Yêu Em Anh Dám Không?
|
|
Chương 10: Tìm kiếm Đã ba ngày kể từ ngày hắn biến mất, hiện giờ, hắn đang nằm bất động dưới đất, máu vẫn tiếp tục chảy ra rất nhiều. Cơ thể hắn ê ẩm, hai tay bị trói đằng sau lưng, không chỗ nào là không có vết bầm hay rớm máu. Hắn không đủ sức để nói nữa. Huy bước vào, trên tay Huy đang cầm một cây gậy bằng sắt. Huy bước đến bên cạnh hắn: - Nhìn mày thảm thật đấy, Phong à! Hắn trừng mắt nhìn Huy và ngay lập tức nhận được một cú đá vào bụng. Hắn co người lại, răng cắn chặt và mặt nhăn nhó vì đau. Huy lại tiếp tục nói: - Đau lắm phải không? - Huy quay qua đám đàn em - Lôi đi! Hắn lại bị lôi vào phòng tra tấn, hai ngày qua không ngày nào là hắn không bị đánh trong căn phòng này. Máu từ trên người hắn nhễu xuống đất thấm lại làm đất ngay đó có màu đậm hơn những chỗ khác. Hôm nay lại tiếp tục như vậy, hắn bị đánh đến ngất đi. Bọn chúng vẫn không tha cho hắn, tạt xô nước vào người hắn. Hắn tỉnh lại, bọn chúng tiếp tục đánh. Hắn bật lên tiếng rên sau mỗi lần đánh. Huy ngồi trên cái ghế gần đó, gương mặt lạnh tanh ngồi nhìn những phát gậy đánh xuống người hắn. Tại bệnh viện - Alo! Ai vậy? - nó đưa cái điện thoại vào tay, vừa nghe điện thoại vừa gọt trái cây. - Mày quên bạn mày luôn hả con kia? - Đường dây bên kia giọng oang oang. - Mày hả Thảo? Sao đến hôm nay mày mới gọi cho tao? Mày biết tao nhớ mày lắm không? - Tao xin lỗi! Tại từ bữa mới đáp máy bay là tao bận tối mặt, quên gọi mày luôn! - Thảo cười hì hì. Nó chợt nhớ lại nỗi buồn của mình, sụt sịt với con bạn: - Mày về với tao đi! Tụi nó ăn hiếp tao quá trời nè! - Đứa nào dám ăn hiếp mày? Đứa nào lại to gan đến thế? Dám đụng đến con chó bà hả? Đợi đó tao về liền. - Ai là con chó nhà mày thế hả? - Nó tối sầm mặt. - Hì hì, tao xin lỗi! Mày đang ở bệnh viện đúng không? Tao tới liền! 5 phút sau, Thảo có mặt tại phòng bệnh của nó. Nghe nó kể xong mọi chuyện, Thảo tím mặt, tay nắm lại thành nắm đấm, Thảo quay qua nó: - Vậy Phong đâu? - Tao chẳng biết, Phong đi đâu ba bữa nay, anh ấy để lại điện thoại cho tao chơi nên không gọi được. - Có lẽ là do Huy bắt Phong! - Thảo xoa xoa cái cằm của mình - Mày đợi đi tao sẽ đưa Phong về với mày. Tao hứa đó, mày đừng lo gì cả, nằm xuống nghỉ ngơi đi. Nó vẫn chưa dám nói cho Thảo về việc hắn xem nó như đồ chơi trong chuyện này vì sợ Thảo sẽ đánh hắn chết mất. Chơi với Thảo 6 năm rồi nên nó biết Thảo nóng tính lắm. - À mà Thảo này, cẩn thận nha! Huy không còn là Huy mà chúng ta biết nữa đâu. - Tao biết rồi, mày nghỉ ngơi đi! Nó gật đầu, nghe lời Thảo, nó nàm xuống nghỉ ngơi. “Phong! Rốt cuộc anh đang ở đâu vậy? Anh mau về giải thích đi!” nó nhắm mắt ngủ nhưng không hiểu sao nước mắt cứ chảy ra hoài. Huy tra tấn hắn xong thì để hắn ở lại phòng tra tấn luôn. Máu ở mặt, miệng, bụng, tay và chân hắn chảy ra nhiều, nhễu cả xuống đất. Hắn bị mất máu trầm trọng, nhưng vẫn cười vì bảo vệ được nó. - Mày vẫn cười được hả? - Huy nâng cằm hắn lên. Hắn mấp máy cái môi sưng vù của mình, dùng tất cả sức lực để nói với Huy: - Tại sao lại không? Tao đang rất vui vì bảo vệ được cho Bảo Như. - Mày nói cái gì? - Huy đưa nắm đấm lên đấm vào mặt hắn, cú đấm mạnh đến nỗi làm mắt hắn hoa cả lên, sau đó, Huy đá vào bụng hắn - Mày liệu hồn đó! Nói xing, Huy bỏ đi để lại hắn đang kiệt sức dần, mắt hắn bắt đầu mờ dần, hai tai ù đi, các vết thương sưng tấy, vẫn còn một vì chỗ rươm rướm máu. Hắn vẫn vui vẻ, nhủ thầm trong bụng “Bảo Như, cuối cùng anh cũng bảo vệ được em rồi! “. Đã mấy ngày rồi, Thảo vẫn chưa tìm được một chút thông tin nào về hắn. Thảo bất lực nhìn cô bạn đang ngủ ngon lành của mình: - Mày vô tư hay đang tự mình gánh vác đau khổ vậy? - Thảo luồn tay vào lọn tóc của nó nghịch ngợm. Cánh cửa phòng bệnh mở ra, Huy bước vào, trên tay cầm một bó hoa, vừa thấy Thảo, Huy vui vẻ: - Cậu về khi nào vậy Thảo? Sao không nói cho tớ biết? - Tớ mới về! Huy nhìn qua nó, tiến lại ngồi bên cạnh nó: - Cô ấy ngủ rồi! - Ừ! Nó mới ngủ! Hình như nó đang nhớ Phong thì phải? - Nhớ Phong hả? - Huy đứng bật dậy - Cậu cắm hoa giúp tớ nha! Tớ nhớ có việc phải làm! Huy đi thẳng về phòng tra tấn, hắn hiện đang được bọn đàn em của Huy “chăm sóc” như thường lệ. Huy tức giận giật cây gậy trên tay một đứa trong đám đàn em, đánh liên tục vào người hắn. Vừa đánh vừa nói: - Tại sao Bảo Như vẫn còn nhớ mày? Tại sao hả? Tại sao? Huy điên tiếc trút hết cơn giận của mình vào hắn. Khi đã nguôi giận, Huy cởi trói cho hắn. “Bịch”- tiếng người ngã xuống nền nhà. Bọn đàn em định trói hắn lại nhưng Huy cản bảo là hắn sẽ không phản kháng nổi đâu. Đúng là như vậy, hắn nằm yên trên nên nhà, vừa đói, vừa khát, lại thêm mấy vết thương Huy gây ra cho hắn làm sức của hắn nhanh chóng cạn kiệt. Huy lại gần hắn: - Tại sao Bảo Như vẫn còn nhớ mày? - Vì cô ấy yêu tao! Huy tối sầm mặt, đánh liên tiếp vào người hắn rồi bỏ đi. Nó ở bệnh viện cũng chẳng hơn gì, tuy không đau đớn về thể xác nhưng lại đau đớn về tinh thần. Nó mơ về hắn đang bị Huy đánh, nó chạy lại ôm lấy hắn khiến Huy tức giận rút súng ra bắn vào ngực hắn ba phát khiến hắn chết tại chỗ, máu bắn ra rất nhiều vào mặt nó. Nó tỉnh dậy, trên người đầy mồ hôi, nó tự hỏi liệu giấc mơ đó là điềm báo của một chuyện gì đó sắp xảy ra chăng? Nó ôm lấy trái tim mình, nước mắt chảy ra khi nào không biết: - Phong ơi! Anh làm ơn quay trở về đây đi! Em nhớ anh rất nhiều! Cũng cần lời giải thích của anh nữa! Anh bảo đi có một chút sao lại đi lâu vậy? Chap này hơi nhảm xíu ^^. Nếu có chỗ nào lủng củng thì mấy bạn cứ nói, mình không giận đâu.
|
Chương 11: Giải cứu Hắn đang nằm bẹp dưới đất, cơ thể hắn nóng bừng lên, hắn dùng hết sức lật người lại. Hắn đưa tay lên trán rồi thở dài: - Sốt rồi! Cánh cửa phòng tra tấn mở ra, Huy bước vào, gương mặt hầm hầm, dường như có chuyện gì đó vừa xảy ra. Huy nắm cổ áo hắn kéo lên: - Bảo Như đâu rồi? Mày giấu Bảo Như ở đâu? - Chẳng phải cô ấy đang ở bệnh viện sao? - Bác sĩ bảo cô ấy xuất viện rồi! Cô ấy ở đâu? Hắn ngạc nhiên: - Cô ấy có thể đi đâu được chứ? - Cái đó tao phải hỏi mày mới phải! Huy không kiềm chế nổi cơn tức giận, quăng hắn ra giữa phòng, vơ vội cây gậy để sẵn trong phòng, Huy đánh liên tiếp vào người hắn. Hắn lấy tay đỡ nhưng vẫn bị thương. Không những vậy, Huy lấy chân đá vào bụng hắn. Hắn ôm bụng nhăn nhó. Từ hôm bị bắt đến giờ, ngày nào hắn cũng bị đánh vào bụng, nên bây giờ, bụng hắn đang từ bầm chuyển sang rướm máu. - Mày đau lắm phải không? - Huy nở nụ cười độc ác. - Mày thử bị đánh xem! - Này thì bị đánh! - Huy đá vào bụng hắn thêm vài cái rồi bỏ đi. Máu vẫn tiếp tục chảy từ bụng hắn ra, hắn bắt đầu choáng vì mất máu quá nhiều. Ngay khi Huy vừa đi ra thì bọn đàn em của Huy đi vào. Bọn chúng kéo hắn dậy, trói hai tay hắn vào cột. Như thường ngày, bọn chúng “chăm sóc” cho hắn. Hôm nay, hắn mất sức nhiều do đang bị sốt lại còn mới chịu cơn tức giận từ Huy lúc nãy. Hắn ngất đi nhanh hơn bình thường. Tại nhà của Thảo... - Thảo nè! Mày có chắc đây là địa chỉ nơi Phong đang bị giữ không? - nó thắc mắc. - Tao chắc chắn. Hôm Huy đến thăm mày ở bệnh biện, tao đã cho người bám theo Huy mới tìm ra được chỗ này. Mà mày không thay đồ hả? Không định đi với tao tới chỗ của Phong hả? - Tao thay đồ liền! Nó mặc một cái áo đen, quần bó đen nốt, nó mang đôi giày adidas, sở dĩ nó thích mang hiệu này vì thần tượng của nó cũng mê tít cái hiệu này. Nó lấy cái điện thoại của hắn bỏ vào túi quần. Đang soi gương thì nó bị Thảo lôi đi. Nó bực bội: - Sao mày gấp vậy? Tao còn không gấp nữa mà! - Mày không lo cho Phong hả? Cậu ấy bị đánh nhiều nên mất máu rất nhiều và hiện tại cậu ấy đang bị sốt đó. - Thiệt hả? Sao mày biết? - Trong đám đàn em của Huy có gián điệp của tao. Đi nhanh lên đi mày! Chiếc xe của nó và Thảo dừng lại trước cửa nhà kho, nơi hắn đang bị giam. Nó bước xuống xe chạy vội vào trong nhà kho. Ngay lúc đó, hắn đang bị đánh, Huy thì ngồi chiếc ghế gần đó. Thảo cũng đã chạy vào từ khi nào, thấy cảnh hắn bị đánh, Thảo tức giận đánh nhừ tử hết bọn đàn em của Huy. Sau đó, Thảo đi lại gần Huy, tức giận tát vào mặt Huy một cái rõ đau. - Nếu như vì mày yêu Bảo Như mà mày đánh Phong như vậy thì tao đã làm như vậy với Bảo Như từ lâu rồi. - Tại sao? - Huy ngạc nhiên. - Tao thích mày! - Mày thích tao? Nực cười! Tao không thích mày thì làm gì nhau? - Vậy Bảo Như không thích mày thì tại sao mày lại đánh Phong như vậy? Trong lúc Huy mất tập trung, nó chạy vào mở trói cho hắn. Nó ôm hắn vào lòng, miệng kêu to: - Phong! Anh có sao không? Anh mau nói gì đi! Hắn đưa bàn tay run run đầy máu của mình, hắn lau đi những giọt nước mắt của nó, mỉm cười: - Em khóc trông xấu lắm! Anh không sao đâu mà! Nó không quan tâm hắn nói gì, quay qua Thảo hiện đang bày tỏ tình cảm với Huy: - THẢO! MAU GỌI XE CẤP CỨU ĐI! Hơi thở của Phong đang yếu đi. - Tao biết rồi! Hắn được đưa tới bệnh viện, nhưng tất cả đều đang bận rộn, chẳng ai quan tâm tới hắn. Nó chạy lại nắm cổ áo một bác sĩ, gương mặt giận dữ: - Mau cứu Phong đi! MAU LÊN! Lập tức, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về cậu con trai đang nằm trên băng ca, máu chảy ướt cả băng ca. Vị bác sĩ đó chạy qua băng ca hắn đang nằm rồi ra hiệu cho y tá đẩy hắn vào phòng cấp cứu. Sau 3 tiếng... Hắn đang nằm trong phòng VIP, ở đầu, tay và những chỗ bị đánh nhiều nhất bị khâu rất nhiều, đang được truyền máu. Mấy ngày nay, nó chẳng ngủ được chút nào, bây giờ thấy hắn như vậy nó yên tâm hơn, nó nắm lấy tay hắn, đặt đầu lên tay hắn nó ngủ khi nào không biết. Nó ngủ say đến nỗi không biết mình đang nằm trên cây kim trên tay hắn. Thấy đau, hắn tỉnh dậy rồi nhanh chóng từ gương mặt đau đớn chuyển thành gương mặt hạnh phúc, hắn xoa đầu nó, dịch đầu nó sang một bên. Hắn nắm tay nó chặt hơn. Trong khi đó, tại một căn phòng tanh máu, người con trai với gương mặt lạnh, toát lên vẻ tàn nhẫn, người con trai đó cười đểu: - Tụi mày hãy thực hiện bước hai của kế hoạch nhanh đi! Tao không thích chờ đợi! - Huy quay qua Hoàng - Bảo Như phải là của tao! Mày nhớ chưa? Không được làm cô ấy bị thương, nhớ chưa!
|
Chương 12: Giải thích Hắn nhập viện được hai ngày, nó thì bận đến trường và học bài để chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ nên không dành thời gian nhiều cho hắn nữa. Hôm nay là chủ nhật, nó tranh thủ tới bệnh viện với hắn. Đang đứng trước gương chuẩn bị đồ thì nó phât hiện mấy tấm hình Huy đưa cho nó lần trước. Nó cầm xấp hình đi luôn. Nó bước đến bên cạnh giường bệnh của hắn hiện đang ngồi chơi. Nó đưa xấp hình ra trước mặt hắn, mặt tối xầm: - Anh giải thích đi! - À...thì... - Anh bị cà lăm khi nào vậy? Hắn nhìn kỹ xấp hình, như phát hiện ra lỗi nào trong bức hình, mắt hắn sáng lên, hắn kéo nó ngồi xuống bên cạnh, chỉ tay vào lỗi đó: - Em nhìn nè, ở đây! Đây rõ ràng là hình ghép. Nó cố gắng nhìn vào bức hình, mắt nó sáng lên vui mừng: - Đúng thiệt ha! Em biết ngay đây là nói dối mà! Hắn nhìn nó với cặp mắt khó hiểu: - Em ghen hả? - Ờ thì... Nó đang suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào thì hắn kéo cằm nó lại sát mặt hắn, hắn hôn nó, sâu hơn bình thường. Hắn đưa lưỡi vào tách hàm răng nó ra, quấn lấy chiếc lưỡi của nó hút hết mật ngọt. Nó bị cuốn theo nhịp của hắn, nó vòng tay ra sau lưng ôm lấy hắn, hắn đè nó nằm ra nhưng...cái kim đang chuyền máu của hắn bị căng ra, hắn đau đớn nhăn mặt nhưng không để làm mất không khí, hắn tháo cái kim ra. Nó cựa quậy: - Dừng lại đi anh! Đây là bệnh viện mà! Vả lại em chưa 18 tuổi mà, em không muốn anh đi tù đâu! - Anh biết rồi! Hắn đỡ nó ngồi dậy, nó cầm cây kim lên nghịch rồi quay qua hắn: - Anh đưa tay ra em gắn lại cho! - Em biết gắn hả? - Anh đừng có xem thường em, khi ở bên Hàn, em đã được học “một ngày làm y tá rồi“. Hắn đánh liều đưa tay ra cho nó gắn lại, không như hắn tưởng tượng, nó gắn rất nhanh và làm một cách dễ dàng, thuần thục. Xong việc, nó quay qua nhìn hắn tự mãn: - Anh thấy sao? Em giỏi không? Hắn kéo nó vào lòng, ôm nó chặt hơn. Hắn sợ một ngày nào đó nó sẽ rời xa hắn như tám năm trước. Nó tựa vào lòng hắn, sau đó vài phút nó...ngủ mất tiêu ( trai đẹp ôm mà ngủ kìa =='). Hắn cười trừ: - Cái cô bé ham ngủ này! Hắn lấy gối kê lên đầu nó, bật loại nhạc nó thích nhất là nhạc không lời nhưng buồn. Cánh cửa phòng bệnh mở ra, một người đàn ông to cao bước vào. Hắn ngạc nhiên: - Ba đến đây làm gì? Người đàn ông đó chính là ba hắn, ông nhìn hắn từ trên xuống dưới bằng con mắt khinh bỉ: - Nhìn mày thảm quá Phong à! Mày có thật là con của ông trùm không vậy? - Con không muốn trở thành xã hội đen giống ba. Chẳng phải hôm đó ba đã từ con rồi sao? Sao ba lại tới đây? Ông nhìn xuống nó hiện đang nằm bên cạnh hắn: - Mày tìm được Bảo Như rồi sao? Hôm nay tao tới đây để đưa tiền cho mày mà thôi. Tao đi liền đây! Ông quăng cọc tiền xuống cho hắn rồi bỏ đi. Hắn cầm lấy cọc tiền, nơt nụ cười khinh bỉ: - Trong cuộc đời ông ngoài tiền ra có còn thứ gì quan trọng không? Nó rục rịch, khó chịu lắn qua lăn lại tìm gối ôm, đang mò thì nó kiếm được cái bụng của hắn. Nó kéo sát vào người nó, ôm thật chặt cái “gối ôm” mà nó mới tìm được. Hắn xoa đầu nó, rồi cũng nằm xuống ngủ với nó. Sáng thứ hai... Hôm nay là ngày hắn đi học lại sau ngần ấy thời gian kể từ lần bị bắt cóc đầu tiên. Hắn đứng trước cửa nhà nó, mặt lo lắng, lâu lâu thì nhìn cái đồng hồ đeo tay. Hắn gọi nó thật to: - Bảo Như! Em mau dậy đi! Mặt trời rọi tới mông rồi kìa. Giường em cháy rồi kìa. Bla...bla... Hắn dùng hết lời để gọi nó, đến khan cả cổ mà nó vẫn không dậy. Hắn leo tường vào nhà nó. Phòng nó có ban công bên ngoài nên hắn dễ dàng leo vô. Bên trong phòng được sơn màu xanh nước biển, ngoài cái bàn học và cái giường ra thì toàn là những thứ linh tinh nó mang về. Hắn ngạc nhiên nhìn cái giường của nó, đã được xếp lại gọn gàng. Nó từ đâu bay ra mở cửa cho hắn. - Anh thấy em dậy sớm không? - Sớm cái đầu em! Hắn cốc đầu nó. Xách cái cặp nó lên, hắn nắm tay nó, lôi nó ra khỏi nhà. Tại trường học... Nó và hắn vừa đến trường thì Thảo từ đâu xuất hiện chen vào giữa hai người. Vừa khoát tay hai người đi vừa nói: - Chào buổi sáng hai bạn! Mặt nó hầm hầm quay qua Thảo: - Mày bỏ tay chồng bà ra! Hắn chẳng biết làm gì, đứng nhìn hai cô nhóc chí chóe với nhau. Sau một hồi cãi lộn với nha, Thảo và nó đường ai nấu đi. Thảo đi lên phía trước còn nó ôm chặt tay hắn đi phía sau. Vừa bước vào trường, bao nhiêu ánh mắt và lời bàn tán đều dồn về nó và hắn. Chẳng quan tâm cả hai đi vào lớp. Nó vừa ngồi xuống bàn thì đã gục mặt xuống ngủ mất tiêu. Huy bước vào lớp, vừa thấy nó và hắn lập tức Huy đi ra ngoài. Chap này cực nhảm nên mấy bạn thông cảm. Mình chẳng nghĩ ra từ nào cả. Mấy bạn cứ tiếp tục góp ý nhé ^^.
|
Chương 13: Bước hai Nó đang ngủ trên cái bàn học yêu quý của nó. Cái bàn nó ngồi thì bị mấy đứa học sinh nữ ghi đầy lên những lời không hay ho. Bàn hắn ngồi thì ngược lại, toàn những lời nịnh bợ. Hắn nghe nhạc, vừa nghe vừa giữ cuốn vở che nó lại. Tiếng chuông báo hiệu giờ học đã kết thúc. Hắn lay lay gọi nó dậy: - Em mau dậy đi Bảo Như! Hôm nay em phải dọn đồ qua nhà anh mà! - Cho em năm phút nữa thôi! Nó đưa năm ngón tay lên. Gương mặt ngái ngủ. Hắn lắc đầu: - Hôm nay không được, em mau dậy đi. Nó cố gắng thức dậy, quăng cái cặp cho hắn, nó bám vào cánh tay hắn ngủ. Ngay lúc đó cánh cửa phòng học mở toang, bọn du côn trường khác đến kiếm hắn. Hắn kéo nó ra phía sau, còn nó vẫn còn buồn ngủ nhưng nhanh chóng dụi dụi mắt cho tỉnh ngủ hơn. - Mày là Trần Nhật Phong? Là đại ca trường này? - Phải! Thì sao? - Mày phải đấu với tụi tao để xem trường nào mạnh hơn! Chưa để hắn trả lời, bọn chúng kéo hắn và nó lên sân thượng. Lúc đầu, hắn chán nản chẳng thèm đánh đấm gì cả, sau khi được đưa ra khỏi cái chỗ Huy bắt hắn, cả người hắn vẫn còn ê ẩm. Nhưng nhìn nó hiện đang ngáp lên ngáp xuống là hắn biết nó muốn về nhà ngủ như thế nào, chỉ thoáng một cái, cả bọn du côn đã nằm bẹp dưới đất. Hắn lại gần nó, đưa cánh tay ra cho nó ôm, cả hai cùng đi về nhà. Hôm nay là ngày nó dọn qua nhà hắn. Hắn đã thuê xe chở đồ của nó qua nhà hắn. Còn nó thì đang nằm trong vòng tay hắn ngủ. Phòng của hắn được sơn màu trắng, trong phòng có cái giường được đặt ở trung tâm phòng, cái bàn học của hắn đặt sát vào tường bên phải cái giường, cái tủ sách thì sát tường đối diện giường. Ngoài ra, trên đầu giường hắn còn để hình nó và hắn chụp chung. Sáng hôm sau... Hắn thức dậy, đưa tay sang chỗ nó nằm nhưng mà chẳng có ai cả, hắn hốt hoảng ngồi bật dậy tìm nó. Bỗng thấy có cái gì đó cấn cấn dưới chân. Hắn thắc mắc: - Nhà mình làm gì có gấu bông chứ? Hắn giật cái mền ra. Thì ra là...nó đang nằm bên dưới chân hắn. Hắn cười trừ, nhẹ nhàng đặt nó lại chỗ nằm, hắn xoa đầu nó rồi đi tắm. Khi tắm ra, hắn lay lay gọi nó: - Bảo Như à! Em mau dậy đi! Mặt trời đã rọi tới mông luôn rồi kìa. Nó lại đưa năm ngón tay lên: - Năm phút nữa thôi mà! - Không được đâu bé à! Mau dậy đi! Hôm nay mà đi trễ nữa thì sẽ bị phạt nặng đó! Nó đưa cái tay lên, gương mặt ngái ngủ nói với hắn: - Anh đỡ em dậy đi! Hắn nắm lấy tay nó, kéo nó ngồi dậy. Nó dụi mắt để đỡ buồn ngủ. Lết cái thân mập của nó vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân. Hắn ở ngoài này sọan cặp cho nó và hắn rồi đi xuống nhà chuẩn bị đồ ăn. Nó làm vscn xong thì chạy một mạch xuống nhà, vừa chạy vừa nói: Bạn cũng sẽ thích Anh À - Làm Bạn Trai Em Nha Bởi BoonVic 36K 2K Đó là tình yêu, ngốc ạ!! Bởi nanaphanda 20.3K 1.1K Gia sư 'bất đắc dĩ' Bởi NhoxPika 36.7K 2K Để Anh Yêu Thương Em Bởi LeeHannie 38.8K 2.3K Anh là tình đầu Bởi NhiCokkie 6.4K 277 Anh Yêu Em! Đồ Ngốc! Bởi NhQunh570 28.6K 1.1K Hey Boy! I Love You Bởi Emkhonglacuaanh 25.3K 1.4K - Phong à! Em đói bụng quá! - Anh nấu sãn rồi nè! Xuống ăn lẹ đi. Nó ngồi vào bàn ăn, đây là buổi sáng đầu tiên nó ở nhà hắn, cảm giác vừa ngồi ăn vừa có người nhìn thật là khó chịu. Nó nhăn mặt nhìn hắn, như hiểu ý nó, hắn bảo mọi người mau đi làm việc của mình để nó dễ chịu hơn. Mới đầu nó ăn từng món một để cảm nhận vị ngon của thức ăn hắn nấu. Sau đó, nó nhanh chóng xử lý hết cái bàn ăn. Vừa ăn, nó vừa tấm tắc: - Anh nấu ăn ngon thật! Đúng là người em yêu có khác. Thấy nó ăn ngon, hắn chỉ gác đũa ngồi nhìn nó ăn. Lâu lâu lại gấp vài miếng thức ăn bỏ vào chén nó. - Anh không ăn hả? - nó đột nhiên lên tiếng. - Nhìn em ăn anh đã no rồi! - Em ăn xong rồi! Đi học thôi! Hắn xách cặp giúp nó, vừa đi vừa ngắm cảnh nên đi chậm hơn nó. Nó chạy lại nắm tay hắn kéo đi: - Anh đi lẹ lên đi! Hắn nắm chặt tay nó, cả hai cùng nhau đi đến trường. Vừa vào được tới lớp thì cô chủ nhiệm bước vào lớp với gương mặt hầm hầm. - Trần Nhật Phong, em đã tới chưa? Mau đi theo tôi! Hắn ngạc nhiên: - Tại sao vậy cô? - Em còn hỏi tại sao nữa hả? Là do em đánh học sinh trường khác gãy chân luôn rồi, còn hỏi tại sao nữa hả? Hắn như hiểu ra được vấn đề, không thắc mắc gì nữa, hắn ngoan ngoãn đi theo sau cô chủ nhiệm. Hắn được dẫn đến phòng thầy hiệu trưởng. Cô giáo gõ cửa vài cái, bên trong có trả lời nhưng là một giọng trẻ hơn giọng của thầy hiệu trưởng hiện tại: - Vào đi! Cánh cửa phòng hiệu trưởng được mở ra, bên trong chẳng có ai ngoài Huy. Hắn ngạc nhiên: - Tại sao mày lại ở đây? - Mày biết mà! Cô giáo đứng trước mặt hắn bỗng cúi đầu xuống kính cẩn: - Cậu chủ! Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ. Mọi việc còn lại là của cậu, tôi xin rút lui. Nói rồi, cô đi ra ngoài. Huy ngồi trên bộ ghế sofa. Miệng nhâm nhi tách trà: - Mày biết không? Lần trước không phải là kết thúc mà là kết thúc của kế hoạch thứ nhất. Việc Thảo về nước cũng nằm trong kế hoạch của tao luôn rồi! - Mày đã biết trước mọi việc? - Phải! Kể cả việc mày được giải cứu! Mà mày và Bảo Như không thắc mắc tại sao mấy ngày nay Thảo không đi học hả? - Cô ấy có gọi điện cho Bảo Như bảo là có việc bận nên nghỉ học. - Mau lôi cô ta ra đây! - Huy búng tay. Ngay lập tức, Thảo được lôi ra, trên người đầy những vết bầm tím. Tay bị trói sau lưng. Hắn đơ người: - Tại sao cậu lại ở đây vậy Thảo? Thảo dùng hết sức lực nói với hắn: - Mau chạy đi Phong! Đừng lo cho tớ, mau chạy đi! Bọn đàn em đánh vào bụng Thảo một cái. Từ lúc gặp mặt đến giờ, hắn xem Thảo như em gái. Bây giờ, Thảo gặp nguy hiểm thì hắn phải giúp Thảo: - Mau thả Thảo ra! Tao sẽ thế chỗ cho Thảo! Huy nở nụ cười thâm độc. Thảo được thả ra, cố gắng chạy về lớp để nói cho nó biết. Thảo mở cửa ra, đang là tiết Hóa Học, Thảo mặc kệ giáo viên có kêu, vẫn chạy lại chỗ nó hiện đang ngủ say như chết. Thảo đập bàn: - Bảo Như! Mày mau dậy đi! Phong đang gặp nguy hiểm kìa! Nó vẫn nằm yên, Thảo mất kiên nhẫn đánh vào mặt nó. Nó giật mình ngồi dậy, thấy cô bạn thân của mình bị thương, nó ngạc nhiên: - Mày bị gì vậy? - Mày không cần biết! Chỉ cần biết là Phong đang gặp nguy hiểm kìa. Huy...Huy...cậu ấy... Nói đến đây Thảo bị mất sức, hoa mắt. Thảo ngã xuống đất ngất đi vì mệt mỏi. Nó đứng bật dậy, gương mặt hầm hầm: - Cậu làm tớ bực mình rồi nha Huy!
|
Chương 14: Ba năm trước Nó đứng dậy, gương mặt hầm hầm: - Cậu làm tớ bực rồi đo Huy! Nó đấm mạnh xuống bàn, xách cái cặp lên, nó bước ra khỏi lớp. Những hành động của nó khiến mọi người trong lớp ai cũng nhớ về câu chuyện hãi hùng xảy ra ba năm trước: *******flashback****** Ba năm trước là thời gian nó mới vào trường. Vốn nổi tiếng ở trường cũ là ngang tàn, ương bướng nên khi mới vào trường, nó đã được mọi người trong trường tôn lên làm chị đại. Tuy nhiên, nó vẫn chỉ là một đứa con gái lớp mười và cũng là lính mới trong trường. Có nhiều người đã tới gây hấn và chọc giận nó. Bên cạnh đó, nó cũng có một người bạn thân. Cô tên là Nguyễn Ngọc Thùy Chi - là học sinh gương mẫu của trường, lúc nào cũng đứng đầu về thành tích. Nó chơi thân với cô từ khi mới về Việt Nam, cô là người duy nhất dám làm bạn với nó. Nhưng có lẽ vì chơi thân với nó nên cô lúc nào cũng bị bao vây bởi bọn người xấu và nó là người đứng ra giúp cô. Hôm đó chính là cái ngày định mệnh, nó hiện đang ngủ trên bàn như thường lệ. Cô đang ngồi bên cạnh nó, lâu lâu lại nhìn qua nó cười. Reng...reng...reng... Tiếng chuông nghỉ giải lao vang lên. Cô lay lay nó: - Bảo Như! Mày mau dậy đi! Đi ăn nào! - Biết rồi! Biết rồi! Nó ngồi dậy, đi theo sau lưng cô. Cả hai đi đến cầu thang thì bị mấy tên côn đồ trong trường chặn lại. Bọn chúng đẩy cô té xuống cầu thang, may mà nó đỡ cô được. Nó bực mình: - Tại sao tụi mày lại đẩy bạn tao té? - Vì mày dám cướp chức đại ca với tao! Gương mặt nó thay đổi, đôi mắt bất cần, nó để cô dựa vào tường, nó cười đểu: - Bọn mày khiến tao bực rồi đó. Nó hạ xong bọn du côn chỉ trong chốc lát. Đây là lần đầu tiên cô chứng kiến nó hạ một người. Cô kinh sợ nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Nó vui vẻ quay lại với cô mặc kệ cho bọn côn đồ đang nằm bẹp trên cầu thang, miệng không ngừng kêu la. Nó đỡ cô dậy rồi cả hai cùng nhau đi xuống cantin. Nó ngạc nhiên vì hôm nay cô không nói nhiều như mọi khi, nó đưa bịch bánh cho cô: - Mày không vui hả? Ăn đi nè! Cô nhìn nó với đôi mắt kinh sợ, nó mở to đôi mắt nhìn cô. Hất cái bàn qua một bên, cô bỏ chạy đi. Nó nhìn theo cô, chẳng mấy kinh ngạc. Cô chạy lên sân thượng, bó gối ngồi vào một góc: - Tại sao mày lại trở nên ghê sợ như vậy? Nó từ đâu bước ra đứng trước mặt cô. - Mày đang sợ chuyện gì vậy? - Tao sợ mày đó, tao đang kinh sợ mày đó. Nó vẫn đang cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi tiếp: - Tại sao? - Tại vì mày đánh người không nương tay, mày thật độc ác. ”Chát”, nó tát vào mặt cô khiến mặt cô đỏ lên. Lúc này, nó mất bình tĩnh, nó xốc cổ áo cô lên. Đưa nắm đấm ra trước mặt hắn: - Mày nhắc lại xem nào! - Tao nói tao kinh sợ mày! Nó đấm vào mặt cô khiến cô ngã ra, thò tay vô túi váy, cô rút ra một con dao. Cô đứng dậy tấn công tới tấp vào nó. Nhưng trình độ của cô thì sao có thể đánh trúng nó được, nó giữ tay cô lại, lấy con dao ra. Nó không còn điều khiển được bản thân mình nữa, nó đâm con dao vào bụng cô. Đến khi máu chảy ra ướt cả tay thì nó mới tỉnh táo lại. Nó ngã xuống đất, miệng lắp bắp: - Máu...máu... Cô nằm bẹp dưới đất, tay nắm chặt con dao đang cắm vào bụng. Máu vẫn tiếp tục chảy ra. Trời cũng bắt đầu đổ mưa, từng hạt mưa nặng thấm vào dòng máu đang chảy ra tạo thành dòng nước màu đỏ. Nó ngồi dưới đất, vì mưa nên máu trên tay nó trôi đi hết. Nó tiến lại gần cô, gương mặt sợ hãi: - Mày...mày không sao chứ? Cô dùng hết sức để nói với nó: - Tao xin lỗi, tao sai rồi. Mày không đáng sợ như tao nghĩ. Nó lắc lắc cái đầu: - Mày đừmg nói nữa, tao kêu xe cấp cứu! - Trễ rồi... - hơi thở cô yếu hơn - Nếu như tao chết thì mày nói là tao tự tử do việc học quá áp lực, mày phải sống tốt, không được đánh nhau nữa nha.... Mày hứa đi! - Tao...tao hứa mà! Cô cười, trút hơi thở cuối cùng trên tay nó. Nó lay cô mãi, nước mắt hòa vào mưa. Hôm cô được chôn, bầu trời cũng mưa nặng như ngày cô mất, nó đứng đó nhìn mộ bạn mình, mẹ cô khóc rất nhiều, nhiều đến nỗi khiến bà ngất lên ngất xuống, ba cô đứng kế bà, ông cũng không thua gì, khóc rất nhiều nhưng ông vẫn cố đỡ bà dậy. Đợi đến khi mọi người đi hết, nó tiến lại gần mộ cô, đặt bông hoa lên, nó nức nở: - Tao hứa sẽ không đánh nhau nữa! Tao sẽ giữ lời hứa mà nên mày hãy yên nghỉ đi, tao sẽ không đánh nhau nữa. Tao hứa đó! Nói rồi, nó đứng lảo đảo đứng lên do khóc nhiều nên mất sức, phải bám vào tường nó mới đứng vững được. Đi được một hồi, nó quay lại mỉm cười nhìn phần mộ của cô: - Tạm biệt mày, tạm biệt Thùy Chi!
|