thực
Đã trễ thế này rồi, mà tên chết nào lại gọi điện thoại cho tôi a! Tôi nhắm mắt lại, tay ở trên giường sờ soạng cả nữa ngày
"Ma Thu Thu! Cô nghe điện thoại lâu vậy! Muốn chết a!"
Giọng nói ác bá này là của ....Mông Thái Nhất! Cái tên này quả thật rất có uy lực, đầu của tôi lập tức thanh tỉnh hơn phân nữa, xoạt một cái đã ngồi thẳng dậy
"Mông Thái Nhất sao? Đã trễ thế này, có chuyện gì a?"
"Sẻ con ...cô ngủ a?"
"Ừ.....ngủ ...." đã hơn hai giờ, hắn gọi điện thoại đến ko phải là muốn hỏi cái vấn đề này chứ!!?
"À ...hôm nay....chuyện hộp cơm..thật xin lỗi ...."
"A? Anh nói cái gì?"
"Cô muốn chết sao Ma Thu Thu! Dám ko nghe thấy! Mẹ nó! Kim Ánh Minh! Cậu dám lấy gối đập đầu tôi!"
Chẳng lẽ hắn muốn xin lỗi tôi chuyện hộp cơm? Lòng tôi đột nhiên sáng tỏ, hoàn toàn minh bạch. Tôi cầm di động, nghe từ trong điện thoại truyền ra tiếng "binh...bốp....", y tá của bệnh viện hai ngày này nhất định sẽ rất vất vả a
1 phút sau ...
"Ê! Sẻ con!" Đầu dây bên kia rốt cuộc cũng truyền lại giọng nói hổn hển của Mông Thái Nhất
"Gì .gì chứ?"
|
"Ngày mai .cô sẽ đến chứ?"
"A, ko biết"
Tôi cũng ko có hứng thú lấy tâm huyết của mình làm cơm hộp để cho các người có vũ khí chọi nhau (cuối cùng kẻ bị thương vẫn là tôi) hơn nữa sau chuyện Kim Ánh Minh xin lỗi hôm nay, tôi vẫn chưa sắp xếp được cảm xúc của chính mình
"Tôi thích ăn món thịt bò của cô! Ngày mai cô phải làm nó mang lại đây cho tôi!"
Xú tiểu tử này rốt cuộc có nghe tôi nói hay ko a! Nói tiếp nữa sẽ thành "ông nói gà, bà nói vịt" mất!
"Tôi ko muốn đi"
"Cô mà ko đến tôi sẽ ném Kim Ánh Minh từ trên lầu xuống!"
"Mông Thái NHất! Anh muốn làm gì?!"
"Sao cô lại gấp như vậy?" Giọng nói của Mông Thái Nhất đột ngột trùng xuống "Ê "
"Lại .....lại chuyện gì nữa?"
"Nếu mà tôi ngã từ trên lầu xuống, cô cũng sẽ lo lắng cho tôi như vậy sao?"
Tên này thần kinh thác loạn sao?! Sao lại nói ra những lời này?!
"Mông Thái Nhất, anh bị ngốc sao! Ko có chuyện gì sao có thể ngã từ trên lầu xuống được!"
" ...."
" ...."
"Nói tóm lại, nếu ngày mai cô ko đến , tôi sẽ cho cô biết tay! Nghe rõ chưa?" Mông Thái Nhất lại ko phục bản tính hung ác của mình
"Ầm ỹ chết được .."
Từ đầu dây điện thoại bên kia truyền ra giọng nói ngáy ngủ của Kim Ánh Minh
"Chuột chết! Cậu câm miệng lại cho tôi!"
"Giường số 24! Giường số 25! Các người im lặng một chút cho tôi được ko?!"
"Sẻ con! Y tá đến rồi! Tôi cúp máy đây! Y tá nơi này so với cô còn xấu hơn!"
"Ê, anh đang mắng hay khen tôi vậy?!"
Tút tút tút tút cuộc gọi đã bị cắt
Tôi thật là chịu ko nổi hắn! Tự nhiên gọi đến nạt nộ tôi , hắn thật sự muốn cái gì a?
Nhưng mà nếu như hắn đã hướng tôi nói xin lỗi thì Ma Thu Thu tôi cũng ko phải người bụng dạ hẹp hòi, hơn nữa Kim Ánh Minh cũng nói chỉ ăn cơm hộp của tôi tôi ko thể để bọn họ đói bụng a! Ngày mai vẫn phải đến vậy!
Tôi mỉm cười chui vào trong chăn, và dĩ nhiên, tôi cũng ko quên tắt đi chiếc điện thoại di động đã làm phiền giấc mộng đẹp của mình Hỗn chiến tranh đoạt công chúa - Phần 3
Chờ đến khi tôi trở về trường đi học trở lại thì đã là ngày thứ tư của hội văn hóa, trời ạ,ngày quyết định thắng bại trận đấu của tôi và Tử Lôi chỉ còn cách ba ngày! Tôi vẫn chưa làm được cái gì .....Xem ra vận mệnh tôi ko tránh được bị trục xuất khỏi Hayakawa "Thu Thu, xin chào!" "Ma Thu Thu, cố lên a!" Vừa vào cửa gặp phải vài bạn học, ko ngờ bọn họ lại lên tiếng chào đón tôi. Tôi ngẩng đầu lên quan sát, ko đúng a, mặt trời vẫn ở phía Đông mà!" "Thu Thu" Đại tỷ Bắc Nguyên Ái từ xa nhìn thấy đã lên tiếng chào hỏi "Nhanh lên, nhanh lên, mau cùng chị đi xem cái này!" Tôi bị Bắc Nguyên Ái tỷ kéo một mạch tới lễ đường, trên đường đi lục tục thu được ko ít truyền đơn, mà kinh điển nhất lại là truyền đơn của tôi Siêu cấp mị lực mỹ nhân , hiệp nữ Ma Thu Thu Tối hôm qua tại bữa tiệc của năm nhất, đã xảy ra một sự "Mỹ nữ cứu anh hùng" kinh thiên động địa.Giữa thời điểm bạn học Kim Ánh Minh của trường cùng với mấy tên du côn hung ác , nguy hiểm vật lộn, Ma Thu Thu anh dũng đã ko màng chuyện sinh tử,đem thân mình ra ứng cứu, vì Kim Ánh Minh đỡ một dao nguy hiểm, chính vì nguyên nhân này mà cô ấy đã ngã lầu, ngay lúc này bệnh viện đang dốc hết toàn lực chữa trị Hơn nữa, chuyện Ma Thu Thu làm người hầu rượu là do bạn tốt Việt Mỹ hãm hại và chuyện ăn chia ko sòng phẳng của đám du côn cũng đã khơi màu một cuộc chiến tin đồn trong trường
|
Càng khoa trương hơn, tôi còn nhìn thấy ở phía dưới một tờ truyền đơn , còn có hình ảnh tôi bị bắt nạt ko biết là bị chụp khi nào, phía dưới lại ghi chú rõ "Người bị hại" , mà hình Việt Mỹ đẹp long lanh thì lại đang cầm một dòng chữ "Tôi là tội nhân" "Nói về Ma Thu Thu ...." Thời điểm tôi đi ngang qua, hiển nhiên cũng có người đem chuyện của tôi cải biên tình tiết , ở giữa các bạn học ra sức truyền tụng . Thế giới này rốt cuộc bị sao vậy? "Bắc Nguyên Ái ...Bắc Nguyên Ái tỷ? Em ko phải bị rối loạn tâm thần chứ?" Tôi có chút kinh hoảng kéo ống tay áo Bắc Nguyên Ái "Ha ha, chị làm sao có thể để con nhóc Tử Lôi kia thắng em! Thấy thế nào, đây là sức mạnh của truyền thông a!" Trời ạ ....tôi hiện tại lại nghĩ đến, ko lẽ chuyện ngày hôm đó Tiểu Bạch Long xuất hiện cũng là do Bắc Nguyên Ái tỷ đã an bài sao? Nàng đúng là một người phụ nữ khủng bố "Đến rồi!" Bắc Nguyên Ái tỷ đem tôi kéo vào bên trong lễ đường ồn ào "Hiện tại là cuộc thị tinh thần ái mộ của lễ hội văn hóa. Người tham gia có thể dùng nhưng phương thức từ ngạc nhiên nhất đến kì quái nhất để bày tỏ tình yêu của họ đối với đối tượng mà họ ái mộ, phần thưởng cuối cùng là họ có thể yêu cầu đối tượng ái mộ , tham gia vào vở kịch cổ tích diễn ra vào ngày cuối cùng của lễ hội văn hóa ." "Ách, xin hỏi có liên quan gì đến em?" Tôi bị một đống giải thích của Bắc Nguyên Ái tỷ làm cho đầu óc choáng váng "Thì đó, người ái mộ em mà thắng được thì em có thể tham gia diễn kịch, đây là cơ hội để em thể hiện, đề cao bản thân nhằm đánh bại Tử Lôi!" Tôi trợn mắt há hôc mồm mà nhìn Bắc Nguyên Ái giải thích "nguyên nhân" , tiếp theo sau đó, thứ khiến tôi mở to mắt há hôc mồm Một nữ sinh đang ở trước mọi người trưng bày bộ sưu tập nhưng vật dụng Kim Ánh Minh đã từng dùng qua như : bình nước khoáng, giấy vụn, vụn gôm .. Một nam sinh khác lại đang biểu diễn tài năng đọc tên mười tám đời tổ tông của Hà Ảnh Nguyệt .....
"Ha ha, trò hay đến rồi!" Bắc Nguyên Ái thần bí chỉ tay về phía khán đài . Mông Thái Nhất? Hắn sao lại ở trên khán đài? Hơn nữa ....trên đầu hắn còn đeo hai cái lỗ tai bằng nhưng?Trời, thật...thật.....thật ....đáng yêu?? "Bên dưới chú ý, chúng tôi xin giới thiệu bạn học Ma Thu Thu, hãy xem cậu ấy sẽ cho chúng ta màn trình diễn độc đáo gì?" Người chủ trì ở bên cạnh thao thao bất tuyệt diễn giải "a ..cậu ta đang ngồi xổm xuống .....trước mặt cậu ấy đến tột cùng là cái gì ." Mông Thái Nhất đến trung tâm của khán đài, sau đó ngồi xổm xuống , giống như một con chó con , hắn ngửi tới ngửi lui vài thứ ở trước mặt , rôi suy nghĩ một chút, sau đó mới kiêu ngạo cầm lấy một món đồ ra sức giơ lên "Mông Thái Nhất vì muốn bày tỏ sự ái mộ của hắn đối với bạn học Ma Thu Thu .." Mic rô từ khi nào đã rơi vào tay Trương Khải Chấn "Cậu ấy có thể đứng trước 5 bộ quần giống nhau như đúc của nữ sinh, tìm ra bộ quần áo nào là của cô ấy!Để làm được chuyện này thì cậu ta phải cần rất nhiều dũng khí và tình yêu a ...." Điều khoa trương nhất đã xảy ra, theo ngón tay chỉ trõ của Trương Khải Chấn, từ phía sau khán đài , một tấm màn thật lớn đã được bung ra, mặt trên của tấm màn còn ghi thêm vài dòng chữ to: Yêu nàng, sẽ nhớ kĩ mùi hương của nàng . Tôi nhìn thấy một màn trình diễn này thiếu chút nữa đã hôn mê. Thượng đế ơi, xin ngài hãy ban cho con hai đạo sét đi, một đạo đánh vào tên Mông Thái Nhất đáng chết kia, một đạo cho con sớm chết, siêu sinh đi! Kết quả cuộc thi quả nhiên ko ngoài dự tính của Bắc NGuyên Ái tỷ, tôi đã thuận lợi tham gia biểu diễn kịch cổ tích, cùng với sự góp mặt của Kim Ánh Minh, Mông Thái Nhất, Tử Lôi, Hà Ảnh Nguyệt, Thượng Hà Hi Tôi đã có thể dự đoán được một đợt tai họa khác đang ập đến Hỗn chiến tranh đoạt công chúa - Phần 4
"Hay quá! Ma Thu Thu! Tay em thật may mắn" Bắc Nguyên Ái tỷ vui vẻ ôm tôi kêu to Nhận được sự phù hộ của tổ tiên Ma gia, lần này ngẫu nhiên nhân vật mà tôi rút trúng, hiển nhiên lại là vai công chúa chim sa cá lặn trong cổ tích "công chúa Bạch Tuyết"! Kết quả này thiếu chút nữa đã khiến Tử Lôi đang ở chỗ xác nhận rút thăm đem bàn mà lật Một vài kẻ khác cũng muốn lật bàn nữa chính là đại vương ồn ào Mông Thái Nhất và kẻ thù Kim Ánh Minh , ko ngờ bọn họ lại bốc trúng vai hoàng hậu xinh đẹp và mỹ nhân gương Kim Ánh Minh trời sinh mệnh hoàng tử hiển nhiên lại đóng vai hoàng hậu xấu xa! Còn những người có khí chất công chúa như Hà Ảnh Nguyệt, Thượng Hà Hi ....cư nhiên lại trở thành chú lùn! Đương nhiên có cả Tử Lôi! Nhưng mà, chuyện khiến cho tim tôi thình thịch đập lại là Tần Thái "đội đô vật quốc gia" ngoài ý muốn tham gia vào vở kich , trở thành hoàng tử sẽ hôn môi công chúa!!! Ô ô ô ô .....ta muốn khóc rồi đây! Mỗi đêm tôi đều nằm mơ thấy một con quái thú miệng đầy máu, chảy nước miếng ròng ròng ko ngừng đuổi theo phía sau tôi la to "Để cho tôi hôn! Để cho tôi hôn .." Đến lúc thức dậy, tôi đã toát mồ hôi lạnh đầy người Rốt cuộc cũng đến ngày cuối cùng, Bắc NGuyên Ái tỷ ngồi yên trên giảng đài,tay cầm kịch bản, tỏ ra cực kì nghiêm túc chỉ huy tôi, Mông Thái Nhất và Kim Ánh Minh. Nàng nói là để cho nhóm ba người tụi tôi diễn trước một chút để có thể cảm thụ được ko khí của ngày mai "Diễn viên chuẩn bị sẵn sàng! Lời thoại cảnh đầu! Chuẩn bị! Sẵn sàng!" "Gương thần hỡi gương thần, trên thế giới này ai là người xinh đẹp nhất" Hoàng hậu Kim Ánh Minh vẻ mặt lạnh lùng đứng trước gương thần Mông Thái Nhất nghiêm túc hỏi "Đương nhiên ko phải là cậu a!" Mông Thái Nhất cà lơ phất phơ nhìn lên trên trần nhàm chán , hừ hừ lẩm bẩm nói Bình thường hắn cũng sẽ ko nguyện ý ngoan ngoãn đọc lời kịch, thêm vào đó là chuyện hôm nay tâm tình lại ko được tốt, ko chừng một lát nữa sẽ lại có một cuộc chiến tranh đẫm máu "Cậu nói cái gì?" Kim Ánh Minh ko đổi sắc mặt, lạnh lùng nói Quả nhiên ko sai! Cuộc chiến đã bắt đầu "Nhìn cái gì?! Cậu có ý kiến sao?!" "Hai người các em im miệng lại cho tôi!"Bắc Nguyên Ái tỷ bị hai tên oan gia này làm cho tức giận đến mức phải hét lên, vẫy tay ném ra hai cây phấn , nện bịch bịch vào đầu bọn họ "Tôi đã giúp các em chuẩn bị đồ diễn xuất!" "Bổn thiếu gia ko mặc vải rách!" Mông Thái Nhất ko gật gừa nhìn một đống đồ trên bàn , bộ đồ hình tròn được chấp lại từ hai mảnh vải, một mặt màu đen, mặt mặt màu trắng bạc (đây hẳn là mặt trên của gương), hơn nữa ở phần trên còn có một cái mũ đen "Sao lại gọi là vải rách?! Phải gọi là nghệ thuật!" Bắc Nguyên Ái tỷ liếc trắng mắt một tên ko có tế bào nghệ thuật Mông Thái Nhất "Kim Ánh Minh, em làm sao vậy?!"
|
"Váy, tôi ko mặc" Kim Ánh Minh nói rõ Bởi vì hắn nói rất rõ, Bắc Nguyên Ái tỷ đã tức giận đến nỗi đôi mắt cũng long lên! "Em ....." "Trừ phi cậu ta mặt trước" Kim Ánh Minh đưa ra lời nói trước khi Bắc Nguyên Ái tỷ kịp bùng nổ khiến cơn giận của nàng hạ xuống 1 bậc "Được! Mông Thái Nhất! Em hiện tại đổi trang phục trước" Bắc Nguyên Ái tỷ liền theo lời Kim Ánh Minh chuyển hướng sang Mông Thái NHất "Chuột chết! Nêu cậu ko muốn mặc thì cũng đừng hãm hại tôi!" Mông Thái Nhất hổn hển xốc cổ áo Kim Ánh Minh "Buông tay" Kim Ánh Minh lạnh lùng nói "Cậu nói cái gì?!" Mông Thái Nhất dường như muốn phát hỏa rồi "Tôi nói là cậu buông tay!" Kim Ánh Minh dùng sức giật tay Mông Thái Nhất Mông Thái Nhất ko để cho Kim Ánh Minh giãy dụa Ko xong rồi! Bọn họ lại muốn đánh nhau! Tôi trong lòng căng thẳng, thân còn chưa bắt kịp phản ứng, cả người đã che chắn mặt trước Kim Ánh Minh Mông Thái Nhất kinh ngạc nhìn tôi ngăn ở phía trước, biểu tình vốn có chút tức giận của hắn càng lúc càng trở nên khó coi "Tránh ra!" Ko được tránh ra , Ma Thu Thu. Tôi nhìn ánh mắt của Mông Thái Nhất, trong lòng có chút sợ, nhưng thân thể lại ko di dời "Cô thật sự ko tránh sao!!?" Lần đầu tiên thấy Mông Thái Nhất tức giận như vậy, tôi cũng bắt đầu dao động ... Loại giằng co này khiên tôi có chút mỏi mệt , tôi ko biết vì sao lại chen ngang ở chính giữa, tôi cũng ko biết vì sao Mông Thái Nhất lại tức giận! "Rầm!" Tôi nghe thấy một tiếng sập cửa thật mạnh, Mông Thái NHất đã biến mất khỏi tầm mắt tôi, tôi có cảm giác như toàn bộ sức lực đều bị mất hết, chậm rãi tôi ngồi xuống .. "Thu Thu, ai ...." Bắc Nguyên Ái tỷ vỗ vỗ vai tôi, rốt cuộc lại ko nói cái gì Kim Ánh Minh lẳng lặng nhìn tôi 1 lúc, ko nói một lời cầm lấy túi xách, hướng về phía cửa mà đi. Đi đến trước bục giảng, hắn cũng thuận tay cầm cái váy màu tím kia lên ..... Hỗn chiến tranh đoạt công chúa - Phần 5
Buổi tối, tôi kiên nhẫn gọi điện thoại cho Mông Thái Nhất, nhưng hắn đã cúp máy. Tôi chỉ có thể nhắn cho hắn một cái tin, hi vọng hắn sẽ nhìn thấy ...
Đã qua bốn giờ, di động vẫn ko có động tĩnh gì! Chẳng lẽ điện thoại của tôi ...bị rớt hư? Tôi lo lắng cầm điện thoại tùy tiện gọi 1 cú
"A lô? Ma Thu Thu?! Con nữa đêm gọi cái gì, thần kinh a!"
A giọng nói này hình như là ..của mẹ! Tiêu rồi! Tôi vừa rồi ko để ý đã gọi nhầm vào số di động của mẹ!
"Mẹ, con .....con hôm nay quên chúc mẹ ngủ ngon! Ha ha ha ha ....chúc mẹ ngủ ngon!"
Tôi nhanh chóng cúp máy trước khi mẹ đem tôi ra chửi bới
Di động ko bị hư! Vậy là có chuyện gì? Mông Thái Nhất thật sự giận?Ko phải hắn là người nhỏ bọn như vậy chứ!!?
Tôi gọi lại số của hắn, nhưng điện thoại vẫn tắt máy!
Một lần nữa lại gọi vào số của Mông Thái Nhất, nhưng tiếng chị gái nhân viên ở tổng tài vẫn ko sợ phiền lập đi lại một câu: số điện thoại quý khách vừa gọi hiện ko liên lạc được
"Bộp!"
Hình như là tiếng động vang ra từ cửa sổ
Nhưng mà nhà tôi ở lầu hai là trộm sao? Hay là quỷ ...??
Tôi run run đén gần cửa sổ, nhẹ nhàng nhấc rèm lên, lá gan tê dại, nhìn ra bên ngoài
Gì? Ko có gì cả? Đang lúc tôi thở phào nhẹ nhõm thì một vật đen đen nho nhỏ lại nện vào cửa sô phát ra tiếng "Bịch" sau đó liền rơi xuống trước cửa
Tôi tập trung nhìn vào vật thể lạ ...hình như là tảng đá!! Thiên thạch từ trên trời rơi xuống sao?! Tôi tò mò đẩy cửa sổ ra
"Ma Thu Thu! Cô mau xuống dưới cho tôi!"
Dưới lầu vọng lên một giọng nói quen thuộc
Trời ạ! Hiển nhiên là Mông Thái Nhất! Tôi gọi điện thoại hắn lại tắt máy, hiện tại sao lại lảo đảo đứng ở chỗ này? Gì? Lảo đảo? Hắn uống rượu sao?
"Ma Thu Thu! Cô mau đi ra" Mông Thái Nhất mơ màng đứng ở một chỗ hét lên
Nếu lỡ xui hắn đánh thức ba mẹ thì ko hay rồi! Phải vội vàng đuổi hắn đi mới được
|
ghĩ đến đó, tôi lén lén đi ra khỏi cửa, vội vàng mang giầy vào, lao xuống lầu
"Mông Thái Nhất! Anh bị điên à? Tại sao chỉ có một mình? Trương Khải Chấn đâu?" Tôi vừa có chút chật vật vừa tức giận đỡ Mông Thái Nhất
"Ma Thu Thu! Cô mau tránh ra cho tôi!" Mông Thái Nhất một tay đẩy tôi ra
Tôi ko tự chủ lui về phía sau, nhưng tên kia lại một phát bắt được tôi, nhân lúc tôi chưa kịp hoàn hồn, thì người đã bị hắn ôm chặt vào lòng
"Mông ..Mông Thái Nhất ....buông ra tôi ko thở được!" Ngực tôi buồn bực ko thở nổi
"Ma Thu Thu! Cô thích Kim Ánh Minh, phải ko?"
" ." Nhìn Mông Thái Nhất, tôi chưa từng nghĩ tới hắn sẽ hỏi tôi vấn đề này. Đột nhiên tôi ko biết nên trả lời thế nào
"Ha ha, thật ra tôi đã sớm biết, cô xem, tôi thật thông minh ....Ha ha!"
"Tôi .tôi ...." tôi nghẹn lời ...đối mặt với Mông Thái Nhất như vậy, tôi có chút thấp thỏm lo âu
"Từ khi nào thì bắt đầu? Được .tôi giúp cô tính toán " Mông Thái Nhất dường như cố gắng nhớ lại, đầu ngẩng cao hơn một chút
"Mọi người hiểu lầm cô, tôi giúp cô chỉnh đốn mọi chuyện? Lúc cô đi ra khỏi phòng thay đồ? ..Hay là sớm hơn? Bắt đầu từ khi ba người chúng ta ngồi cùng một chỗ? Hay là bắt đầu từ khi tôi và cô thành lập liên minh? .."
"Mông Thái Nhất ...." Tôi nhìn hắn, hắn luôn ở bên cạnh tôi, là người cùng tôi khóc cùng tôi cười, thì ra hắn so với tôi hiểu biết rất nhiều chuyện
"Sẻ con, cô có biết hay không , trước đó còn có một cô gái bối rối đưa cho tôi băng vệ sinh, cô gái thay tôi xách túi, cô gái bất lực để thấy quở trách, cô gái đem tôi về nhà còn trả tiền đầy đủ cho quán karaoke ....."
Hắn biết tất cả, thì ra hắn biết tất cả mọi chuyện!!
"Còn có cái tật cà lăm của cô ấy, tính nhát gan, cả thói xấu ăn nói lắp bắp "
.
Tôi bối rối nhìn ánh mắt kiên định của Mông Thái Nhất, Ma Thu Thu, mày làm sao vậy? Chẳng lẽ đúng như lời Việt Mỹ nói, mày quả thật là một con nhỏ hoa tâm sao? (*hoa tâm: trăng hoa) Ko phải mày luôn để ý Kim Ánh Minh sao? Tại sao khỉ nghe Mông Thái Nhất bày tỏ mày lại tỏ ra hồi hộp, vui sướng?
"Sẻ con, chúng ta quen nhau đi!" Một câu nói lọt vào tai khiến tôi khiếp sợ
"Quen ..quen nhau?!"
Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng
" ....."
"Ko được từ chối!" Mông Thái Nhất nắm lấy tay tôi, ánh mắt đỏ hồng trừng trừng nhìn tôi, bắt đầu trở về với trạng thái say rượu điên loạn
"Đừng lớn tiếng a! Đừng lớn tiếng!" Tôi bị hắn lớn tiếng sợ đến mức phải vội vàng nhắc nhở, trăm ngàn lần xin anh đừng đánh thức ba mẹ tôi, nếu ko tôi chết chắc rồi
"Vậy cô trả lời tôi!" Mông Thái Nhất nấc cục một cái, ánh mắt bắt đầu mê mang
Trả lời .....Làm sao bây giờ? Tôi phải trả lời hắn như thế nào? Chấp nhận? Hay từ chối?
Ko được ....tôi ko làm được a! Làm sao bây giờ?! Làm sao bây giờ?!Dù sao hắn cũng đang say khướt a! Tôi thở dài ..
Vậy trước tiên tùy tiện cho hắn một câu trả lời như có lệ! Nói ko chừng sáng sớm ngày mai , khi tỉnh dậy hắn cũng ko nhớ rõ!
"Để tôi suy nghĩ một chút!"
"Vậy cô muốn bao lâu?"
"Một một tuần!"
Tôi vốn muốn nói 1 tháng, nhưng mà 1 kẻ tính tình nôn nóng như tên này nhất định sẽ ko chịu
"Ko được! Tôi mặc kệ, chỉ có thể là một ngày! Ngày mai cô phải nói cho tôi biết!" Mông Thái Nhất nũng nịu nói như đứa trẻ, khiến cho tôi nhất thời nổi cả da gà
|