Sự Trả Thù Của Thiên Thần Băng Giá
|
|
|
chương 7: Gặp rắc rối (1) Hôm nay là một ngày chủ nhật. reng! reng! reng - alo.. Tuyết xin nghe. Ngạo Tuyết nhấc đt lên - này, cậu rủ Hân đi công viên chơi đi. Mạc Dạ vừa nghe tiếng Tuyết là nói ngay vấn đề. - sao? đi công viên à? ơ này.. Tuyết chưa kịp hỏi thêm thì Mạc Dạ đã cúp máy. - làm người ai làm thế cơ chứ? Tuyết bất mãn lầm bầm chửi Chửi thì chửi nhưng Tuyết vẫn chuẩn bị đến nhà của nó - cũng đúng thôi, nếu Hân mà cứ rú ở nhà chúi đầu vào mớ sách vở thì cậu ta thế nào cũng mốc meo hết cả. Tuyết nghĩ ngợi lung tung khi đang trên đường tới nhà nó. Chỉ thoáng chốc, Tuyết đã thấy căn nhà của nó hieẹn ra và thấy luôn nó đang đứng cùng Mạc Dạ ở ngoài cổng. - xin chào, hai cậu đang làm gì ở ngoài đây vậy? Tuyết la toáng lên - cậu có cách nào bảo Hân đi không? cậu ấy không chịu đi cơ đấy. Mạc Dạ nói - dễ thôi. Tuyết nghiêng nghiêng đầu nói - Hân nè, cậu đi chơi với tụi này nhé? Tuyết long lanh mắt nói - các cậu đi đi, tôi phải học bài rồi. nó từ chối chuyện này - đi đi mà.. đi đi.. nha nha nha... đi đi nhaaaaaaaaaaaa.. Tuyết nhõng nhẽo lắc lắc tay nó - tôi.. ơ này. Nó không kịp làm gì hết đã bị Mạc Dạ và Tuyết nháy mắt lôi đi. - tôi tôi gì nữa. đi nào. Tuyết tinh ranh nói. àiizz.. nó thầm thở dài mặt cho hai đứa bạn tinh quái này kéo đi. Công viên giải trí - cậu thấy thế nào? Tuyết hỏi - đông. nó - sao nữa? Tuyết - rộng. nó - còn không? Tuyết - hết rồi. nó - chỉ vậy thôi hả? Tuyết hơi thất vọng khi thấy nó vẫn lãnh đạm như vậy. - nói nhiều làm gì? sao không vào đi? Mạc Dạ giải cứu nó trong tay con bạn nhiều chuyện Thế là cả ba dắt tay nhau vào công viên. Ba người gần như cày nát khu vui chơi rộng lớn. Nó cũng thả tâm tình ra chơi mội hồi dài. Xế chiều, ba người đi ra công viên. - chúng ta đi ăn đi. Mạc Dạ đề nghị. - đồng ý. tớ đói meo rồi đây. Tuyết hưng phấn nói - cậu thấy thế nào? Mạc Dạ hỏi nó. - cảm giác không tệ. nó nói - cậu nên đi chơi nhiều một chút. đừng để đầu óc quá căng thẳng. Mạc Dạ triết lí nói - cảm ơn đã quan tâm. nó nói - cậu gọi món đi. Tuyết đưa menu cho nó và Mạc Dạ nó đã đói meo rồi nên cầm menu lướt một hồi rồi nói: - 2 phần gà rán, coca, 2 phần pizza hải sản,. nó nói một lèo. trước kia khi tập huấn mất sức, nó hay băt Quân dẫn đi ăn hoặc nấu cho nó ăn. hôm nay nó gọi món là đã ít lắm rồi. ( theo chị ấy nghĩ thì ít thật. ==!) - hai cậu nhìn gì vậy? nó gọi món xong thì ngẩn đầu lên và bắt gặp ánh mắt trân trối của hai con bạn. - haha không co gì không có gì. hai người đồng thanh cười giả lả. - các cậu cũng ăn đi chứ? nó nói - ừm. ăn mà. ăn mà. hai đứa gật gù cùng nói làm nó thấy rất khó hiểu.
|
tiếp đi nè
mà bạn cách dòng ra cho dễ đọc nha
|
Chương 8: Gặp rắc rối (2) Sau khi ăn xong thì ba người thong thả ra về. Tuyết và Dạ vừa đi vừa tíu tít nói chuyện, nó chỉ im lặng nghe, lâu lâu lại cười nhạt một hồi. Nhưng nó bỗng nhận ra một sự khác thường. Có năm bóng người từ nãy tới giờ vẫn theo sau tụi nó. Tuy cách một khoảng rất xa và họ rất cẩn thận. Thế nhưng đối với một đứa được huấn luyện kĩ lưỡng như nó thì chỉ là trò mèo. Điều nó lo lắng là hai người bạn vô tư đây này. " phiền thật" nó thầm thở dài. Ba đứa đã vào con đường vắng. Chịu thôi, nếu muốn trở về ngoại ô thì phải đi như vậy. Mà nếu Tuyết và Dạ chịu bắt xe về thì chả có chuyện này. Phía sau tụi nó bọn người đó đang tăng tốc. " chúng muốn ra tay." Nó thầm nghĩ và chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Ngoại ô vắng vẻ, ánh đèn vàng mờ mịt, xung quanh rất yên tĩnh. Bốn hình bóng từ phía sau tụi nó nhảy ra chặng đầu. Bị bất ngờ, Tuyết và Dạ hốt hoảng - chuyện gì xảy ra? Người lên tiếng là Mạc Dạ. Cô bé bị hù cho nhảy dựng lên. - tụi mày phải theo tụi tao. Một thằng đứng ở giữa, có vẻ là đại ca nói. - tại sao phải theo các người? Mà mấy đứa là ai sai chặng tụi này. Tuyết lên tiếng nói. Cô bé khá bực mình vì đám này tự dưng ở đâu đã nhảy ra hù tụi nó rồi giờ còn kêu tụi nó đi theo. "Bộ tụi mày là bố tao à?" Tuyết thầm rủa tụi chặn đầu xa xả. - vì tụi tao bắt cóc tụi mày. Thằng kế bên lên tiếng. - CÁI GÌ? Tuyết với Dạ đồng thanh la lên. - sao? Biết sợ rồi hả? Thằng nhóc hớn hở nói. - hahaha ... hai đứa bạn nó lăn ra đất mà cười, nó thì chỉ im lặng, chăm chú đánh giá mấy đứa này. Tụi nhóc này có vẻ nhỏ hơn cả nó, cả người lấm lem bùn đất, trên tay, chân hay mặt đều có những vết bầm và lằn roi. Nó xác định tụi nhỏ này chắc chắn bị hành hạ lắm. - tụi mày cười cái gì? Thằng nhóc đỏ mặt quát lớn. - nge chị nói nè nhóc, em nên về tắm rửa và ngủ đi, chớ bày trò nữa. Mạc Dạ đứng dậy, phủi đất bám trên áo quần, cố gắng nín cười nói. - phải. Về đi thôi. Tuyết cũng đứng dậy kéo tay nó và Dạ toan lách qua bọn nhóc mà đi thì bị thằng chính giữa đẩy ngã - muốn ăn đòn hả? Bị ngã, Tuyết tức giận - tao nói rồi, tụi mày phải theo tao. Thằng nhóc nói, nó và mấy thằng bên cạnh bữa giờ không ăn trộm được tiền cho boss làm boss tức giận vô cùng, thằng nào cũng bị đánh te tua. Nay boss bảo chúng bắt đám con gái này uy hiếp gia đình tống tiền. Nếu làm không xong, chắc chắn boss sẽ cho một trận rồi đuổi đi. Chúng sẽ lại phải sống lang thang và lúc nào cũng phải nơm nớp lo lắng bị cảnh sát bắt tống vào khu cải tạo thiếu niên gì đó. Chúng không muốn như vậy. Cắn răng, thằng nhóc giơ tay tát Tuyết. Thế nhưng, Tuyết nhanh chóng né đi và trả đòn bằng một cú đấm rất mạnh. Thằng nhóc ngã xuống, bất tĩnh. Thấy vậy, ba đứa còn lại tuy sợ hãi nhưng vẫn lao về phía tụi nó. - bảo vệ Hân. Mạc Dạ đẩy nó về phía sau và nghênh tiếp cú đánh của một thằng nhóc khác. " rất không tệ" nó quan sát mấy đứa nhóc bị đánh cho ngất xỉu chất một đống ở trước mặt. - cậu không sao chứ? Mạc Dạ ân cần hỏi. Nó lắc đầu. - Hân, Dạ Coi chừng!! Tuyết la lớn lên, theo phản xạ nó định né con dao ra nhưng sợ Mạc Dạ có chuyện nên nó đẩy Mạc Dạ ra trước nhưng vì vậy mà con dao đã kề cổ nó. Một cảm giác lạnh thấu xương, nó rùng mình - Hân. Tuyết và Dạ sợ hãi khi thấy nó bị một người đàn ông dùng dao kề ngay cổ. - tụi mày cũng tài quá nhỉ. Gia đình chắc là rất có tiền thì tụi mày mới giỏi như vậy. Hắn ta cất cái giọng khàn khàn lên, có lẽ đây là di chứng của việc hút nhiều thuốc lá - thả Hân ra. Tuyết run rẩy nói. Tuyết cũng đang rất sợ. Nhưng ông ta không để ý gì lời của Tuyết mà quét mắt về phía tụi nhóc kia. - cái tụi này quá vô dụng. Có lẽ nên bán đi là vừa. - vậy ra những vết bầm ấy là do ông tạo ra? Nó lạnh lùng hỏi. - thì thế nào? Mày thích hả? Ông ta nhướng mày hỏi. - thì là.... mạng ông tận rồi nó nhếch mép lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, đôi mắt ánh lên sát khí kinh người. nụ cười của nó như một con sói đang vồ mồi. Chẳng biết từ lúc nào trên tay nó xuất hiện một thanh kiếm sắc bén. Mũi kiếm thì đã gim sâu vào cuống họng ông ta. Máu tươi trào ra, ông ta chết mà chẳng biết mình chết như thế nào. Chỉ thấy một ánh chớp lóe lên và rồi chẳng biết gì nữa. Nó đáp xuống, thuận thế rút thanh kiếm ra. Máu từ thanh kiếm vẫn nhỏ xuống đều đều. - Hân.... Mạc Dạ và Tuyết ngẩn ngơ, lắp bắp muốn nói gì đó nhưng nói không nên lời. Cứ hết nhìn nó rồi nhìn thanh kiếm và cái xác. Nó gọi điện thoại cho ai đó. Lát sau vài chiếc xe màu đen tới. Một số người bước xuống xe cúi chào nó rồi ra lệnh dọn dẹp hiện trường. - Đưa tụi nhóc này về. À cho người đưa hai tiểu thư này về nữa. Nó nói với một người áo đen xobg liền quay lại chỗ hai người bạn. - hai cậu lên xe về đi. Không sao rồ. - à. Ờ.. hai người ngẩn ngơ bước lên xe. Xem ra là vẫn chưa hồi phục tinh thần. Nhìn theo chiếc xe xa dần một lát. Nó cũng lên xe trở về
|
Chương 9: Lời đề nghị Nó đưa bốn thằng nhóc về, bảo người giúp việc dọn dẹp, sửa sang cho tụi nó một phòng riêng để điều dưỡng. Gần sáng, đám nhóc tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trên nệm êm, người đắp chăn ấm thì rất ngạc nhiên, các vết thương thì lại được bôi một thứ gì đó màu đỏ, bây giờ đã bớt đau rồi. - Đây là?.. một đứa trong đó lên tiếng. - nhà của tôi. Các cậu thấy khá hơn chưa? nó ân cần hỏi. chả biết sao nhìn đám nhóc này nó thấy thương vô cùng - là chị chữa trị cho chúng em à? một đứa khác lại lên tiếng. - ừ. nó hờ hững đáp - cảm ơn. tụi nhóc đồng thanh nói - nhà các cậu ở đâu? khi nào khỏi hẳn tôi đưa các cậu về? nó hỏi tụi nó nhưng lại ngạc nhiên khi đám này nghe thấy câu hỏi của nó thì xụ mặt xuống một đống. - chúng em không có nhà. một đứa trong đó cố gắng nở nụ cười nói với nó. Cảm nhận của nó bậy giờ là chua xót, một sự chua xót tận đáy lòng. thế nhưng cố gắng lấy lại tâm tình của mình, nó tiếp tục hỏi: - kẻ hôm qua là gì của các câu vậy? nhắc tới hắn ta, bốn đứa nhóc rùng mình, các lằn roi đang im lặng bỗng nhức nhối vô cùng - ông ấy là cha nuôi của tụi em. ông ấy gom bốn đứa tụi em từ khu ổ chuột về, cho chúng em ăn uống nhưng luôn bắt tụi em làm những việc xấu xa. đứa nhóc cắn răng nói ra chuyện này, bộ mặt của mấy đứa còn lại đều lộ ra một tia oán hận sâu sắc. - được rồi. đừng buồn, sau này đừng nhắc tới chuyện này nữa. nó nói, gạt phăn quá khứ của tụi nó đi. - mấy đứa có tên tuổi gì không? - tụi em không có tên chị ạ. người ta đặt một con số cho tụi em và gọi tụi em theo các con số đó. tụi em đều cùng 7t. - bây giờ các em đều không có nhà để về, và không biết cha mẹ ở đâu sao? Nó cảm thấy mấy đứa nhóc này cứ như hoàng tử bị vứt bỏ, rồi sau này gia đình có điều kiện lại tìm kiếm về vậy. - vâng. chúng nó ỉu xìu nói - thế có muốn ở đây không hả? nó hỏi, giọng nó ấm áp và chân thành đến lạ. Lâu rồi nó chả thấy giọng của nó dịu dàng như thế. Có lẽ là do sự đồng cảm với đám nhóc không cha mẹ này. - có.. có.. được không ạ? tụi nó ngơ ngác, không dám gật đầu ngay, sợ nó trêu chọc mấy đứa không nhà này. - được. chị sẽ cho các em ăn ngon, cho các em đi học nhưng phải ngoan ngoãn nghe lời của chị mới đươc. nó nói một tràng dài, rồi hỏi lại tụi nó: - thấy thế nào? - tụi em muốn suy nghĩ ạ! một đứa nhóc cẩn thận lên tiếng nói - vậy đươc. các em cứ tĩnh dưỡng và suy nghĩ. ba ngày sau chị sẽ hỏi các em lại. nó nói rồi bước ra khỏi phòng Căn phòng chìm vào im lặng từ khi nó bước ra khỏi, nhưng chỉ được một lúc thì có người chẳng chịu được mà lên tiếng: - sao lúc nãy mày không đồng ý luôn hả số 8? một thằng nhóc lên tiếng hỏi - tao muốn bàn bạc kĩ với tụi mày thôi số 3.Mà tụi mày thấy như thế nào hả? thằng bé được gọi là số 8 nói - tao thấy chả có vấn đề gì cả. một đứa khác nói - mày phân tích đi số 8. sô 3 loi choi nói - ùm, theo tao thấy thì con nhỏ đó có vẻ hơn mình 1t á. số 8 nói - thì sao? cả bọn đồng thanh hỏi - thì là nó năm nay mới có 8t à. số 8 hí hửng nói - có vậy thôi hả? sô 15 hỏi - ừm. sô 8 gât đầu khẳng định bộp! bôp! bộp! 3 cái gối phang thẳng vào mặt số 8 - tụi tao thấy mày nên đi chết đi. cả đám tức lộn ruột với thằng này, nãy giờ nói chuyện nghiêm túc với nó mà nó giỡn mình - ý tao là nó vừa giỏi, nhà giàu, lại tốt bụng như vậy. chắc chắn sẽ không như boss cũ bạc đãi tụi mình như mấy con chó con mèo. số 8 nói - phải ha. cả đám lại đồng thanh - điều quan trọng nhất là được đi học và ĂN NGONNNN. Tự nhiên số 9 la lên và nói ngay vào vấn đề trọng tâm - chính xác. cả đám hớn hở đồng tình, lời của số 9 được cả số 8 nãy giờ nói bậy đồng tình không ngớt - vậy quyết định rồi ha. số 8 nói - vậy đi. yearrr. cả đám vỗ tay rồi lăn lộn trên giường cười diên dại - úi aaa ... híc híc.. đụng vết thương ùi. sau màn lăn lộn là màn xuýt xoa vết thương
|